Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1797: Lần sau đừng nướng nữa

Hồi sinh.

Hắn đang nói đến cô cô váy trắng.

Khi người đàn ông áo đen quay lại, Diệp Quân chỉ nói: “Nhưng ta không đảm bảo chắc chắn đâu nhé”.

Sở dĩ cô cô hồi sinh được là vì đám điện chủ của Ác Đạo Thập Điện vừa bị tiêu diệt, hơn nữa cũng không phải chuyển thế.

Nếu người này muốn hồi sinh một người đã chuyển thế hoặc người đã hoàn toàn bị xóa sổ.

Thế thì hồi cái gì được nữa?

Người đàn ông hỏi lại: “Người tạo kiếm kia?"

Diệp Quân gật đầu: “Chính xác”.

Người đàn ông: “Ta có thể gặp mặt được không?"

Diệp Quân lắc đầu: “Cái này thì không”.

Người đàn ông: “Vì sao?"

Diệp Quân nhíu mày: “Thứ cho ta nói thẳng, bà ấy có lẽ không thèm gặp tiền bối đâu”.

Người đàn ông nhìn xoáy vào mắt hắn, hắn cũng không sợ sệt gì mà nhìn lại.

Muốn gặp cô cô váy trắng à?

Bà ấy rất tốt với hắn, nhưng hắn sẽ không lợi dụng lòng tốt này cũng như yêu cầu cô cô phải gặp ai đó.

Người đàn ông lại hỏi: “Ngươi có chắc người này có thể hồi sinh người khác?"

Diệp Quân lắc đầu: “Ta không đảm bảo bà ấy có thể hồi sinh một người đã chết đi quá lâu, nhưng cho dù có thể thì ta cũng sẽ ngăn cản, bởi vì chuyện này không liên quan gì đến bà ấy”.

Dứt lời, hắn xoay người rời đi.

Hắn không hề xem việc cô cô đối xử tốt với hắn là chuyện đương nhiên, càng sẽ không phung phí lòng tốt ấy.

Đây là chuyện của riêng hắn.

Nếu hắn có thể giúp đỡ thì đương nhiên sẽ giúp, nhưng nếu không thì thôi.

Đúng lúc hắn chuẩn bị rời khỏi đại điện, Người đàn ông lại lên tiếng: “Ngươi căn bản không muốn biết cảm giác hồi sinh một người, đi ngược Đại Đạo - lại còn là pháp tắc Đại Đạo tối cao - là như thế nào sao?"

Diệp Quân dừng bước, cong môi nói: “Ta biết tiền bối đang khích ta, nhưng thứ cho ta nói thẳng, pháp tắc Đại Đạo là cái thá gì với cô cô ta chứ?"

Rồi bước ra ngoài.

Đúng lúc ấy, thời không trước mặt hắn bỗng biến ảo, và hắn lại trở về trong đại điện.

Diệp Quân nhíu mày nhìn người đàn ông.

Ông ta chỉ đào hai củ khoai sọ ra từ trong bếp lò, thảy một củ sang cho hắn: “Thử xem”.

Diệp Quân không khách khí, lột vỏ nhấm nháp.

Người đàn ông: “Thế nào?"

Diệp Quân gật gù: “Ngon đấy”.

Nhưng không kịp để người đàn ông mở miệng, hắn lại nói: “Lần sau đừng nướng nữa”.

Người đàn ông nhìn hắn một hồi rồi phá ra cười: “Ngươi là người thứ hai dám nói vậy với ta sau ngần ấy năm”.

Diệp Quân: “Tiền bối muốn gì cứ nói thẳng”.

Người đàn ông cắn một miếng khoai, nói: “Ngươi muốn nghe câu chuyện của ta chứ?"

Diệp Quân gật đầu: “Được thôi”.
Chương 1798: Phải thành công

Người đàn ông nhai nuốt một chập rồi mới kể: “Rất lâu trước kia, có một thiếu niên vốn là thiên chi kiêu tử, sở hữu tiên phách Thiên Đạo hiếm thấy. Mười hai tuổi, hắn gia nhập tông môn mạnh nhất vùng. Sư phụ đối đãi hắn rất tốt, xem hắn như tương lai cả tông. Nhưng năm hắn mười ba, tất cả thay đổi. Sư phụ dẫn hắn đến một gian phòng bí mật, rồi rút tiên phách Thiên Đạo của hắn”.

Nói đến đây, ông ta cười lên: “Cho đến lúc ấy, thiếu niên mới nhận ra lòng tốt của sư phụ là để đoạt lấy tiên phách mà thôi”.

Diệp Quân liếc sang: “Sau đó thì sao?"

Người đàn ông lại ăn một miếng khoai: “Nhưng sư phụ đã đánh giá thấp uy lực của tiên phách, bị phản phệ tại chỗ. Thiếu niên bỏ chạy, nhưng vì đã mất đi một phách, thiên phú tu luyện lẫn tu vi của hắn cũng mất đi. Chết người hơn nữa là thiếu một phách nên hắn trở nên vô tri vô giác, như một đứa trẻ ngờ nghệch. Tông môn chỉ có thể đưa hắn về thôn làng xưa...”

Ông ta nhặt một cây gỗ, ném vào bếp lò: “Thiếu niên cả ngày ngơ ngác, không thể tự sinh hoạt hằng ngày. May mắn làm sao, hắn có một tỷ tỷ lớn hơn vài tuổi quan tâm chăm sóc, cuộc sống xem như vẫn tốt, nhưng...”

Ông ta quay sang hỏi Diệp Quân: “Ngươi biết lòng người độc ác cỡ nào không?"

Diệp Quân im lặng.

Người đàn ông nói tiếp: “Thiếu niên từ thiên chi kiêu tử biến thành đứa trẻ si ngốc, người trong thôn thấy vậy thì hả hê cười nhạo. Con người là thế đó, giàu thì ghét, khó thì cười, yếu thì khinh... Ban đầu vẫn còn đỡ, nhưng khi họ nhận ra thiếu niên thật sự đã vô tri vô giác, thành một kẻ tàn phế hoàn toàn, bèn bắt đầu tranh giành tổ trạch và ruộng đất với hai tỷ đệ kia. Hai đứa trẻ con làm sao thắng được người lớn bây giờ? Không bao lâu sau, ngôi nhà và ruộng đồng bọn họ dựa vào để sinh sống đều bị người trong thôn chiếm mất...”

Đến đây, ông ta hung tợn ngoạm một miếng khoai to: “Không nhà không ruộng, biết sống làm sao bây giờ? Nhất là khi đệ đệ còn thiếu một phách, ngu ngơ không biết gì... Một tối nọ, hai tỷ đệ ngủ ngoài ruộng giữa đất trời đen nhánh. Tỷ tỷ ôm đệ đệ run rẩy vì sợ hãi...”

Diệp Quân lẳng lặng lắng nghe.

Người đàn ông: “Không có nhà còn có thể ngủ ngoài ruộng, nhưng không có thức ăn thì làm sao mà sống? Sau hai ngày nhịn đói, tỷ tỷ buộc đệ đệ vào một thân cây, một mình đi vào thôn... Đến sập tối mới trở về, mang theo thức ăn...”

Đôi mắt ông ta nhắm lại: “Kể từ đó, mỗi lần tỷ tỷ đi rồi về đều sẽ mang theo thức ăn, lại còn có đàn ông chủ động mang thức ăn đến tìm... Hơn nửa năm sau, thiếu niên dần khôi phục thần trí. Khi biết chuyện này, kẻ tâm cao khí ngạo như hắn làm sao chịu được những chuyện hắn cho là 'bẩn thỉu' ấy? Hắn tát tỷ tỷ, mắng nàng hạ lưu...”

Người đàn ông dừng lại, đầu rũ xuống.

Diệp Quân giữ im lặng.

Một hồi sau, ông ta lại lên tiếng: “Rồi tỷ tỷ chết. Chết trong tay lũ đàn bà trong thôn. Bọn chúng chửi nàng, đánh nàng đến mất mạng... Trước khi tắt thở, nàng còn nắm tay thiếu niên dặn dò: Nhất định phải thành công...”
Chương 1799: Nhờ vả

Thành công sao?

Diệp Quân liếc nhìn người đàn ông, tiếp tục im lặng lắng nghe.

Ông ta im lặng một hồi lâu mới tiếp tục: “Thiếu niên mai táng tỷ tỷ rồi rời khỏi thôn, rất rất rất lâu sau mới trở lại, đào mộ lên rồi mang hài cốt tỷ tỷ đi...”

Ông ta đứng dậy, đi đến trước một chiếc giường rồi lật tấm chăn lên, để lộ một bộ hài cốt trong suốt như ngọc bên dưới.

Người đàn ông ôn tồn vuốt ve phần xương cổ tay trắng hếu với những ngón run run, khàn giọng nói: “Hắn mang hài cốt đi, bắt đầu bước lên con đường cầu đạo. Nhiều năm sau, thiếu niên đã vô địch thế gian nhưng vẫn không thể nghịch chuyển quy luật sinh tử của Đại Đạo. Hắn trải qua trăm cay nghìn đắng, cuối cùng tìm được Đại Đạo hiện hữu, cũng biết rằng chỉ khi đánh bại nó mới có thể đảo ngược thời gian, hồi sinh tỷ tỷ...”

Đôi mắt ông ta khép lại: “Nhưng Đại Đạo mạnh quá, thiếu niên có tu luyện đến đâu cũng không thể đột phá giới hạn để lay chuyển nó. Nhưng hắn không từ bỏ mà ở lại nơi Đại Đạo này, ngày nào còn chưa chiến thắng thì sẽ không rời đi...”

Diệp Quân âm thầm thở dài trong lòng.

Người đàn ông lại nói: “Ta sống không được bao lâu nữa”.

Diệp Quân ngạc nhiên nhìn sang.

Chỉ thấy ông ta vươn tay, để lộ những vết nứt đen kỳ lạ với một thứ sức mạnh không rõ đang chuyển động bên trong: “Nhiều năm qua ta vẫn luôn giao thủ với Đại Đạo nên bị nó trừng phạt, thọ mệnh đang không ngừng trôi qua...”

Rồi ông ta nhìn Diệp Quân: “Lúc mới gặp mặt, nếu ta không nương tay thì ngươi đã không đi được bằng chính thực lực của mình rồi”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết. Tiền bối làm vậy là vì kiếm kỹ của ta?"

Người đàn ông: “Phải”.

Rồi ông ta thu bộ hài cốt vào một chiếc nhẫn không gian, đi đến đưa nó cho Diệp Quân.

Hắn không nhận.

Người đàn ông nói: “Ta chưa từng nghĩ đến việc hồi sinh tỷ ấy, chỉ muốn đi tìm xem tỷ ấy hiện đã chuyển thế hay bị Đại Đạo xóa bỏ rồi. Nếu là cái trước, thì muốn nhìn xem tỷ ấy có sống tốt hay không; nếu là cái sau... Hy vọng ngươi có thể giúp ta cầu xin người đứng sau mình, liệu có thể nghịch chuyển pháp tắc Đại Đạo, cho tỷ ấy một cơ hội sống lại...”

Sau một hồi im lặng, Diệp Quân mới nói: “Ta không dám hứa hẹn gì, nhưng nếu ta gặp cô cô thì sẽ xin thử xem”.

Người đàn ông gật đầu: “Cảm ơn”.

Diệp Quân đưa hai tay nhận chiếc nhẫn, hỏi: “Tiền bối xưng hô thế nào?"

Người đàn ông: “A tỷ từng gọi ta là Tiểu Ung, thế nhân gọi là Ung Đế”.

Diệp Quân tò mò hỏi: “Ban nãy lúc đi vào ta nghe có tiếng thét vọng tới...”

Ung Đế: “Là người trong thôn năm đó”.

Diệp Quân gật gù, còn muốn nói nữa thì ông ta lại đưa một chiếc nhẫn khác sang: “Dạo gần đây có khá nhiều người bên ngoài tiến vào, đều bị ta giết. Đây là nhẫn của họ, còn thêm một ít của cải của ta, cho ngươi hết”.

Diệp Quân chần chừ một hồi rồi nói: “Đa tạ”.

Hắn thu nhẫn vào rồi lại hỏi: “Tiền bối định đi ngay sao?"

Người đàn ông lắc đầu: “Ta nán lại thêm một chút”.

Diệp Quân: “Được rồi”.

Rồi xoay người rời đi.

Lại nghe người đàn ông dặn dò phía sau: “Đừng lên trên nữa”.

Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?"

Người đàn ông: “Người nơi đó tâm thuật bất chính, nếu y biết về thần vật ngươi có thì sẽ nổi lòng tham muốn chiếm lấy, khi ấy càng thêm phiền toái”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu”.

Rồi xoay người rời đi.

Lại nghe người đàn ông nói: “Để tên mạnh nhất lại cho ta”.

Diệp Quân gật đầu, ra khỏi đại điện.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, vẫn nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết trong tầng mây đen.

Hắn khẽ lắc đầu rồi rời khỏi Trọng Thiên thứ tư.

Ở bên ngoài.

Diệp Quân trở về Tiểu Tháp, nhìn vào chiếc nhẫn mà người đàn ông đưa cho, đếm được có gần mười nghìn Tổ Mạch bên trong.

Mười nghìn!

Diệp Quân đã hết hồn khi nhìn thấy con số này rồi, vậy mà bên trong còn có thêm mấy nghìn viên tinh thể Vĩnh Hằng.

Mấy nghìn viên!

Lời to!!!

Diệp Quân mừng rỡ. Đây là hai thứ hắn đang thiếu nhất trong công cuộc mời chào cường giả.

Có những thứ này trong tay, hắn có thể làm rất nhiều chuyện.

"Ấy?"

Bỗng hắn lấy ra một quyển sách cổ với dòng chữ Đạo Diệt Thần Quyền.

Hắn vừa mở ra, nó đã hóa thành một tia sáng chui vào đầu.

"Ác quyền đắc đạo, xuất quyền diệt đạo”.

Sắc mặt hắn dần đanh lại khi nhận ra đây là quyền pháp có uy lực và sát ý mạnh nhất hắn từng gặp qua.

Nó chỉ có một mục đích duy nhất: diệt đạo.

Tiêu diệt Đại Đạo hiện hữu.

Nhưng nó không hợp với hắn, mà hắn cũng không muốn luyện quyền đạo. Ôm đồm nhiều quá lại không trôi, bây giờ hắn chỉ muốn chú tâm luyện kiếm đạo mà thôi. Với lại quyền pháp này cũng yêu cầu rất cao về thần hồn, mà thân xác hẳn cũng đủ để gánh vác yêu cầu ấy.

Quả là một thứ quyền pháp cực đoan.

Thế là Diệp Quân đưa nó cho Ngao Thiên Thiên. Bản thân Long tộc đã có thân xác rắn rỏi, vô cùng thích hợp để tu luyện quyền pháp này, lại còn có thể đề cao uy lực.

Hắn thu hồi suy nghĩ, nhìn lên Trọng Thiên thứ năm. Vốn muốn lên nhìn thử xem, nhưng cuối cùng lại thôi.

Bởi vì đi bây giờ không khác gì chịu chết.

Trước mắt vẫn nên mời chào thêm cường giả thì hơn.
Chương 1800: Ám Tăng

Đúng lúc Diệp Quân xoay người định đi, bỗng có tiếng bước chân vang lên sau lưng.

Hắn quay lại, thấy một tăng nhân khoác tăng bào màu đen chậm rãi bước tới.

Chính là Ám Tăng!

Ông ta chắp tay nói: “A di đà Phật”.

Theo đó là thần lực sóng âm tràn vào não Diệp Quân khiến hắn cảm thấy đầu mình như muốn nứt ra, vội vàng nắm hai tay lại.

Uỳnh!

Kiếm ý bùng nổ từ trong cơ thể hắn, đẩy sóng âm ra ngoài.

Ám Tăng tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy thanh niên này có thể hóa giải Phật Âm Độ Thế Pháp của Ám Phật Tự.

Nhưng ông ta vẫn ôn hòa nói: “Diệp thí chủ, Đạo Đế mời ngươi đến một chuyến”.

"Mời con mẹ mi!"

Lửa giận bốc lên, Diệp Quân lập tức rút kiếm chém ra.

Ám Tăng nheo đôi mắt chứa sát ý lại: “Tội nghiệt”.

Uỳnh!

Phật quang màu đen lao ra từ trong cơ thể ông ta.

Nhưng nó vừa tiếp xúc với kiếm Thanh Huyên thì đã vỡ nát. Kiếm khí cuồn cuộn ập đến đẩy Ám Tăng lui lại gần nghìn trượng.

Khi dừng lại, một thanh kiếm đã lặng lẽ xuất hiện sau lưng ông ta.

Ám Tăng nhíu mày, niệm thầm trong lòng: Phật Tí.

Uỳnh!

Phật quang đen tuyền bao trùm lấy ông ta, đẩy văng nhát chém kia đi.

Diệp Quân lại xuất hiện trước mặt ông ta, vung kiếm chém xuống.

Choang!

Phật quang bị kiếm Thanh Huyên chém nát, Ám Tăng lại bị đánh bay. Hàng chục thanh phi kiếm đuổi theo ông ta từ bốn phía.

Ám Tăng lộ vẻ giận dữ, vung tay lên làm động tác. Sau đó, một bàn tay Phật khổng lồ vươn ra từ trong cơ thể ông ta.

Rắc!

Vô số kiếm quang bể tan tành.

Đất trời bỗng nhòe đi.

Ám Tăng sửng sốt, sau đó biến sắc, hốt hoảng kêu lên: “Ngươi...”

Ông ta vừa nói vừa lùi lại khi nhận ra mình đã bị mất năm trăm nghìn năm thọ mệnh.

Năm trăm nghìn năm.

Cái quái gì đây?

Diệp Quân lại vung kiếm.

Đồng tử Ám Tăng rụt lại, tiếp tục mất đi năm trăm nghìn năm. Gương mặt ông ta già đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, hai hàng lông mày ngả sang màu trắng.

Ám Tăng hốt hoảng.

Diệp Quân lại vung kiếm, lần này có bảy giọng nói vang lên xung quanh: “A di đà Phật”.

Đồng tử hắn rụt lại, xoay người vung kiếm.

Xoẹt!

Mũi kiếm Thanh Huyên có sức mạnh bí ẩn hình ngọn lửa đang bốc cháy.

Uỳnh!

Diệp Quân bị thứ sức mạnh này đánh bay đi mấy nghìn trượng. Khi vừa dừng lại, một ấn chữ Vạn màu đen mang theo hàng loạt Phật quang giáng xuống với sức mạnh hủy thiên diệt địa.

Hắn ngẩng đầu, tung kiếm Thanh Huyên lên.

Rầm!

Chữ Vạn vỡ nát thành vô số Phật quang bắn tung tóe khắp nơi.

Diệp Quân vươn tay phải, khép ngón tay làm động tác chém về phía bảy tăng nhân. Kiếm Thanh Huyên hóa thành kiếm quang vạn trượng lao tới che lấp bầu trời.

Các tăng nhân không dám xem thường, cùng bước tới trước, miệng niệm Phật hiệu. Phật quang đen dài vạn trượng xuất hiện che lấp bầu trời.

Kiếm Thanh Huyên và Phật quang va chạm.

Uỳnh!

Phật quang vỡ tan, nhưng Diệp Quân cũng bị đẩy lui mấy nghìn trượng. Khi vừa dừng lại, thời không phía sau hắn chấn động, một tăng nhân đánh úp từ sau lưng.

Chính là Ám Tăng!

Diệp Quân nắm tay lại, thả ra hàng loạt kiếm quang hình thành từ kiếm ý.

Đùng đoàng!

Tiếng nổ vang lên khắp nơi. Diệp Quân và Ám Tăng đồng thời lui lại.

Trận chiến hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều cường giả. Khi thấy một trong hai bên là Diệp Quân thì cũng hoảng hốt. Ai nấy đều biết hắn đang bị Ám Đạo Minh truy nã.

Nhưng không ngờ hắn lại mạnh đến vậy.

Sửng sốt nhất là Thiên Võ Tân đang nấp trong bóng tối. Cô ta không ngờ rằng một người chỉ có mười phần thần tính như Diệp Quân lại đáng sợ như vậy, bình thường thì vốn không phải là đối thủ của cảnh giới Khai Đạo mới đúng.

Vậy mà hắn đánh với tám người, còn có thể trụ lâu như vậy.

Chú ý đến kiếm Thanh Huyên trong tay hắn, Thiên Võ Tân cười mỉa: “Thì ra là nhờ thanh thần kiếm này...”

Trong quán rượu, Đạo Đế ngồi cạnh cửa sổ cười hỏi: “Tiên Lão thấy tên Diệp Quân này được chứ?"

Ông lão áo đen kế bên ông ta chỉ nói: “Nếu không có thanh kiếm đó thì hắn đã bỏ mạng từ lâu rồi”.

Đạo Đế cười: “Không có nó, hắn không thua Ám Tăng. Có nó, Ám Tăng một mình đánh với hắn, tám chín phần mười sẽ mất mạng”.

Ông ta liếc nhìn kiếm Thanh Huyên, lại nói: “Nó đúng là thú vị đấy”.

Ánh mắt Tiên Lão lóe lên: “Vậy ta đi?"

Đạo Đế lắc đầu, nhìn chín kiếm tu đang đứng ở một bên: “Tu Pháp, ngươi và hắn đều là kiếm tu, hay đi tỉ thí thử xem? Nếu giết được hắn, thanh thần kiếm đó là của ngươi”.

Kiếm tu tên Tu Pháp bước ra, ánh mắt nhìn kiếm Thanh Huyên đầy thèm khát. Nhưng khi gã định dùng phi kiếm trong hộp giết Diệp Quân, lại nghe Ám Tăng la lên ở trên cao: “Cấm các ngươi ra tay! Hôm nay lão nạp phải vặt đầu hắn xuống luyện thành cái mõ!"

Bắt đầu bùng nổ, cho mù mắt lũ các ngươi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK