Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3191: Ý niệm

Trong nửa tháng qua, người của Trung Chúng Thần Điện đã biết ý đồ của hắn nên không ai xuất hiện cản đường, khiến Diệp Quân một đường đi vô cùng thuận lợi.

Hắn đặt chân đến thành Ung Thần.

Thủ phủ của Trung Chúng Thần Điện, cũng là tòa thành phát triển bậc nhất tinh vực Chúng Thần.

Nhìn kiến trúc nguy nga bề thế trước mặt, hắn vừa cười vừa bước vào.

"Đúng là hùng vĩ hơn Nam Chúng Thần Điện nhiều”.

...

Tin tức hắn xuất hiện ở Trung Chúng Thần Điện một cách đường đường chính chính nhanh chóng nhanh chóng được lan đi.

Trong Nam Chúng Thần Điện.

Các Chủ Thần tụ tập lại, gần đó là một người áo đen đang bẩm báo gì đó với Điện chủ Chiêm Tông.

Một hồi sau, Chiêm Tông phất tay, cho người kia hành lễ rồi lui xuống.

Mục Chủ Thần lên tiếng trước: “Không ngờ hắn thật sự đến Trung Chúng Thần Điện...”

Những người khác cũng không khỏi bất ngờ trước quyết định này của Diệp Quân.

Rốt cuộc hắn muốn làm gì?

Chiêm Tông mở miệng: “Hành động đi ngược lại số đông này đúng là ngoài dự kiến, càng ngạc nhiên hơn là hắn có thể giết được Quan Kiếm và Hồng Tông”.

Lời này khiến các Chủ Thần bên dưới đanh mặt lại.

Bọn họ biết hai người kia còn mạnh hơn họ, mà Diệp Quân giết được hai người kia có nghĩa là cũng giết được họ.

Không ngờ tên kiếm tu trước kia luôn bị xem thường lại mạnh đến vậy.

Nam Tiêu tìm người này ở đâu ra?

Chủ Thần thứ hai bật cười: “Mục tiêu của Trung Chúng Thần Điện vốn là Nam Chúng Thần Điện chúng ta, nào ngờ người bị chúng lợi dụng lại mạnh ngoài dự kiến, bây giờ lại mất đi hai cường giả Chủ Thần, cưỡi lên lưng hổ lại khó xuống”.

Tân Chủ Thần Khuất Tấn lên tiếng: “Nhưng nếu chúng không nhằm vào Diệp Quân nữa...”

Chủ Thần vừa lên tiếng kia im bặt.

Khuất Tấn: “Khi ấy hắn không còn là kẻ thù của chúng, mà cách đối xử của Nam Chúng Thần Điện trước kia đương nhiên khiến hắn ghi hận trong lòng. Hắn rất có thể sẽ bắt tay với Trung Chúng Thần Điện để trả thù chúng ta”.

Những người khác nghe vậy thì tái mặt.

Nếu thật sự là vậy thì Nam Chúng Thần Điện nguy to rồi.

Một Chủ Thần lên tiếng: “Đừng quên rằng Diệp Quân còn là kẻ Tiết Độc! Trung Chúng Thần Điện đã mượn lý do này để gây sự, bây giờ nếu quay ra hợp tác với hắn thì không chỉ đang khinh nhờn Thần pháp mà còn lật lọng lời đã nói. Trừ khi tập thể bên đó lựa chọn vứt bỏ liêm sỉ, ngoài ra ta không nghĩ chúng sẽ chọn cách này”.

Khuất Tấn: “Cũng có lý, nhưng chuyện gì trên đời cũng có thể xảy ra. Nam Chúng Thần Điện cũng phải chuẩn bị sẵn sàng”.

Điện chủ Chiêm Tông bỗng hỏi: “Nam Tiêu đang làm gì?"

Các Chủ Thần rối rít nhìn lên, không hiểu ông ta có ý gì.

Chỉ có Khuất Tấn đáp: “Nghe nói y đang dạy học tại một học viện bình thường bên kia”.

Chiêm Tông gật đầu: “Vậy thì để y tập trung dạy học ở đó đi”.

Các Chủ Thần im bặt khi hiểu ra rằng.

"Tập trung dạy học" có nghĩa là không cho phép Nam Tiêu rời khỏi nơi đó.

Chiêm Tông đứng dậy: “Lúc này bề bộn nhiều việc, các ngươi hãy trông nom nơi này, ta sẽ đi Trung Chúng Thần Điện một chuyến”.

Ông ta nhếch môi cười: “Đừng sợ, Thần sẽ bảo vệ chúng ta”.

Các Chủ Thần gật gù, thành kính hô lên: “Mong Thần bảo vệ Nam Chúng Thần Điện chúng ta”.

...

Khu dân nghèo.

Nam Tiêu đang dạy học trong một học viện tầm thường, bên dưới là lũ trẻ tầm mười mấy tuổi, ăn mặc rách rưới nhưng đều đang chăm chú lắng nghe.

Bên ngoài là những người cha người mẹ cũng ăn mặc lam lũ như chúng, nhưng khi thấy con mình tập trung nghe giảng thì đều lộ ra nụ cười đầy hy vọng.

Vì họ biết rằng chỉ cần được đi học là con họ sẽ có cơ hội rời khỏi nơi này.

Tan học rồi, Nam Tiêu vừa bước chân ra khỏi phòng đã bị các phụ huynh vây kín, dúi vào tay biết bao nhiêu là đồ vật. Một người vừa kích động vừa lắp bắp: “Thầy Nam... Con gà mái nhà tôi vừa đẻ mấy quả, mong thầy nhận cho. Đợi nửa tháng nữa tôi sẽ làm thịt nó biếu thầy!"

"Thầy Nam, đây là thịt tươi nhà tôi vừa xẻ. Con bò nhà tôi biết nó sắp được hóa kiếp vì thầy thì cảm động đến rơi nước mắt”.

"Thằng nhóc nhà tôi nghịch ngợm, nó mà không lo học hành thì thầy cứ đánh mạnh vào, không cần nương tay”.

Nam Tiêu nhìn xuống, thấy nào là trứng gà, thịt thà, rau dưa các loại.

Y biết đây là những gì tốt nhất mà người dân nơi này có thể cầm đến.

Nhìn những đôi mắt ngập tràn cảm kích kia, một nỗi áy náy bỗng dâng lên trong lòng y.

Đồng thời, có ý niệm gì đó đang dần trở nên rõ ràng...

Bản thân Nam Tiêu lại không nhận ra, khi ý niệm kia bắt đầu thành hình trong lòng cũng là lúc một đốm lửa được thắp lên trong người y.

...
Chương 3192: Phải chết

Lúc này, Diệp Quân đã đi vào thành Ung Thần.

Nơi này quả thật tấp nập náo nhiệt hơn hẳn thành Nam Chúng Thần, văn minh võ đạo cũng phát triển vượt bậc, nhìn đâu cũng thấy người tu hành mạnh mẽ.

Không ai ngăn cản nên hắn đi đường thuận lợi vô cùng.

Sau khi lang thang khắp nơi một vòng, Diệp Quân bắt đầu nghe ngóng xem Trung Chúng Thần Điện ở đâu rồi lập tức chạy đến đó.

Hắn biết rằng người nơi đó cũng đã biết tin hắn đến đây.

Trên đường đi, Tông Tín nói: “Nơi này... nhiều cường giả quá”.

Diệp Quân tò mò: “Sức mạnh của tiền bối đến đâu vậy?"

Hắn sực nhớ ra Tông Tín là Mệnh Thần nhưng lại không biết ông ta mạnh đến đâu.

Tông Tín: “Cũng tàm tạm”.

Diệp Quân cười: “Tiền bối nói cụ thể hơn được không?"

Tông Tín cười: “Thì cũng là tàm tạm thôi”.

Diệp Quân: “Nếu kế hoạch thay đổi, tiền bối có thể cùng ta đại khai sát giới nơi này không?"

Tông Tín im lặng một hồi mới đáp: “Đừng thế chứ... Ta đã nói là tàm tạm thôi, không phải vô địch thiên hạ...”

Diệp Quân: “...”

Tông Tín: “Mà trước kia ta còn bị thương chưa lành...”

Diệp Quân: “...”

Hết trông cậy được.

Hắn nhìn về phía cuối đường, khẽ nhếch môi cười. Bỗng hắn dừng lại, ánh mắt bị thu hút bởi một màn sáng treo trên bức tường bên phải: đó là một bảng truy nã với hai cái tên quen thuộc.

Một là hắn.

Là chính hắn.

Còn ở vị trí thứ hai.

Mà ở vị trí đầu thì lại là...

Tông Tín!

Cái tên này khiến Diệp Quân sững người hồi lâu mới hỏi.

"Tiến bối... Vị Tông Tín này là ông đúng không?"

Đối phương im lặng một hồi mới đáp: “Chắc trùng tên thôi”.

Diệp Quân lại tò mò: “Vị trí đầu luôn! Xem ra tiền bối cũng không đơn giản ha!"

Tông Tín cũng không chối nữa: “Lợi hại cách mấy thì bây giờ cũng bị nhốt trong cái ấn này đấy thôi”.

Diệp Quân lại nhìn bảng truy nã kẻ Tiết Độc, thấy tiền thưởng cho Tông Tín lên đến tận một trăm triệu Chân Linh Tinh, còn kèm theo một Thần Linh khí.

Thần Linh Khí đấy!

Giá trị của một món còn hơn cả trăm triệu Chân Linh Tinh!

Diệp Quân lại hỏi: “Tiền bối đã làm cái gì vậy?"

Tông Tín vội lấp liếm: “Chuyện qua cả rồi”.

Diệp Quân: “...”

Tông Tín: “Ngươi đừng có hỏi ta nữa, lo xử lý chuyện của ngươi trước đi!"

Diệp Quân lèm bèm: “Ta giết hai tên cường giả Chủ Thần mà chỉ xếp hạng hai, không công bằng”.

Tông Tín: “...”

Diệp Quân cười rộ lên: “Đợi chuyện này xong rồi, tiền bối kể ta nghe chuyện năm đó nhé?"

Tông Tín: “Ừ”.

...

Diệp Quân lại nện bước nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã thấy một tòa thần điện nguy nga tráng lệ xuất hiện. Nó cao đến ngàn trượng, án ngữ trước mặt là mấy chục nghìn cây cột trụ màu đỏ tươi, mười người ôm mới hết, làm giá đỡ cho đại điện hoàng kim bên trên.

Trung Chúng Thần Điện.

Trang nghiêm và túc mục, đây là ấn tượng nó mang lại cho Diệp Quân.

Trước điện có một quảng trường mênh mông lát đá, nơi hàng chục nghìn người đang quỳ gối với thần sắc kính cẩn, liên tục lầm rầm niệm gì đó.

Diệp Quân vừa đi đến gần thì thấy một tia sáng vàng từ trong điện phóng vút lên trời cao, hóa thành một mặt kính rải ánh sáng xuống tất cả mọi người, bao gồm hắn.

Chỉ là khi tới hắn, quanh người hắn bỗng hiện lên màu đỏ.

"Kẻ Tiết Độc!"

Có người thất kinh la lên.

Ánh mắt của các tín đồ bắn về phía hắn như đang muốn ăn tươi nuốt sống.

Từ trong thần điện, một người đàn ông đi ra.

Ông ta mặc đồ trắng, tay cầm quạt xếp, ánh mắt cao ngạo.

Chủ Thần thường trực - Lâm Hầu.

Ông ta lên tiếng: “Ngươi đến Trung Chúng Thần Điện vì mục đích gì?"

Diệp Quân không đáp, vì hắn biết đối phương đã có câu trả lời.

Thấy hắn im lặng, Lâm Hầu cười: “Quả nhiên là muốn đi ngược dòng, muốn đàm phán cùng chúng ta. Tiếc rằng ngươi đã nghĩ sai rồi, bởi vì...”

Nụ cười biến mất: “Thần tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp với kẻ Tiết Độc. Ngươi, phải chết!"
Chương 3193: Nghiêm trọng

Lâm Hầu vừa dứt lời, xung quanh bỗng có mấy chục luồng khí tức đáng sợ xuất hiện, sau đó hàng chục cường giả đỉnh cấp xông lên, xuất hiện bốn phía, bao vây Diệp Quân.

Toàn bộ đều là cường giả cảnh giới Chủ Thần.

Có đến ba mươi chín vị cảnh giới Chủ Thần.

Không chỉ vậy, thời không chỗ Diệp Quân bỗng thay đổi, khi xuất hiện trở lại, hắn đã ở trong một thế giới hư vô vô tận.

Ba mươi chín cường giả cảnh giới Chủ Thần cũng theo đến, bao vây hắn, không muốn để hắn chạy thoát.

Nhìn các cường giả cảnh giới Chủ Thần đỉnh cấp, Diệp Quân cũng không ngạc nhiên gì, vì trước khi đến hắn đã nghĩ đến khả năng này, nhưng điều hắn không ngờ là Trung Chúng Thần điện lại quyết đoán như vậy.

Lúc này Lâm Hầu xuất hiện trước mặt Diệp Quân, cách y không xa chính là Phất Tôn lúc trước, ngoài ra còn có một người nữa, chính là Quân U, Quân U đứng cách đó hơi xa, cô ta đang nhìn Diệp Quân.

Lâm Hầu nhìn Diệp Quân, cười nói: “Diệp Quân, thật ra bọn ta rất tò mò lai lịch của ngươi, vì ngươi cũng khiến bọn ta rất ngạc nhiên, còn trẻ như vậy mà thực lực lại khủng khiếp như thế… hơn nữa, còn đến từ một nền văn minh bên ngoài… Tư tưởng và dự định của ngươi không có vấn đề gì, vì bọn ta cũng đã nghĩ tới việc hòa hợp với ngươi, nhưng tiếc ngươi quả thật là một kẻ Tiết Độc, Chúng Thần Điện bọn ta sẽ không bao giờ thỏa hiệp với Tiết Độc”.

Kẻ Tiết Độc.

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi, nếu đã thế thì ra tay đi”.

Diệp Quân xòe bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay, chỉ trong chốc lát, khí thế vốn bình tĩnh của hắn bỗng dâng trào, quét sạch mọi thứ như một dòng sông cuồng nộ.

Lâm Hầu lại nói: “Ngươi đừng vội”.

Diệp Quân nhíu mày, Lâm Hầu lại nói: “Mặc dù ngươi phải chết, nhưng ngươi có thể đổi cách chết”.

Diệp Quân bật cười: “Khi chủ nhân Bút Đại Đạo ngông cuồng nhất cũng chỉ gọi ta là đồ ngốc, ngươi là cái thá gì mà kiêu ngạo trước mặt ta? Đúng là nực cười”.

Vừa dứt lời, hắn bước lên trước chém mạnh một nhát kiếm về phía Lâm Hầu.

Diệp Quân không hề nương tay trong đòn tấn công này, được hai loại kiếm ý hỗ trợ, cộng thêm thời gian cấm chế, nhát kiếm này khiến nụ cười trên môi Lâm Hầu cứng đờ, y vung tay áo lên, tia sáng đen dâng lên như một làn sóng, thế nhưng ánh sáng đen đó lập tức bị chém thành từng mảnh ngay khi chạm vào kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân.

Ầm!

Sau khi tiếng nổ vang lên, Lâm Hầu bị chém văng ra ngoài, nhưng ngay sau đó các cường giả cảnh giới Chủ Thần như Phất Tôn đó đều đồng loạt ra tay. Sau khi một tia kiếm quang vỡ tan, Diệp Quân bị chấn động văng ra xa cả mấy vạn trượng, kiếm quang xung quanh hắn cũng hoàn toàn tan vỡ.

Chiến đấu một mình, có kiếm Thanh Huyên, thật ra trong cảnh giới Chủ Thần thì hắn đã khó có đối thủ.

Nhưng hắn vẫn chưa đến mức có thể lấy ít đánh nhiều.

Lúc này, tất cả thần tình Trung Chúng Chủ Thần đều hơi lo lắng, nhìn thấy Diệp Quân ra tay, họ mới hiểu vì sao Qua Kiếm và Hồng Tông sẽ bị thiếu niên trước mặt này giết chết.

Kiếm này có thời gian áp chế, quả thật là quái dị.

Ở đằng xa, sau khi dừng lại, Lâm Hầu nhìn tay phải của mình, trên đó có một vết kiếm rất sâu, nếu vừa rồi không có Chủ Thần xung quanh ra tay cứu thì y đã chết hoặc bị thương.

Mặc dù y đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn không ngờ nhát kiếm này của Diệp Quân và sự áp chế thời gian lại đáng sợ như vậy, vì vừa rồi Diệp Quân rút kiếm ra, y đã sử dụng lãnh vực Chủ Thần của mình, cấm chế thời gian của Diệp Quân còn có thể áp chế lãnh vực Chủ Thần của y.

Quả thật là nghịch thiên.

Lâm Hầu chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân ở đằng xa, lúc này ánh mắt hắn hiện lên vẻ nghiêm túc: “Thanh thần kiếm này hay đấy”.

Tay Diệp Quân cầm kiếm Thanh Huyên chậm rãi bước đến chỗ các cưởng giả Trung Chúng Thần Điện.

Tông Tín nói: “Còn có chiêu cuối à?”

Diệp Quân nói: “Không có”.

Tông Tín trầm giọng nói: “Không có thật à?”

Diệp Quân bật cười: “Tiền bối, ta tới đây vốn dĩ là muốn tìm một tia hy vọng sống trong hoàn cảnh tuyệt vọng, nhưng bây giờ đã không còn hy vọng sống, chỉ còn lại một cuộc chiến liều mạng… Nhưng, thế có gì phải sợ? Ha ha…”

“…”

Diệp Quân hắn không phải thần, không có kế hoạch hoàn mỹ nào cả.

Vốn dĩ là cố gắng làm hết sức, nghe thiên mệnh, như hắn nói, bây giờ không có sự lựa chọn, chỉ có chiến đấu.

Cứ thế, Diệp Quân một mình một kiếm đi về phía cường giả Trung Chúng Thần Điện, ánh mắt không hề có sự sợ hãi.

Lúc này kiếm ý vô địch trên người hắn thế mà lại bắt đầu “thoát xác”.

Nhìn thấy cảnh tượng này, các cường giả Trung Chúng Thần Điện biến sắc, lẽ nào tên này muốn đột phá?

Lâm Hầu nhìn chằm chằm Diệp Quân, y không ngờ rằng kiếm tu thiếu niên trước mặt lại có thể đột phá tâm cảnh, nâng cao kiếm đạo của mình trong tình thế tuyệt vọng như vậy.

Y biết lúc này kiếm tu đã quên đi sống chết.

Ở đằng xa, kiếm thế của Diệp Quân vẫn còn đang điên cuồng tăng lên, lúc này kiếm ý vô địch của hắn đã không thua kém gì kiếm ý Trật Tự.

Vô địch ý!

Đối mặt với mấy chục cường giả cảnh giới Chủ Thần, Diệp Quân hắn tuyệt đối không đánh lại được, nhưng thế thì sao?

Quân U bỗng hét lên: “Không thể để hắn đột phá, nếu không tổn thất nghiêm trọng”.
Chương 3194: Hư ảo

Lời nói của cô ta đánh thức các cường giả Chủ Thần.

Bây giờ thực lực của Diệp Quân đã khá nghịch thiên, nếu còn đột phá nữa thì còn gì nữa?

Các Chủ Thần đều nhìn Lâm Hầu, Lâm Hầu không do dự nói: “Giết hắn đi”.

Vốn dĩ còn muốn lợi dụng Diệp Quân để nhắm vào Nam Chúng Thần Điện bên dưới, nhưng bây giờ thì không khả thi.

Thêm cả Lâm Hầu thì có tất cả bốn mươi cường giả cảnh giới Chủ Thần đều phóng khí thế của mình ra, khí thế của họ lao về phía Diệp Quân như một làn sóng, mặc dù khí thế kiếm ý vô địch của Diệp Quân đáng sợ thật, nhưng dĩ nhiên không thể chống lại khí thế của đám người Lâm Hầu, dù sao cũng là mấy chục cường giả cảnh giới Chủ Thần hợp sức lại.

Ầm!

Khu vực chỗ Diệp Quân bị tan vỡ dưới áp lực khí tức của các cường giả cảnh giới Chủ Thần, sức mạnh khí tức cường đại khiến Diệp Quân chấn động lùi về sau, đối mặt với khí thế của các cường giả này, hai loại kiếm ý của hắn không thể chống đỡ.

Diệp Quân lùi về sau.

Bị nhiều cường giả nghiền áp, hắn chỉ cảm thấy mình bị nghiền ép thành từng mảnh.

Ánh mắt Diệp Quân lóe lên vẻ hung hãn, trở nên đỏ ngầu.

Ầm!

Sức mạnh của ba loại huyết mạch từ trong cơ thể hắn bay lên trời, sau đó Diệp Quân giậm chân phải một cái, biến thành một tia kiếm quang chém về phía đằng xa, nhưng nhát kiếm này của hắn lại khiến khí thế của các cường giả đó xuất hiện một khe hở.

Nhìn thấy cảnh tượng này, các cường giả Chúng Thần Điện đều kinh hãi, họ không ngờ Diệp Quân lại còn giấu chiêu cuối, trong lúc không kịp phòng bị, một cường giả cảnh giới Chủ Thần bị thời gian của Diệp Quân trấn áp, khi gã hoàn hồn lại thì đã bị một nhát kiếm đâm thẳng vào cổ…

Nhưng chẳng bao lâu, sự áp chế thời gian của Diệp Quân đã bị các Chúng Chủ Thần hợp sức phá vỡ, cùng lúc đó Diệp Quân bị sức mạnh của mọi người đánh văng ra xa, hắn còn chưa dừng lại, một tia sấm lao đến trước mặt hắn, sau đó đấm thẳng vào mặt hắn.

Ánh mắt Diệp Quân tràn ngập sát ý, hắn giậm mạnh chân phải xuống để cả người dừng lại, sau đó hai tay cầm kiếm Thanh Huyên chém mạnh về phía trước.

Vèo!

Tia sấm đó lập tức bị tan ra, một cường giả cảnh giới Chủ Thần bị văng ra xa, cả cánh tay của gã cũng văng đi theo…

Mặc dù nhát kiếm của Diệp Quân làm cường giả cảnh giới Chủ Thần đó bị thương nặng, nhưng ngay sau đó gã lại bị đánh bật ra, đồng thời thân xác gã bị nứt ra, máu bắn tung tóe, nhưng kiếm Thanh Huyên trong tay hắn lại biến thành tia kiếm quang lao ra.

Ở đằng xa, cường giả cảnh giới Chủ Thần xông tới phía trước muốn lấy mạng Diệp Quân, nhìn thấy kiếm Thanh Huyên lao đến, đồng tử gã co rụt, gã biết thanh kiếm trước mặt mạnh đến mức nào, không dám dùng sức chống cự, gã lập tức đứng dậy né sang bên phải, nhưng một cường giả cảnh giới Chủ Thần phía sau gã không kịp tránh, đụng vào kiếm Thanh Huyên.

Vụt!

Thân xác cường giả cảnh giới Chủ Thần nứt ra.

Ngay lúc này, mấy chục dây sắt màu đỏ bỗng xuyên qua hư không từ xung quanh, sau đó quấn chặt kiếm Thanh Huyên.

Người ra tay chính là Lâm Hầu, mấy dây sắt màu đỏ này là Thần Minh Khí.

Tốc độ của nó cực nhanh, thoáng chốc đã khóa chặt kiếm Thanh Huyên, nhưng ngay sau đó, kiếm Thanh Huyên rung chuyển dữ dội, sau khi tiếng kiếm vang lên, những dây sắt đỏ đó đã bị kiếm Thanh Huyên cắt đứt.

Thấy thế, Lâm Hầu sửng sốt, vội nói: “Chặn thanh kiếm đó lại”.

Dĩ nhiên y đã nhìn ra thứ đáng sợ nhất chính là thanh kiếm này, nếu Diệp Quân không có thanh kiếm này thì mặc dù có mạnh cũng không thể tạo thành uy hiếp chí mạng gì với họ.

Diệp Quân cộng thêm thanh kiếm này, sức chiến đấu phát huy đó quả thật rất khủng khiếp.

Sau khi Lâm Hầu nói thế, mười cường giả cảnh giới Chủ Thần lập tức hợp lực để giải phóng lãnh vực Chủ Thần, trấn áp kiếm Thanh Huyên. Ở một bên khác, một nhóm cường giả cảnh giới Chủ Thần lao về phía Diệp Quân, dưới sự nỗ lực chung của họ, khu vực thời không xung quanh chỗ Diệp Quân bị phong ấn đến, không có cách nào trốn thoát.

Nhìn các cường giả cảnh giới Chủ Thần lao về phía mình, Diệp Quân nhắm mắt lại, ngay sau đó sức mạnh huyết mạch và kiếm ý toàn thân của hắn thiêu đốt.

Hắn không rút lui mà tiến lên, ngưng tụ huyết mạch phong ma thành một thanh kiếm, sau đó giết đánh ra một nhát kiếm.

Soạt!

Tiếng kiếm sắc bén vang vọng khắp nơi.

Diệp Quân biết mình không thể đánh lại nhiều cường giả cảnh giới Chủ Thần như vậy, cho nên hắn luôn nhắm đến một cường giả cảnh giới Chủ Thần, đánh chết một người là đủ, đánh chết hai người sẽ được lợi.

Ầm!

Diệp Quân va chạm mạnh với một cường giả cảnh giới Chủ Thần, thoáng chốc thân xác của họ cùng nổ tung, vô số sức mạnh đáng sợ và kiếm khí màu đỏ máu liên tục lan ra xung quanh…

Sau khi Diệp Quân dừng lại, chỉ còn lại linh hồn, linh hồn này trở nên rất hư ảo, cách đó không xa, cường giả cảnh giới Chủ Thần vừa va chạm với hắn cũng chỉ còn lại linh hồn, linh hồn của gã cũng đã trở thành hư ảo như trong suốt.

Nhưng lúc này các cường giả cảnh giới Chủ Thần xung quanh đã lao về phía Diệp Quân.

Ngay lúc này, một giọng nói bỗng vang lên: “Đánh hội đồng đến nghiện rồi à?”

Vừa dứt lời, một khí tức đáng sợ lan ra…


Chương 3195: Thiên vị

Đột nhiên xuất hiện khí tức cường đại khiến tất cả cường giả cảnh giới Chủ Thần biến sắc, bọn họ cảnh giác nhìn Diệp Quân, bởi vì luồng khí tức khủng bố đó xuất hiện từ trên người Diệp Quân.

Trong ánh mắt cảnh giác của tất cả cường giả cảnh giới Chủ Thần, một hư ảnh đột nhiên xuất hiện trên đầu Diệp Quân. Hư ảnh đó dần dần ngưng tụ lại, là một người đàn ông trung niên, mà lúc nhìn thấy người đàn ông trung niên, tất cả cường giả cảnh giới Chủ Thần ở đây đều vô cùng kinh ngạc.

“Tông Tín!”

Thường Vụ Thần Chủ Lâm Hầu đứng đầu gắt gao nhìn người đàn ông trung niên. Trong mắt tràn đầy sự kiêng dè.

Mà sau khi có được sự xác nhận của Lâm Hầu, những tên cường giả cảnh giới Chủ Thần cũng bừng tỉnh lại, trong mắt bọn họ cũng lập tức hiện lên sự kiêng dè.

Tông Tín là người như thế nào?

Người ngoài chỉ biết ông ta là kẻ báng bổ đứng đầu trong bảng truy nã, nhưng lại không biết, Tông Tín cũng từng là người của Trung Chúng Thần Điện, hơn nữa còn là điện chủ của bộ phận cường đại nhất là Thần Võ Điện của Trung Chúng Thần Điện. Không chỉ như vậy, nghe nói năm đó ông ta còn được Thần Điện Chủ tiền nhiệm chọn làm điện chủ đời tiếp theo.

Nhưng sau đó không biết tại sao, Tông Tín phản bội lại Chúng Thần Điện, trở thành kẻ báng bổ, từ đó biến mất khỏi thế gian.

Lâm Hầu không ngờ Tông Tín sẽ xuất hiện ở đây.

Lâm Hầu nhìn Tông Tín, cười khẩy: “Ta còn đang hoài nghi sao Diệp Quân lại dám một thân một mình tới Trung Chúng Thần Điện, thì ra là có ông ở đằng sau chống lưng cho hắn.”

Lúc này Chúng Chủ Thần cũng bừng tỉnh, thì ra người đứng ở sau lưng Diệp Quân là Tông Tín, từ góc độ nào đó mà nói, Diệp Quân cũng là do Trung Chúng Thần Điện bồi dưỡng ra…Chẳng trách thực lực lại yêu nghiệt như vậy.

Tông Tín bật cười, không giải thích gì, ánh mắt ông ta dừng lại trên người Lâm Hầu: “Không ngờ rằng, kẻ như ngươi vậy mà cũng lăn lộn được lên chức Thường Vụ Chủ Thần, chậc chậc… Vẫn thối nát giống trước kia!”

Lâm Hầu nhìn Tông Tín: “Năm đó ông được gọi là đệ nhất cao thủ của Trung Chúng Thần Điện ta, ta ngược lại muốn xem xem, ông có danh xứng với thực hay không.”

“Muốn đấu với ta sao?”

Tông Tín cười lớn, khinh thường nói: “Ngươi hỏi thử Mộ Dung xem, ngươi xứng không?”

Mộ Dung!

Thần Điện Chủ Trung Chúng Thần Điện.

Lâm Hầu mỉm cười: “Xứng hay không, chỉ khi đánh bại mới biết, không phải sao?”

Dứt lời, y bước về phía trước một bước, lòng bàn tay mở ra, một quan ấn từ trong lòng bàn tay y phóng thẳng lên trời, giây sau, một luồng sức mạnh thần bí trực tiếp bao trùm lấy y và Tông Tín.

Lãnh vực Chủ Thần!

Dưới sự trợ giúp của quan ấn, thực lực của y lập tức gia tăng lên rất nhiều, khí tức cường đại chấn động đến mức khiến cho các cường giả cảnh giới Chủ Thần liên tục lùi mạnh về phía sau.

Lâm Hầu nhìn Tông Tín: “Chết đi.”

Dứt lời, quan ấn đột nhiên mang theo sức mạnh khủng khiếp rơi thẳng xuống, muốn nghiền nát Tông Tín.

Nhưng Tông Tín lại chỉ phất tay sao, một luồng sức mạnh giống như gió thu thổi lá rơi cuộn trào qua, chỉ trong giây lát, lãnh vực Chủ Thần của Lâm Hầu nháy mắt bị vỡ tan, mà quan ấn của y cũng tại giây phút này mà rạn nứt.

Lâm Hầu liên tục lùi mạnh về phía sau hàng chục nghìn trượng!

Thấy cảnh này, Chúng Chủ Thần của mặt ở đây đều kinh hãi.

Tông Tín nhìn sắc mặt trắng bệch như giấy của Lâm Hầu, trong mắt tràn đầy khinh thường: “Bây giờ đã biết bản thân ở hạng nào rồi chưa?”

Sắc mặt Lâm Hầu vô cùng khó coi.

Tông Tín ngẩng đầu lên nhìn bầu trời sâu thẳm: “Mộ Dung, còn không ra đây đi?”

“Tông Tín!”

Lúc này, một âm thanh từ trên bầu trời truyền tới: “Ngươi vẫn cứ nóng nảy như vậy.”

Dứt lời, một người đàn ông trung niên xuất hiện, người đàn ông ăn mặc sang trọng, phong thái ung dung.

Mộ Dung!

Thần Điện Chủ!

Tất cả cường giả cảnh giới Chủ Thần vội vàng cung kính hành lễ.

Mộ Dung nhìn Tông Tín, có phần cảm khái: “Năm đó từ biệt, bây giờ gặp lại, nhưng người đã không còn như xưa.”

Vừa nói, ông ta nhìn Diệp Quân đang khôi phục lại thân xác ở phía xa xa: “Đây là đệ tử của ngươi sao? Rất ưu tú, còn rất trẻ, Trung Chúng Thần Điện ta không ai có thể bằng hắn.”

Tông Tín cười nói: “Những năm gần đây, chức Thần Điện Chủ này của ngươi có thể an lòng mà làm không?”

Mộ Dung khẽ cười nói: “Tông Tín, khi ta tiếp nhận Trung Chúng Thần Điện, Trung Chúng Thần Điện trong các Chúng Thần Điện lớn khác chỉ có thể coi như đã sa sút, mà hiện giờ, Trung Chúng Thần Điện đã đứng đầu trong thiên hà Chúng Thần này, cho dù ở thiên hà Thần Minh, Trung Chúng Thần Điện ta cũng có thể xếp vào năm hạng đầu tiên, đây là điều mà sự phụ năm đó cả đời muốn làm nhưng lại không thể làm được…”

Tông Tín nhìn Mộ Dung: “Có phải ngươi đã quên ngươi làm sao có được chức Thần Điện Chủ này rồi?”

Mộ Dung lắc đầu: “Từ xưa đến này, để thành công có thủ đoạn của ai là sạch sẽ? Tông Tín, ngươi thực sự khiến ta thất vọng, đến bây giờ, lối tư tưởng của ngươi vẫn còn thấp như vọng, vậy mà lại dùng cái mà thế tục gọi là đạo đức lễ phép tới để khiển trách ta, thật buồn cười.”

Tông Tín cười lên: “Ta cũng không ngờ rằng, Mộ Dung ngươi lại có thể tự lừa dối mình như vậy, năm đó Mộ Dung ngươi chẳng qua chỉ là một tên ăn mày , nếu không có sư phụ thu nhận. Ngươi đã sớm hóa thành bụi đất rồi, nhưng ngươi báo đáp sư phụ như thế nào? Ngươi tự tay giết chết người!”

Tất cả chủ thần có mặt ở đây nghe vậy đều im lặng không nói, giả bộ như không nghe thấy gì.

Mộ Dung nhìn Tông Tín: “Tông Tín, từ nhỏ luận văn ta không thua ngươi, luận võ ta cũng mạnh hơn ngươi, nhưng trong mắt ông ta, mãi mãi chỉ có ngươi, thậm chí cuối cùng còn muốn nâng đỡ ngươi lên làm chức vị điện chủ này… Ông ta à, thực sự quá thiên vị, vì vậy ta chỉ đành ra tay trước chiếm lợi thế, tiễn ông ta đi chết trước.”

Tông Tín nhìn chằm chằm Mộ Dung: “Người đã nuôi lớn ngươi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK