Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1416: Đi cùng ta nhé

Đại trưởng lão cười khẽ: “Thanh Tri, xem ra cô đọc sách nhiều năm như vậy, đầu óc cũng ngu luôn rồi”.

Thanh Tri còn định nói gì đó, Diệp Quân ở bên cạnh đột nhiên cười nói: “Thanh Tri cô nương, thật ra cô hiểu sai ý rồi. Vị Đại trưởng lão này muốn giết ta, cũng không hoàn toàn bởi vì thiên tài của các cô bị ta đánh bại, mà là muốn có được đồ vật trên người ta, ví dụ như….”

Vừa nói, hắn vừa giơ kiếm Thanh Huyên trong tay lên: “Thanh kiếm này”.

Kiếm!

Thanh Tri chợt nhận ra.

Phải biết rằng, thanh kiếm trong tay Diệp Quân có thể dễ dàng chém vỡ Tiên Linh Ấn…

Tiên Linh Ấn là một trong ba bảo vật của tộc Tiên Linh, thuộc thần vật cực phẩm, vậy mà không thể chống lại thanh kiếm của Diệp Quân, điều này có nghĩa là gì?

Nghĩa là cấp bậc của thanh kiếm trong tay Diệp Quân đã vượt xa Tiên Linh Ấn!

Hóa ra là lòng tham!

Khuôn mặt Thanh Tri đầy vẻ phức tạp.

Giờ khắc này, cô ấy cảm thấy tộc Tiên Linh hơi xa lạ.

Đại trưởng lão nhìn về phía Diệp Quân: “Diệp công tử, tạm biệt, ngươi yên tâm, vĩnh viễn sẽ không ai biết được những chuyện ngươi nói hôm nay đâu”.

Vừa dứt lời, hai tên Tiên Linh Vệ đột nhiên lao về phía Diệp Quân.

Nhưng ngay lúc bọn họ xông ra, một thanh kiếm đột nhiên xuất hiện trước mặt một tên Tiên Linh Vệ trong số đó.

Xoẹt!

Tên Tiên Linh Vệ đó còn chưa kịp phản ứng đã bị ý kiếm khóa chặt tại chỗ.

Hồn tiêu phách tán!

Tên Tiên Linh Vệ còn lại vừa lao tới trước mặt Diệp Quân, đã bị một đạo kiếm quang chém thành từng mảnh.

Phải biết rằng, Diệp Quân đang cầm kiếm Thanh Huyên!

Lúc không cầm kiếm Thanh Huyên, hắn đã vô địch khi đấu với cường giả dưới cấp bậc chín phần thần tính, mà bây giờ hắn cầm kiếm Thanh Huyên, cường giả chín phần thần tính ở trước mặt hắn cũng chỉ như con kiến mà thôi.

Giết hai tên Tiên Linh Vệ trong chớp mắt, sắc mặt Đại trưởng lão lập tức thay đổi.

Ông ta phát hiện ra hình như ông ta đã đánh giá thấp kiếm tu trẻ tuổi trước mặt này một cách nghiêm trọng rồi.

Lúc này, Diệp Quân bỗng cười nói: “Đại trưởng lão, ông không phải là cường giả chín phần thần tính nhỉ?”

Sắc mặt Đại trưởng lão lập tức biến đổi, ngay sau đó, một thanh kiếm lao tới trước mặt ông ta, Đại trưởng lão siết chặt tay phải, sau đó đánh một chưởng về phía trước.

Ầm!

Một tiếng nổ vang lên, Đại trưởng lão lập tức bị đánh bay ra ngoài, khi dừng lại, cánh tay phải của ông ta nổ tung, máu tươi bắn tung tóe.

Sắc mặt Đại trưởng lão đầy vẻ khó tin, kinh hãi nói: “Đây rốt cuộc là kiếm gì?”

Diệp Quân không nói gì, cơ thể lập tức rung chuyển, biến mất tại chỗ.

Sắc mặt Đại trưởng lão biến đổi, cơ thể dịch chuyển, trong nháy mắt, ông ta sử dụng tượng thần của mình, tuy nhiên, tượng thần của ông ta vừa mới xuất hiện đã bị một nhát kiếm của Diệp Quân chém thành từng mảnh vụn.

Loại tượng thần này ở trước kiếm Thanh Huyên chẳng khác gì con kiến.

Tượng thần vỡ tan tành, Đại trưởng lão liên tục lùi về sau mấy vạn trượng, lúc ông ta dừng lại, một thanh kiếm đã lao tới.

Không phải là nhanh, mà là kì quái!

Thanh kiếm này giống như đã chờ ông ta ở đây từ trước!

Bên kia, Trí Sư cảm thấy kinh hãi: “Diệp công tử, giơ cao đánh….”

Xoẹt!

Ý kiếm của Diệp Quân đâm thẳng vào trán của Đại trưởng lão, khóa ông ta lại ngay tại chỗ.

Trí Sư vội nói: “Diệp công tử, nếu ngươi giết ông ấy, sẽ không còn đường lui, ngươi….”

Diệp Quân lắc đầu: “Trí Sư, ông cho rằng phải cần có sự đồng ý của tộc Tiên Linh mới có thể cứu Nhược tỷ sao? Các ông không đồng ý, ta vẫn có thể cứu. Ta tới tộc Tiên Linh, hành sự theo quy củ của các ông không phải bởi vì sợ các ông, mà là không muốn chém giết cả một đường, nhưng bây giờ xem ra là ta đã lầm. Đối mặt với loại người như các ông, chỉ khi mạnh hơn các ông, mới có thể được các ông coi trọng và tôn trọng, nếu không, các ông sẽ không coi ai ra gì…”

Vừa nói, hắn vừa chỉ tay ra.

Ầm!

Ở phía xa, Đại trưởng lão bị ý kiếm của hắn giết chết.

Thấy cảnh tượng này, sắc mặt Trí Sư lập tức trở nên khó coi, ông ta biết, đã không còn cách để cứu vãn thế cục giữa tộc Tiên Linh và Diệp Quân nữa rồi.

Lúc này, xung quanh đột nhiên xuất hiện vô số khí tức mạnh mẽ.

Thanh Tri ở bên cạnh Diệp Quân đột nhiên nói: “Đi thôi”.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Thanh Tri, Thanh Tri nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi ở đây, không có bất kỳ phần thắng nào cả, rời khỏi đây, đi ra bên ngoài, tộc Tiên Linh muốn giết ngươi, trừ phi phải huy động cường giả chín phần thần tính”.

Diệp Quân yên lặng.

Thanh Tri lại nói: “Đi mau”.

Diệp Quân nói: “Đi cùng ta nhé”.

Thanh Tri nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Cô ở lại đây, e rằng cũng không có kết cục tốt”.

Thanh Tri khẽ lắc đầu: “Ta không thể đi cùng ngươi được”.

Diệp Quân còn muốn nói gì đó, Thanh Tri đột nhiên nói: “Đi mau đi, còn không đi, chờ bọn họ khởi động trận pháp, dù cho ngươi có thần kiếm cũng khó mà an toàn rời đi”.

Diệp Quân không do dự nữa, xoay người ngự kiếm, bay thẳng về phía chân trời.

Nhưng lúc này, một luồng sức mạnh thần bí đột nhiên khóa chặt Thanh Tri, ngay sau đó, một giọng nói đột nhiên vang lên khắp trời: “Diệp Quân, nếu bây giờ ngươi rời đi, cô ta sẽ chết ngay lập tức”.

Nghe vậy, Diệp Quân đang chuẩn bị rời khỏi tộc Tiên Linh đột nhiên dừng bước.
Chương 1417: Đi để chịu chết à

Diệp Quân chầm chậm xoay người lại, thấy một ông lão đang đứng cạnh Thanh Tri.

Lão ta mặc trường bào rộng thùng thình, tóc bạc phơ ngang vai, mắt sắc lạnh tựa đao nhọn.

Càng nhiều cường giả tộc Tiên Linh xuất hiện bốn phía.

Bao vây Diệp Quân.

Thanh Tri nhắm mắt lại.

Lòng như tro tàn.

Cô ấy không ngờ rằng mình lại bị tộc nhân dùng làm con tin uy hiếp Diệp Quân.

Đây có còn là tộc Tiên Linh mà cô quen thuộc nữa không?

Diệp Quân nhếch mép nói với ông lão: “Xem ra ta đã đánh giá thấp mức độ vô sỉ của tộc Tiên Linh các ngươi”.

Lão ta chỉ nhìn lại chằm chặp.

Lão biết tuyệt đối không thể để người này sống sót rời đi, thứ nhất là để bảo toàn danh tiếng tộc Tiên Linh, thứ nhì là vì thiên phú và sức mạnh của hắn.

Nếu để một thiên tài cỡ này sống tiếp, về sau ắt sẽ thành mối họa với tộc Tiên Linh.

Chưa kể hắn còn mang theo một thanh siêu thần kiếm không rõ tên còn cao cấp hơn Tiên Linh Ấn.

Vì tương lai và danh vọng của toàn tộc, Diệp Quân phải chết.

Còn về thủ đoạn...

Chỉ cần hoàn thành, cần gì phải quan tâm quá trình?

Kết quả mới là quan trọng nhất.

Càng lúc càng có nhiều cường giả tộc Tiên Linh xuất hiện bốn phía, còn có đại trận khởi động trong tộc.

Ông lão tóc trắng vừa chớm mở miệng thì bất ngờ thấy một thanh kiếm lao vụt tới.

Đồng tử lão ta rụt lại, lập tức kéo Thanh Tri đến chắn trước người. Thanh kiếm dừng lại khi cách cô ấy nửa tấc, sau đó là một thanh kiếm khác rơi từ trên xuống.

Ông lão hoảng hốt, vội siết tay lại, thả một luồng sức mạnh đáng sợ lên cao.

Uỳnh!

Tiếng nổ vang lên, lão ta bị đánh bay đi.

Mà Diệp Quân thì đã xuất hiện cạnh Thanh Tri.

Cô ấy áy náy cất giọng: “Xin lỗi”.

Diệp Quân lắc đầu: “Không phải tại cô”.

Sắc mặt Thanh Tri trở nên phức tạp.

Diệp Quân mỉm cười: “Vào tháp đi”.

Rồi đưa cô gái vào trong Tiểu Tháp.

Bên kia, sắc mặt ông lão đọng lại đầy trầm trọng, không ngờ một kiếm của hắn lại đáng sợ đến vậy.

Thấy Diệp Quân bước tới trước, lão ta biến sắc, vội nói: “Lên!"

Không dám đánh một chọi một với hắn nữa.

Ông lão vừa dứt lời, hàng loạt cường giả tộc Tiên Linh đã đồng loạt ra tay, đẩy ra những luồng sức mạnh ầm ầm như sóng vỗ về phía Diệp Quân.

Hắn cau mày, gọi kiếm vực xuất hiện.

Ầm!

Sức mạnh thời không và kiếm ý vô địch bùng nổ từ trong kiếm vực, tỏa ra sức mạnh hùng hậu đập nát vùng thời không hắn đang đứng.

Cũng đẩy lui vô số cường giả tộc Tiên Linh gần đó.

Nhưng Diệp Quân cũng không khá hơn là bao khi phải lùi lại gần vạn trượng, máu tươi trào khỏi khóe môi khi vừa dừng lại.

Nếu đánh một chọi một thì hắn không sợ ai ở đây, nhưng nếu đối phương nhảy vào đánh hội đồng thì hắn chịu không nổi.

Chợt, hắn cảm nhận được điều gì, bản xoáy vào sâu trong tộc Tiên Linh, nơi đang không ngừng tỏa ra sức mạnh.

Là trận pháp!

Hắn không hề chần chừ, lập tức dùng kiếm Thanh Huyên phá vỡ thời không rồi rời khỏi tộc Tiên Linh.

Thanh Tri nói đúng, hắn không thể chiến đấu ở địa bàn của đối thủ.

Ông lão tóc trắng thấy hắn muốn chạy đi thì biến sắc quát lên: “Phong tỏa thời không!"

Hàng loạt cường giả lập tức làm theo, thả ra sức mạnh củng cố cho thời không nơi này, nhưng vẫn không ngăn được kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân.

Hắn biến mất trước mắt bọn họ.

Sắc mặt ông lão trở nên khó xem: “Đuổi theo”.

Các cường giả kia vừa định làm theo thì nghe Trí Sư hỏi: “Để chịu chết à?"
Chương 1418: Ngu!

Ông lão tóc trắng bừng tỉnh.

Đúng rồi!

Đứng trước sức mạnh khủng bố đến kỳ lạ của Diệp Quân, cường giả tộc Tiên Linh hợp sức với nhau còn có thể áp chế, nhưng ra ngoài rồi thì có ai là đối thủ của hắn?

Sắc mặt lão ta càng thêm xấu xí.

Trí Sư cũng không khá hơn gì cho cam. Ông ta không ngờ rằng mọi chuyện lại phát triển như thế này, mà quan trọng nhất là ông ta đã đánh giá thấp lòng tham của đại trưởng lão.

Không ngờ đại trưởng lão lại muốn có thanh kiếm của Diệp Quân!

Điều thứ hai nằm ngoài dự đoán của ông ta là sức mạnh của Diệp Quân.

Ai mà biết được ngay cả đại trưởng lão còn không phải đối thủ một khi hắn cầm thanh thần kiếm trong tay.

Đúng là đáng sợ.

Ông lão tóc trắng thấp giọng nói: “Để hắn chạy đi chính là mối họa cho tộc Tiên Linh ta”.

Các cường giả khác gật đầu đồng ý. Nếu để một kẻ có thiên phú và sức mạnh như vậy tự do phát triển, tộc Tiên Linh về sau ắt gặp họa lớn.

Trí Sư rơi vào im lặng.

Ông lão lại nói: “Hắn đến tộc Tiên Linh chúng ta là để cứu con gái ông...”

Trí Sư nghe vậy thì tức giận quát: “Thanh Liệt! Ông có ý gì? Ông bảo ta thông đồng với địch?!"

Ông lão tóc trắng nhàn nhạt nói: “Ta đương nhiên không có ý ấy, nhưng quan hệ giữa hắn và con gái ông rất không bình thường...”

Trí Sư: “Thanh Liệt, lấy sức mạnh của hắn thì phá phong ấn Hắc Tử Vực khó lắm sao? Nếu ta đoán không sai, hắn đã lên đường đi cứu Nhược Mệnh rồi, bây giờ chúng ta có đến đó cũng không kịp”.

Sắc mặt đối phương trở nên khó xem.

Trí Sư thấp giọng thở dài: “Việc này đúng là tộc Tiên Linh ta thiếu sót”.

Ông ta không ngờ đến sự ngang ngạnh của Diệp Quân, vừa bị đại trưởng lão lấn lướt là đã không kiêng nể gì mà đánh trực diện, khiến mọi chuyện vượt ngoài tầm khống chế, trở thành như bây giờ.

Tư Pháp Linh Quân đứng cạnh đó bỗng nói: “Theo ta được biết, tên Diệp Quân này đến từ vũ trụ Quan Huyên, nơi vừa gia nhập thời đại cổ... Nói cách khác, nơi đó là đại bản doanh của hắn, vậy thì chúng ta cứ tìm đến đó, chắc chắn hắn sẽ xuất hiện”.

Vũ trụ Quan Huyên ư?

Thanh Liệt nói ngay: “Chúng ta đi!"

Rồi toan dẫn người lên đường.

Lại nghe Tư Pháp Linh Quân nói: “Đợi đã”.

Thanh Liệt quay lại, nghe ông ta thấp giọng nói: “Có thể đào tạo ra thiên tài yêu nghiệt bực này, vũ trụ Quan Huyên xem ra cũng không đơn giản. Đừng khinh địch, tốt nhất nên điều tra rồi hãy hành động”.

Thanh Liệt lắc đầu: “Chúng ta không có thời gian. Lỡ như tên Diệp Quân kia trở về, người của vũ trụ Quan Huyên bỏ trốn hết thì sao? Khi ấy lại phải mất công đi tìm, quá phiền toái! Ta sẽ dẫn người đến thăm dò nơi ấy mạnh yếu thế nào”.

Rồi ông ta biến mất cùng một nhóm Tiên Linh Vệ.

Tư Pháp Linh Quân nói: “Ông ta cũng muốn thanh kiếm kia”.

Trí Sư im lặng.

Một thanh thần kiếm có thể dễ dàng chém vỡ Tiên Linh Ấn, ai lại không muốn có?

Họ biết sức mạnh của Diệp Quân vốn không đáng sợ như vậy, nhưng khi hắn cầm thanh kiếm kia thì là một chuyện khác.

Nó giúp đề cao sức mạnh của hắn đến mức đáng sợ.

Mà cảnh giới của Diệp Quân là gì?

Tổ Cảnh.

Một Tổ Cảnh cầm thanh kiếm đó đã có thể giết cường giả tám phần tính, vậy nếu nó thuộc về các cường giả tám phần tính như họ thì sao?

Không dám tưởng tượng!

Có ai lại không động lòng?

Bỗng, Trí Sư như cảm nhận được gì mà nhíu mày, nhanh chóng bấm ngón tay. Tinh tú trên bầu trời Tiên Linh Thần Thành chậm rãi xoay vần, tỏa ra năng lượng bí ẩn.

Một hồi sau, đồng tử Trí Sư rụt lại: “Sao có thể...”

Tư Pháp Linh Quân hỏi: “Sao vậy?"

Sắc mặt Trí Sư xấu xí vô cùng: “Cảm giác nguy hiểm trước kia càng mãnh liệt hơn...”

Tư Pháp Linh Quân nhíu mày: “Có liên quan đến Diệp Quân?"

Trí Sư hạ giọng: “Có lẽ”.

Ánh mắt Tư Pháp Linh Quân lạnh đi: “Xem ra thật sự không thể để hắn sống”.

Trí Sư nhìn về chân trời với ánh mắt lo âu nặng nề.

...

Thần Tri giới.

"Cái gì?!"

Lâu Đắc Nguyệt bật dậy hỏi ông lão trước mặt: “Ông nói tộc Tiên Linh đang đuổi giết Diệp công tử?"

Ông lão vội gật đầu: “Đúng vậy”.

Lâu Đắc Nguyệt nhíu mày: “Vì sao?"

Ông lão kể lại một năm một mười.

Lâu Đắc Nguyệt nghe xong thì giận dữ quát: “Tộc Tiên Linh đúng là đồ ngu!"

Ông lão khom lưng, không dám lên tiếng.

Lâu Đắc Nguyệt: “Trong đầu mấy tên trưởng lão kia là óc heo hay gì? Người như thế không lo làm quen thì thôi, lại còn đối đầu... Bọn chúng đều ngu như vậy à?"

Ông lão do dự: “Tình báo của chúng ta nói đại trưởng lão bọn họ muốn có thanh kiếm của Diệp công tử...”

"Ngu!"

Lâu Đắc Nguyệt giận tím mặt: “Ta còn muốn có cái tháp của hắn đây này, sao ta không đi cướp đi?!"

Ông lão không dám nói gì thêm.

Lâu Đắc Nguyệt lắc đầu: “Bọn chúng đúng là óc bã đậu mà”.

Ông lão: “Bọn họ đã bắt đầu đuổi giết Diệp công tử…”

Lâu Đắc Nguyệt lại toan mở miệng mắng chửi, nhưng nghĩ đến điều gì mà cau mày, sau đó nói: “Lệnh cho lão Bạch và lão Thanh lập tức đến thời đại cổ, âm thầm bảo vệ Diệp công tử”.

Ông lão chần chừ: “Tiểu thư, chúng ta làm vậy... là đối đầu với tộc Tiên Linh...”

Lâu Đắc Nguyệt lạnh lùng nói: “Ta đang lo không có lý do thành lập quan hệ với Diệp công tử, nào ngờ tộc Tiên Linh lại tặng ta một cơ hội tốt, đúng là trời giúp...”

Cô ấy chợt trở nên phấn khích.

Ông lão nhìn sang đầy nghi ngờ, đừng nói tiểu thư nhà mình vừa mắt vị Diệp công tử này rồi đấy?

Ông ta lưỡng lự một hồi, lên tiếng nhắc nhở: “Tiểu thư, tộc Thần Tri chúng ta không cho phép kết hôn với người ngoài...”

Lâu Đắc Nguyệt quay phắt sang.

Làm ông ta giật mình.

Lâu Đắc Nguyệt thì thầm: “Kết hôn à... Ông nhắc ta mới nhớ”.

Ông lão: “...”
Chương 1419: Đưa Nhược Mệnh đi

Sau khi rời khỏi tộc Tiên Linh, Diệp Quân đi thẳng tới Hắc Tử Vực.

Vì hắn biết rõ hắn chạy trốn thế này, tộc Tiên Linh rất có thể sẽ làm hại đến Nhược Mệnh.

Vừa đến Hắc Tử Vực, Nhược Mệnh đã xuất hiện trước mặt hắn, Nhược Mệnh đang định lên tiếng thì Diệp Quân đã nâng tay chém xuống một kiếm.

Xoẹt!

Kiếm Thanh Huyên phá không bay đi!

Trong nháy mắt, toàn bộ cấm chế bí ẩn ở Hắc Tử Vực vỡ tan.

Nhược Mệnh hơi nghi ngờ.

Diệp Quân nói lại chuyện có mình ở tộc Tiên Linh.

Nghe Diệp Quân nói xong, nét mặt Nhược Mệnh thoáng chốc trở nên lạnh lẽo: “Không ngờ tộc Tiên Linh này lại vô liêm sỉ đến thế, bọn họ thật sự không cần đến thể diện nữa sao”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta cũng hơi bất ngờ”.

Tốt xấu gì tộc Tiên Linh này cũng là gia tộc lớn, không ngờ lại có hành động bỉ ổi vô liêm sỉ như thế, đây cũng là chuyện hắn hoàn toàn không ngờ được.

Nhược Mệnh đột nhiên nhìn về phía Diệp Quân: “Chắc chắn bọn họ sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi phải trốn đi”.

Không ngờ Diệp Quân lại lắc đầu.

Hắn hoàn toàn không trốn được!

Vì hắn vừa nhận được tin mẹ đã dẫn theo người đến thời đại cũ, còn bắt đầu tiếp quản thời đại cũ.

Cũng có nghĩa là bây giờ thư viện Quan Huyên chỉ có thể đối đầu trực tiếp với khu vực Tiên Linh.

Nhược Mệnh chợt nói với vẻ áy náy: “Là ta đã hại người rồi, nếu không vì ta…”

Diệp Quân lắc đầu, thẳng thừng ngắt lời Nhược Mệnh: “Không liên quan đến Nhược tỷ, là do ta không ngờ khu vực Tiên Linh lại không có đạo đức như thế…”

Nói đến đây, hắn cười khẽ: “Hiện tại nói những chuyện này cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi, Nhược tỷ, nơi này đã không còn được an toàn nữa, tỷ đi cùng ta đi”.

Nhược Mệnh trầm giọng nói: “Đi đâu?”

Diệp Quân nói: “Thư viện Quan Huyên”.

Nhược Mệnh hơi do dự.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Đợi thêm một khoảng thời gian nữa, đến lúc đó Nhược tỷ muốn đi đâu cũng được, nhưng bây giờ tỷ đến thư viện Quan Huyên an toàn hơn”.

Nhược Mệnh lắc đầu: “Ta vào trong tháp của ngươi vậy”.

Diệp Quân im lặng, hắn biết Nhược tỷ muốn đi theo hắn, sau đó giúp đỡ hắn vào thời điểm mấu chốt.

Diệp Quân cũng không từ chối việc này: “Được”.

Dứt lời, hắn đưa Nhược Mệnh vào trong Tiểu Tháp.

Trong Tiểu Tháp, Diệp Quân tìm đến Thanh Tri, tâm trạng của Thanh Tri có hơi tệ.

Diệp Quân cũng hơi ngại, nếu không vì Thanh Tri luôn nói chuyện giúp hắn, có lẽ cô ấy cũng sẽ không bị tộc Tiên Linh nhằm vào.

Diệp Quân đi đến trước mặt Thanh Tri, hắn khẽ nói: “Thanh Tri cô nương, chuyện này là ta liên luỵ đến cô, cô…”

Thanh Tri lắc đầu: “Không liên quan đến người, là tộc Tiên Linh của ta sai”.

Diệp Quân im lặng.

Thanh Tri nhẹ giọng nói: “Ta đã đánh giá thấp lòng tham của tộc nhân rồi”.

Nói đến đây, cô ấy nhìn về phía Diệp Quân: “Tiếp theo ngươi có dự định gì không?”

Diệp Quân cười nói: “Ta có thể có dự định gì được? Đương nhiên là đối đầu với tộc Tiên Linh rồi”.

Thanh Tri muốn nói lại thôi.

Diệp Quân cười khẽ: “Thanh Tri cô nương, ta biết cô rất khó xử, nhưng đừng trách ta nói thẳng, bây giờ tộc Tiên Linh đã không còn xứng đáng để cô ở lại nữa rồi, đương nhiên ta cũng sẽ không yêu cầu cô giúp ta… Là bạn bè, ta chỉ cho cô một lời khuyên là rời khỏi tộc Tiên Linh”.

Thanh Tri im lặng.

Diệp Quân khẽ nói: “Cô rời đi vào lúc này còn có thể để lại một dòng máu cho tộc Tiên Linh…”

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Con ngươi của Thanh Tri co lại, trong mắt tràn đầy sự khó tin.

Cô ấy biết thiếu niên trước mắt đã có suy nghĩ tiêu diệt tộc Tiên Linh rồi.

Hắn có thể tiêu diệt tộc Tiên Linh không?

Thanh Tri hơi mơ hồ.



Diệp Quân đi tới một vùng mây, trong đám mây, Ngao Thiên Thiên vẫn đang tu luyện.

Lúc này khí thế của cô ấy hàm súc, như hoà lại làm một với đất trời.

Diệp Quân biết có lẽ Ngao Thiên Thiên cũng sắp đột phá rồi.

Diệp Quân dời mắt đi, hắn ngồi xếp bằng xuống, cũng bắt đầu tu luyện.

Mục tiêu của hắn là cảnh giới Nhân Đạo.

Hiện tại cảnh giới là khuyết điểm duy nhất của hắn, vì thế nhiệm vụ chủ yếu của hắn là nâng cao cảnh giới của mình.

Ngoài cho mình, hắn còn sao chép quyển sổ của Thần Nhất đưa cho Nhược tỷ, hắn biết muốn Nhược tỷ đạt đến chín phần thần tính trong một khoảng thời gian ngắn là không quá thực tế, nhưng quyển sổ này của Thần Nhất chắc chắn có thể giúp thực lực của Nhược tỷ được nâng lên.

Còn về Nhị Nha và Tiểu Bạch thì hắn chưa từng suy nghĩ tới.

Hai đứa nhóc này không cần hắn lo.

Về chuyện tộc Tiên Linh có trả thù vũ trụ Quan Huyên hay không… hắn cũng không cần phải lo lắng.



Thanh Liệt dẫn theo một nhóm Tiên Linh Về rời khỏi tộc Tiên Linh, sau đó đi thẳng đến thời đại cũ tìm thư viện Quan Huyên.

Lão ta không đi tìm Diệp Quân, vì Diệp Quân chạy quá nhanh, lão ta hoàn toàn không tìm thấy hắn, mà lão ta cũng chưa từng nghĩ đến chuyện đi tìm hắn.

Tìm đến gia tộc của Diệp Quân có tác dụng hơn tìm hắn nhiều.

Diệp Quân ngươi yêu nghiệt, mạnh mẽ, nhưng người trong gia tộc của ngươi thì sao?

Bọn họ đâu thể yêu nghiệt giống ngươi được đúng không?

Đương nhiên phải chọn người dễ ức hiếp hơn rồi.

Thời đại cũ.

Trong một vùng tinh không, mấy chục nghìn người đang vội vàng xây dựng một toà thành mới.

Một người phụ nữ đang đứng im một chỗ.

Người này chính là Tần Quan.

Thư viện Quan Huyên vừa mới đến thời đại cũ, đương nhiên cần phải có một căn cứ, mà bà ấy chọn xây dựng căn cứ ở vùng tinh không này.

Dưới sự bận rộn của mấy chục nghìn người, một toà thành mới đã xuất hiện trước mặt bà ấy bằng tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Lúc này, Ám U đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tần Quan, ông ta nhỏ giọng nói mấy câu.

Tần Quan gật nhẹ đầu: “Ta biết rồi”.

Ám U cung kính hành lễ rồi rời đi.

Mà lúc này, một ông lão dẫn theo một nhóm người xuất hiện trước mặt Tần Quan.

Ông lão này chính là Mộc Nguyên.

Những người đi theo sau lưng ông ta chính là Thần Tướng.

Mộc Nguyên hành lễ với Tần Quan: “Tần các chủ, chúng ta đều là thuộc hạ của Diệp công tử, cậu ấy bảo chúng ta đợi người ở đây, sau đó nghe theo căn dặn của người”.

Tần Quan nhìn thoáng qua Mộc Nguyên và mấy người sau lưng ông ta rồi nói: “Các ông vốn đều là người của Chúng Thần Điện sao?”

Mộc Nguyên gật đầu: “Đúng thế”.

Tần Quan chợt nói: “Theo ta được biết, lúc trước Thần Điện từng gây chuyện với nhi tử của ta?”

Mộc Nguyên chần chừ một lát rồi gật đầu.
Chương 1420: Bà là mẹ của Diệp Quân đúng không?

Tần Quan khẽ gật đầu: “Ông thay ta đến Thần Điện một chuyến, nói là ta cho bọn họ một cơ hội, nếu bọn họ chịu đầu hàng, thư viện Quan Huyên ta sẽ bỏ qua chuyện cũ, còn nếu không… bọn họ sẽ lập tức biến mất khỏi thế giới này”.

Nét mặt Mộc Nguyên cứng đờ.

Ngông cuồng… quá đi mất.

Tần Quan khẽ cười nói: “Đi đi”.

Mộc Nguyên tỏ vẻ muốn nói lại thôi.

Tần Quan lại nói: “Đừng nghĩ nhiều như thế, ông cứ nói theo lời ta dặn là được”.

Mộc Nguyên ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu: “Được”.

Dút lời, ông ta lui xuống.

Tần Quan chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Lần này bà ấy đến thời đại cũ không phải để giết thời gian, bà ấy muốn nhanh chóng giải quyết tất cả phiền phức.

Vì bà ấy cũng muốn rời đi rồi.

Sở dĩ bà ấy ở lại nơi này là muốn tạo một nền tảng tốt cho Diệp Quân, nhưng không thể để bà ấy làm hết mọi chuyện được, rất nhiều chuyện Diệp Quân đều phải tự tay làm.

Vì sau khi quản lý thời đại cũ, Diệp Quân nhất định sẽ xây dựng một trật tự hoàn toàn mới, mà chỉ có một mình Diệp Quân tự xây dựng mà thôi.

Diệp Quân đã xông xáo bên ngoài lâu như thế rồi, cũng đã đến lúc dừng lại quản lý gia sản của mình.

Đặc biệt là Vũ Trụ Kiếp, nó cũng phải để Diệp Quân đến giải quyết.

Lúc này, một cô gái chợt xuất hiện ở cách đó không xa, người đó là Trấn Nam Tuyết của Trấn tộc.

Trấn Nam Tuyết nhìn Tần Quan trước mắt với vẻ tò mò.

Người này là mẹ của Diệp công tử sao?

Tần Quan thôi suy nghĩ, bà ấy nhìn cô gái trước mắt, cười nói: “Chào cô, Nam Tuyết cô nương”.

Trấn Nam Tuyết chần chừ một lát mới nói: “Tiền bối, trước khi rời khỏi, Diệp công tử có từng dặn dò, hắn nói đợi sau khi người đến, Đạo Thị sẽ do người phụ trách”.

Nói xong, cô ta đưa một quyển sổ dày cho Tần Quan: “Đây là tất cả sổ sách của Đạo Thị”.

Tần Quan cười khẽ, bà ấy nhận lấy quyển sổ, sau đó nói: “Nam Tuyết cô nương, cô có hứng thú gia nhập Tiên Bảo Các của chúng ta không?”

Trấn Nam Tuyết hơi tò mò: “Tiên Bảo Các?”

Tần Quan gật đầu: “Phải, việc làm ăn của Tiên Bảo Các hiện tại đã trải rộng toàn bộ vũ trụ… Mà người của ta cũng sắp tiến vào thời đại cũ, chúng ta đã lên kể hoạch mở một triệu Tiên Bảo Các ở nơi này”.

Một triệu!

Sắc mặt Trấn Nam Tuyết thay đổi.

Tần Quan tiếp tục nói: “Quy mô của Đạo Thị quá nhỏ, lợi nhuận cũng ít, vì thế ta sẽ đổi Đạo Thị thành Tiên Bảo Các, hơn nữa còn sẽ nhanh chóng xây dựng thêm.

Trấn Nam Tuyết hơi lo lắng: “Tiền bối, xây dựng nhanh chóng, thế tiền vốn này…”

Tần Quan cười nói: “Chuyện tiền bạc đều chỉ là chuyện nhỏ”.

Trấn Nam Tuyết: “…”

Tần Quan cười khẽ: “Cô cũng không tệ, đến Tiên Bảo Các của ta học hỏi đi”.

Không tệ!

Học hỏi?

Trấn Nam Tuyết lập tức thấy không phục.

Phải biết rằng từ sau khi cô ta tiếp quản Đạo Thị, khiến Đạo Thị vốn tràn đầy cảm giác chết chóc ngày càng phát triển, còn Tiên Bảo Các này thậm chí cô ta còn chưa từng nghe nói tới.

Tuy hơi không phục, nhưng vì người trước mặt là mẹ của Diệp Quân, vì thế Trấn Nam Tuyết vẫn rất lịch sự: “Tiền bối, bây giờ Đạo Thị không phù hợp để mở rộng, vì Đạo Thị vừa mới ổn định lại, rất có thể sẽ xuất hiện tình huống thiếu hụt vốn…”

Tần Quan cũng không tức giận, còn cười khẽ nói: “Thế này nhé, cô đến Tiên Bảo Các xem thử trước, sau đó nếu cảm thấy không được thì cô có thể tuỳ ý rời đi, không chỉ thế mà Đạo Thị này, ta vẫn sẽ giao cho cô xử lý, không can thiệp vào”.

Trấn Nam Tuyết chớp mắt: “Thật sao?”

Tần Quan cười nói: “Thật”.

Trấn Nam Tuyết vội gật đầu: “Được”.

So sánh với việc tu luyện, thật ra cô ta thích kiếm tiền hơn, vả lại vì cô ta quản lý Đạo Thị, nên địa vị của cô ta ở Trấn tộc bây giờ gần như chỉ đứng sau Tộc trưởng.

Cảm giác này khiến cô ta rất thích.

Có tiền, có quyền!

Nhìn Trấn Nam Tuyết đang vui vẻ trước mặt, Tần Quan cười khẽ, đương nhiên bà ấy cũng có thiện cảm với cô gái này, vì khi Diệp Quân vừa đến noi này, chỉ có cô ta tỏ thiện chí với Diệp Quân.

Lúc này, tinh hà phía xa chợt dao động, những hơi thở mạnh mẽ xuất hiện.

Trấn Nam Tuyết kinh ngạc quay đầu nhìn lại.

Tần Quan ngẩng đầu nhìn về phía xa, tinh không ở nơi đó đột nhiên bị nứt, sau đó có một nhóm cao thủ chậm rãi bước ra.

Người dẫn đầu chính là Thanh Liệt kia.

Thanh Liệt nhìn chằm chằm Tần Quan: “Chúng ta là người của tộc Tiên Linh”.

Tộc Tiên Linh!

Trấn Nam Tuyết sợ hãi: “Tộc… Tộc Tiên Linh…”

Thanh Liệt nhìn chằm chằm Tần Quan: “Bà là mẹ của Diệp Quân kia đúng không?”

Tần Quan gật đầu.

Ánh mắt Thanh Liệt trở nên lạnh lùng: “Nhi tử của bà đã giết người của tộc Tiên Linh chúng ta”.

Tần Quan gật đầu: “Sao thằng nhóc này lại phạm lỗi như thế chứ?”

Thanh Liệt cười khẩy: “Phạm lỗi? Hắn không chỉ phạm lỗi thôi đâu, con hư tại mẹ…”

Lúc này Tần Quan ngắt lời lão ta: “Nếu đã giết người thì phải giết cho sạch, sao còn để lại mấy người sống vậy? Thằng nhóc này vẫn còn chưa đủ nhẫn tâm!”

Thanh Liệt: “?”

Trấn Nam Tuyết: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK