Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1856: Đại Đạo huynh, cứu ta…

Thấy Diệp Quân, người đàn ông vội nói bằng giọng điệu run rẩy: “Diệp thiếu, cứu mạng”.

Diệp Quân tỏ vẻ nghi ngờ: “Ông là?”

Người đàn ông chần chừ một lát rồi nói: “Tại hạ vốn là người bị giam ở tầng tám, họ Thiên, tên Vô Thần…”

Diệp Quân im lặng nhìn người đàn ông.

Người này bị kiếm Hành Đạo ghim ở đây chắc chắn là vì đã làm chuyện gì đó.

Lúc này, Đại Đạo hiện hữu chợt cất lời: “Ông ta chỉ thích chém gió, nói ra lời không nên nói mà thôi, ngươi tha cho ông ta một lần đi”.

Diệp Quân lắc đầu: “Cũng đâu có thân”.

Thiên Vô Thần thay đổi sắc mặt, vội nói: “Diệp thiếu, ta có tiền”.

Diệp Quân nhất thời thấy hứng thú, hắn hỏi ông ta: “Bao nhiêu?”

Thiên Vô Thần chần chừ một lúc rồi nói: “Mười nghìn viên tinh thể Vĩnh Hằng”.

Diệp Quân lắc đầu: “Không thân”.

Thiên Vô Thần hoảng hốt: “Ba mươi nghìn tinh thể Vĩnh Hằng, ba mươi nghìn, đây là tất cả tiền tiết kiệm của ta rồi”.

Nói xong, ông ta vội mở lòng bàn tay, một chiếc nhẫn không gian bay đến trước mặt Diệp Quân.

Trong nhẫn không gian vừa khéo có ba mươi nghìn viên tinh thể Vĩnh Hằng.

Diệp Quân vẫn không chịu nhận lấy, thấy thế, Thiên Vô Thần thấy sợ hãi, vội nói: “Đại Đạo huynh, cứu ta với…”

Đại Đạo hiện hữu im lặng một lúc mới nói: “Diệp công tử, có thể nể mặt ta không?”

Diệp Quân gật đầu: “Được!”

Dứt lời, hắn nhận lấy nhẫn không gian, sau đó mở lòng bàn tay: “Tiểu Đạo”.

Kiếm Hành Đạo khẽ rung, sau đó biến thành một tia kiếm quang bay vào tay hắn, hơi rung lên.

Diệp Quân nở nụ cười nhìn kiếm Hành Đạo, trước đây kiếm Hành Đạo từng đi theo hắn một khoảng thời gian, tình cảm giữa hắn và kiếm Hành Đạo cũng rất tốt.

Diệp Quân nhẹ nhàng sờ thân kiếm, sau đó cười nói: “Đi đi!”

Kiếm Hành Đạo rung lên, sau đó biến thành một tia kiếm quang biến mất ở cuối chân trời.

Diệp Quân nhìn về phía cửa đá: “Tiền bối, ta quên hỏi một chuyện, ngài có biết chủ nhân bút Đại Đạo không?”

Đại Đạo hiện hữu đáp: “Không thân lắm, nhưng cũng có biết”.

Diệp Quân nhất thời hơi tò mò: “Có thể giới thiệu về ông ta không?”

Đại Đạo hiện hữu nói: “Ngươi lo lắng về ông ta à?”

Diệp Quân gật đầu: “Có một chút”.

Hắn luôn có cảm giác chủ nhân bút Đại Đạo này không phải người tốt.

Đại Đạo hiện hữu nói: “Mục tiêu của ông ta cũng giống như ngươi là thành lập một trật tự mới, nhưng thực lực của ông ta không phải vô địch, vì thế trước đây ông ta cũng chỉ làm một thử nghiệm chứ không làm thật, cũng có thể nói là ông ta đang che giấu thực lực của mình. Tóm lại người này khá bí ẩn, nhưng ông ta sẽ không có ác ý với ngươi”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Ta có một huynh đệ đang đi theo ông ta tu luyện…”

Cũng không phải hắn sợ chủ nhân bút Đại Đạo, nhưng bây giờ Diệp Khải đang đi theo ông ta, hắn sợ Diệp Khải bị dạy hư.

Đại Đạo hiện hữu nói: “Đừng lo lắng, dù người này có lai lịch bí ẩn nhưng vẫn có bản lĩnh, sẽ không giở trò hèn hạ, ngược lại ngươi nên cẩn thận với Ác Đạo Minh, Ác Đạo Minh chắc chắn sẽ cứu Ác Đạo bị trấn áp ở Chân vũ trụ kia, vì bây giờ Ác Đạo đó đã là Ác Đạo chân chính. Nếu nó chạy thoát, hơn nữa còn được đào tạo, thì nó sẽ trở thành một tồn tại vô cùng đáng sợ. Quan trọng nhất là lai lịch của nó không hề đơn giản…”

Nói đến đây, nó vội dừng lại.

Diệp Quân hỏi: “Có ý gì?”

Đại Đạo hiện hữu im lặng một lúc mới nói: “Vấn đề này liên quan đến rất nhiều thứ, có vài chuyện chính ta cũng không thể nói với ngươi. Chỉ có thể nói là nó sống vì Kiếp, kiếp này là ác niệm của chúng sinh. Vì thế việc nó sinh ra vốn không sai, cũng phù hợp với quy tắc Đại Đạo và pháp tắc. Đương nhiên là Chân Thần cũng không sai, cô ta muốn cứu các sinh linh của Chân vũ trụ, vì thế mới trấn áp nó…”

Nói đến đây, nó khẽ thở dài: “Thật ra dưới góc nhìn của chúng sinh ở Chân vũ trụ, Ác Đạo là kẻ sai, là kẻ ác, nhưng ngươi biết không, theo góc nhìn của vô số Ác Đạo, Chân Thần mới là kẻ sai. Điều này cũng giống như ngươi vì cứu một con dê mà đuổi một con sói đi, cuối cùng khiến con sói chết đói vậy… Sói có sai không?”

Diệp Quân im lặng.

Đại Đạo hiện hữu nói tiếp: “Đương nhiên theo pháp tắc tối cao của vũ trụ thì cao thủ được sống, Ác Đạo của Chân vũ trụ không thắng được Chân Thần, nó bị trấn áp là do nó đáng đời. Cho nên rất nhiều lúc đúng hay sai hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả, ngươi mạnh thì ngươi đúng, ngươi yếu, dù ngươi đúng cũng có thể là sai”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta sẽ tự giải quyết chuyện của Chân vũ trụ”.

Đại Đạo hiện hữu nói: “Ta từng xem Quan Huyên Pháp của ngươi, ta cảm thấy ý tưởng của ngươi không phải không được, nhưng thật sự thực hành nó thì khá khó khăn, ngươi phải chuẩn bị tâm lý”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết rồi”.

Nói xong, hắn chắp tay: “Tạm biệt tiền bối”.

Sau đó, hắn xoay người hoá thành một tia kiếm quang biến mất.

Sau khi Diệp Quân đi, Thiên Vô Thần kia nhất thời thở phào nhẹ nhõm, không thể không nói, trong khoảnh khắc khi nãy, ông ta thật sự đã sợ suýt mất hồn.

Ông ta suýt thì chết!

Lúc này, Thiên Vô Thần đột nhiên quay đầu lại, có một người phụ nữ chậm rãi đi tới.

Người phụ nữ đeo mặt nạ, mặc áo choàng trắng, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.

Thấy người phụ nữ, Thiên Vô Thần cau mày: “Cô là ai?”

Người phụ nữ không quan tâm đến ông ta.

Thiên Vô Thần khó chịu: “Cô đang ra vẻ với ta à?”

Dứt lời, ông ta vung tay áo, một luồng khí thế đáng sợ lập tức chèn ép về phía người phụ nữ.

Người phụ nữ dừng lại, xoay người nhìn về phía ông ta: “Quỳ xuống”.

Oanh!

Con ngươi Thiên Vô Thần chợt co lại, ông ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra thì hai chân đã mềm nhũn, lập tức quỳ xuống.

Thiên Vô Thần vô cùng sợ hãi: “Đại Đạo huynh, cứu ta…”

Đại Đạo hiện hữu giận dữ mắng: “Mẹ nhà ngươi!”

Thiên Vô Thần: “…”
Chương 1857: Ngạc nhiên

Lúc này Thiên Vô Thần ngơ ngác.

Ông ta không ngờ thực lực của cô gái trông cực kỳ bình thường trước mặt lại mạnh đến thế, đúng là bất thường.

Ông ta là cường giả cảnh giới Diệt Đạo.

Đầu tiên là bị đâm một nhát vào trán.

Bây giờ lại bị một lời nói trấn áp.

Mẹ nó, thế giới này điên loạn hết rồi.

Lúc này Đại Đạo hiện hữu cũng không nói nên lời, thật ra người có thể đánh bại Thiên Vô Thiên trên thế gian này thật sự rất ít, dù sao ông ta cũng là cường giả Trọng Thiên thứ tám, cho dù là Tam điện chủ Ác Đạo cũng không thể làm gì ông ta.

Nhưng người này thì lại khác, có thể đánh lại ông ta.

Đại Đạo hiện hữu không suy nghĩ nữa, sau đó nói: “Tịnh tông chủ, đã lâu không gặp”.

Cô gái áo bào trắng trước mặt chính là tông chủ Quá Khứ Tông - Tư Phàm Tịnh.

“Tịnh tông chủ!”

Nghe Đại Đạo hiện hữu nói thế, đồng tử Thiên Vô Thần ở một bên co lại: “Cô… cô là Tịnh tông chủ đã trấn áp cường giả Trọng Thiên thứ chín đó à…”

Trọng Thiên thứ chín vốn dĩ cũng có một cường giả tuyệt thế bị nhốt, sở dĩ bây giờ không còn nữa là vì đối phương đã bị trấn áp.

Là do vị Tịnh tông chủ trước mặt này làm.

Sở dĩ ông ta biết được là vì ông ta khá quen thuộc với Đại Đạo hiện hữu, cho nên biết được tin tức này từ Đại Đạo hiện hữu, nhưng ông ta chưa từng gặp người mạnh tuyệt thế trong truyền thuyết đó.

Ông ta không ngờ thế mà lại gặp được nhân vật trong truyền thuyết đó vào lúc này.

Nghĩ đến việc trước đó mình còn muốn dạy cho đối phương một bài học, Thiên Vô Thần có cảm giác như muốn chết.

Mình sao vậy chứ?

Sao tự dưng lại ngu ngốc thế?

Nghĩ đến đây, Thiên Vô Thần cười khổ, có lẽ mấy năm nay mình đều không gặp được đối thủ mạnh nên bắt đầu tự cao.

Tịnh tông chủ đó phớt lờ Thiên Vô Thần, ngẩng đầu lên nhìn vào trong cánh cửa đá: “Giúp ta một việc”.

Đại Đạo hiện hữu lặng thinh.

Tịnh tông chủ nhìn cánh cửa đá: “So vài chiêu không?”

Đại Đạo hiện hữu trong cánh cửa đá nói: “Không cần phải thế… Chuyện gì, cô nói đi?”

Thiên Vô Thần: “…”



Sau khi ra khỏi Đăng Thiên Vực, Diệp Quân chạy thẳng đến địa ngục A Tì.

Nụ cười Diệp Quân rõ tươi, vì bây giờ hắn có đến mười lăm vạn viên tinh thể Vĩnh Hằng, mấy mươi vạn Tổ Mạch.

Mười lăm vạn viên tinh thể Vĩnh Hằng!

Trong vũ trụ hiện giờ, một viên tinh thể Vĩnh Hằng đã có thể giúp một cảnh giới Khai Đạo đánh nhau vượt bậc thì mười lăm vạn viên tinh thể Vĩnh Hằng có nghĩa là gì?

Nụ cười trên môi Diệp Quân càng tươi hơn.

Bây giờ hắn đã có ba mươi cây thần tự nhiên, vài ngàn quả Đạo Linh trong Tiểu Tháp, hơn nữa hắn thấy thời gian quả Đạo Linh càng lâu thì hiệu quả càng mạnh.

Thật ra nếu là ở bên ngoài, Tiên Đạo Thụ này trở nên rất vô dụng với hắn, vì cây sinh trưởng hoàn toàn rồi kết trái cần quá nhiều thời gian, nhưng trong Tiểu Tháp lại khác hoàn toàn, cho nên hắn mới có phát huy tác dụng của Tiên Đạo Thụ này hết mức.

Bây giờ hắn vừa có tiền vừa có thần vật.

Nhất là tinh thể Vĩnh Hằng, cho dù đến nền văn minh Thiên Hành thì tinh thể Vĩnh Hằng cũng hiếm có.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, nụ cười càng thêm xán lạn.

Không lâu sau, Diệp Quân đến một tinh không đen kịt, cách trước mặt hắn mấy trăm trượng có một vực sâu thẳm cực lớn, sâu không thấy đáy, cực kỳ đáng sợ.

Đến rồi!

Diệp Quân lắc người đi đến trước vực thẳm, lúc này một hư ảnh bỗng xuất hiện chắn trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân xòe tay ra, một lệnh bài xuất hiện trong tay hắn.

Nhìn thấy lệnh bài đó, hư ảnh hơi cúi người xuống, sau đó biến mất.

Diệp Quân biến thành một quản giáo đi vào trong vực thẳm tối đen đó.

Địa ngục A Tì.

Chẳng mấy chốc, Diệp Quân đi đến trước một tòa Quỷ Thành, tòa thành này cực kỳ âm u, xung quanh hiện lên tia sáng đỏ quái dị hệt như máu.

Thi thoảng có linh hồn bay giữa không trung.

Địa ngục A Tì.

Diệp Quân nghĩ một hồi, sau đó nói: “Tháp gia, che giấu khí tức giúp ta”.

Tiểu Tháp nói: “Được”.

Tiểu Tháp che giấu khí tức, Diệp Quân đi thẳng vào trong thành. Sau khi vào thành, Diệp Quân thấy Quỷ Thành này vô cùng náo nhiệt.

Rất nhiều tiểu quỷ bay lượn trên phố, còn có cả người bán hàng, chẳng khác gì nhiều thế giới loài người ở thực tại.

Nhưng nơi này vẫn hơi đáng sợ, bởi vì hắn phát hiện không phải tất cả quỷ đều bình thường, có vài con quỷ rất bất thường, chẳng hạn như hắn nhìn thấy mấy con quỷ không có đầu, còn có vài con quỷ tướng mạo cực kỳ hung dữ…

Đi không bao lâu, một người đàn ông trung niên mặc áo đen đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Quân, người đàn ông trung niên này để tóc dài ngang vai, trên ngực đeo một chuỗi tràng hạt dài màu đen, đây không phải là thể linh hồn.

Diệp Quân dừng bước nhìn người đàn ông áo đen trước mặt, ông ta mỉm cười nói: “Cậu Diệp”.

Diệp Quân nói: “Tiền bối là Địa Ngục Chủ?”

Người đàn ông áo đen gật đầu: “Đúng thế, cậu Diệp đến đây là để trải nghiệm à?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Địa Ngục Chủ nói: “Cậu Diệp đi theo ta”.

Nói rồi, ông ta xoay người đi sang một bên.

Diệp Quân đi theo.

Trên đường đi, Diệp Quân đưa mắt nhìn xung quanh con phố, sau đó nói: “Ta thấy khá ngạc nhiên”.
Chương 1858: Thiên đường

Địa Ngục Chủ cười nói: “Hiện giờ địa ngục A Tì không còn lớn như trước, trước kia lúc còn ở thời kỳ đỉnh cao, địa ngục A Tì có đến hàng nghìn tỷ tiểu quỷ và rất nhiều quỷ tu lớn mạnh, đáng tiếc sau đó vì vài nguyên nhân mà trật tự vũ trụ hiện hữu ở đây bắt đầu sụp đổ, khả năng ràng buộc của trật tự luân hồi của địa ngục A Tì với chúng sinh ngày càng ít, đến bây giờ bọn ta chỉ có thể thu mình trong một xó, miễn cưỡng tự bảo vệ mình”.

Diệp Quân hơi khó hiểu: “Tiền bối, Đại Đạo hiện hữu không thể duy trì trật tự vũ trụ hiện hữu sao?”

Địa Ngục Chủ lắc đầu: “Không thể, thực lực của nó không yếu nhưng vũ trụ này từng xuất hiện cường giả đỉnh cấp không yếu hơn nó”.

Diệp Quân tò mò hỏi: “Chẳng hạn như?”

Địa Ngục Chủ cười nói: “Có đến vài người, gần nhất là Tịnh tông chủ của Quá Khứ Tông”.

Diệp Quân sửng sốt: “Cô ta hả?”

Địa Ngục Chủ nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử quen à?”

Diệp Quân gật đầu: “Biết, từng bị cô ta đánh”.

Địa Ngục Chủ trầm giọng nói: “Thực lực của người này thật sự nghịch thiên, năm đó từng giết cường giả tuyệt thế ở Trọng Thiên thứ chín… Nhưng người này khá khiêm tốn nên rất ít người trong thế gian biết đến cô ta”.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Cô ta không khiêm tốn đâu, lúc đầu suýt nữa giết chết ta đấy”.

Địa Ngục Chủ cười nói: “Diệp công tử có thể sống sót trong tay cô ta quả thật là lợi hại”.

Diệp Quân nói: “Tiền bối biết nhiều về cô ta không?”

Địa Ngục Chủ lắc đầu: “Không biết chút gì cả, ta chỉ biết cô gái này áp chế thần tính bằng nhân tính, là một nhân vật cực kỳ bất thường”.

Diệp Quân gật đầu: “Đúng là thế”.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, bỗng chốc đã đến thế giới dưới lòng đất. Khi bước vào thế giới dưới lòng đất này, Diệp Quân cau mày vì thế giới dưới lòng đất này tràn ngập khí tức rất tà ác.

Địa Ngục Chủ nói: “Đây là nơi giam giữ ác hồn, ai bị giam giữ ở đây cũng đều rất mạnh”.

Diệp Quân nói: “Có cường giả cảnh giới Diệt Đạo không?”

Địa Ngục Chủ gật đầu: “Địa ngục tầng mười tám có”.

Diệp Quân nhìn Địa Ngục Chủ: “Tiền bối giam giữ sao?”, Địa Ngục Chủ cười nói: “Không phải, là chủ nhân của Đạo Đạo năm đó giam giữ, bị nhốt cho đến nay”.

Diệp Quân cảm thấy hơi tò mò.

Địa Ngục Chủ nói: “Nếu cậu muốn trải nghiệm thì phải đến chiến trường địa ngục, nhưng nơi đó rất nguy hiểm, bởi vì vẫn còn rất nhiều ác hồn còn sót lại từ trận chiến Hiện Đạo và Cựu Đạo, những ác hồn này đã nuốt chửng lẫn nhau trong mấy trăm triệu năm rồi, bây giờ đã trở nên cực kỳ hung ác tàn bạo…”

Nói đến đây, ông ta nhìn Diệp Quân.

Thật ra ông ta vẫn hơi lo.

Nếu hắn chết ở chỗ mình, e là ngày mai chỗ này sẽ biến mất khỏi thế gian mất nhỉ?

Diệp Quân nói: “Càng nguy hiểm càng tốt”.

Địa Ngục Chủ suy ngẫm rồi gật đầu: “Được”.

Dứt lời, ông ta dẫn Diệp Quân đến trước một cánh cửa địa ngục: “Bước vào cánh cửa này sẽ đến chiến trường địa ngục”.

Diệp Quân nhìn Địa Ngục Chủ, chắp tay lại nói: “Cảm ơn tiền bối đã chỉ đường”.

Địa Ngục Chủ cười nói: “Chuyện nhỏ mà, đừng khách sáo”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó xoay người đi vào trong cửa địa ngục.

Sau khi Diệp Quân đi vào cửa địa ngục, Địa Ngục Chủ đang định xoay người rời đi, nhưng dường như nghĩ tới điều gì, ông ta bỗng dừng lại, sau đó thấp giọng nói: “Không được, ta phải ở lại đây xem thử, nếu hắn chết trong này thì ta biết đi đâu mà khóc lóc đây?”



Chiến trường địa ngục.

Khi Diệp Quân bước vào chiến trường địa ngục, sắc mặt hắn trở nên nghiêm trọng.

Bây giờ hắn đang ở trên vùng hoang vu, bầu trời trên đầu là một màu đỏ thẫm, trời đang mưa, không đúng, đó là máu, xung quanh đều là thi thể còn sót lại, mùi máu tanh nồng nặc.

Chiến trường địa ngục!

Diệp Quân lập tức sử dụng huyết mạch phong ma của mình, khi huyết mạch phong ma xuất hiện, huyết khí xung quanh lao đến chỗ hắn như thủy triều.

Đều bị hút vào trong.

Huyết mạch phong ma của hắn là huyết mạch bậc nhất trên thế gian nên nó cực kỳ thích huyết khó tà ác này.

Sau khi vô số khí sức tà ác đi vào cơ thể, Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, cơ thể dần bắt đầu run rẩy, đồng thời cả người biến thành màu đỏ máu, từng khí tức huyết mạch đáng sợ liên tục trào ra từ trong cơ thể.

Khí tức huyết mạch phong ma ngày càng mạnh.

Thật ra Diệp Quân vẫn chưa phát huy được huyết mạch phong ma đến cực hạn, vì hắn khá lý trí.

Ngay lúc này Tiểu Tháp bỗng nói: “Xung quanh có rất nhiều ác hồn cực mạnh đang theo dõi ngươi”.

Diệp Quân không nói gì mà cất kiếm Thanh Huyên vào trong Tiểu Tháp.

Tiểu Tháp khó hiểu nói: “Ngươi muốn làm gì?”

Diệp Quân không nói gì, hắn siết chặt hai tay, huyết khí tà ác xung quanh liên tục lao về phía hắn.

Địa ngục!

Nơi này không phải là địa ngục với huyết mạch phong ma của hắn mà là thiên đường.

Hi hi hi hi...

Ngay lúc này xung quanh bỗng vang lên tiếng cười đầy quỷ dị, sau đó một khí tức khát máu nhào đến Diệp Quân.

Huyết khí nơi này là “dinh dưỡng” với Diệp Quân, nhưng huyết khí của Diệp Quân cũng là “dinh dưỡng” của vài ác hồn mạnh.

Ngay lúc mấy ác hồn đó sắp nhào đến trước mặt Diệp Quân, hắn bỗng mở mắt ra, trong mắt là một vùng biển máu.

Diệp Quân bỗng gào lên, không kiềm chế huyết mạch và thần trí của mình nữa.

Ầm!

Thoáng chốc một luồng khí tức huyết mạch đáng sợ trào ra từ trong người hắn, nơi đó lập tức biến thành một vùng biển máu vô tận.

Hoàn toàn điên cuồng.

Lần này hắn muốn điên cuồng một lần trong địa ngục này, cảm nhận được cực hạn của huyết mạch phong ma.


Chương 1859: Nuốt chửng

Trong chiến trường địa ngục, sau khi Diệp Quân hoàn toàn tiến vào trạng thái phong ma, sức mạnh huyết mạch phong ma lập tức tuôn ra khỏi người Diệp Quân như thủy triều, toàn bộ chiến trường địa ngục trở thành một chiến trường biển máu.

Ngay lúc này rất nhiều ác hồn đã nhấn chìm Diệp Quân.

Hai bên không nói nhiều lời đã lao vào đánh nhau.

Thế nhưng ác hồn bình thường không có uy hiếp gì với Diệp Quân, chỉ thoáng chốc Diệp Quân đã giết sạch vài vạn ác hồn, hơn nữa còn hút hết chúng vào.

Diệp Quân cầm kiếm một đường đánh sâu vào chiến trường địa ngục, những nơi hắn đi qua, đều hút hết toàn bộ.

Thấy thế, Địa Ngục Chủ ở bên ngoài nhíu mày, tên này xem chỗ của mình là trạm “thuốc bổ” đấy à?

Thật ra ông ta cũng khá ngạc nhiên, vì ông ta không ngờ sức mạnh huyết mạch của Diệp Quân lại đáng sợ đến thế, ngay cả huyết khí của mấy ác hồn bên trong đều có thể hấp thụ được.

Có thể hấp thụ huyết khí của mấy ác hồn này tức là sức mạnh huyết mạch này còn mạnh hơn chúng nữa.

Địa Ngục Chủ nhìn chằm chằm Diệp Quân, tổ tiên của cậu Diệp không phải là người tốt lành gì.

Ầm!

Đúng lúc này, một luồng khí tức cực mạnh đáng sợ bỗng xuất hiện trong chiến trường địa ngục, sau đó Diệp Quân bị chấn động lùi về sau mấy mươi vạn trượng.

Địa Ngục Chủ nhíu mày: “Ác Thi”.

Trong chiến trường địa ngục, một Ác Thi cao lớn chậm rãi đi về phía Diệp Quân, Ác Thi này cao mấy chục trượng, thân xác cả người đều bốc mùi thối rữa, xương trắng lộ ra ngoài, vô cùng đẫm máu, nó toát ra một khí tức quỷ dị, mỗi bước đi đều khiến mặt đất rung chuyển hệt như trận động đất lớn, cực kỳ đáng sợ.

Ác Thi đó cúi đầu nhìn Diệp Quân, trong mắt đầy tà khí và hung quang, nó không nhiều lời, nhảy lên đánh một chưởng về phía Diệp Quân.

Đòn tấn công này khiến thời không cả chiến trường địa ngục đều sôi trào.

Diệp Quân ở đằng xa bỗng biến thành kiếm quang rồi biến mất khỏi đó.

Huyết quang vạn trượng từ dưới đất bay lên, sau đó rơi thẳng xuống chém vào Ác Thi.

Ầm!

Ngay khi đòn tấn công của cả hai tiếp xúc với nhau, một làn sóng xung kích có sức mạnh đáng sợ nổ tung, làn sóng xung kích cực mạnh đó lập tức đánh cho mấy ác hồn yếu hơn xung quanh họ tan tành.

Lúc này Diệp Quân biến thành kiếm quang màu máu đâm mạnh vào Ác Thi đó.

Vèo!

Ác Thi bị văng ra xa mấy vạn trượng, sau đó kiếm quang phủ đầy trời nhấn chìm lấy nó.

Ầm ầm!

Từng tiếng nổ vang lên, Diệp Quân đã xuất hiện cách phía sau Ác Thi đó vài trăm trượng.

Phía sau hắn, Ác Thi đó đã biến thành một đống huyết khí, sau đó bị huyết mạch phong ma của hắn hấp thụ hết.

Thấy cảnh tượng này, Địa Ngục Chủ ở bên ngoài nhíu mày, huyết mạch của cậu Diệp này quả thật không ổn.

Trong chiến trường địa ngục, Diệp Quân tiếp tục cầm kiếm đánh về phía xa, nhưng không bao lâu hắn dừng lại, vì mặt đất cách trước mặt hắn ngàn trượng bỗng động đậy, ngay sau đó hàng ngàn Ác Thi bò lên từ trong lòng đất.

Giống hệt với Ác Thi trước đó, chỉ khác là vừa rồi chỉ có một, bây giờ có đến hàng ngàn.

Lúc này Diệp Quân lại không hề sợ hãi, lao đến chỗ đám Ác Thi đó.

Thấy thế Địa Ngục Chủ nhíu mày: “Hắn điên rồi sao? Thế mà cũng dám đánh?”

Không lâu sau, Diệp Quân biến thành kiếm quang màu máu đâm vào trong đám Ác Thi đó.

Ầm!

Kiếm quang màu đỏ máu đó vỡ tan, Diệp Quân bị chấn động văng ra xa, sau đó hàng ngàn Ác Thi lao đến chỗ Diệp Quân vừa văng ra.

Vụt vụt vụt!

Từng tiếng nổ liên tục vang lên, Diệp Quân bị đánh rất mạnh.

Mặc dù thế nhưng Diệp Quân vẫn không có ý lùi bước, tay cầm ý kiếm đánh với đám Ác Thi.

Địa Ngục Chủ dần nhíu mày, vì ông ta nhận ra mặc dù Diệp Quân bị áp chế hoàn toàn nhưng sức chiến đấu của Diệp Quân lại đang tăng lên nhanh chóng.

Sức mạnh huyết mạch.

Sắc mặt Địa Ngục Chủ dần trở nên nghiêm trọng, sức mạnh huyết mạch quả thật vượt xa những gì ông ta nghĩ. Không chỉ thế ông ta còn phát hiện thần tính của Diệp Quân cũng đang lặng lẽ thay đổi.

Hiện giờ Diệp Quân là mười phần thần tính, nhưng vẫn chưa đạt tới thần tính hoàn hảo, mà lúc này có lẽ là vì huyết mạch phong ma này, thần tính của hắn đang lặng lẽ thay đổi.

Thần tính hoàn hảo!

Đó là sự theo đuổi Đại Đạo cực hạn, bất kỳ việc gì một khi đạt đến cực hạn đều vô cùng khủng khiếp.

Bản thân Diệp Quân đã là thiên tài yêu nghiệt, thực lực cũng rất mạnh, nếu thần tính lại đạt đến mức hoàn hảo, vậy thì thực lực sẽ tăng lên đến mức không thể tưởng tượng.

Ầm!

Ngay lúc này trong đám Ác Thi, một tia kiếm quang màu máu đáng sợ bỗng nổ tung, kiếm khí mạnh mẽ khiến vài Ác Thi lùi về sau, nhưng ngay sau đó lại có vô số Ác Thi nhào về phía Diệp Quân.

Diệp Quân lại nhắm mắt lại, ngay sau đó hàng ngàn thanh ý kiếm đột nhiên xuất hiện phía sau đám Ác Thi đó.

Diên Trì Nhất Kiếm.

Ầm!

Chỉ trong tích tắc, hàng ngàn thanh ý kiếm màu đỏ máu nhấn chìm hàng ngàn Ác Thi, sau đó âm thanh xé nát kiếm khí khủng khiếp vang lên liên tục trong khu vực đó.

Bùm bùm!

Ngay khi tất cả ý kiếm màu đỏ máu biến mất, xung quanh Diệp Quân đã chỉ còn lại chưa đến tám trăm Ác Thi, hơn hai năm Ác Thi đã bị hắn nuốt chửng.

Khí tức của hắn vẫn đang tăng lên, thần tính của hắn cũng ngày càng thuần khiết.

Lúc này các Ác Thi này cũng đánh ra lửa thật, đều nhào về phía Diệp Quân.

Trận chiến lại tiếp diễn.

Lúc này Diệp Quân đã rơi vào trạng thái phong ma hoàn toàn, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ là: Giết!

Dù có là Tháp gia ở trước mặt hắn, hắn cũng không do dự chém mấy nhát kiếm chứ đừng nói là mấy Ác Thi này.
Chương 1860: Biển máu

Kiếm của Diệp Quân ngày càng mạnh, sức mạnh huyết mạch cũng mạnh lên, chỉ thoáng chốc Diệp Quân đã đè ép ngược lại các Ác Thi.

Cả người Diệp Quân cũng bị thương khá nhiều, nhưng lúc này hắn hệt như một cái máy tàn sát không cảm xúc, đánh cực kỳ hung ác, chỉ có tấn công không có phòng thủ.

Chẳng mấy chốc, các Ác Thi ít dần đi, hiện giờ khí tức của Diệp Quân đã mạnh hơn lúc đầu mấy lần.

Nhất là huyết mạch phong ma của hắn, sau khi Diệp Quân tiến vào trạng thái phong ma hoàn toàn, khí tức huyết mạch phong ma vẫn cứ tăng lên.

Nó đã bị kìm nén quá lâu rồi.

Giống như một người đàn ông độc thân ba mươi năm đột nhiên “đi gội đầu”, đêm đó thật sự chỉ ước gì gội trên mười lần.

Khoảng nửa canh giờ sau.

Ầm!

Khu vực Diệp Quân đang đứng bỗng bộc phát ra một luồng khí tức đáng sợ, khí tức này lao lên từ dưới đất, lao thẳng lên trời.

Cả chiến trường địa ngục sôi sục dữ dội.

Thăng cấp!

Lúc này Diệp Quân thăng cấp từ mười phần thần tính lên cảnh giới Bình Đạo, chỉ là khí tức cảnh giới Bình Đạo của hắn cực kỳ tàn ác, vô cùng bất thường.

Khi cảnh giới của hắn tăng lên, kiếm của hắn lập tức trở nên đáng sợ hơn, mấy Ác Thi xung quanh đã không phải là đối thủ của hắn nữa. Không lâu sau, chúng đã hoàn toàn bị hắn hấp thu, sau đó khí tức trên cả người hắn bỗng trở nên tà ác hơn.

Thấy thế Địa Ngục Chủ bên ngoài nhíu mày, nhìn thế nào cậu Diệp này cũng không giống người tốt.

Cũng may Đại Đạo hiện hữu đã thông báo trước cho ông ta, nếu không cậu Diệp này tới, nếu chỗ của mình không có mắt đối đầu với cậu Diệp này thì chắc chắn sẽ rơi vào nguy hiểm.

Nhưng cũng may cậu Diệp này lúc tỉnh táo vẫn rất dễ tính.

Ngay lúc này một luồng khí tức cực kỳ đáng sợ bỗng xuất hiện ở chiến trường địa ngục đằng xa.

Cường giả cảnh giới Khai Đạo!

Địa Ngục Chủ ngừng suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn chiến trường địa ngục, có một cường giả mặc áo giáp đứng cách trước mặt Diệp Quân mấy trăm trượng, tay cường giả này cầm một cái rìu lớn phá, quanh người cũng toát ra khí tức và tà khí quái dị ngút trời.

Những cường giả cảnh giới Khai Đạo ở đây mạnh hơn vài cường giả cảnh giới Khai Đạo ở bên ngoài rất nhiều, dù sao bọn họ cũng đều là những người sống sót sau trận đại chiến năm đó, hơn nữa nhiều năm nay lại ở trong chiến trường địa ngục này, liên tục chiến đấu với ác hồn và pháp tắc ở đây, dĩ nhiên thực lực sẽ ngày càng mạnh.

Ngay lúc này cường giả áo giáp đó bỗng giơ chiếc rìu rồi nhảy lên, sau đó vung mạnh chiếc rìu về phía Diệp Quân.

Chiếu rìu lao xuống, cả chiến trường địa ngục đều trở nên hư ảo, cứ như muốn hủy diệt trời đất.

Đối mặt với đòn tấn công này, Diệp Quân lại chẳng hề sợ hãi, biến thành tia kiếm quang phóng lên trời.

Đối đầu trực diện.

Ầm!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc bỗng vang lên từ cả chiến trường địa ngục, sau đó từng làn sóng xung kích kiếm khí màu đỏ máu đáng sợ chấn động nổ tung giữa không trung.

Cả chiến trường địa ngục tan hoang.

Diệp Quân lùi về sau cả ngàn trượng, trong lúc đó chiếc rìu lớn bỗng phá tan không khí bay đến, khí tức uy lực sức mạnh cực lớn đè ép khiến hắn nghẹt thở.

Diệp Quân rút kiếm chém một nhát.

Một tia huyết quang phủ khắp trời.

Ầm!

Chiếc rìu khổng lồ bị kiếm của hắn chém bay, lúc này cường giả mặc áo giáp xòe tay phải ra, chiếc rìu rơi vào trong tay gã, gã đang định ra đòn lần nữa thì lúc này hàng ngàn thanh ý kiếm màu máu xuất hiện quanh, bỗng chốc hàng ngàn thanh ý kiếm nhấn chìm gã.

Rầm!

Khu vực mà người đàn ông mặc áo giáp đó đứng biến thành một vùng kiếm khí biển máu.

Đúng lúc này, một chiếc rìu cực lớn bỗng lao ra từ trong biển máu, ngay tức khắc chiếc rìu đó đã chém thẳng về phía Diệp Quân.

Vèo!

Sức mạnh cực lớn chứa trong đó đều khiến thời không đặc biệt ở bất cứ nơi nào chiếc rìu cực lớn đi qua đều rung chuyển dữ dội, cực kỳ đáng sợ.

Đối mặt với đòn tấn công này, ánh mắt Diệp Quân không có một tia sợ hãi, chỉ có sự tàn sát, hắn bỗng lao về phía trước, hai tay cầm kiếm chém một nhát.

Đối diện trực diện.

Ầm!

Vô số kiếm quang vỡ vụn, Diệp Quân lùi về sau, cường giả mặc áo giáp cũng liên tục lui về phía sau, trong lúc đó gã nhíu chặt mày, cả người run rẩy.

Huyết mạch phong ma!

Lúc này gã đã bị sát ý và tà khí của huyết mạch phong ma ảnh hưởng, thần trí cũng bắt đầu hơi bất thường.

Thấy thế sắc mặt Địa Ngục Chủ ở bên ngoài trở nên vô cùng nghiêm trọng.

Huyết mạch này thế mà cũng có thể ảnh hưởng đến cường giả cảnh giới Khai Đạo ư?

Đúng lúc này, Diệp Quân bỗng biến mất khỏi đó, thoáng chốc vô số tà khí và sát ý nhấn chìm cường giả mặc áo giáp như thủy triều.

Đồng tử cường giả đó co lại, đứng đơ tại chỗ, chính lúc này một thanh kiếm đã đâm vào giữa trán gã.

Diệp Quân hút hết huyết khí của cường giả đó.

Vụt!

Sau khi hấp thụ hết huyết khí của cường giả đó, khí tức Diệp Quân lại điên cuồng tăng lên.

Ầm!

Khu vực Diệp Quân đang đứng bỗng rung lên, sau đó khí tức huyết mạch và kiếm ý của hắn bắt đầu thay đổi.

Thấy thế, đồng tử Địa Ngục Chủ bên ngoài co lại, mặt đầy vẻ khó tin: “Mười phần thần tính… Mẹ nó chứ, như thế cũng được à?”

Lúc này ông ta đã ngây cả người.

Tên này làm cho mình điên loạn, sau đó thành mười phần thần tính?

Như thế cũng được nữa à?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK