Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 896: Hãy nói chuyện rõ ràng

Vĩnh Sinh Đại Đế!

Dĩ nhiên Diệp Quân không quên người này, Tháp gia vẫn còn ở trong tay người này.

Hắn cũng biết Vĩnh Sinh Đại Đế vẫn đang chiêu mộ binh sĩ, chuẩn bị đánh một trận lớn với vũ trụ Quan Huyên.

Hiển nhiên là Vĩnh Sinh Đại Đế đã chiêu mộ xong rồi.

Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, hỏi: “Bao lâu nữa đến hệ Ngân Hà?”

Ám U cung kính hỏi: “Ba ngày sau là có thể đến hệ Ngân Hà”.

Diệp Quân lại hỏi: “Có bao nhiêu người?”

Ám U trầm giọng nói: “Rất nhiều”.

Rất nhiều!

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta biết rồi”.

Ám U do dự, sau đó nói: “Cần điều người đến không?”

Diệp Quân cười nói: “Không cần, bây giờ hệ Ngân Hà là nơi an toàn nhất”.

Nói rồi hắn biến mất khỏi đó.

Đã đến lúc tạm biệt rồi.

Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, lúc này mây đen bỗng kéo đến, xung quanh nổi gió, thi thoảng còn có tia chớp xoẹt ngang qua, cực kỳ chói tai.

Sắp mưa rồi.

Diệp Quân lắc đầu, xoay người rời đi.

Một lúc sau, Diệp Quân đến một khách sạn, là khách sạn Tô Tử ở, hắn vừa bước vào khách sạn thì phát hiện có một người đang nằm trên giường.

Là Tô Tử.

Vẫn còn đang ngủ say.

Diệp Quân bước đến cạnh Tô Tử, Tô Tử mặc một bộ đồ ngủ mỏng, cảnh xuân lộ ra ngoài.

Lúc này Tô Tử mở mắt ra, khi nhìn thấy Diệp Quân, môi cô ấy nở nụ cười động lòng người: “Em biết ngay là anh mà”.

Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”

Hai tay Tô Tử ôm lấy cổ hắn: “Mùi hương của anh”.

Diệp Quân mỉm cười.

Đầu Tô Tử cọ vào trán hắn, khẽ nói: “Gần đây hơi mệt”.

Diệp Quân nói: “Có tu luyện không?”

Tô Tử gật đầu: “Bây giờ em đã đạt tới cảnh giới Cửu Đoạn rồi đấy, có nhanh không?”

Cảnh giới Cửu Đoạn!

Diệp Quân cười nói: “Nhanh đấy”.

Tô Tử mỉm cười nói: “Lên đây đi, em muốn ôm anh ngủ”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó nằm bên cạnh Tô Tử, hai tay Tô Tử ôm chặt lấy hắn.

Diệp Quân bỗng nói: “Anh sắp phải đi rồi”.

Cả người Tô Tử cứng đờ, một hồi sau cô ấy ôm chặt lấy Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân nói: “Tô Tử…”

Tô Tử bỗng run giọng nói: “Vào đi…”

Diệp Quân: “…”

Bên ngoài đột nhiên nổi lên tiếng sấm, trời bắt đầu mưa, ban đầu mưa rất nhỏ chỉ rơi tí tách, nhưng càng lúc sấm càng to, tiếng mưa bỗng trở nên vội vã hơn, bắt đầu “ào ào” rơi xuống. Dưới đất, từng đám cỏ dại trên mái hiên ngoài cửa sổ cũng ướt sũng.

Một lúc lâu sau, trời dường như bị khoét một lỗ lớn, mưa càng lúc càng to, sau đó mưa như trút nước, lúc này mọi thứ đều ướt sũng.

Một trận mưa kéo dài gần hai tiếng, cuối cùng mới ngừng lại.

Trong phòng.

Hai người ôm chặt lấy nhau, sắc mặt Tô Tử đỏ ửng, trông hơi mệt mỏi.

Diệp Quân ôm người phụ nữ trong lòng, bỗng nói: “Đi với anh nhé”.

Tô Tử ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân, trong mắt là sự bất ngờ và vui mừng.

Diệp Quân còn muốn nói gì đó, Tô Tử bỗng nói: “Em sẽ có con chứ?”

Diệp Quân sửng sốt, không ngờ lại bị hỏi như thế.

Tô Tử nhìn hắn, mặt ửng đỏ, ngượng ngùng nói: “Nhiều như thế… chắc sẽ có nhỉ?”

Nói rồi cô ấy vùi mặt vào lòng Diệp Quân, cực kỳ xấu hổ.

Diệp Quân khẽ cười, sau đó nói: “Đừng trốn tránh câu hỏi của anh”.

Tô Tử không nói gì.

Diệp Quân khẽ nói: “Không muốn sao?”

Tô Tử liên tục lắc đầu.

Diệp Quân hỏi: “Không muốn đi à?”

Tô Tử im lặng.

Diệp Quân nói: “Nếu anh không quay lại nữa thì sao?”

Tô Tử ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân cười nói: “Muốn ở lại đây thật sao?”

Tô Tử hơi cúi đầu xuống: “Em muốn ở bên anh nhưng… em muốn ở lại đây, ít nhất bây giờ là thế, vì ông nội em còn đang ở đây, ông ấy đã lớn tuổi rồi…”

Cô ấy như nghĩ đến điều gì, hơi căng thẳng nói: “Sau khi anh đi, vẫn sẽ quay lại chứ?”

Diệp Quân nói: “Nếu em ở lại đây thì anh sẽ quay lại”.

Tô Tử nhìn Diệp Quân: “Thật sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Tô Tử mỉm cười: “Em không yêu cầu gì cao cả, một ngày anh về một lần là được”.

Diệp Quân: “…”

Tô Tử khẽ nói: “Bao giờ anh đi?”

Diệp Quân nói: “Vài ngày nữa”.

Tô Tử cúi đầu xuống không nói gì.

Diệp Quân mỉm cười: “Em muốn ở lại đây cũng được, vì anh muốn về là chuyện rất đơn giản”.

Tô Tử gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân thấp giọng thở dài.

Tô Tử nhìn Diệp Quân: “Sao thế?”

Diệp Quân khẽ nói: “Không nỡ xa em”.

Tô Tử sững sờ, sau đó òa khóc, cô ấy ôm chặt lấy Diệp Quân: “Anh biết cách dỗ dành em đấy”.

Diệp Quân mỉm cười: “Thật ra cũng tốt, em ở lại đây, anh vẫn sẽ nhớ thương ngôi sao màu xanh, nếu không đi rồi có thể sẽ không quay lại thật”.

Tô Tử cúi đầu: “Uyển Du thì sao?”

Diệp Quân nói: “Anh và Uyển Du trong sạch”.

Tô Tử nhìn Diệp Quân: “Chúng ta cũng thuần khiết lắm”.

Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ, hắn cười khổ: “Anh và Uyển Du chưa từng xảy ra chuyện gì”.

Tô Tử khẽ nói: “Em biết, nhưng chắc là anh biết cậu ấy thích anh nhỉ?”

Diệp Quân gật đầu.

Tô Tử hỏi: “Vậy anh thì sao?”

Diệp Quân không nói gì.

Tô Tử nhìn Diệp Quân: “Anh chưa từng nói chuyện rõ ràng với cậu ấy à?”

Diệp Quân thấp giọng nói: “Tô Tử, anh sẽ tự nói tạm biệt với cô ấy, chỉ là…”

Tô Tử ngắt lời Diệp Quân: “Anh thích cậu ấy không?”

Nhìn ánh mắt sáng ngời của Tô Tử, Diệp Quân cúi đầu khẽ hôn lên trán cô ấy, dịu giọng nói: “Bây giờ anh là người đàn ông của em”.
Chương 897: Sao lại là tỷ?

Tô Tử mỉm cười ngọt ngào, sau đó nói: “Em biết, em muốn nói là anh không nên tự ý quyết định thay cậu ấy, anh có thể thú nhận với cậu ấy, còn cuối cùng cậu ấy lựa chọn thế nào là việc của cậu ấy. Nếu không, một khi anh đi, có lẽ cả đời cậu ấy cũng không thể thoát ra được”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Dĩ nhiên cũng phải giải quyết chuyện với Mộc Uyển Du.

Người mà hắn để tâm ở hệ Ngân Hà này cũng chỉ có Tô Tử và Mộc Uyển Du, dù sao nếu không có hai người này, có lẽ hắn đã chết vì đói rồi.

Diệp Quân cúi đầu nhìn Tô Tử, bỗng hỏi: “Tại sao lại nhắc đến Uyển Du?”

Tô Tử chớp mắt: “Tại sao cái gì?”

Diệp Quân khẽ nói: “Nếu anh và cô ấy…”

Tô Tử khẽ cười không nói gì.

Diệp Quân hơi khó hiểu: “Em không để tâm chút nào sao?”

Tô Tử ôm hắn, khẽ nói: “Để tâm chứ”.

Diệp Quân khó hiểu: “Thế em…”

Tô Tử khẽ lắc đầu: “Cậu ấy là người tốt, nếu anh cứ đi như vậy, cậu ấy sẽ rất đau lòng. Phụ nữ thường như thế đấy, một khi đã thích ai thì sẽ hoàn toàn chìm đắm trong đó, có muốn bước ra khỏi cũng không được…”

Diệp Quân khẽ nói: “Thật ra trước đây anh không đi trêu chọc phụ nữ nhiều đâu”.

Tô Tử nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nghiêm túc nói: “Thật ra trước đây anh chỉ muốn lập nghiệp, từ sau khi huyết mạch của anh được kích hoạt, anh nhận ra mình bắt đầu hơi đào hoa. Huyết mạch này... có gì đó không ổn”.

Huyết mạch phong ma: “?”

Tô Tử cười nói: “Thật ra đúng là anh không chủ động trêu chọc phụ nữ”.

Cô ấy cúi người ghé vào tai Diệp Quân thì thầm: “Phụ nữ háo sắc hơn đàn ông, tất nhiên điều kiện tiên quyết là gặp được người đàn ông mình thích... Chỉ cần gặp được người đàn ông mình thích, cả ngày chỉ muốn tiến đến với người đàn ông đó”.

Diệp Quân: “…”

Tô Tử bỗng đỏ mặt nói: “Em có thể có em bé không?”

Diệp Quân nói: “Muốn có em bé à?”

Tô Tử gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân nói: “Vậy chúng ta phải cố gắng hơn một chút”.

Mặt Tô Tử lại đỏ hơn.

Diệp Quân bật cười.

Lúc chạng vạng, Diệp Quân ra khỏi khách sạn, nếu Tô Tử đã quyết định ở lại đây thì hắn cũng chỉ đành tôn trọng cô ấy.

Dù sao bây giờ Tô Tử cũng không quen thuộc thế giới bên ngoài, đi ra ngoài sẽ không thích nghi được. Thế nên ở lại đây tu luyện từ từ cũng không phải là chuyện xấu.

Dù sao hắn đã để lại cho Tô Tử rất nhiều linh nguyên, số linh nguyên đó đủ cho Tô Tử tu luyện cả ngàn năm.

Không lâu sau Diệp Quân đến Kiếm Đạo Viện.

Mục Vân và Song Song đều đã ra ngoài đi du lịch nên bây giờ Kiếm Đạo Viện chỉ còn lại Mộc Uyển Du.

Khi Diệp Quân đến Kiếm Đạo Viện, Mộc Uyển Du vẫn còn đang tu luyện.

Diệp Quân đi đến trước mặt Mộc Uyển Du, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn hắn cười nói: “Anh đến rồi”.

Diệp Quân gật đầu, nhìn Mộc Uyển Du một lúc, sau đó nói: “Cảnh giới Bát Đoạn rồi à?”

Mộc Uyển Du gật đầu, vui vẻ nói: “Đúng thế”.

Diệp Quân cười nói: “Giỏi quá”.

Mộc Uyển Du mỉm cười không nói gì.

Diệp Quân nói: “Anh sắp đi rồi”.

Mộc Uyển Du sửng sốt.

Diệp Quân cười nói: “Rời khỏi hệ Ngân Hà”.

Mộc Uyển Du nhìn Diệp Quân, hai tay siết chặt, đôi mắt mờ sương.

Diệp Quân nắm lấy tay Mộc Uyển Du, khẽ nói: “Muốn đi với anh không?”

Nghe Diệp Quân nói thế, Mộc Uyển Du bỗng òa khóc, cô ấy không còn kiêng dè gì nữa ôm chặt lấy Diệp Quân.

Mộc Uyển Du ôm chặt lấy Diệp Quân, nước mắt trào ra không ngừng nhưng cô ấy vẫn rất vui vì câu nói này của Diệp Quân có ý là đang bày tỏ tình cảm với cô ấy.

Diệp Quân lau nước mắt cho Mộc Uyển Du, cười nói: “Đừng khóc nữa, còn khóc nữa sẽ hoa mắt đấy”.

Mộc Uyển Du hơi cúi đầu xuống: “Tô Tử…”

Diệp Quân gật đầu: “Anh hẹn hò với cô ấy rồi”.

Mộc Uyển Du cúi đầu không nói gì.

Diệp Quân nắm lấy tay Mộc Uyển Du, khẽ nói: “Thật ra cô đã biết từ lâu rồi đúng không?”

Mộc Uyển Du gật đầu.

Diệp Quân mỉm cười: “Vậy chúng ta cùng chơi đi”.

Mộc Uyển Du ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân, Diệp Quân cười nói: “Ý anh là anh rất nhớ những ngày ba chúng ta cùng sống chung”.

Nói xong, hắn cũng hơi ngượng ngùng.

Sau khi về, phải trấn áp huyết mạch phong ma này mới được, huyết mạch phong ma ngày càng không thuần khiết rồi.

Huyết mạch phong ma: “…”

Mộc Uyển Du bỗng ôm lấy Diệp Quân, cô ấy vùi đầu vào ngực hắn, sau đó khẽ nói: “Em thích anh”.

Diệp Quân gật cười: “Anh biết”.

Mộc Uyển Du lại nói: “Nhưng ở ngôi sao màu xanh này một chồng nhiều vợ là phạm pháp”.

Diệp Quân vô thức nói: “Anh sẽ ra lệnh sửa lại ngay”.

Mộc Uyển Du ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân, Diệp Quân cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại, sau đó nói: “Dù sao em cũng không chạy thoát được”.

Mộc Uyển Du khẽ nói: “Em đã không chạy được từ lâu rồi”.

Diệp Quân bật cười.

Mộc Uyển Du nói: “Tô Tử sẽ đi với anh sao?”

Diệp Quân lắc đầu: “Cô ấy quyết định ở lại đây”.

Mộc Uyển Du hơi khó hiểu: “Cậu ấy không đi với anh à?”

Diệp Quân gật đầu.

Mộc Uyển Du nói: “Anh vẫn sẽ quay lại chứ?”

Diệp Quân cười nói: “Ừ”.

Mộc Uyển Du im lặng một lúc: “Em cũng muốn tạm thời ở lại đây”.

Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”

Mộc Uyển Du khẽ nói: “Nơi này là nhà… bên ngoài hơi xa lạ”.

Diệp Quân không nói gì.

Mộc Uyển Du ôm lấy Diệp Quân, khẽ nói: “Được không?”

Diệp Quân gật đầu: “Được chứ”.

Mộc Uyển Du mỉm cười, sau đó nói: “Anh có về thường xuyên không?”

Diệp Quân nói: “Hai người ở đây, anh sẽ về”.

Mộc Uyển Du gật đầu: “Ừ”.

“Hơ hơ”.

Đúng lúc này một giọng nói vang lên.

Diệp Quân quay đầu lại nhìn, lúc nhìn thấy đối phương hắn sửng sốt: “Chết tiệt, sao lại là tỷ?”
Chương 898: Mỹ nam kế

Người đến không ai khác chính là Từ Nhu.

Nhìn thấy Từ Nhu, Diệp Quân hơi bất ngờ, hắn không ngờ người phụ nữ lại chủ động đến tìm hắn.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân, bình tĩnh nói: “Đi theo ta”.

Nói xong, nàng ta xoay người đi ra ngoài.

Diệp Quân im lặng một lúc, quay đầu lại nhìn Mộc Uyển Du trước mặt: “Đến lúc đó anh lại đi tìm em”.

Mộc Uyển Du gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân xoay người đi ra ngoài.

Mộc Uyển Du lặng thinh một lúc rồi tiếp tục tu luyện.

Cô ấy biết muốn trở thành người cùng thế giới với Diệp Quân, chỉ cần trở thành người tu tiên trong truyền thuyết, mà bây giờ cô ấy có cơ hội này dĩ nhiên sẽ nắm chắc.



Sau khi Diệp Quân ra khỏi Kiếm Đạo Viện, hắn đi theo Từ Nhu, Từ Nhu đi về phía xa không nói gì.

Diệp Quân cũng im lặng.

Một được một lúc lâu, Từ Nhu bỗng liếc nhìn hắn: “Vĩnh Sinh Đại Đế đến rồi”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết”.

Từ Nhu nói: “Cha và cô cô ngươi vẫn đang ở hệ Ngân Hà à?”

Diệp Quân gật đầu: “Vẫn còn ở đây”.

Hắn ngừng lại một chốc, rồi nói: “Nhưng lần này ta định tự mình giải quyết”.

Từ Nhu nhíu mày: “Tự mình giải quyết sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Ngươi chắc chắn chứ?”

Diệp Quân cười nói: “Có gì mà không chắc”.

Từ Nhu im lặng một lúc, rồi nói: “Bây giờ thực lực của ngươi vẫn còn kém xa ông ta”.

Diệp Quân mỉm cười: “Thử xem”.

Từ Nhu nhìn hắn rồi gật đầu.

Từ Nhu dẫn Diệp Quân rời khỏi học viện Ngân Hà, sau đó nàng ta bước lên một chiếc xe thể thao sang trọng.

Diệp Quân sửng sốt.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Lên xe”.

Diệp Quân do dự, sau đó ngồi vào ghế phó lái, hắn nhìn Từ Nhu: “Xe của tỷ à?”

Từ Nhu gật đầu.

Diệp Quân nói: “Tỷ biết chơi thật đấy”.

Ánh mắt Từ Nhu hiện lên ý cười: “Có nhiều thứ ở đây rất thú vị”.

Vừa nói nàng ta vừa khởi động xe, đạp chân ga, chiếc xe phóng đi như mũi tên rời khỏi cung.

Tốc độ rất nhanh.

Diệp Quân hỏi: “Tỷ muốn đưa ta đi đâu?”

Từ Nhu nói: “Sắp đến rồi”.

Diệp Quân liếc nhìn Từ Nhu, cách ăn mặc hôm nay của Từ Nhu hơi khác, đó là một chiếc sườn xám màu vàng nhạt làm tôn lên dáng người của nàng ta, đôi chân trắng nõn lộ ra ngoài, trông rất gợi cảm.

Từ Nhu bỗng nói: “Đẹp không?”

Diệp Quân gật đầu.

Từ Nhu mỉm cười: “Phát triển với đại tỷ đến mức nào rồi?”

“Hả?”

Diệp Quân hơi ngơ ngác khi bị Từ Nhu hỏi thế.

Từ Nhu lại nói: “Quan hệ rồi à?”

Diệp Quân sầm mặt: “Bọn ta trong sạch”.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Ngươi luôn trong sạch với tất cả phụ nữ”.

Diệp Quân: “…”

Từ Nhu nói tiếp: “Ta cảm nhận được đại tỷ hơi thích ngươi, nếu ngươi quyết đoán một chút thì có thể chiếm lấy trái tim tỷ ấy”.

Diệp Quân nghĩ một lúc rồi nói: “Từ Nhu, tỷ có mong ta chiếm lấy trái tim tỷ ấy để tỷ ấy bị trói buộc không? Tốt nhất là để tỷ ấy mang thai một đứa con giống Tiểu Thụ, là thế sao?”

Từ Nhu hỏi ngược lại: “Lẽ nào ngươi không muốn à?”

Diệp Quân nhìn Từ Nhu, một lúc sau hắn lắc đầu: “Bớt tính toán đi”.

Từ Nhu khẽ cười, không nói gì.

Diệp Quân nói tiếp: “Không có ý gì khác, chỉ muốn nói với tỷ, đại tỷ của tỷ thông minh hơn tỷ nghĩ đấy, tỷ ấy không thể nào không biết suy nghĩ của tỷ”.

Từ Nhu im lặng không nói.

Diệp Quân lại nói: “Vũ Trụ Kiếp sắp đến, tỷ sợ Chân tỷ… đúng không?”

Từ Nhu gật đầu.

Diệp Quân im lặng.

Từ Nhu lại nói: “Đại tỷ rất yêu mến bọn ta nhưng tỷ ấy sẽ không từ bỏ vài chuyện vì bọn ta, nhưng đàn ông thì có thể, hoặc có con cũng được”.

Vẻ mặt Diệp Quân trở nên nghiêm trọng: “Ý tỷ là lần này tỷ ấy không thể áp chế Vũ Trụ Kiếp được à?”

Từ Nhu khẽ lắc đầu: “Ta không biết, ta chỉ có linh tính sẽ xảy ra chuyện không hay”.

Nghe thế Diệp Quân nhíu mày.

Từ Nhu nhìn về phía xa, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.

Diệp Quân nói: “Tỷ dẫn Tiểu Thụ đến hệ Ngân Hà là để ta cũng đến, sau đó dùng mỹ nam kế với đại tỷ của tỷ ư?”

Từ Nhu cười nói: “Mỹ nam kế gì chứ… thôi vậy, dù sao ngươi đúng là cũng rất đẹp trai”.

Diệp Quân nhìn Từ Nhu không nói gì.

Từ Nhu nói: “Giận rồi à?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không”.

Từ Nhu cười nói: “Chuyện này hơi lạ”.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Mặc dù tỷ đang tính kế nhưng ta cảm thấy rất tốt khi quen biết Chân tỷ, hơn nữa ta không tổn thất gì”.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân, cười nói: “Tâm trạng trở nên tốt rồi”.

Diệp Quân nói: “Sách của tỷ ấy sắp viết xong rồi”.

Từ Nhu gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân quay đầu nhìn ra bên ngoài, không nói gì nữa.

Từ Nhu nói: “Có thể khiến cha và cô cô của ngươi…”

Diệp Quân lắc đầu: “Từ Nhu, tỷ hiểu rõ Chân tỷ thật sao?”

Từ Nhu nhíu mày.

Diệp Quân cười nói: “Không thể phủ nhận rằng tình cảm của tỷ đối với Chân tỷ là rất chân thật, thậm chí ta tin chắc tỷ sẵn sàng chết vì tỷ ấy. Nhưng ta nghĩ tỷ không hiểu được Chân tỷ”.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân không nói gì.

Diệp Quân lại nói: “Từ Nhu, ta hỏi tỷ một câu”.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Chuyện gì?”

Diệp Quân nói: “Chân tỷ nói tỷ cũng thích ta, là thật sao?”
Chương 899: Muội là Bát Uyển hay Từ Thụ?

Két!

Chiếc xe bỗng dừng lại, Từ Nhu quay đầu sang nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nhìn chằm chằm nàng ta đợi câu trả lời.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, không ai trốn tránh.

Cuối cùng Từ Nhu cười nói: “Sao nào?”

Diệp Quân lắc đầu: “Ta cũng không có ý khác”.

Từ Nhu nhìn thẳng vào hắn: “Thế ngươi có ý gì?”

Diệp Quân khẽ nói: “Từ Nhu, khi Chân tỷ nói điều này với ta, lúc đó ta đã nghĩ sao có thể có chuyện này? Đây là chuyện hoàn toàn không thể”.

Từ Nhu mỉm cười: “Tại sao?”

Diệp Quân nói: “Ta rất không thích cảm giác lúc ở chung với tỷ”.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Tại sao?”

Diệp Quân nói: “Cảm giác khi ở chung với tỷ không phải là tỷ muốn ở chung với ta, tỷ chỉ muốn bày mưu tính kế với cô cô và cha ta, thậm chí là ông nội ta bằng cách thông qua ta”.

Từ Nhu im lặng.

Diệp Quân quay đầu sang nhìn chằm chằm Từ Nhu: “Từ Nhu, nếu tỷ thích ta thật, ta cũng thích tỷ, nhưng nếu Diệp Quân ta không có xuất thân từ thế gia vô địch, liệu tỷ có còn thích ta không?”

Từ Nhu nắm chặt vô lăng, không nói gì.

Diệp Quân cười nói: “Ta nghĩ tỷ chắc chắn sẽ không thích ta, đó cũng là chuyện bình thường, mặc dù Diệp Quân ta có chút tài năng nhưng không được thế hệ đi trước hỗ trợ, sao có thể lọt vào mắt Từ Nhu tỷ được chứ?”

Hiện thực!

Hắn luôn nhìn rõ bản thân mình, đúng là không có cha và cô cô thì Diệp Quân hắn không thể đi nhanh được như vậy, đạt được thành tựu như bây giờ là chuyện không thể nào. Còn ai thực sự tốt với hắn, ai đối xử tốt với hắn đều là vì người nhà hắn, hắn biết hết.

Đây cũng là một trong các nguyên nhân tại sao hắn muốn đi trên con đường vô địch.

Bản thân mình vô địch mới là vô địch thật sự.

Cố gắng!

Nói xong, Diệp Quân cũng thầm quyết định ngày tháng sau này mình phải cố gắng hơn mới được.

Từ Nhu bỗng nói: “Ta hiểu rồi”.

Nàng ta lại khởi động xe.

Diệp Quân quay đầu nhìn sang ngoài cửa sổ, nhìn ráng chiều ở chân trời, tâm tư hắn không biết đã bay đến nơi nào.

Không biết qua bao lâu, Từ Nhu bỗng nói: “Ngươi muốn tự mình giải quyết vài chuyện nào đó nhưng ngươi có từng nghĩ thực lực hiện giờ của ngươi không đủ…”

Diệp Quân nói: “Ta đang cố gắng”.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân, hắn khẽ nói: “Khi mẹ ta đi theo cha ta, cha ta không vô địch nhưng bà ấy cũng không vì cha ta không vô địch mà không thích ông ấy. Những gì bà ấy làm là luôn ở bên cạnh trưởng thành cùng cha ta, cùng ông ấy đối mặt với mọi thứ”.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân không nói gì.

Diệp Quân cười nói: “Trong thế tục, rất nhiều phụ nữ luôn chán ghét khả năng kiếm tiền của người đàn ông của mình, nhưng nói thật có bao nhiêu phụ nữ sẵn lòng chịu khổ cùng đàn ông, cùng nhau phấn đấu? Đa số đều muốn tìm được một người thành đạt, người có nhà, có tiền tiết kiệm...”

Hắn vừa nói vừa lắc đầu cười: “Tất nhiên đây cũng rất bình thường, có thể hiểu được, dù sao ai mà chẳng muốn sống một cuộc sống tốt hơn, muốn tìm một người có năng lực chứ”.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Ngươi nghĩ ta chê thực lực của ngươi thấp ư?”

Diệp Quân lắc đầu: “Ta chỉ lấy ví dụ thôi, cũng không nói tỷ chê ta cái gì, chẳng hạn như bản thân ta, Từ Nhu, ta và tỷ có làm bạn thì ta cũng không muốn chứ đừng nói là vợ chồng”.

Từ Nhu không nói gì, vẫn rất bình tĩnh, không nhận ra được cảm xúc gì.

Diệp Quân nói tiếp: “Thật ra chúng ta không cần nói những chuyện không vui này, tỷ là nhị tỷ của Tiểu Kính và Tiểu Thụ, ta nghĩ cho dù chúng ta không thoải mái với nhau cũng có thể hòa thuận, tỷ nghĩ sao?”

Từ Nhu bỗng phanh xe lại: “Đến rồi”.

Nói xong, nàng ta rút chìa khóa ra, sau đó xuống xe, đi sang một bên.

Diệp Quân nhìn xung quanh, sửng sốt.

Khu dân cư Vân Hải.

Đây chẳng phải là nơi ở của Chân tỷ sao?

Diệp Quân vội xuống xe đi theo Từ Nhu, trên đường đi Từ Nhu không nói lời nào.

Diệp Quân cũng không tự mình làm mất hứng.

Không lâu sau, Từ Nhu dẫn Diệp Quân đến một tầng lầu, Diệp Quân đang định đến phòng Chân tỷ thì Từ Nhu bỗng nói: “Bên này”.

Diệp Quân nhìn Từ Nhu nói: “Chân tỷ sống ở bên này”.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Đi theo ta”.

Dứt lời, nàng ta xoay người đi sang một bên.

Diệp Quân nhíu mày, làm cái quái gì thế?

Không nghĩ nhiều nữa, Diệp Quân đi theo Từ Nhu vào phòng, vừa bước vào phòng, một giọng nói bỗng vang lên từ sảnh lớn: “Nhị tỷ về nhanh thế à?”

Diệp Quân nghe tiếng nhìn sang, trong sảnh có một người phụ nữ đang ngồi trên sofa, người phụ nữ mặc váy ngủ rộng thùng thình, tóc dài đến vai, đang ngồi trên sô pha xem tivi, trên tay còn cầm một gói đồ ăn vặt.

Bụng của nàng ta hơi phình ra.

Từ Thụ!

Mặc dù mặc váy ngủ nhưng vẫn cực kỳ xinh đẹp, khiến người khác động lòng.

Lúc này, Từ Thụ như cảm nhận được gì đó, nàng ta bỗng quay đầu lại nhìn, khi nhìn thấy Diệp Quân đang đứng bên cạnh Từ Nhu, nàng ta sửng sốt.

Diệp Quân chậm rãi bước đến trước mặt Từ Thụ, Từ Thụ nhìn Diệp Quân không nói gì.

Diệp Quân bỗng cúi người ôm nàng ta vào lòng, không lên tiếng.

Từ Thụ im lặng một lúc, hai tay ôm lấy eo Diệp Quân.

Hai người cứ thế ôm nhau một lúc lâu, Diệp Quân bỗng buông Từ Thụ ra, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve bụng Từ Thụ, dịu giọng nói: “Là trai hay gái?”

Từ Thụ hỏi ngược lại: “Huynh thích trai hay gái?”

Diệp Quân nói: “Đều thích cả”.

Từ Thụ mỉm cười, sau đó nói: “Đợi sinh ra rồi sẽ biết”.

Diệp Quân nói: “Hai người vẫn luôn sống ở căn đối diện Chân tỷ à?”

Từ Thụ gật đầu.

Diệp Quân suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Huynh muốn nói chuyện với muội”.

Từ Thụ gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân nhìn Từ Thụ: “Muội là Bát Uyển hay Từ Thụ?”

Nụ cười Từ Thụ bỗng cứng đờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK