Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1116: Cha sẽ trả

Diệp Quân kéo ông ta ra ngoài điện, nói: “Tiền bối, ít nhiều gì cũng cho chút đi mà”.

Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu: “Tổ nguyên quá quý giá, ta không có”.

Diệp Quân nghiêm mặt: “Tiền bối, người khác bảo không có thì ta còn tin, nhưng ông… Ta không tin được”.

Chủ nhân bút Đại Đạo không hiểu: “Vì sao?”

Diệp Quân thẳng thắn nói: “Tiền bối đây là ai chứ? Kỳ nhân bậc nhất từ cổ chí kim, tuy tổ nguyên rất quý hiếm nhưng ta tin rằng, đối với tiền bối, nó cũng không phải thứ xa vời gì”.

Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu: “Cậu không thể tưởng nổi mức độ quý hiếm của tổ nguyên đâu, đặc biệt là ở thời đại ngày nay”.

Diệp Quân hỏi: “Thời đại cũ có không?”

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Có, nhưng ngay cả ở thời đại cũ thì cũng không nhiều”.

Nói đến đó, ông ta khẽ thở dài: “Vào thời đại của Thần Nhất, tổ nguyên chẳng khác nào linh khí ngày nay vậy, nhan nhản khắp nơi, chẳng ai thèm trân trọng, nhưng về sau, Chúng Thần Điện loạn rồi, thế giới đổ nát, Đại Đạo tan vỡ… Tổ nguyên ngày càng ít đi, hơn nữa, chúng thần cũng bắt đầu tranh giành. Vào cuối thời đại cũ, tổ nguyên cũng đã trở nên cực kì hiếm hoi. Ngày nay, thời đại này gần như đã không còn tổ nguyên, chỉ có vài vị cường giả mạnh nhất mới có thể kiếm được chút đỉnh thông qua những con đường đặc thù”.

Diệp Quân trầm giọng: “Chúng thần từng tranh đoạt tổ nguyên?”

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Đúng vậy, bởi bọn họ không muốn có nhiều cường giả khác trỗi dậy, mà tổ nguyên chính là điều mấu chốt, không có tổ nguyên, lên tới cấp bậc Đế Quân gần như đã là cực hạn rồi. Bởi vậy, khống chế tổ nguyên chẳng khác nào khống chế được số lượng cường giả”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Chủ nhân bút Đại Đạo xòe tay, một chiếc nhẫn không gian bay tới trước mặt Diệp Quân: “Trong nhẫn này có năm tia tổ nguyên, phải nhớ, thứ này vô cùng quý hiếm, chớ có dễ dàng cho người khác”.

Nói xong, ông ta cất bước rời đi.

Diệp Quân vội nói với theo: “Cảm ơn tiền bối”.

Chủ nhân bút Đại Đạo chỉ phất phất tay, sau đó liền biến mất ở cuối chân trời.

Diệp Quân đang định cất nhẫn không gian đi thì có một cô gái bước nhanh tới, người đó chính là Diệp An.

Thấy Diệp An lại gần, Diệp Quân vội vàng thu luôn nhẫn vào.

Diệp An bình thản gọi: “Đệ đệ này”.

Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.

Diệp An giương mắt nhìn Diệp Quân, không nói một lời.

Diệp Quân trầm giọng: “Tỷ tỷ, tỷ có gì thì cứ nói thẳng đi…”

Diệp An vẫn chỉ lẳng lặng liếc nhìn nhẫn không gian trên tay Diệp Quân.

Diệp Quân nặng nề nói: “Tỷ, chúng ta là tỷ đệ ruột thịt, cướp đoạt không hay đâu”.

Diệp An thản nhiên liếc nhìn Diệp Quân: “Ta không phải loại người đó”.

Diệp Quân thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng Diệp An lại nói tiếp: “Ta chỉ vay thôi, cho ta vay chút tổ nguyên, cha sẽ trả lại”.

Tiểu Tháp: “…”

Diệp Quân: “…”

Diệp Quân nghe mà tê dại cả da đầu.

Cha trả là cái quỷ gì!

Tỷ vay của ta, bảo ta đi tìm cha mà đòi?

Những lời vô liêm sỉ như thế mà sao tỷ cũng nói ra được vậy?

Thật là quá đáng.

Diệp An lại nói: “Nếu đệ không tin cha thì để ông nội trả cũng được”.

Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp: “…”

Thấy Diệp Quân vẫn trầm mặc, Diệp An liếc hắn một cái: “Là tỷ đệ ruột thịt, không đến nỗi không cho ta vay đấy chứ?”

Diệp Quân suy nghĩ một lát rồi xòe tay, một tia tổ nguyên xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Diệp Quân cắn răng đưa cho Diệp An.

Diệp An nhận lấy tổ nguyên, Diệp Quân bèn cười bảo: “Không cần trả, của đệ chính là của tỷ, một khi tỷ cần, chớ nói một tia tổ nguyên, ngay cả Tháp gia, đệ cũng đồng ý đưa cho tỷ”.

Tiểu Tháp: “…”

Diệp An nhìn Diệp Quân: “Thật không?”

Diệp Quân gật đầu: “Thật chứ”.

Diệp An bình thản nói: “Vậy đệ cho tay vay thêm chút tổ nguyên đi”.

Diệp Quân không hề do dự, đưa luôn nhẫn không gian mà chủ nhân bút Đại Đạo mới cho hắn ra cho Diệp An, trong nhẫn vẫn còn bốn luồng tổ nguyên.

Diệp An nhận nhẫn không gian, quay đầu bước đi.

Diệp Quân không nói gì.

Mới đi được mấy bước, Diệp An lại quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, lòng bàn tay mở ra, một chiếc nhẫn không gian bay đến trước mặt Diệp Quân, sau đó mới tiếp tục cất bước.

Diệp Quân cười cười, đón lấy nhẫn. Nhưng khi nhìn vào trong nhẫn, hắn chợt ngây người.

Bên trong nhẫn không gian có tổng cộng mười tia tổ nguyên.

Mười!

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía Diệp An đã đi xa: “Tỷ tỷ?”

Xa xa, Diệp An không quay đầu, chỉ nói: “Mẹ ta cho ta mười luồng tổ nguyên, chia cho đệ năm luồng”.

Diệp Quân nắm chiếc nhẫn không gian trong tay, lòng chợt ấm áp.
Chương 1117: Mẹ sẽ ủng hộ con

Khi Diệp Quân quay lại đại điện, cuộc họp đã kết thúc, trong điện chỉ còn lại Tần Quan.

Tần Quan nhìn Diệp Quân, mỉm cười: “Ngày mai sẽ phản công”.

Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.

Tần Quan nắm tay Diệp Quân: “Khởi động huyết mạch phàm nhân đi”.

Diệp quân lập tức kích hoạt huyết mạch phàm nhân, ngay sau đó trên tay hắn xuất hiện đường vân phàm nhân.

Tần Quan nhẹ nhàng vuốt ve đường vân phàm nhân kia, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Thật sự là cơ thể phàm nhân!”

Diệp Quân ngạc nhiên hỏi: “Mẹ cũng biết huyết mạch phàm nhân à?”

Tần Quan cười nói: “Biết chút ít”.

Diệp Quân vội vàng nói: “Mẹ nói đi”.

Tần Quan cười nói: “Nhắc đến huyết mạch phàm nhân đương nhiên phải nói đến cô cô váy trắng của con, cô ấy là một người rất giỏi, nhưng theo mẹ được biết, cô ấy không hề quan tâm đến huyết mạch hay cơ thể phàm nhân, bởi vì với trình độ của cô ấy, sức mạnh của huyết mạch chẳng có ý nghĩa gì cả”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Cho nên con chỉ có thể tự mình tìm hiểu huyết mạch này sao?”

Tần Quan cười: “Tự mình tìm hiểu cũng là chuyện tốt”.

Diệp Quân sững sờ, sau đó cười nói: “Con hiểu rồi”.

Hắn đương nhiên hiểu ý của Tần Quan, rất nhiều chuyện vẫn nên tự mình làm thì tốt hơn.

Tần Quan kéo Diệp Quân ra ngoài điện, lúc bước đến cửa, bà ấy nhìn lên bầu trời, nhẹ nhàng nói: “Mẹ và cha con đã từng cãi nhau về chuyện nuôi dưỡng con ở bên ngoài, mẹ chỉ hy vọng con có thể sống vui vẻ hạnh phúc cả đời, đừng vất vả như cha con”.

Diệp Quân tò mò hỏi: “Vậy tại sao về sau mẹ lại đồng ý?”

Tần Quan đáp: “Bởi vì cha con nói đúng, trên đời không ai muốn sống một cuộc sống tầm thường, ông ấy nói để con lựa chọn, con nhất định sẽ không chọn an phận thủ thường suốt đời”.

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.

Tần Quan quay lại nhìn Diệp Quân: “Thế giới này cần có trật tự, trật tự này vốn là do cha con thiết lập, nhưng cha con không thích hợp”.

Diệp Quân hỏi: “Bởi vì thần tính sao?”

Tần Quan lắc đầu: “Vì cô cô váy trắng của con”.

Diệp Quân sững sờ.

Tần Quan cười nói: “Con biết trên đời này ai nguy hiểm nhất không?”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Lẽ nào là cô cô váy trắng?”

Tần Quan gật đầu: “Chính là cô ấy!”

Diệp Quân không hiểu: “Tại sao?”

Tần Quan nhẹ nhàng nói: “Thần tính của cô ấy là thuần khiết nhất”.

Thấy vẻ mặt khó hiểu của Diệp Quân, Tần Quan giải thích tiếp: “Có phải con cảm thấy cô ấy rất tốt không?”

Diệp Quân gật đầu: “Con không tiếp xúc nhiều với cô cô váy trắng, nhưng con cảm thấy bà ấy rất hiền lành”.

Tần Quan cười nói: “Đó là đối với con thôi, con biết cô ấy đối với người khác thế nào không?”

Tần Quan khẽ lắc đầu: “Trong Dương tộc, cô ấy đối với cha con và con rất tốt, nhưng đối với người khác, lúc nào cũng lạnh lùng, thờ ơ như đang đối với mặt với một con kiến…”

Diệp Quân im lặng.

Cô cô váy trắng đôi khi thực sự lạnh lùng, kiểu lạnh lùng đó không phải là sự cao ngạo, mà là bà ấy không coi mọi người là đồng loại.

Tạo cho người ta cảm giác, bà ấy đang đứng ở trên cao nhìn xuống.

Tần Quan nói tiếp: “Thần tính và nhân tính của cô ấy đều rất thuần khiết, có thể nói là cực hạn…”

Diệp Quân nhẹ nhàng nói: “Mẹ lo một ngày nào đó thần tính của bà ấy sẽ áp chế nhân tính sao?”

Tần Quan lắc đầu: “Sẽ không có chuyện đó đâu. Nhưng mẹ sợ cô ấy sẽ làm ra chuyện không ai ngờ tới, cha con cũng sợ. Lo lắng này không phải tự nhiên mà có, chúng ta cũng đã cảm nhận được cô ấy định làm vài chuyện. Vì vậy cha con mới đồng ý với cô ấy đi đến một thế giới khác…”

Sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại.

Cô cô váy trắng không chịu không chế?

Mẹ kiếp!

Thật đáng sợ!

Tần Quan nhẹ giọng nói: “Lúc cha con chưa đi đến bước cuối cùng, cô ấy luôn bận lòng, vì vậy không làm gì cả, nhưng sau khi cha con có năng lực tự vệ…”

Tần Quan nhìn lên trời, trong mắt đầy vẻ lo lắng: “Cô ấy nói muốn sống một cuộc đời mới… sau khi sống một cuộc đời mới thì sao? Không hối hận nữa, rồi bước tiếp bước cuối cùng, hay là nhân tính áp chế thần tính…”

Nhìn vẻ mặt lo lắng của Tần Quan, Diệp Quân mỉm cười: “Mẹ, có thể chúng ta đã suy nghĩ nhiều quá rồi”.

Tần Quan nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nghiêm túc nói: “Suy nghĩ của người bình thường không thể đánh giá được cô cô váy trắng, cho dù bà ấy muốn làm gì, con cũng tin bà ấy sẽ không từ bỏ cha. Cho dù là người hay thần, con thấy có thứ gì đó hay người nào đó để quan tâm là chuyện tốt, nếu một người thật sự không có ham muốn, không lo lắng thì có ý nghĩa gì?”

Tần Quan cười nói: “Đúng vậy!”

Diệp Quân nói tiếp: “Chuyện của cô cô, để bà ấy và cha tự giải quyết đi”.

Tần Quan gật đầu: “Để bọn họ tự mình giải quyết”.

Diệp Quân cười nói: “Mẹ, sau khi chuyện này kết thúc, con muốn đi nơi khác tu luyện, kiểu trải nghiệm một mình”.

Tần Quan hơi bất ngờ: “Sao con lại nghĩ vậy?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Con muốn trầm định một thời gian”.

Trầm định!

Hắn vẫn nhớ những ngày tháng ở hệ Ngân Hà.

Đó mới là cuộc sống.

Hơn nữa, hắn nghĩ việc tu hành không nhất thiết phải chiến đấu.

Hắn bị hoàn cảnh đưa đẩy, mặc dù hiện giờ thực lực rất mạnh, nhưng hắn biết vấn đề của mình nằm ở đâu, đơn giản là có thực lực nhưng tâm cảnh chưa đạt được.

Tần Quan trầm mặc một hồi rồi gật đầu: “Được, cho dù con làm gì thì mẹ cũng sẽ ủng hộ con”.

Trong lòng Tần Quan cảm thấy ấm áp: “Cảm ơn mẹ!”

Tần Quan gõ nhẹ lên đầu Diệp Quân, hơi bất mãn: “Có ai nói cảm ơn với mẹ mình chứ? Lần sau không được làm vậy nữa”.

Diệp Quân cười: “Vâng”.
Chương 1118: Ta vẫn đang đợi

Tần Quan xoa nhẹ đầu Diệp Quân, trong mắt đầy vẻ dịu dàng: “Nhớ kỹ, nếu một ngày con không muốn gánh vác những thứ này nữa, thì có thể từ bỏ, con muốn sống thế nào mẹ cũng sẽ ủng hộ con”.

Đối với bà ấy, Diệp Quân có thể đi đến bước cuối cùng thì bà ấy sẽ rất vui.

Nhưng nếu không thể thì cũng không sao cả.

Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.

Tần Quan cười nói: “Đi thăm mấy cô nương ở Chân vũ trụ đi!”

Từ Nhu, Từ Chân.

Diệp Quân mỉm cười, không nói gì.

Tần Quan lắc đầu cười nói: “Con hãy tự xử lý chuyện tình cảm của mình, mẹ chỉ muốn nhắc con một câu, bất kể như thế nào, cũng không thể phụ lòng người khác”.

Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.

Tần Quan cười nói: “Đi đi”.

Tần Quan gật đầu, sau đó quay người rời đi.

Trên đường đi, Tiểu Tháp khẽ thở dài.

Diệp Quân hỏi: “Tháp gia, ngươi thở dài cái gì?”

Tiểu Tháp nhẹ giọng nói: “Chỉ thấy hơi xúc động”.

Diệp Quân hỏi: “Xúc động chuyện gì?”

Tiểu Tháp đáp: “Nếu năm đó mẹ của chủ nhân không qua đời thì ta tin ông ấy sẽ không trở nên cực đoan như vậy…”

Chủ nhân!

Ông nội!

Diệp Quân trầm giọng nói: “Tháp gia, ta luôn nghe ngươi nói ông nội trước đây rất cực đoan, đây là sự thật sao?”

Tiểu Tháp đáp: “Ông nội ngươi trước đây thật sự không quan tâm đến chuyện sống chết, không phục thì đánh. Nỗi khổ ông ấy chịu đựng còn nhiều hơn cả ngươi và cha ngươi cộng lại. Lúc đó, ông ấy không có tương lai, cũng không có gia tộc lớn mạnh, có một thời gian, ta đi theo ông ấy, tự sinh tự diệt…”

Diệp Quân suy nghĩ một lát rồi nói: “Cảm ơn ông nội đã vất vả, cha con ta mới có cuộc sống sung túc như ngày hôm nay”.

Tiểu Tháp: “…”

Chẳng mấy chốc, Diệp Quân đã đến một gian đại điện, trong đại điện, Từ Nhu đang xử lý công vụ.

Đương nhiên không thể nghi ngờ năng lực của nàng ta, hiện giờ, nhiệm vụ chính của nàng ta là giúp Tần Quan xử lý mọi chuyện.

Thấy Diệp Quân đến, Từ Nhu hơi bất ngờ, nói: “Từ Kính đang ở phòng tu luyện”.

Nói xong, nàng ta tiếp tục xử lý công việc.

Diệp Quân nói: “Ta đến tìm tỷ”.

Từ Nhu ngẩng đầu nhìn Diệp Quân với ánh mắt bình tĩnh: “Có chuyện gì sao?”

Diệp Quân cười nói: “Chúng ta nói chuyện chút được không?”

Từ Nhu chỉ vào đống tài liệu trước mặt, không nói gì.

Diệp Quân cũng không nói gì.

Hai người nhìn nhau một lúc rồi Từ Nhu gật đầu: “Được!”

Hai người rời khỏi đại điện, men theo bậc thang đá đi về phía xa.

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Xin lỗi!”

Từ Nhu quay lại nhìn Diệp Quân với vẻ khó hiểu.

Diệp Quân mỉm cười: “Thực ra, ta muốn nói xin lỗi tỷ từ lâu rồi, nhưng vẫn chưa có cơ hội”.

Từ Nhu bình tĩnh hỏi: “Xin lỗi chuyện gì?”

Diệp Quân nói: “Tỷ biết mà”.

Từ Nhu im lặng.

Diệp Quân mỉm cười: “Trong thời gian này, ta đã trải qua rất nhiều chuyện, cũng hiểu ra rất nhiều điều”.

Hắn khẽ lắc đầu: “Trước đây, ta hơi trẻ con, làm nhiều chuyện không tốt, còn luôn tự cho mình là đúng, đặc biệt là trở nên mẫn cảm và cực đoan vì lòng tự trọng nực cười…”

Nói đến đây, hắn nhìn Từ Nhu, lắc đầu cười: “Thật sự xin lỗi”.

Từ Nhu nhìn hắn, không nói gì.

Diệp Quân nói tiếp: “Từ sau khi ta nhận tổ quy tông, ta thường nghĩ người khác đối tốt với ta là vì cha mẹ ta… bây giờ xem ra, là do ta không tự tin, nói khó nghe thì là thực lực yếu mà lòng tự trọng cao, tính tình không tốt…”

Hắn nhìn lên bầu trời, hai tay nắm chặt, nhẹ nhàng nói: “Nhìn lại bản thân mình, nếu không có cha mẹ, Diệp Quân ta sẽ là người thế nào đây? Có lẽ ta cũng sẽ nỗ lực, nhưng có lẽ ta sẽ không thể quen biết một số người, ví dụ như tỷ, Thanh Thanh cô nương hay người Dương tộc…”

Càng đi lên, hắn càng nhận ra thế giới này thật sự tàn nhẫn.

Nhiều lúc dù mình có cố gắng cả đời thì cũng không thể chạm tới một số thứ.

Còn có người vừa sinh ra đã ở vạch đích.

Người với người thật sự không giống nhau.

Mà hắn còn trẻ đã đi tới bước đường này, thật sự là dựa vào chính mình sao?

Nói thẳng ra, Tứ Kiếm đang dẫn theo một con heo, cho nên con heo này mới có thể dễ dàng đi tới vị trí hiện giờ.

Đáng tiếc là hắn luôn lảng tránh vấn đề này, không chỉ vậy mà còn kiêu ngạo nói muốn dựa vào chính mình.

Tính tự phụ nực cười.

Diệp Quân cười nhạo chính mình.

Hắn không coi thường mà là hiểu rõ bản thân.

Tệ hơn cả sự thiếu hiểu biết là không hiểu rõ bản thân.

Điều đáng sợ nhất là sự thiếu hiểu biết của mình sẽ làm tổn thương đến người xung quanh.

Nghĩ đến đây, Diệp Quân hít sâu một hơi, sau đó quay lại nhìn Từ Nhu, nhẹ nhàng nói: “Thực xin lỗi…”

Lúc này, Từ Nhu nắm lấy tay Diệp Quân.

Diệp Quân sững sờ.

Từ Nhu nhẹ nhàng nói: “Từ sau khi ngươi nhận tổ quy tông, ngươi luôn khiến ta cảm thấy xa lạ, nhưng ta có thể hiểu, trên đời này, ai có thể giữ mãi sự tỉnh táo? Ai chưa từng lạc lối? Ta vẫn đang đợi…”

Nàng ta mỉm cười: “May là ta đã đợi được ngươi, chàng trai từng ở thành Hoang Cổ…”
Chương 1119: Hổ thẹn

Cuộc đời là một quá trình tu hành.

Trong con đường tu hành này, không ai có thể giữ mãi bản tính của mình, mãi mãi là thiếu niên trước kia.

Ai cũng có lúc mờ mịt.

Người nào rồi cũng có lúc mất phương hướng.

Dĩ nhiên Diệp Quân cũng thế.

Hệt như một người ăn xin bỗng thừa kế gia tài cả hàng tỷ, hắn có thể vẫn giữ được tỉnh táo sao?

Diệp Quân nhìn người phụ nữ trước mặt, khẽ nói: “Tỷ vẫn luôn đợi ta sao?”

Từ Nhu gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Tỷ không giận à?”

Từ Nhu nói: “Giận chứ nhưng ta có thể hiểu được, vì ai cũng có thời trẻ tuổi mà”.

Ai cũng có thời trẻ tuổi.

Diệp Quân nắm tay Từ Nhu, hơi cúi đầu xuống không nói gì.

Từ Nhu cũng không chống cự, để mặc Diệp Quân kéo tay mình, nàng ta mỉm cười nói: “Ngày mai phải phản công, ngươi nghĩ thế nào?”

Diệp Quân cười nói: “Mẹ ta đã sắp xếp hết mọi chuyện, ta chỉ đến cho vui thôi”.

Từ Nhu trầm giọng nói: “Điều ta lo nhất hiện giờ là tông chủ Quá Khứ Tông đó”.

Diệp Quân nhíu mày: “Tỷ sợ cô ta không phá vỡ quy tắc à?”

Từ Nhu gật đầu.

Diệp Quân cười nói: “Vậy thì đúng ý ta”.

Từ Nhu sửng sốt, sau đó hiểu ra, cười nói: “Cũng đúng”.

Nếu cô gái đó không làm theo quy tắc thì cũng chẳng phải là chuyện xấu gì với Diệp Quân.

Diệp Quân bỗng nói: “Ta đã đi gặp Chân tỷ”.

Lòng Từ Nhu căng chặt, nàng ta nhìn Diệp Quân, Diệp Quân mỉm cười: “Đừng lo, ta sẽ xử lý tốt chuyện của Chân tỷ”.

Hắn đã quyết định rồi.

Hắn sẽ cố gắng tu luyện trong vòng mười năm.

Nếu không thể vô địch, đến lúc đó gọi hết cha, cô cô váy trắng, ông nội, Tiêu Dao Kiếm Tu và Thanh Khưu cô cô đến.

Chẳng phải Ác Đạo cô giỏi lắm sao?

Một mình cô cô váy trắng không đánh lại cô thì ta gọi năm người đến đánh cô.

Ác Đạo: “…”

Từ Nhu trở tay nắm lấy tay Diệp Quân, khẽ nói: “Ngươi cũng đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, cố gắng hết sức là được”.

Diệp Quân gật đầu: “Yên tâm, ta có chừng mực”.

Từ Nhu mỉm cười: “Đi gặp Tiểu Kính một lát đi”.

Diệp Quân kéo tay Từ Nhu: “Cùng đi nhé?”

Từ Nhu liếc nhìn Diệp Quân: “Ta đi làm gì?”

Ánh mắt này rất có tình ý.

Diệp Quân hơi thất thần, hắn do dự một chốc, sau đó cúi người khẽ hôn lên trán Từ Nhu.

Từ Nhu không từ chối mà ôm lấy Diệp Quân, khẽ nói: “Ngươi biết không? Ta rất ngưỡng mộ ngày tháng ngươi ở chung với đại tỷ ở hệ Ngân Hà”.

Diệp Quân hỏi: “Tại sao?”

Từ Nhu mỉm cười: “Vì đều rất thuần khiết”.

Hai tay Diệp Quân vòng quanh eo Từ Nhu, khẽ nói: “Sau này đợi khi Chân tỷ ra ngoài, chúng ta cùng quay về hệ Ngân Hà sống một thời gian, thế nào?”

Từ Nhu ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân: “Thật sao?”

Diệp Quân gật đầu.

Từ Nhu cười nói: “Được”.

Nói rồi nàng ta bỗng nhón chân lên thì thầm bên tai Diệp Quân: “Đến lúc đó hãy chuẩn bị trước một cái giường siêu lớn…”

Diệp Quân chớp mắt: “Chuẩn bị giường lớn làm gì?”

Từ Nhu cười ẩn ý: “Đấu địa chủ”.

Diệp Quân cúi người hôn lên môi Từ Nhu.

Từ Nhu khẽ run, vốn dĩ muốn từ chối nhưng lại nhận ra chẳng còn sức.

Một lúc sau, đôi môi tách ra.

Diệp Quân nhìn Từ Nhu động lòng người trong lòng, hắn mỉm cười: “Ta sẽ nhớ chuyện chuẩn bị giường lớn, ha ha…”

Một lúc sau, Diệp Quân rời đi.

Từ Nhu nhìn Tổ Nguyên trong tay, nở nụ cười động lòng người, nàng ta cười không phải vì Tổ Nguyên mà là vì cuối cùng Diệp Quân cũng tìm lại được bản thân trước kia.

Nàng ta cảm thấy rất vui.

Sau khi tạm biệt Từ Nhu, Diệp Quân đến một căn phòng tu luyện tìm Từ Kính.

Nhìn thấy Diệp Quân, Từ Kính hơi sửng sốt.

Diệp Quân đang định lên tiếng, Từ Kính bỗng nói: “Tập luyện một chút”.

Diệp Quân sửng sốt.

Từ Kính nhìn Diệp Quân: “Nào, đến đây”.

Diệp Quân cười nói: “Được”.

Nói rồi hai người rút kiếm ra.

Vèo!

Xoẹt!

Tiếng kiếm vang lên, hai luồng kiếm quang lao ra.

Rầm!

Kiếm quang bỗng nổ tung, sau đó hai người cùng lùi về sau.

Sau khi dừng lại, ánh mắt Từ Kính lóe lên vẻ ngạc nhiên: “Ngươi…”

Phải nói là nàng ta vẫn rất ngạc nhiên.

Năm đó lúc nàng ta gặp Diệp Quân, mặc dù lúc đó tài năng của Diệp Quân rất nghịch thiên, nhưng so với nàng ta vẫn kém hơn cả mười vạn tám ngàn dặm.

Nhưng bây giờ thực lực của Diệp Quân đã mạnh đến mức này.

Diệp Quân cười nói: “Nếu ta không nhanh chóng nâng cao sức mạnh thì cũng có lỗi với tài nguyên của gia tộc cho ta quá”.

Từ Kính khẽ gật đầu: “Lần nữa”.

Diệp Quân lại lắc đầu: “Thôi”.

Từ Kính nhíu mày: “Tại sao?”

Diệp Quân cười nói: “Ngày mai chúng ta cùng nhau sát cánh chiến đấu”.

Từ Kính nhìn hắn không nói gì.

Diệp Quân bước đến trước mặt Từ Kính, hắn nắm lấy tay Từ Kính khẽ nói: “Ta có rất nhiều lời muốn nói với tỷ”.

Hắn cảm thấy hơi hổ thẹn với người phụ nữ trước mặt.

Năm đó vì cứu mình mà thậm chí nàng ta không tiếc trở mặt với Chân vũ trụ, cả đời Diệp Quân hắn cũng không thể trả được ân tình này.
Chương 1120: Xuất phát

Từ Kính nhìn Diệp Quân: “Ngươi và đại tỷ…”

Diệp Quân gật đầu.

Từ Kính bật ngón tay cái lên: “Lợi hại”.

Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Tỷ… không ghen sao?”

Từ Kính trợn mắt nhìn Diệp Quân, định rút kiếm ra.

Diệp Quân không dám trêu Từ Kính, hắn biết da mặt Từ Kính mỏng, nếu trêu chọc quá mức, nàng ta sẽ không chịu được.

Từ Kính bỗng nói: “Nói về chuyện của ngươi và đại tỷ ở hệ Ngân Hà một chút xem”.

Nàng ta ngừng một chốc, lại nói: “Đừng che giấu”.

Diệp Quân chớp mắt: “Có vài chuyện không hợp với thiếu nhi, cũng nói sao?”

Từ Kính gật đầu: “Nói”.

Diệp Quân khẽ cười, sau đó bắt đầu nói đến chuyện hắn và Chân tỷ ở hệ Ngân Hà.

Dĩ nhiên có vài việc vẫn phải giấu.

Một lúc sau, Từ Kính khẽ nói: “Cuối cùng đại tỷ vẫn lựa chọn đi trấn áp Vũ Trụ Kiếp”.

Diệp Quân nhìn Từ Kính: “Tỷ biết tỷ ấy muốn làm thế à?”

Từ Kính gật đầu: “Không chỉ một mình ta biết, Tiểu Nhu cũng biết, vì Vũ Trụ Kiếp mỗi lúc một mạnh hơn, đại tỷ đã trấn áp rất nhiều năm rồi, sức mạnh của Vũ Trụ Kiếp mạnh hơn chúng ta nghĩ rất nhiều… Lúc đầu bọn ta đều nghĩ đại tỷ có thể hy sinh bản thân để trấn áp Vũ Trụ Kiếp, nhưng cũng may...”

Nói rồi nàng ta quay đầu sang nhìn Diệp Quân: “Cũng may đại tỷ còn giữ lại một chút nhân tính, nếu không có khả năng đại tỷ đã không còn là đại tỷ của bọn ta nữa”.

Nhân tính!

Diệp Quân gật đầu, cũng may Từ Chân giữ lại nhân tính của mình, nếu không mất đi nhân tính, e là Từ Chân sẽ không còn gì luyến tiếc với mọi thứ ở thế gian.

Từ Kính bỗng nói: “Trước kia ngươi từng đến Kiếp Giới à?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Từ Kính nhìn Diệp Quân, muốn nói lại thôi.

Diệp Quân nắm chặt lấy tay nàng ta, mỉm cười nói: “Yên tâm, ta nhất định sẽ cứu tỷ ấy ra”.

Từ Kính khẽ gật đầu: “Ừ”.

Chân tỷ!

Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn tinh không, ánh mắt đầy vẻ kiên định.

Dù sao hắn đã chuẩn bị đến trường hợp xấu nhất, nếu không được thì đánh hội đồng Ác Đạo.

Năm người đánh một Ác Đạo, ưu thế thuộc về ta.

Ác Đạo: “…”

Ngày hôm sau.

Sáng sớm, tất cả cường giả đã tập trung trong tinh không.

Cường giả ba đời nhà họ Dương đều đến, không chỉ thế còn có rất nhiều Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả, mấy Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả này đều là những người Tần Quan mới chiêu mộ.

Tần Quan tuyển người vẫn cực kỳ dễ, dù sao bà ấy cũng có Tổ Nguyên, bây giờ Tổ Nguyên Đan trong tay bà ấy đã trở thành tiền tệ lưu thông của Tuế Nguyệt trường hà.

Diệp Quân bước đến cạnh Nhị Nha và Tiểu Bạch, Nhị Nha liếm một viên kẹo hồ lô, thấy Diệp Quân đến, Nhị Nha nhìn hắn, sau đó nói: “Làm gì đấy?”

Diệp Quân mỉm cười, sau đó lấy hai Tổ Nguyên ra đưa cho Nhị Nha và Tiểu Bạch: “Cho hai người cái này”.

Tổ Nguyên!

Nhị Nha nhìn Tổ Nguyên trong tay Diệp Quân, hơi ngờ vực: “Ngươi đưa cho bọn ta làm gì?”

Diệp Quân nói: “Đây là Tổ Nguyên, là thứ quý giá nhất hiện giờ trong vũ trụ, các ngươi lấy đi tu luyện”.

Nhị Nha nhìn Diệp quân, không nói gì.

Tiểu Bạch sờ Tổ Nguyên đó, lộ ra vẻ hiếu kỳ.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Rất quý giá đó…”

Nhị Nha lắc đầu: “Không cần”.

Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”

Nhị Nha bình tĩnh nói: “Quá quý giá, vẫn nên để lại cho ngươi dùng đi”.

Móng vuốt của Tiểu Bạch liên tục vùng vẫy, sau đó chỉ vào Tổ Nguyên đó, đầu nhỏ lắc lư, cũng không biết đang nói gì.

Nhìn vẻ mặt của Tiểu Bạch, Diệp Quân nói: “Nó đang nói gì thế?”

Nhị Nha nói: “Nó nói ngươi tự dùng đi”.

Diệp Quân cười khổ: “Nhị Nha, Tiểu Bạch, cái này thật sự rất quý, đây cũng là thứ duy nhất ta có thể hiếu kính tặng cho hai người”.

Nhị Nha ngẫm nghĩ, sau đó nhìn Tiểu Bạch, cuối cùng hai người miễn cưỡng nhận hai Tổ Nguyên này.

Thấy thế Diệp Quân cảm thấy hơi cạn lời.

Mình tặng nhầm người rồi sao?

Ngay lúc này Tần Quan bỗng nói: “Khởi động trận pháp”.

Rầm!

Một tia tinh quang bỗng rơi xuống từ tinh không, ngay sau đó tinh quang tụ lại thành một trận pháp dịch chuyển cực lớn, đủ để chứa mười mấy vạn người.

Diệp Quân bước đến cạnh Tần Quan, sau đó nói: “Mẹ, bây giờ Quá Khứ Tông có động tĩnh gì không?”

Tần Quan cười nói: “Dĩ nhiên là có, chắc chắn chúng sẽ không ngồi không đợi chết”.

Diệp Quân nhìn Tần Quan: “Chúng ta nắm chắc mấy phần thắng trong trận chiến này?”

Tần Quan lắc đầu: “Chỉ đánh mới biết”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Vậy thì đánh đi”.

Đánh!

Đã đến lúc tranh đấu giữa hai bên đi đến hồi kết thực sự.

Tần Quan nắm tay Diệp Quân, mỉm cười, sau đó nhìn ba người Diệp Thanh Thanh ở phía xa.

Ba người Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân, sau đó nhìn Diệp Quân, một lúc sau Diệp Thanh Thanh khẽ gật đầu.

Sau đó xoay người rời đi.

Thấy thế, Diệp Quân hơi tò mò: “Mẹ, ba vị cô cô…”

Tần Quan cười nói: “Thực lực của họ và An cô nương là mạnh nhất ở đây, thế nên mẹ để họ đi làm vài việc người thường không thể làm”.

Sắc mặt Diệp Quân sầm xuống, trực giác nói cho hắn biết e là cuộc phản công lần này không đơn giản như thế.

Nhìn thấy được vẻ lo lắng trong mắt Diệp Quân, Tần Quan cười nói: “Đừng lo lắng, đến lúc đó con chọn một đối thủ là được, còn lại cứ giao cho mẹ”.

Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.

Tần Quan xoay người nhìn trận pháp dịch chuyển đó: “Xuất phát”.

Bà ấy vừa dứt lời, mọi người tiến vào trận pháp dịch chuyển, không lâu sau trận pháp dịch chuyển được kích hoạt, từng tia tinh quang bao phủ lấy mọi người, không lâu sau tất cả mọi người biến mất trong trận pháp dịch chuyển.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK