Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 681: Còn thích hai người nữa?

Bên ngoài điện.

Tộc trưởng tộc Thiên Long bước đến trước mặt Ngao Thiên Thiên, nhìn Ngao Thiên Thiên giàn giụa nước mắt, lão đau lòng nói: “Thiên Thiên”.

Ngao Thiên Thiên lắc đầu, sau đó biến thành tia sáng bay đi.

Lúc này Diệp Quân bước ra.

Tộc trưởng tộc Thiên Long nhìn Diệp Quân, đè nén xúc động muốn ra tay đánh người.

Mẹ nó!

Con gái ông đây chết bao nhiêu lần vì ngươi, bây giờ lại rơi vào kết cục này, đúng là bắt nạt người ta quá đáng. Nếu tên này không phải là con trai của Kiếm Chủ Nhân Gian, không phải là vua của vũ trụ Quan Huyên thì lão sẽ nuốt sống tên không có mắt nhìn này.

Tộc trưởng tộc Thiên Long nổi giận, rồi thấp giọng thở dài: “Diệp viện trưởng, Thiên Thiên đã chết bao lần vì ngươi, nó không tốt chỗ nào chứ? Nó... thật sự rất thích ngươi... thôi vậy. Là do tộc Thiên Long bọn ta không thể trèo cao, xin viện trưởng đừng đến trêu chọc nó nữa”.

Nói rồi lão xoay người bỏ đi.

Diệp Quân đứng đó hồi lâu rồi cũng xoay người đi.

Trong một tinh không, Diệp Quân sải bước đi không mục đích.

Lúc này một giọng nói bỗng vang lên: “Tiểu sư đệ”.

Diệp Quân quay đầu lại nhìn, có một cô gái đứng ở cách đó không xa, chính là Nam Lăng Nhất Nhất.

Hôm nay Nam Lăng Nhất Nhất mặc một chiếc váy hình sông nước, hai tay cô ấy để ở sau lưng, nhìn Diệp Quân, khuôn mặt rạng rỡ nụ cười.

Diệp Quân bước đến trước mặt Nam Lăng Nhất Nhất, cười nói: “Nhất Nhất sư tỷ”.

Nam Lăng Nhất Nhất oán trách: “Về rồi cũng không đến tìm gặp ta?”

Diệp Quân cười nói: “Đang định đi tìm tỷ đây”.

Nam Lăng Nhất Nhất cười nói: “Thật à?”

Diệp Quân gật đầu: “Thật mà”.

Nam Lăng Nhất Nhất chớp mắt: “Có phải đệ đã đến tộc Thiên Long không?”

Diệp Quân ngạc nhiên.

Nam Lăng Nhất Nhất nói: “Nhìn đệ buồn bực không vui, sao nào, chưa làm hòa với Thiên Thiên cô nương à?”

Diệp Quân gật đầu.

Nam Lăng Nhất Nhất lắc đầu: “Đệ là một tên ngốc”.

Diệp Quân nhìn Nam Lăng Nhất Nhất, khó hiểu.

Nam Lăng Nhất Nhất nhìn Diệp Quân đầy vẻ khó hiểu trước mặt, cô ấy thấp giọng thở dài: “Thiên Thiên cô nương thích đệ, đệ biết không?”

Diệp Quân gật đầu.

Nam Lăng Nhất Nhất lại nói: “Nhưng đệ lại kết hôn với Nạp Lan cô nương”.

Diệp Quân không nói gì.

Nam Lăng Nhất Nhất nhìn Diệp Quân: “Bây giờ đệ đi tìm cô ta, đệ bảo cô ta đối mặt với đệ thế nào? Lẽ nào muốn cô ta nói cho đệ rằng Diệp Quân công tử, không sao cả, ta sẵn sàng làm vợ hai của ngươi?”

Diệp Quân không nói gì.

Nam Lăng Nhất Nhất cười nói: “Với tính cách của đệ, chắc chắn cũng không nói được mấy lời này, mà cô ta thấy đệ im lặng chắc chắn chỉ càng nghĩ càng tức, sẽ không vui vẻ với đệ được rồi”.

Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Vậy tỷ nghĩ ta nên làm thế nào?”

Nam Lăng Nhất Nhất cười nói: “Vậy đệ phải nói cho ta biết suy nghĩ thật của đệ”.

Diệp Quân hơi khó hiểu: “Suy nghĩ thật ư?”

Nam Lăng Nhất Nhất nghiêm túc nói: “Đúng thế, đệ có thích Thiên Thiên cô nương không?”

Diệp Quân sửng sốt.

Nam Lăng Nhất Nhất bỗng giơ ngón tay lên chỉ vào Diệp Quân, khẽ quát: “Không cho phép trốn tránh, thành thật nói cho ta biết”.

Diệp Quân không do dự gật đầu.

Nam Lăng Nhất Nhất lại nói: “Đệ thích Thiên Thiên cô nương, sau đó lại thích Nạp Lan cô nương, có phải không?”

Vẻ mặt Diệp Quân hơi mất tự nhiên, hình như mình rất tệ, đều trách cha và ông nội quá đào hoa nên di truyền sự đào hoa này cho mình.

Kiếm Chủ Thanh Sam: “…”

Kiếm Chủ Nhân Gian: “…”

Nam Lăng Nhất Nhất cười nói: “Đệ thích Thiên Thiên cô nương nhưng lại sợ Nạp Lan cô nương không vui, cho nên đệ do dự, cảm thấy khó xử, thế là đệ tạm thời trốn tránh, không nghĩ tới vấn đề tình cảm”.

Diệp Quân thở dài: “Nhất Nhất sư tỷ, tỷ đi guốc trong bụng ta rồi”.

Nam Lăng Nhất Nhất lại nói: “Ngoài Thiên Thiên cô nương, đệ còn thích cô nương nào nữa không?”

Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Chuyện này…”

Nam Lăng Nhất Nhất nói: “Tịch Huyền cô nương?”

Diệp Quân gật đầu.

Nam Lăng Nhất Nhất hỏi: “Còn nữa không?”

Diệp Quân suy ngẫm nói: “Còn hai người nữa”.

Nam Lăng Nhất Nhất lập tức hỏi: “Ai?”

Diệp Quân vội lắc đầu: “Không không, không nói chuyện này nữa”.

Nam Lăng Nhất Nhất bỗng nói: “Có phải đệ từng nghĩ cùng chung sống với các cô nương mà đệ thích thì mọi người sẽ hòa thuận không?”

Diệp Quân mỉm cười: “Chuyện này…”

Nam Lăng Nhất Nhất nói: “Đàn ông bình thường chắc chắn đều có suy nghĩ này, nhưng…”

Cô ấy vừa nói vừa nhấc chân lên, tay phải bóp mặt Diệp Quân: “Tiểu sư đệ, đệ đúng là gã đàn ông đểu số một vũ trụ Quan Huyên”.

Diệp Quân không dám cãi lại, để mặc cô ấy nắn bóp, dù sao da mặt của hắn cũng dày, không sợ đau.

Nam Lăng Nhất Nhất rút tay về, sau đó nghiêm túc nói: “Tiểu sư đệ, đệ cứ do dự không dứt khoát với chuyện tình cảm như thế là không được, vì đệ có thực lực, có nhan sắc, có thân phận lớn, có tiền, tính tình lại tốt, thế nên rất dễ hấp dẫn các cô gái. Trường hợp này, đệ lại thiếu quyết đoán trong chuyện tình cảm, sau này chắc chắn sẽ làm tổn thương trái tim của nhiều người hơn”.

Diệp Quân thở dài.

Nam Lăng Nhất Nhất khẽ nói: “Con gái một khi đã rung động thì rất ác nghiệt, đệ chẳng sao cả nhưng có thể các cô ấy sẽ cô đơn cả đời…”

Cô ấy vừa nói vừa nhìn Diệp Quân nói: “Đệ hiểu không?”

Diệp Quân gật đầu: “Sau này ta gặp phụ nữ thì sẽ cách thật xa”.

Nam Lăng Nhất Nhất bật cười: “Đệ nghĩ cô gái nào gặp đệ cũng sẽ thích đệ sao? Đệ mơ tưởng quá đấy”.

Diệp Quân khẽ cười, sau đó nói: “Nhất Nhất sư tỷ, nói chuyện với tỷ, ta vui hơn nhiều rồi”.

Nam Lăng Nhất Nhất cười nói: “Vậy sau này đệ có thể thường xuyên đến tìm ta”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Dường như nghĩ đến điều gì đó, hắn lại nói: “Tỷ vẫn chưa nói ta nên giải quyết chuyện này thế nào?”

Nam Lăng Nhất Nhất cười nói: “Nếu đã thích thì đều cưới thôi”.

Diệp Quân sửng sốt.

Nam Lăng Nhất Nhất nói: “Đệ không cưới họ thì họ sẽ có hai kết cục, một là cô đơn cả đời, đây là kết cục đệ muốn nhìn thấy sao?”

Diệp Quân lắc đầu.

Nam Lăng Nhất Nhất lại nói: “Hai là các cô ấy sẽ tốn rất rất nhiều thời gian để quên đệ, sau đó gả cho người đàn ông khác, đệ muốn nhìn thấy thế không?”

Diệp Quân lắc đầu.

Nam Lăng Nhất Nhất cười nói: “Thế nên đệ còn sự lựa chọn khác à?”

Diệp Quân im lặng.

Nam Lăng Nhất Nhất hỏi: “Ngoài Tịch Huyền và Thiên Thiên cô nương, đệ còn thích hai cô nương nữa, vậy hai người đó là ai?”

Diệp Quân cười nói: “Tỷ rất muốn biết sao?”

Nam Lăng Nhất Nhất gật đầu.

Diệp Quân cúi người nói nhỏ bên tai Nam Lăng Nhất Nhất.

Cả người Nam Lăng Nhất Nhất cứng đờ…


Chương 682: Đùa với lửa

Dứt lời, Diệp Quân bỗng kéo tay Nam Lăng Nhất Nhất, hắn đặt một cuốn sách cổ vào trong bàn tay hơi cứng nhắc của Nam Lăng Nhất Nhất: “Đây là cuốn thần thuật mà Chân Thần biên soạn, khác với những gì chủ nhân bút Đại Đạo viết, rất có ích cho tỷ”.

Nói rồi hắn khẽ cười, sau đó xoay người đi.

Lúc này Nam Lăng Nhất Nhất run giọng nói: “Tiểu sư đệ, những lời đệ vừa nói là thật sao?”

Diệp Quân gật đầu.

Nam Lăng Nhất Nhất bỗng bật cười, nhưng một lúc sau lại đột nhiên rơi nước mắt mà lòng lại cảm thấy vô cùng vui mừng.



Diệp Quân đến U Minh Điện nhưng không gặp được Tịch Huyền, hỏi ra mới biết Tịch Huyền đã đến hệ Ngân Hà vào ngày hắn kết hôn.

Hệ Ngân Hà!

Diệp Quân đứng trước cổng U Minh Điện một lúc lâu, sau đó mới xoay người đi.

Sau khi về đến Chân Thần Điện, hắn lập tức giao Thuật Thượng Cổ Thần Khôi cho Nạp Lan Ca.

Muốn luyện chế Thượng Cổ Thần Khôi này thì chỉ có Tiên Bảo Các mới có khả năng tài chính này.

Sau khi có được Thượng Cổ Thần Khôi, Nạp Lan Ca lập tức dặn dò người bên dưới bảo người bắt đầu đi tìm nguyên liệu.

Luyện chế hình nộm Đại Đế.

Diệp Quân đi tìm Nhị Nha và Tiểu Bạch, lần này hắn đến tìm Nhị Nha là mong Nhị Nha giúp hắn cải thiện thể xác.

Nếu thể xác có thể lên một tầng cao mới, uy lực thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm của hắn cũng có thể được tăng lên lần nữa.

Mặc dù trước đó đánh nhau với Huyền Đế, cả hai đều tổn thất nhưng hắn biết đó là vì đối phương đã áp chế cảnh giới của mình, nếu đối phương không áp chế cảnh giới thì với thực lực hiện giờ của hắn, còn lâu mới có thể là đối thủ Mệnh Vận Đại Đế.

Cách biệt vẫn rất lớn.

Trong tinh không, Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, trên vai cô bé là Tiểu Bạch.

Nhị Nha nhìn Diệp Quân, cười nói: “Muốn cải thiện thể xác hả?”

Diệp Quân gật đầu.

Nhị Nha hỏi: “Có lợi ích gì không?”

Diệp Quân đã có chuẩn bị trước, hắn lấy một chiếc nhẫn ra đặt vào tay Nhị Nha, trong chiếc nhẫn đều là kẹo hồ lô.

Nhị Nha nhếch môi, cô bé sờ vào cơ thể Diệp Quân, sau đó nói: “Rất cường tráng nhưng vẫn chưa đủ”.

Diệp Quân hơi khó hiểu: “Cái gì không đủ?”

Nhị Nha nói: “Không đủ mạnh, bây giờ ngươi vẫn không thể chịu được máu của ta”.

Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Không đến nỗi thế chứ?”

Nhị Nha kiễng chân lên vỗ vai Diệp Quân: “Cháu trai, ngươi còn quá non trẻ”.

Diệp Quân sầm mặt, hắn do dự một lúc, sau đó nói: “Nhị Nha cô nương, ngươi có thể gọi ta là Diệp Quân hoặc Tiểu Quân”.

“Tiểu Quân?”

Nhị Nhã khẽ gật đầu: “Được rồi, cháu trai”.

Diệp Quân cạn lời.

Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, sau đó nói: “Cơ thể ngươi vẫn chưa đủ mạnh, nếu hấp thụ máu của ta sẽ không chịu nổi”.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Bây giờ cơ thể ta đã rất mạnh rồi”.

Nhị Nha bình tĩnh nói: “Ta thử xem?”

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Nhị Nha đánh một quyền vào ngực Diệp Quân.

Bốp!

Diệp Quân bỗng chốc văng ra xa cả ngàn vạn trượng, vừa dừng lại cơ thể hắn đã nứt toác, máu bắn tung tóe.

Diệp Quân ngơ ngác.

Nhị Nha nhìn Diệp Quân: “Ta vẫn chưa đánh hết sức”.

Diệp Quân cười khổ, sức mạnh của Nhị Nha cô nương quả thật khá đáng sợ, nếu cô bé đánh hết sức, chỉ sợ mình sẽ bị một đòn này làm cho tan nát.

Nhị Nha lại nói: “Đi thôi, dẫn ngươi đến một nơi”.

Nói rồi cô bé xoay người đi.

Diệp Quân vội vàng đi theo.

Không lâu sau, Nhị Nha dẫn Diệp Quân đến một tinh không yên tĩnh, cô bé xoay người nhìn Diệp Quân: “Muốn cải thiện thể xác sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Nhị Nhã cong môi cười: “Có một cách, ngươi có muốn thử không?”

Diệp Quân hỏi: “Cách gì?”

Nhị Nha nghiêm túc nói: “Chịu đánh”.

Để người khác đánh mình!

Diệp Quân sửng sốt.

Nhị Nha cười nói: “Để bị đánh là cách nâng cao thể xác tốt nhất, ngươi đánh với ta không chỉ có thể làm cơ thể mạnh hơn mà còn có thể nâng cao kiếm đạo của ngươi”.

Diệp Quân do dự một lát, sau đó hỏi: “Thật sao?”

Nhị Nha nghiêm túc nói: “Thật chứ! Không tin, ngươi có thể hỏi Tiểu Bạch”.

Diệp Quân nhìn Tiểu Bạch, Tiểu Bạch chớp mắt, lúc này Nhị Nha bỗng đưa cho nó một cây kẹo hồ lô, Tiểu Bạch vội gật đầu.

Diệp Quân im lặng một lúc rồi nói: “Vậy thì đánh đi”.

Hắn vẫn tin Nhị Nha.

Dù sao cũng là tiên tổ của ác thú, chắc không đến nỗi gạt hắn.

Thấy Diệp Quân đồng ý, Nhị Nha cong môi lên nở nụ cười hệt như ác ma.

Thấy Nhị Nha cười như thế, Diệp Quân cảm thấy hơi rét run, đang định nói gì đó thì Nhị Nha đã lao đến chỗ hắn.

Rầm!

Diệp Quân còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh văng ra xa…



Chân vũ trụ.

Trước Chân Thần Điện, Tả tướng và Từ Nhu đi song song với nhau.

Tả tướng nói: “Nền văn minh Vĩnh Sinh sắp ra tay rồi”.

Từ Nhu gật đầu: “Ta biết”.

Tả tướng nhìn Từ Nhu: “Chúng sắp chém giết lẫn nhau, lúc đó Chân vũ trụ có thể ngồi không đắc lợi”.

Từ Nhu lắc đầu: “Nền văn minh Vĩnh Sinh có thể bị tiêu diệt nhưng vũ trụ Quân Huyên thì không được”.

Tả tướng khó hiểu: “Tại sao?”

Từ Nhu cười nói: “Thanh niên đó, có thể đánh hắn, bắt nạt hắn nhưng không thể giết hắn, mặc dù cha, cô và ông nội của hắn muốn hắn tự mình trưởng thành nhưng điều kiện tiên quyết là không thể giết hắn, nếu muốn giết hắn thật, họ sẽ không mặc kệ. Một khi họ ra tay thì Chân vũ trụ sẽ bị hủy diệt”.

Tả tướng nhíu chặt mày: “Nói thế thì Diệp Quân hắn trời sinh đã đứng ở vị trí bất bại rồi?”

Từ Nhu cười nói: “Đừng tức giận, đầu thai cũng là một năng lực đấy”.

Tả tướng im lặng không đáp, nói không giận là giả.

Từ Nhu lại nói: “Mục đích chính của chúng ta là để cho người đứng đằng sau hắn chống lại Vũ Trụ Kiếp, để đại tỷ thoát khỏi vây khốn”.

Nàng ấy nhìn về phía tận cuối chân trời, khẽ nói: “Mấy năm nay đại tỷ cực khổ quá rồi”.

Tả tướng hơi lo lắng: “Từ Nhu, nhưng ta nghĩ bà đang đùa với lửa đấy”.

Từ Nhu khẽ cười, không nói gì.
Chương 683: Phiền lòng

Tả tướng nghiêm túc nói: “Những người đứng đằng sau hắn mạnh như thế, bà lại tính kế hắn như vậy, bà không sợ chọc giận những người đó, sau đó họ sẽ tiêu diệt Chân vũ trụ sao?”

Từ Nhu khẽ nói: “Không đâu, tuyệt đối sẽ không”.

Tả tướng khó hiểu: “Tại sao?”

Từ Nhu nói: “Ta và Bát Uyển còn để lại đường lui”.

Đường lui!

Tả tướng cau mày, bà ta trầm tư một lúc, như nghĩ đến điều gì, đồng tử bà ta co lại: “Bát Uyển, nó…”

Từ Nhu bỗng dựng đưa một ngón tay đến bên môi: “Đừng nói”.

Tả tướng siết chặt hai tay, khó tin nói: “Từ Nhu, bà…”

Từ Nhu chậm rãi đi về phía đằng xa, khẽ nói: “Muốn cho đại tỷ ra ngoài thì phải hóa giải hận thù giữa hai vũ trụ, chỉ có cách duy nhất đó thôi”.

Tả tướng im lặng không lên tiếng, bà ta muốn phản đối, nói đúng hơn là khiển trách, vì bà ta nghĩ hành vi này rất đê tiện, rất vô liêm sỉ.

Nhưng bà ta lại không nói được mấy lời quở trách đó.

Chân Thần!

Bắt đầu từ rất lâu, Chân Thần đã trấn áp Vũ Trụ Kiếp, bà ta đã trả giá quá nhiều cho Chân vũ trụ, nghe hàm ý của Từ Nhu thì có lẽ Vũ Trụ Kiếp này sắp không trấn áp được nữa.

Nếu không thể trấn áp, đến lúc đó Chân Thần có gặp nguy hiểm không?

Bà ta không biết.

Vì thật ra bà ta cũng không biết hiện giờ rốt cuộc Chân Thần mạnh thế nào, hơn nữa ân oán giữa Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên…

Nghĩ đến đây, Tả tướng bỗng hơi phiền lòng.

Từ Nhu cười nói: “Đừng nghĩ nhiều thế, ta sẽ gánh chịu hết tất cả nhân quả của chuyện này”.

Tả tướng lắc đầu: “Từ Nhu, ta đã từng điều tra Diệp công tử đó, người này khác với các kiếm tu khác, bình thường hắn rất khiêm tốn nhã nhặn và tử tế với người khác, nhưng nếu hắn tức giận thì lại quyết đoán và tàn nhẫn hơn cha hắn, bà làm thế, ta sợ sau này sẽ phản tác dụng, cho dù thành công, ta sợ hắn cũng sẽ không tha cho bà…”

Từ Nhu vén mái tóc bị gió thổi bay vào bên tai, khẽ cười nói: “Ta hiểu rõ tính tình của hắn nhất, ta cũng biết cuối cùng mình sẽ có kết cục gì nhưng có một số việc ta không thể không làm”.

Tả tướng thở dài.

Từ Nhu nói tiếp: “Điều ta lo là sau này…”

Tả tướng nhìn Từ Nhu: “Sau này ư?”

Từ Nhu gật đầu: “Mặc dù thực lực của Vĩnh Sinh Đại Đế rất mạnh nhưng do hạn chế của thời đại, trong mắt ông ta chỉ có chủ nhân bút Đại Đạo, thế nên sẽ không suy xét thấu đáo, điều ta lo lắng là chủ nhân bút Đại Đạo…”

Nói rồi nàng ấy nheo mắt: “Lần này tất cả cường giả nền văn minh Vĩnh Sinh đều không bị giết mà chỉ bị trấn áp, chắc chắn là do người này cố ý làm vậy, người này đang có mưu đồ gì…”

Chủ nhân bút Đại Đạo!

Tả tướng trầm giọng nói: “Năm đó ông ta đánh với đại tỷ, lẽ nào là cố ý để thua đại tỷ?”

Từ Nhu lắc đầu: “Không đến nổi, trận chiến năm đó đúng là ông ta không đánh lại đại tỷ”.

Nói rồi nàng ấy thở dài: “Đạo hạnh của ta vẫn còn thấp kém, không thể đoán được ý đồ của người này, cho dù có đoán được cũng không dám đối đầu với ông ta”.

Tả tướng hỏi: “Bà nghĩ ông ta đang mưu đồ điều gì?”

Từ Nhu gật đầu.

Tả tướng nói: “Cần ta phái người điều tra không?”

Từ Nhu lắc đầu: “Không được, dù ông ta đang âm mưu điều gì thì cũng không phải là thứ mà ta và bà có thể nhúng tay vào. Bây giờ cứ làm tốt chuyện của chúng ta là được”.

Tả tướng gật đầu, sau đó nói: “Lần này nền văn minh Vĩnh Sinh khai chiến với vũ trụ Quan Huyên, Chân vũ trụ chúng ta phải…”

Từ Nhu nói: “Không cần làm gì cả, chỉ cần khoanh tay đứng ngoài nhìn là được, tất nhiên lúc cần thiết, có thể đi khiêu khích Vĩnh Sinh Đại Đế một chút, để ông ta càng cố gắng tấn công vũ trụ Quan Huyên”.

Tả tướng nói: “Không thể tiêu diệt vũ trụ Quan Huyên…”

Từ Nhu gật đầu, nghiêm túc nói: “Không thể tiêu diệt, lần này Chân vũ trụ ta cứ đứng ngoài, không thể ra tay, trừ khi vũ trụ Quan Huyên thật sự không đánh lại. Nếu vũ trụ Quan Huyên đánh không lại thì chỉ có một nguyên nhân, đó là tên đó không gọi người nữa”.

Nói rồi nàng ấy lắc đầu thở dài: “Tên này cái gì cũng giỏi nhưng lại quá kiêu ngạo, thật ra ba đời đều mạnh như nhau thì có gì không tốt chứ? Nhiều người đều muốn như thế nhưng không có cơ hội”.

Tả tướng gật đầu, lại nói: “Từ Kính…”

Từ Nhu lặng thinh hồi lâu rồi nói: “Ta đi xem tỷ ấy thử”.

Dứt lời, nàng ấy biến thành một vầng sáng, sau đó biến mất.



Thôn Thạch.

Trong một căn phòng, Từ Thụ im lặng ngồi đó, trong tay cô ấy là một cái bát lớn.

Từ Thụ nhìn cái bát trong tay hồi lâu, nở nụ cười động lòng người, sau đó tay phải đặt lên bụng mình.

Lúc này cửa bỗng bị mở ra, một người phụ nữ bước vào.

Chính là Chấp Kiếm Nhân.

Tay phải đặt trên bụng của Từ Thụ lặng lẽ di chuyển sang chỗ khác.

Chấp Kiếm Nhân nhìn Từ Thụ không lên tiếng.

Từ Thụ cười nói: “Có việc gì sao?”

Chấp Kiếm Nhân nói: “Vĩnh Sinh Đại Đế muốn tấn công vũ trụ Quan Huyên”.

Từ Thụ khẽ gật đầu, cũng không nói gì.

Chấp Kiếm Nhân bước đến trước mặt Từ Thụ, nàng ta nhìn Từ Thụ: “Muội không thích hắn dù chỉ một chút sao? Ngủ với hắn chỉ là vì tính kế thôi ư?”

Từ Thụ cười nói: “Từ Kính, tỷ thích hắn như thế thì ta hỏi tỷ, nếu giữa đại tỷ và hắn phải giết một người thì tỷ chọn ai?”

Chấp Kiếm Nhân quay đầu sang chỗ khác: “Ta không thích hắn”.

Từ Thụ mỉm cười: “Tỷ nghĩ tỷ giấu được ta và Từ Nhu sao?”

Chấp Kiếm Nhân không nói gì.

Từ Thụ lại nói: “Trả lời câu hỏi của ta”.

Chấp Kiếm Nhân im lặng một lát, sau đó nói: “Ta sẽ không hại hắn vì đại tỷ nhưng ta cũng sẽ không làm hại đại tỷ vì hắn, nếu họ thật muốn đánh nhau, vậy ta sẽ tự sát, không nhìn thấy thì không phiền lòng”.

Từ Thụ lặng đi một lúc, khẽ cười: “Thảo nào hắn cũng thích tỷ”.

Chấp Kiếm Nhân nhíu mày: “Muội đang nói lung tung gì thế?”

Từ Thụ khẽ cười: “Hắn ngốc, tỷ cũng rất ngốc”.


Chương 684: Trách nhiệm nặng nề

Nghe Từ Thụ nói vậy, Chấp Kiếm Nhân nhíu mày, nhìn thẳng vào mắt Từ Thụ: “Muội và Từ Nhu quan tâm nhiều như vậy thì sống không mệt sao?”

Từ Thụ mỉm cười: “Mệt chứ!”

Chấp Kiếm Nhân nói: “Vậy tại sao không sống đơn giản hơn?”

Từ Thụ cười nói: “Nếu ai cũng sống đơn giản thì vũ trụ này còn được bảo vệ sao?”

Chấp Kiếm Nhân nhìn Từ Thụ, sau đó quay người rời đi, nhưng vừa đến cửa, nàng ta chợt dừng lại, nói: “Từ Thụ, mặc kệ ý định ban đầu của muội là gì, nhưng ta có thể khẳng định rằng đại tỷ không thích các người làm vậy”.

Nói xong, nàng ta rời khỏi nhà đá.

Trong nhà đá, Từ Thụ trầm mặc hồi lâu, sau đó cầm chiếc bát lớn bên cạnh lên, nhìn rồi mỉm cười. Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt của cô ấy lại trở nên u ám phức tạp, giờ phút này, ngay cả cô ấy cũng không hiểu mình đang nghĩ gì.



Bên ngoài nhà đá, Chấp Kiếm Nhân vừa đi ra đã gặp phải Từ Nhu vội vàng chạy tới.

Nhìn thấy Từ Nhu, ánh mắt Chấp Kiếm Nhân trở nên lạnh lùng.

Từ Nhu nói: “Đừng nhìn ta như vậy, đồ phụ nữ không có đầu óc”.

Chấp Kiếm Nhân nhìn Từ Nhu: “Nếu nền văn minh Vĩnh Sinh tấn công vũ trụ Quan Huyên, tỷ vui lắm phải không?”

Từ Nhu trầm giọng nói: “Từ Kính, ta hỏi muội, muội thấy mình và tên đó hợp sao?”

Chấp Kiếm Nhân trầm mặc, tay phải nắm chặt kiếm.

Từ Nhu nhìn Chấp kiếm Nhân: “Nói cho ta biết đi!”

Chấp Kiếm Nhân nhìn Từ Nhu, nhẹ nhàng nói: “Ta biết mình có hợp với hắn hay không hơn tỷ, nhưng… ta không đành lòng nhìn hắn bị bắt nạt!”

Nói xong, nàng ta hóa thành một đạo kiếm quang phóng lên trời rồi biến mất.

Sau khi Chấp Kiếm Nhân biến mất, Từ Nhu tức giận giậm chân: “Chết tiệt!”

Lúc này, Từ Thụ đi ra, Từ Nhu tức giận nói: “Muội ấy đúng là người phụ nữ không có đầu óc, chỉ biết đánh đánh giết giết!”

Từ Thụ nhẹ nhàng nói: “Ta lại rất ngưỡng mộ tỷ ấy!”

Nghe vậy, Từ Nhu nhíu mày: “Lẽ nào muội vẫn còn thích hắn?”

Từ Thụ không nói gì, quay người người rời đi.

Từ Nhu sa sầm mặt mày nói: “Các người đừng để mất cả chì lẫn chài chứ! Chết tiệt!”



Trong tinh không tĩnh lặng của vũ trụ Quan Huyên.

Bùm!

Diệp Quân đột nhiên bay ra ngoài với tốc độ cực nhanh, đâm thẳng vào một vùng tinh không rộng lớn.

Sau khi dừng lại, khóe miệng Diệp Quân tràn ra một vệt máu, hắn lau vết máu ở khóe miệng, sau đó nhìn về phía ngực mình, trên đó có vết nắm đấm nhỏ thật sâu.

Phía xa, Nhị Nha liếm cây kẹo hồ lô, nói: “Lại lần nữa!”

Diệp Quân khẽ gật đầu rồi lại lao về phía Nhị Nha.

Rầm!

Diệp Quân lại bay ra ngoài trong nháy mắt.

Đánh với Nhị Nha, hắn đương nhiên sẽ bị đánh tơi tả, không còn sức đánh trả, điều đáng sợ nhất là dù kiếm của hắn chém vào đầu Nhị Nha thì cũng không thể khiến cô bé bị thương.

Khả năng phòng thủ của Nhị Nha quá cao siêu!

Không thể tấn công!

Sau khi bị đánh bay, Diệp Quân lại đứng lên rồi lao về phía Nhị Nha.

Cứ như vậy, Diệp Quân bị đánh bay hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn kiên trì xông lên.

Đương nhiên, thu hoạch cũng rất lớn, rõ ràng nhất là khả năng chống trả của hắn.

Nhờ có cây thần tự nhiên nên vết thương của hắn không có gì đáng ngại, đều có thể phục hồi nhanh chóng, như vậy hắn mới có thể luyện tập cùng Nhị Nha, nếu không Nhị Nha đã giết hắn chỉ bằng một cú đấm.

Cứ như vậy, ngày nào Diệp Quân cũng điên cuồng tu luyện cùng Nhị Nha.

Hắn không quan tâm đến chuyện của thư viện Quan Huyên nữa, giao lại tất cả cho Nạp Lan Ca.

Lúc này, vũ trụ Quan Huyên cũng bắt đầu chuẩn bị chiến đấu.

Nền văn minh Vĩnh Sinh sắp tấn công.

Trong Chân Thần Điện, Nạp Lan Ca ngồi đối diện với Lý Bán Tri.

Nạp Lan Ca cầm một cuốn mật sớ, nói: “Cường giả của nền văn minh Vĩnh Sinh gồm: mười hai Mệnh Vận Đại Đế, một trăm vị Tuế Nguyệt Đại Đế, hai trăm vị Đại Đế thông thường, hơn vạn Thần Đế, còn có hơn nghìn đại thuật sư…”

Nói đến đây, cô nhìn Lý Bán Tri: “Xét về thực lực tổng thể, chúng ta vẫn ở thế bất lợi”.

Lý Bán Tri trầm giọng nói: “Đây không phải vấn đề lớn nhất, vấn đề lớn nhất là vị Vĩnh Sinh Đại Đế, chúng ta đã ước định thực lực của người này, bên chúng ta chỉ có An cô nương có thể chống lại ông ta, nhưng cơ hội thắng không lớn”.

Bà ấy lắc đầu nói tiếp: “Hơn nữa người này vô cùng tự phụ, ông ta không hề coi vũ trụ Quan Huyên chúng ta ra gì, ông ta còn coi thường cây thần tự nhiên, cho nên lần này chỉ có thể đánh!”

Chỉ có thể đánh!

Vũ trụ Quan Huyên không còn lựa chọn nào khác.

Nạp Lan Ca gật đầu: “Đánh thì đánh!”

Lý Bán Tri nhìn Nạp Lan Ca: “Nắm bắt thứ trong túi vải nhỏ đến đâu rồi?”

Nạp Lan Ca cười nói: “Học được đa phần rồi ạ!”

Lý Bán Tri gật đầu: “Vậy thì tốt”.

Không thể xem nhẹ túi vải nhỏ mà Tần Quan để lại, năm đó Tần Quan đã dùng một loạt vũ khí công nghệ văn minh để tung hoành tứ phương ở Chân vũ trụ.

Nạp Lan Ca trầm giọng nói: “Điều con lo lắng nhất là Chân vũ trụ, lần này vũ trụ Quan Huyên và nền văn minh Vĩnh Sinh khai chiến, bọn họ sẽ ngồi không hưởng lợi, điều khiến con càng lo lắng hơn là đợi sau khi chúng ta đánh xong, bọn họ sẽ tới ra tay…”

Nghe vậy, Lý Bán Tri cau mày, đây cũng là điều bà ấy lo lắng.

Nạp Lan Ca chậm rãi đứng lên, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Trách nhiệm bảo vệ vũ trụ Quan Huyên thật nặng nề!”
Chương 685: Không nên xem thường

Lý Bán Tri cười nói: “Còn cách nào nữa sao? Bọn họ đều trốn trách trách nhiệm này, vợ chồng con không gánh vác thì ai gánh vác đây?”

Nạp Lan Ca lắc đầu cười.

Lý Bán Tri đứng dậy đi đến trước mặt Nạp Lan Ca, nắm lấy tay cô, cười nói: “Đừng lo lắng, nếu Chân vũ trụ ra tay thật, đẩy vũ trụ Quan Huyên vào tình thế tuyệt vọng thì cha, cô cô và ông nội của Diệp Quân chắc chắn sẽ không ngồi yên”.

Nạp Lan Ca khẽ gật đầu: “Dù thế nào, con và Tiểu Quân cũng sẽ cố gắng hết sức”.

Cô lấy ra một chiếc túi vải nhỏ, nhẹ nhàng nói: “Trong này có vài thứ mẹ đã chuẩn bị cho Chân vũ trụ, xem ra bây giờ chỉ có thể để người của nền văn minh Vĩnh Sinh nếm thử trước”.

Lý Bán Tri nhìn chiếc túi nhỏ trong tay Nạp Lan Ca, bà ấy cũng mong đợi xem Tần Quan để lại thứ gì.



Loạn Tinh Giới.

Loạn Tinh Giới hiện nay đã đổi thành Vĩnh Sinh Giới.

Dưới sự tổ chức của Tịnh Thần, tất cả cường giả của nền văn minh Vĩnh Sinh đã tập trung ở Võ Tông trước đây.

Bây giờ cả Võ Tông và Thánh Tông đều đã thuộc về Vĩnh Sinh Đại Đế.

Võ Tông và Thánh Tông cũng không phản kháng, dù sao bọn họ cũng từng thuộc về thời đại văn minh Vĩnh Sinh, chỉ là khi đó, bọn họ vẫn là thế lực nhỏ.

Trong Vĩnh Sinh Giới, chỉ có Tuyết Đế của Tinh Hải Tông không lựa chọn gia nhập nền văn minh Vĩnh Sinh.

Bây giờ, để đối phó với vũ trụ Quan Huyên, nền văn minh Vĩnh Sinh cũng không bận tâm đến cô ấy nữa.

Bọn họ cũng không quá coi trọng một vị Mệnh Vận Đại Đế.

Trong đại điện Võ Tông.

Tịnh Thần ngồi ở vị trí chính, tay cầm mật sớ, trầm ngâm một lúc rồi nhìn Chiêm sư bên cạnh: “Chiêm sư, thực lực của vũ trụ Quan Huyên còn mạnh hơn chúng ta dự đoán”, nói xong, ông ta đưa mật sớ trong tay cho Chiêm sư.

Chiêm sư đọc mật sớ, rồi nói: “Mạnh nhất chính là đám người An Võ Thần, chỉ cần khống chế được mấy người này thì đám người phía dưới chúng ta có thể tàn sát bọn họ”.

Tịnh Thần gật đầu, thế lực đỉnh cao của vũ trụ Quan Huyên rất mạnh, nhưng tầm trung và tầm thấp lại rất yếu, không thể so sánh với nền văn minh Vĩnh Sinh.

Chiêm sư nói tiếp: “Phải nhớ kỹ hai nữ kiếm tu ta vừa nói thực lực của họ vượt xa Mệnh Vận Đại Đế, không thể khinh thường”.

Tịnh Thần gật đầu: “Đương nhiên rồi!”

Chiêm Sư đặt mật sớ trong tay xuống, nói: “Nhìn chung, sức mạnh của chúng ta vượt trội hơn nhiều so với họ”.

Lúc này, một vị cường giả Thánh Tông bên dưới nói: “Thưa hai vị, tôi nghĩ còn một người nữa chúng ta không thể khinh thường”.

Chiêm sư và Tịnh Thần nhìn vị cường giả Thánh Tông đang nói. Cường giả Thánh Tông trầm giọng nói tiếp: “Cách đây không lâu, Diệp Quân cùng một vị kiếm tu váy trắng từng đến Loạn Tinh Giới, lúc đó, vị kiếm tu váy trắng kia đã giết một vị Mệnh Vận Đại Đế, hơn nữa chỉ dùng một ánh mắt!”

Một ánh mắt!

Nghe vậy, Chiêm Sư và Tịnh Thần cau mày, Tịnh Thần nhìn chằm chằm vào cường giả Thánh Tông: “Ngươi chắc chứ?”

Vị cường giả Thánh Tông vội vàng gật đầu: “Mỗi lời ta nói đều là sự thật, bởi vì người bị giết chính là tông chủ Thánh Tông ta”.

Một ánh mắt!

Tịnh Thần trầm tư một lúc rồi nói: “Có khi nào là do người đó dùng thủ đoạn nào khác mà các ngươi không phát hiện ra không?”

Nghe vậy, cường giả Thánh Tông kia hơi do dự, bởi vì gã cũng không dám chắc chắn, dù sao giết một vị Mệnh Vận Đại Đế bằng một ánh mắt cũng thật khó tin.

Nhưng người phụ nữ đó thật sự rất đáng sợ.

Thấy cường giả Thánh Tông do dự, Tịnh Thần càng giữ vững suy nghĩ của mình, tuy rằng người này là Đại Đế, nhưng thực lực còn kém xa Mệnh Vận Đại Đế, không chỉ thực lực mà còn cả hiểu biết đều vô cùng hạn hẹp, dù sao thời đại hiện này đã lạc hậu hơn nhiều so với thời đại văn minh Vĩnh Sinh.

Chiêm sư nói: “Mặc kệ dùng thủ đoạn gì thì cũng không nên xem thường người phụ nữ váy trắng kia”.

Tịnh Thần gật đầu: “Đương nhiên rồi, đối phương có thể giết một vị Mệnh Vận Đại Đế, tất nhiên không thể coi thường thực lực, chỉ là không biết mạnh đến cỡ nào”.

Chiêm sư cười nói: “Chuyện này dễ thôi, để một vị Mệnh Vận Đại Đế đi gặp bà ta thì sẽ biết ngay thực lực của bà ta thế nào”.

Ông ta nhìn vị cường giả Thánh Tông kia: “Ngươi biết người phụ nữ đó đang ở đâu không?”

Cường giả Thánh Tông đáp: “Khi rời đi, bà ta nói muốn du ngoạn vũ trụ, điểm dừng đầu tiên chính là hệ Ngân Hà”.

Chiêm sư nói: “Vậy thì phái một người đến hệ Ngân Hà gặp bà ta”.

Ông ta nhìn đám Mệnh Vận Đại Đế trong điện, nói: “Các ngươi ai đi?”

Mãng Đế đứng ra, cười nói: “Ta đi, để xem bà ta có thể giết một vị Mệnh Vận Đại Đế bằng một ánh mắt thật hay không!”

Chiêm sư trầm giọng nói: “Không thể sơ suất!”

Mãng Đế cười nói: “Đương nhiên rồi, yên tâm đi, cho dù ta không đánh lại bà ta, nhưng nếu ta không hiếu chiến, muốn bỏ chạy thì mười người cũng không chặn nổi ta”.

Chiêm sư khẽ gật đầu, thực lực của Mãng Đế xuất chúng trong đám Mệnh Vận Đại Đế, nếu không hiếu chiến, muốn bỏ chạy thì trên đời này không có mấy ai giết được ông ta.

Mãng Đế nói: “Ta đi đây!”

Nói xong, ông ta quay người, hóa thành một đạo cầu vồng biến mất tại chỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK