Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHương 2406: Đệ đệ

Dứt lời, y nói tiếp: “Diệp ca, huynh đọc sách đi, ta đi tu luyện đây”.

Diệp Quân: “Khoan đã”.

Lâm Lập khựng lại, Diệp Quân cười nói: “Nếu ngươi thích luyện kiếm thì ta có thể dạy ngươi một môn kiếm kỹ, nhưng ngươi không được nói cho người khác biết là ta dạy”.

Lâm Lập thấy hơi chấn động: “Diệp ca, huynh cũng biết dùng kiếm ư?”

Diệp Quân: “Trước kia có biết chút chút”.

Lâm Lập: “Vâng, chờ ta học xong kiếm kỹ này sẽ theo huynh học tiếp”.

Diệp Quân: “Ừ”.

Lâm Lập đi rồi, Diệp Quân tiếp tục đọc sách. Nhưng không lâu sau, có một cô gái chầm chậm đi vào.

Người này chính là Bàn Lăng, trông thấy cô ta, Diệp Quân hơi bất ngờ, hắn gập sách lại rồi cười chào: “Đại tiểu thư”.

Bàn Lăng gật đầu, cô ta đi tới cạnh Diệp Quân rồi nhìn cuốn cổ tịch mà Diệp Quân đang đọc, sau đó nói: “Ta nghe nói dạo này ngươi chỉ đọc sách, mà không tu luyện gì phải không?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.

Bàn Lăng: “Tại sao không tu luyện?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi đáp: “Thật lòng không giấu gì tiểu thư, ta vốn có tu vi nhưng vì một vài lý do mà giờ tu vi đã bị phong ấn. Vì thế, ta chỉ có thể chờ đến một thời gian nhất định để phá giải phong ấn thôi”.

Hắn quyết định sẽ nói thật, vì đại tiểu thư này không phải người ngu dốt nên thà hắn nói thật luôn cho xong.

Nghe vậy, Bàn Lăng gật đầu, rõ ràng cô ta rất hài lòng khi Diệp Quân thẳng thắn như vậy: “Thật ra, ta đã đoán được chút ít rồi. Vì một người bình thường thì không thể hững hờ với tu luyện như vậy. Ta chỉ hơi tò mò không biết trước kia tu vi của ngươi đến cảnh giới nào rồi thôi”.

Diệp Quân: “Nói thật thì ta cũng không rõ, vì cảnh giới ở chỗ của ta khác với vực Cửu Châu này”.

Bàn Lăng im lặng nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân đang định nói tiếp thì Bàn Lăng đã giành nói trước: “Ngươi là do phụ thân ta tìm về nên ta tin ngươi”.

Dứt lời, cô ta quay người rời đi.

Diệp Quân chợt nói: “Đại tiểu thư, có thể nghe ngóng về một người cho tôi được không?”

Bàn Lăng dừng bước, sau đó quay lại hỏi: “Ai thế?”

Diệp Quân: “Diệp An!”

Bàn Lăng ngẩn ra: “Diệp An ư?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.

Vẻ mặt của Bàn Lăng lập tức trở nên khác lạ.

Thấy thế, Diệp Quân tò mò hỏi: “Cô biết người này à?”

Bàn Lăng nhìn hắn đăm đăm: “Đương nhiên, Diệp An rất nổi tiếng đấy”.

Rất nổi tiếng ư? Diệp Quân lập tức bật cười.

Mẹ kiếp!

Tỷ tỷ không lừa mình thật!

Tỷ ấy sống rất tốt ở đây.

Bàn Lăng chợt nói: “Ngươi tìm cô ta làm gì?”

Diệp Quân cười đáp: “Ta là đệ đệ của tỷ ấy”.

Bàn Lăng trợn tròn mắt: “Đệ đệ ư?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng, lần này ta đến vực Cửu Châu là để nương nhờ tỷ ấy”.

Bàn Lăng lập tức nhăn mặt.

Thấy thế, Diệp Quân thoáng nghi hoặc.

Bàn Lăng quan sát Diệp Quân rồi gật gù: “Đúng là giống nhau thật”.

Diệp Quân cười nói: “Tỷ ấy đang ở đâu?”

Bàn Lăng: “Chắc ở tháp Cửu Châu của vực Cửu Châu, dạo này cô ta đang chinh phục bảng Cửu Châu”.

Diệp Quân vội hỏi: “Đến đó đi thế nào?”

Bàn Lăng lắc đầu: “Giờ ngươi không có tu vi thì không đến đó được đâu, ta khuyên ngươi chờ khôi phục tu vi đã”.

Diệp Quân khẽ thở dài.

Hắn muốn khôi phục tu vi nghe chừng khó.

Kế hoạch của hắn là tìm tỷ tỷ trước tiên, sau đó nhờ tỷ tỷ nghe ngóng về lai lịch của Táng Cương, vì tiểu cô nương này chắc chắn không hề đơn giản.

Chỉ khi giải quyết được chuyện của Táng Cương thì tu vi của hắn mới hồi phục được.

Hắn không dám nhờ người ngoài điều tra giúp, vì Táng Cương không hề bình thường nên hắn không tin cô bé không có kẻ thù.

Đây cũng chính là lý do hắn chưa từng cho Táng Cương xuất hiện.

Nhưng dạo này cô nhóc kia đang tu luyện thuật Thủ Đề Đầu đến mức phát điên rồi.

Hơn nữa, nghe Tháp gia nói hình như cô bé còn đang sửa đổi nó.

Bàn Lăng: “Ngươi đúng là đệ đệ của Diệp An ư?”

Diệp Quân cười đáp: “Đúng”.

Bàn Lăng ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta có thể liên lạc với cô ta cho ngươi, nếu cô ta đồng ý đón ngươi thì quá tốt rồi”.

Diệp Quân vội gật đầu: “Ừm”.

Bàn Lăng chợt lấy một miếng truyền âm phù ra, thấy thế, Diệp Quân hơi sững người. Phải biết rằng truyền âm phù cần sự kết nối giữa hai bên. Điều này chứng tỏ cả hai phải quen biết nhau mới được.

Cô gái này quen tỷ tỷ của hắn.

Đúng lúc này, truyền âm phù trong tay Bàn Lăng chợt rung lên. Loáng cáu, bên trong đã vang lên giọng nói của Diệp An: “Đồ xấu xa kia, tìm ta có việc gì?”

Diệp Quân: “…”

Bàn Lăng đen mặt rồi hỏi: “Cô có một đệ đệ hả?”

Diệp An thoáng ngạc nhiên nói: “Sao cô biết, à hình như ngày trước ta từng kể rồi nhỉ. Sao thế? Cô nổi hứng với đệ đệ của ta à? Nhưng ta nói trước nhé, nó phong lưu lắm, cô không giữ được đâu. Nhưng nó rất đẹp trai, cô có thể chơi đùa với nó một chút cũng được, như thế không lo thiệt”.

Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp: “…”
Chương 2407: Ta bận rồi, bai bai

Nghe những lời nói đầy cợt nhả của Diệp An, Bàn Lăng lập tức đen mặt nói: “Im miệng, đệ đệ cô đang ở ngay cạnh ta đây này”.

“Hả?”

Truyền âm phù lập tức vang lên giọng nói ngạc nhiên của Diệp An.

Mặt Diệp Quân đầy vạch đen, hắn nhìn chằm chằm vào truyền âm phù đó rồi trầm giọng nói” “Tỷ tỷ, đệ đến nhờ vả tỷ đây, giờ tỷ đến đón đệ được không?”

Diệp An im lặng một lát rồi nói: “Ta bận rồi, bai bai!”

Cô ấy vừa nói dứt lời, truyền âm phù đã tối thui.

Diệp Quân: “???”

Bàn Lăng cũng câm nín nhìn Diệp Quân.

Cả hai cùng im lặng.

Một lát sau, Bàn Lăng nói: “Cô ấy là tỷ tỷ ruột của ngươi à?”

Diệp Quân: “…”

Bàn Lăng quan sát Diệp Quân một lát rồi nói tiếp: “Thôi ngươi cứ chờ tu vi hồi phục rồi tự đến tháp Cửu Châu đi”.

Diệp Quân thấy hơi đau đầu, sao tỷ tỷ lại không đáng tin như vậy? Rõ là tỷ ấy bảo hắn đến dựa dẫm còn gì?

Bàn Lăng: “Mấy hôm nữa, ta phải đi có chút việc, vừa hay tiện đường qua tháp Cửu Châu, đến lúc đó, ta có thể dẫn ngươi theo”.

Diệp Quân vội nói: “Đa tạ!”

Bàn Lăng gật đầu rồi im lặng rời đi.

Diệp Quân tiếp tục đọc sách trong phòng, hắn không hề có chút hứng thú nào với văn hoá của vực Cửu Châu, nhất là với các truyền thuyết.

Ở bên ngoài.

Bàn Lăng vừa đi thì Khô Lão đã đi tới cạnh cô ấy, Bàn Lăng bình tĩnh nói: “Ta biết hắn là ai rồi, không phải lo đâu”.

Thời gian qua, các hành vi khác thường của Diệp Quân đã khiến Bàn phủ bắt đầu hoang mang, mọi người đều nghi hắn là gian tế của Vũ Châu.

Lần này, Bàn Lăng đến tìm Diệp Quân thật ra là muốn hỏi cho ra lẽ.

Khô Lão khẽ gật gù: “Thế thì tốt”.

Bàn Lăng: “Người kia của Vũ Châu sao rồi?”

Khô Lão trầm giọng đáp: “Vũ Châu có hai người, một là Thái Sở, người này có thiên phú ngất trời, không kém gì Lâm Lập. Hơn nữa, ta nghe nói người này còn có thể chất đặc biệt, nhưng không rõ là thể chất gì. Ngoài ra còn có một cô gái nữa tên là Nhạc Liễu, hình như thiên bẩm kém hơn một chút”.

Nói đến đây, ông ta thoáng trầm ngâm rồi nói tiếp: “Hai người này đều có số mệnh Cửu Châu, tuy thiên bẩm hơi kém nhưng lại được số mệnh bổ trợ. Điều ta lo lắng bây giờ là không lâu nữa, người của chúng ta sẽ tỉ thí với Vũ Châu trong thi đấu Cửu Châu…”

Bàn Lăng: “Ý ông là chúng ta cần tìm một người mới để bồi dưỡng hả?”

Khô Lão gật đầu, ông ta đã loại Diệp Quân ra khỏi danh sách rồi. Tuy tên này có phong thái phi phàm, nhưng không thể mang cái phong thái ấy đi đánh nhau được, vì thế hắn đã vô dụng.

Bàn Lăng bình tĩnh nói: “Cố gắng bồi dưỡng Lâm Lập và Bàn Vân đi!”

Bàn Vân là con cháu của Bàn tộc, cũng là thiên tài giỏi nhất trong giới trẻ hiện giờ của Bàn tộc. Đương nhiên so với một người có số mệnh Cửu Châu như Lâm Lập thì thiên bẩm của Bàn Vân vẫn hơi kém.

Có nhiều lúc, số mệnh quá đỉnh thì thiên bẩm và sự nỗ lực cũng chẳng là gì hết.

Ngoài ra, thiên bẩm tu hành của Lâm Lập không hề yếu, trái lại còn rất mạnh. Điều quan trọng nhất là tên này còn rất cố gắng.

Khô Lão thở dài một hơi: “Tiếc là lần này chúng ta không tìm thêm được một thiên tài trong trấn Cửu Châu…”

Bàn Lăng: “Không phải lo nghĩ nhiều, ông hãy thu xếp một chút. Ba ngày nữa, ta sẽ đến thành Cửu Châu một chuyến, đến lúc đó sẽ dẫn Bàn Vân và Lâm Lập theo, à cả Diệp Quân nữa”.

Khô Lão gật đầu: “Vâng”.

Dứt lời, ông ta quay người rời đi.

Thời gian trôi qua rất nhanh, loáng cái đã qua ba ngày.

Sáng nay, Diệp Quân bị gọi dậy từ sớm. Khi hắn ra ngoài thì Lâm Lập chạy tới, cười nói: “Diệp ca”.

Diệp Quân thoáng ngạc nhiên: “Ngươi cũng đi à?”

Lâm Lập gật đầu rồi nói với vẻ hào hứng: “Đại tiểu thư bảo sẽ dẫn chúng ta đến thành Cửu Châu chơi”.

Thành Cửu Châu!

Diệp Phi Nhiên gật đầu, sau đó nhìn về phía một người đàn ông khác, người này có dáng người vạm vỡ, cường tráng.

Lâm Lập cười nói: “Đây là Bàn Vân huynh, là đường đệ của đại tiểu thư”.

Diệp Quân mỉm cười chào hỏi: “Xin chào!”

Bàn Vân nhìn Diệp Quân rồi gật đầu thay cho lời chào.

Sau đó, Bàn Lăng đã chầm chậm đi tới.

Hôm nay, cô ấy mặc một chiếc váy dài màu đen ôm sát cơ thể, tôn lên vóc yểu điệu, bốc lửa.

Đi cạnh Bàn Lăng chính là Khô Lão.

Bàn Lăng cùng Khô Lão đi tới cạnh nhóm Diệp Quân, sau đó cô ấy ngoảnh lại nhìn Khô Lão, ông ta lập tức xoè tay ra, một lá bùa chú đã bay ra, sau đó hoá thành một tia sáng màu lam rơi xuống chân của mọi người.

Sau đó có một tia sáng lao thẳng lên trời, bao trùm lấy tất cả.

Loáng cái, bọn họ đã biến mất tại chỗ.
Chương 2408: Có nguy hiểm

Trên đường đi của trận pháp dịch chuyển, Lâm Lập tò mò nhìn ngó xung quanh. Sau khi ra ngoài, y thấy mọi thứ đều vô cùng lạ lẫm.

Diệp Quân chợt nói: “Đại tiểu thư, có phải quan hệ giữa Bàn Châu chúng ta và Vũ Châu không được tốt lắm đúng không?”

Bàn Lăng gật đầu: “Ừm”.

Diệp Quân: “Ý của ta là nếu để người của Vũ Châu biết Lâm Lập đang ở bên ngoài…”

Nghe thấy thế, Bàn Lăng và Khô Lão đều thoáng vẻ kinh ngạc.

Bàn Lăng: “Đương nhiên ta đã nghĩ đến điều này nên đã âm thầm sai người bảo vệ rồi”.

Diệp Quân: “Phụ thân của cô vẫn chưa về à?”

Bàn Lăng lắc đầu: “Chưa”.

Diệp Quân: “Có liên lạc được chưa?”

Lúc này, Bàn Vân ở gần đó chợt lên tiếng: “Diệp công tử, chú ý cách ăn nói của ngươi”.

Diệp Quân liếc nhìn gã rồi im lặng, sau đó lại nhìn sang Bàn Lăng thì thấy cô ấy đang nhíu mày.

Diệp Quân cũng bắt đầu sa sầm mặt, vì vẻ mặt của Bàn Lăng chẳng khác nào nói cho hắn biết là chưa liên lạc được.

Diệp Quân: “Bàn Châu và Vũ Châu không đội trời chung, nếu ta là bọn họ thì chắc chắn sẽ không để Lâm Lập sống sót… Tương tự với đó, chắc Bàn Châu cũng có nhiều kế sách để nhắm vào thiên tài của Vũ Châu đúng không?”

Bàn Lăng: “Thật ra giữa hai bên đã có giao ước, đó là các cường giả đỉnh cấp không được ra tay với các vãn bối của hai bên. Vì cả hai đều biết rõ nếu cường giả như phụ thân ta mà ra tay thì chắc chắn các vãn bối không đỡ được, nhưng…”

Diệp Quân: “Binh đoàn đánh thuê!”

Bàn Lăng gật đầu: “Đúng vậy”.

Bàn Lăng tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Thật ra Bàn Châu cũng hơi kỵ binh đoàn lính đánh thuê, bọn chúng đều rất tàn bạo và gian ác, nhất là binh đoàn Thổ Phỉ thì càng khỏi phải bàn. Nơi mà chúng đi qua thì đến chó gà cũng không tha, hang kiến cũng bị đốt.

Nhưng may sao các binh đoàn này không có ý chiếm địa bàn, chúng chỉ dạo chơi khắp các vũ trụ, thi thoảng nhận vài nhiệm vụ, còn hấu hết thời gian đều tìm kiếm dấu vết của bí cảnh.

So ra thì nhiều khi đi khảo cổ còn kiếm được nhiều tiền hơn ăn cướp.

Diệp Quân chợt nói: “Hi vọng là ta lo xa”.

Giờ hắn đang ở bên ngoài thì phải cẩn thận một chút, hắn đang ở phe Bàn Châu, nhỡ Vũ Châu ra tay thì hắn cũng sẽ bị cuốn vào.

Bàn lăng chợt ngoảnh lại nói với Khô Lão: “Ông liên lạc với Cửu thúc đi”.

Khô Lão thoáng do dự rồi nói: “Nhưng… làm phiền đến ông ấy, nhỡ…”

Bàn Lăng lắc đầu: “Chúng ta buộc phải thật cẩn trọng”.

Khô Lão gật đầu: “Được”.

Dứt lời, ông ta đã lấy một truyền âm phù ra.

Bàn Lăng nói với Diệp Quân: “Ngươi suy nghĩ rất thấu đáo”.

Diệp Quân mỉm cười: “Đã ra ngoài thì phải cẩn thận một chút”.

Bàn Lăng gật đầu: “Đúng vậy”.

Lâm Lập chợt nói: “Diệp ca, ta nghe nói Thái Sở và Nhạc Liễu đều đang ở Vũ Châu…”

Diệp Quân: “Đúng thế, nhưng sau này các người sẽ là kẻ thù của nhau đó”.

Lâm Lập trầm mặc.

Thời gian qua, Khô Lão không chỉ dạy y tu luyện, mà còn dạy y nhiều chuyện của vực Cửu Châu, nhất là ân oán giữa Bàn Châu và Vũ Châu.

Diệp Quân vỗ vãi Lâm Lập: “Đừng suy nghĩ nhiều quá, cố gắng tu luyện đi mà sống cho tốt”.

Lâm Lâp gật đầu: “Vâng”.

Diệp Quân nhìn Lâm Lập với vẻ mặt phức tạp, rời khỏi tiểu trấn và ra thế giới bên ngoài sẽ có rất nhiều thứ dần mất đi.

Đúng lúc này, Tiểu Tháp chợt lên tiếng: “Có nguy hiểm!”

Có nguy hiểm?

Diệp Quân ngẩn ra, ngay sau đó ngoảnh sang nhìn Bàn Lăng ở cạnh đó: “Có nguy hiểm!”

Có nguy hiểm!

Khi nghe thấy thế, mọi người đều nghệt mặt ra. Sau đó, Bàn Lăng vung một tay lên cao, trong lòng bàn tay của cô ấy xuất hiện một tia sáng màu đen, nó nhanh chóng biến thành một tấm lá chắn bảo vệ tất cả mọi người. Dường như cùng lúc đó, không gian bốn bề đều rung lên, tiếp theo đã có vô vàn các Diệp Quân kiếm bay tới.

Uỳnh!

Có tiếng động lớn vang lên, cả thời không vỡ tan.

Nhóm Diệp Quân xuất hiện trở lại thì thấy mình đang ở trong một tinh không đen ngòm, mà hiện giờ họ vẫn ở trong tấm lá chắn kia.

Bàn Lăng nghiêm mặt nhìn về phía xa, có một người đàn ông cụt tay chầm chậm xuất hiện ở cuối tầm mắt. Người đàn ông cầm một thanh kiếm, trên người toát lên kiếm thế rất mạnh, tinh hà xung quanh đều sôi trào.

Trông thấy người đó, Bàn Lăng chợt biến sắc mặt: “Thức Kiếm Tiên của binh đoàn đánh thuê Thức Thần!”

Thức Kiếm Tiên!

Nghe vậy, Khô Lão và Bàn Vân ở cạnh đó đều biến sắc mặt.

Cả vực Cửu Châu chỉ có hai Kiếm Đế, ba Kiếm Tiên, năm kiếm tu này được tôn là những người có kiếm đạo đỉnh nhất ở vực Cửu Châu.

Bàn Lăng nhăn mặt, cô ấy không ngờ người này lại nhắm vào Bàn Châu.

Cô ấy nhìn Thức Kiến Tiên rồi nói: “Thức Kiếm Tiên, Bàn Châu ta và binh đoàn đánh thuê Thức Thần của ngươi không thù không oán, ngươi…”

Thức Kiếm Tiên chợt biết mất.

Bàn Lăng hoảng hồn, ngay sau đó đã có một đường kiếm chém mạnh tới.

Gần như chỉ trong phút chốc, tấm lá chắn màu đen bảo vệ bọn họ đã rung lên rất mạnh rồi nứt ra.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng gì thì đã có một đường kiếm bay nhanh tới.

Ầm!

Ngay sau đó, tấm lá chắn bảo vệ bọn họ đã vỡ tan và hoá thành các mảnh vụn.

Đường kiếm mạnh mẽ kia khiến bọn họ phải lùi bước liên tục…
Chương 2409: Hư Nhân Thú

Diệp Quân và Lâm Lập được Bàn Lăng bảo vệ nên không gặp vấn đề gì lớn.

Bàn Lăng và Khô Lão đứng đầu thì đang nghiêm mặt, đây là lần đầu tiên họ gặp một trong ba đại Kiếm Tiên, thực lực của gã thật sự vượt ngoài suy đoán của họ.

Bàn Lăng nhìn Thức Kiếm Tiên rồi nghiêm giọng nói: “Cố trụ vững!”

Nói rồi, cô ta chợt xoè bàn tay ra, ngay sau đó đã có một vòng tròn bay ra ngoài nhanh như thanh phi đao.

Ngay khi nó bay ra, vòng tròn lập tức toả ra vô vàn tia sáng.

Thức Kiếm Tiên đứng ở phía xa bất ngờ chém một kiếm xuống.

Đường kiếm như oanh tạc!

Uỳnh!

Ngay sau đó đã có một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, cả tinh hà rung lên dữ dội, tiếp đó các tia sáng đã vỡ nát, một luồng khí khủng bố lan ra khắp xung quanh.

Khô Lão ra sức bảo vệ nhóm Diệp Quân, tuy họ không bị thương, nhưng Khô Lão thì đã tái mét mặt.

Lúc này, Lâm Lập cũng đang vô cùng hoang sợ.

Y nào đã gặp cảnh này bao giờ.

Bàn Lăng tập trung toàn bộ tinh thần, vòng tròn của cô ta đã vỡ hết rồi.

Chỉ một đường kiếm thôi mà đã dễ dàng phá hỏng thần bảo của cô ta.

Sau khi hạ thần bảo của Bàn Lăng, cơ thể của Thức Kiếm Tiên dần mờ đi, Bàn Lăng chăm chú nhìn thì thấy có một đường kiếm đang bay tới.

Cô ta co đôi con ngươi lại, ngay sau đó có một con yêu thú lao ra từ mi tâm rồi lao về phía Thức Kiếm Tiên.

Bụp!

Cú va chạm này đã đẩy đường kiếm kia phải lùi lại thật xa.

Diệp Quân nhìn về phía con yêu thú đó thì thấy nó có dáng người khổng lồ, toàn thân đầy cơ bắp, mỗi tác da thịt đầu chứa đầy sức mạnh, lớp da của nó nhẵn thín mà dẻo dai, màu da thì lốm đốm như các tình sao đang sáng lấp lánh.

Đôi mắt của nó dài và nhỏ như một đường thẳng cắt ngang bầu trời, thứ bắt mắt nhất chính là cái đuôi của nó, cái đuôi trông như con rắn dài ngoằng, vừa to vừa đáng sợ.

Sau khi nó xuất hiện, một luồng uy áp vô hình đã lan ra.

Khô Lão đứng cạnh Diệp Quân nói: “Hư Nhân Thú!”

Hư Nhân Thú!

Đây là yêu thú hộ tộc của Bàn tộc, do tổ tiên xưa kia của Bàn tộc nuôi dương, rất nhiều người trong tộc biết nó nhưng gặp được thì cực ít.

Ông ta cũng được nhìn thấy nó lần đầu.

Khô Lão rất ngạc nhiên, ông ta không ngờ Bàn tộc lại để yêu thú hộ tộc ở cạnh Bàn Lăng.

Thức Kiếm Tiên ở phía xa nhìn chằm chằm vào Hư Nhân Thú, sau đó gã chợt hoá thành một đường kiếm rồi lao vút lên trời. Không lâu sau, đường kiếm ấy phi nhanh xuống rồi tấn công Hư Nhân Thú kia.

Hư Nhân Thú cũng không chịu yếu thế, nó cũng xông thẳng về phía Thức Kiếm Tiên.

Lúc này, Diệp Quân chợt nói: “Rút thôi!”

Khô Lão nhìn hắn với vẻ khó hiểu, Diệp Quân đen mặt nói: “Nhanh lên!”

Khô Lão vẫn hơi chần chừ, nhưng vẫn làm theo, sau đó tự rút lui ra thật xa.

Diệp Quân suýt nữa tế xỉu: “Trời, ta bảo ông dẫn chúng ta rút cơ mà…”

Hắn vừa nói dứt câu thì Thức Kiếm Tiên và Hư Nhân Thú ở phía xa đã va vào nhau, dư âm của luồng sức mạnh khủng khiếp lan ra khắp xung quanh.

Thấy thế, Diệp Quân nhăn mặt. Hắn biết với tình trạng hiện giờ của mình thì nếu bị luồng sức mạnh này đánh tới thì sẽ thịt nát xương tan ngay.

Diệp Quân gọi: “Tháp gia!”

Một tia sáng vàng trong người Diệp Quân bắn ra ngoài, ngay sau đó có một toà tháp hư ảo cực lớn đã phủ xuống ba người bọn họ.

Ầm!

Toà tháp đã cản đòn tấn công lại cho họ.

Thấy thế, Diệp Quân thở phào một hơi, may mà vẫn còn Tháp gia giúp đỡ vào lúc mấu chốt.

Toà tháp của Diệp Quân cũng đã thu hút sự chú ý của Thức Kiếm Tiên, gã ngoái lại nhìn hắn. Diệp Quân thấy thế thì giật mí mắt, đừng bảo gã định xử lý hắn nhé?

Ngay sau đó, Thức Kiếm Tiên chợt biến mất, sau đó có một thanh kiếm đã bay về phía nhóm Diệp Quân.

Vù!

Thanh kiếm chém lên toà tháp làm nó hơi rung lên, nhưng không bị làm sao, nó vẫn chống lại được thanh kiếm.

Thấy vậy, Diệp Phi Nhiên hào hứng nói: “Tháp gia đỉnh quá!”

Tiểu Tháp: “…”

Thấy kiếm của mình không thể làm gì được toà tháo, Thức Kiếm Tiên nhíu chặt hàng lông mày lại.

Lúc này, Bàn Lăng đã xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, cô ta ngoảnh lại nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên.

Diệp Quân: “Còn bao lâu nữa thì cường giả của Bàn tộc mới đến?”

Bàn Lăng: “15 phút”.

15 phút.

Diệp Quân gật đầu: “Thế chắc vẫn cố được”.

Thức Kiếm Tiên không ra tay tiếp nữa, gã nhìn chằm chằm vào Diệp Quân một lúc xong thì chợt lấy một bức tranh ra, mà người đàn ông được vẽ trong tranh lại chính là Diệp Quân.

Diệp Quân ngẩn ra khi nhìn thấy bức tranh ấy.

Sao tên này lại có tranh chân dung của hắn?

Thức Kiếm Tiên nhìn Diệp Quân đăm đăm rồi nói: “Không ngờ lại gặp tội phạm truy nã của Sáng Thế Đạo Điện ở đây”.
Chương 2410: Tú Chủ

Nghe xong, Diệp Quân đơ luôn.

Mẹ kiếp!

Hoá ra là đang truy nã mình!

Nghe xong, Bàn Lăng lập tức tỏ vẻ ngạc nhiên rồi nhìn Diệp Quân: “Ngươi bị Sáng Thế Đạo Điện truy nã à?”

Diệp Quân gật đầu.

Bàn Lăng cau mày.

Sáng Thế Đạo Điện!

Tuy thế lực này không ở vực Cửu Châu, nhưng vẫn rất nổi tiếng ở đây, nhất là Sáng Thế Đế Thần. Hệ thống cảnh giới ở vực Cửu Châu hiện giờ cũng do người này tạo ra.

Thức Kiếm Tiên lập tức dựng thẳng kiếm, sau đó đã có một đường kiếm vô hình bay đi, gã hoá thành một đường kiếm khổng lồ rồi tấn công nhóm Diệp Quân.

Bụp!

Đường kiếm này đã phá bỏ mọi thứ!

Uỳnh!

Tiểu Tháp bị trúng một kiếm nên rung lên dữ dội, nhưng ánh sáng không hề biến mất.

Thấy vậy, Diệp Quân thở phào một hơi rồi nói: “Tháp gia, còn trụ được không?”

Tiểu Tháp: “Gần… được!”

Diệp Quân: “…”

Thức Kiếm Tiên thấy một kiếm của mình không thể phá được Tiểu Tháp thì lại cau mày, gã nhìn Diệp Quân chăm chăm, đang định ra tay tiếp thì chợt cảm thấy điều gì đó nên ngẩng lên bầu trời. Ngay sau đó, gã đã giơ kiếm lên rồi biến mất.

Thức Kiếm Tiên vừa đi thì thời không phía sau nhóm Diệp Quân đã bị xé rách, ngay sau đó một ông lão mặc áo bào đen chầm chậm bước tới.

Nhìn thấy người này, Bàn Lăng và Khô Lão thở phào một hơi, đó chính là Bàn Cửu, một trong các cường giả đỉnh nhất của Bàn tộc.

Khi Bàn Cửu thấy Bàn Lăng và Lâm Lập không làm sao thì lập tức thở phào, sau đó ông ấy nghiêm mặt nói: “Binh đoàn đánh thuê Thức Thần đáng chết này, đến Bàn Châu chúng ta mà cũng dám động vào, đúng là hỗn xược!”

Bàn Lăng: “Ta cũng không ngờ họ dám động đến mình”.

Thực lực của mấy binh đoàn đánh thuê không thấp, sức ảnh hưởng cũng lớn, nhưng bình thường họ rất hiếm khi nhăm vào ba châu lớn, dẫu sao thực lực của ba châu cũng không đơn giản.

Bàn Lăng không ngờ lần này họ dám giết người một cách trắng trợn như vậy.

Không hề che giấu ý đồ luôn.

Bàn Lăng ngoảnh lại nói với Khô Lão: “Khô Lão, ông hãy về để báo cho các đệ tử của Bàn tộc đang ở bên ngoài, cho họ biết còn đề phòng”.

Khô Lão gật đầu: “Được”.

Dứt lời, ông ta lập tức đi ngay.

Bàn Lăng lại nói với Bàn Cửu: “Cửu thúc, giờ phiền thúc đi với chúng ta rồi”.

Bàn Cửu gật đầu: “Ừm”.

Nói rồi, ông ấy chợt nhìn sang Diệp Quân, hiện giờ hắn đã cất Tiểu Tháp đi rồi.

Bàn Cửu: “Thứ ban nãy là gì vậy?”

Diệp Quân: “Tháp tổ tiên nhà ta để lại”.

Tiểu Tháp: “…”

Tháp tổ tiên để lại.

Bàn Cửu: “Ta xem được không?”

Diệp Quân im lặng nhìn ông ấy.

Bàn Cửu cười nói: “Ta chỉ tò mò thôi, không có ý cướp giật đâu”.

Diệp Quân mỉm cười rồi lấy Tiểu Tháp ra đưa cho Bàn Cửu, nhưng hắn vẫn dặn Tháp gia ẩn nấp ở thế giới bên trong.

Bàn Cửu nhận lấy rồi quan sát với vẻ ngạc nhiên, sau đó nói với Diệp Quân: “Đây là vật tổ tiên nhà cậu truyền lại ư?”

Diệp Quân gật đầu: “Đời ông nội ta để lại”.

Bàn Cửu trả Tiểu Tháp lại cho Diệp Quân rồi cười nói: “Toà tháp này rất phi thường, giữ cho cẩn thận đấy”.

Diệp Quân gật đầu nói: “Ừm, ta chuẩn bị truyền tiếp lại rồi”.

Tiểu Tháp: “Nghĩ hay quá nhỉ!”

Diệp Quân: “…”

Bàn Lăng chợt nói: “Chúng ta đi thôi!”

Dứt lời, cô ta lấy bùa dịch chuyển ra rồi bóp nát, mọi người lập tức xuất hiện trong con đường của trận pháp dịch chuyển.

Nhưng Bàn Cửu không đi vào như họ, mà chỉ ở một bên âm thầm bảo vệ.

Bàn Lăng nhìn sang Lâm Lập, từ nãy đến giờ, y chỉ trầm mặc, trận đại chiến vừa rồi đã khiến y chịu đả kích quá lớn.

Diệp Quân cũng chủ ý đến sắc mặt của Lâm Lập, nhưng hắn không nói gì. Với Lâm Lập mà nói thì kiểu gì sau này chẳng phải trải qua những chuyện như vậy.

Bàn Lăng chợt nhỏ giọng nói với Diệp Quân: “Ngươi bị Sáng Thế Đạo Điện truy nã ư?”

Diệp Quân gật đầu: “Có ảnh hưởng gì tới các cô không?”

Bàn Lăng đáp thẳng: “Có”.

Diệp Quân: “Thế thì các cô đưa ta đến tháp Cửu Châu thôi là được”.

Bàn Lăng: “Ta không ngờ ngươi lại bị họ truy nã… Nói thật cho ngươi biết, giờ Bàn Châu ta và Vũ Châu là kẻ thù không đội trời chung, nếu giữ ngươi lại thì chúng ta cũng đối đầu với Sáng Thế Đạo Điện, mà nếu vậy thì chúng ta càng lâm vào cảnh khốn đốn…”

Sau đó, cô ta nói tiếp: “Hi vọng ngươi hiểu được”.

Đương nhiên cô ta sẽ không đắc tội với một thế lực lâu năm đáng sợ như Sáng Thế Đạo Điện chỉ vì Diệp Quân.

Vì hắn không đáng!

Nghe thấy vậy, Diệp Quân không hề tức giận, vì người chẳng nợ gì hắn nên gật đầu ngay: “Ta hiểu, đây là chuyện của ta, không liên quan gì đến Bàn Châu. Trái lại, ta có thể ra ngoài là còn nhờ phụ thân cô. Nói cho cùng thì các cô đã giúp ta rất nhiều, sao ta có thể liên luỵ đến mọi người chứ?”

Bàn Lăng: “Ngươi định tính thế nào?”

Diệp Quân bình thản đáp: “Tạm thời ta cứ đến nương nhờ tỷ tỷ, để tỷ ấy chăm sóc một thời gian đã”.

Bàn Lăng định nói gì đó lại thôi.

Diệp Quân: “Sao thế?”

Bàn Lăng lắc đầu: “Không có gì… Đến lúc đó nhớ bảo trọng”.

Diệp Quân nhíu mày, hắn cảm thấy có gì đó là lạ.

Đúng lúc này, Bàn Lăng chợt nói: “Chúng ta đến tháp Cửu Châu rồi”.

Diệp Quân bừng tỉnh khỏi suy đoán rồi nhìn về phía xa, nói: “Tháp gia, tỷ tỷ có được ai bảo kê không thế?”

Tiểu Tháp: “Lâu lắm không nhìn thấy Tú Chủ rồi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK