Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1411: Ngu xuẩn

Nguy cơ diệt tộc!

Nghe Lâu Đắc Nguyệt nói vậy, Thanh Tri bỗng kinh hãi, thật ra cô ấy cũng đã cảm nhận được, cô cô đứng sau Diệp Quân nhất định không phải người tầm thường, nhưng nếu nói tiêu diệt tộc Tiên Linh thì có phải nói quá rồi không?

Dường như đọc được suy nghĩ của Thanh Tri, Lâu Đắc Nguyệt bình tĩnh nói: “Cô cho rằng ta đang nói quá à?”

Thanh Tri lắc đầu: “Đắc Nguyệt, người sáng tạo ra thời không này, chẳng lẽ đã đạt tới mười phần thần tính?”

Muốn tiêu diệt tộc Tiên Linh, một vị cường giả chín phần thần tính chắc chắn không thể làm được.

Lâu Đắc Nguyệt nhìn về Diệp Quân phía xa, nhẹ giọng nói: “Tộc Tiên Linh các cô năm đó cũng cho rằng Thần Nhất không thể đạt tới mười phần thần tính sao?”

Mười phần thần tính!

Thanh Tri im lặng không nói gì.

Cô ấy biết, thời không đặc biệt này còn khủng khiếp hơn sức tưởng tượng của cô ấy.

Lâu Đắc Nguyệt không nói nữa, nhìn chằm chằm Diệp Quân đằng xa, không biết suy nghĩ điều gì.

Ầm!

Ngay lúc đó, kiếm vực của Diệp Quân ở đằng xa đột nhiên bộc phát ra một luồng khí tức đáng sợ, cùng lúc khí tức này xuất hiện, trong nháy mắt cả tinh không sôi sục.

Thanh Tri tỏ vẻ nghiêm trọng: “Hắn thành công rồi sao?”

Trong mắt Lâu Đắc Nguyệt ánh lên vẻ phức tạp: “Mới một lúc đã thành công, thật yêu nghiệt”.

Ở đằng xa, Diệp Quân vô cùng phấn khích.

Vì hắn đã thành công.

Hắn đã dung hợp thành công thời không vô hạn với kiếm vực và thời không đặc biệt!

Bây giờ, nếu đối thủ ở trong kiếm vực của hắn sẽ bị thời không Diên Trì và vô số sức mạnh thời không áp chế.

Có thể nói, trong kiếm vực, hắn gần như vô địch.

“Dưới chín phần thần tính, chắc hẳn Diệp công tử không có đối thủ”.

Lúc này, Lâu Đắc Nguyệt chậm rãi bước tới.

Diệp Quân quay đầu nhìn Lâu Đắc Nguyệt, mỉm cười hỏi: “Nếu là cường giả chín phần thần tính thì sao?”

Lâu Đắc Nguyệt bình tĩnh nói: “Diệp công tử không phải là đối thủ”.

Diệp Quân trầm mặc.

Lâu Đắc Nguyệt trầm giọng nói: “Cường giả chín phần thần tính mạnh, chắc hẳn Diệp công tử cũng đã từng thấy”.

Diệp Quân lại nhớ tới tông chủ Quá Khứ Tông.

Không thể không nói, tưởng tượng đến cô gái đó, cảm giác như vô địch vừa nãy đã biết mất không một dấu vết.

Cô gái đó mạnh đến mức khiến người ta rơi vào tuyệt vọng.

Dường như nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên Diệp Quân nhìn Lâu Đắc Nguyệt: “Lâu cô nương là cường giả tám phần thần tính à?”

Lâu Đắc Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy, lúc hai mươi sáu tuổi ta đã đạt tới tám phần thần tính, mà tới nay... đã vô số vạn năm trôi qua”.

Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.

Hai mươi sáu tuổi đã đạt tới tám phần thần tính, cô ấy yêu nghiệt đến mức nào?

Nhưng lại mắc kẹt ở cảnh giới này nhiều năm như vậy.

Khủng khiếp!

Lâu Đắc Nguyệt nhẹ giọng nói: “Tuy thoạt nhìn chỉ có một bước, nhưng một bước này đã làm khó không biết bao nhiêu thiên tài và yêu nghiệt”.

Nói tới đây, đột nhiên cô ấy nhìn Diệp Quân: “Nghe nói Thần Nhất có một cuốn sổ ghi chép, trong đó ghi lại phương pháp tu luyện của từng cảnh giới Thần Đạo?”

Diệp Quân gật đầu: “Trong tay ta”.

Lâu Đắc Nguyệt khẽ gật đầu, không nói thêm.

Mặc dù rất muốn xem thử, nhưng cô ấy cũng hiểu, người ta không nợ mình cái gì, mở lời nói chuyện này thì hơi tham lam.

Lúc này, Thanh Tri bên cạnh đột nhiên nói: “Diệp công tử, có thể thi triển lại một chút kiếm vực của ngươi không?”

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Dứt lời, hắn thi triển kiếm vực của mình, bỗng chốc đã bao phủ hai cô gái.

Trong kiếm vực, không chỉ có kiếm ý của Diệp Quân, còn có thời không Diên Trì và vô số sức mạnh thời không khác, kiếm vực vừa xuất hiện hai cô gái đã cảm giác khó thở như có cả vạn ngọn núi đè lên người.

Vẻ mặt Thanh Tri nghiêm trọng: “Cho dù là cường giả tám phần thần tính cũng khó có thể phá kiếm vực của Diệp công tử”.

Lâu Đắc Nguyệt khẽ gật đầu: “Nếu cảnh giới của Diệp công tử cao hơn, phóng ra nhiều sức mạnh thời không Diên Trì, cho dù gặp phải cường giả chín phần thần tính có lẽ cũng đối chọi được. Đương nhiên, cần rất nhiều sức mạnh thời không Diên Trì”.

Diệp Quân lắc đầu cười: “Không vội, từ từ sẽ được”.

Lâu Đắc Nguyệt nhìn lướt qua Diệp Quân, khẽ gật đầu.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Lâu cô nương muốn nghiên cứu sức mạnh thời không Diên Trì thì bước vào Tháp hay là...?”

Lâu Đắc Nguyệt lắc đầu: “Diệp công tử cho ta một thanh kiếm ý chứa sức mạnh thời không Diên Trì này là được”.

Diệp Quân gật đầu: “Được!”

Nói xong, hắn chỉ tay, một thanh kiếm ý vững vàng dừng trước mặt Lâu Đắc Nguyệt.

Lâu Đắc Nguyệt cầm lấy chuôi kiếm ý, cô ấy nhìn Diệp Quân, nói: “Tuy cảnh giới của Diệp công tử còn thấp nhưng kiếm ý này cũng đã đạt tới thần tính... thật lợi hại”.

Diệp Quân đang định lên tiếng, đúng lúc này Thanh Tri đứng cạnh đột nhiên nói: “Diệp công tử”.

Diệp Quân quay đầu nhìn Thanh Tri, Thanh Tri trầm giọng nói: “Diệp công tử, vừa nhận được tin từ ca ca ta, cuộc thi nội bộ sẽ bắt đầu sớm hơn”.

Sớm hơn!

Diệp Quân sửng sốt, lập tức lắc đầu mỉm cười: “Xem ra, thiên tài và yêu nguyệt của tộc Tiên Linh đã không đợi được nữa rồi”.

Thanh Tri gật đầu.

Cô ấy biết, chuyện này đối với thiên tài tộc Tiên Linh mà nói, chắc chắn là một cơ hội ngàn năm có một, cực kỳ quý giá.

Có thể lưu danh sử sách!

Diệp Quân nói: “Chúng ta trở về thôi”.

Thanh Tri gật đầu: “Được”.

Diệp Quân nhìn Lâu Đắc Nguyệt: “Lâu cô nương, cáo từ”.

Nói xong, hắn và Thanh Tri xoay người biến mất ở cuối tinh không.

Lúc này, một ông lão xuất hiện cạnh Lâu Đắc Nguyệt, ông ta nhìn hai người Diệp Quân biến mất ở phía xa, trầm giọng nói: “Tiểu thư, nếu chúng ta có được Tiểu Tháp đó...”

“Ngu xuẩn!”

Lâu Đắc Nguyệt lạnh lùng liếc ông lão bên cạnh: “Mắt chó của ông mù rồi sao? Đó là thứ mà chúng ta có thể cướp được hả?”
Chương 1412: Trận chiến công bằng?

Ông lão hơi cúi đầu, không dám nói thêm.

Mặt Lâu Đắc Nguyệt không chút biểu cảm: “Tham lam quá mức là ngu xuẩn”.

Nói xong, cô ấy chậm rãi nhắm hai mắt: “Nếu người này có thể gia nhập vào thế lực của chúng ta thì nền văn minh Thần Tri sẽ...”

Ông lão không dám nói nữa.

...

Diệp Quân và Thanh Tri về tới tộc Tiên Linh, hai người đi về phía Tiên Linh Thánh Điện, dọc theo đường đi, người của tộc Tiên Linh vừa nhìn thấy hai người đều dừng lại nhìn chằm chằm, có người tò mò, nhưng đương nhiên đa số vẫn là ánh mắt thù địch.

Đột nhiên Diệp Quân dừng chân, quay sang nhìn Thanh Tri bên cạnh, cười nói: “Ta đi một mình cũng được”.

Thanh Tri xoay người nhìn Diệp Quân: “Ngươi sợ liên lụy đến ta à?”

Diệp Quân gật đầu, vì hắn phát hiện, một số ít người tộc Tiên Linh cũng đang nhìn Thanh Tri với ánh mắt không mấy thiện cảm.

Chủng tộc này cực kỳ bài xích bên ngoài.

Thanh Tri cũng lắc đầu: “Ta không thèm để ý đâu”.

Diệp Quân còn định nói thêm, Thanh Tri lại trừng mắt liếc xéo hắn: “Đừng lề mề như vậy, đi thôi!”

Nói xong, cô ấy kéo tay Diệp Quân đi về phía xa.

Diệp Quân lắc đầu cười: “Được!”

Chẳng mấy chốc, hai người đã tới Tiên Linh Thánh Điện.

Trí Sư đã chờ từ lâu.

Nhìn Diệp Quân, Trí Sư nói: “Diệp công tử, chắc hẳn ngươi cũng biết, cuộc thi nội bộ lần này tổ chức trước thời hạn, nếu ngươi không có ý kiến thì ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu luôn”.

Diệp Quân gật đầu: “Không thành vấn đề”.

Trí Sư nhìn Diệp Quân: “Vì ngươi đã đánh bại Thanh Lăng - một trong ba cao thủ kiệt xuất nên lần này tộc Tiên Linh sắp xếp đối thủ cho ngươi là hai vị Thánh Tử”.

Diệp Quân cười nói: “Đánh với người mạnh nhất luôn sao?”

Trí Sư gật đầu: “Đúng vậy”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Cũng được, không cần lãng phí thời gian”.

Trí Sư cười nói: “Tộc Tiên Linh bọn ta cũng nghĩ vậy”.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Trận chiến công bằng chứ?”

Trí Sư gật đầu: “Một trận chiến công bằng, đương nhiên có thể dùng bất cứ thần vật gì”.

Có thể dùng bất cứ thần vật gì!

Diệp Quân cười nói: “Được”.

Nếu ở địa bàn của người khác, đương nhiên cũng phải tuân theo quy củ của họ.

Trí Sư nói: “Vậy Diệp công tử nghỉ ngơi trước đi! Ngày mai ta sẽ cử người đưa Diệp công tử tới nơi thi đấu”.

Diệp Quân gật đầu, xoay người rời đi cùng Thanh Tri.

Thấy Diệp Quân rời đi, Trí Sư trầm mặc một lúc lâu rồi cũng đi khỏi đó.

Lúc này, cả tộc Tiên Linh đang có vô số thiên tài và yêu nghiệt đi về phía cổ thành Tiên Linh, bởi vì không ai định bỏ qua trận đấu này.

Truyền nhân của Thần Nhất!

Đối với bọn họ, Diệp Quân đến đây chính là một sự khiêu khích.

Giờ khắc này, tất cả người tộc Tiên Linh đoàn kết chưa từng thấy.

Rửa mối nhục!

...

Trên ngọn núi, Diệp Quân đứng ở vách núi cao dốc, khép hở hai mắt, gió nhẹ thổi qua, vô cùng nhẹ nhàng khoan khái.

Bên cạnh hắn là Thanh Tri.

Thanh Tri quay sang nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử cũng muốn đánh một trận à?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.

Thanh Tri mỉm cười nói: “Người ngày mai ra tay không phải Thánh Tử thì sẽ là Thánh Nữ, bọn họ sẽ không khiến Diệp công tử thất vọng”.

Diệp Quân cười nói: “Hy vọng vậy”.

Thanh Tri muốn nói lại thôi.

Diệp Quân quay đầu nhìn Thanh Tri, cười nói: “Có gì cứ nói đi đừng ngại”.

Thanh Tri trầm giọng nói: “Diệp công tử, vừa rồi Trí Sư nói có thể dùng bất kỳ thần vật nào... Thật ra, trước giờ cuộc thi nội bộ không cho phép sử dụng thần vật, vì thần vật có lực sát thương rất lớn, dễ gây tai nạn chết người... Mà lúc này lại cho phép sử dụng thần vật... Ngươi phải cẩn thận hơn”.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Cảm ơn đã nhắc nhở”.

Thanh Tri đột nhiên xòe tay ra, một chiếc vòng tay màu xanh biếc xuất hiện trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân hơi khó hiểu: “Đây là gì?”

Thanh Tri cười nói: “Đây là thứ trước đây Đắc Nguyệt tặng cho ta, gọi là vòng tay Thần Nguyệt, trong đó ẩn chứa một loại sức mạnh đặc biệt, ngươi giữ lại phòng thân”.

Diệp Quân lắc đầu: “Thanh Tri cô nương, ta không cần”.

Thanh Tri nhíu mày: “Vì sao?”

Diệp Quân khẽ lắc đầu: “Nếu để người trong tộc của cô biết cô đưa thần vật cho ta thì cô có biết kết cục của mình sẽ thế nào không?”

Thanh Tri trầm mặc.

Diệp Quân nói tiếp: “Thanh Tri cô nương, ta nhận lòng tốt của cô, cũng hiểu điểm khó xử của cô, vì vậy, việc này cô không cần xen vào, đây là chuyện giữa ta và tộc Tiên Linh. Ta cũng cam đoan với cô, tộc Tiên Linh đối đãi thế nào thì ta cũng sẽ đối đãi lại như vậy”.

Thanh Tri im lặng, nếu Thánh Tử và Thánh Nữ của tộc Tiên Linh đánh có giới hạn thì hắn cũng sẽ đánh có giới hạn, còn nếu Thánh Tử và Thánh Nữ có ý định giết người thì hắn chắc chắn cũng sẽ nảy sinh ý định giết người.

Đây là một trận chiến sinh tử!

Thanh Tri quay đầu nhìn về phía chân trời, trong mắt ánh lên vẻ lo lắng.

Vì đây chính là trận chiến sinh tử với tộc Tiên Linh.

Liên quan tới vinh dự của tộc Tiên Linh.

Người của tộc Tiên Linh tham chiến, không thể thua, nếu thua sẽ là nỗi nhục nhã, vĩnh viễn không thể rửa sạch nỗi nhục này. Không chỉ là nỗi nhục của bản thân, mà còn là của cả tộc Tiên Linh!

Vì vậy, đối phương nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào để chiến thắng.

Thanh Tri quay đầu nhìn Diệp Quân, cũng không nói gì thêm.

Tuy Diệp Quân là bạn, nhưng nói thật, sâu trong nội tâm, cô ấy vẫn hy vọng tộc Tiên Linh thắng, dù sao cô ấy cũng là người của tộc Tiên Linh, nếu phải lựa chọn, cô ấy sẽ không do dự chọn người của tộc mình, đương nhiên, cô ấy cũng không hy vọng Diệp Quân sẽ chết.

Trận chiến này, tộc Tiên Linh sẽ đánh một trận công bằng với Diệp Quân thật sao?
Chương 1413: Bắt đầu trận đấu

Trong thánh điện nào đó, một người đàn ông đang ngồi khoanh chân trên mặt đất, đầu tóc bạc trắng, khí tức mạnh mẽ.

Người này chính là Thánh Tử Thanh Võ của tộc Tiên Linh.

Một ông lão đứng trước mặt y, người này chính là Đại trưởng lão của tộc Tiên Linh lúc bấy giờ.

Phía sau Đại trưởng lão còn có Trí Sư và Tư Pháp Linh Quân.

Lúc này, Đại trưởng lão lấy ra một chiếc hộp, bên trong có một chiếc ấn màu tím, trên đó khắc rất nhiều ngôi sao vũ trụ, ẩn chứa sức mạnh mạnh mẽ.

Thấy chiếc ấn này, Trí Sư chợt nhíu mày.

Tiên Linh Ấn!

Một trong ba bảo vật mạnh nhất của tộc Tiên Linh, có uy lực vô cùng đáng sợ.

Đại trưởng lão đưa chiếc hộp tới trước mặt Thanh Võ, Thanh Võ chậm rãi mở mắt: “Đại trưởng lão, đối phó với người ngoài cần dùng đến thứ này sao?”

Đại trưởng lão nhíu mày, nghiêm túc nói: “Trước đây khi đấu với Thần Nhất, người của chúng ta cũng kiêu ngạo như ngươi, nhưng kết quả thì sao?”

Thanh Võ im lặng.

Đại trưởng lão lắc đầu: “Mặc dù cảnh giới của thanh niên đó thấp, nhưng thực lực không hề yếu chút nào, ngươi đấu với hắn, nhất định không được khinh suất”.

Thanh Võ trầm mặc, vẫn không trả lời. Hiển nhiên y vẫn phản đối việc sử dụng thần vật khi đấu võ.

Thấy Thanh Võ im lặng, Đại trưởng lão nghĩ một lát rồi nói: “Nếu ngươi thua, ngươi biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì không?”

Thanh Võ nhíu mày.

Nếu y thua, y sẽ trở thành tội nhân của tộc Tiên Linh, mà y cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.

Không thể thua được!

Đại trưởng lão nói tiếp: “Nếu ngươi thua, tộc Tiên Linh sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ lần nữa, sao chúng ta có thể bị sỉ nhục đến hai lần chứ?”

Thanh Võ nhìn Tiên Linh Ấn trước mặt, trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Đại trưởng lão, bọn ta chiến đấu công bằng”.

Đại trưởng lão bình tĩnh nói: “Hắn cũng có thể sử dụng thần vật, rất công bằng”.

Thanh Võ trầm mặc.

Thấy Thanh Võ vẫn không bằng lòng, Đại trưởng lão chỉ đành đổi cách khác: “Ngươi có thể đợi đến lúc cần thiết mới dùng”.

Sau khi suy nghĩ một lúc sâu, Thanh Võ mới nhận Tiên Linh Ấn.

Thấy vậy, Đại trưởng lão khẽ gật đầu: “Đi đi!”

Thanh Võ hành lễ với ba người rồi xoay người rời đi.

Trí Sư định lên tiếng thì Đại trưởng lão đã nói: “Lão Trí, ta biết ông định nói gì, cũng hiểu ý của ông, nhưng lần này, tộc Tiên Linh ta không thể thua được”.

Trí Sư nhíu mày.

Đại trưởng lão nói tiếp: “Mặc dù thua sẽ khiến tộc Tiên Linh ta tỉnh ngộ hơn, nhưng cũng sẽ đánh vào lòng tự tin của mọi người. Một dân tộc cần sự tự tin hơn là tỉnh ngộ”.

Trí Sư trầm giọng nói: “Đại trưởng lão, trận quyết đấu này nên công bằng. Nếu không, chiến thắng thì có ý nghĩa gì?”

Đại trưởng lão nói: “Chúng ta sử dụng thần vật, hắn cũng có thể sử dụng, lẽ nào không công bằng sao?”

Trí Sư im lặng.

Đại trưởng lão nói tiếp: “Chúng ta không thể chịu một nỗi nhục đến hai lần được”.

Nói xong ông ta quay người rời đi.

Trong điện, Trí Sư lắc đầu: “Xem ra ông ta vẫn để bụng chuyện trước đây thua Thần Nhất”.

Tư Pháp Linh Quân bình tĩnh nói: “Đây cũng là điều bình thường. Năm đó ông ta là Thánh Tử, vốn nên cùng Thánh Nữ…”

Nói đến đây, ông ta lắc đầu, không nói thêm nữa, đều đã là chuyện cũ, nhắc lại cũng không có ý nghĩa gì.

Trí Sư cũng không muốn nhắc đến chuyện này.

Tư Pháp Linh Quân nói: “Nếu Diệp Quân thua…”

Trí Sư lắc đầu: “Cho dù thế nào cũng không được để hắn chết, dù sao năm đó Thần Nhất cũng không giết người”.

Tư Pháp Linh Quân khẽ gật đầu.



Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Thanh Tri đã tới bên cạnh Diệp Quân.

Diệp Quân đang ngồi khoanh chân trên đỉnh núi chậm rãi mở mắt, lọt vào mắt hắn là chân trời trắng sáng.

Diệp Quân chậm rãi quay sang nhìn Thanh Tri, hôm nay Thanh Tri mặc một chiếc váy dài màu trắng, trông điềm tĩnh tao nhã lại thông minh, xinh đẹp như tranh vẽ.

Thanh Tri cười nói: “Ta dẫn ngươi đến sân đấu võ”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Hai người cùng rời đi.

Một lúc sau, hai người tới một mảnh tinh không, trong đây có một đấu trường rộng lớn, vô cùng hùng vĩ.

Lúc này, hàng trăm ngàn người tộc Tiên Linh đã tụ tập tại đây.

Khi Diệp Quân và Thanh Tri đến, hàng trăm ngàn con mắt đổ dồn vào Diệp Quân.

Vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm.

Diệp Quân không hề quan tâm, chậm rãi đi tới sân đấu võ.

Lúc này, Thanh Tri nói: “Đối thủ của ngươi là Thánh Tử - Thanh Võ”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Thanh Tri cô nương, xin hãy dừng bước”.

Hắn phát hiện, rất nhiều người của tộc Tiên Linh đang nhìn Thanh Tri với ánh mắt không mấy thiện cảm.

Thanh Tri đang định lên tiếng thì Diệp Quân đã nói tiếp: “Dù sao cô cũng là người tộc Tiên Linh, sau này vẫn phải tiếp tục sống ở đây”

Thanh Tri trầm mặc.

Diệp Quân mỉm cười: “Cho dù sau này ta là bạn hay là thù với tộc Tiên Linh thì chúng ta vẫn luôn là bạn”.

Nói xong, hắn hóa thành một đạo kiếm quang phóng lên sân thi đấu.

Thanh Tri nhìn theo Diệp Quân với ánh mắt phức tạp.

Lúc này, người tộc Tiên Linh cùng hô lớn: “Thanh Võ!”

Thanh Võ!

Hàng trăm ngàn người hô lớn như tiếng sấm vang vọng cả vũ trụ tinh không.

Trên sân đấu, Thanh Võ chậm rãi mở mắt, y liếc nhìn Diệp Quân, ánh mắt hai người chạm nhau, đây là lần đầu tiên hai người họ gặp nhau.

Diệp Quân quay đầu lại nhìn: “Trí Sư”.

Vừa dứt lời, Trí Sư xuất hiện trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân nhìn Trí Sư: “Nếu ta thắng, tộc Tiên Linh sẽ dỡ bỏ hạn chế với Nhược tỷ phải không?”

Trí Sư gật đầu: “Đúng vậy”.

Diệp Quân hỏi tiếp: “Sẽ không lật lọng phải không?”

Trí Sư lắc đầu: “Chắc chắn!”

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Vậy thì được”.

Nói xong hắn nhìn Thanh Võ: “Có thể bắt đầu được chưa?”

Thanh Võ gật đầu: “Bắt đầu đi”.

Bùm!

Vừa dứt lời, một luồng khí tức cực mạnh bùng phát ra từ trong người y.

Cường giả cảnh giới tám phần thần tính!

Luồng khí tức này vừa xuất hiện, đám người tộc Tiên Linh đang xem trận đấu lại trở nên phấn khích.

Khuôn mặt Diệp Quân không chút cảm xúc, trong mắt cũng không một gợn sóng.

Thanh Võ ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, đang định ra tay thì sắc mặt chợt thay đổi, ngay sau đó, một thanh kiếm chém về phía y mà không hề báo trước.

Thanh Võ vô cùng kinh ngạc, tay phải nắm chặt lại.
Chương 1414: Ông muốn vậy mà

Bùm!

Một luồng ánh sáng màu vàng tỏa ra bao phủ lấy y.

Bùm!

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Thanh Võ bị kiếm chém lui, trong lúc đó, một thanh kiếm xuất hiện sau lưng Thanh Võ như ma quỷ.

Thanh Võ hơi nheo mắt, nắm chặt tay lại.

Bùm!

Bỗng chốc, một luồng khí tức mạnh mẽ tỏa ra từ trong người y, sau lưng y lập tức xuất hiện một bức tượng thần cao lớn nghìn trượng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của đám người tộc Tiên Linh đều trở nên vô cùng khó coi.

Chỉ hai nhát kiếm đã ép Thanh Võ phải dùng đến tượng thần của mình.

Trong bóng tối, sắc mặt Đại trưởng lão và Trí Sư trở nên nghiêm trọng, đặc biệt là Trí Sư, ông ta thấy mình đã đánh giá thấp thực lực của Diệp Quân.

Tượng thần của Thanh Võ vừa xuất hiện, vô số kiếm ý lại phóng tới, nhưng chúng đều bị tượng thần của y chặn lại.

Thanh Võ chậm rãi ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, lúc này, ánh mắt càng trở nên nghiêm trọng.

Không nhiều lời, Thanh Võ tung quyền về phía trước.

Sau lưng y, bức tượng thần nghiêng người, một quyền đánh tới Diệp Quân.

Bỗng chốc, cả tinh hà lập tức sôi sục.

Đám người tộc Tiên Linh xung quanh vô cùng kinh ngạc.

Lúc này, màn sáng tỏa ra xung quanh sân đấu, những màn sáng này chống lại sức mạnh của tia sáng phát ra từ bức tượng thần hư ảo kia.

Trước cú đánh này, Diệp Quân như con thuyền phẳng trong sóng gió, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt. Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, một luồng sức mạnh thần bí xuất hiện xung quanh.

Kiếm vực!

Diệp Quân cũng không có hứng thú đấu với đối phương mấy trăm hiệp, hắn cũng dùng luôn con át chủ bài của mình.

Khi kiếm vực xuất hiện, một luồng sức mạnh đáng sợ tỏa ra. Trong nháy mắt, tượng thần của Thanh Võ vỡ vụn, luồng sức mạnh cường đại đánh bay Thanh Võ lùi về sau.

Nhìn thấy cảnh này, cả tinh không như chết lặng.

Tất cả mọi người tộc Tiên Linh đều nhìn chằm chằm vào Thanh Võ và Diệp Quân.

Lẽ nào Thanh Võ thua như vậy sao?

Giờ phút này, sắc mặt của Đại trưởng lão vô cùng khó coi, ông ta phát hiện mình đã đánh giá thấp thực lực của Diệp Quân.

Nhưng vào lúc này, một luồng sức mạnh đáng sợ lại tỏa ra từ trong người Thanh Võ, ngay sau đó, một đạo quyền ấn xuyên qua trời không, phóng thẳng về phía Diệp Quân.

Rầm ầm!

Ngay lập tức, thời không cả sân đấu bắt đầu tan vỡ, ngay cả những màn sáng cũng bị phá vỡ tan tành.

Diệp Quân nhìn quyền ấn đánh tới với vẻ mặt vô cảm: “Vỡ”.

Vụt vụt vụt vụt…

Trong nháy mắt, vô số đạo kiếm quang phóng ra từ trong kiếm vực, đạo quyền ấn lập tức vỡ vụn.

Thanh Võ muốn tấn công lần nữa nhưng một thanh kiếm đã xuất hiện trước mặt y. Thanh Võ vô cùng kinh ngạc, hai tay chắn trước mặt.

Thấy vậy, ánh mắt Thanh Tri thoáng hiện vẻ phức tạp, cô ấy biết Thanh Võ đã thua trận.

Đối mặt với kiếm kỹ kỳ lạ của Diệp Quân, y không thể phòng ngự, một khi phòng ngự thì chắc chắn sẽ thua.

Quả nhiên, Thanh Võ bị một nhát kiếm của Diệp Quân chém ngược trở lại, lúc y vừa dừng lại, một thanh kiếm khác đã đâm tới giữa lông mày y.

Bỗng chốc, cả tinh không không còn một tiếng động.

Thua rồi sao?

Tất cả mọi người đều nhìn cảnh tượng này với vẻ khó tin.

Thanh Võ cũng không tin nổi, y không ngờ mình lại thua như vậy.

Sao có thể chứ?

Diệp Quân xòe tay ra, kiếm ý nằm giữa lông mày Thanh Võ bay về tay hắn, hắn quay người nhìn Trí Sư: “Bây giờ có thể thả Nhược tỷ chưa?”

Trí Sư trầm mặc.

Nói thật, ông ta cũng rất bất ngờ, bởi vì ông ta không ngờ được rằng Thanh Võ lại thua nhanh đến vậy.

Sao có thể chứ?

Diệp Quân nhìn Trí Sư, đợi câu trả lời.

Lúc này, Đại trưởng lão nói: “Cậu ta vẫn chưa thua!”

Diệp Quân nhíu mày nhìn Đại trưởng lão. Đại trưởng lão nhìn Thanh Võ với ánh mắt lạnh lùng, sắc mặt Thanh Võ hơi khó coi, y biết Đại trưởng lão muốn y dùng Tiên Linh Ấn.

Dùng không?

Thanh Võ nhìn xung quanh, thấy sắc mặt tái nhợt của người tộc mình, y từ từ nhắm mắt lại, y biết nếu hôm nay y thua thì đây sẽ là một đòn chí mạng đối với thế hệ trẻ tộc Tiên Linh, giống như nhiều năm trước. Trong trận chiến thua Thần Nhất trước đây, không biết có bao nhiêu thiên tài tộc Tiên Linh đã gục ngã.

Nếu bây giờ y thua, kết cục này sẽ còn tồi tệ hơn lần trước.

Nghĩ vậy, Thanh Võ tiến lên một bước, ngay lập tức, một chiếc thần ấn từ trong cơ thể y phóng lên trời.

Tiên Linh Ấn!

Tiên Linh Ấn vừa xuất hiện, một luồng linh lực mạnh mẽ từ mặt đất tỏa ra, uy lực lớn mạnh trấp áp tất cả mọi người, khiến cả sân đấu và trận pháp xung quanh đều không chịu nổi sức mạnh của Tiên Linh Ấn, bắt đầu bị hủy diệt từng chút từng chút một.

Diệp Quân quay lại nhìn Đại trưởng lão: “Thần vật ư?”

Đại trưởng lão bình tĩnh nói: “Đừng nói tộc Tiên Linh ta ức hiếp ngươi, ngươi cũng có thể dùng thần vật”.

Diệp Quân xòe bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn, hắn lập tức vung kiếm chém ra.

Vụt!

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, một đạo kiếm quang đã phá vỡ mọi linh lực, đồng thời, Tiên Linh Ấn cũng vỡ vụn.

Tất cả mọi người đều hóa đá.

Diệp Quân nhìn Đại trưởng lão đang chết lặng: “Là ông muốn vậy mà”.

Đại trưởng lão: “…”
Chương 1415:Giết người diệt khẩu

Toàn bộ tinh không yên tĩnh không tiếng động, tất cả đám người tộc Tiên Linh đều nhìn về phía xa, vẻ mặt ngơ ngác.

Tiên Linh Ấn đã biến mất rồi sao?

Nó là một trong ba bảo vật của tộc Tiên Linh đấy.

Chỉ một nhát kiếm đã khiến nó biến mất hả?

Chuyện quái quỷ gì vậy?

Đầu óc của đám cường giả tộc Tiên Linh đều trở nên trống rỗng.

Sắc mặt Thanh Võ đầy vẻ khó tin, bởi vì y không ngờ Tiên Linh Ấn sẽ biến mất ngay sau khi y kích hoạt nó.

Như một giấc mơ.

Sao có thể chứ?

Đại trưởng lão nhìn chằm chằm Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân thu hồi kiếm Thanh Huyên, sau đó nói: “Nên kết thúc rồi nhỉ?”

Sắc mặt Đại trưởng lão dần trở nên khó coi.

Lúc này, Trí Sư đột nhiên xuất hiện giữa sân, ông ta nhìn Diệp Quân: “Ngươi thắng rồi”.

Vừa dứt lời, sắc mặt mọi người của tộc Tiên Linh ở xung quanh đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.

Thua rồi sao?

Rất nhiều người của tộc Tiên Linh hoàn toàn không thể chấp nhận kết quả này, một số người cực đoan đã lao thẳng về phía Diệp Quân.

Thấy cảnh tượng này, Diệp Quân nhíu mày, lúc này, Thanh Tri đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, cô ấy lạnh lùng nhìn chằm chằm những thiên tài yêu nghiệt tộc Tiên Linh đang lao về phía hắn: “Chẳng lẽ tộc Tiên Linh không thể chịu thua được sao?”

Nghe vậy, thiên tài dẫn đầu tộc Tiên Linh mới dừng lại, gã nhìn chằm chằm Thanh Tri: “Thanh Tri, cô đừng quên, cô là người của tộc Tiên Linh”.

Mặt Thanh Tri không cảm xúc: “Chính bởi vì ta là người của tộc Tiên Linh nên mới ngăn cản các ngươi, các vị, nếu bây giờ các ngươi ra tay, bị truyền ra ngoài, Tiên Linh Tộc ta sẽ trở thành trò cười cho người đời…”

Ánh mắt người đàn ông dẫn đầu lóe sáng: “Hắn chết ở đây thì người ngoài sao mà biết được?”

Thanh Tri sững sờ, sau đó tức giận nói: “Thanh Hải, ngươi còn mặt mũi để nói lời này sao?”

Người đàn ông tên Thanh Hải cũng tức giận nói: “Thanh Tri, cô đừng quên, cô là người của tộc Tiên Linh, bây giờ cô lại đi giúp một người ngoài như vậy…”

Nói đến đây, gã đột nhiên giật mình: “Không lẽ cô thích hắn?”

Vừa dứt lời, tất cả mọi người của tộc Tiên Linh đầu tiên hơi sững sờ, sau đó phẫn nộ nhìn Thanh Tri, ánh mắt như muốn chém Thanh Tri thành từng mảnh.

Thanh Tri vừa xấu hổ vừa tức giận, cô ấy không ngờ người của tộc mình lại công kích cô ấy bằng cách khiếm nhã như vậy, cô ấy nhất thời cũng không biết nên phản bác như thế nào.

Thanh Hải cười nhạt: “Xem ra đúng là như vậy rồi. Thanh Tri, cô lại đi thích một người ngoài, cô đúng là đồ đê tiện…”

“Bốp!”

Thanh Hải còn chưa kịp nói xong, một âm thanh trong trẻo vang lên, ngay sau đó, cả người Thanh Hải bay thẳng ra ngoài.

Trong sân, tất cả người của tộc Tiên Linh đều rối rít nhìn về phía Diệp Quân.

Người ra tay chính là Diệp Quân.

Diệp Quân nhìn về phía Đại trưởng lão và Trí Sư, cười nói: “Nãy giờ ta vẫn luôn chờ đợi hai vị ngăn cản trò hề này lại, nhưng có vẻ như hai vị cũng không có ý định này, đã vậy thì ta sẽ dùng phương thức của ta để giải quyết vấn đề”.

Trí Sư trầm giọng nói: “Diệp công tử…”

Diệp Quân đột nhiên ngắt lời Trí Sư: “Câm miệng”.

Trí Sư sửng sốt.

Diệp Quân nhìn chằm chằm Trí Sư: “Ta vẫn luôn cho rằng ông là một người thông minh, nhưng giờ xem ra, ông cũng chẳng khác gì mấy người của tộc Tiên Linh, ngu không thể tả”.

Sắc mặt Trí Sư đột nhiên trở nên khó coi.

Diệp Quân không để ý tới ông ta, mà lạnh lùng nhìn người của tộc Tiên Linh ở xung quanh, cười giễu cợt: “Đây chính là tộc Tiên Linh sao? Tộc Tiên Linh bất khả chiến bại à? Đúng là nực cười, nực cười”.

Đại trưởng lão trầm giọng nói: “Diệp Quân, ngươi đang sỉ nhục tộc Tiên Linh ta sao?”

Diệp Quân giận dữ chỉ kiếm vào Đại trưởng lão: “Tộc Tiên Linh ông còn cần ta sỉ nhục sao? Lão già chết tiệt, ta hỏi ông, một mình ta đấu với Thánh Tử của các ông, trận đấu này có công bằng không? Công bằng không hả?”

Đại trưởng lão nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Diệp công tử, chú ý lời nói của ngươi, nếu không…”

Diệp Quân khẽ cười: “May mà ta đã lường trước điều này nên sớm có phòng bị”.

Vừa nói, hắn vừa mở lòng bàn tay ra, một quả cầu thủy tinh xuất hiện trong tay hắn.

Quả cầu ghi hình đám mây!

Diệp Quân nhìn chằm chằm Đại trưởng lão: “Ta đã ghi lại mọi chuyện vừa xảy ra, một khi quả cầu này được truyền đi…”

Đại trưởng lão nheo mắt, ánh mắt đằng đằng sát khí.

Diệp Quân cười khẽ: “Muốn giết ta sao?”

Đại trưởng lão nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ta vẫn tưởng rằng ngươi là một người thông minh, xem ra là ta nhìn lầm rồi”.

Diệp Quân cười ha hả nói: “Ta cũng luôn tưởng rằng phẩm chất của tộc Tiên Linh không tệ đến mức vậy, giờ xem ra ta cũng sai thật rồi”.

Đại trưởng lão đột nhiên nói: “Người đâu”.

Vừa dứt lời, hai người mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện giữa sân.

“Tiên Linh Vệ!”

Thanh Tri ở cách Diệp Quân không xa bỗng giật mình.

Tiên Linh Vệ là đội quân tinh nhuệ nhất của tộc Tiên Linh.

Đại trưởng lão rõ ràng đang muốn giết người diệt khẩu.

Thanh Tri trầm giọng nói: “Đại trưởng lão, ông nhất định phải làm như vậy sao?”

Đại trưởng lão đột nhiên phất tay: “Giải tán ra”.

Nghe được lời nói của Đại trưởng lão, người của tộc Tiên Linh ở xung quanh lập tức lui ra.

Đại trưởng lão quay đầu nhìn về phía Thanh Tri: “Cô phải nhớ kỹ, cô là người của tộc Tiên Linh”.

Thanh Tri lắc đầu: “Đại trưởng lão, làm như vậy là không đúng, cho dù hôm nay ông giết Diệp công tử, tộc Tiên Linh có thể lừa mình dối người sao? Không, việc làm của ông sẽ khiến tộc Tiên Linh cảm thấy nhục nhã, quang minh chính đại thua người khác thì không phải xấu hổ, nhưng nếu ông làm vậy thì mới chính là nỗi nhục lớn”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK