Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1246: Cướp

Diệp Quân lại lắc đầu, hắn không có thiện cảm với thanh kiếm này.

Thấy Diệp Quân lại từ chối, người đàn ông trung niên cười khổ: “Vậy được rồi”.

Nói rồi ông ta cất thanh kiếm đi, sau đó chỉ vào một đống thần bảo trước mặt: “Ngươi có ưng ý cái nào không?”

Diệp Quân nhìn mấy thần bảo trước mặt người đàn ông trung niên, cuối cùng hắn nhìn sang một cái vảy màu đen trong đó, trên cái vảy màu đen có phù văn bí ẩn.

Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Quân, người đàn ông trung niên vội nói: “Lớp vảy kỳ lân chiến, nếu người có thuật dẫn đạo cổ xưa thì có thể dùng lớp vảy này để tìm kỳ lân chiến trong truyền thuyết và nhận được truyền thừa của nó”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Kỳ lân chiến? Cấp bậc gì?

Sắc mặt người đàn ông trung niên trở nên kỳ lạ.

Diệp Quân cười giải thích: “Lần đầu ta đến Đạo Thị”.

Người đàn ông trung niên gật đầu: “Có thể nhìn ra được”.

Nói rồi ông lại ngừng một chốc rồi lại nói: “Vừa nhìn ra”.

Diệp Quân: “…”

Người đàn ông trung niên cười giải thích: “Chiến thú này là một con yêu thú, đến từ Sơn Hải Giới… Ngươi biết Sơn Hải Giới không?”

Diệp Quân lắc đầu.

Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Được rồi”.

Lúc này Ngao Thiên Thiên bỗng xuất hiện bên cạnh Diệp Quân.

Thấy Ngao Thiên Thiên đột nhiên xuất hiện, Diệp Quân hơi bất ngờ, vì Ngao Thiên Thiên trước giờ đều bế quan tu luyện Tổ Cảnh, sao tự dưng lại xuất hiện?

Sau khi bước ra, ánh mắt Ngao Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào cái vảy chiến thú đó.

Nhìn thấy ánh mắt của Ngao Thiên Thiên, Diệp Quân hỏi: “Sao thế?”

Ngao Thiên Thiên sờ vào cái vảy đó, sau đó khẽ nói: “Bên trong có chứa một loại sức mạnh kỳ lạ”.

Người đàn ông trung niên đó giải thích: “Sức mạnh chiến thú có thể nâng cao sức chiến đấu của yêu thú, chắc sẽ có ích cho cô nương”.

Diệp Quân nhìn Ngao Thiên Thiên, Ngao Thiên Thiên gật đầu.

Diệp Quân nhìn người đàn ông trung niên: “Bán thế nào?”

Người đàn ông trung niên cười nói: “Cậu bạn đến từ thế giới vũ trụ nào?”

Diệp Quân nói: “Thần Nhất”.

Mắt người đàn ông trung niên sáng lên: “Đến từ vũ trụ Thần Nhất, vậy thì có Tổ Nguyên rồi, vật này chỉ cần năm mươi Tổ Nguyên”.

Năm mươi Tổ Nguyên.

Nếu là người khác thì đó là giá trên trời, nhưng với hắn dĩ nhiên chỉ là chuyện nhỏ.

Diệp Quân lấy năm mươi Tổ Nguyên ra đưa cho người đàn ông trung niên, người đàn ông trung niên nhanh chóng cất chúng đi, sau đó đưa vảy của chiến thú cho Diệp Quân, Diệp Quân cầm lấy, rồi đưa cho Ngao Thiên Thiên.

Ngao Thiên Thiên nhận lấy, hỏi: “Còn nhiều không?”

Người đàn ông trung niên lắc đầu khẽ cười: “Thứ này vô cùng quý giá, ta có được một cái đã là may mắn lắm rồi”.

Ngao Thiên Thiên khẽ gật đầu, không nói gì thêm nữa.

Người đàn ông trung niên do dự một chốc, sau đó nói: “Nhưng nếu ngươi có thuật dẫn đạo cổ xưa, có thể dùng vật này để tìm chiến thú đó, thậm chí có thể vào Sơn Hải Giới trong truyền thuyết”.

Diệp Quân hỏi: “Thuật dẫn đạo cổ xưa là gì?”

Người đàn ông trung niên giải thích: “Một loại thần thông đặc biệt, có thể tìm ra nguồn gốc”.

Diệp Quân lại hỏi: “Ông có thuật này không?”

Người đàn ông trung niên cười khổ: “Không có, nếu ta có thì ta đã lấy ra dùng rồi”.

Diệp Quân thấy hơi bất đắc dĩ, vì hắn nghĩ Ngao Thiên Thiên rất để tâm đến vảy chiến thú này.

Nhưng lúc này người đàn ông trung niên lại nói: “Có một người có lẽ biết người nào có”.

Diệp Quân vội hỏi: “Ai?”

Người đàn ông trung niên nói: “Đi theo ta”.

Nói xong ông ta đeo cái rương trúc trên lưng, sau đó dẫn hai người Diệp Quân đi về phía xa, đi qua mấy con đường, ba người đến trước một quán rượu nhỏ, quán rượu này hơi cũ kỹ, nói đúng hơn là khá đổ nát, chỉ có vài cái bàn gỗ.

Có một người phụ nữ đang nằm sấp đằng sau quầy, bà ta mặc một chiếc váy vải in hoa đơn giản, ăn mặc giản dị, nhan sắc cũng khá bình thường, không đến mức khuynh nước khuynh thành nhưng cũng không xấu.

Người đàn ông trung niên bước đến quầy, gõ nhẹ lên bàn, sau đó khẽ nói: “Bà chủ?”

Người phụ nữ bỗng mở mắt ra, vừa nhìn thấy người đàn ông trung niên, mắt bà ta lập tức sáng lên, sau đó nhiệt tình nói: “Ông cần gì? Quả đào nguyên một ngàn năm? Hay là rượu đào tiên vạn năm? Nếu không đủ, ta vẫn còn, ta vừa mới nhập một lô hàng mới, có thể tăng tuổi thọ một ngàn năm…”

Người đàn ông trung niên cười nói: “Bà chủ, tôi không đến mua đồ, tiểu huynh đệ này muốn nghe ngóng một chuyện ở chỗ ngươi…”

“Mẹ kiếp!”

Người phụ nữ bỗng đập một cái lên bàn, tức giận nhìn người đàn ông trung niên: “Không phải mua đồ mà ông gọi có rắm gì? Phá giấc ngủ của bà đây, nhanh cút đi…”

Người đàn ông trung niên hơi khó xử nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân đang định lên tiếng, người phụ nữ phất tay: “Cút, mau cút đi, mấy tên nghèo…”

Diệp Quân không nói gì, chỉ lặng im lấy năm Tổ Nguyên ra đặt lên bàn.

Người phụ nữ chớp mắt, sau đó cất Tổ Nguyên đi, bà ta nhìn Diệp Quân, thái độ lập tức thay đổi, vừa nhiệt tình vừa nịnh nọt: “Chàng trai, ngươi muốn nghe ngóng cái gì?”

Diệp Quân nói: “Thuật dẫn đạo cổ xưa”.

Người phụ nữ chớp mắt không nói gì.

Diệp Quân nói: “Không biết?”

Người phụ nữ cười nói: “Tất nhiên là ta biết chứ, nhưng chắc ngươi không mua nổi rồi”.

Diệp Quân hỏi: “Đắt lắm à?”

Người phụ nữ gật đầu, nghiêm túc nói: “Cực kỳ đắt”.

Diệp Quân nói: “Bao nhiêu?”

Người phụ nữ giơ một ngón tay lên: “Một trăm Tổ Nguyên”.

Diệp Quân nhíu mày.

Lúc này, người đàn ông trung niên vội vàng kéo Diệp Quân ra khỏi cửa hàng rồi nói: “Cửa hàng này là cửa hàng đen trong trấn nhỏ, ta gọi nó là Hắc Điếm, có thể hỏi bà ta về mọi chuyện nhưng tuyệt đối không thể mua đồ ở cửa hàng này, vì thật sự rất là đắt cắt cổ. Mặc dù thuật dẫn đạo cổ xưa trân quý nhưng tuyệt đối không đáng giá một trăm Tổ Nguyên, bà ta thấy người còn trẻ, lại hào phóng nên muốn chặt chém ngươi đó”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Nơi này cướp bóc có phạm tội không?”

“Hả?”

Người đàn ông trung niên khó tin nhìn Diệp Quân.

Ôi vãi?

Người ta chỉ là chém giá thôi, ngươi lại muốn cướp đồ hả…
Chương 1247: Không bán được

Cướp!

Người đàn ông trung niên quả thực có chút kinh ngạc, suy nghĩ của người thanh niên này rất nguy hiểm.

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của người đàn ông trung niên, Diệp Quân cười nói: "Không thể làm xằng làm bậy ở đây được đúng không?"

Người đàn ông trung niên gật đầu, trầm giọng nói: "Đúng vậy, nơi này có quy củ, người ở đây không được tùy ý ra tay, cũng không thể ra tay”.

"Không thể ra tay!"

Diệp Quân có chút kinh ngạc: “Phong ấn?"

Người đàn ông trung niên khẽ gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân thử một chút, quả nhiên có một nguồn lực thần bí phong ấn tu vi của hắn, nguồn lực thần bí phong ấn này khiến hắn thấy quen quen.

Ngay sau đó, biểu hiện của Diệp Quân trở nên kỳ lạ.

Bởi vì trong sức mạnh phong ấn bí ẩn này, hắn cảm nhận được một sức mạnh, sức mạnh này hoàn toàn giống với sức mạnh phong ấn trong động thiên Thần Nhất.

Và Diệp Quân cũng cẩn thận phát hiện ra rằng phong ấn này dường như được cấu thành từ nhiều loại lực.

Người đàn ông trung niên nói: "Chúng ta đi chỗ khác hỏi”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Người phụ nữ kia quả thực quá đen tối, hắn mặc dù có tiền, nhưng cũng không muốn coi tiền như cỏ rác.

Khi Diệp Quân bước vào cửa hàng, bà chủ đang kéo Ngao Thiên Thiên nói gì đó, khi nhìn thấy Diệp Quân bước vào, bà ta lập tức cười toe toét: “Công tử, suy nghĩ sao rồi?"

Diệp Quân lắc đầu: “Chúng tôi không có hứng thú”.

Nói xong, hắn kéo Ngao Thiên Thiên và chuẩn bị rời đi.

Vẻ mặt bà chủ cứng đờ, nghiêm khắc nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh, sau đó nói: "Thứ đó ngoại trừ ta, người khác không có đâu, ngươi muốn đi chỗ khác hỏi thì hãy quên đi”.

Diệp Quân liếc nhìn bà chủ và mỉm cười: “Chúng tôi chỉ hỏi thôi, không có ý định mua”.

Nói xong, hắn kéo Ngao Thiên Thiên và quay người rời đi.

Bà chủ cau mày, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng.

Sau khi ra khỏi Hắc Điếm, cả ba đi về phía một con phố khác.

Diệp Quân có chút hiếu kỳ: “Lai lịch của bà chủ này như nào thế?"

Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Ta không biết, nhưng bất cứ ai có thể mở cửa hàng ở đây đều phải có lai lịch vững chắc”.

Diệp Quân nhìn xung quanh, thấy mấy cửa hàng xung quanh đã mở cửa, nhưng không có nhiều người trên đường.

Diệp Quân càng ngày càng tò mò với nơi này, liền liên tiếp hỏi mấy câu liền.

Sau khi hai người trao đổi, Diệp Quân cũng biết rằng tên của người đàn ông trung niên là Cao Thú, ông ta không phải đến từ vũ trụ Thần Nhất, mà đến từ một vũ trụ Diệp Quân chưa từng nghe đến.

Chủ nhân Đạo Thị rất mạnh, rất rất mạnh, đối phương đã ước định với rất nhiều chủ vũ trụ, thỉnh thoảng lại mở Đạo Thị, sau đó cường giả của mỗi một vũ trụ đều có thể tiến vào Đạo Thị giao dịch tự do, các cường giả khác trong Đạo Thị không thể tiến vào vũ trụ của người khác.

Bởi vì văn minh võ đạo của mỗi vũ trụ là khác nhau, nếu có người quá mạnh tiến vào vũ trụ có văn minh võ đạo thấp, có thể sẽ gây họa.

Các cường giả đỉnh cấp của mỗi vũ trụ nếu muốn vào Đạo Thị thì phải đạt được tư cách, tư cách này do chủ nhân của mỗi vũ trụ cấp. Ngoại trừ phương pháp này, còn có một con đường khác tiến vào Đạo Thị, đó chính là duyên, nếu có người gặp được thì cũng có thể tiến vào, đương nhiên dưới tình huống bình thường, Đạo Thị chỉ cho phép người có thực lực gặp được.

Nghe vậy, Diệp Quân không khỏi bật cười, xem nhìn ra hắn cũng là một người có thực lực.

Nói một cách đơn giản, Đạo Thị này là thị trường giao dịch cao cấp và thị trường giao dịch này chỉ phục vụ khách hàng cao cấp.

Lúc này, Ngao Thiên Thiên đột nhiên hỏi: "Tại sao ở đây lại có ít khách như vậy?"

Diệp Quân cũng có chút tò mò, sau khi đi vào mới phát hiện nơi này không giống kiểu vắng vẻ bình thường, cũng không thấy có được mấy người sống ở đây.

Cao Thú giải thích: "Đó là bởi vì thị trường vừa mới khai trương, còn có rất nhiều người đang trên đường vào. Sau một thời gian nữa, sẽ có nhiều người hơn”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ra vậy”.

Nói xong, hắn tựa hồ nghĩ tới cái gì, lấy ra ba Tổ Nguyên đưa cho Cao Thú: “Đa tạ Cao huynh đã ko ngại giải thích cho vợ chồng ta..”.

Ngao Thiên Thiên liếc nhìn Diệp Quân và nhếch môi cười.

Cao Thú liên tục xua tay: “Diệp tiểu hữu, không cần như thế đâu, chỉ là mấy thông tin xoàng thôi, không cần trả thù lao gì đâu”.

Diệp Quân cười nói: "Cầm đi”.

Cao Thú lại lắc đầu: “Ta mặc dù là người lỗ mãng, nhưng cũng hiểu được đạo lý quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo. Diệp tiểu hữu, mau cất Tổ Nguyên đi, nếu không, ta sẽ tức giận đấy”.

Thấy vẻ mặt của Cao Thú dường như không phải làm bộ, Diệp Quân do dự một lúc, sau đó mới cất Tổ Nguyên đi, rồi cười nói: "Vậy ta sẽ mua một thứ từ Cao huynh”.

Cao Thú cười nói: "Không nhất thiết phải như vậy. Diệp tiểu hữu không muốn nợ người ân huệ, ta có thể hiểu được, nhưng những thứ này chỉ là chuyện vặt vãnh, căn bản không được coi là ân huệ”.

Nói đến đây, ông ta dừng một chút, rồi nói: "Để ta nói thêm một điều, nếu Diệp tiểu hữu là một kiếm tu, không nên quá coi trọng những thứ phù phiếm này, nếu không, theo thời gian, nó có thể ảnh hưởng đến kiếm đạo của Diệp tiểu hữu đấy”.

Diệp Quân suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu: “Là ta quá coi trọng rồi”.

Cao Thú cười nói: "Chuyện này coi như bỏ qua đi, chúng ta đi hỏi tiệm tiếp theo đi”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Dưới sự dẫn dắt của Cao Thú, một lúc sau, ba người họ đến một cửa hàng, trên giá bày rất nhiều bảo vật, nhìn thấy những bảo vật này, Diệp Quân có chút kinh ngạc, bởi vì hắn phát hiện những bảo vật này chí ít đều là bảo vật thần cấp.

Lúc này, một ông lão bước xuống cầu thang, ông lão hơi gầy, mặc áo choàng vải bố, nhìn rất có phong độ.

Nhìn thấy ba người, ông lão cười nói: "Hoan nghênh”.

Khi Diệp Quân giải thích mục đích của mình, ông già cau mày.

Diệp Quân hỏi: "Sao thế?"

Ông lão trầm giọng nói: "Nói thật, ta có thuật dẫn đạo cổ xưa, nhưng không bán được cho ngươi”.
Chương 1248: Ta chỉ cướp!

Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?"

Ông lão trầm giọng thở dài: “Nếu các ngươi đến chỗ ta trước thì mọi chuyện sẽ rất dễ dàng, nhưng đáng tiếc là các ngươi tới Hắc Điếm trước, lại không mua chỗ bà ta, nếu ta bán cho các ngươi, bà ta nhất định sẽ điên cuồng trả thù ta. . .”

Vừa nói, ông ta vừa khẽ lắc đầu: “Ta không muốn chọc tức người phụ nữ này”.

Nghe ông lão nói vậy, Diệp Quân cùng Cao Thú nhìn nhau, Diệp Quân lập tức hỏi: "Người phụ nữ kia lợi hại như vậy sao?"

Ông già cười khổ nói: "Người phụ nữ này không chỉ lợi hại, hơn nữa còn không thèm nói lý, nếu như ta bán cho các ngươi, sau này bà ta nhất định sẽ ghim ta, haizz…”

Trầm mặc một hồi, Diệp Quân khẽ gật đầu: “Hiểu rồi”.

Nói xong, hắn quay người rời đi cùng Cao Thú và Ngao Thiên Thiên.

Mà vừa lúc ba người chuẩn bị ra khỏi cửa, ông già lại nói: “Cũng không cần đi hỏi ở chỗ khác đâu, ở chỗ này, ai cũng sẽ không muốn đắc tội với người phụ nữ đó”.

Diệp Quân cười nói: "Cám ơn ông đã cho ta biết”.

Nói xong, ba người xoay người rời đi.

Bên ngoài, Cao Thú trầm giọng nói: "Ta biết người phụ nữ này rất có thực lực, nhưng không ngờ bà ta lại lợi hại như vậy”.

Diệp Quân cũng có chút kinh ngạc, hắn không ngờ tới người nơi này lại không dám khiêu khích người phụ nữ kia.

Ngao Thiên Thiên đột nhiên nói: "Thôi bỏ đi”.

Diệp Quân nhìn Ngao Thiên Thiên, Ngao Thiên Thiên mỉm cười và nói: "Không có vảy chiến thú, ta cũng có thể đạt đến Tổ Cảnh, nhưng có thể cần thêm một chút thời gian”, Diệp Quân trầm giọng nói: "Một trăm đạo Tổ Nguyên ... "

Ngao Thiên Thiên lắc đầu: “Bà ta quá đen tối. Mặc dù chúng ta không quan tâm đến tiền, nhưng bỏ ra số tiền như vậy ta cũng không vui”.

Diệp Quân suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Được”.

Nhưng vào lúc này, ba người tựa hồ cảm giác được cái gì đó, quay đầu lại nhìn, cách đó không xa có ba người đứng ở Hắc Điếm.

Nhìn thấy ba người này, sắc mặt Diệp Quân nhất thời trầm xuống.

Ba vị thần linh!

Tuy nhiên, những gì hắn nhìn thấy lúc đầu chỉ là phân thân, nhưng bây giờ đứng trước mặt hắn là ba vị thần bản thể.

Diệp Quân biết rằng ba vị thần này đang tìm kiếm hắn, nhưng hắn không ngờ rằng đối phương sẽ trực tiếp tìm đến Đạo Thị.

Ba vị thần lạnh lùng nhìn Diệp Quân một cái, Mạt Ách dẫn đầu nói: "Ngươi cho là nơi này có thể bảo vệ ngươi sao?"

Diệp Quân cười nói: "Các ông giỏi đấy, vậy mà có thể đuổi theo đến tận đây”.

Mạt Ách chậm rãi đi đến trước mặt Diệp Quân, lắc đầu: “Ta không biết tại sao Thượng Thần lại chọn một người phàm để truyền thừa tất cả của mình. Thứ lỗi cho ta nói thẳng, ngươi không làm được như lão sư, thay đổi trời đất đâu”.

Diệp Quân lắc đầu cười nói: "Những thứ này không cần nói, muốn đoạt truyền thừa, cứ nói thẳng là được”.

Mạt Ách nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi cho rằng mình ở đây là tuyệt đối an toàn sao? Nếu ngươi nghĩ như vậy, vậy ta có thể nói cho ngươi biết, ngươi sai rồi”.

Nói xong quay người rời đi.

Ba vị thần linh đi thẳng vào Hắc Điếm.

Nhìn thấy vậy, Diệp Quân cau mày, Ngao Thiên Thiên trầm giọng nói: "Ta phải đến được Tổ Cảnh”.

Hiện tại thiếu sót lớn nhất của Diệp Quân không phải là thiếu cảnh giới kiếm đạo, mà là thiếu cảnh giới tự thân, nếu như cô ấy có thể đạt tới Tổ Cảnh, thì Diệp Quân cũng có thể dung hợp với cô ấy, đạt tới Tổ Cảnh.

Chỉ khi Diệp Quân đạt đến Tổ Cảnh, đối mặt với những vị thần linh thực sự này, hắn mới có thể có cái để chiến đấu.

Mà hiện tại, nếu cô ấy muốn nhanh chóng đạt tới Tổ Cảnh, biện pháp tốt nhất chính là sử dụng vảy chiến thú... bởi vì bên trong ẩn chứa uy năng chiến thú, có thể tăng cường thực lực của cô ấy lên rất nhiều.

Bên cạnh Diệp Quân, Cao Thú đột nhiên nói: "Diệp Huynh, mặc dù không thể động thủ ở đây, nhưng có một ngoại lệ”.

Diệp Quân nhìn Cao Thú, Cao Thú đang định nói chuyện, thì lúc này, bà chủ của Hắc Điếm phía xa đột nhiên đi ra, sau lưng bà ta, có ba vị thần linh.

Bà chủ Hắc Điếm chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Quân, cười nói: "Tiểu mỹ nam, ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi”.

Diệp Quân nhìn bà chủ mà không nói lời nào.

Bà chủ cười nói: "Vừa rồi ta phát hiện trong điện của ta một Tổ Mạch biến mất, hôm nay chỉ có ngươi tiến vào điện của ta, cho nên. . . Ta nghi là các ngươi đã trộm Tổ Mạch của ta, để chứng minh sự vô tội của các ngươi, ta phải lục soát các ngươi”.

Lục soát!

Nghe vậy, sắc mặt Cao Thú nhất thời trầm xuống, ông ta liếc nhìn ba người phía sau bà chủ, trầm mặc không nói gì.

Diệp Quân nhìn chằm chằm bà chủ Hắc Điếm: “Đây là ân oán giữa ta và bọn họ”.

Bà chủ cười nói: "Ta không nhúng tay vào ân oán giữa các ngươi, ta chỉ biết ngươi trộm Tổ Mạch của ta, dựa theo quy củ nơi này, ta có thể lục. . .”

Đúng lúc này, Diệp Quân đột nhiên lao về phía trước, bà chủ Hắc Điếm còn chưa kịp phản ứng, Diệp Quân đã nắm lấy cổ họng của bà ta, vặn mạnh.

Rắc!

Đầu của bà chủ đã bị hắn nâng lên đột ngột như vậy ...

Máu tuôn ra.

Tay trái Diệp Quân ôm đầu của bà chủ Hắc Điếm, tay phải tháo chiếc nhẫn của bà chủ ra, sau đó bình tĩnh nói: “Nói cho đúng, ta bình thường không ăn trộm, ta chỉ cướp thôi”.

Mọi người: "…”
Chương 1249: Không thể phá phong ấn

Việc giết người đột ngột của Diệp Quân khiến mọi người ở đó choáng váng.

Bởi vì không ai nghĩ rằng Diệp Quân lại dám giết người, hơn nữa còn là bà chủ của Hắc Điếm có lai lịch bí ẩn.

Ba vị thần linh nhìn chằm chằm Diệp Quân, sắc mặt rất khó coi, nhưng trên mặt trong nháy mắt lại lộ ra nụ cười.

Diệp Quân giết người ở đây chỉ tốt cho họ, không có chỗ nào xấu cả.

Ngược lại, trán Cao Thú thì lấm tấm mồ hôi lạnh, ông ta thật sự không ngờ rằng Diệp tiểu hữu này lại dám động thủ, hơn nữa vừa ra tay liền giết không thương tiếc.

Quá độc ác.

Diệp Quân âm thầm cất chiếc nhẫn của bà chủ đi, trong chiếc nhẫn quả thật có một Tổ Mạch, nhưng không lớn bằng chiếc nhẫn của Thần Nhất để lại, bên cạnh đó còn có một đống bảo vật vô cùng quý giá.

Bà chủ này giàu thật đấy.

Diệp Quân không hề liều lĩnh, mà vì hắn biết người phụ nữ này nhất định đã lấy được lợi ích của ba vị thần linh này, vì vậy bà ta mới nhắm vào hắn. Lúc này nếu nói lý lẽ với đối phương, chắc chắn hắn sẽ chỉ tự chuốc nhục thôi. Trong trường hợp đó, hắn quyết định ra tay.

Khi xung đột là không thể tránh khỏi, hắn dứt khoát chọn tấn công trước.

Hai mắt trên đầu bà chủ vẫn trợn to, cho đến khi chết, bà ta cũng không ngờ, thanh niên trước mắt lại dám giết bà ta...

Phải nói, bà ta cảm thấy mình chết rất oan uổng!

Sau khi cất nhẫn của bà chủ đi, Diệp Quân ngẩng đầu nhìn ba người Mạt Ách cách đó không xa, đang định một là không làm gì hai là xử lý đến cùng thì bốn người đột nhiên từ con phố cách đó không xa đi tới, bốn người đàn ông mặc trang phục nha sai, tay trái cầm đao, tay phải cầm xích sắt, đang chậm rãi đi về phía hắn.

Nhìn thấy bốn người này, sắc mặt Cao Thú bên cạnh Diệp Quân nhất thời trở nên nghiêm túc: “Đây là đạo binh, phụ trách trấn an Đạo Thị”.

Đạo binh!

Diệp Quân nhìn bốn người, bọn họ đều ở Tổ Cảnh, không chỉ như vậy, còn có tu vi.

Ba vị thần linh nhìn Diệp Quân với vẻ mặt vui vẻ.

Làm điều đó ở nơi này chắc chắn là tìm đến cái chết.

Ngay cả bọn họ cũng sẽ không phá vỡ quy tắc ở nơi này, cũng chính vì lý do này mà bọn họ mới bỏ ra rất nhiều tiền để nhờ bà chủ của Hắc Điếm giúp đỡ.

Nhưng họ không ngờ rằng Diệp Quân sẽ thẳng tay giết bà ta.

Tất nhiên, nó cũng không phải là một điều xấu.

Bốn đạo binh chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Quân đám người, đạo binh dẫn đầu nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi đi theo chúng ta, hay là chúng ta còng tay ngươi?"

Diệp Quân gật đầu: “Ta đi cùng các ngươi”.

Đạo binh gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Diệp Quân quay đầu nhìn Ngao Thiên Thiên, Ngao Thiên Thiên khẽ gật đầu, sau đó quay trở lại Tiểu Tháp.

Diệp Quân lại nhìn Cao Thú, cười nói: "Cao huynh, chúng ta gặp nhau sau”.

Nói xong, hắn đi theo bốn người họ về phía xa.

Nhìn đám người Diệp Quân rời đi, Cao Thú thấp giọng thở dài, một khi tiến vào đạo ngục, thật sự sống không bằng chết.

Diệp tiểu hữu này nóng tính quá!

Nhưng, vừa nghĩ tới đối phương là kiếm tu, ông ta lại yên tâm trở lại.

Có bao nhiêu kiếm tu trên đời này có tính khí tốt chứ?

Mạt Ách đột nhiên nói: "Đi thôi”.

Nói xong, ba người đi theo.

...

Diệp Quân được bốn đạo binh dẫn đến một gian phòng tối, một đạo binh nhìn Diệp Quân: “Vào trong chờ xét xử”.

Diệp Quân lấy ra mười đạo Tổ Nguyên đặt vào trong tay đạo binh, nói: "Vị huynh đệ này, xét xử gì đó? Có thể giải thích chút không?"

Người đạo binh liếc nhìn Tổ Nguyên trong tay, rồi lặng lẽ cất nó đi: “Bất cứ ai vi phạm pháp luật trong Đạo Thị đều sẽ bị xét xử, do tư pháp thiên quân tự mình xét xử”.

Diệp Quân hỏi: "Loại như ta thường sẽ bị xét xử như nào?"

Đạo binh liếc hắn một cái: “Phá nát thân thể, giam giữ linh hồn”.

Diệp Quân im lặng. Đạo binh đột nhiên hỏi: "Ngươi biết người ngươi giết là ai không?"

Diệp Quân lắc đầu: “Ta không biết”.

Đạo binh khẽ lắc đầu: “Ngươi giết người của nhà họ Kỳ, ngươi... biết nhà họ Kỳ không?"

Diệp Quân lắc đầu.

Đạo binh có chút nghi hoặc: “Ngươi cái gì cũng không biết, sao dám giết người?"

Diệp Quân cười nói: "Giết trước rồi nói sau”.

Đạo binh cười nói: "Ngươi được lắm, nhưng ta phải nói cho ngươi biết, ngươi đã đắc tội một thế lực không nên đắc tội, nhà họ Kỳ này được xếp vào năm thế lực đứng đầu. Ngươi giết người của bọn họ, bọn họ sẽ không bao giờ tha…”

Nói đến đây, hắn nhíu mày: “Ngươi không cần xét xử”.

Diệp Quân nhìn đạo binh, đạo binh nói: "Ta vừa nhận được tin báo rằng người của nhà họ Kỳ đã lên đường. Ngay khi bên kia đến, chúng ta sẽ giao ngươi cho nhà họ Kỳ và để nhà họ Kỳ xử lý”.

Diệp Quân có chút hiếu kỳ: “Thế giới này có những thế lực gì? Có nhà họ Dương không?"

Đạo binh khẽ nhíu mày: “Nhà họ Dương?"

Diệp Quân gật đầu.

Suy nghĩ một chút, đạo binh lắc đầu: “Không có nhà họ Dương”.

Diệp Quân im lặng.

Ông nội và bố khiêm tốn quá!

Đạo binh chỉ vào đại sảnh tối đen trước mặt: “Vào đi”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, sau đó đi vào trong đại sảnh, đại sảnh càng tối hơn, bên trong trừ hắn ra, còn có hai người bị nhốt ở bên trong, một nam một nữ, ông già cuộn mình trong một góc, dùng tay ôm đầu gối, nhìn chằm chằm vào hắn.

Về phần người phụ nữ, cô ta đang ngồi khoanh chân ở giữa đại sảnh, mặc một chiếc váy trắng, đôi mắt hơi nhắm lại, như thể cô ta không biết Diệp Quân đang đi vào.

Diệp Quân nhìn xung quanh, những bức tường xung quanh được vẽ bằng đủ loại bùa kỳ lạ, có những sức mạnh kỳ lạ trong những lá bùa kỳ lạ này.

Diệp Quân cố gắng vận chuyển huyền khí, nhưng ngay khi hắn kích hoạt huyền khí, những phù văn kỳ lạ xung quanh hắn đột nhiên phát ra ánh sáng đen.

Bùm!

Vô số tia sét đột nhiên từ bốn phía bay ra, sau đó oanh tạc Diệp Quân.

Diệp Quân choáng váng vì bị điện giật.

Xa xa, ông già cuộn mình trong góc cười lạnh một tiếng: “Tự tìm đến cái chết”.

Một lúc sau, Diệp Quân đứng dậy, toàn thân có chút máu, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại.

Thấy cảnh này, trong mắt ông già hiện lên một tia kinh ngạc.

Diệp Quân nhìn người phụ nữ váy trắng cùng ông già, sau đó đi tới một bên ngồi xuống, hai mắt chậm rãi nhắm lại.

Nơi này rất đặc biệt, thậm chí còn đặc biệt hơn so với động thiên Thần Nhất, về cơ bản là không thể phá vỡ phong ấn ở đây, bởi vì không chỉ có phong ấn của Thần Nhất mà còn có sức mạnh phong ấn của rất nhiều cường giả đỉnh cấp khác.

Do đó, đơn giản là không thể cưỡng bức phá vỡ phong ấn ở đây.
Chương 1250: Mượn dùng chút!

Trừ khi... có thể mượn một thanh kiếm từ cha hoặc cô cô.

Hai thanh kiếm đó có thể phá vỡ sức mạnh của mọi phong ấn.

Tất nhiên, thanh kiếm của ông nội cũng tốt ...

Hắn đã lên kế hoạch rằng khi cần thiết, hắn sẽ mượn kiếm để giết ba vị thần llinh.

Lúc này, ông già cuộn mình trong góc đột nhiên nói: "Ngươi đã phạm tội gì?"

Diệp Quân liếc mắt một cái, nói: "Giết người”.

Ông lão cau mày: “Ngươi giết người ở Đạo Thị sao?"

Diệp Quân gật đầu.

Ông lão giơ ngón tay cái lên: “Ngươi được đấy, cho dù không chết cũng phải ngồi tù”.

Diệp Quân nói: "Thế còn ông?"

Ông lão nhẹ giọng nói: "Ăn cắp”.

Diệp Quân hỏi: "Bản án bao lâu?"

Ông lão bình tĩnh nói: "Ta đã bị giam cầm hơn ba trăm năm rồi”.

Diệp Quân theo bản năng nói: "Tại sao không trốn?", ông già nhìn chằm chằm Diệp Quân, có chút bất mãn nói: "Nếu như có thể trốn, ta sẽ không trốn chắc?"

Diệp Quân cười giễu cợt: “Cũng phải…”

Ông lão có chút hiếu kỳ: “Ngươi giết ai?"

Diệp Quân nói: "Bà chủ của Hắc Điếm”.

"Cái gì!"

Ông lão sửng sốt, đột nhiên đứng lên, không thể tin nói: "Ngươi giết bà chủ Hắc Điếm?"

Ở giữa đại sảnh, người phụ nữ váy trắng cũng mở mắt liếc nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

"Haha!"

Ông lão giơ ngón tay cái lên: “Ngươi được của nó đấy, giết cả bà ta”.

Diệp Quân có chút tò mò: “Ông cũng biết bà ta à?"

Ông lão cười nói: "Đến Đạo Thị ai mà không biết con mụ hiểm độc đó? Bà ta đã lừa không biết bao nhiêu người, nhưng vì có nhà họ Kỳ sau lưng nên không ai dám khiêu khích bà ta. Không ngờ bà ta lại chết ở trong tay ngươi, đúng là không phải không có quả báo mà do thời chưa tới thôi”.

Nói đến đây, ông ta đột nhiên nhìn về phía Diệp Quân: “Ngươi biết nhà họ Kỳ không?"

Diệp Quân lắc đầu.

Ông lão cười quái dị: "Thì ra là không biết!"

Diệp Quân liếc mắt một cái, không nói gì, nhưng ông già vẫn nói nhảm: "Ngươi không biết nhà họ Kỳ đáng sợ cỡ nào sao?"

Diệp Quân lắc đầu: “Ta không biết”.

Ông lão cười khẽ: “Nhà họ Kỳ này có cường giả Tiên Linh có trong truyền thuyết…”

Diệp Quân có chút hiếu kỳ: “Tiên Linh là gì?"

Ông lão đột nhiên cười.

Diệp Quân nhíu mày, lúc này, người phụ nữ váy trắng đột nhiên nói: "Cường giả Tiên Linh là cường giả tiến vào cảnh giới Thần Đạo, chỉ có người có ít nhất 3 phần thần tính thuần túy mới có thể được xưng là Tiên Linh”.

Diệp Quân nhẹ giọng nói: "Thì ra là như vậy”.

Giờ khắc này, hắn đột nhiên có chút hiếu kỳ, không biết ba vị thần linh ngoài kia có được tính là cảnh giới Thần Đạo hay không, nếu như bọn họ ở trạng thái này, đối phương có bao nhiêu thần tính thuần túy?

Diệp Quân đột nhiên đứng dậy, hắn đi tới cửa đại sảnh, bất luận như thế nào cũng không thể ngồi yên, hắn phải rời khỏi nơi này.

Nhìn thấy Diệp Quân đi tới cửa chính điện, ông già đột nhiên cười lạnh: "Ngươi không thể đi ra, phong ấn nơi này là do vô số cường giả có ít nhất 5 phần thần tính thuần túy liên thủ bày ra, ngươi hoàn toàn không phá được”.

Diệp Quân không nói gì, nhưng trong lòng âm thầm nói: "Cha, cho con mượn kiếm chút”.

Keng!

Một tiếng kiếm đột nhiên từ trên trời rơi xuống, sau một khắc, trong tay Diệp Quân xuất hiện một thanh kiếm phá vỡ tất cả phong ấn.

Kiếm Thanh Huyên!

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt ông già nhất thời biến đổi: “Ngươi. . . "

Cô gái váy trắng cũng đột ngột ngồi dậy, bước nhanh đến bên cạnh Diệp Quân, nói: "Có cần giúp không?"

Diệp Quân lắc đầu: “Không cần”.

Vừa nói, hắn vung kiếm ra.

Bùm!

Với nhát kiếm này, hàng rào vô hình trước mặt hắn trực tiếp bị phá vỡ.

Diệp Quân bước nhanh ra ngoài, mà người phụ nữ mặc váy trắng cũng nhanh mắt nhanh tay, nhanh chóng nắm lấy cánh tay của Diệp Quân và đi ra ngoài.

Ngay khi hai người đi ra ngoài, kết giới lập tức trở lại bình thường.

Nhìn thấy cảnh này, ông già vội vàng đi tới cửa: “Tiểu hữu, tiểu hữu…”

Diệp Quân không để ý tới ông già, hắn nhìn xung quanh, rất nhanh liền tìm được khí tức của ba vị thần linh, sau một khắc, hắn trực tiếp vung kiếm lên, lao về phía ba vị thần.

Với kiếm Thanh Huyên, những phong ấn đó không có tác dụng gì với hắn, bởi vì thanh kiếm này có thể phá vỡ mọi thứ, nhưng khi Diệp Quân vừa lao đến trước mặt ba vị thần linh, kiếm Thanh Huyên trong tay hắn đã bay đi.

Diệp Quân: "? ? ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK