Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 516: Dù có chết thì cũng là ta chết trước!

Thích không?

Ngao Thiên Thiên không phải là một cô gái rụt rè, dường như tất cả mọi người đều biết cô ấy thích Diệp Quân, vì cô ấy chưa từng che giấu điều này.

Cô ấy cũng cảm thấy không cần thiết phải giấu.

Ta thích huynh thế nên ta có thể vì huynh làm bất cứ chuyện gì.

Kể cả chết!

Nhìn Ngao Thiên Thiên sắp ngọc nát hương tan, Diệp Quân bỗng nhếch miệng cười, hắn không trả lời câu hỏi của Ngao Thiên Thiên.

Ngao Thiên Thiên cũng cười.

Nụ cười rất rạng rỡ!

Vì cô ấy đã biết được đáp án rồi!

Ngay lúc này, Diệp Quân bỗng trở người nhảy lên, hắn ôm linh hồn của Ngao Thiên Thiên: "Muội sẽ không chết đâu, dù có chết thì cũng là ta chết trước!"

Dứt lời, hắn xòe tay ra, một khúc hồn mộc xuất hiện trong tay hắn.

Chính là khúc hồn mộc được đế tộc Bất Tử tặng lúc trước!

Diệp Quân kích hoạt hồn mộc, nó phát ra một đạo hồn quang, hút Ngao Thiên Thiên vào trong.

Diệp Quân nhìn chằm chằm khúc hồn mộc nọ, khi cảm nhận được khí tức của Ngao Thiên Thiên không bị tan biến hết, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Khúc hồn mộc này đã giữ được linh hồn của Ngao Thiên Thiên!

Diệp Quân đặt khúc hồn mộc vào trong thế giới của Tháp gia, sau đó gắng gượng đứng dậy. Lúc này, thân xác của hắn đã không còn, chỉ còn lại linh hồn.

Vừa nãy Ngao Thiên Thiên đã chịu phần lớn lực sát thương thay hắn, nếu không linh hồn của hắn hoàn toàn không trụ nổi.

Tiếng đánh đấm bên cạnh đã cắt đứt dòng suy nghĩ của Diệp Quân. Hắn quay đầu nhìn thấy gần đó Bát Uyển còn đang chiến đấu, nhưng lúc này, cô ấy đã giết chết đến ba tên quân cận vệ!

Diệp Quân cũng khá bất ngờ, năng lực chiến đấu của Bát Uyển quá mạnh mẽ.

Đúng lúc này, một thiếu niên quân cận vệ bỗng bỏ qua Bát Uyển, quay người đánh về phía Diệp Quân!

Rõ ràng, gã muốn giết Diệp Quân trước!

Vì bây giờ là lúc Diệp Quân yếu nhất!

Thấy thiếu niên quân cận vệ kia xông tới, Diệp Quân nheo mắt lại, trong mắt toàn là sát khí.

Khi thiếu niên kia tới cách Diệp Quân mười trượng thì Diệp Quân bỗng biến mất tại chỗ.

Vù!

Một tia kiếm quang lướt qua!

Thuấn Sát Nhất Kiếm!

Diệp Quân đẩy tốc độ nhát kiếm này lên đến cực độ.

Vút!

Tiếng kiếm sắc bén vang lên!

Diệp Quân và thiếu niên quân cận vệ kia thay đổi vị trí cho nhau.

Nháy mắt sau, cổ họng của thiếu niên cận vệ nứt toác, máu tươi văng tung tóe sau đó gã từ từ ngã xuống.

Ngay lúc này, linh hồn của Diệp Quân chợt trở nên mờ ảo hẳn đi!

Bấy giờ, bên cạnh vang lên tiếng nổ, Diệp Quân nhìn về phía tiếng nổ, cách đó không xa, tên quân cận vệ thần linh cuối cùng đã bị Bát Uyển giết chết!

Chết không nhắm mắt!

Diệp Quân nhìn Bát Uyển với vẻ mặt nghiêm trọng!

Hắn phát hiện mình đã đánh giá thấp thực lực của Bát Uyển rồi!

Vừa nãy hắn một đánh sáu, Bát Uyển một đánh năm, hắn thì suýt bị thần linh đánh cho thần hồn cùng bị diệt, quan trọng nhất là hắn còn được Ngao Thiên Thiên hỗ trợ.

Còn Bát Uyển thì chỉ đánh một mình!

Cô ấy một mình với năm quân cận vệ!

Còn đánh thắng nữa!

Diệp Quân vô cùng chấn động, dù gã cận vệ thần linh lúc nãy không bị hắn giết chết thì cuối cùng cũng sẽ bị Bát Uyển giết thôi, vì đánh đến bây giờ, hắn thấy Bát Uyển vẫn không bị thương gì cả!

Quá lợi hại!

Bát Uyển bỗng bước tới trước mặt Diệp Quân, cô ấy nhìn hắn rồi thật thà nói: "Nếu ta ăn no, mười tên ta cũng đánh cho chúng tơi bời!"

Ăn no!

Diệp Quân trầm mặc, hắn nghĩ cũng dám lắm chứ!

Để cho nha đầu này ăn no thì thật sự cô ấy có thể đánh với mười tên đó!

Đương nhiên bây giờ Diệp Quân không có thời gian để nấu ăn cho Bát Uyển, hắn lấy ra miếng thịt rồng đã nướng chín từ trước đưa cho Bát Uyển.

Không gian trong nhẫn là không gian tĩnh nên đồ ăn nấu xong để trong đó bao lâu cũng sẽ không bị hư.

Thấy thịt rồng, mắt Bát Uyển sáng rỡ lên, cô ấy lập tức cầm lấy gặm ngon lành.

Trông có vẻ thật sự rất đói rồi!

Diệp Quân nhìn Bát Uyển, hắn rất tò mò về thể chất của Bát Uyển, rốt cuộc thể chất gì mà kỳ lạ đến vậy?

Diệp Quân thầm hỏi: "Tiền bối, có thể tiết lộ một chút về thể chất của cô ấy không?

Giọng nói bí ẩn: "Tóm lại là càng ăn nhiều, thực lực sẽ càng mạnh!"

Diệp Quân kinh ngạc: "Chỉ ăn là đã có thể nâng cao thực lực sao?"

Giọng nói bí ẩn: "Ừ!"

Diệp Quân im lặng.

Chẳng trách thực lực của nha đầu này lại nghịch thiên tới vậy!

Chỉ cần ăn thôi là xong!

Giọng nói bí ẩn lại nói: "Sau khi cô ấy đi theo ngươi, thực lực đã được nâng cao rất nhiều, vì đồ ăn chất lượng hơn trước nhiều".

Diệp Quân sững người.

Như nghĩ ra điều gì, Diệp Quân bỗng ngẩng đầu nhìn mảng hư không trên trời, ở một mảng thời không Vô Giới nào đó, tỷ tỷ còn đang đại chiến với Hạo Huyên kia!

Tuy rằng cách nhau vô số thời không nhưng Diệp Quân vẫn cảm nhận được trận chiến đang cực kỳ nảy lửa!

Vẻ mặt Diệp Quân nặng nề.

Thực lực người đứng đầu bảng của Chân vũ trụ quả thật nghịch thiên!

Đương nhiên, thực lực của tỷ tỷ cũng không kém.

Đúng lúc này, giọng nói bí ẩn nhắc nhở: "Trị thương!"

Trị thương!

Nghe thế, Diệp Quân sực tỉnh, hắn vội ngồi xếp bằng xuống bắt đầu trị thương.

Như nghĩ tới điều gì, hắn nhìn đám thần linh trên tầng mây, bọn họ thấy hắn đang trị thương thì rục rịch muốn ra tay.

Trước đó, đương nhiên bọn họ không dám manh động, vì thực lực của họ yếu, còn không có tư cách làm còn tốt thí nữa.

Nhưng lúc này, Diệp Quân đang ở trạng thái linh hồn, lại còn cực kỳ yếu ớt.

Lúc này ra tay sẽ có phần thắng rất lớn!
Chương 517: Chiến đấu đến chết!

Bấy giờ, Diệp Quân bỗng nói: "Bát Uyển, biểu diễn Hám Thiên cho chúng xem đi nào!"

Nghe Diệp Quân nói vậy, Bát Uyển ngoặm một miếng thịt rồi xông tới trước, hai tay rung lên.

Ầm!

Chớp mắt, thời không nghìn trượng vỡ nát, hóa thành một mảng đen kìn kịt!

Thấy cảnh này, sắc mặt đám thần linh tái mét, bọn chúng nhìn Bát Uyển với ánh mắt tràn ngập vẻ kiêng dè.

Diệp Quân rất đáng sợ, cô gái này cũng rất đáng sợ!

Vừa nãy cô gái này đã một mình đánh với năm vị cường giả Tuế Nguyệt Tiên đỉnh cấp, quá mạnh.

Bát Uyển nhìn đám cường giả thần linh kia, ăn vội ăn vàng như sợ người ta cướp mất đồ ăn của mình vậy.

Diệp Quân thì nhanh chóng khôi phục thân xác của mình!

Lúc này, trên tầng mây, một chàng trai thần linh bỗng nói: "Các vị, kiếm tu này đang trị thương, đây là thời cơ tốt nhất để giết hắn, nếu chúng ta bắt tay nhau chắc chắn có thể giết chết hắn. Nếu hôm nay chúng ta bị hai người họ đàn áp thì nhất định sẽ bị chư thiên vạn giới cười thối mũi, cũng sẽ bị bạn bè thân thích xem thường!"

Chúng thần linh im lặng, đúng là vậy thật!

Lúc này, một cô gái thần linh do dự rồi nói: "Ta vừa nhận được tin, thế hệ trẻ của quân cận vệ và Chư Thần Hoàng Hôn Vệ đang trên đường tới rồi, hay là... chúng ta đợi thêm chút nữa?"

Chàng trai thần linh dẫn đầu lại lắc đầu, gã nhìn Diệp Quân đang ngồi xếp bằng rồi khẽ nói: "Thực lực của kiếm tu kia cực mạnh, nếu đợi hắn khôi phục lại thân xác và thương tích, đến lúc đó càng khó ra tay. Thế nên, chúng ta buộc phải cầm chân được hắn chờ viện quân tới!"

Nói xong, vẻ mặt gã trở nên dữ dằn: "Phàm những người trên cảnh giới Nhân Tiên, bằng lòng thì theo ta giết!"

Đoạn, gã tiên phong dẫn đầu!

Cầm chân Diệp Quân, không để hắn khôi phục thân xác!

Chàng trai thần linh này xông ra, hàng vạn cường giả sau lưng gã cũng đồng loạt xông lên, khí thế cuồn cuộn khiến trời đất chấn động kịch liệt, đáng sợ vô cùng.

Những cường giả dưới cảnh giới Nhân Tiên đều không động đậy, không phải sợ chết mà là vì bọn họ xuống cũng không giúp được gì.

Cường giả dưới cảnh giới Nhân Tiên, đến cái bóng của Diệp Quân bọn họ còn không nhìn thấy, xuống đó chỉ càng thêm loạn, còn cường giả trên cảnh giới Nhân Tiên ít nhiều gì cũng có chút sức chiến đấu!

Thấy đám thần linh xông xuống, sắc mặt Diệp Quân trở nên nặng nề, hắn vừa định đứng dậy thì Bát Uyển nói: "Ngươi trị thương đi, để ta!"

Dứt lời, cô ấy ngoặm một miếng thịt rồng rồi xông lên trước hệt như một luồng sấm chớp, khiến trời đất nổ ra, chớp mắt, cô ấy đã nhún người bay lên, tay phải vồ tới rồi đột ngột quắp xuống dưới: "Cầm Nguyệt!"

Ầm!

Trên trời, thời không bỗng nứt vỡ, một ảo ảnh bàn tay khổng lồ nghìn trượng xuất hiện rồi chộp xuống bên dưới, luồng năng lượng khủng bố khiến trời đất rung lên, thật sự có khí thế kinh người.

Rầm!

Bàn tay khổng lồ này chộp xuống, mấy trăm thần linh đã bị đánh bay, những kẻ dẫn dầu thì bị nghiền thành cát bụi, thần hồn tan nát.

Mà lúc này, Bát Uyển lại tiếp tục xông lên, hai cánh tay chưởng về phía xa: "Hám Thiên!"

Ầm!

Một luồng năng lượng khiếp người phóng ra, thời không nghìn trượng trước mặt cô ấy vỡ vụn, đòn đánh này lại nghiền nát mấy trăm thần linh nữa, linh hồn tán vụn.

Bấy giờ, đám thần linh đã xông tới trước mặt Bát Uyển, cô ấy nhìn đám thần linh đang xông tới với ánh mắt lạnh như băng. Hai tay cô ấy bỗng dang ra, một luồng khí thế đáng sợ phun trào ra từ trong cơ thể cô ấy.

Luồng khí thế này vừa tràn ra, không gian xung quanh cô ấy đã trở nên mờ ảo!

Thấy vậy, sắc mặt của tốp thần linh phía trước đều tái đi, ánh mắt khiếp đảm.

Nhưng bọn họ không dừng lại!

Bát Uyển bỗng xông lên trước, hai tay đập mạnh xuống đất: "Táng Thần!"

Rầm rầm!

Thời không trên đầu cô ấy nứt ra, một bàn tay nghìn trượng xuất hiện rồi đấm mạnh xuống đất.

Cả đám thần linh đều hoảng hốt!

Lúc này, chàng trai thần linh dẫn đầu chợt tức giận quát lên, sau đó hóa thành một dải cầu vồng bay lên trời, đâm thẳng vào nắm đấm khổng lồ kia, sau lưng gã còn có hàng trăm thần linh đồng loạt bay lên, cùng chống lại nắm đấm kia!

Rầm!

Nháy mắt, nắm đấm kia rung lên kịch liệt rồi bắt đầu mờ dần đi, nhưng thân xác của vô số thiếu niên thần linh cũng bắt đầu vỡ vụn từng chút một, máu thịt văng tứ tung, đẫm máu!

Cuối cùng, nắm đấm kia vẫn đánh xuống.

Nhưng lúc này đã có rất nhiều thần linh thoát được thời không chỗ đó.

Ầm!

Thời không mấy nghìn trượng sụp đổ, hàng nghìn thần linh cùng bị chôn vùi với mảng thời không đó, những thần linh còn lại cũng bị chấn động liên tiếp lùi sau, không dám tới gần khu vực của Bát Uyển.

Sắc mặt của Bát Uyển cũng trở nên nhợt nhạt, cảm giác cả người yếu đi rất nhiều.

Liên tiếp xuất ra sát chiêu, cô ấy cũng thấy khó mà chịu nổi.

Mà phía xa vẫn còn gần tám nghìn cường giả thần linh!

Lúc này, tám nghìn cường giả thần linh kia nhìn chằm chằm Bát Uyển với ánh mắt ngập tràn kinh hãi.

Thực lực của cô gái này quá khủng bố, e là Thần Đế cũng không bằng.

Trong lòng đám thần linh kiêng dè, không dám lên nữa.

Mà lúc này, một thiếu niên thần linh bước ra, hắn ta nhìn Bát Uyển chòng chọc: "Chúng ta chia ra một nhóm cầm chân cô ta, những người khác tới giết Diệp Quân, tuyệt đối không để hắn khôi phục lại thân xác và thực lực".

Nói xong, hắn ta dẫn đầu xông về phía Bát Uyển!

Sau lưng hắn ta cũng có hơn hai trăm thần linh cùng xông lên.

Bọn họ cũng sợ chết!

Nhưng đến lúc này rồi, bọn họ chỉ có thể chọn cái chết!

Vì sau lưng bọn họ là Chân vũ trụ!

Nhìn thấy vô số thần linh xông tới, hai tay Bát Uyển siết chặt lại, sắc mặt càng tái hơn. Cô ấy bỗng xông tới trước khiến thời không nổ đùng đoàng.

Đối đầu trực diện!

Vù...

Từng tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, mỗi một lần Bát Uyển hạ nắm đấm đều sẽ có một thần linh nổ tung xác!

Nhũng thần linh còn lại thì xông tới chỗ Diệp Quân ở đằng xa, nhưng đúng lúc này, một luồng khí tức đáng sợ lan tràn trong không khí, ngay sau đó, một cô gái đã xuất hiện trước mặt Diệp Quân. Chính là Bát Uyển!

Hai tay cô ấy siết chặt, luồng khí thế đáng sợ trào từ trong người cô ấy ra trấn áp tất cả thần linh trước mặt cô ấy!

Sắc mặt của tất cả thần linh đều thay đổi, nhất thời không dám xông lên!

Một thần linh dữ dằn nói: "Các vị, hôm nay không còn đường sống nữa rồi! Nếu đã thế thì phải chết cho oanh liệt một chút! Chân vũ trụ của chúng ta không có kẻ hèn nhát, không có! Ta chết trước!"

Nói đoạn, gã trực tiếp thiêu hồn.

Mấy chục thần linh bên cạnh gã cũng tự thiêu hồn!

Đánh đến bây giờ, bọn họ biết được rằng, muốn ngăn cản được bước chân của hai người này thì bọn họ phải liều mạng.

Nếu đã thế thì liều một phen!

Mấy trăm thần linh đều đồng loạt thiêu hồn, mấy trăm luồng khí tức đáng sợ xộc thẳng lên trời, chấn động trời đất.

"Giết!"

Gã thiếu niên thần linh cầm đầu vừa dứt lời đã hóa thành một tia lửa phóng tới chỗ Bát Uyển.

Sau lưng gã, mấy trăm thần linh cũng cười như điên rồi cùng xông tới.

Chiến đấu đến chết!

Nhìn mấy trăm ngọn lửa bay tới này, Bát Uyển không chùn chân, cô ấy lau vết máu trên khóe miệng, khẽ nói: "Nếu trước khi chết mà được ăn no một bữa thì tốt quá".
Chương 518: Giết kiếm tu kia trước

Ăn no!

Cô ấy thật sự muốn ăn một bữa thật no!

Tiếc là đám thần linh kia không cho cô ấy cơ hội.

Thấy vô số thần linh xông về phía mình, Bát Uyển thản nhiên bước tới một bước, không phí bất kỳ lời nào, hai nắm đấm đánh mạnh xuống đất.

Rầm!

Cú đấm này khiến mảng thời không trước mặt cô ấy nổ tung, một làn sóng xung kích đáng sợ lan ra, sức mạnh ghê gớm khiến Bát Uyển liên tiếp lùi sau đến mấy trăm trượng!

Một lát sau, Bát Uyển đứng lại, lau vết máu ứa ra trên khóe miệng rồi nhìn hai cánh tay của mình. Hai cánh tay của cô ấy đã nứt toác, máu tươi không ngừng phun ra, còn máu trên khóe miệng thì có lau thế nào cũng không sạch.

Phía trước cô ấy không xa, đã không còn thấy mấy trăm thần linh kia nữa, thay vào đó là mấy đốm lửa lè tè.

Tất cả chết!

Đám thần linh còn lại thấy thế thì tỏ vẻ đau thương, mắt rưng rưng.

Cứ vậy mà chết mất rồi!

Chết ở nơi này là chết hẳn!

Nhưng bọn họ vẫn chọn lấy cái chết!

Tất cả thần linh đều nhìn Bát Uyển, cô ấy đứng đó, máu trong miệng chảy ra không ngớt.

Liên tục chiến đấu, tình hình của cô ấy bây giờ không ổn lắm.

Đặc biệt là lần chiến đấu sau cùng, mấy trăm thần linh thiêu hồn khiến cô ấy bị nội thương nặng, lục phủ ngũ tạng đều đã nát tươm.

Ầm!

Đúng lúc này, phía chân trời xa xôi bỗng xuất hiện mấy chục luồng khí tức mạnh mẽ khiến bầu trời như cuộn trào.

Bát Uyển ngẩng đầu nhìn, thời không ở chân trời nứt ra, mấy mươi cường giả đồng loạt xuất hiện.

Tất cả đều còn trẻ, tất cả đều là cường giả cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên!

Đám thần linh ở đây thấy vậy đều thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thiên tài quân cận vệ và Chư Thần Hoàng Hôn Vệ đã tới chi viện rồi!

Dẫn đầu là một thiếu niên áo trắng, khí tức vô cùng mạnh mẽ, đã đạt đến Bán Bộ Thần Đế, hơn nữa quanh người còn tỏa ra ý chí sát phạt ác liệt hết sức đáng sợ, chỉ khí tức tỏa ra đã khiến thời không xung quanh rung lên.

Trần Qua!

Phó thống lĩnh quân cận vệ!

Ngoài đại thống lĩnh, quân cận vệ còn có ba vị phó thống lĩnh, Trần Qua này là vị phó thống lĩnh trẻ tuổi nhất.

Bán Bộ Thần Đế!

Mà gã chỉ mới mười tám tuổi!

Sau lưng gã là mười vị Chư Thần Hoàng Hôn Vệ và hai mươi thiếu niên quân cận vệ!

Có thể nói, những người giỏi đánh đấm nhất trong thế hệ trẻ của quân cận vệ đều có mặt ở đây.

Trần Qua nhìn Bát Uyển ở phía xa rồi ra lệnh: "Các ngươi lui hết xuống!"

Nghe mệnh lệnh của Trần Qua, những thần linh của Chân vũ trụ đứng xung quanh đều đồng loạt lui xuống. Bọn họ biết mình không thể tham gia trận đấu ở cấp độ này.

Trần Qua nhìn chằm chằm Bát Uyển: "Giết!"

Dứt lời, gã đã dẫn đầu xông lên.

Không phí bất cứ lời nào.

Trong tình hình này, nói gì cũng là vô ích.

Ngươi không chết thì ta chết.

Trần Qua cầm trường thương lao tới hệt như một con rồng đang giận dữ lao ra khỏi biển, khí thế ngút ngàn!

Bát Uyển lau máu tươi trên khóe miệng rồi lại xông tới, đấm một quyền ra!

Ầm!

Thời không nổ tung, Bát Uyển và Trần Qua liên tục lùi sau, nhưng lúc này bỗng có mấy chục luồng khí tức mạnh mẽ ập tới trước mặt Bát Uyển, ba mươi hai người đồng loạt ra tay, luồng sức mạnh đáng sợ đánh Bát Uyển ba ra đến nghìn trượng!

Bát Uyển vừa dừng lại đã có một đạo khí tức mạnh mẽ nữa đánh tới.

Thịch!

Bát Uyển lại tiếp tục lùi sau, máu tươi văng tung tóe!

Lúc Trần Qua kia đang định thừa thắng xông lên thì bỗng ngoảnh đầu nhìn Diệp Quân ở gần đó, bấy giờ Diệp Quân đã khôi phục thân xác.

Trần Qua lập tức ra lệnh: "Giết kiếm tu kia trước!"

Dứt lời, gã biến mất tại chỗ.

Vù!

Một thanh trường thương đâm về phía Diệp Quân ở gần đó.

Mà lúc này, một tàn ảnh lướt nhanh qua, Bát Uyển lại lần nữa đứng chắn trước mặt Diệp Quân, cô ấy gào lên: "Không ai được động tới hắn!"

Cô ấy nhìn Trần Qua đang xông tới kia bằng ánh mắt đầy sát khí. Cô ấy chợt xông tới trước rồi đập mạnh hai nắm đấm xuống!

Táng Thần!

Thời không nứt vỡ, một nắm đấm nghìn trượng đánh xuống.

Rầm!

Mảng thời không trước mặt Bát Uyển tan tành, luồng sức mạnh khủng bố ép đám Trần Qua phải liên tục lùi sau!

Nhưng lúc này, Bát Uyển cũng đã phun ra mấy ngụm tinh huyết, bây giờ mặt cô ấy trắng như tờ giấy, không có chút huyết sắc nào, y phục cả người cũng đã bị nhuộm đỏ.

Gần đó, sau khi đám Trần Qua dừng lại thì sắc mặt trở nên cực kỳ nặng nề, sức mạnh của cô gái này đáng sợ quá!

Trần Qua nhìn Bát Uyển, ánh mắt ngập tràn sát ý: "Cô ta đã như đèn cạn dầu rồi! Giết!"

Nói đoạn, gã lại xông tới.

Bên kia, Bát Uyển quệt vết máu nơi khóe môi, ánh mắt kiên định, xông lên đấm một quyền ra.

Ầm!

Quyền mang lóe sáng, Bát Uyển bị đánh bay, cuối cùng bị đập xuống đất khiến mặt đất nứt toạc!

Trần Qua không tiếp tục truy sát Bát Uyển mà chuyển đầu thương, đâm về phía Diệp Quân.

Thế mà ngay lúc đó, Bát Uyển lại xuất hiện trước mặt Diệp Quân, cô ấy siết chặt hai tay rồi lại đập tới trước!

Rắc!

Sau cú đập này, hai tay Bát Uyển nứt toác, máu tươi bắn ra, xương bên trong lớp thịt cũng dần dần vỡ vụn.

Ầm!

Một quyền đấm xuống, thời không mấy nghìn trượng trước mặt Bát Uyển vụn vỡ, sức mạnh ghê gớm đánh lui đám Trần Qua.

Nhưng Bát Uyển cũng bị đánh bật ra xa, sau đó đập mạnh xuống mặt đất cách Diệp Quân không xa.

Bát Uyển quay người nhìn Diệp Quân, máu tươi không ngừng trào ra từ trong miệng, khẽ nói: "Đau..."

Song lúc này, đám người Trần Qua lại tấn công tới!

Bát Uyển quay phắt người, vừa định tiếp tục ra tay thì lại nghe tiếng kiếm kêu vang trời!

Một tia kiếm quang chém về phía Trần Qua kia.

Vù!

Trần Qua dẫn đầu bỗng bị chém lui, Diệp Quân nhoáng người kéo Bát Uyển lùi lại nghìn trượng.

Rầm!

Hắn và Bát Uyển vừa lùi lại thì chỗ họ vừa đứng đã nổ tung.
Chương 519: Người giết ta, chính là Tháp gia

Diệp Quân nhìn Trần Qua, hắn xòe tay trái ra, một luồng khí tức mạnh mẽ trào từ trong cơ thể hắn ra.

Cảnh giới Đăng Phong!

Thấy Diệp Quân tăng cảnh giới, Trần Qua nhíu mày.

Sao cảnh giới của kiếm tu này lại thấp đến vậy?

Sau khi cảnh giới tăng lên, khí tức của Diệp Quân có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Hắn vẫn luôn áp chế cảnh giới, thế nên mỗi lần tăng cảnh giới thì cảnh giới đó đều cực kỳ vững vàng, mà thứ hắn cần cũng là sự vững vàng.

Diệp Quân không quan tâm tới Trần Qua kia mà quay đầu nhìn Bát Uyển. Lúc này mặt cô ấy trắng như tờ giấy, máu tươi không ngừng tuôn ra từ khóe miệng, hai cánh tay đã nát tươm, hết sức thê thảm.

Diệp Quân vội lấy một viên đan dược cho Bát Uyển uống, nhưng cô ấy lại oán trách: "Cái này ăn không no!"

Ăn không no!

Nghe Bát Uyển nói vậy, Diệp Quân vừa thấy buồn cười vừa thấy xót xa. Đến lúc này rồi mà nha đầu này còn nghĩ tới chuyện no hay không no, hắn vội lấy ra một miếng thịt rồng cho Bát Uyển.

Bát Uyển thấy thịt rồng thì sáng cả hai mắt, chỉ lo ăn thịt, chẳng màng đau đớn.

Nhìn Bát Uyển ăn ngấu nghiến, Diệp Quân hơi đau lòng, hắn khẽ lau máu trên khóe miệng cho Bát Uyển rồi nhẹ nhàng nói: "Sao lại giúp ta nhiều như vậy?"

Bát Uyển chớp mắt: "Vì ngươi đối tốt với ta".

Diệp Quân nhìn Bát Uyển: "Chỉ vì ta nấu đồ ăn cho cô à?"

Bát Uyển nhoẻn miệng cười: "Ừ, trước giờ ngươi chưa từng chê ta ăn nhiều".

Diệp Quân lắc đầu cười: "Nha đầu ngốc!"

Bát Uyển liếc Diệp Quân một cái, ánh mắt hơi hậm hực, khẽ nói: "Ngươi mới ngốc, đồ ngốc! Đồ đại ngốc!"

Diệp Quân cười ha hả: "Bát Uyển, vào thế giới trong tháp ăn, được không?"

Bát Uyển nhíu mày: "Trong tháp?"

Diệp Quân gật đầu: "Ăn no rồi lại ra!"

Bát Uyển nhìn Diệp Quân: "Ta còn đánh được!"

Diệp Quân khẽ cười, nha đầu này thông minh thật.

Diệp Quân cười nói: "Ta biết, nhưng ăn no rồi mới đánh sẽ càng lợi hại hơn, đúng không?"

Bát Uyển suy nghĩ rồi gật đầu: "Được!"

Ăn no!

Cô ấy không thể từ chối được sự mê hoặc này!

Diệp Quân thầm gọi: "Tháp gia!"

Một đạo kim quang tỏa ra từ trong người Diệp Quân rồi hút Bát Uyển vào trong tháp.

Trong tháp, Diệp Quân đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn cho Bát Uyển!

Bên ngoài, Diệp Quân nhìn đám người Trần Qua với vẻ mặt thản nhiên: "Tới đi!"

Tới đi!

Một luồng kiếm thế mạnh mẽ phun trào trừ trong người Diệp Quân ra ngay khi hắn vừa dứt lời, bỗng chốc, thời không xung quanh bắt đầu nứt ra.

Trần Qua nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Giết!"

Vừa dứt lời, gã bỗng hóa thành một đạo thương mang phóng ra!

Thấy đám thần linh Trần Qua xông tới, ánh mắt Diệp Quân chẳng có chút sợ hãi nào, hắn chợt biến mất.

Vù!

Một tia kiếm quang lướt qua, nhưng ngay sau đó...

Ầm!

Kiếm quang vỡ nát, Diệp Quân bị đánh bay ra nghìn trượng, vừa dừng lại đã có ba mươi ba luồng khí tức mạnh mẽ ập tới.

Diệp Quân nheo mắt, lại xông tới trước, kiếm quang chém ra, thời không tầng tầng tan vỡ!

Bốn mươi lăm nhát kiếm!

Đây là cực hạn sau khi hắn nâng cao cảnh giới!

Dù sao thì bây giờ hắn cũng không có sự hỗ trợ của Ngao Thiên Thiên mà!

Nhát kiếm này xuất ra...

Ầm!

Tiếng nổ kinh động trời đất vang lên, một mảng kiếm quang bùng nổ, đám Trần Qua lập tức bị đánh lui!

Diệp Quân cũng liên tục lùi sau đếm gần nghìn trượng, vừa dừng lại, thời không sau lưng hắn đã nứt vỡ.

Diệp Quân bỗng nói: "Tháp gia, ta nhớ ta có một cái đạo ấn, ngươi còn nhớ không?"

Tiểu Tháp: "Nhớ!"

Diệp Quân hỏi: "Đạo ấn có tác dụng gì?"

Tiểu Tháp: "Có thể trấn áp cảnh giới của đối phương!"

Nghe thế Diệp Quân sững sờ.

Trấn áp cảnh giới của đối phương?

Diệp Quân vội hỏi: "Sao không nói với ta từ sớm?"

Tiểu Tháp: "Trước nay ngươi đâu có hỏi!"

Sau một hồi trầm ngâm, Diệp Quân nói: "Tháp gia, ngươi tới để tăng độ khó cho cuộc đời ta đúng không?"

Tiểu Tháp: "..."

Diệp Quân chầm chậm nhắm mắt lại, ngay sau đó hắn đã cảm nhận được sự tồn tại của đạo ấn.

Bấy giờ, đám Trần Qua đã biến mất khỏi chỗ!

Ba mươi ba luồng khí tức quét tới như dòng nước lũ, những nơi họ lướt qua đều khiến thời không vỡ tan tành.

Diệp Quân bỗng mở bừng hai mắt, giữa ấn đường hắn xuất hiện một đạo ấn.

Ầm!

Một luồng sức mạnh bí ẩn bao trùm lấy đám thần linh Trần Qua, chớp mắt, cảnh giới của đám Trần Qua đã bị ép xuống hai bậc!

Mà cùng lúc đó, Diệp Quân bỗng biến mất.

Bốn mươi lăm nhát kiếm!

Oành!

Thời không của cả một khu vực nổ tung, vô số kiếm quang văng ra, đám Trần Qua bị đánh bay ra nghìn trượng trong tích tắc.

Trần Qua vừa dừng lại, khóe miệng gã đã trào ra một dòng máu tươi.

Những thần linh còn lại cũng bị thương nặng!

Sau khi cảnh giới bị áp chế, bọn họ không còn ưu thế tuyệt đối khi đối đầu với Diệp Quân nữa!

Diệp Quân cầm kiếm nhìn đám thần linh Diệp Quân ở đằng xa, thầm nói: "Tháp gia, đạo ấn này có thể trấn áp cảnh giới của kẻ địch, có phải cũng có thể nâng cảnh giới của ta không?"

Tiểu Tháp: "Đúng vậy!"

Sau một thoáng trầm ngâm, Diệp Quân hỏi: "Ta không hỏi thì ngươi không nói, đúng không?"

Tiểu Tháp: "Đúng là ngươi không hỏi gì ta mà!"

Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: "Nếu ta chết ở đây, người giết ta, chính là Tháp gia!"

Tiểu Tháp: "..."
Chương 520: Tỷ đệ đồng lòng, thiên hạ vô địch

Diệp Quân lại nói: "Tháp gia, cha ta nuôi ta ở bên ngoài nhưng ông ấy không cố ý chỉnh ta! Ngươi phải để tâm một chút, kẻ thù của ta thật sự rất mạnh! Ngươi làm thế này khiến ta rất khổ đó!"

Tiểu Tháp: "Được!"

Diệp Quân thở dài.

Tháp gia này thật sự không đáng tin mà!

Cứ tiếp tục thế này, nói không chừng tới ngày nào đó mình sẽ bị Tháp gia hại chết!

Đúng lúc này, đám Trần Qua bỗng lại ra tay, nhưng ngay sau đó, bọn họ như phát hiện ra điều gì, ngẩng phắt đầu nhìn lên trời...

Ầm!

Thời không nứt vỡ, một cô gái chậm rãi bước ra.

Cô gái mặc váy đỏ như máu!

Chính là tỷ tỷ của Diệp Quân!

Cô ấy cầm trong tay một cái đầu đẫm máu.

Đấy chính là đầu của Hạo Huyên đứng đầu bảng Chân Võ!

Sắc mặt của đám Trần Qua đều tái đi khi thấy vậy, ánh mắt ngập tràn vẻ khiếp sợ.

Hạo Huyên bị giết rồi sao?

Đám Trần Qua mặt mày tái nhợt, không thể tin nổi.

Hạo Huyên là người đứng đầu bảng Chân Võ của Chân vũ trụ, hơn nữa còn là một cường giả cảnh giới Thần Đế, quan trọng nhất là vị Thần Đế này còn có thể vượt cấp chiến đấu.

Nhưng hắn ta đã bị giết rồi!

Phải công nhận, bây giờ Trần Qua thấy thật sự sợ hãi.

Vì bọn họ đều quen biết Hạo Huyên nên biết thực lực của hắn ta đáng sợ đến nhường nào!

Thế mà hắn ta đã bị người trẻ cùng thế hệ giết!

Quá đáng sợ!

Không chỉ đám Trần Qua, đến cả Diệp Quân lúc này cũng thấy kinh ngạc, thực lực của tỷ tỷ hơi ảo nha.

Cô gái váy đỏ chậm rãi bước tới trước mặt Diệp Quân, cô ấy nhìn Diệp Quân: "Gọi tỷ!"

Diệp Quân do dự rồi gọi: "Tỷ!"

Đúng là tỷ tỷ ruột mà, gọi thì gọi thôi.

Cô gái váy đỏ khẽ gật đầu, tiện tay vứt luôn cái đầu kia sang một bên, sau đó đưa cho Diệp Quân một chiếc nhẫn không gian: "Của hắn, bây giờ, cho đệ!"

Diệp Quân cũng không khách sáo, hắn nhận nhẫn không gian: "Tỷ tỷ, tỷ tên gì vậy?"

Cô gái thản nhiên: "Gọi tỷ là được rồi, hỏi tên làm gì?"

Mặt Diệp Quân đen như đít nồi.

Cô gái lại nói: "Diệp An!"

Diệp An!

Diệp Quân khẽ gật đầu, cười nói: "An tỷ, tới Chân Thần Điện gì gì đó xem thử không?"

Diệp An nhìn Diệp Quân: "Đi!"

Tiếc chữ như vàng.

Diệp Quân cười ha hả sau đó nhìn đám Trần Qua. Trần Qua nhìn chằm chằm hai tỷ đệ trước mặt, đang định ra tay thì thời không trước mặt gã khẽ rung lên, rồi như nhận được mệnh lệnh nào đó, gã bỗng ra lệnh: "Rút!"

Rút!

Vừa dứt lời, đám Trần Qua không hề do dự, lập tức rút lui.

Thấy vậy, Diệp Quân nhíu mày.

Rút?

Đánh đến nay, hắn phát hiện tộc thần linh cũng rất kiên cường, bây giờ rút lui chắc chắn có chuyện bất thường.

Mà lúc này, Diệp An bỗng nói: "Đi thôi!"

Nói xong cô ấy hóa thành một tia huyết quang biến mất.

Diệp Quân ngơ ra rồi cũng vội theo sau!

Hai tỷ đệ muốn tới Chân Thần Điện!

Nhưng hai người họ cũng không biết Chân Thần Điện ở đâu, mặc kệ, cứ xông vào là xong!

Trên đường, Diệp Quân bỗng nói: "Tỷ, thương lượng một chuyện nhé?"

Diệp An: "Nói!"

Diệp Quân chân thành nói: "Tỷ làm viện trưởng thư viện Quan Huyên, đệ đưa Tháp gia cho tỷ, được không?"

Tiểu Tháp: "..."

Giọng nói bí ẩn bỗng bật cười!

Thằng nhóc này dỗi Tháp gia rồi!

Nghe Diệp Quân nói vậy, Diệp An quay sang nhìn hắn: "Đệ làm đi!"

Ngữ điệu không cho phép từ chối!

Diệp Quân vội nói: "Đệ thấy mình khó gánh nổi trọng trách, tỷ làm đi!"

Suy nghĩ của hắn rất đơn giản, phải thận trọng một chút!

Bên ngoài có Chân vũ trụ, bên trong có Tháp gia chuyên ăn hại, ai chịu nổi?

Bây giờ hắn muốn bước đi thật thận trọng rồi phát triển cho tốt.

Diệp An nhìn Diệp Quân: "Đệ làm!"

Diệp Quân còn định nói gì đó thì Diệp An bỗng dừng lại, cô ấy nhìn hắn: "Còn nói nữa thì ta đánh đệ đấy!"

Diệp Quân nín thinh.

Diệp An bỗng nói: "Đệ làm, ta giúp đệ, tỷ đệ đồng lòng, thiên hạ vô địch!"

Diệp Quân cười khổ, thế là xong!

Trên đường đi, bọn họ tóm bừa một vị thần linh lại, sau khi biết được phương hướng của Chân Thần Điện, hai tỷ đệ tăng tốc tới thẳng đó!

Chân Thần Điện!

Từ lúc Chân Thần Điện thành lập đến nay, chỉ có một lần bị người ngoài đặt chân vào, đó chính là Kiếm Chủ Nhân Gian ba nghìn vạn năm trước.

Lần đó bị Chân vũ trụ cho là nỗi nhục!

Diệp Quân biết chuyện này nên hắn hiểu rất rõ, lần này Chân vũ trụ sẽ không để tỷ đệ họ tới trước Chân Thần Điện.

Chân vũ trụ sẽ bất chấp mọi giá để ngăn cản mình và tỷ tỷ!

Nghĩ đến đây, Diệp Quân bỗng cười.

Diệp An quay sang nhìn Diệp Quân hỏi: "Cười gì?"

Diệp Quân mỉm cười: "Rất muốn xem thử Chân Thần Điện ra sao!"

Diệp An im lìm chắp tay sau lưng nhìn chân trời phía xa.

Diệp Quân nhìn Diệp An, tỷ tỷ mình vừa lạnh lùng vừa gắt gỏng!

Nếu Tháp gia theo tỷ ấy chắc chắn sẽ bị chỉnh đốn tơi bời!

Như nhớ ra điều gì, Diệp Quân thầm hỏi: "Tháp gia, tình hình của Thiên Thiên sao rồi?"

Tiểu Tháp: "Đang dần dần hồi phục, đừng lo!"

Nghe vậy, Diệp Quân chợt thở phào nhẹ nhõm.

Điều bất ngờ là trên đường đi, hai tỷ đệ họ không gặp phải bất cứ thần linh nào nữa, thế nên họ tới được thành Chân Thần một cách vô cùng thuận lợi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK