Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1386: Ông nói hay lắm!

Diệp Quân khẽ lắc đầu, thu hồi suy nghĩ, đang định tiếp tục tiến về phía trước thì một thần thức bí ẩn chợt bao vây lấy hắn.

Diệp Quân cau mày quay đầu nhìn lại, nhưng không nhìn thấy gì cả.

Diệp Quân nhìn xung quanh, sau đó chắp tay nói: “Ta chỉ đi ngang qua, không có ý định xúc phạm”.

Suốt hành trình này hắn đã gặp một vài cao thủ, nhưng cũng không phải quá mạnh, đều khoảng năm phần thần tính trở xuống.

Với thực lực của hắn bây giờ, tám phần thần tính trở xuống thật sự không thể mang đến uy hiếp gì với hắn cả.

Nhưng hắn cũng không muốn gây chuyện, cho nên cất tiếng giải thích.

Nhưng khí thế kia vẫn không biến mất mà tiếp tục bao vây lấy hắn.

Diệp Quân cau mày, lại chắp tay nói: “Các hạ, tại hạ chỉ đi ngang qua nơi này, không có ý định xúc phạm, ta sẽ rời đi ngay”.

Dứt lời, hắn bèn muốn rời khỏi nơi này, nhưng lúc này một giọng nói đột nhiên vang lên từ tinh không yên tĩnh phía xa: “Một cảnh giới Đế Quân nho nhỏ lại dám đặt chân vào địa bàn của bổn Đế, đúng là tự tìm đường chết…”

Sau đó, một sức mạnh cường đại như nước thuỷ triều kéo về phía Diệp Quân.

Thấy đối phương ra tay, ánh mắt Diệp Quân dần trở nên lạnh như băng, sau đó hắn nâng tay vung kiếm.

Oanh!

Thời không cách đó vạn trượng đột nhiên vỡ tan, một bóng người liên tục lùi lại.

Sau khi dừng lại, người nọ sợ hãi nhìn Diệp Quân: “Xin các hạ nương tay… Ta sai rồi…”

Diệp Quân lắc đầu.

Hắn phát hiện có vài người khi đối mặt với kẻ yếu hơn mình đều kiêu ngạo như thiên nga, hoàn toàn không xem họ như con ngươi, nhưng khi đối mặt với kẻ mạnh hơn mình thì lại nịnh nọt tựa như chó.

Người nọ còn muốn nói gì đó nhưng Diệp Quân không muốn nói nhảm với đối phương, giơ tay chém ra một kiếm.

Xoẹt!

Một tia kiếm quang loé lên trong tinh hà yên tĩnh này, sau đó là một tiếng hét thảm thiết vang lên.

Giết chết trong nháy mắt!

Đây còn chỉ là chiêu kiếm bình thường của Diệp Quân, cũng không phải Diên Trì Nhất kiếm khi thực chiến, với thực lực của Diệp Quân bây giờ, cao thủ năm phần thần tính trở xuống thậm chí còn không đỡ nổi một kiếm của hắn.

Diệp Quân mở lòng bàn tay, một chiếc nhẫn không gian chậm rãi bay vào tay hắn, trong nhẫn chỉ có một Tổ Mạch.

Diệp Quân lắc đầu: “Nghèo quá!”

Sau khi tiêu diệt khu vực Cổ Hoang và nhà họ Thần, người phụ nữ váy trắng đã đưa toàn bộ nhẫn không gian cho Diệp Quân, vì thế bây giờ hắn có tận sáu mươi ba Tổ Mạch!

Hơn nữa còn đều là Tổ Mạch cực phẩm!

Có thể nói bây giờ hắn rất giàu có, nhiều tiền đến mức tiêu không hết.

Ngoài ra hắn còn có vô số thần bảo và thần vật… Cấp bậc của những thần bảo thần vật kia đều không thấp, đều là những vật quý giá của nhà họ Thần và khu vực Cổ Hoang,

Nhưng hắn cũng không giữ những thần bảo thần vật kia lại, vì hắn đã có kiếm Thanh Huyên nên cảm thấy coi thường những thần vật khác. Cho nên hắn đã đưa tất cả cho Ám U, bảo ông ta đưa cho Tần Quan.

Dù hắn không thể dùng, nhưng thư viện Quan Huyên thì có thể!

Phải biết rằng trước mắt, thư viện Quan Huyên đều dựa vào Tần Quan duy trì.

Đương nhiên trước khi cho Ám U, hắn còn để Nhị Nha và Tiểu Bạch chọn trước, nhưng hai tiểu tử này cũng rất kén chọn, chỉ nhìn thoáng qua rồi tỏ vẻ chê bai, khiến Diệp Quân hơi dở khóc dở cười.

Diệp Quân cất nhẫn không gian, chuẩn bị tiếp tục tiến lên, nhưng lúc này đột nhiên có mấy khí thế mạnh mẽ kéo tới từ tinh hà phía xa.

Diệp Quân cau mày.

Chẳng mấy chốc, một ông lão dẫn theo hai cao thủ mặc áo choàng đen xuất hiện trước mặt Diệp Quân.

Ông lão dẫn đầu nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Các hạ là ai, vì sao lại giết người của Tinh Vân Tông chúng ta”.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ông ta ra tay trước”.

Ông lão cau mày: “Ngươi là ai”.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Một người đi ngang qua”.

Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Quân bằng ánh mắt lạnh lùng, nhưng không dám ra tay, vì ông ta không biết thực lực chân chính của thiếu niên trước mắt.

Diệp Quân nhìn ông lão: “Ta đi ngang qua nơi này, đã giải thích với ông ta nhưng ông ta vẫn ra tay với ta, nên ta bất đắc dĩ lắm mới ra tay…”

Ông lão dẫn đầu thấy Diệp Quân giải thích thì cho rằng hắn sợ tiếng tăm của Tinh Vân Tông, lập tức tự tin hơn, lạnh lùng nói: “Giết người phải đền mạng”.

Diệp Quân cau mày, nâng tay vung ra một kiếm.

Ầm!

Ông lão kia lập tức bị một tia kiếm quang chém chết.

Hai ông lão áo đen còn lại hoảng hốt.

Diệp Quân gật đầu: “Ông nói hay lắm, giết người phải đền mạng”.

Hai ông lão kia bối rối.

Mẹ kiếp?

Ngươi giết người đền mạng là lấy mạng của người khác à?
Chương 1387: Hỏi tên ta làm gì?

Diệp Quân hờ hững nhìn thoáng qua hai người áo đen còn lại: “Còn muốn giết người đền mạng nữa không?”

Nghe thấy thế, sắc mặt hai người lập tức hơi thay đổi, không dám nói một lời.

Diệp Quân đang định rời đi thì một ông lão trong đó chợt lạnh lùng nói: “Ngươi có dám đợi thêm một lúc không?”

Diệp Quân nhìn ông lão vừa nói chuyện kia, ông lão lại nói tiếp: “Tông chủ Tinh Vân Tông ta sắp đến rồi”.

Diệp Quân gật đầu: “Vậy thì đợi một lát nữa”.

Vừa mới nói xong, thời không trước mặt hắn không xa đột nhiên rung động, sau đó thời không nứt ra, một người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra ngoài.

Thấy người đàn ông trung niên này, hai ông lão kia vội cung kính hành lễ: “Bái kiến Tông chủ”.

Người đàn ông trung niên không quan tâm đến hai người họ mà nhìn Diệp Quân: “Không biết các hạ tên là gì?”

Diệp Quân cười khẽ: “Hỏi tên ta làm gì?”

Người đàn ông trung niên đáp: “Có lẽ ta có quen biết với trưởng bối trong nhà cậu”.

Diệp Quân thoáng sửng sốt rồi lập tức lắc đầu: “Có lẽ là không quen biết đâu”.

Người đàn ông nhíu mày, thiếu niên này quá là vô lễ.

Diệp Quân nói thẳng: “Ta đã giết người của Tinh Vân Tông các người, ông có suy nghĩ gì về chuyện này?”

Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Diệp Quân không nói một lời.

Còn Diệp Quân thì đang đợi câu trả lời, hắn muốn xem đối phương định nói phải trái hay là không.

Người đàn ông im lặng một lúc lâu mới nói: “Là do người của Tinh Vân Tông ta mạo phạm các hạ, bị giết chết cũng là đáng đời”.

Nghe thấy lời của người đàn ông trung niên, hai ông lão sau lưng ông ta tỏ vẻ sửng sốt và khó hiểu.

Diệp Quân lạnh nhạt nhìn người đàn ông trung niên, hắn không nói một lời mà lập tức biến thành một tia kiếm quang biến mất ở cuối tinh hà rộng lớn.

Sau khi Diệp Quân rời đi, người đàn ông trung niên thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, một ông lão áo đen vội hỏi: “Tông chủ, vì sao lại làm thế?”

Người đàn ông khẽ lắc đầu: “Các ông vẫn chưa nhìn ra được là người này muốn giết chúng ta à?”

Ông lão áo đen kia sửng sốt: “Tông chủ không thắng được cậu ta ư…”

Người đàn ông trung niên im lặng.

Cảnh giới của thiếu niên kiếm tu kia đúng là rất thấp, nhưng hắn lại cho ông ta một cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

Nguy hiểm!

Không thể không nói điều này khiến ông ta rất nghi ngờ, vì thiếu niên kia chỉ mới có cảnh giới Đế Quân mà thôi!

Mà chính vì thế ông ta mới cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, quan trọng nhất là dường như thiếu niên kia còn hy vọng ông ta có thể ra tay.

Một lúc lâu sau đó, người đàn ông trung niên lắc đầu: “Đi thôi!”

Ông ta nhìn ra được không thể gây chuyện với thiếu niên kia.



Không biết đã di chuyển bao lâu, cuối cùng Diệp Quân đến một tinh vực không biết tên, vừa đặt chân xuống tinh vực này, Thanh Đại đã xuất hiện bên cạnh hắn.

Đây là lần đầu tiên Thanh Đại chủ động rời khỏi Tiểu Tháp.

Thanh Đại nhìn xung quanh với vẻ mơ hồ.

Diệp Quân hỏi cô ta: “Cô biết nơi này à?”

Thanh Đại khẽ đáp: “Khá là quen thuộc”.

Nói xong, cô ta bèn đi về phía xa.

Diệp Quân đi theo cô ta, cách chỗ họ nghìn trượng có một gốc cổ thụ tinh không, cổ thụ cao chục nghìn trượng, tựa như một toà thành khổng lồ.

Mà dưới gốc cổ thụ đó còn có một cái xích đu.

Thanh Đại chậm rãi đi tới trước xích đu kia, cô ta nhẹ nhàng sờ lên xích đu, nhíu chặt mày.

Diệp Quân nhìn xung quanh, hắn biết có lẽ mình đã bước vào khu vực Tiên Linh rồi.

“Ngươi là ai!”

Lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên từ bên cạnh.

Diệp Quân và Thanh Đại xoay người nhìn sang, có một thiếu nữ đang đứng cách đó không xa, thiếu nữ mặc váy dài màu phỉ thuý, mái tóc màu bạc, mắt màu lam đậm tựa như nước, giọng nói của cô ta rất trong trẻo, cực kỳ dễ nghe.

Thiếu nữ rất đẹp, còn đẹp hơn cả Thanh Đại ở bên cạnh.

Nhưng Diệp Quân phát hiện lúc nhìn thấy Thanh Đại, trong mắt thiếu nữ này thoáng lộ vẻ tò mò, còn lúc nhìn hắn, ánh mắt đó lại trở nên hơi lạnh lùng.

Quả nhiên người ở đây hơi không thân thiện với người bên ngoài.

Lúc nhìn thấy thiếu nữ, trong mắt Thanh Đại cũng lộ vẻ tò mò.

Diệp Quân chợt nói: “Cô nương là người của tộc Tiên Linh sao?”

Thiếu nữ nhìn về phía Diệp Quân, không hề che giấu vẻ lạnh lùng trong mắt: “Ngươi là ai?”

Diệp Quân không trả lời vấn đề này mà chỉ vào Thanh Đại ở bên cạnh: “Cô ấy là người của tộc Tiên Linh, ta đưa cô ấy về nhà, chỉ thế thôi”.

Nghe thấy lời của Diệp Quân, thiếu nữ hơi nhíu mày, cô ta nhìn về phía Thanh Đại: “Cô thuộc nhánh nào?”

Thanh Đại lắc đầu: “Không biết”.

Thiếu nữ hơi nghi ngờ.

Diệp Quân giải thích: “Cô ấy…”

Thiếu nữ đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Ta không hỏi ngươi”.

Diệp Quân sửng sốt, sau đó lắc đầu cười khẽ.

Mẹ kiếp!

Người ở nơi này đúng là không hoà đồng.

Thần Nhất thích cô gái của một tộc như thế này chẳng phải là để người ta coi thường sao?

Thanh Đại nhìn thoáng qua Diệp Quân, trong mắt mang theo vẻ áy náy.

Diệp Quân cười khẻ tỏ vẻ không sao.

Thanh Đại quay đầu nhìn cô gái bên cạnh, sau đó nói: “Cô có biết Thanh Mạt không?”

Đó là tỷ tỷ của cô ta!

Lúc trước khi Diệp Quân nói chuyện với Nhược Mệnh, Diệp Quân đã nói với cô ta, vì thế cô ta biết mình có một người chị ở khu vực Tiên Linh.

“Thiên Mạt Thánh Nữ”.
Chương 1388: Huyết mạch của ngươi là huyết mạch cấp thấp!

Cô gái hơi ngạc nhiên: “Cô quen Thanh Mạt Thánh Nữ sao?”

Thanh Đại gật nhẹ đầu: “Phải.”

Người phụ nữ tò mò quan sát Thanh Đại, tràn đầy nghi ngờ: “Cô tên gì?”

Thanh Đại đáp: “Thanh Đại”.

Cô gái cau mày im lặng suy nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu: “Ta chưa từng nghe đến tên cô”.

Thanh Đại nói: “Có thể dẫn ta đi gặp Thanh Mạt không?”

Cô gái lập tức lắc đầu: “Không được.”

Thanh Đại thắc mắc: “Vì sao?”

Cô gái bình tĩnh nói: “Vì ta cũng không biết Thanh Mạt Thánh Nữ ở nơi nào”.

Thanh Đại cau mày.

Cô gái lại nói: “Nhưng chắc chắn cô là người của tộc Tiên Linh chúng ta, điều này đương nhiên là không thể nghi ngờ, ngoài Thanh Mạt Thánh Nữ, cô còn quen biết ai không?”

Thanh Đại lắc đầu: “Ta bị mất trí nhớ”.

Cô gái hơi ngạc nhiên: “Mất trí nhớ?”

Thanh Đại gật đầu.

Cô gái im lặng một lúc lâu rồi quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Hắn có làm ra chuyện hèn hạ bẩn thỉu gì với cô không…”

“Mẹ kiếp!”

Diệp Quân lập tức tỏ vẻ bất mãn: “Cô nương, cô nói thế là có ý gì?”

Thanh Đại cũng hơi không vui: “Hắn là người đã cứu ta”.

Cô gái lạnh nhạt đáp: “Vậy sao!”

Diệp Quân cất giọng nặng nề: “Chẳng lẽ cô không nên nói xin lỗi sao?”

Cô gái bình tĩnh nói: “Xin lỗi ngươi á, ngươi nằm mơ đi!”

Diệp Quân: “…”

Nói thật, Diệp Quân rất muốn gọi Nhị Nha ra đây, để Nhị Nha dạy dỗ con nhóc này một chút.

Nhưng nghĩ lại thì cuối cùng vẫn không làm thế.

Vì Nhị Nha thật sự dám giết người đấy!

Diệp Quân hít sâu một hơi, sau đó quay đầu nhìn về phía Thanh Đại: “Thanh Đại cô nương, ta đã đưa cô đến khu vực Tiên Linh, ta cũng nên đi rồi. Chúng ta gặp lại sau nhé”.

Dứt lời, hắn xoay người rời đi.

Hắn không muốn ở lại nơi này thêm một phút giây nào nữa. Vả lại trước khi đến Nhược tỷ có dặn dò đừng đi gặp Thánh Nữ gì kia, tuy hắn hơi tò mò với Thanh Mạt kia, nhưng hắn vẫn chọn nghe lời của Nhược tỷ, hắn cũng không muốn xen vào chuyện giữa Thần Nhất và Thanh Mạt.

Nhưng lúc này Thanh Đại chợt kéo hắn lại.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Thanh Đại với ánh mắt nghi ngờ.

Thanh Đại do dự một lát rồi nói: “Đi gặp tỷ tỷ kia của ta cùng ta với, sau khi gặp, ta sẽ quyết định ở lại hay là đi”.

Lúc đến, cô ta vẫn rất chờ mong với nơi này, dẫu sau đây cũng là nhà của cô ta, nhưng thái độ của cô gái trước mắt khiến cô ta rất khó chịu. Có điều cứ thế rời đi thì cô ta lại thấy không cam lòng.

Diệp Quân im lặng.

Thanh Đại khẽ nói: “Hiện tại ta chỉ quen một mình ngươi thôi”.

Nghe thấy lời của Thanh Đại, Diệp Quân thầm thở dài, sau đó gật đầu: “Được”.

Tuy không muốn gặp Thanh Mạt kia, nhưng hắn vẫn không quên chuyện Nhược tỷ dặn dò.

Đi gặp lão mù của Tiên Linh Thánh Điện!

Diệp Quân vốn muốn hỏi chuyện của lão mù, nhưng thấy thái độ cô gái này nên hắn quyết định không hỏi, không muốn rước bực vào người.

Thấy Diệp Quân đồng ý ở lại, rõ ràng Thanh Đại khá là vui, cô ta có thể nhìn ra Diệp Quân không muốn ở đây để bực mình, nhưng hắn vẫn chọn ở lại.

Điều này khiến cô ta cảm thấy ấm áp.

Diệp Quân nhìn về phía cô gái ở xa: “Cô nương, vì một vài lý do đặc biệt nên cô ấy bị mất trí nhớ, vì thế chỉ nhớ mỗi tên mình và Thanh Mạt Thánh Nữ, cô có cách nào để chúng ta gặp được Thanh Mạt Thánh Nữ không?”

Cô gái lạnh nhạt đáp: “Có”.

Diệp Quân vội nói: “Vậy…”

Mà lúc này, cô gái kia đã nói tiếp: “Nhưng ngươi không thể đi”.

Diệp Quân ngây người

Cô gái nhìn về phía Thanh Đại: “Ta có thể dẫn cô ấy đi tới Tiên Linh Thánh Điện, nhưng nơi đó…”

Nói đến đây, cô ta nhìn về phía Diệp Quân: “Nếu ta nói thật sẽ ảnh hưởng đến lòng tự trọng của ngươi, nên ngươi tự hiểu đi”.

Diệp Quân: “…”

Lúc này Tiểu Tháp chợt nói: “Thật ra chủ nhân và tiểu chủ nuôi thả ngươi đúng là một quyết định sáng suốt”.

Nó biết rõ nếu Diệp Quân không được nuôi thả mà sống ở nhà họ Dương, thì có lẽ hắn cũng sẽ kiêu ngạo như thế này.

Diệp Quân lạnh nhạt nói: “Không phải nuôi thả ngươi, đương nhiên ngươi cảm thấy sáng suốt rồi”.

Tiểu Tháp đáp: “Ta đã đi theo ba thế hệ nhà các ngươi rồi”.

Diệp Quân: “…”

Lúc này, Thanh Đại nhìn về phía Diệp Quân: “Chúng ta đi thôi!”

Diệp Quân sửng sốt: “Cô…”

Thanh Đại cười khẽ: “Đi thôi”.

Cô ta có thể nhìn ra người ở nơi này không hoan nghênh người ngoài, còn Diệp Quân dẫn cô ta đến đây, đương nhiên cô ta không thể bỏ lại Diệp Quân ở bên ngoài được.

Lúc này, cô gái kia chợt nói: “Ta là vì tốt cho hắn”.

Thanh Đại nhìn về phía cô gái, cô ta bình tĩnh giải thích: “Nếu hắn đi vào khu vực Tiên Linh thì sẽ rất nguy hiểm.

Thanh Đại nhìn cô gái: “Hắn là người đã cứu ta”.

Cô gái im lặng.

Thanh Đại nói tiếp: “Thanh Mạt Thánh Nữ mà ngươi nói chính là tỷ tỷ của ta”.

Lúc này, cô gái ngơ ngác: “Tỷ tỷ… của cô?”

Thanh Đại gật đầu.

Cô gái tỏ vẻ nghi ngờ: “Việc này…”

Thanh Đại nhìn về phía cô gái: “Chỉ cần gặp được tỷ ấy, ngươi sẽ biết lời ta nói là thật hay giả”.

Cô gái im lặng một lúc lâu, sau đó nhìn thoáng qua Diệp Quân rồi nói: “Các người đi theo ta”.

Dứt lời, cô ta xoay người đi về phía gốc cổ thụ phía xa.

Thanh Đại nhìn xích đu ở cách đó không xa, sau đó theo Diệp Quân đi tới gốc cổ thụ.

Cô gái đi tới trước cổ thụ, cô ta chậm rãi duỗi tay phải, phần gốc của cổ thụ đột nhiên xuất hiện một cánh cửa sáng.

Cô gái đang muốn đi vào, nhưng lúc này dường như nghĩ đến điều gì, cô ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Đây là Tịnh Hoá Môn, người có huyết mạch cấp thấp không thể đi vào nơi này, cho nên ta phải nâng cấp huyết mạch cho ngươi”.

Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp: “…”
Chương 1389: Uống đi

Tịnh Hoá Môn?

Diệp Quân nhìn về phía cánh cửa kia, không thể không nói hắn thật sự thấy hơi cạn lời.

Rõ ràng khu vực Tiên Linh làm cánh cửa này là để ngăn cản người ngoài đi vào, mà người bên ngoài được bọn họ cho rằng là người cấp thấp.

Hắn thật sự chưa từng thấy chủng tộc nào kiêu ngạo như thế!

Lúc này cô gái lại nói: “Ngươi tới đây”.

Diệp Quân nhìn về phía cô gái, sau đó đi tới trước mặt cô ta, cô gái mở lòng bàn tay, một bình pha lê xuất hiện trong tay cô ta, bên trong có một chất lỏng màu vàng.

Cô gái bình tĩnh nói: “Đây là nước thánh, có thể nâng cao huyết mạch, đúng là có lợi cho ngươi rồi”.

Dứt lời cô ta rót một giọt ra đưa cho Diệp Quân: “Uống đi!”

Diệp Quân nhìn thoáng qua giọt nước thánh kia, hắn cũng không nghĩ nhiều mà lập tức uống vào.

Lúc này, cô gái chợt trầm giọng nói: “Lúc đầu có lẽ ngươi sẽ thấy không quen, vì huyết mạch của ngươi khá thấp, khó mà chịu được năng lượng của nước thánh này, cho nên lát nữa ngươi sẽ có cảm giác cơ thể như sắp nổ tung…”

Nói đến đây, cô gái chợt nhíu mày, vì cô ta phát hiện sau khi uống giọt nước thánh vào, thiếu niên trước mắt lại không có chút phản ứng nào cả.

Cô gái tỏ vẻ nghi ngờ: “Ngươi…”

Diệp Quân bình tĩnh hỏi: “Sao vậy?”

Cô gái cất giọng nặng nề: “Người có cảm thấy máu trong người đang cuồn cuộn sôi trào không?”

Diệp Quân lắc đầu.

Ba loại huyết mạch không có động tĩnh gì cả.

Cô gái nhíu mày, lại lấy ra một giọt nước thánh đưa cho Diệp Quân: “Thử lại lần nữa xem”.

Diệp Quân cũng không nói nhiều mà lập tức uống vào.

Cô gái cứ thế nhìn chằm chằm Diệp Quân, nhưng Diệp Quân vẫn không có chút phản ứng nào.

Lần này, cô gái chợt sửng sốt, cô ta nhìn cái bình trong tay mình, khẽ nói: “Chẳng lẽ hết hạn rồi sao?”

Dứt lời, cô ta cầm bình lên ngửi thử, sau đó, cô ta phát hiện nước thánh này không có vấn đề gì cả!

Nước thánh không có vấn đề, nghĩa là người có vấn đề!

Cô gái ngẩng đầu nhìn Diệp Quân: “Huyết mạch của người quá hạ đẳng, ngay cả nước thánh cũng không thể phát huy tác dụng”.

Diệp Quân hoàn toàn cạn lời, nhưng hắn cũng không giải thích mà đi thẳng về phía Tịnh Hoá Môn.

Thấy thế, cô gái vội nói: “Huyết mạch quá thấp sẽ bị cửa tịnh hoá đấy, ngươi…”

Mà lúc này, Diệp Quân đã đi vào trong Tịnh Hoá Môn.

Tịnh Hoá Môn kia không có chút phản ứng nào cả!

Thấy cảnh này, cô gái sững sờ đứng im tại chỗ.

Lúc này, Thanh Đại ở bên cạnh không nhịn được nói: “Có khi nào không phải huyết mạch của hắn quá thấp mà là quá cao cấp, cho nên nước thánh của cô mới không có tác dụng không?”

Sau đó, cô ta đi về phía Tịnh Hoá Môn.

Cô gái kia vẫn ngơ ngác đứng ở chỗ cũ.

Sau khi đi vào Tịnh Hoá Môn, Diệp Quân đến một tinh không rộng lớn.

Thanh Đại đi sát theo sau hắn.

Diệp Quân nhìn về phía xa, cuối tầm mắt có thể thấy thấp thoáng một toà thành khổng lồ lơ lửng trên không trung, có thể nhìn thấy một vài ngôi sao thu nhỏ vờn quanh trên toà thành đó.

Lúc này, cô gái kia đi tới, cô ta nhìn thoáng qua Diệp Quân, sau đó nói: “Huyết mạch của ngươi là gì?”

Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Huyết mạch cấp thấp, không đáng nhắc tới”.

Cô gái lập tức nhíu mày.

Diệp Quân chợt nói: “Cô nương, cô biết Tiên Linh Thánh Điện không?”

Cô gái bình tĩnh hỏi: “Ngươi đoán xem?”

Diệp Quân cười khẽ: “Ta muốn hỏi cô một người gọi là lão mù”.

Cô gái lập tức nổi giận: “Láo xược!”

Diệp Quân sửng sốt.

Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Quân với vẻ hung ác: “Người ngoài như ngươi lại dám sỉ nhục Trí Sư ư…”

Diệp Quân cau mày: “Trí Sư?”

Cô gái vốn muốn nổi giận, nhưng suy đi nghĩ lại thì nói: “Sao ngươi lại biết đến Trí Sư?”

Diệp Quân khẽ cười: “Một tỷ tỷ của ta bảo ta đến tìm ông ta, cô nương có thể dẫn ta đi gặp ông ta không?”

Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Quân, không nói một lời.

Diệp Quân thầm cảm thán.

Hắn phát hiện đến nơi này muốn nói chuyện hữu nghị với người ở đây là một chuyện rất khó khăn.

Bây giờ hắn thấy hơi thông cảm với Thần Nhất năm đó rồi!

Năm đó Thần Nhất đến nơi này để theo đuổi Thánh Nữ của bọn họ, có thể tưởng tượng ông ấy được đối xử thế nào.

Nghĩ đến đây, Diệp Quân không khỏi lắc đầu cười khẽ.

Lúc này, Thanh Đại chợt nói: “Cô nương, chúng ta có thể đi gặp Trí Sư này trước không?”

Cô gái nhìn thoáng qua Thanh Đại, sau đó nói: “Sao cô lại mất trí nhớ?”

Thanh Đại lắc đầu: “Không biết”.
Chương 1390: Sỉ nhục người khác!

Cô gái trầm giọng nói: “Cô là người của tộc Tiên Linh chúng ta, đương nhiên là ta muốn giúp đỡ cô, nhưng mà…”

Nói đến đây, cô ta đột nhiên nhìn về phía Diệp Quân: “Chắc chắn Trí Sư sẽ không gặp một người ngoài”.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Cô nương, phiền cô thông báo giúp chúng ta, nói là ta được Nhược Mệnh bảo đến đây, nếu như thế mà vị Trí Sư này vẫn không gặp thì ta sẽ rời đi, được chứ?”

Cô gái im lặng.

Rõ ràng là cô ta không muốn giúp.

Diệp Quân cũng hơi bất đắc dĩ, hắn cũng không thể ép đối phương được đúng không?

Hắn biết tuy cô gái này rất ghét người ngoài, nhưng người khác của tộc Tiên Linh có lẽ càng căm ghét hơn, vì thế hắn lại nói: “Cô nương có thể giúp ta được không?”

Thanh Đại cũng khẽ cười nói: “Cô nương, giúp đỡ đi mà!”

Cô gái nhìn thoáng qua Diệp Quân và Thanh Đại, sau đó nói: “Ta đi hỏi thử giúp các ngươi, nhưng ta không đảm bảo Trí Sư sẽ gặp các ngươi đâu”.

Diệp Quân lập tức cười nói: “Cảm ơn”.

Hắn phát hiện cô gái này thích người khác nói chuyện nhỏ nhẹ với mình hơn.

Cô gái không nói gì nữa, cô ta dẫn Diệp Quân và Thanh Đại đi về phía xa.

Chẳng mấy chốc, ba người đã tới dưới toà thành treo lơ lửng, Diệp Quân ngẩng đầu nhìn toà thành trước mắt, không khỏi thấy ngạc nhiên. Vì những ngôi sao lơ lửng bên trên toà thành này đều là thật, nhưng không biết vì sao mà chúng đều trở nên nhỏ như thế.

Những ngôi sao này lượn quanh toà thành, Diệp Quân phát hiện dường như toà thành này có thể lơ lửng cũng là vì ngôi sao.

Diệp Quân quay đầu nhìn cô gái bên cạnh, cô gái không có ý muốn giải thích, cô ta bình tĩnh nói: “Ngươi đợi ở đây”.

Dứt lời, cô ta nhìn Thanh Đại bên cạnh: “Cô có muốn đi cùng không?”

Thanh Đại cười khẽ: “Ta ở lại đây đợi cùng Diệp công tử”.

Cô gái gật đầu, cũng không nói gì thêm mà lập tức đi vào trong thành.

Diệp Quân chợt cười nói: “Lúc trước Nhược tỷ nói Thanh Đại cô nương trước đây không phải như thế này… Ta đang nghĩ…”

Thanh Đại cười khẽ: “Có phải ngươi đang nghĩ lúc trước ta cũng kiêu ngạo giống cô nương này không?”

Diệp Quân chớp mắt không nói.

Thanh Đại khẽ nói: “Có thể là thế thật”.

Dứt lời, cô ta chợt quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Diệp công tử có cảm thấy rất buồn cười không?”

Diệp Quân hơi khó hiểu: “Sao lại nói thế?”

Thanh Đại cười khẽ: “Vì ta cảm thấy không có bất cứ thế lực nào có thể kiêu ngạo trước Diệp công tử, cho dù là khu vực Tiên Linh, đúng không?”

Diệp Quân khẽ cười: “Ta không quan tâm những điều này”.

Thanh Đại hơi sửng sốt, sau đó hiểu ra.

Vì sao không quan tâm?

Ngươi có thể giả nghèo, nhưng không thể nghèo thật.

Lúc này, Diệp Quân chợt nói: “Nhưng khu vực Thiên Linh này thật sự có thứ để kiêu ngạo”.

Đến nơi này, hắn phát hiện cao thủ cảnh giới Thần Đạo ở đây… đông tựa như kiến.

Cả cô gái khi nãy cũng là cao thủ cảnh giới Thần Đạo, hơn nữa cảnh giới còn không thấp, đã đạt đến hai phần thần tính rồi.

Tuy chỉ là hai phần thần tính, nhưng dù là năm phần thần tính ở bên ngoài cũng chưa chắc thắng được cô ta.

Cảnh giới Thần Đạo ở nơi này chất lượng hơn bên ngoài rất nhiều.

Có thể nói nhà họ Thần, Trấn tộc và khu vực Cổ Hoang hoàn toàn không bằng được nơi này, hơn nữa bây giờ chắc chắn hắn chỉ mới nhìn thấy một góc tảng băng chìm của khu vực Tiên Linh này thôi.

Mà năm đó Thần Nhất có thể cưới được Thánh Nữ của nơi này… Có thể nói là rất lợi hại.

Thanh Đại chợt nói: “Diệp công tử, thật ra ta cũng không thích nơi này cho lắm”.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Thanh Đại, Thanh Đại khẽ nói: “Ta rất thích gốc cổ thụ lúc đi vào, và cái xích đu kia nữa, nhưng sau khi đi vào, ta phát hiện ta rất không thích nơi này…”

Diệp Quân khẽ nói: “Xem ra có lẽ trước đây cô và người trong tộc của cô cũng đã xảy ra một vài chuyện không vui”.

Thanh Đại khẽ gật đầu: “Cho dù thế nào ta cũng phải lấy lại ký ức của mình, không thể sống tiếp một cách mơ hồ như thế được”.

Diệp Quân khẽ cười: “Nhưng trực giác nói với ta, sở dĩ cô phong ấn ký ức của mình là vì không muốn nhớ tới một vài chuyện nào đó…”

Thanh Đại im lặng.

Diệp Quân lại nói: “Nhưng đã biết bao nhiêu năm qua, dù chuyện có không vui đến mấy, có lẽ cũng có thể buông xuống rồi”.

Thanh Đại gật đầu: “Hy vọng là thế”.

Lúc này, cô gái trước đó đột nhiên đi ra ngoài, cô ta nhìn thoáng qua Thanh Đại và Diệp Quân, sau đó nói: “Trí Sư bảo hai người đi vào, hai người tự đi vào đi!”

Diệp Quân lập tức nói: “Cảm ơn”.

Nói xong, hắn vội vàng lấy ra một trăm Tổ Nguyên đưa cho cô gái.

Cô gái nhìn thoáng qua một trăm Tổ Nguyên, nhưng không nhận lấy.

Diệp Quân hơi nghi ngờ, chẳng lẽ là chê ít? Vì thế, Diệp Quân lại lấy ra một trăm Tổ Nguyên đưa cho cô gái.

Tổng cộng hai trăm Tổ Nguyên!

Diệp Quân nhìn chằm chằm Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân hơi ngượng ngùng, chẳng lẽ hành động này của mình hơi sỉ nhục người khác?

Lúc này, cô gái im lặng nhận lấy hai trăm Tổ Nguyên, sau đó nói: “Ta tên Thanh An, ta dẫn ngươi đi vào vậy! Ừm… đừng đi đường to, nếu đi đường to khiến những người kiêu ngạo kia nhìn thấy ngươi, bọn họ sẽ gây chuyện với ngươi, chúng ta đi từ hướng này…”

Thanh Đại: “…”

Diệp Quân im lặng.

Sao cô không nói sớm là cô cần tiền đi!

Nếu cô nói từ đầu, mọi người cần gì phải khó chịu với nhau như thế?

Từ sau khi nhận hai trăm Tổ Nguyên kia, thái độ của cô gái tên Thanh An kia với Diệp Quân lập tức dễ chịu hơn rất nhiều, dẫn Diệp Quân và Thanh Đại đi vào trong, trong quá trình đó có người nhìn thấy Diệp Quân muốn gây chuyện nhưng đều được Thanh An giải quyết.

Thanh An nhanh chóng dẫn Diệp Quân và Thanh Đại tới trước một toà đại điện, cô ta quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Chính là nơi này”.

Diệp Quân cười khẽ, lấy ra thêm một trăm Tổ Nguyên đưa cho cô ta: “Cảm ơn Thanh An cô nương”.

Với tài sản của anh lúc này, chỉ một trăm Tổ Nguyên thật sự không tính là gì, chỉ như con bò rụng lông thôi.

Thanh An cũng không từ chối, cô ta im lặng nhận lấy Tổ Nguyên, sau đó lấy một lá bùa ra đưa cho Diệp Quân: “Đây là cách liên lạc với ta, ngươi có thể gọi ta bất cứ lúc nào”.

Diệp Quân: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK