Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2731: Ông cũng mặt dày ghê

Tần tộc bị tiêu diệt, Mục tộc đầu hàng khiến toàn bộ Thập Hoang đều hoảng sợ.

Chỉ trong một ngày đã có một tộc bị tiêu diệt, một tộc đầu hàng.

Một bầu không khí đáng sợ bao phủ khắp Thập Hoang, khiến Thập Hoang vốn yên bình nhiều năm run sợ không thôi.

Nguyên tộc.

Trong điện, một đám cao thủ của Nguyên tộc đều góp mặt đông đủ.

Dẫn đầu là tộc trưởng Nguyên Trấn của Nguyên tộc. Sắc mặt ông ta sa sầm như bóng đêm, lúc này vẻ mặt của các cao thủ khác trong tộc cũng trắng bệch, lo sợ không yên.

Vốn dĩ, sức mạnh linh hồn của tiên tổ chính là át chủ bài lớn nhất để họ dựa vào. Cũng vì có nó, họ mới định cò kè mặc cả với Diệp Quân, tốt nhất là có thể lấy được đế nguyên. Nhưng giờ, chiến tướng đồng đen thần bí trong tay của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu thế mà lại có thể tiêu diệt linh hồn Đại Đế!

Vốn liếng lớn nhất để họ dựa vào đã không còn nữa! Phải làm sao bây giờ?

Nhưng vào lúc này, có một trưởng lão của Nguyên tộc bỗng nhiên bước ra nhỏ giọng than: “Chỉ có thể đầu hàng thôi”.

Chỉ có thể hàng!

Mọi người nghe vậy thì vẻ mặt phức tạp, không ai đứng ra cãi lại.

Đánh?

Hoàn toàn đánh không lại!

Đến giờ phút này, họ mới hiểu được rằng nay Nguyên tộc đã đi tới bước đường cùng.

Trong điện, chúng trưởng lão đều nhìn về phía Nguyên Trấn. Nguyên Trấn im lặng một lúc rồi thở dài: “Vậy đầu hàng đi!'

Tuy không cam lòng, nhưng ông ta biết rõ nếu Nguyên tộc không đầu hàng thì chắc chắn sẽ bị tiêu diệt!

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cũng không phải hạng hiền lành gì.

Thần Tông.

Lúc này trong Thần Tông, Thần Ung cũng triệu tập tất cả các cao thủ trong tông. Đại điện yên tĩnh như chết, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở.

Mọi người mặt mày nghiêm nghị, không khí cực kỳ áp lực.

Thần Ung bỗng nhiên đứng dậy, các cao thủ Thần Tông thấy thế trái tim chợt nhảy lên tận cổ, cả người căng cứng.

Trong mắt Thần Ung lóe lên vẻ phức tạp nói: “Đầu hàng đi”.

Đầu hàng đi!

Các cao thủ Thần Tông trong điện nghe vậy đều thở phào một hơi như trút được gánh nặng. Thực ra, họ rất sợ vị tông chủ nóng tính kia cứng đầu cứng cổ nói ra câu “không chết không ngừng”.

Nếu lựa chọn đánh, vậy chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, tự đâm đầu chịu chết.

Sau khi thấy thái độ của Thần Ung, bầu không khí trong điện mới trở nên thoải mái.

Trong mắt Thần Ung lại toát ra vẻ phức tạp, có hơi hối hận, song cũng không phải vì đầu hàng mà là do trong lòng ông ta biết rõ với thực lực hiện tại của Thần Tông thì hoàn toàn không thể chống cự lại vị Quân Đế kia. Điều ông ta hối hận là lúc trước không có quyết đoán được như Đạo Tông và Đế tộc, cũng chẳng nghĩ xa, rộng luộng như Đệ Nhất tộc.

Giờ đầu hàng thì đã vuột mất thời cơ mất rồi!

Hơn nữa, trong cuộc sống sau này, Thần Tông chắc chắn sẽ bị những gia tộc và Đạo Tông bỏ xa mấy con phố...

Bấy giờ, một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp đi đến bên cạnh Thần Ung nghiêm túc nói: “Ông nội, lúc trước ông nói định giới thiệu cho con một người chính là vị Quân Đế kia hả?”

Thần Ung gật đầu.

Cô ta bình tĩnh nói: “Giờ con đổi ý, con muốn đi gặp hắn”.

Thần Ung lại lắc đầu: “Bỏ đi”.

Cô gái cau mày: “Sao, ông nội không tin con hả? Vẻ ngoài của con cũng không kém hơn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu kia, cô ta có thể con cũng...”

Thần Ung khẽ thở dài: “Đầu óc của vị Quân Đế kia rất kinh khủng, đừng nói con, ông nội cũng không phải đối thủ của hắn. Con đi tìm hắn quả thật là tiền mất tật mang. Vả lại, với cái đầu nhỏ của con, khỏi cần ba năm ngày thì đã bị hắn lừa cho quay lại đâm ông nội một nhát...”

Cô gái: “...”

Đế Tông.

Giờ phút này, tông chủ Trần Việt cũng gọi tất cả các cao thủ của Đế Tông đến. Trong điện, mọi người đều im lặng không nói gì.

Vốn trong lòng họ còn có chút hy vọng, dù sao cũng có linh hồn tiên tổ. Song, sau khi biết linh hồn tiên tổ Tần Tộc trực tiếp bị chiến tướng đồng đên thần bí của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đánh tan thì họ đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Không đánh nữa!

Giờ, họ chỉ muốn đầu hàng!

Đúng lúc này, Trần Việt bỗng dưng trầm giọng nói: “Các vị, Đế Tông ta tồn tại nhiều năm như vậy, nếu cứ thế đầu hàng thì không khỏi mất mặt quá”.

Mọi người trong điện nghe vậy đều hoảng sợ, không phải là tông chủ điên rồi chứ? Đến giờ còn muốn gây chuyện?

Bấy giờ đã có một số trưởng lão xuất hiện ý nghĩ giết người! Mẹ nó!

Nếu tông chủ còn định gây chuyện, vậy họ cũng đành phải coi hoàng tộc như dân thường mà xử lý.

Song lúc này, Trần Việt lại nói: “So với Đệ Nhất tộc, Đế tộc và Đạo Tông thì chúng ta đã vuột mất thời cơ. Còn có Mục gia, chúng ta cũng đã chậm hơn một bước. Giờ, chúng ta không thể chậm thêm bước nào nữa, đầu hàng nhưng không thể đầu hàng như thường được”.

Ông nói xong bèn đứng lên, nặng nể nói: “Quân Đế thích cái gì? Chúng ta phải đúng bệnh hốt thuốc mới được!”

Một vị trưởng lão chần chờ rồi nói: “Ý của tông chủ là... dâng phụ nữ cho hắn? Cái này... cũng không phải không được, cháu gái ta lớn lên trông cũng khá xinh đẹp...”

Mọi người: “...”

Trần Việt lạnh lùng liếc trưởng lão kia: “Ông cũng mặt dày ghê”.

Trưởng lão kia có chút xấu hổ.

Trần Việt khẽ lắc đầu: “Quân Đế là ai, sao có thể bị sắc đẹp mê hoặc? Hắn làm nhiều như vậy là vì cái gì? Đương nhiên là thực hiện Vũ Trụ Quan Huyên Pháp của hắn, xây dựng một cái trật tự hoàn toàn mới. Chúng ta cứ bắt tay vào làm theo hướng này, chỉ có vậy mới có thể được hắn nhìn trúng và sử dụng!”

Có trưởng lão hỏi: “Ý của tông chủ là?”

Trần Việt híp mắt lại: “Bắt đầu từ giờ chúng ta sẽ tu luyện Quan Huyên Pháp, để hắn cảm nhận được sức mạnh tín ngưỡng của chúng ta. Phải dùng hành động thực tế nói cho hắn biết chúng ta đầu hàng không phải vì sợ hắn, mà là vì Đế Tông ta thật sự cảm thấy Quan Huyên Pháp là một công pháp tốt cho con dân tốt cho thiên hạ này”.

Chúng cao thủ câm nín.

Ngươi đây chẳng khác nào là nói thừa?

Đương nhiên, không ai dám nói vậy.

Hơn nữa, đến lúc này thì họ cũng hiểu được là Đế Tông quả thật nên làm gì đó để lấy lòng vị Quân Đế kia.

Bởi vì sắp tới, sự sống còn của họ đều nằm trong một suy nghĩ của hắn!

Giờ kế tiếp chính là ai có thể được Quân Đế nhìn trúng và đạt được nhiều chỗ tốt. Đặc biệt là khi trong tay hắn còn có đế nguyên trong truyền thuyết.

Ngày hôm sau, chưa đến chiều, những gia tộc Đại Đế và Tiên Tông còn thừa lại trong Thập Hoang đều đã đầu hàng. Đến tận đây, Thập Hoang chính thức thống nhất.
Chương 2731: Thưởng đế nguyên

Trong Tiểu tháp.

Diệp Quân vẫn đang rèn luyện đám kiếm tu kia, họ đã đánh nhau với chiến tướng đồng đen trong Tiểu Tháp gần 50 năm!

50 năm qua, dưới sự dạy dỗ của Diệp Quân, thực lực của họ đã tăng lên một mảng lớn. Đương nhiên, họ vẫn chưa thể đánh thắng chiến tướng đồng đen, nhưng ý chí chiến đấu đã xảy ra một sự lột xác.

Ngoài việc có Diệp Quân chỉ bảo, còn vì chiến đấu. Dưới sự chiến đấu không ngừng nghỉ, tiềm lực của những kiếm tu kia đã bị chiến tướng đồng đen kích thích ra. Đương nhiên, cũng phải kể đến công lao của cực phẩm đế tinh. Giờ thứ họ đang dùng đều là cực phẩm đế tinh, mà chúng đều là những thứ dành cho cấp bậc Đại Đế dùng. Ở Thập Hoang, gần như không có thần vật đó, song nay Diệp Quân lại trực tiếp lấy cho họ dùng. Đám kiếm tu kia đều phải bị cảm động đến rơi nước mắt.

Mục đích hiện nay của Diệp Quân rất đơn giản, đầu tiên là nâng cao thực lực của đám kiếm tu kia lên Chuẩn Đế, hơn nữa còn không phải là Chuẩn Đế bình thường, mà phải là vượt trội hơn người cùng cảnh giới. Tốt nhất là có thể đạt tới tiêu chuẩn giống như chiến tướng đồng đen.

Mà loại bồi dưỡng đó quả thật là vô cùng hao tài tốn của!

Giờ hắn đang có cảm giác rất rất nghèo, bồi dưỡng đám kiếm tu kia chủ yếu là dùng đế tinh, cực phẩm đế tinh chỉ là phụ.

Song điều khiến hắn đau đầu là cực phẩm đế tinh, giờ khắp Thần Hoang đều không có. Vì vậy, dù hắn muốn tìm cũng không tìm được.

Ngoài ra, còn có đế nguyên!

Giờ đế nguyên mà hắn có quá ít, vả lại những trụ cột của Thập Hoang kia vẫn còn hơi yếu. Dù có đế nguyên cũng khó mà thành Đế.

Có điều, hắn cũng biết muốn nâng thực lực của toàn bộ nền văn minh Thập Hoang lên trong thời gian ngắn là điều không thể nào.

Đúng lúc này, Diệp Quân như cảm nhận được gì đó bỗng nhiên rời khỏi Tiểu Tháp. Vừa trở về trong sân, hắn đã thấy Đệ Nhất Tĩnh Chiêu.

Hôm nay, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu mặc một chiếc váy gấm xinh đẹp với họa tiết cực kỳ tinh xảo, mỗi cánh hoa đều cực kỳ sống động, vừa chân thật lại tinh tế. Dáng người của cô ta vốn đã đầy ma mị, kết hợp với chiếc váy đó thì càng thêm yểu điệu động lòng người.

Ngoài dáng người ra thì khuôn mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành kia cũng thuộc dạng hiếm thấy, khiến cho người ta vừa nhìn đã mê.

Hôm nay, cô ta cũng không đeo khăn che mặt. Diệp Quân tự nhận sức chống cự của mình rất tốt, nhưng khi nhìn thấy Đệ Nhất Tĩnh Chiêu thì cũng hơi ngây ngẩn. Song chẳng mấy chốc, hắn đã hoàn hồn lại, đánh giá cô ta một lượt rồi cười nói: “Bộ y phục này của cô trông rất đẹp”.

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu liếc hắn một cái, cũng không có đáp.

Diệp Quân dịu dàng hỏi: “Làm xong hết rồi hả?”

Cô ta gật đầu: “Giờ các gia tộc Đại Đế và Tiên Tông trong Thập Hoang đã đầu hàng hết, tộc trưởng và tông chủ của họ đều đang chờ ngươi trong điện”.

Diệp Quân gật đầu: “Đi gặp họ thôi”.

Hai người nói xong bèn đi tới đại điện.

Các tộc trưởng gia tộc Đại Đế và tông chủ Tiên Tông thấy Diệp Quân đến đều đứng dậy rồi cúi chào, kính cẩn nói: “Ra mắt Quân Đế”.

Diệp Quân khẽ gật đầu rồi đi đến vị trí cao nhất ngồi xuống, cười bảo: “Mọi người cũng ngồi đi”.

Mọi người ngồi xuống, nhưng đều ngồi nghiêm chỉnh, có chút lo sợ không yên.

Diệp Quân liếc họ một cái, cười bảo: “Mọi người đừng căng thẳng quá, ta thống nhất Thập Hoang là vì xây dựng một trật tự hoàn toàn mới, chứ không phải vì giết chóc, cũng chẳng phải để cướp bóc. Bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ thành lập một thư viện ở đây, tên là thư viện Quan Huyên. Sau khi nó được thành lập, ta sẽ là viện trưởng, Tĩnh Chiêu cô nương là phó viện trưởng, tông chủ Đạo Tông - Đạo Trí, tộc trưởng Đế Lăng của Đế tộc và tộc trưởng Mục Khoản của Mục tộc sẽ là trưởng lão nội viện. Đến lúc đó, Tĩnh Chiêu cô nương sẽ chọn một vài người ứu tú trong các tộc để cùng nhau giúp đỡ quản lý thư viện. Kế tiếp, có hai chuyện mà Thập Hoang phải làm, một là thành lập thư viện và mời chào những anh tài xuất sắc trên khắp Thập Hoang. Hai là thực huyện Quan Huyên Pháp khiến nó phổ cập toàn bộ Thập Hoang”.

Hắn nói đến đây bèn ngừng một lát mới nói tiếp: “Giờ thư viện vẫn chưa đủ người, vả lại các tộc và các vực vẫn luôn tự trị. Thế nên, kế tiếp ta sẽ xem coi các tộc thực hiện Quan Huyên Pháp trong tộc và vực mình. Ai làm tốt, ta sẽ thưởng cho một luồng đế nguyên”.

Đế nguyên!

Các gia tộc Đại Đế và tông môn chưa có đế nguyên nghe thấy câu đó lập tức phấn khích, giờ đã có chút gấp không chờ nổi muốn trở về thực hiện Quan Huyên Pháp. Chẳng những vậy, họ còn cảm giác được tương lai thư viện Quan Huyên sẽ là nơi mà mọi người chen lấn nằm mơ cũng muốn vào.

Quyền lợi!

Thành lập thư viện giống như đế quốc trong thế tục, sau này các tộc các tông của họ có tiếng nói ở thế giới này hay không và có quyền lên tiếng ở mức nào đều quyết định bởi địa vị của họ ở trong thư viện. Hơn nữa, nếu Diệp Quân vẫn còn phát triển tiếp, mai sau còn thống nhất cả cấm địa Cổ Hoang hay thậm chí là nhiều vũ trụ hơn... Vậy thì càng đáng sợ.

Phải tranh giành chức vị trong thư viện!

Trong lòng mọi người đều âm thầm quyết định điều đó.

Diệp Quân bỗng đứng lên nhìn thoáng qua mọi người rồi nói: “Những lời ban nãy đều là lời hay, giờ ta muốn nói đến điều tệ nhất”.

Mọi người nghe vậy vội vàng, lo sợ nhìn về phía Diệp Quân.

Diệp Quân nhìn chằm chằm bọn họ, một cảm giác áp lực chợt bao phủ lấy mọi người: “Sử sách ngàn đời có ba điều không thể khoan thứ, quân vương hại nước, tướng lĩnh hại quân, thần tử hại dân. Các ngươi đã gia nhập thư viện của ta, vậy là thần tử của ta, các ngươi không thể lừa lọc ta, nhưng có thể hại dân. Người xưa có câu, có bốn loại người hại dân đó là 'quan, dịch, thân quyến của quan, cấp dưới của quan. Họ không phải quan, lại có quyền uy, cậy thế làm kiêu, bóc lột thậm tệ, lặng lẽ hút máu'... Các vị, chắc hiểu ý của ta chứ hả?”
Chương 2733: Thành Đại Đế

Tham nhũng!



Sau vụ xảy ra giữa Long tộc và Đại Chu.



Hắn có hơi sợ hãi.



Hiện giờ khi thư viện được xây lên, các đại gia tộc và các đại tông môn đều ồ ạt tham gia vậy nên người nắm giữ quyền lực được trong đó chứng minh địa vị họ to lớn đến mức nào? Mà không chỉ có bọn họ, còn các dòng chính họ hàng gần xa, thậm chí người đang hợp tác với tộc đều sẽ được quyền lợi rất to lớn.



Mà nhóm người này cũng là loại dễ xu nịnh trên, dẫm đạp dưới, làm xằng làm bậy nhất, một khi số lượng tăng lên thì đúng là trở thành hoạ của dân chúng.



Hắn là kẻ đã bị chuyện này hành xác hai lần, vậy nên bản thân chắc chắn không cho chuyện này xảy ra. Hắn sẽ phải nghiêm trị nhóm người này, một đứa đến thì giết một đứa, một nhóm đến thì giết một nhóm.



Mọi người đứng giữa sân lập tức hiểu được ý trong những lời nói của Diệp Quân, ngay sau đó họ cam kết sẽ nghiêm túc quản lý người của mình.



Diệp Quân tiếp tục nói với chất giọng rất nhẹ: “Ta đã cảnh cáo rồi đấy, kẻ nào dám vi phạm, ta sẽ không khoan nhượng. Đến lúc đó, đừng trách ta tàn ác”.



Đế Lăng là người đầu tiên bước ra, cung kính hành lễ.



“Xin viện trưởng cứ yên tâm! Từ nay về sau những thành viên trong Đế tộc của ta sẽ nghiêm túc thực hiện và không để chuyện này xuất hiện. Nếu có xảy ra thì không cần viện trưởng phải ra tay mà Đế Lăng ta đây là người đầu tiên diệt chín tộc của hắn!”



Mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Đế Lăng, thầm mắng: Con mẹ nhà ngươi, lỡ đâu người thân ruột thịt gì đó của ngươi vi phạm, ngươi đòi giết chín tộc của chúng chẳng phải là giết chính cả bản thân?



Nhưng mọi người không hề khinh thường khi thấy Đế Lăng tỏ thái độ nịnh bợ, mà ngược lại cũng có chút nể phục.



Ngay từ ban đầu, số lượng người và sức mạnh của Đế tộc là yếu nhất trong tất cả các tộc khác. Nhưng Đế tộc bây giờ có thể nói là chỉ đứng sau Đệ Nhất tộc, còn là người Diệp Quân tin tưởng. Còn có được Đế Nguyên cho nên rất có thể trong tương lai Đệ tộc sẽ xuất hiện một vị Đại Đế… Nhưng dù không xuất hiện Đại Đế thì với sự tin tưởng và phú quý mà Diệp Quân cho bọn họ bây giờ, đảm bảo Đế tộc sẽ vượt qua đa số các gia tộc tại sân này trong tương lai rồi.



Quyết đoán đấy!



Sau khi Đế Lăng đã bày tỏ lòng mình, mọi người giữa sân cũng lập tức nhao nhao bày tỏ và cam đoan.



Đương nhiên, họ đều ủng hộ Diệp Quân bởi vì nếu họ đi cướp bóc mồ hôi nước mắt của người dân thì đã không còn ý nghĩa, nhưng nếu được Diệp Quân đế ý đến, tặng một đế nguyên thì… Má nó, họ sẽ mừng tới mức xộc thẳng lên trời.



Hơn thế nữa, họ cực kỳ khinh rẻ những kẻ tay sai hám lợi.



Nhưng họ cũng hiểu rất rõ, họ coi thường, cấp dưới sẽ để ý, coi như là đề phòng kỹ càng để tránh bên dưới xuất hiện những kẻ có mắt không tròng gây hoạ.



Diệp Quân lại nói: “Các ngươi đi làm việc của mình đi”.



Mọi người cúi đầu thật sâu để chào, rồi lui xuống.



Diệp Quân quay đầu nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đứng bên cạnh, cười nói: “Ta dẫn cô đến một nơi”.



Hắn nói xong lập tức dẫn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu vào tháp nhỏ.



Khi họ bước vào tháp nhỏ rồi, vẻ mặt của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lập tức thay đổi.



Hôm nay cũng là lần đầu tiên, cô ta bước vào trong tháp nhỏ này!



Diệp Quân nói: “Từ nay về sau, Tĩnh Chiêu cô nương có thể tự do ra vào tháp nhỏ này rồi”.



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nghiêm túc tiếp tục nói: “Bây giờ, cô không thể đạt đến Đại Đế được. Hiện tại căn cơ của cô vẫn còn hơi yếu ớt, vậy nên đợi khi sức mạnh tăng lên một ít, căn cơ rắn chắc hơn rồi ta sẽ giúp cô thành Đế”.



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn chăm chú vào hắn hỏi lại: “Ngươi thật sự có thể giúp ta thành Đế sao?”



Diệp Quân cười nói: “Cô thấy ta từng nói đùa bao giờ chưa?”



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không sợ, sau khi ta thành Đại Đế rồi…”



Nói đến đây, cô ta đành im lặng.



Diệp Quân cười trừ rồi nói: “Ý cô là sau khi cô thành Đế sẽ thoát khỏi sự kiểm soát của ta và không làm việc cho ta nữa phải không?”



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn hắn nhưng không thốt ra lời nào.



Diệp Quân suy nghĩ rồi sau đó nói: “Ta không nghĩ đến việc kiểm soát Tĩnh Chiêu cô nương, ngược lại Diệp Quân ta đây cũng là người thô lỗ và chẳng có địa vị cao lớn gì. Vậy nên, dù ta cho quyền lợi, đế nguyên hay gì đó thì đều có mục đích riêng”.



Ánh mắt biết nói của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu vẫn rất bình tĩnh, không có chút gợn sóng. Nhưng sắc mặt cô ta lại hơi tái hỏi: “Mục đích gì?”



Diệp Quân mỉm cười nói: “Cô đừng nghĩ nhiều, mục đích của ta không phải cái loại ý nghĩ không yên phận, mà là…”, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đột ngột xoay người đi



Diệp Quân nhìn thấy thế hơi nghi ngờ hỏi: “Tĩnh chiêu cô nương định đi đâu vậy?”



Ngươi ở đây tu luyện đi!



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu trả lời: “Không muốn tu luyện”.



Diệp Quân vội vàng hỏi lại: “Không phải cô muốn thành Đại Đế sao?”



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu không quay đầu nói: “Không thích”.



Lời vừa dứt, cô ta đã biến mất tăm.



Mà đúng lúc này, Yểm Nhật đột ngột xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, cung kính nói: “Ta đã tìm hiểu về tin tức của họ rồi thưa Kiếm chủ”.



Diệp Quân vội hỏi: “Họ ở đâu?”



Yểm Nhật: “Họ ở hẻm núi Cổ Hoang, người tên Lăng Tiêu kia đúng là kẻ lợi hại, không ngờ hắn dám lao thẳng qua vách tường vũ trụ và bước vào Cổ Hoang…”



Đại ca!



Diệp Quân hơi ngạc nhiên hỏi lại: “Hắn ta đã đến Cổ Hoang rồi?”, Yểm Nhật gật đầu: “Đúng thế, tuy cấp của người này chỉ mới đến Thánh Giả Đỉnh, ấy vậy mà có sức mạnh hơn gấp mất lần với những người có cùng cấp độ với mình. Hơn thế nữa, nhìn tình hình thì có vẻ sắp đột phá lần nữa rồi”.



Diệp Quân bật cười.



Sau khi đại ca bị hành lên bờ xuống ruộng, sức mạnh cũng ngày càng tăng mạnh hơn!



Thêm vào đó, nếu đại ca đạt đến Chuẩn Đế, chắc chắn sức chiến sẽ rất khủng bố.



Diệp Quân lại hỏi: “Mấy người nhị ca của ta đâu?”
Chương 2734: Tuyển học viên

Yểm Nhật nói: “Họ cũng đi theo đến cấm địa Cổ Hoang, ngoài ra, người bảo ta tìm Chân Thánh Sơ Thủy, Chân Thánh Hạo Nhiên, họ cũng đã đi tới Cổ Hoang. Sức mạnh của mấy người này rất đáng sợ đấy Quân Đế, tuy họ chỉ mới đứng ở hàng Chân Thánh nhưng không thua xíu nào khi đánh tay đôi với mấy kẻ đứng cấp Chuẩn Đế đâu. Thậm chí, ta thấy họ có sức mạnh ngang với những chiến tướng đồng đen!”



Diệp Quân bật cười nghĩ thầm, dù là nhóm người đại ca Lăng Tiêu hay Chân Thánh Sơ Thủy và Chân Thánh Hạo Nhiên thì đã sống một kiếp cả rồi, cho nên đã thoát thai hoàn cốt, ban đầu hắn đã không coi trọng việc thoát thai hoán cốt này vì thực lực họ quá đáng sợ, trước đây hoàn toàn không thể sánh bằng hiện tại.



Đương nhiên, chuyện này là chuyện vui với hắn!



Đế nguyên!



Hắn cần phải lấy càng nhiều đế nguyên thêm nữa mới được!



Dù kẻ vừa có tài năng bẩm sinh vừa là yêu nghiệt, nhưng không có đế nguyên cũng khó đột phá lên Đại Đế. Ngay lúc này, hắn đột nhiên nghĩ đến cái ghế Thành Vương kia!



Hắn thấy cũng đã đến lúc gặp ghế Thánh Vương để tâm sự rồi.



Bên này, Yểm Nhật cảm giác áp lực trên lưng càng nặng nề hơn.



Ban đầu, nó nghĩ rằng mình là kẻ không thể thiếu của Diệp Quân. Nhưng bây giờ nó thấy nhân tài và yêu nghiệt bên cạnh Diệp Quân lũ lượt kéo đến ngày càng đông, cho nên nó phải cố gắng hơn nữa để chứng minh giá trị của mình. Bằng không, đến lúc nào đó nó tuột lại phía sau rồi dù Diệp Quân không chê, thì chính nó cũng không mặt mũi nào tiếp tục đi theo chủ nhân!



Diệp Quân lại hỏi: “Thế còn Tổ Đạo thì sao?”



Yểm Nhật nói: “Bọn ta điều tra không ra Tổ Đạo, thưa Quân Đế”.



Diệp Quân nhiu mày: “Các ngươi điều tra không ra?”



Yểm Nhật gật đầu: “Chúng ta chỉ biết hắn rời khỏi Bỉ Ngạn Văn Minh, rồi biến mất không chút tin tức nào nữa”.



Diệp Quân hơi nghi ngờ, thầm nghĩ tên đó chạy đâu được chứ? Sau một lúc im lặng thật lâu, Diệp Quân dẹp suy nghĩ sang một, kệ thằng nhãi kia đi. Hắn ngẩng đầu nhìn về một khoảng không, ánh sáng màu vàng trong không trung liên tục lóe lên lấp lánh, nó đang dồn dập bao vây và tấn công vào mấy chiến tướng đồng đen. Hiện tại cường giả đi theo hắn rất nhiều, nhưng dù là số lượng hay chất lượng thì mọi thứ vẫn không đủ, rất rất thiếu thốn!



Đế nguyên!



Hắn cần nhiều đế nguyên và đế tinh cực phẩm hơn nữa!



Những thứ khác khỏi nói, nhưng hắn phải giúp nhóm đại ca và tam tỷ có thể đạt đến Đại Đế!



Nếu như giàu sang rồi đừng quên nhau!



Những ngày kế tiếp, Diệp Quân ở trong tháp nhỏ, hướng dẫn cho những kiếm tu kia tu luyện, riêng nhóm người đại ca không cần hắn hướng dẫn. Nhưng những kiếm tu này không thể bỏ mặc được, mấy kiếm tu này chỉ cần bồi dưỡng tốt một xíu nhờ đó mà tương lai sẽ trở thành thanh kiếm sắc bén cho hắn dùng!



Hai trăm người kiếm tu đạt cấp Chuẩn Đế…



Hai trăm người kiếm tu đạt cấp Đại Đế…



Chủ nhân Đại Đạo Bút gì đó!



Phạn Chiêu Đế gì kia!



Nằm bò xuống đất hết đi!



Sau khi Thập Hoang thống nhất, thư viện Quan Huyên cũng được xây nên. Thư viện Quan Huyên đóng đô tại một bình nguyên của Đệ Nhất Thành, có Đệ Nhất Tĩnh Chiêu giám sát nên chưa đầy mười ngày thư viện này đã được xây xong. Kiến trúc nơi này cực kỳ rộng rãi, nếu nói là một khu thư viện không đủ thì phải xưng đúng hơn nó là một tòa thành vô cùng hùng vĩ.



Mà các Đại Đế tộc và các Đại Tiên tông thấy thư viện Quan Huyên xây dựng xong thì lập tức nháo nhào, sôi nổi đề cử các đệ tử nội tộc và tông của bản thân vào trong thư viện Quan Huyên.



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cũng rất bận rộn, cô ta vừa mời chào các Đại Đế tộc và Đại Tiên tông, đồng thời cũng bắt đầu truyền tin tuyển học viên ra ngoài.



Đương nhiên những người được tuyển này không thể nào so sánh với những đệ tử của các Đại Đế tộc và Đại Tiên tông được, có thể nói là chênh lệch một trời một vực.



Trong một căn phòng của điện, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bận tối mắt tối mũi phê duyệt từng sổ con chất thành núi trước mặt.



Ngược lại, Diệp Quân hoàn toàn mặc kệ mọi việc nên cô ta phải chịu cực thôi.



Từ lúc vừa bắt đầu tới, cô ta đã không chợp mắt lấy một lần, ngày đêm chạy đôn chạy đáo. Bởi vì bây giờ Thập Hoang vừa mới thống nhất, thư viện vừa xây dựng cho nên có rất nhiều chuyện cần giải quyết cho hết.



Lúc này, Mục Sóc đột ngột đến bên cạnh Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, do dự một lúc nói: “Phó viện trưởng, thật sự muốn tuyển học viên ở khắp Thập Hoang sao?”



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu gật đầu: “Ừm”.



Mục Sóc đè giọng nói: “Những tán tu và tiểu gia tộc có chênh lệch cực lớn với các đệ tử Đại Đế tộc và Đại Tiên tông đấy, có thể nói là không thể so bì được. Nếu chúng ta nhận họ trở thành học viên hết thì sẽ vô cùng bất công với họ. Với lại, trong thư viện sẽ xuất hiện nhiều mâu thuẫn”.



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu buông quyển sổ con đang cầm xuống, gật nhẹ đầu: “Ta đã dự đoán trước mấy chuyện này, nhưng chúng ta không thể làm gì khác hơn”.



Mục Sóc khó hiểu hỏi: “Vì sao?”



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: “Mục tiêu của Tiểu Quân không phải kéo giãn sự chênh lệch mạnh yếu trong thế giới này mà là muốn phá vỡ và thu nhỏ sự chênh lệch này. Nếu chúng ta tuyển học viên không công khai, chỉ cho các đệ tử Đại Đế tộc, Đại Tiên tông vào thì họ sẽ càng ngày càng mạnh và những người không nhập học sẽ ngày càng yếu đi, thậm chí là vĩnh viễn không ngóc đầu lên nỗi”.



Mục Sóc nói: “Nhưng nếu để họ học chung…”



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói “Chuyện này rất đơn giản, trong thư viện có thiết lập lớp cấp cao và lớp cấp thấp. Lớp cấp cao mở ra cho mấy đệ tử Đại Đế tộc, Đại Tiên tông, còn cấp thấp là những con cháu bần hàn và những người còn lại”.



Mục Sóc lắc đầu: “Sợ là làm vậy thì họ sẽ lập thành một nhóm đối lập…”



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: “Chuyện này đơn giản, ví dụ chúng ta sẽ giao nhiệm vụ cho các học viên lớp cấp cao như trừ việc tu hành cho bản thân thì phải tiếp nhận việc dạy dỗ cho các học viên khác cấp ở lớp cấp thấp. Nếu học viên lớp cấp thấp có thể đạt thứ hạng cao trong kỳ kiểm tra thì không chỉ bản thân học viên đó nhận được phần thưởng hậu hĩnh, mà ngay cả học viên lớp cao cấp đã hướng dẫn người này cũng sẽ nhận được kha khá điểm học phần, điểm học phần này lại để làm gì? Ví dụ người nào muốn đổi thần vật quý hiếm, hoặc là muốn làm người lãnh đạo học viên của thư viện phải có được học phần này, msg thủ tịch học viện có cơ hội nhận được sự hướng dẫn của Đại Đế cho riêng mình”.



Mục Sóc vừa nghe đến thế đã sáng mắt: “Người già dẫn đầu, người trẻ theo sau sao?”



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu gật đầu: “Chuyện này không những giải quyết gọn ghẽ mâu thuẫn giai cấp, còn giải quyết vấn đề thiếu đạo sư hiện tại của chúng ta. Mà việc cũ giúp đỡ mới thế này không chừng còn xây dựng mối quan hệ bạn bè giữa hai bên, nói đơn giản hơn là chúng ta sẽ để họ hình thành mối quan hệ cộng sinh lợi ích cho tập thể. Từ đó, họ mới có thể đủ điều kiện để hòa mình…”
Chương 2735: Giải thích

Sau khi nghe Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói xong, mắt Mục Khoản lóe lên vẻ phức tạp, thầm khuất phục.

Thật ra, ban đầu cô ta vẫn không phục Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, cho rằng Đệ Nhất Tĩnh Chiêu chỉ đang dùng nhan sắc mê hoặc người khác, nhưng hiện tại, cô ta mới nhận ra bản thân mình vẫn chưa bằng đối phương.

Thành lập thư viện, vấn đề lớn nhất chính là học viên!

Thực lực của các gia tộc Đại Đế và các đệ tử đại tông môn chắc chắn không phải là thứ mà các tán tu và đệ tử nghèo hèn bên ngoài có thể so sánh được, làm thế nào để họ có thể sống chung hòa bình đây?

Đó chính là vấn đề lớn nhất!

Thế nhưng Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đang ở trước mặt này chỉ cần đôi ba câu là đã giải quyết được vấn đề đó.

Mạnh hỗ trợ yếu, giàu hỗ trợ nghèo.

Phương pháp này không chỉ giải quyết được vấn đề thực lực, mà còn có thể giải quyết được các xung đột tiềm ẩn trong tương lai, cho những người ở tầng lớp thấp nhất một vài cơ hội!

Người ở tầng lớp thấp nhất!

Cô ta đã thuộc nằm lòng Quan Huyên Pháp, tất nhiên cũng biết được ý đồ thực sự của Quân Đế, Quan Huyên Pháp này không chỉ là một phương pháp tu luyện mà còn là một trật tự, là một kiểu ràng buộc, ràng buộc với các cường giả, có thể nói Quan Huyên Pháp này cực kỳ không thân thiện với quyền lợi hiện tại của bọn họ.

Nhưng cô ta biết rất rõ, hiện tại việc phổ biến Quan Huyên Pháp và thành lập một trật tự hoàn toàn mới là xu hướng tất yếu, hoàn toàn không thể thay đổi được

Mà vấn đề mấu chốt chính là người ở tầng lớp thấp nhất!

Làm thế nào để trao nhiều cơ hội hơn cho người ở tầng lớp thấp nhất đây?

Thư viện Quan Huyên cũng chỉ là một cách, nhưng còn lâu mới đủ.

“Mục cô nương!”

Lúc này, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đột ngột lên tiếng.

Mục Khoản không nghĩ nữa quay sang nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn chằm chằm cô ta: “Có phải cô đang suy nghĩ đến chuyện tương lai của trật tự này không?”

Mục Khoản khẽ gật đầu: “Có lẽ phó viện trưởng cũng biết, đây không phải là chuyện dễ dàng gì.”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: “Nếu dễ thì cần gì chúng ta chứ?”

Mục Khoản ngạc nhiên.

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: “Trật tự này đúng là không hề thân thiện với các thế gia và tông môn chúng ta, nhưng nếu chúng ta nghĩ từ góc độ khác, nếu chúng ta đi theo hắn, liệu chúng ta có thể đi xa hơn được không?”

Mục Khoản cung kính nói: “Mời phó viện trưởng chỉ bảo.”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu dừng bút lại, sau đó nói: “Nếu ta là hắn, ta sẽ tiêu diệt toàn bộ gia tộc Đại Đế và các tông môn, sau đó lấy hết công pháp tu luyện và tiền tài vật chất của các tộc ra rồi mở thư viện.”

Mục Khoản sợ hãi.

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bình tĩnh nói: “Bằng cách này, thứ nhất sẽ giải quyết được các nỗi lo về sau, ít nhất là rất lâu sau đó cô cũng không cần phải lo lắng bị các tông môn và thế giới làm hại.”

Mục Khoản khàn giọng nói: “Phó viện trưởng, chuyện này...”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: “Cô muốn nói là chúng ta có thể giúp hắn sao?”

Mục Khoản gật đầu.

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lắc đầu: “Cô sai rồi, rất nhiều đế tộc và tông môn cũng đều sai rồi, mọi người đều đánh giá quá cao bản thân. Đối với bản thân hắn, chút thực lực này của chúng ta chẳng khác gì lũ nhãi nhép, giống như hiện tại vậy, nếu hắn đi vào di tích Toại Minh, ta hỏi cô, các gia tộc Đại Đế và tiên tông chúng ta có thể giúp gì được hắn đây? Chúng ta đến đó, e rằng cũng chẳng có tư cách làm một con tốt thí!”

Vẻ mặt Mục Khoản trắng bệch, bởi vì đó là sự thật.

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói tiếp: “Mục Khoản cô nương, cô phải biết rằng, chúng ta nên thấy vui khi hắn muốn thành lập trật tự này, bởi vì nếu hắn không muốn thành lập trật tự này, chúng ta sẽ không bao giờ có được cơ hội dốc sức cho hắn, vĩnh viễn không có cơ hội được tiến xa hơn cùng hắn. Cũng như di tích Toại Minh vậy, nếu không có hắn, chúng ta sẽ không bao giờ có được cơ hội tiếp xúc với nền văn minh này, chứ đừng nói tới việc lấy được đế nguyên.”

Nói đến đây, cô ta khẽ thở dài: “Cô có biết trong bí cảnh đó có bao nhiêu xương trắng không? Chất đống cao đến mấy trượng, đó là những thiên tài và yêu nghiệt của Thập Hoang chúng ta, tuy nhiên, cho dù họ có quỳ xuống cầu xin thì cuối cùng vẫn chôn xác nơi đó, cho dù đó là các Đại Đế của Thập Hoang chúng ta, họ cũng phải quỳ vào đó.”

Mục Khoản hơi khó tin: “Chuyện này...”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói nhỏ: “Khó tin lắm đúng không?”

Mục Khoản gật đầu: “Đúng!”

Trong thế giới của cô ta, Đại Đế tồn tại như một vị thần, quỳ xuống trước người ta sao? Sao có thể chứ?

Mắt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lóe lên một tia phức tạp: “Lúc ban đầu, ta cũng không thể tiếp nhận được, nhưng sự thật là thế, song Tiểu Quân đã đi vào đó”.

Mục Khoản nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, ánh mắt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lóe lên sự phức tạp: “Không chỉ đi vào đó không, ghế Thánh Vương ở trong đó còn phải khúm na khúm núm với hắn, ghế Thánh Vương đó còn vì sợ hãi mà chủ động giao ra đế nguyên! Nếu không phải hắn thì thêm một trăm triệu năm nữa Thập Hoang chúng ta cũng không thể nào biết được bí mật của di tích Toại Minh, chứ đừng nói tới việc lấy được đế nguyên!”

Mục Khoản hơi dao động

Bởi vì đúng là cô ta không biết được chuyện ở bên trong di tích Toại Minh, chỉ biết Diệp Quân là Đại Đế nên khi đi vào trong đó đã quét sạch mọi thứ, nhưng lại không ngờ rằng sự thật lại như thế này.

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đi đến trước mặt Mục Khoản: “Đấy không chỉ là cơ hội của các gia tộc Đại Đế và các tông môn chúng ta, đó cũng là cơ hội cho toàn bộ Thập Hoang, vì khi đi theo hắn, rất có thể toàn bộ nền văn minh của Thập Hoang chúng ta đều sẽ được thăng cấp. Bởi vậy, hiện tại chúng ta không được phép chỉ nghĩ đến lợi ích của cá nhân hay lợi ích của gia tộc, chúng ta phải nhìn xa hơn một chút, càng ích kỷ, tầm nhìn càng ngắn, thì càng rời xa hắn!”

Mục Khoản cúi đầu thật thấp: “Đã tiếp thu ạ!”

Vào giây phút này, cô ta mới thật sự tâm phục khẩu phục, bởi vì trước đó, tất cả những gì cô ta muốn đó là làm sao để giành được nhiều lợi ích hơn cho nhà họ Mục trong thư viện, nhưng hiện tại những câu nói của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đã giúp cô ta hiểu rõ, nếu như cô ta chỉ suy nghĩ đến bản thân mình và nhà họ Mục, đến cuối cùng chắc chắn sẽ bị vứt bỏ.

Tại sao đế tộc có thể nhận được lợi ích lớn đến vậy chứ?

Tầm nhìn quá rộng!

Đang yên đang lành, thiêu hồn cả một tộc!

Đừng nói đến lợi ích, đến cả tính mạng của cả tộc cũng có thể bị vứt bỏ bất kỳ lúc nào, bọn họ không phát triển, ai phát triển đây?

Họ đã từng bị đuổi ra ngoài, nhưng hiện tại, đã trở lại như một vương giả.

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói tiếp: “Hiện tại hắn đang tạm dừng ở nơi đây, đó chính là cơ hội của chúng ta, nếu như có một ngày hắn rời đi, đến lúc đó, e rằng tới tư cách đuổi theo hắn chúng ta cũng không có.”

Vừa nói, cô ta vừa nhìn về phía Mục Khoản: “Ráng làm cho tốt công việc của mình đi! Hắn là một người tốt bụng, người ta đối xử tốt với hắn, hắn cũng sẽ đối xử tốt với người đó, sẽ không xảy ra chuyện qua cầu rút ván đâu.”

Mục Khoản gật đầu: “Ta hiểu rồi.”

Sau khi Mục Khoản lui xuống, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn tấu chương đang xếp cao như núi ở trước mặt, khẽ thở dài, công viện phó viện trưởng này của cô ta không hề dễ làm, bởi vì cô ta không chỉ phải giải quyết chuyện của thư viện Quan Huyên, mà cô ta còn phải xử lý mối quan hệ giữa các tộc và các tông môn nữa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK