Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1426: Cháu trai thật thảm

Tư Pháp Linh Quân nhìn Trí Sư, Trí Sư bình tĩnh nói: “Chúng ta đã tuyên chiến với thư viện Quan Huyên, nếu đã không còn đường lui thì không cần nghĩ những điều khác nữa”.

Tư Pháp Linh Quân trầm giọng bảo: “Thật sự đã tới mức độ này rồi ư?”

Trí Sư nhẹ giọng nói: “Bắt đầu từ khi Diệp Quân giết Đại trưởng lão là giữa hai bên đã không còn đường cứu vãn nữa rồi”.

Tư Pháp Linh Quân im lặng, đúng thế, từ khi Diệp Quân giết Đại trưởng lão là giữa hai bên đã không còn khả năng hòa giải nữa rồi.

Diệp Quân rất cứng, đương nhiên tộc Tiên Linh không thể sợ.

Nếu mọi người đều cứng thì chỉ có thể lấy cứng chọi cứng thôi.

Dường như nghĩ tới điều gì, Tư Pháp Linh Quân nói: “Thực lực của thư viện Quan Huyên…”

Trí Sư lắc đầu: “Không sao”.

Nói xong ông ta quay người rời đi.

Tư Pháp Linh Quân cau mày.



Trong một tinh không nào đó, Diệp Quân đứng trên kiếm, phía trước cách hắn một trăm mét, An Nam Tịnh chắp tay sau lưng hờ hững nhìn hắn.

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, kiếm ý vô địch trong cơ thể hắn tuôn trào, trong nháy mắt, mấy chục thanh ý kiếm biến mất.

Diên Trì Nhất Kiếm!

Xa xa, An Nam Tịnh bình tĩnh, không có bất kỳ phản ứng nào.

Đúng lúc này, một thanh kiếm chợt phóng ra từ trước mặt An Nam Tịnh, bà thậm chí còn chẳng dùng thương mà duỗi hai ngón tay ra kẹp nhẹ.

Ầm!

Ý kiếm bị hai ngón tay của bà kẹp lại.

Ngay sau đó, An Nam Tịnh liên tục vung thanh ý kiếm trong tay lên, trong nháy mắt, từng luồng kiếm quang xung quanh bà ấy đều bị thổi bay.

Tất cả Diên Trì Nhất Kiếm của Diệp Quân đều bị chặn lại.

Thấy thế, nét mặt Diệp Quân trầm xuống, lúc này hắn mới nhận ra ở trước mặt cường giả thật sự, Diên Trì Nhất Kiếm của hắn chẳng có tác dụng gì.

Ý thức chiến đấu!

Ý thức chiến đấu phải khủng khiếp đến mức nào mới có thể làm được thế này?

An Nam Tịnh lên tiếng: “Đến lượt ta”.

Diệp Quân cả kinh, hắn còn chưa kịp phản ứng, An Nam Tịnh đã xuất hiện trước mặt hắn.

Bùm!

Trong giây lát, Diệp Quân đã bị đánh bay ra hơn nghìn trượng.

Hắn vừa dừng lại, An Nam Tịnh đã lại xuất hiện trước mặt hắn lần nữa, Diệp Quân vừa định rút kiếm thì một đạo quyền thế đã đánh vào ngực hắn.

Ầm!

Diệp Quân lại bị đánh văng…

Nghiền ép!

Cứ như thế, Diệp Quân ở trước mặt An Nam Tịnh không có chút sức đánh trả nào, suốt cả quá trình đều bị đánh tới tấp.

Một lúc lâu sau, Diệp Quân nằm trên đất, lúc này hắn cảm giác toàn thân rã rời.

An Nam Tịnh đi tới trước mặt Diệp Quân: “Ngồi dậy nói chuyện đi”.

Diệp Quân vội vàng đứng lên, cung kính nói: “An tiền bối”.

An Nam Tịnh bình tĩnh hỏi: “Biết khuyết điểm của mình chưa?”

Diệp Quân gật đầu: “Kinh nghiệm chiến đấu của ta còn ít”.

An Nam Tịnh gật đầu: “Tuy kiếm kỹ của cậu hiếm thấy, nhưng vẫn chưa đủ nhanh và mạnh”.

Diệp Quân do dự một chút rồi hỏi: “Tiền bối ở cảnh giới chín phần thần tính ạ?”

An Nam Tịnh lắc đầu: “Ta không tu luyện cảnh giới”.

Diệp Quân sửng sốt.

An Nam Tịnh bình thản bảo: “Không phải ai cũng tu luyện cảnh giới đâu”.

Diệp Quân im lặng.

An Nam Tịnh lại nói: “Ta nhớ cậu cũng là Võ Thần”.

Diệp Quân cười khổ: “Ở trước mặt tiền bối, ta nào dám xưng Võ Thần?”

Phải nói là ở trước mặt An tiền bối này, Võ Thần của hắn chỉ là chuyện cười.

An Nam Tịnh bỗng cười: “Thiên phú của cậu hoàn toàn có thể kiếm võ song tu, thậm chí dung hợp cả hai điều…”

Diệp Quân nhíu mày: “Dung hợp?”

An Nam Tịnh gật đầu: “Đúng thế, kiếm tu và Võ Thần không mâu thuẫn, chỉ là sau này cậu chú trọng kiếm đạo hơn, vì thế ý thức Võ Thần của cậu yếu dần… Có muốn kiếm võ song tu đều đạt tới cực hạn không?”

Diệp Quân không chút do dự lập tức gật đầu: “Dạ muốn”.

An Nam Tịnh gật đầu: “Vậy tiếp theo chúng ta phải luyện tập theo kiểu ma quỷ”.

Luyện tập theo kiểu ma quỷ?

Diệp Quân sửng sốt.

An Nam Tịnh bỗng nói: “Vào tháp”.

Nói xong bà ấy đưa Diệp Quân đi vào Tiểu Tháp.

Tại một nơi bình nguyên, An Nam Tịnh chỉ về phía Diệp Quân, hắn phát hiện tu vi của mình đã bị phong ấn.

Diệp Quân hơi khó hiểu.

An Nam Tịnh cũng tự phong ấn tu vi của mình rồi nói: “Chúng ta đánh như thế này đi, khi nào cậu có thể đỡ được trăm chiêu trong tay ta thì lúc đó cậu có thể tự lập được”.

Trăm chiêu!

Diệp Quân cười: “Được”.

Nếu nói đánh thắng An tiền bối thì hắn không mấy tự tin, nhưng chỉ trăm chiêu thì hắn vẫn có tự tin.

Dù sao hắn cũng không quá kém!

Lúc này An Nam Tịnh đột nhiên biến mất, Diệp Quân vô thức giơ tay lên đỡ, nhưng giây tiếp theo bụng hắn lại bị tấn công mãnh liệt, sau đó người hắn bay ngược ra ngoài.

Mà trong lúc bay ra ngoài, hắn cảm thấy chân mình bị kéo lại, tiếp đó cả người bị đập mạnh xuống đất, hắn còn chưa phản ứng lại đã thấy bụng đau đớn và rồi người hắn lại bay ngược ra ngoài…

Bên kia, Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, nói với vẻ mặt thương hại: “Cháu trai thảm thật”.

Tiểu Bạch ở bên cạnh gật đầu lia lịa tỏ ý tán thành.

Nhị Nha nhìn An Nam Tịnh, như nghĩ tới điều gì đó, cô bé chợt thấy sợ.

Đúng là cơ thể cô bé rất mạnh, nhưng nếu đánh với An Nam Tịnh thì cô bé vẫn thật sự không thẳng được bà.

An Nam Tịnh chắc chắn là đệ nhất võ đạo!

Nhị Nha khẽ nói: “An tỷ rèn luyện cháu trai như vậy chắc là do tỷ ấy cũng sắp phải đi rồi”.

Tiểu Bạch quay lại nhìn Nhị Nha, Nhị Nha nghĩ một chút rồi nói: “Bạch, chúng ta đi theo cháu trai hay đi theo An tỷ?”

Tiểu Bạch ngẫm nghĩ rồi chỉ vào Diệp Quân đang thét gào phía xa.

Nhị Nha khẽ gật đầu: “Nghĩ giống ta đấy”.

Đi theo cháu trai thì hơn!

Thằng cháu trai này dễ bị thao túng…

Không thể quản được họ.
Chương 1427: Cậu thử xem

Trong khoảng thời gian sau đó, mỗi ngày Diệp Quân đều điên cuồng chiến đấu với An Nam Tịnh trong Tiểu Tháp.

Không thể không nói chiến đấu với An Nam Tịnh khiến ý thức và tốc độ chiến đấu của hắn đều được nâng cao.

Mà dưới sự dạy bảo của An Nam Tịnh, cách sử dụng Diên Trì Nhất Kiếm của hắn cũng ngày càng kỳ quái, vì Diên Trì Nhất Kiếm vốn đã rất có ý thức rồi.

Tuy thực lực được nâng cao lên rất nhiều, nhưng có một điều đáng tiếc là hiện tại hắn vẫn không thể đỡ được mười chiêu của An Nam Tịnh.

Mà lúc này hắn cũng mới hiểu ra, muốn qua được một trăm chiêu trước An Nam Tịnh khó khăn đến mức nào.

Nhưng điều này cũng khơi gợi ý chí chiến đấu của hắn!

Chiến đấu!

Chiến đấu một cách điên cuồng!

Không biết đã bao lâu trôi qua, An Nam Tịnh đột nhiên dừng lại, bà ấy nhìn Diệp Quân ở cách đó không xa, im lặng không nói một lời.

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên nói: “An tiền bối, vì sao dù ta có thay đổi như thế nào, tiền bối vẫn có thể đoán được dự tính của ta?”

An Nam Tịnh bình tĩnh nói: “Ý thức”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Ý thức của tiền bối mãi mãi cao hơn ta sao?”

An Nam Tịnh gật đầu: “Ta đã trải qua vô số trận chiến, một ánh mắt của cậu ta cũng có thể biết cậu đang nghĩ gì, muốn làm gì, ta cảm thấy kiếm của cậu quá nhàm chán.

Diệp Quân im lặng.

An Nam Tịnh nói tiếp: “Điều này cũng là bình thường thôi, kinh nghiệm chiến đấu của cậu quá ít, vì thế ý thức chiến đấu vẫn chưa đủ, cậu cần phải chiến đấu, chiến đấu không ngừng”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “An tiền bối, ý thức chiến đấu là một kỹ xảo sao?”

An Nam Tịnh bình tĩnh đáp: “Ý của cậu là sau khi sức mạnh đạt đến một trình độ nhất định, tất cả kỹ xảo đều chỉ là mây bay, đúng không?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

An Nam Tịnh nhẹ nhàng lắc đầu: “Suy nghĩ của cậu sai rồi”.

Diệp Quân nghi ngờ.

An Nam Tịnh giải thích: “Ví dụ như sức mạnh của cậu là mười, nhưng sức mạnh đối thủ của cậu cũng là mười thì sao?”

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Ta hiểu rồi, khi sức mạnh tương đương, ý thức chiến đấu và kỹ xảo sẽ rất quan trọng”.

An Nam Tịnh gật nhẹ đầu: “Đúng thế, trừ khi sức mạnh của cậu đạt đến cấp bậc như cô cô váy trắng và ông nội của cậu, nếu đến cấp bậc đó, bất cứ kỹ xảo và ý thức chiến đấu đều chỉ là mây bay trước mặt họ, nhưng trên đời này có bao nhiêu người có thể đạt đến cấp bậc như bọn họ chứ? Có lẽ sau này cậu có thể đến được cấp bậc đó, nhưng hiện tại vẫn phải từ từ tiến tới”.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Ta hiểu rồi”.

An Nam Tịnh nói: “Kiếm kỹ này của cậu rất lợi hại, trong cùng cấp bậc, có lẽ không ai có thể ngăn cản được, nhưng nó vẫn còn không gian phát triển rất lớn, nếu như…”

Nói đến đây, bà ấy đột nhiên cười khẽ: “Ta sẽ làm mẫu cho cậu”.

Dứt lời, bà ấy tiến lên một bước, Diệp Quân còn chưa lấy lại tinh thần thì một thanh trường thương đã xông tới trước mặt hắn.

Sắc mặt Diệp Quân hơi thay đổi, vào lúc hắn muốn ra tay thì thanh trường thương kia chợt biến mất một cách kỳ lạ, cùng lúc đó, một thanh trường thương đã kề vào gáy của hắn.

Diệp Quân ngây người.

An Nam Tịnh mở lòng bàn tay, trường thương quay lại trong tay bà ấy, bà ấy nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Hư hư thực thực, trong thật có giả, trong giả có thật, làm như thế có thể khiến đối thủ khó đề phòng hơn”.

Sắc mặt Diệp Quân hơi thay đổi: “Học được rồi”.

An Nam Tịnh khẽ mỉm cười: “Cậu thử xem?”

Diệp Quân gật đầu, hắn tiến một bước về phía trước, sau đó, xung quanh xuất hiện một khung cảnh kỳ lạ, từng thanh ý kiếm nối đuôi nhau xuất hiện, nhưng lại biến mất một cách khó hiểu.

Người bình thường hoàn toàn không biết được thanh kiếm nào là sát chiêu chân chính.

Diệp Quân càng luyện càng hưng phấn.

Cứ thế dưới sự chỉ bảo của An Nam Tịnh, ý thức chiến đấu và Diên Trì Nhất Kiếm của Diệp Quân trở nên ngày càng đáng sợ hơn.

Chẳng mấy chốc đã mười năm trôi qua.

Lúc này dù Diệp Quân vẫn không thể đỡ được trăm chiêu của An Nam Tịnh, nhưng ý thức chiến đấu và Diên Trì Nhất Kiếm của hắn đã đạt tới một tầm cao mới.

Hơn nữa hắn còn có thể so đấu mấy chục chiêu với An Nam Tịnh.

Đừng thấy đó chỉ có mấy chục chiêu, chỉ Diệp Quân biết rõ đây là chuyện kinh khủng đến mức nào, vì từ chiêu thứ nhất, mỗi một chiêu tiếp theo đều là dự tính, chống lại dự tính…

Hắn có thể đối chiến mấy chục chiêu với An Nam Tịnh đã là một chuyện đáng sợ lắm rồi.

Sau khi đỡ chiêu thứ năm mươi của An Nam Tịnh, Diệp Quân quyết định dừng lại rồi ngồi xụi lơ dưới đất, lúc này hắn đổ mồ hôi như mưa, không còn chút sức lực nào cả.

Thật sự là mất hết sức lực!

Cường độ chiến đấu thế này làm tiêu hao rất nhiều lực tinh thần, vì hắn không dám thả lỏng một phút giây nào, vẫn luôn tập trung tinh thần, mà dưới cường độ chiến đấu cao như thế, có thể nói là hắn đã đạt đến một giới hạn của mình hiện tại rồi.

Mà điều này cũng cho Diệp Quân biết một điều rằng, đó là trước lúc này hắn chưa từng đạt đến giới hạn của mình bao giờ.

Rất nhiều lúc nếu ngươi không ép buộc bản thân mình, ngươi thật sự sẽ không biết giới hạn của mình ở đâu.

An Nam Tịnh nhìn Diệp Quân xụi lơ dưới đất, trong lòng âm thầm gật đầu, bà ấy vẫn khá hài lòng với biểu hiện của Diệp Quân.

Thiên phú tốt, chịu học hỏi, chịu cố gắng, không sợ khổ.

Mười năm qua, Diệp Quân gần như tiến bộ với tốc độ có thể nhìn thấy rõ ràng, bà ấy thấy rõ những vất vả mà cậu phải chịu, nếu là người bình thường hoàn toàn không thể chịu được lâu như thế.

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên chậm rãi mở mắt ra: “An tiền bối, ta đã đạt đến giới hạn của mình rồi sao?”

An Nam Tịnh hỏi ngược lại: “Bản thân cậu cảm thấy thế nào?”

Diệp Quân cười nói: “Có lẽ là chưa”.

An Nam Tịnh gật nhẹ đầu: “Vậy thì chính là chưa”.

Chưa!

Diệp Quân hít sâu một hơi, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, nhanh chóng điều động cây thần tự nhiên và tâm sinh mệnh khôi phục cơ thể mình.

Không lâu sau đó, thân thể hắn gần như đã hồi phục.

Diệp Quân đứng lên, sau đó nhìn về phía An Nam Tịnh: “Tiếp tục đi”.

An Nam Tịnh gật đầu: “Được”.

Sau đó, hai người lại chiến đấu một lần nữa.
Chương 1428: Chúng ta là bạn đồng sinh cộng tử!

Tộc Tiên Linh.

Từ sau khi Trí Sư và Thanh Nghiệp tuyên chiến với thư viện Quan Huyên, cao thủ ở bên ngoài của tộc Tiên Linh đều vội vã trở về.

Lúc này cao thủ của tộc Tiên Linh có thể nói là giận dữ vô cùng.

Biết bao năm qua, chưa có thế lực nào dám vô lễ với tộc Tiên Linh như thế.

Không đầu hàng thì phải chết?

Đúng là ngông cuồng!

Nếu không vì Trí Sư và Tư Pháp Linh Quân ngăn cản, rất nhiều cao thủ tộc Tiên Linh đã tấn công đến vũ trụ Quan Huyên rồi.

Trong Tiên Linh Thánh Điện.

Trí Sư đang ngồi xếp bằng dưới đất, trong tay ông ta cầm một cái mai rùa.

Khoảng thời gian này, ông ta vẫn luôn tiên đoán vận mệnh của tộc Tiên Linh, nhưng lại không thu hoạch được gì, tựa như thiên cơ đã bị che giấu, việc này khiến ông ta cực kỳ nghi ngờ, vì trước kia chưa từng xảy ra chuyện như thế bao giờ.

Đối diện Trí Sư là Tư Pháp Linh Quân, sắc mặt Tư Pháp Linh Quân cũng rất u ám: “Vẫn không thu hoạch được gì sao?”

Trí Sư gật đầu.

Tư Pháp Linh Quân cau mày.

Trí Sư nhẹ giọng nói: “Khoảng thời gian này, trong lòng ta vẫn luôn cảm thấy bất an…”

Tư Pháp Linh Quân trầm giọng nói: “Đừng suy nghĩ nhiều quá làm gì, dù sau lưng Diệp Quân có một cao thủ chín phần thần tính thì tộc Tiên Linh chúng ta cũng đâu cần phải sợ?”

Tộc Tiên Linh không cần sợ một cao thủ cảnh giới chín phần thần tính.

Trí Sư lắc đầu, ông ta tinh thông bói toán, nhưng bói toán lại không có kết quả, khiến ông ta rất bất an.

Lúc này, một ông lão đột nhiên bước nhanh vào trong đại điện, ông lão trầm giọng nói: “Thanh Nghiệp trưởng lão gửi tin đến”.

Trí Sư lập tức đứng dậy: “Đã có tin tức của Tộc trưởng rồi sao?”

Ông lão gật đầu: “Đúng thế”.

Trí Sư hỏi: “Tộc trưởng nói thế nào?”

Ông lão trầm giọng đáp: “Tộc trưởng nói bên ngoài chỉ có một cao thủ chín phần thần tính…”

Trí Sư kinh ngạc nói: “Có thật sao?”

Ông lão gật đầu: “Có điều không thể chắc chắn có phải là người đứng sau Diệp Quân hay không, người này là Tông chủ Quá Khứ Tông ở Tuế Nguyệt trường hà, năm đó từng đến thời đại cũ… Bây giờ cô ta đang ở Quá Khứ Tinh, Tộc trưởng bảo chúng ta đến hỏi người này trước, xem có phải cô ta là người đứng sau Diệp Quân không, nếu phải thì chuyện này phải đợi ngài ấy trở về rồi quyết định, nếu không phải thì chúng ta có thể tự giải quyết”.

Quá Khứ Tinh!

Trí Sư và Tư Pháp Linh Quân nhìn nhau, hai người đồng thanh nói: “Đi”.

Ba người nhanh chóng biến mất khỏi điện.



Trong một lầu các, ở một tinh không tại Thần Tri Giới.

Hai người phụ nữ ngồi đối diện nhau.

Chính là Lâu Đắc Nguyệt và Thanh Tri.

Sau khi rời khỏi chỗ của Diệp Quân, Thanh Tri bèn đi tới nền văn minh Thần Tri, cô ấy cũng chỉ có thể đến nơi này thôi.

Lúc này, Lâu Đắc Nguyệt chợt nhìn về phía Thanh Tri: “Vừa nhận được tin tức tộc Tiên Linh của cô tuyên chiến với thư viện Quan Huyên”.

Thanh Tri cau mày.

Lâu Đắc Nguyệt lắc đầu: “Tộc Tiên Linh của cô nghĩ gì vậy?”

Sắc mặt Thanh Tri hơi khó coi.

Lâu Đắc Nguyệt cười chân chộc: “Tộc Tiên Linh của cô thật sự là đang tự đẩy mình về hướng diệt vong…”

Thanh Tri trầm giọng nói: “Đắc Nguyệt, người sáng tạo ra thời không đặc biệt kia thật sự là…”

Lâu Đắc Nguyệt thẳng thừng ngắt lời Thanh Tri: “Thanh Tri, ta biết cô muốn nói gì, nhưng ta có thể cho cô biết ở thời điểm đỉnh cao của nền văn minh Thần Tri ta thì không chỉ có một cao thủ chín phần thần tính, nhưng họ liên thủ với nhau vẫn không thể sáng tạo ra thời không đáng sợ như thế, người thử nghĩ người đứng sau Diệp công tử mạnh đến mức nào?”

Thanh Tri im lặng.

Lâu Đắc Nguyệt nói tiếp: “Còn có thanh kiếm trong tay Diệp công tử nữa, dù ta không tận mắt nhìn thấy nó, nhưng theo miêu tả của cô, thanh kiếm kia có thể dễ dàng chém vỡ Tiên Linh Ấn của tộc Tiên Linh các cô, chuyện này có ý nghĩa thế nào? Có nghĩa thực lực của người tạo ra thanh kiếm vượt xa tổ tiên của tộc Tiên Linh”.

Hai tay Thanh Tri chậm rãi siết chặt lại, thật ra những việc này cô ấy đều từng nghĩ đến, chỉ là sâu trong lòng không muốn thừa nhận mà thôi.

Dẫu sao tộc Tiên Linh cũng là tộc của cô ấy.

Lâu Đắc Nguyệt đột nhiên đứng dậy, cô ấy chậm rãi đi tới trước mặt Thanh Tri, sau đó nói: “Bây giờ cô chỉ có một sự lựa chọn, đó là đứng về phía Diệp công tử…”

Thanh Tri lắc đầu: “Ta không muốn hắn xảy ra chuyện, nhưng cũng không muốn phản bội tộc…”

“Ngu xuẩn!”

Lâu Đắc Nguyệt giận dữ nói: “Bây giờ việc cô phải nghĩ không phải là phản bội tộc, mà là làm thế nào để giữ được nền văn minh của tộc Tiên Linh các cô, nếu bây giờ cô đứng về phía tộc Tiên Linh khiến Diệp công tử thất vọng, dù hắn không giết cô thì chắc chắn tình bạn giữa cô và hắn cũng sẽ phai nhạt, nhưng nếu bây giờ cô đứng về phía hắn, thì sau này lúc tộc Tiên Linh tai hoạ ngập đầu, dù cô không nói lời nào mà đứng ở đó, hắn cũng sẽ sinh lòng trắc ẩn, không tiêu diệt triệt để tộc Tiên Linh…”

Thanh Tri: “…”

Lâu Đắc Nguyệt bình tĩnh nói: “Đàn ông chính là như thế, cô càng giúp hắn, hắn sẽ càng mềm lòng, ngược lại, nếu hắn trở nên cứng rắn thì sẽ không nương tay. Vì thế việc cô phải làm bây giờ là kiên định đứng về phía hắn, dù cô có thể bị mắng, nhưng hàng nghìn hàng vạn năm sau, người của tộc Tiên Linh sẽ cảm ơn cô”.

Thanh Tri lắc đầu: “Ta không muốn sử dụng những thủ đoạn này với hắn…”

Lâu Đắc Nguyệt khẽ thở dài: “Nha đầu ngốc, chúng ta đều không còn là trẻ con nữa. Chúng ta phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm, mà trong quá trình này sẽ khó tránh khỏi việc phải sử dụng chút thủ đoạn… Chỉ cần không phải hại hắn, sử dụng chút thủ đoạn cũng chẳng sao…”

Thanh Tri vẫn hơi do dự.

Mà Lâu Đắc Nguyệt đột nhiên nói: “Cổ Lão!”

Một ông lão xuất hiện trước mặt Lâu Đắc Nguyệt, Lâu Đắc Nguyệt bình tĩnh nói: “Triệu tập người của chúng ta, lập tức đi đến thư viện Quan Huyên”.

Ông lão hơi khó hiểu: “Đi đến… thư viện Quan Huyên làm gì?”

Lâu Đắc Nguyệt hơi bất mãn: “Ông nói xem đi làm gì? Diệp Quân là bạn đồng sinh cộng tử với ta, bây giờ hắn gặp nạn sao ta có thể mặc kệ được? Đi đi, gọi tất cả mọi người đến đây, bữa tối đến thư viện Quan Huyên rồi ăn…”

Ông lão: “…”
Chương 1429: Bạn của Thiếu các chủ

Thư viện Quan Huyên.

Hôm nay, Tần Quan đang bận rộn trong Thư Điện đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trước, nơi đó có một ông lão xuất hiện.

Ông lão cúi chào Tần Quan, sau đó cung kính nói: “Các chủ, có một cô gái đến cầu kiến, cô ấy nói cô ấy là bạn của Thiếu các chủ, cô ấy còn dẫn theo rất nhiều cao thủ”.

Tần Quan đặt bút trong tay xuống: “Cho mời”.

Ông lão lui xuống.

Chẳng mấy chốc, Lâu Đắc Nguyệt và Thanh Tri chậm rãi đi vào dưới sự hướng dẫn của ông lão.

Tần Quan nhìn về phía Lâu Đắc Nguyệt, khẽ mỉm cười: “Chào cô”.

Thấy Tần Quan, trong mắt Lâu Đắc Nguyệt lộ vẻ ngạc nhiên, vì cô ấy phát hiện người phụ nữ trước mặt không hề có chút khí thế nào, hoàn toàn không giống một người tu luyện.

Thanh Tri cũng tò mò quan sát Tần Quan, người trước mặt là mẹ của Diệp công tử ư?

Tần Quan cười nói: “Mời hai vị ngồi”.

Lâu Đắc Nguyệt cũng không ngồi mà chỉ hỏi: “Các hạ là mẹ của Diệp công tử sao?”

Tần Quan gật đầu, cười đáp: “Đúng thế”.

Lâu Đắc Nguyệt mỉm cười: “Nghe nói Diệp công tử gặp nạn nên hai chúng ta đến giúp đỡ”.

Tần Quan chợt hỏi: “Cô nương đến từ nền văn minh Thần Tri sao?”

Nghe thấy thế, Lâu Đắc Nguyệt nhất thời tỏ vẻ ngạc nhiên: “Các hạ biết à?”

Tần Quan cười nói: “Người của ta từng điều tra”.

Lâu Đắc Nguyệt nhìn Tần Quan, không nói gì.

Tần Quan chậm rãi đứng dậy, bà ấy đi tới trước mặt hai người, cười nói: “Theo ta được biết, nền văn minh Thần Tri cũng đã từng chú trọng phát triển văn minh khoa học kỹ thuật, ta nghĩ chúng ta có thể trao đổi nền văn minh”.

Lâu Đắc Nguyệt hơi tò mò: “Thư viện Quan Huyên cũng phát triển văn minh khoa học kỹ thuật sao?”

Tần Quan gật đầu: “Đúng thế”.

Lâu Đắc Nguyệt lập tức thấy hứng thú, mỉm cười nói: “Vậy ta cũng muốn được mở mang kiến thức”.

Tần Quan cười nói: “Được thôi”.

Sau đó, bà ấy đột nhiên nhìn về phía Thanh Tri bên cạnh: “Cô nương đến từ tộc Tiên Linh à?”

Thanh Tri khẽ gật đầu: “Phải”.

Tần Quan gật nhẹ đầu, cũng không nói gì thêm mà nhìn về phía Lâu Đắc Nguyệt, cười nói: “Hai vị cùng ta đi xem thử khoa học kỹ thuật của thư viện Quan Huyên nhé”.

Dứt lời, bà ấy đi ra ngoài điện.

Hai cô gái Lâu Đắc Nguyệt đều hơi tò mò nên vội vàng đi theo.

Tần Quan dẫn hai người đi tới một vùng tinh không, cách mấy trăm ngàn trượng trước mặt ba người có một hành tinh màu xanh da trời lơ lửng, nhưng hành tinh cũng không lớn lắm, ở xung quanh hành tinh có năng lượng bí ẩn như nước gợn sóng không ngừng lan rộng ra.

Lâu Đắc Nguyệt hơi tò mò: “Đây là gì vậy?"

Tần Quan cười nói: “Máy tiếp thu vũ trụ”.

Lâu Đắc Nguyệt nghi ngờ.

Tần Quan giải thích: "Trong vũ trụ rộng lớn của chúng ta từng tồn tại vô số nền văn minh, mà những nền văn minh này đều từng để lại đủ các loại năng lượng trong vũ trụ, ví dụ như âm thanh, hình ảnh vân vân, mà máy tiếp thu vũ trụ có thể thu được những thứ này…”

Nói xong, bà ấy đột nhiên búng tay một cái, máy tiếp thu vũ trụ kia đột nhiên rung lên, ngay sau đó một hình ảnh bí ẩn hiện lên trước mặt ba người.

Là hình ảnh nền văn minh của một thời đại!

"Sao có thể!"

Lúc này, Lâu Đắc Nguyệt chợt kinh ngạc nói: “Đây... Đây là nền văn minh Thần Tri của chúng ta...”

Tần Quan khẽ gật đầu: “Đúng thế”.

Lâu Đắc Nguyệt vô cùng khó tin: “Thứ này...”

Thanh Tri cũng là cực kỳ kinh ngạc.

Tái hiện lại nền văn mình cũ?

Sao có thể làm được chứ?

Lâu Đắc Nguyệt quay đầu nhìn về phía Tần Quan: “Sao có thể làm được vậy?"

Tần Quan mỉm cười: “Muốn giải thích thì khá rắc rối, nói một cách đơn giản thì máy tiếp thu vũ trụ này có thể tiếp thu được năng lượng trước đây, sau đó sẽ sử dụng một vài phương pháp đặc biệt khôi phục những năng lượng này thành hình ảnh ban đầu”.

Dứt lời, bà ấy ngẩng đầu nhìn máy tiếp thu vũ trụ ở phía xa, khẽ nói: "Bây giờ thứ này vẫn chưa hoàn chỉnh lắm, đợi sau này khi hoàn chỉnh hơn nó có thể mô phỏng hoàn toàn nền văn minh của một vũ trụ, từ khi ra đời đến khi hủy diệt…”

Lâu Đắc Nguyệt trầm giọng nói: “Các hạ đang nghiên cứu những nền văn minh này sao?"

Tần Quan gật đầu: “Đương nhiên phải nghiên cứu rồi, có rất nhiều nền văn minh có những điều đáng để học tập, ví dụ như nền văn minh Thần Tri của các cô, trình độ khoa học kỹ thuật của các cô rất phát triển, khiến chúng ta học được rất nhiều điều”.

Lâu Đắc Nguyệt cất giọng nặng nề: "Các người?"

Tần Quan khẽ mỉm cười: “Đương nhiên là ta phải có đội ngũ rồi, cô cũng có thể hiểu nó là thư viện Quan Huyên”.

Lâu Đắc Nguyệt thấy hơi khó hiểu: “Thư viện Quan Huyên của các người lớn mạnh như thế, vì sao lại không hề nổi tiếng trong vũ trụ rộng lớn này vậy?”

Thanh Tri cũng nhìn về phía Tần Quan, đây cũng là một điểm khiến cô ấy rất nghi ngờ.

Tần Quan cười nói: “Vào lúc Tiểu Quân còn chưa xuất hiện, gia tộc chúng ta khá là khiêm tốn, mọi người sống rải rác ai làm việc nấy, mãi đến khi Tiểu Quân xuất hiện, gia tộc chúng ta mới tập trung lại với nhau chuẩn bị làm một vài chuyện, vì thế trước kia những vũ trụ bên ngoài không biết đến chúng ta cũng là chuyện bình thường”.

Thanh Tri do dự một lúc thì nói: "Tần các chủ, thư viện Quan Huyên các người có cao thủ cảnh giới chín phần thần tính không?"

Tần Quan cười khẽ, sau đó nói: “Chín phần thần tính là mạnh nhất rồi à?"

Thanh Tri sửng sốt.
Chương 1430: Mời một người đến!

Tần Quan lắc đầu: “Chín phần thần tính đương nhiên không phải mạnh nhất, theo ta được biết, trong cao thủ chín phần thần tính cũng phân chia mạnh yếu, ví dụ như người có thể tạo một đạo cho riêng mình sau khi đạt tới chín phần thần tính mới là cao thủ thật sự, sau đó tiếp xúc đến nhân tính... “.

Nói đến đây, bà ấy cười khẽ: “Nói xa quá rồi”.

Thanh Tri im lặng, cô ấy biết chắc chắn thư viện Quan Huyên có cao thủ chín phần thần tính.

Tộc Tiên Linh tùy tiện khai chiến với thư viện Quan Huyên thật sự là quá mạo hiểm.

Lúc này Lâu Đắc Nguyệt ở bên cạnh chợt nói: “Tần các chủ, máy tiếp thu vũ trụ này của các hạ đã tiếp thụ bao nhiêu nền văn minh vũ trụ rồi?"

Tần Quan suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đến hiện tại đã có hơn mấy trăm nghìn nền văn minh vũ trụ cao cấp”.

Lâu Đắc Nguyệt nhìn về phía Tần Quan: “Nền văn minh Thần Tri của chúng ta có phải nền văn minh mạnh nhất trong đó không?"

Tần Quan lắc đầu: “Không phải”.

Lâu Đắc Nguyệt cau mày: “Còn có nền văn minh mạnh hơn ư?"

Tần Quan cười nói: “Có”.

Lâu Đắc Nguyệt hơi không phục: “Nền văn minh gì vậy?"

Tần Quan đáp: “Theo những gì chúng ta quan sát đánh giá được thì có ba nền văn minh mạnh hơn nền văn minh Thần Tri, thứ nhất là một nền văn minh trước nền văn minh Thần Tri, nền văn minh này có tên là nền văn minh Quy Nhân, nền văn minh này xuất hiện trước nền văn minh Thần Tri của các cô, cách nền văn minh của các cô gần sáu tỷ năm, nền văn minh này cũng giống như nền văn minh Thần Tri, sau đó đã bị Vũ Trụ Kiếp huỷ diệt”.

Lâu Đắc Nguyệt trầm giọng nói: “Ta có biết chút ít về nền văn minh Quy Nhân mà các hạ nói, nhưng ta không biết thì ra nó có tên như thế, vào năm đó, chúng ta cũng đã từng tìm hiểu về lịch sử, chúng ta biết ở trước chúng ta từng có một nền văn minh lớn mạnh vì nền văn minh này từng để lại một vài di tích bí cảnh, nhưng cũng không nhiều. Vì thế chúng ta cũng không thể biết được nền văn minh lớn mạnh đó rốt cuộc là nền văn minh gì...”, nói đến đây, cô ấy nhìn về phía Tần Quan: “Nền văn minh Quy Nhân này thật sự mạnh hơn nền văn minh Thần Tri chúng ta sao?"

Tần Quan gật đầu: “Bọn họ có cao thủ chín phần thần tính, là kiểu cao thủ có thể tạo ra đạo của riêng mình”.

Lâu Đắc Nguyệt im lặng.

Có cao thủ như thế thì đúng là mạnh hơn nền văn minh Thần Tri, phải biết rằng vào thời điểm đỉnh cao của nền văn minh Thần Tri, bọn họ cũng chỉ có cao thủ cảnh giới chín phần thần tính mà thôi, chứ không có ai tạo ra được đạo của riêng mình cả.

Thanh Tri chợt hơi tò mò: “Còn hai nền văn minh khác thì sao?”

Tần Quan mỉm cười nói: “Hai nền văn minh khác một là nền văn minh Sâm Lâm, nền văn minh Sâm Lâm này là rừng sâu Thần Hư hiện tại, rừng sâu Thần Hư này do nền văn minh Sâm Lâm trước đây để lại, trước đây khi trải qua Vũ Trụ Kiếp, bọn họ đã sử dụng một thần thông vô thượng dời cả tộc đi đến một vũ trụ khác…”

Thanh Tri tò mò hỏi: “Vũ trụ nào vậy?"

Tần Quan đáp: “Vẫn đang điều tra”.

Thanh Tri: “...”

Tần Quan lại nói: “Có một điểm có thể chắc chắn là người của vũ trụ thời đại cũ không thể đi tới vũ trụ đó, phải nói rằng chỉ có cao thủ chín phần thần tính mới có thể rời khỏi vũ trụ này, tiến hành di chuyển giữa các vũ trụ, mà nền văn minh Sâm Lâm này có thể dời cả tộc đi chứng tỏ thực lực không hề đơn giản”.

Nét mặt Thanh Tri rất nặng nề, đương nhiên cô ấy biết rừng sâu Thần Hư này, vì hiện tại tộc Tiên Linh vẫn còn đang cho người đi thăm dò nó.

Dời cả tộc đi!

Đây là thực lực mạnh mẽ đến mức nào?

Rõ ràng tộc Tiên Linh hoàn toàn không thể sánh bằng.

Nghĩ vậy, cô ấy không khỏi thầm thở dài, tộc Tiên Linh có thể xem là mạnh ở thời đại hiện tại, nhưng khi nằm trong lịch sử của vũ trụ thì cũng chỉ như thế mà thôi.

Tiếc là rất nhiều người của tộc Tiên Linh đều không hiểu điều này.

Lâu Đắc Nguyệt chợt cất lời: “Còn một nền văn minh khác nữa?”

Thanh Tri cũng nhìn về phía Tần Quan, Tần Quan khẽ mỉm cười: “Nền văn minh còn lại thì chưa biết”.

Lâu Đắc Nguyệt cau mày: “Chưa biết?"

Tần Quan gật đầu: “Đúng thế, nhưng chúng ta sẽ được biết nhanh thôi. Sở dĩ trước đây không thăm dò là vì khi chúng ta đến gần nền văn minh đó, máy dò xét vũ trụ này đã đưa ra một tín hiệu vô cùng nguy hiểm, linh của máy dò xét vũ trụ liên tục đề nghị chúng ta đừng tiếp tục dò xét nữa... Vì thế chỉ có thể tạm dừng lại”.

Sắc mặt Lâu Đắc Nguyệt hơi thay đổi: “Vô cùng nguy hiểm?"

Tần Quan gật đầu: “Đây là chuyện chưa từng xảy ra khi thăm dò nền văn minh Quy Nhân và nền văn minh Sâm Lâm, ta đoán có lẽ nền văn minh đó có cao thủ mười phần thần tính, vì thế lúc đó chúng ta không thể không tạm ngừng”.

Mười phần thần tính!

Nghe được lời nói của Tần Quan, Lâu Đắc Nguyệt và Thanh Tri tỏ vẻ rất kinh ngạc.

Phải biết rằng trong bao nhiêu năm qua, bọn họ cũng chỉ biết đến một cao thủ mười phần thần tính là Thần Nhất mà thôi!

Lâu Đắc Nguyệt thoáng chần chừ, sau đó nói: “Vậy bây giờ mọi người chuẩn bị thăm dò một lần nữa sao?”

Tần Quan gật đầu: “Đúng thế”.

Lâu Đắc Nguyệt hơi nghi ngờ: “Không phải rất nguy hiểm ư?"

Tần Quan cười nói: "Cho nên ta đã mời một người đến bảo vệ”.

Lâu Đắc Nguyệt tò mò: “Mời một người đến bảo vệ?”

Tần Quan gật đầu, bà ấy ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong tinh không, khẽ nói: "Có lẽ ông ấy sắp đến rồi”.

Vào lúc Lâu Đắc Nguyệt và Thanh Tri thấy nghi ngờ, sâu trong tinh không đột nhiên nứt ra, ngay sau đó một tia kiếm quang bay thẳng xuống.

Tia kiếm quang kia vững vàng dừng lại ở chỗ cách ba người không xa, kiếm quang nhanh chóng tản đi, một người đàn ông kiếm tu mặc trường bào màu xanh chậm rãi bước ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK