Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2291: Thử xem

Chúc Đào vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng chửi rủa giận dữ của người phụ nữ, Chúc Đào vội chạy ra ngoài.

Trong căn nhà đá.

Diệp Quân nhìn củ khoai tây trong tay, tuy không lớn lắm, nhưng hắn biết đây là thứ rất trân quý ở nơi này.

Diệp Quân không ăn mà nhắm mắt lại: “Tháp gia, cô cô váy trắng mong ta có thể thay đổi nơi này sao?”

Tiểu Tháp nói: “Ta chỉ có thể nói chuyện này chắc chắn không đơn giản như ngươi nghĩ, dù sao cũng là do cô cô ngươi yêu cầu, ngươi phải chuẩn bị tốt tâm lý”.

Diệp Quân gật đầu.

Hắn biết cô cô chắc sẽ không bảo hắn làm một việc đơn giản như vậy.

Mà lần này hắn cũng không thể không lo ngại gì giống lần trước, phải đi từng bước thật cẩn thận.

Nói đơn giản là phải thận trọng một chút.

Dù sao bây giờ hắn không phải đang ở vũ trụ Quan Huyên.

Lúc này bụng hắn lại kêu.

Diệp Quân không suy nghĩ nữa, bóc khoai tây ra, nhưng hắn không ăn hết mà chừa lại một nửa.

Sau khi cất một nửa khoai tây còn lại đi, hắn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đi vào mộng đẹp.

Mấy ngày tiếp theo, hắn nhờ Chúc Đào lén tiếp tế nên mới miễn cưỡng không bị đói chết, năm ngày sau, vết thương của hắn đã gần khỏi hẳn.

Sau khi vết thương lành hẳn, Diệp Quân rời khỏi căn nhà đá tối tăm ẩm ướt, vốn dĩ hắn muốn hít thở không khí trong lành, nhưng vừa ra khỏi căn nhà đá, một mùi tanh nồng xộc vào.

Diệp Quân nhìn xung quanh, lúc này xung quanh có hàng ngàn ngôi nhà bằng đá như thế, mỗi căn nhà đều rất gần nhau, vệ sinh ở khu vực này cực kỳ kém, nhất là hôm qua trời vừa mưa, khắp nơi đều có nước và rác, không khí thật đầy những mùi tanh hôi.

Diệp Quân nhíu mày.

Môi trường sống thế này thì người có bình thường cỡ nào cũng dễ có vấn đề, huống gì những người sống ở đây đều là những người bình thường có thể chất rất yếu.

Diệp Quân đi ra ngoài, đi được một lúc lâu mới ra khỏi khu vực này, thế nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, hắn lại sửng sốt.

Môi trường bên ngoài càng tệ hơn.

Xung quanh khu vực sinh sống toàn là màu đen, mùi hôi ở nơi đó còn gai mũi hơn mùi hôi bốc ra từ khu dân cư.

Bầu trời là một màu đỏ thẫm, nước mưa cũng có tính axit.

So với bên ngoài, môi trường khu vực sinh sống tốt hơn khá nhiều.

Diệp Quân khẽ nói: “Tháp gia, đây là tinh cầu sắp bị hủy diệt”.

Tiểu Tháp nói: “Ngoài Tiểu Bạch thì không ai có thể thay đổi nơi này cả”.

Diệp Quân im lặng không nói gì.

Một tinh cầu sắp bị hủy diệt…

Ngay lúc Diệp Quân rơi vào trầm tư, mấy người Chúc Đào ở đằng xa vác theo cuốc và bao tải về.

Bên cạnh Chúc Đào có một người phụ nữ, khoảng chừng bốn mươi tuổi, nước da ngăm đen, mặc một chiếc quần vải rất thô, đã không còn nhìn ra được màu sắc ban đầu nữa.

Diệp Quân nghĩ người này là vợ của Chúc Đào, mọi người đều gọi cô ta là thím Khương.

Lúc nhìn thấy Diệp Quân, Chúc Đào cong môi cười, vẫy tay với hắn.

Sắc mặt thím Khương sa sầm.

Diệp Quân bước đến cười nói: “Đào huynh, để ta cầm giúp huynh”.

Nói rồi hắn tiện tay nhận lấy cái túi trong tay Chúc Đào.

Chúc Đào muốn từ chối, nhưng Diệp Quân đã vác bao tải lên vai, mặc dù tu vi của hắn vẫn chưa khôi phục nhưng vẫn còn chút sức lực.

Chúc Đào vẫn cảm thấy ngại, lúc này thím Khương ở một bên bỗng nói: “Ồ, vết thương đã lành rồi à”.

Diệp Quân nhìn thím Khương, cười nói: “Khoảng thời gian này nhờ có Đào huynh và thím Khương chăm sóc, sau này ta phát đạt nhất định sẽ báo đáp hai người”.

Chúc Đào cười nói: “Báo đáp gì chứ, đều là mấy…”

Thím Khương tiếp lời: “Không cần báo đáp đâu. Này, tính tình ta thẳng thắn, có gì nói đó, ta nói cho ngươi biết, ngươi ăn uống miễn phí ở nhà ta nhiều ngày như vậy, ta cũng không tính tiền của ngươi. Nhưng sau này ngươi không thể ăn uống miễn phí được nữa, một là ngươi tự rời khỏi đây, hai là đi đào mỏ đổi lấy thức ăn về”.

Chúc Đào nhanh chóng đưa mắt nhìn thím Khương, ý bảo cô ta đừng nói thẳng như vậy, ai biết thím Khương trợn mắt nhìn gã: “Mắt ngươi có vấn đề rồi sao?”

Vẻ mặt Chúc Đào cứng đờ.

Diệp Quân bỗng cười nói: “Thím Khương, Đào huynh, ta sẽ đi đào mỏ với hai người”.

Thím Khương liếc nhìn Diệp Quân: “Đừng nói ta công kích ngươi, với thân hình này của ngươi có chịu được không?”

Diệp Quân cười nói: “Thử xem”.

Thím Khương hừ một tiếng, không nói gì.

Chẳng mấy chốc, mọi người quay về căn nhà đá.

Thím Khương và Chúc Đào chỉ có hai căn nhà đá, Diệp Quân vừa định về căn nhà của mình thì thím Khương bỗng nói: “Này, nhà đá của ngươi là để cho Tiểu Hạnh ở, mấy ngày nữa nó sẽ về nên ngươi phải nhanh chóng tìm chỗ khác đi, biết không?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Thím Khương quay người rời đi.

Chúc Đào cười với Diệp Quân, sau đó cũng xoay người đi vào trong.

Sau khi trở về nhà đá sau, Diệp Quân ngồi ở trên giường, bây giờ hắn lên kế hoạch cho mình là kiên trì trong một tháng, sau một tháng, khi tu vi của hắn khôi phục, mặc dù chỉ có một canh giờ nhưng lúc đó hắn cũng có thể làm được không ít việc rồi.

Đúng lúc này, Chúc Đào bước vào, trên tay cầm một bát cơm, gã đặt bát cơm xuống trước mặt Diệp Quân, cười nói: “Diệp đệ, nào, ăn no bụng trước đã”.

Diệp Quân nói: “Đào huynh, buổi chiều các ngươi vẫn đi đào mỏ sao?”

Chúc Đào gật đầu: “Vẫn phải đi chứ”.

Diệp Quân nói: “Vậy ta đi với các ngươi”.
Chương 2292: Đào mỏ quặng

Chúc Đào do dự một lúc, sau đó nói: “Sức khỏe của ngươi…”

Diệp Quân cười nói: “Bây giờ ta đã khỏe rồi”.

Nói rồi hắn còn động đậy cơ thể một chốc.

Chúc Đào ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu: “Được”.

Nói rồi gã đặt bát xuống: “Lát nữa ta sẽ gọi ngươi”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Sau khi Chúc Đào đi, Diệp Quân nhìn bát cơm trước mặt, hắn bưng lên ăn.

Nửa canh giờ sau, bên ngoài căn nhà đá bỗng vang lên tiếng của Chúc Đào: “Diệp đệ…”

Diệp Quân vội trở mình xuống giường, hắn đi ra ngoài, lúc này Chúc Đào và thím Khương đã vác cuốc và bao tải lên, trong tay Chúc Đào còn một cái cuốc nữa.

Diệp Quân bước đến trước mặt Chúc Đào, Chúc Đào đưa cái cuốc cho hắn, cười nói: “Đi thôi”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Chẳng mấy chốc, hai người đi theo đoàn người đào mỏ đến khu mỏ.

Lúc này đang là giữa trưa, là lúc nắng gắt nhất, không đến mười lăm phút, da của Diệp Quân đã bắt đầu bong ra, lúc đầu hắn còn cảm thấy hơi không thích nghi được nhưng hắn vẫn có thể kiên trì.

Qua cuộc nói chuyện với Chúc Đào, hắn biết được mỏ khoáng này có phân chia cấp bậc, quặng kém chất lượng, quặng cao cấp và quặng cực phẩm.

Trong số đó, quặng kém chất lượng rất phổ biến nhưng ít có tác dụng, rất khó bán, phần lớn là để tự sử dụng, tuy nhiên quặng cao cấp thì khác, có thể đổi lấy tiền tệ thông dụng trên thế giới, tức là linh tinh, nhưng cần một trăm quặng cao cấp mới có thể để được một linh tinh, quặng cực phẩm quý giá nhất và hiếm có nhất, mười quặng cực phẩm có thể đổi được một linh tinh.

Thu hoạch hàng ngày của Chúc Đào và thím Khương là khoảng ba mươi quặng cao cấp, thu nhập hàng tháng của họ là năm đến sáu linh tinh, thật ra vốn dĩ có khoảng mười linh tinh nhưng mỗi ngày rời khỏi khu vực này, họ đều phải trả một phần mười thu nhập của mình cho thế lực đã bao khu vực quặng này.

Cho dù là thế, nếu may mắn thì có thể kiếm được mười linh tinh mỗi tháng, chẳng hạn như đào được nhiều quặng cao cấp hoặc tìm được nhiều thứ tốt trong bãi rác, nhưng chuyện này rất hiếm.

Diệp Quân còn biết được vợ chồng họ có một đứa con gái tên là Chúc Hạnh Nhiễm, năm nay mười bảy tuổi, đang học ở học viện Thần Miếu ở thành An Nam cách đây mấy trăm dặm.

Mặc dù lúc đầu các cường giả đỉnh cấp và các thế lực hàng đầu đã rời đi, nhưng vẫn còn vài thế lực nhỏ, Thần Miếu là một trong những thế lực mạnh nhất trên lục địa này hiện nay, nghe nói những người ở Đại Lục bị vứt bỏ này muốn rời khỏi đây, Thần Miếu và trời là những lựa chọn duy nhất.

Điều mà Chúc Đào và thím Khương tự hào nhất là con gái của họ, vì ở khu tị nạn này chỉ có hai người được nhận vào học viện Thần Miếu, con gái họ là một trong số đó.

Học phí ở đây cũng cao ngất ngưỡng, nửa năm tốn hết bảy mươi linh tinh.

Thế nên thím Khương và Chúc Đào tiết kiệm đến mức khiến người khác căm phẫn, hơn nữa còn không dám nghỉ ngày nào.

Nhưng có thể thấy họ rất vui.

Với đa số các phụ huynh, con gái có bản lĩnh thì dù họ có chịu khổ thế nào cũng không sao.

Lúc này Chúc Đào bỗng đến bên cạnh Diệp Quân, gã lau mồ hôi trên mặt, nhếch môi cười nói: “Diệp đệ, chịu được không?”

Diệp Quân cười nói: “Vẫn ổn”.

Dù sao hắn cũng là người từng tu luyện, về phương diện tiêu hao sức lực này thì không thành vấn đề.

Chúc Đào gật đầu: “Được, cố gắng làm nhé”.

Nói rồi gã xoay người tiếp tục làm việc.

Diệp Quân khẽ cười, cũng bắt đầu đào tiếp.

Lúc trời sắp tối, Diệp Quân đào được năm viên quặng cao cấp và hơn sáu mươi viên quặng bình thường.

Lúc kết thúc công việc, Chúc Đào đi đến, gã nhìn số quặng của Diệp Quân cười nói: “Được đấy”.

Diệp Quân cười nói: “Hơi ít”.

Chúc Đào lắc đầu: “Lần đầu làm mà được thế mà ổn lắm rồi. Sau này quen dần rồi thì có thể đào được nhiều hơn”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Khi rời khỏi khu vực khai thác, Diệp Quân nộp một viên quặng cao cấp và sáu quặng kém chất lượng, Diệp Quân rất không hài lòng với việc này vì theo quy định, hắn chỉ nên giao một nửa số quặng cao cấp, nhưng quy định của đối phương là không đủ mười viên cao cấp thì sẽ bị tính phí theo mười viên quặng trở lên.

Hắn rất đau lòng nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.

Sau khi trở về căn nhà đá, Diệp Quân đưa toàn bộ quặng mình đào được cho Chúc Đào và thím Khương, nhưng Chúc Đào lại không chịu nhận, cuối cùng Diệp Quân không còn cách nào khác đành phải bỏ toàn bộ quặng vào căn nhà đá.

Cứ thế Diệp Quân liên tục đi theo vợ chồng Chúc Đào đào thêm mười ngày, hắn khá may mắn, tìm thấy rất nhiều quặng cực phẩm, cuối cùng được Chúc Đào giúp đỡ, hắn đổi được ba viên linh tinh.

Hắn cũng định rời khỏi nơi này để đến thành An Nam đó, hắn muốn tìm hiểu về Đại Lục bị vứt bỏ này nhiều hơn.

Vì thế hắn còn đặc biệt hỏi Chúc Đào làm sao mới có thể đến thành An Nam, câu trả lời của Chúc Đào là muốn thành An Nam, chỉ cần hai cách, một là đi cùng đoàn xe của ông chủ xe quặng, hai là đợi con gái họ về rồi đi cùng.

Không còn cách nào khác, Diệp Quân chỉ đành đợi.

Mấy ngày sau, vợ chồng Chúc Đào không đi đào quặng, sáng sớm đã thức dậy, sau đó đeo một bao đồ lớn đi ra ngoài.

Trước khi đi, Chúc Đào gọi Diệp Quân đến.

Trong lúc trò chuyện, Diệp Quân được biết con gái của họ - Chúc Hạnh Nhiễm đã về, họ định gửi cho cô ta những thứ đã chuẩn bị và học phí.

Lúc Diệp Quân hỏi tại sao Chúc Hạnh Nhiễm không về nhà thì hai người đều im lặng.
Chương 2293: Dẫn đường

Diệp Quân đi theo hai người khoảng chừng hơn ba mươi dặm thì đến một con phố lớn, cách đó một trăm trượng có một cô gái, Chúc Đào và thím Khương bắt đầu vẫy tay, hơn nữa bước đi nhanh hơn.

Diệp Quân cũng bước đi nhanh theo.

Chẳng mấy chốc bóng dáng cô gái ở phía xa đó ngày càng rõ hơn.

Lúc này Diệp Quân cũng nhìn rõ đối phương, cô gái mặc một chiếc váy xanh nhạt, đôi mày liễu, thân hình nhỏ nhắn, xinh xắn.

Chúc Hạnh Nhiễm!

Tay phải cô gái còn cầm một thanh kiếm dài có vỏ.

Vợ chồng Chúc Đào chạy thẳng đến trước mặt Chúc Hạnh Nhiễm, cả hai người đều rất vui mừng, thím Khương kéo tay Chúc Hạnh Nhiễm hỏi han đủ thứ, lúc này thím Khương không dữ dằn nữa mà dịu dàng nhỏ nhẹ, sợ khiến cô gái trước mặt sợ.

So với sự nhiệt tình của hai vợ chồng Chúc Đào, Chúc Hạnh Nhiễm từ lúc đầu đã tỏ vẻ rất lạnh nhạt, vẻ mặt cũng không thay đổi gì nhiều.

Một lúc sau, Chúc Hạnh Nhiễm bỗng vươn tay ra.

Thím Khương để ý thấy, vội đưa một cái bọc vào trong tay Chúc Hạnh Nhiễm: “Tiểu Nhiễm, học phí đều ở đây…”

Nói đến đây thím Khương do dự một chốc, sau đó lại nói: “Còn thiếu mười hai linh tinh…”

Nghe nói thế, sắc mặt Chúc Hạnh Nhiễm trở nên lạnh lùng.

Thím Khương vội nói: “Con yên tâm, tháng sau cha mẹ có thể gom đủ, nhất định có thể…”

Chúc Hạnh Nhiễm cất cái bọc đi, không nói lời nào xoay người rời đi.

Thím Khương vội kéo Chúc Hạnh Nhiễm lại: “Tiểu Nhiễm, ở đây có một ít đồ ăn…”

Chúc Hạnh Nhiễm lạnh nhạt nói: “Con không cần”.

Nói rồi cô ta vùng ra khỏi tay thím Khương, xoay người bỏ đi.

Thím Khương hoảng hốt.

Lúc này Chúc Đào bỗng nói: “Con bé này, đợi đã…”

Thấy Chúc Hạnh Nhiễm không có ý định dừng lại, Chúc Đào vội kéo Diệp Quân tới, gã do dự rồi thấp giọng nói: “Con gái, tiểu đệ này muốn đến thành An Nam, con… cho hắn đi nhờ nhé”.

Chúc Hạnh Nhiễm nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Làm phiền rồi”.

Chúc Hạnh Nhiễm im lặng một lúc rồi nói: “Đi thôi”.

Nói rồi cô ta đi về phía đằng xa.

Diệp Quân quay đầu nhìn Chúc Đào, cười nói: “Đào huynh, thím Khương, qua khoảng thời gian nữa ta sẽ về thăm các ngươi”.

Chúc Đào cười nói: “Được”.

Thím Khương nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Thím Khương và Chúc Đào cứ thế nhìn Diệp Quân và Chúc Hạnh Nhiễm cho đến khi thấy hai người biến mất ở cuối đường, mới lưu luyến nhìn đi chỗ khác rồi quay người rời đi.

Chúc Đào vô thức đút tay vào túi, ngay sau đó gã sửng sốt, sau đó lấy hai viên linh tinh ra, nhìn hai viên linh tinh trong tay, gã sửng sốt: “Cái này…”

Thím Khương cũng nhíu mày, ánh mắt đầy vẻ ngờ vực.

Vì họ đã đưa hết tất cả linh tinh cho Chúc Hạnh Nhiễm rồi.

“Ôi trời!”

Chúc Đào bỗng vỗ đùi một cái: “Chắc chắn là Diệp đệ đó bỏ vào trong túi ta, Diệp đệ này…”

Nói rồi gã quay người lại, lúc này Diệp Quân và Chúc Hạnh Nhiễm đã biến mất ở tận cuối con phố.



Diệp Quân đi theo Chúc Hạnh Nhiễm, trên đường đi Chúc Hạnh Nhiễm chẳng nói một lời nào.

Diệp Quân nhìn Chúc Hạnh Nhiễm, mỉm cười nói: “Chúc cô nương, cô có thể giới thiệu cho ta nghe về thành An Nam không?”

Chúc Hạnh Nhiễm vẫn không nói gì, tự mình đi về phía trước.

Diệp Quân lại nói: “Chúc cô nương…”

Chúc Hạnh Nhiễm bỗng nói: “Ta chỉ có trách nhiệm được ngươi đến thành An Nam, còn lại đều là chuyện của ngươi”.

Diệp Quân cảm thấy hơi đau đầu.

Tính tình cô nương này hơi giống mẹ nhỉ.

Cứ thế hai người đi rất lâu, đến lúc trời sắp tối, Chúc Hạnh Nhiễm bỗng tăng nhanh bước chân.

Cứ thế hai người lại đi gần một canh giờ, lúc trời tối hoàn toàn, Diệp Quân nhìn thấy có một đại điện khá cũ ở phía trước.

Diệp Quân đi vào trong đại điện theo Chúc Hạnh Nhiễm. Vừa bước vào đại điện, một cảm giác u ám bao trùm, nhất là khi khắp nơi còn có gió lạnh thổi qua, thực sự rất âm u.

Là một người tu hành, dĩ nhiên Diệp Quân không sợ quỷ thần, hắn quay đầu nhìn Chúc Hạnh Nhiễm, vẻ mặt cô ta rất bình tĩnh, cô ta lấy một cây gậy lửa ra, sau đó tìm một ít vật liệu khô, đốt xong rồi ngồi xuống, sau đó ngồi khoanh chân dưới đất, hai tay làm thành ấn rồi từ từ nhắm mắt lại.

Tu luyện!

Diệp Quân nhìn Chúc Hạnh Nhiễm, hắn thấy quanh người Chúc Hạnh Nhiễm xuất hiện chút dao động linh khí, rất vi diệu, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện.

Diệp Quân im lặng không nói gì.

Mặc dù linh khí ở thế giới này gần như không có, khá giống với hệ Ngân Hà, nhưng công pháp tu luyện của Chúc Hạnh Nhiễm chỉ ở cấp thấp, nếu ở trong vũ trụ Quan Huyên thì có lẽ cũng chẳng thể so được với công pháp cấp nhập môn. Tu luyện công pháp này nhất là ở một nơi như vậy, hiệu quả cực kỳ nhỏ.

Dĩ nhiên hắn cũng không dám đưa cho đối phương công pháp hay gì, sau khi bị cô bé mũ đỏ hại lần trước, bây giờ hắn phải thận trọng mới được.

Dĩ nhiên hắn cũng cảm thấy cảm khái.

Khi một thế giới ngay cả làm việc tốt mà cũng phải thận trọng, đó là sự thương tâm của thế giới này.

Một lúc lâu sau, Chúc Hạnh Nhiễm mới chậm rãi mở mắt ta, cô ta khẽ thở ra một hơi nhỏ, sau đó chậm rãi giơ tay lên, rồi lại từ từ hạ xuống, lặp lại mấy lần mới buông hai tay xuống.

Lúc này cô ta bỗng nhìn Diệp Quân: “Nhìn cái gì?”

Diệp Quân nhìn kiếm bên cạnh Chúc Hạnh Nhiễm, sau đó cười nói: “Cô là kiếm tu à?”

Chúc Hạnh Nhiễm nhìn hắn, không đáp lời, cô ta lấy một cái bánh trong túi mang theo bên người ra ăn.

Diệp Quân thì lại chẳng có gì.

Lương thực của vợ chồng Chúc Đào vốn dĩ đã ít nên hắn không tiện lấy đồ ăn của họ.

Chẳng mấy chốc Chúc Hạnh Nhiễm đã ăn hết một cái bánh, ăn xong cô ta tựa vào vách đá ở một bên.

Diệp Quân cũng dựa vào một bên đang định ngủ, lúc này một cái bánh bay đến trước mặt hắn.
Chương 2294: Rẻ tiền

Diệp Quân hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn Chúc Hạnh Nhiễm đứng cách đó không xa, hai tay Chúc Hạnh Nhiễm ôm kiếm, đôi mắt nhắm hờ.

Diệp Quân nói: “Cảm ơn”.

Chúc Hạnh Nhiễm không trả lời.

Diệp Quân cũng không ăn hết cái bánh, mà giữ lại một nửa.

Diệp Quân dựa vào vách đá, đôi mắt dần khép lại, nói trong lòng: “Tháp gia, ông nội ta là thế hệ giàu có đời đầu tiên, ông ấy tay trắng dựng cơ đồ, ta muốn hỏi, trong tình huống này, ông nội sẽ làm gì?”

Tiểu Tháp không do dự nói: “Giết người cướp của, thấy người nào giết người đó, không quá hai ngày, ông nội ngươi sẽ không phải lo lắng về chuyện tiền bạc”.

Sắc mặt Diệp Quân đột nhiên tối sầm, “Không đến mức đấy chứ?”

Tiểu Tháp cười khà khà: “Đùa thôi, mặc dù ông nội ngươi độc ác, nhưng nghiêm túc mà nói, người khác đối xử với ông ấy thế nào, thì ông ấy sẽ đối với người khác như vậy, còn nếu người khác không nhằm vào ông ấy, ông ấy sẽ không chủ động giết bọn họ”.

Diệp Quân gật đầu.

Tiểu Tháp tiếp tục nói: “Nhóc con, lần này không chỉ có liên quan đến tương lai của ngươi, mà còn liên quan đến tương lai của Tháp gia ta, ngươi phải cố gắng lên”.

Diệp Quân gật đầu: “Tất nhiên, hiếm khi cô cô nhờ ta làm chuyện gì đó, cho dù hy sinh Tháp gia ngươi, ta cũng phải làm xong chuyện này”.

Tiểu Tháp nói: “Mẹ kiếp!”

Diệp Quân cười ha ha.

Một đêm trôi qua.

Ngày hôm sau, Diệp Quân đột nhiên cảm thấy mình bị đá, hắn mở mắt ra, chính là Chúc Hạnh Nhiễm đã đá hắn.

Diệp Quân đang định nói, Chúc Hạnh Nhiễm đã xoay người rời đi.

Diệp Quân vội vàng đứng dậy, đi theo Chúc Hạnh Nhiễm rời khỏi đại điện, hắn bỗng chấn động, trời còn chưa sáng hẳn, chỉ có thể nói mới nhìn thấy mặt đất mà thôi.

Diệp Quân nhìn Chúc Hạnh Nhiễm, Chúc Hạnh Nhiễm không nói gì, vẫn tiếp tục tiến về phía trước.

Diệp Quân đi theo, đi đến trước mặt Chúc Hạnh Nhiễm nói: “Liệu có phải chúng ta đi quá sớm không?”

Chúc Hạnh Nhiễm dừng bước, đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Quân, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn mà không nói một lời.

Diệp Quân do dự một lát, sau đó nói: “Sao vậy?”

Chúc Hạnh Nhiễm trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi biết đi bộ từ đây đến thành An Nam mất bao lâu không? Ít nhất phải mất một tháng, dọc đường đi còn phải đề phòng trộm cướp, mưa dầm, nắng cháy… nếu không có bất trắc, chúng ta mới có thể đến thành An Nam trong vòng một tháng, nếu có bất trắc, thậm chí phải lâu hơn”.

Diệp Quân lập tức sửng sốt.

Đi bộ đến thành An Nam.

Quả thực hắn không ngờ được, hắn còn tưởng rằng Chúc Hạnh Nhiễm sẽ phải sử dụng phương tiện giao thông nào đó để đưa hắn đi.

Chúc Hạnh Nhiễm nói xong lập tức xoay người rời đi.

Diệp Quân yên lặng, đi theo, hắn nhìn Chúc Hạnh Nhiễm bên cạnh, hiển nhiên, cô gái này đi bộ đến thành An Nam chẳng khác gì dân tị nạn.

Trên đường đi, Chúc Hạnh Nhiễm không nói gì thêm.

Cứ như vậy, bọn họ đi bộ từ sáng đến tối, hiển nhiên Chúc Hạnh Nhiễm đã quen thuộc lộ trình, mỗi khi trời tối, cô ta luôn có thể tìm chỗ nghỉ, tránh phải ngủ ở bên ngoài.

Cứ như vậy, hai người đi bộ hơn mười ngày, trong khoảng thời gian này, về cơ bản Chúc Hạnh Nhiễm không nói chuyện với Diệp Quân.

Mỗi lần Diệp Quân đều sẽ chủ động giao tiếp với cô ta, không có cách nào, hắn không có gì để ăn.

Hắn thật sự không biết cần phải mất nhiều thời gian như vậy…

Bằng không dù mặt dày, hắn cũng sẽ xin Chúc Đào một ít đồ ăn mang theo.

May mắn thay mặc dù Chúc Hạnh Nhiễm không nói chuyện với hắn, nhưng mỗi ngày đều sẽ cho hắn một miếng bánh mè...

Đi thêm mấy ngày, hôm nay, hai người đang đi dưới cái nắng như thiêu như đốt, đột nhiên, phía sau vang lên tiếng vó ngựa.

Diệp Quân quay đầu nhìn, vừa nhìn thấy lập tức giật mình, thật là một con ngựa lớn.

Con ngựa này lớn hơn con ngựa bình thường mấy lần, toàn thân trắng như tuyết, móng ngựa dính ít sương tuyết, thực sự rất đẹp.

Con ngựa kéo một chiếc xe sang trọng, vô cùng khí phái, giống như cung điện nhỏ.

Xe ngựa dừng bên cạnh Diệp Quân và Chúc Hạnh Nhiễm, rèm được vén lên, một người đàn ông thò đầu ra ngoài, nhìn Chúc Hạnh Nhiễm, cười nói: “Chúc Hạnh Nhiễm, thật trùng hợp”.

Chúc Hạnh Nhiễm nhìn người đàn ông, khẽ gật đầu, không nói gì.

Người đàn ông mỉm cười nói: “Cô quay về học viện đúng không? Đến đây, ta chở cô một đoạn đường”.

Chúc Hạnh Nhiễm lắc đầu: “Không cần, ta còn có việc khác phải xử lý”.

Người đàn ông mỉm cười nói: “Đừng ngại, ta có thể đưa cô đi, ta tiện đường mà”.

Chúc Hạnh Nhiễm vẫn lắc đầu.

“Cảm ơn, Lâm Diệp, ngươi đi trước đi”.

Người đàn ông tên Lâm Diệp không kiên trì nữa, mỉm cười: “Được rồi”.

Vừa nói, y vừa nhìn Diệp Quân, sau đó hạ rèm xuống.

Chẳng mấy chốc, xe ngựa đã rời đi.

Chúc Hạnh Nhiễm tiếp tục đi bộ.

Diệp Quân nói: “Chúc cô nương, đó là bạn học của cô à?”

Chúc Hạnh Nhiễm nhìn hắn, sau đó nói: “Muốn ngồi xe ngựa hả?”

Diệp Quân cười nói: “Muốn”.

Chúc Hạnh Nhiễm không nói gì.

Diệp Quân hơi do dự, sau đó nói: “Lâm Diệp công tử kia rất xấu à?”

Chúc Hạnh Nhiễm bình tĩnh nói: “Nhiều phụ nữ, có được coi là xấu không?”

Diệp Quân: “…”

Chúc Hạnh Nhiễm ngẩng đầu nhìn xe ngựa sắp biến mất ở phía xa, khẽ nói: “Sau khi lên xe ngựa sẽ không muốn đi bộ nữa, mà muốn ngồi xe ngựa mãi như vậy, ngươi có biết phải trả giá những gì không?”

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta hiểu, nhưng đối với nhiều cô gái mà nói, đây chẳng phải là cơ hội thay đổi vận mệnh sao?”

Chúc Hạnh Nhiễm không nhìn nữa, mặt không cảm xúc nói: “Nếu một người phụ nữ không biết đàn ông thật sự thích mình hay chỉ muốn chơi đùa với mình, thì người phụ nữ này là một kẻ ngốc, sau khi bị chơi đùa, trong mắt đàn ông, người phụ nữ này sẽ trở nên ngày càng rẻ tiền…”
Chương 2295: Nghèo rách mồng tơi

Diệp Quân nhìn Chúc Hạnh Nhiễm, khá kinh ngạc, hắn không ngờ người phụ nữ trầm lặng ít nói này lại có thể suy nghĩ sâu xa như vậy.

Đây là một người phụ nữ cực kỳ kiêu ngạo.

Chỉ là khiến hắn cảm thấy hơi ngờ vực là hình như quan hệ giữa cô ta và cha mẹ không tốt lắm.

Chúc Hạnh Nhiễm không nói gì, tiếp tục lên đường.

Cứ thế, khi trời sắp tối, hai người đã đi đến một ngọn núi, Chúc Hạnh Nhiễm không đi nữa mà đi đến trước một cái cây gần đó, cô ta đào ra một cái túi dưới gốc cây, bên trong túi là một cái lều đơn giản, cô ta thành thào dựng lều lên.

Diệp Quân cảm thấy hơi ngại, hắn chẳng làm được gì cả.

Lần này Chúc Hạnh Nhiễm không bảo hắn vào trong lều, vì lều khá nhỏ, chỉ có thể chứa được một người.

Nhưng cô ta vẫn lấy hai sợi dây thừng ra đưa cho Diệp Quân.

Diệp Quân cảm thấy khó hiểu.

Chúc Hạnh Nhiễm chỉ vào hai cái cây cách đó không xa: “Buộc vào trên đó, ngủ trên đó đi”.

Nói rồi cô ta kéo lều lại, không nói gì nữa.

Diệp Quân nhìn hai sợi dây thừng trong tay, khẽ lắc đầu mỉm cười. Một lúc sau hắn buộc dây lại rồi nằm lên đó, dĩ nhiên là không thoải mái như nằm trên chiếc giường, nhưng cũng chỉ có thể nằm tạm.

Thế giới này không mặt trăng, vừa đến lúc trời tối đã tối đen, giơ tay không thấy năm ngón.

Diệp Quân lấy hai tay làm gối đầu, hắn quay đầu nhìn chiếc lều: “Chúc cô nương, cô có thể nói về Đại Lục bị vứt bỏ này được không?”

Chúc Hạnh Nhiễm trong lều không nói gì.

Diệp Quân hơi bất lực.

Đêm khuya.

Diệp Quân đang ngủ say như cảm giác được gì bỗng mở mắt ra, lúc này giọng Chúc Hạnh Nhiễm vang lên bên tai hắn: “Đi theo ta”.

Diệp Quân vội lấy sợi dây xuống, hắn vừa định nói gì thì Chúc Hạnh Nhiễm đã để một ngón tay lên môi tỏ ý hắn đừng lên tiếng.

Chúc Hạnh Nhiễm nằm cạnh một cái cây, mắt cô ta nhìn chằm chằm về phía xa.

Diệp Quân cũng nhìn chằm chằm chỗ đó, nhưng trời tối quá, hắn chẳng nhìn thấy gì.

Lúc này Diệp Quân cảm thấy sau khi mình không còn tu vi quả thật giống như người vô dụng.

Không đúng, hẳn nên nói là cô cô váy trắng phong ấn hoàn toàn, khiến bây giờ hắn chẳng khác nào thứ vô dụng.

Ngay lúc này, phía xa bỗng vang lên tiếng bước chân rất khẽ.

Chúc Hạnh Nhiễm híp mắt lại, tay phải đã sờ đến thanh bảo kiếm trên thắt lưng.

Ngay lúc này tiếng bước chân ở đằng xa bỗng tăng tốc.

Diệp Quân nhíu mày.

Chúc Hạnh Nhiễm bỗng lao ra như một mũi tên, cùng lúc đó một tia kiếm quang lóe lên trong đêm tối.

“A!”

Cách đó không xa vang lên tiếng hét thảm thiết.

Lúc này Chúc Hạnh Nhiễm đã về lại bên cạnh Diệp Quân: “Đi thôi”.

Nói rồi cô ta chạy về phía đằng xa.

Diệp Quân vội đi theo.

Phía sau hai người bỗng vang lên rất nhiều tiếng bước chân.

Nghe thấy tiếng bước chân, sắc mặt Diệp Quân sa sầm, rốt cuộc là sao đây?

Diệp Quân điên cuồng chạy theo Chúc Hạnh Nhiễm, cứ thế hai người chạy gần một canh giờ, sau khi thoát khỏi ngọn núi đó, Chúc Hạnh Nhiễm mới dừng lại.

Lúc này trời đã tờ mờ sáng.

Diệp Quân hơi ngờ vực nói: “Chúc cô nương, vừa rồi là gì thế?”

Chúc Hạnh Nhiễm nhìn Diệp Quân: “Cướp”.

Diệp Quân nhíu mày: “Cướp?”

Chúc Hạnh Nhiễm không giải thích gì thêm, tiếp tục lên đường.

Diệp Quân cạn lời, sau đó vội vàng đi theo.

Hai người đi dọc theo con đường nhỏ, trên đường đi Chúc Hạnh Nhiễm không nói gì thêm.

Diệp Quân nhìn bảo kiếm trong tay Chúc Hạnh Nhiễm, chủ động tìm chủ đề nói: “Cô là kiếm tu sao?”

Chúc Hạnh Nhiễm quay đầu lại nhìn hắn: “Ngươi nói nhiều thật đấy”.

Diệp Quân: “…”

Chúc Hạnh Nhiễm chỉ lo lên đường, không nói gì nữa.

Lại thêm mười ngày nữa trôi qua, hai người từ một con đường nhỏ đi vào đường lớn, bây giờ người ngày càng nhiều, dọc đường cô ta không nói chuyện, nhưng mỗi lần ăn cô ta đều cho Diệp Quân một ít.

Lúc này một chiếc xe ngựa bỗng chạy đến từ phía sau hai người.

Diệp Quân và Chúc Hạnh Nhiễm đi đến bên đường, chiếc xe ngựa chạy ngang qua, nhưng nhanh chóng dừng lại.

Chúc Hạnh Nhiễm nhíu mày.

Lúc này rèm cửa của chiếc xe ngựa đó bỗng kéo ra, một người phụ nữ thò đầu ra, mặt người đó khá tròn, trang điểm đậm.

Người phụ nữ nhìn Chúc Hạnh Nhiễm, cười nói: “Thì ra là Hạnh Nhiễm! Sao thế, cô đi bộ đến à? Sao cô không bảo cha mẹ cô mua cho cô một chiếc xe ngựa vậy?”

Chúc Hạnh Nhiễm không nhìn cô ta, đi thẳng về phía đằng xa.

“Ôi trời!”

Người phụ nữ mập mạp bỗng vỗ trán nói: “Sao ta lại quên được chứ, nhà Chúc Hạnh Nhiễm cô đều là dân tị nạn, ngay cả lương thực cũng không mua nổi, sao có thể mua được một chiếc xe ngựa chứ? Ôi, xin lỗi nhé”.

Chúc Hạnh Nhiễm vẫn mặc kệ cô ta, tiếp tục lên đường.

Người phụ nữ mập mạp như đã chế giễu xong, cô ta đánh xe ngựa chậm rãi đi theo bên cạnh Diệp Quân và Chúc Hạnh Nhiễm, cô ta nhìn Chúc Hạnh Nhiễm cười nói: “Chúc Hạnh Nhiễm, cô mặc bộ quần áo này đã bao lâu rồi? Đã hai năm rồi nhỉ? Cô nhìn xem, nó không còn vừa với cô nữa rồi, cô vẫn không đổi… có phải là cô không mua nổi không?”

Diệp Quân nhìn chiếc váy của Chúc Hạnh Nhiễm, trước đó hắn không để ý, bây giờ nhìn kỹ lại, đúng như người phụ nữ mập đó nói, chiếc váy này quả thật đã không vừa người nữa, hơn nữa còn có nhiều chỗ vá.

Chỉ là vá rất khéo, không nhìn kỹ thì vẫn không nhìn thấy.

Lúc này người phụ nữ mập cười nhạo nói: “Chúc Hạnh Nhiễm, nếu ta đoán không lầm thì học phí năm nay của cô lại bị trả chậm đúng không? Này, cô không thấy xấu hổ à? Năm nào cô cũng đóng tiền chậm, nếu ta là cô thì tôi sẽ xấu hổ đến mức không dám đến trường luôn rồi”.

Chúc Hạnh Nhiễm vẫn đi tiếp, không nói gì.

Người phụ nữ mập như cảm thấy không thú vị, khinh thường nhìn Chúc Hạnh Nhiễm: “Đồ nghèo rách mồng tơi”.

Nói xong cô ta kéo rèm lại, xe ngựa chạy đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK