Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3186: Ý nghĩa

Nam Tiêu đứng nhìn xung quanh, trong lồng ngực như bị nhét một đống bông gòn khó chịu.

Nơi xa, Tiểu Nhiễm bỗng ngẩng đầu nhìn Tang Mi: “Tang Mi tỷ tỷ, là vì sự giúp đỡ của ca ca lúc trước, nên chỗ này của chúng ta mới thay đổi à?”

Tang Mi gật đầu: “Ừm.”

Tiểu Nhiễm chớp mắt: “Ta có thể đọc sạch, cũng vì có quan hệ của hắn sao?”

Tang Mi khẽ cười nói: “Phải đó.”

Tiêu Nhiễm lập tức hơi lo âu: “Vậy bây giờ hắn rất nguy hiểm. Phải không?”

Tang Mi lắc đầu: “Chúng Thần Điện rất nguy hiểm.”

Tiểu Nhiễm hơi nghi hoặc.

Tang Mi khẽ sờ đầu cô ta, khẽ cười nói: “Không cần lo, bây giờ việc muội phải làm là đọc sách cho tốt, tu luyện cho tốt, muội bắt đầu từ gian khổ, tỷ tỷ hi vọng một ngày nào đó trong tương lai lúc muội có năng lực, không cần quên khó khổ bây giờ, làm thêm chút chuyện vì những người ở tầng thấp nhất.”

Tiểu Nhiễm nghiêm túc nói: “Ta nhất định sẽ.”

Tang Mi cười cười: “Tốt.”

Bên khác.

Cuối tinh không, Diệp Quân ngự kiếm để đi, vì có kiếm Thanh Huyên, do đó, tốc độ của hắn rất nhanh, không bao lâu đã cắt đuôi được đám cường giả phía sau.

Sở dĩ hắn không chọn đấu nữa, là vì sau khi thi triển một kiếm kia, tiêu hao quá lớn.

Trong lòng Diệp Quân nói: “Tông Tín tiền bối, có thể giấu khí tức hộ ta không?”

Mặc dù hắn đã kéo giãn khoảng cách với đám cường giả phía sau, nhưng khí tức của hắn lại chưa được ẩn giấu, do đó, đối phương luôn theo sát phía sau.

Tông Tín nói: “Ta thử xem.”

Nói rồi, một luồng khí tức thần bí xuất hiện trên người Diệp Quân, rất nhanh, khí tức của Diệp Quân đã được che giấu.

Thấy thế, trong lòng Diệp Quân thả lỏng: “Cảm ơn.”

Tông Tín nói: “Ngươi đừng vui mừng quá sớm, Chúng Thần Điện này còn lợi hại hơn ngươi nghĩ nhiều.”

Diệp Quân cười khổ: “Ta thật sự không đẹp trai quá ba ngày được!”

Nói rồi, hắn chuyển đề tài: “Tiền bối biết Chúng Thần Điện này?”

Tông Tín lại không nói gì.

Diệp Quân đang muốn hỏi lại, Tông Tín đã nói: “Bây giờ ngươi có dự định gì?”

Thấy Tông Tín không muốn nói chuyện Chúng Thần Điện, Diệp Quân cũng không hỏi nữa, hắn nhìn xung quanh: “Trước tiên tìm một nơi nghỉ ngơi bồi dưỡng tí đã.”

Nói rồi, thân hình hắn khẽ run, kiếm quang chớp nháy, biến mất ở cuối tinh không.

Khoảng một khắc sau, đám cường giả của Chúng Thần Điện xuất hiện ở chỗ đó, cường giả dẫn đầu cảnh giới Chủ Thần nhìn xung quanh, sắc mặt trầm xuống: “Khí tức biến mất rồi.”

Một ông già cạnh gã trầm giọng nói: “Hắn ẩn giấu khí tức của mình rồi!”

Cường giả dẫn đầu cảnh giới Chủ Thần quả quyết: “Không thể cho hắn thời gian, ta lập tức liên hệ với Tả Chủ Thần…”

Gã vừa lấy bùa truyền âm ra, lúc này, thời không trước mặt gã khẽ rung, chẳng mấy chốc, gã ngơ ngác.

Cường giả cạnh gã hỏi: “Sao vậy?”

Cường giả cảnh giới Chủ Thần kia nói: “Bên trên đã biết chuyện ở đây rồi, bảo chúng ta rời đi.”

Vị cường giả kia không hiểu: “Vậy Diệp Quân này…”

Cường giả cảnh giới Chủ Thần dẫn đầu nhìn cuối tinh không nơi xa: “Có người tới trừng trị, đi.”

Nói rồi, gã dẫn đám đông quay người biến mất ở cuối tinh không.

Bên khác, Diệp Quân tới một dãy núi vô tận, hắn tìm một vũng nước, ngồi xuống, hắn lấy nhẫn không gian chứa Qua Kiếm ra, trong nhẫn không gian, có hơn trăm triệu Chân Linh Tinh.”

Thấy nhiều Chân Linh Tinh như vậy, Diệp Quân không khỏi cảm thán: “Làm quan đúng là có tiền.”

Nói rồi, hắn lại nhìn hộp kiếm kia, bên trong có ba thanh kiếm, đều là đạo khí cực phẩm, rất khác thường, ngoài ra, trong nhẫn không gian còn có một ít thần vật, giá trị đắt đỏ.

Hắn ước tính một lát, nếu lấy ra đi bán, ít nhất cũng đổi được trên trăm triệu Chân Linh Tinh.

Trước mắt xem ra, chuyện tiền nong hoàn toàn không cần lo.

Lấy tĩnh chế động!

Lát sau, hắn lấy một ít đan dược trị trương từ nhẫn không gian chứa Qua Kiếm ra, hắn lấy một viên đan dược nuốt vào, rất nhanh, trong người hắn xuất hiện một năng lượng thần bí, loại năng lượng thần bí kia nhanh chóng sửa chữa phục hồi thân thể của hắn.

Tông Tín bỗng nói: “Tiếp theo ngươi có dự định gì?”

Diệp Quân suy nghĩ, sau đó nói: “Tiền bối có đề nghị gì không?”

Tông Tín nói: “Phản kháng lại luôn.”

Diệp quân: “…”

Tông Tín nói: “Dù sao thì cũng tới lúc này rồi, hòa giải là chuyện không thể, ngươi nói xem?”

Diệp Quân gật đầu: “Có lý.”

Nói xong, hai mắt hắn từ từ nhắm lại, bắt đầu tập trung trị thương.

Tông Tín không nói nữa, thiếu niên trước mắt là một thiếu niên rất có chủ kiến, ông ta nói nhiều nữa, sẽ chỉ ngược lại.

Không biết qua bao lâu, Diệp Quân hít một hơi thật sâu, lúc này, vết thương của hắn đã gần như hồi phục.

Diêp Quân bỗng cau mày, sau đó nói: “Nếu đã đến rồi, sao không xuất hiện?”

“Ồ?”

Một âm thanh bỗng truyền từ bên phải tới: “Vì sao ngươi có thể phát hiện ra ta?”

Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống.

Tông Tín cũng kinh ngạc: “Sao ngươi phát hiện được?”

Diệp Quân đáp: “Đoán.”

Tông tín: “?”

Bên phải, âm thanh kia bỗng cười: “Lúc tới, thấy ngươi đang trị thương, nên không xuất hiện, vì giết một kiếm tu bị thương thì không có ý nghĩa.”
Chương 3187: Ngăn chặn

Diệp Quân quay đầu lại nhìn, ở bên phải dưới một gốc cây đại thụ cách hắn mấy chục trượng, có một người đàn ông trung niên đang đứng đó. Người đàn ông trung niên mặc một chiếc áo trắng bên trong, bên ngoài khoác một chiếc áo dài màu xanh nhạt, đang chắp tay đứng, khi nói chuyện, có một luồng khí tức chế ngự hết thảy.

Diệp Quân nhìn người đàn ông ở trước mặt: “Trung Chúng Thần Điện sao?”

Người đàn ông cười nói: “Điện chủ Võ Anh Điện, Hồng Tông.”

Võ Anh Điện!

Diệp Quân cau mày: “Hình như Nam Chúng Thần Điện không có bộ phận này.”

Hồng Tông chậm rãi đi về phía Diệp Quân: “ Bọn họ tất nhiên không có, những năm gần đây Nam Chúng Thần Điện đã sa sút, thực lực không còn được như trước, rất nhiều bộ phận đã bị cắt giảm. Võ Anh Điện là một bộ phận đặc biệt, tổng quản đạo thống Thiên Hạ Võ Đạo từ các Vực, ngươi có thể hiểu là đại đa số cường giả của Trung Chúng Thần Điện, đều là do chúng ta dạy dỗ.”

Nói đến đây, ông ta cười lên: “Qua Kiếm mà ngươi giết trước đó cũng xuất thân từ Võ Anh Điện chúng ta, nó xem như là cháu của ta…”

Diệp Quân bật cười: “Trung Chúng Thần Điện các ông thực sự rất coi trọng ta.”

Hồng Tông nói: “Cũng hết cách, ngươi có thể một nhát kiếm giết chết Qua Kiếm, chúng ta không muốn coi trọng ngươi cũng không được.”

Diệp Quân yên lặng, thì ra là do mình quá ưu tú.

Hắn nhìn Hồng Tông, không biết đang suy nghĩ gì.

Hồng Tông tiếp tục bước về phía Diệp Quân, ông ta bước đi điềm tĩnh, ung dung: “Vốn dĩ mục tiêu của chúng ta là Nam Chúng Thần Điện, ngươi chỉ là một cái cớ để bọn ta nhằm vào bọn họ, nhưng lại không ngờ rằng, thực lực của ngươi lại mạnh mẽ đến như vậy, nếu ngươi yếu hơn một chút, tha cho ngươi một mạng cũng không phải là không thể, nhưng ngươi lại yêu nghiệt như vậy, vậy thì không thể giữ ngươi lại được rồi.”

Diệp Quân bật cười: “Ông lảm nhảm cái quái gì vậy? Ta mà yếu hơn thì không phải đã bị các người giết chết rồi hay sao, nói cái gì mà tha cho một mạng?”

Khi Hồng Tông đi tới trước mặt Diệp Quân khoảng mười trượng, ông ta dừng chân lại, cười nói: “Nghe nói ngươi có một thanh kiếm rất lợi hại, còn có thể áp chế được thời gian, nào nào, cho ta được diện kiến một chút nào.”

Dứt lời, tay phải ông ta mở ra, sau đó nhẹ nhàng nắm lại.

Ngay lập tức, khu vực mà ông ta và Diệp Quân đang đứng trực tiếp hóa thành tro bụi, trở thành một khoảng đen nhánh.

Lãnh vực Chủ Thần!

Không cần dựa vào quan ấn mà đã có thể thi triển được lãnh vực Chủ Thần, thực lực còn vượt xa cả Thường Vụ Chủ Thần Chử Lăng.

Giờ phút này, Diệp Quân chỉ cảm thấy bản thân dường như đang ở trong một đáy biển sâu vô tận. Cái cảm giác khó thở, tuyệt vọng đó lao thẳng vào hắn.

Đối phương vừa ra tay, Diệp Quân liền biết, thực lực của Qua Kiếm và người trước mặt này cách nhau rất lớn. Có thể nói là căn bản không cùng một cấp bậc. Mẹ nó, Trung Chúng Thần Điện này ngay cả một chút cơ hội để tu luyện cũng không cho mình! Trực tiếp phái cường giả ở cấp bậc này ra để xử lý hắn.

Diệp Quân hít một hơi thật sâu, hai tay mở ra, hai loại kiếm ý từ trong lòng bàn tay hắn đột nhiên bay thẳng lên trời, khí tức của hai luồng kiếm ý như con sông lớn cuộn trào, khí tức hùng dũng, luồng sức mạnh lãnh vực thần bí đó không ngừng tỏa ra bốn phía.

Ầm ầm.

Trong thế giới thời không đen kịt này, nơi Diệp Quân đang đứng sôi trào như chảo dầu, từng luồng sức mạnh đáng sợ không ngừng cuộn trào đánh tới.

Diệp Quân đứng đối diện, Hồng Tông liếc nhìn hai luồng kiếm ý của Diệp Quân, cười nói: “Hai loại kiếm ý, có chút thú vị.”

Dứt lời, ông ta bước về phía trước một bước, thời không sôi sục nơi Diệp Quân đang đứng bỗng nhiên bắt đầu bốc cháy.

Con ngươi Diệp Quân đột nhiên co rút lại, khoảnh khắc này, hắn chỉ cảm thấy giống như có một khoảng tinh hà đang lao đến nghiền ép hắn thành bột mịn.

Đây là một loại Đạo!

Đối phương đang dùng Đại Đạo áp chế hắn!

Suy nghĩ Diệp Quân vừa động, trong cơ thể đột nhiên có một thanh kiếm lao thẳng lên trời, kiếm quang hiện ra, nháy mắt phá vỡ hết tất cả.

Kiếm Thanh Huyên!

Mà Hồng Tông lại chỉ mỉm cười, ông ta quan sát kiếm Thanh Huyên, rất hứng thú hỏi: “Đây chính là thanh thần kiếm đó sao?”

Khoảnh khắc kiếm Thanh Huyên xuất hiện, lãnh vực chủ thần của Hồng Tông trực tiếp bị phá vỡ.

Một nhát kiếm này, khí thể không thể cản nổi!

Nhưng Hồng Tông lại không chút sợ hãi, ông ta giơ tay lên lật lại, một quan ấn từ trên bầu trời rơi thẳng xuống. Trong lúc rơi xuống, quan ấn đó đột nhiên ngưng tụ thành chữ “Võ” to vạn trượng.

Ấn Võ Quan!

Đây là quan ấn nhận được sự công nhận của Thần Minh Điện. Bên trong ẩn chứa sức mạnh ý chí của Thần Minh, cũng là vật chí bảo của ông ta, phối hợp cùng với lãnh vực Chủ Thần của ông ta, có thể nói là khó có thể tìm được đối thủ trong cùng cảnh giới.

Mặc dù ông ta rất tự tin, nhưng ông ta cũng không hề coi thường Diệp Quân, ngược lại, ông ta còn rất coi trọng hắn, vì vậy, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, ông ta không hề nương tay.

Ấn Võ Quan cuốn theo ý chí Võ Đạo ngút trời rơi thẳng xuống, mà xung quanh, lãnh vực Chủ Thần lại lần nữa xuất hiện, hai loại sức mạnh hội tụ lại trong trời đất này, Diệp Quân chỉ cảm thấy không thể thở nổi, đồng thời, vào thời khắc này hai loại kiếm ý trực tiếp bị áp chế một cách gắt gao.

Hai mắt Diệp Quân nheo lại, suy nghĩ vừa lay chuyển, đột nhiên, thời không ở đây trở lên mơ hồ.

Ngăn chặn thời gian!

Ấn Võ Quan dừng trên đỉnh đầu Diệp Quân, xung quanh tràn ngập ý chí Võ Đạo lúc này cũng bị dừng lại.

Khung cảnh ở đây đã hoàn toàn ngưng lại!

Duy chỉ có một luồng kiếm quang vẫn đang lóe sáng.

Đó là kiếm quang của Diệp Quân.
Chương 3188: Do dự

Mà vào khoảnh khắc thời gian ngừng lại, nụ cười trên khuôn mặt của Hồng Tông cũng đông cứng, mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thấy Diệp Quân có thể áp chế được thời gian, ông ta vẫn có phần kinh sợ, thủ đoạn thần thông như vậy, thực sự là hiếm thấy.

Cũng may ông ta đã sớm có chuẩn bị, trước ngực đột nhiên xuất hiện một luồng sáng vàng lấp lánh, luồng sáng vàng đó ngưng tụ thành một màn sáng bao trùm lấy ông ta.

Bán Bộ Thần Minh Khí!

Chúng sinh giáp!

Giáp này được ngưng tụ từ vô số tín ngưỡng chúng sinh, vì để luyện chế ra bộ giáp này, ông ta đã dùng sức mạnh tín ngưỡng thu thập được từ hàng chục triệu năm qua dung hợp với ấn Võ Quan của mình, mượn ý chí thần minh của ấn Võ Quan để luyện chế thành. Bộ giáp này đã vượt qua phạm vi của đạo khí thông thường, sức mạnh phòng ngự cho dù có so với các thần minh khí chân chính, cũng không yếu hơn quá nhiều.

Vào khoảnh khắc chúng sinh giáp xuất hiện, một luồng sức mạnh chúng sinh trực tiếp hóa thành từng tấm màn chắn ngăn cản ý chí kiếm đạo của Diệp Quân, nhưng giây sâu, đồng tử của Hồng Tông đột nhiên co rút, bởi vì sức mạnh chúng sinh của ông ta lại bị kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân dễ dàng xé mở.

Thanh kiếm đâm thẳng, chém thẳng vào chúng sinh giáp!

Rắc rắc!

Chúng sinh giáp bị rạn nứt, vô số vết nứt xuất hiện.

Hồng Tông thầm hoảng hốt, không còn phong thái ung dung trước đó nữa, chân phải ông ta giẫm mạnh một cái. Cả người mạnh mẽ lùi về phía sau, nhưng chính lúc này, ông ta lại kinh hãi phát hiện, ông ta không hề lùi lại, mà vẫn đứng yên tại chỗ!

Thời gian ở nơi ông ta đang đứng đã ngừng lại!

Giờ phút này tiếp xúc ở khoảng cách gần, ông ta mới nhận ra điều này đáng sợ như thế nào.

Cái chết chỉ sau đó một giây!

Giờ phút này Hồng Tông cũng không còn để ý gì nữa, trong lòng hô lớn: “Phật Tôn giúp ta!”

Vừa dứt lời, một luồng sức mạnh đáng sợ đột nhiên từ bên cạnh cuộn trào đến giống như nước lũ, luồng sức mạnh này trực tiếp lao vào khu vực thời không nơi mà Diệp Quân và Hồng Tông đang đứng.

Rắc rắc!

Khu vực thời không nơi mà Diệp Quân mà Hồng Quân đang đứng lập tức vỡ tan như kính, sức mạnh cường đại đánh tới khiến Diệp Quân liên tục lui mạnh về phía sau hàng vạn trượng.

Diệp Quân dừng lại, khóe miệng hắn từ từ chảy ra một ngụm máu.

Diệp Quân quay đầu nhìn phía bên phải, ở đó có một người đàn ông trung niên mặc áo đen đang đứng, ông ta đeo mặt nạ nửa mặt, cả người hư ảo, giống như ma quỷ vậy, cực kỳ quái dị.

Phật Tôn!

Một trong bảy đại chủ thần của Trung Chúng Thần Điện, thực lực xếp thứ hai.

Lần này tới căn bản không phải là một vị cường giả ở cấp bậc cảnh giới Chủ Thần, mà là hai vị. Hơn nữa, hai người này đều có ảnh hưởng lớn tới toàn bộ Trung Chúng Thần Điện.

Diệp Quân lau máu tươi ở khóe miệng. Hắn nhìn Hồng Tông, khẽ cười: “Ta đã thắc mắc sao ông lại ngông cuồng như vậy, thì ra còn có trợ thủ ở sau lưng.”

Bị Diệp Quân châm chọc như vậy, khuôn mặt già nua của Hồng Tông có phần không nén được giận, ông ta thực sự không ngờ kiếm của Diệp Quân lại có thể phá chúng sinh giáp của ông ta một cách dễ dàng như vậy!

Đây chính là Bán Bộ Thần Minh Khí đấy!

Nhưng ở trước mặt thanh kiếm này, lại yếu như một tờ giấy?

Hồng Tông nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Diệp Quân, chẳng qua ngươi chỉ dựa vào thanh kiếm sắc bén đó thôi, nếu ngươi có gan thì không dùng kiếm, ta cũng sẽ không dùng bất kì thần khí nào, chúng ta đấu tay không một trận.”

Diệp Quân đáp: “Được thôi!”

Dứt lời, hắn thu hồi kiếm Thanh Huyên lại.

Thấy vậy, Hồng Tông lập tức cau mày, sao tên này lại đồng ý nhanh như vậy? Lẽ nào có bẫy?

Ông ta ngược lại có phần do dự.

Sau khi trải qua trận chiến vừa rồi, ông ta không còn bất kỳ ý khinh thường Diệp Quân nữa, mà chỉ có kiêng dè. Bởi vì thanh kiếm trong tay Diệp Quân ít nhất cũng ở cấp bậc Thần Minh Khí, thậm chí là cao hơn.

Đồng thời trong lòng ông ta cũng hơi nghi ngờ, từ khi nào xuất hiện một kẻ Tiết Độc cường đại như vậy chứ?

Diệp Quân thấy Hồng Tông yên lặng bèn mỉm cười: “Thế nào, không phải ông nói muốn đấu tay đôi sao?”

Hồng Tông thu hồi suy nghĩ, ông ta nhìn Diệp Quân, tay phải từ từ nắm chặt, một luồng khí tức cường đại ngưng tụ lại từ trong lòng bàn tay ông ta. Giây sau, ông ta hóa thành một luồng sóng khí Võ Đạo lao thẳng về phía Diệp Quân, mặc dù không có sự giúp đỡ của “ấn Võ Quan”, nhưng khí tức Võ Đạo của ông ta vẫn rất đáng sợ. Lần tấn công này, giống như hàng chục triệu ngọn núi lớn nghiền ép về phía Diệp Quân, khí tức bức người.

Xa xa, Diệp Quân không lùi bước, chân phải giẫm mạnh một cái, trực tiếp hóa thành kiếm quang vọt tới.

Kiếm khí như sóng lớn cuồn cuộn lao đi!

Khí tức không hề yếu hơn Hồng Tông!

Hai người vừa mới va chạm, một luồng sóng xung kích có sức mạnh đáng sợ chợt bùng nổ, nhưng chính vào lúc này, điều kì lạ xảy ra, một luồng sức mạnh cường đại khác đột nhiên xuất hiện, ngay lập tức nhấn chìm nơi Diệp Quân đang đứng.

Ầm!

Vô số kiếm quang bể tan tành, cả người Diệp Quân lùi mạnh về phía sau gần trăm nghìn trượng. Vừa dừng lại, cơ thể hắn đã nứt toác, máu tươi văng tung tóe!

Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn ở cách đó không xa, người ra tay chính là Phật Tôn!

Hồng Tông thấy Phật Tôn đột nhiên ra tay thì lập tức cau mày, đang định mở lời thì Phật Tôn lạnh lùng nói: “Với kẻ Tiết Độc thì sao phải đấu đơn thương độc mã? Mặc kệ hắn ít người!”

Vừa nói, ông ta lại chuẩn bị ra tay lần nữa, chính vào lúc này, thời không ở phía chân trời xa xa đột nhiên nổ tung, tiếp sau đó, một giọng nói lạnh lẽo cuồn cuộn truyền tới: “Ỷ đông hiếp yếu sao?”
Chương 3189: Đánh công bằng

Âm thanh kia ập đến như sấm dậy khiến thời không sôi trào.

Giọng nói quen thuộc này không phải ai khác ngoài Cổ Bàn, khiến Diệp Quân nghe thấy mà sửng sốt.

Khi quay lại, hắn thấy không gian nứt toạc khi gã lao ra như một tia chớp, mang theo khí tức dâng trào.

Gã đã mạnh hơn trước rất, rất nhiều.

Phất Tôn và Hồng Tông thấy có một người khác xuất hiện thì nhíu mày đầy nghi hoặc. Thằng ngu nào lại xen vào đúng lúc này đây?

Cổ Bàn chớp mắt đã chạy đến cạnh Diệp Quân, cười hỏi: “Diệp huynh! Có bất ngờ hay không?"

Hắn đáp: “Đúng là bất ngờ vô cùng. Sao huynh lại đến đây?"

Cổ Bàn hỏi lại: “Huynh không biết à?"

Diệp Quân: “Biết gì?"

Cổ Bàn: “Mọi Chủ Thần Điện lớn đều nói huynh là kẻ Tiết Độc, đang ra sức truy nã huynh đấy!"

Các Chủ Thần Điện?

Chắc chắn là do bọn Trung Chủ Thần Điện này! Ánh mắt Diệp Quân lập tức bắn về phía Phất Tôn và Hồng Tông.

Cổ Bàn cũng nhìn theo, hào phóng nói: “Diệp huynh để ta”.

Rồi gã hóa thành một vệt sáng như sao sa lao tới.

Phất Tôn nheo mắt lại, thì thầm: “Mệnh thần”.

Dứt lời, y vung tay lên, phóng ra một tia sáng hừng hực.

Uỳnh!

Một vụ nổ như sao băng bộc phát đẩy Cổ Bàn bay tít đi xa, những ngôi sao gần đó cũng bị xóa sổ theo.

Ấy thế mà gã lại cười to: “Hay lắm! Tiếp đi!"

Gã thoắt cái biến mất, lao về phía Phất Tôn.

Gã đương nhiên nằm ở phe yếu thế hơn nhưng sức mạnh cũng không thể xem thường, ngay cả Phất Tôn mà cũng chỉ có thể áp chế được một chút.

Thấy Cổ Bàn cầm chân được Phất Tôn, Diệp Quân quay sang Hồng Tông: “Chúng ta đánh một trận công bằng được rồi đấy”.

Hắn gọi ý kiếm xuất hiện.

"Vừa đúng ý ta”.

Hồng Tông cười rộ lên, thôi thúc khí tức võ đạo dâng trào như sóng thần.

Diệp Quân biến mất, thả ra một tia kiếm quang hợp thành từ hai loại kiếm ý, ầm ầm bay tới.

Hồng Tông không hề nao núng mà đáp trả bằng một cú đấm, nhưng rồi y biến sắc khi nhận thấy thanh kiếm trong tay Diệp Quân đã trở thành kiếm Thanh Huyền tự lúc nào.

Hồng Tông hốt hoảng nhưng đã không còn kịp thu về, chỉ đành trơ mắt nhìn nắm đấm của mình nện vào thân kiếm.

Xoẹt!

Lưỡi kiếm chém xuyên quyền thế và ý chí võ đạo, đâm vào cánh tay y. Y đang muốn từ bỏ thân xác thì hoảng hồn nhận ra không thời gian của mình đã bị đình chỉ.

Thôi xong rồi!

Mặt y xám ngoét như tro tàn.

Phập!

Kiếm Thanh Huyền đã đâm vào cơ thể, cố định thần hồn y lại.

Hồng Tông quắc mắt tàn độc: “Kiếm tu mà không biết võ đức!"

Nếu đã biết Diệp Quân sẽ dùng thanh kiếm này thì y còn lâu mới chọn đối đầu trực tiếp, nào ngờ thằng này câu trước vừa nói đánh công bằng, câu sau đã lật lọng.

Diệp Quân: “Ngươi quên hai ngươi vừa định hội đồng ta rồi à?"

Hồng Tông la lên: “Đó là tên kia muốn, liên quan gì đến ta?"

Diệp Quân: “Thì kiếm của ta cũng tự muốn ra tay, liên quan gì đến ta?"

Hồng Tông: “...”

Diệp Quân không nhiều lời với y nữa mà điều khiển Thanh Huyền hấp thu thần hồn. Thanh kiếm sau khi rút được thần hồn của hai cường giả cảnh giới Chủ Thần thì hưng phấn hẳn lên.

Hắn lại thu tiếp đồ của Hồng Tông, gồm nhẫn, quan ấn và món giáp Chúng Sinh đã hư hại.

Quay lại bên kia, hắn thấy Phất Tôn lui về sau, kéo dài khoảng cách với Cổ Bàn.

Thấy Diệp Quân đã đánh bại Hồng Tông, Phất Tôn không hề chần chừ mà hóa thành tia sáng biến mất.

Diệp Quân biết Phất Tôn mạnh hơn Hồng Tông, nếu đã không muốn tham chiến thì hắn cũng không làm gì được, bèn không đuổi theo.

Cổ Bàn thì phấn khởi reo lên: “Mấy tên Thần này lợi hại thật! Đánh đã đời luôn!"

Diệp Quân thấy gã còn chưa đã thèm thì bật cười: “Huynh đã mạnh lên nhiều rồi đấy!"

Cổ Bàn cười ha hả: “Thời gian qua ta cũng đâu có nhàn rỗi gì. Bản thân huynh cũng không kém”.

Thật ra thì gã đã giật mình trước sự tiến bộ của Diệp Quân. Cứ tưởng lần này gặp lại có thể lên mặt với lão đệ một phen, nào ngờ Diệp Quân đã kinh khủng đến thế này.

Bỗng Diệp Quân đưa một chiếc nhẫn sang. Bên trong có năm mươi triệu Chân Linh Tinh, một vào Đạo khí và đan được cực phẩm.

Cổ Bàn ra chiều khó hiểu.

Diệp Quân: “Của tên Hồng Tông kia. Mỗi người một nửa”.

Cổ Bàn lắc đầu: “Do huynh giết mà”.

Diệp Quân nhét nhẫn vào tay gã: “Không có huynh cầm chân tên kia thì ta cũng bó tay”.

Cổ Bàn chần chừ một hồi rồi đồng ý nhận lấy.

Diệp Quân: “Phải rồi, làm sao huynh tìm được ta?"
Chương 3190: Nương nhờ đại bá

Cổ Bàn hạ giọng: “Có người đang tuồn thông tin cho mấy kẻ đang truy sát huynh”.

Chắc chắn là bọn nhà họ Quân. Sắc mặt Diệp Quân sa sầm.

Cổ Bàn: “Huynh có kế hoạch gì không?"

Diệp Quân suy nghĩ một hồi: “Tạm lánh trước. Còn huynh?"

Cổ Bàn: “Ta đi theo huynh”.

Diệp Quân: “Không cần lo cho ta”.

Cổ Bàn nghiêm túc nói: “Song quyền nan địch tứ thủ. Có ta đi theo ít nhiều gì cũng có thể trông chừng lẫn nhau”.

Diệp Quân biết gã lo lắng cho mình thì cảm động vô cùng, nhưng vốn không muốn liên lụy đến ai nên nói: “Không sao cả, ta định đi nương nhờ đại bá ấy mà”.

Cổ Bàn hớn hở: “Vị đại bá kia ư?"

Diệp Quân gật đầu: “Tạm thời lánh mặt ở nơi đó một chút, đợi an toàn rồi sẽ lại xuất hiện”.

Cổ Bàn suy nghĩ một hồi rồi gật đầu: “Cũng tốt”.

Diệp Quân hứa hẹn: “Lần sau gặp lại, chúng ta luận bàn chứ?"

Cổ Bàn cười to: “Ta cũng đang có ý đó!"

"Vậy hẹn huynh hôm khác”.

Nói rồi, Diệp Quân ngự kiếm bay đi.

Để lại Cổ Bàn nhìn theo với vẻ phức tạp.

...

Sâu trong tinh hà.

Diệp Quân chắp tay sau lưng, ngự kiếm mà đi.

Tông Tín hỏi: “Ngươi định đi đâu?"

Diệp Quân bình thản đáp: “Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất”.

Tông Tín hết hồn: “Ngươi muốn đến Trung Chủ Thần Điện?!"

Diệp Quân gật đầu.

Tông Tín: “Chắc không đấy?"

Diệp Quân lại gật.

Tông Tín: “Ta không nghĩ ngươi có thể đánh lại bọn họ vào lúc này, đến đó chẳng khác gì chịu chết. Hay ngươi có kế hoạch khác?"

Diệp Quân cười: “Kế hoạch gì chứ, nếu có thể trốn ở đâu thì ta đã đi rồi. Vấn đề là bọn chúng luôn có thể tìm được, có trốn cũng vô ích, đã thế chi bằng đến thẳng hang ổ của chúng”.

Tông Tín: “Không, tiểu tử ngươi tuyệt đối có âm mưu gì đó”.

Diệp Quân: “...”

Tông Tín: “Ta không tin ngươi sẽ đâm đầu vào chỗ chết”.

Diệp Quân: “Tiền bối nói xem, khi ta quang minh chính đại xuất hiện tại Trung Chủ Thần Điện thì sẽ thế nào?"

Tông Tín đáp theo phản xạ: “Đương nhiên là bị hội đồng đến chết rồi... Khoan...”

Như nhận ra điều gì đó, ông ta vội sửa mồm: “Ngươi xuất hiện ở đó sẽ khiến chúng rơi vào hoang mang! Chúng sẽ cho rằng vì sao ngươi dám đến đây!"

Diệp Quân gật đầu.

Tông Tín: “Rồi sau đó thì sao? Hù được chúng rồi thì làm gì nữa?"

Diệp Quân: “Nếu tiền bối là Điện chủ thì sẽ làm gì?"

Tông Tín đáp ngay: “Cắt máu ăn thề với ngươi ngay lập tức”.

Mặt Diệp Quân đen sì.

Tông Tín cười ha hả: “Đùa thôi. Đứng từ góc độ của Điện chủ Trung Chủ Thần Điện, ta sẽ cho rằng ngươi có chống lưng. Nếu là trước kia thì ông ta sẽ không nghĩ vậy mà lập tức sai người làm thịt ngươi, nhưng bây giờ ngươi đã giết hai cường giả Chủ Thần, ông ta có ngu cách mấy cũng sẽ nhận ra việc này không đơn giản”.

Diệp Quân gật đầu.

Tông Tín: “Có lẽ sẽ không tùy tiện ra tay mà sẽ thăm dò mục đích của ngươi, khi ấy ngươi sẽ có thể tranh thủ thêm thời gian cần thiết để tìm cơ hội sống sót”.

Diệp Quân lại gật.

Tông Tín: “Tiểu tử, tuy đi ngược dòng thường mang đến kết quả bất ngờ, nhưng đừng trách ta không nhắc ngươi. Thứ nhất, Điện chủ Trung Chủ Thần Điện không phải hạng dễ đối phó, chưa chắc gì sẽ mắc mưu. Thứ nhì, ngươi muốn bàn chuyện ngang hàng với ông ta thì cũng phải xem ông ta có xem ngươi là đối thủ ngang hàng hay không. Ta cho rằng tuy chúng chú ý đến ngươi nhưng chưa chắc gì đã xem ngươi như đối trọng”.

Ông ta thoáng dừng lại: “Nói cách khác, chuyến này sẽ cực kỳ nguy hiểm”.

Diệp Quân: “Nếu ta không đi thì cường giả chúng phái đến lần sau sẽ không chỉ là một, hai tên nữa”.

Tông Tín im lặng.

Diệp Quân cười cười: “Phải đánh cược một phen, tìm đường sống trong chỗ chết”.

Tông Tín: “Ta thấy ngươi chắc chắn còn tuyệt chiêu hay mục đích gì đó, nhưng ngươi lại không nói”.

Diệp Quân bật cười rồi hóa thành kiếm quang biến mất.

Nửa tháng sau, hắn đến Trung Chủ Thần Điện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK