Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1811: Âm thầm lặng lẽ

Trong quán rượu.

Chiêu Võ Đạo Đế uống một chút rượu, trước mặt bày ra mấy món đồ ăn kèm.

Ông ta chẳng có hứng thú gì với trận chiến quyết liệt ở đằng xa kia, chỉ thi thoảng liếc nhìn một cái.

Uy lực trong trận chiến của Diệp Quân và Tây Thánh Minh Quân cực kỳ mạnh, nhưng kiếm khí và thương quang đó đều sẽ lặng lẽ biến mất mỗi lần đến gần phố Đạo này.

Thiên Võ Tân kinh ngạc không thôi, càng cảm thấy kính sợ Chiêu Võ Đạo Đế này.

Vì cô ta biết sở dĩ uy lực của hai người Diệp Quân không thể ảnh hưởng đến bên này đều là vì Chiêu Võ Đạo Đế.

Phải ôm chặt cây cột này.

Thấy ly rượu của Chiêu Võ Đạo Đế đã cạn, Thiên Võ Tân vội bước đến, sau đó cung kính rót rượu.

Chiêu Võ Đạo Đế cười nói: “Một cường giả cảnh giới Khai Đạo rót rượu cho ta quả thật hơi uổng phí tài năng nhỉ”.

Thiên Võ Tân vội nói: “Đây là vinh hạnh của ta”.

Chiêu Võ Đạo Đế khẽ cười không nói gì thêm.

Thiên Võ Tân như nghĩ đến điều gì, bỗng ngẩng đầu lên nhìn bia đá Đăng Thiên ngoài cửa sổ, nơi đó cũng không bị ảnh hưởng bởi uy lực của hai người Diệp Quân.

Thiên Võ Tân hơi tò mò nói: “Tiền bối, Cửu Trọng Thiên có Đại Đạo hiện hữu thật sao?”

Chiêu Võ Đạo Đế ngẩng đầu lên nhìn Cửu Trọng Thiên, cười nói: “Có lẽ là có”.

Thiên Võ Tần nhíu mày: “Đối phương không ra ngăn lại sao?”

Chiêu Võ Đạo Đế chỉ cười không đáp.

Thiên Võ Tân hiểu ra, vội nói: “Cũng đúng, Đạo Đế đã ở đây, cho dù là Đại Đạo hiện hữu cũng không dám không nể mặt”.

Chiêu Võ Đạo Đế bật cười.



Trên Cửu Trọng Thiên.

Trong một tầng mây, một thiếu niên ngồi khoanh chân trước một bậc thềm đá, bậc thềm như một thiên lộ dẫn đến cuối chân trời, mà tận cuối bậc thềm có một cánh cửa.

Thiếu niên mặc một bộ đồ trắng, hai tay giao nhau đặt trước ngực, quanh người có Đại Đạo bí ẩn lơ lửng.

Ngay lúc này thiếu niên bỗng nhíu mày, y quay đầu lại nhìn, sau đó nói: “Sư tôn, họ đã đánh phá Đăng Thiên Vực rồi, thầy mặc kệ sao?”

Một giọng nói vang lên từ trong cánh cửa: “Mặc kệ đi”.

Thiếu niên trầm giọng nói: “Chiêu Võ Đạo Đế đó lợi hại thế à? Ngay cả sư tôn cũng phải nể mặt chúng?”

Giọng nói trong cánh cửa: “Không phải”.

Thiếu niên nói: “Sư tôn nể mặt Ác Đạo Minh ư?”

Trong cánh cửa lặng im một hồi rồi nói: “Không chọc vào tên họ Diệp kia được”.

Thiếu niên: “…”



Bên ngoài.

Lúc này Diệp Quân vẫn đang đánh nhau với Tây Thánh Minh Quân, hắn càng đánh càng hăng, lúc này hắn đã đánh đến mức phấn khích.

Càng lúc càng điên cuồng.

Hắn càng điên cuồng thì sức chiến đấu của hắn cũng tăng lên.

Tây Thánh Minh Quân lại khổ không nói được, vì ông ta nhận ra lúc này cho dù ông ta đánh hết sức cũng chẳng thể làm gì Diệp Quân.

Diệp Quân không chỉ có thân xác cực mạnh mà tốc độ tự hồi phục cũng rất nhanh.

Đây không phải là kiếm tu, mẹ nó đây là thể tu.

Đáng sợ nhất là sức chiến đấu của Diệp Quân còn ngày càng mạnh nữa, cho dù là kiếm ý hay là sức mạnh hai huyết mạch kia thì cũng đều ngày càng mạnh.

Huyết Kiếp Thương trong tay ông ta đã tan tành, suýt nữa thì phá nát.

Bây giờ ông ta cũng không dám đánh trực diện khi đối diện với kiếm quang của Diệp Quân, chỉ có thể né đòn, vì chỉ đụng vào thôi đã có thể bị thương, thế nên ông ta đánh cực kỳ áp lực.

Ngược lại Diệp Quân thì lại như một con bò hoang, chỉ dựa vào trang bị thần kỳ cả người không hề kiêng nể đánh thẳng đến.

Lần đầu tiên ông ta gặp phải một tên cả người mang theo trang bị thần kỳ.

Đánh như bị trói tay trói chân.

Trong quán rượu bên dưới, Chiêu Võ Đạo Đế khẽ cười nói: “Tây Thánh Minh Quân sắp không thể cầm cự được nữa”, Thiên Võ Tân nhìn Diệp Quân ở phía xa, sau đó nói: “Người này toàn dựa vào thanh kiếm đó, nếu không Tây Thánh Minh Quân chắc đã giết chết hắn rồi”.

Nói đến đây, cô ta nhìn Chiêu Võ Đạo Đế: “Tiền bối ra tay à?”

Chiêu Võ Đạo Đế cười nói: “Chưa phải lúc, vì vẫn còn người bạn cũ chưa đến”.

Thiên Võ Tân nói: “Còn một vị Minh Quân nữa?”

Chiêu Võ Đạo Đế lắc đầu.

Thiên Võ Tân do dự một lát, cũng không hỏi gì thêm.

Chiêu Võ Đạo Đế ngẩng đầu lên nhìn trời, gõ nhẹ lên bàn.

Ầm!

Tận cuối chân trời, một luồng khí tức đáng sợ bỗng phá vỡ thời không lao thẳng về phía Diệp Quân.

Diệp Quân bỗng xoay người chém một nhát kiếm.

Ầm!

Tiếng nổ vang lên, Diệp Quân chấn động lùi về sau cả vạn trượng, vừa dừng lại khóe môi hắn xuất hiện vệt máu.

Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn, một ông lão mặc đồ đỏ xuất hiện ở đằng xa, tóc bạc phơ, tay cầm một cây trượng sắt, phía sau là một vòng xoáy màu đỏ máu.

Đông Thánh Minh Quân!

Người mạnh nhất trong Tứ Thánh Minh Quân.

Diệp Quân bỗng cầm kiếm Thanh Huyên vung mạnh một nhát về phía Đông Thánh Minh Quân.

Âm thầm lặng lẽ.

Nhưng Đông Thánh Minh Quân lại biến sắc, vì tuổi thọ của ông ta mất đi cả trăm vạn năm.

Lúc này Diệp Quân lại liên tục tung ra chín nhát kiếm.

Đồng tử Đông Thánh Minh Quân co lại, cảm thấy hoảng sợ vội lùi về sau, thế nhưng vẫn hơi muộn, lúc ông ta dừng lại, cả người đều trở nên già nua, tóc bạc trắng.
Chương 1812: Báo đáp

Một ngàn vạn năm tuổi thọ biến mất.

Đông Thánh Minh Quân vừa ra trận mặt đầy vẻ khó tin nhìn Diệp Quân.

Trong mắt Tây Thánh Minh Quân ở đằng xa cũng đầy vẻ kiêng dè, ông ta liên tục lùi về sau cả vạn trượng cách xa Diệp Quân, đồng thời cũng cảm thấy hơi hối hận.

Cũng may Diệp Quân không sử dụng kiếm kỹ đáng sợ này với ông ta, nếu không tuổi thọ của ông ta sẽ giảm ngàn vạn năm rồi.

Mặc dù tuổi thọ của ông ta vẫn còn nhiều nhưng cũng không thể chịu được đòn này.

Nhưng ông ta hơi ngờ vực là tại sao Diệp Quân lại không sử dụng kiếm kỹ này với ông ta?

Cách đó không xa, sau khi liên tục thi triển mười lần Nhất Giới Tuế Nguyệt, cơ thể Diệp Quân bỗng trở nên vô cùng suy yếu, sở dĩ hắn thi triển Nhất Giới Tuế Nguyệt này với Đông Thánh Minh Quân là vì thấy đối phương đã khá lớn tuổi.

Nhát kiếm này chuyên dùng để đánh người lớn tuổi.

Diệp Quân không xuất kiếm nữa mà lặng lẽ nuốt một viên tinh thể Vĩnh Hằng, sau đó nhanh chóng hồi phục cơ thể.

Liên tục đánh ra mười nhát kiếm, cho dù có Ngao Thiên Thiên hỗ trợ cũng không chịu được.

Nếu có thể liên tục đánh ra một trăm nhát thì đã có thể giết chết một cảnh giới Khai Đạo có nhiều tuổi thọ rồi.

Nhưng với thực lực hiện giờ của hắn thì vẫn không làm được.

Đông Thánh Minh Quân và Tây Thánh Minh Quân ở đằng xa nhất thời cũng không dám ra tay nữa.

Đều sợ bị Diệp Quân chém đứt tuổi thọ.

Cũng chính vì nguyên nhân này, mặc dù hai người đều biết Diệp Quân đang trị thương nhưng cũng không dám đánh.

Lần này họ đến đây chủ yếu là để trợ sức cho Chiêu Võ Đạo Đế chứ không phải đến để liều mạng cho Chiêu Võ Đạo Đế.

Chuyện cứ tưởng dễ dàng giải quyết nhưng không ngờ Diệp Quân này lại mạnh đến thế.

Thiệt thòi rồi!

Thiệt nhất chính là Đông Thánh Minh Quân vừa ra trận, sắc mặt ông ta cực kỳ khó coi, tuổi thọ của ông ta không còn bao nhiêu, bây giờ lại bị Diệp Quân cắt đứt ngàn vạn năm tuổi thọ, tim ông ta đang rỉ máu.

Diệp Quân phía xa chậm rãi nhắm mắt lại, tay trái nắm chặt thành quyền, vì phải đánh nhau, lúc này sức mạnh huyết mạch quanh người hắn ngày càng mạnh, nhất là huyết mạch phong ma, nó đã bắt đầu ảnh hưởng đến thần trí của hắn.

Đúng là càng điên cuồng càng mạnh.

Diệp Quân hít sâu một hơi, hắn ngẩng đầu lên nhìn hai vị Minh Quân: “Đánh nữa không?”

Mặc dù nói như thế nhưng hắn vẫn không ra tay.

Có thể kéo dài một lát thì kéo dài một lát.

Hai người Đông Thánh Minh Quân nhìn chằm chằm Diệp Quân, đều không ra tay.

Trong quán rượu bên dưới, Chiêu Võ Đạo Đế khẽ cười: “Không muốn liều mạng chứ gì?”

Thiên Võ Tân nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Đạo Đế, Diệp Quân này…”

Chiêu Võ Đạo Đế không nói gì.

Thiên Võ Tân cắn răng: “Đạo Đế, nếu tộc Thiên Võ ta giết được Diệp Quân thì mong Đạo Đế chỉ bảo”.

Chiêu Võ Đạo Đế không nói gì mà đanh mặt lại, một quyển trục bay đến trước mặt Thiên Võ Tân.

Thiên Võ Tân mừng rỡ khi nhìn thấy dòng chữ trên quyển trục.

Chiêu Võ Kinh!

Công pháp đầu tiên thời đại Chiêu Võ.

Thiên Võ Tân run rẩy nhận lấy quyển trục, sau đó vội đi đến bên cửa sổ, cô ta xòe tay ra, một Thiên Võ Lệnh bỗng bay lên trời.

Ầm!

Một cột sáng lao lên trời.

Thoáng chốc uy lực đáng sợ cuồn cuộn giữa không trung, lúc này tất cả cường giả đều cảm nhận được uy lực này.

Mọi người sợ hãi nhìn về phía cột sáng.

Trên Khai Đạo?

Diệp Quân ở đằng xa nhìn cột sáng đó, nhíu chặt mày.

Một người đàn ông trung niên áo xanh chậm rãi bước ra từ trong cột sáng đó, người đàn ông trung niên này để tóc dài ngang vai, khí chất tao nhã giống như một thư sinh.

Thấy thế các cường giả khác của tộc Thiên Võ ở chiến trường đều dừng lại, sau đó cúi đầu chào người đàn ông trung niên đó, cung kính nói: “Kính chào tiên tổ”.

Tiên tổ!

Tiên tổ tộc Thiên Võ – Thiên Võ Thế.

Nhìn thấy Thiên Võ Thế, sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại, khí tức của người này không bình thường, đã không còn là cường giả cảnh giới Khai Đạo, mặc dù đối phương không phải là bản thể nhưng khí tức của lão ta lại hơn hẳn bất kỳ cường giả Khai Đạo nào ở đây.

Sau khi Thiên Võ Thế bước ra, lão ta ngẩng đầu lên nhìn trên Cửu Trọng Thiên, sau đó quay đầu lại nhìn trong quán rượu bên dưới.

Chiêu Võ Đạo Đế cười nói: “Không ngờ chúng ta sẽ gặp lại nhau bằng cách này”.

Ánh mắt Thiên Võ Thế hiện lên vẻ phức tạp: “Năm đó lúc gặp Đạo Đế, Đạo Đế đã là vô địch thiên hạ, bây giờ lại càng mạnh hơn năm đó”.

Chiêu Võ Đạo Đế cười nói: “Thật ra ta cũng rất ngạc nhiên, năm đó chỉ là tùy ý chỉ dạy ngươi một chút mà ngươi đã có thể đột phá cực hạn của mình, đạt đến độ cao hoàn toàn mới, lợi hại đấy”.

Thiên Võ Thế mỉm cười: “Ta vẫn luôn ghi nhớ ơn nghĩa năm đó trong lòng, chưa có cơ hội báo đáp, vô cùng tiếc nuối…”

Thiên Võ Tân ở một bên bước ra, sau đó cung kính chào: “Bây giờ vừa lúc có cơ hội này…”

Nói đến đây cô ta nhìn Diệp Quân ở đằng xa.

Thiên Võ Thế xoay người nhìn Diệp Quân, khi nhìn thấy Diệp Quân, lão ta nhíu mày: “Ba loại huyết mạch đặc biệt…”

Nói xong, sắc mặt lão ta bỗng trở nên nghiêm trọng.

Diệp Quân nhìn Thiên Võ Thế trước mặt, thầm đề phòng lão ta.

Thiên Võ Thế nhìn chằm chằm vào Diệp Quân một lúc lâu, trong mắt lão ta hiện lên vẻ phức tạp, thầm nói: Người này chắc chắn không phải là người tầm thường, lần này tộc Thiên Võ ta đối đầu với hắn cũng không biết là phúc hay họa. Thôi vậy, nếu ác nhân đến thì cứ tiêu diệt nó đi.

Nghĩ đến đây, lão ta tiến ra một bước tung quyền về phía Diệp Quân.

Diệp Quân không biết cảm nhận được gì mà đồng tử co lại…


Chương 1813: Đáng sợ

Nguy hiểm.

Lúc này, Diệp Quân cảm nhận được luồng khí tức chết chóc, đón nhận một quyền này khiến cả người hắn giống như bị hàng trăm vạn ngọn núi đè nặng, không thể nào nhúc nhích được.

Chỉ có thể khoanh tay chịu chết!

Tuyệt vọng!

Diệp Quân không cam tâm, hắn đột nhiên rống lên, sức mạnh huyết mạch và kiếm ý trong cơ thể dâng trào không ngừng, chúng như muốn phá tan xiềng xích của một quyền kia.

Nhưng sức mạnh kia thật sự quá mạnh mẽ, mặc cho hắn thúc giục sức mạnh huyết mạch và kiếm ý như thế đi nữa, đều không thể nào lay động được.

“A!”

Diệp Quân bỗng nhiên hét lớn, đôi mắt như muốn nứt toác ra, hắn hoàn toàn tẩu hỏa nhập ma.

Đùng!

Một dòng máu từ trong cơ thể của Diệp Quân phóng lên cao, xiềng xích vô hình kia bị phá tan, cùng lúc đó hai tay Diệp Quân cầm kiếm chém thẳng về phía trước.

Ầm!

Sau khi chém ra nhát kiếm này, khắp đất trời lập tức vang vọng tiếng kiếm lanh lảnh chói tai, chấn động khiến màng tai của tất cả mọi người trở nên đau đớn.

Nhưng ngay sau đó…

Xoẹt!

Vô số kiếm quang vỡ tan, Diệp Quân lập tức bị chấn bay ra xa hơn mấy vạn trượng.

Cảnh giới cách biệt quá lớn!

Hoàn toàn nghiền ép!

Nhưng vào đúng lúc này, sau khi Diệp Quân dừng lại, hắn đột nhiên buông lỏng kiếm Thanh Huyên, hai tay nắm chặt.

Đùng đoàng!

Trong chớp mắt, hai luồng sức mạnh huyết mạch từ trong cơ thể hắn phóng lên cao, rồi ngưng tụ thành một tượng thần ảo ảnh.

Hai tượng thần huyết mạch.

Hai tượng thần huyết mạch vừa mới ngưng tụ, một luồng áp lực huyết mạch khủng bố đã ngay tức khắc tràn ngập khắp trời đất, toàn bộ thời không của Đăng Thiên Vực đều bị uy áp của huyết mạch này trấn áp, giống như một tờ giấy bị đốt cháy, dần dần tan biến.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Thiên Võ Thế đứng đằng xa cau chặt mày lại, lão ta nhìn chằm chằm Diệp Quân, trong lòng cực kỳ khiếp sợ.

Sức mạnh huyết mạch thế này quá khủng bố.

Lúc này, trong lòng lão ta dâng lên sự bất an mơ hồ.

Năm đó lão ta cũng từng xuất hiện loại cảm giác này, đó là lúc đối mặt với nền văn minh Thiên Hành.

Trong trận chiến ấy, tộc Thiên Võ thua thảm hại, nếu không phải chạy trốn nhanh thì e là đã hoàn toàn diệt tộc.

Thế nhưng bây giờ, lão ta lại cảm nhận được loại cảm giác này lần nữa.

Thanh niên này không bình thường.

Thiên Võ Thế quay đầu nhìn Thiên Võ Tân trong quán rượu, ngay sau đó, giọng nói của lão ta vang lên trong đầu Thiên Võ Tân: “Thanh niên này là người phương nào?”

Thiên Võ Tân giật mình, gấp gáp nói: “Tiên tổ, thanh niên này đến từ một nền văn minh vũ trụ bậc thấp, là kẻ thù của Ác Đạo Minh”.

Thiên Võ Thế nói: “Chỉ thế thôi sao?”

Thiên Võ Tân gật đầu: “Chỉ vậy thôi”.

Thiên Võ Thế cau mày, đây là hậu nhân của mình sao?

Tại sao lại ngu ngốc thế?

Ở đằng xa, sau khi Diệp Quân ngưng tụ ra hai tượng thần huyết mạch, khuôn mặt của hắn trở nên méo mó, trông vô cùng dữ tợn.

Mặc dù có thêm Ngao Thiên Thiên giúp sức, cơ thể đã được tăng cường lên rất nhiều, nhưng nếu hắn muốn ngưng tụ được hai tượng thần huyết mạch thì vẫn phải cố hết sức mới được.

Thật sự vô cùng tiêu hao!

Nhưng vẫn tốt hơn so với lúc trước, sau khi thực lực của hắn tăng lên, giờ hắn đã ngưng tụ được hai tượng thần huyết mạch, mà sau khi hai tượng thần huyết mạch xuất hiện, trong phút chốc từng dòng từng luồng áp lực huyết mạch như thủy triều chấn động trời đất, vô cùng đáng sợ.

Nhìn thấy uy lực huyết mạch khủng bố kia của Diệp Quân, vẻ mặt Thiên Võ Thế dẫn trở nên căng thẳng, lão ta nhìn chằm chằm Diệp Quân, tay phải nắm chặt lại, lúc này lão ta đã không còn sự lựa chọn nào khác.

Giờ cũng không thể chọn lựa đứng về phía người thanh niên này, sau đó lại trở thành kẻ địch của Đạo Đế kia đúng không?

Cho dù là sai, thì chỉ có thể sai triệt để.

Vả lại lão ta không cho rằng người chống lưng cho thanh niên này sẽ mạnh hơn Đạo Đế.

Giết!

Thiên Võ Thế híp mắt lại, nổi lên ý muốn giết người, lão ta bước về phía trước, đánh tiếp một quyền.

Với một quyền này, mọi thứ trên thế gian như bị hủy diệt.

Đằng xa, hai tay cầm kiếm của Diệp Quân đột nhiên chém thẳng xuống, ở phía sau lưng hắn, hai tượng thần huyết mạch kia cùng lúc cầm kiếm chém về phía trước.

Xoẹt!

Kiếm quang màu máu dài mấy vạn trượng mạnh mẽ chém ngang trời đất.

Roẹt!

Vang dội! Bỗng nhiên, một tiếng nổ lớn như tiếng sấm mùa xuân vang vọng khắp Đăng Thiên Vực. Ngay sau đó, cả Đăng Thiên Vực đã biến thành biển máu.

Diệp Quân liên tục lui mười vạn trượng, hắn vừa mới dừng lại, cơ thể đã lập tức nứt ra, miệng liên tục trào máu tươi.

Thiên Võ Thế đứng trước mặt hắn cũng liên tục lui xa mấy ngàn trượng, hơn thế nữa, cơ thể lão ta còn trở nên mờ ảo hơn.

Lúc lão ta dừng lại, sự căng thẳng trong mắt đã đổi thành không tin nổi.

Tên nhóc này thật sự chỉ đạt tới cảnh giới mười phần thần tính thôi sao?

Phải biết rằng, với thực lực của lão ta khi ở thời kỳ đỉnh cao nhất, cho dù là cường giả cảnh giới Khai Đạo thì chỉ cần lão ta phất tay là có thể tiêu diệt. Tuy bây giờ không phải bản thể của lão ta, nhưng một cường giả cảnh giới Khai Đạo bình thường không thể nào chống lại lão, bởi vì thực lực của lão đã vượt qua cảnh giới Khai Đạo.

Nhưng lão ta lại bị tên nhóc này chém lui mấy ngàn trượng!

Đáng sợ nhất là lão ta phát hiện ra rằng lão ta không có cách nào tiêu diệt huyết mạch của thanh niên này.

Thực lực của lão ta không thể tiêu diệt được huyết mạch của người này… Chuyện này vô cùng bất thường, bởi vì thực lực của lão ta đã có thể tiêu diệt cả Đạo Tắc của Đại Đạo hiện hữu.

Càng đánh càng không bình thường!

Thiên Võ Thế nhìn chằm chằm Diệp Quân ở đằng xa, lão ta chậm rãi nắm chặt tay phải, cho dù trong lòng hơi bất an, nhưng lúc này lão ta cũng không lo được nhiều như vậy. Lão ta chỉ có thể giết chết người trước mặt để diệt trừ hậu hoạ.

Nghĩ đến đây, lão ta bước về phía trước một bước, đánh ra một quyền.

Phía xa, Diệp Quân muốn điều động sức mạnh huyết mạch toàn thân lần nữa, liều chết một trận, nhưng đúng lúc này một lão già đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, lão già cũng đánh ra một quyền.

Đùng!

Hai nắm đấm hoàn toàn không giống nhau đột nhiên bạo phát, trong chớp mắt đã đi xa mấy ngàn dặm.

Tất cả mọi nơi ở tinh vực lập tức bị chôn vùi, cực kỳ đáng sợ.

Trong quán rượu, Thiên Võ Tân nhìn chằm chằm ông lão đang đứng trước mặt Diệp Quân: “Trọng Thiên thứ ba!”

Cô ta từng đến Trọng Thiên thứ ba, dĩ nhiên cô ta không thể kiên trì ở lại đó lâu, bởi vì thực lực của người trước mặt này thật sự quá mạnh.

Cô ta thật sự không ngờ, cường giả của Trọng Thiên thứ ba cũng xuất hiện.

Hơn nữa còn giúp đỡ Diệp Quân!

Chuyện này rốt cuộc là sao?

Thiên Võ Tân ngờ vực, chẳng lẽ những người này chưa từng nghe đến tên tuổi của Chiêu Võ Đạo Đế sao? Cho dù chưa từng nghe đến tên tuổi của Chiêu Võ Đạo Đế đi chăng nữa, nhưng ít ra cũng phải biết sự đáng sợ của Ác Đạo Minh chứ?
Chương 1813: Ngầu

Tại sao tất cả đều chọn đi theo Diệp Quân?

Còn nữa, không phải những người này đều đã bị tù ấn Đại Đạo trấn áp rồi ư? Sao họ thoát ra được? Bây giờ Đại Đạo hiện hữu đang làm gì thế không biết?

Trong đầu Thiên Võ Tân tràn đầy nghi ngờ.

Ở cách cô ta không xa, Chiêu Võ Đạo Đế nhìn Nho Uyên, cười nói: “Đúng là càng ngày càng thú vị”.

Ở trên trời, ánh mắt của Thiên Võ Thế nhìn thẳng vào Nho Uyên, đôi mắt đó hiện lên sự tò mò: “Ngươi là ai?”

Nho Uyên cười nói: “Biết ta là ai thì có tác dụng gì? Tới đây đi, để ta xem người đã từng đạt tới cảnh giới trên cả Khai Đạo sẽ mạnh như thế nào”.

Nói xong, ông ta bước về phía trước một bước, thẳng tay tung nắm đấm.

Đơn giản và thẳng thắn!

Thiên Võ Thế mỉm cười: “Tới đây”.

Dứt lời lão ta tiến lên phía trước một bước, đồng thời cũng tung một cú đấm.

Ầm!

Khu vực hai người đang đứng đột nhiên trở nên mơ hồ, hơn nữa còn im phăng phắc, không có bất kỳ dao động sức mạnh nào, vô cùng kỳ lạ.

Cách đó không xa, cả người Diệp Quân liên tục tỏa ra sức mạnh huyết mạch phong ma cực kỳ kinh khủng, sau khi hắn hoàn toàn nhập ma, kiếm ý vô địch của hắn đã hoàn toàn không có cách nào chống đối nữa.

Đột nhiên Ngao Thiên Thiên nói: “Tháp gia, hãy giúp ta cùng trấn áp huyết mạch của huynh ấy”.

Lúc này tình trạng Diệp Quân đã rất nghiêm trọng bởi vì hắn đã hoàn toàn bước vào trạng thái phong ma, nếu không trấn áp được huyết mạch phong ma của hắn thì dù có là người của mình hắn cũng sẽ chém, tới lúc đó hắn chém điên loạn thì toang hết.

Đột nhiên Tiểu Tháp nói: “Không cần, ta tự làm”.

Ngao Thiên Thiên: “...”

Rầm!

Lúc này, một luồng sáng vàng từ trong người Diệp Quân đột ngột bắn thẳng lên trời, huyết mạch phong ma của Diệp Quân ngay lập tức bị cưỡng chế.

Ngao Thiên Thiên sững sờ, lập tức nói: “Tháp gia 999”.

Tiểu Tháp nghi ngờ hỏi: “999?”

Ngao Thiên Thiên nói: “Là rất ngầu đó”.

Tiểu Tháp: “...”

Sau khi huyết mạch phong ma bị trấn áp, Diệp Quân dần dần trở lại bình thường, một lúc sau Diệp Quân mới từ từ mở mắt ra, hắn hít một hơi thật sâu, nhìn vào cơ thể mình. Thời khắc này cơ thể của hắn đã không còn nguyên vẹn, chỉ một chút nữa thôi là cái thân xác của hắn đã hoàn toàn bị phế bỏ.

Diệp Quân dường như đã nghĩ tới việc gì đó nên vội vàng hỏi: “Tháp gia, ai đã giúp ta áp chế huyết mạch phong ma vậy?”

Hắn biết rõ một khi huyết mạch phong ma hoàn toàn điên loạn sẽ rất khó để hồi phục lại.

Tiểu Tháp đáp lời: “Là ta”.

Sắc mặt Diệp Quân trở nên u ám: “Tháp gia, ta đang nghiêm túc hỏi ngươi, ngươi đừng đùa với ta”.

Tiểu Tháp thấp giọng nói: “Ta nói thật mà”.

Diệp Quân: “...”

Ngao Thiên Thiên nói: “Đúng là Tháp gia làm đấy”.

Diệp Quân rất bất ngờ.

Tháp gia trở nên lợi hại như vậy từ khi nào thế?

Xem ra ngày đó cô cô váy trắng đã thăng cấp cho Tiểu Tháp rất nhiều.

Ngao Thiên Thiên đột ngột nói: “Tiền bối Nho Uyên có đánh thắng được người đó không?”

Nghe thấy thế Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn về phía xa, lúc này khu vực Nho Uyên và Thiên Võ Thế đứng đã hoàn toàn mơ hồ.

Không thấy bất kỳ thứ gì!

Nhìn thấy cảnh này Diệp Quân nhíu mày, cách hai người này chiến đấu hơi kỳ lạ, người bên ngoài không thể hiểu được.

Ngao Thiên Thiên lại nói: “Còn cả Đạo Đế ở trong quán rượu kia nữa, người này vẫn chưa ra tay, không biết là có ý gì”.

Chiêu Võ Đạo Đế!

Diệp Quân quay đầu nhìn vào quán rượu: “Có lẽ ông ta đang chờ gì đó”.

Rắc!

Đúng lúc này, khu vực thời không mơ hồ ở cách đó không xa đột nhiên vỡ vụn như một tấm gương, ngay sau đó, hai người đồng thời lui về phía sau, một lần nữa trở về vùng thời không bê này.

Hai người đứng đối diện ở khá xa.

Thiên Võ Thế nhìn chằm chằm vào Nho Uyên, hơi bất ngờ: “Mặc dù ngươi vẫn chưa bước tới cảnh giới đó nhưng thực lực của ngươi đã vượt xa so với cảnh giới Khai Đạo”.

Nho Uyên cười nói: “Nếu bản thể của ngươi ở đây thì đúng là ta sẽ không đánh lại ngươi”.

Thiên Võ Thế nhìn Diệp Quân ở đằng xa nói: “Ngươi là gì của hắn? Tại sao lại muốn dùng mạng mình để hỗ trợ hắn?”

Nho Uyên khẽ mỉm cười: “Ta có thể đi ra ngoài và khôi phục lại sức mạnh đều nhờ sự giúp đỡ của Diệp công tử, vì ân tình này ta sẽ liều mạng để trả lại”.

Thiên Võ Thế im lặng một lúc rồi mới gật nhẹ đầu: “Vậy thì đấu tiếp đi!”

Vừa nói lão ta vừa tiến lên phía trước một bước, chỉ một bước chân cũng đã khiến thời không trước mặt lão ta và Nho Uyên lại trở nên mơ hồ.

Trong đầu Diệp Quân đột nhiên vang lên giọng nói của Nho Uyên: “Diệp công tử, bên quán rượu còn có một cường giả tuyệt thế, cẩn thận”.

Dứt lời ông ta bước lên phía trước một bước rồi tiến vào thời không mơ hồ kia.

Hai người họ lại bắt đầu đại chiến!

Ở trong quán rượu, Thiên Võ Tân nhìn Diệp Quân ở phía chân trời do dự một lúc rồi nói: “Tiền bối, hay là chúng ta giết Diệp Quân càng sớm càng tốt đi”.

Đánh tới bây giờ, cho dù cô ta không muốn thừa nhận, nhưng cũng phải nói rằng thiên phú và thực lực của Diệp Quân thực sự hơi nghịch thiên.

Mặc dù là cường giả cảnh giới mười phần thần tính, nhưng sức chiến đấu đã có thể so với một số cường giả ở cảnh giới Khai Đạo.

Nếu như loại yêu nghiệt này phát triển tới cảnh giới Khai Đạo thì sẽ ghê gớm tới mức nào?

Chiêu Võ Đại Đế mỉm cười nói: “Người bạn cũ cuối cùng của ta đã tới rồi”.

Thiên Võ Tân hơi nghi ngờ, cô ta dường như đã cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên ngước lên nhìn về phía chân trời đằng xa, lúc này chỉ có thể nhìn thấy ở phía cuối chân trời có một người đàn ông lực lưỡng đang kéo theo một chiếc quan tài đi tới.

Người đàn ông đó có dáng người cực kỳ vạm vỡ, cao lớn hơn người bình thường bốn đến năm lần, thân trên cởi trần, cơ bắp trên cơ thể cuồn cuộn, cánh tay to như cây cột, hai tay đang cầm một sợi xích bằng sắt cực lớn, đầu kia của sợi xích là một chiếc quan tài màu đen tuyền.

Người đàn ông lực lưỡng bước lên phía trước một bước cũng có thể làm trời đất rung chuyển, vô cùng đáng sợ.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, người này là ai vậy?

Lúc này người đàn ông lực lưỡng đột nhiên cười nói: “Đạo Đế, ai là người dám đối địch với ông vậy? Là ai? Cút ra đi, để ông đây đánh một đòn nát đầu cả nhà hắn”.
Chương 1815: Quan Đế

Giọng nói của người đàn ông lực lưỡng tựa như sấm sét vào mùa xuân, rung động trời đất, ông ta nhìn lướt qua đám người Diệp Quân, vẻ mặt khinh thường giống như đang nhìn một đàn kiến.

Trong quán rượu, bên cạnh Chiêu Võ Đạo Đế, Thiên Võ Tân nhìn người đàn ông lực lưỡng kia, cô ta hơi tò mò, hỏi: “Tiền bối, vị này là ai vậy?”

Chiêu Võ Đạo Đế cười nói: “Quan Đế”.

Thiên Võ Tân cau mày, bởi vì cô ta chưa từng nghe nói về người này.

Chiêu Võ Đạo Đế nói tiếp: “Cô chưa từng nghe đến danh tiếng của ông ta là chuyện bình thường, bởi vì ông ta không thuộc về vũ trụ này, mà đến từ một nơi có tên là Táng Hải. Lai lịch của Quan Đế này không nhỏ đâu, có nhìn thấy cổ quan tài phía sau ông ta không?”

Thiên Võ Tân nhìn thoáng qua cỗ quan tài, sau đó nói: “Có phải có lời giải thích gì về nó không?”

Chiêu Võ Đạo Đế gật đầu, cười nói: “Đúng vậy, vị Quan Đế này chính là người vô địch ở Táng Hải. Cỗ quan tài phía sau ông ta chuẩn bị cho người khác, nhưng cũng là chuẩn bị cho chính mình, nếu đánh thắng thì ông ta sẽ chôn cất người đó, còn nếu thua thì sẽ chôn cất chính mình. Năm đó khi ta gặp ông ta, trong cỗ quan tài đó đã chôn mấy trăm vạn tử hồn”.

Thiên Võ Tân ung dung nói: “Khi tiền bối gặp ông ta, đã giao đấu với ông ta đúng không?”

Chiêu Võ Đạo Đế cười nói: “Đương nhiên, lần đó ta không giết chết ông ta”.

Giọng điệu bình tĩnh, nhẹ như gió bay.

Thiên Võ Tân vội khom người, thể hiện sự kính trọng.

Chiêu Võ Đạo Đế mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn về phía chân trời ngoài cửa sổ.

Phía chân trời, Quan Đế đang nhìn Diệp Quân, ông ta đánh giá Diêp Quân, cười nói: “Là ngươi đã chọc giận đại ca của ta đúng không? Tới đây, nhận một quyền của ông đây”.

Nói xong, ông ta cách không trung đấm Diệp Quân một quyền.

Ngay lúc đánh một quyền, vô số oan hồn xuất hiện khắp thiên địa, mấy trăm vạn oan hồn rít rào, thê lương thảm thiết.

Lúc này cả Đăng Thiên Vực đã biến thành một địa ngục Tu La.

Tử Vong Quyền Vực!

Đây là một loại quyền vực đặc biệt mà ông ta tu luyện, giam mấy vạn tử hồn trong vực, uy lực của một quyền cho dù là cường giả cảnh giới Khai Đạo cũng rất khó ngăn chặn.

Mặc dù bề ngoài ông ta tỏ vẻ rất xem thường Diệp Quân, nhưng trong lòng ông ta lại không hề khinh thường Diệp Quân.

Suy cho cùng, nếu người đàn ông trước mặt thật sự là đồ ăn hại thì hắn sao có thể khiến Ác Đạo Minh tốn công tốn sức đến vậy cơ chứ?

Vì thế, đã ra tay là ông ta lập tức ra đòn hiểm.

Sư tử vồ thỏ, phải dốc toàn lực.

Đối mặt với một quyền đáng sợ này của Quan Đế, Diệp Quân cảm thấy sửng sốt nhưng vẻ mặt lập tức trở nên kỳ lạ.

Âm hồn sao?

Diệp Quân mở lòng bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên rung chuyển kịch liệt.

Rầm!

Quyền vực đáng sợ kia vỡ nát trong nháy mắt. Ngay sau đó, kiếm Thanh Huyên như một cơn lốc xoáy, trăm vặn oan hồn trong trời đất như thủy triều bị hút vào đó, tiếp đó chúng bị cắn nuốt hoàn toàn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Quan Đế sững sờ tại chỗ, chơi trò gì vậy?

Chỉ trong nháy mắt, mấy trăm vạn oan hồ đều đã bị hấp thu hết!

Trời đất lại trở lại như bình thường!

Mọi người không động đậy!

Diệp Quân mở tay ra, kiếm Thanh Huyên hóa thành kiếm quang bay trở về trong tay hắn, Diệp Quân nhìn Quan Đế, bình tĩnh nói: “Ông đến tạo hơi ấm đấy à?”

Mọi người: “…”

Quan Đế vô cùng giận dữ, ông ta muốn ra tay nhưng bỗng suy nghĩ lại: Không đúng, kiếm của kẻ này có thể dễ dàng phá vỡ Tử Vong Quyền Vực của ông ta, chắc chắn không phải vật bình thường. Mà kẻ này còn khiến cho Ác Đạo Minh tốn nhiều công sức thì chắc chắn có lai lịch bất phàm, ông ta và kẻ này không thù không oán, không cần phải liều mạng như thế, vẫn nên quan sát thêm rồi mới tính toán sau, tránh để khiến bản thân thành vật hy sinh.

Nghĩ đến đây, ông ta nhìn thoáng qua Diệp Quân, hừ rồi nói: “Chỉ chút tài mọn, ta không muốn ỷ lớn ức hiếp nhỏ, nếu không hôm nay ta đã đánh chết ngươi rồi”.

Nói xong, ông ta xoay người đi thẳng về phía quán rượu.

Nhìn Quan Đế này cứ vậy không đánh nữa, Diệp Quân cau mày, người này đang làm cái quái gì thế?

Sau khi Quan Đế vào trong quán rượu, nhìn thấy Chiêu Võ Đạo Đế, ông ta lập tức kích động: “Lão đại ca”.

Chiêu Võ Đạo Đế cười nói: “Quan Đế, lâu rồi không gặp ông có khỏe không?”

Quan Đế cười nói: “Ngày đó từ biệt, không ngờ còn có ngày gặp lại, hôm nay vừa thấy, phong thái của đại ca vẫn như lúc trước, vô địch thiên hạ, ta vô cùng kính nể”.

Chiêu Võ Đạo Đế cười ha ha: “Quan Đế, đã mấy năm rồi, ông ít kiêu ngạo hơn năm đó, lại trưởng thành hơn nhiều”.

Quan Đế mỉm cười: “Ở trước mặt đại ca, đừng nói đến ta, có người nào trên thế gian này có tư cách kiêu ngạo cơ chứ?”

Thiên Võ Tân nhìn thoáng qua Quan Đế, trong lòng thấy hơi nguy hiểm.

Chiêu Võ Đạo Đế cười nói: “Lần này gọi ông đến, một là muốn gặp lại cố nhân, hai là muốn ông chứng kiến thời khắc huy hoàng của ta”.

Quan Đế như nghĩ đến chuyện gì đó, đôi mắt bất chợt co rút, lập tức cúi người hành lễ: “Là vinh hạnh của ta”.

Chiêu Võ Đạo Đế quay đầu nhìn Diệp Quân ở phía chân trời, ông ta đang muốn lên tiếng, nhưng đúng lúc đó, chân trời ở đằng xa đột nhiên nứt toác, tiếp đó, một cái đầu máu tươi đầm đìa bay ra.

Đó là đầu của Tiên Lão - người đã giao đánh với Lý Toại phong trước đó.

Lý Toại Phong cũng theo sau, bên trong lòng bàn tay ông ta yên lặng trôi nổi hai thanh phi kiếm, quanh thanh kiếm tỏa ra kiếm thế ngập trời.

Nhìn thấy Lý Toại Phong, Diệp Quân thở dài nhẹ nhõm, dù sao thì cường giả Chiêu Võ Đạo Đế gọi đến đều không phải kẻ yếu.

Lý Toại Phong bỗng nhiên mở lòng bàn tay ra, một chiếc nhẫn không gian bay tới trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân hơi kinh ngạc.

Lý Toại Phong cười nói: “Nhẫn không gian của lão già kia”.

Diêp Quân mỉm cười nói: “Tiền bối giữ lại mới đúng”.

Lý Toại Phong mỉm cười: “Chỉ là một ít vật ngoài thân mà thôi, ta giữ lại cũng không dùng tới, cậu cứ lấy đi”.

Diệp Quân do dự một lát, sau đó gật đầu: “Được”.

Nói xong hắn cất nhẫn không gian đi, trong nhẫn không gian có trăm Tổ Mạch, cũng được coi là một khoản lớn.

Lý Toại Phong chậm rãi xoay người lại, ông ta nhìn Chiêu Võ Đạo Đế trong quán rượu, kiếm khẽ run lên, ông ta vẫn muốn đánh một trận với kẻ mạnh nhất này, đúng lúc đó, Diệp Quân đột nhiên nói: “Tiền bối, giết mấy tên tép riu này trước đã”.

Nói xong, hắn chỉ vào những cường giả của tộc Vu Mã đang chiến đấu với Đạo Quân ở đằng xa.

Lý Toại Phong gật đầu, tâm niệm vừa động, hai thanh phi kiếm đột nhiên hóa thành kiếm quang dài vạn trượng rồi phóng lên cao, chém thẳng xuống đám người Vu Mã Lạc.

Phía xa kia, Vu Mã Lạc đang chiến đấu đột nhiên như cảm nhận được gì đó, ông ta mạnh mẽ xoay người lại, lúc nhìn thấy hai thanh phi kiếm kia, vẻ mặt ông ta đột ngột biến đổi, vội vàng lấy ra một cái khiên để chắn trước người mình.

Rầm!

Tầm khiên run liên hồi, lập tức vỡ nát, trong nháy mắt Vu Mã Lạc đã bị đánh bay xa mấy vạn trượng.

Còn hai thanh phi kiếm kia lại giống như sấm sét xoẹt qua chiến trường, trong nháy mắt đã đến trước mặt Vu Mã Lạc.

Sắc mặt Vu Mã Lạc thay đổi, ông ta biết ông ta tuyệt đối không phải là đối thủ của kiếm tu thần bí này, ông ta không dám giữ lại chiêu thức gì nữa, lập tức lấy ra một con dấu, sau đó nhanh chóng khởi động nó.

Ầm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK