Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1471: Bầu bạn

Diệp Quân và Nạp Lan Ca rời khỏi Thanh Thành, hai người họ về tổng viện của thư viện Quan Huyên.

Trong tiểu viện, Diệp Quân nằm trên ghế, bên cạnh là Nạp Lan Ca, cô mặc một bộ váy màu đỏ nhạt, dung mạo tuyệt thế.

Nạp Lan Ca đang báo cáo cho Diệp Quân về sự phát triển của thư viện Quan Huyên trong những năm qua.

Diệp Quân vốn định phủi tay không làm, nhưng lần này Nạp Lan Ca không nuông chiều hắn nữa.

Bởi vì lúc Tần Quan rời đi đã dặn dò cô rằng Diệp Quân có thể không lo toan chuyện này, nhưng tất cả mọi chuyện hắn đều phải biết, để hắn có chừng mực.

Thật ra Tần Quan cũng biết rõ Diệp Quân không thể vướng vào những chuyện vặt vãnh này. Đối với thư viện Quan Huyên, Diệp Quân bây giờ là chỗ dựa vững chắc, thư viện không thể hỗn hoạn nổi, bởi vì các khía cạnh của thư viện Quan Huyên đã dần trưởng thành và có thể tự vận hành.

Đương nhiên phải có người xây dựng phương hướng và chính sách.

Trước đây tất cả mọi chuyện đều do Tần Quan làm, nhưng bây giờ, Tần Quan muốn Diệp Quân trở thành người lo liệu.

Diệp Quân cũng hiểu điều này.

Diệp Quân nằm trên ghế, yên lặng lắng nghe.

Vẻ mặt Diệp Quân dần trở nên nghiêm túc, bởi vì hắn phát hiện không biết từ lúc nào thư viện Quan Huyên đã nắm giữ hàng vạn vũ trụ và tinh vực.

Đơn giản mà nói, nơi mà hắn đi qua đều đã thuộc về vũ trụ Quan Huyên.

Hơn nữa Tần Quan cũng đã bắt đầu giới thiệu rộng rãi Quan Huyên Pháp ở các vũ trụ khác.

Quan Huyên Pháp dần trở thành luật pháp và quy tắc của vũ trụ.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Diệp Quân dần thêm phần nghiêm túc.

Bởi vì một khi Quan Huyên Pháp trở thành quy luật trong vũ trụ thì sau này sẽ phát sinh rất nhiều vấn đề, ví dụ như nếu Quan Huyên Pháp không công bằng, người dùng pháp không đúng thì Quan Huyên Pháp sẽ trở thành ác pháp, như vậy thì trật tự mới cũng trở thành trật tự xấu.

Vấn đề này rất nghiêm trọng.

Diệp Quân quay lại nhìn Nạp Lan Ca, Nạp Lan Ca cũng hiểu ý của Diệp Quân, lập tức nói: “Chúng ta có đội ngũ lớn mạnh đang không ngừng cải thiện Quan Huyên Pháp, không chỉ vậy, ở một số nơi đặc biệt, chúng ta còn định ra Quan Huyên Pháp đặc biệt.

Diệp Quân nhẹ nhàng nói: “Khi mở rộng Quan Huyên Pháp, chắc đã gặp phải rất nhiều vấn đề và khó khăn nhỉ?”

Nạp Lan Ca gật đầu: “Đúng vậy”.

Diệp Quân lắc đầu thở dài.

Lúc này hắn mới phát hiện việc thiết lập trật tự vũ trụ hoàn toàn mới không phải là điều mà một mình hắn có thể làm được.

Bởi vì việc này không chỉ dựa vào thực lực.

Nhà họ Dương dựa vào nền tảng và thực lực để đạt được như ngày hôm nay…

Nạp Lan Ca nói tiếp: “Còn một vấn đề nữa, đó là nội bộ thư viện bắt đầu xuất hiện các phe phái rồi”.

Diệp Quân nhìn Nạp Lan Ca: “Các phe phái ư?”

Nạp Lan Ca gật đầu.

Diệp Quân nói: “Muội nói đi”.

Nạp Lan Ca ngập ngừng nói.

Diệp Quân cười nói: “Nhà họ Nạp Lan cũng tính là một phe phái sao?”

Nạp Lan Ca khẽ gật đầu: “Đúng vậy”.

Diệp Quân im lặng.

Nạp Lan Ca liếc nhìn Diệp Quân, nói: “Bây giờ đại cục chia làm bốn phe, gồm tộc Nạp Lan, tộc Thiên Long, Chân vũ trụ còn lại là phe của một số thế lực ở Tuế Nguyệt trường hà, về phần những thế lực nhỏ, bọn họ cũng đã bắt đầu lập nhóm…”

Nói đến đây, trong mắt cô hiện lên vẻ lo lắng: “Mẹ từng nói mặc dù bây giờ thư viện Quan Huyên đã đoàn kết hơn nhưng nội bộ cũng bắt đầu xuất hiện nhiều vấn đề, một khi nhà họ Dương không có ai cai quản thì thư viện sẽ sụp đổ ngay lập tức, hơn nữa còn phá hủy toàn bộ vũ trụ”.

Diệp Quân nói: “Huynh đã lường trước được những vấn đề này, nhưng không ngờ chúng lại đến nhanh như vậy”.

Nạp Lan Ca nói: “Mấu chốt của vấn đề là thiết lập một trật tự hoàn toàn mới, đây là mục đích của nhà họ Dương, nhưng lại không phải là mục đích của tất cả các thế lực. Mục đích của bọn họ là đạt được nhiều lợi ích trong trật tự mới này”.

Diệp Quân gật đầu: “Đây cũng là điều bình thường”.

Nạp Lan Ca khẽ gật đầu: “Chúng ta cũng đang cố gắng cân bằng thế lực trong nội bộ thư viện, đồng thời phân chia lợi ích một cách công bằng…”

Cô nắm tay Diệp Quân: “Cho dù Quan Huyên Pháp có thực sự phổ biến thì nó cũng không thể cân bằng toàn bộ vũ trụ, càng không thể đứng ra giải quyết Vũ Trụ Kiếp. Muội từng hỏi mẹ những vấn đề này rồi, mẹ nói đến lúc đó để huynh giải quyết, chúng ta là vợ chồng, có một số vấn đề muội không hỏi huynh, nhưng không có nghĩa là muội không muốn biết…”

Diệp Quân nắm tay Nạp Lan Ca, cười nói: “Huynh cũng không muốn giấu muội, chỉ là có một số chuyện bây giờ nói ra không có ý nghĩa gì cả”.

Nạp Lan Ca gật đầu: “Muội hiểu”.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía xa: “Vũ Trụ Kiếp…”

Chân tỷ!

Lúc này, hắn nhớ tới người phụ nữ trấn áp Vũ Trụ Kiếp.

Lúc này hắn cũng ý thức được thì ra Vũ Trụ Kiếp trong vũ trụ này đáng sợ hơn nhiều so với Vũ Trụ Kiếp ở bên ngoài.

Bởi vì Vũ Trụ Kiếp nơi này đã bị trấn áp vô số lần.

Ác Đạo!

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, thời gian của hắn không còn nhiều nữa.

Nạp Lan Ca nhẹ nhàng hỏi: “Lúc nào huynh đi?”

Cô biết Diệp Quân sắp phải đi rồi.

Diệp Quân quay lại nhìn Nạp Lan Ca, cười nói: “Huynh ở cùng muội thêm một thời gian nữa”.

Nạp Lan Ca không từ chối, khẽ gật đầu nói: “Vâng”.

Diệp Quân ở thư viện bầu bạn với Nạp Lan Ca nửa tháng, trong nửa tháng này, hắn không tu luyện, ban ngày cùng Nạp Lan Ca làm việc, buổi tối ngủ cùng Nạp Lan Ca…
Chương 1472: Chém chết cô ta

Nửa tháng sau, Diệp Quân rời đi.

Ở cửa đại điện, Nạp Lan Ca ngẩng đầu nhìn đạo kiếm quang biến mất trên bầu trời, hồi lâu không nói gì.

Từ khi thành thân với Diệp Quân đến nay, đây là khoảng thời gian họ ở bên nhau lâu nhất.

Nếu có thể lựa chọn, cô vẫn hy vọng có thể trở thành một đôi tình nhân bình thường với Diệp Quân, bởi vì cô không có nhiều tham vọng về quyền lực.

Nhưng cô biết, thân phận của Diệp Quân khiến hắn không thể làm người bình thường.

Điều cô nên làm bây giờ là hỗ trợ thật tốt cho Diệp Quân.

Tựa như nghĩ tới điều gì đó, Nạp Lan Ca cúi đầu nhìn bụng mình đang lớn lên, cười nói: “Lần sau cha con trở về chắc là lúc con ra đời…”



Sau khi rời khỏi vũ trụ Quan Huyên, Diệp Quân đến tộc Thiên Long, sau đó dẫn Ngao Thiên Thiên đến Chân vũ trụ.

Trong Chân Thần Điện.

Có một cô gái đang xem giấy tờ.

Cô gái này mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, bụng hơi nhô lên.

Cô gái này là Từ Thụ.

Lúc này, Từ Thụ cảm nhận được điều gì đó, nàng ta ngẩng đầu nhìn ra cửa đại điện, không biết từ lúc nào đã có một người đàn ông đứng đó.

Người tới chính là Diệp Quân.

Nhìn thấy Diệp Quân, Từ Thụ cười nói: “Về rồi à?”’

Diệp Quân tiến vào, những người khác nhìn thấy Diệp Quân liền lui ra.

Bây giờ, Diệp Quân không chỉ là vua của vũ trụ Quan Huyên, mà còn là vua của Chân vũ trụ.

Diệp Quân đi tới trước mặt Từ Thụ, cười nói: “Đi dạo cùng ta đi”.

Từ Thụ gật đầu: “Được”.

Hai người rời khỏi Chân Thần Điện.

Từ Thụ nói: “Kể cho ta nghe chuyện lúc huynh ở ngoài đi”.

Diệp Quân cười nói: “Muội có thứ thú với chuyện này à?”

Từ Thụ gật đầu.

Diệp Quân nói: “Thật ra cũng không có gì để kể”.

Từ Thụ lườm Diệp Quân.

Diệp Quân bật cười, sau đó nói về những gì đã xảy ra trong thời gian qua.

Sau khi nghe xong, Từ Thụ nói: “Không ngờ vũ trụ lại rộng lớn như vậy, hơn nữa bên ngoài còn có rất nhiều nền văn minh mà chúng ta chưa biết tới”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta cũng rất bất ngờ”.

Từ Thụ nói: “Sau này huynh định tiếp tục ra ngoài mạo hiểm sao?”

Diệp Quân gật đầu.

Từ Thụ ngập ngừng rồi thôi.

Diệp Quân nắm lấy tay Từ Thụ, cười nói: “Ta hiểu ý của muội, bây giờ vũ trụ Quan Huyên đã lớn mạnh, đã đến lúc dừng lại ổn định thư viện, đúng không?”

Từ Thụ gật đầu: “Thư viện và Tiên Bảo Các gần như đã nắm vững trụ vũ và thế giới, nội bộ thư viện không ổn định lắm, còn có rất nhiều vấn đề…”

Diệp Quân nói: “Ta biết nhưng ta vẫn muốn ra ngoài xông pha, ngắm nhìn thế giới”.

Từ Thụ ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Cũng được, huynh ở lại thư viện cũng chẳng giúp được gì”.

Diệp Quân lườn: “Muội nói gì vậy chứ?”

Từ Thụ cười nói: “Chẳng phải mọi chuyện huynh đều đùn đẩy cho người khác sao?”

Diệp Quân cười nói: “Ta nghe nói Chân vũ trụ đã tự lập một phái?”

Từ Thụ gật đầu: “Không còn cách nào khác. Không chỉ Chân vũ trụ ta mà nội bộ thư viện đã bắt đầu phân phe phái, mỗi phe phái đều rất vững chắc, không từ thủ đoạn để tham gia nội các, muốn giành nhiều tiếng nói hơn… Vấn đề này huynh phải chú ý”.

Nói đến đây, nàng ta nhìn Diệp Quân: “Vấn đề này cần huynh giải quyết”.

Diệp Quân cười lớn: “Yên tâm đi, ta sẽ không đùn đẩy vấn đề này cho con trai ta giải quyết đâu”.

Cha có thể ‘gài bẫy’ con, nhưng hắn không muốn vậy.

Từ Thụ cũng gật đầu, thư viện Quan Huyên bây giờ đã không còn là thư viện Quan Huyên ban đầu nữa, đừng nói là con trai của Diệp Quân, mà ngay cả Diệp Quân cũng phải vật lộn để giải quyết những vấn đề này.

Diệp Quân hỏi: “Từ Nhu đâu?”

“Còn nhớ đến ta à?”

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng Diệp Quân.

Diệp Quân quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái cách đó không xa, nàng ta mặc một bộ váy màu vàng nhạt, nhẹ nhàng thanh nhã

Người tới chính là Từ Nhu.

Diệp Quân cười: “Sao có thể quên tỷ được chứ?”

Vừa nói hắn vừa đưa tay trái ra.

Từ Nhu nhìn tay trái của Diệp Quân: “Ngươi nằm mơ đi”.

Diệp Quân cười lớn rồi hỏi tiếp: “Từ Kính đâu?”

Từ Thụ đáp: “Từ Kính đi tu luyện rồi, bây giờ không biết ở đâu nữa”.

Diệp Quân hơi bất ngờ: “Đi tu luyện sao?”

Từ Thụ gật đầu: “Đi rất lâu rồi”.

Diệp Quân hơi lo lắng.

Từ Thụ cười nói: “Yên tâm đi, trên người tỷ ấy có bảo vật của Chân tỷ, người bình thường không thể đả thương tỷ ấy”.

Chân tỷ!

Nghe vậy, ba người cùng trầm mặc.

Diệp Quân nói: “Chúng ta đi tìm Chân tỷ”.

Từ Nhu và Từ Thụ đồng thanh nói: “Được”.

Diệp Quân cười lớn: “Đi thôi”.

Nói xong hắn dẫn theo hai cô gái biến mất tại chỗ.

Lần này, không chỉ đi thăm Chân tỷ, mà hắn còn muốn nhân tiện đấu với Ác Đạo.

Chết tiệt.

Có kiếm Thanh Huyên trong tay, chém chết cô ta.
Chương 1473: Sai lầm

Diệp Quân dẫn hai cô gái đến Kiếp Giới.

Vừa bước vào Kiếp Giới, Diệp Quân đã cảm nhận được uy lực đáng sợ.

Vũ Trụ Kiếp!

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, uy lực này mạnh hơn lúc đầu rất nhiều.

Vũ Trụ Kiếp này đúng là ngày càng mạnh thêm.

Sắc mặt Từ Thụ và Từ Nhu cũng vô cùng nghiêm trọng, bây giờ họ vẫn chưa vào khu vực trung tâm của Kiếp Giới nhưng uy lực đó đã đè ép khiến họ hơi nghẹt thở.

Lúc này Diệp Quân phất tay áo, kiếm ý lao ra, thoáng chốc uy lực đè ép trên người hai cô gái bị đẩy lùi.

Thấy thế Từ Nhu nhìn Diệp Quân, vẻ mặt khá phức tạp.

Bây giờ thực lực của Diệp Quân đã khiến nàng ta cảm thấy không thể nhìn thấu được.

Thực lực của tên này đã tăng đến mức đáng sợ.

Từ Thụ cũng hơi ngạc nhiên vì nàng ta không ngờ hiện giờ thực lực của Diệp Quân lại mạnh đến mức này.

Lúc này Diệp Quân bỗng nói: “Chúng ta đi thôi”.

Nói xong, ba người đi vào đến khu vực trung tâm ở đằng xa.

Không lâu sau, ba người nhìn thấy một lôi khu, đó là một lôi khu màu máu, trong lôi khu đó toát ra từng tia sấm chớp đáng sợ.

Sắc mặt Từ Thụ và Từ Nhu trở nên nghiêm trọng.

Diệp Quân nhìn lôi khu đó nói: “Ác Đạo, ra đi”.

Ầm!

Một tia sấm màu máu bỗng lao ra từ trong lôi khu đó, lao thẳng về phía ba người Diệp Quân.

Diệp Quân kéo hai cô gái ra phía sau, hắn bước đến trước vung kiếm lên.

Ầm!

Tia sấm màu máu đó bị nhát kiếm này của hắn ép buộc dừng lại.

Nhưng lúc này một bóng người bỗng lướt qua.

Ầm!

Kiếm quang bị phá tan, Diệp Quân chấn động lùi về sau cả ngàn trượng.

Một cô gái xuất hiện ở nơi mà Diệp Quân vừa đứng, cô gái mặc chiếc váy lôi màu đỏ máu, cả người toát ra từng uy lực sấm sét đáng sợ.

Ác Đạo.

Ác Đạo lạnh lùng nhìn Diệp Quân: “Có phải ngươi nghĩ ngươi lại giỏi rồi không?”

Diệp Quân khẽ cười: “Lại lần nữa nào”.

Nói xong hắn bỗng bước đến trước, một luồng sức mạnh khủng khiếp bao phủ lấy Ác Đạo.

Kiếm vực!

Ngay khi kiếm vực này xuất hiện, vô số kiếm quang lao ra.

Khuôn mặt Ác Đạo đầy vẻ khinh thường, cô ta phất tay áo, lôi quang đỏ máu bộc phát, thoáng chốc vô số kiếm quang bị vỡ tan, không chỉ thế, kiếm vực của Diệp Quân cũng bỗng vỡ nát .

Diệp Quân liên tục lùi về sau, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.

Thấy thế, Từ Thụ và Từ Nhu biến sắc.

Ác Đạo không ra tay nữa, cô ta lạnh lùng nhìn Diệp Quân sắc mặt trắng như giấy ở đằng xa, cười nhạo: “Có phải ngươi nghĩ ta chẳng được tích sự gì, có thể tùy ý gây khó dễ không?”

Diệp Quân lau máu ở khóe môi, cười nói: “Thì ra cách biệt giữa chúng ta không lớn đến thế”.

Thật ra mục đích của hắn rất đơn giản, muốn xem thử sự chênh lệch giữa hắn và Ác Đạo hiện giờ là thế nào, phải biết rằng khi lúc đầu đối mặt Ác Đạo, hắn chẳng thể đánh trả được một đòn.

Nhưng bây giờ Ác Đạo đã không còn khả năng giết hắn trong tích tắc.

Quan trọng nhất là hắn cũng không dùng hết sức.

Nghe Diệp Quân nói thế, Ác Đạo híp mắt lại, cô ta xòe bàn tay ra, một quả cầu giống như tia chớp đỏ máu xuất hiện trong bàn tay cô ta, sau đó cô ta đánh nó về phía Diệp Quân, ngay lập tức tia sấm đỏ máu đó biến thành một tia sét bay về phía Diệp Quân.

Uy lực chứa trong huyết lôi đó lập tức lan ra khắp Kiếp Giới, cực kỳ khủng khiếp.

Lúc này Diệp Quân bỗng bước đến trước, sau đó đâm một nhát kiếm.

Ầm!

Nhát khiến này khiến sấm sét đỏ máu đó nứt ra.

Vì lần này Diệp Quân dùng đến kiếm Thanh Huyên.

Ánh mắt Diệp Quân lóe lên tia lạnh lùng, tay phải cầm kiếm xoay một vòng.

Ầm!

Tia sấm đỏ máu đó lập tức nổ tung, nhưng ngay sau đó một tàn ảnh lao đến trước mặt hắn.

Vèo!

Kiếm quang và lôi quang bị phá tan, Diệp Quân lùi về sau cả ngàn trượng, khi hắn dừng lại lôi quang lại đánh về phía hắn lần nữa.

Diệp Quân cầm kiếm chém một nhát, lôi quang lao đến.

Ầm!

Kiếm quang bị phá tan, Diệp Quân lại lùi về sau, lần này hắn lùi ra xa cách đó cả vạn trượng.

Vừa dừng lại, khóe môi hắn xuất hiện dòng máu.

Ác Đạo không tiếp tục ra tay, cô ta lạnh lùng nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, mặt đầy vẻ khinh thường: “Vẫn còn một món thần vật”.

Lúc này Từ Nhu xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, nàng ta trầm giọng nói: “Không sao chứ?”

Diệp Quân lau vết máu bên khóe miệng, mỉm cười nói: “Không sao”.

Từ Nhu hơi bất mãn: “Còn không sao à?”

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn Ác Đạo ở phía xa, cười nói: “Ta biết thực lực của cô ta rồi”.

Thực lực của Ác Đạo trước mặt chắc chắn mạnh hơn cường giả chín phần thần tính bình thường, nhưng lại yếu hơn Độc Khai Nhất Đạo.

Nhưng thực lực Ác Đạo lại không ngừng tăng lên.

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân bỗng nói: “Cô biết Thần Nhất không?”

Thần Nhất!

Ác Đạo nhíu mày.

Diệp Quân nhìn Ác Đạo: “Bây giờ ta là người truyền thừa của Thần Nhất”.

Hắn vẫn không quên Ác Đạo trước mặt này từng là người thuộc Thần Điện.

Khuôn mặt Ác Đạo không cảm xúc: “Liên quan quái gì đến ta?”

Diệp Quân lặng thinh.

Quả nhiên cô ta vẫn không thừa nhận.

Ác Đạo bỗng nhắm mắt lại: “Thầy, cuối cùng vẫn sai lầm rồi”.
Chương 1474: Gặp lại Chân tỷ

Diệp Quân nhìn Ác Đạo: “Lúc đầu có ông ấy ở đây, có phải trật tự của vũ trụ Thần Nhất rất tốt không?”

Ác Đạo nhìn Diệp Quân: “Nhưng sau khi ông ấy đi thì sao? Thần Điện trở thành như thế nào? Vũ trụ Thần Nhất lại biến thành bộ dạng gì?”

Diệp Quân lặng thinh.

Ác Đạo nói tiếp: “Vạn vật không ngừng tranh đoạt vũ trụ, họ vì muốn mạnh hơn, sống càng lâu hơn, nhưng bản chất vũ trụ đáng chết thế sao?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ta nghĩ chuyện này có thể giải quyết bằng cách khác”.

Ác Đạo mỉa mai nói: “Còn có biện pháp giải quyết khác sao? Ngươi xem thường lòng tham và ác tính của loài người các ngươi rồi, ngươi có biết tại sao ta tồn tại không? Vì sự tham lam và hung ác của loài người các ngươi nên mới có ta. Các ngươi có thể tạm thời trấn áp ta nhưng các ngươi không thể ngăn được lòng tham và sự xấu xa của con người”.

Từ Nhu bỗng nói: “Ngươi muốn hủy diệt vạn vật, vạn vật nhất định không để bị ngươi hủy diệt, cho nên chúng ta cũng không cần đắn đo vấn đề này vì không có đúng sai, chỉ là vấn đề lập trường thôi”.

Ác Đạo nhìn Từ Nhu: “Các ngươi sẽ gieo gió gặt bão, không có một vũ trụ nào có thể tồn tại mãi mãi, đây là luân hồi, là nguyên tắc tối thượng của vũ trụ, cho dù là thầy năm đó cũng không thể giải quyết được vấn đề này”.

Diệp Quân bỗng cười nói: “Ác Đạo, chúng ta sẽ nói về vấn đề này sau, hôm nay bọn ta đến đây là muốn gặp Chân tỷ”.

Chân Thần!

Nghe Diệp Quân nói thế, sắc mặt Ác Đạo trở nên hung tợn: “Cút!”

Ầm!

Cô ta vừa dứt lời, từng uy lực sấm chớp đáng sợ cuộn trào ra từ trong người cô ta.

Thấy thế Diệp Quân biến sắc, cô ta nổi điên cái gì vậy chứ?

Hắn không dám khinh suất, cầm kiếm Thanh Huyên kiếm vung lên, kiếm quang lần lượt hiện ra, thế nhưng những luồng kiếm quang này của hắn không ngăn được lôi quang đó, vừa chạm vào đã bị đánh cho tan tác.

Ngay khi Diệp Quân và Ngao Thiên Thiên dung hợp, đồng thời kích hoạt huyết mạch, một sức mạnh bí ẩn bỗng xuất hiện, sau đó vô số lôi quang lập tức bị trấn áp.

Ác Đạo xoay người, gằn giọng nói: “Chân Thần”.

Không ai đáp lời.

Ác Đạo nổi giận một hồi, lạnh lùng nhìn Diệp Quân, sau đó xoay người biến mất.

Diệp Quân nhìn đằng xa, Chân tỷ không xuất hiện.

Diệp Quân nói: “Chân tỷ?”

Không ai đáp lời.

Diệp Quân nói tiếp: “Chân tỷ?”

Vẫn không có ai đáp lời.

Vẻ mặt Diệp Quân khá phức tạp, sau đó thấp giọng thở dài: “Nếu Chân tỷ đã không muốn gặp chúng ta, vậy đi thôi”.

Nói xong hắn kéo hai cô gái định rời đi.

Lúc này Từ Nhu lắc đầu khẽ cười: “Chiêu này của ngươi không có tác dụng với Chân tỷ”.

Diệp Quân: “…”

Từ Nhu nhìn đằng xa, khẽ nói: “Chân tỷ, ra đây gặp chút đi”.

Vẫn không ai đáp lời.

Từ Nhu đang định lên tiếng, ngay lúc này thời không cách đó không xa bỗng rung lên, ngay sau đó một cô gái chậm rãi bước ra.

Một chiếc váy dài trắng tuyết, phong thái tuyệt đỉnh.

Từ Chân!

Nhìn Từ Chân chậm rãi bước đến trước mặt mình, từng cảnh tượng trước quá khứ đột nhiên hiện lên trong tâm trí Diệp Quân.

Từ Chân nhìn ba người trước mặt, nở nụ cười xinh đẹp: “Đã lâu không gặp”.

Từ Nhu và Từ Thụ lập tức chạy đến trước mặt Từ Chân, sau đó ôm chặt lấy cô ta.

Từ Chân cũng nhẹ nhàng ôm lấy hai người, trong mắt đầy vẻ yêu chiều.

Một lúc sau, Từ Nhu và Từ Thụ lùi sang một bên, sau đó nhìn Diệp Quân, Diệp Quân chậm rãi bước đến trước mặt Từ Chân, mỉm cười: “Chân tỷ”.

Từ Chân bỗng giơ tay ra vuốt ve gương mặt Diệp Quân, mỉm cười nói: “Trưởng thành rồi”.

Vẫn dịu dàng như thế.

Diệp Quân nắm lấy tay Từ Chân, mỉm cười nói: “Chân tỷ, thật xin lỗi, vẫn cần tỷ chờ một thời gian nữa…”

Từ Chân gật đầu, mỉm cười: “Không sao”.

Diệp Quân khẽ nói: “Ở đây chắc là rất nhàm chán nhỉ?”

Từ Chân nắm lấy tay Diệp Quân, cười nói: “Đi một lát với Chân tỷ”.

Diệp Quân gật đầu.

Từ Chân kéo Diệp Quân đi về phía khu vực Lôi Kiếp ở đằng xa.

Vừa đi được mấy bước, như nghĩ đến điều gì, Từ Chân bỗng quay đầu nhìn Từ Nhu và Từ Thụ: “Các muội còn ngây ra đó làm gì? Cùng đi đi”.

Hai cô gái kia hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười, vội đi theo.

Từ Chân dẫn ba người Diệp Quân đi về phía lôi khu trung tâm, càng đến gần lôi khu đó, uy lực đó càng khủng khiếp.

Vẻ mặt Diệp Quân dần trở nên nghiêm trọng, uy lực đáng sợ trong lôi khu đó khiến hắn cảm nhận được khí tức chết chóc.

Nguy hiểm!

Chưa từng mãnh liệt như lúc này.

Từ Thụ bỗng nói: “Chân tỷ, đây là Kiếp đó à?”

Từ Chân khẽ gật đầu: “Kiếp này bị ta trấn áp rất nhiều lần, uy lực của nó liên tục chất biến, nếu nó nổ tung… bây giờ các vũ trụ đã được khám phá chắc đều không thể thoát khỏi”.

Diệp Quân trầm giọng nói: Có cách nào khác có thể khiến nó biến mất không? Chẳng hạn như xóa sạch…”

Từ Chân lắc đầu: “Không thể, vì nó bắt nguồn từ chúng sinh nên không thể tiêu diệt…”

Nói đến đây cô ta nhìn Diệp Quân cười nói: “Dẫn cậu đến đây là muốn để cậu trải nghiệm một lần Kiếp, một lần Kiếp rất đáng sợ, cậu có sợ không?”

Diệp Quân nắm tay Từ Chân, nghiêm túc nói: “Đối với ta, gặp được tỷ, còn yêu tỷ, đây mới là kiếp đáng sợ nhất mà ta gặp phải trong đời, vì cả đời này ta sẽ không bao giờ có thể vượt qua được kiếp này…”

Ba cô gái: “…”
Chương 1475: Khích tướng

Nghe Diệp Quân nói vậy, Từ Chân bỗng bật cười ha hả.

Từ Nhu lườm Diệp Quân, tên này ngày càng biết cách nói lời ngon ngọt.

Từ Thụ nhìn Diệp Quân, mỉm cười dịu dàng.

Từ Chân kéo Diệp Quân ra xa, cười nói: “Đừng ba hoa nữa, kiếp nạn lần này của cậu là Chúng Sinh Kiếp”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Chúng Sinh Kiếp?”

Từ Chân gật đầu: “Chính là kiếp bắt nguồn từ chúng sinh”.

Vừa nói mọi người vừa tiến đến gần lôi khu.

Từ Chân phất tay áo, lôi uy bao phủ Từ Thụ và Từ Nhu chợt biến mất, nhưng lôi uy trên người Diệp Quân vẫn còn.

Nhưng lúc này, hắn đã rất mất sức, bởi vì sức mạnh của hắn đã không thể chống đỡ nổi lôi uy đó.

Từ Chân kéo Diệp Quân đến trung tâm lôi khu: “Vũ Trụ Kiếp này bắt nguồn từ chúng sinh, vì vậy gọi là Chúng Sinh Kiếp, bây giờ ta muốn cậu trải nghiệm Chúng Sinh Kiếp trước”.

Cô ta chợt dừng lại, sau đó quay sang nhìn Diệp Quân: “Đoạn đường tiếp theo, cậu phải tự mình đi”.

Tự đi!

Diệp Quân im lặng một lúc rồi chậm rãi bước vào lôi khu.

Vừa đi được vài bước, hắn đã cảm nhận được một sức ép đáng sợ, sức ép đó như ngọn núi đè xuống hắn.

Diệp Quân nắm chặt hai tay, vẻ mặt nghiêm nghị.

Thực lực bây giờ của hắn có thể nói là vô địch khi đối đầu với cường giả dưới chín phần thần tính, nhưng giờ phút này, sức ép kia khiến hắn không thể chống đỡ nổi.

Sau khi bước thêm vài bước, hắn phát hiện cơ thể mình đã không chịu nổi.

Không thể di chuyển nữa!

Diệp Quân nhắm mắt lại, kiếm ý vô địch trong cơ thể hắn không ngừng tuôn ra, chống lại đạo lôi uy kia.

Nhưng hắn bất ngờ phát hiện ra kiếm ý của hắn đang chống lại lôi uy đã bắt đầu tiêu tan.

Diệp Quân hơi bất ngờ.

Từ sau khi kiếm ý vô địch nhập thần tính, hầu như không có ngoại lực nào có thể phá hủy, nhưng giờ phút này, kiếm ý của hắn lại không thể chống lại lôi uy.

Diệp Quân lại thi triển kiếm vực, nhưng cũng giống như kiếm ý, kiếm vực vừa xuất hiện đã chậm rãi tiêu tan.

Diệp Quân quay lại nhìn Từ Chân, Từ Chân cười nói: “Tiếp tục đi”.

Diệp Quân trầm mặc một lúc rồi tiếp tục dùng kiếm ý chống lại lôi uy.

Mặc dù vẫn bị phá hủy, nhưng Diệp Quân vẫn không bỏ cuộc, thử đi thử lại hết lần này đến lần khác.

Ba người Từ Chân đứng từ xa im lặng quan sát.

Từ Nhu đi đến bên cạnh Từ Chân, nhẹ nhàng nói: “Chân tỷ, xem ra thực lực bây giờ của hắn vẫn chưa đủ mạnh để chống lại lôi uy nơi này…”

Từ Chân khẽ gật đầu: “Chính vì vậy cậu ta mới cần tu luyện”.

Từ Nhu nói: “Kiếm ý?”

Từ Chân cười nói: “Đúng vậy.

Từ Nhu gật đầu, không nói gì nữa.

Phía xa, kiếm ý của Diệp Quân lại bị lôi uy phá hủy, điều này khiến hắn trở nên hơi cáu kỉnh.

Nhưng ngay sau đó, hắn cố gắng bình tĩnh lại, nhìn từ góc độ khác, lôi uy ở đây chẳng phải là cơ hội cho hắn sao?

Cơ hội!

Đây là cơ hội tốt để tu luyện kiếm ý và bản thân.

Nghĩ vậy, Diệp Quân bình tĩnh lại, hắn không tùy ý phóng kiếm ý nữa mà bắt đầu nghiên cứu lôi uy này.

Thấy vậy, Từ Chân khẽ nhếch môi cười.

Từ Nhu cũng hơi bất ngờ, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ hắn đã trưởng thành hơn trước rồi”.

Từ Chân khẽ gật đầu: “Trải nghiệm nhiều rồi ắt sẽ trưởng thành”.

Từ Nhu quay sang nhìn Từ Chân: “Chân tỷ, ta luôn có một câu hỏi, tại sao tỷ lại thích hắn…”

Phụ nữ luôn thích người mạnh mẽ hơn mình.

Mà thực lực ban đầu của Diệp Quân lại thua xa Từ Chân.

Từ Chân hỏi ngược lại: “Vậy tại sao lúc đầu muội lại thích cậu ta?”

Từ Nhu cười nói: “Ta hỏi trước, tỷ phải trả lời ta trước”.

Từ Chân lắc đầu cười: “Ta luôn cảm thấy sự phù hợp giữa nam nữ rất đơn giản, không cần nghĩ quá nhiều về các yếu tố bên ngoài, nếu muội thích một người, còn phải nghĩ xem người đó có thực lực hay không… thì chẳng phải rất vô nghĩa sao? Dù sao cậu ta cũng không mạnh bằng ta, ha ha…”

Từ Nhu lườm Từ Chân: “Tỷ vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta”.

Từ Chân cười nói: “Nói đơn giản thì cùng nhau vui vẻ là được”.

Từ Thụ nói: “Thật ra, tỷ tỷ cũng không tính là yêu huynh ấy”.

Từ Nhu nhìn Từ Thụ, Từ Thụ nhìn Từ Chân: “Ban đầu tỷ tỷ không chống cự huynh ấy chắc là vì huynh ấy là người của chúng ta, nên đại tỷ coi huynh ấy như người của mình, về sau đại tỷ không nghĩ nhiều nữa, bởi vì trong lòng đại tỷ, tình yêu chỉ là một loại cảm xúc, trải qua hay không đều được…”

Nàng ta nhìn Từ Chân với vẻ mặt phức tạp: “Đơn giản mà nói, đại tỷ đã tu luyện thần tính, vì vậy coi tình cảm như vật ngoài thân, phải không?”

Nghe vậy, Từ Nhu hơi bất ngờ, nàng ta quay lại nhìn Từ Chân, những năm qua, nàng ta phát hiện mình đã bỏ qua câu hỏi này”.

Đó là vì từ đầu Từ Chân đã tu luyện thần tính.

Người tu luyện thần tính chắc chắn sẽ xem nhẹ một vài chuyện.

Từ Chân nắm lấy tay Từ Thụ, cười nói: “Bây giờ muội cũng học được cách sử dụng mánh khóe khích tướng này rồi”.

Từ Thụ im lặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK