Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2108: Thần toàn năng

Vĩnh Hằng Võ cảm thấy chút bất mãn trong lòng. Ông ta biết nếu Đa Nguyên Đạo Đế chịu ra tay thì đoàn Kỵ Sĩ Thần Thánh đã không phải chịu tổn thất nhiều đến vậy. Bọn họ là do ông ta dốc lòng đào tạo, lần này bị diệt một nửa quân số làm ông ta rỉ máu trong tim.

Nhưng có giận thế nào cũng không dám để lộ ra.

Vĩnh Hằng Võ không dám đánh tay đôi với Phục Võ nữa mà lui sang một bên.

Đáng lẽ văn minh Vĩnh Hằng không nên làm chim đầu đàn, nay không chỉ mất người mà còn mất cả Thánh Thương Vĩnh Hằng.

Lỗ nặng!

Thấy Vĩnh Hằng Võ rút lui, Đa Nguyên Đạo Đế cười: “Còn ai dám bước ra đấu với cô nương kiếm tu này không?"

Ông ta nhìn Kỳ Chủ và Phạm Diêm La Thiên Tử.

Sắc mặt hai người này sa sầm.

Khi nhận ra Đa Nguyên Đạo Đế đang muốn đẩy họ ra giành công lao.

Bỗng kiếm sĩ áo trắng đứng cạnh Kỳ Chủ bước ra.

Kỳ Chủ gọi theo: “Bạch Tướng!"

Bạch Tướng chỉ ngoái lại, nói: “Ta muốn đấu với cô ta”.

Rồi cất bước đi về phía Phục Võ. Ông ta nhìn kiếm Thanh Huyền, nói: “Ngoại vật cuối cùng cũng chỉ là ngoại vật, không phải chính đạo”.

Rồi khép ngón tay lại.

Uuuu!

Có tiếng kiếm minh vang vọng đất trời. Hộp kiếm trên lưng Bạch Tướng chấn động, để một thanh phi kiếm phóng lên cao rồi hạ xuống.

Khả năng điều khiển đạt đến mức thượng thừa, kiếm đã giáng xuống trước mặt Phục Võ mà nhiều người vẫn chưa hoàn hồn.

Phục Võ chỉ trở tay vung kiếm.

Ruỳnh!

Phi kiếm vỡ vụn.

Một khắc sau, Phục Võ đã lao về phía Bạch Tướng. Ông ta vỗ mạnh vào hộp kiếm sau lưng, ngàn vạn kiếm quang ồ ạt xông ra chém vào Phục Võ.

Nhưng vừa tiếp xúc với kiếm Thanh Huyền đã vỡ tan.

Roẹt!

Kiếm quang còn chưa vỡ nát, Phục Võ đã xuất hiện cách Bạch Tướng trăm trượng.

Hai mắt Bạch Tướng trợn tròn, miệng há hốc, chưa kịp nói gì thì đầu lìa khỏi cổ, máu phun như trụ.

Giết ngay lập tức!

Bốn bề im lặng.

Phục Võ phẩy kiếm trong tay rồi trở về bên Diệp Quân, lẳng lặng nhìn đám người Đa Nguyên Đạo Đế, mắt như mặt hồ.

Các cường giả văn minh Vĩnh Hằng đã tỏ ra kiêng dè.

Không ai dám xem thường kiếm tu đến từ văn minh cấp năm này nữa.

Đa Nguyên Đạo Đế bật cười: “Cô nương này đến từ văn minh cấp năm, vậy mà không ai ở văn minh cấp sáu dám đánh cùng sao?"

Những người khác nghe mà nóng mặt.

Thủy tổ Cổ Hưu của văn minh Phệ Giả bước ra: “Vậy để ta lĩnh giáo thử”.

"Đợi đã”.

Đa Nguyên Đạo Đế nói.

Cổ Hưu nhìn lại, nghe ông ta cười nói: “Thanh kiếm kia áp chế linh hồn, ngươi đánh với cô ta trong trạng thái này sẽ không có cơ hội thắng”.

Sắc mặt Cổ Hưu sa sầm.

Đa Nguyên Đạo Đế đưa ngón tay lên, gõ nhẹ về phía ông ta.

Uỳnh!

Thời không bên trên vỡ ra, để một thứ sức mạnh kỳ lạ xâm nhập vào linh hồn Cổ Hưu.

Những người khác chỉ biết khó hiểu nhìn cơ thể ông ta bắt đầu hiện ra.

Ai nấy đều ngẩn người.

Xây lại thân xác ư?

Chẳng mấy chốc đã hoàn thành.

Cổ Hưu siết tay, thả ra khí thế khiến ai nấy đều thấy khó thở.

Quy Du Kỳ lắp bắp: “Là sức mạnh Quang Âm trong truyền thuyết... Quang Âm Tố Thể...”

Quang Âm Tố Thể?

Bốn chữ này khiến Phạm Diêm La Thiên Tử và những người khác nghệch ra, nhưng từ phản ứng của Quy Du Kỳ cũng đã cho thấy đây là một thân xác rất rắn rỏi.

Cổ Hưu nghe xong thì há hốc mồm.

Quang Âm Tố Thể đồng nghĩa với thân thể được làm từ Quang Âm - thứ thần thể đứng thứ nhì khắp các văn minh cấp sáu.

Số lần xuất hiện của nó trong lịch sử vũ trụ đa nguyên đều không vượt quá năm lần.

Sư tôn của ông ta chỉ vung tay lên là tạo được cho ông ta loại thân thể này.

Thật là kinh khủng!

Cổ Hưu chợt cảm thấy sư tôn mình đúng là sâu không lường được, vô tận như vũ trụ.

Ánh mắt ông ta và Quy Du Kỳ nhìn Đa Nguyên Đạo Đế như đang nhìn một vị thần toàn năng.

Cổ Hưu áp chế kinh hãi trong lòng, khom người hành lễ với Đa Nguyên Đạo Đế rồi nhìn thanh kiếm trong tay Phục Võ, cười khẽ: “Ta nhường ngươi một kiếm trước”.
Chương 2109: Nhất kiếm phá vạn pháp

Nhường một kiếm?

Lời này của Cổ Hưu khiến sắc mặt Diệp Quân trở nên là lạ.

Đa Nguyên Đạo Đế cười nói: “Tiểu Hưu, thanh kiếm ấy không bình thường, chớ xem nhẹ”.

Cổ Hưu vội gật đầu: “Cẩn tuân sư mệnh”.

Ông ta vừa dứt lời thì Phục Võ đã biến mất. Chỉ thấy kiếm quang lóe lên rồi ập đến.

Kiếm nhanh như điện xẹt, Cổ Hưu không lùi mà tiến, tung ra cú đấm với vô vàn ánh sáng trắng.

Uỳnh!

Kiếm quang và ánh sáng nổ tung, sóng xung kích đẩy lui hai người.

Phục Võ vừa dừng lại đã tiếp tục lao ra như một mũi tên rời cung.

Kiếm quang sáng lòa vạn trượng.

Bên kia, hai mắt Cổ Hưu long lên. Tay phải ông ta đã ăn một nhát kiếm tứa máu, nhờ có thân xác đặc biệt mà đang khép lại, nhưng ông ta vẫn khiếp sợ, không ngờ thể xác Quang Âm mà cũng không cản được thanh kiếm kia.

Thứ đó là gì vậy?

Nhưng Phục Võ không cho ông ta thời gian suy nghĩ.

Cổ Hưu gầm lên, khí thế tăng lên vùn vụt. Ông ta vung tay phải ra, siết lại.

Uỳnh!

Lốc xoáy thời không cuốn quanh nắm tay ông ta.

Sức mạnh từ trong đất trời như một tấm lưới vươn tới trói chặt Phục Võ lại, nhưng cô ấy vung kiếm lên đập vỡ tất cả, sau đó tấn công Cổ Hưu.

Nhất kiếm phá vạn pháp!

Cổ Hưu hoảng sợ, nhanh chóng lách người lui về sau. Nhưng thanh kiếm kia lại ầm ầm lao tới nhanh như cắt làm ông ta càng thêm sợ hãi.

Cổ Hưu không dám đỡ đòn, một lần nữa kéo giãn khoảng cách.

Kiếm chém hụt nhưng Phục Võ không dừng mà lại hóa thành kiếm quang tấn công tiếp.

Tốc độ nhanh đến nỗi người khác chỉ nhìn thấy kiếm quang chứ không thấy cô ấy đâu.

Sắc mặt Cổ Hưu trở nên khó xem, trong lòng rối bời, bởi vì mọi thuật pháp hay sức mạnh của ông ta đều không làm gì được nữ kiếm tu này.

Cô ta có thể phá vạn pháp chỉ bằng một kiếm!

Cổ Hưu tiếp tục lùi lại.

Các cường giả văn minh Vĩnh Hằng thấy vậy thì sa sầm mặt.

Cổ Hưu tuy không dùng chân thân để đến đây nhưng đã được Đa Nguyên Đạo Đế đắp lại thân xác Quang Âm, sức mạnh ít nhất cũng bằng sáu bảy phần thời kỳ đỉnh cao. Vậy mà vẫn bị áp chế.

Kỳ Chủ và Phạm Diêm La Thiên Tử nhìn kiếm Thanh Huyền với vẻ mặt nặng nề.

Họ đã đánh giá thanh kiếm này quá quá thấp.

Sự đáng sợ của nó đã vượt quá dự đoán của họ, khiến họ cảm thấy bất an.

Rầm!

Bỗng có tiếng nổ vọng lại và một bóng người không ngừng lui bước.

Là Cổ Hưu.

Ông ta bị áp chế hoàn toàn, không dám đỡ đòn mà chỉ dám tránh đi mũi kiếm của Phục Võ.

Nhìn sơ là biết mạnh yếu thế nào.

Sắc mặt các cường giả văn minh Phệ Giả đã vô cùng xấu xí, không ngờ thủy tổ nhà mình lại thua dễ dàng như vậy, cảm thấy Cổ Hưu có gì đó bịp bịp...

Đa Nguyên Đạo Đế vẫn giữ nụ cười thong thả, cho dù nhìn thấy Cổ Hưu liên tục ở thế hạ phong cũng không ra tay.

Bên kia, Diệp Quân nhìn Phục Võ tung hoành với kiếm Thanh Huyền mà phức tạp vô cùng: “Tháp gia à, Thanh Huyền đi với ta thật sự là thui chột”.

Tiểu Tháp: “Sai rồi”.

Diệp Quân cho rằng nó muốn an ủi mình, vội hỏi: “Sai chỗ nào?"

Tiểu Tháp: “Cực kỳ thui chột mới đúng”.

Diệp Quân: “???"

Tiểu Tháp lại nói: “Ta cũng không muốn nhắc lại cái đề tài phụ thuộc nhàm chán này nữa, nhưng cái gì nên nói thì vẫn nên nói. Thứ nhất, thanh kiếm ấy do cô cô ngươi chế tạo cho cha ngươi, tuy người đang cầm nó là ngươi nhưng cũng phải hiểu rõ Tiểu Hồn không nhận ngươi làm chủ, chỉ xem như người thân - đúng hơn là một đứa bé mà thôi. Hiểu ý ta không?"

Diệp Quân im lặng một hồi rồi nói: “Ta phải có một thanh kiếm của riêng mình. Nó phải cùng ta trưởng thành, ta yếu nó yếu, ta mạnh nó mạnh”.

Tiểu Tháp cười đồng ý: “Chính xác, nhưng nếu ngươi có thể khiến Tiểu Hồn cam tâm tình nguyện thần phục thì nó cũng có thể trở thành kiếm của ngươi. Có điều làm vậy rất khó, ngay cả Phục Võ cô nương cũng không làm được chứ đừng nói ngươi. Kiếm Thanh Huyên là do người mạnh nhất thế gian tạo ra, sau đó lại theo cha ngươi đồng sinh cộng tử, cho đến khi cha ngươi cũng miễn cưỡng xem như vô địch. Đã vậy thì nó càng khó lòng vừa mắt người khác”.

Diệp Quân: “Tháp gia cũng vậy đúng không?"

Tiểu Tháp không nói gì.

Diệp Quân: “Ngươi ban đầu đi theo ông nội ta. Không như cha con ta, ông nội đã đánh chém bằng thực lực của bản thân, có tài phú đủ dùng cả đời, mà cha con ta chỉ xem như thừa kế gia sản. Nếu chúng ta không phải con cháu của ông ấy thì Tháp gia cũng đã chẳng thèm để ý rồi đúng không?"

Tiểu Tháp cười đáp: “Ta chưa từng nghĩ đến những việc này, chỉ cần biết đã là người nhà thì không cần để tâm những thứ râu ria ấy. Cho dù cha con các ngươi là phế vật thì cũng là người nhà của ta, có kẻ nào yêu nghiệt tài giỏi hơn nữa thì cũng là người ngoài mà thôi”.
Chương 2110: Nghịch chuyển sinh tử

Diệp Quân cười rộ lên.

Người nhà!

Hắn chợt cảm thấy may mắn biết bao khi được người nhà họ Dương lẫn bên gia đình của cha đối xử rất tốt.

Hắn nhìn về phương xa, nói: “Ta chưa trải qua khó khăn gian khổ gì đáng kể như cha và ông nội, có gặp thì cũng có hai nhà Dương-Diệp ra tay giải quyết... Tháp gia à, nếu lát nữa họ giáp lá cà thì hai ta tự bạo đi!"

Tiểu Tháp bác bỏ ngay: “Đừng lôi ta vào mấy chuyện này”.

Diệp Quân bật cười, ánh mắt trở nên kiên định.

Uỳnh!

Bỗng một tiếng nổ vọng lại từ xa khi kiếm quang bùng lên. Cổ Hưu đang vất vả đỡ đòn bị đánh bay đi xa, thân xác Quang Âm cũng nứt nẻ.

Không còn sức đánh trả.

Sắc mặt ông ta vàng như giấy, trong lòng càng thấy kiêng kỵ khi thấy thân xác Quang Âm đã bị phá.

Đến nó mà cũng không ngăn được kiếm của người này!

Sợ rằng đánh nữa sẽ dẫn tới cảnh thần hồn câu diệt, Cổ Hưu bắt đầu thoái chí.

Bèn ngoái đầu nhìn Đa Nguyên Đạo Đế.

Đối phương khẽ lắc đầu: “Ta đã nói ngay từ đầu, đừng có mãi nghiên cứu những thứ hoa hòe lòe loẹt kia, sức mạnh thuần túy mới là chủ đạo. Ngươi không nghe lời, bây giờ đã biết sai chưa?"

Cổ Hưu mượn thế xuống nước, cung kính hành lễ: “Sư tôn dạy phải”.

Đa Nguyên Đạo Đế cười: “Có ai còn muốn thử chiêu cùng cô nương này không?"

Sau lưng ông ta im lặng như tờ.

Ngay cả thủy tổ của văn minh Phệ Giả còn bị đánh như con thì có ai còn dám ra mặt chứ?

Đa Nguyên Đạo Đế lại nói: “A Phu, thử xem?"

A Phu?

Những người khác còn đang thắc mắc thì thời không bên phải Đa Nguyên Đạo Đế vỡ ra, để một người đàn ông trung niên cao lớn khôi ngô bước ra.

Ông ta không có một sợi tóc, cả người to lớn lạ thường, bắp thịt nổi gân xanh dữ tợn.

Ánh mắt ông ta lập tức chú ý tới Phục Võ, một khắc sau đã bắn ra như quả đạn pháo.

Uỳnh!

Tiếng nổ liên tục vang lên khiến các cường giả điếc cả tai.

Phục Võ nheo mắt, vung kiếm chém ra.

Ầm!

Kiếm quang bùng nổ khi một bóng người lui bước.

Lần này lại là Phục Võ!

Cô ấy lui lại chừng nghìn trượng, tay phải đã tê rần.

Bên kia, nắm đấm của A Phu đã ăn một nhát chém sâu hoắm.

Ông ta chủ tu thân thể và sức mạnh, nào ngờ chúng cũng không cản được.

A Phu không thèm để ý, lập tức biến mất.

Uỳnh!

Sức mạnh hủy thiên diệt địa ầm ầm cuốn về phía Phục Võ.

Cô ấy nheo mắt, mắt đầy sát ý, kiếm Thanh Huyên trong tay không ngừng kêu lên.

Phục Võ phóng lên cao, vung kiếm. Ý chí kiếm đạo hùng hậu ngập tràn đất trời.

Quyền chạm kiếm.

Ầm!

Xoẹt!

Sức mạnh khổng lồ đẩy Phục Võ lùi lại, nhưng lần này kiếm Thanh Huyên đã đâm xuyên quả đấm của A Phu. Phục Võ khép ngón tay lại, ngự kiếm từ xa: “Giết!"

Thanh kiếm chấn động, đâm xuyên người A Phu.

Ông ta cứng đờ tại chỗ, sau đó bị kiếm Thanh Huyền hấp thu linh hồn.

Giết ngay và luôn!

A Phu ngã xuống, bồn bề tĩnh lặng.

Phục Võ vươn tay, đón lấy kiếm quang bay ra từ người A Phu.

Kiếm Thanh Huyền trở về.

Vẫn không ngừng kêu lên.

Các cường giả khác nhìn cô ấy đầy kiêng dè.

"Không tệ!"

Bỗng Đa Nguyên Đạo Đế cười lên: “Kiếm không tệ, người cũng rất mạnh, đúng là khiến ta bất ngờ”.

Rồi ông ta nắm tay lại.

Đất trời bỗng chốc nhòe đi.

Phục Võ nhíu mày, vung kiếm Thanh Huyền ra bảo vệ Diệp Quân. Chỉ thấy thời không nơi A Phu ngã xuống chấn động khi có sức mạnh kỳ lạ tràn vào, sau đó người đã chết kia chậm rãi đứng dậy trong mọi ánh mắt kinh ngạc.

A Phu đã hồi sinh!

Nghịch chuyển thời gian!

Bồn bề im lặng như một nấm mồ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK