Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1646: Truyền thừa

Nói đến đây, hắn ta nhìn Diệp Quân và Chu Phạn: “Ta đưa hai người tới đây là vì một chuyện, ta muốn chọn một trong hai người làm người thừa kế, bởi vì thời gian của ta không còn nhiều nữa”.

Truyền thừa!

Diệp Quân cười khẽ: “Không biết tiền bối coi trọng ai trong hai chúng ta hơn?”

Người áo đen nhìn hai người: “Ai sống thì có thể lấy được truyền thừa”.

Diệp Quân chợt cau mày.

Chu Phạn nhìn người áo đen, không nói gì.

Trong điện bỗng chốc trở nên yên lặng.

Người áo đen lại nói: “Đây không phải khảo nghiệm, hai người tự chọn đi”.

Diệp Quân khẽ thở dài: “Vì sao các hạ lại đối xử với chúng ta như lũ ngốc thế?”

Người áo đen nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nói: “Các hạ nói thời gian của mình không còn nhiều, nhưng ta thấy cường giả cấp bậc như các hạ có lẽ không thể nào bị một trận pháp hành hạ đến chết, vì thế nếu ta đoán không nhầm thì hẳn là các hạ muốn cướp xác, sau đó nhân cơ hội này trốn thoát. Truyền thừa mà các hạ nói chẳng qua là muốn hai chúng ta tự tương tàn, để lộ quân át chủ bài của mình ra trước thôi. Đúng không?”

Chu Phạn nhìn Diệp Quân, trong mắt có sự ngạc nhiên và khen ngợi.

Người áo đen cười khẽ: “Đúng là ta đã đánh giá thấp ngươi”.

Diệp Quân nói tiếp: “Ngươi không trực tiếp ra tay là vì ngươi đang sợ, ngươi sợ cái gì?”

Người áo đen nhìn Diệp Quân, không lên tiếng.

Diệp Quân mỉm cười: “Tiền bối, thật ra hai chúng ta cũng không muốn trở thành kẻ địch của ngươi. Thế này được không? Ngươi để chúng ta đi, hai bên chúng ta nước sông không phạm nước giếng, được không?”

Người áo đen cười khẽ: “Được”.

Diệp Quân gật đầu: “Cáo từ”.

Nói xong hắn bế Chu Phạn ném ra ngoài đại điện, cùng lúc đó hắn duỗi tay phải ra, kiếm Thanh Huyên bay ra từ Tiểu Tháp của hắn, vững vàng nằm trên tay hắn, sau đó hắn quay lại chém ra một nhát.

Mà lúc này một sức mạnh đáng sợ ập tới.

Ầm!

Sau khi kiếm quang vỡ vụn, Diệp Quân bị hất văng ra ngoài, mà khi bay ra, Diệp Quân lại một lần nữa vung kiếm, trong nháy mắt, cấm chế xung quanh đều bị phá vỡ.

Ngay khi cấm chế bị phá vỡ, Chu Phạn ở nơi xa xòe tay, một luồng kim quang phóng thẳng xuống, bay vào cơ thể cô ta, trong nháy mắt, toàn thân cô ta xuất hiện một chiến giáp màu vàng, cô ta ấn tay phải về phía trước, kim quang bao trùm Diệp Quân, nhưng sức mạnh đó vẫn quá mạnh, khi Diệp Quân xông tới đã đâm vỡ kim quang ấy, sau đó ha người cùng bay ra xa mấy vạn trượng.

Diệp Quân vừa dừng lại, cơ thể đã nứt ra tùng tầng, máu phun ra từ miệng hắn.

Một đòn trọng thương!

Tình hình của Chu Phạn cũng không ổn lắm, kim giáp trên người cô ta cũng nứt ra, khóe miệng cô ta cũng chậm rãi chảy máu.

Chu Phạn nhìn về phía Diệp Quân: “Không sao chứ?”

Diệp Quân trầm giọng đáp: “Có sao, rất nghiêm trọng”.

Chu Phạn đang định lên tiếng thì hai người chợt đồng thời nhìn về phái xa, ở nơi cách mấy vạn trượng, người áo đen đang từ từ bước tới.

Khai Đạo Cảnh!

Diệp Quân nhìn chằm chằm người áo đen, giờ phút này hắn mới phát hiện thực lực của Khai Đạo Cảnh đáng sợ cỡ nào.

Hơn nữa người áo đen trước mắt còn chưa phải Khai Đạo Cảnh ở trạng thái đỉnh phong, thậm chí đến thần hồn cũng không hoàn chỉnh.

Sau khi người áo đen đi ra, hắn ta nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi: “Ta đã quên bao nhiêu năm rồi không được hít thở không khí trong lành thế này”.

Diệp Quân trầm giọng: “Ngươi cố ý để cho ta ra tay”.

Người áo đen mở mắt, trên mặt lộ ra ý cười: “Đúng là thông minh, chỉ một thoáng đã hiểu”.

Diệp Quân cau mày: “Điều ta thắc mắc là tại sao ngươi biết ta có thể phá giải được cấm chế phong ấn thiên địa này?”

Người áo đen cười khẽ: “Không chắc chắn, chỉ cược thôi, nhưng rõ ràng ta đã cược thắng”.

Diệp Quân im lặng.

Mẹ kiếp!

Bị tính kế rồi.

Chết tiệt!

Người áo đen quan sát kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân rồi bảo: “Ta chưa bao giờ thấy thanh kiếm nào mạnh thế này, đến cấm chế thuật thần kia đích thân bày ra cũng có thể phá được, đúng là rất lợi hại”.

Diệp Quân lau vết máu bên khóe miệng, ba dòng huyết mạch trong cơ thể đã sẵn sàng kích hoạt, có thể dốc toàn lực ra tay bất cứ lúc nào.

Lúc này người áo đen chợt nói: “Thế này được không? Ngươi đưa thanh kiếm này cho ta, ta cho ngươi được sống, được không?”

Diệp Quân nhìn người áo đen, cười khẽ: “Không được”.

Nói rồi hắn định thức tỉnh huyết mạch, sau đó liều chết chiến đấu, nhưng lúc này người áo đen lại cười bảo: “Không được thì thôi”.

Nói xong hắn ta quay người đi mất, trong nháy mắt biến mất ở nơi xa.

Diệp Quân và Chu Phạn đều sững sờ.

Cứ thế đi luôn à?

Một nơi khác, trong bóng tối, người áo đen đang quan sát Diệp Quân từ xa, hơi nhíu mày: “Vì sao khi ta muốn giết người đó lại có cảm giác bất an nhỉ? Chẳng lẽ có nhân quả gì không rõ…”

Nói đến đây, hắn ta suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Người này có ba loại huyết mạch đặc biệt, kiếm đạo phi thường, còn có thần kiếm tuyệt thế đó, dù là thực lực hay chỉ số thông minh đều thuộc hàng đỉnh cao, người phía sau chắc chắn không bình thường… Thôi vậy, nếu đã thoát ra được thì cũng là may mắn, không cần phải vì lòng tham của mình mà dính líu tới nhân quả không rõ, chuốc họa vào thân”.

Nói xong hắn ta xoay người biến mất tại chỗ.
Chương 1647: Không cùng tính chất

Sau khi xác định người đàn ông đồ đen rời đi, Diệp Quân lập tức ngồi xuống bắt đầu trị thương.

Vừa nãy cứng rắn đỡ được một đòn tấn công của đối phương, cơ thể hắn suýt nữa tan tác, không chỉ cơ thể, cũng không biết đối phương sử dụng sức mạnh gì mà thần hồn của hắn cũng có cảm giác bị thương nặng.

Cũng may cơ thể đủ mạnh, cộng thêm có kiếm Thanh Huyên chắn trước mặt.

Nếu không e là hắn sẽ bị một quyền đó của đối phương đánh cho thần hồn tan nát.

Lần này bị thương nặng cũng làm cho hắn hiểu rõ cách biệt hiện giờ của mình và cảnh giới Khai Đạo thật sự, Bán Bộ Khai Đạo và Khai Đạo thật sự quả thật là một trời một vực, không thể so sánh được.

Hắn nghi ngờ lúc đầu đối phương muốn cướp kiếm Thanh Huyên của hắn thật, nhưng không biết tại sao lại đột nhiên rời đi.

Không nghĩ nhiều nữa, hắn bắt đầu chuyên tâm chữa trị vết thương.

Chu Phạn ở một bên cũng ngồi xuống, bắt đầu trị thương, cô ta bị thương không nhẹ, dĩ nhiên vẫn nhẹ hơn Diệp Quân, dù sao vừa rồi cũng là Diệp Quân chắn trước mặt cô ta.

Một lúc lâu sau, vết thương của hai người mới hồi phục được bảy tám phần.

Chu Phạn mở mắt ra, cô ta nhìn Diệp Quân đang ngồi khoanh chân ở trước mặt, ánh mắt lóe lên vẻ tò mò.

Từ lúc bắt đầu gặp mặt, cô ta đã biết thiếu niên trước mặt này rất siêu phàm nên vẫn luôn cố gắng lôi kéo, mà đúng như cô ta dự đoán, thiếu niên này đúng thật không đơn giản, hơn nữa còn hơn hẳn những gì cô ta nghĩ.

Ngay cả cường giả cảnh giới Khai Đạo cũng có thể bị vây khốn trong cấm chế đó, thế nhưng Diệp Quân lại có thể phá vỡ nó chỉ một nhát kiếm.

Hơn nữa sở dĩ người đàn ông áo đen bỏ đi chắc cũng có điều kiêng dè.

Khiến cảnh giới Khai Đạo kiêng dè?

Chu Phạn đăm chiêu suy nghĩ.

Lúc này Diệp Quân mở mắt ra, hắn hít sâu một hơi, sau đó nhìn Chu Phạn trước mặt: “Phạn cô nương, có thể liên hệ được với người khác không?”

Chu Phạn định nói gì đó, tận cuối vực sâu ở đằng xa, mười mấy khí tức cực mạnh xông đến.

Thoáng chốc mấy người Sậu Nguyên xuất hiện ở đó.

Sậu Nguyên vội bước đến trước mặt Diệp Quân, sắc mặt trắng bệch: “Cậu Diệp, không sao chứ?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không sao”.

Nghe thế Sậu Nguyên thở phào.

Tả Lão thấy Chu Phạn không sao cũng thở phào.

Diệp Quân hơi ngờ vực: “Vừa rồi các ông ở đâu thế?”

Sậu Nguyên trầm giọng nói: “Sau khi bọn ta bị ngã xuống vực sâu thì bị sức mạnh cấm chế phong ấn bí ẩn trấn áp tu vi, cho đến lúc này cấm chế phong ấn đó mới biến mất”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, rõ ràng mục tiêu của người đàn ông áo đen đó chỉ có hắn và Chu Phạn.

Nghĩ đến đây hắn nhìn Chu Phạn ở đằng xa.

Nếu mục tiêu của đối phương đã hai người họ, vậy tức là Chu Phạn cũng có cách phá bỏ cấm chế, nếu lúc đó mình kiên trì, có lẽ có thể biết được sức mạnh thật sự của Phạn cô nương này.

Nhưng cũng không vội.

Trên đường đến đây, mình được người ta giúp đỡ rất nhiều, mặc dù ơn huệ này còn có mánh khóe nhưng Diệp Quân vẫn nhớ rõ ơn tình này.

Không phải địch cũng không phải bạn, tại sao người ta lại vô duyên vô cớ giúp mình?

Lúc này người đàn ông áo đen ở một bên bỗng nói: “Lúc nãy ở dưới vực sâu bọn ta nghe thấy tiếng đánh nhau, hai vị gặp phải cường giả cảnh giới Khai Đạo đó à?”

Nghe thế, mọi người đều nhìn Diệp Quân và Chu Phạn.

Chu Phạn gật đầu: “Gặp rồi”.

Mọi người biến sắc, người đàn ông áo đen đó vội hỏi: “Thực lực đối phương thế nào?”

Chu Phạn nói: “Rất mạnh, không phải là người chúng ta có thể đối địch”.

Mọi người nhìn nhau, ánh mắt đều hơi nghiêm trọng và lo lắng.

Chu Phạn cười nói: “Các vị đừng lo lắng, sau khi phá được phong ấn, hình như đối phương có việc gấp nên vội vàng rời đi. Hơn nữa nếu muốn giết bọn ta thật thì hắn đã ra tay rồi”.

Người đàn ông áo đen gật đầu: “Đúng thế”.

Dứt lời ông ta nhìn Diệp Quân và Chu Phạn.

Những người còn lại cũng nhìn hai người, suy nghĩ mỗi người mỗi khác.

Chu Phạn không giải thích gì thêm, cô ta quay đầu lại nhìn chân trời: “Chúng ta đến tòa tháp cao bí ẩn đó xem thử”.

Mọi người gật đầu.

Sau khi không còn phong ấn và cấm chế, thoáng chốc mọi người đã xuyên qua Thiên Vực, đến trước tòa tháp đó, tòa tháp cao có mười hai tầng, bốn góc trên cùng bị một sợi dây xích sắt dày khóa lại, đầu kia của dây xích nối sâu dưới lòng đất xung quanh tháp.

Bốn sợi dây xích sắt khóa chặt một tòa tháp.

Trên bốn sợi dây xích sắt đó vẽ đầy những phù văn vừa cổ xưa vừa bí ẩn.

Lúc này Diệp Quân hơi nhíu mày.

Vì hắn nhận ra cổ tự bí ẩn trong tháp vừa hơi động đậy.

Có phản ứng.

Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn phía trên cửa tháp, trên đó có ba chữ lớn nhưng hắn không biết chữ đó.

Diệp Quân đi đến chỗ cửa tháp, lúc này Chu Phạn kéo cánh tay hắn lại.

Diệp Quân quay đầu lại nhìn Chu Phạn, Chu Phạn lắc đầu.

Diệp Quân dừng lại.

Chu Phạn buông cánh tay Diệp Quân ra, sau đó nhìn cánh cửa đó: “Bên trong có sự tồn tại chưa xác định rõ”.

Có sự tồn tại chưa xác định rõ.

Diệp Quân nhíu mày, thầm hỏi: “Tháp gia, ngươi có cảm nhận được không?”

Tiểu Tháp nói: “Quả thật có sự tồn tại chưa xác định rõ, rất mạnh”.

Diệp Quân sầm mặt, không phải lại là cảnh giới Khai Đạo đó chứ?

Với thực lực hiện giờ của hắn, nếu gặp cảnh giới Khai Đạo thì chỉ có thể bị đánh, cách biệt quả thật quá lớn.

Có sự tồn tại chưa xác định rõ.

Nghe Chu Phạn nói thế, sắc mặt mọi người đều trở nên nghiêm trọng và có sự phòng bị.

Chu Phạn quay đầu nhìn mọi người, nghiêm túc nói: “Các vị, nếu bên trong là cường giả cảnh giới Khai Đạo thật thì chúng ta không phải là đối thủ, thế nên các vị phải nghĩ cho kỹ có vào hay không”.

Mọi người cảm thấy hơi khó xử.

Cứ thế đi về sao?

Họ không cam lòng.

Mà đi vào trong… quá nguy hiểm.

Như Chu Phạn đã nói, nếu bên trong là cường giả cảnh giới Khai Đạo thật thì e là họ không có sức đánh trả nữa kìa.

Bán Bộ Khai Đạo và Khai Đạo thật sự không cùng tính chất.
Chương 1648: Tự do ra vào

Lúc này người đàn ông áo đen bỗng hỏi: “Phạn cô nương, Diệp công tử, hai ngươi có vào không?”

Mọi người nhìn Chu Phạn và Diệp Quân.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân, Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn chắc chắn muốn vào trong.

Chu Phạn mỉm cười nói: “Ta cũng giống Diệp công tử, cũng muốn vào trong xem sao”.

Người đàn ông áo đen nói: “Vậy ta cũng đi”.

Những người khác cũng đều tỏ ý muốn đi.

Họ suy nghĩ rất đơn giản, một nam một nữ này có thân phận không tầm thường, hơn nữa đều rất thông minh, nếu hai người đã dám vào trong thì chắc chắn có chỗ dựa.

Chu Phạn và Diệp Quân đều không nói gì.

Thấy thế người đàn ông áo đen nói: “Hai vị, ta biết ta đi theo hai người cũng không giúp gì được cho cả hai, nếu hai vị đồng ý dẫn theo ta, ta sẵn sàng làm trâu làm ngựa cho hai vị”.

Trên đời này làm gì có bữa cơm nào miễn phí đâu.

Muốn có được lợi ích mà không muốn trả giá, làm gì có khả năng này?

Lúc này Tả Lão ở phía sau Chu Phạn bỗng nói: “Những gì ngươi nói đều là thật?”

Người đàn ông áo đen gật đầu: “Ừ”.

Tả Lão nói: “Cũng đúng lúc lắm, tiểu thư nhà ta đang chiêu mộ vài người, thực lực của ngươi khá tốt, hay là gia nhập với bọn ta, cùng làm đại sự?”

Người đàn ông áo đen nhìn Chu Phạn, sau đó nói: “Được”.

Tả Lão xòe tay ra, một tờ khế ước cổ xuất hiện trước mặt người đàn ông áo đen: “Đây là giấy tờ khế ước, bắt đầu từ lúc ký kết khế ước, ngươi sẽ trở thành người cung phụng hoàng tộc Đại Chu ta, thời hạn là một ngàn năm. Trong một ngàn năm, ngươi có thể hưởng thụ toàn bộ đãi ngộ cung phụng cấp hai của hoàng tộc Đại Chu ta, hơn nữa trong vòng một ngàn năm, hoàng tộc Đại Chu sẽ trả cho ngươi một trăm Tổ Mạch làm thù lao”.

Người đàn ông áo đen nhìn tờ khế ước trước mặt, lặng thinh.

Nếu ký vào đây tức là phải làm công cho người ta.

Không ký?

Thì sao người ta phải dẫn ngươi đi?

Tả Lão bình tĩnh nói: “Nếu ngươi không muốn, ta cũng không cưỡng ép”.

Người đàn ông áo đen bỗng nhìn Diệp Quân: “Ngươi thì sao?”

Diệp Quân sửng sốt: “Ta cái gì?”

Người đàn ông áo đen sầm mặt: “Ngươi không muốn chiêu mộ vào thủ hạ sao? Ngươi mau ra giá đi”.

Mọi người: “…”

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Nếu Phạn cô nương đã chiêu mộ ông thì tôi không tham dự nữa”.

Chu Phạn mím môi: “Diệp công tử, vậy ta cảm ơn nhiều”.

Người đàn ông đồ đen do dự, sau đó nói: “Diệp công tử, ngươi đến từ vũ trụ nền văn minh cấp bốn à?”

Diệp Quân lắc đầu: “Ta đến từ nền văn minh cấp một”.

Mọi người đều sửng sốt.

Sắc mặt người đàn ông áo đen sa sầm: “Nền văn minh cấp một của ngươi khiến một cường giả cảnh giới Bán Bộ Khai Đạo đi theo ngươi ư?”

Diệp Quân mỉm cười không nói gì.

Thấy Diệp Quân không có ý chiêu mộ, người đàn ông áo đen thầm thở dài, sau đó nhận lấy khế ước, ông ta chỉ một cái, một giọt tinh huyết chảy ra từ đầu ngón tay, sau đó rơi trên tờ khế ước.

Vèo!

Khế ước bỗng phát ra một luồng sức mạnh bí ẩn lao lên trời, biến mất ở tận cuối tinh không.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Phạn cô nương, đây là gì?”

Chu Phạn mỉm cười nói: “Khế ước này không phải khế ước bình thường, được Đại Đạo công nhận, nếu vi phạm sẽ bị tai ương”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Thì ra là thế”.

Sau khi ký vào tờ khế ước, người đàn ông áo đen nhìn Diệp Quân và Chu Phạn, thầm nghĩ lẽ nào tên này có âm mưu lớn hơn?

Sao ông ta lại không nhìn ra thái độ của Chu Phạn cô nương này với Diệp Quân khác hẳn chứ?

Nhưng cũng bình thường thôi, tên này có cường giả cảnh giới Bán Bộ Khai Đạo đi theo, lai lịch không hề tầm thường, không biết rốt cuộc tên này có lai lịch thế nào.

So với hoàng tộc Đại Chu thì sao?

Sở dĩ ông ta đồng ý ký khế ước, ngoài cảm thấy con người Chu Phạn khá tốt, còn một nguyên nhân nữa, đó là ông ta khá hiểu rõ về hoàng tộc Đại Chu.

Đây là một vũ trụ nền văn minh cấp bốn.

Dựa vào cây lớn sẽ được bóng mát.

Sau khi người đàn ông áo đen ký khế ước, Tả Lão nhìn những người còn lại, họ đều lặng thinh không nói.

Ký khế ước?

Dĩ nhiên là không muốn lắm.

Chu Phạn bỗng cười nói: “Các vị cũng đừng suy nghĩ nhiều, hoàng tộc Đại Chu ta chưa từng cưỡng ép ai cả, mà di tích bí cảnh ở đây không thuộc sở hữu của hoàng tộc Đại Chu ta, các vị có thể tự do đi vào bất cứ lúc nào, ta không có quyền ngăn cản các vị. Đương nhiên, ta cũng nói thật, ta đúng là có vài cách bảo vệ mạng sống, nếu bên trong có cường giả cảnh giới Khai Đạo thật, ta sẽ cố gắng bảo vệ người của mình”.

Dứt lời cô ta chậm rãi bước đến trước tòa tháp, xòe bàn tay ra, một long ấn màu vàng xuất hiện trong tay cô ta, cô ta nhẹ nhàng đè về phía trước.

Một luồng sáng trắng bỗng lao ra, đi vào trong cửa tòa tháp.

Ầm!

Phong ấn trên cửa tòa tháp bỗng bị phá vỡ, sau đó chậm rãi mở ra.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân ở một bên, mỉm cười nói: “Diệp công tử, chúng ta vào thôi”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó đi vào trong tòa tháp cùng với mấy người Chu Phạn.

Mười một người ở bên ngoài im lặng một lúc, một ông lão dẫn đầu bỗng nói: “Đi thôi”.

Dứt lời ông ta dẫn đầu đi sang.

Ký khế ước?

Dĩ nhiên ông ta sẽ không ký.

Như Phạn cô nương đó nói, nơi này lại không phải của hoàng tộc Đại Chu, họ có thể tự do ra vào.

Dù sao có lợi thì sao không được hưởng?

Những người còn lại cũng đều đi vào theo.


Chương 1649: Dùng một lần là xong

Vừa bước vào trong tháp, cảm giác trống rỗng bất ngờ ập đến.

Không gian tầng một của tòa tháp rất lớn đủ để chứa cả vạn người, xung quanh chất đầy các kệ, nhưng đều trống không.

Diệp Quân bỗng bước đến trước một giá kệ, hắn nhặt một cuộn ống trúc lên, trên ống trúc có linh khí bao quanh nên cho dù có cách cả mấy trăm vạn năm cũng không bị hư hại.

Diệp Quân mở ống trúc ra, hắn không biết những chữ bên trong.

Diệp Quân cất ống trúc đi, sau đó nhìn các ống trúc rơi tán loạn xung quanh, khẽ nói: “Hình như lúc đầu họ đi rất vội”.

Chu Phạn khẽ gật đầu: “Nền văn minh Thủy tộc…”

Diệp Quân bỗng quay đầu nhìn Chu Phạn, ngạc nhiên nói: “Cô biết Thủy tộc à?”

Chu Phạn cũng khá bất ngờ: “Ngươi cũng biết hả?”

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết một chút”.

Chu Phạn cười nói: “Ta cũng biết một ít”.

Diệp Quân: “…”

Chu Phạn nói: “Đây là nền văn minh rất bí ẩn nhưng cũng rất mạnh. Không giấu gì ngươi, lần này ta đến đây là để điều tra về nền văn minh này”.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên nhìn Chu Phạn: “Đặc biệt đến để điều tra nền văn minh Thủy tộc ư?”

Chu Phạn gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân hỏi: “Nền văn minh Thủy tộc là vũ trụ nền văn minh cấp bốn hay cấp năm?”

Chu Phạn lặng im một lúc rồi nói: “Cũng không chắc nữa”.

Không chắc!

Diệp Quân không nói gì.

Vũ trụ nền văn minh cấp năm được đã biết đến hiện nay chính là nền văn minh Thiên Hành, còn nền văn minh Thủy tộc này, trực giác mách bảo với hắn là cho dù không phải là nền văn minh vũ trụ cấp năm thì chắc chắn cũng không phải là vũ trụ nền văn minh cấp bốn tầm thường. Phải biết rằng, nền văn minh Thuật Giả chỉ dựa vào một cổ tự mà họ để lại mà đã đạt đến vũ trụ nền văn minh cấp bốn.

Chu Phạn bỗng nói: “Chúng ta lên trên xem thử nhé?”

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Hai người đi lên tầng trên, người đàn ông áo đen, Sậu Nguyên và Hữu Lão đi theo phía sau.

Những người khác cũng vội vàng đi theo.

Sau khi lên tầng hai, một vài bức tượng điêu khắc kỳ lạ được bày trí trong tầng hai, có nam có nữ, còn có các sinh vật kỳ lạ như yêu thú, đều sinh động như thật.

Có đến mấy vạn.

Diệp Quân quan sát thật kỹ những bức tượng đó, hắn thấy bên dưới các bức tượng đều có vào văn tự bí ẩn.

Tiếc là hắn hoàn toàn không hiểu.

Mọi người đi một vòng, sau đó lên tầng ba, vừa bước vào tầng hai, ánh mắt mọi người lập tức trở nên sáng rực như lửa.

Từng món thần vật được bày trí ở tầng ba, tất cả đều được bao bọc bởi từng cột ánh sáng.

Lúc này, một ông lão bỗng đi đến trước một cột sáng trong đó, ông ta vươn tay muốn bắt lấy cột sáng đó, nhưng ngay sau đó dường như ông ta cảm nhận được gì đó, sắc mặt thay đổi, chỉ thấy một sức mạnh bí ẩn bỗng bao phủ lấy mọi người.

Sức mạnh của vực.

Chu Phạn xòe bàn tay ra, một quyển sách cổ xuất hiện trong tay, cô ta thầm niệm một câu chú ngữ, thoáng chốc một kết giới bí ẩn bao phủ lấy cô ta, Hữu Lão phía sau và ông lão áo đen, như nghĩ đến điều gì đó, cô ta bỗng chộp lấy Diệp Quân, sau đó ép buộc túm lấy Diệp Quân đi vào kết giới của cô ta.

Thế nhưng bên ngoài kết giới, lúc này cơ thể và linh hồn của các cường giả cảnh giới Bán Bộ Khai Đạo nứt ra từng chút.

Họ thử phản kháng nhưng không hề có tác dụng, sức mạnh vực bí ẩn đó quá mạnh, không phải là thứ họ có thể chống đỡ.

Lúc này ông lão bỗng quay đầu lại nhìn Chu Phạn cách đó không xa, cầu khẩn: “Mong cô nương ra tay cứu giúp, bọn ta nguyện ký khế ước với cô nương”.

Những người khác cũng vội cầu xin.

Chu Phạn lại lắc đầu: “Không phải các ông muốn thế nào thì thế ấy à?”

“A!”

Thấy Chu Phạn từ chối, ông lão đó bỗng tức giận quát, mặt mày dữ tợn: “Bọn ta có chết cũng phải kéo các ngươi đi cùng”.

Dứt lời, ông ta dùng hết sức mạnh còn lại đánh vào kết giới của mấy người Chu Phạn.

Sau khi cầu sinh không được, đám người còn lại cũng trút hết oán giận vào Chu Phạn, sau đó mọi người đều đồng loạt lao đến chỗ Chu Phạn cùng với ông lão đó.

Ầm ầm ầm!

Từng luồng sức mạnh đáng sợ liên tục đánh vào kết giới của mấy người Chu Phạn.

Thế nhưng sức mạnh của họ không thể lay động được kết giới đó.

Chẳng mấy chốc mọi người đều bị sức mạnh vực bí ẩn đó giết chết.

Thần hồn tan nát!

Diệp Quân nhìn cảnh tượng trước mặt, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, ánh mắt không có chút dao động nào.

Trên đời này luôn có những người muốn có lợi ích, chiếm được lợi xong thành quen, một khi không để cho họ lợi dụng nữa thì bản thân họ sẽ sinh ra thù hằn rồi làm việc ác.

Ánh mắt người đàn ông áo đen sau lưng Chu Phạn lóe lên vẻ phức tạp, tất nhiên ông ta hắn cảm thấy mình may mắn hơn, nếu không đưa ra lựa chọn này thì có lẽ mình cũng đã chết ở bên ngoài.

Cả đời này đôi khi lựa chọn còn quan trọng hơn việc nỗ lực cố gắng.

Ánh mắt Chu Phạn cũng rất bình tĩnh, cô ta quay đầu nhìn Diệp Quân nói: “Diệp công tử, kết giới này của ta không chống đỡ được quá lâu, làm phiền ngươi mở một lối đi trên vách tháp, chúng ta ra khỏi tháp này”.

Diệp Quân gật đầu, hắn xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên bay ra, vách tường của tháp cách bên cạnh không xa bị tách ra thành một lối đi.

Chu Phạn nói: “Đi thôi”.

Dứt lời, cô ta rút kết giới lại, ngay lúc này mọi người lập tức bay ra ngoài tháp.

Sau khi đáp xuống đất, Chu Phạn cúi đầu nhìn cuốn sách cổ trong tay, sách cổ bốc khói, thoáng chốc đã không còn hình dáng gì nữa.

Chu Phạn lắc đầu cười khổ: “Linh khí tích lũy cả mấy trăm năm dùng một lần là xong”.
Chương 1650: Mất mặt

Diệp Quân nói: “Chẳng phải Phạn cô nương có Linh Tổ à? Có thể nói bà ấy khôi phục lại giúp cô”.

Chu Phạn lắc đầu: “Bà ấy sẽ không làm chuyện này”.

Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”

Chu Phạn chớp mắt: “Bà ấy là Linh Tổ! Linh Tổ!”

Nghe thế Diệp Quân lập tức hiểu ra.

Không phải Linh Tổ nào cũng dễ nói chuyện như Tiểu Bạch.

Chu Phạn cất cuốn sách cổ trong tay đi, sau đó nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử từng tiếp xúc với Linh Tổ ư?”

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Sao cô biết?”

Chu Phạn cười nói: “Ta đoán”.

Diệp Quân lắc đầu khẽ cười.

Chu Phạn đang định nói gì đó, ngay lúc này tòa tháp cao đó bỗng rung chuyển.

Mọi người đều ngạc nhiên quay đầu lại nhìn.

Sắc mặt Chu Phạn hơi khó coi: “Lẽ nào là do lúc nãy kiếm của Diệp công tử phá bức tường trong tháp đó, đồng thời cũng phá luôn phong ấn bên trong?”

Diệp Quân lặng thinh, hắn nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay, hoàn toàn có khả năng này.

Thanh kiếm này quả thật là khắc tinh của các loại trận pháp, kết giới và phong ấn.

Người đàn ông áo đen bỗng nói: “Chạy sao?”

Chu Phạn nhìn tòa tháp cao đó, không nói gì.

Ầm!

Đúng lúc này, một luồng khí tức hủy diệt trời đất bỗng bộc phát từ trong tháp, cả tòa tháp bắt đầu rung chuyển dữ dội, sau đó một luồng sáng đen lao ra từ đỉnh tháp đến giữa không trung, nhưng ngay sau đó một đại trận màu đỏ máu xuất hiện ở giữa không trung, một tia huyết quang cuồn cuộn lao xuống, thoáng chốc đã trấn áp luồng sáng đen về đáy tháp.

“A!”

Một tiếng gầm bỗng vang lên từ trong tháp, sau đó luồng sáng đen lại phóng lên trời, nhưng tia huyết quang ở chân trời đó lại lao xuống trấn áp luồng sáng đen về lại.

Cứ thế mỗi lần luồng sáng đen lao lên thì lại bị trấn áp về.

Người đàn ông áo đen bỗng nói: “Tại sao nó không đổi hướng nhỉ, cứ phải bay lên trên?”

Hữu Lão nhìn người đàn ông áo đen: “Ông nhìn xung quanh tháp đi”.

Mọi người nhìn thân tháp, không biết lúc nào xung quanh thân tháp đã xuất hiện vô số phù văn bí ẩn mỏng chằng chịt, những phù văn bí ẩn này toát ra sức mạnh kỳ dị, sau đó tạo thành một tấm lưới trói chặt thân tháp lại.

Thấy thế người đàn ông áo đen khẽ cười, không nói thêm lời nào.

Chu Phạn nói: “Vừa rồi hẳn là do kiếm của Diệp công tử phá giải phong ấn khiến cho vị cường giả trong tháp tìm được cơ hội, thế nên ông ta mới bắt đầu thử phá phong ấn, nhưng có lẽ ông ta không ngờ bên ngoài còn có một phong ấn khác, hơn nữa lại mạnh như vậy”.

Diệp Quân nhìn trận pháp huyết quang đỉnh tháp đó, vẻ mặt hơi nghiêm trọng, vì hắn có thể cảm nhận được cường giả bên trong tháp có khả năng là một vị cường giả cảnh giới Khai Đạo.

Ngay cả cảnh giới Khai Đạo cũng có thể bị phong ấn trấn áp.

Không bình thường lắm.

Chu Phạn nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, cô ta suy nghĩ nhiều hơn một chút, phong ấn mà ngay cả cường giả cảnh giới Khai Đạo cũng không thể phá vỡ, nhưng thanh kiếm này lại có thể dễ dàng phá vỡ nó.

Đổi góc độ suy nghĩ khác, thế chẳng phải chủ nhân tạo ra thanh kiếm này còn mạnh hơn cảnh giới Khai Đạo sao?

“Vẫn cố chấp!”

Ngay lúc này chân trời bỗng vang lên giọng cười.

Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một người đàn ông áo bào đen đứng ở đó.

Nhìn thấy người này, Diệp Quân nhíu mày, sao ông ta lại đến nữa rồi?

Sắc mặt Hữu Lão và Sậu Nguyên bên cạnh Diệp Quân trở nên cực kỳ nghiêm trọng.

Cảnh giới Khai Đạo.

Người đàn ông áo bào đen nhìn tòa tháp đen đó, cười nói: “Tù Linh, đã nhiều năm thế rồi mà ngươi vẫn ngu ngốc thế, ngươi đang đấu với phong ấn do Toái Đại Tế Sư bày bố đấy nhỉ?”

Trong tòa tháp đen, một giọng nói tức giận bỗng vang lên: “Cố Trạch, ngươi bớt cười trên nỗi đau của người khác đi, đợi ông đây ra ngoài… Không đúng, sao ngươi có thể ra ngoài?”

Người đàn ông áo bào đen tên Cố Trạch đó bật cười: “Thần thông ông đây lớn mạnh, pháp lực vô biên, được rồi chứ?”

“Có cái con khỉ!”

Tù Linh chế giễu: “Không biết lúc đầu ai bị một thuật sư của nền văn minh cấp thấp đánh cho tả tơi”.

Nụ cười của Cố Trạch dần biến mất, nhưng sau đó lại nói: “Ôi, không khí bên ngoài trong lành thật, cực kỳ trong lành… Tù Linh, ngươi không ra đây hít thở không khí trong lành chút sao?”

Ầm!

Tòa tháp đen bỗng rung chuyển dữ dội, thế nhưng vẫn không thể lay động được sức mạnh phong ấn xung quanh tòa tháp.

Cố Trạch khẽ cười, sau đó nói: “Được rồi, ta không trêu chọc ngươi nữa. Vốn dĩ ông đây cũng muốn mặc kệ ngươi, nhưng ngẫm lại, bây giờ ta chỉ còn lại một mình ngươi là người quen trong vũ trụ này, cho nên ông đây đại từ đại bị chỉ đường cho ngươi. Ngươi có thấy thiếu niên cầm kiếm cách đó không xa không? Ngươi hãy nhờ hắn giúp ngươi, thanh kiếm đó của hắn có thể phá giải phong ấn”.

Tù Linh im lặng một lúc rồi nói: “Ngươi nói với hắn một tiếng giúp ta, chỉ cần hắn đồng ý giúp ta, ta có thể không giết hắn”.

Cố Trạch bỗng nhiên mắng chửi: “Giết con mẹ ngươi ấy, ngươi đúng là đồ ngu ngốc không có đầu óc, có người nào nhờ người khác giúp như ngươi không? Ngươi bị nhốt ở đây cũng đáng đời, ông đây chưa từng thấy ai ngu ngốc như ngươi”.

Tù Linh tức giận nói: “Ông đây thà chết chứ không cầu xin người khác”.

Cố Trạch bình tĩnh nói: “Vậy ngươi cứ tiếp tục bị nhốt đến chết ở đây đi”.

Dứt lời, ông ta xoay người đi.

Tù Linh bỗng nói: “Khoan đã”.

Cố Trạch xoay người nhìn tòa tháp đen đó, Tù Linh lặng thinh hồi lâu rồi nói: “Nếu ta cầu xin hắn, hắn không giúp ta, vậy chẳng phải ta rất mất mặt sao?”

Cố Trạch: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK