Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1166: Kẻ thù của ngươi?

Diệp Quân vô thức hỏi: “Tiền bối họ Diệp à?”

Người đàn ông áo trắng hơi giật mình, hiển nhiên không ngờ Diệp Quân lại đột nhiên hỏi như vậy, sau khi hoàn hồn lại, ông ấy lắc đầu cười: “Không phải”.

Không phải!

Nghe người đàn ông áo trắng nói thế, Diệp Quân hơi thất vọng, sau đó cười tự giễu, hắn thật sự nghĩ nhiều rồi.

Diệp Quân không nghĩ ngợi nữa, chắp tay cúi đầu với người đàn ông: “Cảm ơn tiền bối chỉ dạy, ân tình này vãn bối sẽ khắc ghi trong tim”.

Đối với người trước mặt, hắn đã tâm phục khẩu phục.

Thua không đáng sợ, đáng sợ là không chấp nhận nổi việc thua.

Hơn nữa, trực giác của hắn nói cho hắn biết, kiếm tu trước mắt vẫn chưa thật sự dốc hết toàn lực.

Hắn hoàn toàn không phải đối thủ của hắn ta.

Đương nhiên cũng là chuyện tốt, vì hôm nay hắn thu hoạch được rất nhiều.

Như người đàn ông trước mắt nói, nếu vô địch thế hệ cha ông khó, vậy sao không thực hiện từng bước một?

Ví dụ như vô địch cùng cấp trước.

Vô địch cùng cấp!

Nghĩ đến đây, Diệp Quân hít sâu một hơi, toàn thân sảng khoái vô cùng, tựa như hòn đá nặng trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống.

Nhưng lúc này, dường như cảm nhận được tâm trạng Diệp Quân thay đổi, kiếm ý vô địch đã yên lặng hồi lâu chợt dâng trào ra khỏi cơ thể hắn. Kiếm ý vô địch vây quanh Diệp Quân, hơi thở cũng dần dần thay đổi.

Có lại cuộc đời mới.

Kiếm vì người mà phi phàm, kiếm ý cũng vậy.

Khoảnh khắc Diệp Quân bước ra khỏi khó khăn, kiếm ý của hắn cũng bước ra, có lại cuộc sống mới.

Nhìn thấy cảnh này, người đàn ông áo trắng nở nụ cười, trong mắt cũng đầy vẻ vui mừng, cảm ngộ và tâm tính của thanh niên trước mắt còn tốt hơn với ông ấy tưởng tượng, không biết là con nhà ai mà xuất sắc thế.

Diệp Quân cảm nhận được kiếm ý vô địch quanh người, hắn cũng nở nụ cười, lúc này hắn cảm giác kiếm ý vô địch đã sống lại.

Lúc này người đàn ông áo trắng lên tiếng: “Ngươi xuất kiếm lần nữa thử xem”.

Nghe thế, Diệp Quân cười: “Được”.

Dứt lời hắn đâm ra một kiếm.

Vẫn không dùng kiếm kỹ và sức mạnh huyết mạch, chỉ là một kiếm thuần túy nhất.

Kiếm đâm tới trước mặt người đàn ông áo trắng, ông ấy lại duỗi hai ngón tay ra rồi kẹp nhẹ, kẹp lấy kiếm của Diệp Quân.

Khi kẹp được kiếm, người đàn ông áo trắng hơi do dự, sau đó lui về phía sau hai bước.

Lui rồi!

Mặc dù chỉ có hai bước, nhưng mọi người xung quanh đều hiểu rằng kiếm đạo của Diệp Quân đã mạnh hơn trước.

Diệp Quân nhìn người đàn ông áo trắng đã lùi lại hai bước, không nói gì.

Người đàn ông áo trắng cười: “Sau khi ý của ngươi sống lại, uy lực đã mạnh hơn trước rất nhiều”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.

Hắn không từ chối ý tốt của đối phương, tuy hắn không biết vì sao đối phương lại làm như vậy.

Người đàn ông áo trắng ngẩng đầu: “Ta phải đi đây”.

Diệp Quân hỏi: “Tiền bối tên là gì?”

Người đàn ông áo trắng mỉm cười, đang định lên tiếng thì lúc này có dị biến, chỉ thấy bầu trời chợt tách ra, sau đó một luồng khí đáng sợ quét tới.

Cả học viện Thần đều sửng sốt, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trời với vẻ khó hiểu.

Hai vị chủ giáo trong hư không cũng cau mày.

Khách không mời?

Không có sự cho phép của học viện Thần, người ngoài không được phép xông vào học viện Thần, là kẻ nào to gan dám xông vào học viện Thần đây?

Dưới ánh mắt của mọi người, một ông lão chậm rãi đi ra từ vết nứt thời không trên bầu trời, ông ta mặc hoa bào, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt như bị ai cắm sừng.

Mà phía sau ông ta còn có một thanh niên mặc áo bào đen, thanh niên này vừa ra, ánh mắt đã dừng trên người Diệp Quân, sát ý trong mắt không hề che giấu.

Nhìn thấy thanh niên áo bào đen này, Diệp Quân nhíu mày thật sâu, bởi vì ông ấy chính là người đã bị hắn giết lúc trước, sao ông ấy vẫn còn sống?

Diệp Quân hơi khó hiểu.

Lúc này ông lão hoa bào cũng nhìn vào Diệp Quân, với thực lực của nhà họ Vương, muốn tìm được Diệp Quân đương nhiên không khó.

Khi điều tra ra Diệp Quân là học viên của Thần Viện học viện Thần, suy nghĩ đầu tiên của ông lão không phải sợ hãi mà là phải giết.

Bắt buộc phải giết!

Nếu chỉ là một người bình thường thì có thể bỏ qua, sau này sẽ không gây ra uy hiếp gì cho nhà họ Vương.

Nhưng đây là học viên của Thần Viện.

Thiên phú của học viên này đáng sợ đến mức nào?

Nếu để hắn trưởng thành, sau này hắn sẽ có cơ hội uy hiếp nhà họ Vương.

Có một số mối thù, nếu đã để lại thì chỉ có thể diệt trừ tận gốc, tiêu diệt mọi nhân quả, nếu không sẽ rất phiền phức.

Thật sự rất nhiều ví dụ về diệt cỏ không diệt tận gốc, cuối cùng sẽ bị người ta lật kèo.

Trước mặt Diệp Quân, người đàn ông áo trắng vốn định đi, nhưng khi nhìn ông lão hoa bào, ông ấy nhíu mày, hỏi Diệp Quân: “Kẻ thù của ngươi à?”

Diệp Quân gật đầu: “Nhìn tư thế này chắc là vậy đó. Tiền bối, chẳng phải người định đi ư?”

Người đàn ông áo trắng cười khẽ: “Không vội”.
Chương 1167: Nói kỹ hơn đi

Không vội!

Diệp Quân thoáng nghi hoặc.

Lúc này, Tả, Hữu chủ giáo đột ngột xuất hiện trước mặt ông lão nhà họ Vương.

Tả chủ giáo nhăn mày, giọng thoáng vẻ không hài lòng: “Vương Lan, ông làm gì vậy?”

Bọn họ cũng coi như có quen biết vị được gọi là Vương Lan của nhà họ Vương này, bởi vì Vương Lan cũng từng gia nhập học viện Thần, có điều, ông ta cũng chỉ là một học viên nội viện mà thôi.

Vương Lan nhìn hai vị Tả, Hữu chủ giáo, cố gắng để giọng mình thật bình tĩnh: “Hai vị chủ giáo, lần này ta tự tiện xông vào học viện Thần không phải cố tình có thái độ thù địch với học viện Thần mà chỉ vì không muốn kẻ thù của nhà họ Vương ta có cơ hội chạy trốn, bởi vậy, nếu có mạo phạm chỗ nào, xin hai vị thứ lỗi cho”.

Tả chủ giáo nghi hoặc: “Kẻ thù của nhà họ Vương ông?”

Vương Lan giận dữ chỉ tay về phía Diệp Quân: “Chính là hắn”.

Nghe Vương Lan nói thế, Tả chủ giáo cùng Hữu chủ giáo lập tức trầm mặt.

Diệp Quân!

Tả chủ giáo trầm giọng hỏi: “Vương Lan, nói kĩ hơn đi”.

Vương Lan lạnh lùng liếc nhìn Diệp Quân bên dưới, nói: “Khi trước, người này vô duyên vô cớ giết chết cháu ta là Vương Vân, sau đó chạy trốn, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, khiến thần phật cũng phải tức giận, nếu không nhờ nhà họ Vương ta có đôi chút thủ đoạn, giúp cháu ta hồi sinh, chỉ sợ đứa cháu này của ta đã chết oan chết uổng”.

Nghe Vương Lan nói thế, Tả Hữu chủ giáo đều nhíu mày.

Hữu chủ giáo nhìn về phía Diệp Quân: “Ngươi nói đi”.

Tất nhiên ông ta không thể chỉ nghe lời từ một phía Vương Lan, con người ai mà chẳng có xu hướng lợi kỷ, chỉ biết nói những điều có lợi cho mình, những điều bất lợi cho người có đôi khi còn thêm mắm dặm muối.

Diệp Quân liếc nhìn hai ông cháu Vương Lan, ánh nhìn dừng trên người thiếu niên áo đen Vương Vân, cười hỏi: “Vì sao ta giết ngươi, lòng ngươi không tự biết sao?”

Sắc mặt Vương Vân trở nên khó coi, dĩ nhiên gã không thể nói thẳng ra được, vụ việc vốn do gã tính giả ngầu mà dẫn tới hậu quả, chỉ có điều gã đã đánh giá thấp thực lực của Diệp Quân.

“Hỗn xược”.

Vương Lan đột nhiên gầm lên, một hơi thở khủng bố ập về phía Diệp Quân như muốn chèn ép hắn.

Dám trực tiếp ra tay!

Ánh mắt Diệp Quân trở nên lạnh lẽo.

Người đàn ông áo trắng bên cạnh hắn cũng nhíu mày.

Trong bóng tối, người phụ nữ váy trắng đã nghĩ đến một cảnh tượng pháo hoa nở rộ…

“Dừng tay!”

Đúng lúc này, Hữu chủ giáo bỗng phát tay áo lên, một sức mạnh cực hùng hồn chấn nát hơi thở của Vương Lan.

Vương Lan quay phắt lại, nhìn về phía Hữu chủ giáo, sắc mặt hết sức khó coi.

Hữu chủ giáo chỉ lạnh lùng nhìn ông ta: “Vương Lan, nơi này là học viện Thần, không phải đất nhà họ Vương các ông”.

Tả chủ giáo nhìn Vương Lan, ánh mắt cũng lộ vẻ không hài lòng.

Thực ra không phải ông ta đã lựa chọn đứng về phía Diệp Quân mà chỉ đang nghĩ, tay Vương Lan này thật không biết điều, đây là khuôn viên của học viện Thần, nếu thật sự để Vương Lan ra tay tấn công Diệp Quân, bọn họ lại mặc kệ không quản đến, việc này truyền ra ngoài chẳng phải sẽ khiến người ta cho rằng học viện Thần sợ nhà họ Vương sao?

Thể diện tuy là thứ không đáng bao tiền nhưng có rất nhiều khi, nó còn quan trọng hơn cả tính mạng.

Bầu không khí nơi này chợt trở nên căng thẳng hẳn.

Vương Lan hít sâu một hơi rồi nói: “Hữu chủ giáo, vừa rồi là do ta thất thố”.

Cuối cùng, ông ta vẫn lựa chọn nhún nhường.

Dù sao thì, mục đích lần này của ông ta là Diệp Quân mà không phải là học viện Thần, nếu gây hấn với học viện Thần, hai bên đối đầu thì chỉ e mất nhiều hơn được.

Hữu chủ giáo lạnh lùng liếc nhìn Vương Lan, sau đó nhìn sang Diệp Quân: “Ngươi nói tiếp đi”.

Diệp Quân cười cười, bắt đầu thuật lại ngọn nguồn sự việc, hắn không thêm bớt điều gì, những người có mặt ở đây đều thuộc hàng lão luyện, tất nhiên có thể phân biệt thật giả.

Khi nghe Diệp Quân nói xong, những người có mặt ở đó đều sa sầm sắc mặt.

Kiêu căng càn quấy!

Ăn chơi trác táng!

Khinh người quá đáng!

Tất cả học viên học viện Thần đều nhìn về phía Vương Vân, sắc mặt vô cùng khó coi.

Vương Vân cũng cực kì mất mặt.
Chương 1168: Ta ra khỏi học viện rồi

Hữu chủ giáo nhìn Vương Lan, cười nhạt: “Vô duyên vô cớ muốn giết người, người nhà họ Vương ông cũng thật bá đạo nhỉ”.

Sắc mặt Vương Lan cũng trở nên hết sức khó coi, thực ra ông ta cũng là người không rõ mọi chuyện.

Ông ta biết cháu mình không được lanh lợi thông minh cho lắm, nhưng ông ta không thể ngờ rằng đứa cháu này lại ngu xuẩn đến mức đó.

Dù ngươi có muốn giết người thì cũng phải biết kiếm lí do nghe xuôi tai một chút chứ?

Nhưng lúc này, ông ta không thể không đứng về phía cháu mình.

Vương Lan đưa mắt nhìn Diệp Quân, nói: “Mặc dù giữa các ngươi có chút hiểu lầm, nhưng ngươi cũng không nên vì thế mà chọn cách giết người chứ? Ta thấy rõ ràng ngươi không hề để nhà họ Vương ta vào mắt”.

Diệp Quân chau mày: “Đó chỉ là một chút hiểu lầm nho nhỏ chắc? Cháu ông muốn giết ta, điều đó đối với ông chỉ là hiểu lầm?”

Tả Hữu chủ giáo cũng nhíu mày, lão già này trở nên mặt dạn mày dày như thế từ bao giờ?

Vương Lan không nhìn Diệp Quân mà quay sang phía hai vị chủ giáo: “Hai vị chủ giáo, việc này hai vị thấy thế nào?”

Từ đầu tới giờ, đối với ông ta, thái độ của Diệp Quân có quan trọng không?

Không quan trọng!

Điều duy nhất quan trọng là… thái độ của học viện Thần, chỉ cần đối phó được với học viện Thần thì Diệp Quân này đối với nhà họ Vương mà nói, cũng chỉ là một con sâu cái kiến có kích thước lớn chút mà thôi.

Là hậu duệ của thần linh, nhà họ Vương có sự tự tin này.

Thấy Vương Lan nhất quyết không muốn bỏ qua, Tả Hữa chủ giáo nhíu chặt mày, Hữu chủ giáo nói thẳng: “Vương Lan, việc này do cháu trai ông gây nên, có liên quan gì đến Diệp Quân? Chẳng lẽ chỉ có cháu trai ông được quyền giết cậu ta, không cho cậu ta giết cháu ông? Thế gian nào có chuyện vô lí như thế?”

Vương Lan tức thì lạnh mặt: “Nói vậy có nghĩa là học viện Thần các vị quyết định bảo vệ tay Diệp Quân này?”

Hữu chủ giáo sa sầm mặt: “Ông đang đe dọa ta?”

Thấy thái độ hai bên càng lúc căng thẳng, Tả chủ giáo vội hỏi: “Vương Lan, theo ta thấy, việc này có thể dừng ở đây được rồi! Dẫu sao thì cháu trai ông cũng chưa chết, không có tổn thất gì, hai bên không thể bỏ qua chuyện này làm hòa được sao?”

Vương Lan âm trầm nói: “Vậy tức là muốn cháu ta chết một lần vô ích?”

Hữu chủ giáo nhăn mặt: “Vương Lan, ông cũng là một nhân vật có địa vị, lẽ nào đúng sai trong chuyện này cũng không phân biệt được? Cháu trai ông vô duyên vô cớ ác ý nhằm vào Diệp Quân, nếu đổi thành ông, lẽ nào ông không phản kháng?”

Vương Lan lạnh lùng nói: “Cháu ta quả có muốn giết hắn, nhưng cháu ta đã thành công giết hắn sao? Việc đó nhiều nhất cũng chỉ coi như giết người chưa toại, nhưng Diệp Quân giết cháu ta lại là sự thực, người nhà họ Vương ta bị giết, chẳng lẽ ta không thể hạch tội?”

Hữu chủ giáo nhăn mày, vốn định quát lớn một lần nữa nhưng ngẫm lại, cảm thấy không thích hợp lắm.

Việc này có điều không ổn!

Hữu chủ giáo cúi đầu nhìn về phía Diệp Quân, chợt bừng tỉnh.

Hiển nhiên, Vương Lan kia thấy Diệp Quân là học viên của học viện Thần, sợ sau này Diệp Quân trưởng thành sẽ trả thù nhà họ Vương.

Tay Vương Lan này muốn diệt trừ hậu họa ngay từ đầu đây mà.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Hữu chủ giáo càng thêm âm trầm.

Tả chủ giáo lúc này cũng hiểu ra, suy nghĩ một chút, ông ta nói: “Vương Lan, ta biết ông muốn giải quyết rõ nhân quả chuyện này, nhưng phương thức giải quyết nhân quả cũng có rất nhiều loại, không nhất định phải giết người, ông hiểu ý ta chứ?”

Ngẫm lại, nhân quả chuyện này đơn giản cỡ nào?

Nhà họ Vương chỉ cần nhún nhường một chút, nhân quả này chẳng phải đã được giải quyết rồi sao?

Nếu biết nhìn xa trông rộng hơn một chút, thì cho đối phương chút đỉnh gọi là bồi thường, tranh thủ mượn hơi, nhân quả này không chỉ được giải quyết êm đẹp mà còn có thể biến thành một thiện duyên, như vậy không tốt sao?

Vì sao nhất quyết muốn giết người để chặt đứt nhân quả?

Sắc mặt Vương Lan càng trở nên âm trầm, tất nhiên ông ta cũng hiểu được ý của Tả chủ giáo, có điều, muốn ông ta nhún nhường với Diệp Quân?

Tay Diệp Quân này xứng sao?

Nhà họ Vương ông ta là hậu duệ của thần linh, lại muốn ông ta phải nhún nhường với một phàm nhân?

Ông ta không chịu được, nhà họ Vương càng không thể chấp nhận chuyện mất thể diện như thế.

Vương Lan liếc nhìn Tả, Hữu chủ giáo, nói: “Hắn là học viên của học viện Thần, nhà họ Vương ta nể mặt học viện Thần, sẽ không ra tay trong khuôn viên học viện, nhưng nếu hắn bước chân ra khỏi học viện Thần, nhà họ Vương ta tất sẽ diệt ngay”.

Nói đoạn, ông ta kéo Vương Vân quay đầu định rời đi.

Nhưng đúng vào lúc này, Diệp Quân đang đứng bên dưới đột nhiên lên tiếng: “Chờ chút!”

Vương Lan quay sang nhìn Diệp Quân: “Hiện giờ mới biết xin tha, chỉ e đã không…”

Diệp Quân đột nhiên nhún người, phóng thẳng ra ngoài học viện, nhìn về phía Vương Lan : “Hiện giờ ta đã ra khỏi học viện”.

Mọi người đều ngơ ngác nhìn hắn.
Chương 1169: Chớ nói nhảm

Thấy rõ Diệp Quân vừa làm gì, tất cả những người có mặt ở đó đều bối rối.

Trời đất!

Sao ngươi lại hành xử cứng nhắc như thế?

Đó là nhà họ Vương đấy!

Là hậu duệ của thần linh đó!

Ngươi cứ đối đầu trực diện vậy sao?

Sau khi qua cơn khiếp sợ, rất nhiều người đều lộ vẻ kính nể.

Thật là can trường hơn người!

Không phải ông nói ta ra khỏi học viện là sẽ xử ta sao?

Ông đây hiện giờ bước ra luôn, giỏi thì tới xử ta coi?

Thật đúng là đàn ông đích thực!

Trong lòng một số học viên, ấn tượng tốt với Diệp Quân đã tăng lên rất nhiều, dẫu sao lúc này Diệp Quân cũng là học viên của học viện Thần, bọn họ thuộc cùng một phe.

Nhiều nữ học viên khi nhìn về phía Diệp Quân, ánh mắt đã nảy sinh một thứ tình cảm khác.

Thật khí phách!

Tất nhiên, cũng có số ít học viên lắc đầu.

Bên cạnh cô gái kiếm tu vận váy vải bố, người của Vị Lai Tông, một thiếu niên cười nhạt: “Thật ngu xuẩn, nhà họ Vương này chính là hậu duệ của thần linh đó, gia tộc rất hùng mạnh, đối đầu trực diện với họ là hành vi quá mức ngu xuẩn. Nếu ta là hắn, ta sẽ lựa chọn nhẫn nhịn cho qua thời gian này, tạm lánh sự trả thù của nhà họ Vương để mưu tính tương lai”.

Nói xong, cậu ta còn lén liếc nhìn cô gái váy vải bố bên cạnh.

Cô gái vẫn không hề có bất cứ dao động nào, ánh mắt tiếp tục nhìn thẳng vào bóng dáng Diệp Quân xa xa.

Thấy cô gái váy vải bố không có phản ứng gì với mình, thiếu niên cau mày, lại nói thêm: “Nếu ta là Diệp Quân, không chỉ phải nhẫn nại mà còn cần nhún nhường, tỏ thái độ nhận lỗi, khiến mọi người đều có lí do lùi một bước…”

Cô gái nọ chợt quay sang phía cậu ta: “Ngươi mau cút xa một chút cho ta”.

Thiếu niên kia tức thì cứng đờ mặt ra.

Xa xa, Tả, Hữu chủ giáo cũng đều đã ngây người trước hành vi đột ngột của Diệp Quân.

Họ đều không ngờ Diệp Quân lại dám trực diện đối đầu với nhà họ Vương như thế.

Tả chủ giáo trầm mặt xuống: “Người trẻ tuổi, tính khí nóng nảy lỗ mãng quá”.

Hữu chủ giáo lại có cái nhìn bất đồng: “Thanh niên không hào sảng như thế còn gọi là thanh niên sao?”

Tả chủ giáo khẽ thở dài: “Nhưng cứ thế, coi như cậu ta đã dồn mình và nhà họ Vương vào đường cùng, sau đó, cả hai bên đều không có đường lui”.

Hữu chủ giáo bình thản nói: “Dù cậu ta không làm như vậy, nhà họ Vương có bỏ qua cho cậu ta không?”

Tả chủ giáo im lặng.

Phía bên kia, người đàn ông áo trắng nhìn thấy Diệp Quân làm thế, miệng bất giác nở nụ cười, ông ấy càng lúc càng thấy thiếu niên này thật thú vị.

Rất hợp ý ông ấy.

Phía xa xa, Vương Lan nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, ông ta thực sự rất bất ngờ, nhưng sau đó, ông ta chỉ cười khẽ rồi nói: “Dám trực diện đối đầu với hậu duệ của thần linh như thế, cũng có can đảm đấy! Nhưng mà, hậu quả sau đó, là ngươi…”

Diệp Quân cắt ngang lời ông ta: “Chớ lảm nhảm nhiều lời, ta mời ông đánh chết ta”.

Trời đất!

Bên dưới râm ran tiếng đám đồng ồ lên.

Mời đánh chết ta!

Thật đúng là hùng dũng!

Bên cạnh cô gái váy vải bố kia, thiếu niên nọ cười nhạt: “Ngu xuẩn, làm ra hành vi thế này chỉ càng chọc giận nhà họ Vương, nếu là ta…”

Cô gái váy vải bố chợt quay người, chém xuống một kiếm.

Rầm!

Thiếu niên kia bị chém nát thân thể.

Thiếu niên: “…”

Cô gái nọ lạnh lùng liếc nhìn linh hồn của thiếu niên: “Ta không có hứng thú với ngươi, xin chớ có khoe khoang bản thân trước mặt ta nữa, nếu không, ta đánh chết ngươi tại chỗ, hiểu không?”

Thiếu niên: “…”

Cô gái váy vải bố không nhìn cậu ta nữa mà quay đầu nhìn về phía Diệp Quân nơi xa, tay phải siết chặt thanh kiếm, ánh mắt mơ hồ chẳng rõ đang nghĩ gì.

Nơi chân trời, Vương Lan nghe Diệp Quân nói thế, tức giận đến cười gằn một tiếng: “Hay, hay lắm”.

Dứt lời, ông ta cũng không nói gì thêm, chỉ nhún người, đánh một quyền về phía Diệp Quân.

Cảnh giới Đế Quân!

Một quyền đánh ra, đất nứt trời sụp.

Đối mặt với một quyền của Vương Lan, Diệp Quân không lùi còn tiến lên, đâm ra một kiếm.

Một kiếm này, hắn không vận dụng sức mạnh huyết mạch hay kiếm kỹ.

Đó chỉ là một kiếm rất bình thường, nhưng một kiếm này, hắn vận dụng kiếm ý vô địch hoàn toàn mới.

Một kiếm chém ra, bình bình thản thản, như gió mát phất tới.

Rầm!

Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Vương Lan đã bị một kiếm của Diệp Quân chém xuống, đẩy lùi mấy nghìn trượng. Vừa dừng lại được, sắc mặt ông ta đã biến đổi kịch liệt, đang định nói điều gì đó, nhưng Diệp Quân không cho ông ta cơ hội mở miệng mà tiếp tục xách kiếm chém tới.

Con ngươi Vương Lan co rút lại, ông ta không dám trực diện chống lại chiêu này, bởi vì ông ta đã phát hiện, cánh tay phải của mình hiện đang nứt ra rồi, nếu còn dám đỡ chiêu này, chỉ e cánh tay coi như sẽ bị tàn phế. Vì vậy, ông ta vung tay áo, một tấm chắn màu đen đột nhiên xuất hiện, chắn trước người ông ta.

Kiếm tới.

Rầm!

Tấm chắn trúng kiếm, rung lên kịch liệt, vô số vết rạn chằng chịt xuất hiện trên mặt.

Diệp Quân lại chém một kiếm.

Rầm!

Tấm chắn vỡ nát trong tiếng nổ rung trời, hóa thành vô số mảnh vụn năng lượng bắn về bốn phương tám hướng. Song, Vương Lan lúc này đã bị đẩy lùi hơn vạn trượng, khoảng cách hai bên đã được kéo giãn.

Vương Lan nhìn Diệp Quân cầm kiếm đứng ở xa xa, ánh mắt đầy kinh hoảng: “Thực lực của ngươi…”

Lời còn chưa dứt, Diệp Quân lại đã cầm kiếm xông tới.

Một kiếm này, còn nhanh hơn cả trước đó.

Chớp mắt, kiếm đã tới.

Vương Lan hoảng hốt trong lòng, thân thể hơi cong lại, hai tay siết chặt, từng luồng hơi thở đáng sợ tức thì tuôn trào từ trong người ông ta ra ngoài, cùng lúc đó, cánh tay phải của ông ta rụt lại, tích dồn toàn bộ sức mạnh, đánh ra phía trước một quyền.

Một quyền dồn toàn lực!

Giờ khắc này, ông ta không thể lùi thêm được nữa, cho nên đành liều mạng dốc hết sức đánh một quyền.

Thắng sẽ sống sót.

Bại sẽ mất mạng.

Rầm!

Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, một vùng quyền mang bị nghiền nát, Vương Lan bị hất văng ra xa, trong lúc đang bay, thân thể ông ta đã nổ tung từng phần, máu thịt văng tứ tung.

Thấy thế, tất cả đều chấn động.

Vương Lan này mặc dù mới chỉ đến cảnh giới Đế Quân nhưng cũng coi như thành danh đã lâu, tích lũy thâm hậu, nhưng một nhân vật như thế lại bị vài nhát kiếm của Diệp Quân chém nát thân thể?

Hơn nữa, mấy kiếm này của Diệp Quân hoàn toàn không dùng bất kì kiếm kỹ nào.

Ngay lúc này, Diệp Quân đột ngột hóa thành một luồng kiếm quang, biến mất khỏi vị trí cũ.

Thoáng chốc, kiếm quang đã lao tới trước mặt Vương Lan.
Chương 1170: Không đáng

“Dừng tay!”

Nhưng cũng vào lúc này, Tả chủ giáo bỗng xuất hiện, che trước mặt Vương Lan.

Diệp Quân chau mày.

Tả chủ giáo trầm giọng: “Diệp Quân, ngươi cần phải hiểu rõ, nếu ngươi giết ông ta, vậy thì tương lai thực sự sẽ trở thành không chết không ngừng”.

Diệp Quân hỏi ngược lại: “Nếu ta không giết ông ta, ông ta và nhà họ Vương sẽ bỏ qua cho ta sao?”

Tả chủ giáo trầm mặc.

Diệp Quân khẽ cười một tiếng, cổ tay rung động, kiếm trong tay vòng qua Tả chủ giáo, chui vào giữa chân mày Vương Lan.

Ầm!

Vương Lan bị ghim chặt tại chỗ, không thể nhúc nhích.

Ông ta còn muốn nói gì đó, nhưng ngay sau đấy, thanh kiếm ghim vào cơ thể ông ta kịch liệt run lên, chấn nát thần hồn ông ta.

Một kiếm xử lí xong Vương Lan, Diệp Quân xoay người nhìn về phía Vương Vân đang ngây người nơi xa. Thấy Diệp Quân nhìn về phía mình, Vương Vân biến sắc, quay đầu định chạy trốn, nhưng chỉ tích tắc sau, một thanh kiếm đột nhiên từ bên dưới chém lên.

Vèo!

Vương Vân vừa cất bước chạy trốn, thanh kiếm kia đã đâm vào cơ thể gã.

Ầm!

Thân thể và thần hồn của Vương Vân đồng thời bị nghiền nát.

Lại chết một lần nữa!

Khắp nơi tĩnh lặng như tờ.

Diệp Quân liên tục giết chết hai người.

Tất cả đều đã hiểu, Diệp Quân cùng nhà họ Vương lần này đã thực sự trở mặt thành tử thù.

Hữu chủ giáo liếc nhìn Diệp Quân, khẽ thở dài.

Ông ta biết, giờ đây, Diệp Quân cùng nhà họ Vương đã không còn bất kì cơ hội hòa giải nào nữa.

Không chết thì không thể ngừng tay!

Bởi vì nhà họ Vương chắc chắn sẽ không tha cho Diệp Quân.

Như thế, học viện Thần… Diệp Quân bỗng nhìn hai vị chủ giáo: “Hai vị tiền bối, việc này là ân oán cá nhân của ta và nhà họ Vương, để không liên lụy đến học viện Thần, từ này, Diệp Quân ta rời khỏi học viện Thần”.

Rời khỏi học viện Thần!

Hắn vừa dứt lời, khắp nơi ồ lên xôn xao.

Tất cả đều kinh hãi nhìn Diệp Quân, sau đó nhìn sang phía hai vị chủ giáo.

Tả, Hữu chủ giáo đều trầm mặc, tình thế này khiến bọn họ khó xử.

Bởi nếu không để Diệp Quân rời khỏi học viện Thần thì tức là học viện Thần coi như đã đứng về phía đối địch với nhà họ Vương, thậm chí có thể nói là trực tiếp khai chiến.

Học viện Thần không e sợ nhà họ Vương, nhưng nhà họ Vương cũng không sợ học viện Thần, đây là sự thật.

Khai chiến?

Việc này có can hệ quá lớn.

Thậm chí có thể nói là ngang với lấy vận mệnh một quốc gia ra đánh đổi.

Vì một Diệp Quân…

Hữu chủ giáo liếc nhìn Diệp Quân, đang muốn nói gì thì Tả chủ giáo đã lên tiếng: “Điều đó không do bọn ta quyết định được”.

Hữu chủ giáo nghe vậy bèn nuốt những lời đang muốn nói trở lại.

Đúng rồi!

Đây vốn không phải là chuyện hai chủ giáo như họ có thể quyết định!

Việc này phải mời Kỳ viện trưởng.

Thấy Diệp Quân đang định bỏ đi, Hữu chủ giáo vội gọi lại: “Chờ đã”.

Diệp Quân nhìn về phía Hữu chủ giáo, Hữu chủ giáo trầm giọng nói: “Diệp Quân, việc này quá trọng đại, đã vượt ngoài khả năng quyết định của hai ta, bởi vậy, chúng ta cần đến xin chỉ thị từ viện trưởng”.

Diệp Quân chần chừ giây lát rồi nói: “Tiền bối, không cần đâu”.

“Cần!”

Hữu chủ giáo nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Ngươi cứ chờ ở đó một lát, chỉ nửa khắc thôi, nửa khắc thôi”.

Thấy Hữu chủ giáo kiên định như thế, Diệp Quân gật đầu: “Vậy được”.

Hữu chủ giáo cùng Tả chủ giáo vội vàng quay đầu chắp tay thi lễ với pho tượng Thần Nhất bên dưới một cái rồi đồng thời lẩm nhẩm mấy chú ngữ cổ xưa.

Họ đang kết nối và trò chuyện với viện trưởng.

Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào hai vị chủ giáo.

Lát sau, hai vị chủ giáo không biết vừa nhận được tin gì mà sắc mặt chợt trở nên hết sức khó coi.

Thấy thế, học viên bốn phía đều khẽ thở dài.

Diệp Quân cười cười, quay lưng bước đi.

“Chờ chút đã”.

Hữu chủ giáo đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Quân, ông ta nói với hắn: “Xin lỗi”.

Diệp Quân chỉ cười cười: “Không có gì”.

Cho tới nay, hắn chưa từng ký thác toàn bộ hi vọng vào người khác, bởi vậy, hắn cũng sẽ không thất vọng.

Hữu chủ giáo do dự một hồi rồi nói: “Hãy tới động thiên Thần Nhất đi”.

Diệp Quân nghi hoặc hỏi lại: “Động thiên Thần Nhất?”

Hữu chủ giáo gật đầu: “Đúng vậy, nơi đó là nơi Thượng Thần Thần Nhất chào đời. Ở trong đó có cấm chế vô thượng do Thượng Thần Thần Nhất để lại, người càng mạnh đi vào đó sẽ càng bị áp chế mạnh hơn, một khi vào được trong đó, ngươi sẽ có lợi thế hơn”.

Nói xong, ông ta xòe tay, một quyển trục bay ra trước mặt Diệp Quân: “Đây là địa đồ”.

Diệp Quân không từ chối, hắn nhận địa đồ rồi nói: “Cảm tạ”.

Dứt lời, hắn lập tức bước đi.

Lúc này, Hữu chủ giáo bỗng hỏi: “Vì sao ngươi không hỏi lí do viện trưởng từ bỏ ngươi?”

Diệp Quân không quay đầu lại: “Điều đó không cần thiết”.

Nghe vậy, Hữu chủ giáo chỉ có thể cười khổ.

Vì sao vị viện trưởng kia lại cự tuyệt?

Bởi vì viện trưởng cùng vị thần nhà họ Vương kia là chỗ quen biết.

Đến được cấp bậc đó rồi, một số thiên tài yêu nghiệt gì đó đã không còn quan trọng với họ. Bọn họ sẽ không vì một kẻ được tiếng là thiên tài yêu nghiệt mà đi kết thù kết oán với một vị thần linh.

Bởi vì, như thế không đáng!



Người đàn ông áo trắng trở lại bên cạnh người phụ nữ váy trắng, nhìn theo bóng Diệp Quân đi xa dần, ông ấy nói khẽ: “Thanh Nhi, huynh muốn đi cùng nó một thời gian…”

Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Muội đi cùng huynh”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK