Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1984: Cùng nhau ra đây đi

Cứ thế Phục Võ bước vào tổ địa trong ánh mắt chăm chú tất cả cường giả nền văn minh Thiên Hành.

Đã không còn cường giả bước ra ngăn cản nữa.

Trong tổ địa Thiên Hành, từng cột đá đứng sừng sững, nhìn thoáng qua đã thấy cực kỳ dày đặc, không nhìn thấy có đầu, mà trên mỗi cột đá đều có một pha lê, bên trong pha lê là một quả giống tinh thạch.

Quả Sinh Mệnh!

Sau khi tuổi thọ đã tận, sinh mạng của nền văn minh Thiên Hành đều sẽ biến thành quả quay lại đây, đợi đến vòng luân hồi mới.

Ở giữa các cột đá đó có một khối đá màu lam, hòn đá này cao mấy chục trượng, toàn thân màu lam giống như điểm xuyết tinh tú tạo thành, vô cùng chói mắt.

Tổ thạch luân hồi.

Tổ thạch luân hồi ở tổ địa nền văn minh Thiên Hành và cây sinh mệnh Thiên Hành ở Thiên Hành Sinh Mệnh Giới là sự tồn tại quan trọng nhất của nền văn minh Thiên Hành, nếu hủy diệt một trong hai tức là nền văn minh Thiên Hành đã bị hủy diệt hoàn toàn.

Mục đích của quan chấp hành đứng đầu Phục Võ là muốn phá hủy tổ thạch luân hồi này.

Phục Võ tiến đến trước một bước, sức mạnh đáng sợ bỗng lan ra xung quanh.

Bà ta không chỉ muốn hủy tổ thạch luân hồi mà còn phá hủy tất cả các quả.

Bà ta muốn hủy diệt hoàn toàn cả nền văn minh Thiên Hành.

Ngay lúc này tổ thạch đó bỗng rung chuyển, ngay sau đó một tia sáng màu xanh tỏa ra từ bên trong, thoáng chốc đánh đến trước mặt Phục Võ.

Phục Võ giơ tay lên.

Ầm!

Tia sáng xanh bị phá vỡ.

Phục Võ lùi về sau cả trăm trượng.

Phục Võ nhìn đá luân hồi, lúc này đá luân hồi rung chuyển, sau đó một hư ảnh bước ra từ bên trong.

Thấy thế các cường giả nền văn minh Thiên Hành xung quanh đều tỏ vẻ ngờ vực.

Lẽ nào là linh hồn trong tổ thạch luân hồi?

Không lâu sau hư ảnh đó dần trở nên thật hơn, là một người phụ nữ mặc váy xanh, buộc tóc đuôi ngựa, tay phải cầm một thanh đao.

Váy xanh tung bay, siêu nhiên thế ngoại.

“Là Thiên Hành Chủ Hậu Thanh”.

Có cường giả nền văn minh Thiên Hành bỗng cao giọng ngạc nhiên nói.

Thiên Hành Chủ Hậu Thanh!

Thiên Hành Chủ đời thứ tư của nền văn minh Thiên Hành.

Cho đến nay nền văn minh Thiên Hành có tất cả sáu đời Thiên Hành Chủ, Thiên Hành Chủ Hậu Thanh là Thiên Hành Chủ đời thứ tư.

Còn trước cả Phục Võ này nữa.

Thời đại đó, quan chấp hành đứng đầu vẫn chưa mạnh như thế, Thiên Hành Chủ là người mạnh nhất nền văn minh Thiên Hành.

Cho đến khi Phục Võ xuất hiện, nền văn minh Thiên Hành mới xuất hiện sự tồn tại ngang bằng với Thiên Hành Chủ, nhưng trước đó Thiên Hành Chủ là sự tồn tại vô địch.

Người mạnh nhất nền văn minh Thiên Hành.

Sau khi Hậu Thanh xuất hiện, tất cả cường giả nền văn minh Thiên Hành đều vui mừng khôn xiết, vì họ không ngờ tổ thạch luân hồi vẫn còn chiêu này.

Nhưng cũng bình thường, nơi quan trọng như vậy sao chủ nhân của nền văn minh Thiên Hành các đời có thể không để lại đường lui được?

Phục Võ nhìn Hậu Thanh, mặt không cảm xúc.

Lúc này Hậu Thanh cũng nhìn đến Phục Võ, hai người nhìn nhau, Hậu Thanh bỗng nói: “Tổ thạch, làm phiền rồi”.

Tổ thạch luân hồi này bỗng rung lên, tất cả hộp pha lê giữa không trung đều biến thành từng tia sáng xanh đi vào trong nó.

Thu hết tất cả các quả lại.

Diệp Quân nhìn tổ thạch luân hồi, hơi kinh ngạc, tổ thạch luân hồi này có linh khí, hơn nữa xem ra thực lực cũng không yếu, nhưng không biết mạnh bao nhiêu.

Ở một bên khác, sau khi thu hết quả vào tổ thạch luân hồi, ánh mắt Hậu Thanh lại nhìn sang Phục Võ, bà ta đánh giá: “Đến đi”.

Bà ta không hỏi nguyên nhân, hậu quả.

Vì đến lúc này rồi, mấy thứ đó đã không còn bất kỳ ý nghĩa nào nữa.

Đối phương đánh đến đây chắc chắn có lý do.

Mà việc bà ta có thể làm là đánh một trận cuối cùng cho nền văn minh Thiên Hành.

Nguồn gốc, quá trình.

Đã không quan trọng nữa.

Phục Võ bình tĩnh nói: “Ngươi trước đi”.

Hậu Thanh gật đầu: “Được”.

Dứt lời, bà ta tiến đến trước, một tia đao quang bỗng xé toạc không trung, cuối cùng rơi mạnh xuống.

Ầm!

Một nhát đao rơi xuống nhưng Phục Võ vẫn bất động.

Hậu Thanh lại chém một nhát.

Phục Võ phất tay lên.

Vèo!

Đao quang vỡ tan, bà ta vẫn không động đậy.

Hậu Thanh bỗng nhảy lên, thời không trên đỉnh đầu Phục Võ bỗng nổ tung, tia đao quang đáng sợ rơi thẳng xuống.

Vù!

Phục Võ giơ ngón tay lên, đao quang bị phá vỡ.

Bà ta vẫn không lùi lại nửa bước.

Lúc này Phục Võ bỗng biến mất.

Soạt!

Hậu Thanh đó dừng lại.

Lúc này Phục Võ đã xuất hiện phía sau bà ta.

Thanh đao trong tay Hậu Thanh bỗng nứt ra, bà ta bắt đầu biến mất với tốc độ cực kỳ nhanh, chẳng mấy chốc hoàn toàn biến mất.

Phục Võ lắc đầu, ánh mắt hiện lên vẻ thất vọng khó che giấu, bà ta quay đầu nhìn tổ thạch luân hồi ở phía xa: “Bảo Thiên Hành Chủ đời thứ nhất ra đây, hoặc bảo linh hồn của Thiên Hành Chủ tất cả các thế hệ cùng nhau ra đây”.

Xung quanh bỗng chốc yên ắng.
Chương 1985: Chống chịu

Tất cả đều ra đây đi!

Bầu không khí im ắng đến lạ.

Tất cả các cường giả nền văn minh Thiên Hành đều đang nhìn Phục Võ, ánh mắt họ hiện lên vẻ mờ mịt.

Thiên Hành Chủ Hậu Thanh bị trấn áp rồi sao?

Mặc dù Thiên Hành Chủ Hậu Thanh xuất hiện không phải là bản thể nhưng cũng không đến nỗi bị nghiền ép.

Ở một bên khác, khi nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt Diệp Quân lóe lên tia phức tạp, dĩ nhiên có cả vẻ nghiêm trọng.

Hắn không biết người phụ nữ này có thể đánh lại Tịnh tông chủ hay không, nhưng hắn có thể chắc chắn là người phụ nữ này có thể đánh thắng Khâu Bạch Y.

Khâu Bạch Y: “…”

Ánh mắt Nhất Niệm lộ ra vẻ phức tạp.

Quan chấp hành đứng đầu Phục Võ.

Vị này trước kia là quan chấp hành đứng đầu của nền văn minh Thiên Hành, vốn dĩ là thanh kiếm sắc bén mạnh nhất của nền văn minh Thiên Hành nhưng bây giờ thanh kiếm sắc bén này lại chĩa mũi nhọn vào đối phó với nền văn minh Thiên Hành.

Tạo nghiệt!

Nhân của Thiên Hành Chủ thế hệ đó tạo ra, bây giờ cả nền văn minh Thiên Hành gánh lấy hậu quả.

Dĩ nhiên cô ta cũng cảm thấy rất khó hiểu.

Người mạnh như thế, tìm người đàn ông ở nền văn minh ngoại tộc thì thế nào?

Đừng nói là tìm một người, cho dù mười người cũng có vấn đề gì?

Nghĩ đến đây, Nhất Niệm lén nhìn Diệp Quân…

Phục Võ bỗng đi về phía tổ thạch luân hồi, lúc này tổ thạch luân hồi khẽ rung lên, ngay sau đó lại có một tia sáng lao lên trời từ trong đó.

Tia sáng xuyên thủng bầu trời, uy lực vô hình từ lan ra từ giữa đất trời, trấn áp mọi thứ.

Một người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra từ trong tia sáng đó, ông ta mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, trên áo có thêu vài ký hiệu phù chú phức tạp, khuôn mặt ông ta thanh tú như tác phẩm điêu khắc, toát ra khí chất ngạo nghễ.

“Thiên Hành Chủ Túc Cổ”.

Có cường giả nền văn minh Thiên Hành nhận ra người đến.

Lúc này tổ thạch luân hồi bỗng tỏa ra tia sáng màu đen.

Ầm!

Tia sáng đó lao thẳng lên trời.

Một ông lão chậm rãi bước ra từ trong tia sáng, ông lão mặc một bộ đồ trắng, khuôn mặt đầy nếp nhăn nhưng lại tràn đầy sức sống.

“Thiên Hành Chủ Phong Tông”.

Có cường giả nền văn minh Thiên Hành nhận ra ông lão này.

Thế nhưng sau khi ông lão vừa bước ra, trong tổ thạch luân hồi lại có một tia sáng lao vút lên trời.

Một người đàn ông chậm rãi bước ra từ trong cột sáng đó, người đàn ông mặc một bộ đồ đen, phong thái nghiêm nghị, dung mạo thanh tú, vô cùng quý phái.

“Thiên Hành Chủ Tướng Thiên”.

Có cường giả nền văn minh Thiên Hành ngạc nhiên nói.

Ba vị Thiên Hành Chủ tập hợp lại.

Ngay lúc này có cường giả nền văn minh Thiên Hành bỗng run giọng nói: “Tổ thạch, hay là gọi Thiên Hành Chủ đời thứ nhất ra luôn đi? Quan chấp hành đứng đầu Phục Võ mạnh quá, chúng ta không thể khinh địch”.

Các cường giả nền văn minh Thiên Hành khác nghe thấy cũng gật đầu tán thành.

Không phải họ không tin các Thiên Hành Chủ này, mà là quan chấp hành đứng đầu Phục Võ quá mạnh.

Nếu những Thiên Hành Chủ này đều là bản thể, có lẽ còn có thể đánh nhưng tiếc là những Thiên Hành Chủ này đều không phải là bản thể.

Thế nên họ đều rất sợ.

Chi bằng gọi một lần ra để đảm bảo.

Tổ thạch luân hồi không có phản ứng gì.

Nhất Niệm ở bên cạnh Diệp Quân nói: “Tướng công, sao hòn đá này không gọi Thiên Hành Chủ đời thứ nhất ra luôn nhỉ?”

Diệp Quân nhìn tổ thạch luân hồi, bình tĩnh nói: “Thiên Hành Chủ đời thứ nhất chắc chắn muốn phong cách đẳng cấp”.

Nhất Niệm: “…”

Sau khi ba vị Thiên Hành Chủ xuất hiện, họ lập tức nhìn Phục Võ.

Ba vị Thiên Hành Chủ đều khá ngạc nhiên.

Kẻ địch thế mà lại là người của mình?

Ba vị Thiên Hành Chủ nhìn nhau, đều cảm thấy khó hiểu.

Lúc này tổ thạch luân hồi bỗng rung lên, không lâu sau trong đầu ba vị Thiên Hành Chủ hiện lên một đoạn tin.

Sắc mặt ba vị Thiên Hành Chủ cùng sầm lại.

Là do Thiên Hành Chủ đời thứ năm tạo nghiệp.

Lúc này Phục Võ bỗng tiến đến một bước, một luồng khí thế vô hình cuồn cuộn lao đến như sóng triều bao phủ lấy trời đất.

Diệp Quân biến sắc vội phóng kiếm ý vô địch của mình ra, thế nhưng kiếm ý vô địch của hắn vừa xuất hiện đã bị trấn áp về lại.

Thấy thế, Diệp Quân cảm thấy kinh sợ.

Ngay sau đó hai tay hắn siết chặt, kiếm ý vô địch trong người lại tuôn ra lần nữa, nhưng thoáng chốc kiếm ý vô địch lại bị trấn áp.

Không chỉ thế, lúc này như thể có hàng trăm vạn ngọn núi lớn đè lên đầu quả tim hắn khiến hắn khó thở.

Không chỉ hắn mà lúc này Nhất Niệm cũng biến sắc, cả người run lên.

Diệp Quân nhìn chằm chằm Phục Võ, mình lại thất bại nhanh đến thế ư?

Mẹ nó chứ!

Không cam lòng!

Khổ luyện trong Tiểu Tháp nhiều năm như thế, vừa ra ngoài đã thua luôn?

Chết tiệt!

Diệp Quân không cam lòng, gầm lên một tiếng, kiếm ý vô địch tuôn ra từ trong cơ thể hắn như thủy triều, nhưng kiếm ý vô địch vừa xuất hiện đã bị áp chế, lúc này hai tay Diệp Quân siết chặt, điên cuồng gầm thét, kiếm ý trước mặt hắn cảm nhận được ý chí của chủ nhân, lập tức ngưng tụ thành một thanh kiếm chắn trước người.

Ý chí!

Sắc mặt Diệp Quân hơi khó coi, cả người run lên bần bật, đang phải chịu nỗi đau đớn cực lớn.

Lúc này hắn chỉ có một suy nghĩ, đó là không thể thối lui.

Kiếm ý vô địch!

Thứ mình tu luyện là gì?

Là kiếm ý vô địch!

Trong lòng hắn có thể có thần, nhưng vị thần này chỉ có thể là cô cô váy trắng, nếu hôm nay mình bị uy lực khí thế của người phụ nữ trước mặt này trấn áp, vậy chẳng phải kiếm ý vô địch của mình sẽ thành trò cười lớn cho thiên hạ sao?

Hắn không cho phép điều này xảy ra.

Rất đau đớn.

Vì khí thế đó rất mạnh, lúc này hắn cảm thấy xương cốt cả người mình đều bị nghiền ép.

Nhưng hắn vẫn cố gắng chống chịu.

Trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ: Chống chịu.
Chương 1986: Ta không cần

Soạt!

Thân xác Diệp Quân bắt đầu nứt ra từng chút, máu bắn ra.

Nhưng ánh mắt hắn vẫn nhìn chăm chú vào Phục Võ, trong mắt đầy vẻ kiên định, kiếm ý của hắn rung lên dữ dội, có thể phá vỡ bất cứ lúc nào.

Ý chí kiên định.

Cứ thế kiếm ý của hắn và khí thế đó đối đầu với nhau, mặc dù kiếm ý không thể lan ra xung quanh nhưng kiếm ý này lại không bị trấn áp nữa.

Bên kia Phục Võ bỗng quay đầu lại liếc nhìn Diệp Quân, chỉ một giây sau bà ta thu lại ánh mắt, bà ta ngẩng đầu lên nhìn ba Thiên Hành Chủ trên bầu trời, lúc này vẻ mặt của ba Thiên Hành Chủ cũng cực kỳ nghiêm nghị.

Người trong nhà vừa ra tay đã biết thực lực thế nào.

Ngay khi Phục Võ phóng ra uy lực khí thế đó, họ đã cảm nhận được sự áp bức cực mạnh.

Ba Thiên Hành Chủ nhìn nhau, ngay sau đó ba Thiên Hành Chủ bỗng biến thành ba cột lửa lao đến chỗ Phục Võ.

Một cuộc chiến phân định sinh tử.

Họ đều không phải là bản thể, nếu đánh trong thời gian dài thì càng đánh càng yếu, rất bất lợi với họ, thế nên họ vừa ra tay đã dùng hết sức.

Nhìn thấy ba cột lửa tới gần, ánh mắt Phục Võ không hề dao động, bà ta bỗng tiến lên một bước, cơ thể bà ta trở nên hư ảo, thoáng chốc bà ta đã xuất hiện cách đó mấy ngàn trượng.

Phía sau.

Rầm rầm rầm!

Ba cột lửa bỗng nổ tung, vô số ánh lửa bắn ra xung quanh.

Không trung trở nên im ắng.

Ba vị Thiên Hành Chủ không đỡ được nổi một chiêu.

Lúc này rất nhiều cường giả nền văn minh Thiên Hành đều tuyệt vọng.

Mẹ nó chứ.

Toang rồi!

Sau khi ba vị Thiên Hành chủ bị giết chết, khí thế giữa không trung đó biến mất không còn dấu vết, Diệp Quân ở phía xa gần như trút bỏ gánh nặng suýt nữa ngã nhào xuống đất. Lúc này, bộ dạng của hắn có thể nói là cực kỳ thê thảm, toàn thân nứt toác, máu liên tục chảy ra, xương cốt đã bắt đầu nứt ra…

Nhưng kiếm ý của hắn lại chống đỡ được khí thế đó.

Khi hắn ngã phịch xuống, khí tức kiếm ý của hắn bỗng bắt đầu điên cuồng tăng lên.

Sau khi đột phá cực hạn thì lại hồi sinh!

Khí tức kiếm ý của Diệp Quân ngày càng mạnh, chẳng mấy chốc cuồn cuộn giữa không trung như thủy triều, chấn động đến mức trời đất rung chuyển kịch liệt.

Lúc này tất cả cường giả nền văn minh Thiên Hành đều nhìn sang.

Kiếm ý kia tràn ngập trời đất, từng khí thế đáng sợ phun ra từ trong đó, lúc đầu khí thế này chỉ là khí thế đơn giản, khí thế này bắt đầu thay đổi, trong khí thế đó có thêm một sức mạnh ý chí đáng sợ.

Ý chí của Diệp Quân.

Sau khi sức mạnh ý chí đó xuất hiện, khí tức của kiếm thế đó tăng lên rất nhanh, không trung bị trấn áp bởi từng uy lực đáng sợ trở nên mờ ảo.

Trong một góc tối nào đó, một người phụ nữ đang cúi đầu nhìn cảnh tượng bên dưới.

Chính là Vu Dịch đến từ vũ trụ Vô Gian, phía sau cô ta là một ông lão mặc áo choàng đen.

Cô ta đi theo Phục Võ đến đây, thế nên cô ta đều tận mắt nhìn thấy mọi chuyện xảy ra ở nền văn minh Thiên Hành.

Phải nói rằng cô ta cũng rất ngạc nhiên với thực lực của Phục Võ, thực lực của Phục Võ vượt xa những gì cô ta nghĩ.

Dĩ nhiên đây quả thật là một chuyện tốt với cô ta.

Lúc này cô ta sầm mặt khi nhìn thấy kiếm ý của Diệp Quân đột phá, so với việc tiêu diệt nền văn minh Thiên Hành, thật ra cô ta càng muốn giết Diệp Quân hơn.

Nhưng cô ta vẫn phải kiềm chế.

Đại cục quan trọng hơn.

Vu Dịch nhìn Diệp Quân bên dưới, khẽ cười, cô ta không để tâm lắm đến việc đột phá của Diệp Quân.

Chỉ là một con kiến đột phá thôi, chẳng qua là con kiến này lớn hơn một chút.

Vu Dịch bỗng nói: “Bao giờ Tông Thánh Vương đến?”

Ông lão đồ đen khàn giọng nói: “Sắp đến rồi”.

Vu Dịch gật đầu, nhắm mắt lại, không biết nghĩ đến cái gì, khóe miệng cô ta cong lên, sau đó dần mở rộng…

Vèo!

Một tiếng kiếm vang lên.

Kiếm ý vô địch của Diệp Quân bỗng chém xuống, cuối cùng đi vào cơ thể Diệp Quân.

Bụp!

Diệp Quân trợn to mắt, ánh mắt hiện lên kiếm ý.

Lúc này Tiểu Tháp khẽ nói: “Chúc mừng ngươi”.

Diệp Quân nhắm mắt lại: “Là sao?”

Tiểu Tháp nói: “Vừa rồi trong lúc bị áp bức, ý chí của ngươi kiên định, đạo tâm viên mãn, kiếm ý vô địch hiện giờ của ngươi xem như đã đắc đạo”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Đắc đạo là cảnh giới gì?”

Tiểu Tháp nói: “Đó là cảnh giới của tâm cảnh, nói một cách đơn giản là hiện giờ kiếm ý của ngươi rất thuần khiết. Ở đây ngoài Phục Võ, chắc ngươi là người mạnh nhất. Ngay cả những Thiên Hành Chủ trước kia có lẽ cũng không phải là đối thủ của ngươi, dĩ nhiên hiện giờ ngươi cũng chưa thể đánh bại được bản thể của họ, nếu ngươi đánh với Khâu Bạch Y, ông ta chắc cũng không đánh lại ngươi. Tóm lại, bây giờ ngươi miễn cưỡng xem là một cao thủ hạng hai”.

Diệp Quân đanh mặt lại, mình cực khổ đột phá thăng cấp, chỉ có thể miễn cưỡng tính là hạng hai thôi sao?

Phục Võ nhìn Diệp Quân, sau đó quay đầu nhìn tổ thạch luân hồi, lúc này tổ thạch luân hồi bỗng biến thành tia sáng đen bay đến trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân sửng sốt, sau đó đá bay: “Ta không cần”.

Tổ thạch luân hồi: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK