Nghe Từ Chân nói thế, Diệp Quân hơi ngạc nhiên.
Từ khi ngôi sao xanh này xuất hiện, đối phương đã canh giữ ở đó.
Thế thì đã sống bao nhiêu năm rồi?
Nghĩ kỹ lại thì cảm thấy đáng sợ.
Diệp Quân nói: “Ngôi sao màu xanh này tồn tại rất nhiều bí mật mà nhiều người không biết”.
Từ Chân cười nói: “Đúng thế”.
Diệp Quân lặng thinh, bỗng dưng hắn nhận ra mình thật nhỏ bé trong vũ trụ bao la này. Không chỉ hắn mà không biết bao nhiêu người trong vũ trụ bao la này chẳng qua chỉ là một hạt cát nhỏ.
Vũ trụ bao la mênh mông, vô tận.
Vẫn nên hạ thấp mình xuống, khiêm tốn một chút.
Dường như nghĩ đến điều gì đó, Diệp Quân nói: “Món đồ mà chúng ta đi lấy lần này là món đồ năm đó đám người Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả muốn lấy à?”
Từ Chân gật đầu.
Diệp Quân khó hiểu: “Người trên Hỏa Tinh đó sẽ cho chúng ta lấy đồ đi sao?”
Từ Chân nói: “Sẽ cho thôi”.
Diệp Quân ngờ vực: “Tại sao?”
Từ Chân mỉm cười không nói.
Diệp Quân cạn lời.
Từ Chân tựa vào vai hắn: “Đừng nói chuyện nữa, nghỉ ngơi chút đi”.
Nói rồi cô ta nhắm mắt lại.
Diệp Quân nhìn Từ Chân, cũng không nói gì nữa, chậm rãi nhắm mắt lại.
Ba tiếng sau, sau khi xuống máy bay, Diệp Quân sửng sốt.
Kiềm Châu!
Họ lại về đến Kiềm Châu!
Diệp Quân quay sang nhìn Từ Chân bên cạnh đầy vẻ ngờ vực, Từ Chân lại không nói gì, cười nói: “Đi thôi!”
Diệp Quân vẫn hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
Từ Chân nói: “Miêu Trại”.
Diệp Quân nhíu mày: “Miêu Trại ư?”
Từ Chân gật đầu.
Sau khi ra khỏi sân bay, hai người đi xe hai tiếng đồng hồ mới đến một vùng núi, sau khi leo qua một ngọn núi lớn, một thôn trại lớn hiện ra trước mắt hai người. Thôn trại này có hơn mười làng được xây dựng tựa vào núi nối liền thành một vùng, bốn phía có núi bao bọc, đỉnh núi trùng điệp, ruộng bậc thang dựa vào núi đi thẳng lên trời, sông Bạch Thủy chảy qua các thôn làng, chia Miêu Trại thành hai bên.
Kiến trúc ở đây cũng rất đặc biệt, tất cả đều là kiến trúc nhà sàn bằng gỗ được xây dựng trên sườn đồi, hơn một ngàn ngôi nhà sàn xếp chồng lên nhau theo sự thay đổi lên xuống của địa hình.
Lúc này đã là giữa trưa, cũng là thời gian nấu cơm, từ vị trí của hai người nhìn sang, ngàn hộ gia đình đang nấu cơm, khói bếp từ từ bốc lên, phảng phất kết nối với trời đất, rất ngoạn mục.
Diệp Quân cười nói: “Nơi này đẹp thật”.
Từ Chân gật đầu: “So với thành phố náo nhiệt, phồn hoa thì nơi này có phong cảnh rất tuyệt”.
Diệp Quân khẽ cười, sau đó kéo Từ Chân đi xuống dưới.
Từ Chân nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Không lâu sau, hai người đã đến cổng lớn Miêu Trại, Diệp Quân ngẩng đầu nhìn, thấy cổng này được làm bằng gỗ, mặc dù được giữ gìn rất tốt nhưng vẫn thấy rõ những dấu vết tu sửa ở vài nơi, có sự thăng trầm của lịch sử theo năm tháng.
Chính giữa trên cánh cổng gỗ có sáu chữ lớn: Miêu Trại ngàn hộ Tây Giang.
Sau khi vào làng, Diệp Quân phát hiện ở đây có rất nhiều người, đa số đều đến đây đi du lịch, vô cùng rộn rã náo nhiệt.
Trong lúc đó Diệp Quân nhìn thấy vài cô gái Miêu tộc, trang phục của các cô gái ở đây khá lạ, hoàn toàn không giống cách ăn mặc của người bên ngoài.
Từ Chân bỗng cười nói: “Đi ăn thử món ngon ở đây không?”
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Hai người tìm một quán rượu, sau đó tìm bàn sát cửa sổ ngồi xuống.
Từ Chân nhìn thực đơn trước mặt, một mạch gọi rất nhiều món.
Sau khi đến hệ Ngân Hà, cô ta cũng cực kỳ thích đồ ăn ở đây.
Từ Chân đưa thực đơn cho người phục vụ, rồi nhìn Diệp Quân cười nói: “Đồ ăn ở hệ Ngân Hà này thực sự rất kỳ lạ, một loại thực phẩm có thể làm ra rất nhiều món ngon, chẳng hạn như đậu, có thể làm đậu hũ thối, có thể làm đậu hũ non, có thể làm đậu hũ khô, còn có thể làm đậu hũ xỉ…”
Diệp Quân sửng sốt, sau đó nói: “Đậu có nhiều công dụng thật!”
Từ Chân mím môi cười: “Thật ra cũng giống tu đạo, một đạo tâm cũng có thể kết thành rất nhiều đạo quả”.
Diệp Quân trầm ngâm.
Từ Chân quay sang nhìn ra ngoài, khẽ nói: “Cậu nhìn mấy người kia đi”.
Diệp Quân quay đầu sang nhìn đám người kia, Từ Chân nói: “Tuổi thọ của những người này đều không quá một trăm tuổi, vất vả cả một đời, đa phần đều chỉ vì sinh tồn”.
Diệp Quân nhíu mày: “Sinh tồn?”
Từ Chân gật đầu: “Sinh tồn”.
Diệp Quân im lặng, hắn đến hệ Ngân Hà đã được một thời gian, đã có chút hiểu biết về nơi này.
Người ở đây đa số đều không thể tu hành, vất vả bôn ba cả đời, tại sao?
Như Từ Chân nói đó, vì sinh tồn.
Từ Chân nhìn Diệp Quân: “Ta đã từng nghĩ đến việc chuyển chế độ ở đây đến Chân vũ trụ, hạn chế tất cả sinh vật để họ chỉ sống không quá một trăm tuổi, không thể tu luyện, không thể cướp đoạt linh khí của vũ trụ, để bảo tồn vũ trụ...”
Nói đến đây, cô ta nhìn Diệp Quân: “Cậu nghĩ như thế có ổn không?”
Diệp Quân quả quyết lắc đầu: “Không ổn”.
Từ Chân cười nói: “Tại sao?”
Diệp Quân khẽ nói: “Chúng ta vô địch rồi, sau đó lại cắt đứt con đường tu hành của người sau... lại còn đưa ra lý do mỹ miều là vì tốt cho họ, tốt cho vũ trụ… Làm như thế thật quá giả tạo”.
Từ Chân cười nói: “Nhưng vũ trụ sẽ bị hủy diệt”.
Diệp Quân thầm thở dài.
Từ Chân hỏi: “Có phải rất khó xử không?”
Diệp Quân gật đầu.
Từ Chân mỉm cười: “Đời người là thế đấy, nhiều lúc không thể được như ý”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Thật ra ta nghĩ cũng không cần phải đắn đo nhiều”.
Từ Chân lập tức có hứng thú: “Là sao?”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Các tu sĩ chúng ta từ lúc bắt đầu tu hành đã tranh đoạt với người khác, với trời đất, có thể nói tu hành vốn dĩ là nghịch thiên. Nếu vì cướp đoạt vũ trụ mà gây ra việc Vũ Trụ Kiếp nổ tung, cơ thể tiêu biến, đó cũng là do tự chuốc lấy, không thể trách người khác”.
Từ Chân gật đầu, tán thưởng: “Nói hay lắm”.
Diệp Quân nói: “Nếu ta nắm quyền quản lý toàn bộ vũ trụ thì ta sẽ đưa ra một số hạn chế nhưng cũng sẽ không cắt đứt con đường tu luyện của các sinh linh, còn Vũ Trụ Kiếp, nếu nó nổ tung thật, toàn bộ vũ trụ sẽ cùng nhau chống lại, nếu không chống lại được thì cả vũ trụ cùng chết thôi”.
Từ Chân mỉm cười: “Cậu là người có cái nhìn rất thoáng nhưng ta phải nhắc nhở cậu, nếu có ngày đó thật thì có lẽ cậu sẽ rất đau khổ, vì có vài người và vài việc không phải nói buông là buông được”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta hiểu, từ xưa đến nay đều là nói thì dễ mà làm lại khó”.
Từ Chân nhìn Diệp Quân, mỉm cười không nói gì.
Lúc này đồ ăn đã bắt đầu được bưng lên.
Chương 867: Nền văn minh đầu tiên
Từ Chân nhìn cái nồi trước mặt, cười nói: “Đây là món đặc sản có tiếng ở đây, tên là canh chua cá, cậu mau thử đi”.
Nói xong, cô ta gắp một miếng cá bỏ vào bát Diệp Quân.
Diệp Quân cười nói: “Cảm ơn”.
Hắn gắp miếng cá lên cho vào miệng, thịt cá rất mềm, hơi chua, rất đặc biệt.
Từ Chân hỏi: “Thế nào?”
Diệp Quân cười nói: “Ngon đấy”.
Từ Chân khẽ cười, lại gặp một món cho Diệp Quân: “Có biết đây là gì không?”
Diệp Quân lắc đầu.
Từ Chân cười nói: “Món này là đậu phụ viên, được làm từ đậu phụ chiên, rải ớt bột lên trên, cực kỳ ngon”.
Cô ta vừa nói vừa đổ một ít ớt bột lên món đậu phụ viên đó.
Diệp Quân ăn một miếng, sau đó nói: “Ngoài xốp trong mềm, hương vị rất ngon”.
Từ Chân mỉm cười, cũng gắp một viên cho vào miệng mình.
Không lâu sau, đồ ăn liên tục được mang lên.
Diệp Quân nhận ra hương vị đồ ăn vặt đặc sản ở đây khá ngon, ngon hơn cả thịt rồng.
Ăn được một lúc, Diệp Quân bỗng chỉ vào một bát thức ăn trước mặt: “Đây là rễ cây à?”
Từ Chân cười nói: “Đây là rễ diếp cá, bên ngoài gọi là rau diếp cá, hương vị rất đặc biệt, cậu thử đi”.
Diệp Quân gật đầu, gắp một miếng lên thử, sau đó hắn nhíu mày.
Từ Chân bật cười: “Thế nào?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không ăn được”.
Từ Chân gật đầu: “Lần đầu ta ăn cũng thế, sau đó lại thử một miếng nữa, cảm thấy khá ngon”.
Diệp Quân nhìn Từ Chân: “Chân tỷ đã từng đến đây à?”
Từ Chân gật đầu: “Từng đến chơi, cũng chính lúc đó mới phát hiện ra món thần vật đó ở đây”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Chân tỷ, rốt cuộc là thần vật gì thế?”
Từ Chân cười nói: “Muộn một chút nữa cậu sẽ biết”.
Diệp Quân bất lực.
Lúc này một nhóm các cô gái Miêu tộc bỗng bước vào, họ đi đến vây quanh một bàn khách mời rượu, hơn nữa còn hát vang khúc ca núi rừng, rất vui vẻ.
Diệp Quân khá tò mò.
Từ Chân cười nói: “Bài ca mời rượu cũng là một đặc trưng của nơi này”.
Diệp Quân cười nói: “Rất vui”.
Từ Chân khẽ cười, sau đó nói: “Ăn no chưa?”
Diệp Quân gật đầu.
Từ Chân nói: “Vậy chúng ta đi thôi”.
Nói rồi hai người thanh toán xong rời đi.
Từ Chân dẫn Diệp Quân đi thẳng vào sâu trong núi, sau khi hai người leo qua mấy ngọn núi, Từ Chân chỉ vào một vách núi ở phía xa: “Cậu nhìn chỗ đó đi”.
Diệp Quân nhìn theo những ngón tay của Từ Chân, có một hang động nhỏ hẹp trên vách núi cách đó hàng ngàn mét, lối đi vào không lớn, người bình thường rất khó nhìn thấy.
Diệp Quân kéo tay Từ Chân: “Ta ngự kiếm”.
Từ Chân hỏi: “Còn bao nhiêu huyền khí?”
Diệp Quân nói: “Không nhiều lắm”.
Từ Chân nói: “Vậy chúng ta đi bộ sang đó, dù sao cũng không xa, lát nữa vào đó ngộ nhỡ có phiền phức thì sao?”
Diệp Quân suy nghĩ rồi gật đầu, hắn kéo Từ Chân đi, đi được vài bước dường như nghĩ đến điều gì, hắn quay đầu nhìn Từ Chân: “Ta cõng tỷ nhé”.
Hắn vừa nói vừa ngồi xổm xuống.
Từ Chân cười nói: “Được”.
Nói xong, cô ta leo lên lưng Diệp Quân.
Diệp Quân cũng không nghĩ nhiều, cõng Từ Chân đi về phía đằng xa.
Trên đường đi, Diệp Quân hỏi: “Chân tỷ, tỷ từng ngược dòng thời gian chưa?”
Từ Chân lắc đầu: “Chưa từng”.
Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”
Từ Chân cười nói: “Không có hứng thú”.
Diệp Quân cười khổ: “Được thôi”.
Từ Chân nói: “Con đường cậu đi là kiếm đạo vô địch à?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Từ Chân khẽ gật đầu, không nói gì.
Diệp Quân nói: “Sao thế?”
Từ Chân nói: “Con đường này hơi khó đi”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Từ Chân cười nói: “Mong đợi đến ngày cậu vô địch”.
Diệp Quân khẽ cười, không nói gì, tăng nhanh bước chân.
Không lâu sau, hai người lên đến đỉnh núi, từ vị trí này không có đường đi đến hang động.
Diệp Quân chỉ có thể vận khí ngự kiếm đi xuống, thoáng chốc hai người đã xuất hiện trước cửa hang động.
Trong hang động là màn đêm tối như mực, chẳng thấy gì cả.
Diệp Quân nhìn Từ Chân, Từ Chân bỗng lấy một thứ đen thui ra.
Diệp Quân tò mò: “Đây là gì?”
Từ Chân không nói gì mà ấn một cái nút, bỗng chốc một chùm sáng bắn ra chiếu sáng phía trước.
Diệp Quân: “…”
Từ Chân kéo Diệp Quân đi về phía hang động, hang động này rất sâu, đi một lúc mà vẫn chưa đến điểm kết thúc.
Diệp Quân nhìn xung quanh, vẫn khá phòng bị.
Hắn cũng không dám lơ là xem thường ngôi sao màu xanh này.
Chẳng mấy chốc hai người đi tới một cái cổng đá, Từ Chân bước đến trước cổng đá, đặt tay phải lên cổng đá, nhẹ nhàng đẩy ra.
Két!
Cánh cửa đá mở ra, đập vào mắt là một đại điện u ám, trong đại điện này có khá nhiều cột đá, trên mỗi cột đá này đều có một người, những người này như là một thể với cột đá, cực kỳ quỷ dị.
Diệp Quân nhìn xung quanh, bốn bề trống rỗng, cực kỳ u ám, khiến người ta có cảm giác kỳ dị.
Diệp Quân hỏi: “Đây là đâu?”
Từ Chân nó: “Di tích cuối cùng của nền văn minh đầu tiên trên ngôi sao màu xanh”.
Diệp Quân nhìn Từ Chân: “Nền văn minh đầu tiên của ngôi sao màu xanh”.
Từ Chân gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân tò mò: “Nền văn minh gì?”
Từ Chân cười nói: “Không biết, ta không có hứng thú với họ”.
Diệp Quân lắc đầu cười.
Từ Chân nói: “Nơi này có một thứ tốt, sẽ giúp ích rất nhiều cho cậu”.
Diệp Quân hỏi: “Cái gì?”
Từ Chân cười nói: “Ở phía trước, ta dẫn cậu đi lấy”.
Diệp Quân gật đầu.
Hai người đi về phía xa, nhưng lúc này Diệp Quân bỗng quay đầu lại nhìn một cột đá bên phải, người trên cột đá đột nhiên mở mắt ra...
Chương 868: Thần vật đáng sợ
Ngay khi người trên cột đá đó mở mắt, Diệp Quân lập tức như gặp phải kẻ địch, vô cùng phòng bị.
Nếu tu vi không bị áp chế, dĩ nhiên hắn không sợ nhưng tiếc là bây giờ đến cả kiếm ý hắn đều không thể giải phóng được.
Người trên cột đá không ra tay, gã chỉ nhìn chằm chằm Diệp Quân.
Từ Chân nhìn người trên cột đá, không nói gì.
Như cảm nhận được ánh mắt của Từ Chân, người trên cột đá quay đầu sang nhìn Từ Chân, khi nhìn thấy cô ta, đồng từ gã co lại, trong mắt đầy vẻ sợ hãi.
Từ Chân nhếch môi, không phát ra tiếng động nhưng người trên cột đá như nghe thấy gì đó, lập tức gật đầu.
Diệp Quân quay sang nhìn Từ Chân, Từ Chân mỉm cười, không lên tiếng.
Diệp Quân cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều, hắn nhìn sang người trên cột đá: “Ngươi là?”
Người trên cột đá nhìn Diệp Quân: “Người hiến tế”.
Diệp Quân nhíu mày: “Người hiến tế sao?”
Người trên cột đá gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Có nghĩa là gì?”
Người trên cột đá trầm giọng nói: “Đây là tổ điện của nền văn minh Thủy Võ, hễ là người bước vào đây đều sẽ bị hiến tế”.
Diệp Quân nheo mắt lại: “Nền văn minh Thủy Võ?”
Người trên cột đá gật đầu: “Nền văn minh đầu tiên ở ngôi sao màu xanh”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Tại sao bọn ta lại không bị gì?”
Người trên cột đá không nói gì, chỉ nhìn Từ Chân.
Diệp Quân quay sang nhìn Từ Chân, Từ Chân cười nói: “Hai chúng ta không có tu vi, dĩ nhiên đi vào đây sẽ không bị hiến tế, đi lấy thần vật đó thôi”.
Cô ta vừa nói vừa kéo Diệp Quân đi về phía xa.
Hai người đi sâu vào trong, lúc này Diệp Quân mới phát hiện, tổ điện này lớn hơn hắn nghĩ, không thấy điểm cuối ở đâu, hai bên đều dày đặc những cột đá, trên mỗi cột đá đều có một người.
Vẻ mặt Diệp Quân dần trở nên nghiêm trọng, nơi này quả thật hơi kỳ lạ, hơn nữa hắn cứ có cảm giác có người đang nhìn chằm chằm vào mình.
Ngay lúc này, Từ Chân bỗng siết chặt tay hắn, mỉm cười: “Đừng nghĩ nhiều, ta đã dẫn cậu đến đây thì tất nhiên là sẽ an toàn nên cứ yên tâm”.
Diệp Quân nhìn Từ Chân, gật đầu: “Ừ”.
Từ Chân khẽ cười, sau đó kéo Diệp Quân đi vào trong sâu.
Hai người đi khoảng nửa tiếng đồng hồ thì dừng lại, cách đó không xa có một bệ đá, trên bệ đá là một cây cột tròn dài cả trăm trượng, trên đỉnh cột tròn có một cái hộp đen như mực.
Nhìn lên phía trên là một vùng tinh không.
Diệp Quân nhìn tinh không đó, cảm thấy hơi tò mò: “Đây là ảo cảnh à?”
Từ Chân lắc đầu: “Không phải”.
Diệp Quân đang định nói, ngay lúc này một ông lão mặc áo khoác màu xám bỗng xuất hiện trước cột đá.
Gương mặt ông lão mặc áo khoác dài già nua, đồng tử màu xám, cả người toát ra khí tức lạnh lùng.
Ông lão nhìn Diệp Quân, sau đó quay đầu nhìn Từ Chân: “Từ Chân cô nương kính mến, cô lại đến rồi, có gì dặn dò không?”
Từ Chân chỉ vào cái hộp, cười nói: “Ta muốn lấy cái này”.
Sắc mặt ông lão mặc áo khoác dài trở nên khó coi.
Từ Chân nhìn ông lão cười nói: “Được chứ?”
Sắc mặt ông lão vẫn khó coi, ông ta do dự một chút, sau đó nói: “Từ Chân cô nương kính mến, đó là hy vọng cuối cùng của nền văn minh Thủy Võ bọn ta…”
Từ Chân cười nói: “Ta biết nhưng thứ cho ta nói thẳng, các ông còn muốn định đợi bao lâu nữa?”
Ông lão thấp giọng thở dài, vẻ mặt ảm đạm.
Từ Chân cười nói: “Năm đó các ông suýt nữa tuyệt chủng vì vật này bị tiêu diệt, hiện giờ vẫn chưa buông được sao?”, ông lão khẽ lắc đầu, cười khổ nói: “Nếu cô Từ Chân muốn, bọn ta có thể làm gì ngoài việc đưa nó cho cô chứ?”
Từ Chân cười nói: “Ông cũng đừng nói vậy, như thế này thì sao, vật này thuộc về đứa em này của ta, ta sẽ sắp xếp một thế giới mới cho các ông ở Chân vũ trụ, hơn nữa ta cam đoan với ông rằng chỉ cần Chân vũ trụ vẫn còn thì các ông vẫn còn”.
Nghe Từ Chân nói thế, ông lão mừng rỡ, điều này tương đương với có được sự bảo vệ của người phụ nữ trước mặt này. Ông ta lập tức cúi người xuống: “Cảm ơn Từ Chân cô nương”.
Như Từ Chân đã nói, thật ra hiện giờ thần vật trên cột đá là một tai họa với họ, vì họ đã không còn khả năng bảo vệ thần vật đó nữa.
Nếu lấy thần vật này để đổi lấy sự bảo vệ của người phụ nữ trước mặt thì quá đáng giá. Tất nhiên nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là họ không còn sự lựa chọn nào khác.
Người phụ nữ trước mặt không ra tay cướp lấy nó đã là nể mặt họ rồi.
Nghe ông lão nói thế, Từ Chân mỉm cười: “Vậy lấy thần vật đó xuống đi”.
Ông lão mặc áo khoác dài hơi cúi người xuống, xòe bàn tay ra, chiếc hộp trên cột đá lập tức bay vào trong tay ông ta, sau đó ông ta cung kính đưa chiếc hộp đến trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân quay sang nhìn Từ Chân, Từ Chân mỉm cười gật đầu.
Diệp Quân thu hồi ánh mắt, nhận lấy chiếc hộp.
Từ Chân cười nói: “Mở ra xem đi”.
Diệp Quân gật đầu, hắn mở hộp ra, bên trong chiếc hộp có một luồng khí màu lam sẫm lơ lửng, ngay khi luồng khí này xuất hiện, Diệp Quân bỗng cảm thấy một nguồn năng lượng cực kỳ đáng sợ, tựa như làn sóng dâng trào ùa về phía hắn hết đợt này đến đợt khác.
Vẻ mặt Diệp Quân hơi thay đổi, hắn chưa từng nhìn thấy năng lượng nào đáng sợ như vậy.
Diệp Quân quay sang nhìn Từ Chân, Từ Chân mỉm cười nói: “Tổ Nguyên!”
Diệp Quân ngờ vực: “Tổ Nguyên?”
Từ Chân gật đầu: “Hiện giờ năng lượng cao cấp nhất mà toàn bộ vũ trụ đã biết vẫn còn ở trên đạo nguyên trong truyền thuyết. Tổ Nguyên này hiện đã không còn nữa, chỉ từng xuất hiện trên thế giới vào năm mươi tỷ năm trước, muốn lấy loại Tổ Nguyên này thì chỉ có cách quay ngược về năm mươi tỷ năm trước mới có thể lấy được”.
Cô ta vừa nói vừa nhìn Tổ Nguyên trước mặt Diệp Quân: “Năm đó đám người Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đến đây là vì muốn cướp lấy Tổ Nguyên này”.
Chương 869: Chỗ dựa tốt nhất
Diệp Quân rất kinh ngạc, hắn nhìn Tổ Nguyên trong tay, hắn không ngờ Tổ Nguyên trước mặt này lại đến từ năm mươi tỷ năm trước.
Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân đưa Tổ Nguyên trong tay cho Từ Chân: “Tỷ chắc cũng cần nhỉ?”
Từ Chân lắc đầu khẽ cười: “Ta không cần”.
Diệp Quân không lên tiếng.
Từ Chân cười nói: “Thật sự không cần, cậu mau uống nó đi, ta canh cho cậu”.
Diệp Quân gật đầu, cũng không do dự nữa, lập tức há miệng, tia Tổ Nguyên đó biến thành luồng sáng đi vào trong người hắn.
Rầm!
Thoáng chốc khí tức của Diệp Quân điên cuồng dâng trào, luồng sức mạnh đáng sợ liên tục tuôn ra quanh người hắn, sau đó lan tràn ra xung quanh, thời không xung quanh bắt đầu rung chuyển.
Từ Chân quay đầu lại nhìn ông lão mặc áo khoác dài, giật khóe môi.
Ông lão sửng sốt, sau đó xòe tay phải ra rồi nhẹ nhàng đè xuống, thời không xung quanh bị trấn áp.
Lúc này trên người Diệp Quân bỗng xuất hiện một nguồn sức mạnh bí ẩn, sức mạnh này không ngừng dao quanh người hắn.
Thấy thế vẻ mặt ông lão đó trở nên nghiêm trọng.
Sức mạnh Tổ Nguyên!
Vẻ mặt nghiêm trọng của ông lão trở nên phức tạp, đây là Tổ Nguyên mà năm đó nền văn minh Thủy Võ dùng cả mạng sống để bảo vệ, mà bây giờ lại để người ngoài chiếm hời.
Ông lão thầm thở dài.
Thật ra nếu biết trước thực lực năm đó có cách biệt như vậy, nền văn minh Thủy Võ chắc chắn sẽ không dùng tính mạng để bảo vệ Tổ Nguyên, khi họ phát hiện ra sự cách biệt thực lực giữa hai bên thì đã muộn.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao ông ta quả quyết giao Tổ Nguyên ra, vì họ không phải là đối thủ của Từ Chân.
Người này còn đáng sợ hơn đám người Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả năm đó.
Cô ta lên tiếng muốn lấy đã là nể mặt họ rồi.
Rầm!
Ngay lúc này, một luồng khí tức cực mạnh bỗng bộc phát từ trong người Diệp Quân, thoáng chốc Diệp Quân từ cảnh giới Thần Đế đạt đến Đại Đế.
Cảnh giới Đại Đế!
Khí tức mạnh mẽ như sóng trào liên tục tuôn ra từ trong người Diệp Quân, sau đó lan tràn ra xung quanh.
Ông lão mặc áo khoác dài lại ra tay trấn áp.
Thế nhưng khí tức của Diệp Quân lại càng lúc càng mạnh.
Diệp Quân mở mắt ra nhìn Từ Chân, hơi lo lắng: “Chân tỷ, trấn áp không?”
Từ Chân mỉm cười: “Không cần”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Lần này hắn không trấn áp nữa, để mặc khí tức của mình điên cuồng tăng lên.
Bây giờ hắn đã là Đại Đế, lên thêm một bậc nữa là Tuế Nguyệt Đại Đế, muốn đạt đến Tuế Nguyệt Đại Đế thì phải có sức mạnh Tuế Nguyệt.
Ngay lúc này tay phải giấu đằng sau Từ Chân bỗng hơi xoay chuyển.
Rầm!
Thoáng chốc, xung quanh tổ điện tiến vào một mảnh Tuế Nguyệt trường hà, sau đó vô số sức mạnh Tuế Nguyệt như sóng trào ập đến chỗ Diệp Quân.
Ông lão ở một bên nhìn Từ Chân, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Như nghĩ đến điều gì, ông lão nói: “Từ Chân cô nương, hắn liên tiếp phá vỡ hai cảnh giới, sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Từ Chân cười nói: “Nếu là người khác thì sẽ có vấn đề nhưng cậu ta thì không”.
Ông lão khó hiểu: “Tại sao?”
Từ Chân nói: “Hắn trước giờ luôn trấn áp cảnh giới của mình, nền tảng của hắn vững chắc như đá, đạo tâm của hắn cũng rất kiên định, thế nên ngay cả khi đạt đến Tuế Nguyệt Đại Đế cũng sẽ không có chuyện cảnh giới không vững, dù sao thực lực của hắn cũng đã vượt qua Tuế Nguyệt Đại Đế từ lâu. Đương nhiên vẫn sẽ phát sinh một ít thứ không hợp, thế nên lát nữa cần ông giúp”.
Ông lão vội nói: “Từ Chân cô nương cứ việc dặn dò”.
Từ Chân mỉm cười: “Lát nữa ta cần ông mở tổ điện, triệu hồi mười hai võ linh đến tập luyện với hắn”.
Ông lão gật đầu: “Được”.
Từ Chân nhìn ông lão, cười nói: “Các ông có thể triệu hồi mấy lần?”
Ông lão trầm giọng nói: “Ba lần”.
Ba lần!
Từ Chân nhìn ông lão, cười nói: “Ông không tiếc nhỉ”.
Ông lão không nói gì.
Mười hai tổ linh.
Đó là một trong những con át chủ bài mạnh nhất của nền văn minh Thủy Võ, năm đó sở dĩ nền văn minh Thủy Võ không bị tiêu diệt hoàn toàn cũng có công lớn của mười hai vị tổ linh này.
Mười hai vị tổ linh là linh hồn mười hai vị tiên tổ của nền văn minh Thủy Võ, thực lực của họ đều rất nghịch thiên, đều có khả năng đáng sợ ngược dòng thời gian.
Bây giờ họ chỉ có thể triệu hồi ba lần.
Thông thường nếu bảo ông ta triệu hội để tập luyện cho người khác, có đánh chết ông ta cũng không làm thế, nhưng lúc này ông ta lại đồng ý không do dự.
Tại sao?
Vì ông ta cảm thấy đáng.
Bây giờ nền văn minh Thủy Võ cần một chỗ dựa vững chắc.
Hai người trước mặt này chẳng phải là chỗ dựa tốt nhất sao?
Mười hai tô linh, dùng một lần thì bớt đi một lần nhưng hai người trước mặt này là không giới hạn.
Vụ giao dịch này khá hời.
Ngay lúc này, một luồng khí tức đáng sợ bỗng ùn ùn kéo đến từ tận cuối Tuế Nguyệt trường hà ở đằng xa.
Từ Chân cau mày.
Chương 870: Ta ở đây dạy cậu
Từ Chân nhìn tận cuối Tuế Nguyệt trường hà phía xa, nơi đó đột nhiên vang lên một giọng nói: “Ngươi dám cướp sức mạnh Tuế Nguyệt đi, ngươi không muốn sống nữa à?”
Vừa dứt lời, một bóng người xuất hiện ở cách đó không xa.
Ông lão mặc áo khoác dài nhíu mày: “Tuế Nguyệt Thần Linh”.
Tuế Nguyệt vô tận dĩ nhiên sẽ có linh hồn, tên là Tuế Nguyệt Thần Linh, canh giữ Tuế Nguyệt vô tận, cũng coi là đứng đầu trong rất nhiều thần linh của vũ trụ.
Đương nhiên thần linh vũ trụ mạnh nhất vẫn là vị này Chân Thần này, cô ta là vị thần linh đầu tiên siêu thoát khỏi cơ thể thần linh bản thể trong lịch sử.
Từ Chân nhìn Tuế Nguyệt Thần Linh đó, mỉm cười không nói gì.
Khi Tuế Nguyệt Thần Linh đó nhìn thấy Từ Chân, sắc mặt thay đổi, sợ hãi nói: “Chân Thần…”
Từ Chân cười nói: “Dùng chút sức mạnh Tuế Nguyệt, không vấn đề gì chứ?”
Tuế Nguyệt Thần Linh vội nói: “Không có không có, cô cứ việc sử dụng”.
Nói rồi ông ta nhìn Diệp Quân, khi nhìn thấy Diệp Quân, ông ta lại biến sắc.
Mẹ nó chứ!
Vua dựa dẫm!
Bây giờ tên họ Diệp đó là người có tiếng trong các giới, không thể chọc vào hắn.
Tuế Nguyệt Thần Linh toát mồ hôi lạnh.
Một người là Chân Thần vô địch.
Một người là vua dựa dẫm vô địch.
Sao hai người này ở đi cùng nhau thế?
Từ Chân bỗng cười nói: “Sau khi hắn trở thành Tuế Nguyệt Đại Đế, bọn ta sẽ đi, ngươi đi đi”.
Nghe thế Tuế Nguyệt Thần Linh như trút được gánh nặng, lập tức cúi người biến mất.
Từ Chân nhìn Diệp Quân ở một bên, lúc này khí tức của Diệp Quân đã đạt đến điểm giới hạn, sắp đột phá lần nữa.
Ông lão mặc áo khoác dài nhìn Diệp Quân ở một bên, ánh mắt hiện lên vẻ tò mò, vừa rồi ông ta nghe Từ Chân nói đây là em trai, nhưng giờ xem ra… đây không phải là em trai bình thường.
Rầm!
Ngay lúc này Diệp Quân đang ngồi khoanh chân lại bỗng mở mắt ra, thoáng chốc một luồng khí tức mạnh cực kỳ đáng sợ bộc phát từ trong người hắn.
Tuế Nguyệt Đại Đế!
Diệp Quân siết chặt hai tay lại, lúc này hắn cảm nhận được trong người mình có sức mạnh vô tận.
Từ Chân bỗng nói: “Cảm thấy thế nào?”
Diệp Quân cong môi: “Rất thoải mái”.
Từ Chân cười nói: “Xuất kiếm xem thử”.
Diệp Quân nhìn xung quanh, sau đó nói: “Nơi này không phải là ngôi sao màu xanh sao?”
Từ Chân nói: “Đây là Tuế Nguyệt trường hà, tu vi của cậu đã khôi phục rồi”.
Tu vi khôi phục!
Diệp Quân nhắm hai mắt lại, ngay sau đó tâm niệm hắn thay đổi, một thanh kiếm lao lên trời từ trong người hắn.
Diệp Quân xòe bàn tay ra, thanh kiếm đó xuất hiện trong tay hắn.
Vèo!
Kiếm ý đáng sợ bỗng trào ra từ trong người Diệp Quân, Tuế Nguyệt trường hà lập tức sôi trào.
Thấy thế sắc mặt ông lão thay đổi, kiếm ý này đáng sợ quá.
Diệp Quân nhắm mắt lại.
Đã lâu không gặp!
Bị trấn áp ở hệ Ngân Hà đã lâu, cảm giác vô địch đó lại quay lại rồi.
Diệp Quân bỗng nhìn Từ Chân, Từ Chân cười nói: “Cậu định đánh với ta sao?”
Diệp Quân lắc đầu cười: “Không”.
Đùa à, mặc dù hắn hơi kiêu ngạo nhưng vẫn chưa kiêu ngạo đến mức dám một mình khiêu chiến với Từ Chân.
Tự tin là chuyện tốt nhưng nếu tự tin thái quá thì gọi là tự đại đấy.
Từ Chân mỉm cười: “Ta đã sắp xếp vài đối thủ cho cậu rồi”.
Diệp Quân vội nói: “Ở đâu?”
Bây giờ hắn chỉ muốn đánh một trận cho sảng khoái.
Đến hệ Ngân Hà một thời gian đúng là kiềm chế đến mức sắp chết rồi.
Từ Chân nhìn ông lão, ông lão gật đầu, ông ta xòe tay ra, một ngôi điện nhỏ màu đen xuất hiện trong tay ông ta.
Chính là tổ điện trước đó.
Ông lão nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, mời vào điện”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó biến thành kiếm quang đi vào tổ điện, thoáng chốc Diệp Quân đã đi vào trong hư không, hắn nhìn xung quanh, đang định nói gì thì mười hai khí tức đáng sợ bỗng xuất hiện ở phía trước cách đó không xa, ngay sau đó mười hai cường giả bí ẩn mặc áo giáp đen chậm rãi bước ra từ trong thời không.
Nhìn thấy mười hai cường giả này, sắc mặt Diệp Quân trở nên nghiêm trọng, khí tức của mười hai cường giả này khủng khiếp thật.
Lúc này, Từ Chân xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, cô ta nhìn thoáng qua mười hai cường giả bí ẩn đó, sau đó nói: “Đây là mười hai cường giả đỉnh cấp của nền văn minh Thủy Võ năm đó, mặc dù bây giờ không bằng lúc đỉnh cao nhưng thực lực cũng hơn hẳn Mệnh Vận Đại Đế bình thường. Hơn nữa họ đã trải qua không ít các cuộc chiến đấu, cho dù những Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả cũng thua trong tay họ, không thể chiếm hời”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Ta đánh với họ sao?”
Từ Chân gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân chớp mắt: “Đánh với mười hai người hả?”
Từ Chân cười nói: “Cậu có thể một đánh một”.
Diệp Quân cười nói: “Thử trước xem sao”.
Bây giờ tu vi của hắn đã được khôi phục, cơ thể cũng đã mạnh trở lại nhưng hắn không dám tự tin thái quá.
Từ Chân cười nói: “Vậy bắt đầu đi”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Vừa dứt lời, hắn bỗng biến thành kiếm quang rồi biến mất, tốc độ cực kỳ nhanh, chỉ tích tắc đã lao đến trước mặt mười hai võ linh.
Lúc này võ linh dẫn đầu bỗng đâm một thương.
Vèo!
Âm thanh trầm thấp vang lên, Diệp Quân bị đánh văng ra xa cả ngàn trượng.
Sau khi dừng lại, Diệp Quân nhìn cánh tay phải của mình, cả cánh tay phải đều nứt toác, không chỉ cánh tay phải, hắn cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều bị tổn thương.
Khủng khiếp thật!
Vẻ mặt Diệp Quân trở nên cực kỳ nghiêm túc, bây giờ hắn đã là Tuế Nguyệt Đại Đế, vài Mệnh Vận Đại Đế cũng chưa chắc có thể đỡ được nhát kiếm vừa rồi, nhưng đối phương chỉ mới đánh một đòn đã khiến hắn văng ra xa, lại còn bị thương.
Cũng may chưa nói là đánh với mười hai người.
Diệp Quân quay lại nhìn về phía Từ Chân, Từ Chân cười nói: “Thời gian ở đây không giống với bên ngoài, cậu đánh với họ đi, ta ở đây dạy cậu”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Dứt lời, hắn biến thành kiếm quang xông đến chỗ võ linh dẫn đầu đó.