Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2366: Gọi được thật kìa

Long Trần hơi sửng sốt, sau đó mừng rỡ, run giọng nói: “Chu Lũng đại nhân, ta… Nhà họ Long ta có thể gia nhập Đại Chu sao?”

Chu Lũng gật đầu, bình tĩnh nói: “Tất nhiên có thể, chuyện này chỉ cần bệ hạ gật đầu là được, vừa hay ta có thể nói mấy câu với bệ hạ.”

Diệp Quân: “…”

Chu Phạn hơi nhức đầu.

Chu Lũng lại nói: “Nhưng ngươi cũng biết, chuyện này còn cần phải xử lý. Bệ hạ rất yêu thích bảo vật quý hiếm, nhà họ Long ngươi…”

Long Trần vội vàng gật đầu: “Ta hiểu, ta hiểu… Nhà họ Long ta mấy năm gần đây vẫn tích góp được một chút, bọn ta đưa toàn bộ cho bệ hạ.”

Chu Lũng khẽ gật đầu, không nói gì.

Diệp Quân ở một bên không nhịn được nữa cười khẩy.

Chu Phạn lườm Diệp Quân.

Diệp Quân càng cười tươi hơn.

Lúc này, một trưởng lão nhà họ Long ở một bên đột nhiên nói: “Lão tổ, Đại Chu cũng thuộc thư viện, viện trưởng mới là lão đại, sao chúng ta không…”

“Lão đại cái rắm!”

Chu Lũng đột nhiên giễu cợt nói: “Viện trưởng chỉ là một linh vật mà thôi, hắn chả biết cái gì cả.”

Nụ cười trên mặt Diệp Quân dần biến mất.

Trưởng lão nhà họ Long kia hơi do dự sau đó nói: “Viện trưởng lập ra Quan Huyên Pháp, hình như mọi người đều phải tuân theo Quan Huyên Pháp…”

Chu Lũng nhìn trưởng lão nhà họ Long đang nói chuyện kia, cười khẽ: “Được! Nhà họ Long nếu muốn gia nhập vũ trụ Quan Huyên, hoàn toàn có thể, chỉ cần các ngươi muốn gia nhập vũ trụ Quan Huyên, ta có thể sắp xếp các ngươi vào nội các, Diệp Quân vẫn phải nể mặt ta.”

Nụ cười trên mặt Diệp Quân hoàn toàn biến mất.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân, trên mặt dần lộ ra nụ cười.

Long Trần vội nói: “Nhà họ Long chúng ta không muốn vào nội các, nội các? Ngay cả chó còn không muốn vào, chúng ta muốn gia nhập Đại Chu thôi!”

Diệp Quân: “…”

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, sau đó một ông lão chậm rãi đi vào.

Ông lão mặc một bộ áo bào màu đen, không giận mà uy.

Thấy ông lão kia, Chu Lũng vội vàng nghênh đón, vẻ mặt cung kính: “Trần Khâu đại nhân.”

Trần Khâu khẽ gật đầu, ông ta quay đầu nhìn Diệp Quân và Chu Phạn: “Là bọn họ ra tay với Đại Chu chúng ta à?”

Chu Lũng vội nói: “Đúng vậy, người đàn ông này chính là người lúc trước giết Chu viện chủ, bây giờ đang bị truy nã, không ngờ hắn lại dám tự chui đầu vào lưới.”

Vừa nói, ông ta vừa chỉ Chu Phạn: “Còn cô ta, cô ta chính là người mà người đàn ông này tìm tới giúp.”

Trần Khâu xoay người nhìn về phía Chu Phạn và Diệp Quân, thấy hai người bình tĩnh như vậy, ông ta nhíu mày, ở nơi này nghe thấy hai chữ Đại Chu còn có thể bình tĩnh như vậy thì rất ít, chắc là có chỗ dựa.

Nghĩ đến đây, Trần Khâu không khỏi càng cẩn thận hơn, ông ta nhìn Diệp Quân: “Ngươi giết Chu viện chủ à?”

Diệp Quân gật đầu.

Trần Khâu nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Lá gan ngươi cũng không nhỏ, ngay cả người Đại Chu mà cũng dám giết.”

Diệp Quân nhìn Trần Khâu, sau đó nhìn về phía Chu Phạn, sắc mặt Chu Phạn u ám: “Ngươi có cấp bậc gì?”

Trần Khâu hơi nhíu mày: “Cấp bậc?”

Chu Phạn híp mắt lại, một khắc sau, một uy lực bao phủ Trần Khâu, uy áp cường đại khiến Trần Khâu quỳ xuống.

Thấy cảnh này, người trong sân đều kinh hãi.

Long Đại bên cạnh cũng mở to hai mắt, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Chu Phạn, thì ra thực lực của sư mẫu lại kinh khủng như vậy.

Long Trần và nhóm cường giả nhà họ Long cũng bị thực lực đáng sợ của Chu Phạn làm cho kinh sợ, bọn họ khó tin nhìn Chu Phạn, nhất thời không biết làm sao.

Sau khi Trần Khâu quỳ xuống, ông ta sửng sốt, ông ta không ngờ bản thân ngay cả sức đánh trả cũng không có!

Thực lực thật kinh khủng!

Trần Khâu ngẩng đầu nhìn về phía Chu Phạn, tức giận nói: “Ngươi là ai? Ngươi có biết ta chính là giám sát viên của Đại Chu, phụ trách tuần tra các nơi, có chức vụ trong người, ngươi dám động vào ta, chính là động vào Đại Chu.”

Giám sát viên!

Sắc mặt Chu Phạn lập tức lạnh lùng, đây là bộ phận mà cô ta lập cách đây không lâu, mục đích chính là dò xét vũ trụ Quan Huyên, kiểm tra nghiêm ngặt những kẻ phạm pháp, cô ta không ngờ người tuần tra lại là loại người như vậy!

Trần Khâu đột nhiên bóp nát một lá bùa, ngay sau đó ông ta căm tức nhìn Chu Phạn: “Quân Thần Sách của Đại Chu sẽ lập tức tới, lúc đó sẽ diệt mười tộc nhà ngươi!”

Chu Phạn nhìn chằm chằm Trần Khâu, quân Thần Sách là quân đội riêng của hoàng thất Đại Chu, chỉ nghe lệnh nữ hoàng, một giám sát viên nhỏ bé như ngươi sao có thể điều động? Ngươi…”

Lời còn chưa dứt, bên ngoài đột nhiên truyền tới một khí tức kinh khủng.

Ngay sau đó, bên ngoài đại điện nhà họ Long, thời không nứt lìa, một tên cường giả mặc áo giáp màu vàng đậm chậm rãi đi ra!

Quân Thần Sách!

Gọi được thật kìa!

Diệp Quân: “…”

Lúc này Chu Phạn cũng sửng sốt.
Chương 2367: Vực dậy

Khi thấy tên cường giả quân Thần Sách kia, Trần Khâu vô cùng mừng rỡ, vội nói: “Nhị thúc, cứu ta.”

Tên cường giả quân Thần Sách kia chậm rãi đi về phía đại điện, sắc mặt ông ta vô cùng âm trầm: “Ta muốn xem xem ai dám động vào Đại Chu….”

Nói tới đây, Chu Phạn chậm rãi quay người sang.

Khi nhìn thấy Chu Phạn, vẻ mặt tên cường giả quân Thần Sách kia cứng lại, giọng nói cũng ngừng, cơ thể ông ta đột nhiên bắt đầu run rẩy.

Chu Phạn nhìn chằm chằm ông ta, không nói gì.

Trần Khâu bên kia tức giận chỉ vào Chu Phạn: “Nhị thúc, chính là cô ta, cô ta sỉ nhục Đại Chu ta.”

“Câm miệng!”

Tên cường giả quân Thần Sách đột nhiên gầm lên một tiếng, tiếng gầm khiến Trần Khâu choáng váng, điều khiến ông ta càng bối rối hơn là tên cường giả quân Thần Sách chậm rãi quỳ xuống trước mặt Chu Phạn, run giọng nói: “Bệ hạ.”

Bệ hạ!

Vừa dứt lời, đại sảnh đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Vẻ mặt Trần Khâu hoảng sợ nhìn Chu Phạn đứng cách đó không xa, lúc này ông ta như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng!

Mà đám người Long Trần cũng chết lặng.

Trong sân im lặng như chết.

Long Đại mở to hai mắt khó tin nhìn Chu Phạn.

Đại Chu còn có vị bệ hạ nào khác ngoài vị Chu Phạn bệ hạ kia!

Hơn nữa càng suy nghĩ, cô ta nhìn về phía Diệp Quân, sư phụ cô ta và vị bệ hạ này thân mật như vậy chỉ có một cách giải thích!

Lúc này Long Đại cảm thấy mọi chuyện giống như một giấc mơ.

Diệp Quân nháy mắt với cô ta, khẽ mỉm cười.

Long Đại:…

Chu Phạn nhìn chằm chằm tên cường giả quân Thần Sách đang quỳ trước mặt: “Ngươi khiến ta rất bất ngờ đấy.”

Tên cường giả quân Thần Sách quỳ trên đất kia run lẩy bẩy.

Chu Phạn nhìn Trần Khâu ở bên kia : “Ta đang bảo sao loại người này có thể trở thành giám sát viên, chắc là nhị thúc ngươi cũng bỏ ra không ít công sức nhỉ!”

Mặt tên cường giả quân Thần Sách kia không còn chút máu, vô cùng sợ hãi.

Chu Phạn đột nhiên nói: “Người đâu.”

Lúc này, một người áo đen xuất hiện sau lưng Chu Phạn.

Chu Phạn nói: “Dẫn bọn họ đi, điều tra kỹ, còn nữa, từ giờ trở đi, bảo toàn bộ quân Thần Sách và quân cận vệ lập tức trở về Đại Chu, không có lệnh của ta không được phép rời khỏi Đại Chu.”

Người áo đen cung kính hành lễ: “Tuân lệnh!”

Vừa nói, người đó vừa dẫn tên cường giả quân Thần Sách quỳ trên đất và đám người Trần Khâu đi.

Long Trần và đám cường giả nhà họ Long lúc này xụi lơ trên đất.

Xong rồi!

Mọi thứ đều xong rồi!

Mặt Long Trần xám xịt.

Chu Phạn kéo Long Đại đến trước mặt, khẽ cười: “Nếu ngươi là đệ tử của hắn thì cũng là đệ tử của ta, tới Đại Chu với ta đi.”

Tới Đại Chu!

Nghe thấy lời của Chu Phạn, cha Long Đại là Long Vân lập tức mừng rỡ, ông ta biết, đây là cơ hội ngàn năm có một của Long Vân, ông ta vội nói: “Nha đầu, mau đồng ý đi.”

Long Đại tất nhiên biết, lập tức vội gật đầu: “Được ạ.”

Chu Phạn khẽ gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Long Trần cách đó không xa, Long Trần run giọng nói: “Bệ hạ.”

Chu Phạn nói: “Dẫn đi.”

Vừa nói xong, một tên cường giả thần bí xuất hiện sau lưng Long Trần sau đó dẫn ông ta đi.

Chu Phạn quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân nói: “Còn có một việc nữa.”

Chu Phạn khẽ gật đầu: “Được.”

Vừa nói, cô ta nhìn về phía Long Đại: “Ngươi từ biệt người nhà trước đi, sau đó ta và sư phụ sẽ tới đón ngươi.”

Long Đại vội gật đầu: “Được.”

Diệp Quân nhìn Long Đại cười nói: “Đến lúc đó, sau khi tới Đại Chu, hãy theo sư mẫu học tập thật tốt.”

Long Đại vội gật đầu: “Được, sư phụ.”

Nói xong, cô ta vội ngừng lại, rồi cười mỉa mai: “Soái ca có nghĩa là rất đẹp trai.”

Diệp Quân vỗ đầu cô ta: “Sư phụ đã từng ở hệ Ngân Hà rất lâu.”

Nói xong, hắn kéo Chu Phạn xoay người rời đi.

Long Đại ở đó vẻ mặt cứng đờ, nhưng rất nhanh trên mặt cô ta lộ ra nụ cười, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Lúc này, Long Vân ở một bên đột nhiên nói: “Đại Nhi, không phải bệ hạ là vợ của viện trưởng sao?”

Long Đại nhìn Long Vân, trợn mắt: “Cha người còn chưa nhìn ra sao?”

Long Vân hơi nhíu mày: “Nhìn ra cái gì?”

Long Đại vỗ trán: “Cha, con nghi ngờ không biết con có phải con ruột của người không nữa.”

Vẻ mặt Long Vân cứng đờ, sau đó vẻ mặt đột nhiên hơi hốt hoảng.

Long Đại lại nói: “Dám cầm tay bệ hạ, trừ vị kia thì còn có thể là ai.”

Long Vân nhất thời hiểu ra: “Hắn chính là viện trưởng,” ông ta đột nhiên mừng rỡ!

Viện trưởng!

Con gái mình chính là đệ tử của viện trưởng!

Chết tiệt!

Long Vân hưng phấn huơ tay múa chân, những cường giả nhà họ Long kia cũng mừng như điên.

Nhà họ Long sắp vực dậy rồi!

Long Đại chậm rãi đi đến cửa đại điện, cô ta nhìn về phía chân trời, hơi cảm khái, cô ta cũng không ngờ, bản thân tùy tiện gặp được một người ở dưới lại chính là viện trưởng thư viện Quan Huyên.
Chương 2368: Cha mẹ

Ở một nơi sau núi, một cô gái đang vung kiếm trong tay, mỗi lần vung kiếm, thanh kiếm sẽ phát ra ánh kiếm mờ nhạt.

Cô gái đó chính là Chúc Hạnh Nhiễm!

Sau khi cô ta tới Thiên Giới, lập tức gia nhập thư viện Quan Huyên, dù sao, thiên phú của cô ta và căn cơ cũng khá tốt.

Mà sau khi gia nhập thư viện Quan Huyên, cô ta cố gắng hơn bất kỳ ai, thành tích của cô ta cũng thuộc loại tốt nhất trong số những học viên ngoại môn.

Thay đổi vận mệnh!

Cô ta khao khát thay đổi vận mệnh của mình hơn bất kỳ ai!

Cô ta muốn thoát khỏi thân phận tầng đáy của mình!

Đúng lúc này, một người đàn ông đột nhiên xuất hiện cách đó không xa, người đàn ông đó mặc áo bào, dung mạo thanh tú, trong tay cũng cầm kiếm.

Thấy người đàn ông, Chúc Hạnh Nhiễm đang luyện kiếm ngừng lại, người đàn ông cười nói: “Hạnh Nhiễm muội, thật trùng hợp.”

Chúc Hạnh Nhiễm khẽ gật đầu, không nói gì, thu kiếm lại, xoay người muốn rời đi.

Lúc này, người đàn ông kia vội nói: “Hạnh Nhiễm muội.”

Chúc Hạnh Nhiễm quay đầu nhìn về phía người đàn ông, người đàn ông nghiêm túc nói: “Hạnh Nhiễm muội, vì sao muội luôn tránh ta?”

Chúc Hạnh Nhiễm nhìn người đàn ông: “Lý Phong sư huynh, huynh có việc gì không?”

Lý Phong khẽ cười: “Hạnh Nhiễm muội, tâm ý của ta đối với muội, chẳng lẽ muội không biết sao?”

Chúc Hạnh Nhiễm khẽ nhíu mày, nhưng lập tức thoải mái nói: “Lý Phong sư huynh, Hạnh Nhiễm chỉ muốn học tập tu luyện, không quan tâm đến chuyện khác, sau này xin Lý Phong sư huynh đừng làm phiền ta nữa.”

Nói xong, cô ta xoay người rời đi.

Tình yêu? Cô ta không có ý tưởng yêu đương gì hết, hơn nữa, bây giờ không phải lúc nói chuyện yêu đương bây giờ cô ta phải tu luyện thật tốt, tranh thủ trở thành học viên nội môn.

Vả lại, lớn lên ở trong trại tị nạn, cô ta rất rõ bản chất con người, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết được người đàn ông nào chính trực, người đàn ông nào có mưu kế.

Người đàn ông chính trực cô ta đã từng gặp ở hạ giới!

Nghĩ đến người đàn ông đó, cô ta không khỏi nắm chặt hai tay: “Ta nợ ngươi – ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi,” lúc này, Lý Phong kia đột nhiên nói: “Chúc Hạnh Nhiễm, ta đã tra được lai lịch của muội.”

Chúc Hạnh Nhiễm dừng bước lại, cô ta xoay người nhìn về phía Lý Phong, Lý Phong cười nói: “Theo ta biết, muội là người của Đại Lục bị vứt bỏ, cha mẹ muội đều là dân tị nạn, muội cũng là dân tị nạn đúng không?” Chúc Hạnh Nhiễm nhìn chằm chằm Lý Phong, không nói gì.

Lý Phong mỉm cười nói: “Nếu để người thư viện biết lai lịch của muội thì sao nhỉ?”

Thật ra, nơi nào cũng đều có so sánh hư vinh, chưa kể học viện tương đối nhỏ trước mặt, ngay cả trong nội môn thư viện Quan Huyên cũng có sự so sánh, ai đến từ gia tộc nào, lão tổ là ai, gia cảnh của ngươi nếu đủ tốt sẽ nhận được sự đối xử hoàn toàn khác trong thư viện.

Mà bây giờ, Chúc Hạnh Nhiễm mong có đãi ngộ bình đẳng ở đây, bởi vì không ai biết cô ta là ai, tới từ đâu, ngược lại, trên người cô ta còn có một màu sắc bí ẩn.

Nhưng nếu người ta biết cô ta đến từ Đại Lục bị vứt bỏ, là một dân tị nạn thì sao? Vẻ mặt Chúc Hạnh Nhiễm trở nên khó coi, Lý Phong cười nói: “Ta nghĩ, muội không muốn người khác biết thân phận thật đâu nhỉ.”

Chúc Hạnh Nhiễm nhìn chằm chằm Lý Phong: “Huynh muốn thế nào?”

Lý Phong cười nói: “Muội biết ý của ta mà.” Chúc Hạnh Nhiễm tức giận nói: “Vô liêm sỉ.”

Nụ cười trên mặt Lý Phong dần biến mất: “Cha ta là trưởng lão nội viện, có lẽ ông ấy không thể đưa thẳng muội vào nội viện nhưng chắc chắn có thể để muội không vào được nội viện.”

Chúc Hạnh Nhiễm nắm chặt hai tay, sắc mặt hơi trắng bệch.

Lúc này, cô ta đột nhiên hơi tuyệt vọng.

Thế đạo này sao lại bất công như vậy? Lý Phong đột nhiên tiến tới gần cô ta, Chu Hạnh Nhiễm rút kiếm chém ra.

Sắc mặt Lý Phong biến đổi, nhanh chóng dùng kiếm chặn đòn tấn công.

Bùm!

Lý Phong bị nhát kiếm này chém lui.

Chúc Hạnh Nhiễm cầm kiếm tức giận nhìn Lý Phong: “Cút!”

Cô ta biết rõ, dù thỏa hiệp cũng không khiến tình hình của bản thân tốt hơn, chỉ khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn mà thôi.

Đối phương dùng chuyện này uy hiếp cô ta, chứng tỏ đối phương là kẻ không có ranh giới đạo đức, mà qua lại với một người như vậy mới là ngu ngốc.

Sắc mặt Lý Phong hơi khó coi: “Ngươi chờ đó.”

Nói xong, gã xoay người rời đi.

Chúc Hạnh Nhiễm đứng đó hít sâu một hơi, khôi phục tâm trạng, sau đó xoay người rời đi.

Không bao lâu, thân phận và lai lịch của cô ta truyền khắp học viện Quan Huyên.

Nhưng lại không mấy người tin, vì bọn họ cho rằng Chúc Hạnh Nhiễm rất xinh đẹp, thành tích tốt, đứng đầu ngoại viện, một người như vậy sao có thể xuất thân là dân tị nạn đến từ Đại Lục bị vứt bỏ chứ.

Điều này khiến Chu Hạnh Nhiễm thở phào nhẹ nhõm.

Một ngày, một cô gái đột nhiên chạy vào ký túc xá: “Hạnh Nhiễm, bên ngoài có hai người nói là cha mẹ của ngươi!”

Chúc Hạnh Nhiễm hơi giật mình, cô ta nhìn về phía người phụ nữ kia: “Cha mẹ ta?”

Người phụ nữ kia gật đầu: “Đúng vậy, người đàn ông tên Chúc Đào, người phụ nữ tên thím Khương, ăn mặc rách rưới, có phải cha mẹ ngươi không? Nếu không phải để ta đuổi bọn họ đi.”

Có phải cha mẹ mình không?
Chương 2369: Ta cũng có ông nội

Hai tay Chúc Hạnh Nhiễm siết chặt, tâm trạng vô cùng phức tạp, bởi cô ta không ngờ cha mẹ mình sẽ đến Thiên Giới.

Cô ta hiểu rõ, một khi cô ta thừa nhận, cô ta sẽ phải quay về những ngày tháng còn ở trong học viện Thần Miếu, dù có làm gì thì vẫn bị coi thường, bị mọi người kỳ thị.

Nhưng nếu không thừa nhận lương tâm cô ta sẽ cảm thấy áy náy.

Trong lúc nhất thời, cô ta hơi rối bời.

Người phụ nữ đứng ở cửa, chờ câu trả lời của Chúc Hạnh Nhiễm.

Chúc Hạnh Nhiễm im lặng hồi lâu, chợt hít một hơi thật sâu, đứng dậy đi ra ngoài.

Chẳng mấy chốc, Chúc Hạnh Nhiễm đã đến cổng học viện, từ xa cô ta đã nhìn thấy Chúc Đào và thím Khương.

Khi bọn họ nhìn thấy Chúc Hạnh Nhiễm, nước mắt của Chúc Đào và thím Khương lập tức chảy xuống.

Thực sự bọn họ không ngờ được, có thể gặp lại Chúc Hạnh Nhiễm.

Ban đầu khi đưa Chúc Hạnh Nhiễm đi, bọn họ đã chuẩn bị sẵn tinh thần, bởi bọn họ biết rất rõ, bọn họ không thể rời khỏi nơi đó.

Chúc Hạnh Nhiễm đi đến trước mặt Chúc Đào và thím Khương, nhìn thấy hai người đã có phần già nua, trong lòng cô ta kích động.

Lúc này, có một số học viên xuất hiện xung quanh.

Khi nhìn thấy cha mẹ Chúc Hạnh Nhiễm, những học viên kia bắt đầu bàn tán.

Thấy xung quanh có học viên đang bàn tán, Chúc Đào và thím Khương hơi mất tự nhiên, Chúc Đào do dự, sau đó nói: “Tiểu Nhiễm, bọn ta chỉ muốn đến xem con có ổn không, còn nữa, thư viện này cần học phí không?”

Chúc Hạnh Nhiễm lắc đầu: “Không cần học phí.”

Chúc Đào khá tò mò: “Không thu học phí.”

Chúc Hạnh Nhiễm gật đầu: “Thư viện sẽ miễn một phần lớn học phí cho những học viên có tài chính khó khăn, hơn nữa, chỉ cần có thành tích tốt, sẽ được học bổng, học bổng của ta có thể trả hết số học phí còn lại.”

“Như vậy cũng tốt!”

Chúc Đào đột nhiên cười toe toét, nói: “Thư viện này thật tốt, thật tốt.”

“Haha!”

Lúc này, có tiếng cười khúc khích vang lên.

Mọi người nghe thấy tiếng cười, thấy cách đó không xa, một người đàn ông đang chậm rãi bước đến, không ai khác chính là Lý Phong.

Lý Phong cười nói: "Trước kia có lời đồn, Chúc Hạnh Nhiễm đến từ Đại Lục bị vứt bỏ, sinh ra đã là dân tị nạn, bây giờ xem ra lời đồn là thật!”

Vừa dứt lời, mọi người đều nhìn Chúc Hạnh Nhiễm, mà lúc này, sắc mặt Chúc Hạnh Nhiễm trở nên trắng bệch.

Lý Phong đang muốn nói thêm, bên cạnh đột nhiên có giọng nói vang lên: “Dân tị nạn thì sao?”

Mọi người nghe thấy vậy, nhìn xung quanh, cách đó không xa, một nam một nữ đang chậm rãi đi tới.

Người đến chính là Diệp Quân và Chu Phạn.

Thấy Diệp Quân, Chúc Hạnh Nhiễm lập tức chấn động.

Diệp Quân dẫn Chu Phạn chậm rãi đi đến trước mặt đám người, hắn nhìn Chúc Đào, khẽ mỉm cười: "Đào huynh, chúng ta lại gặp mặt rồi.”

Chúc Đào vui vẻ nói: “Diệp tiểu đệ, sao ngươi lại ở đây?”

Diệp Quân cười nói: “Cố ý đến tìm huynh.”

Chúc Đào hơi nghi ngờ.

Diệp Quân nhìn Lý Phong nói: “Đúng là Hạnh Nhiễm cô nương sinh ra không tốt, nhưng cũng chứng minh cô ấy rất giỏi, ta nghĩ không có gì đáng chê cười, phải biết rằng, trước kia Kiếm Chủ Thanh Sam cũng là đệ tử tạp dịch đấy.”

Lý Phong nhìn Diệp Quân: “Có thể vào thư viện Quan Huyên, đều là rồng phượng trong trong loài người, gia thế cực tốt, ta cảm thấy, người đến từ trại tị nạn thế này, không xứng học cùng một học viện với bọn ta.”

Diệp Quân cau mày: “Từ lúc nào mà thư viện Quan Huyên nhận người phải xem gia thế bối cảnh?”

Lý Phong cười khẩy: “Ngươi hỏi mọi người đi, xem họ có bằng lòng học chung một chỗ với dân tị nạn không?”

“Không muốn!” Có người lập tức đi ra.

Chẳng mấy chốc, ngày càng có nhiều người đi ra.

Không ít người đứng sau lưng Lý Phong, bày tỏ ủng hộ gã.

Không có cách nào, ông nội gã là trưởng lão nội viện, phụ trách khảo hạch học viên, sau nếu này muốn gia nhập nội viện, tuyệt đối không thể đắc tội với Lý Phong.

Thấy mọi người ủng hộ mình, Lý Phong cười đắc ý: “Ngươi nhìn đi, không ai chịu học cùng người của trại tị nạn cả."

Diệp Quân nhìn Lý Phong và đám người sau lưng gã, khẽ gật đầu: “Việc này xử lý rất dễ, chỉ cần đuổi các ngươi là được.”

“Haha!!” Lý Phong đột nhiên cười to: “Đuổi bọn ta, thật là nực cười, ngươi biết mình đang nói gì không?”

“Ta nói cho ngươi biết, ông nội ta là Lý Cương, là trời của thư viện Quan Huyên này!”



Diệp Quân không nói nên lời, hắn phát hiện, một ít người ở tầng chót càng đạt được quyền lợi, thì càng kiêu ngạo lạm dụng không giới hạn.

Chu Phạn không nhịn được bật cười.

Lúc này, Chúc Hạnh Nhiễm chợt kéo Diệp Quân sang một bên, tức giận nói: “Ngươi biết mình đang làm gì không?”

Diệp Quân nhìn Chúc Hạnh Nhiễm, Chúc Hạnh nhiễm trầm giọng nói: “Ta biết ngươi có bản lĩnh, nhưng ngươi biết đây là đâu không? Đây là thư viện Quan Huyên, ở đây, những trưởng lão kia có thể tùy tiện thao túng khiến ngươi sống không bằng chết!”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Đừng sợ, hắn có ông nội, ta cũng có ông nội.”

Chúc Hạnh Nhiễm: ...

“Ông nội ngươi hả?”

Lý Phong ở một bên chợt cười nói: “Ngươi dám gọi ông nội ngươi ra giao đấu với ông nội ta không?”

Hai vai Chu Phạn cười run cả lên.

Diệp Quân cười nói: “Chắc chắn ông nội ta sẽ không giao đấu với ông nội ngươi.”

Lý Phong giễu cợt nói: “Cho ông ta một trăm lá gan, ông ta cũng không dám.”

Diệp Quân quay đầu nhìn Chu Phạn đang cười run cả lên, trừng mắt nhìn cô ta, mà Chu Phạn cười càng hăng.

Đúng lúc này, cách đó không xa có giọng nói truyền đến: “Viện chủ đến!”

Mọi người nghe thấy vậy lập tức quay đầu nhìn, cách đó không ra, một người đàn ông trung niên đang bước nhanh đến.
Chương 2370: Nhà thầu

Người đàn ông trung niên hơi mập mạp, lúc bước nhanh, mỡ trên người cũng run lên.

Đây chính là Viện chủ mới của thư viện Quan Huyên của Thiên Giới tên là Triệu Hằng, một vài trưởng lão của thư viện Quan Huyên đi theo bên cạnh ông ta.

Nhìn thấy Triệu Hằng, mọi người ở trong sân đều cung kính chào: “Kính chào viện chủ!”

Chúc Hạnh Nhiễm ở bên cạnh Diệp Quân cũng vội vàng hành lễ: “Kính chào viện chủ!”

Cô ta hơi kích động!

Viện chủ!

Đối với cô ta, một nhân vật như thế này tồn tại giống như một vị thần, bởi vì sau khi đến nơi này cô ta mới biết thư viện Quan Huyên, cô ta biết thư viện Quan Huyên là một thế lực cực kỳ kinh khủng, rất nhiều vũ trụ và tinh vực đều thuộc sự quản lý của thư viện Quan Huyên, mà Viện chủ này Viện chủ này lại tương đương với thủ lĩnh của thế giới này, đối với cô ta mà nói, nhân vật này giống như một vị thần, bởi vì chỉ cần một lời nói của một người như thế cũng đã đủ để thay đổi vận mệnh cô ta.

Khi Triệu Hằng nhìn thấy Chu Phạn và Diệp Quân, vẻ mặt lập tức thay đổi, một giây sau, ông ta tăng tốc đi tới trước mặt hai người, sau đó, ông ta cúi đầu thật sâu hành lễ với Chu Phạn trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người: “Điện hạ!”

Vừa nói, ông ta vừa nhìn về phía Diệp Quân, ánh mắt đầy sự dò hỏi.

Diệp Quân nhìn Chúc Hạnh Nhiễm ở bên cạnh, khẽ gật đầu.

Lúc này Triệu Hằng mới cúi đầu thật sâu thêm một lần nữa: “Kính chào Viện trưởng.”

Viện trưởng!

Vừa nói xong, vẻ mặt người ở trong sân đều tràn đầy vẻ nghi ngờ, điện hạ gì cơ, Viện trưởng gì nữa, mọi người vội vàng nhìn về phía Diệp Quân và Chu Phạn, Diệp Quân mỉm cười: “Không cần đa lễ.”

Triệu Hằng nhìn về phía Diệp Quân. Mỉm cười nói: “Có thể Viện trưởng không nhận ra ta, ta tên là Triệu Hằng, ta tới đây theo lệnh của Lý Bán Tri, không ngờ rằng Viện trưởng cũng có mặt ở đây, đúng là hơi bất ngờ.”

Diệp Quân nhìn thấy ông ta nói chuyện đúng mực nên có ấn tượng khá tốt với ông ta, cười đáp: “Nơi đây trăm công ngàn việc, từ nay về sau còn có rất nhiều việc khiến ngươi nhọc lòng.”

Triệu Hằng mỉm cười: “Sẽ không phụ sự kỳ vọng của Viện trưởng.”

“Viện Trưởng!” Lúc này, một trưởng lão ở bên cạnh thư viện bỗng rung giọng nói: “Hắn là Viện trưởng ư?”

Triệu Hằng gật đầu: “Đúng vậy.”

Nghe thấy câu trả lời của Triệu Hằng, tất cả người ở trong sân đều bối rối.

Viện trưởng thư viện!

Sau khi bọn họ gia nhập thư viện Quan Huyên, biết được quy định của thư viện, hiển nhiên sẽ biết được Viện trưởng đáng sợ đến nhường nào, tất nhiên, bình thường bọn họ cũng không chú ý nhiều đến việc này, bởi vì cấp bậc Viện trưởng này cách họ quá xa.

Mà hiện tại, không ai trong bọn họ ngờ rằng, Viện trưởng thư viện đang đứng trước mặt họ!

Mọi người ngạc nhiên một lúc.

Chúc Hạnh Nhiễm mở to mắt nhìn Diệp Quân, giây phút này, đầu óc cô ta trống rỗng.

Đột nhiên Triệu Hằng nói: “Không biết Viện trưởng và điện hạ đến đây vì chuyện gì?”

Diệp Quân nhìn Chúc Đào và thím Khương vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, mỉm cười nói: “Vì một vài lý do ta mới phải đến Đại Lục bị vứt bỏ, lúc đấy, nhờ có Đào ca và thím Khương ta mới có thể tiếp tục sống sót, lần này, ta dẫn người đến đây là vì muốn tìm bọn họ.”

Vừa nói, hắn vừa nhìn Chu Phạn, Chu Phạn mỉm cười: “Hai vợ chồng bọn ta muốn mời họ đến Tiên Bảo Các ăn cơm.”

Chúc Đào và thím Khương nhìn Chu Phạn ung dung cao quý, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, căng thẳng không thôi.

Diệp Quân cười nói: “Đào ca, tối nay Tiểu Phạn sẽ đích thân xuống bếp, muội ấy nấu ăn rất ngon đó!”

“Đi thôi, tối nay chúng ta cùng uống vài ly luôn.” Vừa nói, hắn vừa kéo theo Chúc Đào đi ra ngoài.

Mọi người nghe thấy đều bối rối.

Viện trưởng và nữ hoàng Đại Chu mời cơm, hơn nữa đó còn là đồ ăn do đích thân nữ hoàng Đại Chu xuống bếp nấu, mọi người nghe thấy đều có cảm giác như đang mơ.

Triệu Hằng cũng hơi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó, ông ta cười phá lên, quả nhiên Viện trưởng này giống như trong truyền thuyết, không có một chút uy quyền nào hết, hơn nữa, có thể nhìn thấy Viện trưởng này rất tốt bụng, đây chắc chắn là một điều may mắn cho tất cả sinh linh trong vũ trụ này.

Lúc này, Chúc Đào nhìn về phía Chúc Hạnh Nhiễm ở phía xa xa, do dự muốn nói điều gì đó.

Thật ra, ông ta không biết thân phận Viện trưởng có ý nghĩa gì, bởi vì với ông ta mà nói, ông ta hoàn toàn không biết những chuyện như thế này.

Cứ như vậy, Chúc Đào và thím Khương bị Diệp Quân và Chu Phạn dẫn đi.

Mà lúc này, học viên ở xung quanh bỗng bao vây trước mặt Chúc Hạnh Nhiễm, bọn họ ra sức lấy lòng người đang ở trước mặt này, giờ phút này, Chúc Hạnh Nhiễm hơi mờ mịt.

Cô ta luôn muốn thay đổi số mệnh, muốn thoát khỏi vòng tròn của chính mình, muốn rời khỏi gia đình mình, vì vậy, lúc nhìn thấy các học viên có gia thế bị người khác bao vây lấy lòng, cô ta cảm thấy rất ghen tỵ, nhưng vào lúc này cô ta chợt nhận ra, tất cả chúng đều là dối trá, hơn nữa, khi cô ta nhìn thấy cha mẹ mình luôn phải chịu nhục nhã, giờ phút này lại được người đàn ông có quyền thế nhất vũ trụ này tôn trọng, lúc này đây cô ta mới nhận ra trước kia cô ta đã ngây thơ biết bao nhiêu, lý do mà người đàn ông đó giúp cô ta trước đây không phải là vì cô ta trông xinh đẹp hay là gì khác, nó chỉ đơn thuần là vì cha cô ta mà thôi.

Tiên Bảo Các.

Sau khi Chúc Đào đi cùng Diệp Quân và Chu Phạn đến Tiên Bảo Các, Chu Phạn bắt đầu tự mình nấu ăn.

Thím Khương kéo nhẹ Chúc Đào, nói nhỏ: “Hình như Diệp công tử là Viện trưởng nào đó, ngươi có biết Viện trưởng này là chức quan gì không?”

Chúc Đào suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có biết Trần Vũ - chủ thầu hầm mỏ của chúng ta không?”

Thím Khương trừng mắt nhìn gã: “Tất nhiên là biết rồi!”

Chúc Đào nói: “Trần Vũ là chủ thầu, ta cảm thấy chức quan của Diệp tiểu đệ cũng giống như thế này, tất nhiên là có khả năng công trường của Diệp tiểu đệ còn lớn hơn thế nữa.”

Thím Khương đánh mạnh vào vai Chúc Đào: “Ngươi coi ta là ả đàn bà ngu ngốc hay sao? Vừa nãy Hạnh Nhiễm và các Viện chủ khác đều rất kính trọng Diệp công tử, sao hắn ta có thể giống với một chủ thầu được chứ? Theo ta thấy, ít nhất cũng phải tương đương với năm nhà thầu cơ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK