Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2866: Diệp Khải

Cô ta quay lại, thấy người đàn ông đeo mặt nạ đi tới.

Người này hỏi Diệp Quân: “Chúng ta thử vài chiêu? Chỉ phân thắng bại, không phân sinh tử”.

Diệp Quân: “Được”.

Người mặt nạ bước tới, tạo ra một cái vực bao trùm lấy bản thân và Diệp Quân. Bên trong có tỉ tỉ ngôi sao, mà y thì dần nhòe đi như một lần khói.

Các cường giả Vực Chủ thấy vậy thì biến sắc.

Họ không cảm nhận được y nữa, vì y đã không còn ở trong đại đạo mà đang bước đi trên đại đạo của vũ trụ khả kiến.

Ai cũng cho rằng cảnh giới Vực Chủ đã nằm trên đại đạo, thật ra thì chỉ có thể ngang hàng với đại đạo của vũ trụ khả kiến mà thôi, chưa được tính là hoàn toàn rời khỏi đại đạo, vẫn còn bị hạn chế.

Nhưng người mặt nạ này đã làm được.

Y là ai?

Đây là câu hỏi số một.

Chỉ thấy Diệp Quân rút kiếm.

Hắn dùng Trật Tự thay cho Thanh Huyền, kiếm quang phá không như sấm, chớp mắt đã tiếp cận mục tiêu, sau đó bay xuyên qua cơ thể người mặt nạ.

Chém trật!

Diệp Quân nhíu mày.

Người mặt nạ mỉm cười: “Chiêu này là Đại Đạo Chi Ngoại. Chỉ có thể lấy đại đạo của vũ trụ khả kiến chứ không tính toàn vũ trụ được. Ta chưa từng dùng với ai bao giờ, ngươi phải cẩn thận đấy”.

Diệp Quân cười: “Được thôi”.

Người mặt nạ vươn tay đẩy tới. Hàng tỉ ngôi sao theo đó hạ xuống như thác đổ, cái sau mạnh hơn cái trước, một cái đều mang theo một đại đạo.

Khống chế vạn đạo!

Đây mới thật sự là điều khiển hàng tỉ đại đạo của vũ trụ khả kiến!

Các cường giả Vực Chủ đanh mặt khi nhận ra người này vừa tung ra đại chiêu.

Diệp Quân nhắm mắt, vung tay gọi kiếm ý Trật Tự phóng lên cao.

Sức mạnh tín ngưỡng!

Đây là lần đầu tiền hắn sử dụng nó ở Cựu Thổ, mà nó cũng đã thay đổi rất nhiều.

Sự xuất hiện của nó khiến người khác biến sắc.

Kiếm thế ngập trời quét ngang tinh hà, bao trùm tất cả đến nghẹt thở.

Không thăm dò, không ngươi tới ta đi, Diệp Quân cũng sử dụng con bài mạnh nhất của mình.

Sức mạnh Trật Tự vô tận hóa thành kiếm quang bay vút lên, đối đầu với những ngôi sao đang rơi xuống.

Uỳnh!

Nơi người mặt nạ và Diệp Quân đang đứng bùng nổ trong làn sóng năng lượng hủy diệt như mấy triệu ngọn núi lửa cùng phun trào sau một vạn năm. Ai nấy đều biến sắc, các cường giả vội vàng ra tay ngăn chặn sóng xung kích.

Toại Cổ Kim không nhúc nhích, đã có tiểu Tháp và kiếm Thanh Huyền thay cô ta cản lại tất cả.

Thương Hồng Y nhìn về nơi đó với vẻ nghiêm trọng. Sức mạnh tín ngưỡng của tên Diệp Quân đã mạnh hơn mấy chục lần so với trước đó.

Sao lại nhanh như thế được?

Thương Hồng Y ôm lòng hoài nghi, nhưng thấy Toại Cổ Kim vẫn bình chân như vại, cô ta bèn cảm thấy bất an.

Uuu!

Tiếng kiếm minh vang lên lảnh lót. Mọi người nhìn lại, thấy kiếm quang mang theo sức mạnh tín ngưỡng bay lên cao, lại còn kẹp ba loại huyết mạch.

Chúng nó khiến những ngôi sao cũng không chịu được mà vỡ tan như pháo bông rực rỡ.

Ầm!

Tiếng nổ vang lên, tất cả hóa thành tro bụi. Người mặt nạ bị đánh trở về thời không hiện hữu, nằm vật ra với khóe miệng trào máu.

Diệp Quân cũng trọng thương ói máu, mặt như tờ giấy. Hắn đi tới gần người kia, vươn tay ôm lấy y. Người mặt nạ lập tức cười: “Vẫn không đánh lại ngươi...”

Rồi lại hỏi: “Nhận ra ta khi nào?"

Diệp Quân: “Ngay từ đầu”.

Người mặt nạ: “Ta đã dùng cách che giấu do sư phụ dạy, làm sao ngươi vẫn nhìn ra nhỉ?"

Diệp Quân: “Vì chúng ta là huynh đệ mà!"

Người kia cười cười bò dậy.

Chiếc mặt nạ biến mất, đằng sau là một gương mặt quen thuộc.

Diệp Khải.
Chương 2867: Chỉ một suy nghĩ

Huynh đệ!

Diệp Khải toét miệng cười: “Ta vẫn không đánh lại huynh rồi”.

Trước đó y đi theo chủ nhân bút Đại Đạo, dốc lòng tu luyện với mục tiêu là ngày nào đó sẽ có thể quanh minh chính đại đánh tay đôi với Diệp Quân.

Không nhất thiết phải phân thắng thua, chỉ là đánh một trận đã đời mà thôi.

Sâu trong lòng, y vẫn luôn muốn chứng minh cho người đời biết rằng nhà bọn họ không chỉ có Diệp Quân mà còn có một Diệp Khải cũng không kém cạnh.

Vì thế nên hắn không dám chểnh mảng trong tu luyện, từng đi qua những nơi hung hiểm nhất, trải qua những tình huống tuyệt vọng nhất, không chỉ một lần bồi hồi nơi cõi chết.

Cuối cùng vẫn là đánh không lại.

Diệp Quân lắc đầu: “Ta chỉ may mắn được cha mẹ dìu dắt mà thôi, còn lại không thể bằng đệ”.

Diệp Quân: “Trước kia khi còn ở tại gia tộc, khi ta còn chưa có kỳ ngộ, huynh chưa khôi phục thân phận, ta cũng đã không bằng huynh rồi”.

Diệp Quân cười: “Thật ra áp lực của ta cũng lớn lắm, cũng vì có đệ nên mới không dám lơ là tu luyện. Chắc đệ không biết chứ ta thường lén tu luyện giữa đêm vì sợ bị đệ vượt mặt đấy. Khi ấy ta chỉ nghĩ ta là thế tử, lỡ thua kém đệ rồi bị mất chức vị thì sẽ xấu hổ lắm!"

Diệp Khải cười khổ: “Ra là tu luyện ngày đêm à”.

Diệp Quân gật đầu, nhớ lại khoảng thời gian vui vẻ ở nhà họ Diệp thì không khỏi bật cười.

Đặc biệt là những lần cùng Diệp Khải đánh lộn với tụi trẻ đồng trang lứa mấy thế gia còn lại.

Tuy hắn chỉ là con nuôi nhưng không ai trong gia tộc xem hắn là người ngoài.

Khi ấy hắn mơ ước những gì?

Trước mười tuổi là quét sạch mấy nhà họ Lý, Triệu, Vương.

Lớn hơn chút là gia nhập thư viện Quan Huyên để trở nên mạnh hơn. Mạnh đến đâu?

Hắn đã từng mơ.

Trở thành người mạnh nhất thế hệ trẻ ở Nam Châu.

Vì sao lại thế?

Khi ấy hắn suy nghĩ rất đơn giản, rằng nếu có ngày gặp được cha mẹ, để họ thấy hắn trở nên xuất sắc thế nào, thì liệu họ có hối hận đã bỏ hắn lại nhà họ Diệp hay không?

Thậm chí còn nghĩ đến cảnh huênh hoang đầy khí thế cho hả giận.

Muốn nhận lại ta à?

Nằm mơ đi!

Chỉ cần tưởng tượng ra vẻ mặt hối hận của cha mẹ là hắn thấy sướng rơn cả người.

Nào ngờ mọi chuyện sau đó lại nằm ngoài suy nghĩ của hắn.

Bây giờ ngẫm lại mới thấy cuộc sống trước kia vui vẻ biết bao.

Diệp Khải đứng dậy, quay lại hành lễ với chủ nhân bút Đại Đạo: “Ơn dạy dỗ của sư phụ, Diệp Khải cả đời không quên, nhưng ta sẽ không để người đụng đến Diệp Quân huynh”.

Đối phương không giận mà còn cười: “Đây là việc giữa ta và hắn, không liên quan đến ngươi. Ta dạy ngươi cũng không phải là để đi đối phó hắn. Thứ kịch bản cẩu huyết ấy, sư phụ ngươi không thèm làm”.

Diệp Khải còn muốn nói gì thì bị ông ta ngắt lời: “Chuyện không phải của ngươi, tự đi mà theo đuổi cuộc đời của ngươi đi”.

Chủ nhân bút Đại Đạo hỏi Diệp Quân: “Thấy thế nào?"

Diệp Quân gật đầu, nói với Diệp Khải: “Đệ đi đi, đây là chuyện giữa ta và ông ta”.

Diệp Khải ngang bướng lắc đầu.

Diệp Quân nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, người sau vung tay truyền tống Diệp Khải đi nơi khác rồi nói.

"Yên tâm, ta sẽ không hại y”.

Diệp Quân: “Ta biết”.

Rồi lại nói: “Ông tuy xấu tính nhưng ít nhất vẫn còn nhân phẩm”.

"Ha ha ha!"

Chủ nhân bút Đại Đạo phá ra cười.

Diệp Quân nhìn sang Thương Hồng Y, cô ta nhíu mày.

Diệp Quân nói: “Để ta thử xem có giết được cg Vực Chủ hay không”.

Nói rồi kiếm Thanh Huyền xuất hiện trong tay, phóng ra một tia kiếm quang thẳng về phía Thương Hồng Y.

Sức mạnh tín ngưỡng tràn ngập khiến đất trời chao đảo.

Mặt Thương Hồng Y vặn lại, tung ra cú đấm bao hàm khí tức Đại Đạo mãnh liệt, nhưng vừa chạm vào kiếm Thanh Huyền đã tán loạn.

Ruỳnh!

Cô ta bị đánh bay đi mấy vạn trượng.

Vừa dừng lại thì đã thấy tia kiếm quang khác lao tới làm đồng tử cô ta rụt lại, mặc kệ cơ thể vẫn bất ổn mà ngưng tụ Đại Đạo trong tay. Cú đấm này cũng bị kiếm của Diệp Quân phá vỡ, cô ta lại bay ra ngoài.

Toàn thân nứt nẻ, rỉ ra máu tươi.

Ai nấy đều kinh hãi.

Từ khi nào mà Diệp Quân mạnh dữ vậy?

Kể từ sau khi sử dụng tín ngưỡng, cg Vực Chủ đã không đủ lọt vào mắt hắn nữa.

Diệp Quân không tấn công nữa mà hỏi: “Đây là bản thể của cô à?"

Thương Hồng Y chỉ quắc mắt trừng lại.

Diệp Quân cười: “Chả sao”.

Hắn tìm Toại Cổ Kim trong đám người: “Cảm ơn cô, nếu không có cô thì sức mạnh tín ngưỡng của ta đã không đạt đến trình độ này”.

Toại Cổ Kim không đáp.

Diệp Quân lại cười: “Nếu ta đoán đúng thì thủy tổ của ba văn minh đều có mặt nhỉ?"

Thủy tổ?

Chỉ thấy thời không ở chân trời chuyển động, hai người đàn ông xuất hiện.

Bên trái mặc áo trắng, tóc dài ngang vai, mặt mày mang nét hoang dã.

Toại Cổ Thiên, thủy tổ văn minh Toại Minh.

Người trung niên bên phải mặc áo giáp vàng, để tóc trắng bay tán loạn phía sau trông vô cùng phách lối.

Vĩnh Sinh Chủ, thủy tổ văn minh Vĩnh Sinh.

Thủy tổ hai nền văn minh đã xuất hiện.

Bọn họ thản nhiên nhìn Diệp Quân.

Toại Cổ Thiên lên tiếng: “Nếu ngươi muốn tay đôi thì ta sẵn sàng phụng bồi”.

Khí tức của ông ta lan tràn khắp nơi, uy áp đã vượt xa cảnh giới Vực Chủ.

Vượt rất xa!

Kiếm ý trật tự Diệp Quân vừa thả ra bị nghiền nát.

Đây chính là cảnh giới Văn Minh Tổ trong truyền thuyết.

Sức mạnh tối cao trong vũ trụ khả kiến bấy giờ.
Chương 2868: Sự thật

Những người khác như bị núi đè lên vai, không thở được.

Thủy tổ văn minh.

Thật là khủng khiếp.

"Muốn đánh à?"

Một giọng nói vọng tới từ xa: “Ta tới”.

Mọi người nhìn lại, thấy một cô gái trong chiếc áo đỏ đang đi đến.

Là Phạn Chiêu Đế.

Cô ta xuất hiện cùng một luồng sức mạnh ác đạo khổng lồ, thoắt cái chặn đứng khí tức của Toại Cổ Thiên.

Hai bên đối đầu từ xa.

Những người khác thấy Phạn Chiêu Đế thì hoảng hồn.

Chính là quan chấp hành đứng đầu!

Cô ta đi đến trước mặt Toại Cổ Thiên và Vĩnh Sinh Chủ, hai mắt như biển máu: “Hai ngươi cùng đánh cũng được”.

Cùng đánh?

Ai nấy đều hoảng sợ.

Kiêu ngạo vậy sao?

Toại Cổ Thiên cười ha hả: “Chính ngươi nói đấy”.

Ông ta bước tới khiến bốn phía nhòe đi.

Phạn Chiêu Đế nhìn Diệp Quân một cái, thân hình nhòe đi.

Họ đã đi vào khu vực chiến đấu đặc biệt.

Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế một cái rồi đi tới nói với Toại Cổ Kim: “Có vẻ như đại cục đã định”.

Cô ta gật đầu.

Diệp Quân nắm tay kéo cô ta đi về phía thần điện chủ chung.

Toại Cổ Kim không phản kháng.

Thương Hồng Y nhìn theo đầy sát ý, muốn ra tay đã bị chủ nhân bút Đại Đạo ngăn cản.

Hai người kia chậm rãi dạo bước.

Diệp Quân nhìn về nơi xa, thấy một con đường sáng lấp lánh, ở hai bên là hai pho tượng một nam một nữ, ở trung tâm hơi chếch về sau là một cái ghế.

Hắn bật cười: “Thần tọa chủ chung đấy sao?"

Toại Cổ Kim gật đầu: “Hẳn là nó”.

Diệp Quân: “Chủ chung vũ trụ... chỉ cần lấy được ghế là thành à?"

Toại Cổ Kim: “Ghế kia chứa toàn bộ truyền thừa của văn minh Tổ, lấy được nó là sở hữu được. Mà trong vũ trụ khả kiến hiện nay, truyền thừa của văn minh Tổ chính là vô địch”.

Diệp Quân gật gù: “Ra là thế”.

Toại Cổ Kim: “Nhưng nó còn một thứ không thuộc về vũ trụ này”.

Diệp Quân nhìn sang nhưng cô ta không nói nữa, hắn cũng không hỏi.

Hai người nhanh chóng đi tới Đại Đạo thời gian.

Diệp Quân nhìn xuống, thấy có vô số ánh sáng lơ lửng không rõ hình dạng.

Toại Cổ Kim nhìn nhìn Đại Đạo không nói gì.

Diệp Quân nhìn thần tọa ngày càng gần. Trông nó chẳng khác gì một cái ghế phổ thông, phía sau có gác hai thanh kiếm.

Diệp Quân: “Cô nương có biết vì sao văn minh Đạo Tổ biến mất không?"

Toại Cổ Kim gật đầu: “Biết một chút”.

Diệp Quân nhìn sang, nghe cô ta giải thích: “Họ lấy đi một thứ họ không thể sở hữu”.

Diệp Quân gật gù.

Hai người đi tới trước cái ghế. Diệp Quân dừng bước, nói với Toại Cổ Kim: “Ta chỉ đưa cô đến đây được thôi”.

Bàn tay Toại Cổ Kim trong tay hắn run lên, lại chỉ thấy hắn cười đến là thản nhiên.

Và cô ta nhận ra, người này đã biết, bèn hỏi.

"Từ khi nào?"

Diệp Quân nhẹ giọng: “Có thể là từ khi mới gặp, có thể là sau đó khi ở cùng nhau... Dù sao cũng không quan trọng”.

Vì ngay từ đầu, Toại Cổ Kim đã không chọn hắn.

Mà cô ta vẫn luôn đứng về phía chủ nhân bút Đại Đạo.
Chương 2869: Ta giúp cô

Trong thần điện chủ chung, hai người đứng đối diện gần kề.

Trên mặt Toại Cổ Kim đã không còn vẻ bình tĩnh và thong dong như khi trước, trong đôi mắt trong vắt của cô ta ngập tràn sự nghi hoặc và khiếp sợ.

Thấy thế, Diệp Quân cười nói: "Ván cờ này không chê vào đâu được, có phải rất tò mò sao ta lại nhìn thấu được đúng không?"

Toại Cổ Kim gật đầu.

Diệp Quân đáp: "Bởi vì cô quá xuất sắc".

Toại Cổ Kim nhìn hắn, tỏ vẻ khó hiểu.

Diệp Quân mỉm cười nói: "Từ trước đến nay có rất ít người khiến ta khâm phục, nhưng cô là một trong số đó, nhất là sau khi đọc được quyển 'Mười chính sách an dân' cô cho Mục Khoản để quản lý vũ trụ Quan Huyên, lúc đó ta mới thật sự sâu sắc hiểu được bản thân mình chưa là gì cả, mà sau đó cô lại giúp ta thống trị vũ trụ Quan Huyên, những chuyện cô làm cho thư viện thật sư khiến ta khâm phục..."

Nói đến đây, hắn bỗng trở nên hưng phấn, trong mắt cũng lấp lánh ánh sáng: "Còn nữa còn nữa, cô biết ta có cảm giác như thế nào khi ở chung với cô không? Ta nói rồi, ta rất thích nhìn mắt của cô, nhưng thật ra ta cũng rất sợ ánh mắt của cô, bởi vì trong đôi ngươi đó ngập tràn sự thông thái, nó có thể nhìn thấu được những động cơ đáng khinh trong lớp bọc ngoài ngây thơ của ta, thậm chí còn nhìn ra được bí mật trong tiềm thức của ta..."

Nhìn Diệp Quân đang hứng phấn nói chuyện như một đứa trẻ, trong cõi lòng vốn dĩ lặng yên như nước của Toại Cổ Kim lại bỗng lăn tăn gợn sóng.

Diệp Quân cười nói: "Cô là người thông minh và lợi hại như vậy, sao lại chọn về phe ta được? Sao có thể? Trật tự của ta ở trước mặt cô chỉ là thứ ấu trĩ, mà một trật tự non nớt như thế sao có thể lọt vào mắt xanh của cô? Chắc hẳn cô mang lòng kính trọng với cô cô của ta - người tạo ra kiếm Thanh Huyên và thời không thần bí bên trong Tiểu Tháp, nhưng Diệp Quân ta thì có gì để cô kính trọng? Ta tự hỏi lòng như vậy, rồi nhận ra là không có, không có gì cả".

Cô gái trước mắt mưu trí vô song, sao có thể sinh lòng ái mộ với Diệp Quân hắn được? Cô ta càng thể hiện mình rơi vào lưới tình thì hắn càng thấy không bình thường.

Ban đầu đã là một ván cờ rồi!

Toại Cổ Kim nhìn hắn, cô ta có hơi bất ngờ, không ngờ người đàn ông trước mặt này từ đầu đến cuối vẫn luôn tỉnh táo.

Diệp Quân tiếp tục nói: "Có thể người khác sẽ cho rằng cô phải nên chọn ta, vì sao? Vì cô và cha ta lợi hại như vậy, vô địch như vậy... Nhưng ta biết cô sẽ không, chắc chắn sẽ không".

Toại Cổ Kim nhìn hắn: "Tại sao?"

Diệp Quân cười nói: "Bởi vì cô là Toại Cổ Kim, cô sẽ không giao vận mệnh của mình vào tay người khác, cô muốn tự mình quyết định cuộc đời bản thân, tự bản thân làm chủ vận mệnh của mình".

Nghe Diệp Quân nói vậy, trong đôi ngươi bình tĩnh của Toại Cổ Kim bỗng dâng lên gợn sóng, lần đầu tiên cô ta phát hiện ra mình chẳng hiểu được bao nhiêu về người đàn ông trước mắt này, nhưng hắn lại hiểu quá rõ cô ta.

Cô ta cứ nhìn hắn như vậy một lúc: "Nếu từ đầu ngươi đã biết, vậy tại sao..."

Diệp Quân không trả lời vấn đề này, hắn quay đầu nhìn về phía thần tọa chủ chung, khẽ nói: "Ta nói ta muốn thống nhất toàn bộ vũ trụ, thành lập một trật tự hoàn toàn mới... Bây giờ nhìn lại, ngoại trừ một lòng nhiệt huyết, ta còn cái gì khác đâu? Ta không hiểu chính chị, cũng không biết cách cải cách, càng không biết quản lý, cũng khuyết thiếu sự quyết đoán... Thật ra cha và cô cô ta đã nhìn thấu những khuyết điểm này từ lâu rồi, bọn họ hiểu hết, nhưng vẫn đồng ý cho ta thử sức, còn họ thì dốc hết toàn lực để giúp đỡ ta..."

Nói rồi, hắn nở nụ cười: "Nếu như nói Diệp Quân ta có ưu điểm gì, vậy thì chắc số ta may mắn, có một cô cô mạnh mẽ, có một người cha tốt tính, bọn họ luôn giúp ta vững tâm..."

Toại Cổ Kim chậm rãi xoay người, cô cũng nhìn thần tọa chủ chung gần trong gang tấc: "Ta vẫn luôn lợi dụng ngươi".

Diệp Quân gật đầu: "Ta biết".

Toại Cổ Kim quay đầu nhìn hắn, Diệp Quân cười nói: "Còn nhớ lần trước khi cha ta đi đã nói gì với ta không? Ông ấy nói rằng đừng hao tâm nghĩ đây có phải ván cờ hay không, quan trọng là phải làm việc không thẹn với lòng, ông ấy đã giúp ta vững lòng... Ta biết ông ấy muốn nói cho ta biết rằng đừng quá quan tâm đến chuyện thành lập trật tự, ta nên sống theo cách mà ta thích, phải sống là chính bản thân mình, cho thật vui vẻ và sảng khói, quan trọng nhất là..."

Nói rồi, hắn nhìn Toại Cổ Kim đang đứng cạnh mình: "Đi cùng với cô ta thấy rất vui, vậy nên có phải là ván cờ đặt cược hay không, ta cũng không nghĩ nhiều làm gì".

Toại Cổ Kim không nói gì, trong mắt cô ta đã dần bình tĩnh lại.

Diệp Quân đột nhiên kéo tay cô ta đến thần tọa chủ chung trước mặt, hắn ấn vai cô ta ngồi xuống ghế.

Mà khi cô ta vừa ngồi xuống, thanh kiếm sau lưng thần tọa chủ chung bỗng rung lên, sát ý khóa chặt Toại Cổ Kim, nhưng lúc chạm vào Diệp Quân thì hai luồng sát ý kia lại biến mất không thấy đâu nữa, không chỉ thế, cả hai thanh kiếm còn hơi sợ hãi.

Hơi thở quen thuộc!

Trên người thiếu niên này có huyết thống của người đàn ông áo trắng khi trước!

Diệp Quân ngươi nghĩ: "Khi đó cô với với ta là muốn ngồi lên một cái ghế, ta biết cô không muốn ngồi lên thần tọa Cựu Thổ, mà là thần tọa chủ chung".

Toại Cổ Kim nhìn hắn, vẫn không nói gì, cô ta bỗng nhớ đến câu nói ngày trước Diệp Quân từng nói: Ta giúp cô!

Lúc trước lời cô ta nói là thật.

Mà lời của người đàn ông này nói, cũng là thật.

Diệp Quân nhìn vào mắt cô ta, cười nói: "Toại Cổ Kim cô nương, cô giúp ta thành lập quy chế trật tự cho vũ trụ Quan Huyên, bây giờ ta giúp cô ngồi lên thần tọa chủ chung, giữa chúng ta không ai nợ ai. Hôm nay từ biệt, mong chúng ta đều bình an tiến lên".

Nói rồi, hắn xoay người rời đi, mà trong mắt hắn lại chẳng có lấy chút lưu luyến nào.

Đừng bao giờ trao tình cảm cho một người không thích ngươi, bởi vì một khi họ đã không yêu ngươi, sẽ cho người thấy họ tàn nhẫn và tuyệt tình biết bao nhiêu.

Còn không bằng chó kiếm chân chủ.

Nhìn bóng lưng rời đi ngày càng xa của Diệp Quân, tầm mắt của Toại Cổ Kim bắt đầu dần trở nên mơ hồ, một loại cảm xúc trước giờ chưa từng có bỗng dâng lên sâu trong lòng cô ta, cảm xúc đó khiến cô ta nảy sinh kích động chưa từng có, cô ta đứng lên, muốn nói gì đó...

Nhưng cuối cùng cô ta lại đè nén tâm tình của mình xuống, ánh mắt cũng dần trở nên kiên định, chỉ lặng yên nhìn Diệp Quân rời đi...
Chương 2870: Áo xanh, váy trắng

Sau khi Diệp Quân rời khỏi đại điện, ở phía chân trời, tất cả mọi người đang nhìn hắn.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn chủ nhân bút Đại Đạo ở phía chân trời, cười nói: "Ông thắng!"

Ông thắng!

Nghe hắn nói thế, đám người Khưu Nguyên đều thở phào nhẹ nhõm, tất nhiên bọn họ không thật sự lựa chọn Diệp Quân, bọn họ vẫn muốn đứng về phía Toại Cổ Kim.

Có thể nói, trận cược hôm nay chỉ có Diệp Quân cô đơn lẻ loi một mình.

Toàn bộ đều là người của chủ nhân bút Đại Đạo!

Diệp Quân hắn căn bản không có cơ hội thắng.

Chủ nhân bút Đại Đạo Diệp Quân Diệp Quân, sau đó lại nhìn Toại Cổ Kim đang làm mặt lạnh ở phía xa, tuy cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng cũng đành thôi, đại cục đã định, rốt cuộc có thể lấy được thứ ở dưới thần tọa chủ chung kia rồi.

Diệp Quân không để ý đám người ở xung quanh nữa, hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn sâu vào trong hư không, lúc này ở nơi chân trời chợt nứt ra, ba người xuất hiện.

Là Phạn Chiêu Đế và hai vị thủy tổ.

Diệp Quân chậm rãi đi đến chỗ Phạn Chiêu Đế, cô ta chỉ nhìn hắn, không nói gì.

Diệp Quân bước đến trước mặt cô ta rồi khẽ hỏi: "Muội là... Nhất Niệm đúng không?"

Chỉ một thoáng, Phạn Chiêu Đế lập tức rơi nước mắt.

Thấy thế, Diệp Quân đã xác thực được suy nghĩ của mình, hắn đến trước mặt Nhất Niệm rồi khẽ ôm lấy cô ta, khèn giọng nói: "Nha đầu ngốc..."

Nhất Niệm ôm chặt lấy hắn, nước mắt tuôn ra như mưa: "Tướng công..."

Diệp Quân run giọng nói: "Lúc đó muội hận ta lắm đúng không?"

Nhất Niệm ra sức lắc đầu.

Diệp Quân khẽ tách ra, lau nước mắt trên mặt cô ta rồi mỉm cười: "Đi thôi, chúng ta về nhà".

Nhất Niệm quay đầu nhìn những cường giả xung quanh đang bao vây bọn họ, Diệp Quân khẽ mỉm cười: "Ta đã đầu hàng rồi".

Nói xong, hắn kéo Nhất Niệm đi về phía xa, mà đúng lúc này, Thương Hồng Y ở phía xa đột nhiên gằn giọng nói: "Đầu hàng là được à? Ngươi tưởng đây là trò đùa trẻ con chắc? Nực cười".

Dứt lời, cô ta lập tức hóa thành một luồng sáng rực rỡ đánh về phía Diệp Quân và Nhất Niệm.

Trong mắt không hề che giấu sát ý.

Từ khi giao thủ với Diệp Quân xong, cô ta đã cảm nhận được sự đáng sợ của hắn, cô ta biết rõ rằng nếu hôm nay để Diệp Quân đi thì tương lai ắt có hậu hoạn vô cùng.

Phải diệt cỏ tận gốc!

Thương Hồng Y đột nhiên ra tay khiến những cường giả có mặt ở đây đều bất ngờ, nhưng chẳng mấy chốc cũng hiểu được, trong mắt rất nhiều người đều tỏ ra ý tán thành.

Thiên tài yêu nghiệt cỡ ấy nếu hôm nay không giết chết thì tương lai có thể làm gì được hắn?

Có đầu hàng chịu thua cũng không được!

Nhất định phải diệt cỏ tận gốc!

Nghĩ đến đây, có người đã nói: "Giết hắn, chấm dứt hậu hoạn!"

"Nhân lúc hắn chưa phát triển, giết hắn..."

"Không thể thả hắn đi, hắn quá yêu nghiệt, thả hắn chẳng khác gì thả hổ về rừng, hậu hoạn vô cùng..."

"Đầu hàng là được à? Đúng là buồn cười, giết hết, giết cả nhà hắn!"

"Giết chết hắn!"

"Đánh chết hắn!"

"..."

Xung quanh chợt vang lên ra rả tiếng chửi rủa, rất nhiều cường giả đua nhau vọt về phía Diệp Quân và Nhất Niệm.

Nhất định phải đuổi cùng giết tận!

Sắc mặt chủ nhân bút Đại Đạo lập tức thay đổi, lập tức nổi giận: "Đệt bà..."

Nói rồi, ông ta định lao ra cản Thương Hồng Y, nhưng chỉ một khắc sau, vẻ mặt ông ta đã sượng lại, trong mắt lộ ra sự hoảng sợ.

Chỉ thấy đằng sau Diệp Quân và Nhất Niệm ở phía xa chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện một cô gái váy trắng...

Nhưng chưa dừng lại ở đó.

Một giọng nói chợt vang lên từ hư không đâu đó: "Đầu hàng cũng không được? Còn muốn diệt cả nhà họ Dương của ta? Ông đây nhường nhịn các ngươi nhiều quá rồi đúng không?"

Rắc!

Thời không bên cạnh Diệp Quân không xa đột nhiên nứt ra, sau đó có một người đàn ông mặc áo xanh chậm rãi bước ra.

Gương mặt ông ấy rất lạnh lùng.

Thương Hồng Y không biết cô gái váy trắng, bởi vì phân thân trước kia cô ta đã bị xóa sổ hoàn toàn, nên cô ta không nhận được lại kí ức từ phân thân đó. Thế nhưng giờ khắc này khi thấy cô gái váy trắng xuất hiện, trong lòng cô ta vẫn dâng lên một nỗi bất an, cô ta theo bản năng xoay người đi, chuyển mục tiêu sang người đàn ông áo xanh vừa bước ra...

Cô ta nhìn chằm chằm vào người đàn ông áo xanh, trong mắt ánh lên tia dữ tợn: "Đến đúng lúc lắm! Đến đúng lúc lắm!"

Hai người cũng giết, ba người cũng giết.

Cô ta đã nghĩ kĩ rồi, giết xong bốn người này vẫn chưa đủ, phải tìm hiểu gốc gác của hắn rồi diệt sạch cả nhả!

Trừ ác nhất định phải trừ tận gốc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK