Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1286: Nhổ cỏ tận gốc

Thấy cảnh tượng này, hai mắt Triệu Lão đứng xa xa lập tức trừng lớn, vẻ mặt khó tin: “Sao lại có thể… sao có thể chứ… Hai loại sức mạnh huyết mạch…”

Giây phút ấy ông ta đã hoàn toàn ngơ ngác.

Ông ta thật sự không ngờ, trong cơ thể thanh niên trước mặt này lại có hai loại sức mạnh huyết mạch, hơn nữa, sức mạnh huyết mạch thứ hai lại khủng khiếp tới vậy.

Chuyện này không bình thường!

Không chỉ Triệu Lão, Kỳ Mạc trong bóng tối cũng ngây dại, hai loại sức mạnh huyết mạch cùng tồn tại trong một thể, nghĩa là gì... có nghĩa là tổ tiên của người này có khả năng là một nhân vật cực kỳ lợi hại!

Khó tin!

Mồ hôi lạnh trên mặt Kỳ Mạc đã chảy ròng ròng!

Một vài cường giả nhà họ Kỳ sau lưng ông ta cũng lộ ra vẻ kiêng dè, đây là loại người gì? Lại có thể có hai loại huyết mạch đáng sợ tới vậy!

Sau khi Diệp Quân dùng một nhát kiếm chém vỡ cánh tay phải của bức tượng thần, cơ thể hắn rung lên, hóa thành một đạo huyết quang vạn trượng chém về phía tượng thần.

Triệu Lão đương nhiên sẽ không ngồi yên chờ chết, ông ta thúc giục bức tượng thần đánh ra một đòn nữa, nhưng vừa chạm tới thanh kiếm của Diệp Quân, bức tượng thần đã vỡ tan tành. Triệu Lão trợn mắt, cơ thể như chịu một đòn nghiêm trọng, miệng liên tục ho ra máu.

Tượng thần vỡ tan, ông ta lập tức bị thương nặng!

Sau khi dừng lại, Triệu Lão vội tức giận gào lên: “Kỳ Mạc, bây giờ hắn đã là nỏ mạnh hết đà, sao ông còn chưa ra tay?”

Nỏ mạnh hết đà?

Kỳ Mạc nhìn Diệp Quân đằng xa, trầm mặc.

Đánh tới bây giờ, tuy Diệp Quân thỉnh thoảng cũng bị thương, nhưng nhìn thế nào Diệp Quân cũng không giống nỏ mạnh hết đà!

Tên Triệu Lão này muốn lừa mình!

Thấy Kỳ Mạc không phản ứng gì, Triệu Lão thật sự sốt ruột, ông ta lại vội nói: “Kỳ Mạc, bây giờ ra tay, ông sẽ có được bảy phần Tổ Mạch của hắn, Đạo Thị ta chỉ cần ba phần…”

“Triệu Lão!”

Đúng lúc này, Kỳ Mạc chậm rãi bước ra, ông ta nhìn chằm chằm Triệu Lão, cực kỳ bất mãn: “Ông đừng nói lung tung, nhà họ Kỳ và Diệp công tử đúng là đã xảy ra vài chuyện không vui, nhưng ta đã điều tra rõ ràng, chuyện đó hoàn toàn là lỗi của người nhà họ Kỳ, không thể trách Diệp công tử”.

Nói tới đây, ông ta nhìn về Diệp Quân, trịnh trọng nắm tay ôm quyền: “Diệp công tử, lúc trước tiểu bối nhà họ Kỳ ta không hiểu chuyện, xúc phạm ngươi, mong ngươi rộng lượng không chấp nhặt, đừng để trong lòng”.

“Kỳ Mạc!”

Triệu Lão đằng xa đột nhiên gào lên giận dữ: “Ông đúng là tiểu nhân đê tiện vô liêm sỉ, ông cho rằng bây giờ ông rút lui thì hắn sẽ buông tha cho nhà họ Kỳ sao? Người này thiên phú yêu nghiệt một khi để hắn có cơ hội phát triển thì nhà họ Kỳ đứng trước mặt hắn sẽ chỉ là con cừu non đợi bị làm thịt, đến lúc đó, ông hối hận cũng muộn rồi…”

Diệp Quân đột nhiên mở lời: “Ông đừng nói lung tung, ta với nhà họ Kỳ chỉ xảy ra chút hiểu lầm, bây giờ hiểu lầm đã được giải quyết, đương nhiên không cần trả thù gì nữa…”

Nghe Diệp Quân nói vậy, Kỳ Mạc âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: “Diệp công tử sáng suốt...”

Diệp Quân đột nhiên cắt ngang lời gã: “Muốn hợp tác đánh sập Đạo Thị không?”

Nghe Diệp Quân nói vậy, Kỳ Mạc sửng sốt.

Hợp tác?

Cái quái gì vậy?

Bây giờ ông ta không theo kịp suy nghĩ của Diệp Quân nữa rồi.

Diệp Quân còn nghiêm túc nói: “Chúng ta hợp tác đánh sập Đạo Thị, ông thấy sao?”

Kỳ Mạc nhìn thoáng qua Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử nói đùa rồi, chuyện lớn như vậy, sao ta có thể quyết định được? Việc này… Ta phải quay lại bẩm báo với gia chủ”.

Ông ta không từ chối vì sợ chọc giận Diệp Quân.

Diệp Quân cũng không nói tiếp, chỉ nhìn Triệu Lão ở đằng xa: “Ông có thể đi rồi đấy”.

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Giờ phút này, Triệu Lão và Kỳ Mạc đều sửng sốt.

Đùa cái gì vậy?

Ngươi không đánh nữa à?

Thấy Diệp Quân đi thật, Kỳ Mạc vội nói: “Diệp công tử…”

Diệp Quân quay người nhìn Kỳ Mạc, Kỳ Mạc do dự nhắc nhở: “Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc”.

Nhổ cỏ tận gốc!

Nghe Kỳ Mạc nói vậy, Triệu Lão nhìn chằm chằm ông ta, vẻ mặt cực kỳ khó coi, tên khốn này còn muốn thanh niên kiếm tu kia giết ông ta.

Lúc này, ngược lại, ông ta không hận Diệp Quân.

Với tư cách là đối thủ của Diệp Quân, hai bên ngươi chết ta sống là chuyện bình thường, nhưng Kỳ Mạc này làm vậy, đúng là không bằng một con chó, nếu hôm nay ông ta có thể sống, sau này chắc chắn điên cuồng trả thù nhà họ Kỳ.

Ông ta biết lý do Diệp Quân không giết mình là vì vậy, nhưng ông ta không quan tâm, bây giờ ông ta chỉ muốn Kỳ Mạc chết, muốn nhà họ Kỳ diệt vong.

Nghe Kỳ Mạc nói thế, Diệp Quân lập tức nhíu mày: “Nhổ cỏ tận gốc ư?”

Kỳ Mạc vội gật đầu: “Đúng đúng, Diệp công tử, nhổ cỏ không nhổ gốc, gió xuân thổi tới lại nảy mầm… Vậy nên, ngươi nhất định đừng nhân từ mà nương tay!”

Diệp Quân lắc đầu: “Cha và ông nội ta thường dạy ta, phải khoan dung độ lượng, làm việc phải chừa đường lui, sau này còn gặp lại, vậy nên… Ta không giết nữa”.
Chương 1287: Cung chủ biết sao?

"Cổ hủ!"

Nghe Diệp Quân nói như vậy, Kỳ Mạc có chút lo lắng: "Cha và ông nội ngươi mềm yếu như vậy, tung hoành trên giang hồ chắc cũng chẳng ra làm sao nhỉ?"

Diệp Quân khẽ gật đầu, nghiêm túc nói: "Quả thật là cũng chẳng ra làm sao, đặc biệt là cha ta, người ta gọi ông ấy là vua dựa dẫm...”

Trong cơ thể Diệp Quân, kiếm Thanh Huyên đột nhiên rung lên, như đang muốn nói gì đó.

Diệp Quân: "...”

Kỳ Mạc nghiêm túc nói: "Diệp công tử, Triệu Lão này đã là kẻ địch của ngươi rồi, ông ta bây giờ đã là nỏ hết đà, nếu ngươi không giết ông ta, khi ông ta tỉnh lại, sẽ dẫn cường giả Đạo Thị đến giết ngươi, đến lúc đó ngươi hối hận cũng đã muộn...”

Diệp Quân đột nhiên nói: "Hay là ông giết đi?"

Vẻ mặt Kỳ Mạc cứng đờ.

Diệp Quân không nói nữa, xoay người cầm kiếm bay lên, biến mất khỏi tầm mắt của ông ta.

Nhìn thấy vậy, sắc mặt Kỳ Mạc nhất thời trở nên khó coi, tựa hồ cảm nhận được cái gì đó, ông ta quay đầu nhìn về phía Triệu Lão, lúc này, Triệu Lão đang dùng ánh mắt cực kỳ lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn: “Sao, ông muốn giết ta à?"

Kỳ Mạc sự im lặng.

Ông ta đúng là đã muốn giết người!

Bởi vì ông ta không biết Triệu Lão này có trả thù Diệp Quân hay không, nhưng Triệu Lão nhất định sẽ không bỏ qua cho ông ta, nhưng nếu ông ta giết Triệu Lão thì sẽ gây nên hiềm khích với Đạo Thị, có khi còn dẫn đến đến thù địch giữa hai thế lực, lúc đó nhà họ Kỳ có thể sẽ không bảo vệ được ông ta nữa, vì dù sao địa vị của Triệu Lão cũng không thấp.

Lúc này Kỳ Mạc thực sự rất hận Diệp Quân.

Đồng thời, ông ta cũng cảm thấy có chút hối hận, nếu sớm biết thì ông ta đã cùng Diệp Quân liên thủ san bằng Đạo Thị rồi. Nhưng bây giờ, quá muộn rồi.

Triệu Lão đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Nào, giết ta đi!"

Ông ta vốn không sợ Kỳ Mạc, bởi vì ông ta nghĩ Kỳ Mạc sẽ không dám giết ông ta.

Trầm mặc một lát, Kỳ Mạc thấp giọng thở dài: "Triệu Lão, ông chớ có trách ta, lai lịch tên kia không đơn giản đâu!"

Rõ ràng ông ta đang muốn chuyển hướng mâu thuẫn.

Nhưng Triệu Lão không nghe ông ta, cười lạnh vài tiếng rồi xoay người rời đi.

Nhìn thấy vậy, ánh mắt Kỳ Mạc dần dần trở nên âm trầm, nhưng cuối cùng vẫn không ra tay.

Nếu không giết, vẫn còn cứu vãn được.

Nếu giết, thì nhà họ Kỳ sẽ chẳng còn đường cứu vãn với Đạo Thị nữa.

Tựa hồ nghĩ tới cái gì, Kỳ Mạc đột nhiên không khỏi tức giận mắng: "Sao tên kiếm tu đáng chết đó lại lắm tâm tư vậy chứ?"

...

Bên ngoài Đạo Thị.

Ba người Mạt Ách lúc này cũng nhận được tin tức, khi biết Triệu Lão bị Diệp Quân đánh bại, cả ba người đều lộ ra vẻ khó tin.

Bởi vì Diệp Quân chẳng qua chỉ ở cảnh giới Thiên Quân mà thôi!

Cảnh giới Thiên Quân đánh bại cảnh giới Thần Đạo?

Làm sao có thể?

Thần linh nhà họ Triệu trầm giọng nói: "Chẳng lẽ Diệp Quân đang che giấu thực lực?"

Mạt Ách lắc đầu: “Không thể...”

Thần linh nhà họ Triệu cau mày: “Nói cách khác, thực lực của hắn trong khoảng thời gian này đã tăng lên rất nhiều?"

Nghe vậy, vẻ mặt của ba người họ đồng thời trở nên ngưng trọng.

Nếu thực sự trong thời gian ngắn như vậy mà thực lực của Diệp Quân tăng lên nhiều như vậy, vậy thì quá khủng bố.

Mạt Ách trầm giọng nói: "Người này. . . đúng là quái vật!"

Thần linh nhà họ Triệu đột nhiên nói: "Truyền thừa của lão sư...”

Mạt Ách nói: "Trở về Đạo Điện trước đi. Người này có được truyền thừa của lão sư, thần giới giờ chắc cũng biết hết rồi, giờ chúng ta yên lặng theo dõi diễn biến là được”.

Bọn họ mặc dù cũng được gọi là thần, nhưng cũng không phải là người mạnh nhất trong Đạo Điện, sở dĩ truy sát Diệp Quân đó là bởi vì không có nhiều người biết Diệp Quân có được truyền thừa của Thượng Thần, nhưng hiện tại, việc Diệp Quân có được truyền thừa của Thần Nhất đã lan rộng khắp các thế giới.

Lúc này, cho dù bọn họ có được truyền thừa và Tổ Mạch của Diệp Quân, cũng không giữ được, cho nên hiện tại cũng không cần mạo hiểm.

Rất nhanh, ba người quay đầu rời đi.

...

Trong một bầu trời đầy sao yên tĩnh, một cung điện sang trọng đứng lặng lẽ.

Đạo cung!

Đây là trụ sở của Đạo Thị.

Sau khi Triệu Lão rời khỏi Đạo Thị, liền trở lại đạo cung, sau khi tiến vào chính điện của đạo cung, liền cung kính hành lễ.

Một lúc sau, một người đàn ông trung niên mặc áo choàng xuất hiện đối diện với Triệu Lão.

Triệu Lão lại vội vàng hành lễ: “Cung chủ”.

Người đàn ông trung niên bình tĩnh nói: "Nói”.

Triệu Lão nhanh chóng giải thích tường tận vấn đề.

Một lúc sau, người đàn ông trung niên chậm rãi đi đến cửa đại điện, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao ở phía xa, nhẹ giọng nói: "Thần Nhất...”

Triệu Lão có chút tò mò: “Cung chủ biết sao? Thần Nhất này?

Người đàn ông trung niên khẽ gật đầu: “Hồi đó ta từng gặp qua một lần, là một người rất xuất chúng”.

Triệu Lão liếc nhìn người đàn ông trung niên, nhưng không nói gì.

Sau một lúc lâu im lặng, người đàn ông trung niên đột nhiên hỏi: "Kiếm tu trẻ tuổi đã có được truyền thừa của Thần Nhất?"

Triệu Lão gật đầu.

Người đàn ông trung niên nhẹ nhàng nói: "Nói như vậy, thần vật của Thần Nhất kia đang ở chỗ hắn?"

Triệu Lão do dự một lúc, rồi nói: "Đúng thế”.
Chương 1288: Việc cần làm trước

Người đàn ông trung niên nheo mắt lại.

Nhìn thấy cảnh này, Triệu Lão cả kinh, sau đó nói: "Chẳng lẽ cung chủ muốn Tổ Mạch kia?"

"Tổ Mạch?"

Người đàn ông trung niên cười nhẹ, nhưng không nói gì.

Triệu Lão trầm giọng nói: "Cung chủ, người này có hai loại huyết mạch rất đáng sợ, lai lịch cũng không đơn giản...”

Trên thực tế, ông ta giờ không quá muốn nhắm vào Diệp Quân nữa, cũng không muốn Đạo Thị tiếp tục nhắm vào Diệp Quân.

Bởi vì ông ta có chút sợ hãi Diệp Quân.

Trong trận đấu trước với Diệp Quân, ông ta biết rất rõ rằng Diệp Quân vẫn chưa đạt đến cực hạn của mình, kiếm tu trẻ tuổi đó chắc chắn vẫn đang che giấu con át chủ bài của mình.

Hơn nữa, điều đáng sợ nhất là thế lực đứng sau kiếm tu trẻ tuổi đó vẫn chưa xuất hiện.

Nói một cách đơn giản, bây giờ ông ta chỉ muốn khử nhà họ Kỳ.

Người đàn ông trung niên đột nhiên nói: "Có hai huyết mạch, muốn tra ra lai lịch của hắn hẳn là không dễ dàng, ông tìm được chưa?"

Triệu Lão đầu lắc đầu: “Mới tra ra một ít, hắn đến từ Tuế Nguyệt trường hà…”

Người đàn ông trung niên nhẹ nói: "Tuế Nguyệt trường hà ... Nơi đó đã từng có hai người rất đáng gờm, một người là chủ nhân bút Đại Đạo, người kia là Chân Thần Chân vũ trụ ... không biết hắn có liên quan gì đến đám người này không…”

Triệu Lão nói: "Ta không biết điều đó”.

Sau một lúc lâu im lặng, người đàn ông trung niên nói: "Ông đi thay ta một chuyến, hỏi thanh niên đó xem có thể nhượng lại một món thần vật của Thần Nhất để lại không, là một cuốn sách màu đen…nếu hắn đồng ý thì Đạo Thị có thể cho hắn hai đạo Tổ Mạch!"

Triệu Lão cười khổ nói: "Cung chủ, ta vừa mới đánh nhau với hắn...”

Người đàn ông trung niên cười nói: "Xem trí nhớ của ta này. . . thôi không sao, không phải hắn để ông đi rồi sao?"

Triệu Lão do dự một lúc rồi nói: "Vậy ta sẽ thử”.

Người đàn ông trung niên gật đầu: “Ừ”.

Triệu Lão đột nhiên nói: "Nếu như hắn không chịu nhượng thì sao?"

Ánh mắt người đàn ông trung niên đột nhiên híp lại, ánh mắt lóe lên, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Nhìn thấy vậy, sắc mặt Triệu Lão lập tức trầm xuống, ông ta biết nếu như Diệp Quân không chịu nhượng, cung chủ nhất định sẽ không từ bỏ.

Điều khiến hắn có chút hiếu kỳ chính là, cuốn sách cổ màu đen kia rốt cuộc là thần vật gì, ngay cả cung chủ cũng động lòng?

Phải biết rằng, trong các thế lực lớn, Đạo Thị rất giàu có, hơn nữa với tư cách là chủ nhân của Đạo Thị, ông ta nắm giữ vô số bảo vật thần thánh, cho dù là Tổ Mạch siêu quý giá thì ở trước mặt cung chủ cũng chỉ đến vậy mà thôi.

Cho nên, thứ khiến cung chủ coi trọng, quả thật không nhiều.

Lúc này, người đàn ông trung niên nói: "Đi nói với hắn trước, xem hắn nghĩ thế nào”.

Triệu Lão khẽ gật đầu: “Được!"

Nói xong, ông ta lặng lẽ rút lui.

Ở cửa chính điện, người đàn ông trung niên trầm mặc một hồi, nói: "Người đâu”.

Vừa dứt lời, bốn cường giả thần bí mặc áo giáp đen xuất hiện phía sau người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên bình tĩnh nói: "Đi đi, nếu như đối phương không đồng ý nhượng...”

Nói tới đây, ông ta tự giễu cười một tiếng: “Ta cũng không nghĩ tới việc bản thân sẽ dùng thủ đoạn tồi vậy đâu...... Nhưng biết làm sao được, thứ đó quý giá vô cùng, ta không ra tay, người khác sẽ ra tay. Tốt hơn là ở nó ở trong tay của ta...”

Nói xong, ông ta phất tay.

Nhận được tín hiệu, bốn cường giả thần bí cung kính hành lễ, sau đó lặng lẽ biến mất tại chỗ.

...

La Giới, nhà họ Mục.

Sau khi nghe lão già trước mặt nói xong, tộc trưởng Mục Thành của nhà họ Mục vẻ mặt càng thêm ngưng trọng: “Hắn thật sự đã đánh bại một cường giả cảnh giới Thần Đạo có 4 phần thần tính à?"

Ông lão khẽ gật đầu: “Ừ”.

Mục Thành chậm rãi đứng lên, lúc này ông ta có chút sợ hãi, nhưng cũng có chút vui mừng, năm đó tên kia cố ý xòe ra nhiều Tổ Mạch như vậy, là muốn dụ nhà họ Mục ông ta ra tay, nếu ông ta lựa chọn làm như vậy, nhà họ Mục có lẽ đã diệt tộc rồi.

Mục Thành nhẹ giọng nói: "Tên này thật là xấu xa!"

Lão già cũng nói: "Tộc trưởng, người này lai lịch nhất định không đơn giản, tuổi còn trẻ như vậy mà đã có thể đạt tới trình độ này, thật sự là hiếm có…”

Mục Thành khẽ gật đầu, có chút nghi hoặc nói: "Trước hắn nói hắn thuộc nhà họ Dương... Nhưng tại sao ta chưa hề nghe đến tộc này?"

Lão già nói: "Có lẽ là đại tộc lánh đời?"

Mục Thành gật đầu: “Có thể, bất kể như thế nào, sau ngày hôm nay, nhà họ Dương này nhất định sẽ trở thành đối tượng điều tra của rất nhiều thế lực”.

Nói đến đây, ông ta lắc đầu, rồi nói: "Đây không phải là việc của những người nhà họ Mục ta, Trượng lão, hãy truyền lệnh. Từ nay về sau, người nhà họ Mục không được vênh váo bên ngoài, không được dùng quyền thế ức hiếp người khác. Khiêm tốn cho ta, nếu để cho ta biết ai ỷ thế ức hiếp người khác, lập tức bị trục xuất khỏi nhà họ Mục”.

Bất luận là nhà họ Dương hay là Đạo Thị, hiện tại ông ta đều không muốn đi dây vào, ông ta chỉ muốn chăm người nhà của mình thật tốt.

Bởi vì ông ta phát hiện, nếu không quản lý người của mình cho tốt, một khi chọc giận người không nên chọc giận, thì sẽ chuốc lấy tai họa cho cả tộc!

...

Sau khi Triệu Lão rời khỏi đạo cung, cũng không có đi thẳng đến gặp Diệp Quân, mà dẫn theo một nhóm người thẳng đến nhà họ Kỳ.

Bây giờ để vấn đề của Diệp Quân sang một bên, ông ta phải giết Kỳ Mạc, tên khốn đó trước.
Chương 1289: Đúng là lợn!

Nhà họ Kỳ.

"Ngu xuẩn!"

Trong đại điện, một tiếng rống giận dữ đột nhiên vang lên, chấn động bốn phía.

Trong đại điện, sắc mặt Kỳ Mạc có chút khó coi, cúi đầu không dám nói gì.

Trước mặt ông ta cách đó không xa, có một người đàn ông trung niên, người đàn ông trung niên mặc một bộ hoa bào, trong mắt ánh lên sự tức giận không thể che giấu.

Người này là Kỳ Lăng, gia chủ nhà họ Kỳ.

Kỳ Lăng trừng mắt nhìn Kỳ Mạc, tức giận nói: “Ông cho rằng lai lịch của thiếu niên kia không đơn giản, không ra tay cũng không có gì sai, nhưng ông tuyệt đối không được để cho tên đó giết chết Triệu Lão...Không đúng, khi thiếu niên kia mời ông cùng đối phó với Đạo Thị, lẽ ra ông không nên từ chối, sau khi từ chối, ông lại để cho thiếu niên kia đi giết Triệu Lão...Ông quả thực là một con lợn, ngu như lợn!"

Lúc này, Kỳ Lăng tức giận đến mức phổi sắp nổ tung.

Nếu Kỳ Mạc biết thân phận của người thanh niên này không đơn giản liền rút lui, thì đó sẽ là một lựa chọn sáng suốt, nhưng Kỳ Mạc lại không rời đi, không chỉ từ chối mà còn để cho thiếu niên đó đi giết Triệu Lão…

Điều này tương đương với việc kết thù hai phe một lúc!

Sau khi nghĩ đến đây, Kỳ Lăng càng nghĩ càng tức giận và tiếp tục chửi bới: "Ông đúng là một con lợn, không, lợn không ngu bằng ông!"

Sắc mặt Kỳ Mạc tái đi, nhưng không dám nói gì, bởi vì ông ta cũng biết mình đã phạm phải sai lầm lớn, hiện tại cần nhà họ Kỳ che chở, bởi vì Triệu Lão nhất định sẽ không bỏ qua cho ông ta.

Kỳ Lăng hít một hơi thật sâu, khuôn mặt trở nên tái nhợt, tỏa ra một luồng khí tức đáng sợ.

Nhà họ Kỳ vốn có rất nhiều lựa chọn, nhưng Kỳ Mạc lại chọn cái ngu ngốc nhất.

Đúng là lợn!

Một lúc sau, Kỳ Lăng đột nhiên nói: "Ông nói là thanh niên đó có truyền thừa của Thần Nhất?"

Thấy lửa giận của Kỳ Lăng đã lắng xuống, Kỳ Mạc vội vàng gật đầu: "Đúng thế”.

Ánh mắt Kỳ Lăng khẽ động, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Thấy vậy, Kỳ Mạc sửng sốt, chẳng lẽ tộc trưởng cũng có ý nghĩ đó?

Sau khi nghĩ, Kỳ Mạc trầm giọng nói: "Tộc trưởng, lai lịch của tên kia không đơn giản…”

Kỳ Lăng tức giận nói: "Bây giờ đã thành kẻ thù của nhau rồi, còn có thể làm sao? Chẳng lẽ giết ông đi đền tội cho hắn?"

Kỳ Mạc không dám nói gì nữa.

Quả thật, hiện tại hai bên đã thành kẻ thù, trừ khi nhà họ Kỳ muối mặt đi xin lỗi thanh niên đó, nếu không, không ai có thể đảm bảo sau này thanh niên kia không trả thù nhà họ Kỳ.

Đương nhiên, Kỳ Mạc hiểu rõ, tộc trưởng nhà mình không phải đang lo lắng tên này có trả thù nhà họ Kỳ hay không, mà là đang thèm muốn truyền thừa Thần Nhất trên người tên này.

Thần Nhất!

Đây là một vị cường giả có 10 phần thần tính!

Những thứ mà một cường giả ở cấp độ này để lại sao có thể là những thứ bình thường được? Đừng nói những thứ khác, ngay cả Tổ Mạch kia cũng đủ khiến lòng người rung động rồi.

Đúng lúc này, một ông lão đột nhiên đi vào đại sảnh, ông già cung kính hành lễ với Kỳ Lăng, sau đó nói: "Tộc trưởng, Triệu Lão tới rồi”.

Nghe thấy vậy, Kỳ Lăng lạnh lùng liếc nhìn Kỳ Mạc một cái, nói: "Mời vào”.

Ông lão khẽ hành lễ rồi lui ra sau.

Chẳng mấy chốc, Triệu Lão bước vào đại điện, cũng mang theo năm cường giả đỉnh cấp, một trong số họ ở cảnh giới Thần Đạo.

Thấy Triệu Lão, Kỳ Lăng vội vàng chào hỏi, cười nói: "Triệu Lão, ông…”

Triệu Lão chỉ thẳng vào Kỳ Mạc bên cạnh: “Lão Lăng, người này phải chết”.

Biểu cảm của Kỳ Lăng đông cứng lại.

Sắc mặt Kỳ Mạc âm trầm, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Triệu Lão nhìn chằm chằm Kỳ Lăng: “Kỳ Lăng, ta là người ân oán phân minh. Những gì người này đã làm không phải là ý nhà họ Kỳ, vì vậy ta chỉ muốn ông ta chết”.

Cho dù lùi một bước sẽ tiến được nhiều bước, nhưng cục tức này ông ta không chịu được, nếu không giết Kỳ Mạc, ông ta ăn không ngon ngủ không yên.

Im lặng hồi lâu, Kỳ Lăng mới nói: "Triệu Lão, ông ta làm sai chuyện, nhưng chết... Chẳng phải là hơi quá sao?"

Hắn đương nhiên sẽ không để cho Kỳ Mạc chết, đùa chắc, nếu như cứ để cho Kỳ Mạc chết như vậy, không phải sẽ bôi tro trát trấu vào mặt mũi nhà họ Kỳ sao?

Cho nên, ông ta mặc dù rất muốn giết con lợn ngu Kỳ Mạc kia, nhưng hiện tại ông ta cũng sẽ không giao Kỳ Mạc ra.

Triệu Lão nhìn chằm chằm Kỳ Lăng, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng: “Nói vậy tức là không tìm được tiếng nói chung rồi?"

Kỳ Lăng thấp giọng thở dài: “Triệu Lão, chuyện này là do nhà họ Kỳ ta không phải, như này đi, nhà họ Kỳ ta bỏ ra 300 Tổ Nguyên bù tội cho ông, chuyện này coi như bỏ qua, đừng làm hỏng hòa khí giữa hai nhà chúng ta…”

Triệu Lão cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Ba trăm Tổ Nguyên, ông thấy ta thiếu ba trăm Tổ Nguyên à?"

Kỳ Lăng cau mày, ánh mắt trở nên có chút lạnh lùng: “Triệu Lão, chuyện này thật sự không có cách nào khác sao?"

Triệu Lão suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Xem ra nhà họ Kỳ không muốn giao người này ra, thế thì…”

Dứt lời, ông ta quay lại đấm một chưởng về phía Kỳ Mạc.

Bùm!

Với cú đấm này, một sức mạnh đáng sợ ngay lập tức bộc phát ra và toàn bộ đại điện lập tức biến thành tro bụi.

Kỳ Lăng cùng Kỳ Mạc đều không ngờ Triệu Lão sẽ ra tay bất ngờ, Kỳ Mạc không kịp đề phòng, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài ngàn trượng!

"Làm càn!"

Kỳ Lăng vô cùng tức giận.

Triệu Lão này dám ra tay với tộc nhà họ Kỳ, căn bản là không coi trọng nhà họ Kỳ!

"Người đâu!"

Kỳ Lăng gầm lên một tiếng, vô số cường giả nhà họ Kỳ từ mọi hướng bay tới.

Nhưng Triệu Lão không hề sợ hãi, lại lao về phía Kỳ Mạc, những người đi theo ông ta thì lao về phía những cường giả nhà họ Kỳ.

Triệu Lão không quan tâm đến mấy cường giả nhà họ Kỳ xung quanh mình, ông ta lao như điên về phía Kỳ mạc!

Phải nói rằng, ông ta thực sự tức giận!
Chương 1290: Thà làm phản

Đã thống nhất là mọi người sẽ chung tay đối phó với Diệp Quân, nhưng ông ta không ngờ rằng tên khốn này khi lâm trận lại lùi bước, bội lời cũng không sao, thậm chí còn muốn ông ta chết.

Ông ta thật sự không chịu nổi cục tức này!

Thấy Triệu Lão lại xông về phía mình, Kỳ Mạc cả kinh, vội vàng nói: "Triệu Lão, ông điên rồi sao? Đây là nhà họ Kỳ, ông…”

Bùm!

Một tiếng nổ lớn vang vọng khắp bầu trời, Kỳ Mạc lại bị đánh bay ra ngoài, thời không xung quanh trực tiếp bị phá vỡ.

Ông ta mặc dù cũng là cường giả cảnh giới Thần Đạo, nhưng thực lực của ông ta chả là gì so với Triệu Lão, cho nên căn bản không phải là đối thủ của Triệu Lão.

Nhưng vào lúc này, xung quanh càng ngày càng có nhiều cường giả nhà họ Kỳ, số ít người do Triệu Lão mang đến đã bị trấn áp.

Triệu Lão sau khi tung một quyền đánh bay Kỳ Mạc, đang định ra đòn nữa, thì Kỳ Lăng đã đứng ở trước mặt ông ta, Kỳ Lăng trừng mắt nhìn ông ta: “Triệu Lão, ông có biết ông đang làm gì không?"

Vẻ mặt Triệu Lão hung ác: “Kỳ Lăng, lão phu đương nhiên biết, lão phu nói cho ông biết, lão phu quyết sống mái với nhà họ Kỳ…”

Vừa nói, ông ta vừa lao thẳng về phía Kỳ Lăng.

Nhìn thấy thế, sắc mặt Kỳ Lăng trong nháy mắt trở nên có chút hung dữ, không nói nhảm nữa, trực tiếp xông về phía Triệu Lão.

Bằng cách này, hai bên đã có một cuộc đại chiến.

Mặc dù đám người Triệu Lão đã bị áp chế hoàn toàn, nhưng nhà họ Kỳ cũng không thể giết chết họ, dù sao thì cường giả ở cảnh giới Thần Đạo rất khó chết.

Cứ như vậy, trận chiến kéo dài nửa ngày, toàn bộ nhà họ Kỳ đều bị đánh tan tành, vô số người chết thảm, hơn nữa, giao tranh giữa hai bên ngày càng ác liệt, đặc biệt là Triệu Lão, như đã phát điên, lối đánh liều lĩnh khiến Kỳ Lăng phải đau đầu.

Mà Kỳ Mạc đã sợ đến mất mật, ông ta thật sự không nghĩ tới lão già này sẽ điên cuồng như vậy, mang thẳng người đến nhà họ Kỳ đánh giết.

Hoàn toàn không quan tâm đến đại cục!

Ngay khi song phương đang phân tranh sinh tử, một tiếng hét giận dữ đột nhiên vang vọng: “Dừng tay”.

Triệu Lão dừng tay, quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy cách đó không xa một ông già mặc áo bào trắng.

Nhìn thấy ông già áo bào trắng, Triệu Lão cau mày: “Cố Lão!"

Ông già áo bào trắng trầm giọng nói: "Triệu Lão, ông đã quên cung chủ nói với ông gì rồi sao?"

Triệu Lão mặt không đổi sắc: “Ta đương nhiên không quên, chờ ta xử lý xong chuyện ở đây, sẽ đi làm việc kia”.

Cố Lão trầm giọng nói: "Triệu Lão... Trước khi ta tới, cung chủ nói với ông, bảo ông bỏ qua chuyện nhà họ Kỳ...”

"Cái gì?"

Triệu Lão đột nhiên cau mày: “Bảo ta bỏ qua chuyện này?"

Cố Lão gật đầu: “Ý cung chủ là đem đại cục đặt lên hàng đầu”.

Triệu Lão sắc mặt âm trầm, trầm mặc không nói gì.

Cố Lão tiếp tục nói: “Ta biết ông tức giận, nhưng ông cũng nên biết, dựa vào thực lực của mấy người, không thể ở đây giết người được…… Hơn nữa, cung chủ còn có ý muốn hợp tác với nhà họ Kỳ…”

Hợp tác với nhà họ Kỳ!

Nghe được câu này, sắc mặt Triệu Lão nhất thời trở nên cực kỳ khó coi, ông ta không ngờ cung chủ lại muốn hợp tác cùng nhà họ Kỳ!

Cố Lão trầm giọng nói: "Triệu Lão, chuyện này... buông bỏ đi”.

Triệu Lão tức giận chỉ vào Kỳ Mạc phía xa: “Người này hết lần này đến lần khác muốn bức ta vào chỗ chết, ông bảo ta bỏ qua, ta phải bỏ qua như nào đây?"

Cố Lão nhìn chằm chằm Triệu Lão: “Đây là ý của cung chủ!"

Nghe vậy, ông già sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ âm trầm.

Cố Lão nói tiếp: "Triệu Lão, đồ trên người thanh niên kia rất quan trọng đối với cung chủ, cho nên... thứ cho ta nói thẳng, chẳng lẽ chuyện của ông quan trọng hơn của cung chủ sao?"

Triệu Lão đột nhiên cười lên, ông ta không ngờ rằng cung chủ không những không ủng hộ ông ta, ngược lại còn muốn ông ta buông tay...

Đây là tử thù!

Không chỉ vậy, Đạo Thị còn muốn hợp tác với nhà họ Kỳ ...

Lúc này, Triệu Lão đột nhiên cảm thấy có chút buồn bực.

Ông ta đã làm việc cho Đạo Thị nhiều năm như vậy, nhưng lại có một kết cục như vậy.

Cố Lão trầm giọng nói: "Triệu Lão, ta biết ông có oán trách, nhưng chuyện này…”

Triệu Lão xua tay: “Thôi”.

Người ông ta mang tới đều là người của Đạo Thị, cung chủ đã lên tiếng, những người này nhất định sẽ không tiếp tục giúp ông ta.

Triệu Lão nói: "Ta đi tìm Diệp Quân”.

Nói xong quay người rời đi.

Nhưng sau khi quay lại, ánh mắt ông ta trở nên vô cùng lạnh lùng.

Con mẹ nó!

Đạo Thị đối xử với ta như vậy, vậy thà ta làm phản đi cho rồi, dựa vào Diệp Quân kia!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK