Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1526: Cô gái kỵ binh

Ngay lúc này một người đàn ông bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Quân, ông ta tỏ ra hơi đề phòng nhìn Diệp Quân: “Ngươi là ai?”

Diệp Quân nhìn người đàn ông, sau đó nói: “Ông là người của nền văn minh Sâm Lâm à?”

Người đàn ông nhìn Diệp Quân: “Ngươi là ai? Sao lại đến đây từ trận pháp dịch chuyển của bọn ta?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ta là người của nền văn minh Sâm Lâm”.

Người đàn ông sửng sốt: “Ngươi… người của mình?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Người đàn ông vội nói: “Lần này người đến là có chỉ thị gì à? Có phải chúng ta có thể quay về không?”

Diệp Quân nhìn người đàn ông trước mặt, hắn thấy cảnh giới của người này không cao, chỉ mới ở cảnh giới Nhân Đạo. Ngoài người đàn ông ra, hắn còn cảm nhận được rất nhiều khí tức, nhưng đều rất yếu.

Những thứ này đều là những thứ nền văn minh Sâm Lâm để lại ở đây.

Nhìn người đàn ông mặt đầy vẻ chờ mong, Diệp Quân hơi tò mò: “Các người không muốn ở lại đây sao?”

Người đàn ông lập tức lắc đầu: “Nơi này quá nguy hiểm… Vì người của nền văn minh Tu La người sẽ đến bất cứ lúc nào, sở dĩ bọn ta ở lại đây là vì khắc phục hậu quả, mà hiện giờ bọn ta cũng đã xử lý xong rồi, bọn ta đã liên lạc với bên đó nhưng không nhận được phản hồi…”

Hóa ra là thế.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Các ông đều có thể quay về”.

Người đàn ông mừng rỡ nói: “Thật sao?”

Diệp Quân gật đầu.

Người đàn ông vội xoay người chạy đến tòa nhà, không lâu sau người đàn ông dẫn hàng chục ngàn người xuất hiện trước mặt Diệp Quân.

Gương mặt ai nấy cũng hiện lên vẻ phấn khích.

Cuối cùng cũng có thể quay về. Diệp Quân nhìn những người đó, so với những người nền văn minh Sâm Lâm đã trở về thì thực lực của những người này yếu hơn rất nhiều, có thể nói những người trước mặt này là người ở tầng đáy của nền văn minh Sâm Lâm.

Thấy thế Diệp Quân thầm cảm khái.

Hễ xảy ra chiến tranh hoặc có tai họa, người đầu tiên bị bỏ rơi luôn là người ở tầng đáy.

Diệp Quân ngưng suy nghĩ, lập tức liên lạc với Tiểu Ái, bảo Tiểu Ái khởi động lại trận pháp ở bên đó.

Thấy trận pháp được khởi động, những người nền văn minh Sâm Lâm đó đều vui mừng reo hò, có người còn ôm nhau khóc.

Họ vốn dĩ đã không còn hy vọng nữa.

Dù sao cũng đều là người trưởng thành rồi, họ biết rõ lúc đám người Nguyên tổ bỏ đi để họ lại nơi này đã xem như không có ý định dẫn họ đi.

Thế nên khoảng thời gian này họ đều cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Cũng may trong khoảng thời gian này, người của nền văn minh Tu La chưa đến, nếu không mọi người đều đã chết rồi.

Diệp Quân nhìn người đàn ông đứng đâu: “Sau khi về thì đi tìm Minh Quân, ông ta sẽ sắp xếp cho mọi người”.

Người đàn ông cung kính nói: “Đã rõ”.

Diệp Quân gật đầu: “Đi đi”.

Người đàn ông lại cung kính chào Diệp Quân, sau đó dẫn người của nền văn minh Sâm Lâm liên tục bước vào trận pháp dịch chuyển.

Sau khi bước vào trận pháp dịch chuyển, người đàn ông dẫn đầu như thoát được khỏi gánh nặng thở phào nhẹ nhõm.

Một ông lão bên cạnh ông ta trầm giọng nói: “Trưởng Lão Cổ Dã, ông sao thế?”

Người đàn ông tên Cổ Dã quay sang nhìn, sau đó trầm giọng nói: “Hắn không phải là người của nền văn minh Sâm Lâm”.

Ông lão sửng sốt.

Cổ Dã khẽ nói: “Mấy người quay về đó có lẽ đã xảy ra chuyện”.

Ông lão ngạc nhiên: “Chuyện này…”

Cổ Dã lắc đầu: “Cho dù thế nào, hình như hắn không có ý thù địch với chúng ta, thế nên cứ về trước xem thử”.



Sau khi mọi người rời đi, Diệp Quân lấy bản đồ mà Minh Quân đưa cho, vừa mở quyển trục ra, nó đã biến thành ánh sáng vàng đi vào giữa trán Diệp Quân.

Sau đó một cảnh tượng xuất hiện trong đầu Diệp Quân.

Một lúc sau, Diệp Quân mở mắt ra, hắn quay đầu lại nhìn, vừa định đi thì ngay lúc này tinh hà ở đằng xa bỗng rung chuyển.

Diệp Quân xoay người nhìn lại, ở tận cuối tầm nhìn hàng trăm kỵ binh bay trên không trung lao đến, người dẫn đầu là một cô gái mặc chiến giáp màu đen, cô ta đội mũ giáp màu sẫm, trên mũ giáp có gắn ba chiếc lông vũ màu đỏ rực, dưới mũ là hàng lông mày kiếm mắt sao, đôi mắt sắc bén, ánh mắt lạnh lùng.

Hàng trăm kỵ binh lao đến, tinh không rung chuyển dữ dội như xảy ra động đất.

Mặc dù cách nhau mấy chục vạn trượng nhưng Diệp Quân lại cảm nhận được một uy lực ngút trời khủng khiếp, uy lực này đè lên người hắn khiến hắn cảm thấy nghẹt thở như có hàng triệu ngọn núi đè xuống.

Diệp Quân xòe tay ra, kiếm ý lao ra, sau khi kiếm ý xuất hiện, uy lực trên người hắn mới giảm đi nhiều.

Diệp Quân nhìn nhóm kỵ binh đó, hắn biết đám kỵ binh trước mặt này có lẽ thuộc nền văn minh Tu La trong truyền thuyết.

Phải nói là rất mạnh.

Thủ lĩnh kỵ binh dẫn đầu mặc dù chỉ là cường giả chín phần thần tính, nhưng lại là cường giả chín phần thần tính mạnh nhất mà hắn từng gặp cho đến nay.

Đội kỵ binh càng lúc càng đến gần Diệp Quân, nhưng chúng cũng không có ý định dừng lại, lao về phía Diệp Quân cứ như thác lũ.

Diệp Quân nhìn cô gái kỵ binh dẫn đầu đó, không hề động đậy.

Hai người nhìn nhau, đều rất bình tĩnh.

Lúc này Tiểu Tháp bỗng nhắc: “Nhị Nha không có ở đây”.

Diệp Quân lập tức run rẩy, lui về phía bên phải cả ngàn trượng.

Đàn ông mà, có thể giãn có thể cong, tại sao phải tranh giành chứ?
Chương 1527: Trùng hợp

Nhìn thấy Diệp Quân đột nhiên lui ra xa cả nghìn trượng, cô gái dẫn đầu đoàn kỵ binh liếc nhìn hắn từ xa, sau đó dẫn theo một đoàn kỵ binh gào thét chạy thẳng về phía tòa đại điện cao lớn ở xa.

Tinh hà rung chuyển, giống như động đất, thanh thế kinh người.

Diệp Quân quan sát đoàn kỵ binh, trong lòng cảm thấy hơi khiếp sợ.

Thực lực của đám cười này vô cùng khủng khiếp, đặc biệt là cô gái dẫn đầu, mặc dù chỉ là cường giả cảnh giới chín phần thần tính, nhưng khí tức lại vô cùng mạnh mẽ, ý chí chiến đấu áp đảo người khác. Trên người cô ta tỏa ra cảm giác áp bức, không thua gì cường giả cảnh giới mười phần thần tính.

Không chỉ vậy, những người phía sau cô gái đều hừng hực tinh thần chiến đấu, trông giống như người đã trải qua hàng vạn trận chiến.

Những người trước mắt đều đi ra từ chết chóc!

Nhưng lúc này, đám kỵ binh phía xa đột nhiên dừng lại, cô gái dẫn đầu cau mày nhìn lướt qua những tòa đại điện cao lớn.

Như nghĩ đến điều gì đó, cô gái đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân ở xa, Diệp Quân xoay người hóa thành một đạo kiếm quang biến mất ở phía cuối tinh hà.

Bây giờ hắn đã không còn là thiếu niên khờ khạo như xưa nữa.

Nếu đánh lại thì có thể thử liều xem.

Còn đánh không lại thì phải dứt khoát bỏ chạy!

Việc khó càng phải tránh xa, nếu không, đánh không lại còn muốn đánh nhau, cuối cùng người nhà lại phải đi chùi mông.

Nên kinh sợ thì phải kinh sợ!

Thấy Diệp Quân bỏ chạy, cô gái dẫn đầu sững sờ, cảm thấy hơi bất ngờ.

Một kỵ sĩ bên cạnh cô ta trầm giọng nói: “Bàn Nguyệt thống lĩnh, có đuổi theo không?”

Cô gái nhìn về phía cuối tinh hà, bình tĩnh nói: “Một người cảnh giới Thần Đạo cũng chỉ như con kiến mà thôi, đuổi theo làm gì?”

Kỵ sĩ kia khẽ gật đầu, lui sang một bên.

Bàn thống lĩnh đột nhiên mở lòng bàn tay ra, trong tay cô ta xuất hiện một quyển trục, cô ta mở truyển trục ra xem, thật lâu sau, cô ta nhíu mày: “Di tích của nên văn minh cấp bốn…”

Vừa nói, cô ta vừa thu hồi quyển trục lại: “Đi thôi”.

Ngay sau đó, một đám người lao về phía xa.

Lúc này, Bàn thống lĩnh đột nhiên vung tay lên, trong nháy mắt, tinh vực sau lưng cô ta lập tức bị tiêu diệt.



Bên kia.

Diệp Quân dừng lại, hắn quay đầu nhìn, thấy đối phương không đuổi theo, mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: “Tháp gia, nền văn minh Tu La kia không đơn giản!”

Tiểu Tháp nói: “Ồ”.

Diệp Quân chớp mắt: “Ngươi không cảm thấy rất lợi hại sao?”

Sau một hồi im lặng, Tiểu Tháp nói: “Đừng nói về những thứ này nữa, làm những gì nên làm đi”.

Diệp Quân: “…”.

Một lát sau, Diệp Quân ngự kiếm bay lên, hóa thành một đạo kiếm quang biến mất ở phía cuối tinh hà.

Khoảng một lúc lâu sau, Diệp Quân đi đến một tinh vực tĩnh mịch, ở trước mặt hắn mấy trăm mét, có một tinh cầu màu đỏ trôi nổi lơ lửng, xung qunah tinh cầu tối đen như mực, giống như vực sâu, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Tàn tích nền văn mình thần bí!

Diệp Quân liếc nhìn xung quanh, bốn phía yên tĩnh chết chóc, trong lòng dấy lên cảm giác bất an.

Diệp Quân mở lòng bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn.

Tiểu Tháp nói: “Cẩn thận”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn đi về phía tinh cầu màu đỏ ở xa, nhưng chưa đi được bao lâu, một sức mạnh thần bí đã ngăn hắn lại.

Diệp Quân biết đây là cấm chế do nền văn minh Sâm Lâm để lại, bởi vì trong quyển trục mà Quân Minh đã đưa cho hắn có nhắc tới.

Diệp Quân cầm kiếm Thanh Huyền trong tay, nhẹ nhàng đâm về phía trước, trong chốc lát, trước mặt hắn giống như có gì đó nứt ra, ngay sau đó, xung quanh không ngừng vang lên tiếng răng rắc.

Diệp Quân nhìn xung quanh, cơ thể rung chuyển, hóa thành một đạo kiếm quang biến mất cách đó không xa.

Khi Diệp Quân bước lên tinh cầu màu đỏ, hắn đột nhiên cau mày lại, bởi vì nỗi bất an trong lòng hắn càng lúc càng mãnh liệt.

Cảm giác nguy hiểm!

Diệp Quân nhìn xung quanh, sau đó nói: “Tháp gia, nếu lát nữa có nguy hiểm thì nhớ nhắc nhở”.

Tiểu Tháp nói: “Được”.

Diệp Quân bình tĩnh lại, sau đó cầm kiếm đi về phía xa.

Chưa đi được bao lâu, xa xa xuất hiện một cột đá cao chọc trời, cột đá cao mấy vạn trượng, đâm sâu vào trong những lớp mây trắng. Sau cột đá là một ngọn núi, trên vách núi là một pho tượng mặt quỷ có hai cái răng nanh, hai cái răng nanh của pho tượng này dài trăm vạn trượng, hai mắt lồi ra, có sáu cánh tay, hung thần ác nghiệt.

Khi Diệp Quân nhìn vào pho tượng mặt quỷ, trái tim của hắn đột nhiên nhảy dựng lên, giống như bị thứ gì đó bắt lấy.

Diệp Quân thầm kinh hãi, liên tiếp lùi về sau mấy bước, hắn nhìn pho tượng, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng hốt, cũng chỉ là một pho tượng mà lại có thể khiến hắn cảm thấy khiếp đảm.

Đây rốt cuộc là gì vậy?

Diệp Quân siết chặt hai nắm đấm, lúc này, kiếm ý không ngừng phóng ra từ trên người hắn, nhưng cảm giác kia vẫn không hề biến mất.

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt, cố gắng để tĩnh tâm.

Ngay lúc này, sau lưng Diệp Quân đột nhiên vang lên tiếng bước chân.

Diệp Quân xoay người nhìn, có một cô gái từ xa bước tới, cô gái mặc váy đỏ, tóc che nửa khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy được nửa khuôn mặt, trên hông đeo một túi trúc nhỏ.

Nhìn thấy cô gái, Diệp Quân nhất thời trở nên phòng bị.

Cô gái nhìn Diệp Quân, chớp mắt, không nói lời nào.

Diệp Quân hơi do dự, sau đó nói: “Xưng hô với cô nương thế nào?”

Cô gái giơ một ngón tay lên.

Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Nhất?”

Cô gái chớp mắt nhìn, sau đó nói: “Nhất Niệm!”

Giọng nói nhẹ nhàng như nước.

Nhất Niệm!

Diệp Quân hơi do dự, sau đó nói: “Cô cũng đến đây để khám phá nền văn minh à?”

Nhất Niệm gật đầu.

Diệp Quân cười nói: “Thật trùng hợp, ta cũng vậy”.
Chương 1528: Không bình thường

Nhất Niệm mím môi cười, một bên mắt biến thành vầng trăng khuyết.

Tuy rằng thoạt nhìn đối phương có vẻ vô hại, nhưng Diệp Quân cũng không buông lỏng cảnh giác, dù sao người có thể xuất hiện ở nơi này chắc chắn không phải người bình thường.

Diệp Quân lại hỏi: “Nhất Niệm cô nương, cô từ đâu tới?”

Nhất Niệm chớp mắt, không nói lời nào.

Diệp Quân cười khẩy: “Là ta đã mạo muội rồi”.

Hắn đột nhiên nhận ra, nơi này không phải vũ trụ Quan Huyên, hỏi lai lịch của đối phương ở đây đúng là hơi mạo muội.

Dù sao, có một vài nền văn minh rất hiếu chiến.

Đúng lúc này, ở phía xa đột nhiên có một luồng ánh sáng trắng chiếu xuống, Diệp Quân và Nhất Niệm nhìn về phía đó. Luồng ánh sáng trắng tản đi, một người đàn ông áo đen chậm rãi bước ra, sau lưng đeo một thanh đao lớn, khí tức mạnh mẽ, khí thế áp bức.

Sau khi người đàn ông mang đao bước ra, trước tiên gã liếc nhìn về phía Diệp Quân và cô gái váy đỏ, sau đó, gã nhíu mày nói gì đó, nhưng cả Diệp Quân và cô gái đều nghe không hiểu.

Dù sao bọn họ đều thuộc về các nền văn minh khác nhau, nên ngữ âm cũng không phổ biến.

Đương nhiên, đây chắc chắn là chuyển nhỏ đối với cường giả có cấp độ như bọn họ.

Diệp Quân mở lòng bàn tay, người đàn ông mang đao cũng nhìn Diệp Quân, sau đó đưa tay phải ra, tiếp đó, ngữ âm và chữ viết của hai bên đều tràn vào trong đầu mỗi người.

Lúc này, người đàn ông mang đao lại nói: “Cảnh giới của các ngươi thấp như vậy à?”

Diệp Quân nhìn Nhất Niệm ở bên cạnh, hắn phát hiện, cảnh giới của Nhất Niệm cũng giống hắn, cũng chỉ vừa mới tới cảnh giới Thần Đạo.

Diệp Quân quan sát Nhất Niệm, sau đó nói: “Cô cũng chỉ là cường giả cảnh giới Thần Đạo thôi à?”

Hắn biết, cảnh giới của hắn đúng là hơi thấp, mà người có thể đến được đây thì cảnh giới Thần Đạo chắc chắn là chưa đủ. Ví dụ như người đàn ông mang đao ở bên cạnh hắn là một vị cường giả tám phần thần tính đỉnh cao. Nếu hắn không có kiếm Thanh Huyên thì đúng là không thể đến được đây.

Nhất Niệm khẽ gật đầu, không nói lời nào.

Sắc mặt Diệp Quân hơi kỳ quái.

Lúc này, ở thời không cách đó không xa cũng đột nhiên chấn động, một người đàn ông áo trắng bước ra từ trong không trung.

Trong tay người đàn ông áo trắng cầm một cây trường thương, tay trái chắp sau lưng, từ trên người y tỏa ra thương ý và cường thế vô cùng hùng mạnh, khiến khắp thời không chấn động.

Sau khi người đàn ông áo trắng bước ra, mắt liếc nhìn ba người Diệp Quân ở trong quảng trường, miệng lẩm bẩm nói gì đó.

Diệp Quân không ngừng lắc đầu.

Bởi vì hắn hoàn toàn nghe không hiểu!

Lúc này, người đàn ông mang đao đột nhiên rút trường đao ở sau lưng ra chém về phía người đàn ông áo trắng. Với nhát chém này, một luồng đao khí lập tức xuyên qua không trung, thời không xung quanh kịch liệt chấn động, từng làn sóng xung kích ập đến như thác lũ.

Diệp Quân khẽ nhíu mày, hắn vội vàng xuất kiếm ý của mình để ngăn ở trước mặt, hắn cũng không quan tâm đến Nhất Niệm ở bên cạnh, đùa à, đối phương có thể đến nơi này, sao có thể là người bình thường chứ?

Nhưng sau đó, hắn kinh ngạc sững sờ.

Chỉ thấy Nhất Niệm bị làn sóng xung kích đánh bay ra ngoài, cuối cùng nặng nề rơi xuống mặt đất cách đó hàng nghìn trượng, còn lăn mấy vòng trên mặt đất.

Mẹ kiếp!

Thấy cảnh tượng này, Diệp Quân nhất thời ngây ngốc tại chỗ, cô nương này yếu như vậy sao?

Không suy nghĩ nhiều nữa, Diệp Quân xuất hiện trước mặt Nhất Niệm, hắn đỡ Nhất Niệm dậy, Nhất Niệm ôm đầu lắc lắc một hồi, cứ như đầu bị đụng đến mức bất tỉnh.

Diệp Quân hơi do dự, sau đó lấy ra một viên đan dược đưa cho Nhất Niệm.

Nhất Niệm chớp mắt nhìn, cũng không từ chối, cầm viên đan dược lên uống, một lúc sau, sắc mặt mới hồng hào lại.

Diệp Quân đang định lên tiếng, ngay lúc này, một sức mạnh khủng khiếp từ làn sóng xung kích truyền đến từ phía xa. Luồng sức mạnh của làn sóng xung kích bỗng truyền đến trước mặt hai người, Nhất Niệm chớp mắt, sau đó tay phải đột nhiên ấn một dấu tay thần bí. Nhưng lúc này, Diệp Quân đột nhiên ôm lấy eo của cô ta, cơ thể rung chuyển, lui về phía sau cả ngàn trượng, đồng thời, kiếm ý vô địch của hắn hóa thành một tấm khiên chắn ở trước mặt, ngăn cản sức mạnh của làn sóng xung kích.

Diệp Quân buông Nhất Niệm xuống, sau đó nhìn về phía người đàn ông mang đao và người đàn ông áo trắng ở phía xa kia, lúc này hai người vẫn đang đánh nhau kịch liệt.

Diệp Quân hơi cạn lợi, hai vị huynh đệ này thật nóng nảy, một lời không hợp là lập tức ra tay!

Như nghĩ đến điều gì đó, Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nhất Niệm ở bên cạnh: “Cô thật sự chỉ là cường giả cảnh giới Thần Đạo thôi sao?”

Nhất Niệm chớp mắt nhìn, sau đó gật đầu.

Diệp Quân khẽ nhíu mày: “Cô chỉ là cảnh giới Thần Đạo, sao lại dám tới nơi này?”

Nhất Niệm nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Cô nên nói thật cho ta, cô có phải là giả heo ăn thịt hổ không?”

Trên mặt Nhất Niệm hiện lên vẻ mờ mịt.

Hiển nhiên là không hiểu ý của Diệp Quân.

Diệp Quân cẩn thận quan sát Nhất Niệm, đối phương quả thật chỉ là cường giả cảnh giới Thần Đạo.

Mặc dù hắn cũng là cường giả cảnh giới Thần Đạo, nhưng chiến lực của hắn không thua gì cường giả chín phần thần tính, còn chiến lực của cô nương ở trước mặt này trông có vẻ… thật sự là hơi yếu!

Không bình thường!

Diệp Quân suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Thôi vậy! Cô cứ đi với ta trước đã! Nếu không ngại, cô cứ gọi ta là ca ca! Diệp Quân ca ca! Dù sao ta cũng không có muội muội! "

Mặc kệ có phải đại lão hay không, trước tiên cứ xác định quan hệ đã rồi nói sau.

Khi đã ra khỏi nhà thì phải có mối quan hệ tốt!

Tiểu Tháp: “…”
Chương 1529: Bạn đồng hành

Diệp Quân ca ca?

Nghe Diệp Quân nói thế, Nhất Niệm không nói gì chỉ chớp mắt, nhất thời không biết nên đối phó thế nào.

Thấy Nhất Niệm không lên tiếng, Diệp Quân cười nói: “Cô không nói, ta sẽ xem như là ngầm đồng ý đấy”.

Nhất Niệm: “…”

Lúc này, hai người cùng nhìn về phía bên phải, cách đó cả ngàn trượng, người đàn ông áo trắng và người đàn ông mang đao đang đánh nhau càng lúc càng kịch liệt, từng luồng xung kích sức mạnh đáng sợ không ngừng chấn động ra xung quanh, uy lực thật đáng sợ.

Diệp Quân nhìn xung quanh, hơi nhíu mày.

Vì hắn nhận thấy sức mạnh của hai người chưa thể phá vỡ thời không nơi này.

Không chỉ thế, từng luồng sức mạnh của hai người lúc sắp chạm đến cột đá và tượng mặt quỷ kia đều sẽ biến mất.

Quá kỳ lạ!

Diệp Quân xòe tay ra, cẩn thận cảm nhận thời không nơi này, chẳng mấy chốc, hắn phát hiện mật độ thời không nơi này hơn hẳn thời không bên ngoài. Nếu mật độ thời không bên ngoài là một tờ giấy, vậy thì mật độ thời không ở đây là một bức tường thành dày.

Nơi này rất không tầm thường.

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân quay đầu nhìn về gương mặt nhăn nhó trên vách núi ở đằng xa đó, khi nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó đó, hắn không khỏi run rẩy, cả người cảm thấy ớn lạnh.

Đáng sợ thật!

Diệp Quân thu lại ánh nhìn, thầm có sự đề phòng với nơi này.

Mặc dù trong tay có kiếm Thanh Huyên nhưng hắn biết rõ hắn không thể phát huy hết toàn bộ sức mạnh kiếm Thanh Huyên, thế nên nếu gặp cường giả mười phần thần tính đỉnh cấp, khả năng thắng của hắn không cao.

Thế nên vẫn phải khiêm tốn cẩn thận.

Nhất Niệm nhìn gương mặt nhăn nhó đó, vẻ mặt vẫn còn rất bình tĩnh.

Bụp!

Đúng lúc này, người đàn ông áo trắng và người đàn ông mang đao ở phía xa đột nhiên tách ra, trước mặt hai người là thương đao cuồng bạo, mặc dù không thể phá vỡ thời không nhưng cũng chấn động khiến thời không xung quanh méo mó.

Lần này sau khi dừng lại, hai người không đánh tiếp nữa, vì họ phát hiện Diệp Quân đã dẫn theo Nhất Niệm đi về phía xa rồi.

Dĩ nhiên Diệp Quân không có hứng thú ở lại xem họ đánh nhau.

Bây giờ hắn cực kỳ tò mò với nền văn minh chưa được biết đến này, vì hắn có thể xác định đây ít nhất là di tích văn minh cấp bốn.

Di tích văn minh là gì?

Tức là nền văn minh đã đi vào quên lãng.

Thế nên mặc dù hắn vẫn có chút đề phòng nhưng không sợ nhiều đến thế.

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân bỗng quay đầu lại nhìn Nhất Niệm đi theo bên cạnh, cười nói: “Đã từng khám phá di tích văn minh chưa?”

Nhất Niệm khẽ lắc đầu.

Diệp Quân cười nói: “Không sao, cô đi theo ta là được”.

Nhất Niệm nhìn Diệp Quân khẽ gật đầu.

Diệp Quân nói tiếp: “Thăm dò bí cảnh này thì phải có phương pháp, theo kinh nghiệm trước đây của ta, sở dĩ di tích văn minh như vậy tồn tại là vì ba điều sau. Một là đang chờ người có duyên truyền đến truyền lại nền văn minh của mình; hai là vì lòng tham, muốn đợi người có tài năng yêu nghiệt đến tranh đoạt, sống lại một đời; ba là…”

Nói đến đây hắn ngừng lại một chốc, sau đó nói: “Thứ ba là họ bị phong ấn, đang đợi đến một ngày được giải bỏ phong ấn”.

Nhất Niệm nhìn Diệp Quân, chớp mắt, cảm thấy có hứng thú nhưng không nói gì.

Diệp Quân cười nói: “Cô biết bí quyết tiến vào di tích này không?”

Nhất Niệm lắc đầu.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Thứ nhất, nhất định phải lịch sự, cường giả cấp bậc này thường ghét những người cực kỳ ngông cuồng, thế nên chúng ta phải cố gắng khiêm tốn một chút”.

Dứt lời, hắn nhìn gương mặt nhăn nhó đó, sau đó nói: “Nào, chúng ta hành lễ trước”.

Hắn hơi cúi người xuống, tỏ vẻ cung kính.

Đến đây là để cầu lợi, nếu đã cầu lợi thì dĩ nhiên phải có thái độ cung kính một chút, trước mặc kệ cái khác có tác dụng hay không, dù sao cũng không thiệt.

Nhất Niệm nhìn gương mặt nhăn nhó đó, không hành lễ.

Diệp Quân quay sang nhìn Nhất Niệm, cũng không miễn cưỡng, cười nói: “Cô lần đầu đi ra ngoài sao?”

Nhất Niệm gật đầu.

Trước khi ra ngoài, cô ta đều một mình đến những nơi không có người du ngoạn, vì những nơi có người đều đã bị cô ta xóa sạch.

Đây là lần đầu tiên cô ta ra ngoài tiếp xúc với sinh mệnh của nền văn minh vũ trụ khác.

Diệp Quân đánh giá cô gái trước mặt, cô gái này mặc một chiếc váy màu đỏ, thắt lưng có đeo một cái túi nhỏ bằng trúc, mái tóc che hết nửa khuôn mặt nhưng không có vẻ gì đáng sợ, ngược lại cho người ta có cảm giác mềm mại và đáng yêu.

Diệp Quân thầm nói: “Tháp gia, ngươi có thể nhìn thấu cô ta không?”

Mặc dù cô gái trước mặt trông có vẻ rất yếu đuối nhưng Diệp Quân không nghĩ cô ta là người bình thường.

Trong vũ trụ bao la này, người không có chút thực lực nào mà lăn lộn ở bên ngoài cơ bản đều không còn nữa.

Mà cô gái trước mặt còn dám chạy đến di tích nền văn minh này, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết cô ta không đơn giản, mặc dù đối phương không có bất kỳ ý đối địch nào nhưng hắn vẫn phải đề phòng.

Ngươi không được có tâm hại người nhưng không thể không có tâm đề phòng người khác.

Tiểu Tháp im lặng một hồi rồi nói: “Cô ta chỉ là cường giả cảnh giới Thần Đạo”.

Diệp Quân lặng thinh.

Rõ ràng, Tháp gia không nhìn thấu được, mặc dù Tháp gia không đáng tin lắm nhưng vẫn có nhãn lực, ngay cả nó cũng không thể nhìn thấu được chứng tỏ Nhất Niệm này rất không đơn giản.

Tiểu Tháp bỗng nói: “Đừng nghĩ nhiều như thế, dù sao cô ta cũng không có ý đối địch với ngươi, ngươi đối xử bằng tấm lòng như thường là được”.

Diệp Quân gật đầu: “Cũng đúng”.

Dứt lời, hắn nhìn Nhất Niệm cười nói: “Một mình cô ra ngoài à?”

Nhất Niệm gật đầu.

Diệp Quân cười nói: “Ta cũng thế, vừa lúc có thể làm bạn đồng hành”.

Nhất Niệm mỉm cười, gật đầu.

Diệp Quân mỉm cười, sau đó ngẩng đầu lên nhìn gương mặt nhăn nhó đó. Dưới gương mặt nhăn nhó có một cánh cửa bằng đá cực lớn rộng cả ngàn trượng, một vài phù văn bí ẩn được vẽ lên cánh cửa.

Diệp Quân nói: “Chúng ta đi”.
Chương 1530: Bạo lực

Dứt lời, hắn dẫn Nhất Niệm biến mất khỏi đó, lúc xuất hiện hai người đã đứng trước cánh cửa.

Ngay lúc này, người đàn ông áo trắng và người đàn ông mang đao xuất hiện phía sau hai người.

Diệp Quân xoay người nhìn họ, cười nói: “Các ngươi không đánh nữa à?”

Người đàn ông mang đao nhìn Diệp Quân: “Ngươi là kiếm tu ư?”

Diệp Quân gật đầu.

Người đàn ông mang đao híp mắt, trong mắt là ý chí chiến đấu.

Diệp Quân vội xua tay: “Bây giờ không phải là lúc đánh nhau, đợi bọn ta thăm dò xong di tích nền văn minh này, sau này có thể tìm cơ hội tập luyện một chút, ngươi thấy sao?”

Người đàn ông mang đao trầm tư hồi lâu, ý chí chiến đấu trong mắt dần tan đi.

Quả thật di tích nền văn minh mới là mục đích chính chuyến đi này của hắn ta, lúc này mà ra tay chỉ sẽ cho người khác được lợi.

Lúc này người đàn ông áo trắng ở một bên bỗng bước đến trước cánh cổng đá, cổ tay y xoay một cái, cây thương dài trong tay đâm vào cánh cổng.

Rầm!

Cây thương vừa chạm vào cánh cổng bằng đá, sắc mặt người đàn ông áo trắng thay đổi, ngay sau đó cả người y bị đánh văng ra xa cả vạn trượng, vừa rơi xuống đất, mặt đất dưới chân chấn động dữ dội, cùng lúc đó cây thương dài trong tay y vỡ nát.

Thấy thế mí mắt Diệp Quân khẽ giật, hắn quay đầu nhìn cánh cửa đá, cảm thấy chấn động, thứ này mạnh thật đấy.

Người đàn ông mang đao nhìn cánh cổng đá, trong mắt cũng lộ ra vẻ nghiêm trọng.

Lúc này người đàn ông áo trắng lại xuất hiện trước cánh cổng bằng đá, vẻ mặt y cũng dần trở nên nghiêm nghị, không dám ra tay tiếp nữa.

Đột nhiên họ đều đồng loạt quay đầu nhìn chân trời phía xa. Một đầu rồng bỗng xuyên thủng biển mây, bay vút đến từ tận cuối chân trời.

Trời đất chấn động!

Sau khi đầu rồng này xuất hiện, biển mây bị tách ra, một con rồng dài gần vạn trượng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Cự long!

Có một người đàn ông mặc áo gấm đứng trên con rồng lớn này, người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo gấm, trước ngực lộ ra một vùng da thịt, tóc dài ngang vai, trang điểm khá đậm, trông cực kỳ tà mị và cuồng dã.

Xung quanh người đàn ông áo gấm còn có một nhóm cô gái xinh đẹp, những người này ăn mặc khá mát mẻ, những chỗ đặc biệt nửa kín nửa hở, vô cùng gợi cảm.

Thấy thế Diệp Quân cảm thấy hơi ngạc nhiên, trận thế của người này lớn thật.

Ngay lúc này, một nguồn năng lượng bí ẩn bỗng ngăn con rồng lớn đó lại, người đàn ông trên con rồng bật cười, sau đó dẫn đám phụ nữ xuất hiện trước cánh cổng đá, hắn ta lướt nhìn mấy người Diệp Quân, sau đó mỉm cười nói.

Nhưng không ai hiểu hắn ta đang nói gì cả.

Người đàn ông tà mị cũng nhận ra điều này, sau đó lấy một quả cầu thủy tinh ra rồi chỉ vào quả cầu thủy tinh, sau đó lại chỉ vào đầu mình.

Diệp Quân do dự một chốc, sau đó chủ động giơ ngón tay lên chỉ, hội tụ ngôn ngữ và văn tự của vũ trụ nền văn minh của mình vào trong quả cầu thủy tinh đó.

Người đàn ông mang đao ngẫm nghĩ, sau đó cũng vung tay lên, hội tụ ngôn ngữ và văn tự của vũ trụ nền văn minh của mình vào trong quả cầu thủy tinh.

Người đàn ông áo trắng ở một bên bất động, chẳng thèm liếc nhìn người đàn ông tà mị đó.

Người đàn ông tà mị nhếch môi cười, sau đó nhìn người đàn ông áo trắng, mặt người đàn ông áo trắng không cảm xúc vẫn mặc kệ.

Người đàn ông tà mị đó bỗng lấy một thanh búa sắt đánh mạnh về phía người đàn ông áo trắng.

Người đàn ông áo trắng hơi híp mắt, y không ngờ người đàn ông tà mị lại đột nhiên ra tay, nhưng phản ứng y cũng rất nhanh, cổ tay khẽ vặn, một cây thương dài bay ra từ trong lòng bàn tay y, hướng về phía cái búa của người đàn ông tà mị đó.

Bụp!

Búa và thương vừa chạm vào nhau, người đàn ông áo trắng bị văng ra xa cả ngàn trượng, thời không mà y ngang qua đều bị méo mó.

Người đàn ông áo trắng vừa dừng lại, một thanh búa lại hung hăng đánh tới, y còn chưa kịp phản ứng đã bị thanh búa đó đánh thành bùn nát.

Thẳng thừng giết chết.

Người đàn ông tà mị nhìn người đàn ông áo trắng đã trở thành đống bùn thịt, mặt đầy khinh thường: “Vũ trụ này không cho phép có người khoe mẽ hơn Đại Tôn ta”.

Thấy thế người đàn ông mang đao nhìn chằm chằm người đàn ông tà mị, trong mắt là sự nghiêm trọng và kiêng dè.

Diệp Quân lắc đầu thầm nói: “Người bên ngoài bạo lực quá, không hợp ý là ra tay giết người”.

Tiểu Tháp nói: “Ông nội ngươi còn bạo lực hơn chúng”.

Diệp Quân chớp mắt: “Ông nội ta rất bạo lực sao?”

Tiểu Tháp nói: “Huyết mạch của ngươi là từ đâu? Là do ông nội giết từng người một mà thành đấy”.

Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp nói: “Ông nội ngươi có ở đây thì người ở đây có lẽ đều sẽ chết”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Nếu cha ta ở đây thì sao?”

Tiểu Tháp ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Nếu cha ngươi ở đây, có lẽ người ở đây đều sẽ bị ông ấy bán đi, sau đó còn giúp ông ấy đếm tiền”.

Diệp Quân: “…”

Diệp Quân khẽ cười lắc đầu: “Ông nội và cha mình đều không phải dạng lương thiện gì”.

Tiểu Tháp nói: “Ngươi cũng có phải là người tốt gì đâu”.

Diệp Quân: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK