Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3076: Hư ảo

Giọng nói bí ẩn cười nói: “Ngươi nên biết nhân quả này lớn đến mức nào. Nếu bây giờ để hắn tiếp quản nhân quả này thì đừng nói chi là tương lai, cho dù bây giờ, hắn cũng sẽ không thoát khỏi nơi này.”

Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Vậy thì ngươi đã đánh giá thấp cậu ta rồi, cái khác ta không dám nói nhưng chỉ chút này thì tên này sẽ không chết được."

"Ồ?”

Giọng nói bí ẩn có chút tò mò: "Là sao?”

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Ta thấy, bây giờ ngươi không phải nghĩ đến vấn đề ở điểm giao Hư Chân, mà là vấn đề của chính ngươi. Chẳng lẽ ngươi thật sự cam tâm bị mắc kẹt ở đây cả đời sao?”

Giọng nói kia cười lớn nói: "Không cam tâm thì có thể làm gì? Vốn là chúng ta có mượn xác thoát thân nhưng... Mấy năm nay chỉ có ba người các ngươi tiến vào mà ba người các ngươi lại không đơn giản, còn mượn xác các ngươi là chuyện không thể nào."

Chủ nhân bút Đại Đạo ngẩng đầu nhìn vào bầu trời xa xôi: "Sở dĩ hắn có thể phong ấn các ngươi là vì thứ thần khí đó phải không?”

Giọng nói kia nói: "Phải."

Chủ nhân bút Đại Đạo mỉm cười nói: "Thật ra, ngươi muốn chúng ta đi cướp thứ thần khí kia là bởi vì chỉ cần chúng ta lấy được thứ thần khí đó thì phong ấn của các ngươi sẽ tự động được giải bỏ."

Giọng nói bí ẩn kia nói: "Thật sự ta không gạt Đạo huynh được, có sự giúp đỡ của ta thì ta tin tưởng các ngươi có thể an toàn đến được thần đô của nước Cổ Thần."

Chủ nhân bút Đại Đạo hơi nheo mắt lại: "Đến?”

Giọng nói bí ẩn kia cười nói: “Đạo huynh, ngươi tưởng là chuyến đi này sẽ rất dễ dàng sao? Không đơn giản, sau khi đi qua “thành Khâu Ung” thì ngươi sẽ không thể nào tưởng tượng được trình độ nguy hiểm ở phía sau đó.”

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Ngươi có ý kiến gì?"

Giọng nói bí ẩn kia nói: "Các ngươi muốn đến thần đô của nước Cổ Thần thì phải có thần hộ vệ của nước Cổ Thần hộ tống. Còn muốn được thần Cổ Thần Vệ hộ tống thì trước tiên phải được một người hỗ trợ, đó là thống lĩnh của đội hộ vệ của nước Cổ Thần và chỉ có hắn mới có thể đủ sức nặng để chỉ huy những vị thần hộ vệ của nước Cổ Thần đó…”

Chủ nhân bút Đại Đạo hỏi tiếp: “Làm thế nào mới nhận được sự ủng hộ của hắn?”

Giọng nói bí ẩn nói: "Năm đó hắn bị 'Huyết Thần' giết chết, thân thể bị xé thành bảy bộ phận. Sau đó lại bị 'Huyết Thần' trấn áp bằng phong ấn tối cao của 'Thuật Huyết Hồn'. Nếu các ngươi có thể giúp hắn trốn thoát, chắc là hắn sẽ giúp các ngươi một phen."

Chủ nhân bút Đại Đạo trầm mặt lại: "Ngươi thấy bây giờ chúng ta có thể đối kháng với một vị 'Thần' sao?

Giọng nói bí ẩn nói: “Trong hoàn cảnh bình thường thì không thể, nhưng ‘Huyết Thần’ kia bây giờ cũng rất yếu nên các ngươi vẫn có cơ hội. Nếu như các ngươi không có thần hộ vệ của nước Cổ Thần hộ tống, thì dọc đường đi không chỉ sẽ bị các cường giả tại điểm giao Hư Chân nhắm tới mà còn bị những cường giả của nước Cổ Thần cổ nhắm vào... Điều quan trọng nhất là, một số nơi ở nước Cổ Thần cổ vẫn còn một số tàn dư khủng bố từ trận chiến năm đó, những trận hình lớn đó vẫn còn tác dụng... Một khi các ngươi bị mắc kẹt sâu trong đó thì với sức mạnh của các ngươi bây giờ sẽ không thể nào thoát ra được."

Sắc mặt của ba người đều tối sầm lại.

Giọng nói bí ẩn nói tiếp: “Nếu các ngươi không có sự hộ tống của thần Cổ Thần Vệ thì dù các ngươi có vượt qua những mối hung hiểm này cũng không thể vào thần đô của nước Cổ Thần được. Thần đô nước Cổ Thần bây giờ, đừng nói là các ngươi mà ngay cả chúng ta cũng không vào được, bởi vì nơi đó có khí thế của đế vương canh giữ... Khí thế của đế vương khác với đế vương thế tục... Chỉ cần tới gần là chết, cho dù các ngươi đã đạt tới cảnh giới gần chín phần Chân cũng không thể nào chống lại khí thế của đế vương kia!

Diệp Quân trầm giọng nói: "Tiền bối, Cổ Trần kia chết ở đâu?”

Giọng nói bí ẩn nói: "Ở ngay bên ngoài 'Thành Khâu Ung', nhưng ta cũng không biết địa điểm cụ thể. Các ngươi chỉ có thể đi theo những 'Cổ Thần Vệ' đó. Sau khi họ tuần tra xong, họ sẽ quay trở lại nơi đó…”

Diệp Quân gật đầu: “Đã hiểu."

Nói rồi, hắn dừng lại một chút rồi lại nói: “Tiền bối, chuyến đi này cực kỳ nguy hiểm, ông có bảo bối gì không? Ví dụ như đế khí gì đó..."

Cổ Bàn quay đầu lại nhìn Diệp Quân với khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiên.

Chủ nhân bút Đại Đạo lại lắc đầu với vẻ mặt khinh thường: "Đồ… Không biết xấu hổ… Đúng là không biết xấu hổ..."

Phù Âm liếc nhìn Diệp Quân cười duyên một cái.

Vẻ mặt Diệp Quân rất bình tĩnh, nên tranh thủ thì phải tranh thủ một chút lỡ có thể thì sao? Không có thì thôi.

Cho dù có thật sự không có cũng không sao cả, dù sao hắn cũng không có gì để mất. Còn mặt mũi... Cha hắn còn không cần, thì con trai như hắn còn cần làm cái gì?

Giọng nói bí ẩn cười nói: "Vị công tử này, ngươi cứ mở miệng ra là đế khí... Ta hơi hoảng đấy!”

Diệp Quân vội nói: “Tiên khí gì đó cũng được…”

Giọng nói bí ẩn kia trầm mặc một lát mới nói: “Đúng là ta có mấy vật hộ thân, chỉ cần không gặp “thần” thì có thể cản giúp các ngươi chút nguy hiểm..."

Người đó dừng lại chút rồi nói: "Đạo huynh, còn cả vị kia nữa... hai người có lấy không?”

Chủ nhân bút Đại Đạo do dự một lát rồi nói: "Vậy... thì lấy!”

Cổ Bàn mỉa mai nói: "Không phải là cần sĩ diện à? Sao lại lấy rồi? Ông…"

Chủ nhân bút Đại Đạo trừng mắt nhìn Cổ Bàn: "Ngươi câm miệng lại cho ta!”

Cổ Bàn tức giận nói: "Con mẹ nhà ông!"

Chủ nhân bút Đại Đạo tức giận nói: "Hay, hay lắm!”

Cổ Bàn tức giận chỉ vào chủ nhân bút Đại Đạo: "Mẹ của ông không biết dạy ông sao?"

Chủ nhân bút Đại Đạo: "..."

Bỗng nhiên Diệp Quân vỗ tay: "Là đàn ông thì đừng cãi nhau, đánh được thì cứ đánh nhanh đi..."

Cổ Bàn quay đầu trừng mắt nhìn Diệp Quân: “Ngươi cũng chả tốt lành gì, cả nhà ngươi cũng vậy, đợi bản thể ta xuất hiện đi ta sẽ giết cả nhà ngươi, diệt cả nhà ngươi!”

Đột nhiên, không gian giữa đất trời trở nên hư ảo...

Chủ nhân bút Đại Đạo sững sờ, ngay sau đó quay người bỏ chạy: “Mẹ nó! Người phụ nữ kia đến rồi, mẹ nó, ông đây bị thằng ngu hại chết rồi.”

.....
Chương 3077: Chiếc váy trắng

Chủ nhân bút Đại Đạo cắm đầu cắm cổ chạy khi phát hiện ra khí tức của người phụ nữ kia.

Mẹ nó! Thằng chó Cổ Bàn chỉ biết báo đời!

Ông ta thật sự chỉ muốn bóp chết gã!

Chủ yếu là vì đối tượng đánh cược của chủ nhân bút Đại Đạo bây giờ là Diệp Quân chứ không phải người phụ nữ kia.

Ông ta chỉ sợ nếu bà ấy nhúng tay vào thì mọi chuyện đều thành công cốc.

Chạy được một hồi, ông ta nhận thấy có gì đó bất thường.

Bèn dừng lại nhìn về đằng xa với vẻ hoài nghi.

...

Nơi Cổ Bàn bị phong ấn.

Gã ngẩng đầu lên khi cảm nhận được gì đó, bỗng thấy một người mặc váy trắng thì hỏi.

"Ngươi là ai?"

Người phụ nữ váy trắng đáp.

"Là người nhà của hắn”.

"Ngươi!"

Cổ Bàn tái mặt.

Gã là bản thể, vốn cũng có thể điều khiển phân thân nhưng vì phong ấn của khu vực Thần Hư mà lại thành ra không thể, chỉ có thể biết được phân thân đang nói gì làm gì.

Người phụ nữ váy trắng vung tay lên, xóa sạch phong ấn trên người Cổ Bàn.

Gã sửng sốt.

Được tự do rồi sao?

Khí tức gã tăng vọt.

Trong nháy mắt vượt qua Xúc Chân cấp chín và chưa hề dừng lại.

"Ha ha ha!"

Gã cười như điên.

Sau đó lại thấy người phụ nữ váy trắng vươn tay.

Đồng tử Cổ Bàn rụt lại, định vung tay đấm ra nhưng hai gối khuỵu xuống.

Gã ngu người.

Người phụ nữ váy trắng lại vung tay, khiến cơ thể gã bị phân giải từng chút một.

Gã chết rồi.

Cổ Bàn nhìn lên đầy khó tin, muốn phản kháng lại lực bất tòng tâm, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình biến mất khỏi cõi đời.

Không bao lâu sau, người phụ nữ váy trắng lại vung tay, Cổ Bàn vừa biến mất lại xuất hiện ở nơi đó.

Làm gã càng dại ra.

Chẳng phải đã chết rồi ư?

Ta là ai?

Ta đang làm gì?

Người phụ nữ váy trắng vung tay, dùng kiếm quang bắt gã quỳ tại chỗ.

Rồi xoay người biến mất.

Mặt Cổ Bàn xám ngoét.

Đây là một phong ấn mới.

Mà nó lại...

Thôi xong rồi!

Gã cảm thấy chẳng khác gì một giấc mộng.

Giây trước chết, giây sau sống lại.

Không biết nói ra có ai chịu tin không.

Bỗng gã bừng tỉnh, vội nói: “Phân thân! Mi đừng có tạo nghiệt!"

Tiếc rằng bên kia không nghe được.

...

Khu vực Cổ Hư.

Cổ Bàn ngẩng đầu lên nhìn quanh quất, thấy chủ nhân bút Đại Đạo đang chạy có cờ thì cười khẩy: “Nhát như chuột. Có cái quái gì xảy ra đâu?"

Chủ nhân bút Đại Đạo: “...”

Cổ Bàn liếc sang Diệp Quân: “Đợi bản thể của ta thoát ra thì hai đứa chúng bây cứ nằm đó chờ chết đi!"

Diệp Quân: “...”

Chủ nhân bút Đại Đạo đầy hoang mang.

Rõ ràng vừa cảm nhận được khí tức của người phụ nữ kia mà? Sao lại không thấy?

Bà ta đi đâu rồi?

Chẳng lẽ bây giờ cứ thoải mái mắng người nhà thằng này cũng được? Ông ta vừa nhìn Diệp Quân vừa nghĩ.

Hay là thử xem?

Nhưng rồi ông ta quyết định từ bỏ. Cái gì nguy hiểm thì thôi đừng thử.

Chủ nhân bút Đại Đạo nói với phần mộ kia: “Bây giờ chúng ta đi, mau đưa bảo vật đây”.

Có ba lá bùa từ nơi đó bay ra.

Màu tím, lớn bằng bàn tay, trên có viết chữ cổ.

Giọng nói bí ẩn: “Trong lá bùa này có một tia ý thức của ta, khi nào gặp nguy hiểm thì hãy dùng nó để thoát khỏi. Nhưng nếu gặp cg cấp Thần thì nó sẽ không có tác dụng”.

Diệp Quân cầm lá bùa lên ngắm nghía một hồi rồi hơi khom người: “Đa tạ tiền bối”.

Giọng nói bí ẩn kia cười: “Không cần khách sáo, giúp các ngươi cũng là giúp ta mà thôi”.

Chủ nhân bút Đại Đạo cũng nói: “Cảm ơn”.

Giọng nói bí ẩn: “Chúc may mắn”.

Ba người rời đi.

Phía sau, Phù Âm lại hỏi: “Chủ nhân... liệu họ có thành công không?"

Giọng nói bí ẩn: “Ai mà biết”.

Phù Âm: “Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta”.

Giọng nói bí ẩn: “Vậy thì hãy hy vọng đi”.

...

Ba người trở về chủ đạo.

Bây giờ đang là thời khắc đen tối nhất, còn tầm nửa giờ nữa là sáng nhưng cũng khiến họ cảm giác mất tự nhiên, như thể xung quanh đang có thứ gì đó dòm ngó họ.

Bọn họ không hẹn mà cùng tăng tốc.

Phải làm sao đến thành Khâu Ung càng nhanh càng tốt.

Mà chủ nhân bút Đại Đạo vẫn cứ thắc mắc. Ông ta biết tính khí người phụ nữ kia thế nào, vậy làm sao nãy giờ vẫn bình an vô sự?

Chẳng lẽ đổi tính à?

Không thế nào.

Nghĩ mãi mà không ra.

Bỗng một giọng nói vang lên: “Ba vị, xin dừng bước”.

Ba người nhíu mày.

Chỉ nghe giọng, lại không thấy người.

Là ai?

Cổ Bàn dừng lại theo phản xạ, nhưng thấy Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo vẫn đi phăm phăm thì vội đuổi theo.

"Ba vị”.

Giọng nói bí ẩn kia lại vang lên: “Xin hãy dừng lại”.

Không ai dừng lại.

Giọng nói bí ẩn: “Ba vị, đằng trước có nguy hiểm”.

Diệp Quân la lên: “Các hạ có biết người bên cạnh ta là ai không? Là chủ nhân bút Đại Đạo đấy! Nghe chưa?"

Chủ nhân bút Đại Đạo liếc hắn cháy mắt.

Giọng nói bí ẩn: “Chủ nhân bút Đại Đạo? Chưa nghe bao giờ”.

Diệp Quân chớp mắt: “Ơ...”

Giọng nói bí ẩn: “Phía trước thật sự có nguy hiểm. Đây là lúc Cổ Thần Vệ đang nghỉ ngơi, là lúc bóng tối ập đến, không thể tiếp tục đi tới, sẽ rất nguy hiểm”.

Diệp Quân nhíu mày: “Thời khắc bóng tối?"

Giọng nói bí ẩn: “Đúng vậy”.

Diệp Quân phóng thần thức ra khắp nơi nhưng không cảm nhận được gì.

Giọng nói bí ẩn: “Ta đã bị phong ấn, ngươi không cảm nhận được đâu”.

Chủ nhân bút Đại Đạo cười nhạt: “Phong ấn? Nói ngươi căn bản không ở trong thời gian này thì đúng hơn”.

"Hả?"

Giọng nói bí ẩn ngạc nhiên: “Ngươi...”

Chủ nhân bút Đại Đạo dừng bước, nhìn vào nơi xa: “Dùng hình dạng trong quá khứ để xuất hiện trong tương lai. Ngươi muốn làm gì?"
Chương 3078: Nhờ vả

Giọng nói bí ẩn cười: “Không ngờ lại là cao nhân, tại hạ xấu mặt rồi”.

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Chúng ta không thù không oán, không cần làm chuyện này chứ?"

Giọng nói bí ẩn: “Không dám, ta có việc muốn xin các vị”.

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Việc gì?"

Giọng nói bí ẩn: “Không giấu gì, ta quốc chủ nước Tu Du ở điểm giao Hư Chân, năm xưa phụng mệnh đến đây chiến đấu, nào ngờ quốc chủ Cổ Thần quá mạnh đã đánh vỡ thân xác và thần hồn ta. Trước lúc chết, ta để lại một ảnh ảo của tương lai ở đây”.

Diệp Quân vội hỏi: “Tiền bối có tâm nguyện chưa hoàn thành đúng không?"

Giọng nói bí ẩn: “Đúng vậy. Các cường giả theo ta đến đây năm xưa đã chết, địa vị của nước chúng ta ở điểm giao Hư Chân cũng sẽ giảm sút mạnh, không biết hôm nay ra sao. Ba vị không phải người phàm, chẳng biết có thể giúp ta một chuyện nhỏ được không? Nếu bằng lòng, ta sẽ có trả ơn bằng lễ vật hậu hĩnh!"

Cổ Bàn hỏi ngay: “Lễ vật gì?"

Giọng nói bí ẩn: “Một món Đế khí, mấy trăm nghìn Hư Chân Tinh...”

Cổ Bàn vội nói: “Để ta! Ta cho!"

Giọng nói bí ẩn chần chừ: “Ta cảm nhận được bản thể của các hạ rất mạnh, nhưng chuyện này không đơn giản như vậy...”

Chủ nhân bút Đại Đạo cười nhạo: “Ý bảo ngươi không đủ trình đấy hiểu chưa?"

Cổ Bàn: “...”

Đến lượt chủ nhân bút Đại Đạo hỏi: “Là chuyện gì, nói nghe xem”.

Giọng nói bí ẩn: “Các hạ cũng mạnh, nhưng chuyện này không đơn giản như vậy...”

Chủ nhân bút Đại Đạo sượng trân.

"Há há!"

Cổ Bàn phá ra cười đến là khoái trá: “Ngươi cũng không đủ trình đấy hiểu chưa?"

Chủ nhân bút Đại Đạo sầm mặt: “Ngươi dám nói ta không đủ trình?"

Giọng nói bí ẩn: “Các hạ đừng giận, nhưng chuyện này thật sự không đơn giản...”

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Không đơn giản? Ta sâu cạn ra sao còn không nhìn ra, năm đó ngươi chết cũng không oan!"

Giọng nói bí ẩn: “...”

Cổ Bàn cười: “Đến ngươi cũng sồn sồn lên à?"

Chủ nhân bút Đại Đạo quay lại: “Ngươi sớm muộn gì cũng bị đánh cho phọt cứt”.

Cổ Bàn vặn lại: “Ngon đánh đi! Đánh được tao ăn lại luôn cho coi!"

Diệp Quân vỗ tay liên hồi: “Hay quá! Đánh đi đánh đi!"

Tiểu Tháp: “...”

Cổ Bàn và chủ nhân bút Đại Đạo đồng thời trừng hắn.

Giọng nói bí ẩn kia: “Công tử này có thể giúp ta không?"

Diệp Quân: “Sao tiền bối lại chọn ta?"

Giọng nói bí ẩn: “Trông ngươi giống kiểu có thể gọi nhiều người tới giúp ấy”.

Diệp Quân: “...”

Giọng nói bí ẩn: “Công tử tuy không mạnh bằng hai vị kia nhưng còn trẻ mà đã có thành tích này thì tương lai vô hạn. Nếu cậu giúp ta, ta sẽ tặng Đế khí cho”.

Diệp Quân: “Hay là tiền bối thấy ta còn trẻ nên muốn đoạt xá?"

Giọng nói bí ẩn cười: “Không, ta không phải linh hồn nên không đoạt xá được”.

Diệp Quân im.

Giọng nói bí ẩn: “Việc này thật ra cũng không khó, chỉ cần công tử đến điểm giao Hư Chân, mang Thần Ấn Trấn Quốc của Tu Du chúng ta trả lại cho họ là được”.

Diệp Quân chớp mắt: “Thế thôi à?"

Giọng nói bí ẩn: “Nếu công tử sau này có thể trông chừng nước Tu Du một chút thì càng tốt hơn”.

Diệp Quân không đáp.

Giọng nói bí ẩn: “Công tử đề phòng cũng là thường, nhưng yên tâm là ta thà lừa hai người họ còn hơn lừa cậu”.

Chủ nhân bút Đại Đạo cười khẩy.

Mặt Cổ Bàn đen sì.

Diệp Quân hỏi: “Đế khí của ông đâu?"

Giọng nói bí ẩn: “Cậu còn chưa đồng ý mà”.

Diệp Quân: “Ông lấy ra ta xem trước đã”.

Giọng nói bí ẩn kia suy tính một hồi: “Được”.

Một thanh trường đao chậm rãi bay là là tới nhưng không đi vào đường chính.

Nó cong như trăng khuyết, mỏng như cánh ve, chiều rộng chỉ bằng một ngón tay, còn không có cán đao.

Không phát ra khí tức nhưng lại có uy áp vô hình khiến lòng người rét run.

Ba người kia thấy nó thì đanh mặt.

Nó là Đế khí.

Hàng thật giá thật.

Chủ nhân bút Đại Đạo thì thầm: “Là thần khí Thú Liệp trong truyền thuyết”.

"Ồ?"

Giọng nói bí ẩn kia ngạc nhiên: “Ngươi biết nó à?"

Chủ nhân bút Đại Đạo giật mình: “Nó nằm trong tay ngươi, vì sao năm đó không có tin tức gì?"

Giọng nói bí ẩn cười: “Vì người thấy ta dùng nó đã chết hết rồi”.

Chủ nhân bút Đại Đạo: “...”

Giọng nói bí ẩn: “Không ngờ ngươi lại biết nó. Ôi, nhưng nó đã yếu đi rồi, mà ta bây giờ căn bản không đánh thức nó được. Nếu công tử cầm được nó, xin hãy tìm cách đánh thức, như vậy mới có thể phát huy uy lực thật sự”.

Diệp Quân: “Yếu đi nghĩa là sao?"

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Là bị đánh cho co đầu rụt cổ đấy”.

Diệp Quân: “...”

Giọng nói bí ẩn kia vang lên đầy phức tạp: “Năm đó ta từng đánh với quốc chủ Cổ Thần, đao mang vô hạn, lựa chọn đối mặt với một thần khí của y. Cuối cùng đao vỡ, không bao giờ ngưng tụ ra đao phong được nữa”.

Diệp Quân tò mò: “Thần vật của người kia là gì mà lợi hại vậy tiền bối?"

Giọng nói bí ẩn: “Là một thứ vượt ngoài tầm hiểu biết của chúng ta, cực kỳ mạnh”.

Diệp Quân: “Nếu ta đồng ý với yêu cầu thì tiền bối sẽ cho ta thanh đao này sao?"

Giọng nói bí ẩn: “Ừ”.

Diệp Quân: “Không còn gì khác chứ?"

Giọng nói bí ẩn: “Không”.

Diệp Quân gật đầu: “Vậy ta đồng ý”.

Giọng nói bí ẩn: “Chỉ có một điều kiện nhỏ”.

Diệp Quân: “Là gì?"

Giọng nói bí ẩn: “Ta sẽ giữ thanh đao này lại trước, cậu phải mang Thần Ấn trấn quốc đến Tu Du rồi trở lại đây, ta sẽ đưa đao cho”.

Diệp Quân ngẩn ra.

Vãi ò...
Chương 3079: Đừng rời khỏi đường chính!

Diệp Quân điếng người.

Đầu tiên phải làm nhiệm vụ, sau đó mới nhận được thần vật…

Lúc trước không phải sẽ lấy thần vật trước rồi mới làm nhiệm vụ à?

Sao quy trình lại thay đổi rồi?

Giọng nói bí ẩn kia chợt vang lên: “Không phải là ta không tin ngươi, chủ yếu là… ngươi hiểu ý ta chứ?”

Diệp Quân đen mặt.

Dù cảm thấy hơi khó chịu, nhưng hắn cũng có thể hiểu được, đúng vậy, lỡ như cầm đao của người ta xong lại không làm việc thì…

Người ta lo lắng cũng là chuyện bình thường.

Diệp Quân ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: “Được rồi!”

Người kia cười nói: “Cảm ơn, đúng rồi, bây giờ con đường này không được thái bình cho lắm, các ngươi phải cẩn thận, nhớ là tuyệt đối đừng rời khỏi đường chính dù vì bất cứ lý do gì, hiện tại đang là thời khắc bóng tối, vô cùng nguy hiểm”.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Cảm ơn tiền bối đã nhắc nhở”.

Sau đó, hắn nhìn thoáng qua thanh đao với vẻ lưu luyến.

Đây chắc chắn là một món thần khí siêu cấp!

Đế khí!

Nước Tu Du!

Hắn thầm ghi nhớ trong lòng.

Lúc này, thanh đao kia bỗng chậm rãi biến mất, thần ấn trấn quốc rơi xuống trước mặt Diệp Quân, Diệp Quân nhận lấy nó.

Ba người tiếp tục tiến về phía trước.

Diệp Quân bỗng nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo: “Ông biết thần khí đó không?”

Chủ nhân bút Đại Đạo đáp: “Không biết”.

Diệp Quân cười nói: “Mục đích chính ông đến đây là vì thần khí đó đúng không?”

Chủ nhân bút Đại Đạo bình tĩnh nói: “Nếu đã biết đến món thần khí đó thì đương nhiên phải đến xem thử rồi”.

Diệp Quân chợt nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo, ông và Mật Phật đã quen biết nhau từ rất lâu rồi đúng không?”

Chủ nhân bút Đại Đạo híp mắt.

Diệp Quân cười nói: “Chắc hẳn chúng ta đi vào đây không phải ngoài ý muốn nhỉ?”

Chủ nhân bút Đại Đạo quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Không có chứng cứ thì đừng ăn nói bậy bạ, cũng như việc bây giờ ta không nói ngươi dựa vào người nhà vậy, chúng ta đều không có chứng cứ”.

Diệp Quân cười đáp: “Đúng thế thật”.

Trời đã sắp sáng, nhưng đúng vào lúc này, xung quanh lại ngày càng u ám hơn.

Bóng tối vô tận!

Vì thần thức không thể nào di chuyển, nên họ cũng không thể nhìn thấy rõ những khu vực tối đen kia.

Cũng may ba người đều không phải người bình thường, vì thế dù khắp nơi ở đây đều có vẻ kỳ quái, nhưng họ đều rất bình tĩnh.

Sau khi đi chưa bao lâu, bên cạnh đường chính phía xa bỗng xuất hiện ánh đèn.

Ba người nhất thời nhíu mày.

Bên cạnh đường chính cách đó không xa có một bà lão đang đứng, bà lão cầm đèn lồng, ánh sáng mờ tối, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà lão, trông đáng sợ một cách lạ thường.

Ba người đi về phía xa, bà lão cầm đèn lồng nhìn chằm chằm họ, trên mặt bỗng xuất hiện nụ cười kỳ quái.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm đối phương: “Mẹ kiếp, đây là thế giới tu hành, ngươi giả ma hù ai vậy? Có não không?”

Bà lão cười hì hì: “Ba kẻ liều mạng à…”

Chủ nhân bút Đại Đạo bỗng quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Đều tại cha của ngươi hết, nếu không vì ông ta phong ấn Đạo pháp của ta thì đám tép riu này sao dám lởn vởn trước mặt lão tử?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Cha ta phong ấn Đạo pháp của ông, vậy ta đề nghị ông đánh ông ấy một trận”.

Nét mặt chủ nhân bút Đại Đạo trở nên cứng đờ.

Lúc ba người đi ngang qua bà lão, bà ta bỗng dưng bật cười lần nữa.

Chủ nhân bút Đại Đạo giơ tay đánh một quyền về phía bà ta, nhưng sức mạnh của ông ta vừa rời khỏi con đường chính đã lập tức biến mất.

Chủ nhân bút Đại Đạo sửng sốt.

Lúc này, Cổ Bàn ở bên cạnh ông ta bỗng giơ chân đá vào mông ông ta một cái.

Hành động bất ngờ của Cổ Bàn khiến tất cả mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên, cả chủ nhân bút Đại Đạo cũng không ngờ, dưới tình huống không kịp đề phòng, ông ta bị lực lượng mạnh mẽ của Cổ Bàn đá ra khỏi đường chính.

Vào lúc chủ nhân bút Đại Đạo định quay lại con đường chính thì một sức mạnh bí ẩn đáng sợ bỗng bao phủ lấy ông ta.

Chủ nhân bút Đại Đạo quay đầu lại, thấy bà lão kia đang nhìn mình chằm chằm, nụ cười trên mặt cũng trở nên dữ tợn.

Chủ nhân bút Đại Đạo: “…”

Sau khi đá chủ nhân bút Đại Đạo, Cổ Bàn xoay người chạy về phía xa.

Diệp Quân thấy tình hình không ổn cũng vội vàng bỏ chạy!

Chủ nhân bút Đại Đạo ở phía sau giận dữ hét to: “Tên khốn kiếp, ngươi đợi đấy cho lão tử… A….”

Sau lưng nhanh chóng vang lên tiếng nổ đáng sợ.

Lúc Diệp Quân và Cổ Bàn bỏ chạy, họ phát hiện trong bóng tối có không ít khí thế mạnh mẽ đang di chuyển về phía chủ nhân bút Đại Đạo phía sau…

Diệp Quân quay đầu nhìn Cổ Bàn, hắn thật sự không ngờ gã lại làm ra chuyện như thế.

Rốt cuộc gã đã chịu đựng bao lâu rồi?

Cổ Bàn quay đầu nhìn lại, phía xa đã trở nên đen kịt, không nhìn rõ được gì.

Cổ Bàn hỏi: “Ông ta có khả năng sẽ chết không?”

Diệp Quân đáp: “E là hơi khó”.
Chương 3080: Thoải mái chết đi được!

Hắn không biết chủ nhân bút Đại Đạo còn lá bài tẩy nào không, nhưng hắn biết trên người ông ta còn có linh hồn bí ẩn kia, dù linh hồn đó không phải cường giả “Thần”, nhưng có vẻ cũng không đơn giản như thế.

Cổ Bàn im lặng, gã cũng cảm thấy hơi khó khăn.

Gã bỗng nhiên bật cười.

Diệp Quân hỏi: “Ngươi cười gì vậy?”

Cổ Bàn đáp: “Thoải mái chết đi được! Ha ha!”

Diệp Quân: “…”

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn xung quanh: “Nơi này rất nguy hiểm, nhưng cũng tràn đầy cơ hội…”

Cổ Bàn nói: “Ngươi có nghĩ tới hai vấn đề không, thứ nhất sau khi đi vào, chúng ta đã bị cuốn vào trong ân oán giữa những cao thủ kia và nước Cổ Thần ở điểm giao Hư Chân rồi”.

Diệp Quân gật đầu: “Đó là đương nhiên”.

Cổ bàn nói tiếp: “Vấn đề thứ hai, nếu chúng ta thật sự đi đến Cổ Thần Đô lấy được thần khí kia… Thì tất cả “Thần” bị phong ấn đều sẽ được thả ra”.

Diệp Quân cười nói: “Đương nhiên ta có nghĩ đến điều này”.

Cổ Bàn quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Nhưng ngươi và chủ nhân bút Đại Đạo vẫn chọn làm như thế, đúng không?”

Diệp Quân gật đầu: “Ta không lấy thần khí đó thì chủ nhân bút Đại Đạo cũng sẽ lấy, về việc thả những Thần bị phong ấn kia ra…”

Nói đến đây, hắn im lặng.

Cổ Bàn lại nói: “Thật ra mục tiêu từ đầu của hai người cũng chỉ có một, đó là đánh bại đối phương, nếu chủ nhân bút Đại Đạo đánh bại ngươi, thì ông ta có thể khôi phục toàn bộ thực lực, chỉ cần ông ta khôi phục thực lực thì những ‘Thần’ ở nơi này hoàn toàn không thể làm gì ông ta… Còn ngươi, nếu ngươi đánh bại ông ta thì ngươi sẽ không bị ràng buộc nữa, có thể gọi người nhà giúp đỡ, đúng không?”

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Cổ Bàn, thấy đối phương phân tích mọi chuyện một cách rõ ràng như thế, thật ra hắn cũng không thấy bất ngờ, vì từ đầu hắn đã biết đối phương không đơn giản, sở dĩ đắc tội chủ nhân bút Đại Đạo và hắn cũng chỉ vì tự vệ mà thôi.

Thấy Diệp Quân không nói gì, Cổ Bàn lại tiếp tục: “Chúng ta có thể ra điều kiện”.

Diệp Quân cười hỏi: “Điều kiện gì?”

Cổ Bàn nói: “Ta có thể hợp tác với ngươi”.

Diệp Quân nhìn chằm chằm hắn, không nói một lời.

Cổ Bàn tiếp tục: “Ta cũng không muốn ép buộc, đều phải xem lựa chọn của ngươi”.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía bóng tối xa xa: “Mục đích của ngươi là gì?”

Cổ Bàn đáp: “Bản thể có thể ra ngoài”.

Diệp Quân nói: “Không đúng”.

Cổ Bàn nhíu mày.

Diệp Quân tiếp tục: “Chắc chắn mục đích của ngươi cũng là món thần khí đó”.

Cổ Bàn bật cười: “Ngươi sai rồi”.

Diệp Quân nhìn chằm Cổ Bàn, không nói một lời.

Cổ Bàn tiếp tục: “Dù ngươi đưa thần khí đó cho ta, ta cũng cảm thấy đó là một tai hoạ ngút trời, ta không thể ngăn cản những Thần kia, hơn nữa những thế lực và vô số cao thủ ở điểm giao Hư Chân đều ao ước có được nó… Có thể nói khi ta lấy được thần vật, thì ngày đó cũng là ngày giỗ của ta”.

Diệp Quân cau mày.

Cổ Bàn nói tiếp: “Ta chỉ lấy những gì ta có thể lấy thôi”.

Diệp Quân đáp: “Được, nhưng ta hơi tò mò, tại sao ngươi lại chọn ta? Chẳng lẽ chỉ vì ngươi và chủ nhân bút Đại Đạo có mâu thuẫn?”

Cổ Bàn đáp: “Ta chướng mắt ông ta, lý do này có được không?”

Diệp Quân cười đáp: “Được”.

Cổ Bàn ngẩng đầu nhìn về phía bóng tối: “Cao thủ bí ẩn trong mộ kia, cả cao thủ gặp trên đường muốn cho ngươi đạo khí… Những kẻ được gọi là ‘Thần’ này đều có khát vọng sống mãnh liệt, nhưng chuyện này rất bình thường, sống càng lâu lại càng không muốn chết… Nếu ta đoán không lầm thì bây giờ những ‘Thần’ ở đây đều đã biết đến sự xuất hiện của chúng ta… Bọn họ đang hành động, nếu chúng ta đi đến Cổ Thần Đô lấy được thần khí kia…”

Nói đến đây, gã quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Thời khắc mấu chốt, ta giúp ngươi một chuyện, sau này ngươi cũng phải giúp ta một chuyện… Được chứ?”

Diệp Quân đáp: “Không thành vấn đề”.

Cổ Bàn gật đầu, không nói gì thêm.

Diệp Quân lại nói: “Khi nói ngươi nói muốn giết cả nhà ta là đang thăm dò đúng không?”

Cổ Bàn gật đầu.

Diệp Quân im lặng nhìn chằm chằm gã.

Cổ Bàn nhẹ giọng nói: “Ta muốn hợp tác với ngươi thì đương nhiên phải xem lá bài tẩy thật sự của ngươi… Mà khi nãy chủ nhân bút Đại Đạo rất sợ, vẻ sợ hãi đó của ông ta không phải giả vợ… Hơn nữa trong khoảnh khắc nào đó, ta chợt có cảm giác ta thật sự đã biến mất khỏi thế gian này”.

Nói đến đây, gã dừng lại một lúc, sau đó tiếp tục: “Dù người nhà ngươi không xuất hiện ở nơi này, nhưng cũng có thể xuất hiện ở nơi khác… Đương nhiên việc này không quan trọng, quan trọng là chắc chắn ta không thể động đến người nhà của ngươi…”

Diệp Quân gật đầu, đây mới là nguyên nhân chính để đối phương hợp tác với hắn.

Nét mặt Cổ Bàn hơi phức tạp, vào khoảnh khắc khi gã cảm nhận mình biến mất, gã biết cả chủ nhân bút Đại Đạo và Diệp Quân trước mắt đều là người mà gã không thể gây hấn…

Nếu đánh không lại thì hợp tác thôi!

Con người sống trên đời, có lúc vẫn phải biết điều một chút thì tốt hơn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK