Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 446: Vào nơi sâu nhất

Phía xa, Diệp Quân bước nhanh vào sâu trong dãy núi.

Lúc này, Tiểu Tháp bỗng nói: "Ta còn tưởng ngươi sẽ giết hắn!"

Diệp Quân hơi ngẩn ra, sau đó cười nói: "Tháp gia, sao ngươi lại nghĩ vậy?"

Tiểu Tháp suy nghĩ, sao ta lại nghĩ vậy? Vì cha và ông nội ngươi hay làm vậy!

Diệp Quân khẽ nói: "Thật ra câu nói đó là nói với hắn, cũng là nói với chính ta. Thế giới này vốn đã là mạnh được yếu thua, ra ngoài thì phải khiêm tốn một chút".

Giọng nói bí ẩn bỗng lên tiếng: "Vì sao lại có suy nghĩ này?"

Diệp Quân đáp: "Ta thấy bóng dáng của mình trên người chàng trai kia!"

Giọng nói bí ẩn không hiểu: "Nhìn thấy bóng dáng của ngươi ư?"

Diệp Quân gật đầu: "Kiêu ngạo!"

Nói rồi hắn ngẩng đầu nhìn trời, nhẹ giọng nói tiếp: "Ta tuổi trẻ đã thành danh, cha mẹ là Kiếm Chủ Nhân Gian và các chủ của Tiên Bảo Các, nay lại đã đăng vị, trở thành vua của vũ trụ Quan Huyên. Nói thật, khó tránh khỏi nảy sinh lòng kiêu ngạo. Con người một khi kiêu ngạo sẽ dễ rước họa. Chàng trai kiêu ngạo kia đã cảnh tỉnh ta".

Giọng nói bí ẩn im lặng.

Diệp Quân tiếp tục nói: "Quyền lợi, tiền bạc đều rất dễ khiến con người kiêu ngạo. Bây giờ ta có cả hai thứ đó, cũng chính vì vậy nên ta càng phải tự ràng buộc bản thân mọi lúc mọi nơi!"

Giọng nói bí ẩn: "Nhưng kiếm tu là tu tâm, ngươi tự ràng buộc, cũng là tự trói buộc tâm của mình, như thế không phải là chuyện tốt khi ngươi tu hành kiếm đạo!"

Diệp Quân cười nói: "Ta ràng buộc mặt xấu của mình, như tâm tà, tâm kiêu ngạo, sao lại là chuyện xấu được? Hơn nữa, kiếm tu không có nghĩa là làm việc tùy ý, muốn gì làm nấy. Giết người không suy nghĩ đúng là đã tay, nhưng nếu thực lực của bản thân chưa đủ mạnh đã làm vậy thì kết quả sẽ là rước về hàng loạt rắc rối và kẻ thù!"

Hắn dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Như vừa nãy, gặp chàng trai kia, ta có thể giết hắn bằng một nhát kiếm, vì hắn không phải là đối thủ của ta mà. Nhưng giết hắn rồi, chắc chắn gia tộc của hắn sẽ tới trả thù, đương nhiên cha ta là Kiếm Chủ Nhân Gian, mẹ ta là các chủ Tiên Bảo Các, bọn ta chắc chắn sẽ không sợ họ, song..."

Nói đến đây, hắn khẽ cười rồi mới tiếp tục: "Cứ tiếp tục như vậy ta sẽ sinh ra tính ỷ lại, làm chuyện gì cũng sẽ cho rằng có cha mẹ chống lưng, mình muốn làm gì cũng được, dù sao cũng có cha mẹ lo rồi. Lâu dần, ta sẽ ngày càng ỷ lại, không nhìn rõ bản thân mình".

Dứt lời, kiếm Hành Đạo trong cơ thể Diệp Quân bỗng rung lên, xung quanh hắn tràn ra một luồng kiếm ý.

Tuy chưa đột phá nhưng lúc này, kiếm ý của hắn cũng đang lặng lẽ xảy ra biến hóa.

Giọng nói bí ẩn cười nói: "Ngươi có thể nghĩ được như vậy là một điều rất tốt".

Diệp Quân hít sâu vào một hơi, sau đó nói: "Nếu ta có thực lực như cô cô váy trắng thì ta cũng có thể làm việc tùy ý, nhưng tiếc là ta không có! Đã không có thì phải khiêm tốn thôi. Trẻ tuổi, không có thực lực thì tính tình không được quá quắc. Không có thực lực mà còn lếu láo thì chỉ là trò cười trong mắt người khác thôi!"

Giọng nói bí ẩn khẽ nói: "Những lời ngươi vừa nói là cảm ngộ được sau khi nhìn thấy sự kiêu ngạo của chàng trai kia à?"

Diệp Quân gật đầu: "Chắc chắn chàng trai kia có gia thế không đơn giản nên mới kiêu căng như vậy, nhìn đời bằng nửa con mắt. Thật ra, ta cũng vậy, từ sau trận chiến ở Chân vũ trụ, bây giờ thậm chí ta còn nghĩ Thần Đế cũng chỉ đến thế thôi. Sao ta lại kiêu ngạo như vậy? Vì ta có cha mẹ chống lưng. Nếu không có bọn họ, để mình ta chiến đấu với một vị Thần Đế sẽ ra sao? Chắc chắn ta sẽ bị người ta treo lên mà đánh, không có sức đánh trả nữa cơ".

Giọng nói bí ẩn cười nói: "Tu hành chính là tu tâm, tu thân, diệt tà niệm, giữ gìn ý nguyện ban đầu, điều khó nhất trên con đường tu hành chính là lội ngược dòng nước, như đi trên phiến băng mỏng, bất cẩn một chút sẽ vạn kiếp không ngóc đầu lên được. Thế nên vào lúc này mà ngươi vẫn giữ được đầu óc tỉnh táo đúng là một điều cực kỳ hiếm thấy, ngươi phải giữ gìn, sau này lúc tu tâm cảnh thì sẽ thoải mái hơn rất nhiều!"

Diệp Quân tò mò: "Tu tâm cảnh?"

Giọng nói bí ẩn cười nhẹ: "Là một loại cảnh giới mà ta tự sáng tạo ra, một thời gian nữa ta sẽ dạy ngươi, ngươi bằng lòng học không?"

Diệp Quân vội đáp: "Đương nhiên là bằng lòng!"

Trong tháp, Tiểu Tháp nói: "Ngươi định dạy hắn à?"

Giọng nói bí ẩn: "Ngươi có biết bây giờ hắn đang ở tâm cảnh nào không?"

Tiểu Tháp hỏi: "Tâm cảnh nào?"

Giọng nói bí ẩn cười đáp: "Hiện giờ hắn đã bước vào phạm trù tâm cảnh rồi. Vốn ta tưởng phải qua một thời gian nữa hắn mới tới được tầng cấp này, nhưng không ngờ nhanh như vậy mà hắn đã có thể cảm ngộ được, bước vào được tầng cấp tâm cảnh này thật sự là quá yêu nghiệt".

Tiểu Tháp cười nói: "Phải xem là ai dạy hắn được như vậy chứ!"

Giọng nói bí ẩn: "..."

Một lúc sau, giọng nói bí ẩn tiếp tục nói: "Năng lực cảnh tỉnh bản thân mọi lúc mọi nơi của hắn thật sự quá thích hợp để tu tâm đạo của ta!"

Tiểu Tháp do dự rồi nói: "Nhưng hắn đã tu kiếm đạo, hơn nữa còn tu cả võ đạo!"

Giọng nói bí ẩn bình tĩnh nói: "Thêm tâm đạo nữa thì có sao?"

Tiểu Tháp cạn lời.

Đúng lúc này, Diệp Quân bỗng dừng bước, hắn quay đầu nhìn, chàng trai kia đã đuổi tới.

Diệp Quân nhìn chàng trai kia, ngờ vực hỏi: "Có chuyện gì à?"

Chàng trai cười gượng rồi nói: "Đại ca, tiểu đệ tới xin lỗi huynh!"

Diệp Quân nhíu mày: "Xin lỗi?"

Chàng trai gật đầu, cuống quýt nói: "Đúng vậy, lúc nãy là tiểu đệ có mắt không tròng, mạo phạm đại ca, mong đại ca bỏ qua!"

Diệp Quân nhìn chàng trai, sau đó nói: "Chuyện nhỏ thôi!"

Nói xong hắn quay người đi về phía xa.

Chàng trai chần chừ một lát rồi vội vàng đuổi theo sau.

Diệp Quân nhìn chàng trai hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

Chàng trai nhếch miệng cười: "Đại ca, huynh lần đầu tới đây đúng không?"

Diệp Quân gật đầu: "Ừ!"

Chàng trai lập tức nói: "Đệ rất quen thuộc với nơi này, đệ có thể dẫn đường cho đại ca!"

Diệp Quân suy nghĩ rồi hỏi: "Ngươi tên gì?"

chàng trai: "Tư Thông Thiên, người của Tư tộc ở Nguyên Giới!"

Nguyên Giới!

Diệp Quân lắc đầu, chưa từng nghe tới chỗ này, xem ra rảnh rỗi mình phải tìm hiểu về chư thiên vạn giới cho kỹ rồi.

Tư Thông Thiên: "Đại ca, huynh định đi đâu?"

Diệp Quân nhìn sâu trong núi Táng Thần, sau đó đáp: "Vào nơi sâu nhất!"

Tư Thông Thiên sững sờ, hỏi lại: "Sâu nhất sao?"

Diệp Quân gật đầu.
Chương 447: Chiến Chân Thần

Tư Thông Thiên trầm giọng nói: "Đại ca, có phải huynh tới vì truyền thừa của Kiếm Chủ Vĩnh Hằng kia không?"

Diệp Quân ngạc nhiên: "Kiếm Chủ Vĩnh Hằng à?"

Tư Thông Thiên gật đầu: "Đúng vậy. Cách đây không lâu, Kiếm Chủ Vĩnh Hằng kia từng gởi lời muốn tìm một người kế thừa truyền thừa kiếm đạo của ông ấy! Thế nên thời gian gần đây có rất nhiều kiếm tu đến đây, muốn có được truyền thừa của Kiếm Chủ Vĩnh Hằng".

Diệp Quân hỏi: "Kiếm Chủ Vĩnh Hằng là ai?"

Tư Thông Thiên nhìn Diệp Quân: "Huynh không biết à?"

Diệp Quân lắc đầu: "Ta không biết!"

Tư Thông Thiên: "Đứng đầu vạn giới là Vĩnh Hằng Giới, Kiếm Chủ Vĩnh Hằng tới từ Vĩnh Hằng Giới, là kiếm tu yêu nghiệt nhất cũng là kiếm tu mạnh nhất trong lịch sử Vĩnh Hằng Giới".

Diệp Quân hỏi: "Chết rồi à?"

Tư Thông Thiên lắc đầu: "Không, ông ấy khác với những cường giả khác, ông ấy vẫn chưa chết mà là tự mình chủ động vào nơi này, nhưng đệ cũng không biết lý do vì sao".

Diệp Quân khẽ gật đầu, kiếm tu mà An tiền bối bảo mình đi tìm chắc là Kiếm Chủ Vĩnh Hằng này!

Tư Thông Thiên lại hỏi: "Đại ca, huynh định tới tìm Kiếm Chủ Vĩnh Hằng này à?"

Diệp Quân gật đầu: "Đúng vậy!"

Tư Thông Thiên: "Đệ dẫn huynh đi!"

Diệp Quân gật đầu: "Được!"

Trên đường đi, Diệp Quân thầm hỏi: "Tiền bối, người biết Kiếm Chủ Vĩnh Hằng này không?"

Giọng nói bí ẩn: "Biết!"

Diệp Quân hỏi: "Mạnh không ạ?"

Giọng nói bí ẩn: "Ngươi cứ chờ rồi sẽ biết thôi!", Diệp Quân im lặng.

Bây giờ trong lòng hắn cũng ngờ vực lắm.

Truyền thừa kiếm tu!

Mình cần không?

Thật ra là không cần!

Vì bây giờ hắn đã có truyền thừa kiếm đạo của cô cô váy trắng rồi, ngoài ra, trong Kiếm Tông còn có những kiếm tu tuyệt thế như Mộ Thiên Đạo.

Cũng có nghĩa là nếu mình có gì không hiểu về mặt kiếm đạo thì hoàn toàn có thể trực tiếp hỏi những kiếm tu như Mộ Thiên Đạo. Nhưng An tiền bối vẫn bảo mình tới đây!

Chắc chắn là có nguyên do!

Hơn nữa, nghe ý của tiền bối bí ẩn, hình như bà ấy cũng biết.

Diệp Quân thu hồi mạch suy nghĩ, đi nhanh hơn.

Rất nhanh, Diệp Quân và Tư Thông Thiên đã xuyên qua mấy ngọn núi, tới nơi sâu nhất của núi Táng Thần. Băng qua một sơn cốc, Diệp Quân và Tư Thông Thiên tới một bình nguyên, nơi đây có đến hàng vạn người đang tụ tập, cách đám người này nghìn trượng có một cột đá cao trăm trượng.

Trên cột đá đó có đóng đinh một người phụ nữ!

Người phụ nữ mặc một bộ váy dài đỏ rực, tóc dài xõa sau vai, mắt ngước nhìn trời.

Nhìn xuống dưới, cách người phụ nữ đó không xa là một người đàn ông trung niên đang ngồi xếp bằng. Ông ấy nhắm nghiền hai mắt, hai tay đặt lên đầu gối, bên cạnh ông ấy có cắm một thanh kiếm. Thanh kiếm này dài hơn những thanh kiếm bình thường, dài tầm năm thước, chuôi kiếm có buộc một sợi ruy băng đỏ, quấn quanh một chùm tóc.

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng!

Bên cạnh Diệp Quân, Tư Thông Thiên nhìn chằm chằm thanh kiếm kia, trầm giọng nói: "Đó chính là kiếm Vĩnh Hằng trong truyền thuyết, đứng đầu trong chư thiên vạn giới, đứng thứ ba trong toàn vũ trụ, chỉ thua thanh kiếm Chấp Pháp của thế giới Hư Chân và kiếm Thanh Huyên của vũ trụ Quan Huyên thôi. Đương nhiên, kiếm Thanh Huyên của Kiếm Chủ Nhân Gian bây giờ chắc đã đạt đến một độ cao mới rồi".

Diệp Quân nhíu mày, thầm hỏi: "Tháp gia, vì sao không thấy thứ hạng của kiếm Hành Đạo?"

Tiểu Tháp nói: "Kiếm Hành Đạo không màng danh lợi, không thích xếp hạng!"

Diệp Quân đen mặt.

Tháp gia càng ngày càng không nghiêm túc trong việc lừa dối mình rồi.

Diệp Quân thôi không suy nghĩ nữa, hắn nhìn người đàn ông trung niên kia. Ông ấy cũng mặc một bộ trường bào đỏ rực, rất tương xứng với người phụ nữ trên cột đá, nhìn kỹ, Diệp Quân phát hiện hình như là áo cưới.

Sau lưng Kiếm Chủ Vĩnh Hằng này có hàng trăm kiếm tu!

Dẫn đầu là một cô gái, trông rất trẻ, mặc một bộ váy dài trắng như mây, tóc buộc sau đầu, để vài cọng tóc mai hai bên, ánh mắt lạnh như băng, trong tay không có kiếm.

Sau lưng cô gái có đến mấy trăm kiếm tu, trong đó có mười hai vị Đại Kiếm Đế, gần trăm vị Kiếm Đế!

Thấy đội hình này, Diệp Quân chợt thấy chấn động!

Phải công nhận đội hình này khá là khủng bố.

Nhưng cũng dễ hiểu thôi, dù sao người ta cũng đứng đầu vạn giới cơ mà!

Người tới càng lúc càng nhiều.

Rõ ràng, họ đều muốn tới để giành lấy truyền thừa kiếm đạo này.

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng bỗng mở mắt ra, ông ấy nhìn xung quanh, khẽ hỏi: "Thạch Tàng còn chưa tới à?"

Cô gái váy trắng bỗng nhìn Kiếm Chủ Vĩnh Hằng, ánh mắt đầy lửa giận: "Con kém lắm à?"

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng lắc đầu: "Không kém!"

Cô gái váy trắng nhìn chằm chằm Kiếm Chủ Vĩnh Hằng: "Chỉ vì con là nữ giới nên không thể kế thừa Vĩnh Hằng Kiếm Tông sao?"

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng lắc đầu: "Thạch Tàng phù hợp hơn!"

Cô gái váy trắng siết chặt hai tay, hơi không cam lòng: "Dù con có cố gắng thế nào cũng không có được sự thừa nhận của người!"

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng chậm rãi nhắm mắt lại, không đáp lời.

Cô gái váy trắng nhìn chằm chằm Kiếm Chủ Vĩnh Hằng, cũng không nói thêm gì.

Trong cơ thể Diệp Quân, giọng nói bí ẩn bỗng nói: "Cuối cùng Kiếm Chủ Vĩnh Hằng cũng chịu bước qua ngưỡng cửa đó rồi!"

Diệp Quân tò mò: "Sao ạ?"

Giọng nói bí ẩn: "Hôm nay, chiến Chân Thần!"

Chiến Chân Thần!

Diệp Quân sững sờ.

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng này định đấu với Chân Thần trong hôm nay sao?
Chương 448: Đừng nương tay!

Bây giờ Diệp Quân đã hiểu ra.

An tiền bối bảo hắn tới đây không phải vì truyền thừa kiếm đạo mà là muốn hắn chứng kiến trận chiến kinh thế này!

Nghĩ đến đây, Diệp Quân cũng thấy rất mong chờ.

Đấu với Chân Thần?

Đây chắc chắn là một trận đại chiến tuyệt thế, nếu mình may mắn được chứng kiến thì nhất định sẽ có cảm ngộ.

Càng ngày càng có nhiều người đổ đến.

Đa số bọn họ đều là những thiếu niên yêu nghiệt.

Nhưng ẩn giấu xung quanh có một số khí tức cực kỳ mạnh mẽ!

Rõ ràng, cũng có rất nhiều cường giả thế hệ trước muốn xem trận chiến này.

Phía xa, Kiếm Chủ Vĩnh Hằng kia ngồi xếp bằng trên đất, cả người chẳng có chút khí tức nào, tất cả mọi người đều không thể cảm nhận được ông ấy, giống như ông ấy đã hòa mình vào đất trời này rồi vậy.

Đúng lúc này, dường như Kiếm Chủ Vĩnh Hằng kia cảm nhận được ánh mắt của Diệp Quân, ông ấy bỗng quay đầu nhìn về phía hắn.

Cảm nhận được ánh mắt của Kiếm Chủ Vĩnh Hằng, tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Quân.

Bắt gặp ánh mắt của Kiếm Chủ Vĩnh Hằng, Diệp Quân hơi sững người.

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng nhìn Diệp Quân một lúc rồi bảo: "Cậu sang đây!"

Nghe Kiếm Chủ Vĩnh Hằng nói vậy, mọi người ở đó đều mờ mịt.

Diệp Quân hơi do dự rồi cũng bước tới trước mặt Kiếm Chủ Vĩnh Hằng, hắn ôm quyền chào: "Chào tiền bối!"

Cô gái áo trắng sau lưng Kiếm Chủ Vĩnh Hằng nhìn Diệp Quân, đôi mắt xinh đẹp thoáng tia ngờ vực.

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng quan sát Diệp Quân rồi hỏi: "Có sư phụ chưa?"

Diệp Quân gật đầu: "Có ạ!"

Ánh mắt Kiếm Chủ Vĩnh Hằng chợt lộ ra vẻ tiếc nuối.

Thấy cảnh này, vẻ mặt tất cả mọi người ở đó chợt trở nên nặng nề!

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng nhìn trúng chàng trai này rồi à?

Hơn nữa, còn tiếc nuối?

Tư Thông Thiên kia đứng bên cạnh lại thấy vui mừng không tả nổi, đại ca mình đỉnh quá! Không những được tiên tổ nhà mình xem trọng mà đến cả Kiếm Chủ Vĩnh Hằng cũng ưng ý!

Đại ca chắc chắn là một vị yêu nghiệt tuyệt thế rồi!

Cô gái áo trắng kia khẽ siết chặt hai tay, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Dường như Kiếm Chủ Vĩnh Hằng không cam tâm, ông ấy lại hỏi: "Có muốn đổi sư phụ khác không?"

Mọi người đều ngẩn người ra khi nghe Kiếm Chủ Vĩnh Hằng hỏi vậy.

Đổi sư phụ khác?

Gì thế?

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng này muốn cướp người à?

Nghe Kiếm Chủ Vĩnh Hằng nói vậy, Diệp Quân cũng hơi sửng sốt, hắn không ngờ ông ấy lại hỏi vậy.

Cô gái áo trắng kia siết chặt hai tay, im lặng nhìn chằm chằm Diệp Quân.

Diệp Quân suy nghĩ rồi trả lời: "Cảm ơn tiền bối đã ưu ái, nhưng vãn bối không có ý định đổi sư phụ ạ".

Mọi người nghe câu trả lời của Diệp Quân thì lại lần nữa ngẩn ra.

Từ chối!

Hắn lại từ chối Kiếm Chủ Vĩnh Hằng!

Ai nấy đều nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt không thể nào tin nổi!

Hắn không ngốc đấy chứ?

Đó là Kiếm Chủ Vĩnh Hằng đấy!

Là một trong những đại lão tuyệt thế đương thời đấy!

Ngươi lại từ chối!

Một số người chỉ muốn nhào lên đánh cho Diệp Quân một trận tơi bời.

Lúc này, Tư Thông Thiên bỗng chạy tới bên cạnh Diệp Quân, run giọng nói: "Đại ca, vị này là Kiếm Chủ Vĩnh Hằng đấy..."

Diệp Quân cười chứ không nói gì thêm.

Ánh mắt của cô gái áo trắng nhìn Diệp Quân chuyển từ lạnh lùng sang kinh ngạc.

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng nhìn Diệp Quân một lúc rồi cười hỏi: "Sư phụ của cậu là ai?"

Diệp Quân đáp: "Thiên Mệnh Váy Trắng!"

Ánh mắt của Kiếm Chủ Vĩnh Hằng ngờ ngợ, ông ấy chưa từng nghe thấy cái tên này. Vốn định hỏi gì đó, nhưng nghĩ lại thì vũ trụ rộng lớn, có một số kiếm tu mạnh mẽ nhưng khiêm tốn là chuyện bình thường.

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng lại nhìn Diệp Quân với ánh mắt phức tạp.

Không ngờ lại có thể gặp được một vị Đại Kiếm Đế trẻ tuổi thế này vào lúc này, hơn nữa còn là một vị Đại Kiếm Đế với kiếm ý đại viên mãn, cũng có nghĩa là chỉ cách Nhập Phàm một bước nữa thôi.

Thêm vào đó, trong cơ thể còn ẩn chứa võ thế, đây là một thiên tài tuyệt thế song tu kiếm và võ.

Tiếc quá đi mất!

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng thầm thở dài.

Đúng lúc này, bầu trời nứt ra, một đạo kiếm quang xé không gian bay tới. Kiếm quang đáp xuống ở chỗ cách Kiếm Chủ Vĩnh Hằng không xa, sau khi kiếm quang tản đi, một chàng trai mang hộp kiếm bước ra.

"Thạch Tàng!"

Có người hô lên.

Thạch Tàng!

Mười chín tuổi đã thành Đại Kiếm Đế, Đại Kiếm Đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử Vĩnh Hằng Giới, nhanh hơn Kiếm Chủ Vĩnh Hằng những hai tháng, cũng chính là thiên tài kiếm đạo yêu nghiệt nhất trong lịch sử Vĩnh Hằng Giới.

Thạch Tàng bước nhanh tới trước mặt Kiếm Chủ Vĩnh Hằng, cung kính bái: "Bái kiến sư tổ!"

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng quan sát Thạch Tàng rồi khẽ gật đầu: "Ta đã đợi con rất lâu!"

Thạch Tàng muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng xòe tay ra, một chiếc nhẫn không gian chầm chậm bay tới trước mặt Thạch Tàng: "Từ hôm nay con chính là tông chủ của Vĩnh Hằng Kiếm Tông, phải bảo vệ Vĩnh Hằng Kiếm Tông thật tốt".

Thạch Tàng nhận nhẫn, chỉ cầm nó thật chặt mà không nói gì.

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng quay đầu nhìn cô gái áo trắng: "Con lại đây!"

Cô gái lặng lẽ bước tới trước mặt Kiếm Chủ Vĩnh Hằng.

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng nhìn cô gái với ánh mắt phức tạp: "Thiên phú của con không hề thua ca ca của mình, con cũng nỗ lực hơn nó rất nhiều, nhưng con hiếu tắng, tính cách quá mạnh mẽ, ta còn thì có thể bảo vệ con bình an, nếu ta mất, tính khí này của con sẽ rước vào mình vô số thị phi, thậm chí còn rước đại nạn, liên lụy đến Vĩnh Hằng Kiếm Tông".

Cô gái áo trắng im lặng, nhưng gương mặt tràn ngập bất mãn.

Thấy vậy, Kiếm Chủ Vĩnh Hằng thầm thở dài, sau đó nhìn Diệp Quân nói: "Cậu bạn, ta có một mong cầu hơi quá đáng!"

Diệp Quân trầm mặc.

Hắn rất muốn nói rằng, thật ra chúng ta không thân lắm đâu!

Tiền bối có thể đừng nêu ra yêu cầu hơi quá đáng của mình không?

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng khẽ cười rồi xòe tay ra, một thanh kiếm mỏng như cánh ve xuất hiện trong tay ông ấy, thanh kiếm này không có chuôi, cực kỳ mỏng, dường như trong suốt, lơ lửng trên lòng bàn tay, thoắt ẩn thoắt hiện, không có chút khí tức nào.

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng nhìn Diệp Quân, cười nói: "Thanh kiếm này tên Ẩn Tiên, cấp Nhân Tiên, là cực phẩm trong các loại phi kiếm, hôm nay có duyên với cậu bạn nên ta tặng nó cho cậu".

Dứt lời, thanh kiếm Ẩn Tiên kia chầm chậm bay tới trước mặt Diệp Quân.

Cấp Nhân Tiên!

Mọi người thấy vậy thì đều nhìn Diệp Quân với ánh mắt ngưỡng mộ.

Đây là cực phẩm nhân gian đấy!

Ngoài Chân vũ trụ, vật phẩm cấp Nhân Tiên cực kỳ hiếm trong chư thiên vạn giới.

Diệp Quân suy nghĩ rồi hỏi: "Tiền bối, người muốn vãn bối làm gì?"

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng nhìn Diệp Quân: "Cọ xát với hậu bối này của ta một lần!"

Diệp Quân sững người.

Cô gái áo trắng nhìn Diệp Quân: "Xin thỉnh giáo!"

Diệp Quân hỏi: "Chỉ vậy thôi sao?"

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng: "Đừng nương tay!"

Cô gái áo trắng bỗng lạnh giọng nói: "Tuy hắn cũng là Đại Kiếm Đế nhưng cảnh giới quá thấp, không phải là đối thủ của con!"

Diệp Quân nhìn cô gái áo trắng: "Có thể bắt đầu chưa?"

Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Rồi!"
Chương 449: Nhát kiếm đó là thần!

Vù!

Một kia kiếm quang lướt qua.

Đồng tử cô gái rút lại, vừa định ra tay thì một thanh kiếm đã kê ngay trước trán cô ta rồi.

Mọi người thấy cảnh này đều ngẩn người ra.

Cô gái áo trắng nhìn Diệp Quân chòng chọc, vẻ mặt khó tin.

Thạch Tàng cũng nhìn Diệp Quân với ánh mắt đầy kinh ngạc.

Diệp Quân không quan tâm tới cô gái áo trắng, hắn cất thanh kiếm Ẩn Tiên kia đi rồi cảm ơn: "Đa tạ tiền bối!"

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng nhìn Diệp Quân, trong lòng cũng hơi kinh ngạc. Sở dĩ ông ấy yêu cầu Diệp Quân ra tay là vì muốn xem năng lực chiến đấu thật sự của hắn. Mà giây phút này ông ấy nhận ra mình đã đánh giá thấp năng lực chiến đấu của chàng trai này.

Cô gái áo trắng bỗng nói: "Có thể đấu lại một lần nữa không?"

Rõ ràng cô ta không phục.

Diệp Quân nhìn cô ta: "Nếu quyết chiến sinh tử thì cô nương đã chết rồi".

Cô gái chỉ im lặng nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân lại nói: "Ta biết chắc chắn cô nương không cam tâm, vì cô nương vẫn chưa ra tay mà ta đã lợi dụng ưu thế tốc độ khiến cô nương không kịp trở tay..."

Cô gái bỗng nói: "Đừng nói nhiều như vậy, đánh lại một lần nữa!"

Vù!

Kiếm quang lóe sáng.

Đồng tử của cô gái rút lại, vừa định ra tay thì một thanh kiếm đã kê ngay trước cổ họng cô ta!

Giây phút này, trong mắt cô gái ngoài sự khó tin còn xen lẫn cả sự hoảng sợ.

Kiếm nhanh quá!

Diệp Quân nhìn cô gái: "Bản lĩnh chưa tới đâu mà tính tình nóng nảy thật!"

Nói xong, hắn ôm quyền với Kiếm Chủ Vĩnh Hằng rồi quay người đi sang một bên.

Sắc mặt của cô gái kia cực kỳ khó coi, như không cam tâm, cô ta nhìn Diệp Quân: "Đánh lại..."

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng bỗng quát: "Im miệng!"

Cô gái nhìn Kiếm Chủ Vĩnh Hằng, ông ấy nói: "Thạch Nguyên, ta thật sự rất thất vọng về con".

Cô gái áo trắng siết chặt tay, sắc mặt khó coi hơn bao giờ hết.

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng bỗng từ từ đứng lên, ông ấy nhìn người phụ nữ bị ghim trên cột đá, ánh mắt phức tạp: "Năm xưa ta nên chọn đi với nàng, xin lỗi, đã để nàng đợi lâu rồi!"

Nói rồi, ông ấy bỗng ngẩng đầu nhìn bầu trời, cười lớn: "Chân Thần, đấu một trận đi!"

Dứt lời, ông ấy phất tay áo, kiếm Vĩnh Hằng trên đất bay lên trời, xé không gian.

Vù!

Kiếm vạch tầng mây, một con đường màu vàng xuất hiện phía chân trời.

Khiêu chiến Chân Thần.

Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn con đường màu vàng kia.

Chân Thần có xuất hiện không?

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng nhìn con đường đó, chờ đợi.

Lúc này, một giọng nói không chút cảm xúc vọng từ con đường màu vàng đó ra: "Khiêu chiến Chân Thần? Ngươi bây giờ có xứng không? Trận chiến năm xưa, nếu ngươi dám xuất kiếm ngay giây phút thê tử của ngươi chết đi, có lẽ Chân Thần sẽ đánh giá cao ngươi hơn, bây giờ ngươi không có tư cách khiêu chiến Chân Thần!"

Vù!

Lời vừa dứt, một thanh kiếm bỗng phóng ra từ con đường màu vàng kia!

Ầm!

Thanh kiếm kia vừa xuất hiện, cả trời đất như bắt đầu lụi tàn!

Một nhát kiếm chôn vùi cả một thế giới!

Vô số người đã bị kiếm thế tản ra từ trong nhát kiếm này ép cho quỳ xuống, run rẩy.

Đối diện với nhát kiếm này, trong lòng họ chỉ có sự tuyệt vọng!

Sự tuyệt vọng và hoảng sợ đến từ sâu thẳm tâm can!

Không có chút ý niệm phản kháng nào cả!

Nhát kiếm này chính là thần!

Chỉ có thể thần phục!

Diệp Quân nhìn chằm chằm thanh kiếm đó, đối diện với nhát kiếm này giống như hắn đang đối diện một vũ trụ tinh hà bao la bát ngát vậy!

Mình chỉ bé nhỏ như hạt bụi trần!

Hai tay hắn siết chặt, toàn thân run rẩy, xác thịt nứt lìa, xương cốt vỡ nát, linh hồn chết mòn, nhưng... ý chí không hề mất đi!

Ý chí của Diệp Quân lúc này kiên định hơn bao giờ hết!

Hắn biết, đối diện với nhát kiếm khủng bố này, Diệp Quân hắn không thể nào thắng được.

Không thắng thì bại thôi!

Nhưng hắn sẽ không sợ hãi!

Hắn sẽ không thần phục!

Dù có chết, ông đây cũng không thần phục!

Xác thịt có thể nứt lìa, xương cốt có thể vỡ nát, linh hồn có thể chết mòn nhưng ông đây sẽ không quỳ.

Nhưng luồng uy lực kia càng lúc càng mạnh, mạnh đến nỗi khiến hai đầu gối của hắn dần dần cong xuống!

Diệp Quân bỗng quát lên, hai tay siết chặt thêm.

Ầm!

Trong nháy mắt, thân xác của hắn nổ tung, hóa thành một màn sương máu!

Chủ động hủy diệt thể xác!

Diệp Quân chỉ còn linh hồn bỗng nhìn thanh kiếm kia, gằng giọng: "Chiến!"

Dứt lời, hắn giẫm mạnh chân phải, hóa thành một đạo kiếm quang phóng về phía thanh kiếm kia!

Dù mình chỉ là con kiến nhưng vẫn dám đấu với trời!

Ầm!

Tuy Diệp Quân không còn thể xác nhưng kiếm thế lúc này lại hơn hẳn bất cứ thời điểm nào trong quá khứ, giây phút này, kiếm ý của hắn đã đạt đến một trình độ vô cùng khủng bố.

Bấy giờ, kiếm ý, kiếm thế của hắn đã tiệm cận vô hạn với Phàm Cảnh!

Thấy Diệp Quân hóa thành một đạo kiếm quang phóng lên trời, tất cả mọi người ở đó đều ngây ra như phỗng.

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng cũng ngẩn ngơ.

Là trận chiến của ta hay của cậu?

Mà lúc này, một đạo kiếm quang bỗng cưỡng ép kéo Diệp Quân lại, Tiểu Tháp quát: "Ngươi làm gì thế? Là trận chiến của người ta, ngươi lên làm gì?"

Bị Tháp gia quát, Diệp Quân mới sực tỉnh, hắn nhìn thanh kiếm đang phóng xuống với vẻ mặt hơi gượng!

Nhập tâm quá rồi!

Giờ phải làm sao?

Lên tiếp?

Thì chắc chắn sẽ bị đánh chết!

Không lên tiếp?

Đã làm đến nước này rồi...

Không lên tiếp thì biết giấu mặt đi đâu?

Diệp Quân bỗng lấy Tiểu Tháp ra, sau đó nói: "Tháp gia, chúng ta cùng lên!"

Nói rồi hắn đẩy Tháp gia lên trước, sau đó xông thẳng lên trời!

Mẹ kiếp!

Kệ đi!

Đánh đã rồi tính sau!

Gặp chuyện gì thì để Tháp gia gánh chín phần, mình gánh một thôi.

Tiểu Tháp: "..."

Trong mắt tất cả mọi người, Diệp Quân tay phải cầm kiếm, tay trái cầm tháp xông về phía thanh kiếm kia.

Ầm!

Bỗng chốc, một màn kim quang từ trên trời tản ra, một người và một tháp bay vút ra phía chân trời.

"Đệch! Đệch! Ngươi là thứ chuyên gây họa... thứ khốn kiếp nhà ngươi... ngươi không phải là người, ngươi còn xấu xa hơn cha ngươi nữa...."

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK