Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 961: Là cô ta!

Khi phía người đàn ông trung niên nghi hoặc thì trong lòng cũng âm thầm đề phòng.

Xa xa, Diệp Quân cầm kiếm đứng đó, im lặng không nói, khí thế huyết mạch mạnh mẽ toát ra từ người hắn hội tụ cùng khí thế kiếm dạo, khiến cho thời không Tuế Nguyệt trường hà xung quanh rung lên từng đợt, cực kỳ đáng sợ.

Diệp Quân từ từ nhắm mắt, lúc này hắn đã không còn tỉnh táo nữa, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, giết chết tất cả những người trước mặt.

Nhưng ý thức chiến đấu của hắn vẫn còn đó!

Đó là ý thức bản năng, cho dù đã điên cũng vẫn còn.

Cứ tấn công mãi cũng không được, Diệp Quân ngầm nhận ra mình phải thay đổi.

Thấy Diệp Quân không ra tay nữa, phía người đàn ông trung niên đều nhíu mày, trong lòng cũng thấy hơi bất an.

Họ thật sự không sợ một người khi thật sự điên, chỉ cần không ra tay, họ hoàn toàn có thể cứ thế làm Diệp Quân hao kiệt.

Điều họ sợ là tên này không điên hoàn toàn, vẫn còn biết nghĩ.

Đúng lúc này, Diệp Quân bỗng mở mắt ra, giây tiếp theo, hắn xông tới chỗ nhóm người đàn ông trung niên, sắc mặt ông ta thay đổi: “Phòng thủ!”

Vừa dứt lời, nhóm cường giả đồng loạt ra tay, vô số sức mạnh tập hợp lại thành một tấm khiên khổng lồ vạn trượng chắn ở trước người.

Mà lúc này Diệp Quân rút kiếm chém ra.

Vẫn là thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!

Nhưng lần này, hắn liên tiếp thi triển bốn lần thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm chồng chéo, mỗi lần một nghìn nhát!

Điều này tương đương với bốn nghìn nhát kiếm chồng chéo.

Khi hắn chém ra nhát kiếm này, con ngươi người đàn ông trung niên cầm đầu co rụt lại, trong lòng ông ta kinh hãi, bởi vì ông ta phát hiện uy lực nhát kiếm lần này của Diệp Quân còn mạnh hơn trước nhiều lần.

Không đỡ được!

Kiếm hạ xuống.

Bùm!

Một khoảng kiếm quang bộc phát, trong nháy mắt, màn sáng vạn trượng vỡ tan, sức mạnh cường đại chém mấy Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đứng đầu thành mảnh vụn.

Uy lực của nhát kiếm này cực kỳ đáng sợ.

Nhìn thấy cảnh này, nét mặt các Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đang lùi lại đều trở nên cực kỳ khó coi, uy lực kiếm này của Diệp Quân đã mạnh hơn.

Nếu cứ tiếp tục thế này, huyết mạch của Diệp Quân không cạn kiệt mà bọn họ đã cạn kiệt trước.

Sau một kiếm phá tan màn sáng vạn trượng ấy, Diệp Quân thừa thế tiến lên, người hắn rung lên, hóa thành một kiếm quang xông tới.

Nhóm người đàn ông trung niên thay đổi sắc mặt, có người lùi lại, người đàn ông áo xanh bỗng nói: “Hắn sắp bị huyết mạch phản phệ rồi…”

Mọi người nhìn người đàn ông áo xanh với ánh mắt không mấy thân thiện, mẹ kiếp, ngươi do Diệp Quân phái tới đúng không?

Bọn họ không có thời gian để ý đến người đàn ông áo xanh nữa, bởi vì Diệp Quân đã tới trước mặt.

Người đàn ông trung niên cầm đầu hô lên: “Phòng thủ”.

Mọi người lại ra tay lần nữa, lại một tấn khiên huyền khí vạn trượng chắn trước mặt mọi người, nhưng sau khi Diệp Quân chém nhát kiếm này xuống, khiên huyền khí vạn trượng vỡ tan, mấy Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đứng đầu đều bị tiêu diệt.

Uy lực nhát kiếm này còn mạnh hơn nhát trước!

Một ông lão bên cạnh người đàn ông trung niên trầm giọng bảo: “Trên người tên này có hai thần vật, hai thần vật này không ngừng cung cấp huyền khí và điều trị thương thế cho hắn, nếu tiếp tục đánh, có thể hắn sẽ đột phá, một khi hắn đột phá, đến lúc đó chúng ta…”

Nói tới đây ông ta không nói tiếp nữa.

Nhưng ý nghĩa đã rất rõ ràng!

Nếu đánh tiếp, Diệp Quân bất chợt đột phá, đến lúc đó có thể bọn họ đều phải chết.

Mà lúc này, người đàn ông áo xanh kia lại nói: “Nếu hôm nay không giết hắn, có thể hắn sẽ vì chiến đấu mà đột phá, về sau chỉ e…”

Nghe lời người đàn ông áo xanh nói, mọi người đều im lặng.

Nếu bây giờ không giết Diệp Quân, sau này có thể hắn sẽ đột phá, đến lúc đó…

Lúc này, tất cả mọi người đều hơi băn khoăn.

Người đàn ông trung niên cầm đầu dường như cảm nhận được điều gì, ông ta ngẩng phắt đầu lên, giây tiếp theo, trong mắt ông ta hiện lên vẻ hưng phấn: “Người của chúng ta tới rồi!”

Ông lão ở bên cạnh nói: “Bao lâu?”

Người đàn ông trung niên đáp: “Nửa khắc!’

Nửa khắc!

Mọi người thở phào nhẹ nhõm!

Nếu chỉ nửa khắc thì còn được, nếu hơn một canh giờ thì sẽ thực sự đau đầu đấy.

Họ thật sự không muốn liều mạng để chiến đấu với Diệp Quân!

Như nghĩ tới điều gì, ông lão đó lại nói: “Vậy Diệp Quân có gọi cứu viện không?”

Người đàn ông trung niên trầm tư vài giây rồi nói: “Không thể nào, Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên cử cường giả tới hỗ trợ đều bị người của chúng ta chặn lại rồi, còn chủ nhân bút Đại Đạo, ông ta cũng đã bị cường giả tộc Đệ Nhất theo dõi rồi…”

Nói đến đây, ông ta nhìn Diệp Quân phía xa: “Hắn không có viện trợ ở ngoài đâu”.

Không có viện trợ ở ngoài chắc chắn sẽ chết!

Lúc này Diệp Quân chợt biến mất tại chỗ, một luồng kiếm quang màu đỏ vạn trượng lại xuất hiện.

Người đàn ông trung niên nói: “Kéo dài thời gian đi!”

Dứt lời, mọi người lại ra tay lần nữa.

Đùng đoàng!

Từng tiếng nổ không ngừng vang lên, người đàn ông trung niên và những người khác liên tiếp bị đẩy lùi lại.

Họ đánh không lại Diệp Quân, vừa đánh vừa lùi, đối với họ mà nói, chỉ cần kéo dài thời gian của Diệp Quân là đã có thể thắng rồi.

Thời gian trôi qua cực kỳ nhanh, chớp mắt đã qua nửa khắc đồng hồ.

Lúc này, phía sau người đàn ông trung niên và những người khác, ở chỗ tận cùng của thời không, từng luồng khí thế mạnh mẽ quét tới.

Nhìn thấy cảnh này, phía người đàn ông trung niên thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng quân tiếp viện cũng tới!

Nhưng lúc này, một tiếng kiếm ngân bỗng vang lên, ngay sau đó, thời không phía sau Diệp Quân không xa tách ra, một người phụ nữ chậm rãi đi ra…

Lúc này, Tiểu Tháp trong cơ thể Diệp Quân hoảng sợ nói: “Mẹ kiếp, là cô ta…”
Chương 962: Niềm vui bất ngờ

Phía sau Diệp Quân, người phụ nữ mặc một chiếc váy dài màu đen bó sát, khuôn mặt lạnh như băng, ánh mắt đằng đằng sát khí, trong tay cầm một thanh kiếm dài, chậm rãi bước đi, thời gian và không gian trong nháy mắt bị xé toạc.

Nhìn thấy người tới, đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả bỗng nhíu mày.

Không phải các cường giả của vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ đã bị chặn lại rồi sao?

Người phụ nữ trước mặt đến từ đâu?

Lúc mọi người đang suy nghĩ, người phụ nữ váy đen đột nhiên cầm kiếm xông tới, thanh kiếm trong tay đột nhiên chém ra một khe hở thời không dài vạn trượng, hai tên Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả ở gần bà ấy nhất chưa kịp phản ứng đã bị đánh tan thành hư vô.

Đến khi mọi người định thần lại, hơn chục Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đã bị chém chết.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của người đàn ông trung niên dẫn đầu đột nhiên thay đổi, kẻ mạnh này từ đâu chui ra vậy?

Không chút do dự, người đàn ông trung niên lùi về phía sau, tất cả cường giả xung quanh ông ta cũng lần lượt lùi lại, tạm thời tránh né mũi kiếm sắc bén của người phụ nữ trước mặt.

Thanh kiếm này thậm chí còn kinh khủng hơn thanh kiếm của Diệp Quân!

Cái quái gì vậy?

Tất cả mọi người nhìn về người phụ nữ váy đen phía xa, kinh hồn bạt vía.

Người phụ nữ váy đen không dừng lại, lại lần nữa lóe lên, trong nháy mắt, hàng vạn đạo kiếm quang từ dưới đất phóng lên, giống như màn trời chém về phía đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả.

Nhìn thấy cảnh tượng này, đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả thầm kinh hãi, không để ý tới điều gì nữa mà lui nhanh về phía sau, nhưng có một vài người chậm rãi lui về phía sau cũng bị nghiền nát.

Giết chết trong nháy mắt!

Nhóm đàn ông trung niên lui ra ngoài mấy vạn trượng cũng thấy kinh hãi, ánh mắt kiêng dè khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Người phụ nữ váy đen dùng một nhát kiếm chém lui đám người ra sau, đang định chém thêm nhát nữa, đúng lúc này bà ấy đột nhiên ngẩng đầu, nhìn đám cường giả phía sau, nơi đó, có gần trăm luồng khí tức cường đại đang cuốn tới.

Người phụ nữ váy đen nhíu chặt mày, trong mắt lóe lên sát khí lạnh lùng, đang định ra tay lần nữa, nhưng lúc này, bà ấy đột nhiên xoay người, một đạo kiếm quang màu đỏ chém thẳng tới.

Là Diệp Quân ra tay!

Người phụ nữ váy đen sửng sốt, sau đó vung thanh kiếm trong tay quét qua.

Bùm!

Kiếm quang màu đỏ vỡ vụn, Diệp Quân bị đánh bay, một giây sau, Diệp Quân lại giơ kiếm lên, chém giết về phía người phụ nữ váy đen.

Người phụ nữ khẽ nhíu mày: “To gan, ta là cô cô của con!"

Lời vừa dứt, kiếm của Diệp Quân đã chạm tới, người phụ nữ váy đen nhướng mày, giơ tay đáp trả.

Rầm!

Kiếm quang màu máu lập tức vỡ vụn, Diệp Quân lần nữa bị kiếm chém bay.

Nhìn thấy cảnh tượng này, nhóm người đàn ông trung niên phía xa hơi bối rối, tại sao hai người này lại đánh nhau?

Xa xa, Diệp Quân đang muốn tiếp tục ra tay, người phụ nữ đột nhiên biến mất tại chỗ, một giây sau, luồng kiếm thế ngút trời thẳng thừng trấn áp Diệp Quân tại chỗ. Người phụ nữ này đang muốn trấn áp huyết mạch của Diệp Quân. Diệp Quân đột nhiên ngẩng đầu, gầm lên một tiếng, sức mạnh huyết mạch vô tận và kiếm ý không ngừng tuôn trào, thậm chí còn đánh bật kiếm thế của bà ấy.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong đôi mắt xinh đẹp của người phụ nữ váy đen lóe lên vẻ kinh ngạc: “Nhóc con giỏi lắm...”

Vừa nói, bà ấy vừa tiến lên một bước, lật úp bàn tay trái, lại một luồng kiếm thế cường đại quét xuống, trấn áp chế Diệp Quân đang sắp bùng nổ!

Nhìn thấy vậy, nhóm người đàn ông trung niên phía xa trố mắt nhìn nhau, ánh mắt ngập tràn sự nghi ngờ.

Hai người này đánh nhau thật rồi kìa!

Lúc này, hơn trăm cường giả vây quanh xuất hiện, nhìn thấy người đàn ông cầm đầu, người đàn ông trung niên lập tức thả lỏng: “Cổ huynh!"

Đệ Nhất Cổ!

Cường giả hàng đầu của tộc Đệ Nhất!

Đệ Nhất Cổ khẽ gật đầu, sau đó nhìn người phụ nữ váy đen phía xa: “Bà ta là ai?"

Người đàn ông trung niên trầm giọng nói: "Có lẽ là trợ thủ của Diệp Quân”.

Đệ Nhất Cổ hơi nheo mắt lại, ánh mắt nghiêm trọng nhìn chằm chằm người phụ nữ váy đen.

Xa xa, Diệp Quân lại bị trấn áp đương nhiên không cam lòng, hắn thu thánh kiếm Hiên Viên lại rồi đâm về phía trước, nhưng lúc này, kiếm trong tay hắn dường như nặng trăm vạn cân, nhát kiếm xuất ra rất chậm.

Tuy nhiên, nhờ vào sức mạnh của hai loại huyết mạch, kiếm của hắn lại lần nữa làm rung chuyển kiếm thế của người phụ nữ mặc váy đen.

Nhìn thấy kiếm thế của mình lại lần nữa bị rung chuyển, đôi mắt xinh đẹp của người phụ nữ váy đen không chỉ kinh ngạc mà còn có vẻ tán thưởng.

Thằng nhóc này lợi hại đấy!

Người phụ nữ không nghĩ nhiều, lại dùng tay trái ấn mạnh, một luồng kiếm thế cường đại quét xuống, trấn áp Diệp Quân tại chỗ.

Người phụ nữ váy đen định dẫn Diệp Quân đi, nhưng lúc này, Diệp Quân đột nhiên ngẩng đầu, gầm lên như dã thú. Trong nháy mắt, vô số sức mạnh huyết mạch và kiếm ý phóng ra như thủy triều. Giờ phút này, cảnh giới của Diệp Quân đã đạt tới Mệnh Vận Đại Đế!

Không chỉ như vậy, kiếm ý của Diệp Quân cũng đã đột phá.

Nhập Thần!

Nhập Thần chân chính!

Thời điểm này, kiếm đạo của Diệp Quân đã xảy ra những biến hóa kinh thiên động địa!

Còn kiếm thế của người phụ nữ váy đen lại bị đẩy lùi!

Thấy vậy, trên mặt người phụ nữ váy đen chợt nở nụ cười, không ngờ, bà ấy vừa trấn áp đã có thể giúp cảnh giới kiếm đạo và cảnh giới tự thân của thằng nhóc này đột phá song song.

Đúng là một niềm vui bất ngờ!
Chương 963: Đánh không lại thì đổi người khác

Cảm nhận được ánh mắt của đám người sau lưng, người phụ nữ váy đen không lãng phí thời gian nữa, bà ấy tiến lên một bước, lại phóng ra một luồng kiếm thế. Trong nháy mắt, Diệp Quân lại bị trấn áp, hắn muốn phản kháng, người phụ nữ váy đen đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, tay trái ấn vào vai hắn.

Bùm!

Diệp Quân vừa muốn phản kháng, lại bị áp chế!

Váy đen người phụ nữ nắm Diệp Quân cánh tay, thân hình lóe sáng, bay về phía xa.

Nhìn thấy người phụ nữ váy đen muốn đưa Diệp Quân đi, Đệ Nhất Cổ đột nhiên tức giận quát: "Chạy đi đâu hả?"

Vừa dứt lời, thân hình ông ta rung chuyển, hóa thành một dải cầu vồng dài, đuổi theo hai người ở phía xa.

Phía sau ông ta, mọi người đồng thời biến mất tại chỗ, cũng đuổi theo sau.

Tốc độ của Đệ Nhất Cổ cực nhanh, trong nháy mắt đã đuổi theo phía sau hai người Diệp Quân, lúc này, người phụ nữ đột nhiên xoay người, tay phải chém mạnh một nhát kiếm, đạo kiếm quang như thác nước, chém trời mà đi.

Bùm!

Cầu vồng vỡ vụn, Đệ Nhất Cổ bị đánh bay mấy vạn trượng, ông ta dừng lại nhìn bàn tay phải nứt toác của mình, vẻ mặt kinh hãi.

Nhát kiếm này thật đáng sợ!

Xa xa, người phụ nữ váy đen dẫn theo Diệp Quân dừng lại, bởi vì có một đám cường giả vây quanh bọn họ.

Ánh mắt người phụ nữ lóe lên vẻ dữ tợn, cổ tay bà ấy khẽ động, kiếm trong tay đột nhiên bay vút lên. Trong chớp mắt, vạn đạo kiếm quang chém ra. Mấy tên Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đứng đầu bị giết trong tích tắc, đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả còn lại cũng không dám cứng rắn đối chọi với lưỡi kiếm, nhao nhao rút lui, tạm tránh lưỡi kiếm sắc bén.

Người phụ nữ váy đen không muốn chiến đấu nữa, đang định dẫn Diệp Quân rời đi, nhưng lúc này, Đệ Nhất Cổ đột nhiên xuất hiện trước mặt. Bàn tay Đệ Nhất Cổ xòe ra, một cái vạc nhỏ màu đen bỗng bay lên trời, một luồng khí tức thần bí cổ xưa cuốn đến, ngập tràn toàn bộ Tuế Nguyệt trường hà.

Tiếp đó, một bàn tay khổng lồ thò ra từ trong cái vạc nhỏ màu đen, sau đó bắt lấy người phụ nữ và Diệp Quân phía dưới. Áp lực cực mạnh khiến một mảnh thời không bị nghiền nát, cực kỳ đáng sợ.

Nhìn thấy cảnh tượng này, khuôn mặt người phụ nữ lập tức trở nên lạnh lùng, tay phải bà ấy vung kiếm lên, kiếm hóa thành một đạo kiếm quang xuyên qua không trung, chém thẳng về phía bàn tay khổng lồ.

Bùm!

Bàn tay khổng lồ đột nhiên vỡ nát, hóa thành vô số mảnh vụn, bắn tung tóe khắp nơi!

Nhìn thấy cảnh tượng này, khuôn mặt của Đệ Nhất Cổ đột nhiên trở nên dữ tợn, ông ta kết ấn bằng hai tay, miệng đọc thầm câu thần chú cổ xưa.

Cái vạc nhỏ màu đen chấn động kịch liệt, khí tức tà ác đáng sợ tỏa từ trong cái vạc. Đột nhiên trong vạc nhỏ truyền ra một âm thanh quỷ dị đáng sợ, tiếp đó một con yêu thú toàn thân màu đỏ lao thẳng ra ngoài.

Cơ thể của con yêu thú này hình người, nhưng đầu lại giống dã thú, khuôn mặt dữ tợn, toàn thân đỏ như máu, tỏa ra khí tức tà ác đáng sợ.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả nhất thời trở nên nghiêm túc, đây là Huyết Yêu Thú trong truyền thuyết!

Huyết Yêu Thú là bá chủ siêu cấp của Huyết Yêu Đại Lục năm đó, cấp bậc của nó chỉ đứng sau yêu thú đỉnh cấp Tổ Long, thực lực thông thiên, cực kỳ lợi hại.

Mọi người đều không ngờ, tộc Đệ Nhất lại nuôi một con yêu thú đáng sợ như vậy.

Sau khi Huyết Yêu Thú xuất hiện, nó nhe răng cười với người phụ nữ váy đen một lúc, sau đó nhảy vọt lên, lao thẳng về phía bà ấy, tốc độ nhanh đến mức phá vỡ thời không.

Phía dưới, người phụ nữ khẽ nheo mắt lại, khi Huyết Yêu Thú phóng tới trước mặt, bà ấy đột nhiên chém một nhát kiếm, khoảnh khắc kiếm chém xuống, hàng vạn tia kiếm quang phóng ra.

Bùm!

Nhất thời, Huyết Yêu Thú bị đánh bay ra xa hàng vạn trượng, nó vừa dừng lại, cơ thể đã bị nứt toác, vô số vết kiếm in hằn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, thần sắc Đệ Nhất Cổ trở nên cực kỳ nghiêm trọng!

Một thanh kiếm đáng sợ!

Sắc mặt đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả cũng rất khó coi, thực lực của người phụ nữ mới xuất hiện này hơi nghịch thiên.

Vũ trụ Quan Huyên sao vẫn còn cường giả khủng bố như vậy chứ?

Đệ Nhất Cổ nhìn chằm chằm người phụ nữ, trong mắt tràn đầy vẻ nghiêm túc: “Bà là ai?"

Người phụ nữ váy đen khẽ liếc nhìn Đệ Nhất Cổ: “Thằng nhóc thối tha, ngươi mà cũng xứng biết tên của ta sao?"

Nghe vậy, Đệ Nhất Cổ nổi giận: “Bà lại dám sỉ nhục ta, bà...”

Người phụ nữ mặc váy đen giơ tay vung kiếm!

Bùm!

Cùng với mảnh kiếm quang nổ tung, Đệ Nhất Cổ bỗng bị chém lui mấy vạn trượng, lúc ông ta dừng lại, cơ thể nứt lìa, máu tươi bắn tung tóe!

Nhìn thấy vậy, Đệ Nhất Cổ vô cùng sợ hãi.

Sắc mặt của đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả bên cạnh cũng trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết!

Người phụ nữ hờ hững liếc nhìn Đệ Nhất Cổ: “Ngươi không phải thằng nhóc thối tha thì là gì?"

Đệ Nhất Cổ nhìn chằm chằm người phụ nữ, trong mắt hiện lên vẻ oán hận: “Hôm nay bà đừng hòng rời khỏi đây!"

Người phụ nữ váy đen nhún vai: “Vậy ta không đi nữa!"

Nói xong, bà ấy thu lại kiếm thế đang trấn áp Diệp Quân.

Bùm!

Một luồng khí tức mạnh mẽ bộc phát từ cơ thể của Diệp Quân!

Diệp Quân đứng trước mặt người phụ nữ váy đen, không nói gì.

Diệp Quân vốn dĩ muốn ra tay với người phụ nữ váy đen, nhưng không biết tại sao, hắn lại yên lặng xoay người, lao thẳng về phía đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả.

Người này đánh không lại thì đổi người khác!
Chương 964: Chậm như rùa bò

Khi Diệp Quân quay người lao về phía đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả, khuôn mặt bọn chúng đột nhiên biến sắc.

Bọn chúng vẫn chưa quên việc Diệp Quân đã đột phá một lần nữa.

Lúc bọn chúng còn đang suy nghĩ nên lùi hay nên tiến, Diệp Quân đã vọt tới trước mặt chúng, ngay sau đó, một mảnh kiếm quang màu máu bộc phát trước mặt chúng.

Con ngươi của người đàn ông trung niên dẫn đầu đột nhiên co rút lại, kinh hãi nói: "Phòng thủ”.

Vừa dứt lời, mọi người vội vàng cùng nhau ra tay, một luồng sức mạnh hội tụ lại, hình thành một màn ánh sáng năng lượng ngăn cản trước mặt bọn chúng.

Khi mảnh kiếm quang màu máu của Diệp Quân giáng xuống...

Bùm!

Bức màn ánh sáng đột nhiên vỡ tan, mấy tên Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đứng đầu đều bị quét sạch tại chỗ, những cường giả còn lại cũng bị chấn động liên tục lùi về sau.

Sức mạnh của nhát kiếm này không thể ngăn cản!

Cơ thể của Diệp Quân rung chuyển, giết thẳng về phía đám người.

Hắn nâng thanh kiếm trong tay lên rồi chém xuống, những đạo kiếm quang màu máu chém ra xung quanh, vô cùng sắc bén, không ai cản nổi.

Nhìn thấy vậy, sắc mặt của người đàn ông trung niên trong đám người trở nên cực kỳ khó coi, bởi vì ông ta phát hiện sức chiến đấu của Diệp Quân lúc này mạnh hơn rất rất nhiều so với trước đây.

Mặc dù trước đây Diệp Quân cũng rất mạnh, nhưng bọn chúng liên thủ vẫn có thể khống chế được, còn giờ phút này, Diệp Quân lại mang đến cho bọn chúng cảm giác không cách nào ngăn cản.

Đáng sợ nhất là sức mạnh huyết mạch của hắn vẫn đang điên cuồng tăng lên!

Quá khó tin!

Ở một diễn biến khác, người phụ nữ váy đen liếc mắt nhìn Diệp Quân đang điên cuồng chém giết trong đám người, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng nở nụ cười. Dường như nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên bà ấy quay đầu nhìn về Đệ Nhất Cổ ở phía xa. Lúc này, nụ cười trên khuôn mặt bà ấy đã trở nên lạnh tanh.

Đệ Nhất Cổ đang nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh không thể giải thích được. Ông ta quay đầu nhìn người phụ nữ mặc váy đen, đang định lên tiếng thì người phụ nữ mặc váy đen bỗng chuyển động, hòa thành một đạo kiếm quang chém giết về phía ông ta.

Sắc mặt Đệ Nhất Cổ bỗng thay đổi chóng mặt, ông ta không dám đối đầu trực diện với nhát kiếm của người phụ nữ nên vội vàng đẩy cái vạc chặn ngay trước mặt.

Bùm!

Cái vạc đen chấn động kịch liệt, cứ thế nứt lìa!

Đệ Nhất Cổ kinh hãi, cơ thể run bần bật, lùi về phía sau, nhưng lúc này, một tàn ảnh đột nhiên bay tới trước mặt ông ta, sau đó lại một nhát kiếm chém ra.

Nhát kiếm này nhanh hơn nhát kiếm vừa nãy.

Lúc này, Đệ Nhất Cổ cảm nhận được một luồng khí tức chết chóc.

Ông ta không thể ngăn cản nhát kiếm này.

Đương nhiên, không ngăn cản được cũng phải ngăn cản, khí tức chết chóc khiến Đệ Nhất Cổ quyết định đánh đến cùng, phải liều mạng một lần. Hai tay ông ta siết chặt, sau đó tung hai nắm đấm về phía trước, bỗng chốc, hàng vạn tia sáng cầu vồng từ trên người ông ta bùng phát, sức mạnh cường đại nhất thời chấn động cả vùng thời không.

Lúc này, thanh kiếm của người phụ nữ mặc váy đen đã lao đến...

Rầm!

Hàng vạn tia sáng cầu vồng trong nháy mắt vỡ tan, Đệ Nhất Cổ bị đánh bay mấy vạn trượng, vừa dừng lại, cơ thể ông ta đã nứt lìa.

Lúc này, một nhát kiếm khác giết tới.

Nhìn thấy nhát kiếm này, đồng tử của Đệ Nhất Cổ nhất thời co rút như một mũi nhọn.

Ông ta biết, ông ta xong đời rồi!

Bấy giờ, đối mặt với nhát kiếm này, ông ta đã không còn ý định phản kháng, chỉ có thể bó tay chờ chết.

Trước thực lực mạnh tuyệt đối, suy nghĩ và ý chí chỉ là một trò đùa.

Đúng vào thời điểm quan trọng này, một thanh thương dài bất ngờ từ trên trời giáng xuống, chặn đứng nhát kiếm với tốc độ nhanh như chớp.

Bùm!

Khi thương và kiếm va chạm, một luồng sức mạnh khủng bố lập tức tỏa ra, trong nháy mắt đã chấn động khắp trăm vạn trượng xung quanh, đám người đang giao đấu bên cạnh cũng bị chấn động phải lùi về sau.

Người phụ nữ váy đen ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một người đàn ông mặc áo dài đang đứng cách trên đầu Đệ Nhất Cổ khoảng trăm trượng. Tóc của người đàn ông trung niên này xõa ngang vai, ánh mắt sắc bén, tay phải cầm thương, toàn thân phát ra một luồng thương ý ngút trời.

Đệ Nhất Minh!

Trong tộc Đệ Nhất, thực lực của ông ta xếp hạng ba, chỉ đứng sau Đệ Nhất Ung và tộc trưởng Đệ Nhất Kình.

Nhìn thấy Đệ Nhất Minh, Đệ Nhất Cổ lập tức thở phào nhẹ nhõm, ông ta liếc nhìn người phụ nữ mặc váy đen, sau đó nói: “Tam ca, người phụ nữ này rất lợi hại, đừng khinh địch”.

Đệ Nhất Minh nhìn người phụ nữ váy đen với ánh mắt nghiêm túc, nhưng không hề sợ hãi, ngược lại càng có thêm ý chí chiến đấu.

Trong suốt lịch sử lâu dài của tộc Đệ Nhất, không thể nói rằng họ là bất khả chiến bại, nhưng cũng có rất ít đối thủ.

Lần ám sát Diệp Quân này khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc, bởi vì bọn họ phát hiện, một vũ trụ Quan Huyên nhỏ bé và Chân vũ trụ mà lại có rất nhiều cường giả.

Thật bất ngờ!

Đệ Nhất Minh đang định lên tiếng, lúc này, người phụ nữ mặc váy đen phía xa đột nhiên hóa thành một đạo kiếm quang, giết về phía ông ta.

Đệ Nhất Minh hơi nheo mắt lại, ông ta tiến lên thay vì lùi lại, cơ thể chuyển động hóa thành một đạo thương mang giết ra ngoài.

Đối đầu trực diện!

Bùm!

Bỗng chốc, một tiếng nổ tựa như sấm sét vang lên, Đệ Nhất Minh và cây thương lui xa mấy vạn trượng, còn chưa kịp dừng lại đã bị một nhát kiếm khác chém tới.

Nhát kiếm này cực kỳ nhanh trong mắt người ngoài, giống như sấm sét xẹt qua, nhưng trong mắt Đệ Nhất Minh lại chậm như rùa bò, cực kỳ chậm rãi.
Chương 965: Càng giết càng mạnh

Pháp Thời Gian!

Sâu thẳm trong lòng Đệ Nhất Minh cảm thấy sợ hãi, ông ta không ngờ người phụ nữ trước mặt lại nắm giữ pháp Thời Gian.

Tiếp xúc với Đạo!

Người phụ nữ này đã tiếp xúc với Đạo!

Lúc này, Đệ Nhất Minh không còn ý nghĩ chiến đấu nữa, cơ thể run lẩy bẩy, lùi về phía sau, nhưng tốc độ thanh kiếm đột nhiên tăng nhanh.

Bùm!

Một mảnh kiếm quang đột nhiên nổ tung, Đệ Nhất Minh bị chém lui mấy vạn trượng, vừa dừng lại, cơ thể đã nổ tung, chỉ còn lại linh hồn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Đệ Nhất Cổ tràn đầy vẻ không thể tin được, trong mắt càng thêm khiếp sợ.

Tam ca không phải là đối thủ của người phụ nữ trước mặt sao?

Đúng lúc này, người phụ nữ váy đen vung kiếm, hóa thành một đạo cầu vồng lao vút lên trời, chém vào linh hồn còn sót lại của Đệ Nhất Minh.

Con ngươi của Đệ Nhất Minh đột nhiên co rút lại, sắc mặt tái nhợt, ông ta muốn phản kháng, nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện, một thanh kiếm đã đâm thẳng vào giữa lông mày ông ta.

Xoẹt!

Đệ Nhất Minh bị thanh kiếm này ghim chặt tại chỗ!

Người phụ nữ mặc váy đen xuất hiện trước mặt Đệ Nhất Minh, bà ấy lạnh lùng liếc nhìn ông ta, khi ông ta đang định lên tiếng, bà ấy đột nhiên giơ tay lên.

Bùm!

Đệ Nhất Minh đã chết tức tưởi!

Người phụ nữ lạnh lùng nói: "Ta ghét nhất loại người trước khi chết còn nói nhảm!"

Nói xong bà ấy mở lòng bàn tay, thanh kiếm xuất hiện, bà ấy xoay người nhìn về phía Đệ Nhất Cổ bên dưới, ngay khi Đệ Nhất Cổ vừa định lên tiếng, bà ấy đột nhiên biến mất tại chỗ.

Con ngươi của Đệ Nhất Cổ co lại, miệng vừa há ra đã bị một thanh kiếm đâm xuyên qua.

Đệ Nhất Cổ: "...”

Người phụ nữ váy đen phất tay áo, kiếm quang lập tức giết chết Đệ Nhất Cổ.

Sau khi chém liên tục hai cường giả của tộc Đệ Nhất, người phụ nữ váy đen quay đầu nhìn về phía xa, lúc này Diệp Quân đang chém giết điên cuồng.

Sau khi đột phá cảnh giới kiếm đạo và cảnh giới tự thân, thực lực của Diệp Quân đã có một bước nhảy vọt về chất, không ai dám ngăn cản nhát kiếm sắc bén của hắn.

Người phụ nữ cũng không ra tay giúp đỡ, chỉ yên lặng quan sát, nhìn thấy sức chiến đấu của Diệp Quân giờ phút này, bà ấy cũng hơi kinh ngạc.

Sức chiến đấu này quả thực mạnh ngoài sức tưởng tượng.

Đương nhiên, một phần lớn nguyên nhân là bởi vì huyết mạch phong ma, lúc này huyết mạch phong ma đã mạnh hơn rất nhiều lần so với thời đại ban đầu.

Bình thường, trong một gia tộc, có một tiên tổ mạnh đã rất hiếm. Tuy nhiên, nhà họ Dương lại có hai người cực mạnh, mà Diệp Quân là thế hệ thứ ba, vừa hay là người được hưởng lợi lớn nhất từ huyết mạch này.

Đối với Diệp Quân, trước mắt uy lực của huyết mạch phong ma này không có giới hạn.

Chỉ cần hoàn toàn thức tỉnh, không bị áp chế thì hắn có thể không ngừng hấp thụ được sức mạnh huyết mạch, hơn nữa sức mạnh huyết mạch này sẽ càng ngày càng mạnh.

Không điên cuồng thật sự thì không sống được.

Đương nhiên, cũng có nhược điểm, đó là trong lúc hoàn toàn thức tỉnh thì hắn thật sự không có thần trí, là một con dã thú chém giết điên cuồng không hơn không kém.

Càng giết càng mạnh!

Xa xa, số người bị Diệp Quân giết càng lúc càng nhiều, lúc này đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đã không còn ý chí chiến đấu, đặc biệt sau khi nhìn thấy hai huynh đệ của tộc Đệ Nhất bị chém chết.

Hai người liên thủ thì bọn chúng hoàn toàn không phải là đối thủ!

Lúc này, người đàn ông trung niên đưa ra quyết định dứt khoát: “Rút lui!"

Rút!

Nghe ông ta nói vậy, mọi người lập tức xoay người, chạy trốn khỏi Tuế Nguyệt trường hà.

Diệp Quân cầm kiếm trong tay đuổi theo, không chút do dự.

Bởi vì có Chân thụ trợ giúp, hắn căn bản không cần lo lắng việc tiêu hao linh khí, có thể một mực chiến đấu.

Sự kết hợp giữa Chân thụ, cây thần tự nhiên và huyết mạch phong ma thật hoàn hảo!

Nhìn thấy Diệp Quân cầm kiếm đuổi theo, người phụ nữ váy đen cũng không ngăn cản, mà còn đi theo.

Ngăn cản ư?

Bà ấy sẽ không ngăn cản!

Giết!

Bà ấy muốn hắn giết cho sảng khoái, vui vẻ.

Xa xa, đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả nhìn thấy Diệp Quân đuổi theo sau, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

Hàng trăm người bị một thanh niên đuổi giết!

Nghĩ thôi cũng thấy xấu hổ!

Nhưng không có cách nào khác, bọn chúng đều không muốn liều mạng.

Trên thực tế, nếu tất cả bọn chúng đều không sợ chết, bước lên dẫn đầu thì cho dù Diệp Quân có huyết mạch phong ma trợ giúp cũng không thể đánh bại bọn chúng. Nhưng đáng tiếc bọn chúng đều sợ chết, không ai muốn hy sinh bản thân để giúp đỡ người khác!

Khi chiến đấu với Diệp Quân, mỗi người đều giở thủ đoạn, muốn người khác lao ra liều mạng chiến đấu, còn bản thân đứng bên cạnh hưởng lợi.

Đây cũng là nguyên nhân khiến Diệp Quân càng lúc càng chiến đấu dũng mãnh!

Bởi vì những người này đều không dám liều mạng, chúng đều sợ chết, muốn hy sinh người khác để bản thân được sống.

Kể cả lúc này, điều bọn chúng muốn cũng không phải liên thủ giết chết Diệp Quân, mà là chạy trốn, giao cho người khác tới xử lý.

Thường thì càng sống lâu con người càng ích kỷ và càng sợ chết.

Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác, đó là giờ phút này sau lưng Diệp Quân có một người phụ nữ... một kiếm tu còn đáng sợ hơn cả Diệp Quân!

Trong Tuế Nguyệt trường hà, Diệp Quân cầm thánh kiếm Hiên Viên điên cuồng đuổi theo, tốc độ của hắn tăng lên đến cực điểm.

Không lâu sau, trong Tuế Nguyệt trường hà lại có hơn mười thi thể của đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả.

Phía sau Diệp Quân, người phụ nữ váy đen vẫn đi theo, bà ấy không ra tay giúp đỡ, bởi vì lúc này đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đã bị giết tan tác, không có sức uy hiếp đặc biệt gì với Diệp Quân.

Cứ như vậy, Diệp Quân đuổi giết đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả nửa canh giờ...

Đúng lúc này, người phụ nữ đột nhiên dừng lại, bà ấy ngẩng đầu nhìn về phía cuối cùng của Tuế Nguyệt trường hà. Hàng lông mày đen nhíu lại, dường như phát hiện ra điều gì đó, khuôn mặt xinh đẹp nhất thời biến đổi: “Nhóc con, dừng lại...”

Vừa nói, bà ấy vừa rung chuyển, đuổi theo Diệp Quân.

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK