Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2005: Hắn đã sức cùng lực kiệt rồi, ra tay đi

Vu Dịch nói xong, vẻ mặt trở nên dữ tợn, tay phải cô ta xoay tròn, trong chiếc quạt xếp phóng ra một luồng sức mạnh đáng sợ, chuẩn bị nghiền nát Diệp Quân.

Nhưng đúng lúc này, một luồng sức mạnh đáng sợ đột nhiên bộc phát ra từ người Diệp Quân, sau đó một con rồng khổng lồ màu vàng bay ra từ cơ thể, lao nhanh về phía Vu Dịch.

Vẻ mặt Vu Dịch thay đổi rõ rệt.

Rầm!

Chỉ trong tích tắc, Vu Dịch đã bị đánh bay.

Người ra tay chính là Ngao Thiên Thiên.

Cô đã hợp nhất với Diệp Quân làm một thể nên cơ thể Diệp Quân cũng cực kỳ kiên cố. Tuy sức mạnh của Vu Dịch rất mạnh, nhưng không thể phá vỡ các cơ quan nội tạng của Diệp Quân trong nháy mắt.

Lúc Vu Dịch bay đi, Diệp Quân đột nhiên quay người, ném kiếm Thanh Huyên trong tay ra.

Vút!

Kiếm Thanh Huyên hóa thành một luồng kiếm quang, bắn mạnh về phía Vu Dịch.

Vu Dịch vẫn đang lùi lại phía xa nhìn thấy cảnh này, con người đột nhiên co rụt lại, cô ta vung tay, quạt xếp trong tay phát ra ánh sáng đen chói lọi, trong ánh sáng đen có tiếng gầm đáng sợ vang vọng, một luồng sức mạnh hủy thiên diệt địa phóng ra.

Nhưng sức mạnh này vừa tiếp xúc với kiếm Thanh Huyên đã vỡ tan ngay, chiếc quạt xếp cũng bị kiếm Thanh Huyên chém thành từng mảnh ngay lập tức.

Vu Dịch vô cùng kinh hãi, vào thời khắc mấu chốt này, một luồng ánh sáng vàng phóng thẳng tắp tới trước mặt cô ta, người này chính là Tông Thánh Vương, ông ta giơ tay tung ra một quyền.

Rầm!

Kiếm Thanh Huyên bị thổi bay, nhưng trên nắm đấm tay phải của ông ta cũng xuất hiện một vết kiếm sâu hoắm, nhìn thấy cả xương.

Tông Thánh Vương cau mày thật chặt.

Lúc này Vu Dịch vội nói: “Tông Thánh Vương, mau giết hắn, nếu không chờ đến khi hai vị quan chấp hành đứng đầu hồi phục thương thế, chúng ta đều khó thoát thân…”

Tông Thánh Vương lập tức không vui, ông ta liếc Vu Dịch nhưng lại ngại thân phận của đối phương nên không nổi nóng.

Không phải ông ta không muốn giết, lúc trước khi ông ta bắt tay với Chử Thánh Vương đã không hề nương tay, nhưng Diệp Quân không yếu như ông ta tưởng tượng, đặc biệt là thanh kiếm này, sức mạnh nào cũng phá được, điều này khiến bọn họ không thể áp chế hoàn toàn!

Hơn nữa ba loại huyết mạch của Diệp Quân cũng vô cùng kỳ lạ, cộng thêm hai loại kiếm kỹ đặc biệt và con rồng kia… Tuy vẫn không bằng ông ta và Chử Thánh Vương, nhưng hai người họ cũng thực sự không có cách nào bóp chết Diệp Quân như bóp kiến. Vả lại, lúc trước ông ta đã chịu tổn thất lớn, bị chém mất hơn hai trăm triệu năm tuổi thọ!

Điều này khiến tim ông ta rỉ máu.

Mặc dù ông ta đã trở thành Thánh Vương, nhưng tuổi thọ cũng không phải là vô hạn, một lúc mất đi hơn hai trăm triệu năm tuổi thọ, ông ta cực kỳ đau lòng.

Càng lên cao, tuổi thọ càng quý giá, bởi vì đến cấp bậc này của họ, rất khó để tiến thêm một bước.

Lúc này, giọng Chử Thánh Vương đột nhiên vang lên trong đầu Tông Thánh Vương: “Hắn đã sức cùng lực kiệt rồi, ra tay đi”.
Chương 2006: Đánh cả cha và ông nội!

Khi giọng nói vừa dứt, Chử Thánh Vương cũng biến mất tại chỗ, trong tích tắc, thương mang vô cùng tận ngưng tụ từ khắp đất trời, mục tiêu chính là Diệp Quân cách đó không xa.

Mà gần như cùng lúc đó, Tông Thánh Vương cũng biến mất tại chỗ.

Giờ khắc này, khí thế của hai vị Thánh Vương đã đạt tới đỉnh cao.

Bọn họ muốn giết Diệp Quân!

Ở nơi không xa, Diệp Quân thấy hai Thánh Vương lại ra tay lần nữa thì hít sâu một hơi, lúc này thân xác và linh hồn của hắn vẫn đang bốc cháy, vì thế hắn đang liên tục được nhận sức mạnh.

Nhưng hắn cũng biết, cho dù như vậy, hắn cũng không thể là đối thủ của hai vị Thánh Vương trước mắt.

Thế thì sao?

Diệp Quân bật cười, sau này hắn còn phải đánh với cha và ông nội, hai Thánh Vương này có gì mà phải sợ?

Đang cười, khí thế của Diệp Quân bỗng nhiên tăng mạnh.

Không có gì phải sợ cả!

Hắn không đỡ lại được kiếm này, nhưng vậy thì đã sao? Cứ quyết chiến thôi! Giờ khắc này, hắn không hề có ý định gọi người.

Đối mặt với đòn dốc hết toàn lực của hai vị Thánh Vương, Diệp Quân không lùi mà tiến, lao thẳng về phía bọn họ, khi hắn lao ra, kiếm thế của hắn lại đột nhiên tăng lên.

Nhất Kiếm Quyết Sinh Tử!

Chiến đấu bằng tất cả sức lực của mình trong cảnh tuyệt vọng mới thực sự là trận chiến sinh tử thực sự.

Đùng đoàng!

Trong nháy mắt, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng khắp đất trời, sau đó một luồng kiếm quang vỡ vụn, Diệp Quân bay ngược lại, trong lúc bay, cơ thể hắn bắt đầu nứt vỡ từng chút.

Nhưng kiếm ý của hắn không yếu đi mà còn mạnh hơn, điên cuồng tăng vọt! Mà Tông Thánh Vương và Chử Thánh Vương cũng liên tục lùi lại mấy trăm trượng, sau khi hai Thánh Vương dừng lại thì nhìn nhau, cả hai đều kinh ngạc cực độ, bởi vì trên người bọn họ đều có không dưới mười vết kiếm.

Nhưng đó không phải do kiếm Thanh Huyên để lại, mà là do ý kiếm của Diệp Quân để lại!

Giờ khắc này, hai vị Thánh Vương thật sự kinh hãi, kiếm đạo của thanh niên kiếm tu trước mắt này không bình thường.

Xa xa, không biết Diệp Quân đã bay bao lâu, cuối cùng cũng dừng lại. Thiên Hành thể hắn vừa mới luyện thành đã hoàn toàn vỡ vụn, linh hồn cũng trở nên mờ ảo.

Thế nhưng kiếm ý của hắn không bị phá vỡ, ngược lại khí thế vẫn đang điên cuồng dâng lên…

Diệp Quân hít sâu một hơi, tựa như nghĩ tới cái gì, hắn hét lên một tiếng: “Ngưng tụ!”

Vù!

Trong nháy mắt, vô số kiếm ý vô địch lao về phía hắn, những ý kiếm đó không được hắn hấp thu mà từ từ biến thánh da thịt của hắn…

Thấy cảnh này, Tông Thánh Vương và Chử Thánh Vương đều trợn tròn mắt. Cái quái gì thế này?

Dùng kiếm ý tái tạo lại cơ thể?

Trong khoảng thời gian ngắn, vô số kiếm ý đã tái tạo lại cho Diệp Quân một thân xác mới, dưới sự vận hành của Quan Huyên Pháp, thân xác này và thân xác loài người thực sự không khác gì nhau, nhưng dưới lớp da lại chứa kiếm ý dày đặc!

Kiếm ý vô địch!

Thân xác vô địch!

Sau khi tái tạo lại thân xác, Diệp Quân hít một hơi thật sâu, nắm chặt hai tay lại.

Ầm!

Một luồng khí thế đáng sợ đột nhiên dâng lên trong cơ thể hắn, chấn động thiên địa, nhưng vẻ mặt Diệp Quân lại đầy hưng phấn.

Khi thân xác vừa rồi hoàn toàn tan vỡ, hắn đã nghĩ vì sao không dùng kiếm ý hiện tại tái tạo thân xác mới? Dùng sao kiếm ý hiện tại với trước đây đã khác nhau rất nhiều, dù là sức mạnh của hai Thánh Vương này cũng không thể phá vỡ, nếu thành công thì chẳng phải còn lợi hại hơn thánh thể Thiên Hành nhiều sao?

Vì vậy hắn đã thử! Không ngờ lại thực sự thành công!

Mà hắn còn phát hiện cơ thể này của hắn được ngưng tụ từ kiếm ý, nếu đối mặt với kiếm ý yếu hơn hắn thì cơ thể hắn hoàn toàn có thể hấp thu kiếm ý của đối phương, thậm chí là kiếm kỹ.

Kiếm thế!

Diệp Quân không nhịn được bật cười. Mẹ kiếp! Rất nhiều lúc, đàn ông phải ép bản thân mình!

Xa xa, nét mặt Vu Dịch trở nên cực kỳ khó coi, cô ta không ngờ hai Thánh Vương bắt tay nhau công kích mà Diệp Quân vốn đã thế suy sức yếu chẳng những không chết, ngược lại còn mạnh hơn.

Sắc mặt hai Thánh Vương lúc này cũng hơi khó coi, bọn họ cũng không ngờ thanh niên kiếm tu trước mắt này lại có thể dùng kiếm ý để tái tạo cơ thể! Hai Thánh Vương nhìn nhau, giây tiếp theo, cả hai cùng biến mất tại chỗ.

Đùng đoàng!

Hai luồng sức mạnh đáng sợ đột nhiên quét qua nơi đây.

Trong mắt Diệp Quân hiện lên vẻ hung ác, hắn cầm kiếm Thanh Huyên, một lần nữa lao về phía hai vị Thánh Vương.

So với lúc trước, tuy hiện giờ hắn vẫn không đánh lại hai Thánh Vương, nhưng trong lòng hắn đã hoàn toàn coi thường đối phương.

Thánh Vương gì chứ? Chỉ là con kiến thôi!

Tất cả đều là kiến hôi!

Đừng nói là hai con kiến này, cho dù cha và ông nội có tới thì cũng chỉ là kiến.

Lúc này, sự tự tin của hắn đã bùng nổ!

Ta đây coi thường mọi thứ!

Bùm!

Kiếm quang vỡ vụn, Diệp Quân lại bị hất văng, mà lần này hai vị Thánh Vương không chút nương tay, điên cuồng đuổi theo về phía hắn.

Đoàng đoàng đoàng…

Chẳng mấy chốc, những tiếng nổ kinh hoàng vang lên khấp đất trời, mỗi tiếng nổ vang lên đều sẽ khiến những cường giả của nền văn minh Thiên Hành đang theo dõi trận chiến từ bốn phía phải run rẩy toàn thân.

Mà Diệp Quân cũng hoàn toàn bị hai vị Thánh Vương áp chế, tuy hắn có kiếm Thanh Huyên, nhưng sức mạnh vẫn còn kém xa hai Thánh Vương, vì vậy vẫn bị áp chế.

Nhưng khác với trước đó là sức mạnh của hai Thánh Vương không thể phá vỡ được thân thể của Diệp Quân nữa…

Bên kia, Vu Dịch nhìn chằm chằm Diệp Quân, sắc mặt cô ta khó coi như sắp xuống mồ, giờ phút này cô ta phải chấp nhận một sự thật rằng tuy hai Thánh Vương áp chế được Diệp Quân, nhưng cũng không thể giết được hắn ngay trong thời gian ngắn.

Mà Diệp Quân chỉ cần kéo dài thêm ít nhất nửa khắc nữa là hai vị quan chấp hành đứng đầu sẽ có thể đi ra.

Nghĩ đến hai quan chấp hành đứng đầu, nét mặt Vu Dịch càng thêm khó coi. Cô ta cứ tưởng thực lực của Thánh Vương hẳn là tương đương với hai quan chấp hành đứng đầu kia, nhưng bây giờ xem ra thực lực của Thánh Vương chắc chắn vẫn có khoảng cách so với hai vị quan chấp hành đứng đầu kia. Bởi vậy, một khi họ khôi phục thương thế thì thế cục sẽ lập tức xoay chuyển.

Không thể kéo dài thêm nữa!

Vu Dịch như nghĩ tới điều gì, đột nhiên quay đầu nhìn Nhất Niệm cách đó không xa, lúc này Nhất Niệm đang giao đấu với Thế Tông.

Nhất Niệm cũng bị áp chế!

Nhưng khả năng điều khiển thời không của cô ta quá bất thường, cô ta cũng không phản kích mà luôn điều khiển thời không để phòng ngự, bởi vì thời không của cô ta quá kỳ lạ nên trong lúc nhất thời, Thế Tông cũng chẳng làm gì được cô ta.

Thấy Thế Tông không thể nhanh chóng giết được Nhất Niệm, mặt Vu Dịch lạnh đi. Đáng đời Ác Đạo Minh bị Diệp Quân đánh chỉ còn lại một điện!

Một đám ngu ngốc, vô dụng!

Vu Dịch bỗng nhìn về phía ông lão sau lưng: “Bố Lão, mau giúp ông ta bắt sống Nhất Niệm, dùng Nhất Niệm uy hiếp Diệp Quân”.

Ông lão phía sau cô ta chần chừ một lúc, mặc dù cảm thấy hơi vô liêm sỉ, nhưng ông ta biết chuyện này cần lấy đại cục làm trọng, vì thế bèn gật đầu. Ông ta tiến lên một bước, một luồng sức mạnh đáng sợ đột nhiên quét tới.

Ầm!

Sau tiếng nổ vang, Nhất Niệm bị hất văng cả mấy nghìn trượng.

Ông lão đang định ra tay lần nữa thì đúng lúc này, ông ta như cảm nhận được điều gì, con ngươi đột nhiên co rụt lại, ông ta quay đầu nhưng lại kinh hãi phát hiện, mình chẳng thể di chuyển được nữa.

Phập!

Máu tuôn ra như suối từ cổ họng ông lão!

Đầu ông ta đã lìa khỏi cổ từ lúc nào.

Đằng sau ông ta không xa có một người phụ nữ đang đứng.
Chương 2007: Áp đảo

Người phụ nữ kiêu ngạo đứng đó, tay cầm thanh kiếm.

Chính là Phục Võ.

Vết thương của bà ta vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, chỉ hồi phục được sáu bảy phần nhưng không còn cách nào khác, bà ta phải ra ngoài vì Diệp Quân và Nhất Niệm đã không thể chống đỡ được nữa.

Nhìn thấy Phục Võ, Vu Dịch biến sắc, vô thức lùi về sau cả mấy trăm trượng, dường như thấy vẫn không đủ lại lùi lại gần ngàn trượng.

Vèo!

Đúng lúc này, một sức mạnh đáng sợ bỗng truyền đến từ một bên khác, Vu Dịch lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai vị Thánh Vương ở bên kia đang liên tục lui về phía sau.

Lúc này một người phụ nữ đúng trước mặt Diệp Quân.

Chính là Tịnh Sơ.

Thấy Tịnh Sơ cũng xuất hiện, sắc mặt Vu Dịch trở nên cực kỳ khó coi, không chút do dự xoay người, một trận pháp dịch chuyển xuất hiện trước mặt cô ta, cô ta bước vào trong đó, trận pháp dịch chuyển khởi động định rời đi.

Ầm!

Một luồng khí thế đáng sợ bỗng bao trùm lấy khu vực thời không chỗ cô ta đứng.

Kiếm thế!

Vù!

Một tia kiếm quang xuất hiện phía sau cô ta.

Kiếm của Phục Võ.

Vu Dịch hoảng sợ, cô ta bỗng giật đứt sợi dây chuyền trên ngực, sợi dây chuyền bỗng toát ra luồng sức mạnh đáng sợ, ngay sau đó một thị vệ mặc áo giáp vàng xông ra, hai tay cầm trường kiếm chém mạnh một nhát.

Soạt!

Hai tay thị vệ áo giáp vàng này cầm kiếm chém mạnh xuống, thế mà đỡ được nhát kiếm của Phục Võ.

Vu Tướng kim giáp!

Những con rối đỉnh cấp mà tộc Đại Vu ở nền văn minh Vô Gian từng luyện chế, được tạo thành từ người sống, cả người từ trên xuống đều là trang bị đỉnh cấp, thời kỳ đỉnh cao, tộc Đại Vu có hàng vạn Vu Tướng kim giáp này. Năm đó thời đại loạn cổ, lúc vạn tộc tranh giành chém giết, cả vạn Vu Tướng kim giáp này từng rất hiển hách huy hoàng, giết chết vô số cường giả.

Thấy Vu Tướng kim giáp đỡ được nhát kiếm của Phục Võ, Vu Dịch thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó Phục Võ bỗng lao đến, chỉ thấy một nhát kiếm chém mạnh về phía Vu Tướng kim giáp.

Vèo!

Vu Tướng kim giáp lập tức văng ra xa, ngay khi gã văng ra xa, toàn thân giáp vàng bắt đầu nứt ra, khi dừng lại một thanh kiếm bỗng rơi xuống từ trên đỉnh đầu.

Soạt!

Thanh kiếm đó rơi thẳng vào đỉnh đầu Vu Tướng kim giáp, ghim chặt gã tại chỗ.

Thấy thế Vu Dịch hoảng hồn kinh sợ, vừa định chạy trốn, lúc này một thanh kiếm đã lao đến trước mặt cô ta.

Nhưng vào thời khắc mấu chốt này, thời không trước mặt Vu Dịch bỗng tách lìa, sau đó một bàn tay như xương khô đột nhiên đưa ra, sau đó đấm mạnh.

Bốp!

Kiếm bị văng ra xa.

Phục Võ ở đằng xa xòe tay, kiếm bị chấn động văng ra xa bay về lại trong tay bà ta, bà ta không cảm xúc nhìn bàn tay như xương khô đó, trên đó có một vết kiếm mờ nhạt.

Lúc này một giọng nói bỗng vang lên trong bàn tay đó: “Không hổ là quan chấp hành đứng đầu Phục Võ, thú vị đấy”.

Vừa dứt lời, nó bỗng quét sạch, chỉ thoáng chốc thời không cả nền văn minh Thiên Hành bỗng bắt đầu phân giải từng chút.

Trong trời đất có sức mạnh Đại Đạo bí ẩn xuất hiện, sức mạnh Đại Đạo này đến từ một nền văn minh khác.

Phục Võ cau mày, bà ta tiến đến một bước, kiếm trong tay bay ra.

Vèo!

Nhát kiếm này vừa bay ra, trời đất như có sức mạnh gì đó đang liên tục phá vỡ, từng tiếng xé toạc vang lên.

Ngay lúc này Phục Võ lại tiến đến trước một bước, bà ta vung tay lên.

Soạt!

Tiếng kiếm vang lên, sau đó kiếm ý đáng sợ lập tức bao phủ lấy chư thiên vạn giới.

Ầm!

Sức mạnh Đại Đạo bí ẩn đó bị phá tan.

Phục Võ vừa định ra tay lần nữa, ngay lúc này chỉ thấy khu vực nơi Diệp Quân đứng cách đó không xa bỗng trở thành một vòng xoáy thời không kỳ lạ.

Phục Võ cau mày, lúc này Tịnh Sơ đang đánh với hai vị Thánh Vương cách đó không xa nói: “Đó là Pháp Thần Ác Đạo, cẩn thận với người này… lúc này Diệp Quân cũng biến sắc.

Mẹ kiếp!

Không dễ gì thoát thân, hắn đang định trị thương không ngờ lại có cường giả đánh hắn.

Lúc này hắn cực kỳ yếu ớt, làm sao có thể đánh trả?

Chỉ trong chốc lát, hắn cảm thấy choáng váng, sau đó ngất đi, ngay lúc Diệp Quân bị hút vào vòng xoáy đó, một tia kiếm quang đuổi theo, sau đó tiến vào trong vòng xoáy.

Chính là Phục Võ.

Cùng lúc đó giọng Phục Võ vang lên từ trong vòng xoáy: “Tịnh Sơ, ngươi trấn áp nền văn minh Thiên Hành…”, bỗng chốc giọng nói đó đã cách rất xa.

Ở một bên khác, nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Nhất Niệm trở nên tái nhợt, cô ta lao về phía vòng xoáy màu đen đó, nhưng ngay khi cô ta vừa lao tới, vòng xoáy màu đen đã lặng lẽ biến mất.

Nhất Niệm nổi giận, hai tay cô ta đập mạnh về phía trước, thời không đó bị đập vỡ nhưng vẫn không thấy Diệp Quân.

Nhất Niệm ngây người.

Bàn tay khô trước mặt Vu Dịch bỗng nói: “Rút thôi”.

Vu Dịch do dự, sau đó nói: “Chí tôn, bây giờ nền văn minh Thiên Hành không có ai…”

Bàn tay đó nói: “Bản thể của ta không ở đây, không thể làm gì quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ đâu”.

Vu Dịch sầm mặt, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tịnh Sơ ở phía xa, cô ta biết cho dù là ba vị Thánh Vương cũng chưa chắc có thể làm gì được vị quan chấp hành đứng đầu này, chứ đừng nói là hai vị Thánh Vương.

Mặc dù không cam lòng nhưng Vu Dịch vẫn xoay người rời đi.

Hai vị Thánh Vương đó nhìn Tịnh Sơ, trong mắt đầy vẻ nghiêm trọng, vừa rồi hai người họ hợp sức nhưng vẫn bị Tịnh Sơ áp đảo.

Mạnh quá!

Hai vị Thánh Vương nhìn chằm chằm Tịnh Sơ, cũng xoay người rời đi. Tịnh Sơ không đuổi theo, bây giờ nền văn minh Thiên Hành đã thành ra như vậy, bà ta nào dám bỏ đi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK