Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2105: Không đáng kể

Đánh!

Phục Võ cầm kiếm Thanh Huyên chậm rãi đi về phía trăm vạn cường giả, cô ấy không có vẻ sợ hãi.

Đa Nguyên Đạo Đế nhìn Phục Võ, cười nói: “Người ta chỉ phái một người đến, dĩ nhiên chúng ta cũng không thể đánh hội đồng, ai đến giết cô ta đi?”

“Để ta?”

Đa Nguyên Đạo Đế vừa dứt lời, đoàn trưởng đoàn kỵ sĩ Vĩnh Hằng Thần Thánh bỗng cưỡi ngựa chiến chậm rãi bước ra, ông ta không nhiều lời, con ngựa chiến đột nhiên nhảy lên, phóng qua như một tia sét.

Phục Võ ở phía xa bỗng rút kiếm, sau đó rút kiếm lại.

Ngay khi cô ấy rút kiếm lại, cô ấy đã ở phía sau đoàn trưởng mấy chục trượng, đoàn trưởng đó vẫn còn đang quất ngựa chạy đến nhưng đầu ông ta đã biến mất.

Một nhát chết luôn.

Thấy thế các cường giả nền văn minh đó đều rất ngạc nhiên, người phụ nữ này có chút thực lực.

Vĩnh Hằng Võ, Kỳ Chủ và Phạn Diêm La Thiên Tôn đều nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Phục Võ, ánh mắt của ba người đều trở nên nghiêm trọng, nhất là Vĩnh Hằng Võ, ông ta biết trọng giáp vàng đoàn trưởng mặc đó đáng sợ thế nào, có thể nói những người ở cùng cấp bậc mặc trọng giáp này thì có thể một đánh năm, thế nhưng ông ta không ngờ bộ trọng giáp này lại mỏng manh như tờ giấy khi ở trước mặt thanh kiếm này.

Sau khi chém chết đoàn trưởng đó bằng một thanh kiếm, Phục Võ lại nhìn các cường giả của Đa Nguyên Đạo Đế, Đa Nguyên Đạo Đế cười nói: “Còn có muốn đối đầu với cô nương này không? Ai có thể giết cô ấy, thanh kiếm trong tay cô ấy sẽ là của người đó”.

“Để ta”.

Vừa dứt lời, một ông lão đồ đen phía sau Vĩnh Hằng Võ chậm rãi bước ra.

Nhìn thấy ông lão đồ đen này, Phạn Diêm La Thiên Tôn và Kỳ Chủ đều khá ngạc nhiên, ông lão này không phải là người bình thường mà là Thái Thượng trưởng lão của tộc Vĩnh Hằng – Vĩnh Hằng Hình, là một trong ba người có thực lực mạnh nhất trong nền văn minh Vĩnh Hằng.

Cường giả đỉnh cấp xuất trận.

Sau khi bước ra, Vĩnh Hằng Hình nhìn chằm chằm Phục Võ, ông ta cũng không nhiều lời, lập tức giơ tay phải lên, ngay lập tức khu vực thời không chỗ ông ta và Phục Võ bắt đầu biến mất từng chút một.

Lúc này Phục Võ bỗng biến mất.

Tiếng kiếm vang lên.

Vĩnh Hằng Hình như cảm nhận được gì, đồng tử co rụt lại, ngay sau đó thời không xung quanh bị phá hủy, một thanh kiếm lao đến trước trán ông ta.

Tay phải Vĩnh Hằng Hình siết chặt, chùm sáng màu đen bỗng bắn ra từ trong người ông ta.

Thế nhưng chùm sáng đen vừa chạm vào kiếm của Phục Võ đã vỡ tan, lúc này Vĩnh Hằng Hình đã lùi ra xa cả vạn trượng, cùng lúc đó ông ta giơ tay phải lên cao rồi đập mạnh xuống: “Giết”.

Thời không trên đỉnh đầu Phục Võ bỗng nứt ra, sau đó một bàn tay cực lớn phá tan không khí lao đến rồi đập mạnh xuống.

Khí tức và khí thế cực lớn khiến cả tinh không vũ trụ chấn động.

Phục Võ cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên, chỉ tiện tay vung ra một nhát kiếm.

Vèo!

Bàn tay cực lớn đó bị nổ tung.

Thấy thế đồng tử Vĩnh Hằng Hình ở phía xa co rụt lại, lúc này ông ta mới nhận ra mình đã đánh giá thấp thanh kiếm trong tay người phụ nữ này rồi.

Không đúng, phải là đánh giá quá thấp thực lực của người phụ nữ này.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Quân ở phía xa cũng khá kinh ngạc, khẽ nói: “Kiếm đạo của ta thua xa Phục tỷ”.

Hắn cầm kiếm Thanh Huyên, sức chiến đấu cũng sẽ tăng lên rất nhiều nhưng không khoa trương như lúc Phục Võ cầm kiếm.

Lúc này hắn tin rằng Phục Võ cầm kiếm Thanh Huyên hoàn toàn có thể giết Tịnh Sơ trong tích tắc.

Ngay lúc này Phục Võ bỗng biến mất khỏi đó.

Đồng tử Vĩnh Hằng Hình co rụt lại, một thanh kiếm đã lao đến trước mặt ông ta.

Vĩnh Hằng Hình sợ hãi, ông vội lấy một chiếc khiên màu đen khá dày ra chắn trước mặt.

Vù!

Chỉ một nhát kiếm, tấm khiên đen dày đó đã biến thành tro tàn, bản thân Vĩnh Hằng Hình cũng bị văng ra xa đến vạn trượng, khi dừng lại, cơ thể ông ta nổ tung, máu bắn tung tóe, chỉ còn lại linh hồn.

Nhưng lúc này lại có một nhát kiếm nữa lao đến.

Đồng tử Vĩnh Hằng Hình co rụt lại thành như mũi kim, ông ta vội hét lên: “Tộc trưởng, cứu ta…”

Lúc này ông ta cảm nhận được khí tức chết chóc, ông ta biết mình không thể đỡ được nhát kiếm này.

Mặc dù hơi mất mặt nhưng so với mất mạng thì quả thật không đáng kể.

Ngay lúc Vĩnh Hằng Hình hô lên cứu mạng, Vĩnh Hằng Võ lập tức biến mất khỏi đó.

Phục Võ ở đằng xa bỗng dừng lại, quay phắt người lại vung một nhát kiếm ra.

Một vùng kiếm quang chém xuống, Vĩnh Hằng Võ lập tức đã bị chém lùi về sau ngàn trượng, nhưng Phục Võ cũng lùi về sau gần vạn trượng, thật trùng hợp cô ấy lại lùi về hướng của Vĩnh Hằng Hình, thế là trong lúc đó Vĩnh Hằng Hình bị một tia kiếm quang xuyên qua, bị kiếm Thanh Huyên hấp thu.

Sau khi Phục Võ dừng lại, kiếm Thanh Huyên trong tay cô ấy rung lên, phát ra tiếng kiếm.

Khi nhìn thấy Vĩnh Hằng Hình bị chém chết, sắc mặt của Vĩnh Hằng Võ trở nên cực kỳ khó coi, tất nhiên ông ta càng kinh hãi hơn, vì tay phải của ông ta vẫn còn đang chảy máu.

Nhát kiếm vừa rồi của Phục Võ làm ông ta bị thương.

Đa Nguyên Đạo Đế nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Phục Võ, khẽ cười: “Còn ai muốn kiếm trong tay cô nương này không?”

Các cường giả nhìn nhau, không ai dám bước ra.

Họ đều không ngốc, dĩ nhiên có thể nhìn thấy được sự đáng sợ của thanh kiếm này.

Ba nhát kiếm giết chết Vĩnh Hằng Hình, quá mạnh.

Ngay lúc này Vĩnh Hằng Võ bỗng biến mất khỏi đó, một luồng khí tức đáng sợ cuồn cuộn lao đến chỗ Phục Võ như thủy triều.

Phục Võ lại nhắm mắt lại, kiếm Thanh Huyên trong tay cô ấy khẽ rung lên.

Một tiếng kiếm vang lên khắp nơi.
Chương 2106: Chấn động

Tia kiếm quang lao lên trời.

Vèo!

Một bóng người liên tục lùi về phía sau gần vạn trượng mới dừng lại.

Chính là Vĩnh Hằng Võ, ngay khi Vĩnh Hằng Võ dừng lại, thời không vô tận phía sau ông ta bị phá vỡ, biến thành một vực thẳm thời không sâu không thấy đáy.

Thấy thế bầu không khí lập tức tĩnh lặng đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.

Một nhát kiếm áp chế Vĩnh Hằng Võ?

Sao có thể?

Cho dù là Kỳ Chủ và Phạn Diêm La Thiên Tôn cũng đều sửng sốt, phải biết rằng Vĩnh Hằng Võ này là cường giả cảnh giới Siêu Việt Bất Hủ, là sự tồn tại trên đỉnh cao về sức chiến đấu nền văn minh vũ trụ cấp sáu, trong khi nữ kiếm tu trước mặt ông ta chỉ là người của nền văn minh vũ trụ cấp năm, cho dù cô ấy là sự tồn tại trên đỉnh cao của nền văn minh vũ trụ cấp năm, cũng không có khả năng so sánh với sự tồn tại trên đỉnh cao của nền văn minh vũ trụ cấp sáu.

Phạn Diêm La Thiên Tôn bỗng trầm giọng nói: “Là thanh kiếm đó”.

Kỳ Chủ nhìn kiếm Thanh Huyên đang không ngừng rung lên trong tay Phục Võ, hơi khó tin nói: “Một thanh kiếm khiến cô ấy vượt cả một nền văn minh?”

Phạn Diêm La Thiên Tôn nhìn Diệp Quân, ánh mắt lóe lên tia phức tạp: “Đằng sau hắn còn có người mạnh hơn nữa”.

Nói rồi ông ta thấp giọng thở dài.

Thiên Mệnh Váy Trắng đó khiến ông ta tuyệt vọng.

Nhưng ông ta không có sự lựa chọn nào khác, lúc nhìn thấy Thủy tổ nền văn minh mình dập đầu với Đa Nguyên Đạo Đế, ông ta hoàn toàn tuyệt vọng.

Ngay lúc đó ông ta biết thực lực của Đa Nguyên Đạo Đế nằm ngoài sức tưởng tượng của ông ta, vì ông ta biết rất rõ thực lực của Thủy tổ nền văn minh của mình, người sáng lập ra nền văn minh vũ trụ cấp sáu. Thế nhưng một người sáng lập nền văn minh vũ trụ cấp sáu thế mà lại là đệ tử của Đa Nguyên Đạo Đế…

Mặc dù Thiên Mệnh Váy Trắng đó cũng rất mạnh nhưng ông ta không nghĩ đối phương sẽ mạnh hơn Đa Nguyên Đạo Đế.

Ầm!

Ngay lúc này, một luồng khí tức cực mạnh bộc phát.

“Vĩnh Hằng Thánh Thương!”

Ngay lúc này có người ngạc nhiên nói.

Mọi người đều nhìn Vĩnh Hằng Võ, trong tay ông ta là một cây thương màu vàng, toàn bộ cây thương đều được làm bằng vàng, ánh sáng vàng tỏa ra, luồng sáng chậm rãi lượn quanh thân cây thương, nhất là đầu mũi thương liên tục có ngọn lửa màu vàng bao quanh.

Vĩnh Hằng Thánh Thương!

Bảo vật hàng đầu của nền văn minh Vĩnh Hằng, là một trong ba thần vật mạnh nhất của cả vũ trụ Đa Nguyên.

Khi Vĩnh Hằng Võ cầm Vĩnh Hằng Thánh Thương trong tay, khí tức của ông ta bỗng thay đổi.

Vĩnh Hằng Võ nhìn Phục Võ, ánh mắt lạnh như băng: “Lần nữa nào”.

Giọng nói như sấm rền.

Vừa dứt lời, Vĩnh Hằng Võ bỗng biến mất khỏi đó, ngay lập tức một chùm sáng vàng quét qua sân.

Hủy diệt trời đất.

Đối mặt với đòn tấn công của Vĩnh Hằng Võ, Phục Võ vẫn cực kỳ bình tĩnh, khi chùm sáng vàng đó lao đến trước mặt cô ấy, cô ấy bỗng đâm một nhát kiếm về phía trước.

Chỉ một nhát kiếm nhưng lại khiến chùm sáng màu vàng đó nổ tung.

Đột nhiên bị phá tan, từng sức mạnh đáng sợ bố liên tục bộc phát từ khu vực thời không của hai người, luồng khí tức mạnh mẽ dâng trào về phía các cường giả bên Đa Nguyên Đạo Đế.

Đa Nguyên Đạo Đế khẽ cười, nhẹ nhàng vung tay lên, chỉ trong chốc lát khí tức đó biến mất không còn tung tích.

Thấy thế Kỳ Chủ, Phạn Diêm La Thiên Tôn và các cường giả khác đều kinh hãi.

Ánh mắt các cường giả ở đó nhìn Đa Nguyên Đạo Đế đều thêm phần kính sợ.

Ngay lúc này có người bỗng thất thanh nói: “Vĩnh Hằng Thánh Thương vỡ…”

Mọi người dời tầm mắt từ Đa Nguyên Đạo Đế sang Vĩnh Hằng Võ, khi nhìn thấy Vĩnh Hằng Võ, mọi người đều sửng sốt.

Vì họ nhìn thấy Vĩnh Hằng Thánh Thương trong tay Vĩnh Hằng Võ đã bị nứt ra.

Nứt?

Các cường giả của nền văn minh Vĩnh Hằng ngây người.

Vĩnh Hằng Thánh Thương là thần vật đứng đầu của nền văn minh Vĩnh Hằng, thế nhưng lại bị vỡ?

Kỳ Chủ và Phạn Diêm La Thiên Tôn nhìn nhau, hai người đều rất kinh ngạc, họ không ngờ Vĩnh Hằng Thánh Thương còn không đấu lại được thanh kiếm trong tay nữ kiếm tu này.

Một nhát kiếm đã khiến nó nứt vỡ.

Thật sự rất khó tin.

Sau khi dừng lại, Vĩnh Hằng Võ cũng sững sờ khi nhìn Vĩnh Hằng Thánh Thương đã bị nứt trong tay.

Thánh thương của mình thế mà không đấu lại được?

Ông ta ngẩng đầu lên nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Phục Võ, cảm thấy chấn động không thôi.

Lúc này kiếm Thanh Huyên trong tay Phục Võ khẽ rung lên, phát ra tiếng kiếm kêu.

Ánh mắt Vĩnh Hằng Võ hiện lên vẻ hung dữ, ông ta nắm chặt Vĩnh Hằng Thánh Thương, định tấn công lần nữa nhưng lúc này Vĩnh Hằng Thánh Thương lại rung lên dữ dội, ngay sau đó nó vùng khỏi tay Vĩnh Hằng Võ, sau đó biến thành tia sáng màu bay đến trước mặt Diệp Quân, run lẩy bẩy.

Nó muốn đầu hàng.

Lúc này mọi người đều sững sờ.

Vẻ mặt Diệp Quân cũng cứng đờ.
Chương 2107: Tàn sát

Thánh Thương Vĩnh Hằng đầu hàng?

Tình thế này khiến các cường giả tộc Vĩnh Hằng phát điên.

Thần vật đứng đầu văn minh Vĩnh Hằng.

Mà lại lựa chọn đầu hàng ngay trước mắt toàn bộ người trong tộc?

Chuyện quái quỷ gì thế này?

Vĩnh Hằng Võ đến lúc này mới hoàn hồn, sắc mặt xám như tro.

Thánh Thương Vĩnh Hằng đầu hàng!!

Ông ta hoàn toàn không nghĩ tới kết quả này.

Cơn thịnh nộ bùng lên trong một tiếng gầm thét, Vĩnh Hằng Võ vung cú đấm về phía Diệp Quân, nhưng đã có kiếm quang chém tới.

Uỳnh!

Ông ta bị hất văng đi mấy nghìn trượng.

Người vừa ra tay chính là Phục Võ.

Cô ấy đứng chắn trước Diệp Quân, tay cầm kiếm, váy trắng phất phơ như tiên nhân.

Bên kia, cánh tay phải của Vĩnh Hằng Võ đã có thêm một vết cắt dài không ngừng đổ máu.

Thân xác phi phàm của ông ta đứng trước nhát kiếm này lại chẳng khác gì miếng đậu hũ.

Diệp Quân bỗng vươn tay nắm lấy cán Thánh Thương Vĩnh Hằng.

Uỳnh!

Một quầng sáng vàng bao phủ lấy hắn.

Cây thương chủ động nhận chủ.

Sắc mặt các cường giả văn minh Vĩnh Hằng càng thêm xấu xí.

Thần vật của họ lại ngang nhiên nhận người ngoài làm chủ trước mặt họ thế này.

Đúng là vô cùng nhục nhã.

Diệp Quân chỉ thành thật hỏi Vĩnh Hằng Võ: “Ông không dùng vũ khí thì không công bằng lắm, hay là... Ta cho ông mượn cây thương này nhé?"

Mọi người: “...”

Đã giết người rồi còn giết cả tâm!

Ánh mắt các cường giả văn minh Vĩnh Hằng sắc như lưỡi kiếm, nếu chúng có thể giết người thì Diệp Quân có chết một triệu lần cũng không đủ.

Chỉ thấy Vĩnh Hằng Võ bỗng bước tới: “Giết”.

Giết!

Mười mấy nghìn Kỵ Sĩ Thần Thánh xông ra như muôn vàn tia chớp, thẳng hướng Diệp Quân và Phục Võ.

Chuẩn bị giáp lá cà.

Sau khi giao chiến với Phục Võ, Vĩnh Hằng Võ biết rằng một mình ông ta không làm gì được nữ kiếm tu này.

Bởi vì thanh thần kiếm kinh khủng kia là một, kiếm đạo thâm sâu khó lường của đối phương là hai. Nhân kiếm hợp nhất làm ông ta không có phần thắng.

Vì vậy ông ta lựa chọn giáp lá cà.

Các Kỵ Sĩ Thần Thánh đều đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, đội hình tấn công không hề rối loạn, người chưa tới mà khí thế đã cuồn cuộn ập đến.

Ánh mắt Phục Võ lạnh đi, nhấc chân bước tới. Ý chí kiếm đạo hùng hậu tuôn ra từ cơ thể cô ấy, ùa vào kiếm Thanh Huyền. Phục Võ vung kiếm.

Xoẹt!

Chỉ trong khoảnh khắc, mấy trăm Kỵ Sĩ Thần Thánh đầu lìa khỏi xác.

Thủ cấp còn chưa rơi xuống, lại có kiếm quang lóe lên, vạch ra một vết nứt giữa đội hình kỵ sĩ, lại mấy trăm cái đầu nữa bay lên cao.

Phục Võ giải quyết sạch sẽ toàn bộ Kỵ Sĩ Thần Thánh chỉ trong vài hơi thở, để lại sau lưng mấy nghìn thi thể.

Cảnh tượng này khiến các cường giả đứng ở xa tái mặt.

Sức mạnh khủng khiếp gì thế nào?

Giết xong rồi, Phục Võ chưa dừng lại ở đó.

Mà lại cầm kiếm vụt ra như một tia chớp. Kiếm quang xuất hiện, lại lấy đầu của mấy trăm kỵ binh.

Cuộc tàn sát tiếp tục.

Những bộ trọng giáp hoàng kim mà văn minh Vĩnh Hằng vẫn lấy làm tự hào gặp phải Phục Võ và kiếm Thanh Huyền chẳng khác gì manh giấy rách, vừa chạm là vỡ.

Hàng loạt thi thể Kỵ Sĩ Thần Thánh nằm la liệt khiến sắc mặt Vĩnh Hằng Võ tái nhợt, trong lòng chỉ thấy kinh hoàng.

Phục Võ đã giết thêm mấy trăm kỵ binh.

Bên kia, Kỳ Chủ và Phạm Diêm La Thiên Tử cũng không giấu được vẻ hoảng sợ khi thấy sức mạnh của Phục Võ nằm ngoài dự đoán của họ.

Người này thật sự đến từ văn minh cấp năm sao?

Quy Du Kỳ và Cổ Hưu cũng kinh ngạc, không ngờ nữ kiếm tu này lại mạnh đến vậy.

Bản thân Diệp Quân cũng chết khiếp. Hắn biết kiếm Thanh Huyền sẽ giúp Phục Võ trở nên mạnh hơn, nhưng không ngờ lại mạnh đến vậy.

Đúng là thích đâu giết đó.

Người bình tĩnh nhất là Đa Nguyên Đạo Đế, vẫn duy trì nụ cười ung dung trên mặt.

Bên kia, Phục Võ đã làm thịt được thêm vài nghìn Kỵ Sĩ Thần Thánh.

Chỉ trong phút chốc đã tiêu diệt phân nửa đội hình.

Vĩnh Hằng Võ mới hốt hoảng ra lệnh: “Rút lui!"

Ông ta biết nếu tiếp tục đánh thì người này sẽ giết sạch cả đoàn kỵ sĩ.

Mà những tinh anh của văn minh Vĩnh Hằng thì không thể bỏ mạng công cốc tại đây!

Lệnh vừa ra, các Kỵ Sĩ Thần Thánh đã nhanh chóng rút lui ra sau lưng Đa Nguyên Đạo Đế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK