Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 496: Rung chuyển dữ dội

Cùng chết chung!

Thấy thế mọi người ngạc nhiên đến mức sững sờ.

Không ai ngờ rằng Úc Nhất Triều thế mà lại kiên cường khí khái như thế, thiêu hồn cùng chết.

Chẳng những mọi người bất ngờ, lúc này Diệp Quân cũng không ngờ đến chuyện này, khi Úc Nhất Triều chộp lấy hai cánh tay của hắn, vào thời khắc mấu chốt này, cơ thể hắn toát ra một luồng kiếm ý vô địch đáng sợ, những kiếm ý vô địch này quấn lấy hắn.

Ầm!

Không gian bỗng rung chuyển, một tiếng nổ vang lên khiến màng nhĩ của mọi người đều ong ong đau nhức.

Lúc này Diệp Quân bị chấn động văng ra xa cả ngàn trượng trước ánh nhìn của mọi người.

Máu bắn tung tóe khắp nơi.

Khi Diệp Quân dừng lại, quần áo trên người hắn đã biến thành màu đỏ, không chỉ như thế, máu còn chảy ra từ khóe miệng hắn.

Thấy thế, mấy người vũ trụ Quan Huyên sa sầm mặt mày.

Lúc này sắc mặt các thần linh bên Chân vũ trụ cũng rất khó coi, vì Úc Nhất Triều đã hoàn toàn biến mất.

Lại thêm một người chết!

Đánh nhau đến bây giờ, Chân vũ trụ đã bị tổn thất ba yêu nghiệt thiên tài trên bảng Chân Võ.

Đây là điều mà họ hoàn toàn không ngờ đến.

Tất cả thần linh nhìn Diệp Quân cả người be bét máu, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.

Trong hư không, Diệp Quân lau vết máu trên khóe miệng, khẽ cười. Hắn xoay người nhìn các thần linh đó: “Người tiếp theo”.

Người tiếp theo!

Còn muốn đánh nữa à?

Tất cả các thần linh nhìn chằm chằm Diệp Quân, cảm thấy kinh hãi.

Ngay lúc này lại có thêm một thần linh chậm rãi bước ra từ trong đường hầm thời không.

Đó là một người đàn ông vóc dáng khá cao, mặc một bộ đồ trắng đơn giản, rất mộc mạc, tay trái cầm một thanh đao.

“Tùy Tâm”.

Có thần linh ở đó ngạc nhiên thốt lên.

Tùy Tâm!

Đứng thứ sáu bảng Chân Võ.

Người đến không phải là người đứng thứ bảy mà là thứ sáu.

Nhìn thấy Tùy Tâm, vẻ mặt các thần linh đều trở nên vô cùng nghiêm túc, dĩ nhiên là mong đợi nhiều hơn.

Tùy Tâm này là một vị đao tu, là một nhân vật truyền kỳ ở Chân vũ trụ, nghe nói năm đó từng nhảy lên ba cấp giết một Tuế Nguyệt Tiên.

Nhảy lên tận ba cấp.

Thiên tài đáng sợ này đã không phải là người mà có thể dùng cảnh giới đơn thuần đo lường được.

Đến sau trận chiến đó, Tùy Tâm dường như mất tích, chỉ thỉnh thoảng có chút tin đồn, gã chuyên tâm khổ tu.

Các thần linh đều khá bất ngờ, không ngờ Tùy Tâm lại xuất hiện ở đây.

Tất cả thần linh đều vô cùng mong đợi.

Tùy Tâm chậm rãi bước đến chỗ Diệp Quân, gã nhìn chằm chằm Diệp Quân, ánh mắt bình tĩnh như nước.

Diệp Quân đang định ra tay, mà ngay lúc này Diệp Khải bỗng xuất hiện ở bên cạnh hắn, hắn vừa định nói gì đó, Diệp Khải lại bỗng cả giận nói: “Nếu huynh không để cho bọn ta chiến đấu thì bọn ta ở đây có ích gì nữa? Nhìn một mình huynh chết trận sao?”

Diệp Quân nhếch môi, vừa định nói gì đó, Diệp Khải lại ngắt lời: “Đỡ huynh ấy xuống đi”.

Vừa dứt lời, Nguyệt Trần và Cổ thái tử lập tức bước đến bên cạnh Diệp Quân đỡ hắn xuống.

Diệp Khải xoay người nhìn Tùy Tâm ở đằng xa: “Ta sẽ đánh với ngươi”.

Tùy Tâm lại lắc đầu, gã nhìn Diệp Quân: “Ta chỉ đánh với hắn”.

Diệp Khải nhíu mày, Tùy Tâm lại nói: “Hắn có thể chữa trị vết thương trước, sau khi hắn hồi phục ta sẽ đánh với hắn”.

Diệp Khải nhìn Tùy Tâm: “Đánh chết ta, ngươi có thể trị thương rồi đánh với Diệp Quân huynh”.

Tùy Tâm im lặng một lúc lâu rồi gật đầu nói: “Được”.

Vừa dứt lời, gã bỗng lao đến trước, tung một đao ra.

Xoẹt!

Vừa xuất ra đòn tấn công, đao quang cả vạn trượng xuất hiện làm chấn động trời đất.

Diệp Khải híp mắt, lần này y không nương tay, hai tay giơ lên: “Mở!”

Ầm!

Y vừa dứt lời, một cánh cửa bỗng xuất hiện trên đỉnh đầu y.

Pháp Môn!

Tất nhiên Diệp Khải không dám sơ suất và khinh thường khi đối mặt với các thiên tài trên bảng Chân Võ của Chân vũ trụ.

Pháp Môn vừa mở ra, chín Pháp Tắc xuất hiện.

Diệp Khải bỗng nhấc chân phải lên rồi dậm mạnh xuống, mang theo chín Pháp Tắc lao đến.

Đối đầu trực diện!

Ầm!

Ngay sau đó một tiếng nổ chói tai bỗng vang vọng khắp chiến trường Hư Chân này, hai người đồng thời lùi về sau.

Diệp Khải vẫn chưa dừng lại, tiếng phá vỡ không khí ở đằng xa vang lên.

Sau đó lại có một đao nữa chém tới.

Vèo!

Đao quang cả ngàn trượng như vũ bão dứt khoát mạnh mẽ, dường như muốn chém phá hết cả không gian này, cực kỳ hãi hùng.

Diệp Quân cong môi nở nụ cười, y bỗng xòe hai tay ra: “Hợp!”

Thoáng chốc chín Pháp Tức này biến thành một luồng sáng lao vào giữa trán y.

Chín Pháp Tắc dung hợp.

Ầm!

Khí tức của Diệp Khải bỗng tăng lên rất nhanh dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cùng lúc đó Diệp Khải bỗng tung một quyền, sức mạnh chín Pháp Tắc này hiện ra, thời không trong cả ngàn trượng đều chấn động.

Rầm!

Trời đất rung chuyển!

Một làn sóng xung kích năng lượng đáng sợ đột nhiên bùng phá dưới ánh mắt của mọi người, sức mạnh cực lớn thoáng chốc đẩy Diệp Khải và Tùy Tâm cùng lùi về sau, hai người dừng lại cách đó cả ngàn trượng, thế nhưng vừa dừng lại, hai người lại lao về phía nhau.

Rầm!

Lại một làn sóng xung kích năng lượng khác lan rộng ra xa hàng ngàn trượng, thời không xung quanh địa chấn không ngừng rung chuyển.

Diệp Khải và Tùy Tâm cũng đồng thời lùi về sau lần nữa.

Hai người vừa dừng lại, Tùy Tâm đó chậm rãi nhắm mắt lại, tay phải gã đặt lên thanh đao, cả người như đang ngồi thiền.

Diệp Khải ở đằng xa xòe hai tay ra, Pháp Môn phía sau y lập tức chấn động dữ dội, sức mạnh của từng pháp tắc liên tục trào ra từ trong đó, sức mạnh pháp tắc vừa xuất hiện ở không gian, thời không trong không gian này lập tức rung chuyển dữ dội.

Nếu không nhờ có Mộ Thiên Đạo trợ lực, thời không chiến trường Hư Chân này đã không thể chịu nổi sức mạnh của họ rồi.

Ngay lúc này, Tùy Tâm bỗng mở mắt ra, lực đao khủng khiếp lập tức bao trùm lấy thời không trong vòng mấy ngàn trượng, người đứng cách xa mấy vạn trượng cũng bị đao thế này ép đến mức không thở nổi.

Mọi người kinh hãi vội lùi về sau.

Tùy Tâm bỗng lao đến trước, chém một đao về phía Diệp Khải.

Đòn tấn công này khiến trời đất chấn động.

Diệp Khải ở đằng xa không hề nao núng, y bỗng lao đến trước tung ra một cú đấm, chín Pháp Tắc biến thành một pháp ấn cuồn cuộn lao đến.

Lại đối đầu trực diện lần nữa.

Ầm!
Chương 497: Khó chịu khi thấy bà

Một tiếng nổ vang lên, hai bóng người văng ra đằng xa.

Lúc này trước mặt hai người là vô số sức mạnh cuồng bạo như thủy triều chấn động ra xung quanh, thoáng chốc lan ra cả vạn trượng.

Mọi người vội nhìn chiến trường ở đằng xa, lúc này Diệp Khải và Tùy Tâm đó cách nhau hai ngàn trượng, cơ thể hai người đã nứt, toàn thân hệt như đồ sứ bị va chạm với vật khác, mặc dù không vỡ hoàn toàn nhưng cả người toàn là vết nứt, máu tươi tuôn trào, vô cùng đáng sợ.

Nhìn thấy thế, sắc mặt các thần linh bên Chân vũ trụ trở nên vô cùng nghiêm trọng.

Sắc mặt người bên vũ trụ Quan Huyên bên này cũng thế.

Lúc này vết thương của Diệp Quân đã hồi phục, hắn nhìn Diệp Khải ở đằng xa, hai tay siết chặt lại, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng.

Đúng lúc này Tùy Tâm ở đằng xa kia bỗng xòe tay phải ra, sau đó nắm chặt lại.

Ầm!

Xác thịt tan vỡ.

Dù cơ thể đã bị xé nát hoàn toàn, tốt hơn là nên phá vỡ rồi vứt nó đi.

Tùy Tâm nhìn Diệp Khải, gã cầm đao lên chậm rãi bước đến, mỗi bước đi đều toát ra khí thế đáng sợ đánh về phía Diệp Khải.

Diệp Khải siết chặt hai tay, cơ thể đã bị xé nát hoàn toàn đó cũng lập tức tan nát.

Diệp Khải nhìn đao thế đang lao đến, cười gằn: “Đến đây đi”.

Vừa dứt lời, y xòe bàn tay ra, chín Pháp Tắc lao vào giữa trán y.

Ầm!

Chín luồng sáng có màu sắc khác nhau bỗng bắn ra từ trong cơ thể Diệp Khải, sức mạnh của chín Pháp Tắc làm rung chuyển cả trời đất hệt như thủy triều.

Lúc này Tùy Tâm bỗng nói: “Nào, đến đây!”

Vừa dứt lời, gã lao về phía trước, đao quang xé tan không khí lao đến.

Lúc này khí thế đòn tấn công này đạt đến mức cao nhất.

Diệp Khải ở đằng xa bật cười: “Nào!”

Vừa dứt lời, y bỗng lao đến, sức mạnh đáng sợ cuồn cuộn ập tới chỗ Tùy Tâm.

Đòn tấn công cuối cùng.

Sức mạnh chín Pháp Tắc hội tụ tại một chỗ, sức mạnh bộc phát ra có thể nói là rất đáng sợ, lúc này thời không xung quanh đều sôi trào, sức mạnh cực lớn áp đảo, cho dù là người đứng cách xa cả vạn trượng cũng có thể cảm nhận được rõ sức mạnh này.

Lúc này mặc dù Tùy Tâm đó chỉ còn lại linh hồn, nhưng nhát đao tấn công của gã cũng đã đạt đến mức cao mới.

Hai người đều dồn hết toàn lực vào đòn tấn công này.

Hai người va chạm vào nhau dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.

Ầm!

Một làn sóng khí đáng sợ bộc phát ở trước mặt hai người, sóng khí này lập tức lan ra xa cả vạn trượng, toàn bộ không gian bỗng chốc lên xuống như đang ở trên sóng, cực kỳ đáng sợ.

Diệp Khải và Tùy Tâm đó cũng bị văng ra xa ngay khi sóng khí bộc phát, linh hồn của hai người văng ra ngoài cả ngàn trượng.

Hai người đều ngã xuống đất.

Linh hồn của hai người đều biến mất với tốc độ cực kỳ nhanh.

Nhìn thấy thế, tim của đám người hai bên đều giật thót.

Diệp Quân nhìn Diệp Khải ở đằng xa, siết chặt hai tay, lặng im không nói.

Ngay lúc này, chín Pháp Tắc bỗng biến thành chín luồng sáng đi vào trong cơ thể Diệp Khải.

Ầm!

Sức mạnh Pháp Tắc trấn áp linh hồn của Diệp Khải.

Thanh đao trong tay phải của Tùy Tâm ở đằng xa cũng biến thành đao quang đi vào giữa trán gã, một sức mạnh đao hồn mạnh mẽ của ngay lập tức bảo vệ linh hồn gần như biến mất đó.

Thế nhưng lúc này hai người đã ngất đi.

Không thể đánh tiếp nữa.

Lúc này Diệp Quân bỗng biến mất khỏi chỗ đang đứng rồi xuất hiện trước mặt Diệp Khải, hắn nhìn Diệp Khải đang ngất trước mặt, khẽ nói: “Nghỉ ngơi đi nhé”.

Lúc này một người đàn ông trung niên bỗng xuất hiện bên cạnh Diệp Khải, chính là sư phụ của Diệp Khải.

Diệp Quân nhìn người đàn ông trung niên, ông ấy nhìn Diệp Khải, sau đó nhìn Diệp Quân, khẽ nói: “Diệp công tử, cẩn thận!”

Diệp Quân gật đầu: “Tiền bối, hãy chăm sóc cho đệ ấy”.

Người đàn ông trung niên khẽ gật đầu, ông ấy dẫn linh hồn của Diệp Khải rời đi, bây giờ Diệp Khải cần chữa trị vết thương và hồi phục thể xác.

Còn với Tiên Bảo Các và thư viện Quan Huyên, chỉ cần không tiêu diệt thần hồn, muốn hồi phục linh hồn và thể xác chỉ là chuyện nhỏ.

Diệp Quân xoay người lại, lúc này An Vương cũng xuất hiện trước mặt Tùy Tâm.

An Vương nhìn Tùy Tâm, bình tĩnh nói: “Đưa gã đi chữa trị vết thương đi”.

Bà ta vừa dứt lời, một ông lão xuất hiện bên cạnh Tùy Tâm, sau đó đưa gã đi.

An Vương xoay người lại nhìn Diệp Quân, bình tĩnh nói: “Ta cũng không già lắm, ngươi không ngại khi ta đánh với ngươi chứ?”

Diệp Quân xòe bàn tay ra, kiếm Hành Đạo xuất hiện trong tay hắn: “Ta không ngại”.

An Vương nhìn Diệp Quân: “Tại sao lúc đánh nhau với người khác, ngươi không dùng đến thanh kiếm này mà đánh với ta thì lại dùng?”

Diệp Quân nhìn An Vương: “Nếu bà cứ khăng khăng cần một lý do thì ta chỉ có thể nói, ta cảm thấy khó chịu khi nhìn bà”.

Sau khi nhìn chằm chằm Diệp Quân một hồi, An Vương cười nói: “Để ta đoán xem, sở dĩ ngươi không sử dụng thanh kiếm này là vì thanh kiếm này cực kỳ mạnh, đến mức vượt quá thực lực của ngươi, tức là khi sử dụng nó, không phải là người điều khiển kiếm mà là kiếm điều khiển người, ngươi không dùng thanh kiếm này là vì không muốn ỷ lại vào nó”.

Diệp Quân gật đầu: “Bà thông minh lắm, ta rất bái phục”.

Đây là hắn nói thật!

Nhìn chằm chằm Diệp Quân một hồi, An Vương nói: “Người trên bảng Chân Võ nghe đây, khi đánh nhau với hắn thì không được phép sử dụng thần vật không có cấp bậc. Diệp Quân hắn không sử dụng thần vật, Chân vũ trụ ta cũng không sử dụng chúng, chúng ta đánh nhau công bằng”.

Nghe An Vương nói thế, Tiểu Tháp trong người Diệp Quân bỗng nói: “Mẹ nó chứ, người phụ nữ này chơi lớn đấy, bà ta biết rõ Chân vũ trụ không thể có thần vật nào có thể so được với kiếm của tên này nên mới cố ý nói như vậy. Bây giờ nếu một thiên tài Chân vũ trụ không sử dụng thần vật thì tên này cũng không thể sử dụng, nếu không sẽ thua. Haizz, chết tiệt, kẻ thù của thằng nhóc này thông minh thật. Trận này… gặp phải đối thủ mạnh rồi”.

Giọng nói bí ẩn nói: “Hắn sử dụng kiếm Hành Đạo sẽ không bao giờ có thể tiến bộ, không dùng đến cũng tốt. Hơn nữa, sử dụng thanh kiếm này quả thật không tốt với thế hệ trẻ, dù sao hắn cũng đang đi trên con đường kiếm đạo vô địch, không phải là con đường dựa dẫm”.

Tiểu Tháp lặng thinh không nói nữa.

Cũng đúng!

Vào thời Kiếm Chủ Nhân Gian đời trước từng có chuyện kiếm mạnh người yếu.

Diệp Quân nhìn An Vương không lên tiếng.

An Vương bỗng nói: “Người trong tốp ba!”

Ầm!

Một luồng khí tức đáng sợ bỗng truyền đến từ trong con đường thời không đó.

Cứ thế lên đến số người trong top ba.
Chương 498: Reo hò

Gọi luôn người trong tốp ba!

Nghe An Vương nói thế, khí tức mạnh mẽ như thủy triều ập đến từ trong đường hầm thời không.

Tất cả thần linh đều nhìn về phía đó, một người đàn ông chậm rãi bước ra.

Người đàn ông mặc áo gấm, đường nét khuôn mặt sắc sảo, lưng thẳng tắp, mày kiếm mắt tinh, ánh mắt như có ánh sáng, khóe miệng nhếch môi toát ra vẻ tà ác và hoang dã.

“Ung Khải”.

Nhìn thấy người này, có thần linh ở đó ngạc nhiên thốt lên.

Nghe thấy cái tên này, tất cả thần linh đều nhốn nháo cả lên.

Người đứng thứ ba bảng Chân Võ: Ung Khải.

Là thiên tài Tuế Nguyệt Tiên trẻ nhất ở Chân vũ trụ trong một ngàn năm nay, mười bảy tuổi đã đạt đến Tuế Nguyệt Tiên, nếu có thể đạt đến Đại Đế ở mười tám tuổi thì sẽ là vị Đại Đế trẻ tuổi nhất trong ba ngàn năm nay.

Điều đáng nói là bây giờ Ung Khải vừa mười tám tuổi.

Ung Khải vừa xuất hiện, tất cả thần linh đều nhốn nháo.

Phải nói là vừa lúc bắt đầu đánh đến giờ, Chân vũ trụ quá bực bội, khó chịu.

Vì cho đến lúc này Chân vũ trụ thế mà lại không thắng được một trận nào cả.

Nhất là khi đánh với Diệp Quân, ai cũng bị Diệp Quân đánh gục, mà họ lại không có cách nào đánh trả khi đối mặt với sự khiêu khích và sự ngông nghênh của Diệp Quân, quả thật quá bức bối.

Thật ra họ cũng muốn đưa người xếp thứ ba xuất trận từ lúc đầu, nhưng làm sao được khi các yêu nghiệt bên dưới không phục.

Đều là thiên tài của Chân vũ trụ, ai mà không muốn xuất chiến chứ?

Cũng may lúc này An Vương tự mình ra mặt, đưa người xếp thứ ba lên.

Nếu không thì sẽ có khả năng người này nối tiếp người kia đi chịu chết.

An Nam Tịnh trên không trung nhíu mày khi nhìn Ung Khải vừa bước ra.

Lúc này Mộ Niệm Niệm bỗng xuất hiện bên cạnh bà ấy, Mộ Niệm Niệm nhìn Ung Khải bên dưới khẽ nói: “Người này không tầm thường đâu”.

An Nam Tịnh gật đầu.

Mộ Niệm Niệm lại nói: “Người trẻ tuổi của Chân vũ trụ trong trận này đều không tầm thường”.

An Nam Tịnh nhìn Diệp Quân bên dưới, lặng thinh không nói nhưng ánh mắt lại hiện lên vẻ lo lắng.

Đến bây giờ bên vũ trụ Quan Huyên cũng chỉ có Diệp Quân và Diệp Khải có thể đánh lại với giới trẻ của Chân vũ trụ.

Thực lực tổng thể vẫn thua kém khá nhiều.

Ở bên dưới, Ung Khải bước đến cách Diệp Quân một trăm trượng, gã nhìn Diệp Quân không nói gì nhiều đã giơ tay lên tung ra một nắm đấm.

Ầm!

Cú đấm này như trời đảo ngược, quyền thế mạnh mẽ làm rung chuyển mặt đất, thời không cả ngàn trượng đều sục sôi.

Diệp Quân ở trong vòng xoáy của đòn tấn công này lại như một chiếc thuyền giấy dập dờn trong sóng gió, vô cùng nhỏ bé.

Diệp Quân vẫn rất bình tĩnh, đâm ra một nhát kiếm.

Bốn mươi lăm nhát kiếm!

Đây là cực hạn bây giờ của hắn.

Nhát kiếm này trợ lực cho kiếm ý vô địch và kiếm hồn vô địch.

Hai người đến không thăm dò lẫn nhau mà cứ thế dồn toàn lực vào xuất chiêu.

Một tia kiếm quang bỗng nổ tung trên mũi kiếm của Diệp Quân.

Rầm!

Diệp Quân lập tức lùi về sau mấy trăm trượng, còn Ung Khải đó lại không hề nhúc nhích.

Thấy thế, sắc mặt mấy người bên vũ trụ Quan Huyên đều trở nên nghiêm trọng.

Mạnh thế sao?

Các thần linh bên Chân vũ trụ lập tức reo hò nhảy cẫng lên.

Lần đầu tiên, lần đầu tiên họ thấy kiếm tu đến từ vũ trụ Quan Huyên bị áp chế.

Mẹ nó chứ, hả hê quá.

Diệp Quân khá ngạc nhiên nhìn cánh tay hơi tê của mình.

Sức mạnh đáng sợ quá.

Bốn mươi lăm nhát kiếm của hắn, cộng thêm kiếm ý vô địch và kiếm hồn vô địch thế mà vẫn chưa thể đánh lại đối phương.

Lúc này Ung Khải bỗng nói: “Lại nào!”

Vừa dứt lời, gã bỗng tiến đến trước một bước rồi tung ra một quyền.

Chỉ một quyền đơn giản, thế nhưng lại ẩn chứa khí thế ngút trời. Đòn tấn công này khiến thời không trong vòng một ngàn trượng sôi trào, sau đó dần bị méo mó.

Mọi người đứng trong vài vạn trượng liên tục lùi về sau.

Vì quyền thế đó đã ép đến mức họ không thở nổi.

Ở đằng xa, Diệp Quân nhìn cú đấm đang lao đến, vẻ mặt bình tĩnh như nước, hắn tiến đến trước một bước

Ầm!

Kiếm thế cực mạnh của Đại Kiếm Đế lao ra từ trong người hắn, cùng lúc đó hắn cũng đâm ra một nhát kiếm.

Vẫn là bốn mươi lăm nhát.

Nhưng lần này hắn còn sử dụng thêm kiếm thế của mình.

Ầm!

Đòn tấn công này của Diệp Quân đã chặn được quyền thế ngút trời đó, thời không trong vòng mấy ngàn trượng xung quanh hai người trở nên hư ảo.

Không gian này chịu được sức mạnh mà chúng không thể chịu được.

Đúng lúc này, Ung Khải đó bỗng tiến đến trước rồi tung ra một quyền.

Ầm!

Lại là quyền thế ngút trời.

Ngay khi quyền thế đó xuất hiện…

Rầm!

Thời không trong phạm vi ngàn trượng xung quanh chấn động dữ dội, sau đó lõm xuống, cùng lúc đó Diệp Quân ở đằng xa bị chấn động lùi ra cách cả ngàn trượng, ngay khi hắn dừng lại, không gian mấy ngàn trượng phía sau hắn lập tức rung chuyển mạnh, sau đó méo mó trở thành hình dạng kỳ quái.

“Quyền thế Nhập Phàm!”

Mọi người rộ lên.

Mọi người bên vũ trụ Quan Huyên khó tin nhìn Ung Khải đó, quyền đạo của người này thế mà lại Nhập Phàm rồi.

Phải biết Phàm Cảnh và dưới Phàm Cảnh là sự khác biệt một trời một vực, không thể so sánh với nhau.

Mọi người lại không ngờ Ung Khải này đã đạt tới cảnh giới Nhập Phàm.

Mọi người bên vũ trụ Quan Huyên đều sa sầm mặt mày.

Lúc này các thần linh bên Chân vũ trụ đều đang reo hò hoan hô.

Phàm Cảnh!

Bây giờ Ung Khải không chỉ áp chế Diệp Quân về cảnh giới mà ngay cả cảnh giới quyền đạo cũng hơn hẳn Diệp Quân.

Sao có thể thua được chứ?

Sao lại thua được?

Sau khi dừng lại, Diệp Quân nhìn kiếm thế trước mặt mình, lúc này kiếm thế của hắn đã bị quyền thế của đối phương áp chế.

Diệp Quân lại bật cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK