Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 819: Người bán sách trên cầu vượt

Diệp Quân lại nói: “Lăng cô nương, cô tu luyện thế nào rồi?”

Hiên Viên Lăng lập tức hưng phấn nói: “Tốt lắm, tôi dùng phương pháp tu luyện do anh tặng, hiện đã đạt tới cấp chín đỉnh cao, chỉ cần tiến thêm một bước là có thể đột phá cấp chín, trở thành một đại tông sư. Hiện giờ, việc đạt tới cấp độ tông sư chỉ còn là vấn đề thời gian thôi”.

Diệp Quân hỏi: “Tông sư lợi hại lắm sao?”

Hiên Viên Lăng gật đầu: “Rất lợi hại, đạt tới tông sư là có thể ngự khí mà đi, ngày đi nghìn dặm, ngoài ra…”

Đang nói, cô ấy chỉ vào một tòa nhà bên cạnh: “Tòa nhà này cao sáu tầng, nếu tôi đạt tới cấp bậc tông sư thì một quyền là có thể đánh sập”.

Diệp Quân liếc nhìn tòa nhà kia, khẽ gật đầu: “Ở nơi này, như thế quả thực cũng tính là mạnh”.

Hiên Viên Lăng cười nói: “Là rất mạnh, theo số liệu thống kê của chúng tôi thì toàn bộ thành phố Yến Kinh, số lượng tông sư không quá ba nghìn người, trong khi đó, thành phố Yến Kinh có tới mấy nghìn vạn nhân khẩu. Nếu tôi có thể trở thành tông sư ở vào tuổi này thì đó là rất rất mạnh rồi”.

Diệp Quân cười cười không nói gì.

Hiên Viên Lăng chớp mắt hỏi: “Có phải tầm nhìn của tôi có hơi hạn hẹp không?”

Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi cười bảo: “Lăng cô nương, nơi này linh khí loãng, bởi vậy, công pháp tôi tặng cho cô không thể phát huy hết tác dụng, nếu rời khỏi hành tinh này, đến một nơi có linh khí dày đặc hơn, với thiên phú của cô, chắc chắn cô sẽ đạt tới một độ cao khác”.

Hiên Viên Lăng thoáng trầm tư.

Diệp Quân tiếp tục: “Với thực lực của Lăng cô nương đây, hẳn là có thể rời khỏi nơi này, đúng không?”

Hiên Viên Lăng gật đầu: “Tôi là học viên được tuyển thẳng”.

Diệp Quân khó hiểu: “Học viên được tuyển thẳng?”

Hiên Viên Lăng giải thích: “Học viên được học viện Ngân Hà tuyển thẳng. Sau khi vào học viện Ngân Hà, chỉ cần qua được sát hạch thì một năm sau, tôi có thể tới Ngân Hà Tông”.

Ngân Hà Tông!

Diệp Quân gật đầu: “Đã hiểu”.

Hiên Viên Lăng nhìn về phía Diệp Quân, hỏi: “Anh cũng muốn đến Ngân Hà Tông?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Hiên Viên Lăng cười nói: “Tức là, anh cũng muốn tới học viện Ngân Hà để học tập?”

Đi làm học viên?

Diệp Quân lắc đầu, hắn không có hứng thú đi làm học viên gì đó.

Hiên Viên Lăng chợt nhắc: “Chúng ta sắp tới nơi rồi”.

Diệp Quân dứt khỏi dòng suy tư, khẽ gật đầu.

Hiên Viên Lăng đột nhiên nói: “Anh Diệp, người anh muốn tìm cũng là người từ nơi khác đến sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Hiên Viên Lăng hỏi: “Lợi hại không?”

Diệp Quân đáp: “Rất lợi hại”.

Chân Thần, nhất định lợi hại rồi, đến cả chủ nhân bút Đại Đạo còn bị đánh bại nữa mà.

Hiên Viên Lăng lại hỏi: “So với anh thì thế nào?”

Diệp Quân trợn mắt: “À thì… Lợi hại hơn tôi một chút”.

Hiên Viên Lăng lắc đầu: “Tôi không tin, trên đời này chắc chắn không có ai lợi hại hơn anh được”.

Diệp Quân chỉ cười ha ha, không nói gì.

Hiên Viên Lăng lại chỉ về phía xa xa: “Đến nơi rồi”.

Diệp Quân nhìn theo phía Hiên Viên Lăng chỉ, cách đó không xa là một chiếc cầu vượt, rộng vài trăm thước, trên đó, dòng người đang qua lại tấp nập.

Chân Thần!

Diệp Quân hít sâu một hơi, thành thật mà nói, nghĩ đến chuyện gặp người phụ nữ này, hắn vẫn khá khẩn trương, nhỡ đâu người phụ nữ này ra tay đánh mình thì phải làm sao?

Dù tu vi không bị phong ấn, thực lực hiện nay của mình so với người đó vẫn có chênh lệch nhất định.

Hiên Viên Lăng nói: “Đi thôi”.

Diệp Quân chấm dứt dòng suy tư, gật đầu: “Được”.

Hai người nhanh chóng lên cầu vượt, Diệp Quân nhìn quanh, hai bên lối đi có khá nhiều người đang bày sạp bán hàng, có bán đồ ăn, có bán đồ chơi, cũng có sạp bán những món đồ linh tinh lặt vặt khác, rất đa dạng.

Diệp Quân ngó quanh, tìm kiếm vị bán sách kia.

Nhưng nhìn khắp một lượt, vẫn không thấy ai bán sách.

Diệp Quân thoáng cau mày, lẽ nào hôm nay không tới?

Lúc này, Hiên Viên Lăng bỗng bước tới một sạp hàng, hỏi: “Ông chủ này, cô gái bán sách kia đâu rồi?”

Ông chủ sạp cười nói: “Hình như hôm nay cô ấy chưa tới thì phải”.

Hiên Viên Lăng quay đầu về phía Diệp Quân, Diệp Quân nói: “Vậy chờ một chút xem sao”.

Hiên Viên Lăng gật đầu: “Được”.

Diệp Quân nhìn quanh, cuối cùng bước tới trước một sạp bán dưa, cầm một miếng lên nếm thử, rất ngọt.

Ông chủ sạp liếc nhìn Diệp Quân một cái, nói: “Giống thật”.

Diệp Quân nhìn ông chủ sạp, thắc mắc: “Giống?”

Ông chủ sạp gật đầu: “Cậu trông rất giống một người”.

Diệp Quân thoáng ngạc nhiên: “Giống ai?”

Ông chủ sạp nói: “Không lâu trước đây, có một nam một nữ đã tới đây bán dưa, nữ trông rất xinh đẹp, hệt như tiên nữ vậy. Còn nam đi với cô ấy thì mặc đồ trắng, trông rất giống với kiểu áo quần của cậu, ừ, cả diện mạo cũng giống luôn! Ừm… cậu đẹp trai hơn người đó một chút”.

Diệp Quân sững sờ.

Cha!

Cô cô!

Hắn vội hỏi: “Bọn họ có còn tới nữa không?”

Ông chủ sạp lắc đầu: “Sau lần đó, không thấy họ tới đây nữa”.

Diệp Quân còn định hỏi thêm điều gì thì bên tai chợt vang lên một tiếng reo mừng rỡ: “Từ Chân, cô tới rồi”.

Từ Chân!

Nghe thấy cái tên này, Diệp Quân lập tức cứng người lại.
Chương 820: Chân tỷ!

Từ Chân!

Diệp Quân nghe thấy cái tên đó liền vội quay đầu, cách nơi này không xa có một cô gái, cô gái đó vận bộ váy dài màu vàng nhạt, nhan sắc tuyệt đẹp, tóc dài xõa vai, bên hông quấn một sợi dây lưng bằng tơ màu tím, vóc dáng yểu điệu thướt tha, trên tay còn ôm năm, sáu quyển sách.

Nhìn thấy cô gái đó, Diệp Quân liền biết, vị này chính là Chân Thần.

Diệp Quân lẳng lặng đánh giá cô gái trước mặt, phong thái của Chân Thần thực ra cũng có đôi phần giống với Từ Nhu, nhưng Từ Nhu là kiểu bên ngoài nhu hòa, bên trong thâm sâu, khôn khéo mẫn tiệp.

Còn cô gái này, nhu hòa là thật sự nhu hòa, xinh đẹp nho nhã lại điểm chút mềm mại, khiến người ta khó lòng liên tưởng cô ta từng là vị Chân Thần vô địch kia.

Diệp Quân thật sự rất bất ngờ.

Vô cùng bất ngờ!

Trong tưởng tượng của hắn trước đây, Chân Thần hẳn là dạng người lạnh lùng xa cách, hoặc thuộc kiểu người khiến người ta nhìn vào đã nể sợ.

Nhưng thực tế không phải như vậy.

Vị Chân Thần trước mắt đây hoàn toàn không có một chút khí thế áp đảo, nụ cười nhẹ gắn trên môi, vẻ nhu hòa như gió xuân ấm áp.

Từ Chân cũng đang quan sát Diệp Quân, môi vẫn giữ nụ cười nhẹ.

Khi Diệp Quân còn đang trầm mặc, Từ Chân đột nhiên cất tiếng chào: “Xin chào”.

Diệp Quân do dự giây lát, hỏi: “Cô có quen ta?”

Từ Chân gật đầu: “Có quen”.

Diệp Quân nhìn Từ Chân: “Ta nên xưng hô với cô thế nào?”

Từ Chân chớp mắt: “Cậu có thể học mấy đứa nó, gọi ta là đại tỷ”.

Đại tỷ!

Diệp Quân trầm mặc, hiển nhiên Chân Thần đã biết chuyện của hắn và Từ Thụ.

Hiên Viên Lăng nhìn Từ Chân rồi lại quay sang nhìn Diệp Quân, ánh mắt tràn đầy tò mò.

Từ Chân bước tới một góc, ngồi xuống, bày những quyền sách trên tay rồi nói: “Cậu tới đây là để tìm ta?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.

Từ Chân liếc nhìn Diệp Quân, cười cười, nhưng không nói thêm gì.

Hiên Viên Lăng đang đứng cạnh Diệp Quân, thấy thế bèn nói: “Hai người cứ trò chuyện với nhau đi, nếu anh Diệp có cần gì thì hãy liên lạc với tôi”.

Nói đoạn, cô ấy quay đầu đi khỏi đó.

Diệp Quân bước tới bên cạnh Từ Chân, do dự giây lát rồi hỏi: “Từ Nhu và Từ Thụ đã tới hệ Ngân Hà, tỷ có biết không?”

Từ Chân gật đầu: “Biết”.

Diệp Quân vội hỏi: “Vậy tỷ biết họ đang ở đâu không?”

Từ Chân chỉ mỉm cười, không đáp.

Diệp Quân nhìn chằm chằm Từ Chân, Từ Chân đột nhiên hỏi: “Từ Thụ có em bé rồi à?”

Diệp Quân gật đầu.

Từ Chân khẽ cười: “Đợi nó ra đời, có thể cho nó làm Thần Chủ, thống trị Chân vũ trụ”.

Diệp Quân do dự một lát rồi hỏi: “Chân vũ trụ chẳng phải là của tỷ sao?”

Từ Chân cười nói: “Con của bọn họ cũng là con của ta, không có gì khác nhau”.

Diệp Quân trầm mặc.

Hẳn… vẫn có điểm khác nhau chứ nhỉ?

Đúng lúc này, trên cầu vượt có ai đó hô to: “Đội trị an tới rồi!”

Nghe thấy thế, đám người trên cầu đều ngoái nhìn Từ Chân, Từ Chân vội vã gom số sách trước mặt, kéo Diệp Quân, kêu lên: “Chạy mau chạy mau!”

Diệp Quân: “…”

Từ Chân kéo tay Diệp Quân chạy thục mạng hồi lâu, thấy không ai đuổi theo mới thở ra một hơi, gương mặt tuyệt đẹp đã hồng rực lên, diễm lệ vô song.

Diệp Quân liếc nhìn Từ Chân, hỏi: “Tu vi của tỷ cũng bị phong ấn rồi sao?”

Từ Chân chớp mắt: “Đúng vậy đó”.

Diệp Quân trầm mặc.

Cha mình đỉnh ghê vậy à?

Ngay cả Chân Thần cũng có thể trấn áp được?

Từ Chân đột nhiên nhoẻn cười: “Ta mời cậu ăn nhé!”

Nói đoạn, cô ta dẫn Diệp Quân tới một quầy đồ nướng, gọi khá nhiều món, sau đó ngồi vào bàn, đặt sách sang một bên.

Diệp Quân chỉ lẳng lặng nhìn Từ Chân, không nói gì.

Từ Chân cười bảo: “Trên mặt ta có hoa à?”

Diệp Quân cười cười: “Tỷ không giống như những gì ta tưởng tượng”.

Từ Chân hỏi: “Không giống thế nào?”

Diệp Quân gật đầu: “Ta vốn cho rằng tỷ là người rất xa cách và lạnh lùng”.

Từ Chân hơi nhếch miệng: “Giống như Tiểu Kính?”

Diệp Quân nói: “Thực ra tỷ ấy không đến mức đó”. Từ Chân mỉm cười: “Cậu không tới tìm ta thì ta cũng sẽ qua tìm cậu”.

Diệp Quân ngạc nhiên: “Vì sao?”

Từ Chân cười bảo: “Cậu chính là em rể ta, tất nhiên ta phải gặp xem thế nào”.

Diệp Quân suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Tỷ có biết ta là người của vũ trụ Quan Huyên không?”

Từ Chân gật đầu: “Biết”.

Diệp Quân nhìn cô ta: “Hai vũ trụ đã đánh nhau rất lâu”.

Lúc này, xiên nướng đã được bưng lên, Từ Chân lấy một xiên thịt đưa cho Diệp Quân: “Ăn đi”.

Diệp Quân nhận lấy: “Cảm ơn”.

Từ Chân cắn miếng thịt, cười bảo: “Ta chỉ lấy ví dụ thôi, cậu đừng nghĩ nhiều nhé”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Từ Chân nói: “Bên cạnh có hai, ba con kiến đánh nhau, liệu cậu có hứng thú không?”

Sắc mặt Diệp Quân cứng đờ ra.

Từ Chân mỉm cười, không nói gì thêm, chỉ tiếp tục ăn thịt.

Diệp Quân hiểu ra.

Cô gái trước mặt đây cũng giống như cô cô váy trắng cùng ông nội vậy, có rất nhiều thứ, bọn họ chẳng quan tâm nữa.

Thần tính!

Có lẽ trong họ vẫn còn nhân tính, nhưng phần nhân tính đó chỉ dành cho một vài người đặc biệt.

Giống như cô cô váy trắng với cha vậy!

Từ Chân lại cầm một xâu thịt dê, cắn một miếng, nói tiếp: “Thực ra, kẻ địch của Chân vũ trụ không phải vũ trụ Quan Huyên, mà kẻ địch của vũ trụ Quan Huyên cũng không phải là Chân vũ trụ”.

Diệp Quân hỏi: “Vũ Trụ Kiếp?”

Từ Chân đáp: “Vũ Trụ Kiếp chỉ là một trong số đó!”
Chương 821: Cần giúp một tay không?

Một trong số đó!

Diệp Quân hơi sững sờ, hỏi: “Còn có cái khác?”

Từ Chân gật đầu.

Diệp Quân lại hỏi: “Là thứ gì?”

Từ Chân lại chỉ cười cười không đáp.

Diệp Quân bất đắc dĩ, đành đổi một vấn đề khác: “Ta nghe nói tỷ tới đây trấn áp Vũ Trụ Kiếp, phải không?”

Từ Chân gật đầu.

Diệp Quân nghi hoặc: “Vậy sao tỷ lại ở chỗ này?”

Từ Chân nói: “Sức mạnh của ta đang ở chỗ Vũ Trụ Kiếp”.

Diệp Quân chấn động: “Ý tỷ là, sức mạnh của tỷ đang trấn áp Vũ Trụ Kiếp, nhưng bản thể của tỷ lại ở đây?”

Từ Chân gật đầu: “Đúng vậy”.

Lòng Diệp Quân như dậy sóng, người phụ nữ này chỉ e còn mạnh hơn so với hình dung của mình rồi.

Từ Chân đột ngột chìa một cây lạp xưởng nướng cho Diệp Quân: “Nếm thử đi”.

Diệp Quân nhận lạp xưởng nướng, cắn một miếng rồi bình luận: “Cũng được”.

Một nụ cười xao động lòng người xuất hiện trên môi Từ Chân: “Đồ ăn ở hệ Ngân Hà này đều rất ngon, ăn bao nhiêu cũng không ngán”.

Diệp Quân cười bảo: “Đúng vậy”.

Nói xong, Diệp Quân lại định cắn một miếng, nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên quay đầu nhìn lại như thể vừa cảm nhận được điều gì khác thường. Nơi đó có một người đàn ông trung niên, ông ta mặc bộ đồ bằng vải thô màu xám tro, hơi thở hùng hồn, đôi mắt sắc bén, trên người tản ra một khí thế sắc bén.

Người này tới… nhằm vào mình!

Diệp Quân thoáng chau mày.

Từ Chân cũng liếc nhìn người đàn ông trung niên nọ, nhưng không nói gì.

Người đàn ông trung niên đột nhiên lên tiếng: “Cậu chính là Diệp Quân?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Người đàn ông trung niên quan sát hắn, nói: “Người của Vị Lai Tông chúng tôi là do cậu giết?”

Vị Lai Tông?

Diệp Quân ngẩn ra, sau đó vội nói: “Tông chủ của Vị Lai Tông các ông là Ưng Thanh phải không?”

“Hỗn xược!”

Người đàn ông trung niên gầm lên: “Sao cậu dám gọi thẳng tên họ sư tổ tôi?”

Cùng với tiếng quát lớn là một luồng khí thế cực mạnh tràn ra từ người ông ta, hùng hồn kinh người.

Diệp Quân vội nói nhanh: “Tôi có quen sư tổ các ông, mau bảo bà ấy tới gặp tôi…”

“Hỗn láo!”

Người đàn ông trung niên kia lại gầm lên: “Cậu là thứ gì? Dám bảo sư tổ tôi tới gặp cậu, thật là ngông cuồng!”

Nói xong, ông ta đánh ra một chưởng. Một chưởng này vừa đánh ra, chưởng ấn đáng sợ từ lòng bàn tay ông ta tràn ra, đánh bay tất cả, ập thẳng về phía Diệp Quân.

Thấy thế, Diệp Quân nheo mắt, mẹ kiếp, lần này gặp phải một cao thủ chính hiệu rồi.

Không có thời gian suy nghĩ nhiều, hắn vội kéo Từ Chân ra phía sau, một tay chém kiếm về phía trước. Nhát kiếm này vận dụng huyền khí, nhưng kiếm ý vừa xuất hiện, một sức mạnh thần bí đã lập tức đè kiếm ý trở lại.

Ầm!

Một tiếng động trầm đục vang lên, Diệp Quân và Từ Chân liên tiếp lùi lại mấy bước, quyền ấn nọ vẫn chưa biến mất, vẫn đang đè chặt lên kiếm của hắn.

Đây là cường giả bậc tông sư.

Lúc này, người đàn ông trung niên kia lại xông về phía trước, lao thẳng về phía Diệp Quân, tốc độ cực nhanh, kéo theo vô số hư ảnh. Diệp Quân cả kinh, vội vã quay đầu nhìn sang phía Từ Chân vẫn đang ăn xiên nướng: “Đi mau!”

Nói đoạn, hắn vội dấn bước lên trước, đâm ra một kiếm, nhát kiếm này chém ra, lại một luồng kiếm ý xuất hiện, nhưng cũng như lần trước, nó nhanh chóng bị trấn áp.

“Mẹ kiếp!”

Diệp Quân không nhịn nổi, buột miệng chửi thề, hắn thật sự không cần khôi phục tu vi, chỉ cần một chút kiếm ý là có thể xử lý vị tông sư trước mặt này, nhưng vấn đề là, kiếm ý cứ xuất hiện liền sẽ bị trấn áp ngay.

Quá khốn kiếp!

Diệp Quân đã tức đến sắp nổ phổi.

Lúc này, quyền của người đàn ông trung niên kia đã đánh trúng kiếm của hắn.

Rầm!

Kiếm rung lên kịch liệt, sức mạnh hùng hậu một lần nữa đẩy Diệp Quân lùi lại liên tiếp mấy bước.

Diệp Quân còn chưa đứng vững, người kia lại vọt tới, tung một quyền thẳng vào đầu hắn, sức mạnh từ quyền đó xé nát không khí, sinh ra những tiếng nổ đáng sợ trong không trung.

Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống. Khi quyền của người nọ lao tới, hắn đột nhiên nghiêng người tránh đi, thành công thoát khỏi chiêu này, cùng lúc đó, hắn chém mạnh một kiếm về phía eo ông ta.

Người đàn ông trung niên siết chặt nắm tay, gầm lên: “Cương khí Tiên Thiên!”

Rầm!

Kiếm của Diệp Quân bị luồng cương khí này ngăn trở, không chỉ có thế, phản lực cực lớn còn đẩy Diệp Quân tiếp tục lùi lại hơn chục thước.

Nhưng ngay sau đó, thanh kiếm trong tay Diệp Quân chợt hóa thành một luồng kiếm quang, phi tới trước mặt người đàn ông trung niên.

Phi kiếm!

Rầm!

Nhưng kiếm này vẫn không cách nào đâm vỡ cương khí Tiên Thiên của ông ta.

Thất bại này là do kiếm của Diệp Quân không chỉ bị sức mạnh thần bí kia áp chế kiếm ý mà cả tốc độ, sức mạnh cũng bị ảnh hưởng.

Trong tình thế hiện nay, kẻ địch của Diệp Quân không hẳn là người đàn ông trung niên kia, chính xác mà nói, hắn đang đấu với sức mạnh thần bí kia mới đúng.

Lúc này, người kia đã quay lại, chém một chưởng cực mạnh về phía Diệp Quân và Từ Chân: “Phá Thiên!”

Ầm!

Chưởng này tung ra, một chưởng ấn màu vàng kim ầm ầm kéo tới, lao về phía Diệp Quân và Từ Chân.

Thấy thế, Diệp Quân lập tức biến sắc, Từ Chân nhắc nhở: “Hay là chạy đi?”

Chạy!

Diệp Quân vội gật đầu: “Nghe tỷ”.

Nói xong, hắn vội kéo Từ Chân, quay đầu bỏ chạy.

“Chạy đi đâu!”

Người đàn ông trung niên kia tung người lên không, đạp không trung đánh về phía Diệp Quân và Từ Chân một chưởng, trong chớp mắt, chưởng phong cực mạnh đã ập tới trước mặt hai người.

Diệp Quân đẩy Từ Chân ra, sau đó dấn thân lên trước, lấy ngón tay làm kiếm, đâm ra.

Ầm!

Trong cơ thể hắn, một luồng kiếm ý điên cuồng tràn ra, nhưng lại bị trấn áp trở về trong khoảnh khắc.

“Mẹ kiếp!”

Diệp Quân nhịn không nổi, buột miệng mắng chửi.

Rầm!

Diệp Quân bị đẩy lùi hơn chục thước, khi dừng lại, khóe miệng đã tràn máu tươi.

Hậm hực muốn chết!

Quả thật, thời điểm này, Diệp Quân tức lắm, hắn ngẩng đầu nhìn lên, suýt thì buột miệng mắng to.

Nhưng ngẫm lại, lí trí mách bảo, thôi bỏ đi.

Hắn sợ bị hai người đó phối hợp đánh kép!

Chợt nhớ ra một điều, Diệp Quân quay sang phía Từ Chân: “Tỷ còn chưa chạy đi?”

Từ Chân chớp chớp mắt: “Có cần giúp một tay không?”

Diệp Quân khiếp sợ: “Tỷ không bị trấn áp thực lực sao?”

Từ Chân không nói gì, chỉ nhanh nhẹn móc ra một khẩu súng, nhắm thẳng về phía vị tông sư kia, bóp cò.

Diệp Quân cứng đờ cả người.

Hình tượng của Chân Thần trong lòng hắn lại một lần nữa sụp đổ.
Chương 822: Cởi ra!

Chơi súng?

Diệp Quân không thể ngờ được, trong tình huống này, Chân Thần lại lôi ra một khẩu súng.

Thế này không giống như những gì hắn nghĩ.

Thấy Chân Thần bóp cò, người đàn ông trung niên phía xa vẫn bình thản như không, đáy mắt còn lóe lên đầy châm chọc, ông ta xòe tay, một luồng cương khí hiện ra trước mắt.

Đoàng!

Viên đạn bị luồng cương khí kia ngăn cản.

Đến cấp bậc tông sư là có thể tu luyện ra ‘khí’, vũ khí nóng bình thường không thể tạo thành nguy hiểm cho họ.

Thấy dùng súng cũng không ích gì, Từ Chân chớp mắt, sau đó nhìn sang Diệp Quân: “Không có tác dụng rồi”.

Diệp Quân vội kéo tay cô ta, bỏ chạy.

Người đàn ông trung niên định đuổi theo, nhưng ngay lúc này, bốn phía chợt có một luồng khí thế kéo tới.

Hai bên đánh lâu như vậy, hẳn đã khiến Long Tổ của Yến Kinh chú ý.

Người đàn ông trung niêm trầm ngâm giây lát rồi quay đầu nhún người, hóa thành một chiếc bóng hư ảo, biến mất trong đêm tối.

Mặc dù ông ta là một vị tông sư nhưng cũng không dám trực tiếp đối đầu với Long Tổ của Yến Kinh.



Từ Chân kéo Diệp Quân chạy một quãng xa, cuối cùng, hai người vẫy một chiếc taxi.

Từ Chân nói: “Đến khu dân cư Vân Hải”.

Xe khởi động, nhanh chóng biến mất trên đường phố.

Trong xe, Diệp Quân quệt vết máu bên khóe miệng, sắc mặt cực kì khó coi.

Lòng hắn vô cùng hậm hực!

Người cha này thật quá đáng!

Chẳng lẽ ông ấy không sợ con trai mình bị người ta đánh chết à?

Từ Chân đột nhiên hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Diệp Quân liếc nhìn xuống ngực, nói: “Có lẽ bị nội thương đôi chút…”

Nói đến đây, như sực nhớ ra điều gì, hắn bèn quay sang Từ Chân: “Thực sự tỷ không còn chút tu vi nào à?”

Từ Chân vội gật đầu, nhưng không nói gì thêm.

Diệp Quân chau mày: “Vậy tỷ làm thế nào để bảo vệ bản thân ở đây?”

Từ Chân nghiêm túc đáp: “Ta tuân thủ pháp luật”.

Khóe miệng Diệp Quân giật giật, tỷ tuân thủ pháp luật khi nào?

Thấy Diệp Quân lộ vẻ không tin, Từ Chân nghiêm túc nói: “Thật đấy”.

Diệp Quân lắc đầu: “Tỷ xinh đẹp như vậy, ta không tin không có ai gây phiền phức cho tỷ…”

Từ Chân cười nói: “Ta có súng”.

Diệp Quân trầm mặc.

Quả thực, món đồ kia có thể giải quyết rất nhiều phiền toái.

Từ Chân liếc nhìn Diệp Quân, con ngươi đảo mấy vòng, chẳng biết đang nghĩ gì.

Xe mau chóng tới khu Vân Hải.

Từ Chân dẫn Diệp Quân tới một căn hộ. Sau khi vào nhà, một cảm giác thênh thang ập tới, căn phòng này rất rộng, phải chừng vài trăm mét vuông, trang hoàng rất ấm áp.

Diệp Quân ngạc nhiên: “Đây là chỗ ở của tỷ?’

Từ Chân gật đầu: “Đúng vậy”.

Nói đoạn, cô ta cởi giày, lại nhắc Diệp Quân: “Cậu có thể không cần bỏ giày”.

Diệp Quân vẫn lịch sự cởi giày, đưa mắt quan sát xung quanh, bất chợt, ánh mắt hắn rơi vào chiếc bàn sách bên cửa sổ, trên bàn bày lộn xộn các loại bản thảo.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên, cất bước đi về phía bàn sách, Từ Chân thấy thế vội kêu lên: “Chờ chút!”

Cô ta vội bước nhanh tới chỗ bàn sách, gom xấp bản thảo cất đi rồi cười nói: “Hiện giờ chưa xem được, chưa viết xong”.

Diệp Quân cười cười: “Vậy thôi”.

Từ Chân bảo: “Cậu qua đây”.

Diệp Quân do dự một chút mới bước tới chỗ Từ Chân, cô ta chỉ vào một chiếc ghế bên cạnh: “Ngồi đi”.

Diệp Quân ngồi xuống, mặt lộ vẻ ngạc nhiên, Từ Chân lại bảo: “Cởi ra”.

“Hả?”

Diệp Quân sửng sốt, mắt trợn tròn.

Từ Chân lắc đầu cười cười, chọt một ngón tay vào trán của hắn: “Nghĩ linh tinh cái gì? Ta chỉ định giúp cậu chữa thương mà thôi”.

Nói đoạn, cô ta đi tới một góc, lấy hộp cứu thương.

Diệp Quân xấu hổ đỏ mặt, không phải do đầu óc hắn không trong sáng mà mệnh lệnh ‘Cởi ra’ của Từ Chân nghe thật sự rất mờ ám.

Diệp Quân cởi áo, cánh tay và ngực hắn đều có mấy vết rách, đó là những vết thương khi trước.

Từ Chân lấy một ít thuốc chữa thương, nhẹ nhàng thoa lên cho Diệp Quân, bởi hai người ngồi quá gần nhau, Diệp Quân có thể ngửi thấy hương thơm dìu dịu tỏa ra từ người Từ Chân.

Diệp Quân do dự một giây rồi nói: “Hay để ta tự làm đi”.

Từ Chân liếc hắn một cái, cười bảo: “Đừng nghĩ nhiều, chữa thương mà thôi, không có gì”.

Diệp Quân giải thích: “Ta… cũng không có nghĩ gì”.

Từ Chân gật đầu: “Và cũng đừng có động đậy nữa”.

Diệp Quân cười cười bất đắc dĩ, nếu còn tiếp tục từ chối thì sẽ giống như mình thực sự nghĩ nhiều vậy.

Diệp Quân nhìn cô gái trước mắt, dưới ánh đèn dìu nhẹ, gương mặt tuyệt đẹp của Từ Chân ánh lên một màu ấm áp, cô ta đang cúi đầu, sắc mặt nghiêm túc, động tác nhẹ nhàng, thật khó tưởng tượng được vị trước mắt đây lại chính là Chân Thần, người từng đánh bại chủ nhân bút Đại Đạo, đồng thời trấn áp cả Vũ Trụ Kiếp.

Thời khắc này, chính Diệp Quân cũng phải hoài nghi, liệu có phải mình nhầm người rồi không.

Bởi cô gái tên Từ Chân trước mắt này thực sự không có điểm nào giống Chân Thần.

Từ Chân nhanh chóng bôi thuốc và băng bó vết thương cho Diệp Quân. Sau khi cất hộp cứu thương, cô ta vào bếp, Diệp Quân nghi hoặc nhìn theo, lát sau đã thấy cô ta ôm theo một đống đồ đi ra, trong đó có cả mấy chai rượu đế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK