Dùng cơm xong rồi, Mộc Uyển Du dọn dẹp chén đũa: “Tôi đi rửa chén”.
Diệp Quân cười: “Để tôi phụ”.
Nói rồi đứng dậy đi theo.
Mộc Uyển Du: “Không cần đâu”.
Diệp Quân: “Có sao đâu mà”.
Mộc Uyển Du nhìn hắn, khẽ cười mỉm chi.
Tô Tử lại quan sát với vẻ tò mò, tự hỏi thanh niên này rốt cuộc là kiểu người thế nào.
Lúc bình thường thì ôn hòa, nhã nhặn, lễ độ như quân tử.
Khi nổi giận thì khiến người khác phải sợ.
Cô ấy vẫn còn nhớ khoảnh khắc Diệp Quân nổi cơn lôi đình ở nhà họ Tô, cô đã cảm nhận được sát ý như thế nào.
Nếu hôm ấy không ra tay ngăn cản, có lẽ hắn đã ra tay giết người thật!
Tô Tử nhìn thanh niên đang rửa chén phía xa, khóe môi gợi lên nụ cười. Cô ấy không rõ hắn là ai, nhưng chắc chắn là người tốt.
Đêm buông xuống.
Diệp Quân nằm trên ghế sô pha, vận chuyển tâm pháp Vũ Trụ. Linh khí tuy rất ít nhưng có còn hơn không.
Hấp thu đến nửa đêm, đan điền của hắn mới tích được lượng huyền khí bằng hạt đậu, chỉ đủ để tung ra một tia kiếm khí mà thôi.
Tuy hắn vẫn có thể ngự kiếm mà không dùng đến huyền khí nhưng sẽ không đi được xa, cùng lắm chỉ được mấy trượng; nếu có Huyền khí thì ít nhất cũng đến trăm trượng.
Đúng lúc này, tiếng ẩu đả truyền tới từ lầu dưới khiến hắn mở bừng mắt.
Đến rồi!
Diệp Quân nheo mắt lại.
Tô Tử ra ngoài, nhà họ Tô đương nhiên phải phái bảo tiêu đi theo.
Cô ấy cũng nghe được âm thanh mà đi ra ngoài trong bộ đồ ngủ.
Thấy Tô Tử nhanh chóng đi đến bên mình, Diệp Quân ngóng mắt nhìn ra ngoài cửa, chợt nghe tiếng bước chân vang lên.
Tô Tử biến sắc, không nhịn được mà tóm lấy tay hắn.
Diệp Quân khoác tấm chăn bên cạnh lên người cô: “Trời lạnh, coi chừng cảm”.
Tô Tử sửng sốt, nhìn sang hắn với một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng.
Diệp Quân lại dặn dò: “Đừng ra ngoài”.
Thấy hắn nhấc chân muốn đi, cô gái níu tay lại: “Cẩn thận!"
Diệp Quân cười cười, nhặt lấy một nắm đũa trên bàn ăn rồi đi tới cửa. Một khắc sau, hắn giật mạnh cửa, lao ra ngoài.
"Á!"
Một tiếng hét thảm vang lên bên ngoài.
Tô Tử siết chặt hai tay, gương mặt tràn ngập lo lắng và hồi hộp.
Bên ngoài.
Năm thi thể nằm la liệt trước mặt Diệp Quân, mỗi người đều bị một chiếc đũa cắm vào giữa trán.
Mất mạng chỉ vì cây đũa!
Đứng cách đó mấy trượng là một người bọc kín mít trong lớp vải đen, đang giương mắt nhìn hắn chằm chặp, cất giọng khàn đặc: “Cổ võ giả”.
Diệp Quân im lặng nhìn lại.
Người áo đen: “Tại hạ thuộc nhà họ Mạc, Nam Phái, các hạ là?"
Hắn đáp: “Nhà họ Dương, Kháo Sơn Phái, Diệp Quân”.
Kháo Sơn Phái?
Người áo đen nhíu mày, nhớ lại không có phái nào tên này trong mười thế gia Cổ võ ở Hoa Hạ cả!
Xem ra chỉ là thế lực nhỏ vô danh mà thôi.
Nghĩ vậy, gã ta nâng tay phải lên. Trang phục gã không gặp gió mà vẫn bay thốc lên, sau đó gã tung người nhảy lên, tung cú đấm về phía Diệp Quân như hổ dữ vồ mồi. Quyền phong thét gào, khí thế kinh người!
Diệp Quân ngạc nhiên, không ngờ người này đúng là có mạnh hơn người thường tí xíu.
Đương lúc gã lao tới trước mặt, hắn lách mình né tránh cú đấm của gã, đưa tay thọc cây đũa vào họng gã.
Phập!
Người áo đen trợn to hai mắt, ngã rầm xuống đất.
Diệp Quân cúi xuống lục lọi trên người gã một phen, cuối cùng tìm thấy một hòn đá lớn bằng ngón cái.
Hắn không khỏi ngẩn ra. Linh Thạch!
Không ngờ lại là Linh Thạch!
Cảm xúc đầu tiên của hắn là mừng rỡ, nhưng không được bao lâu đã nhíu mày như bị tạt nước lạnh.
Bởi vì linh khí trong Linh Thạch ít đến đáng thương!
Quá quá ít!
Diệp Quân đau đầu. Sao mà linh khí hệ Ngân Hà lại ít thế nhỉ??
Hắn thu hòn đá vào, lại càn quét từ thi thể mấy tên khác, tìm được hơn mười nghìn đồng Hoa Hạ.
Đúng lúc này, cửa mở ra. Tô Tử nhanh chóng vọt tới bắt lấy tay hắn, run run hỏi: “Anh... anh không sao chứ?"
Diệp Quân cười đáp: “Không có gì”.
Tô Tử thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn thấy xác chết thì lập tức nôn ọe.
Diệp Quân nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô ấy, lại đưa sang một tờ khăn ăn. Tô Tử nhận lấy: “Cảm ơn”.
Diệp Quân gật đầu: “Đi theo tôi”.
Hắn kéo theo Tô Tử đi xuống lầu, thấy ở đó cũng nằm la liệt mười mấy thi thể. Có một chiếc xe đang đậu ở ven đường gần đó, tựa vào nó là một thanh niên với một lão già đứng sau.
Tô Tử vừa nhìn thấy người này thì sắc mặt lạnh băng: “Cậu cả Lý Tử Thần của nhà họ Lý!”
Nhà họ Lý?
Diệp Quân đang nhíu mày thì nghe người kia hô lên: “Ê!"
Hắn nhìn sang, thấy Lý Tử Thần cười nhăn nhở, đưa tay lên làm động tác rạch ngang cổ: “Chờ chết đi mày!"
Nói xong, gã xoay người lên xe.
Nhưng đúng lúc này, Diệp Quân lại vồ tới.
Lão già đứng sau Lý Tử Thần biến sắc, lập tức bước về trước, tung cú đấm về phía Diệp Quân. Nhưng chỉ một khắc sau, tiếng xé gió bén nhọn vang lên, một chiếc đũa đã đâm xuyên qua nắm đấm, cắm vào yết hầu lão.
Phụt!
Một dòng máu tươi bắn ra.
Lão già ngã xuống với đôi mắt mở trừng trừng.
Diệp Quân đã vọt tới trước mặt Lý Tử Thần. Y không kịp phản ứng đã bị hắn chộp lấy cổ họng, dộng đầu xuống đất.
"Á!"
Tiếng hét thê thảm vang lên bốn phía.