Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 796: Cách tu luyện đơn giản

Trong phòng, Tô Tử thấy Diệp Quân đã tỉnh bèn ôm hắn vào lòng, khẽ nói: “Không sao chứ?”

Diệp Quân lắc đầu, hắn nhìn cái bình ngọc trắng trong tay Tô Tử, Tô Tử hơi do dự.

Diệp Quân cười nói: “Tôi xem thử”.

Tô Tử gật đầu, sau đó mở bình ngọc trắng ra, trong bình chỉ có hai viên đan dược.

Diệp Quân ngửi rồi nói: “Không có vấn đề gì”.

Nghe thế Tô Tử vội đổ một viên đan dược ra đút cho Diệp Quân uống.

Đan dược đi vào trong cơ thể, mặc dù không có linh khí nhưng hắn cũng cảm thấy dễ chịu hơn, hắn chậm rãi đứng lên. Sau đó được Tô Tử đỡ đến bên giường, hắn nằm xuống giường rồi thở ra một hơi, thầm than sau này không thể dễ dàng khiêu chiến với phong ấn đó nữa.

Cứ thế thì không chịu được mất.

Dường như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân quay đầu sang nhìn Tô Tử ở một bên, mỉm cười nói: “Cô về đi”.

Tô Tử lại lắc đầu: “Tôi không yên tâm”.

Diệp Quân nói: “Tôi đã không sao rồi, hai ngày nữa chúng ta sẽ đến Yến Kinh, ngày mốt là sinh nhật cô, chắc cô có rất nhiều việc cần xử lý”.

Tô Tử vẫn lắc đầu.

Diệp Quân cười nói: “Vậy cô muốn ngủ chung với tôi à?”

Nghe Diệp Quân nói thế, mặt Tô Tử đỏ bừng, như nghĩ đến điều gì, cô ấy bỗng ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân, cười nói: “Có thể đấy”.

Diệp Quân sửng sốt.

Thấy Diệp Quân ngây người, Tô Tử liếc mắt nhìn hắn: “Có tâm nghĩ mà không có gan làm”.

Nói rồi cô ấy đi đến ghế sofa bên cạnh nằm xuống, sau đó nói: “Ngủ đi”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Lúc này Diệp Quân đã vô cùng mệt mỏi nên không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau.

Khi thức dậy Tô Tử nhận ra mình đã nằm ở trên giường, cô ấy bỗng quay sang nhìn một bên, Diệp Quân đang nằm trên ghế sofa.

Lúc này Diệp Quân mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt của Tô Tử, hắn mỉm cười: “Cô tỉnh rồi à?”

Tô Tử gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân cười nói: “Đi ăn cơm thôi”.

Tô Tử cong môi cười: “Ừ”.

Hai người chia nhau ra đi tắm, đánh răng một lúc sau mới ra khỏi phòng, sau khi ăn bữa sáng xong, hai người tạm biệt, dù sao Tô Tử vẫn còn rất nhiều việc phải làm.

Diệp Quân đứng trước cửa khách sạn bắt đầu cảm thấy hơi lúng túng.

Ngày mai là sinh nhật Tô Tử, nên tặng quà gì đây?

Diệp Quân bỗng nói: “Ra đây đi”.

Hắn vừa dứt lời, một người phụ nữ bỗng bước ra, chính là Hiêu Hiêu, hôm nay Hiêu Hiêu không mặc đồng phục mà mặc một chiếc váy dài bằng len bó sát người, dáng người rất cân đối, cực kỳ nóng bỏng, cũng rất hấp dẫn.

Diệp Quân nhìn Hiêu Hiêu: “Vẫn còn đi theo tôi à?”

Hiêu Hiêu nhìn Diệp Quân: “Tôi muốn nói chuyện với anh Diệp”.

Diệp Quân gật đầu: “Vừa đi vừa nói, tôi cũng đang có chuyện muốn hỏi cô”.

Hiêu Hiêu không nói gì mà nhìn Diệp Quân.

Hai người đi sang con phố bên cạnh, Diệp Quân nói: “Cô hỏi đi”.

Hiêu Hiêu nhìn Diệp Quân: “Hỏi gì cũng được sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Tôi không đảm bảo sẽ trả lời”.

Hiêu Hiêu im lặng một lúc lâu mới hỏi: “Anh là tu tiên sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Vẻ mặt Hiêu Hiêu trở nên nghiêm trọng.

Đúng là người tu tiên!

Hiêu Hiêu kiềm chế sự chấn động trong lòng xuống, lại hỏi: “Đến đây là…”

Diệp Quân nói: “Thừa kế gia nghiệp”.

Thừa kế gia nghiệp!

Hiêu Hiêu sửng sốt.

Diệp Quân nhìn Hiêu Hiêu: “Cô là người của Long Tổ?”

Hiêu Hiêu gật đầu.

Diệp Quân lại hỏi: “Chấp pháp?”

Hiêu Hiêu nói: “Phải”.

Diệp Quân bỗng hỏi: “Cô có muốn tu tiên không?”

Hiêu Hiêu sửng sốt.

Diệp Quân nhìn Hiêu Hiêu: “Có muốn không?”

Hiêu Hiêu vội nói: “Có thể sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Được chứ”.

Hiêu Hiêu trầm giọng nói: “Điều kiện của anh…”

Diệp Quân nói: “Sau này cô giúp tôi xử lý vài chuyện mà tôi không muốn giải quyết”.

Hiêu Hiêu lập tức nói: “Được”.

Diệp Quân nhìn Hiêu Hiêu: “Không sợ tôi làm chuyện phạm pháp à?”

Hiêu Hiêu nhìn Diệp Quân: “Bọn tôi cũng không thể ngăn cản anh làm chuyện phạm pháp nhưng tôi tin anh sẽ không làm thế”.

Diệp Quân cười nói: “Tại sao?”

Hiêu Hiêu trầm giọng nói: “Anh giết Hứa Tân là vì Hứa Tân muốn giết anh, hơn nữa còn muốn bắt cóc cô Mộc. Anh giết Mục Võ là vì Mục Võ đến giết anh trước, giết Lý Minh Bác cũng thế, anh chưa từng chủ động giết ai, thế nên anh là kiểu người không đắc tội với tôi thì tôi cũng không động đến người ta”.

Diệp Quân bỗng hỏi: “Người đứng phía sau Hứa Tân có nhắm vào cô Mộc đó không?”

Hiêu Hiêu bình tĩnh nói: “Anh yên tâm, bọn tôi đã giải quyết cả rồi”.

Diệp Quân nhìn Hiêu Hiêu: “Có lòng rồi”.

Hiêu Hiêu hỏi: “Có cần tôi bái anh làm thầy không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không cần đâu”.

Hiêu Hiêu chớp mắt: “Đi theo anh học hỏi, cuối cùng có thể bay được không? Là kiểu bay trên trời ấy”.

Diệp Quân cười nói: “Có thể”.

Hiêu Hiêu khá phấn khích: “Được”.

Diệp Quân nhìn xung quanh, sau đó nói: “Nơi này rất ít linh khí, tu hành bình thường cực kỳ khó khăn nhưng cô có thể học các bước nền tảng trước”.

Hiêu Hiêu gật đầu: “Đều nghe theo anh”.

Diệp Quân nói: “Cô có giấy bút đó không?”

Hiêu Hiêu nói: “Anh đợi một lát”.

Nói xong, cô ấy xoay người biến đâu mất không thấy.

Dị năng của cô ấy là ẩn thân, nhưng ngoài ẩn thân thì không có tác dụng khác, mục tiêu của cô ấy vẫn là bay.

Chẳng mấy chốc Hiêu Hiêu lại xuất hiện trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân cầm lấy bút bắt đầu viết, một lúc sau hắn đưa tờ giấy cho Hiêu Hiêu: “Đây là cách tu luyện đơn giản, cô có thể tu luyện theo cái này”.

Cách tu luyện đơn giản!

Với hắn thì đây là cách tu luyện đơn giản nhưng trên ngôi sao màu xanh này thì là cách tu luyện tuyệt đỉnh.

Hiêu Hiêu như nhặt được bảo vật, vội vàng nhận lấy, chân thành nói: “Cảm ơn anh”.

Diệp Quân cất bút đi, sau đó nói: “Hỏi cô một câu”.

Hiêu Hiêu nói: “Anh hỏi đi”.

Diệp Quân nói: “Sinh nhật của các cô gái thì nên tặng gì?”
Chương 797: Lén lười biếng

Hiêu Hiêu chớp mắt: “Tặng cô Tô Tử à?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Hiêu Hiêu suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Nếu là bình thường thì càng đắt tiền càng tốt, chẳng hạn như đồ trang sức hay thứ gì đó. Nhưng gia cảnh cô Tô Tử không tầm thường, nên có khi cô ấy không thích mấy món này”.

Diệp Quân gật đầu: “Tôi cũng nghĩ thế”.

Hiêu Hiêu nói: “Phải tặng thứ gì đó khác biệt một chút”.

Diệp Quân nhìn Hiêu Hiêu: “Cô nói thử xem”.

Hiêu Hiêu trầm tư hồi lâu rồi nói: “Anh có gì?”

Có gì?

Diệp Quân sửng sốt.

Bây giờ mình có gì?

Hiện giờ mình chẳng có gì cả.

Nghĩ đến đây, hắn lắc đầu khẽ cười.

Nhìn thấy vẻ mặt Diệp Quân, Hiêu Hiêu do dự một chốc rồi nói: “Có bảo vật tiên gia không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không có”.

Hiêu Hiêu im lặng.

Diệp Quân cũng không nói gì, quả thật hơi lúng túng.

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân bỗng nói: “Từ đây đến núi Phạn Tịnh có xa không?”

Núi Phạn Tịnh!

Hiêu Hiêu nhìn Diệp Quân: “Một tiếng đồng hồ”.

Diệp Quân nói: “Dẫn tôi đi”.

Chỉ có thể tìm chủ nhân bút Đại Đạo mượn chút bảo vật, vì Nhị Nha từng nói chủ nhân bút Đại Đạo có rất nhiều bảo vật, nghe Diệp Quân nói thế, Hiêu Hiêu nói: “Đi luôn”.

Nói rồi cô ấy gọi một cuộc điện thoại, không lâu sau một chiếc siêu xe bỗng chạy đến bên cạnh hai người.

Hiêu Hiêu vẫy tay, tài xế xuống xe rời đi.

Hiêu Hiêu nhìn Diệp Quân: “Đi thôi”.

Diệp Quân nhìn chiếc xe trước mặt, sau đó nói: “Chiếc xe này đẹp quá”.

Hiêu Hiêu nói: “Kiểu dáng mới nhất, gần một trăm triệu tệ Hoa Hạ”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó bước lên xe, Hiêu Hiêu đạp chân xe, chiếc xe chạy vụt đi như một mũi tên rời khỏi cung.

Hiêu Hiêu bỗng nói: “Lúc các anh bay lên trời có nhanh như chiếc xe này không?”

Diệp Quân nhìn Hiêu Hiêu: “Nhanh hơn gấp mấy chục ngàn lần”.

Hiêu Hiêu chớp mắt: “Xem như tôi chưa hỏi”.

Diệp Quân nhắm hai mắt lại, núi Phạn Tịnh, chủ nhân bút Đại Đạo đang ở núi Phạn Tịnh thật sao?

Cho dù thế nào cũng phải đi xem thử.

Hiêu Hiêu lại hỏi: “Anh và Tôn Ngộ Không, ai lợi hại hơn?”

Diệp Quân nhíu mày, quay sang nhìn Hiêu Hiêu: “Tôn Ngộ Không?”

Hiêu Hiêu gật đầu: “Con khỉ đó”.

Diệp Quân nhìn Hiêu Hiêu: “Lái xe cho đàng hoàng, tôi có thể chết nhưng tôi không muốn chết vì tai nạn xe, vì như thế quá mất mặt”.

Hiêu Hiêu nói: “Ồ”.

Không dám hỏi thêm nữa, chuyên tâm lái xe.

Chưa đến một tiếng sau, hai người đã đến núi Phạn Tịnh.

Núi Phạn Tịnh được đặt tên theo Phạn Thiên Tịnh Thổ, kéo dài hàng trăm dặm, nguy nga tráng lệ, là một trong những danh lam thắng cảnh nổi tiếng nhất ở Kiềm Châu.

Khi hai người đến dưới chân núi Phạn Tịnh, người xung quanh như thủy triều, cực kỳ đông vui nhộn nhịp.

Hai người đi lên núi, Diệp Quân ngước mắt nhìn, có thể thấy giữa các đỉnh núi xa xa là mấy ngôi chùa được xây tựa vào núi, xa hơn là biển mây.

Lúc đi đến sườn núi, Diệp Quân phát hiện trong các đỉnh núi ở cách phía trước họ không xa có một bức Phật nằm bằng đá, dài khoảng một ngàn mét, cực kỳ tráng lệ.

Hiêu Hiêu nhìn bức tượng Phật nằm nói: “Người từ khắp mọi nơi đến núi Phạn Tịnh đa phần đến đây để bái lạy vị Phật này, thế nên người đời gọi núi là Phật, Phật chính là núi”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, hai người tiếp tục đi lên đỉnh núi, lúc đến đỉnh núi chính, Diệp Quân quay đầu lại nhìn, phóng tầm nhìn ra xa có thể nhìn thấy phong cảnh của cả thành phố này.

Phong cảnh tuyệt đẹp.

Diệp Quân nở nụ cười, chủ nhân bút Đại Đạo lại biết chọn địa điểm ghê, ngày nào cũng tu luyện ở nơi này, ngắm nhìn phong cảnh cũng rất vui vẻ.

Hai người đi đến hai ngôi chùa ở đằng xa.

Hiêu Hiêu nhìn hai ngôi chùa cách đó không xa nói: “Ngôi chùa nổi tiếng nhất ở núi Phạn Tịnh là Thích Ca Điện và Di Lặc Điện trên đỉnh núi. Có một hẻm núi Kim Đao bắt ngang qua giữa hai điện lớn này, kiến trúc ở nơi này chắc chắn là tuyệt đỉnh của đỉnh núi, vì vậy chùa ở núi Phạn Tịnh cũng trở thành những ngôi chùa cao nhất thế giới”.

Hai người vừa nói vừa đi đến Thích Ca Điện, có rất nhiều người đi viếng nhang ở đây.

Diệp Quân dẫn Hiêu Hiêu bước vào đại điện, hắn nhìn xung quanh một lượt, không nhìn thấy chủ nhân bút Đại Đạo.

Lẽ nào không ở đây?

Diệp Quân nhíu mày.

Nhưng đúng lúc này như cảm nhận được gì đó, hắn bỗng xoay người lại nhìn về phía cửa, có một người đàn ông đứng ngoài đó, người đàn ông đang cầm chổi quét dọn…

Nhìn thấy người đàn ông, Diệp Quân sửng sốt.

Người đàn ông cũng ngơ ngác.

Ngay sau đó người đàn ông ném cây chổi đi, tay phải để ra sau lưng, bỗng chốc khí chất cao thủ tràn ra.

Diệp Quân vội bước sang, hắn nhìn người đàn ông nói: “Tiền bối… quét dọn hả?”

Người đàn ông nghiêm túc nói: “Tu đạo tu đạo, quét sân cũng là một kiểu tu hành, cậu không hiểu được đâu”.

Lúc này bỗng vang lên giọng của một hòa thượng: “Ngươi lại đang lén lười biếng, ngươi có muốn ăn cơm nữa không hả?”

Diệp Quân: “…”
Chương 798: Đi xuyên thời không

Người đàn ông trước mặt Diệp Quân vừa nghe đến hai chữ ăn cơm, sắc mặt lập tức thay đổi, vội nói: “Xong ngay đây”.

Nói rồi ông ta tiếp tục quét sân.

So với thể diện thì cái bụng vẫn quan trọng hơn.

Nhìn người đàn ông trước mặt, Diệp Quân lặng thinh.

Người đàn ông này chính là chủ nhân bút Đại Đạo.

Diệp Quân không ngờ chủ nhân bút Đại Đạo lại thê thảm đến mức này, còn thảm hơn cả mình.

Hơn nữa hình như tu vi của chủ nhân bút Đại Đạo cũng bị phong ấn rồi.

Diệp Quân bước sang, sau đó hỏi: “Tiền bối, ông…”

Người đàn ông nhìn Diệp Quân: “Sao cậu lại chạy đến đây?”

Diệp Quân nói: “Đến thừa kế hệ Ngân Hà”.

Người đàn ông nói: “Ồ”.

Diệp Quân suy tư một lúc, sau đó nói: “Chúng ta nói chuyện một lát được không?”

Người đàn ông bình tĩnh nói: “Nói chuyện gì?”

Diệp Quân nói: “Tiền bối có thể khôi phục tu vi giúp ta không?”

Người đàn ông nhìn Diệp Quân: “Đại ca à, ta đây cũng khó tự bảo vệ mình nữa mà còn giúp cậu khôi phục tu vi sao? Cậu nghĩ gì thế hả?”

Diệp Quân nói: “Có phải tiền bối đang có kế lược gì, sau đó bị cô cô ta trấn áp không?”

Người đàn ông không đáp.

Diệp Quân im lặng, rõ ràng là lão già này đang có mưu đồ gì đó, nếu không chắc chắn cô cô sẽ không trấn áp ông ta.

Người đàn ông bỗng nói: “Hôm nay cậu đến tìm ta, không phải chỉ để nói chuyện với ta đâu nhỉ?”

Diệp Quân cười nói: “Tiền bối, ta cố ý đến thăm tiền bối”.

Người đàn ông nhìn Diệp Quân: “Ta cảm động quá”.

Diệp Quân: “…”

Người đàn ông xua tay: “Nói chuyện chính đi”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta muốn mượn một vài bảo vật của tiền bối”.

Người đàn ông nói: “Không có”.

Diệp Quân nói: “Nhị Nha và Tiểu Bạch nói tiền bối có mà”.

Khóe môi người đàn ông khẽ giật: “Chết tiệt!”

Diệp Quân nói tiếp: “Tiền bối, ta không cần nhiều, tiền bối cho ta mượn mười món bảo bối là được, ta nhất định sẽ trả lại”.

Người đàn ông nhìn Diệp Quân, buồn bực nói: “Nhà họ Dương các cậu mượn đồ có bao giờ trả lại đâu, chưa từng”.

Diệp Quân im lặng, thầm thở dài, cha và ông nội đã hủy hoại sạch nhân phẩm rồi.

Người đàn ông bỗng nói: “Kiếm đạo của cậu đã tăng lên không ít”.

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế, nhưng có một sức mạnh bí ẩn nào đó luôn áp chế ta, ta còn từng nghi ngờ là tiền bối”.

Người đàn ông thở dài: “Cuộc sống của ta cũng chẳng mấy tốt đẹp”.

Diệp Quân im lặng không nói, tiền bối sống không tốt chẳng liên quan gì đến ta.

Người đàn ông tiếp tục công việc quét dọn, không nói gì thêm.

Diệp Quân nói: “Tiền bối, ta muốn hỏi tiền bối vài chuyện”.

Người đàn ông nói: “Hỏi đi! Nhưng ta không chắc sẽ trả lời cậu”.

Diệp Quân gật đầu: “Tiền bối biết Vĩnh Sinh Đại Đế chứ?”

Người đàn ông gật đầu: “Một tên ngu xuẩn không có não”.

Diệp Quân hỏi: “Trước nền văn minh Vĩnh Sinh còn nền văn minh nào khác không?”

Người đàn ông buông chổi xuống, sau đó nói: “Ngươi biết ngôi sao màu xanh này bao nhiêu tuổi không?”

Diệp Quân lắc đầu, hắn không quen thuộc nơi này.

Người đàn ông nhìn Diệp Quân: “Bốn phẩy năm tỷ năm, ngôi sao màu xanh này đã tồn tại bốn phẩy năm tỷ năm đấy, nền văn minh nhân loại chỉ tồn tại trên ngôi sao màu xanh này chưa đến bảy ngàn năm”.

Diệp Quân khẽ nhíu mày.

Người đàn ông nói tiếp: “Mà hệ Ngân Hà đã tồn tại mười ba phẩy năm tỷ năm, trong mười ba phẩy năm tỷ năm này, tổng cộng có hơn một trăm năm mươi nền văn minh đã ra đời, nền văn minh nhân loại chỉ là một trong những nền văn minh này”.

Ông ta nhìn Diệp Quân, rồi lại nói: “Về phần vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ, ta không biết chính xác rốt cuộc chúng đã tồn tại bao nhiêu tỷ năm, nhưng ta nghĩ ít nhất cũng đã có hàng trăm tỷ năm. Ta từng đi vào đường hầm thời không Tuế Nguyệt, thời không ngược dòng, muốn quay lại những mốc lịch sử chưa từng được biết đó, nhưng... thất bại”.

Thất bại!

Diệp Quân ngạc nhiên: “Thất bại sao?”

Người đàn ông gật đầu: “Ta ngược dòng đến năm mươi tỷ năm trước thì bị một nguồn sức mạnh bí ẩn cản lại, không thể ngược dòng thời không được nữa”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Sức mạnh gì thế?”

Người đàn ông lắc đầu: “Một loại sức mạnh ta chưa từng nhìn thấy, ta đã từng đánh với nó nhưng sức mạnh của đối phương rất đặc biệt”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Tiền bối, theo lý thì chúng đã là quá khứ, là lịch sử, chẳng phải nên biến mất rồi sao?”

Người đàn ông gật đầu: “Bình thường là thế nhưng có vài sự tồn tại đặc biệt, họ có thể làm cho bản thân tồn tại mãi theo một vài cách”.

Diệp Quân nhíu chặt mày, cảm thấy hơi kinh ngạc.

Người đàn ông nhìn lên bầu trời, khẽ nói: “Vũ trụ bao la mênh mông, sức người khó có thể hiểu được, tuy nhiên đến lúc đó cậu có thể hỏi cô cô của cậu. Với thực lực của bà ấy, bà ấy có thể ngược dòng thời không về đến lúc ban sơ của vũ trụ. Ông nội và đại bá của cậu cũng có thể làm được, họ đã đang làm như thế”.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Ông nội và đại bá ta đang ngược dòng thời không, đi về quá khứ sao?”

Người đàn ông gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân nói: “Thảo nào…”

Như nghĩ đến gì đó, hắn lại hỏi: “Tiền bồi, chúng ta có thể đi ngược về quá khứ, người ở quá khứ cũng có thể đi xuyên thời không đến nơi này của chúng ta không?”

Người đàn ông gật đầu: “Được, nhưng cùng lắm là họ chỉ có thể xuyên đến hiện tại của chúng ta”.

Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”

Người đàn ông cười nói: “Vì hiện tại của chúng ta là điểm cuối của thời gian, đi về sau nữa là thời gian chưa xảy ra, là thời gian chưa được biết đến, có rất nhiều mặt, muốn cưỡng ép thăm dò đến tương lai. Hơn nữa biết chính xác một mặt chân thật của tương lai thì hiện tại cũng chỉ có vài người có thể làm được, nhưng mọi người sẽ không làm chuyện này”.

Diệp Quân hỏi: “Vài người nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK