Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1963: Nền văn minh nào cũng có người tốt người xấu

Trong thời không hư vô.

Diệp Quân vẫn đang chiến đấu với quan chấp hành đứng đầu Tuế Tuế, nói chính xác hơn là bị đánh.

Tuy rằng thực lực của hắn tăng lên đáng kể, nhưng vẫn chênh lệch rất lớn với quan chấp hành đứng đầu Tuế Tuế trước mắt này, mà Tuế Tuế đã nương tay lắm rồi, nếu không hắn còn thảm hơn nữa.

Có điều trong quá trình bị đánh này, hắn đã thu hoạch được rất nhiều, chẳng hạn như hiện giờ một nhát kiếm của Tuế Tuế đã chẳng thể phá vỡ kiếm ý vô địch của hắn được nữa.

Ngoài ra, uy lực Nhất Kiếm Định Sinh Tử của hắn cũng đã mạnh hơn rất nhiều.

Đương nhiên, thu hoạch lớn nhất vẫn là:

Tâm khí!

Khí thế!

Sự tự tin!

Trong lúc đấu với Tuế Tuế, tuy hắn vẫn không thể đánh bại cô ta, nhưng hắn ngày càng tự tin hơn, ý nghĩ muốn lật đổ cha già và ông nội lại xuất hiện.

Bây giờ chưa làm được không phải điều đáng sợ, đáng sợ là đến nghĩ cũng không dám nghĩ!

Dám nghĩ còn phải dám làm!

Mỗi lần nghĩ tới việc một ngày nào đó đè được cha và ông nội xuống đất để đánh, Diệp Quân lại vô cùng phấn khích, giống như bị hắt máu gà.

Trong lúc chiến đấu với Diệp Quân, thật ra Tuế Tuế cũng hơi ngạc nhiên. Bởi vì từ khi bắt đầu đến giờ, Diệp Quân tiến bộ rất nhanh, nhất là kiếm ý, so với lúc đầu, hiện tại đã khác biệt một trời một vực.

Tài năng và ngộ tính của Diệp Quân khiến cô ta rất bất ngờ.

Không biết qua bao lâu, Tuế Tuế đột nhiên dừng lại, cười nói: “Cửa ải này tới đây thôi”.

Diệp Quân nhìn Tuế Tuế, ngạc nhiên hỏi: “Ải thứ nhất?”

Tuế Tuế gật đầu: “Quan chấp hành đứng đầu có tổng cộng ba ải. Ải thứ nhất là tuyệt vọng, sở dĩ muốn khiến người vượt ải rơi vào tuyệt vọng là vì muốn xem khi tuyệt vọng họ sẽ lựa chọn thế nào, và cả tâm lý của họ lúc ấy nữa”.

Diệp Quân nói: “Thì ra là vậy. Ải thứ hai thì sao ạ?”

Tuế Tuế mỉm cười: “Đi theo ta”.

Nói rồi cô ta cất kiếm ra sau lưng, quay người đi về hướng xa xa.

Diệp Quân cũng vội vàng cất kiếm rồi đi theo.

Hai người đi về phá ánh sáng nơi xa.

Diệp Quân nhìn Tuế Tuế bên cạnh rồi nói: “Tiền bối, người có phải bản thể không?”

Tuế Tuế nhìn hắn khẽ cười: “Ngươi đang muốn hỏi ta còn sống hay đã chết à?”

Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.

Tuế Tuế cười tinh nghịch: “Bí mật”.

Diệp Quân: “…”

Tuế Tuế nhìn về nơi xa, nhẹ nhàng nói: “Mỗi đời quan chấp hành đứng đầu đều có trách nhiệm của mình, ta cũng có trách nhiệm của ta”.

Trách nhiệm!

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phương xa, sao hắn lại không có trách nhiệm của mình chứ?

Tuế Tuế đột nhiên nói: “Ta hơi tò mò, ngươi không phải quả thì vì sao người ngoài kia lại cho ngươi vào đây? Chắc chắn có nguyên nhân gì đó đúng không?”

Diệp Quân gạt mọi suy nghĩ, đáp lời: “Ta thành thân với một người ở đây”.

Tuế Tuế chợt mở to mắt: “Ồ hổ?”

Diệp Quân: “…”

Tuế Tuế nhìn thẳng vào Diệp Quân, đôi mắt to chớp chớp: “Thật hả?”

Diệp Quân gật đầu.

Tuế Tuế giơ ngón tay cái lên: “Lợi hại!”

Diệp Quân: “…”

Tuế Tuế lại nói: “Nền văn minh của ta khá kiêu ngạo, thật ra người chỗ này của chúng ta cũng rất kiêu ngạo, vì thế bọn ta rất bài trừ ngoại tộc, có phần coi thường nền văn minh bên ngoài. Không ngờ ngươi lại có thể thành thân được với người của chúng ta, đúng là rất lợi hại”.

Diệp Quân cười: “Nói thật, bởi vì một số nguyên nhân mà ta rất ghét người của nền văn minh Thiên Hành, nhưng không phải tất cả người ở đây đều xấu, cũng có một số người rất tốt, như tiền bối”.

Tuế Tuế khẽ mỉm cười: “Nền văn minh nào cũng có người tốt người xấu mà”.

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.

Lúc này, một tinh môn xuất hiện ở phía xa.

Tuế Tuế dẫn Diệp Quân đi tới trước tinh môn ấy rồi quay đầu nhìn hắn, cười hỏi: “Muốn biết ải thứ hai này là gì không?”

Diệp Quân gật đầu: “Rất tò mò”.

Tuế Tuế nói: “Đi vào sẽ biết thôi”.

Diệp Quân nhìn Tuế Tuế: “Người vẫn là chủ khảo à?”

Tuế Tuế lắc đầu: “Không phải”.

Diệp Quân chần chừ một chút: “Sau khi ta đi vào, sau này chúng ta có còn cơ hội gặp lại không?”

Tuế Tuế khẽ mỉm cười: “Gặp nhau là có duyên, không gặp là không có duyên”.

Diệp Quân cười bảo: “Vậy chờ ta đi ra, có thời gian sẽ tới gặp người”.

Tuế Tuế hơi giật mình, cười đáp: “Được”.

Diệp Quân quay lại, đi về phía tinh môn.

Sau khi Diệp Quân đi vào tinh môn, Tuế Tuế nhẹ nhàng nói: “Duyên…”

Thì ra không phải chỉ có tùy duyên mà còn có thể cầu duyên.

Tuế Tuế lắc đầu cười: “Một kiếm tu thú vị”.

Nói xong cô ta lại nhìn Diệp Quân nơi xa: “Chờ một chút”.

Xa xa, Diệp Quân đang chuẩn bị vào tinh môn chợt dừng lại, hắn quay lại nhìn Tuế Tuế, cô ta xòe tay, thanh bội kiếm trong tay cô ta bay tới trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân hơi khó hiểu.

Tuế Tuế nói: “Cho ngươi mượn đấy, dùng xong thì trả cho ta”.

Diệp Quân nhìn Tuế Tuế, không từ chối, cầm kiếm của Tuế Tuế lên. Kiếm rất bình thường, là một thanh thiết kiếm nhưng khá nhẹ, không được làm từ chất liệu đặc biệt gì, cũng không có công năng gì đặc biệt.

Diệp Quân cười nói: “Cảm ơn”.

Nói rồi như nghĩ tới điều gì, hắn lại hỏi: “Trước đây khi ở ngoài ta nghe nói quan chấp hành đứng đầu nền văn minh Thiên Hành đời này rất mạnh, có phải vậy không?”

Tuế Tuế gật đầu: “Rất yêu nghiệt, ngoài quan chấp hành đứng đầu Phục Võ ra thì người ấy là mạnh nhất. Còn người ấy và Phục Võ ai mạnh hơn ai thì ta không biết”.
Chương 1964: Mời người đánh hộ

Diệp Quân hơi tò mò: “Nền văn minh Thiên Hành có tổng cộng bao nhiêu quan chấp hành đứng đầu vậy ạ?”

Tuế Tuế đáp: “Thêm ta nữa là năm người”.

Diệp Quân sửng sốt: “Ít vậy ư?”

Tuế Tuế cười: “Muốn trở thành quan chấp hành đứng đầu là rất khó”.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ từ trước đến nay nền văn minh Thiên Hành chỉ có năm quan chấp hành đứng đầu.

Lúc này, Tuế Tuế chợt nghiêm túc: “Thật ra, ta cũng rất mạnh đấy”.

Diệp Quân giật mình rồi cười bảo: “Ta đã nhìn ra rồi”.

Tuế Tuế nhoẻn miệng cười: “Cố lên”.

Diệp Quân cười: “Được”.

Nói xong hắn giơ kiếm trong tay lên: “Đa tạ kiếm của người, ta cũng có một thanh kiếm, sau này có cơ hội cũng sẽ cho người mượn chơi”.

Tuế Tuế gật đầu: “Được”.

Diệp Quân không nói gì nữa, xoay người đi vào tinh môn.

Nhìn Diệp Quân biến mất trong tinh môn, Tuế Tuế khẽ cười, xoay người rời đi.



Sau khi Diệp Quân đi qua tinh môn thì tới một vùng tinh không vô tận, ngẩng đầu nhìn lên, tinh không như một vực sâu cực lớn, ánh sao mờ mịt, bốn phía tĩnh lặng như tờ.

Diệp Quân trở nên cảnh giác.

Hiện giờ hắn đã không còn coi thường cuộc thí luyện quan chấp hành đứng đầu này nữa, mà hắn cũng không dám coi thường, bởi vì thật sự là một kiếp nạn.

Lúc này Diệp Quân nhìn về phía trước, cuối tầm mắt hấn có một ngôi sao chợt lóe, sau đó ngôi sao ấy bay qua thời không, xuất hiện trước mặt hắn.

Ánh sao tản đi, một người đàn ông bước ra.

Người đàn ông mặc áo bào trắng, nhìn bề ngoài thì vẫn còn trẻ, khoảng ngoài hai mươi, mặt mày tuấn tú, khí chất ngời ngời.

Diệp Quân thầm cảnh giác, chỉ cần là quan chấp hành đứng đầu thì đều vô cùng đáng sợ.

Người đàn ông nhìn Diệp Quân, nhíu mày hỏi: “Ngươi không phải ngườin nơi đây?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Bọn họ cho ngươi vào à?”

Diệp Quân lại gật đầu.

Người đàn ông chợt thấy hứng thú: “Ngươi không phải người nơi đây mà họ lại cho ngươi vào, ngươi làm như thế nào vậy?”

Diệp Quân đáp: “Ta không phải người nơi đây, nhưng ta thành thân với người của các ngươi”.

“Hả?”

Người đàn ông rất ngỡ ngàng: “Ngươi thành thân với người của chúng ta ư?”

Diệp Quân gật đầu.

Người đàn ông ngày càng hứng thú: “Bọn họ đồng ý?”

Diệp Quân nói: “Ban đầu không đồng ý, sau đó chúng ta đánh nhau, có lẽ bây giờ họ đã đồng ý rồi”.

Người đàn ông quan sát Diệp Quân rồi hỏi: “Ngươi mời người đánh hộ đúng không?”

Diệp Quân: “…”

Thấy vẻ mặt Diệp Quân, người đàn ông cười bảo: “Thực lực của ngươi không tồi, nhưng không thể đánh bại đám người ngoài kia được”.

Diệp Quân đổi chủ đề: “Tiền bối là quan chấp hành đứng đầu ạ?”

Người đàn ông gật đầu: “Bố Huyền, quan chấp hành đứng đầu đời thứ hai”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Hình như tiền bối và Tuế Tuế tiền bối không có địch ý với nền văn minh ngoại tộc lắm”.

Người đàn ông cười: “Họ cũng không có địch ý với nền văn minh bên ngoài đâu, chỉ đơn giản là coi thường thôi. Nhưng điều này cũng là bình thường, bất kỳ nền văn minh nào phát triển tới độ quá nhanh cũng sẽ coi thường nền văn minh khác, cho đến khi gặp nền văn minh mạnh hơn mình. Bây giờ bọn họ coi trọng ngươi chỉ vì người mạnh, hoặc là người phía sau ngươi mạnh thôi”.

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.

Người đàn ông nói tiếp: “Nếu họ đã đồng ý cho ngươi vào thì có nghĩa là hiện giờ họ đã coi ngươi là người của mình, hơn nữa ngươi có thể qua được ải của Tuế Tuế, còn có được kiếm của cô ấy thì có nghĩa là cô ấy cũng rất coi trọng ngươi. Vì thế, ta sẽ không ra tay quá ác với ngươi, nhưng vẫn phải đi theo quy trình”.

Diệp Quân lưỡng lự rồi hỏi: “Thế này có được coi là gian lận không ạ?”

Người đàn ông cười trả lời: “Có”.

Diệp Quân: “…”

Người đàn ông lại nói: “Ngươi không muốn gian lận cũng được, dù sao ta cũng không có ý kiến”.

Diệp Quân suy nghĩ rồi bảo: “Ta muốn thử không gian lận”.

Người đàn ông nhìn Diệp Quân: “Ngươi chắc chứ?”

Diệp Quân gật đầu: “Chắc, ta muốn dựa vào chính thực lực của mình…”

Hắn còn chưa nói xong, Bố Huyền trước mặt đã bất chợt tung quyền.

Vẻ mặt Diệp Quân thay đổi, y đúng là không quan tâm đến võ đức. May mà hắn vẫn luôn thầm đề phòng, vì thế khi người đàn ông xuất quyền, hắn cũng xuất kiếm.

Kiếm ý dâng lên như thủy triều!

Nhưng sau một quyền của người đàn ông, mọi kiếm ý đều bị áp chế, tiếp đó hắn cảm thấy ngực mình như bị cây búa ngàn cân đập vào.

Ầm!

Diệp Quân bay ra ngoài, khi bay ra, cơ thể hắn bắt đầu nổ tung. Khi dừng lại, cơ thể hắn đã hoàn toàn vỡ nát, chỉ còn lại linh hồn, mà linh hồn cũng cực kỳ hư ảo…

Hắn đớ người.

Xa xa, Bố Huyền nắm chặt tay phải, tinh không rung chuyển dữ dội, vô số ngôi sao hóa thành tinh quang bay vào bàn tay phải của y.

Ngay tức khắc, một luồng uy áp hủy diệt thiên địa lan ra từ nơi sâu tinh không vũ trụ.

Khi Bố Huyền định ra tay lần nữa thì Diệp Quân hét lên: “Ta đổi ý rồi!”
Chương 1965: Gian lận

Nghe lời này của Diệp Quân, tay phải của Bố Huyền từ từ thả lỏng, quyền thế đáng sợ lan rộng khắp đất trời lập tức rút đi như thủy triều.

Tinh không bình thường trở lại.

Diệp Quân nhìn linh hồn mình cười khổ.

Sức mạnh của quyền này quá khủng khiếp!

Hắn vẫn còn đánh giá quá thấp quan chấp hành đứng đầu nền văn minh Thiên Hành này!

Nơi xa, Bố Huyền quan sát Diệp Quân rồi nói: “Đừng cười khổ nữa, nhận trực tiếp một quyền của ta mà vẫn còn sống, ngươi đã lợi hại lắm rồi”.

Nụ cười của Diệp Quân càng thêm chua chát.

Bố Huyền cười: “Ngươi mới tu luyện bao lâu? Ta đã tu luyện ít nhất mấy trăm triệu năm rồi, trong khoảng thời gian ấy ta đã chiến đấu cùng vô số cường giả hàng đầu của vũ trụ, dù là tu vi hay kinh nghiệm chiến đấu thì cũng không phải điều mà ngươi của hiện giờ có thể so sánh được”.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Tiền bối, khi quan chấp hành đứng đầu đời này vào, mọi người có cho phép gian lận không?”

Nụ cười của Bố Huyền dần biến mất, trên mặt hiếm thấy có sự nặng nề: “Không”.

Không cho phép gian lận!

Mí mắt Diệp Quân giật giật, trong lòng kinh hãi.

Bố Huyền lại nói: “Bà ấy không như ngươi, khi bà ấy vào đây thực lực đã mạnh hơn ngươi hiện giờ nhiều rồi, kẻ yếu mà chạy vào đây thì ngươi là người đầu tiên đấy”.

Diệp Quân: “…”

Bố Huyền nói: “Khôi phục thân thể trước đi đã”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tái tạo lại thân thể.

Hắn không mang Tiểu Tháp theo, vì thế lần này hắn cũng phải mất mấy canh giờ mới có thể đúc lại được thân thể, nhìn cơ thể vừa mới thành hình, hắn lắc đầu cười khổ.

Thân thể bị hủy hoại đồng nghĩa với việc sức mạnh thể chất của hắn sẽ bị yếu đi rất nhiều.

Vẫn phải tu luyện lại!

Đúng là thốn hết nói.

Lúc này, Bố Huyền cách đó không xa lên tiếng: “Đã gian lận rồi thì ngươi chỉ có một lựa chọn, đó là mua chuộc ta”.

Mua chuộc?

Diệp Quân tưởng mình nghe nhầm.

Bố Huyền bĩu môi: “Vẻ mặt ngươi là thế nào vậy? Chẳng lẽ ta không cần phải sống à?”

Diệp Quân do dự rồi hỏi: “Tiền bối, làm thế này liệu có bị ảnh hưởng không tốt không?”

Bố Huyền đáp: “Ta không quan tâm”.

Diệp Quân không nói nên lời.

Tên này muốn được hối lộ!

Tiểu Tháp không ở đây, hắn phải lấy gì để hối lộ y đây?

Kẹo hồ lô?

Nghĩ tới đây, Diệp Quân nhìn Bố Huyền rồi quyết định thử: “Tiền bối, quê hương ta có một thứ thần kỳ, người nhìn này”.

Nói rồi hắn xòe tay ra, một cây kẹo hồ lô lơ lửng trước mặt Bố Huyền.

Mặc dù Tiểu Tháp không ở đây, nhưng hắn vẫn có nhẫn không gian, trong nhẫn chứa đầy những thứ hắn mang từ hệ Ngân Hà tới.

Bố Huyền nhìn kẹo hồ lô trước mặt, tò mò hỏi: “Đây là thứ gì?”

Diệp Quân nghiêm túc đáp: “Quả Đạo hồ lô”.

Bố Huyền bảo: “Nói rõ hơn đi”.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Sinh ra từ cây Bồ đề của hệ Ngân Hà, ba trăm triệu năm nở hoa, ba trăm triệu năm kết quả, rồi ba trăm triệu năm nữa mới chín. Một cây Bồ đề chỉ kết ra được một chùm quả thôi, ăn vào… cực kỳ bổ”.

Bố Huyền nhìn Diệp Quân rồi nhẹ nhàng bóc lớp vỏ kẹo ra, đang định đưa vào miệng thì nghe Diệp Quân nhắc nhở: “Thứ này cần phải liếm”.

Liếm để ăn!

Bố Huyền cũng không nghĩ nhiều, thè lưỡi ra liếm nhẹ kẹo hồ lô, vị chua chua ngọt ngọt vào miệng, hương vị khá được, nhưng ngoài ra không có chút linh khí nào.

Bố Huyền nghi ngờ nhìn Diệp Quân: “Cực kỳ bổ?”

Diệp Quân gật đầu: “Sau khi ăn vào phải ba trăm năm sau mới có thể thực sự tiêu hóa”.

Bố Huyền cắn kẹo hồ lô, sau khi nuốt xuống y nhàn nhạt nhìn Diệp Quân: “Suýt nữa ta đã tin đấy”.

Diệp Quân: “…”

Bố Huyền lại nói: “Còn gì khác nữa không?”

Diệp Quân suy nghĩ rồi đáp: “Còn”.

Nói xong hắn đốt lửa, bắt đầu nướng thịt cừu.

Hắn biết nền văn minh Thiên Hành không có sinh vật cừu thế này.

Quả nhiên, nhìn thấy Diệp Quân lấy cừu ra, trong mắt Bố Huyền hiện lên vẻ tò mò: “Đây là yêu quái gì?”

Diệp Quân trả lời: “Đạo cừu!”

Cừu: “…”

Bố Huyền nhìn con cừu rồi hỏi: “Cũng đến từ hệ Ngân Hà à?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế, con cừu này ăn rồng phượng của hệ Ngân Hà, là tổ tiên của vạn yêu, có…”

Bố Huyền nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Nó không có yêu khí”.

Diệp Quân cười ngượng: “Ăn ngon lắm, lát nữa người thử xem”.

Bố Huyền gật đầu: “Được”.

Một lúc sau, Diệp Quân đã nướng xong con cừu, sau khi hắn rưới gia vị lên, mùi thơm lập tức xộc lên, hấp dẫn vô cùng.

Bố Huyền nhìn con cừu trước mắt, trong mắt hiện rõ vẻ thích thú.

Diệp Quân xé một cái đùi cừu đưa cho Bố Huyền, ông không khách sáo nhận lấy gặm ngay, gặm xong cười với Diệp Quân bảo: “Mùi vị rất ngon đấy!”

Diệp Quân cười.

Thực ra cũng không phải cừu ngon, mà là y đã có thể đạt tới cảnh giới không ăn không ngủ, đột nhiên được ăn thứ chưa ăn bao giờ đương nhiên sẽ cảm thấy ngon miệng.

Nói cách một cách đơn giản thì là do mới lạ.

Bố Huyền chợt hỏi: “Có rượu không?”

Diệp Quân gạt mọi suy nghĩ, cười trả lời: “Có!”

Nói rồi hắn lấy ra một chai rượu đưa cho Bố Huyền.

Bố Huyền nhận lấy rượu, mở ra ngửi rồi bảo: “Mùi tương?”

Diệp Quân cười nói: “Ta mang từ hệ Ngân Hà tới đấy, loại rượu này rất có tiếng ở hệ Ngân Hà, nhưng nghe nói người bán rượu này đều sẽ không uống nó”.

Bố Huyền hơi tò mò: “Vì sao?”

Diệp Quân đáp: “Người bán rượu này hầu như đều dùng để làm quà tặng”.

Bố Huyền nhấp một ngụm rồi cau mày.

Diệp Quân hỏi: “Thế nào?”

Bố Huyền lắc đầu: “Rượu này không thuần, không hợp với ta”.

Nói xong y đặt nó sang một bên.

Diệp Quân: “…”

Bố Huyền rất hài lòng với thịt cừu, chẳng mấy chốc đã ăn hết sạch.

Diệp Quân thực sự hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ người cấp càng cao ở nền văn minh Thiên Hành lại càng dễ chung sống, ngược lại là những tên nhỏ bé phía dưới, ai nấy đều kiêu ngạo, không coi ai ra gì.

Bố Huyền phủi tay: “Chúng ta có thể bắt đầu thí luyện được rồi”.

Diệp Quân cười: “Ta đã được coi là mua chuộc thành công chưa?”

Bố Huyền cười ha hả: “Rồi”.

Nói rồi y đứng lên nhìn xung quanh: “Biết đây là nơi nào không?”

Diệp Quân lắc đầu.

Bố Huyền nhìn Diệp Quân: “Phục Võ Vực”.

Diệp Quân nhìn Bố Huyền, yên lặng chờ y nói tiếp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK