Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1501: Đáng sợ

Cứ gọi cô cô là được sao?

Diệp Quân cười nói: “Ta sẽ suy nghĩ”.

Bây giờ nền văn minh ở vũ trụ Quan Huyên chắc chắn vẫn không so được với nền văn minh Sâm Lâm, dù sao nền văn minh Quan Huyên mới phát triển chưa lâu.

Mình dẫn dắt cả nền văn minh vũ trụ Quan Huyên đi đối đầu với nền văn minh Sâm Lâm ư?

Thế chẳng phải là mất não sao?

Nếu đối thủ không mạnh lắm, hắn chắc chắn phải giải quyết dựa vào thực lực của mình, nhưng nếu đối phương quá mạnh thì hắn sẽ không làm chuyện ngu ngốc này.

Diệp Quân bỗng nói: “Có thể nói một chút về nền văn minh Thiên Hành không?”

Đạo Cổ Thụ khẽ lắc đầu: “Ta cũng không biết nhiều về chúng, chỉ biết chúng chuyên phái người đi tìm các nền văn minh khác trong cả vũ trụ, chỉ cần phát hiện nền văn minh vũ trụ khác, chúng sẽ cướp đoạt ngay, sau đó phá hủy…”

Lúc này Thần Kỳ ở một bên bỗng nói: “Diệp công tử, theo ta được biết có phải mẹ của ngài đang thiết lập trạm không gian vũ trụ, muốn liên hệ với nền văn minh vũ trụ ở bên ngoài không?”

Diệp Quân đang định lên tiếng, Đạo Cổ Thụ bèn nói: “Hành động này là đang tự giết mình đấy”.

Diệp Quân nhìn Đạo Cổ Thụ, Đạo Cổ Thụ trầm giọng nói: “Lúc đầu vì bọn ta muốn thăm dò các nền văn minh vũ trụ khác nên đã sử dụng vài khả năng đặc biệt để thăm dò nền văn minh, cũng chính vì nguyên nhân này mà bọn ta bị nền văn minh Thiên Hành phát hiện, cuối cùng bị chúng hủy diệt…”

Nói đến đây, cô ấy nhìn Diệp Quân: “Hai nền văn minh vũ trụ gặp nhau chín mươi chín phần trăm là cuộc chiến nền văn minh, trừ khi hai nền văn minh ngang tài ngang sức, nếu không chỉ cần một bên mạnh, một bên yếu thì bên yếu hơn chắc chắn sẽ bị cướp đoạt”.

Diệp Quân thầm nói: “Tháp gia, ta đang nghĩ có phải ta đánh giá thấp mẹ mình rồi không? Sao ta cứ có cảm giác ý đồ của mẹ mình không chỉ đơn giản là muốn thiết lập trật tự…”

Tiểu Tháp nói: “Ta cũng nghĩ thế”.

Diệp Quân im lặng, xem ra sau này phải nói chuyện nghiêm túc với mẹ.

Đạo Cổ Thụ lại nói: “Đối với nền văn minh vũ trụ yếu, cách an toàn nhất chính là vĩnh viễn không tiếp xúc nền văn minh vũ trụ bên ngoài. Tất nhiên, có một số nền văn minh vũ trụ nghĩ mình rất mạnh, thế nên muốn ra ngoài khoe mẽ nhưng nền văn minh vũ trụ như vậy hầu hết đều có kết cục rất tồi tệ. Nền văn minh Quy Nhân bọn ta cũng từng như vậy, lúc đầu bọn ta đánh với nền văn minh Thiên Hành, bọn ta đã bị đánh đến mức ngu người”.

Diệp Quân nhìn Đạo Cổ Thụ: “Là thế nào?”

Đạo Cổ Thụ khẽ lắc đầu: “Không muốn nói”.

Diệp Quân: “…”

Lúc này Đạo Cổ Thụ bỗng nhìn Tiểu Bạch: “Ngươi có bán Linh Tổ này không?”

Tiểu Bạch chớp mắt, sau đó móng vuốt vung vẫy.

Diệp Quân khẽ cười, sau đó nói: “Cô ra giá đi?”

Đạo Cổ Thụ nói: “Chắc chắn có thể khiến ngươi hài lòng”.

Diệp Quân cười nói: “Vậy sao?”

Dứt lời, hắn lấy kiếm Thanh Huyên đưa cho Đạo Cổ Thụ: “Cô giúp ta xem thử, nếu là ở nền văn minh Sâm Lâm thì nó thuộc cấp bậc nào?”

Khi nhìn thấy kiếm Thanh Huyên mà Diệp Quân đưa, vẻ mặt Đạo Cổ Thụ trở nên nghiêm trọng: “Đây…”

Thần Kỳ ở một bên cũng nhận ra sự bất phàm của kiếm Thanh Huyên, sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng.

Một lúc sau, Đạo Cổ Thụ bỗng nói: “Ta đã đánh giá thấp ngươi và nền văn minh Quan Huyên rồi”.

Dứt lời, cô ấy nhìn Tiểu Bạch, ánh mắt hiện lên vẻ thất vọng.

Dĩ nhiên cô ấy biết người đàn ông này cho mình xem kiếm là có ý gì, người ta chỉ muốn nói cho cô ấy biết người ta có như vậy một thần vật như vậy, trừ khi cô ấy có thể có được thần vật mạnh hơn thanh kiếm này, nếu không sao người ta có thể có hứng thú?

Không có Linh Tổ giúp đỡ, cô ấy muốn khôi phục hoàn toàn cũng rất khó.

Diệp Quân bỗng nói: “Đạo Cổ cô nương, ta nghĩ chúng ta có thể hợp tác”.

Đạo Cổ Thụ nhìn Diệp Quân: “Hợp tác ư?”

Diệp Quân gật đầu: “Vì chúng ta có cùng một kẻ địch”.

Đạo Cổ Thụ nói: “Hợp tác thế nào?”

Diệp Quân cười nói: “Ta trị thương giúp cô, đến lúc đó chúng ta cùng đối đầu với nền văn minh Sâm Lâm, không chỉ thế hai bên vẫn có thể giao lưu văn minh”.

Giao lưu văn minh!

Đạo Cổ Thụ vốn dĩ muốn từ chối vì chỉ có hai nền văn minh đều thân thiện, hơn nữa có thực lực như nhau mới có thể trao đổi văn minh, chia sẻ võ đạo và công nghệ của nhau, nhưng nền văn minh Quan Huyên… Nhưng cô ấy nhanh chóng nghĩ đến nhát kiếm trước đó, nếu người đó đến từ nền văn minh Quan Huyên thì nền văn minh Quan Huyên này cao hơn nền văn minh Quy Nhân.

Nghĩ đến đây, Đạo Cổ Thụ khẽ gật đầu: “Được”.

Diệp Quân nói: “Có thể nói một chút về nền văn minh Sâm Lâm không? Giờ ta vẫn hơi không hiểu lắm về nền văn minh này”.

Đạo Cổ Thụ nói: “Võ đạo và kỹ thuật của họ đều là học được từ ta, có thể nói họ miễn cưỡng được coi là nền văn minh cấp ba, mà thực lực tổ tiên trong nền văn minh của họ có lẽ là cường giả mười phần thần tính, còn bây giờ họ đã thăng cấp hay chưa thì ta không biết”.

Diệp Quân cảm thấy hơi tò mò: “Đạo Cổ cô nương, thời kỳ đỉnh cao của nền văn minh Quy Nhân có cường giả trên mười phần thần tính không?”

Đạo Cổ Thụ lắc đầu: “Không có, nhưng bọn ta có chín cường giả đỉnh cấp mười phần thần tính”.

Chín cường giả đỉnh cấp mười phần thần tính!

Nghe thế Diệp Quân và Thần Kỳ nhìn nhau, hai người đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Phải nói là khá đáng sợ.

Đạo Cổ Thụ lại nói: “Ngoài ra, bọn ta vẫn còn rất nhiều thần vật, uy lực của vài thần vật tương đương với cường giả mười phần thần tính”.

Thần Kỳ nói: “Nền văn minh Thiên Hành có cường giả trên mười phần thần tính không?”

Đạo Cổ Thụ lắc đầu: “Ta không biết”.
Chương 1502: Lại có người đến

Diệp Quân sửng sốt: “Không biết ư? Chẳng phải các cô đã từng đánh nhau với họ sao?”

Đạo Cổ Thụ im lặng một lát, sau đó nói: “Không hề có trận chiến nào cả, chỉ là đơn phương chèn ép, hơn nữa từ đầu đến cuối họ không hề lộ mặt”.

Diệp Quân ngạc nhiên: “Không lộ mặt hả?”

Đạo Cổ Thụ gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Vậy các cô bị đánh bại thế nào?”

Đạo Cổ Thụ trầm giọng nói: “Một đốm lửa”.

Diệp Quân híp mắt lại: “Một đốm lửa?”

Đạo Cổ Thụ gật đầu, hình như nhớ lại chuyện quá khứ, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi: “Bọn ta gọi nó là lửa Thiên Hành, khi ngọn lửa đó đến nền văn minh vũ trụ của bọn ta, nền văn minh Quy Nhân của bọn ta cũng sẽ bị hủy diệt cùng với nó. Ngay lúc đó, các cường giả đỉnh cấp của bọn ta cũng chẳng có sức chống trả khi đứng đối diện ngọn lửa đó, đều bị tiêu diệt…”

Diệp Quân lặng thinh một lúc, sau đó nói: “Vũ trụ nguy hiểm thật”.

Đạo Cổ Thụ khẽ gật đầu: “Vào thời khắc cuối cùng, bọn ta mới hiểu nền văn minh Quy Nhân nhỏ bé như thế nào, nhưng đã muộn rồi”.

Nói đến đây cô ấy nhìn Diệp Quân: “Nếu các ngươi đang thám hiểm ở bên ngoài vũ trụ, ta đề nghị các ngươi không nên làm thế vì nếu gặp phải nền văn minh khác mạnh hơn thì đó sẽ là tai họa với các ngươi”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi, đến lúc đó ta sẽ bàn lại chuyện này với mẹ ta, để bà ấy sau này cố gắng dẫn theo cha ta khi đi thám hiểm các nền văn minh”.

Đạo Cổ Thụ nói: “Cha ngươi mạnh lắm à?”

Diệp Quân cười nói: “Mạnh hơn ta một chút”.

Đạo Cổ Thụ lắc đầu: “Thế thì toang rồi”.

Diệp Quân: “…”

Thần Kỳ ở một bên cười nói: “Thật ra Diệp công tử cũng không yếu mà”.

Đạo Cổ Thụ nhìn Diệp Quân: “Còn phải xem đấu với ai, ở đây thì dĩ nhiên hắn không hề yếu, nhưng nếu so với nền văn minh Sâm Lâm và các nền văn minh khác, ngươi nói xem hắn có yếu hay không? Dù sao theo ta thấy thì hắn yếu lắm…”

Thần Kỳ cười nói: “Đạo Cổ cô nương, ngươi nói chuyện đều thẳng thắn vậy sao?”

Đạo Cổ Thụ bình tĩnh nói: “Ừ”.

Thần Kỳ lắc đầu khẽ cười: “Ngốc”.

Đạo Cổ Thụ nhíu mày, trực giác cho cô ấy biết hình như đây không có ý khen người khác.

Lúc này Diệp Quân bỗng nói: “Đạo Cổ cô nương, trước tiên nói đến nền văn minh cấp bốn, cấp ba gì đó đi, nền văn minh vũ trụ này có phân cấp bậc không?”

Đạo Cổ Thụ gật đầu: “Tất nhiên là có, hiện giờ nền văn minh vũ trụ cao nhất mà ta biết là nền văn minh Thiên Hành, cấp năm”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, sau đó cười nói: “Đạo Cổ cô nương, cô vào trong tháp trị thương trước đi, nơi đó tốt hơn”.

Đạo Cổ Thụ đang định nói gì đó, Diệp Quân lập tức dẫn cô ấy vào trong Tiểu Tháp. Sau khi vào trong đó, Đạo Cổ Thụ sửng sốt: “Nơi này…”

Diệp Quân khẽ cười, cũng không giải thích: “Cô trị thương ở đây trước đi”.

Dứt lời, hắn rời khỏi Tiểu Tháp.

Bên ngoài Tiểu Tháp, Thần Kỳ lắc đầu: “Đạo Cổ cô nương này hơi có ý thù địch với người ngoài”.

Diệp Quân gật đầu: “Cũng đúng thôi, dù sao cũng từng bị phản bội”.

Thần Kỳ nói: “Ngài muốn hợp tác với cô ấy thật à?”

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta không có xung đột lợi ích với cô ấy, ngược lại bọn ta còn có kẻ thù chung. Hơn nữa ta cũng rất có hứng thú với một vài thứ ở nền văn minh Quy Nhân”.

Bây giờ nền văn minh Quan Huyên đang phát triển, dĩ nhiên phát triển thì không thể bế quan, có thể học hỏi các nền văn minh khác.

Lúc này Diệp Quân nhìn Thần Kỳ, cười nói: “Thần Kỳ cô nương, cô thì sao?”

Thần Kỳ chớp mắt: “Ta gì cơ?”

Diệp Quân cười nói: “Nếu Thần Kỳ cô nương không muốn nói thẳng cũng không sao, vì ta tin chúng ta sẽ không trở thành kẻ thù, đúng chứ?”

Thần Kỳ gật đầu: “Sẽ không trở thành kẻ thù”.

Diệp Quân gật đầu: “Vậy thì tốt”.

Dù sao cô gái trước mặt này là con gái của Thần Nhất, hắn không muốn trở thành kẻ thù với đối phương vì con người Thần Nhất quả thật khá tốt.

Thần Kỳ bỗng xòe bàn tay ra, trong tay cô ấy xuất hiện một quyển trục, cô ấy nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, quyển trục này được giấu trong ghi chép của cha ta, trong đó có ghi chi tiết các phương pháp tu luyện, bao gồm cả mười phần thần tính, nếu Diệp công tử muốn tu luyện cảnh giới thì vật này hẳn có ích cho ngài”.

Diệp Quân cười nói: “Cảm ơn”.

Hắn không từ chối, nhận lấy quyển trục.

Thần Kỳ khẽ lắc đầu: “Vốn dĩ nên là của ngài”.

Diệp Quân đang định lên tiến, ngay lúc này thời không trước mặt hắn bỗng rung lên.

Thần Kỳ hỏi: “Sao thế?”

Diệp Quân nói: “Đi!”

Dứt lời, hắn dẫn Thần Kỳ biến mất tại đó, lúc xuất hiện lần nữa, hai người đã đến khu vực trận pháp dịch chuyển đó, lúc này trận pháp dịch chuyển đã được khởi động.

Tiểu Ái xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, Diệp Quân nói: “Đối phương khởi động à?”

Tiểu Ái khẽ gật đầu: “Có người đã đến”.

Thần Kỳ trầm giọng nói: “Chắc là đến bắt ngài và ông nội của ngài”.

Diệp Quân: “…”
Chương 1503: Khi thực lực đủ mạnh

Bắt hắn và ông nội ư?

Diệp Quân lắc đầu bật cười: “Ta rất mong chờ đấy”.

Thần Kỳ nhìn Diệp Quân, ngạc nhiên hỏi: “Mong chờ hả?”

Diệp Quân gật đầu: “Ta nghe Tháp gia nói tính tình của ông nội ta không được tốt lắm, nhưng bây giờ đã tốt hơn trước rất nhiều”.

Thần Kỳ đang định nói thì thì ma trận bỗng chấn động, ngay sau đó, một bóng hình chậm rãi bước ra, từng sức ép đáng sợ từ bốn phía tràn ra như thủy triều.

Cường giả chín phần thần tính!

Người tới là một người đàn ông trung niên, ông ta cầm một cây thương dài, trên người tỏa ra ý chí thương đạo mạnh mẽ.

Sau khi bước ra, người đàn ông trung niên chậm rãi nhắm mắt lại, khí tức trên người càng lúc càng mạnh hơn, trời đất xung quanh dần trở nên hư ảo.

Một lúc sau, người đàn ông trung niên nói: “Cuối cùng cũng trở lại rồi”.

Nói xong, ông ta nhìn Diệp Quân: “Ngươi là Diệp Quân à?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.

Người đàn ông trung niên cười nói: “Nghe nói bây giờ ngươi là vua vũ trụ này?”

Diệp Quân hỏi ngược lại: “Ông trở lại một mình thôi sao?”

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân, cười nói: “Không đủ à?”

Diệp Quân cười nói: “Một vị cường giả cảnh giới chín phần thần tính các ngươi phái đến trước đó đã chết rồi”.

Người đàn ông trung niên gật đầu: “Ta biết là do ông nội ngươi giết”.

Nói xong ông ta liếc nhìn xung quanh, nói: “Ông nội ngươi đâu? Gọi ông ta ra đây nói chuyện cùng ta”.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ông nội ta không có hứng thú nói chuyện với ông”.

Người đàn ông trung niên nói: “Đúng là ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất dày”.

Diệp Quân nói: “Hay là chúng ta đấu thử vài chiêu nhé?”

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân: “Ngươi xứng sao?”

Diệp Quân không nói gì nữa, hắn đột nhiên biến mất tại chỗ.

Hắn muốn đấu một trận với cường giả chín phần thần tính.

Hắn biết có khoảng cách, nhưng hắn vẫn muốn xem khoảng cách này lớn đến mức nào.

Lúc Diệp Quân biến mất tại chỗ, người đàn ông trung niên đâm cây thương về phía trước, một tia sáng lạnh lẽo phát ra.

Rầm!

Một đạo thương mang nổ ra, Diệp Quân lập tức bị đánh bay về chỗ cũ.

Người đàn ông trung niên cười khẩy, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, nhưng vào lúc này, một tia kiếm ý phóng tới trước mặt ông ta mà không hề báo trước.

Diên Trì Nhất Kiếm!

Người đàn ông trung niên khẽ nhíu mày, hơi bất ngờ, bởi vì thanh kiếm này xuất hiện hơi kỳ lạ, ngay cả ông ta cũng không có dự cảm, cũng may là ông ta phản ứng nhanh, kiếm vừa xuất hiện, cây thương trong tay ông ta đã chắn ngang trước mặt.

Ầm!

Kiếm ý của Diệp Quân bị chặn lại, nhưng ngay sau đó, vô số kiếm ý từ thời không xung quanh người đàn ông trung niên phóng ra.

Người đàn ông trung niên hơi nheo mắt, vung cây thương trong tay, thương mang phóng ra như bão.

Bùm!

Tất cả kiếm ý xung quanh bị ngăn chặn.

Lúc này, một luồng sức mạnh thần bí bao phủ lấy người đàn ông trung niên.

Kiếm vực!

Khoảnh khắc kiếm vực xuất hiện, hàng ngàn đạo kiếm quang nhấn chìm người đàn ông trung niên.

Nhưng ngay sau đó, một đạo thương mang đáng sợ phóng ra từ trong mảnh kiếm quang, đánh bay Diệp Quân ra xa ngàn trượng.

Kiếm vực của Diệp Quân cũng lập tức bị phá vỡ.

Sau khi dừng lại, Diệp Quân xòe bàn tay, vô số kiếm ý từ lòng bàn tay hắn tuôn ra, sau đó biến mất trong tăm tích.

Phía xa, người đàn ông trung niên nhíu mày: “Đây là kiếm kỹ gì?”

Ông ta hơi kiêng sợ trước kiếm kỹ thần bí khó lường của Diệp Quân, nếu thực lực mạnh hơn chút thì ngay cả ông ta cũng không dám coi thường.

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, lúc này, hắn cũng phát hiện ra khuyết điểm của mình. Khi đối mặt với cảnh giới chín phần thần tính, sức mạnh của hắn vẫn quá yếu, không đủ để uy hiếp đối phương.

Cốt lõi là sức mạnh!

Nghĩ đến đây, Diệp Quân kích hoạt sức mạnh huyết mạch trong cơ thể.

Huyết mạch phàm nhân và huyết mạch phong ma!

Lúc cùng kích hoạt hai loại huyết mạch, một luồng khí tức đáng sợ tỏa ra từ trong cơ thể Diệp Quân.

Bên kia, lúc nhìn thấy khí tức của hai loại huyết mạch, Thần Kỳ nhíu mày: “Hai loại huyết mạch…”

Phía xa, người đàn ông trung niên cũng kinh ngạc: “Hắn có hai loại huyết mạch…”

Ông ta còn chưa dứt lời, Diệp Quân đã biến mất tại chỗ.

Người đàn ông trung niên cười nhạt, đâm thương ra.

Đối đầu trực diện!

Đối mặt với Diệp Quân, ông ta không hề sợ hãi, dù sao cảnh giới của thanh niên trước mặt cũng thấp hơn ông ta rất nhiều.

Hai người lại va chạm mạnh mẽ, trong chốc lát, vô số kiếm quang và thương mang tỏa ra xung quanh, cả hai cùng lùi về phía sau.

Khi người đàn ông trung niên dừng lại, sắc mặt ông ta trở nên dữ tợn, ông ta không ngờ mình lại bị đối phương đẩy lùi, ông ta giận dữ gầm lên, nhảy về phía trước, hóa thành một đạo thương mang lao thẳng về phía Diệp Quân.

Xa xa, Diệp Quân không lùi mà tiến lên, lao về phía người đàn ông trung niên.

Khi thực lực đủ mạnh, hắn không sợ người đàn ông trung niên này nữa.
Chương 1504: Lựa chọn

Bên kia, Tiểu Ái lấy ra một quả cầu thủy tinh, bắt đầu ghi lại trận chiến giữa hai người.

Thấy vậy, Thần Kỳ tò mò hỏi: “Cô nương, cô làm gì vậy?”

Tiểu Ái cười nói: “Ghi lại trận đấu của tiểu chủ, sau này chúng ta có thể phân tích, tìm ra khuyết điểm của cậu ấy để cậu ấy có thể cải thiện”.

Thần Kỳ im lặng một lúc rồi giơ ngón tay cái lên: “Giỏi thật!”

Tiểu Ái nhìn Thần Kỳ: “Thần Kỳ cô nương có thể đạt tới cảnh giới đỉnh cao chín phần thần tính, bước nửa chân vào cảnh giới mười phần thần tính, cũng rất tài giỏi”.

Thần Kỳ nheo mắt: “Sao cô biết?”

Tiểu Ái cười nói: “Ta không chỉ biết Thần Kỳ cô nương đạt chín phần thần tính, mà còn biết cô đã từng tiếp xúc với một nền văn minh thần bí. Ta vẫn đang điều tra nền văn minh này, chắc sẽ có tin tức sớm thôi”.

Thần Kỳ nhìn Tiểu Ái, không nói gì.

Tiểu Ái chớp mắt: “Chắc cô không giết ta diệt khẩu đâu nhỉ? Bởi vì Thần Kỳ cô nương là một người rất thông minh”.

Thần Kỳ cười nói: “Ta chỉ hơi bất ngờ thôi”.

Tiểu Ái bình tĩnh nói: “Chỉ cần Thần Kỳ cô nương không có ý thù địch gì với tiểu chủ thì sẽ không phải kẻ thù của bọn ta”.

Thần Kỳ cười nói: “Nếu ta là kẻ thù của hắn thì sao?”

Tiểu Ái bình tĩnh nói: “Từ đầu đến giờ, kẻ thù của tiểu chủ đều chết hết rồi”.

Thần Kỳ nhíu mày.

Tiểu Ái nhìn Diệp Quân đang chiến đấu phía xa, cười nói: “Thật ra tiểu chủ cũng rất tốt”.

Thần Kỳ cười nói: “Đúng là rất ổn”.

Cô ấy nhìn Diệp Quân, phải nói rằng cô ấy cũng rất bất ngờ, bởi vì không ngờ Diệp Quân lại có thể đấu với người đàn ông trung niên kia lâu đến vậy.

Hơn nữa, Diệp Quân càng đánh càng mạnh.

Ngoài ra, ý chí chiến đấu của Diệp Quân cũng khiến cô ấy kinh ngạc. Khi hai người có sức mạnh tương đương nhau, thì ý chí chiến đấu là quan trọng nhất.

Ý chí chiến đấu của Diệp Quân vô cùng đáng sợ,

Thần Kỳ nhẹ nhàng nói: “Cường giả dưới chín phần thần tính chắc không phải là đối thủ của Diệp công tử”.

Cô ấy nói tiếp: “Cảnh giới chín phần thần tính yếu chắc cũng không phải là đối thủ của hắn”.

Lúc này, một hư ảnh xuất hiện phía sau Thần Kỳ, hư ảnh cung kính nói: “Chủ tử, vừa nhận được tin tức, người của nền văn minh Sâm Lâm đang trên đường tới”.

Thần Kỳ nheo mắt nói: “Tất cả mọi người sao?”

Hư ảnh gật đầu: “Toàn bộ”.

Thần Kỳ nhẹ nhàng đáp: “Bọn họ thật sự muốn khởi tộc lần nữa rồi”.

Hư ảnh khẽ gật đầu: “Trước đó bọn họ vẫn còn do dự, nhưng không biết vì sao đột nhiên lại lựa chọn toàn bộ trở về, hơn nữa còn hơi vội vàng”.

Vội vàng!

Thần Kỳ nhíu mày: “Điều tra ra nguyên nhân chưa?”

Hư ảnh lắc đầu: “Vẫn chưa. Trong nền văn minh Sâm Lâm có một vị cao thủ đỉnh cao, người của chúng ta không dám đến gần”.

Thần Kỳ không nói gì.

Hư ảnh ngập ngừng nhắc nhở: “Chủ tử, đến lúc phải chọn phe rồi. Nếu chọn văn minh Sâm Lâm thì chúng ta phải…”

Nói đến đây, gã nhìn Tiểu Ái.

Tiểu Ái mỉm cười: “Các ngươi nói tiếp đi”.

Thần Kỳ nhìn Diệp Quân và người đàn ông trung niên, không nói gì.

Đến lúc chọn phe rồi.

Nền văn minh Sâm Lâm sắp trở lại, nếu bây giờ không chọn phe thì sau này sẽ không nhận được lợi ích nào cả.

Chọn phe Diệp Quân?

Hay là văn minh Sâm Lâm?

Thấy Thần kỳ vẫn đang do dự, hư ảnh kia nói: “Chủ tử, chúng ta cần lợi dụng bánh xe thời gian của văn minh Sâm Lâm…”

Bánh xe thời gian!

Thần Kỳ chậm rãi nhắm mắt lại.

Mặc dù Tiểu Ái đã nghe thấy những gì họ nói, nhưng Tiểu Ái không quan tâm đến hai người họ, mà tiếp tục ghi lại trận chiến của Diệp Quân ở phía xa.

Lúc này, người đàn ông trung niên đã hiến tế tượng thần của mình, khi tượng thần xuất hiện, Diệp Quân bắt đầu bị áp chế.

Người đàn ông trung niên cũng không thể làm gì Diệp Quân.

Sau lưng Thần Kỳ, hư ảnh nói: “Chủ tử, theo tin tức của chúng ta, văn minh Sâm Lâm có chín vị cường giả chín phần thần tính, còn có hai vị cường giả mười phần thần tính… nền văn minh vũ trụ Quan Huyên lấy gì để chống lại họ đây?”

Nói đến đây, gã nhìn Diệp Quân, nói tiếp: “Ta thừa nhận Diệp công tử rất mạnh, rất tài năng, nhưng trước mặt văn minh cấp ba, một thiên tài cũng chẳng khác gì con kiến”.

Thần Kỳ vẫn không nói gì.

Hư ảnh nói tiếp: “Chủ tử, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa. Nếu bây giờ không chọn nền văn minh Sâm Lâm, giúp bọn họ tạo phe, một khi bọn họ trở lại đây, có thể sẽ không nhận ước định ban đầu của chúng ta nữa. Vì vậy, ta đề nghị bây giờ ra tay giết Diệp Quân, dùng đầu của hắn để thể hiện thành ý của chúng ta với nền văn minh Sâm Lâm…”

Thần Kỳ vẫn im lặng.

Thấy vậy, hư ảnh hơi sốt ruột: “Chủ tử, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa. Hơn nữa người chỉ có thể dựa vào bánh xe thời gian mới có thể đạt tới mười phần thần tính… Đây là cơ hội tốt nhất của người, nếu bỏ lỡ cơ hội này, người sẽ phải hối tiếc”.

Lúc này, Thần Kỳ đột nhiên mở mắt, cô ấy nhìn Diệp Quân phía xa, tay phải siết chặt lại.
Chương 1505: Xé nát mọi thứ

Thấy vậy hư ảnh vô cùng vui mừng, nhưng lúc này, Thần Kỳ buông lỏng tay phải ra, cười nói: “Phải nói rằng, vừa nãy ta hơi bối rối”.

Tiểu Ái nhìn Thần Kỳ: “Xem ra cô nương đã có quyết định rồi”.

Thần Kỳ khẽ gật đầu: “Ta vẫn hy vọng có thể làm bạn với Diệp công tử”.

“Tại sao?”

Hư ảnh sau lưng Thần Kỳ tỏ vẻ khó tin: “Chủ tử, sao người lại chọn như vậy? Người…”

Thần Kỳ cười nói: “Có lẽ là vì Diệp công tử rất tốt, cũng có thể là vì bọn ta đều đến từ hệ Ngân Hà… Ha ha…”

Hư ảnh định nói nhưng Thần Kỳ đã liếc xéo.

Hư ảnh không dám nói nữa.

Thần Kỳ nhìn Diệp Quân vẫn đang chiến đấu phía xa, cười nói: “Cô nương, cô có nghĩ rằng ta sẽ hối hận vì sự lựa chọn của mình hay không?”

Tiểu Ái bình tĩnh nói: “Cô nương có thể nói cho ta biết vì sao lại chọn vậy không?”

Thần kỳ cười nói: “Có hai nguyên nhân. Thứ nhất, Diệp công tử thật sự là người tốt. Thứ hai, ta thấy cô cô phía sau hắn rất mạnh”.

Tiểu Ái gật đầu: “Nhưng cô nương không biết cô cô của chủ tử mạnh đến mức độ sao, vì vậy hơi lo lắng, đúng không?”

Thần Kỳ gật đầu: “Đúng vậy”.

Tiểu Ái nói: “Ta cũng không thể nói cho cô nương biết cô cô của chủ tử mạnh đến mức nào”.

Thần Kỳ nhíu mày.

Tiểu Ái nói tiếp: “Nhưng ta có thể nói cho cô nương biết, nếu cô cô của chủ tử ra tay… thì có thể hủy diệt nền văn minh Sâm Lâm bằng một nhát kiếm”.

Thần Kỳ sững sờ.

Hư ảnh phía sau Thần Kỳ tức giận nói: “Ngươi đang chém gió à? Ngươi…”

Tiểu Ái lấy ra một món thần vật, bóp cò về phía hư ảnh.

Bùm!

Một tia lửa đánh bay hư ảnh ra xa ngàn trượng.

“Ngươi…”

Sau khi dừng lại, hư ảnh hơi kinh ngạc: “Đó là thứ gì vậy?

Tiểu Ái liếc nhìn hư ảnh: “Khi chủ nhân của ta đang nói chuyện, ta không bao giờ cắt ngang”.

Hư ảnh: “…”

Thần Kỳ nhìn hư ảnh, cười nói: “Ta không quản nổi gã”.

Hư ảnh thay đổi sắc mặt, quỳ xuống run rẩy nói: “Chủ tử, ta…”

Thần Kỳ bình tĩnh nói: “Từ giờ trở đi, đừng nói khi chưa có sự cho phép của ta, nếu không, ta sẽ đập nát miệng ngươi”.

Hư ảnh vội vàng gật đầu.

Thần Kỳ nhìn Tiểu Ái, cười nói: “Gã đi theo ta lâu rồi, cũng không nỡ giết”.

Tiểu Ái lại lắc đầu: “Không liên quan đến ta”.

Thần Kỳ nhìn Diệp Quân phía xa, nói: “Cô nương nói cô cô của ngài ấy có thể hủy diệt nền văn minh Sâm Lâm bằng một nhát kiếm… cô nương biết về nền văn minh Sâm Lâm không?”

Tiểu Ái bình tĩnh nói: “Ta biết cô nương muốn biết cô cô của chủ tử mạnh đến mức nào. Như ta vừa nói, ta không thể nói cho cô, vì ta và chủ nhân cũng không biết bà ấy mạnh đến mức nào. Bọn ta từng tìm hiểu về bà ấy, định tìm một tiêu chuẩn để đo lường, nhưng sau đó bọn ta phát hiện không thể làm vậy. Ví dụ khi bọn ta cho rằng bà ấy đạt đến mười thì một ngày nào đó bọn ta lại thấy bà ấy đã đạt đến một trăm, lúc bọn ta cho rằng bà ấy đạt đến một nghìn thì bà ấy đã đạt đến một vạn…”

Nói tới đây, cô ấy lắc đầu: “Có lẽ chỉ bà ấy mới biết mình mạnh đến mức nào, không đúng, có thể chính bà ấy cũng không biết…”

Thần Kỳ nghi hoặc nói: “Dù mạnh đến đâu thì cũng có thể đo lường cảnh giới, bà ấy…”

Tiểu Ái lắc đầu: “Bà ấy không tu cảnh giới”.

Thần Kỳ sững sờ.

Hư ảnh lạnh lùng nhìn Tiểu Ái, chết tiệt, ai mà chả biết chém gió! Lúc này, phía xa truyền tới tiếng nổ lớn, mọi người quay lại nhìn, chỉ thấy Diệp Quân lùi về phía sau vàng ngàn trượng.

Sau khi dừng lại, một vết máu tràn ra từ khóe miệng Diệp Quân.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên, sau lưng người đàn ông trung niên có một bức tượng thần khổng lồ, bức tượng thần sừng sững như ma thần, xung quanh không thể chịu đựng nổi sức mạnh của nó, dần trở nên hư ảo.

Sau khi người đàn ông trung niên triệu hồi tượng thần, ông ta bắt đầu không chống đỡ nổi.

Bởi vì sức mạnh phát ra từ tượng thần quá mạnh mẽ.

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân, sắc mặt của ông ta vô cùng khó coi, bởi vì ông ta không ngờ thiếu niên trước mặt lại có thể đánh cùng ông ta lâu như vậy.

Phải biết rằng cảnh giới của ông ta đã vượt xa thiếu niên trước mặt.

Hơn nữa, ông ta phát hiện cho dù dùng hết sức cũng không thể giết được Diệp Quân, chỉ có thể tạm thời áp chế.

Thời đại này còn có người yêu nghiệt như vậy sao?

Người đàn ông trung niên tràn ngập sát khí, mặc dù Diệp Quân chẳng là gì trước mặt nền văn minh Sâm Lâm, nhưng cũng không thể coi thường, bởi vì loại người này vô cùng đáng sợ, tương lai có khả năng đe dọa đến nền văn minh Sâm Lâm.

Ý định giết người dấy lên, khí tức của tượng thần phía sau người đàn ông trung niên đột nhiên trở nên cuồng bạo.

Lúc này, Diệp Quân cũng cảm nhận được sát khí của đối phương, hắn cười nói: “Lại lần nữa!”

Nói xong, hắn hóa thành một đạo kiếm quang đỏ rực, biến mất tại chỗ.

Vụt!

Một đạo kiếm quang đỏ rực phóng đi.

Xé nát mọi thứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK