Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3181: Ý đồ

Chủ Thần thường trực Chử Lăng đi vào một gian đại điện tĩnh lặng.

Cung kính hành lễ với cái ghế trống duy nhất trong đó.

Một ông lão mặc thần bào, tay cầm Tiểu Tháp bước ra từ thiền điện.

Điện chủ Nam Chủ Thần Điện: Chiêm Tông.

Chử Lăng lại hành lễ càng cung kính hơn, thấp giọng nói: “Đúng như Điện chủ nghĩ, y lựa chọn dẫn Diệp Quân bỏ chạy”.

Chiêm Tông đặt Tiểu Tháp lên bàn, nhấc bút lên bắt đầu vẽ.

Chử Lăng vẫn im lặng khom lưng.

Chiêm Tông lên tiếng: “Nói ta nghe suy nghĩ của ngươi”.

Chử Lăng: “Điện chủ làm gì cũng đúng”.

Chiêm Tông cười: “Ngươi như vậy là không tốt đâu”.

Chử Lăng suy nghĩ một hồi: “Trung Chủ Thần Điện lần này làm to chuyện, mặt ngoài là nhằm vào Diệp Quân, thật ra là nhắm đến Nam Chủ Thần Điện. Họ muốn nuốt trọn chúng ta”.

Chiêm Tông gật đầu: “Tiếp đi”.

Chử Lăng: “Điện chủ, thuộc hạ có điều không hiểu. Họ chỉ thiếu một cái cớ, vì sao chúng ta lại phải cho?"

Chiêm Tông: “Ngươi sai rồi”.

Chử Lăng nhíu mày.

Cây bút trong tay Chiêm Tông di chuyển nhanh hơn: “Cho dù có cái cớ này hay không, họ cũng sẽ nhằm vào chúng ta”.

Chử Lăng vẫn tỏ vẻ hoài nghi.

Chiêm Tông: “Nếu là trước kia khi ta chưa bị thương, họ còn sẽ có điều cố kỵ, không dám trắng trợn như vậy. Nhưng kể từ đó về sau, họ đã không còn e dè gì nữa, cho dù lần này không có Diệp Quân thì cũng sẽ tìm cách khác để tấn công Nam Chủ Thần Điện chúng ta”.

Chử Lăng hạ giọng: “Nhưng chúng ta thả Diệp Quân chạy chính là cho họ một lý do hợp lý!"

Chiêm Tông lại hỏi: “Ngươi thấy vụ khu dân nghèo thế nào?"

Chử Lăng chớp mắt sửng sốt.

Chiêm Tông cười: “Ngươi thật sự cho rằng Nam Tiêu làm ra được kế hoạch thay đổi nơi đó à?"

Chử Lăng nhíu mày: “Ý Điện chủ là y có cao nhân chỉ điểm?"

Chiêm Tông gật đầu: “Nam Tiêu có dũng có mưu nhưng mưu có hạn, tuyệt đối không thể nghĩ ra kế sách tuyệt diệu này. Quan trọng hơn là y cũng không có tòa tháp đó”.

Ánh mắt ông ta liếc sang Tiểu Tháp.

Chử Lăng nheo mắt lại: “Là Diệp Quân”.

Chiêm Tông dừng bút: “Ngươi đến đây nhìn xem”.

Chử Lăng bước tới, thấy trên giấy là hình vẽ giống như một con sông dập dềnh gợn sóng.

Chiêm Tông: “Thời gian trong tòa tháp đó... là một loại thời gian hoàn toàn mới”.

Thấy Chử Lăng nhìn mình, ông ta tiếp tục: “Phải quan sát một vấn đề từ nhiều góc độ. Kiếm tu kia vì sao muốn thay đổi khu dân nghèo? Hắn làm vậy để được gì? Vì mục đích gì mà đến cả Thần vật bực này cũng cam nguyện dâng ra?"

Chử Lăng bắt đầu không hiểu.

Chiêm Tông lại nói: “Có hai giả thiết. Một, tên kiếm tu đó thật sự được Thần bày mưu đặt kế cho”.

Đồng tử Chử Lăng rụt lại: “Việc này...”

Chiêm Tông biết đối phương đang nghĩ gì, cười nói: “Ngươi đang nghĩ không thể nào?"

Chử Lăng: “Nhưng nó...”

Chiêm Tông: “Giả thiết thứ hai, hắn không có liên quan gì đến Thần, vậy thì câu hỏi là hắn lấy tòa tháp này từ đâu ra? Một người có thể sáng tạo thời gian thì lại là như thế nào?"

Sắc mặt Chử Lăng đanh lại.

Chiêm Tông cầm Tiểu Tháp lên ngắm nghía: “Nếu là giả thiết đầu tiên, thì Nam Chủ Thần Điện sẽ thế nào nếu hắn chết dưới tay chúng ta?"

Chử Lăng hạ giọng: “Xử tử toàn điện”.

Chiêm Tông: “Nếu là loại thứ hai thì chúng ta lại sẽ thế nào?"

Chử Lăng: “Bị gán phải một thứ nhân quả nặng nề mà không ai biết đến, có thể gặp họa”.

Chiêm Tông gật đầu.

Chử Lăng lại hỏi: “Nhưng Điện chủ, nếu đã vậy thì tại sao chúng ta không liều chết bảo vệ hắn?"

Chiêm Tông: “Còn một giải thiết thứ ba. Hắn được một thế lực nào đó chống lưng, và hắn là Tiết Độc Giả với mục đích lật đổ Chủ Thần Điện”.

Chử Lăng ngẩn người.

Chiêm Tông: “Nếu quả thật là vậy thì toàn thể Nam Chủ Thần Điện đã thật sự phản bội Thần, sắp phải lên giàn thiêu rồi”.

Chử Lăng im thin thít.

Chiêm Tông lại nói: “Việc như bây giờ mới là tốt. Đưa hắn đi rồi, nhân quả như thế nào cũng sẽ do Trung Chủ Thần Điện gánh vác. Ngươi đã hiểu vì sao ta cho phép Nam Tiêu làm vậy mà còn không giết y chưa?"

Chử Lăng gật đầu: “Thuộc hạ đã hiểu”.

Chiêm Tông: “Nếu Diệp Quân kia thật sự có Thần chỉ bảo thì giữ Nam Tiêu lại chính là đang kết thiện duyên với y, y sẽ thành con bài tẩy. Nhưng nếu hắn là Tiết Độc Giả lại có chống lưng, thì chúng ta có thể lập tức xử lý Nam Tiêu, phủi sạch quan hệ”.

Ông ta đặt bút xuống: “Tiến có thể công, lui có thể thủ”.

Chử Lăng hành lễ: “Thuộc hạ rõ rồi”.

Chiêm Tông lại nói: “Chuyện khu dân nghèo kia có thể làm, nhưng cũng xem tình hình mà thay đổi một chút”.

Chử Lăng nghe ông ta giao phó: “Đừng để đám thương nhân kia được lợi. Nam Chủ Thần Điện sẽ bỏ tiền ra mua sản vật nơi đó rồi bán giá cao lại cho chúng”.

Chử Lăng chần chừ: “Thương nhân đã đẩy giá lên cao, bây giờ muốn mua giá thấp thì e là dân nghèo sẽ không chịu”.

"Nếu không chịu...”

Chiêm Tông bất ngờ vung bút thật mạnh, viết ra hai chữ: Điêu dân.

Chử Lăng bèn hiểu ý.

...
Chương 3182: Đạo cứu rỗi

Nam Tiêu vừa tỉnh lại thì ngồi bật dậy, mờ mịt nhìn xung quanh. Mình còn sống sao?

Y đang ở trong một gian nhà đá, bên ngoài trời mưa tầm tã.

Cách đó không xa là một thiếu nữ đang nằm gục trên bàn chế thuốc.

Y thì thầm: “Tiểu Nhiễm cô nương”.

Đây chính là người Diệp Quân nhờ y trông nom.

Tiểu Nhiễm nghe thấy âm thanh thì giật mình, vội vàng chạy tới: “Nam Tiêu đại nhân tỉnh rồi”.

Y hỏi: “Tại sao ta lại ở đây?"

Tiểu Nhiễm vừa mở miệng thì có một cô gái đi vào.

Nam Tiêu kinh ngạc: “Tang cô nương?!"

Tang Mi đưa gói thuốc trong tay cho Tiểu Nhiễm: “Nấu hết đi”.

"Vâng”.

Cô bé cầm nó đi sang một bên.

Nam Tiêu hỏi: “Tang cô nương đã cứu ta sao?"

Tang Mi: “Ngươi đã tự cứu chính mình”.

Nam Tiêu không hiểu.

Tang Mi cười hỏi: “Ngươi còn tin vào Thần chứ?"

Nam Tiêu nói sau một hồi im lặng: “Thần chủng trong người ta đã bị loại bỏ, không còn tư cách đó”.

Tang Mi: “Đó cũng không hẳn là chuyện xấu”.

Nam Tiêu nhíu mày.

Tang Mi đi đến bên cửa sổ, nhìn ra màn mưa như đang muốn cuốn trôi đất trời.

Nam Tiêu hạ giọng: “Ta biết cô nương không phải phàm nhân. Diệp huynh hiện đang bị Trung Chủ Thần Điện nhắm đến, vô cùng nguy hiểm, cô...”

Tang Mi ngắt lời: “Đạo cứu rỗi ở ngay trong mỗi người”.

Nam Tiêu càng không hiểu.

Tang Mi chỉ nói: “Mưa lớn hơn nữa đi, để gột rửa cả thế giới này”.

...

Trong tinh không, một vùng thời không khẽ cử động.

Diệp Quân bước ra từ đó.

Hắn đang định rời đi thì bị vô số thần thức từ tinh vực xa xôi khóa lại.

Một tia kiếm quang bay vút tới từ nơi xa, hắn vừa nhìn thấy thì nó đã ập đến.

Diệp Quân bước tới, vung kiếm chém ra.

Ý Kiếm!

Ruỳnh!

Kiếm quang bùng nổ như núi lửa khiến Diệp Quân lùi lại liên tục. Nó đập vỡ tinh vực khiến bồn bề trở thành đen nhánh.

Diệp Quân nhìn về nơi xa, thấy một thanh niên lưng đeo hộp kiếm đi tới.

Là Quan Kiếm.

Gã cười nói: “Ngươi cũng là kiếm tu”.

Diệp Quân ngưng tụ ý kiếm trong tay.

Quan Kiếm lại nói: “Lập ý từ vô địch, đúng là thú vị. Nhưng nó lớn tới vậy, ngươi dùng nổi sao?"

"Không mượn ngươi quan tâm”.

Diệp Quân biến mất.

Xoẹt!

Kiếm quang như sấm xẹt qua, dù cách vạn trượng cũng đã tới nơi.

Quan Kiếm bật cười, vung tay lên. Một thanh kiếm phóng ra từ cái hộp trên lưng y rồi chém xuống vào kiếm của Diệp Quân.

Có tiếng thứ gì đó bị vỡ vang lên, nghe chói tai vô cùng.

Ầm!

Lực xung kích từ cú va chạm lan ra bốn phía, tinh hà như một tấm kính vỡ gặp phải chấn động, lập tức nát bấy.

Các cường giả Chủ Thần Điện không dám đến gần mà tụ tập lại cách đó trăm nghìn trượng.

Trong số đó có Quân U.

Bọn họ thấy Diệp Quân đánh ngang tay với Quan Kiếm thì ngạc nhiên vô cùng. Gã vừa là Chiêm Tông đứng thứ ba vừa là kiếm tu, chiến lực mạnh mẽ nhường nào.

Vậy mà người kia có thể không phân cao thấp.

Yêu nghiệt từ đâu ra đây?

Quân U lại bình thản vô cùng.

"Ha ha!"

Quan Kiếm bật cười, hai mắt ngập tràn chiến ý: “Hiếm lắm mới thấy kiếm tu mạnh như ngươi. Đến đây ăn một kiếm của ta thử!"

Gã khép ngón tay lại.

U u u!

Tiếng kiếm minh vang lên, một thanh kiếm khác bay ra từ hộp, nhằm vào Diệp Quân.

Theo sau nó là kiếm khí dài vạn trượng, khí thế như núi lở.

Diệp Quân nhắm mắt, vươn tay ngưng tụ ý kiếm, không chỉ có Vô Địch mà còn có Trật Tự.

Sức mạnh tín ngưỡng.

Vô địch ý.

Kết hợp hai loại kiếm đạo.

Kiếm thế quanh người hắn bùng nổ, quét sạch tinh hà.
Chương 3183: Áp chế thời gian

Ai nấy đều kinh hãi khi nhìn thấy hai loại kiếm ý xuất hiện.

Có nghĩa là tên kiếm tu này tu hai loại kiếm đạo, mà cái thứ hai còn mạnh hơn cái thứ nhất.

Đúng là siêu thiên tài!

Ánh mắt Quân U hình Diệp Quân không có lấy một chút dao động.

Kiếm của Quan Kiếm vừa lao tới, Diệp Quân vung ý kiếm về trước, khiến hai loại kiếm ý phóng ra.

U u u!

Tiếng kiếm minh lảnh lót thiên hà.

Ruỳnh!

Hai bên như hai ngọn núi lửa đồng thời phun trào, kiếm khí phun ra từng đợt như sóng.

Các cường giả dưới Chủ Thần đều bị sóng xung kích đẩy lui.

Kiếm khí liên tục phun ra từng đợt không dứt, nơi hai người kia va chạm đã thành biển kiếm khí, mà họ vẫn không ngừng chiến đấu, lại đẩy ra hàng loạt tia kiếm khí.

Các cường giả dưới Chủ Thần vội vã lùi lại, không dám đứng mũi chịu sào.

Quân U vẫn đứng lại bên các Chủ Thần, hai mắt dán vào biển kiếm khí.

Một cường giả Chủ Thần đứng cạnh cô ta thở dài: “Kiếm đạo của người này thật đáng sợ, cả hai loại đều đã đại thần, không hề kém cảnh giới Chủ Thần. Tinh vực Chủ Thần từ khi nào xuất hiện thiên tài thế này?"

Tiêu Uyên thấp giọng đáp: “Hắn đến từ vũ trụ khác”.

Cường giả kia quay lại hỏi: “Từ nơi khác ư?"

Tiêu Uyên gật đầu.

Người kia nói: “Không ngờ có nơi nào khác sinh ra được yêu nghiệt bực này”.

Hai mắt Tiêu Uyên bừng bừng sát khí: “Tuyệt đối không thể để hắn sống”.

Cường giả kia gật đầu: “Hắn mà sống thì sẽ thành đại họa cho Chủ Thần Điện. Tất cả tập trung vào, một khi hắn có dấu hiệu bỏ chạy thì lập tức ra tay, không được cho hắn cơ hội”.

Ai nấy rơi vào im lặng.

Những lời này còn có ý nghĩa là một khi Quan Kiếm có dấu hiệu thua trận thì tất cả phải tiến lên.

Vấn đề là kiếm tu kia thắng được Quan Kiếm sao?

Vẻ mặt ai nấy đều trở nên nghiêm trọng.

Bên trong biển kiếm khí, không ngừng có hai luồng kiếm quang đan chéo vào nhau, mỗi lần va chạm đều tạo ra sóng xung kích mạnh mẽ.

Trận chiến đã hấp dẫn sự chú ý của các cường giả trong tinh vực, nhưng khi những người này vừa thấy người của Chủ Thần Điện thì lập tức rời đi.

Ruỳnh!

Một tiếng nổ đinh tai vang lên khi đám mây kiếm khí dâng cao mấy trăm nghìn trượng. Hai bóng người liên tục thối lui, xé nát biển kiếm khí.

Diệp Quân dừng lại, ngưng tụ ra ý kiếm từ hai loại kiếm ý Vô Địch và Trật Tự, quanh người là kiếm ý dâng trào như sóng thần.

Quan Kiếm cũng lơ lửng trên không, áo choàng phấp phới, kiếm thế ùa ra quanh người. Không như Diệp Quân, kiếm đạo của gã vô cùng kinh khủng, mang đến cảm giác bị áp bách.

Gã lộ vẻ hưng phấn tột cùng: “Không ngờ kiếm đạo Trật Tự có thể phát triển thành như vậy, đúng là bất ngờ. Nhưng năng lực của ngươi thì không thể làm điều đó, hẳn là còn có đồng bọn...”

Gã càng trở nên phấn khích.

Nếu có thể hốt trọn ổ đám này thì đúng là lập công lớn rồi!

Quan Kiếm bèn bước tới: “Ta không chơi với ngươi nữa. Kiếm tu, mở to con mắt ra xem cái gì gọi là kiếm đạo tối cao này!"

Gã khép hai ngón tay lại: “Khởi!"

Ù ù!

Tiếng kiếm minh vang lên khi ba thanh kiếm trong chiếc hộp sau lưng gã phóng lên cao. Ba màu sắc tím, vàng, đen của chúng đại diện cho ba loại Kiếm Đạo khác nhau, đồng loạt lao tới với kiếm khí kéo dài vạn trượng.

Giữa đường, ba thanh kiếm hợp lại làm một.

Uỳnh!

Kiếm thế kinh khủng quét sạch bốn phía.

Mấy cường giả Chủ Thần ở xa cũng bị nó đẩy lùi.

Bọn họ hốt hoảng nhìn nhau, sau đó như biết chuyện này sắp sửa kết thúc mà đồng thời nhìn sang bên kia.

Diệp Quân tuyệt đối không ngăn được chiêu này!

Chỉ thấy hắn nhắm mắt lại, khi ba thanh kiếm kia chỉ còn cách vài chục trượng thì bất ngờ thả chậm tốc độ. Đến khi những người khác hoàn hồn thì chúng đã dừng lại tại chỗ.

Quan Kiếm thốt lên: “Ngươi... sao có thể áp chế thời gian?!"

Một thanh kiếm đã lao tới.

Thanh Huyền!

Mang theo hai loại kiếm ý.

Quan Kiếm luống cuống, nhưng không biết nhận ra điều gì mà hai mắt trợn to.

Xoẹt!

Mũi kiếm đâm vào giữa trán.

Cố định gã tại chỗ.

Thì ra khi gã vừa nhìn thấy thanh kiếm thì nó cũng đã đâm tới.

Không thời gian nơi gã đang đứng khác với Diệp Quân.

Nó đã bị áp chế rồi!
Chương 3184: Thể diện

Các cường giả kia thấy Quan Kiếm bị đánh bại thì ngây ra như phỗng.

Gã bỏ mạng rồi ư?

Chỉ thấy kiếm Thanh Huyên chấn động, hấp thu linh hồn Quan Kiếm. Diệp Quân thu ba thanh kiếm, hộp kiếm và nhẫn của gã vào.

Các cường giả kia hoàn hồn, một người la lên: “Giết!!"

Tất cả đồng loạt ra tay.

Nhưng Diệp Quân đã ngự kiếm biến mất tiêu.

Tiêu Uyên vừa giận vừa sợ: “Hắn vừa dùng áp chế thời gian, chắc chắn tiêu hao rất nhiều sức lực! Giờ hắn đang rất yếu rồi!"

Các Chủ Thần nghe vậy thì đuổi theo.

Phải biết Quan Kiếm không phải là cường giả Chủ Thần bình thường.

Gã có quan ấn trong tay, nhưng chưa kịp sử dụng đã bị chém.

Không những hoảng sợ, họ còn nhận ra được chuyện này nghiêm trọng cỡ nào.

Nếu để tên yêu nghiệt Diệp Quân chạy thoát thì sẽ khó khăn vô cùng, không khác gì thả hổ về rừng.

Trái với những người kia, Quân U không đuổi theo mà rời đi để gặp một người.

Bàn cờ đã chuẩn bị xong, đến lúc đặt quân rồi.

...

Khu dân nghèo.

Tuy Diệp Quân bị truy sát, Nam Tiêu bị cách chức nhưng chính sách nơi này vẫn được thi hành vì nó có lợi cho Chủ Thần Điện.

Thương thế Nam Tiêu đã khá hơn nhiều nhưng tu vi mất hết, trở thành một người phàm.

Y ngày ngày giúp Tiểu Nhiễm vài chuyện lặt vặt, vì trước kia khi còn quyền lực vẫn luôn bảo vệ quyền lợi cho dân nghèo mà cho dù hiện nay đã bị cách chức nhưng đãi ngộ vẫn rất tốt, vẫn được đối đãi đầy tôn trọng, ai gặp cũng sẽ gọi là đại nhân.

Nhưng lúng túng cũng là không thể tránh khỏi.

Nam Tiêu đang giúp Tiểu Nhiễm gánh thức ăn về gian nhà đá thì nghe một âm thanh vang lên từ phía sau.

"... Nam Tiêu đại nhân?"

Y quay lại, thấy đó là một thị vệ Chủ Thần Điện, đúng hơn là thị vệ cấp dưới của Tư Mệnh Phủ, là thuộc hạ của thuộc hạ của thuộc hạ của y.

Thị vệ kia thấy gương mặt y thì cả kinh: “Đúng là ngươi rồi... Sao lại ở nơi này...”

Người này nhìn đôi gánh trên vai Nam Tiêu với vẻ kỳ lạ.

Y không đáp lời mà dẫn Tiểu Nhiễm đi.

Chuyện Nam Tiêu trú tại khu dân nghèo nhanh chóng được lan truyền, mỗi ngày đều có vô số người từ Chủ Thần Điện đến gõ cửa.

Không ai chế nhạo nhưng sự thương hại vẫn tồn tại trong ánh mắt và giọng nói họ.

Ngươi từng cao cao tại thượng biết bao nhiêu, bây giờ lại thành phế nhân thế này, đúng là khiến lòng người cảm khái.

Một hôm nọ, khách đến là một người đàn ông.

Khuất Tấn.

Chủ Thần thứ bảy đương nhiệm.

Tiểu Nhiễm thấy ông ta đến thì lúng túng không biết làm sao, bèn gọi người đang loay hoay nấu thuốc: “Nam Tiêu đại nhân...”

Y mỉm cười: “Cháu đang định đi mua đồ đúng không? Mau đi đi”.

Tiểu Nhiễm chần chừ một hồi rồi gật đầu: “Vâng”.

Rồi vội vàng chạy đi.

Nam Tiêu không ngừng quạt nồi thuốc: “Nghe nói ngươi đã thành Chủ Thần, chúc mừng”.

Khuất Tấn ngồi xuống trên băng ghế đá: “Ta vừa nhận được tin, huynh đệ Diệp Quân của ngươi đã chạy trốn”.

Nam Tiêu ngẩn ra rồi cười lên: “Lợi hại”.

Khuất Tấn: “Có đáng không?"

Im lặng một hồi, Nam Tiêu đáp: “Đáng hay không đáng cũng vậy, quan trọng là không thẹn với lòng”.

Khuất Tấn cũng trầm ngâm hồi lâu mới đáp: “Để ta sắp xếp một chỗ cho ngươi”.

Nam Tiêu lắc đầu: “Không cần”.

Khuất Tấn cũng không dây dưa thêm mà chỉ gật đầu rồi đi mất.

"Bảo trọng”.

Chiếc quạt trong tay dừng lại, Nam Tiêu ngẩn ngơ nhìn nồi thuốc.

Không phải y không muốn làm lại từ đầu, nhưng Thần chủng đã bị nhổ, tu vi cũng mất sạch, căn cơ đều không còn.

Không thể làm lại được nữa.

Y đã hoàn toàn xong rồi.

Cả đời này cũng không thể trở lại như xưa.

Nam Tiêu ngồi xuống trên giường, thất thần nhìn ra cửa sổ.

Ánh mắt của những người đến thăm viếng... có chế nhạo, có đồng cảm, càng có nhiều thương hại.

Mà y sợ nhất chính là phải gặp lại những người huynh đệ cũ kia.

Khoảnh khắc suy sụp nhất của một người chính là khi trung niên thất thế.

Nam Tiêu cũng biết sở dĩ y còn sống không phải vì Chủ Thần Điện nhân từ, mà vì y đã trở thành một quân cờ.

Ngẫm lại mình khi xưa hăng hái bao nhiêu, nhìn lại mình bây giờ.

Y bật ra một tiếng cười thê lương, chậm rãi nằm xuống, khí tức dần suy yếu cho đến khi biến mất.

Đã không còn hy vọng sống, chi bằng chết đi còn giữ được thể diện.
Chương 3185: Khổ cả đời

Không biết qua bao lâu, Nam Tiêu từ từ mở mắt ra.

Ý nghĩ đầu tiên của y là: mình chưa chết?

Y đột nhiên ngồi dậy, mà lúc này, y vẫn đang trên giường.

Chuyện gì vậy?

Mặt Nam Tiêu mờ mịt.

Cách đó không xa, Tiểu Nhiễm còn đang sắc thuốc cho y, cô ta nhẹ nhàng quạt lửa, thỉnh thoảng thổi một phát sẽ có hơi nóng bốc ra từ trong ấm sắc thuốc.

Lúc này, Tang Mi đi vào trong nhà đá, cô ta nhìn Nam Tiêu: “Dậy đi đi.”

Nam Tiêu im lặng.

Tang Mi lại nói: “Đi chuyến này, nếu ngươi vẫn muốn chết, tùy ngươi.”

Nói xong, cô ta nhìn Tiểu Nhiễm, khẽ cười nói: “Tiểu Nhiễm, muội cũng tới đi.”

Tiểu Nhiễm vội bỏ quạt xuống: “Được được!”

Tang Mi dẫn Tiểu Nhiễm đi ra ngoài, Nam Tiêu im lặng một lát, cũng đứng dậy đi ra theo.

Tang Mi dẫn hai người đi trên đường, mặc dù bây giờ ở đây đã tấc đất tấc vàng, nhưng, môi trường ở đây chưa thay đổi, còn bẩn thỉu mất trật tự, những người chưa bán đất, vẫn sống nghèo khổ như cũ.

Tiểu Nhiễm kéo Tang Mi, theo sát.

Sau bọn họ, Tiêu Nam cũng thong thả đi theo, y im lặng, tâm như tro tàn.

Tang Mi bỗng quay đầu nhìn một ngôi nhà đá cách đó không xa, trước nhà đá, có một người đàn ông đang ngồi, người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mặc một bộ đồ rách rưới, đang bưng một cái bát mẻ ăn như hổ đói.

Tang Mi nhìn người đàn ông đó, nói: “Biết hắn tên gì không?”

Tiểu Nhiễm vội nói: “Hắn tên Tam Cẩu. Ta nghe cha nói, lúc hắn sáu tuổi, cha mẹ chết hết, nhặt đồ khắp nơi để ăn. Sau khi trưởng thành, cưới một tỉ tỉ đầu óc có vấn đề, nhưng về sau, vị tỷ tỷ đó khó sinh, chết chung với đứa bé rồi…”

Nói rồi, vẻ mặt cô ta trở nên âm u.

Tang mi nhìn Nam Tiêu: “Ngươi khổ, ngươi có khổ như hắn không?”

Nam Tiêu im lặng.

Tang Mi khẽ sờ đầu Tiểu Nhiễm: “Mẹ Tiểu Nhiễm mất sớm, ngươi biết mẹ muội ấy chết thế nào không? Là bị đói chết đấy.”

Trong lòng Tiểu Nhiễm đau xót, nước mắt lập tức rơi xuống.

Tang Mi nhìn xung quanh: “Ngươi cảm thấy khổ, nhưng những người ở đây, mỗi người đều khổ hơn ngươi.”

Nam Tiêu vẫn im lặng.

Ánh mắt Tang Mi dần trở nên lạnh lùng: “Ai nói vòng tuần hoàn định mệnh không dày? Lẽ trời là thứ không công bằng trên thế giới này nhất, dựa vào đâu có người sinh ra đã vào nhà vương hầu tướng quân, còn có người lại là bá tánh bình dân? Dựa vào đâu có người sinh ra, đã có thể chất đặc biệt trời sinh, tu một ngày ngàn dặm, còn có người thì không có căn cốt trời cho, cả đời không thể tu hành?”

Nói rồi, cô ta liếc Nam Tiêu: “Ngươi có thể trả lời ta không?”

Tiêu Nam giữ im lặng.

Tang Mi thu mắt: “Ngươi biết lai lịch của ba chữ ‘thần minh’ không?”

Nam Tiêu nhìn Tang Mi, Tang Mi nói: “Thần minh không phải tự phong, mà là được chúng sinh kính trọng, người cầm quyền, nếu thật tâm thật lòng vì bá tánh, họ sẽ tự tôn ngươi là thần minh, song, cái được gọi là chúng thần trong Chúng Thần Điện ngày nay, có mấy người sẽ coi trọng chúng minh? Họ ở trong điện thờ, danh là phục vụ chúng sinh, nhưng thật ra lại là chủ nhân chúng sinh.”

Nói rồi, cô ta nhìn Nam Tiêu, chữ sắc như tên: “Vì sao có khu ổ chuột? Nỗi khổ của chúng sinh, một nửa là do trời, một nửa là do người, Nam Tiêu ngươi thân là Thần cấp cao trong Chúng Thần Điện, có biết chúng sinh khổ không? Đã làm gì chưa? Chưa! Không chỉ ngươi, toàn bộ Chúng Thần Điện, nhìn trước mắt, không phải là vì tương lai của mình, hiểu sai sách thần, giỏi đoán ý trên, vì để mình đạt được nhiều sức mạnh hơn, a dua nịnh hót bên trên, ức hiếp kẻ dưới, quyền càng lớn, bắt nạt càng quá.”

Sắc mặt Nam Tiêu hơi trắng.

Tiểu Nhiễm chưa từng Tang Mi nghiêm khắc như vậy, lập tức hơi sợ hãi, nắm chặt ống tay áo của Tang Mi.

Tang Mi đảo mắt nhìn xung quanh, nhẹ giọng nói: “Toàn bộ Chúng Thần Điện, còn không bằng một tên báng bổ. Một kẻ Tiết Độc ngoại lai trong mắt Chúng Thần Điện, nhưng bằng lòng đứng ra vì những người không hề liên quan, hy sinh Tiểu Tháp Chí Bảo của mình, không danh, không lợi. Còn bây giờ, lại sắp bị cái gọi là thần của Chúng Thần Điện đuổi giết. Loại Chúng Thần Điện này, giữ lại có ích gì?”

Trong lòng Nam Tiêu phát run, khó tin nhìn Tang Mi, lời này… Thật sự hơi đại nghịch bất đạo.

Tang Mi nhìn Nhị Cẩu ngồi ở cửa cách đó không xa, nhẹ giọng nói: “Nam Tiêu, ngươi nhìn những người ở nơi này xem, bọn họ vì một kẻ bị Chúng Thần Điện cho là ‘kẻ Tiết Độc’ mà không khí lắm mới có một hy vọng, nhưng bây giờ, Chúng Thần Điện lại đột nhiên thay đổi chính sách, bọn họ bắt đầu phá giá mua tài sản của những bá tánh này. Chúng sinh sống thế nào?”

Nói rồi, cô ta khẽ lắc đầu: “Tức giận mà khuất phục thôi.”

Hai tay Nam Tiêu run rẩy.

Tang Mi lại nói: “Người sống, nên có niềm tin của mình, Nam Tiêu, nếu ngươi là người thường, ngươi không cần đặt chúng sinh trong lòng, vì đó không phải trách nhiệm của ngươi, nhưng vấn đề là ngươi không phải, đã ăn lộc của chúng sinh, thì nên ra sức vì chúng sinh. Thần chủng thật sự, cái gọi là Tịnh Hỏa thì không trừ khử được, Nam Tiêu ngươi nếu tranh giành vì chúng sinh, Tịnh Hỏa sẽ vì Thần chủng của ngươi mà càng đốt càng sáng.”

Nói rồi, cô ta kéo Tiểu Nhiễm đi về nơi xa: “Nếu ngươi chưa từng biết nỗi khổ của chúng sinh, vậy, bây giờ là cơ hội tốt nhất của ngươi. Ngươi mới khổ có vài ngày, đã không chịu nổi muốn chết, ngươi cũng không nghĩ xem, có người, bọn họ khổ cả đời đấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK