Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 741: Ngôi sao màu xanh

Cảm nhận được huyết mạch phong ma đang bị áp chế, Diệp Quân hoảng sợ, hắn không ngờ sức mạnh này lại mạnh đến vậy, ngay cả huyết mạch phong ma cũng bị áp chế.

Từ Nhu nói từ xa: “Ý chí! Ngươi chỉ có thể dựa vào ý chí của ngươi để vượt qua nó!”

Ý chí!

Trong trận pháp, Diệp Quân nhíu chặt mày, vô cùng đau đớn: “Ta…”

Lúc này, mặt mũi hắn nhăn nhó, gân xanh trên trán và cánh tay nổi lên, giống như sắp nổ tung, vô cùng đáng sợ.

Ngay cả khi cơ thể bị đánh nát, hắn cũng chưa từng đau đớn đến vậy.

Từ Nhu bên ngoài trận pháp thấy vậy cũng vô cùng căng thẳng, nếu Diệp Quân không thể nuốt nổi sức mạnh Chân Thần này, rất có thể bị sức mạnh Chân Thần nuốt chửng.

Sắc mặt Từ Nhu vô cùng khó coi, nàng ta vốn cho rằng cơ thể Diệp Quân sau khi được đạo nguyên Đại Đạo cải tạo, sẽ có thể chịu được sức mạnh Chân Thần này, bây giờ xem ra, cho dù có sự hỗ trợ của đạo nguyên Đại Đạo thì Diệp Quân vẫn không chịu được phản lực đáng sợ.

Diệp Quân quỳ trên mặt đất, hai tay nắm chặt, cơ thể không ngừng run rẩy, cắn chặt răng, phun ra máu tươi.

Lúc này, ý thức của hắn dần trở nên mơ hồ.

Nhưng hắn vẫn cố gắng chịu đựng.

Trong đầu hắn có một suy nghĩ đó là phải kiên trì, hấp thu sức mạnh Chân Thần phản phệ, sau đó nâng cao thực lực.

Thực lực!

Hắn phải nâng cao thực lực của mình.

Trong trận pháp, cơ thể Diệp Quân càng lúc càng run rẩy, sức mạnh Chân Thần đã bắt đầu phản phệ hắn, ý chí của hắn dần dần trở nên mơ hồ.

Diệp Quân gầm lớn, hai tay nắm chặt, không ngừng vận dụng ý chí chống lại luồng sức mạnh kia.

Dần dần, ánh mắt Diệp Quân trở nên mê muội.

Hắn sắp không chịu đựng nổi nữa!

Thấy vậy, Từ Nhu khẽ thở dài, nàng ta xòe bàn tay ra, thầm niệm câu thần chú cổ xưa, một đạo kim quang phát ra từ trong cơ thể nàng ta, đạo kim quang này không nhập vào cơ thể Diệp Quân, mà kết nối nàng ta với Diệp Quân.

Đồng tâm hợp mạng!

Đồng tâm đồng mạng, cùng sống cùng chết.

Ngay sau đó, sức mạnh phản phệ trên người Diệp Quân từ từ bị Từ Nhu hấp thụ, sau khi sức mạnh phản phệ tiến vào cơ thể nàng ta, nàng ta nhíu mày, dần dần, khuôn mặt xinh đẹp trở nên nhăn nhó.

Sức mạnh Chân Thần!

Ngay cả nàng ta cũng không thể chịu đựng nổi, huống chi cơ thể nàng ta không phải cơ thể chủ tu.

Từ Nhu nắm chặt tay, cơ thể khẽ run rẩy, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Lúc này, Diệp Quân đang gục trong trận pháp, đã chìm vào hôn mê, nhưng hắn vẫn điên cuồng hấp thụ sức mạnh Chân Thần.

Bởi vì Từ Nhu đã hấp thụ tất cả sức mạnh phản phệ vào cơ thể nàng ta.

Cứ như vậy, khí tức của Diệp Quân bắt đầu tăng mạnh…



Trong tinh hà không xác định, tinh hà vốn yên tĩnh bỗng chấn động kịch liệt, một luồng khí tức mạnh mẽ xuất hiện, toàn bộ tinh hà lập tức sôi trào, cực kỳ đáng sợ

Một nơi nào đó trong tinh hà tách lìa, một đám cường giả cùng bước ra.

Dẫn đầu chính là Tịnh Thần!

Tất cả cường giả đỉnh cao của nền văn minh Vĩnh Sinh.

Tịnh Thần hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn xung quanh, cười nói: “Cuối cùng cũng đến rồi”.

Hệ Ngân Hà.

Từ Vĩnh Sinh Giới đến đây rất xa, nếu không có trận pháp của Từ Nhu thì e rằng bọn họ chắc phải mười năm nữa mới tới nơi.

Tịnh Thần mỉm cười: “Từ Nhu của Chân vũ trụ thật trượng nghĩa!”

Mỗi lần dùng trận pháp dịch chuyển, bọn họ đều cần tiêu hao mấy trăm triệu linh nguyên, bởi vì khoảng cách quá xa, mỗi lần phải vượt qua mấy trăm vạn tinh vực, vô cùng tiêu hao linh nguyên, từ Vĩnh Sinh Giới đến đây ít nhất cũng tốn một tỷ linh nguyên.

Mà những thứ này đều được Chân vũ trụ cung cấp miễn phí, bọn họ không phải tốn một xu vào.

Thật trượng nghĩa!

Ngay cả Chiêm sư luôn thận trọng cũng cảm nhận được ý tốt của Từ Nhu.

Lúc này, Tịnh Thần liếc nhìn tinh không, chẳng mấy chốc, ánh mắt ông ta dừng lại ở một ngôi sao màu xanh.

Chiêm sư cũng nhìn ngôi sao màu xanh đó: “Người phụ nữ váy trắng đang ở trên ngôi sao màu xanh này!”

Tịnh Thần gật đầu, ông ta nhìn ngôi sao màu xanh, khẽ nhíu mày: “Tại sao linh khí của ngôi sao này lại yếu ớt như vậy?”

Chiêm sư cũng hơi nghi ngờ, linh khí của ngôi sao xanh này cực mong manh, hơn nữa còn rất yếu.

Tịnh Thần cười nói: “Xem ra là một nền văn minh nhỏ bé!”

Ông ta nhìn đám người, nói: “Đương nhiên không thể coi thường kẻ địch, lát nữa gặp người phụ nữ váy trắng kia, mọi người đừng nương tay, phải dùng toàn lực, không cho bà ta cơ hội phản kháng!”

Đám người nhao nhao gật đầu, đã sẵn sàng toàn lực.

Ngay sau đó, đám người tiến thẳng đến ngôi sao màu xanh kia…
Chương 742: Thời đại đã qua

Hoa Hạ, hệ Ngân Hà.

Màn đêm buông xuống, đèn đuốc trên các con phố sáng trưng, xe qua lại nườm nượp, người đi kẻ lại, rất đông vui.

Câu lạc bộ Vô Biên.

Trong một căn phòng VIP sang trọng, một người đàn ông đang nửa nằm nửa ngồi, bắt chéo hai chân, tay cầm một điếu xì gà đang châm lửa. Cách đó không xa là một sân khấu hình tròn cực lớn, một cô gái mặc hở hang đứng trên sân khấu đang ôm một cây cột sắt điên cuồng lắc lư.

Người đàn ông trông không lớn tuổi lắm, có vẻ mới chỉ ba mươi, mặc một chiếc áo khá rộng, áo trước ngực mở ra để lộ cơ bắp rắn chắc.

Trong phòng, tiếng nhạc càng lúc càng lớn, tư thế nhảy múa của cô gái càng lúc càng táo bạo và quyến rũ, người đàn ông cũng càng lúc càng hưng phấn. Ông ta đứng dậy cởi áo ngoài ra, cũng bắt đầu điên cuồng vặn vẹo, cơn khát tình qua đi, ông ta bước nhanh đến chỗ cô gái, vui cười nói: “Em gái… anh trai Vô Biên đến rồi…”

Nhưng ngay lúc này, cánh cửa bỗng bị mở ra, một hòa thượng sải bước đi vào.

Cô gái trên sân khấu vội dừng lại, lui sang một bên.

Nhìn thấy người đến, người đàn ông đang nhảy cũng như bị dội một gáo nước lạnh, mất sạch hết hứng thú, ông ta nằm sang một bên rít mạnh một hơi thuốc, hơi đau đầu: “Tăng Vô, ông lại đến làm gì?”

Người đến chính là Tăng Vô!

Tăng Vô nhanh chân bước đến trước mặt Vô Biên, hai tay ông ấy chắp lại cung kính, đau lòng nói: “Vô Biên, sao ông lại trở nên nông nỗi này?”

Vô Biên cảm thấy hơi đau đầu, hòa thượng này cứ cách một tháng lại đến đây khuyên ông ta một lần, đúng là đau đầu thật đấy.

Tăng Vô vội nói: “Vô Biên, vũ trụ Quan Huyên cần ông”.

Vô Biên nhắm mắt lại: “Ông tha cho ta đi”.

Tăng Vô nói: “Vô Biên, bây giờ vũ trụ Quan Huyên không chỉ có kẻ thù lớn là Chân vũ trụ mà còn có nền văn minh Vĩnh Sinh nữa. Nền văn minh Vĩnh Sinh xuất hiện một cường giả tuyệt thế tên là Vĩnh Sinh Đại Đế, người này rất mạnh, ta nghĩ chỉ có ông mới có thể là đối thủ của ông ta, ông về đánh ông ta đi”.

Vô Biên liếc nhìn: “Tăng Vô, ta đã nói với ông mấy trăm lần. Bây giờ ta không muốn quan tâm sự đến hưng thịnh hay suy sụp của vũ trụ gì đó nữa, chỉ muốn kinh doanh nhỏ ở đây thôi, mở câu lạc bộ, mỗi ngày phiêu bạt một chút, ông có thể đừng đến tìm ta nữa được không?”

Tăng Vô thấp giọng thở dài: “Vô Biên, không phải ta nhất quyết ép buộc kéo ông xuống nước, chỉ là nhìn thấy ông sa đọa như vậy, ta quả thật…”

Vô Biên cười nói: “Ta mệt rồi, nên muốn nghỉ ngơi thôi”.

Tăng Vô lại thở dài, bất lực, ông ấy đã đến khuyên bảo mấy lần nhưng Vô Biên không có ý định quay về vũ trụ Quan Huyên.

Vô Biên nhìn Tăng Vô, sau đó nói: “Bây giờ tên nhóc đó thế nào rồi?”

Tăng Vô khẽ lắc đầu: “Tình hình không ổn lắm, mặc dù có Dương tộc giúp đỡ nhưng lần này thực lực của Vĩnh Sinh Đại Đế đó quá mạnh… haizz…”

Vô Biên cười nói: “Có cha nó ở đó, ông sợ cái gì?”

Tăng Vô lắc đầu: “Kiếm Chủ và Thiên Mệnh váy trắng đi rồi”.

Vô Biên nhíu mày: “Đi đâu?”

Tăng Vô nói: “Không biết”.

Vô Biên trầm giọng nói: “Chẳng lẽ đến hệ Ngân Hà rồi à?”

Tăng Vô lắc đầu: “Không biết, chỉ biết hôm đó sau khi thiếu chủ kết hôn thì họ đã rời đi”.

Nói đến đấy, ông ấy nhìn Vô Biên: “Đến hệ Ngân Hà không ổn sao? Ông và Kiếm Chủ là huynh đệ, ông ấy đến hệ Ngân Hà, các người vừa lúc có thể cùng nhau phiêu bạt”.

“Phiêu bạt cái con khỉ”.

Vô Biên lắc đầu: “Nếu tên đó đến một mình thì đương nhiên có thể, nhưng nếu dẫn theo muội của tên đó nữa thì còn phiêu bạt cái con khỉ gì chứ”.

Tăng Vô lặng thinh.

Đúng là nếu Vô Biên dẫn Kiếm Chủ đến câu lạc bộ như thế này, bị Thiên Mệnh váy trắng biết được, chắc chắn Vô Biên sẽ bị đánh tả tơi.

Lúc này, Vô Biên lắc đầu: “Tăng Vô, ta biết trong lòng ông luôn hướng về vũ trụ Quan Huyên nhưng ta nói cho ông biết chuyện này nằm ngoài tầm kiểm soát của ông và ta. Còn phần ta, hiện giờ ta không còn số mệnh đại đạo nữa, ta ra ngoài đùa với mạng sống sẽ bị đánh chết thật đấy”.

Tăng Vô trầm giọng nói: “Lẽ nào ông không muốn phá thần sao?”

“Phá cái con khỉ”.

Vô Biên lắc đầu: “Tên họ Diệp kia tốn nhiều thời gian mới phá được thần… Ta không muốn mệt mỏi như thế, bây giờ ta chỉ muốn sống một cuộc sống thong thả nhàn hạ”.

Y vừa nhìn Vô Biên vừa cười nói: “Ông có muốn hoàn tục không? Ta nói cho ông biết thế giới hồng trần này vui biết bao”.

Tăng Vô chắp hai tay: “Ta một lòng hướng Phật”.

Vô Biên bật cười, sau đó nghiêm nghị nói: “Tăng Vô, ta biết ông lo cho vũ trụ Quan Huyên nhưng thật sự không cần, cả nhà tên nhóc kia đều là vua dựa dẫm. Nó không chịu đựng nữa nữa thì có cha nó, cô cô nó và ông nội nó sẽ không đứng ngoài nhìn không quan tâm đâu, cả nhà họ đều là người bao che khuyết điểm, cũng không phải ông không biết”.

Tăng Vô thở dài, vẻ mặt u ám.

Ông ấy cảm nhận được Vô Biên thật sự không muốn về nữa.

Ông ta rất thích nơi này.

Tăng Vô vẫn cảm thấy không cam lòng, bèn nói: “Vô Biên, ta vẫn mong ông có thể trở thành Vô Biên Chủ như trước kia, Vô Biên Chủ không ai bì nổi đó, Vô Biên Chủ chẳng xem trọng bất luận kẻ nào...”

Vô Biên cầm bình rượu ở một bên uống một ngụm, sau đó mỉm cười: “Tăng Vô, thời đại của ta đã qua rồi”.

Thời đại đã qua rồi!

Tăng Vô sửng sốt đứng đó, lúc này không biết tại sao ông ấy bỗng cảm thấy hơi khó chịu.

Vô Biên đặt bình rượu xuống, sau đó đi sang chiếc giường, nhìn xuống các tòa cao ốc san sát nhau bên dưới, khẽ nói: “Có thể để ta tồn tại lâu như thế, chủ nhân bút Đại Đạo đã xem như nhân từ với ta rồi. Nếu ta còn không biết tự lượng sức mình mà ra ngoài lang bạt nữa thì sớm muộn gì cũng có ngày chết oan chết uổng”.

Nói rồi ông ta mỉm cười: “Ta cũng thật sự rất thích nơi này, trước đây đúng là quá mệt mỏi”.

Tăng Vô im lặng một lúc lâu, khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Vô Biên nói: “Ta đã gặp tên nhóc đó, nó khá lắm, điềm tĩnh hơn cha nó nhiều... tên họ Diệp đã trao gánh nặng cho nó quá sớm, con đường tiếp theo của tên nhóc đó sẽ rất khó khăn. Đôi khi, áp lực quá lớn, người bị áp lực sẽ không thở nổi, nhất là nó, sinh ra đã được nhiều người chú ý, nó chắc chắn phải giỏi hơn người khác mới được...”

Nói đến đây ông ta lắc đầu: “Người nhà họ Dương chưa có ai có là một người cha đủ tư cách cả”.

Tăng Vô cười khổ.

Vô Biên xòe bàn tay ra, một chiếc nhẫn bay đến trước mặt Tăng Vô, Tăng Vô sửng sốt: “Đây là?”
Chương 743: Viết sách bán dạo

Vô Biên nói: “Một vài linh nguyên”.

Tăng Vô khó hiểu.

Vô Biên nhìn Tăng Vô, nghiêm túc nói: “Vốn dĩ ta muốn giữ ông ở lại đây nhưng ta biết ông sẽ không ở lại. Nếu ông muốn về vũ trụ Quan Huyên, hãy nhớ kỹ một điều, tinh tấn tu hành, niệm Phật, đừng nhúng tay vào chuyện giữa Vĩnh Sinh Đại Đế và Chân vũ trụ, có người đang đánh một ván cờ lớn, bây giờ không phải là lúc ông có thể nhúng tay vào, ông chỉ cần chăm chỉ tu hành niệm, chăm chỉ niệm Phật là được”.

Ông ta vừa nói vừa chỉ vào chiếc nhẫn: “Bên trong có một truyền âm phù, nếu gặp nguy hiểm cứ bóp nát truyền âm phù đó”.

Tăng Vô nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, hồi lâu không nói gì.

Tăng Vô cười nói: “Ta không có nhiều bạn, không mong các người xảy ra chuyện gì”.

Tăng Vô chắp hai tay thành chữ thập: “Vô Biên, ông bảo trọng”.

Vô Biên gật đầu.

Tăng Vô không nói gì nữa, xoay người rời đi.

Sau khi Tăng Vô rời khỏi đó, Vô Biên thở dài, ông ta đang định rời đi thì lúc này tầm mắt ông ta nhìn đến trên một con phố nào đó ở bên dưới.

Trên con phố, một cô gái vội vã bước đi, nhìn bên ngoài cô gái này khoảng chừng hai mươi tuổi, dáng người mảnh khảnh, mái tóc dài đến eo, phần cuối được buộc bằng một dải màu tím, mặc một chiếc váy dài màu trắng nhạt, trong lòng ôm vài cuốn sách.

Cô gái rất xinh đẹp, vẻ ngoài kiều diễm tuyệt thế, không có tì vết nào, dĩ nhiên điểm càng thu hút hơn là khí chất của người đó, cả người toát ra sự tự tin và bình tĩnh, có một vẻ đẹp tri thức.

Nhìn thấy cô gái này, đồng tử Vô Biên Chủ co lại, cảm thấy hoảng hốt, lập tức thu ánh mắt lại, xoay người biến mất.

Trên con phố bên dưới, cô gái đi thẳng đến thu hút ánh mắt của rất nhiều người, không chỉ có đàn ông không kiềm chế được đưa mắt nhìn, mà cũng có rất nhiều phụ nữ trên đường đều bị vẻ đẹp của cô ta thu hút.

Cô gái có vẻ đang vội nên bước đi rất nhanh, phớt lờ ánh mắt của người ở hai bên đường, cô ta bước nhanh lên một cây cầu vượt. Cây cầu rất rộng, hai bên có không ít người dựng quầy hàng bán đồ, nam nữ gì cũng có, có quầy hàng bán kính cường lực điện thoại, có quầy hàng bán đồ ăn vặt, có quầy hàng bán dưa hấu, có quầy bán mấy món đồ trang trí…

Cô gái đi xuyên qua đám người, lúc nhìn thấy một khoảng đất trống, ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng, cô ta vội vàng bước đến, sau đó lấy ra một cái thảm trải xuống đất, đặt mấy cuốn sách trong tay lên tấm thảm rồi sắp xếp lại cho gọn gàng.

Lúc này một giọng nói bỗng vang lên ở bên phải cô gái: “Từ Chân, tôi còn tưởng hôm nay cô không đến chứ”.

Cô gái tên Từ Chân này quay đầu sang nhìn, bên phải là một cô gái mười sáu, mười bảy tuổi, cô gái này mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản. Có lẽ vì thời tiết khá nóng nên cô ta đã thắt một nút ở phần góc áo, để lộ chiếc rốn ra ngoài, bên dưới mặc một chiếc quần đùi, đôi chân xinh đẹp vô cùng bắt mắt.

Nghe cô gái nói thế, người tên Từ Chân mỉm cười: “Uyển Nhi, cô cũng ở đây à?”

Cô gái tên Uyển Nhi bước nhanh đến trước mặt Từ Chân, khi nhìn thấy những cuốn sách dưới đất, mắt cô ta sáng lên: “Dục Hải Tình Mê quyển thứ năm, mới được viết sao?”

Từ Chân cười: “Đúng thế”.

Uyển Nhi cầm lên xem, Từ Chân nhìn chằm chằm cô ta, hơi hồi hộp cũng có phần mong chờ.

Đọc được một lúc, sắc mặt Uyển Nhi trở nên đỏ bừng, cô ta vội đóng sách lại, tim đập thình thịch: “Từ Chân, kích cỡ này… lớn… lớn quá”.

Từ Chân chớp đôi mắt to tròn: “Tôi đã rất kiềm chế rồi đấy”.

Uyển Nhi chậc lưỡi, thầm ngạc nhiên không thôi, kích cỡ này thế mà vẫn còn bảo là kiềm chế bớt để viết à?

Nếu mà viết một cách phóng khoáng thì còn sắc tình đến cỡ nào?

Từ Chân bỗng dựa lại gần Uyển Nhi, thận trọng hỏi: “Hay không?”

Uyển Nhi gật đầu: “Hay lắm… chỉ là phụ nữ với phụ nữ như thế… cũng sẽ thoải mái sao?”

Nói xong cô ta đỏ mặt.

Từ Chân nghiêm túc nói: “Tôi đã đọc rất nhiều sách, còn xem khá nhiều phim nghệ thuật... Cuối cùng rút ra kết luận là phụ nữ với phụ nữ... cũng có thể rất thoải mái”.

Uyển Nhi nắm lấy tay Từ Chân, cười xấu xa: “Cô từng thử chưa?”

Từ Chân đỏ mặt, vội lắc đầu: “Tôi chỉ biết viết thôi, sẽ không làm đâu”.

Uyển Nhi chớp mắt: “Từ Chân, cô xinh đẹp như thế, lẽ nào chưa có bạn trai sao?”

Từ Chân lắc đầu: “Chưa có”.

Uyển Nhi khó hiểu: “Vậy tại sao cô không tìm một người? Cô đẹp như thế, đàn ông trên thế giới này mặc cho cô lựa chọn”.

Từ Chân mỉm cười: “Tôi có ba đứa em gái, bọn ta đã có hẹn ước nếu gả cho ai thì gả cho cùng một người”.

Uyển Nhi sửng sốt, sau đó bật cười, cũng không để ý lắm, chỉ xem như Từ Chân đang đùa với mình.

Dường như nghĩ đến điều gì đó, cô ta hỏi: “Cuốn sách này của cô bao giờ mới viết xong?”

Từ Chân suy tư, sau đó khẽ nói: “Còn một quyển cuối cùng, viết xong quyển cuối thì tôi sẽ rời đi”.

Uyển Nhi nhíu mày: “Rời đi hả?”

Từ Chân cười nói: “Đúng thế”.

Uyển Nhi hơi tò mò: “Đi đâu?”

Từ Chân: “Đi trấn áp một thứ rất mạnh, chuyến này đi e là sẽ không trở lại nữa”.

Trấn áp?

Uyển Nhi đầy khó hiểu, đang định hỏi thì lúc này bỗng có người lại: “Quét đồ sắc tình lại đến rồi”.

Nghe nói thế, các chủ hàng ở trên cầu vượt này lập tức nhìn sang Từ Chân cách đó không xa, vẻ mặt không thân thiện mấy.

Cả cây cầu vượt này chỉ có cô gái này làm mấy thứ đó.

Uyển Nhi vội nói: “Từ Chân, chạy mau”.

Từ Chân nhìn đám người mặc đồng phục đằng xa, sau đó vội vàng dọn sách vào: “Ôi ôi, chạy mau chạy mau…”

Dứt lời, cô ta ôm vài cuốn sách xoay người bỏ chạy…

Uyển Nhi quay lại vị trí quầy hàng của mình, cô ta là người bán mấy món trang trí linh tinh, việc kinh doanh không tốt lắm nên cô ta mới rảnh rỗi như thế.

Cô ta lấy cuốn sách do Từ Chân viết, sau đó bắt đầu đọc, đọc một lúc lâu mặc cô ta không khỏi đỏ bừng, cảm thấy rất xấu hổ nhưng cũng không thể dừng đọc, một lúc sau, cả người cô ta bỗng trở nên hơi mất tự nhiên, hai chân kẹp chặt lại…

Đúng lúc này, giọng một người phụ nữ bỗng vang lên ở một bên: “Này, ông chủ, dưa này có chín không thế?”

Uyển Nhi quay sang nhìn, một người phụ nữ và một người đàn ông đang đứng trước quầy hàng dưa hấu.

Người đàn ông mặc chiếc trường bào màu trắng.

Người phụ nữ mặc chiếc váy trắng.
Chương 744:Không bình thường

Dưa có chín không?

Nghe người phụ nữ váy trắng nói thế, mọi người đều đồng loạt liếc mắt nhìn sang.

Lúc nhìn thấy người phụ nữ váy trắng, mọi người trên cầu vượt đều sửng sốt.

Người phụ nữ này xinh quá.

Người phụ nữ mặc chiếc váy màu trắng, sạch sẽ tao nhã, mái tóc màu lam xõa sau vai như thác nước, ngón tay thon dài trắng nõn như ngọc đang gõ nhẹ vào quả dưa hấu, gương mặt nở nụ cười.

Những người trên cầu vượt không quá ngạc nhiên trước trang phục cổ xưa của người phụ nữ và người đàn ông, vì thời đại này, người ta có thể nhìn thấy người cosplay ở khắp mọi nơi.

Ông chủ quầy dưa hấu nhìn thấy người phụ nữ trước mặt, nhất thời sững sờ nói không nên lời.

Người phụ nữ bỗng ôm lấy một quả dưa, bà ấy gõ vào trái dưa, sau đó lại ghé tai đến gần nghe, cuối cùng cong môi nói: “Quả này”.

Người đàn ông đồ trắng khẽ cười, sau đó lấy ra một tờ tiền Hoa Hạ đưa đến trước mặt chủ quầy dưa hấu: “Đừng chọn nữa”.

Nói rồi ông ấy kéo người phụ nữ váy trắng chậm rãi đi về phía xa.

Chủ quầy dưa hấu vội nhận lấy tiền, nhưng ánh mắt người đó vẫn dán chặt vào người phụ nữ váy trắng, cảm thán: “Đẹp như thần tiên vậy…”

Mọi người trên cầu vượt đều không khỏi đưa mắt nhìn người phụ nữ váy trắng.

Hai người này lẫn trong đám đông cứ như không phải là người của nhân gian này, họ như là thần tiên đến từ trên Cửu Thiên, khiến người ta nhìn mà cảm thấy xấu hổ hết sức.

Lúc này người phụ nữ váy trắng khẽ thở phào, quả dưa hấu trong tay bà ấy lập tức bổ thành mấy miếng, dưa hấu tươi ngon, cực kỳ đỏ.

Người phụ nữ váy trắng mấy một miếng dưa hấu đưa đến bên môi người đàn ông, cười nói: “Ca, nếm thử xem”.

Người đàn ông đồ trắng khẽ cười, sau đó cắn một miếng, hương vị ngọt ngào thơm ngon.

Người phụ nữ váy trắng mỉm cười, bà ấy bỗng kéo góc áo mình lau nước dưa hấu ở khóe miệng cho người đàn ông, sau đó cũng cắn một miếng dưa hấu.

Người phụ nữ váy trắng cong môi nói: “Quả nhiên rất ngon”.

Người đàn ông áo trắng khẽ cười không nói gì.

Hai người chậm rãi bước đi, vừa nói vừa cười.

Ngay lúc này, hai người nhíu mày cùng lúc, sau đó ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.

Không biết nhìn thấy cái gì mà ánh mắt người đàn ông trở nên lạnh như băng.

Người phụ nữ váy trắng mỉm cười: “Ca, muội đi xem thử”.

Người đàn ông áo trắng nói: “Đi cùng đi”.

Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Ừ”.

Nói rồi hai người biến mất.

Trong một tinh không, đám người Tịnh Thần vừa định lao vào ngôi sao xanh đó, nhưng đúng lúc này, một người đàn ông áo trắng và một người phụ nữ váy trắng xuất hiện trước mặt họ.

Nhìn thấy người phụ nữ váy trắng, đám người Tịnh Thần sửng sốt, sao còn tự mình đâm đầu vào lưới thế này?

Chiến Đế ở một bên nhíu chặt mày, lúc này ông ta cảm thấy hơi bất an, các cường giả còn lại cũng thế.

Lúc này Chiêm sư bỗng truyền âm bằng huyền khí: “Tịnh Thần, không được sơ suất”.

Ông ta cũng nhận ra có gì đó không đúng lắm.

Vì một nam một nữ trước mặt xuất hiện ở đây tức là đối phương đã phát hiện ra họ, nhưng đối phương lại không bỏ chạy.

Điều này có nghĩa là gì?

Tức là người ta không sợ đám người này.

Lúc này Chiêm sư cũng cảm thấy hơi bất an, hơn nữa nỗi bất an này càng lúc càng mãnh liệt.

Tịnh Thần nhíu mày, lẽ nào có mai phục?

Nghĩ đến đây, ông ta bỗng nhìn xung quanh, thế nhưng xung quanh lại chẳng có khí tức nào cả, ông ta có thể xác định chắc chắn chỉ có hai người trước mặt này.

Tịnh Thần nhìn người phụ nữ váy trắng: “Bà là cô cô của Diệp Quân à?”

Người phụ nữ váy trắng cắn một miếng dưa hấu, bình tĩnh nói: “Có gì chỉ dạy?”

Hôm nay tâm trạng ông ta khá tốt: “Chỉ dạy ư?”

Tịnh Thần bật cười: “Bà có biết bọn ta là ai không?”

Người đàn ông áo trắng thắc mắc: “Các người là ai?”

Tịnh Thần nhìn ông ấy, hỏi ngược lại: “Ông là ai?”

Người đàn ông áo trắng mỉm cười: “Ta là cha của Diệp Quân”.

Cha?

Tịnh Thần nhíu mày, nhưng sau đó ông ta cười nói: “Cũng tốt, vừa lúc tóm cổ cả bọn”.

Người phụ nữ váy trắng cách đó không xa lại cắn một miếng dưa hấu, bà ấy nhìn đám người Tịnh Thần: “Ta sợ quá”.

Tịnh Thần bừng tỉnh: “Bà có thái độ gì đấy? Hả? Bà xem thường nền văn minh Vĩnh Sinh của ta à?”

Lúc này Chiến Đế đó bỗng xuất hiện bên cạnh Tịnh Thần, ông ta trầm giọng nói: “Không đúng”.

Không đúng!

Tịnh Thần sửng sốt, sau đó nhìn hai người trước mặt, lúc này hai người đều đang nhìn ông ta, nhàn nhã ăn dưa hấu.

Chẳng thấy hoảng sợ chút nào.

Không bình thường!

Phải biết rằng, bên bọn họ có đến mười Mệnh Vận Đại Đế, hàng trăm Tuế Nguyệt Đại Đế, mấy trăm Đại Đế bình thường, cộng thêm mấy ngàn cường giả đỉnh cấp.

Mà người trước mặt này lại chẳng hề sợ hãi?

Cực kỳ bất thường!

Sắc mặt Tịnh Thần trở nên hơi khó coi, bây giờ rút lui?

Đùa gì thế chứ?

Cường giả ra ngoài hết, càn quét vô số tinh vực đến hệ Ngân Hà, nhìn thấy nhau một cái rồi quay về sao?

Chẳng phải muốn khiến người ta cười vào mặt họ à?

Có thế nào cũng phải đánh được hai chiêu rồi mới về.

Nghĩ đến đây, Tịnh Thần dùng huyền khí truyền âm cho mọi người: “Trước tiên đánh hai chiêu, nếu thực lực của hai người này quá mạnh, chúng ta sẽ quay về, như thế cũng không đến nỗi mất mặt”.

Nghe thế, các cường giả đều gật đầu tỏ ý có thể chấp nhận.

Quả thật đi cả vạn dặm chạy đến đây, nếu không đánh nỗi hai chiêu mới đi thì dù là bản thân họ cũng thấy khinh thường mình chứ đừng nói là người ngoài.

Dù sao họ cũng có nhiều người.

Sau khi được mọi người đồng ý, Tịnh Thần nhìn người phụ nữ váy trắng, cười nói: “Nghe nói bà đánh nhau rất giỏi, không ngại bọn ta ỷ đông ăn hiếp ít chứ?”

Người phụ nữ váy trắng nhìn Tịnh Thần: “Không ngại đâu”.

Tịnh Thần cười nói: “Được lắm! Giết!”
Chương 745: Không thể miêu tả bằng lời

Vừa dứt lời, các cường giả ở phía sau ông ta lao đến chỗ người phụ nữ váy trắng, người dẫn đầu chính là Chiến Đế.

Chiến Đế nhìn người phụ nữ váy trắng trước mặt, ánh mắt hiện lên vẻ nghiêm trọng, dĩ nhiên ông ta không dám khinh thường bà ấy vì ngay khi nhìn thấy người phụ nữ váy trắng, ông ta đã cảm nhận được mối nguy hiểm.

Nhìn không thấu chính là nguy hiểm.

Thế nên Chiến Đế dồn hết sức, chiến ý cực mạnh lập tức lan tràn ra cả tinh vực.

Các cường giả nền văn minh Vĩnh Sinh còn lại cũng dồn hết sức ra đòn, không dám khinh thường.

Chiêm sư cũng lấy mấy thần vật của mình ra, tranh thủ giết đối phương trong một đòn tấn công.

Đúng lúc này, người phụ nữ váy trắng bỗng siết chặt vỏ dưa hấu trong tay chém một đòn về phía đằng xa.

Vèo!

Vỏ dưa hấu đó bay ra xa, bỗng chốc…

Xoẹt!

Đầu của hàng ngàn cường giả văng lên trời, máu bắn tung tóe.

Giết hết trong tích tắc.

Dĩ nhiên vẫn còn lại một người, đó là Tịnh Thần.

Lúc này Tịnh Thần nhìn hàng ngàn cái đầu máu đầm đìa rơi xuống, cả người như bị sét đánh trúng, đầu óc trống rỗng.

Giết trong tích tắc?

Ngay cả Chiến Đế cũng bị giết trong tích tắc sao?

Tịnh Thần bắt đầu run rẩy, nỗi sợ dâng lên đến cực điểm.

Người phụ nữ váy trắng cách đó không xa lại lấy một miếng dưa hấu ra, cắn một miếng, sau đó nhìn Tịnh Thần: “Ông có thể tiếp tục gọi người”.

Tiếp tục gọi người!

Tịnh Thần nhìn người phụ nữ váy trắng đang ăn dưa, mặt đầy vẻ khó tin: “Bà… bà…”, lúc này ông ta phát điên thật rồi.

Người phụ nữ trước mặt này chỉ tung ra một nhát kiếm đã giết hết hàng ngàn người, trong đó có mười mấy Mệnh Vận Đại Đế, ngoài ra còn có hàng trăm Đại Đế.

Còn có cả Chiến Đế.

Chiến Đế đấy!

Chiến Đế là một trong bốn Đại Đế của thời đại nền văn minh Vĩnh Sinh.

Thế mà lại bị giết?

Một nhát kiếm này làm đảo ngược tín ngưỡng của ông ta.

Dường như nghĩ đến điều gì đó, Tịnh Thần bỗng tức giận gào: “Từ Nhu! Từ Nhu!”

Lúc này cuối cùng ông ta cũng đã hiểu mục đích thật của Từ Nhu.

Đây là âm mưu.

Đây là âm mưu của Từ Nhu.

Ông ta đã bị người phụ nữ này gài bẫy rồi.

Chỉ là ông ta không hiểu chẳng phải Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên là kẻ thù không đội trời chung sao? Người phụ nữ này tính kế mình làm gì?

Nghĩ không hiểu!

Người phụ nữ váy trắng bỗng nói: “Ông có gọi thêm người không?”

Tịnh Thần hoàn hồn, ông ta run giọng nói: “Bà đợi đấy, ta về gọi người”.

Dứt lời, Tịnh Thần xoay người định rời đi nhưng lúc này một tia kiếm quang đâm xuyên qua giữa trán ông ta, khiến ông ta cứng đờ tại chỗ.

Người phụ nữ váy trắng lắc đầu: “Lãng phí thời gian của ta”.

Nói xong, bà ấy kéo người đàn ông áo trắng xoay người đi, lúc này người đàn ông áo trắng bỗng nói: “Khoan đã”.

Người phụ nữ váy trắng nhìn người đàn ông áo trắng, ông ấy mỉm cười: “Cứ luôn có người đến quấy rầy, cũng rất phiền”.

Nói rồi ông ấy vung tay lên, sức mạnh bí ẩn bao phủ lấy ngôi sao màu xanh bên dưới.

Người đàn ông áo trắng cười nói: “Dùng cấm chế phong ấn”.

Nói rồi ông ấy kéo người phụ nữ váy trắng biến mất.

Trong tinh không, Tịnh Thần ngơ ngác nhìn nơi tận cuối tinh không, cơ thể đang dần biến mất, ông ta muốn thông báo cho Vĩnh Sinh Đại Đế nhưng lúc này ông ta đã chẳng thể làm gì được.

Quá xa xôi!

Tịnh Thần nhắm chặt hai mắt.

Lúc này ông ta nhớ đến những lời Diệp Quân từng nói, lúc các ông đánh ta, tại sao không đi điều tra gia tộc đằng sau ta trước đã?

Lúc đó Thần Y Tận – thần linh vũ trụ và nền văn minh Vĩnh Sinh đều tỏ ra khinh thường, cảm thấy nực cười.

Bây giờ nghĩ lại hóa ra tên hề lại là mình.

Tịnh Thần khẽ thở dài, trong mắt ông ta đầy vẻ không cam lòng, bị chủ nhân bút Đại Đạo phong ấn hàng ngàn vạn năm, bây giờ ông ta khó khăn lắm mới giải được phong ấn, xuất hiện lại ở thế gian, thế nhưng lại phải chết.

Đợi hàng ngàn vạn năm, điều đón chờ ông ta lại là cái chết.

Không cam lòng!

Lại là tiếng thở dài, sau đó Tịnh Thần đó biến mất hoàn toàn.

Trong tinh không, hàng ngàn cái đầu đẫm máu dần rơi xuống…



Thần chiến trường.

Trong trận pháp, Diệp Quân đã hôn mê điên cuồng hấp thu sức mạnh Chân Thần, lúc này khí tức cả toát ra từ người hắn ngày càng mạnh, vượt xa cảnh giới Đạo Tiên, không chỉ thế lúc này trong cơ thể hắn lại xuất hiện một tia sáng màu vàng.

Sức mạnh Chân Thần!

Sức mạnh Chân Thần này đang làm cho cơ thể hắn mạnh hơn.

Ở một bên khác, Từ Nhu đã ngã xuống đất, lúc này sức mạnh phản phệ của sức mạnh Chân Thần vẫn còn đó, dù mạnh hơn nàng ta cũng không thể chịu được sức mạnh Chân Thần do Chân Thần để lại.

Sức mạnh Chân Thần liên tục phản phệ cơ thể và thần hồn của nàng ta, cơn đau nhói đó khiến cơ thể nàng ta không khỏi co lại, run rẩy.

Đau như rút xương rút cốt!

Không thể miêu tả được cơn đau nhói đó bằng lời.

Cứ thế hai người, một người nuốt chửng, một người bị phản phệ…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK