Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1866: Kiêng dè

Tịnh An lấy ra một cây kẹo hồ lô ra liếm, nói: “Thanh kiếm kia lợi hại như vậy, thế mà có thể phá được “Thế giới cấm thư” của ta, đúng là lợi hại”.

Nhất Niệm bình tĩnh nói: “Đó là do cô cô tạo ra, có thể không lợi hại sao?”

Tịnh An gật đầu: “Cô cô của chúng ta quả thật rất mạnh”.

Nhất Niệm nhìn Tịnh An, Tịnh An nghiêm túc nói: “Ta và cô đang ở trên cùng thuyền, cô cô của cô cũng là cô cô của ta, chẳng phải là chuyện rất bình thường đó sao?”

Nhất Niệm: “…”

Tịnh An lại nói: “Lần sau gặp được cô cô, bảo bà ấy cũng làm cho ta một thanh kiếm”.

Nhất Niệm hừ một tiếng: “Cô mơ đẹp đấy”.

Tịnh An vẫn còn muốn nói gì, Diệp Quân ở đằng xa bỗng mở mắt ra, lúc này mắt hắn vẫn còn chút màu đỏ nhưng đã tốt hơn lúc nãy rất rất nhiều.

Nhất Niệm vội chạy đến trước mặt Diệp Quân, hơi lo lắng nói: “Không sao chứ?”

Diệp Quân lắc đầu: “Đỡ hơn nhiều rồi”.

Nhất Niệm thầm thở phào, khẽ gật đầu: “Lần sau đừng tự tiện kích hoạt huyết mạch đó nữa”.

Diệp Quân cũng hơi sợ, lần này kích phát huyết mạch hoàn toàn khác hẳn trước kia, tuy rằng hắn không nhớ rõ chuyện sau khi kích hoạt huyết mạch, nhưng lúc này hắn cảm nhận được sát ý của mình rất rất mạnh, mạnh đến mức không bình thường.

Khủng khiếp!

Xem ra sau này không thể tùy tiện sử dụng huyết mạch phong ma này nữa.

Diệp Quân không nghĩ nhiều nữa, hắn nhìn Thiên Kình cách đó không xa. Thấy Thiên Kình bị đứt một cánh tay, hắn biết chắc chắn là do hắn làm, lúc này cảm thấy áy náy: “Tiền bối, thật xin lỗi”.

Thấy Diệp Quân đã trở lại bình thường, Thiên Kình cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, cậu Diệp phát điên này thật đúng là hơi quá đà, nhất là khi cậu Diệp cầm thanh kiếm đó, lúc ấy ông ta đã cảm nhận được nguy hiểm.

Diệp Quân bỗng nói: “Tiền bối, ta đưa ông ra khỏi đây bằng cách nào?”

Thiên Kình thu lại tâm tư, sau đó chỉ vào phía chân trời.

Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, tận cuối chân trời có một dấu ấn khá nhạt.

Diệp Quân nhìn Nhất Niệm, Nhất Niệm đưa kiếm Thanh Huyên cho hắn, hắn xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên bay lên từ trong lòng bàn tay.

Soạt!

Dấu ấn nhạt đó lập tức vỡ tan.

Phong ấn biến mất.

Thấy thế Thiên Kình nhìn Diệp Quân, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Cũng may mình quả quyết đầu hàng, nếu không e là phải bị nhốt ở đây cả đời.

Mình đúng là vô cùng sáng suốt.

Diệp Quân nhìn Thiên Kình cười nói: “Tiền bối, chúng ta đi thôi”.

Thiên Kình gật đầu: “Được”.

Mọi người ra đến bên ngoài, Địa Ngục Chủ nhìn Nhất Niệm và Tịnh An bên cạnh Diệp Quân, ánh mắt đầy vẻ kiêng dè.

Nền văn minh Thiên Hành!

Đây đều là cơn ác mộng với các nền văn minh vũ trụ khác.

Diệp Quân nhìn Địa Ngục Chủ: “Tiền bối, cảm ơn nhiều”.

Địa Ngục Chủ thu lại tâm tư, cười nói: “Chuyện nhỏ ấy mà, sau này nếu cậu Diệp rảnh rỗi, có thể đến địa ngục A Tì chơi, địa ngục A Tì không có gì khác, chỉ có số lượng ác hồn sẽ tăng lên mỗi năm, đến lúc đó ta sẽ để chúng lại cho cậu Diệp”.

Diệp Quân cũng không từ chối ý tốt của đối phương, chắp tay cười nói: “Vậy thì cảm ơn tiền bối”.

Địa Ngục Chủ cười nói: “Khách sáo rồi”.

Diệp Quân không nói gì thêm, dẫn mọi người rời đi.

Thấy mấy người Diệp Quân đi rồi, Địa Ngục Chủ trầm tư hồi lâu cũng không nói gì.

Diệp Quân đi vào thành, đang chuẩn bị ra khỏi thành, hắn bỗng quay đầu lại nhìn về phía cuối con đường, một nam một nữ đang ngồi xổm trước quầy hàng mặc cả với người khác.

Lúc này người đàn ông bỗng quay đầu nhìn Diệp Quân, thấy Diệp Quân, ông ta mỉm cười.

Người phụ nữ nhận thấy ánh mắt của nhìn đàn ông cũng quay đầu nhìn Diệp Quân, trong mắt là vẻ tò mò.

Diệp Quân khẽ cười, sau đó xoay người biến mất ở cổng thành.

Trước quầy hàng, người phụ nữ nhìn người đàn ông: “Tiểu Ung, đệ quen người đó à?”

Người đàn ông gật đầu: “Ừ, bạn của đệ”.

Người phụ nữ cười nói: “Nếu là bạn của đệ, đệ có thể giới thiệu hắn, ta biết bên cục tạp dịch vẫn còn đang tuyển đệ tử tạp dịch, ta quen với một người trong đó có thể giới thiệu cho hắn, mỗi tháng có hơn hai mươi viên nguyên tinh đấy”.

Người đàn ông gật đầu: “Được, đến lúc đó đệ nói với hắn”.

Người phụ nữ khẽ cười, sau đó nhìn ông chủ quầy hàng trước mặt: “Ông chủ, thanh quỷ kiếm này hai trăm viên nguyên tinh, có bán hay không?”

Ông chủ lắc đầu: “Đây là quỷ kiếm trung phẩm, ít nhất phải ba trăm viên, bớt một viên cũng không được”.

Thấy thái độ kiên quyết của người bán hàng, người phụ nữ chần chừ một lúc rồi nhìn chiếc nhẫn trên tay, cô ta không chút do dự tháo chiếc nhẫn đưa cho người bán hàng: “Ta chỉ có hai trăm tám mươi viên… Đây là tất cả tiền dành dụm của ta”.

Người bán hàng vẫn lắc đầu.

Người phụ nữ trừng mắt nhìn người bán, sau đó lấy một chiếc trâm ngọc trên đầu xuống đưa cho người bán: “Đây là ngọc khí hạ phẩm, có linh lực, giá trị ít nhất là năm mươi nguyên tinh”.

Người bán nhìn cây trâm ngọc đó, sau đó nhận lấy rồi đưa quỷ kiếm đó cho người phụ nữ.

Người phụ nữ nhận lấy quỷ kiếm, nhẹ nhàng sờ lên thanh kiếm, cười nó: “Đúng là thanh kiếm tốt”.

Nói rồi cô ta đưa cho người đàn ông bên cạnh, cười nói: “Tiểu Ung, tặng cho đệ này”.

Người đàn ông sửng sốt: “Tặng cho đệ?”

Người phụ nữ gật đầu: “Đúng thế, đệ có thể giữ lại phòng thân, có thanh kiếm này, ít nhất đệ có thể vượt cấp chiến đấu”.

Người đàn ông nhìn người phụ nữ: “Tại sao lại tặng đệ?”

Người phụ nữ bỗng đánh đầu người đàn ông, cười nói: “Đồ ngốc, vì đệ là đệ đệ của ta”.

Tay người đàn ông khẽ run, im lặng cúi thấp đầu…

Người phụ nữ nói: “Đi thôi, nên về làm việc rồi”.

Nói xong, cô ta xoay người rời đi.

Người đàn ông đi theo, đi được một lúc, người phụ nữ bỗng cười nói: “Tiểu Ung, tại sao ta lại có cảm giác hình như chúng ta quen nhau nhỉ?”

Người phụ nữ khẽ nói: “Có lẽ đời trước có quen”.

Người phụ nữ nói: “Vậy đời trước chắc chắn đệ đối xử rất tốt với ta, đúng không?”

Người đàn ông lắc đầu: “Không tốt”.

Người phụ nữ sửng sốt, sau đó cười nói: “Không sao, cả đời này có thể tốt với ta một chút”.


Chương 1867: Diệp thiếu như thần

Vừa bước ra khỏi địa ngục A Tì, Diệp Quân quay sang hỏi Thiên Kình: “Đi đâu đây tiền bối?"

Hắn đang khấp khởi chờ mong vô cùng. Món bảo vật Cựu Đạo kia từng đứng đầu cả một vũ trụ, có nó trong tay thì sẽ như thế nào?

Sẽ phát tài chứ còn gì!

Diệp Quân cười khà khà.

Thiên Kình nhìn quanh một hồi, nói: “Diệp thiếu đợi một lát”.

Ông ta nhắm mắt lại, thời không xung quanh bắt đầu chấn động. Bị nhốt quá lâu rồi, ông ta cũng sinh ra lạ lẫm với vũ trụ này, cần phải thăm dò trước.

Một hồi sau, Thiên Kình mở mắt ra: “Mời theo ta”.

Ông ta nhấc chân, đi một bước vượt qua mấy triệu tinh vực.

Diệp Quân theo sau.

...

Đăng Thiên Vực.

Sau khi được Pháp Tắc Đại Đạo chữa trị, nó đã khôi phục lại như lúc đầu.

Các cường giả nơi này đã bị Diệp Quân đưa đi, Cửu Trọng Thiên không còn ai trấn thủ, cảnh giới Khai Đạo cũng có thể đi vào. Một số người dưới cảnh giới Khai Đạo cũng ôm tâm lý ăn may đến đây xem có mót được lợi lộc gì không, vì vậy nên đông đúc vô cùng.

Đại Đạo hiện hữu cũng không ra tay ngăn cản, vì vậy ngày càng có nhiều người đặt chân đến Đăng Thiên Vực.

Trong đó có không ít người tìm được cơ duyên. Mỗi một tầng Trọng Thiên đều là một thế giới kỷ nguyên, cho dù không có bảo vật tuyệt thế thì vẫn có di tích cổ. Trước kia cũng bị các cường giả cao cấp xem thường, lại thành ra được lợi cho những người đến sau, càng hấp dẫn nhiều người đến Đăng Thiên Vực.

Một hôm nọ, có một Người đàn ông ăn mặt như thư sinh, tóc dài ngang vai, khoác áo choàng lụa rộng thùng thình đi đến.

Ông ta ngẩng đầu nhìn Cửu Trọng Thiên, vừa khéo nghe người bên cạnh nói: “Vị Diệp thiếu kia đúng là kinh khủng”.

Người đàn ông liếc mắt nhìn sang, thấy hai cường giả một già một trẻ đứng gần đó.

Người trẻ phấn khích nói: “Nghe đồn hôm ấy Diệp thiếu một mình đánh với mấy trăm cường giả cảnh giới Khai Đạo, không chỉ dùng một kiếm chém chết Chiêu Võ Đạo Đế mà còn...”

Gã vung tay lên rồi hạ xuống: “Làm thế này này, khiến Tam điện chủ của Ác Đạo phải quỳ luôn”.

Rồi lại kích động ré lên: “Ngầu dễ sợ!"

Ông lão kế bên lại tỏ ra hoài nghi: “Ngươi chắc rằng Diệp thiếu có thể một mình đánh lại mấy trăm cảnh giới Khai Đạo chứ?"

Thiếu niên tỏ ra bất mãn: “Việc gì ta phải lừa ông? Chính mắt ta thấy Diệp thiếu chỉ vung kiếm thôi đã đóng đinh Chiêu Võ Đạo Đế tại chỗ, làm ông ta nhục nhã tự đập đầu. Tam điện chủ kia càng buồn cười, muốn gọi văn minh Thiên Hành đến. Nào ngờ lửa Thiên Hành vừa xuất hiện đã bị Diệp thiếu giơ tay trấn áp”.

Sắc mặt Ông lão đanh lại nhưng vẫn hỏi: “Người này thật sự mạnh vậy sao?"

Thiếu niên gật đầu, chân thành nói: “Mạnh thật đấy, vô tiền khoáng hậu, vô địch cả đời...”

Rồi đưa một mảnh giấy sang: “Cho ông này”.

Ông lão: “Đây là gì?"

Thiếu niên: “Thư viện Quan Huyên vừa mở phân viện ở vũ trụ này, đang thu nhận cường giả cao cấp. Đây là cơ hội ngàn năm một thuở, bây giờ gia nhập ngay thì sẽ thành nguyên lão, được thư viện bảo kê, cho dù là Đại Đạo hiện hữu hay văn minh Thiên Hành cũng phải nể mặt...”

Ông lão bừng tỉnh ngộ: “Ngươi đến từ thư viện Quan Huyên?"

Thiếu niên gật đầu: “Chính xác”.

Ông lão không nói gì.

Thiếu niên lại nói: “Đừng bỏ qua cơ hội này, qua rồi không trở lại được đâu. Ông gia nhập thư viện, không chỉ được bảo kê mà sau này còn gặp được Diệp thiếu, được chỉ điểm một hai, biết đâu đang từ Khai Đạo lên thẳng Diệt Đạo luôn”.

Ông lão tỏ vẻ chần chừ: “Thật sao?"

Thiếu niên gật đầu: “Dù gì cũng chả mất mát gì, sao không thử một phen? Ông gia nhập ngay bây giờ còn được tặng Tổ Mạch làm quà nữa, chỉ dành riêng cho cường giả cảnh giới Khai Đạo thôi đấy”.

Ông lão chăm chú đọc hết điều kiện trên tờ giấy thì thấy xiêu lòng, bèn hỏi: “Gia nhập cách nào?"

Thiếu niên lập tức lấy một lệnh bài ra đưa cho: “Ông đến thư viện Quan Huyên, đưa nó cho tộc trưởng Lệ tộc, ông ấy sẽ sắp xếp cho”.

Ông lão cầm lấy: “Được”.

Vừa đi hai bước, ông ta ngoái lại hỏi: “Ngươi còn trẻ mà đã đến cảnh giới Khai Đạo, cũng là do Diệp thiếu chỉ điểm?"

Thiếu niên gật đầu: “Chính xác”.

Ông lão thốt lên: “Đúng là như thần!"

Lại hỏi: “Ngươi xưng hô thế nào?"

Thiếu niên đáp: “Ta là Lệ Hàn”.

Ông lão chắp tay: “Sau này chúng ta là người một phe, mong Lệ Hàn tiểu hữu quan tâm nhiều hơn”.

Lệ Hàn đáp lễ: “Đương nhiên”.

Ông lão gật đầu rồi xoay người biến mất.

Lệ Hàn cong môi cười: “Lại thêm một mãnh tướng”.
Chương 1868: Nhị điện chủ

Rồi gã bất thình lình quay đầu, thấy Người đàn ông áo trắng kia vẫn đang nhìn mình chòng chọc.

Lệ Hàn cả kinh khi phát hiện mình không nhìn thấu được người này.

Là cường giả tuyệt thế!

Lại còn có gì đó quen thuộc, khiến gã sinh lòng hoài nghi.

Thế là Lệ Hàn đi tới, cười hỏi: “Vị huynh đài này xưng hô thế nào?"

Người đàn ông đáp: “Khâu Bạch Y”.

Lệ Hàn chắp tay: “Bạch Y huynh có hứng thú gia nhập thư viện Quan Huyên chăng?"

Người đàn ông: “Có một chút”.

Thế là Lệ Hàn đưa một tờ rơi chiêu mộ ra: “Huynh xem này”.

Khâu Bạch Y đọc lướt một phen: “Phúc lợi khá đấy”.

Lệ Hàn cười: “Đó là đương nhiên. Không giấu gì huynh, thư viện Quan Huyên mai sau sẽ thống nhất toàn vũ trụ, cho ra đời một trật tự mới tinh. Huynh gia nhập bây giờ là sẽ được chứng kiến lịch sử mới”.

Khâu Bạch Y cười cười: “Thống nhất vũ trụ, dã tâm không nhỏ. Tiếc rằng ta đã gia nhập thế lực khác rồi”.

Lệ Hàn tò mò: “Là thế lực nào?"

Khâu Bạch Y: “Ác Đạo Minh”.

Lệ Hàn sững ra, biến sắc thốt lên: “Ngươi!"

Khâu Bạch Y cười: “Không nhớ ta là ai à, Cửu điện chủ?"

Lệ Hàn mở to mắt nhìn đối phương một hồi, đồng tử rụt lại khi nhớ ra: “Ngươi là Nhị điện chủ...”

Khâu Bạch Y bật cười: “Lâu rồi không gặp”.

Lệ Hàn đổ mồ hôi lạnh.

Gã từng được người này chiêu mộ, nhưng Nhị điện chủ khi ấy chỉ là một cái bóng mờ chứ không phải chân thân.

Nào ngờ hôm nay ông ta lại đích thân đến đây!

Lệ Hàn co giò bỏ chạy.

Lại bị một sức mạnh nào đó giữ lại tại chỗ.

Lệ Hàn ngây ra như phỗng.

Khâu Bạch Y: “Bất lịch sự quá đấy, vừa gặp đã chạy rồi sao?"

Lệ Hàn biết mình sắp tiêu đời rồi, bèn im thin thít.

Không ngờ Nhị điện chủ trong truyền thuyết lại đến đây.

Khâu Bạch Y xuất hiện trước mặt Lệ Hàn, đọc tờ chiêu mộ một lần nữa, cười nói: “Đừng lo, ta không phải kẻ không biết điều. Có câu kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ngươi đi theo Diệp Quân cũng là lẽ thường, bằng không thì bản thân ngươi và Lệ tộc có lẽ đã đi theo Tam, Tứ điện chủ rồi”.

Lệ Hàn hạ giọng: “Ngươi muốn gì?"

Khâu Bạch Y cong môi: “Ta dùng bản thể đến đây là để thăm dò sức mạnh của nữ kiếm tu váy trắng kia. Vốn ta định dùng quay ngược thời gian, nhưng sợ bị bà ấy nhận ra, không ngờ lại gặp ngươi ở đây nên hỏi luôn. Ngươi nói rõ cho ta nghe được chứ?"

Lệ Hàn gật đầu: “Được”.

Rồi kể lại trận đánh Đăng Thiên Vực.

Khâu Bạch Y trầm ngâm: “Giết ngay tức khắc?"

Lệ Hàn gật đầu: “Phải”.

Sau một hồi im lặng, Khâu Bạch Y cười nói: “Hiểu rồi”.

Rồi xoay người rời đi.

Lệ Hàn hỏi theo: “Có còn giết vị Diệp huynh kia không?"

Khâu Bạch Y gật đầu: “Mâu thuẫn giữa chúng ta và họ là không thể tránh khỏi”.

Lệ Hàn: “Là Vũ Trụ Kiếp từ Chân vũ trụ?"

Khâu Bạch Y cười: “Đúng. Nó không phải Vũ Trụ Kiếp thông thường, hơn nữa cũng không phải lỗi do nó. Nó sống từ ác niệm của chúng sinh ở Chân vũ trụ, thử hỏi đã làm sai gì?"

Ông ta nhìn quanh: “Thiên Đạo không diệt thế là thiên lý bất dung, thế nhân thất đức”.

Lệ Hàn tỏ vẻ phức tạp: “Ngươi chuẩn bị đi giết hắn?"

Khâu Bạch Y lắc đầu: “Không”.

Lệ Hàn không hiểu.

Khâu Bạch Y: “Theo lý mà nói thì ta đánh không lại nữ kiếm tiên kia”.

Lệ Hàn vẫn ra vẻ đề phòng.

Khâu Bạch Y: “Đừng như vậy, ta sẽ không giết ngươi, ngược lại còn rất vừa mắt ngươi. Vào thời điểm then chốt mà vẫn tỉnh táo như vậy, không hổ là người được ta chọn. Tiếc rằng bây giờ chúng ta đã thành kẻ địch, nhưng vấn đề nằm ở Ác Đạo Minh chứ không ở ngươi. Nếu ban đầu họ không khinh địch, không tự tìm đường chết...”

Ông ta lắc đầu: “Nhưng cũng không trách được. Làm sao họ biết đang có cường giả tuyệt thế ở đây chứ?"

Lệ Hàn thở dài: “Nhị điện chủ, đừng trở thành kẻ thù với Diệp thiếu”.

Khâu Bạch Y chỉ cười: “Vậy Ác Đạo Chân Vũ Trụ đã sai gì?"

Lệ Hàn không đáp.

Khâu Bạch Y xoay người đi: “Cửu điện chủ, lần sau gặp lại mỗi người một hướng, ta sẽ không nương tay đâu”.

Rồi biến mất tại chỗ.
Chương 1869: Tìm chi viện

Lệ Hàn im lặng nhìn theo bóng lưng Khâu Bạch Y đi khuất rồi mới lấy truyền âm phù ra.

Phải báo cho Diệp Quân biết để hắn còn chuẩn bị.

Bởi vì từ sức mạnh đến trí tuệ của Nhị điện chủ đều ở một đẳng cấp khác biệt so với Tam, Tứ điện chủ.

...

Khâu Bạch Y không đi thẳng lên Đăng Thiên Vực mà đi đến Cửu Trọng Thiên.

Ông ta nhìn cánh cửa đá, cười nói: “Bạn cũ, lâu rồi không gặp”.

Một hồi sau, Đại Đạo hiện hữu mới đáp lại: “Không ngờ ông lại dùng chân thân đến đây”.

Giọng nói mang vẻ phức tạp.

Khâu Bạch Y: “Tất cả điện chủ Ác Đạo Minh đã bỏ mạng tại đây, cớ gì ta lại không đến xem?"

Đại Đạo hiện hữu ra vẻ đề phòng: “Ông tìm ta để làm gì? Ta nói trước, ta không có hứng thú với ân oán giữa các người”.

Khâu Bạch Y mỉm cười: “Ta biết, nhưng nếu có người muốn ngươi giúp ta thì sao?"

Đại Đạo hiện hữu quả quyết: “Ai nói ta cũng không làm, vì ta không phải đối thủ của người phụ nữ kia”.

Khâu Bạch Y không nói gì, chỉ vươn tay để lộ một ngọc bội xa xưa.

"Ông!"

Một người đàn ông trung niên vọt ra từ sau cánh cửa đá, nhìn chằm chằm ngọc bội, khi xác nhận đây là đồ thật thì cảm xúc vừa hưng phấn vừa kích động xen lẫn kính sợ, cuối cùng trở thành phức tạp.

Một hồi sau, ông ta hỏi Khâu Bạch Y: “Nàng đang ở đâu?"

Khâu Bạch Y: “Một nơi rất xa, nhưng đã đồng ý giúp đỡ Ác Đạo Minh”.

Đại Đạo hiện hữu tỏ ra hoài nghi: “Vì sao chủ nhân lại đồng ý giúp ông?"

Khâu Bạch Y mỉm cười: “Ác Đạo Minh đã giao dịch với nàng ta”.

Đại Đạo hiện hữu im lặng một hồi mới nói: “Người phụ nữ váy trắng kia rất mạnh, ta không phải là đối thủ, mà cha của tên Diệp Quân cũng sâu không lường được. Hai người đó...”

Khâu Bạch Y cất ngọc bội vào: “Ta biết, ta cũng không nói ngươi phải đối phó với bà ta”.

Đại Đạo hiện hữu nhìn lên, thấy ông ta cười nói: “Sẽ có người khác làm việc ấy”.

Đại Đạo hiện hữu tò mò: “Là ai?"

Khâu Bạch Y: “Tạm chưa biết”.

Đại Đạo hiện hữu cáu kỉnh: “Ông giỡn mặt đấy à?"

Khâu Bạch Y cười khổ: “Người phụ nữ kia quá mạnh, người thường không đánh lại được nên ta phải đi tìm viện binh. Ta đã chọn được một người, nhưng không biết đối phương có chịu hay không, nhưng mà chỉ cần ra một cái giá thích hợp thì hẳn sẽ được thôi”.

Sắc mặt Đại Đạo hiện hữu sa sầm.

Khâu Bạch Y tiếp tục: “Ba kiếm tu xuất hiện vào hôm đó, trừ nữ kiếm tiên này ra còn hai kiếm tu áo trắng và áo xanh, ngươi có biết họ mạnh đến đâu không?"

Đại Đạo hiện hữu im lặng một hồi lâu mới nói: “Áo xanh thì không rõ, áo trắng thì ta từng tiếp xúc nên có biết một chút. Từ rất lâu về trước hắn ta đã vô cùng mạnh rồi, giới hạn ở đâu ta cũng không biết, nhưng chắc chắn có thể giết ta”.

Khâu Bạch Y nghĩ ngợi: “Chọn một trong ba đi”.

Đại Đạo hiện hữu nói ngay: “Ta chọn Diệp Quân”.

Khâu Bạch Y đảo mắt: “Nói cũng như không”.

Đại Đạo hiện hữu tái xanh cả mặt, sau đó thấp giọng thở dài: “Tuy ta không biết vì sao chủ nhân lại đồng ý, nhưng nói thật, ta không muốn đối đầu với họ. Ta biết Ác Đạo Minh năm xưa từng giao chiến với văn minh Thiên Hành đương nhiên cũng không đơn giản, mà chủ nhân Ác Đạo của các ngươi cũng sâu không lường được, nhưng...”

Nó lắc đầu.

Khâu Bạch Y gật gù: “Ta biết nỗi lo của ngươi, nhưng ngươi phải chọn một. Không cần giết, chỉ cần giữ chân là được”.

Đại Đạo hiện hữu im thin thít.

Khâu Bạch Y quơ quơ miếng ngọc bội trong tay: “Ngươi muốn làm phản thì chỉ cần nói một tiếng, ta sẽ đi ngay, không quấy rầy nữa”.

Sắc mặt xấu xí đến tợn, Đại Đạo hiện hữu hộc ra một lựa chọn: “Vậy thì người áo xanh”.

Khâu Bạch Y cất ngọc bội vào: “Được thôi”.

Đại Đạo hiện hữu lại nhắc nhở: “Tên đó có văn minh Thiên Hành chống lưng”.

Khâu Bạch Y cười: “Bọn họ sẽ không giúp”.

Đại Đạo hiện hữu tỏ vẻ nghi ngờ.

Khâu Bạch Y: “Thật ra chúng ta đã bắt đầu hòa đàm với văn minh Thiên Hành rồi”.

Đại Đạo hiện hữu càng khó tin: “Và họ đồng ý?"

Khâu Bạch Y cười: “Vì họ gặp một vấn đề”.

Đại Đạo hiện hữu tò mò: “Là gì?"

Khâu Bạch Y: “Chuyện này nói ra thì dài, nhưng tóm lại văn minh Thiên Hành sẽ không giúp đỡ tên kia. Ta được biết quan hệ của ông ta và cô gái phóng hỏa Nhất Niệm kia cũng không đơn giản, mà văn minh Thiên Hành xem các văn minh khác như cỏ rác, vậy nên ông ta sẽ gặp phiền phức lớn”.

Đại Đạo hiện hữu im lặng. Nó có biết chút ít về văn minh Thiên Hành, quả thật họ kiêu ngạo vô cùng, nhưng đó là vì người ta có khả năng ấy.

Khâu Bạch Y lại nói: “Vậy người áo xanh giao cho ngươi”.

Rồi xoay đi.

Đại Đạo hiện hữu hỏi: “Thế ai đối phó nữ kiếm tiên?"

Khâu Bạch Y mỉm cười: “Ta sẽ đi tìm người giúp”.

Đại Đạo hiện hữu lầm bầm: “Phải tìm ai mạnh ơi là mạnh đấy!"

Khâu Bạch Y gật đầu: “Đương nhiên”.

Rồi xoay người biến mất.

Đại Đạo hiện hữu nhíu mày thật chặt khi nhớ lại người áo xanh kia. Hôm ấy ông ta xuất hiện rồi thì chỉ đứng đó nhìn khắp nơi, không hề ra tay, trông như dân vô công rỗi nghề, không biết sức mạnh tới đâu...

Thì đâu phải ai chống lưng cho Diệp thiếu cũng vô địch chứ hả?

Cũng phải có vài ba con gà mờ chứ?

Nghĩ vậy, Đại Đạo hiện hữu thả lỏng thấy rõ.

...

Khâu Bạch Y rời Đăng Thiên Vực, đi đến Chân vũ trụ, liếc nhìn kiếp giới một cái rồi quay đi.

Phải tìm chi viện.

Tìm thật nhiều.

Ác Đạo Minh gì không có chứ tiền thì dư.

Mà đã trọng thưởng thì thể nào cũng có kẻ mạnh.

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK