Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2059: Ngây thơ quá

Đương nhiên ông ta phải bảo vệ Nạp Lan Cổ, vì bọn họ đã nhận tiền để giữ vị trí này cho hắn ta rồi, nếu Nạp Lan Cổ không được chọn, gia tộc Nạp Lan chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua, ông ta không muốn vì chút chuyện nhỏ mà đắc tội với tộc Nạp Lan!

Phải biết rằng mối quan hệ và sức mạnh của tộc Nạp Lan rất đáng sợ, nếu vì chút chuyện nhỏ mà đắc tội với họ thì con đường của ông ta ở thư viện Quan Huyên đã hoàn toàn đứt đoạn.

Nghe thấy lời của Thạch thống lĩnh, Diệp Quân cười khẽ: “Là một thống lĩnh, ông muốn biết pháp phạm pháp sao?”

Thạch thống lĩnh tỏ vẻ coi thường: “Ngây thơ quá, chàng trai trẻ, chúng ta có thể có một trăm thủ đoạn giết chết cậu và giải quyết gia tộc đứng sau cậu, hơn nữa còn không trái với pháp luật, cậu có tin không?”

Nếu đã trở mặt thì ông ta cũng không cần phải che giấu gì nữa.

Không nghe lời?

Đơn giản thôi!

Giết chết!

Diệp Quân nhìn chằm chằm Thạch thống lĩnh: “Ta không tin”.

Thạch thống lĩnh nhìn chằm chằm Diệp Quân một lúc lâu rồi cười nói: “Vậy thì thử xem...”

Nói xong, ông ta phất tay: “Tắt máy ghi hình đám mây”.

Máy ghi hình đám mây trong bóng tối lập tức bị tắt.

Thạch thống lĩnh nhìn về phía Diệp Quân: “Bây giờ ta tuyên bố kết quả, Nạp Lan Cổ công tử thắng”.

Diệp Quân gật đầu: “Được, ta sẽ khiếu nại ông”.

Thạch thống lĩnh bật cười: “Cậu đúng là ngây thơ, ta cho cậu biết, các bộ phận kể cả Chấp Pháp Vệ cũng là người của chúng ta, bọn họ sẽ tin một kẻ không có tên tuổi như cậu hay tin lời người của mình? Hơn nữa cậu cho rằng cậu có thể sống sót rời khỏi đây không? Hình như cậu đã quên đấu võ sẽ có khả năng chết nhỉ”.

Dứt lời, ông ta đã biến mất khỏi vị trí ban đầu, lúc xuất hiện lần nữa, ông ta đã ở trước mặt Diệp Quân, sau đó đánh một quyền về phía đầu hắn.

Sát chiêu.

Trước đây cũng từng có người không nghe lời, cách xử lý của bọn họ luôn rất đơn giản, đó là thẳng tay giết chết.

Dù sao ở đây cũng cho phép giết người.

Nhưng nắm đấm này của ông ta cũng chỉ đánh vào không khí, vì Diệp Quân đã xuất hiện ở chỗ cách đó mấy trượng.

Cú đấm này đánh vào không khí khiến Thạch thống lĩnh nhíu chặt mày, lúc này, ông ta giẫm chân phải, biến thành một tia lôi điện lao về phía Diệp Quân.

Đòn này vẫn đánh vào trong không khí, không biết Diệp Quân đã xuất hiện sau lưng ông ta từ bao giờ.

Lúc này, nét mặt Thạch thống lĩnh lập tức trở nên nặng nề, tỏ vẻ kinh ngạc, ông ta không ngờ thiếu niên chỉ có cảnh giới Nhân Tiên trước mắt lại có thể tránh được nắm đấm của ông ta, chẳng lẽ hắn che giấu thực lực của mình?”

Nghĩ thế, ánh mắt ông ta trở nên nặng nề.

Diệp Quân nhìn Thạch thống lĩnh: “Chấp Pháp Vệ cũng có người của ông à? Ta không tin, ta muốn thử xem”.

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Thấy Diệp Quân rời đi, trong mắt Thạch thống lĩnh lóe lên vẻ dữ tợn, ông ta xông tới đánh một quyền về phía đầu của Diệp Quân.

Đến lúc này thật sự phải liều mạng rồi.

Tuy ông ta cảm thấy thiếu niên trước mắt không được đơn giản, nhưng lúc này chỉ có thể giết trước rồi tính sau, chuyện lớn thế nào, tộc Nạp Lan và Quan Huyên Vệ đều có thể gánh được.

Diệp Quân đột nhiên xoay người, đè tay phải xuống.

Oanh!

Thạch thống lĩnh liên tục lùi lại mấy chục trượng.

Sau khi dừng lại, Thạch thống lĩnh ngơ ngác, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Lúc này Nạp Lan Cổ ở một bên cũng rất kinh ngạc, tuy Thạch thống lĩnh này chỉ là Trưởng lão Ngoại Vệ, nhưng ông ta cũng là cao thủ cảnh giới Chí Tiên đỉnh cao! Nhưng ông ta lại bị đánh lui như thế?

Thiếu niên này đã che giấu bao nhiêu thực lực?

Nhưng Diệp Quân lại không quan tâm đến hai người mà thẳng thừng xoay người rời đi.

Sau khi Diệp Quân đi, Thạch thống lĩnh đó chợt cất giọng điệu dữ tợn: “Người đâu, có học viên làm trái quy tắc, tấn công thống lĩnh...”

...

Sau khi Diệp Quân đi ra ngoài, hắn nhìn thấy Phương Ngự.

Sắc mặt Phương Ngự hơi khó coi.

Diệp Quân đi tới trước mặt hắn ta, hắn hỏi Phương Ngự: “Thua rồi à?”

Phương Ngự cười khổ: “Đối thủ của ta là Diệp Vân... Huynh hiểu rồi đấy?”

Diệp Quân gật đầu: “Dám theo ta đến Chấp Pháp Viện khiếu nại không?”

Phương Ngự lập tức thảng thốt: “Dương huynh, huynh...”

Diệp Quân cười nói: “Đối thủ của ta là Nạp Lan Cổ, huynh hiểu chưa?”

Phương Ngự gật đầu, sau đó hỏi: “Huynh thắng rồi à?”

Diệp Quân gật đầu.

Phương Ngự lập tức tỏ vẻ ngạc nhiên, hắn ta không ngờ Dương huynh mình vừa quen này lại thắng cả Nạp Lan Cổ.

Hắn ta như nghĩ đến điều gì đó, vội nói: “Có phải có phiền phức gì không?”

Diệp Quân gật đầu: “Bây giờ ta muốn đi tới điện Chấp Pháp, ta muốn khiếu nại, huynh có đi không?”

Phương Ngự lắc đầu: “Xin lỗi Dương huynh, ta không đi được”.

Diệp Quân gật đầu, hắn vỗ vai Phương Ngự: “Ta hiểu”.

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Hắn chỉ vừa xoay người đã biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Thấy cảnh này, Phương Ngự lập tức tỏ vẻ ngạc nhiên, đây là công pháp gì vậy?

Lúc này, Thạch thống lĩnh kia dẫn một vài Chấp Pháp Vệ lao ra ngoài, khi phát hiện đã không thấy Diệp Quân đâu, ông ta sững sờ, sau đó, ông ta nhìn Phương Ngự ở cách đó không xa: “Dương Quân kia đâu?”

Phương Ngự lắc đầu: “Không biết”.

Đương nhiên hắn ta biết Diệp Quân đã đi tới điện Chấp Pháp để khiếu nại, nhưng hắn ta không muốn bán đứng Diệp Quân.

Thạch thống lĩnh híp mắt lại: “Bắt lấy hắn ta”.

Vừa nói xong, mấy Quan Huyên Vệ xông về phía Phương Ngự.

Phương Ngự kinh ngạc: “Các người làm gì đấy, ta cũng đâu có làm trái quy tắc, các người...”

Nhưng cuối cùng hắn ta cũng không phản kháng.

Đây là Quan Huyên Vệ đấy!

Nếu phản kháng, đối phương đổ bừa một cái tội, lúc đó không chỉ hắn ta mà cả Phương tộc của hắn ta cũng sẽ gặp phải họa diệt tộc.

Sau khi bắt Phương Ngự, sắc mặt Thạch thống lĩnh rất u ám: “Chắc là hắn ta đến điện Chấp Pháp để khiếu nại rồi... Đi thôi”.

Dứt lời, ông ta dẫn một vài cao thủ xoay người rời đi.

...
Chương 2060: Người đàn ông kia trở về rồi

Điện Chấp Pháp.

Điện Chấp Pháp đương nhiên là chuyên hành pháp, có quyền lực rất lớn, có quyền giám sát và hành pháp với các bộ phận lớn.

Diệp Quân nhanh chóng đến trước điện Chấp Pháp, bên cạnh điện có một cái trống khổng lồ, đây là quy định lúc trước, được gọi là: Trống Chiêu Tuyết.

Nếu có oan khuất gì thì có thể gõ trống.

Diệp Quân nhìn điện Chấp Pháp nguy nga này, hắn đi tới trước trống, sau đó cầm lấy chùy gõ mạnh một cái.

Tùng...

Một tiếng trống lớn vang vọng trong không gian.

Hành động của Diệp Quân lập tức thu hút vô số ánh nhìn, người qua đường trên phố phía xa đều quay đầu nhìn hắn bằng ánh mắt ngạc nhiên.

Lúc này trong điện Chấp Pháp có một ông lão mặc áo choàng đen bước ra, ông lão nhìn Diệp Quân: “Đi theo ta”.

Dứt lời, ông ta xoay người rời đi.

Diệp Quân đi theo ông ta.

Diệp Quân nhanh chóng đi tới thiên điện cùng ông lão áo đen, ông lão ngồi trên ghế đầu nhìn về phía Diệp Quân, thấy Diệp Quân không thèm hành lễ thì nhíu mày: “Kiện cái gì?”

Diệp Quân đáp: “Kiện Thạch thống lĩnh Quan Huyên Vệ thiên vị và gian lận!”

Kiện Quan Huyên Vệ?

Ông lão áo đen sửng sốt, sau đó nói: “Ngươi chắc chứ?”

Diệp Quân gật đầu: “Chắc chắn”.

Ông lão áo đen nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi nói rõ xem”.

Diệp Quân gật đầu, kể lại những chuyện đã trải qua.

Sau khi nghe thấy lời của Diệp Quân, sắc mặt ông lão áo đen lập tức trở nên nặng nề, ông ta không ngờ chuyện này còn liên quan đến tộc Nạp Lan.

Đương nhiên ông ta cũng hiểu những chuyện mờ ám giữa các Vệ, vì Chấp Pháp Vệ của điện Chấp Pháp cũng như thế.

Rất nhiều vị trí đều đã được quyết định nội bộ!

Ông lão áo đen nhìn Diệp Quân, lúc này ông ta như đang nhìn một người chết.

Thách thức quy tắc của cấp trên?

Việc này chẳng phải là tự tìm đường chết sao?

Lúc này, một thị vệ chợt bước nhanh đến bên cạnh ông lão áo đen, nhỏ giọng nói mấy câu.

Diệp Quân nhìn về phía thị vệ, đương nhiên nghe thấy đối phương vừa nói gì.

Sau khi nói xong, thị vệ nhìn thoáng qua Diệp Quân, sau đó rời đi.

Ông lão áo đen nhìn Diệp Quân, cất lời: “Ngươi đợi ở đây”.

Ông ta đứng dậy rời đi.

Trong đại điện chỉ còn lại một mình Diệp Quân.

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, chờ đợi.

Không lâu sau đó, một tiếng bước chân vang lên từ trong điện, Diệp Quân mở mắt nhìn sang, một người đàn ông trung niên đi tới vị trí đầu ngồi xuống.

Người này không phải ai khác mà chính là Thạch thống lĩnh.

Ông ta cười khẩy: “Bất ngờ không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Cũng không”.

Thạch thống lĩnh nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi đấu với ta kiểu gì đây?”

Vừa nói xong, xung quanh chợt xuất hiện một vài Quan Huyên Vệ, Nạp Lan Cổ kia cũng có mặt, hắn ta nhìn chằm chằm Diệp Quân, trong mắt tràn đầy sát khí, nếu không vì người trước mắt thì bây giờ hắn ta đã trở thành Quan Huyên Vệ rồi.

Một con kiến cũng dám thách thức quy định ư?

Đúng là không biết lượng sức.

Diệp Quân nhìn những Quan Huyên Vệ xung quanh, hắn nhỏ giọng nói: “Tháp gia, ta cho rằng sau này thư viện Quan Huyên mới có thể xuất hiện hiện tượng mục nát, không ngờ bây giờ đã xuất hiện rồi”.

Tiểu Tháp đáp: “Vào khoảnh khắc những người này có được quyền lực thì sự mục nát cũng đã xuất hiện theo rồi”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta sơ suất rồi, cả mấy người Tiểu Ca cũng thế”.

Hắn biết nếu không vì lần này mình chợt nổi hứng muốn một mình đến xem thành Quan Huyên lúc này thì hắn hoàn toàn không thể phát hiện ra những chuyện này, mà người bên dưới cũng không thể nói những chuyện này với bọn họ.

Hơn nữa thư viện Quan Huyên bây giờ đang không ngừng mở rộng ra bên ngoài, dưới tình huống này nhiệm vụ chính của nội các chắc chắn vẫn là đối ngoại, đối nội sẽ khá lỏng lẻo, cũng vì lý do đó nên nội bộ mới xuất hiện tình huống này.

Diệp Quân thôi suy nghĩ, hắn nhìn về phía Thạch thống lĩnh: “Không phải ông muốn biết ta là ai à?”

Thạch thống lĩnh cười đáp: “Trước đó ta thật sự muốn biết cậu là ai, vì người bình thường hoàn toàn không dám làm như thế, cậu dám làm vậy chắc chắn là có chỗ dựa, nhưng bây giờ...”

Nói đến đây, ông ta nhẹ nhàng lắc đầu: “Bây giờ ta không muốn biết cậu là ai nữa, vì ta không có hứng thú với người chết”.

Trong lúc ông ta nói chuyện, mấy khí thế mạnh mẽ chợt xuất hiện trong đại điện.

Thạch thống lĩnh nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Giết hắn, có chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm”.

Nghe thấy lệnh của Thạch thống lĩnh, mấy cao thủ lập tức lao về phía Diệp Quân.

“Hỗn xược”.

Lúc này, một tiếng giận dữ vang vọng trong đất trời, ngay sau đó, toàn bộ điện Chấp Pháp trở thành hư vô.

Mấy người Thạch thống lĩnh đều ngơ ngác.

Lúc này, cách đó không xa có một người phụ nữ đi tới, khi nhìn thấy cô, Thạch thống lĩnh lập tức hóa đá.

Vì người này chính là Nạp Lan Ca!

Phía sau Nạp Lan Ca còn có rất nhiều cao thủ đáng sợ đi theo.

Đồng thời toàn bộ vũ trụ Quan Huyên cũng có vô số khí thế đáng sợ bay lên trời, lao thẳng đến điện Chấp Pháp...

Người đàn ông kia trở về rồi!
Chương 2061: Lâu ngày không gặp

Người đàn ông đó quay trở lại rồi!

Trong điện, nhóm Thạch thống lĩnh đã hoàn toàn chết lặng.

Thế này là thế nào?

Sao Nạp Lan các chủ lại tới đây?

Sau khi nghi hoặc thắc mắc, Thạch thống lĩnh vội để Quan Huyên Vệ quỳ xuống, run rẩy nói: “Bái kiến Các chủ”.

Đầu ông ta đã áp sát đất.

Nạp Lan Ca không để ý đến bọn họ, cô chầm chậm đi tới trước mặt Diệp Quân, dịu dàng nói: “Huynh đã về”.

Nạp Lan Ca hôm nay mặc chiếc váy dài màu trắng, bụng dưới nhô lên, trên dung nhan tuyệt thế có thêm khí chất mẫu tử trước đây không có.

Vẻ mặt Diệp Quân dần bình thường trở lại, hắn kéo tay Nạp Lan Ca, cười khẽ: “Ừm”.

Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt Diệp Quân, con ngươi Thạch thống lĩnh co rụt lại, người ông ta mềm nhũn rồi ngất xỉu…

Còn Nạp Lan Cổ kia tuy không bất tỉnh nhưng cũng ngã quỵ dưới đất, mất kiểm soát…

Những Quan Huyên Vệ còn lại cũng tái mặt, gục xuống đất.

Diệp Quân!

Chủ của vũ trụ Quan Huyên hiện tại!

Diệp Quân không để ý đến Thạch thống lĩnh đã ngất xỉu và Nạp Lan Cổ, hắn dắt Nạp Lan Ca từ từ đi ra ngoài, khi đi ra ngoài, lúc này, đông đảo cường giả đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh nói: “Bái kiến Viện trưởng”.

Âm thanh như sấm, vang vọng chín tầng mây.

Diệp Quân mỉm cười nhẹ: “Đứng lên hết đi!”

Các cường giả từ từ đứng dậy, bọn họ nhìn Diệp Quân với vẻ cực kỳ kích động.

Diệp Quân!

Thật ra, nhóm cường giả này rất xa lạ với Kiếm Chủ Nhân Gian, dù sao năm xưa Kiếm Chủ Nhân Gian ngủ say rất lâu, hơn nữa trong số những cường giả này, đa phần đều do Diệp Quân và nhà Nạp Lan bồi dưỡng, còn một số người được Diệp Quân tuyển về từ bên ngoài, vì thế họ thân thiết với Diệp Quân hơn.

Nhưng Diệp Quân ở ngoài quanh năm, rất ít khi ở vũ trụ Quan Huyên, bởi thế rất nhiều cường giả mới gia nhập thư viện Quan Huyên vẫn chưa biết hắn, có một số cường giả khi nhìn Diệp Quân đều lộ rõ sự tò mò.

Diệp Quân đột nhiên quay đầu nhìn sang một bên, ở đó có một cô gái mặc áo trắng đứng mãi phía sau, chính là An Khinh Hàn.

Mặc dù cô ấy là người đứng đầu Võ viện, hơn nữa còn là thiên tài xuất chúng, nhưng trong dịp hôm nay, cô ấy cũng chỉ có thể đứng ra phía ngoài, bởi vì hầu hết những người bên cạnh Nạp Lan Ca đều là nhân viên cốt cán hàng đầu của vũ trụ Quan Huyên và Tiên Bảo Các. Những người này hoặc là bản thân họ đã cực kỳ đáng sợ, hoặc là thế gia sau lưng họ cực kỳ đáng gờm, chẳng hạn như các tông môn thế gia Trấn tộc Kiếm Tông.

Thấy Diệp Quân nhìn lại, An Khinh Hàn cười khẽ.

Diệp Quân cười bảo: “Cô phát hiện ra thân phận của ta à?”

Hắn không thông báo cho Nạp Lan Ca, rõ ràng là có người phát hiện ra thân phận của hắn, cũng chỉ có thể là An Khinh Hàn thôi.

Nghe câu hỏi của Diệp Quân, An Khinh Hàn từ tốn bước ra, sau đó hành lễ: “Phải”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Sao cô phát hiện ra được?”

An Khinh Hàn xòe tay ra, giữa đầu mày của cô ấy có một lồng kiếm ý chậm rãi bay ra, rơi vào lòng bàn tay cô ấy.

Nhìn thấy luồng kiếm ý này, Diệp Quân bật cười, đây là luồng kiếm ý hắn để lại cho An Khinh Hàn lúc trước, hắn không ngờ nguyên nhân lại là do luồng kiếm ý này.

Diệp Quân xòe tay ra, luồng kiếm ý ấy bay vào trong tay hắn, kiếm ý hơi rung lên, hắn mỉm cười, thầm nhẩm niệm, luồng kiếm ý đó lập tức biến hóa.

Sau đó, Diệp Quân đưa luồng kiếm ý đã thay đổi cho An Khinh Hàn: “Hy vọng nó có thể giúp ích cho cô”.

Nghe vậy, An Khinh Hàn lập tức quỳ xuống, đưa hai tay cung kính nhận lấy luồng kiếm ý ấy, trong lòng rất kích động.

Đối với cô ấy, Diệp Quân giống như một người thầy.

Diệp Quân lại nhìn ông lão cách Nạp Lan Ca không xa, cười bảo: “Trương Lão, lâu rồi không gặp”.

Trương Lão cười: “Công tử về là tốt rồi”.

Diệp Quân mỉm cười, hắn nhìn thấy rất nhiều người quen thuộc, nhưng lúc này hắn không thể chào hỏi hết từng người được, bởi vì xung quanh vẫn còn vô số cường giả đang tới, thành Quan Huyên đã loạn hẳn rồi.

Diệp Quân nắm tay Nạp Lan Ca, mỉm cười: “Chư vị giải tán đi thôi”.

Dứt lời, hắn đã đưa Nạp Lan Ca biến mất tại chỗ.

Các cường giả bắt đầu rút lui một cách có trật tự.

Việc Diệp Quân về thư viện Quan Huyên nhanh chóng lan rộng khắp vũ trụ Quan Huyên như ôn dịch…



Trong điện Quan Huyên.

Hôm nay điện Quan Huyên rất yên tĩnh, chỉ có Diệp Quân và Nạp Lan Ca.

Diệp Quân ngồi ở cửa đại điện, Nạp Lan Ca ngồi trong vòng tay hắn, hai tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve bụng của cô, hắn khẽ nói: “Sao nhóc con này vẫn chưa ra đời thế nhỉ?”

Nạp Lan Ca mỉm cười: “Sắp rồi”.

Nói rồi cô nắm ngược lại tay Diệp Quân, nhẹ nhàng bảo: “Muội nghe nói gần đây huynh đến một nơi gọi là nền văn minh Thiên Hành đúng không?”

Diệp Quân gật đầu, sau đó nói ngắn gọn cho Nạp Lan Ca về một số chuyện đã xảy ra với mình thời gian này.

Sau khi nghe Diệp Quân kể, Nạp Lan Ca ngẩng đầu nhìn nơi sâu trong tinh không vũ trụ, nhẹ nhàng cất lời: “Vũ trụ Quan Huyên ta cũng chỉ là một hạt cát trong vũ trụ bao la rộng lớn này thôi”.

Diệp Quân gật đầu: “Vũ trụ rất lớn, vô cùng vô tận, có lẽ cô cô và cha có thể nhìn xuống cả vũ trụ này, tiếc là họ không đưa huynh đi chơi cùng!”

Nghe vậy, Nạp Lan Ca bật cười, như nghĩ tới điều gì, cô quay đầu nhìn Diệp Quân: “Chuyện của Thạch thống lĩnh…”

Diệp Quân nói: “Huynh biết chắc chắn là muội không biết chuyện”.

Nạp Lan Ca gật đầu: “Thời gian này nội các đang bận tập trung đối ngoại, bởi vì cứ cách một thời gian lại sẽ có một vài thế lực vũ trụ tới đầu hàng…”

Nói rồi cô nhìn Diệp Quân, cười khẽ: “Đây đều là công lao của huynh đúng không?”

Diệp Quân cười: “Vất vả rồi”.

Nạp Lan Ca lắc đầu: “Muội chỉ hơi lo lắng thôi”.

Diệp Quân nói: “Lo địa bàn thư viện Quan Huyên ngày càng rộng lớn à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK