Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1206: Giết hay là không?

Hai người đều sửng sốt.

Giọng nói của thần đồ!

Lúc trước thần đồ bị linh của thần ấn thu phục, nhưng sau khi tiến vào Tiểu Tháp nó lại khác với thần ấn, nó vẫn luôn rất khiêm tốn yên phận. Dù sau đó linh của thần ấn rời đi muốn đưa nó theo, nó cũng không đi cùng.

Không phải nó trung thành với Diệp Quân hay thế nào, nó chỉ thích thế giới trong Tiểu Tháp này thôi.

Nơi này không chỉ có thời gian khác với bên ngoài mà còn có rất nhiều linh khí Tổ Nguyên, đây thật sự là một thiên đường tu luyện.

Ở lại đây, cái gì cũng có!

Vì thế khi linh của thần ấn chọn nữ phu tử, nó cảm thấy rất khó hiểu.

Nơi này tốt như thế, rời đi làm gì?

Hơn nữa chủ nhân mới này còn rất dễ tính, bình thường cũng không quan tâm đến chúng nó, đặc biệt là khi nó hấp thu Tổ Nguyên, chủ nhân mới cũng không ngăn cản, rất rộng rãi cho nó hấp thu.

Vì thế nó rất không hiểu vì sao linh của thần ấn không ở lại đây để phát triển.

Diệp Quân chợt nói: “Thần đồ, ngươi nói đây là nhật ký do Thần Nhất tiền bối viết à?”

Thần Đồ đáp: “Đúng thế, quyển nhật ký này có liên quan đến lai lịch của chủ nhân”.

Diệp Quân nhíu mày; “Lai lịch của Thần Nhất?”

Thần đồ đáp: “Đúng thế”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Ông ấy còn có lai lịch gì à?”

Thần đồ nói: “Chủ nhân cũng đâu phải sinh ra từ tảng đá…”

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, sau đó nói: “Ngươi còn biết gì nữa không?”

Thần đồ nhẹ giọng nói: “Ta chỉ biết đây là nhật ký của chủ nhân, ghi lại một vài chuyện quá khứ của ngài ấy, trước đây lúc linh của thần ấn hỏi chủ nhân về thứ này, chủ nhân chỉ trả lời một câu, trùng hợp là ta cũng có mặt”.

Diệp Quân nhìn về phía Mộc Nguyên trước mặt: “Tiền bối có biết gì không?”

Mộc Nguyên lắc đầu: “Chủ nhân chưa từng đề cập tới chuyện quá khứ, lúc ta đi theo ngài ấy, ngài ấy đã là vô địch rồi”.

Diệp Quân nhìn quyển cổ tịch màu đen trước mặt, sau một hồi im lặng suy nghĩ, hắn nhẹ nhàng lắc đầu, không nghiên cứu về nó nữa.

Khoảng thời gian tiếp theo, Diệp Quân bắt đầu dạy dỗ mấy người nhóm Lâm Bảo Mỹ tu luyện, phải công nhận tốc độ tu luyện của họ thật sự rất kinh khủng, đặc biệt là Lâm Bảo Mỹ và Cẩu Đán đi đầu, tốc độ tu luyện của hai đứa có thể nói là rất nghịch thiên.

Bây giờ Lâm Bảo Mỹ đã có thể thi triển thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm mà hắn dạy!

Hơn nữa chưa đến mấy ngày, cô bé đã có thể chồng ba chiêu với nhau.

Thiên phú tu luyện thế này khiến Diệp Quân cũng phải thay đổi sắc mặt.

Còn Cẩu Đán, thật ra thiên phú của cậu ta cũng không thua kém gì Lâm Bảo Mỹ, cậu ta thích dùng quyền, vì thế Diệp An là người dạy cậu ta. Dưới sự dạy dỗ của Diệp An, trong một khoảng thời gian ngắn, Cẩu Đán đã lĩnh ngộ được quyền ý, hơn nữa còn rất mạnh mẽ.

Có điều Cẩu Đán vẫn rất sợ Lâm Bảo Mỹ, hoàn toàn không dám ra tay với cô bé, vì chỉ cần ra tay cậu ta chắc chắn sẽ bị đánh.

Ngoài Lâm Bảo Mỹ và Cẩu Đán, những đứa bé còn lại cũng tu luyện với tốc độ rất nhanh.

Một nơi đất lành!

Diệp Quân hơi cảm thán, những đứa bé này vì sinh ra ở động thiên Thần Nhất nên đúng là được trời ưu ái.

Sau này chắc chắn bọn chúng sẽ tiền đồ vô lượng.

Đi đến đây, thu hoạch lớn nhất của hắn là những đứa bé này.



Võ Tông.

Trong một gian đại điện, tông chủ Huyền Âm của Võ Tông đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, hai tay đặt lên đầu gối, mắt khép hờ.

Bà ta vẫn mặc đồ màu tím, tao nhã cao quý.

Một trăm Tổ Nguyên lấy được từ chỗ Diệp Quân đều đã bị bà ta hấp thu, mà việc này cũng khiến thực lực của bà ta tăng lên rất nhiều.

Võ Tông có Tổ Nguyên, nhưng Tổ Nguyên không tinh khiết chút nào, so sánh với Tổ Nguyên Diệp Quân cho có thể nói là kém xa trăm nghìn dặm.

Lúc này, Huyền Âm chậm rãi mở mắt, bà ta hơi nheo mắt lại: “Nếu có nhiều hơn chút nữa…”

Đã rất lâu rồi tu vi của bà ta không được tăng lên, nhưng lần này Tổ Nguyên của Diệp Quân giúp tu vi của bà ta tiến bộ rất nhiều, nếu có nhiều Tổ Nguyên hơn, thậm chí bà ta còn có thể đột phá.

Nghĩ vậy, trong mắt Huyền Âm lộ vẻ lạnh lùng.

Nhưng bà ta vẫn còn rất bình tĩnh.

Trước khi chưa điều tra rõ lai lịch của đối phương, bà ta sẽ không ra tay tuỳ tiện.

Cẩn thận là trên hết!

Lúc này, một ông lão áo đen đột nhiên xuất hiện trong điện, ông ta cúi người hành lễ với Huyền Âm, sau đó nói: “Tông chủ, đã điều tra rõ lai lịch của thiếu niên kia rồi”.

Huyền Âm híp mắt lại: “Nói đi”.

Ông lão áo đen trầm giọng nói: “Người này đến từ bên ngoài, lúc trước xuất hiện ở Văn Châu, từng xảy ra mâu thuẫn với Vũ Hoá Tông ở Văn Châu, nhưng không biết vì lý do gì mà Vũ Hoá Tông cũng không gây chuyện với hắn, sau đó, hắn đi tới Võ Châu của chúng ta”.

Huyền Âm hơi nhíu mày: “Chỉ thế thôi sao?”

Ông lão áo đen gật đầu: “Chỉ có thể điều tra được đến thế, nhưng theo suy đoán của ta thì người này bị người khác đuổi giết ở bên ngoài, bất đắc dĩ mới trốn đến chỗ của chúng ta…”

Nói đến đây, ông ta im lặng một lát mới tiếp tục: “Nếu hắn bị đuổi giết thì đồng nghĩa với việc hắn hoàn toàn không có gia thế bối cảnh, dù có bối cảnh hay người chống lưng, thì chiến đấu ở nơi của chúng ta, ưu thế vẫn nằm trong tay chúng ta”.

Huyền Âm im lặng, ánh mắt bình tĩnh.

Ông lão áo đen nhìn về phía Huyền Âm, trong mắt có ánh sáng loé lên: “Tông chủ, giết hay là không đây?”
Chương 1207: Mồm mép lém lỉnh

Giết hay không?

Huyền Âm không lên tiếng, chỉ chậm rãi đứng dậy, đi tới trước cửa đại điện, nhìn lên bầu trời, không biết đang suy nghĩ gì.

Thấy vậy, ông lão áo đen do dự gọi: “Tông chủ?”

Huyền Âm hoàn hồn lại, liếc nhìn ông ta, bình tĩnh nói: “Suy đoán của ông à?”

Ông lão áo đen gật đầu, hỏi lại: “Tông chủ cảm thấy có gì không ổn sao?”

Huyền Âm bình tĩnh nói: “Tông Lão, ông bị lợi ích trước mắt làm cho mù quáng rồi”.

Ông lão áo đen bất ngờ, vội vàng nói: “Ý của tông chủ là…”

Huyền Âm nhẹ giọng nói: “Ông có từng nghĩ tới việc vì sao người này có thể lấy được trăm đạo Tổ Nguyên trong một lần không? Đương nhiên đây không phải là điểm mấu chốt, mấu chốt là hắn dám đưa ra”.

Ông lão áo đen trầm giọng nói: “Hắn không hề sợ Võ Tông chúng ta ư?”

Huyền Âm gật đầu: “Hắn dám dễ dàng để lộ tài vật của mình cho Võ Tông, chỉ có hai khả năng, thứ nhất, hắn rất ngu xuẩn, kẻ ngốc lắm tiền, thứ hai, hắn rất tự tin, không sợ Võ Tông. Thậm chí hắn đã chuẩn bị tâm lý rằng Võ Tông sẽ giết người tranh cướp bảo vật”.

Bà ta quay lại nhìn ông lão áo đen: “Tông Lão cho rằng hắn là loại người thứ nhất hay thứ hai?”

Tông Lão trầm mặc một lát rồi nói: “Loại thứ hai”.

Huyền Âm gật đầu: “Lần đầu tiên ta gặp người này, mặc dù thực lực của hắn đã bị phong ấn, nhưng lại vô cùng bình tĩnh, không khiêm tốn cũng không hống hách, nếu cực kỳ ngu xuẩn hay tự tin thì sẽ không sợ Võ Tông đến”.

Ông lão áo đen do dự nói: “Ý của tông chủ là từ bỏ…”

Huyền Âm không nói gì.

Từ bỏ?

Không thể không nói, trong lòng bà ta cũng hơi do dự.

Bà ta biết thanh niên kiếm tu kia không hề đơn giản, nếu cưỡng chế thì sẽ bị quả báo, Võ Tông và bà ta chưa chắc đã có thể gánh được nghiệp chướng này, lý trí nói cho bà ta biết không cần thiết phải dính vào nghiệp chướng này, mà có thể phát triển thành một mối thiện duyên.

Dù sao đối phương cũng đã tỏ thiện ý.

Chỉ cần bà ta cũng tỏ thiện ý thì đó sẽ là một mối thiện duyên.

Nhưng khi nghĩ tới trên người thanh niên kiếm tu có Tổ Mạch, bà ta cảm thấy hơi bất an.

Tổ Mạch đấy!

Hơn nữa, Tổ Mạch trên người thanh niên kiếm tu không phải Tổ Mạch bình thường, nếu không, Tổ Nguyên không thể thuần khiết đến vậy, thậm chí không chỉ có một Tổ Mạch mà còn có nhiều thần vật khác…

Đấu tranh!

Do dự!

Huyền Âm đắn đo hồi lâu.

Ông lão áo đen cảm nhận được sự do dự và đấu tranh của Huyền Âm nên nhắc nhở: “Tông chủ, truy cầu phú quý trong khó khăn!”

Truy cầu phú quý trong khó khăn!

Ông ta hy vọng tông chủ nhà mình có thể ra tay, nếu tông chủ có thịt ăn thì đương nhiên ông ta cũng được hưởng chút canh. Về phần mạo hiểm… tục ngữ có câu truy cầu phú quý trong khó khăn, gan nhỏ thì chết đói, gan lớn thì chống đỡ đến chết, sợ gì chứ?”

Huyền Âm cười nói: “Đời người đều biết truy cầu phú quý trong khó khăn, nhưng có mấy ai biết câu nói này chưa hoàn chỉnh? Truy cầu phú quý trong khó khăn, nhưng cũng trong khó khăn, được một thì mất chín…”

Nói đến đây, bà ta từ từ nhắm mắt lại: “Tu hành cả đời thì nên từ bỏ suy nghĩ may mắn, đặc biệt là lòng tham, đừng vì một suy nghĩ mà lao vào nguy hiểm, để rồi đánh mất tất cả mà hối hận”.

Vừa dứt lời, một luồng khí tức mạnh mẽ từ trong cơ thể Huyền Âm phóng ra, luồng khí tức này giống như ngọn núi lửa phun trào, phóng lên trời, nhưng đã bị Huyền Âm áp chế ngay lập tức.

Khí tức Tổ Cảnh đỉnh cao.

Ông lão áo đen tròn mắt nói: “Đột… đột phá rồi sao?”

Huyền Âm ngẩng đầu nhìn bên trời: “Lòng tham… thật đáng sợ!”

Tham lam!

Khi nhìn thấy Tổ Nguyên trên người chàng trai kia, trong lòng bà ta đã dấy lên lòng tham, lòng tham này vô tình hóa thành con quỷ bên trong bà ta.

Lòng tham và dục vọng sẽ khiến con người đánh mất chính mình.

Câu nói “truy cầu phú quý trong khó khăn” của ông lão áo đen đã thức tỉnh bà ta, ai cũng biết truy cầu phú quý trong khó khăn, nhưng có mấy ai biết trong tình cảnh nguy hiểm cũng có thể mất đi phú quý?

Huyền Âm cảm nhận được cảnh giới của mình, lắc đầu mỉm cười: “Con đường tu luyện, tại sao phải tìm bên ngoài chứ?”

Bà ta không do dự nữa: “Mời Diệp công tử đến đây”.

Ông lão áo đen do dự một chút rồi gật đầu, xoay người rời đi.

Một lúc sau, Diệp Quân đi theo ông lão áo đen vào đại điện.

Hôm nay Diệp Quân mặc một chiếc áo trắng, thanh nhã như tuyết, tóc dài xõa ngang vai, phong thái nho nhã, tuy là kiếm tu nhưng trông giống thư sinh hơn.

Huyền Âm làm động tác mời, dịu dàng cười nói: “Mời Diệp công tử ngồi”.

Diệp Quân gật đầu, ngồi xuống, nhìn Huyền Âm, đợi câu nói tiếp theo.

Huyền Âm ngồi xuống đối diện Diệp Quân, cười nói: “Diệp công tử, ngày mai sẽ sửa xong trận pháp dịch chuyển”.

Diệp Quân gật đầu: “Cảm ơn!”

Huyền Âm nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, lẽ nào ngươi không sợ Võ Tông giết người cướp bảo vật sao?”

Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: “Huyền tông chủ sẽ làm vậy sao?”

Huyền Âm hỏi ngược lại: “Nếu ta làm vậy thật thì sao?”

Diệp Quân mỉm cười: “Vậy ta chỉ có thể chạy trốn. Dù sao Huyền tông chủ cũng lợi hại như vậy, đừng nói đến việc tu vi của ta đã bị phong ấn, cho dù không bị phong ấn thì ta cũng không phải đối thủ của Huyền tông chủ”.

Huyền Âm nhìn Diệp Quân một lúc rồi cười nói: “Mồm mép lém lỉnh”.

Diệp Quân mỉm cười, không tiếp lời.

Huyền Âm nhìn vẻ mặt trấn tĩnh của Diệp Quân, mặc dù bà ta đang rất bình tĩnh, nhưng trong lòng hơi kinh ngạc, bộ dạng tự tin của chàng trai này không phải là giả bộ, mà là sự tự tin từ trong xương cốt.
Chương 1208: Vô cùng thảm hại

Huyền Âm hơi tò mò vì sao hắn lại có thể bình tĩnh tự tin đến vậy.

Lẽ nào bà ta và Võ Tông không có chút uy hiếp nào với hắn sao?

Nghĩ đến đây, Huyền Âm không phục, cười nói: “Diệp công tử, chúng ta đấu thử đi”.

Diệp Quân hơi bất ngờ: “Đấu thử ư?”

Huyền Âm cười nói: “Đúng vậy, như bạn bè giao hữu thôi”.

Diệp Quân cười khổ: “Huyền tông chủ, thực lực của ta đã bị phong ấn…”

Huyền Âm cười nói: “Yên tâm đi, ta không ức hiếp ngươi đâu, ta cũng sẽ tự phong ấn tu vi”.

Diệp Quân trầm mặc.

Huyền Âm chớp mắt: “Chỉ là thi đấu bình thường, chạm đến là dừng thôi”.

Diệp Quân cười nói: “Được!”

Huyền Âm đứng lên, phất tay áo, trong nháy mắt, Diệp Quân và Huyền Quân đã tới một mảnh sân luyện tập rộng lớn.

Sân luyện tập này rất lớn, không thấy ranh giới.

Huyền Âm nhìn Diệp Quân, cười nói: “Ta tự phong ấn tu vi rồi, tới đi”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Nói xong hắn tiến lên một bước rồi phóng tới trước mặt Huyền Âm như mũi tên đứt dây, lấy ngón tay làm kiếm, đâm về phía Huyền Âm.

Huyền Âm híp mắt lại, ngón tay của Diệp Quân trong rất bình thường nhưng lại cực kỳ thuần khiết.

Đại đạo chí giản!

Đối mặt với kiếm của Diệp Quân, Huyền Âm không chọn rút lui mà tiến lên một bước, tung một cú đấm.

Đối đầu trực diện!

Bùm!

Khi nắm đấm và ngón tay chạm nhau, cả hai cùng lui lại phía sau, nhưng trong tích tắc, Huyền Âm đã lao về phía Diệp Quân với tốc độ cực nhanh.

Diệp Quân không lùi mà tiến, đâm thẳng lên.

Đối đầu trực diện!

Bùm!

Khi hai cơ thể tiếp xúc, sức mạnh mạnh mẽ bùng ra khiến cả hai lùi lại phía sau, vào lúc này, Diệp Quân giậm chân phải về phía sau để ổn định cơ thể, sau đó đạp mạnh chân phải, cả người nhảy lên như con báo, chỉ về phía Huyền Âm.

Lấy ngón tay làm kiếm.

Mặc dù không có tu vi, nhưng kiếm của Diệp Quân vẫn mang kiếm ý và kiếm thế vô hình.

Thấy vậy, Huyền Âm nheo mắt, bà ta không lựa chọn đối đầu với nhát kiếm này của Diệp Quân, mà lùi về phía sau, tránh lưỡi kiếm sắc bén.

Ngón tay của Diệp Quân đâm vào hư không, kiếm thế đột nhiên yếu đi rất nhiều, lúc này, Huyền Âm phía xa lại vọt lên, trong nháy mắt đã lao tới trước mặt hắn, sau đó đấm vào mặt hắn.

Diệp Quân không lùi mà tiến, lao về phía trước, lại chỉ tay ra.

Bùm!

Hai người cùng lui về phía sau, nhưng ngay sau đó, cả hai lại lao vào nhau.

Cứ như vậy, hai người đánh gần nửa giờ, nhưng vẫn không phân thắng bại.

Cuối cùng hai người dừng lại, bởi nếu tiếp tục đánh, trừ phi quyết đấu đến chết, nếu không hai người không thể phân thắng bại.

Sau khi dừng lại, Huyền Âm nhìn Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Kiếm đạo của Diệp công tử mạnh thật đấy”.

Diệp Quân cười nói: “Thực lực của Huyền tông chủ cũng rất mạnh”.

Huyền Âm lắc đầu, vẻ mặt hơi phức tạp. Mặc dù hai người họ ngang tài ngang sức nhưng đối với bà ta mà nói thì bà ta đã thua rồi. Bởi vì cảnh giới của bà ta vượt xa Diệp Quân, hơn nữa, tuổi tác cũng lớn hơn Diệp Quân, cho nên hòa chính là thua.

Trước đây, bà ta đoán rằng phía sau Diệp Quân có khả năng có thế lực lớn mạnh nào đó, nhưng bây giờ xem ra, không phải là có khả năng mà là chắc chắn.

Thế lực bình thường không thể bồi dưỡng được thiên tài như vậy.

Huyền Âm định thần lại, nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, tại sao ngươi lại đến đây?”

Diệp Quân đáp: “Vì một vài chuyện”.

Thấy Diệp Quân không muốn nói nhiều, Huyền Âm cũng không hỏi thêm nữa, cười nói: “Diệp công tử, sáng mai trận pháp sẽ sửa xong, đến lúc đó ta sẽ phái người thông báo cho ngươi”.

Diệp Quân gật đầu: “Làm phiền rồi!”

Huyền Âm gật đầu, sau đó phất tay áo, cùng Diệp Quân biến mất tại chỗ.

Hai người trở về Võ Tông.

Diệp Quân trở về phòng, sau đó tiến vào Tiểu Tháp, tiếp tục tu luyện, trận giao đấu với Huyền Âm, hắn vẫn chưa thể dùng hết sức, vì tu vi đã bị phong ấn nên không thể phát huy hết thực lực.

Diệp Quân không tu luyện tiếp mà hướng dẫn Lâm Bảo Mỹ tu hành. Hắn không tiếc công sức với đám người Lâm Bảo Mỹ, hắn thật sự coi bọn họ như đệ tử để dạy dỗ.

Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày hôm sau, Diệp Quân được Huyền Âm dẫn tới trước trận pháp dịch chuyển.

Huyền Âm nhìn Diệp Quân: “Trận pháp dịch chuyển đã sửa xong rồi, nhưng để kích hoạt trận pháp thì cần một lượng lớn linh khí, chi phí này phải do Diệp công tử chi trả”.

Diệp Quân nói: “Cần bao nhiêu Tổ Nguyên?”

Huyền Âm trầm giọng nói: “Ít nhất ba mươi đạo Tổ Nguyên”.

Ba mươi đạo!

Diệp Quân gật đầu, xòe bàn tay ra, ba mươi đạo Tổ Nguyên bay tới trước mặt Huyền Âm, Huyền Âm nhìn những Tổ Nguyên kia, sau đó phất tay áo, tất cả Tổ Nguyên đều bay vào trận pháp.

Bùm!

Sau khi Tổ Nguyên biến thành linh khí và bị trận pháp hấp thụ, trận pháp lập tức được khởi động.

Diệp Quân nhìn Huyền Âm: “Cáo từ!”

Nói xong, hắn tiến vào trận pháp, vừa vào trong, cơ thể hắn trở nên hư ảo, một lát sau đã biến mất trong trận pháp.

Huyền Âm trầm mặc một hồi rồi xoay người rời đi, nhưng đúng lúc này, dường như cảm nhận được điều gì đó, bà ta xoay người lại, thấy trận pháp dịch chuyển rung chuyển. Sau đó Diệp Quân lại trở về trận pháp dịch chuyển, không chỉ vậy, toàn thân Diệp Quân be bét máu, trông vô cùng thảm hại.

Huyền Âm: “…”
Chương 1209: Không còn ý nghĩa

Lúc này toàn thân Diệp Quân không chỉ be bét máu, mà cơ thể còn bị nứt toác, máu tươi liên tục trào ra không ngừng, thật sự vô cùng thê thảm.

Thấy cảnh tượng này, vẻ mặt Huyền Âm nghi hoặc: “Diệp công tử, ngươi...”

Diệp Quân bước ra khỏi trận pháp dịch chuyển, hắn nhìn lướt qua cơ thể mình, cười khổ.

Mẹ kiếp, quá khủng bố!

Vừa nãy, hắn mới ra khỏi trận pháp dịch chuyển đã bị mấy nghìn cường giả đỉnh cao vây đánh, nếu không có Ngao Thiên Thiên giúp đỡ, hắn không chạy kịp thì bây giờ xác hắn cũng lạnh rồi.

Mấy nghìn người vây đánh!

Hơn nữa trong đó còn có rất nhiều trận pháp khủng bố.

Những người này chính là cường giả của Vương tộc!

Toàn bộ cường giả mạnh nhất của Vương tộc đều ở ngoài đó canh chừng hắn!

Quá khủng khiếp!

Cả người Diệp Quân tê rần, hắn biết người của Vương tộc nhất định sẽ không chịu bỏ qua, bây giờ ra đó chắc chắn sẽ phải đánh nhau ác liệt một trận.

Chỉ là hắn không ngờ, vừa ra ngoài đã thấy toàn tộc của đối phương vây đánh hắn.

Không làm theo trình tự hả?

May mà trận pháp dịch chuyển này có thể quay về, không thì e rằng hắn đã chết ở ngoài.

Lúc này, Huyền Âm trầm giọng nói: “Diệp công tử, ở ngoài có người chặn ngươi sao?”

Diệp Quân gật đầu, thành thật nói: “Đúng vậy”.

Huyền Âm nhìn lướt qua Diệp Quân, vẻ mặt hơi kỳ dị, có thể thấy Diệp công tử này đã gây ra những chuyện không tầm thường ở bên ngoài.

Diệp Quân lắc đầu mỉm cười: “Tạm thời ta phải ở lại đây một thời gian, trận pháp dịch chuyển này...”

Huyền Âm lập tức nói: “Nếu Diệp công tử muốn thì lúc nào cũng có thể dùng, đương nhiên chi phí cũng do ngươi tự trả”.

Diệp Quân gật đầu: “Đương nhiên rồi”.

Huyền Âm do dự một chút rồi nói: “Diệp công tử có thể ở lại Võ Tông”.

Bà ta cảm thấy có thể phát triển mối quan hệ tốt đẹp này.

Diệp Quân lắc đầu: “Không cần đâu”.

Huyền Âm khó hiểu hỏi: “Tại sao?”

Diệp Quân cười nói: “Sẽ liên lụy tới Võ Tông”.

Huyền Âm mỉm cười rồi nói: “Diệp công tử, Võ Tông ta không sợ người ngoài...”

Diệp Quân vẫn lắc đầu: “Huyền tông chủ, ta nhận ý tốt của bà. Nhưng kẻ thù của ta không tầm thường, nếu ở lại Võ Tông sẽ mang tới tai họa ngập đầu cho Võ Tông”.

Kẻ thù của hắn là ngụy thần, nếu ở lại Võ Tông, một khi có ngụy thần đến gây rắc rối cho hắn sẽ kéo theo tai ương ngập đầu tới Võ Tông.

Vậy là không có đạo đức.

Nghe Diệp Quân nói vậy, Huyền Âm do dự rồi cũng không kiên trì nữa: “Diệp công tử cần gì thì lúc nào cũng có thể tìm ta, nếu làm được thì ta sẽ không từ chối”.

Diệp Quân cười nói: “Cảm ơn”.

Huyền Âm khẽ gật đầu, không nói tiếp mà xoay người rời đi.

Diệp Quân lại tiến vào Tiểu Tháp.

Trị thương!

Lần này đã sơ suất.

Chỉ là, hắn thật sự không ngờ ở ngoài có nhiều người đợi hắn tới vậy... Vương tộc đúng là điên rồi, toàn tộc tới vây đánh hắn, đúng là điên rồ.

Haiz!

Diệp Quân khẽ thở dài, nhanh chóng chữa thương.

...

Bên ngoài động thiên Thần Nhất.

Lúc này, tất cả cường giả của Vương tộc đều đang canh giữ ở ngoài trận pháp dịch chuyển, không chỉ có trận pháp dịch chuyển này, mà tất cả lối ra của động thiên Thần Nhất đều có người của Vương tộc canh giữ.

Mà mục đích của bọn họ chính là Diệp Quân!

Nhất định không thể để Diệp Quân chạy thoát.

Tộc trưởng Vương tộc - Vương Tông đích thân trấn thủ, bên trái là Đại trưởng lão của Vương tộc - Vương Hiền, còn lại là đám trưởng lão nòng cốt của Vương tộc.

Vẻ mặt Vương Tông hơi khó coi.

Vì lúc nãy, tất cả cường giả của Vương tộc đồng loạt ra tay cũng không bắt được Diệp Quân.

Lại chạy mất rồi!

Thật đáng tiếc.

Đại trưởng lão Vương Hiền đột nhiên trầm giọng nói: “Thực lực của Diệp Quân đã mạnh hơn rất nhiều so với lúc trước”.

Vương Tông cau mày.

Vương Hiền lại nói: “Hắn ở trong đó mà lại có thể mạnh hơn...”

Nghe Vương Hiền nói vậy, tất cả những cường giả của Vương tộc ở đó đều lộ ra vẻ mặt khó coi.

Bình thường sao?

Chắc chắn là không bình thường...

Trong động thiên Thần Nhất, người ở ngoài vào đều bị phong ấn tu vi, nhưng Diệp Quân lại có thể mạnh hơn khi ở đó...

Vương Hiền đột nhiên nhìn về phía động thiên Thần Nhất, ánh mắt từ từ trở nên u ám lạnh lùng: “Chúng ta không thể cứ bị động canh giữ ở đây”.

Bây giờ Vương tộc với Diệp Quân đã tới bước một mất một còn, cho nên nếu quan tâm Diệp Quân có ai hay thế lực gì chống lưng hay không thì không còn ý nghĩa gì.

Lúc này, điều ông ta nghĩ tới là làm sao để giết chết Diệp Quân, diệt trừ mối họa cho Vương tộc.

Vương Tông đột nhiên nói: “Ý của Đại trưởng lão là chúng ta nên tiến vào động thiên Thần Nhất sao?”

Vương Hiền gật đầu: “Phải”.

Vương Tông cau mày: “Vào trong đó sẽ bị phong ấn tu vi...”

Vương Hiền bình tĩnh nói: “Tu vi của hắn cũng bị phong ấn”.

Vương Tông trầm mặc.

Vương Hiền trầm giọng nói: “Tộc trưởng, ông cũng thấy thiên phú của người này rồi đấy, chúng ta nhất định không thể cho hắn có thời gian phát triển, hơn nữa đêm dài lắm mộng, càng kéo dài càng gây bất lợi cho Vương tộc chúng ta, vả lại, nếu hắn chết ở trong đó thì chẳng phải truyền thừa kia sẽ rơi vào tay người khác sao?”

Vương Tông nheo mắt.

Truyền thừa Thần Nhất!

Thật ra, sở dĩ Vương tộc cử người tới vây giết Diệp Quân chủ yếu là vì truyền thừa Thần Nhất. Phải biết rằng, truyền thừa Thần Nhất là thứ mà ngay cả các vị thần cũng mơ ước, nếu Vương tộc lấy được...

Đương nhiên, Vương Tông cũng đã nghĩ tới mối nguy hiểm.
Chương 1210: Tùy cơ ứng biến

Nếu Vương tộc lấy được truyền thừa thì Vương tộc cũng sẽ gặp nguy hiểm, lúc đó Vương tộc sẽ trở thành đối tượng công kích của mọi người. Tuy vậy, ông ta cũng không sợ, dù sao sau lưng Vương tộc cũng có một vị thần, tới lúc đó chỉ cần Vương tộc không ăn mảnh một mình thì sẽ không có vấn đề gì lớn.

Vương Tông đột nhiên nói: “Cử một vài người vào đó thăm dò tình hình...”

Vương Hiền vội nói: “Tuyệt đối không thể”.

Vương Tông nhìn về phía Vương Hiền, Vương Hiền trầm giọng nói: “Tông chủ, sư tử vồ thỏ cũng dùng hết sức, vì vậy ta đề nghị lần này toàn bộ Vương tộc sẽ tiến vào động thiên Thần Nhất, chỉ như vậy mới có thể chắc chắn giết được Diệp Quân”.

Một trưởng lão bên cạnh trầm giọng nói: “Đại trưởng lão, toàn tộc tiến vào động thiên Thần Nhất... Chuyện này thật sự hơi mạo hiểm. Phải biết rằng, vào đó sẽ bị phong ấn tu vi, mà ở trong còn có rất nhiều thế lực bản địa”.

Đại trưởng lão trầm giọng nói: “Mặc dù động thiên Thần Nhất có thế lực bản địa, nhưng thế thì đã sao? Khi biết thân phận của chúng ta là hậu duệ của Thần tộc, bọn họ dám ra tay với chúng ta ư? Cho dù bọn họ dám ra tay thì cùng lắm chúng ta sẽ gọi tiên tổ...”

Nói tới đây, ông ta nhìn về phía Vương Tông: “Tóm lại, chúng ta không thể khinh thường Diệp Quân, không ra tay thì thôi, đã ra tay thì phải dùng toàn lực, một đòn giết chết, không chừa cơ hội”.

Vương Tông trầm mặc.

Vương Hiền nói tiếp: “Chuyện liên quan đến truyền thừa của Thần Nhất, đáng để Vương tộc chúng ta mạo hiểm!”

Truyền thừa Thần Nhất!

Nghe Vương Hiền nói vậy, Vương Tông không do dự nữa, nói: “Tiến vào động thiên Thần Nhất!”

Vào động thiên Thần Nhất!

Dứt lời, Vương Tông bay thẳng tới trước, từng bước dẫn theo tất cả cường giả của Vương tộc đồng thời tiến vào trong động thiên Thần Nhất.

...

Trong Tiểu Tháp.

Lúc này vết thương của Diệp Quân đã gần như được chữa trị hẳn, dù sao trong Tiểu Tháp còn có nhiều thần vật chữa thương.

Mộc Nguyên bước tới trước mặt Diệp Quân, vẻ mặt ông ta hơi nghiêm trọng: “Ta nghĩ, lần này bọn chúng không giết chết được cậu thì sẽ không chịu bỏ qua, cho nên...”

Diệp Quân nói khẽ: “Ý của ông là bọn họ có thể chấp nhận mạo hiểm tiến vào động thiên Thần Nhất ư?”

Mộc Nguyên gật đầu.

Diệp Quân trầm mặc.

Nếu tất cả cường giả của Vương tộc tiến vào động thiên Thần Nhất, đối với hắn mà nói thì đúng là một rắc rối to bằng trời.

Phải biết rằng, tuy đối phương tiến vào sẽ bị phong ấn tu vi, nhưng tu vi của hắn cũng đã bị phong ấn! Hơn nữa, hắn có thể bất chấp phong ấn mà đánh nhau thì đối phương cũng có thể.

Đương nhiên, sau khi tiến vào, thực lực cá nhân sẽ phải trải qua thử thách, chỉ có cường giả mạnh nhất mới có thể chịu đựng phong ấn để chiến đấu, thực lực và ý chí yếu ớt thì chắc chắn không thể làm được, do đó, hắn vẫn có một chút ưu thế.

Mộc Nguyên nói tiếp: “Dù thế nào, chúng ta vẫn phải nghĩ ra cách đối phó”.

Diệp Quân cười nói: “Không có cách đối phó nào cả, chỉ có thể binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn, tùy cơ ứng biến”.

Mộc Nguyên cười khổ: “Dù sao cũng phải có cách đối phó mới được, nếu không tới lúc đó lại bị đánh hội đồng”.

Đánh hội đồng!

Diệp Quân lắc đầu cười, nụ cười hơi cay đắng.

Không thể không nói, từ đầu tới giờ, hắn hơi ám ảnh việc bị đánh hội đồng.

Từ trận đầu tiên bắt đầu đánh cho đến tận bây giờ.

Mộc Nguyên đột nhiên nói: “Chúng ta có... viện binh không?”

Mộc Nguyên biết lai lịch của Diệp Quân không đơn giản nên mới hỏi vậy.

Viện binh!

Diệp Quân cau mày, thật ra, hắn cũng rất tò mò mẹ Tần Quan đang làm gì...

Những việc ở vũ trụ vô tận của Tuế Nguyệt trường hà có lẽ đã được xử lý xong rồi nhỉ?

Đương nhiên, hắn còn tò mò hơn về cha và cô cô váy trắng!

Cũng không biết bọn họ đã đi đâu.

...

Trong động thiên Thần Nhất, ở một dãy núi mênh mông, một người đàn ông và một người phụ nữ đang đi trên không trung.

Người đàn ông đột nhiên nhìn về nơi cách đó không xa, sâu trong dãy núi có thể lờ mờ nhìn thấy một tòa động phủ.

Người đàn ông cười nói: “Lại là một di tích động phủ”.

Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ việc đi theo chàng trai trẻ, bọn họ còn đi tham quan động thiên Thần Nhất.

Nói đơn giản là du sơn ngoạn thủy!

Nhìn núi ngắm sông cũng tốt.

Chẳng mấy chốc, hai người đã đi tới nơi động phủ bám đầy bụi, đứng trước động phủ, ở cửa động là một tảng đá khổng lồ, trên đó còn có một phù ấn thần bí.

Người đàn ông tò mò: “Đây là gì?”

Người phụ nữ váy trắng liếc nhìn động phủ, hơi nhướng mày.

Người đàn ông hỏi: “Thế nào?”

Người phụ nữ váy trắng đang định đáp lời thì đúng lúc này, phù ấn trên động phủ đột nhiên rung lên dữ dội, ngay sau đó một luồng khí tức mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện khắp nơi.

Thấy cảnh tượng này, người đàn ông cau mày, dù vậy ông ấy vẫn không chút sợ hãi.

Cũng không biết tại sao, ông ấy thấy mình thật lợi hại... có lẽ không một ai có thể đả thương ông ấy.

Không đúng, có một người ngoại lệ!

Ngoại lệ đó là Thanh Nhi bên cạnh.

Nhưng ông ấy biết, Thanh Nhi sẽ không đả thương ông ấy.

Đúng lúc này, dưới ánh nhìn chăm chú của hai người, trong phù ấn có một ông lão chậm rãi bước ra, ông lão mặc áo bào trắng, phong thái như thần tiên.

Ông lão liếc nhìn hai người trước mặt, đột nhiên mắt sáng rực, ông ta bay thẳng tới trước vài bước, cười nói: “Hai người có đồng ý bái ta làm thầy không?”

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK