Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2906: Chân thành hợp tác

Diệp Quân cười: “Huynh đừng đề phòng ta, không thì chúng ta không hợp tác được đâu. Hợp tác cần nhất là chân thành mà, nhỉ?"

Huyền Nho: “Ta không thể không phòng bị, vì ta không biết trong ván cờ này còn mưu mô gì, càng không biết sự chân thành của huynh có bao nhiêu phần thật giả”.

Diệp Quân đặt ly trà xuống: “Hợp tác đương nhiên phải nói về lợi ích. Không biết huynh muốn gì?"

Huyền Nho: “Huynh có thể cho ta những gì?"

Diệp Quân phán ngay: “Kinh Phá Bích”.

Huyền Nho ngẩn ra.

Diệp Quân bồi thêm: “Ta nói thật”.

Huyền Nho: “Huynh có biết giá trị của nó không?"

Diệp Quân lắc đầu: “Một chút, nhưng ta đang nói thật”.

Huyền Nho: “Mời huynh giải thích”.

Diệp Quân: “Chúng ta lấy một góc độ khác đi. Mục đích của Thánh Cổ Kim khi bày ra bàn cờ này đương nhiên không phải để mua vui mà là vì lợi ích, mà chỉ có hai thứ khiến cường giả như cô ta để mắt đến”.

Huyền Nho thốt lên: “Kinh Phá Bích!"

Diệp Quân gật đầu. Huyền Nho chần chừ một hồi rồi hỏi: “Vật thứ hai là gì?"

Diệp Quân: “Thống nhất Vũ Trụ Chủ”.

Huyền Nho lắc đầu: “Cô ta không có khả năng đó”.

Diệp Quân: “Nếu cô ta lấy được toàn bộ Kinh Phá Bích thì sao?"

Huyền Nho nhíu mày.

Diệp Quân: “Khi ấy thì thống nhất Vũ Trụ Chủ được mà, đúng không?"

Huyền Nho không phản đối, bởi điều đó là khả thi khi đã đứng ngoài thế giới này.

Diệp Quân: “Đây là khảo nghiệm của lệnh sư, đúng chứ?"

Thấy Huyền Nho nhìn mình, hắn tiếp tục: “Nghĩa là huynh còn chưa đạt được yêu cầu của lệnh sư”.

Gã cười: “Huynh cứ nói đừng ngại”.

Diệp Quân: “Chính huynh là người muốn lôi kéo ta?"

Huyền Nho gật đầu.

Diệp Quân: “Nguyên nhân là vì Thánh Cổ Kim luôn nhằm vào ta nên huynh muốn đi ngược lại để phá cục. Nhưng mục đích của chúng ta còn là để tìm hiểu đây là loại kế hoạch gì, từ đó thu hoạch được lợi ích tối đa từ cuộc chiến này. Khi ấy dù cô ta có chiến thắng thì đã làm sao?"

Huyền Nho nhìn hắn: “Ý huynh là mặc kệ âm mưu kế hoạch, lợi ích mới là quan trọng nhất”.

Diệp Quân gật đầu: “Huynh đại diện cho bản thân và nước Phạm Thiên, tranh thủ lợi ích cho cả hai phương diện mới là ưu tiên hàng đầu”.

Huyền Nho: “Nhưng làm sao ta dám chắc Thánh Cổ Kim sẽ không ảnh hưởng đến lợi ích của nước Phạm Thiên?"

Diệp Quân: “Thứ cho ta nói thẳng, nhưng huynh đã trở thành quân cờ rồi”.

Huyền Nho ngạc nhiên.

Diệp Quân đứng dậy, nhìn đại diện bên ngoài: “Lệnh sư trông như đang khảo nghiệm huynh nhưng thật ra là đang dùng huynh để mê hoặc tầm mắt Thánh Cổ Kim. Huynh có tin không, rằng lệnh sư của huynh, hoặc Quốc chủ npc bây giờ đã xuất thân. Người mà họ tiếp xúc càng không phải là hạng lâu la như ta”.

Huyền Nho: “Huynh nói họ đang tiếp xúc với người đánh cờ”.

Diệp Quân gật đầu.

Huyền Nho rơi vào im lặng.

Diệp Quân: “Thông tuệ như huynh hẳn phải nghĩ đến từ sớm rồi chứ?"

Huyền Nho liếc nhìn.

Diệp Quân: “Thánh Cổ Kim đã tìm được một quyển Kinh Phá Bích dưới biển sinh mệnh, người tranh chấp cùng cô ta khi ấy là chủ nhân bút đại đạo. Không biết huynh có từng nghe qua?"

Huyền Nho: “Từng nghe gia sư nhắc đến”.

Diệp Quân cười: “Lệnh sư và quốc chủ nước Phạm Thiên hẳn đang lập mưu cùng ông ta, còn huynh chỉ là tốt thí họ đẩy ra. Đây cũng là lý do họ không gặp chúng ta”.

Sắc mặt Huyền Nho sa sầm.

Diệp Quân: “Giờ huynh có hai lựa chọn: một là cùng ta lá mặt lá trái để che mắt họ lẫn thế nhân, cuối cùng sẽ dẫn đến hai kết quả. Một là họ thắng, sẽ an ủi huynh đôi câu rồi cũng chẳng coi trọng gì hơn. Huynh khi ấy và bây giờ chẳng khác gì nhau, vẫn bị họ xem như trẻ con. Hai là họ thua, huynh cũng chôn cùng”.

Huyền Nho: “Lựa chọn thứ hai?"

Diệp Quân: “Là tự mình tạo ra một con đường mới. Với thầy dạy thì học trò chỉ được tính là ra nghề khi tự tạo được con đường cho riêng mình. Chỉ khi đánh bại lệnh sư, huynh mới thật sự được công nhận”.

Huyền Nho im lặng một hồi rồi lắc đầu: “Ta không làm được, cũng sẽ không làm như vậy. Những lời huynh vừa nói, ta sẽ bẩm báo lại cho sư phụ và quốc chủ. Trước đó, huynh không được rời khỏi đây nửa bước”.

Vừa dứt lời, mười mấy cường giả bí ẩn đã xuất hiện khắp nơi, dùng thần thức khóa cứng Diệp Quân lại.
Chương 2907: Con bài tẩy

Huyền Nho vừa đi được mấy bước thì xoay lại: “Diệp huynh có vẻ không sợ”.

Diệp Quân cười: “Ta có gì phải sợ?"

Huyền Nho: “Sao huynh có thể tự tin như vậy được?"

Diệp Quân không đáp.

Huyền Nho cười: “Đã nói hai bên thẳng thắn với nhau, vậy mà huynh vẫn che che giấu giấu”.

Diệp Quân: “Huynh muốn xem con bài tẩy của ta? Cũng được”.

Rồi hắn đưa Huyền Nho tiến vào Tiểu Tháp.

Nụ cười trên mặt gã đọng lại.

Ra ngoài rồi, Diệp Quân im lặng chờ lựa chọn sau cùng của Huyền Nho.

Hắn sẽ không và cũng không thể lôi kéo được cường giả thế hệ trước, dù sao thì khoảng cách bây giờ giữa hắn và nước Phạm Thiên vẫn còn quá xa.

Đưa tháp ra ngoài ánh sáng không chỉ không làm gì được họ mà còn tự gây họa cho mình.

Thế hệ trẻ thì khác, họ có dã tâm, họ muốn làm đại sự.

Đồng thời cũng có nguy hiểm tương ứng.

Nên hắn mới đang đánh cược.

Một hồi sau, Huyền Nho cất tiếng: “Chuyện này phức tạp hơn ta nghĩ nhiều, đúng không?"

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Huyền Nho nghiền ngẫm nhìn hắn.

Hắn chỉ cười: “Tùy huynh chọn”.

Huyền Nho: “Nếu thắng, ta sẽ được gì?"

Diệp Quân: “Những thứ bây giờ huynh không thể nghĩ tới”.

Huyền Nho rơi vào im lặng.

Diệp Quân siết chặt hai tay, ba loại huyết mạch ồ ạt dâng lên khiến gã biến sắc khi nhìn thấy mắt hắn trở thành màu đỏ dưới sự ảnh hưởng của Phong Ma.

Rồi hắn bất ngờ thu chúng về.

Huyền Nho la lên: “Huynh...”

Diệp Quân chỉ hỏi: “Có làm không?"

Sau một hồi im lặng, Huyền Nho đáp: “Làm”.

Diệp Quân cười to.

Huyền Nho: “Huynh cần ta giúp gì?"

Diệp Quân: “Trước mắt ta muốn tìm hiểu cặn kẽ về Vũ Trụ Chủ và nước Phạm Thiên”.

Huyền Nho cười: “Không thành vấn đề”.

Gã đưa một lệnh bài sang: “Huynh cầm lấy nó là có thể tự do ra vào vực thư viện trong nước”.

Diệp Quân nhận lấy: “Cảm ơn nhiều”.

Huyền Nho lại đưa một tấm phù lục sang: “Bùa truyền âm. Huynh cần gì cứ liên lạc ta”.

Diệp Quân thu vào: “Thế thì ta không khách sáo”.

Huyền Nho gật đầu: “Ta còn nhiều việc phải xử lý, không theo huynh được nữa”.

Rồi rời đi.

Tiểu Tháp lập tức chép miệng: “Ngươi giỏi thật, chỉ dăm ba câu đã lừa được gã”.

Diệp Quân nhìn theo hướng Huyền Nho rời đi, mỉm cười: “Đâu có đơn giản vậy”.

Tiểu Tháp hỏi lại: “Là sao?"

Diệp Quân: “Không bao giờ được xem thường người khác”.

Tiểu Tháp: “...”

Hắn nhìn lệnh bài trong tay, cười một tiếng rồi đứng dậy đi mất.

...

Điện quốc sư.

Người đàn ông trung niên cười hỏi: “Mười năm trong tháp chỉ bằng một ngày bên ngoài?"

Huyền Nho gật đầu: “Thời gian bên trong không phải chảy ngược mà là một loại hoàn toàn mới”.

Người đàn ông: “Hắn nói đúng đấy, để được sư phụ công nhận thì phải làm sao để trò giỏi hơn thầy mới được”.

Huyền Nho cung kính đáp: “Đệ tử tự biết sức mình đến đâu”.

Thoáng dừng lại, gã nói tiếp: “Đầu óc vị Diệp công tử này rất đáng sợ. Đệ tử biết mình không phải đối thủ của hắn, nếu hợp tác mà hắn không có địch ý thì thôi, ngược lại thì... con không đấu lại hắn”.
Chương 2908: Có dám không?

Người đàn ông cười to đứng lên, ánh mắt thoáng trở nên nhu hòa.

Sống trên đời sợ nhất là không biết mình đang thật sự ở đâu.

Làm người nhất định phải hiểu rõ bản thân mình.

Huyền Nho lại nói: “Sư phụ, người này rốt cuộc có ý đồ gì?"

Người đàn ông: “Con có thể hợp tác với hắn”.

Huyền Nho tỏ ra hoài nghi.

Người đàn ông: “Thằng ngốc này, con nghĩ hắn sẽ tin con thật sao?"

Huyền Nho nhíu mày, đoạn hô lên: “Ý là... hắn đã biết con sẽ bẩm báo cho sư phụ?"

Người đàn ông gật đầu: “Thứ hắn muốn không phải câu trả lời của con mà là của ta, nói cách khác, hắn đang thăm dò thái độ của ta”.

Huyền Nho chết trân tại chỗ.

Người đàn ông: “Người này đúng là không đơn giản”.

Huyền Nho hỏi lại: “Vậy ý của sư phụ là?"

Người đàn ông: “Hắn nói đúng, muốn được ta công nhận thì phải đánh bại ta”.

Huyền Nho: “Là cho phép con đi theo hắn?"

Người đàn ông nhìn gã: “Con có dám không đã?"

Huyền Nho không hiểu: “Vì sao chúng ta không thể ở cùng một phe chứ?"

Người đàn ông: “Con biết mục đích của hắn không?"

Huyền Nho lắc đầu.

Người đàn ông cười: “Hắn đang muốn nói cho ta hắn không hề đơn giản, đừng đặt mọi vốn liếng lên người chủ nhân bút đại đạo mà hãy đặt cả hai bên. Nếu hắn thua, ít nhất con còn có ta bảo vệ. Nếu ta thua, con vẫn còn ân tình với hắn, chúng ta không đến nỗi thất bại hoàn toàn. Hiểu chưa?"

Huyền Nho: “Sư phụ cho rằng hắn có khả năng thắng?"

Người đàn ông tựa vào lưng ghế: “Khờ quá. Trên đời không có gì là tuyệt đối cả. Nếu chúng ta chỉ chăm chăm đi theo chủ nhân bút đại đạo thì toàn bộ nước Phạm Thiên sẽ tan biến nếu ông ta thua”.

Huyền Nho nhìn lên đầy khó tin: “Cả nước tan biến? Chuyện này...”

Gã biết Diệp Quân không đơn giản, từ tòa tháp nghịch thiên đến huyết mạch không hiểu sao có thể đáng sợ như vậy dù hắn đến từ văn minh cấp thấp, nhưng gã không cho rằng hắn có thể chống lại nước Phạm Thiên chứ nói chi là tiêu diệt.

Người đàn ông ra chiều phức tạp: “Ta không biết gì về hắn, nhưng ta biết chủ nhân bút đại đạo. Nghe nói lần này ông ta thua một vố đau ở dưới kia, mà người có thể làm vậy chắc chắn không tầm thường, chúng ta có tư cách gì mà xem thường?"

Huyền Nho trầm tư một hồi: “Sư phụ có mấy phần chắc thắng khi chọn chủ nhân bút đại đạo?"

Người đàn ông cười: “Ta không biết”.

Huyền Nho nhíu mày.

Người đàn ông: “Nếu có thể, ta sẽ chọn làm người quan sát, giao hảo với cả hai bên, cho đi chút ân tình, lo lót đầy đủ, kéo dài thời gian rồi tự giữ lấy mình”.

Huyền Nho: “Nhưng Quốc chủ lại chọn chủ nhân bút đại đạo?"

Người đàn ông gật đầu: “Phải, và ta hiểu vì sao. Chủ nhân bút đại đạo đã hứa hẹn một thứ mà Quốc chủ không thể chối từ, đồng thời còn lý do đặc biệt”.

Ông ta nhìn Huyền Nho: “Vị họ Diệp này còn chưa hoàn toàn trở mặt với chủ nhân bút đại đạo, nghĩa là con có thể đường hoàng giúp hắn, khiến hắn phải chịu ơn của con. Không những thế, con phải dốc hết toàn lực để giúp hắn, nếu cần thì hãy hy sinh cả lợi ích của nước Phạm Thiên”.

Huyền Nho giật mình: “Ý sư phụ là... dùng hết mọi thứ?"

Người đàn ông nhìn gã đầy kiên quyết: “Phải, dùng mọi thứ. Nếu hắn và nước Phạm Thiên có mâu thuẫn, ta muốn con lập tức đi theo hắn”.

Huyền Nho im lặng.

Ánh mắt người đàn ông trở nên phức tạp: “Nph là thế lực mạnh nhất Vũ Trụ Chủ hiện nay, nhưng không có nghĩa là vô địch. Cho dù không muốn thừa nhận, chúng ta cũng phải nhận thức được điều này, hạ cái tôi xuống mới sống được lâu hơn. Có những điều không thể sai, có những người không thể đụng vào, vì khi ấy sẽ không có cơ hội làm lại”.

Ông ta thở dài: “Một người ngoài thôi đã đủ để xé xác nước Phạm Thiên cả tỉ lần, mà đó chỉ là giới hạn chúng ta biết được. Ai biết liệu trong vũ trụ kia còn có người mạnh hơn nữa?"

Huyền Nho: “Nếu sau này hắn và sư phụ là kẻ thù thì sao?"

Người đàn ông: “Chắc chắn ngày đó sẽ đến, khi ấy con đã biết lựa chọn thế nào chưa?"

Huyền Nho nhìn vào mắt ông ta: “Con sẽ giúp hắn đánh bại sư phụ”.

"Ha ha ha!"

Người đàn ông cười phá lên đầy tán dương: “Nếu quả thật có ngày đó, ta sẽ thật lòng vui thay cho con”.

Huyền Nho không nói gì thêm, quỳ xuống dập đầu ba lần rồi rời đi.

Thấy gã khuất bóng rồi, người đàn ông mới nhắm mắt lại, thì thầm: “Ván cờ này... không ai chịu thua ai”.
Chương 2909: Nhân có trước hay quả có trước?

Đồ Thư Vực.

Diệp Quân không ngờ đây thật sự là một cái vực.

Phạn Thiên Quốc dùng một cái vực làm thư viện, toàn bộ Đồ Thư Vực vô biên vô tận, mênh mông như vũ trụ.

Sau khi tiến vào Đồ Thư Vực này, Diệp Quân nhìn một vòng, kệ sách vô cùng vô tận, mỗi kệ đều cao đến nghìn trượng, bên trên để rất nhiều sách, mà trên những kệ sách này đều có năng lượng bí ẩn dao động.

Thấy nhiều sách như thế, Diệp Quân hơi nhếch môi.

Khoảng thời gian tiếp theo, hắn bắt đầu đọc sách, mà đương nhiên hắn không đọc từng quyển một, mà dùng thần thức quét một vòng.

Nhưng làm như thế sẽ tốn đá Tổ Linh.

Đá Tổ Linh là tiền tệ thông dụng của Vũ Trụ Chủ hiện tại, chia thành đá Tổ Linh thông thường, đá Tổ Linh trung phẩm và đá Tổ Linh cực phẩm.

Diệp Quân vốn cho rằng sẽ không tốn bao nhiêu đá Tổ Linh, nhưng hắn đã phải hết hồn, nếu quét một lượt sách trong Đồ Thư Vực này sẽ phải tốn hai triệu sáu trăm nghìn viên đá Tổ Linh trung phẩm!

Đây là một khái niệm gì?

Nếu không tính những linh mạch tổ mà Huyền Nho cho, thì cộng hết số mạch tiên nguyên cực phẩm mà hắn mang theo từ bên dưới cũng không đủ.

Cảm giác nghèo quay trở lại rồi!

Diệp Quân khẽ thở dài, hiện tại hắn thật sự tiêu quá nhiều tiền, phải biết rằng hắn còn phải dẫn dắt cả một vũ trụ, không chỉ có một mình hắn cần tiêu tiền mà là người của cả vũ trụ đều cần dùng đến tiền.

Đương nhiên tiêu tiền thế này cũng rất đáng, vì sinh linh của vũ trụ càng mạnh, sức mạnh tín ngưỡng của hắn cũng sẽ càng đáng sợ.

Bây giờ đã có một ít linh mạch tổ, hắn tự tin rằng có thể khiến sức mạnh tín ngưỡng của mình nâng lên một tầm cao mới.

Mà lúc này, Huyền Nho bỗng xuất hiện bên cạnh hắn.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Huyền Nho, Huyền Nho cười nói: “Diệp huynh muốn xem sách ở đây à?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế, nhưng thật sự là quá đắt”.

Huyền Nho nói: “Ta đã trả phí rồi, Diệp huynh có thể xem thoải mái”.

Diệp Quân nhìn Huyền Nho, không nói gì.

Huyền Nho cười nói: “Diệp huynh, không phải ta đã nói rồi à? Huynh cần gì đều có thể đến tìm ta”.

Diệp Quân cười khẽ: “Vậy thì cảm ơn nhé”.

Nói xong, hắn nhìn về phía biển sách kia, thần thức bắt đầu tản ra, chẳng mấy chốc, thần thức của hắn đã bao trùm lấy biển sách như một cái lưới.

Vô số thông tin tràn vào đầu hắn, cuồn cuộn không ngừng!

Cũng may thần thức của hắn đủ mạnh, nếu không hắn hoàn toàn không thể dung nạp được nhiều thông tin như thế.

Cứ thế, không biết đã bao lâu trôi qua, Diệp Quân thu hồi thần thức, hít sâu một hơi.

Lúc này, cuối cùng hắn cũng đã nhận thức rõ ràng Vũ Trụ Chủ.

Không ai biết Vũ Trụ Chủ bắt nguồn từ đâu, chỉ biết năm đó vũ trụ này từng xuất hiện một người đặc biệt, chính là người đã tạo ra “Kinh Phá Bích”, đối phương là người đầu tiên nói đến thuyết giả thuyết và hiện thực, hướng đến chân thực.

Giả thuyết và hiện thực!

Mà đối phương còn từng thí nghiệm vì giả thiết của mình, chính là Đại Đạo Luận nổi tiếng.

Trong Đại Đạo Luận đưa ra một vấn đề thế này: Nhân có trước hay quả có trước?

Nhân có trước, vậy chứng minh thế giới này tràn đầy những thứ không xác định, mọi thứ đều mơ hồ, cũng chứng minh, thế giới này có thể là một thế giới chân thực; Nhưng nếu quả có trước thì sao?

Quả có trước!

Thì có nghĩa rất nhiều kết quả đều đã được định trước, dù ngươi làm thế nào đều không thể thay đổi được.

Mà kết cục được định trước cũng đồng nghĩa với việc tất cả mọi chuyện trên thế giới này đều đã bị người khác sắp đặt xong!

Người đặc biệt đó đã làm hai thí nghiệm cực kỳ đáng sợ cho việc này, thứ nhất là trở về quá khứ giết chết mình, thứ hai là đến tương lai giết chết mình!

Ông ta muốn xem có thể thay đổi quá khứ đã xảy ra và tương lai chưa xảy ra hay không.

Mà Kinh Phá Bích cũng được viết ra vào lúc này!

Nhưng cuối cùng không ai biết kết quả của thí nghiệm này thế nào, chỉ biết người đó đã biến mất.

Diệp Quân nắm được một điểm mấu chốt, đó là người đặc biệt kia về quá khứ để giết mình trước hay đến tương lai giết mình trước?

Hắn lập tức tìm kiếm tài liệu trong đầu… Ngay sau đó, hắn đã tìm thấy.

Trở về quá khứ giết mình trước!

Diệp Quân nhíu mày.

Đối phương quay về quá khứ giết mình trước, sau đó viết ra “Kinh Phá Bích”, vậy đối phương có đi đến tương lai hay không?

Đã hoàn thành rồi.

Hay chưa hoàn thành?

Diệp Quân nhíu mày, rơi vào trầm tư.

Hắn không thể không lo lắng, hắn bây giờ thật sự như đi trên tảng băng mỏng, chỉ cần không cẩn thận là không thể quay đầu.

Ngay sau đó, Diệp Quân chợt híp mắt: “Ta cứ tự hỏi sao chủ nhân bút Đại Đạo có thể thuyết phục bọn họ, có khả năng này hay không…”

Tiểu Tháp vội hỏi: “Khả năng gì? Ngươi nói rõ tí xem nào!”

Diệp Quân đáp: “Không có gì”.

Tiểu Tháp vội nói: “Không có gì cái gì? Ngươi mau nói rõ đi!”

Diệp Quân nói: “Thật sự không có gì mà”.

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Trong Tiểu Tháp, Tiểu Tháp vô cùng giận dữ: “Tên khốn kiếp này chắc chắn đã phát hiện ra điều gì đó. Nhưng hắn lại không nói với chúng ta…”

Tiểu Hồn cất lời: “Tháp gia, ngươi đọc nhiều sách một tí chẳng phải có thể hiểu rồi à?”
Chương 2910: Động thai!

Tiểu Tháp nói: “Sao ngươi không đọc nhiều sách đi?”

Tiểu Hồn đáp: “Ta chỉ là một thanh kiếm thôi!”

Tiểu Tháp: “…”

Tiểu Hồn tiếp tục: “Chức trách của ta không phải là đoán suy nghĩ của tiểu chủ, mà là yên phận làm một thanh kiếm, làm tròn công việc của mình!”

Tiểu Tháp: “…”

Sau khi rời khỏi Đồ Thư Vực, Diệp Quân đi tới một vùng tinh không, hắn dùng Tiểu Tháp ngăn cách xung quanh, sau đó tiến vào trong.

Hắn muốn tiêu hoá dần những quyển sách đã quét trong Đồ Thư Vực.

Ngoài việc hiểu đại khái về Vũ Trụ Chủ, Diệp Quân còn hiểu chi tiết hệ thống cảnh giới ở nơi này, điều đáng nói ở đây là hệ thống cảnh giới này cũng do người đó sáng tạo ra.

Cảnh giới Văn Minh Tổ chia ra từ một đến sáu, mà trên cảnh giới Văn Minh Tổ là Hư Lâm Giả, Hư Lâm Giả chỉ những người biết rõ tất cả hư huyễn của đạo pháp, cao thủ cấp bậc này đã vượt khỏi phạm vi của những nền văn minh đã biết.

Mà trên Hư Lâm Giả là Phá Hư Giả, phá huỷ tất cả hư ảo, theo đuổi chân thực, nếu xem Vũ Trụ Chủ này như một bức tranh thì Phá Hư Giả là người đã bước được một chân ra khỏi đó.

Mà trên Phá Hư Giả là cảnh giới cao nhất được biết đến hiện tại, người ngoại giới, người ngoại giới là người thật sự đã phá được kết giới giữa hư ảo và chân thực, đi ra khỏi bức tranh.

Từ xưa đến nay, toàn bộ Vũ Trụ Chủ này chỉ có người đặc biệt kia làm được.

Diệp Quân đánh giá thực lực của mình, thực lực của hắn bây giờ tương đương với Lâm Hư Giả, có thể nói hắn đã được xem là cao thủ cấp cao của vũ trụ rồi, vì ở Vũ Trụ Chủ này cũng không có nhiều cao thủ Lâm Hư Giả.

Chỉ dựa vào tài nguyên hoàn toàn không thể đạt đến cấp bậc Lâm Hư Giả, phải là những thiên tài có ngộ tính cao mới có thể đạt được.

Còn về Phá Hư Giả trên Hư Lâm Giả, có thể nói là một tồn tại cực kỳ hiếm có ở nơi này.

Còn người ngoại giới, Vũ Trụ Chủ bây giờ chưa có một ai cả!

Diệp Quân không vội đi tu luyện mà trở về vũ trụ Quan Huyên, vũ trụ Quan Huyên bây giờ đã trải qua mấy trăm năm, sự phát triển của vũ trụ Quan Huyên bây giờ thật sự là nhanh chưa từng có, vì nội bộ gần như đã không còn nội chiến nữa, đương nhiên cũng là vì cuộc sống của những người ở vũ trụ Quan Huyên đang ngày một tốt hơn.

Dân chúng là những người lương thiện nhất trên thế giới này, chỉ cần người bên trên không làm gì quá đáng thì bọn họ thật sự rất dễ thoả mãn.

Bây giờ hắn không còn là một quản lý mặc kệ mọi thứ nữa, tuy Đệ Nhất Tĩnh Chiêu có thể quản lý được vũ trụ Quan Huyên, nhưng hắn vẫn thường tranh thủ thời gian tự mình xử lý chính vụ nội bộ của vũ trụ Quan Huyên, hắn muốn hiểu rõ mọi chuyện của vũ trụ Quan Huyên tất cả mọi lúc!

Hắn cũng lấy ra hai linh mạch tổ bỏ vào trong Tiểu Tháp, những linh mạch tổ còn lại thì hắn giữ, thứ này rất quý, không thể dùng hết một lượt được, phải phòng lúc cần dùng.

Mà sau khi có linh mạch tổ, tốc độ tu luyện của chúng sinh trong vũ trụ Quan Huyên lập tức tăng lên rất nhiều, sức mạnh tín ngưỡng của hắn cũng theo đó mà nhanh chóng nâng cao.

Hôm nay, kiếm Thanh Huyên lặng lẽ rời khỏi Tiểu Tháp, đi tới một nơi không rõ nào đó.



Thánh Vương Điện.

Hôm nay có một vị khách không mời mà đến.

Chủ nhân bút Đại Đạo!

Trong điện, Thánh Cổ Kim ngồi im lặng, cũng không hề có ý bất ngờ.

Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Ta nên gọi cô là Thánh cô nương hay Toại cô nương đây?”

Thánh Cổ Kim đáp: “Cứ gọi là Toại cô nương đi”.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Toại Cổ Kim: “Không phải là ta chưa từng đề phòng ngươi, nhưng ta thật sự không ngờ cô lại giải quyết bằng cách đó, đương nhiên vấn đề lớn nhất vẫn là bản thân ta, ta đã đánh giá thấp ngươi, cũng đánh giá thấp Diệp công tử kia”.

Toại Cổ Kim nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Thật ra có thể cùng chiến thắng mà, không phải sao?”

Chủ nhân bút Đại Đạo bật cười: “Cùng chiến thắng? Cô lại muốn thăm dò suy nghĩ của ta à?”

Toại Cổ Kim im lặng.

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Sao sư phụ của cô lại chết?”

Toại Cổ Kim bình tĩnh đáp: “Chẳng phải là ông biết sao?”

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Đã có huyết mạch của nhà họ Vương, bà ta còn muốn cướp xác cô… Bà ta không chết thì ai chết?”

Nói đến đây, ông ta chuyển chủ đề, cười nói: “Chẳng lẽ cô thật sự cho rằng cô có huyết mạch của nhà họ Dương là có thể vô địch à? Ha ha… Đúng là buồn cười chết mất”.

Dứt lời, ông ta cười to rời đi.

Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm chủ nhân bút Đại Đạo rời đi, sau đó cô ta chậm rãi nhắm mắt lại: “Vậy ta sẽ cho ông xem có vô địch hay không! Thiên”.

Cô ta vừa dứt lời, một hư ảnh xuất hiện ngay sau lưng.

Thiên cung kính nói: “Đã tìm thấy rồi, nhưng thực lực của đối phương thật sự rất đáng sợ, nếu không phải ta nhắc đến chủ tử và đứa trẻ trong người ngài thì ta đã bị giết chết rồi”.

Toại Cổ Kim đứng dậy: “Dẫn đường”.

Thiên sợ hãi nói: “Chủ nhân muốn tự mình đi sao?”

Toại Cổ Kim nhìn về phía chân trời, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy bụng mình: “Ông ta đến làm ta sợ, động thai rồi…”

Thiên: “…”

Toại Cổ Kim đi ra ngoài: “Chạy đến làm ta sợ, ta muốn ông ta dùng cả đời còn lại để hối hận vì quyết định ngày hôm nay…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK