Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1016: Hắn nói không cần ta giúp

Chẳng mấy chốc, dưới ánh mắt chăm chú đám người Nguyên Thiên Đế Quân, Diệp Quân và người phụ nữ đã biến mất.

Sắc mặt của đám người Nguyên Thiên Đế Quân vô cùng khó coi.

Sắc mặt đám cường giả Cổ tộc bên cạnh càng u ám, cứ như cha mẹ mất.

Lần này có thể nói là Cổ tộc đã cử ra toàn bộ lực lượng tinh nhuệ, bọn chúng muốn một chiêu hạ gục Diệp Quân, nhưng không ngờ người chưa bắt được, ngược lại còn bị Diệp Quân cướp đi toàn bộ Ám Long.

Lần này, thể diện của Cổ tộc mất sạch rồi!

Đám Nguyên Thiên Đế Quân bên cạnh nhao nhao liếc nhìn đám cường giả Cổ tộc, lúc này, họ đang nghĩ nếu Diệp Quân thu phục được đám Ám Long đó thì...

Nghĩ tới đây, sắc mặt mọi người càng thêm khó coi.

Cổ tộc này không phải đến để giúp Diệp Quân đấy chứ?

Thủ lĩnh Ám Long Vệ cũng chú ý tới ánh mắt của mọi người, ông ta liếc nhìn bọn họ rồi nói: "Mọi người yên tâm, Ám Long là sinh vật do Cổ tộc bọn ta dày công bồi dưỡng, chúng thà chết chứ không chịu đầu hàng đâu”.

Nguyên Thiên Đế Quân trầm giọng nói: "Cổ U thống lĩnh, bây giờ các người có dự định gì?"

Cổ U đáp lời: "Ta đã bẩm báo chuyện này với tộc trưởng, tộc trưởng đang đang dẫn người tới đây”.

Tộc trưởng của Cổ tộc!

Sắc mặt Nguyên Thiên Đế Quân hơi dao động.

Cổ U thống lĩnh đột nhiên nói: "Nguyên Thiên Đế Quân, người phụ nữ vừa rồi là ai?"

Nguyên Thiên Đế Quân trầm giọng nói: "Một người phụ nữ rất mạnh”.



Ở một diễn biến khác, Diệp Quân dừng lại, cách hắn không xa có một người phụ nữ mặc váy đen, vẻ mặt lạnh lùng.

Người phụ nữ này không ai khác chính là Diệp Thanh Thanh.

Diệp Quân liếc nhìn Diệp Thanh Thanh, cảm thấy khá ngạc nhiên, hắn không ngờ cô cô này lại đến đây để cứu hắn.

Diệp Thanh Thanh liếc xéo hắn, không lên tiếng.

Khác với trước đây, lần này hai cô cháu gặp nhau, bầu không khí khá lúng túng.

Trầm mặc một hồi, Diệp Quân đột nhiên nói: "Cám ơn”.

Dù thế nào, đối phương không chỉ cứu hắn một lần, ân tình này dù sao cũng phải ghi nhớ, cho dù đối phương vì cha hắn mới tới cứu hắn.

Ơn nghĩa chính là ơn nghĩa!

Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân, nhưng vẫn không lên tiếng.

Diệp Quân suy nghĩ, sau đó nói: "Thanh Thanh cô cô, cám ơn người hết lần này đến lần khác cứu con, nếu không có người giúp đỡ thì con đã sớm chết ở trong tay đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả rồi. Cho nên mặc kệ người cứu con vì nguyên nhân gì, đối với con cũng là ơn nghĩa to lớn. Con cũng muốn báo đáp người, nhưng con biết con không có gì có thể đưa cho người, con...”

Diệp Thanh Thanh đột nhiên nói: "Con không muốn ta tiếp tục ra tay giúp con, đúng không?"

Diệp Quân nhìn Diệp Thanh Thanh, gật đầu.

Nhìn thấy Diệp Quân gật đầu, Diệp Thanh Thanh nhất thời mất bình tĩnh, lập tức nói: "Nếu không phải..."

Nói đến đây, bà ấy dường như nhận ra điều gì đó, bỗng dừng lại.

Diệp Quân bình tĩnh nói: "Nếu không phải cha con là Diệp Huyên thì người sẽ chẳng thèm liếc nhìn con dù chỉ một lần, đúng không?"

Diệp Thanh Thanh hừ một tiếng, nhưng không nói nữa.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: "Thanh Thanh cô cô, con đã lớn rồi”.

Diệp Thanh Thanh nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Con muốn nói gì?"

Diệp Quân khẽ cười nói: "Con muốn nói, bây giờ con đã có thể gánh vác rất nhiều chuyện, có thể đi con đường của mình. Còn về phần người, thật sự không cần người phải vì cha của con mà làm những việc người không thích. Con nghĩ, cha con chắc chắn cũng không hy vọng người làm những việc mà người không thích. Vả lại, nếu con chết trong Tuế Nguyệt trường hà thì cũng là chuyện của con... cho nên, người đi tìm cha cho đi! Hoặc đi tìm tỷ của con cũng được... thật đấy”.

Hắn có hy vọng có người giúp hắn không?

Tất nhiên là hy vọng!

Nếu có người bằng lòng giúp đỡ, hắn đương nhiên rất vui, dù sao kẻ địch mà hắn phải đối mặt cũng rất nhiều, hơn nữa còn cực mạnh.

Tuy nhiên, hắn không muốn người khác bố thí cho hắn.

Hắn cũng muốn sống, nhưng hắn muốn sống có tôn nghiêm.

Diệp Quân nhìn Diệp Thanh Thanh, nghiêm túc nói: "Thanh Thanh cô cô, con không hề có ác ý với người, từ đầu đến cuối, con rất tôn trọng người, cũng cảm ơn người đã giúp đỡ con suốt quãng đường vừa qua, cảm ơn người”.

Nói xong, hắn cúi thấp người, sau đó xoay người rời đi.

Diệp Thanh Thanh nhìn chằm chằm Diệp Quân đang rời đi nơi xa, tay phải nắm chặt kiếm, trầm mặc không nói gì.

Xa xa, trong cơ thể Diệp Quân, Tháp gia đột nhiên nói: "Thằng nhóc con, nếu không có bọn họ giúp đỡ...”

Diệp Quân bình tĩnh nói: "Vậy thì chết”.

Vừa nói, hắn vừa ngẩng đầu nhìn tận cuối Tuế Nguyệt trường hà xa xăm: "Chết ở đâu, chôn ở đó”.

Nói xong, hắn hóa thành một đạo kiếm quang, biến mất ở phương xa.

Tiểu Tháp hơi hoảng loạn.

Sự hoảng loạn chưa từng có!

Bởi vì nó có thể cảm nhận được thằng nhóc đã chuẩn bị sẵn sàng có thể chết bất cứ lúc nào.

Hắn đã khác trước, lần này, hắn thực sự từ bỏ những chỗ dựa sâu trong lòng mình, hắn chỉ coi mình là Diệp Quân.

Chết?

Hắn đã sẵn sàng chết bất cứ lúc nào.

Xa xa, Diệp Thanh Thanh nhìn kiếm quang biến mất ở cuối tầm mắt của mình, trong lòng đột nhiên dấy lên một cảm giác khó chịu, đặc biệt là khi nghĩ tới việc hôm đó Diệp Quân đã không màng đến tính mạng để cứu mình...

Khi đó, hắn coi bà ấy như người thân.

Còn mình thì sao?

Mình thì sao chứ?

Diệp Thanh Thanh nghĩ đến đây, cảm giác buồn phiền từ đáy lòng bộc phát.

Lúc này, đồ đệ của chủ nhân bút Đại Đạo là Tịnh Tuyết xuất hiện bên cạnh Diệp Thanh Thanh, Tịnh Tuyết nhìn về phía xa, cau mày.

Diệp Thanh Thanh xoay người chuẩn bị rời đi, Tịnh Tuyết đột nhiên nói: "Vừa nãy ta nhận được tin, tộc trưởng Cổ tộc đã đích thân tới giết hắn”.

Khuôn mặt Diệp Thanh Thanh không chút biểu cảm: “Liên quan gì đến ta? Cô không nghe hắn nói sao? Hắn nói không cần ta giúp”.
Chương 1017: Vẫn chưa đạt tới cực hạn?

Tịnh Tuyết liếc nhìn Diệp Thanh Thanh, bình tĩnh nói: "Không ai không muốn được giúp đỡ, đặc biệt là vào lúc này, hắn đang bị đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả nhắm vào”.

Diệp Thanh Thanh khẽ lắc đầu, quay đầu nhìn về phía xa xa Tuế Nguyệt trường hà, lông mày dần dần nhíu lại.

Tại sao mình lại đến giúp?

Ban đầu, đương nhiên là vì anh trai!

Anh trai!

Diệp Thanh Thanh đột nhiên hiểu ra.

Nguyên nhân cốt lõi vẫn là câu nói ngày đó: “Nếu như con không phải là con trai của...”

Chính câu nói này đã khiến cậu thanh niên đó cho rằng bà ấy từ đầu đến cuối chưa bao giờ coi hắn là người thân...

Hắn cần sự giúp đỡ, nhưng hắn không cần ai bố thí.

Hắn vẫn tôn trọng mình và biết ơn mình.

Tuy nhiên, hắn không còn coi mình là người thân nữa.

Trước đây mình cau mày, hắn sẽ sợ, mình làm mặt lạnh lùng, hắn sẽ đến dỗ dành và nói lời dễ nghe...

Nhưng bây giờ, hắn không còn sợ mình nữa.

Vẫn tôn trọng, nhưng lại xa cách.

Không thể trở về như trước được nữa.

Diệp Thanh Thanh khẽ thở dài, xoay người rời đi.

Tịnh Tuyết liếc nhìn Diệp Thanh Thanh, nhưng không lên tiếng.

...

Ở phía xa, tận cuối Tuế Nguyệt trường hà.

Diệp Quân một đường ngược dòng Tuế Nguyệt, bởi vì có sự dung hợp của Ngao Thiên Thiên, nên sức mạnh của hắn lúc này rất đáng sợ, có thể dễ dàng đi ngược dòng Tuế Nguyệt.

Diệp Quân nhìn chằm chằm vào cuối Tuế Nguyệt trường hà ở phía xa.

Trở nên mạnh mẽ!

Đó là tất cả những gì bây giờ hắn nghĩ trong đầu.

Diệp Quân nhẹ giọng nói: "Tháp gia, ta còn bao lâu nữa mới có thể vô địch?"

Tiểu Tháp trầm giọng nói: "Không vội được”.

Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Ừ”.

Tiểu Tháp do dự rồi nói: “Thật ra, Thanh Thanh cô cô của ngươi không xấu, tính tình bà ấy quá thoải mái, vô tư vô lo, có lúc nói chuyện cũng không kiêng dè, nghĩ gì nói nấy, sự giúp đỡ của bà ấy với ngươi chắc chắn không phải là bố thí...”

Diệp Quân lắc đầu: “Tháp gia, không phải ta không biết điều, chỉ là ta hiểu rõ một chuyện, dù cho mái hiện của người khác có tốt như thế nào cũng không bằng chiếc ô của mình, ta muốn trở nên mạnh mẽ hơn..."

Khi nói, ánh mắt hắn dần trở nên kiên định.

Trái tim trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ chưa từng thấy.

Hắn thực sự chỉ muốn trở nên mạnh mẽ!

Diệp Quân đột nhiên cười khẽ, thật ra cảm giác này cũng rất tốt.

Trước kia dù hắn rất nỗ lực nhưng không có quyết tâm chắc chắn như lúc này.

Đối với hắn bây giờ đã không có đường lui!

Nếu không vô địch thì sẽ chết!

Thu hồi suy nghĩ, Diệp Quân đột nhiên xoay người, chém nát thời không Tuế Nguyệt bên cạnh, sau đó, hắn hóa thành một đạo kiếm quang, chìm vào trong thời không Tuế Nguyệt đó.

Chẳng mấy chốc, Diệp Quân đi tới một mảnh tinh không, hắn liếc nhìn xung quanh, sau đó đi vào trong Tiểu Tháp.

Diệp Quân đi tới một vùng hoang địa, lúc này hơn trăm con Ám Long đang bò trên mặt đất run rẩy.

Ngao Thiên Thiên xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, Diệp Quân nắm lấy tay cô ấy, cô ấy mỉm cười nhìn hắn.

Diệp Quân nói: "Có thể thu phục được đám Ám Long này không?"

Ngao Thiên Thiên nhìn đám Ám Long, sau khi im lặng một lúc lâu, cô ấy nói: "Mặc dù chúng nó sợ ta, nhưng ta có thể cảm nhận được chúng nó vẫn còn ý thù địch”.

Ý thù địch!

Diệp Quân nhíu mày, trầm tư một hồi nói: "Trong số đám Ám Long này, con nào mạnh nhất?"

Ngao Thiên Thiên chỉ vào một con Ám Long màu vàng sẫm: “Con này”.

Diệp Quân nhìn con Ám Long màu vàng sẫm, nó lớn hơn nhiều so với những con khác.

Diệp Quân kéo Ngao Thiên Thiên đến chỗ con Ám Long đó, nó nằm trên mặt đất, không dám di chuyển.

Diệp Quân nhìn con Ám Long trước mặt, mở rộng lòng bàn tay, một giọt máu từ đầu ngón tay tuôn ra, sau đó chậm rãi bay đến trước mặt con Ám Long.

Nhìn giọt máu này, đôi mắt của con Ám Long lập tức lộ ra vẻ tham lam, nhưng có lẽ vì nó sợ Ngao Thiên Thiên nên không dám động đến giọt máu của Diệp Quân.

Diệp Quân nhìn Ám Long trước mặt: “Nếu như ngươi thần phục thì ích lợi vô tận”.

Thần phục!

Ám Long ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, trong mắt đột nhiên lộ ra vẻ hung ác.

Diệp Quân đột nhiên nói: "Giết nó!"

Ngao Thiên Thiên giơ tay ấn xuống.

Bùm!

Một luồng khí tức đáng sợ ngay lập tức bao trùm con Ám Long!

Uy lực huyết mạch!

Bị uy lực huyết mạch của Ngao Thiên Thiên bao phủ, con Ám Long lập tức mềm nhũn ra, trong mắt chỉ còn lại sự sợ hãi, nhìn thấy Ngao Thiên Thiên sắp giết mình, nó vội vàng nói: "Ta bằng lòng thần phục”.

Diệp Quân nhìn Ngao Thiên Thiên, cô ấy nói: "Ta sẽ bắt nó ký khế ước chủ tớ với ta. Khi đó, linh hồn của nó sẽ do ta kiểm soát, ta có thể quyết định sự sống chết của nó bằng một ý nghĩ".

Diệp Quân gật đầu: “Ừ!"

Sau một thời gian, cuối cùng con Ám Long đó đã chọn ký khế ước chủ tớ với Ngao Thiên Thiên, mà sau khi ký khế chủ tớ, Diệp Quân đã yêu cầu con Ám Long đại ca đó đi thu phục những Ám Long còn lại.

Đương nhiên, hắn sẽ không thu phục từng con một, khi thu phục được con mạnh nhất, những con khác ắt sẽ dễ dàng xử lý.

Ngao Thiên Thiên đột nhiên nắm lấy tay Diệp Quân, nhẹ nhàng nói: "Huynh có biết làm thế nào để sự dung hợp của chúng ta đạt đến cực hạn không?"

Diệp Quân quay đầu nhìn Ngao Thiên Thiên, ngờ vực: "Sự dung hợp của chúng ta vẫn chưa đạt đến cực hạn sao?"

Ngao Thiên Thiên khẽ gật đầu, mặt cô ấy hơi ửng đỏ.

Thấy vậy, Diệp Quân sửng sốt, đột nhiên, hắn dường như hiểu ra điều gì đó.

Diệp Quân nói: "Tháp gia, ngươi đi chơi đi!"

Tiểu Tháp: "? ? ?"

....
Chương 1018: Thẳng thừng từ chối

Dĩ nhiên câu nói này chỉ là nói đùa.

Đùa thôi mà, lúc này chắc chắn hắn không thể làm gì được.

Tất nhiên, hắn cũng rất cảm động.

Hắn biết Ngao Thiên Thiên nói điều này với hắn là để giúp hắn nâng cao thực lực, nếu không, với tính cách của cô ấy, chắc chắn sẽ không nói những lời xấu hổ như vậy.

Diệp Quân kéo Ngao Thiên Thiên, khẽ mỉm cười: “Không vội”.

Ngao Thiên Thiên lập tức xấu hổ lườm hắn: “Huynh mới vội thì có”.

Diệp Quân cười ha hả.

Ngao Thiên Thiên đột nhiên nghiêm nghị nói: "Nếu chúng ta hoàn toàn dung hợp thì thực lực của huynh sẽ được nâng cao lên rất nhiều”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết, nhưng bây giờ chưa phải lúc”.

Ngao Thiên Thiên do dự, rồi khẽ gật đầu.

Diệp Quân quay đầu liếc nhìn đám Ám Long: “Đám Ám Long này cực kỳ lợi hại, chúng ta nhất định phải thu phục chúng nó”.

Ngao Thiên Thiên nói: "Chắc không thành vấn đề”.

Diệp Quân nhẹ giọng nói: "Không biết vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ bây giờ thế nào rồi?”

Kể từ khi bị truy sát, hắn đã hoàn toàn mất liên lạc với Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên, mặc dù hắn biết thực lực của đám người Từ Nhu và đám người An tiền bối rất cao cường, nhưng hắn vẫn hơi lo lắng.

Lần này, thực lực của đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả thật sự vô cùng cường đại.

Quan trọng nhất là hắn còn không biết có bao nhiêu cường giả đang trên đường đến.

Nếu lần này nếu không nhờ Ngao Thiên Thiên giúp sức đấu với đám Cổ tộc thì hắn hoàn toàn không giải quyết được, hắn không thể đánh bại những Ám Long và cường giả hàng đầu của Cổ tộc.

Mà trong Tuế Nguyệt Vạn Cổ mênh mông rộng lớn này, còn có ba gia tộc Tuế Nguyệt, thần điện Tuế Nguyệt và ma điện Tuế Nguyệt.

Nghĩ đến đây, Diệp Quân thầm thở dài.

Thành thật mà nói, muốn sống sót rời khỏi Tuế Nguyệt trường hà không hề dễ.

Dường như cảm nhận được tâm trạng của Diệp Quân, Ngao Thiên Thiên đột nhiên nắm chặt tay hắn, nhẹ giọng nói: "Ta sẽ ở bên cạnh huynh”.

Diệp Quân quay đầu Ngao Thiên Thiên xinh đẹp động lòng người bên cạnh, trong lòng hắn rung động, sau đó cúi đầu hôn lên môi Ngao Thiên Thiên.

Ẩm ướt, trơn trượt, ngọt ngào.

Bị Diệp Quân hôn bất ngờ, cơ thể mảnh mai của Ngao Thiên Thiên khẽ run rẩy, nhưng cô ấy không hề phản kháng.

Thật lâu sau, đôi môi hé mở.

Lúc này, mặt Ngao Thiên Thiên ửng hồng, xinh đẹp động lòng người.

Nhìn thấy cảnh tượng này, đáy lòng Diệp Quân đột nhiên dấy lên một ngọn lửa không tên, huyết mạch cũng sôi trào.

Ý thức được việc này, Diệp Quân lắc đầu bật cười, rất nhanh đã áp chế cảm giác rạo rực trong lòng, lại hôn Ngao Thiên Thiên rồi nói: "Ta đi ra ngoài”.

Ngao Thiên Thiên khẽ gật đầu, khuôn mặt cô ấy như ánh ban mai: “Vâng”.

Diệp Quân mỉm cười, rời khỏi Tiểu Tháp.

Sau khi Diệp Quân rời đi, Ngao Thiên Thiên dường như cảm nhận được điều gì đó, cô ấy đột nhiên quay đầu lại, lúc này, hàng trăm con Ám Long đang nhìn.

Ngao Thiên Thiên nhướng mày, hét lên giận dữ: “Nhìn gì mà nhìn?"

Đám Ám Long: “...”

Sau khi Diệp Quân rời khỏi Tiểu Tháp, quay đầu lại liếc nhìn phía sau, đám cường giả Nguyên Thiên Đế Quân vẫn chưa đến.

Diệp Quân cúi đầu nhìn xuống cơ thể mình, 70% cơ thể hắn được bao phủ bởi những đường vân.

Hắn đang mong chờ một cơ thể phàm nhân.

Nhưng đáng tiếc huyết mạch phàm nhân này chỉ có thể hình thành cơ thể cho hắn khi chiến đấu, lúc bình thường không hề xuất hiện giống như huyết mạch phong ma.

Chiến đấu!

Diệp Quân quay đầu lại nhìn, hắn rất muốn đánh một trận, nhưng đáng tiếc, có quá nhiều kẻ địch.

Nếu bây giờ mà đánh nhau, hắn sẽ bị đánh hội đồng đến chết.

Dường như nghĩ tới điều gì đó, hai mắt Diệp Quân chậm rãi nhắm lại, hắn xòe bàn tay ra, thánh kiếm Hiên Viên xuất hiện ở trong tay của hắn.

Bây giờ, hắn đã có thể thi triển liên tiếp ba lần thời không chồng chéo.

Mỗi lần mười nghìn nhát kiếm!

Kiếm kỹ thời không chồng chéo này được coi là kiếm kỹ mạnh nhất của hắn bây giờ, có thể dùng để đối đầu trực diện với đám cường giả cảnh giới Đế Quân.

Nếu bốn lần thời không chồng chéo...

Nghĩ đến đây, Diệp Quân nheo mắt lại.

Uy lực của mỗi lần thực hiện thời không chồng chéo này đều tăng lên gấp mấy lần.

Nếu thực hiện bốn lần chồng chéo, cho dù là một cường giả Đế Quân cũng có thể dễ dàng bị giết, đáng tiếc, hắn vẫn không dám thử thi triển bốn lần chồng chéo, dù có sự trợ giúp của Ngao Thiên Thiên hắn cũng không dám.

Bởi vì uy lực quá mạnh!

Ngay cả khi hắn dung hợp với Ngao Thiên Thiên, cơ thể của hắn cũng không thể chịu nổi.

Cơ thể phàm nhân!

Diệp Quân đột nhiên nhíu mày, nếu cơ thể của hắn được huyết mạch phàm nhân này cải tạo thành công, liệu cơ thể của hắn có thể chịu đựng được bốn lần chồng chéo hay không?

Lúc Diệp Quân đang suy nghĩ, ở xa xa chân trời, thời không đột nhiên sôi trào, sau đó thời không tách lìa, một đám cường giả chậm rãi bước ra.

Người đứng đầu là Nguyên Thiên!

Lại đến rồi!

Diệp Quân trầm mặc, xem ra thế lực luôn canh chừng hắn không chỉ mạnh ở mức bình thường!

Hắn đi đến đâu, đối phương cũng có thể tìm thấy hắn.

Thấy Diệp Quân đứng đó không nhúc nhích, Nguyên Thiên Đế Quân nhíu mày: “Ngươi ở đây chờ bọn ta à?"

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.

Nguyên Thiên Đế Quân nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi muốn giở trò gì?"

Diệp Quân cười nói: "Các người đông như vậy, ta có thể giở trò gì chứ?"

Nguyên Thiên Đế Quân cười nhạt: "Ngươi muốn đấu một mình với toàn bộ bọn ta sao?"

Diệp Quân nhìn chằm chằm vào Nguyên Thiên Đế Quân: “Nghe nói thực lực của Nguyên Thiên Đế Quân rất thông thiên, ta muốn mài giũa với ông”.

Một chọi một!

Nguyên Thiên Đế Quân còn chẳng thèm suy nghĩ, thẳng thừng từ chối: “Ta sẽ không so tài một đấu một với ngươi đâu”.

Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?"

Nguyên Thiên Đế Quân cười nói: "Bởi vì ta không muốn cho ngươi bất kỳ cơ hội nào!"

Vừa nói, ông ta vừa híp mắt: “Giết!"
Chương 1019: Tranh cãi

Giết

Dứt lời, tất cả cường giả xung quanh đều lao về phía Diệp Quân.

Đánh hội đồng!

Ông ta không ngu ngốc, lúc này một mình đánh với Diệp Quân cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Tại sao phải chiến đấu một mình khi có thể đánh hội đồng?

Đánh hội đồng luôn cho khỏe!

Ba vị Đế Quân xông lên phía trước, thực lực của ba người này cực kỳ đáng sợ, khoảnh khắc chúng vừa ra tay, trời đất trở nên hư ảo.

Diệp Quân hơi nheo mắt lại, cơ thể cũng trở nên mờ ảo, một giây sau, hàng vạn kiếm quang chém ra từ trước người hắn.

Liên tục ba lần thời không chồng chéo!

Kiếm quang bộc phát trước mặt Diệp Quân.

Bùm!

Diệp Quân và ba vị Đế Quân đồng thời lui về phía sau, lúc Diệp Quân lùi ra xa mấy vạn trượng, hắn vẫn chưa dừng lại, đột nhiên, thời không phía sau hắn nứt toác, sau đó, một luồng khí tức đáng sợ chém tới.

Mẹ kiếp!

Diệp Quân kinh hãi, có người đánh lén!

Bùm!

Vào thời điểm mấu chốt, Ngao Thiên Thiên ngay lập tức khởi động thần giáp Thiên Long để bảo vệ Diệp Quân.

Bùm!

Một đạo quyền ấn bộc phát từ sau lưng Diệp Quân.

Trong nháy mắt, Diệp Quân bị đánh bay ra xa mấy vạn trượng, hắn vừa dừng lại, thần giáp Thiên Long trên người hắn nổ tung, không chỉ như vậy, cơ thể của hắn cũng tứt toác từng lớp, máu tươi bắn tung tóe, vô cùng kinh khủng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, thần sắc Diệp Quân cực kỳ nghiêm trọng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa, nơi đó có một người trung niên mặc áo bào đen. Ông ta chắp tay sau lưng, cả người toát ra quyền thế cường đại cực kỳ đáng sợ, quyền thế đó mạnh mẽ bắt đầu chôn vùi thời không bốn phía.

Cổ Trấn - tộc trưởng của Cổ tộc!

Khi Cổ Trấn xuất hiện, thời không xung quanh đột nhiên nứt lìa, từng vị cường giả hàng đầu chậm rãi bước ra!

Khoảng chừng trăm người!

Tất cả đều là những cường giả tinh nhuệ của Cổ tộc!

Đến cả tộc luôn sao?

Nhìn thấy cường giả Cổ tộc có mặt, đám người Nguyên Thiên Đế Quân thở phào nhẹ nhõm, nếu cường giả Cổ tộc không tới thì bọn chúng không chắc sẽ đánh lại Diệp Quân.

Bởi vì bọn chúng biết, Diệp Quân dám đứng ở chỗ này chờ mình thì chắc chắn có âm mưu.

Nhưng bây giờ, toàn bộ cường giả Cổ tộc đều đã đến, âm mưu gì thì cũng vô dụng.

Cổ Trấn nhìn Diệp Quân với khuôn mặt không chút cảm xúc.

Xung quanh, khí tức của đám cường giả Cổ tộc khóa chặt Diệp Quân.

Mọc cánh cũng khó thoát!

Không hề nói nhảm, Cổ Trấn đột nhiên tiến lên một bước, trong tích tắc, một luồng quyền thế đáng sợ như thủy triều quét về phía Diệp Quân.

Xa xa, trong mắt Diệp Quân lóe lên vẻ tàn nhẫn, hắn đột nhiên lao về phía trước, chém ra một nhát kiếm.

Thực hiện thuật Bạt Kiếm bốn lần liên tiếp!

Bùm!

Một mảnh kiếm quang vừa xuất hiện đã vỡ tan, Diệp Quân lập tức bị đánh bay, khoảnh khắc hắn bay ra ngoài, Cổ Trấn bỗng lao về phía trước, tung nắm đấm về phắn hắn, nắm đấm này uy lực như sấm sét, vô cùng khủng bố.

Nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt Diệp Quân hơi híp lại, lúc hắn muốn thức tỉnh hoàn toàn hai huyết mạch trong cơ thể, đột nhiên, một đạo kiếm quang từ bên cạnh chém tới.

Bùm!

Kiếm quang này chém Cổ Trấn lùi xa nghìn trượng!

Một người phụ nữ xuất hiện trước mặt Diệp Quân!

Diệp Quân nhìn người phụ nữ trước mặt, sửng sốt: “Thanh Thanh cô cô?"

Người tới là Diệp Thanh Thanh!

Diệp Quân hơi ngạc nhiên khi Thanh Thanh cô cô vẫn chưa rời đi.

Diệp Thanh Thanh quay đầu liếc mắt nhìn Diệp Quân: “Chủ nhân bút Đại Đạo chờ con ở Tuế Nguyệt trường hà phía trước, ông ta sẽ đưa con đến một nơi an toàn, mau đi đi”.

Diệp Quân nói: "Người ở lại đây cắt đuôi bọn chúng sao?"

Diệp Thanh Thanh không nói gì, mà quay người nhìn Cổ Trấn phía xa, trong tay bà ấy, kiếm thế cường đại nhanh chóng ngưng tụ.

Diệp Quân không rời đi.

Thấy Diệp Quân không nhúc nhích, Diệp Thanh Thanh nhíu mày, bà ấy quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Con ở chỗ này cũng không giúp được ta”.

Diệp Quân vẫn lắc đầu.

Diệp Thanh Thanh nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Có phải con không muốn mắc nợ ta không?"

Diệp Quân im lặng.

Diệp Thanh Thanh nói: "Hãy nghĩ về vũ trụ Quan Huyên, nghĩ về người thân và bạn bè của con”.

Diệp Quân vẫn lắc đầu.

Ánh mắt Diệp Thanh Thanh hiện lên vẻ tức giận, bà ấy điên tiết nói: "Ta chỉ nói sai một câu thôi mà, đến mức con ghi hận tới tận bây giờ sao?"

Diệp Quân thấp giọng nói: "Con không ghi hận gì với người cả”.

Diệp Thanh Thanh nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Con nói vậy, bản thân con có tin không?"

Diệp Quân lắc đầu: “Không tin”.

Diệp Thanh Thanh cười khẩy.

Diệp Quân suy nghĩ, sau đó nói: "Thanh Thanh cô cô, lúc người xuất hiện đương nhiên con rất vui, trong thâm tâm, con luôn coi người như người thân, hơn nữa, con cảm thấy người cũng coi con như người thân, cho nên, con yêu mến người, kính trọng người...”

Vừa nói, hắn vừa khẽ lắc đầu: “Nhưng lời người nói ngày hôm đó khiến con hiểu ra, người chưa bao giờ coi con là người thân, người tới giúp con cũng chỉ là vì cha con mà thôi...”

Diệp Thanh Thanh trầm mặc một hồi, nói: "Ta chưa từng nói như vậy!"

Diệp Quân nói: "Hôm đó người đã nói vậy”.

Diệp Thanh Thanh nhướng mày: “Ta nói như vậy khi nào? Tiểu Tháp, ngươi nói đi, ta từng nói như vậy sao?"

Tiểu Tháp: "? ? ?"

Mẹ kiếp?

Cô cháu các người gây gỗ với nhau, chẳng lẽ bắt Tháp gia ta âm thầm gánh chịu tất cả sao?
Chương 1020: Căm ghét

Cả người Tiểu Tháp tê dại!

Bà cô của ta ơi, ta đâu dám nói chứ?

Diệp Quân cũng hơi cạn lời.

Diệp Thanh Thanh bắt đầu bối rối.

Diệp Thanh Thanh liếc nhìn Diệp Quân, rồi nói: "Khi tức giận, người ta nói vài câu giận dỗi chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?"

Diệp Quân im lặng.

Thấy Diệp Quân không nói gì, Diệp Thanh Thanh trầm mặc một hồi, nói: "Đến lúc đó ta bảo cha con xin lỗi con!"

Diệp Quân: "? ? ?"

Diệp Huyên: "? ? ?"

Diệp Thanh Thanh hờ hững liếc nhìn Diệp Quân: “Như vậy được rồi chứ?"

Diệp Quân lắc đầu mỉm cười, nhìn Diệp Thanh Thanh trước mặt, nói thật, trong lòng hắn cũng không phải thật sự tức giận.

Thanh Thanh cô cô này đúng là có cái miệng sắc bén!

Tất nhiên, không phải là loại người dẻo miệng lươn lẹo, bà ấy chỉ lươn lẹo với vài người.

Hắn biết tính cách của cô cô này mạnh mẽ, bảo bà ấy nói lời mềm mỏng còn khó hơn bảo bà ấy tự sát.

Nghĩ đến đây, Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Thanh Thanh cô cô, chúng ta cùng nhau giết ra ngoài nhé”.

Diệp Thanh Thanh khẽ lắc đầu, bà ấy quay đầu nhìn về phía Cổ Trấn phía xa, đám người Cổ Trấn vẫn chưa ra tay.

Vì ông ta cũng đang đợi!

Đợi người có thế giữ chân Diệp Thanh Thanh!

Trước khi đến, ông ta đã nhận được tin báo về Diệp Thanh Thanh, biết được người phụ nữ này rất lợi hại, cho nên nhất định phải đợi.

Đương nhiên, nếu Diệp Quân lựa chọn rời đi, ông ta nhất định sẽ ngăn cản hắn.

Diệp Quân đi đến bên cạnh Diệp Thanh Thanh, nói: "Bọn chúng đang đợi người!"

Diệp Thanh Thanh gật đầu.

Diệp Quân lại nói: "Bên vũ trụ Quan Huyên có người đến cứu viện không?"

Diệp Thanh Thanh nói: "Có”.

Diệp Quân vội vàng hỏi: "Ai?"

Diệp Thanh Thanh liếc nhìn Diệp Quân: “Nhị Nha và Tiểu Bạch!"

"Xong rồi!"

Khuôn mặt Diệp Quân lập tức cứng đờ, như rơi xuống vực sâu vạn dặm.

Tin tốt là có người đến cứu viện!

Tin xấu là người đến cứu viện lại là Nhị Nha và Tiểu Bạch!

Năng lực của Nhị Nha và Tiểu Bạch chắc chắn vô cùng mạnh, một mình Nhị Nha có thể chiến đấu với rất nhiều người, hơn nữa, đó là khi cô bé vẫn chưa biến biến hình, nếu cô bé biến hình thì chắc chắn là mạnh vô địch.

Còn Tiểu Bạch thì không cần phải nói, nó là trợ thủ đắc lực nhất, không chỉ có thể hỗ trợ hắn, mà còn cho hắn vô số vũ khí lợi hại...

Nhưng hai đứa này không đáng tin!

Đến cứu viện ư?

Nói không chừng lúc này chúng nó đã đi chơi đâu đó rồi!

Thảm quá!

Diệp Thanh Thanh đột nhiên nói: "Chúng ta cùng đi thôi”.

Bà ấy biết rằng nếu bà ấy không rời đi thì thằng nhóc này cũng sẽ không đi.

Nghe Diệp Thanh Thanh nói vậy, Diệp Quân lập tức gật đầu: "Vâng!"

Diệp Thanh Thanh đột nhiên tiến lên một bước, trong tích tắc, một luồng kiếm thế đáng sợ quét ra từ trong cơ thể bà ấy, sức mạnh thần bí bao phủ tất cả cường giả có mặt ở đó.

Kiếm vực!

Bà ấy lại thi triển kiếm vực!

Xa xa nhìn thấy cảnh tượng này, Cổ Trấn hơi híp mắt lại, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm túc hiếm thấy, hai tay sau lưng chậm rãi nắm chặt.

Xung quanh, thần sắc của tất cả cường giả cũng trở nên nghiêm trọng, nhao nhao phóng ra khí tức của mình để chống đỡ kiếm vực và kiếm thế của Diệp Thanh Thanh.

Nhưng lúc này, Diệp Thanh Thanh đột nhiên lao tới, vèo, bà ấy vung mạnh trường kiếm trong tay về phía trước.

Trong nháy mắt, một đạo kiếm quang vạn trượng đột nhiên phóng ra từ mũi kiếm của bà ấy!

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của mọi người thay đổi mạnh mẽ, rối rít ra tay.

Rầm rầm!

Khi kiếm quang khuếch tán ra, tất cả cường giả đều bị chém lùi về sau, ngay cả Cổ Trấn cũng lùi ra xa trăm trượng.

Lúc này, Diệp Thanh Thanh nắm lấy cánh tay Diệp Quân, hóa thành một đạo kiếm quang phóng lên trời, bà ấy chém ra một nhát kiếm, thời không Tuế Nguyệt xuất hiện trước mặt hai người, nhưng lúc bọn họ vừa bước vào thời không Tuế Nguyệt, một luồng khí tức đáng sợ tấn công phía sau hai người.

Cổ Trấn!

Diệp Thanh Thanh quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Đi trước đi, cứ đi về phía trước, bên kia sẽ có người tiếp ứng cho con!"

Nói xong, bà ấy đập mạnh vào lưng Diệp Quân.

Bùm!

Trong nháy mắt, Diệp Quân bị bà ấy đẩy vào Tuế Nguyệt trường hà.

Còn bà ấy quay lại, hung hăng cầm kiếm lao về phía Cổ Trấn bên dưới.

Bùm!

Diệp Thanh Thanh chém ra một nhát kiếm, Cổ Trấn bị chém bay xa vạn trượng trong chớp mắt, lúc này, đám cường giả xung quanh định đuổi theo Diệp Quân, Cổ Trấn lại đột nhiên nói: "Giết người phụ nữ này trước!"

Giết Diệp Thanh Thanh trước!

Ông ta biết rõ nếu không loại bỏ Diệp Thanh Thanh trước thì sẽ rất khó giết Diệp Quân.

Bởi vì người phụ nữ này sẽ luôn xuất hiện để gây rắc rối!

Nghe Cổ Trấn nói vậy, đám người Nguyên Thiên Đế Quân hơi do dự, sau đó tất cả đều lao về phía Diệp Thanh Thanh!

Họ đã căm ghét Diệp Thanh Thanh từ rất lâu.

Nếu không phải Diệp Thanh Thanh ra tay mấy lần thì bọn họ đã diệt trừ Diệp Quân lâu rồi.

Lúc này, Cổ Trấn cũng đột nhiên hóa thành một đạo quyền mang, đấm thẳng đến chỗ Diệp Thanh Thanh.

Xung quanh, tất cả mọi người cũng xông về phía Diệp Thanh Thanh!

Tất cả mọi người cùng ra tay thì đáng sợ đến mức nào?

Bùm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK