Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1026: Không có trật tự cũng tốt

Dùng danh dự của cha để thề!

Nghe Diệp Quân nói thế, sắc mặt Nguyên Thiên Đế Quân trở nên cực kỳ u ám: “Ngươi dùng danh dự của cha ngươi ra thề như thế, cha ngươi có biết không?”

Diệp Quân còn định nói gì đó, Diệp Thanh Thanh bỗng vỗ đầu hắn: “Không sợ bị cha con đánh sao?”

Diệp Quân mỉm cười, sau đó nhìn tổ thú Huyền Quy: “Tiền bối, gây thêm phiền phức cho ông rồi”.

Tổ thú Huyền Quy không nói gì.

Lúc này nó rất muốn đánh chết chủ nhân bút Đại Đạo.

Vốn dĩ còn tưởng là chuyện bình thường nhưng không ngờ lại liên quan đến Quá Khứ Tông.

Hơn nữa Cổ tộc đã tham chiến luôn rồi.

Nếu cuốn vào trong đó, e là muôn đời vạn kiếp không quay về được.

Nhưng nếu không giúp thì cả đời anh minh này của mình sẽ không còn nữa. Hơn nữa, nếu không giúp tức là không giữ lời với chủ nhân bút Đại Đạo, nó cũng khá kiêng dè chủ nhân bút Đại Đạo.

Giúp hay không đây?

Tổ thú Huyền Quy lặng thinh một lúc, sau đó quay đầu nhìn Diệp Quân: “Xin lỗi, sức ta không đủ”.

Cuối cùng nó vẫn không giúp.

Vì cái giá của việc này quá lớn.

Hơn nữa nó rất kiêng dè tông chủ Quá Khứ Tông.

Nghe tổ thú Huyền Quy nói thế, Diệp Quân cũng không quá bất ngờ, hắn mỉm cười không nói gì, quay đầu nhìn Diệp Thanh Thanh: “Cô cô, chúng ta đánh ra ngoài”.

Diệp Thanh Thanh gật đầu: “Ừ”.

Vừa dứt lời, hai người không nói thêm bất kỳ điều gì, ngự kiếm bay lên trời.

Trực tiếp tấn công.

Thấy thế, Cổ Trấn ở trên trời híp mắt: “Cổ tộc ta khống chế người phụ nữ này, các ngươi đánh Diệp Quân”.

Vừa dứt lời, ông ta dẫn theo các cường giả Cổ tộc lao về phía Diệp Thanh Thanh.

Đám người Nguyên Thiên Đế Quân đều lao đến chỗ Diệp Quân.

Đại chiến bắt đầu!

Mục tiêu của Diệp Quân cũng là đám người Nguyên Thiên Đế Quân, ngay khi hắn ra tay, Ngao Thiên Thiên đã dung hợp với hắn, thoáng chốc khí tức của hắn tăng vọt.

Thấy khí tức Diệp Quân tăng lên nhanh chóng, đám người Nguyên Thiên Đế Quân cũng biến sắc, không dám sơ suất.

Từng đánh nhau nhiều lần với Diệp Quân, họ biết rõ thanh niên trước mặt này không tầm thường, thực lực không chỉ mạnh mà còn rất tàn ác.

Ầm!

Không lâu sau, một tia kiếm quang nổ tung từ trên bầu trời, cả thế giới bắt đầu tan tành.

Tổ thú Huyền Quy bên dưới nhìn Diệp Quân bị áp chế trên bầu trời, im lặng không nói.

Giúp?

Không có lý do.

Chỉ vì một lời hứa lúc ban đầu mà chọc vào Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả và Quá Khứ Tông thì quả thật không đáng.

Cuối cùng tổ thú Huyền Quy lẳng lặng rời đi, quay về vực sâu dưới biển đó.



Trong một tầng mây nào đó, một người đàn ông ngồi trước bàn cờ, người này chính là chủ nhân bút Đại Đạo.

Đối diện với chủ nhân bút Đại Đạo là một cô gái áo bào trắng.

Người này chính là tông chủ Quá Khứ Tông.

Chủ nhân bút Đại Đạo đi cờ đen, cô gái áo bào trắng đi cờ trắng.

Cô gái áo bào trắng cầm một con cờ màu trắng lên rồi hạ xuống, sau đó nói: “Ta đã từng nói nó không dám ra tay đâu”.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn cô gái áo bào trắng: “Nó không dám ra tay chắc chắn có hai điều, một là sợ cô, hai là không có lợi ích đủ lớn”.

Cô gái áo bào trắng gật đầu.

Chủ nhân bút Đại Đạo cười nhạo: “Cái thứ ngu xuẩn, chỉ nhìn thấy lợi ích trước mắt, không nghĩ đến tương lai”.

Cô gái áo bào trắng nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Ông không giống bọn ta, ông chủ trương tuân theo Đại Đạo nên ông có thể biết trước được vài chuyện tương lai, trước giờ ông luôn kiên định làm chuyện này là vì đã nhìn thấy kết cục của tương lai ư?”

Chủ nhân bút Đại Đạo khẽ cười: “Cô để ý đến kết cục của tương lai sao?”

Cô gái áo bào trắng lắc đầu: “Không để tâm, nhưng tò mò”.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn cô gái áo bào trắng: “Nếu đã tò mò thì sao không tự mình đi nhìn xem tương lai thế nào?”

Cô gái áo bào trắng cau mày: “Có phải ông thiếu đòn không đấy?”

Vẻ mặt chủ nhân bút Đại Đạo cứng đờ.

Cô gái áo bào trắng lạnh nhạt nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Đến lượt ông đi rồi”.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn bàn cờ trước mặt, im lặng hồi lâu mới nói: “Thế giới thật sự cần có trật tự”.

Cô gái áo bào trắng bình tĩnh nói: “Không có trật tự cũng rất tốt”.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn cô gái áo bào trắng: “Nếu vũ trụ chỉ còn lại một vài ông lớn hàng đầu, không có các nền văn minh và các sinh vật, cô không cảm thấy quá nhàm chán à?”

Cô gái áo bào trắng nói: “Yên tĩnh một chút cũng rất tốt”.

Chủ nhân bút Đại Đạo lặng thinh.

Cô gái áo bào trắng nhìn bàn cờ trước mặt, sau đó chậm rãi đứng dậy đi sang một bên, cô ta nhìn biển mây tầng tầng lớp lớp ở phía xa: “Thiện Đạo mà không thiện thì giữ lại có tác dụng gì?”

Chủ nhân bút Đại Đạo trầm giọng nói: “Không ai là không bao giờ mắc lỗi, Đạo cũng như thế”.

Cô gái áo bào trắng lạnh nhạt nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Vậy bảo đời sau chú ý một chút, đừng phạm sai lầm nữa”.

Chủ nhân bút Đại Đạo thấp giọng thở dài.

Cô gái áo bào trắng lại nói: “Ta biết ông vẫn còn đường lui, ông cứ lấy ra đi”.

Nói xong, cô ta bay đi.

Sau khi cô gái áo bào trắng rời đi, một người đàn ông xuất hiện trước bàn cờ, người đến là Vô Biên Chủ.

Vô Biên Chủ trầm giọng nói: “Thế giải quyết tổ thú Huyền Quy thế nào?”

Chủ nhân bút Đại Đạo điềm nhiên nói: “Năm đó nó làm điều ác, ta tha cho nó một mạng để nó nợ ta một ân tình, ngăn chặn hậu quả ác cho nó nhưng bây giờ nó lại không muốn trả ơn, nếu đã thế thì dĩ nhiên không cần phải ngăn chặn hậu quả đó thay nó nữa”.

Vô Biên Chủ nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Giờ họ đang bị đánh hội đồng”.

Chủ nhân bút Đại Đạo quay đầu nhìn tận cuối chân trời, trầm giọng nói: “Cô nương, mong hãy giúp lần này, vì cậu ấy”.

Một người phụ nữ im lặng đứng ở đằng xa không nói gì.


Chương 1027: Thu phục Ám Long

Trong tinh không nào đó, Diệp Quân vừa đánh vừa lùi.

Tuy rằng thực lực của hắn đã tăng lên rất nhiều nhưng vẫn là không phải đối thủ của đám người Nguyên Thiên Đế Quân, năm vị Đế Quân cộng thêm rất nhiều Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả, nếu không phải thỉnh thoảng có Diệp Thanh Thanh trợ giúp ở một bên, hắn hoàn toàn không có khả năng kéo dài lâu như thế.

Ầm!

Đột nhiên, một vùng kiếm quang vỡ vụn, Diệp Quân lui về sau mấy vạn trượng, khi hắn vừa dừng lại, quyền ấn vạn trượng bỗng từ trên trời giáng xuống, rơi thẳng xuống, cùng lúc đó rất nhiều cường giả lao đến chỗ hắn.

Cả người Diệp Quân bỗng trở nên mờ ảo.

Thấy thế, đồng tử Nguyên Thiên Đế Quân co lại, ông ta biết Diệp Quân lại sắp dùng đại chiêu rồi.

Các Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả cũng biến sắc, những người vốn còn đang ở phía trước lập tức giảm tốc độ.

Vì mỗi lần Diệp Quân dùng đại chiêu chắc chắn sẽ có người chết.

Ngay lúc này vô số kiếm quang bỗng bay ra từ trước mặt Diệp Quân, sau đó tụ lại thành một thanh kiếm.

Liên tiếp bốn lần thời không chồng chéo.

Tất cả thời không lập tức bị vỡ vụn, kiếm khí cực mạnh đánh lui đám cường giả trước mặt hắn.

Diệp Quân xoay người, đi đến bên cạnh Diệp Thanh Thanh, hắn bước vào Tiểu Tháp, Diệp Thanh Thanh cất Tiểu Tháp đi, xoay người biến thành một luồng kiếm quang rồi biến mất ở cuối chân trời.

Tất nhiên là phải chạy rồi.

Đánh lại thì đánh, còn đánh không lại thì chạy.

Cổ Trấn ở đằng sau Diệp Thanh Thanh bỗng hét lên: “Chạy đi đâu hả?”

Vừa dứt lời, ông ta biến thành một dải cầu vồng dài bay lên trời, lao thẳng đến chỗ Diệp Thanh Thanh.

Trong tinh không, Diệp Thanh Thanh vốn dĩ muốn chạy trốn bỗng xoay người chém một nhát kiếm.

Thấy thế, sắc mặt Cổ Trấn lập tức thay đổi.

Bùm!

Sau khi quyền mang vỡ vụn, Cổ Trấn bị văng ra xa, còn Diệp Thanh Thanh lại không hiếu chiến nữa, xoay người biến thành một luồng kiếm quang đi vào Tuế Nguyệt trường hà.

“Đuổi theo!”

Ngay lúc này bên dưới bỗng vang lên tiếng gào của Cổ Trấn.

Sau khi đi vào Tuế Nguyệt trường hà, Diệp Thanh Thanh một đường ngược dòng Tuế Nguyệt, thực lực của bà ấy cực kỳ mạnh nên dễ dàng đi ngược dòng hơn Diệp Quân nhiều, hơn nữa tốc độ ngự kiếm của bà ấy cũng nhanh hơn Diệp Quân, cho nên đám người Cổ Trấn không thể đuổi kịp ngay được.

Sau khi mấy người Diệp Quân rời khỏi vùng biển vô tận, trong vực sâu dưới biển, tổ thú Huyền Quy thở phào.

Cuối cùng đám sao chổi này cũng đi rồi.

Nó là tổ thú Huyền Quy, có thể nói là yêu thú có tuổi thọ cao nhất từ trước đến nay nên nó không lo lắng về vấn đề tuổi thọ.

Đây cũng là lý do tại sao nó thà không giữ chữ tín cũng không muốn bị cuốn vào trong cuộc tranh đấu này.

Còn chủ nhân bút Đại Đạo…

Cần kiêng nể không?

Nó không quá mức băn khoăn.

Trong mắt nó, chủ nhân bút Đại Đạo hệt như người sống tạm bợ, lăn lộn ở nơi này một chốc, lăn lộn ở kia một xíu, sợ không ai biết ông ta là ai.

Tổ thú Huyền Quy cười hà hà, sau đó tiếp tục ngủ đông.



Sau khi dẫn Diệp Quân đi vào Tuế Nguyệt trường hà, Diệp Thanh Thanh đi ngược dòng Tuế Nguyệt gần một trăm năm, đám người Cổ Trấn vẫn không bỏ cuộc, cứ mãi đuổi theo.

Dĩ nhiên Cổ Trấn sẽ không bỏ cuộc, phải biết là đám Ám Long đó đều nằm trong tay Diệp Quân, nếu không có đám Ám Long đó, sức mạnh của Cổ tộc sẽ giảm đi rất nhiều. Mà ông ta cũng lo đám Ám Long đó sẽ bị Diệp Quân ra tay độc ác, hoặc Ám Long bị thu phục.

Tất nhiên vẫn còn một nguyên nhân khác, đó là hiện giờ tông chủ của Quá Khứ Tông tăng thù lao lệnh truy nã Tuế Nguyệt lên đến năm Tổ Nguyên rồi.

Năm Tổ Nguyên!

Phần thưởng này quá mức hấp dẫn.

Không ai có thể chối từ.

Sở dĩ đám người Nguyên Thiên Đế Quân liều mạng như thế thật ra cũng là vì Tổ Nguyên này.

Tín ngưỡng?

Họ quả thật cũng muốn xây dựng một thế giới không có trật tự, nhưng điều đó hơi xa vời, mà Tổ Nguyên đang thật sự ở ngay trước mắt.

Chỉ cần giết Diệp Quân là có thể có được năm Tổ Nguyên, được năm Tổ Nguyên đủ để họ tiếp tục sống thêm mấy ngàn năm, mấy ngàn năm tuổi thọ thì họ sẽ có hy vọng vượt qua Đại Đạo.

Mặc dù hy vọng không lớn nhưng mà có hy vọng là được.

Mục đích cuối cùng của họ không đơn giản là có được tuổi thọ vĩnh cửu mà còn có thể vượt qua Đại Đạo, có sức mạnh vô địch.

Sau khi tông chủ Quá Khứ Tông tăng phần thưởng lên, ngày càng có nhiều Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả động lòng.

Trong đó còn có cả vài cường giả cấp Đế Quân.

Trong Tiểu Tháp.

Diệp Quân lại bước đến trước mặt đám Ám Long, lúc này đám Ám Long này đã bị Ngao Thiên Thiên thu phục hoàn toàn.

Ngao Thiên Thiên nhìn đám Ám Long đó, sau đó nói: “Bây giờ chúng nó đã tuyên thệ trung thành với ta, có thể tham chiến bất kỳ lúc nào”.

Có thể tham chiến bất kỳ lúc nào!

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân: “Lúc nào mới để chúng tham chiến?”

Diệp Quân nói: “Không vội, trước tiên để chúng tu luyện nâng cao thực lực, thời khắc quan trọng sẽ để chúng ra tay”.

Ngao Thiên Thiên khẽ gật đầu: “Ừ”.

Ngay lúc này giọng Diệp Thanh Thanh vang lên: “Có người muốn gặp con”.

Diệp Quân nhíu mày, có người muốn gặp mình hả?

Ai cơ?
Chương 1028: Mê hoặc

Diệp Quân vô cùng nghi ngờ rời khỏi Tiểu Tháp, vừa mới bước chân ra ngoài, hắn đã gặp một ông lão, ông lão mặc áo bào đen, vừa thấy hắn đi ra, lập tức cung kính cúi chào: “Bái kiến thiếu chủ”.

Bái kiến thiếu chủ!

Nghe ông lão nói vậy, Diệp Quân hơi sửng sốt: “Ông là ai?"

Ông lão cúi người một lần nữa, cung kính nói: "Ta là thuộc hạ của Tần các chủ, Phong Lão”.

Tần các chủ!

Diệp Quân vô cùng kích động: “Mẹ của ta đang ở đâu?"

Phong Lão trầm giọng nói: "Các chủ bị người khác theo dõi, không tiện lộ mặt”.

Bị người khác theo dõi!

Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống, chẳng cần phải nghi ngờ, chắc chắn là Quá Khứ Tông.

Người phụ nữ này cũng quá đáng thật, vậy mà lại phái người theo dõi người bên cạnh mình.

Như nghĩ đến điều gì đó, Diệp Quân vội vàng hỏi: “Lúc trước có người đã báo tin tức của đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả cho ta, là ông phải không?"

Phong Lão gật đầu: “Các chủ đã âm thầm phái người đi điều tra tất cả người của Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả và những Đế Quân kia”.

Diệp Quân nhìn về phía Phong Lão: “Mẹ bảo ông đến tìm ta, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

Phong Lão gật đầu: “Bọn ta vừa mới nhận được tin tức, có một quân đội thần bí đang đuổi về hướng này, thực lực của bọn chúng cực mạnh, vì vậy, lần này chúng ta tới là để trợ giúp thiếu chủ rút lui”.

Diệp Quân hỏi: "Quân đội thần bí gì cơ?"

Phong Lão lắc đầu: “Không biết, đối phương cực kỳ kín đáo, thực lực lại vô cùng khủng khiếp, người của chúng ta căn bản không dám đến gần”.

Sắc mặt của Diệp Quân tối sầm lại.

Phong Lão tiếp tục nói: "Còn nữa, Quá Khứ Tông đã tăng thù lao của lệnh truy nã lên tới năm đạo Tổ Nguyên, rất nhiều Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đều đã dao động, vội vã chạy về hướng này. Theo như bọn ta được biết, còn có vài cường giả không rõ lai lịch!"

Nghe vậy, Diệp Quân lập tức cau mày: “Cường giả không rõ lai lịch ư?"

Phong Lão gật đầu, giải thích: "Chính là những tên Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đã phong ấn bản thân vì tuổi thọ của mình. Những người này phong ấn bản thân, đã lâu không xuất hiện, nhưng bây giờ, Tổ Nguyên đã xuất hiện, họ chắc chắn không thể chống lại được cám dỗ. Vì vậy, họ đang lần lượt đuổi theo để giết thiếu chủ”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Có tra được có tất cả bao nhiêu Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả không?"

Phong Lão lắc đầu: “Không tra được!"

Diệp Quân cau mày đứng dậy.

Phong Lão cười khổ: “Thực sự không thể tra được, Tuế Nguyệt mênh mông này đã trải qua vô số thời đại, thời đại nào cũng có người tài giỏi, một số người trong số họ vẫn còn sống, nhưng phần lớn đã tự phong ấn bản thân và không màng thế sự, cho nên chúng ta không thể nào tra ra được. Ngay cả Quá Khứ Tông cũng không biết, theo như chúng ta biết, bọn chúng đã cử người đi khắp các thời đại để tìm cường giả...”

Diệp Quân nhẹ giọng nói: "Thì ra là như vậy...”

Phong Lão lên tiếng: “Tuy nhiên, chúng ta lại biết về mấy thế lực mạnh nhất”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Mấy thế lực mạnh nhất sao?”

Phong Lão gật đầu: “Trong Tuế Nguyệt trường hà hàng trăm tỷ năm, thế lực mạnh nhất là Quá Khứ Tông, ở dưới Quá Khứ Tông là thần điện Tuế Nguyệt và ma điện Tuế Nguyệt, tiếp đến là bốn gia tộc Tuế Nguyệt, lần lượt là Cổ tộc, Thiên tộc, Thanh tộc và Du tộc. Phía dưới còn có một số cường giả tán tu cường đại, ví dụ như, tổ long, thiên quân...’

Diệp Quân đột nhiên hỏi: “Tuế Nguyệt trường hà, tổng cộng chỉ có mấy trăm tỷ năm thôi sao?”

Phong Lão lắc đầu: “Không biết nữa, càng tiến về phía trước, chắc chỉ có tông chủ của Quá Khứ Tông kia mới biết”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, đang định lên tiếng, Phong Lão đột nhiên nói: "Thiếu các chủ, mời đi theo ta”.

Nói xong, ông ấy xoay người nhìn về phía Diệp Thanh Thanh: “Làm phiền cô nương mở đường!"

Diệp Thanh Thanh gật đầu, xoay người chém tới một nhát kiếm, lực cản của Tuế Nguyệt trường hà bị chia cắt.

Ba người biến mất tại chỗ!

Diệp Quân phát hiện, ở phía sau bọn họ có hai người áo đen!

Nhưng hai người áo đen kia cũng không đi theo!

Phong Lão nói: “Bọn họ sẽ cản chúng lại ở phía sau”.

Diệp Quân trầm giọng nói: "Nguy hiểm...”

Phong Lão mỉm cười, nói: “Thiếu chủ yên tâm, bọn họ sẽ không liều mạng đâu”.

Diệp Quân đang định nói gì đó, nhưng ngay lúc này, phía sau truyền đến vô số tiếng nổ đinh tai nhức óc, sau đó, một đám mây khủng bố phóng lên cao từ Tuế Nguyệt trường hà, toàn bộ Tuế Nguyệt trường hà bắt đầu sôi sục.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Quân híp mắt lại.

Thì ra là thả bom!

Sau lưng, khi những đám mây khủng bố kia bay vút lên cao, một nhóm người kinh hãi lui về phía sau.

Chính là đám người Cổ Trấn!

Đám người Cổ Trấn sau khi rút lui mấy vạn trượng mới dừng lại, nhìn những đám mây khủng bố cao mấy trăm ngàn mét ở phía xa, bọn họ đều sững sờ.

Cái quái gì thế này?

Tất cả mọi người đều bị tê liệt.

Bên cạnh Cổ Trấn, sắc mặt Nguyên Thiên Đế Quân tối sầm lại: “Có cường giả thần bí trợ giúp hắn!"

Cổ Trấn nói: “Bảo Ẩn Tông điều tra xem!”

Lúc này, một ông lão đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người, ông lão bình tĩnh nói: "Người trợ giúp hắn chính là mẹ của hắn - Tần Quan, người thành lập Tuế Nguyệt Các, đây là một thế lực thần bí, chúng ta biết rất ít về thế lực này. Thế lực này được phát triển bởi khoa học kĩ thuật, thực lực rất kỳ lạ, ngươi hãy cẩn thận".

Nói xong, ông lão xoay người biến mất tại chỗ.

Tuế Nguyệt Các?

Cổ Trấn cau mày.

Đám người Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả còn lại cũng vô cùng nghi ngờ.

Bọn họ chưa từng nghe tới Tuế Nguyệt Các!

Ông lão đã rời đi, vì vậy, bọn họ tuy nghi ngờ nhưng cũng không hỏi được, do đó, mọi người tiếp tục đuổi theo.

Diệp Quân bây giờ chính là năm đạo Tổ Nguyên, ai không bị mê hoặc chứ.


Chương 1029: Người máu

Phong Lão dẫn đường, Diệp Quân ngược dòng Tuế Nguyệt.

Trên đường đi, Diệp Quân đột nhiên hỏi: "Phong Lão, ông vừa nói mẹ ta đã thành lập Tuế Nguyệt Các ở Tuế Nguyệt trường hà này à?"

Phong Lão gật đầu: “Đúng vậy”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Thành lập lúc nào vậy?”

Phong Lão nói: “Các chủ đã sớm bày bố thế cục ở Tuế Nguyệt trường hà, tuy nhiên, khi đó mọi người cũng chỉ đang nghiên cứu thời gian ở đây và một số vũ khí mới, mãi sau khi các chủ đại hôn, các chủ mới bắt đầu toàn lực phát triển Tuế Nguyệt Các, chiêu mộ cường giả”.

Nói đến đây, ông ấy liếc nhìn Diệp Quân: “Đại La Đế Quân giúp đỡ thiếu chủ lúc trước là người của Tuế Nguyệt Các chúng ta”.

Nghe vậy, Diệp Quân sửng sốt.

Đại La Đế Quân hóa ra lại là thuộc hạ của mẹ?

Điều này thực sự làm hắn bất ngờ.

Đương nhiên, càng nhiều hơn là cảm động.

Hóa ra, mẹ chưa bao giờ thực sự rời đi, bà ấy vẫn luôn âm thầm giúp đỡ mình.

Đúng là mẹ ruột!

Phong Lão nói tiếp: "Tuy nhiên, thực lực của chúng ta không bằng Quá Khứ Tông, vì vậy, chúng ta vẫn luôn ở ẩn. Lần này, bọn ta sẽ đưa thiếu gia đến thành Quan Huyên, do chính các chủ xây dựng cho thiếu chủ, để thiếu chủ có thể an toàn một tháng”.

Diệp Quân nói: “Mẹ có còn sắp xếp gì nữa không?”

Phong Lão nói: “Các chủ đã sắp xếp trước tiên tới thành Quan Huyên, sử dụng các trận pháp khác nhau ở đó để kéo dài một thời gian”.

Diệp Quân hỏi: “Mẹ bây giờ đang ở đâu?"

Phong Lão lắc đầu: “Không biết, hành tung của các chủ vẫn luôn rất thần bí, bọn ta không thể biết bà ấy ở đâu, chỉ có bà ấy mới có thể liên lạc với bọn ta”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Phong Lão nhìn về Tuế Nguyệt trường hà phía xa, sắc mặt nghiêm trọng nói: "Chúng sắp đến rồi”.

Vừa dứt lời, đột nhiên, sau lưng có hàng chục luồng khí tức mạnh ập đến.

Thấy cảnh tượng này, sắc mặt Phong Lão lập tức biến đổi: “Là quân đội thần bí kia, không ngờ chúng lại tới nhanh như vậy”.

Diệp Thanh Thanh quay đầu nhìn, ở cuối tầm mắt, có thể mơ hồ thấy mấy chục cái bóng đen đang bay về phía bên này.

Nhìn những bóng đen kia, trong mắt Diệp Thanh Thanh hiếm khi lộ vẻ nghiêm trọng.

Ở trước mặt bốn người họ, bỗng xuất hiện ba người áo đen, sắc mặt Diệp Quân biến đổi, vừa định ra tay, Phong Lão vội vàng nói: "Thiếu chủ đừng ra tay, đây là người của chúng ta”.

Vừa dứt lời, ba người áo đen đã xông thẳng về phía đám cường giả thần bí kia, mười lăm phút sau, mười mấy đám mây khủng khiếp đột nhiên phóng lên cao, bức xạ nhiệt ngút trời trong nháy mắt lan truyền tới đám người sau lưng Diệp Quân.

Hai mắt Diệp Thanh Thanh híp lại, phất tay áo lên, một đạo kiếm quang lập tức bao phủ ba người.

Diệp Quân quay đầu nhìn từng đám mây khủng khiếp, trong lòng nghẹn ngào,"Tiền bối, bọn họ tấn công theo kiểu tự sát sao?”

Phong Lão nói: "Thiếu chủ đừng suy nghĩ nhiều, bọn họ không phải người thật, mà là những hình nộm được chúng ta đặc biệt tạo ra, chỉ có ý thức chiến đấu”.

Diệp Quân trầm mặc.

Mẹ mình hơi đáng sợ!

Phong Lão còn muốn nói gì đó, nhưng ngay lúc này, hàng chục luồng khí tức mạnh lao từ sau lưng tới như thủy triều.

Diệp Quân quay đầu lại nhìn một lần nữa, chỉ thấy đám mây khủng khiếp đã bị từng luồng sức mạnh đáng sợ đánh tan, sau đó hàng chục bóng đen giống như quỷ dị lao ra.

Thấy cảnh tượng này, sắc mặt Phong Lão lập tức biến đổi: “Thiếu chủ, đi thôi!"

Dứt lời, ba người nhanh chóng chạy về phía xa.

Diệp Quân quay đầu lại nhìn những bóng đen, những cường giả này có tốc độ nhanh đến mức hắn không nhìn thấy bộ dạng của đối phương, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng đen mà thôi!

Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống.

Hắn biết, tốc độ của bọn họ không thể nhanh bằng những bóng đen này!

Nhiều nhất mười lăm phút nữa sẽ bị đuổi kịp!

Trong lòng hắn khiếp sợ, những cường giả này mạnh hơn rất nhiều so với đám Ám Long Vệ của Cổ tộc.

Thật khủng khiếp!

Lúc này, Diệp Thanh Thanh đột nhiên nói: "Mọi người đi trước đi”.

Diệp Quân tức giận nói: "Không được”.

Diệp Thanh Thanh nhìn về phía Diệp Quân: "Tới thành Quan Huyên đi, mẹ con nói nơi đó có thể giúp con tranh thủ thời gian một tháng, bây giờ đối với con mà nói, thời gian là quan trọng nhất”.

Nói xong, bà ấy định xoay người, nhưng lại bị Diệp Quân nắm cánh tay lại, hắn nhìn chằm chằm Diệp Thanh Thanh: “Không được!"

Mục đích của những người này, không chỉ có hắn, mà còn có Diệp Thanh Thanh.

Nếu như Diệp Thanh Thanh ở lại, những người đó chắc chắn sẽ tranh thủ cơ hội này, dùng toàn lực để giết Diệp Thanh Thanh.

Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân: “Tốc độ của những người này cực nhanh, nếu ta không ngăn cản, chờ một lát nữa chúng ta đều không thể đi được”.

Diệp Quân còn muốn nói gì đó, Diệp Thanh Thanh đột nhiên tức giận lên tiếng: "Đã lúc này rồi, còn muốn hành động theo cảm tính sao? Mọi người đi đi, ta sẽ tự có cách trốn thoát”.

Dứt lời, bà ấy tránh thoát khỏi tay Diệp Quân, xoay người chạy về phía đám cường giả thần bí!

Giờ phút này, bà ấy đang rất tức giận, nếu con không rời đi, làm sao ta có thể thi triển thực lực thật sự của mình hả?

Ngày nào cũng giả vờ yếu đuối, bực bội chết đi được.

Nhưng ngay sau đó, sắc mặt của Diệp Thanh Thanh thay đổi, bà ấy quay đầu lại, lúc này, một luồng sáng màu đỏ phóng ra từ trên người Diệp Quân, cùng với luồng sáng đỏ phóng lên, cơ thể Diệp Quân đột nhiên biến thành một người máu!

Kích hoạt huyết mạch phong ma!

Hơn nữa, còn kích hoạt hoàn toàn!

Diệp Thanh Thanh sững sờ.
Chương 1030: Không quen?

Kích hoạt huyết mạch phong ma.

Thấy thế, Diệp Thanh Thanh sửng sốt, thoáng chốc bà ấy đã hiểu ra: “Con làm gì thế?”

Diệp Quân vẫn còn một chút lý trí run giọng nói: “Cùng nhau đối mặt”.

Nói rồi hắn biến thành tia kiếm quang lao đến chỗ mấy chục cường giả đó.

Được Ngao Thiên Thiên và huyết mạch phong ma hỗ trợ, lúc này khí tức của hắn đạt đến mức độ đáng sợ chưa từng có.

Không chỉ thế, khi huyết mạch phong ma xuất hiện, huyết mạch phàm nhân cũng xuất hiện sau đó.

Hai sức mạnh huyết mạch.

Huyết mạch viêm hoàng không xuất hiện, vì Diệp Quân không dám để cho ba loại huyết mạch cùng xuất hiện, hiện giờ huyết mạch phong ma và huyết mạch phàm nhân cùng nhau xuất hiện đã là cực hạn của hắn.

Nếu huyết mạch viêm hoàng xuất hiện nữa thì hắn sẽ nổ tung mất.

Thấy Diệp Quân lao về phía đám cường giả, Diệp Thanh Thanh tức đến mức giậm chân: “Tức chết ta rồi”.

Nói xong, bà ấy biến thành kiếm quang lao đến.

Phong Lão thấy thế vội lấy một bùa truyền âm ra bóp nát.

Ngay khi Diệp Quân lao ra, một cường giả tay cầm trường thương bỗng đánh đến trước mặt hắn, một thương đâm vào trên kiếm Hiên Viên trong tay hắn.

Ầm!

Kiếm quang trước mặt Diệp Quân nổ tung, sức mạnh cực lớn lập tức khiến Diệp Quân lùi về sau.

Lúc Diệp Quân lùi về sau, lại có một bóng đen bỗng đánh đến trước mặt hắn, ngay sau đó một tia sáng đâm vào giữa trán hắn.

Lúc này Diệp Thanh Thanh bỗng cầm kiếm đánh đến.

Ầm!

Thoáng chốc bóng đen đó bị nhát kiếm của bà ấy làm cho lùi ra xa cả ngàn trượng.

Diệp Thanh Thanh quay đầu nhìn Diệp Quân, sự tỉnh táo trong mắt Diệp Quân đang dần biến mất.

Diệp Thanh Thanh trầm giọng nói: “Cố gắng giữ lại chút lý trí”.

Nếu là phong ma hoàn toàn thì bây giờ bà ấy cũng khó áp chế.

Bây giờ trong người Diệp Quân còn có huyết mạch phàm nhân.

Mặt Diệp Quân dần méo mó, hắn cũng muốn áp chế huyết mạch phong ma nhưng huyết mạch này lại phản nghịch không phối hợp với hắn.

Diệp Thanh Thanh còn muốn nói gì đó, ngay lúc này mấy chục khí tức cực mạnh ập đến chỗ bà ấy và Diệp Quân.

Ánh mắt Diệp Thanh Thanh lóe lên tia sát khí, bà ấy tiến đến trước một bước, thoáng chốc sức mạnh bí ẩn bao phủ tất cả cường giả bí ẩn ở đó.

Kiếm vực!

Ngay khi thi triển kiếm vực, tay cầm kiếm của Diệp Thanh Thanh vung mạnh lên, thoáng chốc vô số kiếm quang bộc phát ra từ trước mặt bà ấy.

Ầm!

Trong tích tắc, đám cường giả bí ẩn lao đến trước mặt bà ấy bị đánh lui về sau.

Nhưng kiếm vực của bà ấy cũng bị vỡ nát.

Sau khi đánh đuổi tất cả cường giả bằng một nhát kiếm, Diệp Thanh Thanh nắm lấy cánh tay Diệp Quân, xoay người ngự kiếm chạy trốn, nhưng ngay lúc này, một bóng đen bỗng xuất hiện trước mặt bà ấy và Diệp Quân, ngay sau đó một tia đao quang bỗng cuồn cuộn quét xuống.

Diệp Thanh Thanh híp mắt, tay phải cầm kiếm vung mạnh về phía.

Vèo!

Hàng vạn ngàn kiếm quang bộc phát, Diệp Thanh Thanh và Diệp Quân liên tục lùi về sau cả ngàn trượng.

Cách trước mặt hai người trước mặt có một người đồ đen tay cầm trường đao.

Người đồ đen lạnh lùng nhìn Diệp Thanh Thanh và Diệp Quân, thanh đao trên tay toát ra tia sáng lạnh lẽo khiến người ta rùng mình.

Ngay lúc này, phía sau hai người có mấy chục khí tức cực mạnh cuồn cuộn lao đến.

Diệp Thanh Thanh quay đầu nhìn Diệp Quân: “Nếu con đã không đi thì giết một là đủ, con đánh tên cầm đao này đi”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Nói rồi hắn xoay người, cầm kiếm lao đến chỗ cường giả bí ẩn cầm đao đó.

Ngay khi hắn lao đến, xung quanh trở thành biển máu.

Gần như cùng một lúc, Diệp Thanh Thanh cũng lao thẳng đến chỗ đám cường giả bí ẩn.

Diệp Quân vừa xông đến trước mặt cường giả bí ẩn cầm đao đó, cổ tay người đồ đen cử động, sau đó giơ trường đao trong tay lên chém về phía trước.

Đao quang dài cả vạn trượng.

Vèo!

Kiếm quang màu đỏ toát ra từ trên người Diệp Quân bị một nhát đao này đánh vỡ vụn, cùng lúc đó Diệp Quân lui ra xa mấy vạn trượng, còn chưa kịp dừng lại, người đồ đen đột nhiên xuất hiện ở trên đỉnh đầu hắn như bóng ma, lập tức sau đó một nhát đao khác giáng mạnh xuống.

Xoẹt!

Lại là một luồng kiếm quang màu đỏ vỡ nát, Diệp Quân bị đánh văng ra xa.

Người đồ đen không định cho Diệp Quân cơ hội, ngay khi Diệp Quân bị văng ra xa, tên đó lại cầm đao lên lao về phía Diệp Quân.

Cứ như thế, người đồ đen vung đao lên như vũ bão, từng nhát đao chém vào Diệp Quân, thoáng chốc Diệp Quân đã bị chém lùi về sau cả mấy chục vạn trượng.

Đối mặt với mấy nhát đao hung hãn của người đồ đen, hiện giờ Diệp Quân chỉ có thể bị động phòng thủ, vì đường đao của đối phương quá lợi hại, hơn nữa tốc độ quá nhanh, hắn không có cơ hội phản công, cho nên từ đầu đến giờ hắn chỉ có thể bị động phòng thủ.

Nhưng vì có huyết mạch phong ma nên khí tức và sức mạnh của hắn cũng ngày càng mạnh.

Quan trọng nhất là huyết mạch phàm nhân lại bắt đầu định hình lại cơ thể cho hắn.

Cứ thế người đồ đen cầm đao điên cuồng tấn công Diệp Quân gần nửa canh giờ, trong nửa canh giờ này Diệp Quân vẫn không có cơ hội phản công, bị áp chế hoàn toàn.

Lúc này, đám người Nguyên Thiên Đế Quân đã đuổi đến đây, khi nhìn thấy đám người người đồ đen, Cổ Trấn dẫn đầu nhíu mày, ông ta nhìn Nguyên Thiên Đế Quân bên cạnh, Nguyên Thiên Đế Quân lắc đầu, ông ta cũng không quen đám người trước mặt này.

Thấy thế Cổ Trấn sa sầm mặt mày.

Quá Khứ Tông này thu hút đám cường giả đỉnh cấp này ở đâu đến vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK