Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1356: Tò mò

Thần Võ hơi ngạc nhiên, nhưng ông ta nhanh chóng hiểu ra.

Hiện tại những người này tập trung tại Chúng Thần Điện, tuy bọn họ vẫn xem mình là Thần của Chúng Thần Điện, nhưng bọn họ cũng có thể rời đi bất cứ lúc nào.

Có thể nói sau khi Thần Nhất chết, Chúng Thần Điện đã hình thành sự chia rẽ, mỗi người đều có một thế lực của riêng mình, tuy trên danh nghĩa vẫn là Chúng Thần Điện nhưng Thần Chủ của Chúng Thần Điện đã không ràng buộc gì bọn họ nữa.

Nghĩ đến đây trên mặt Thần Võ hiện lên ý cười.

Nguyên Thị nói thẳng: “Chúng ta từng điều tra Diệp Quân đến từ Tuế Nguyệt trường hà, rất thân thiết với chủ nhân bút Đại Đạo và Chân Thần trong truyền thuyết kia”.

Thần Võ cau mày: “Là Chân Thần của Chân vũ trụ ư?”

Nguyên Thị gật đầu: “Đúng vậy”.

Thần Võ im lặng, hơi bất ngờ.

Ông ta từng nghe nói đến chủ nhân bút Đại Đạo và Chân Thần, chủ nhân bút Đại Đạo là người đến gần với Đại Đạo nhất, còn Chân Thần kia ông ta từng nghe nói nhưng cũng không biết quá nhiều chuyện.

Nguyên Thị lại nói: “Ngoài ra hắn còn có một người bảo vệ nữa”.

Thần Võ nhìn về phía Nguyên Thị: “Người bảo vệ?”

Nguyên Thị gật đầu: “Là một người phụ nữ váy trắng, không rõ thực lực của người phụ nữ này, nhưng có lẽ ít nhất cũng là bảy phần thần tính trở lên”.

Bảy phần thần tính!

Thần Võ nhẹ nhàng gật đầu, vẫn có thể chấp nhận được.

Nguyên Thị tiếp tục nói: “Nhưng ta cũng không biết sư phụ có để lại thủ đoạn gì khác cho hắn không”.

Sư phụ mà lão ta nói đương nhiên chính là Thần Nhất.

Thần Võ nói: “Nếu chúng ta liên thủ thì vấn đề lớn nhất không phải chủ nhân bút Đại Đạo, không phải Thần Nhất, càng không phải người phụ nữ váy trắng bảo vệ hắn, mà là Trấn tộc này, chỉ cần giải quyết được Trấn tộc bên kia, muốn giết chết Diệp Quân chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nhưng Nguyên Thị lại lắc đầu: “Ta khuyên các ông đừng coi thường người này, người này có thể phát triển đến hiện tại chỉ trong một khoảng thời gian ngắn là một chuyện không đơn giản”.

Thần Võ gật đầu: “Ta hiểu, vì thế nên càng không thể cho hắn thời gian để hắn tiếp tục phát triển”.

Nguyên Thị hơi gật đầu rồi nói: “Thế này đi, các ông giữ chân Trấn tộc kia, chúng Thần Điện chúng ta sẽ đi xử lý Diệp Quân và thế lực sau lưng hắn, sau khi xong chuyện thì cùng chia sẽ quyển sổ”.

Thần Võ cười nói; “Làm thế có phải hơi không công bằng không?”

Nguyên Thị lại nói: “Vậy thế này, chúng ta đi giữ chân Trấn tộc, các ông xử lý Diệp Quân và thế lực sau lưng hắn”.

Thần Võ sửng sốt, hình như hơi không đúng làm.

Thần Tuyết thì vẫn đang im lặng nhìn Nguyên Thị.

Nguyên Thị nhìn chằm chằm Thần Võ: “Thế nào đây?”

Thần Võ không trả lời.

Chẳng lẽ người phía sau Diệp Quân còn khó đối phó hơn cả Trấn tộc?

Làm sao có thể?

Thần Tuyết chợt nói: “Thị Thần tiền bối, thế này được không, không cần phải phân chia đối thủ, lúc chúng ta giết Diệp Quân thì chắc chắn Trấn tộc hay thế lực sau lưng hắn đều sẽ ra tay, lúc đó chúng ta cùng nhau đối phó”.

Nguyên Thị nhìn thoáng qua Thần Tuyết, sau đó cười nói: “Cô bé nhà ngươi thấy vậy mà mưu mô thật đấy”.

Thần Tuyết cười khẽ không đáp.

Nguyên Thị chợt nói: “Thái độ của khu vực Cổ Hoang thế nào?”

Thần Võ trầm giọng nói: “Thái độ của bọn họ rất mơ hồ, chúng ta đoán bọn họ muốn ngồi im theo dõi tình hình, sau đó làm ngư ông đắc lợi.

Nguyên Thị hơi gật đầu: “Làm thế cũng là lẽ hiển nhiên”.

Thần Võ nói: “Phải, nếu đổi lại là nhà họ Thần chúng ta thì chúng ta cũng sẽ làm như thế”.

Nguyên Thị nhìn Thần Võ: “Vậy nhà họ Thần các ông còn muốn đối đầu với Trấn tộc, phải biết rằng dù có thắng, cuối cùng các ông vẫn sẽ bị khu vực Cổ Hoang chèn ép”.

Thần Võ im lặng.

Nguyên Thị cười nói: “Quyển sổ”.

Thần Võ gật đầu.

Nhà họ Thần nhất định muốn có được quyển sổ của Thần Nhất, vì thế dù có bẫy bọn họ cũng phải nhảy vào.

Nguyên Thị đột nhiên nói: “Nhưng có lẽ nhà họ Thần vẫn còn giấu chiêu”.

Lão ta hiểu thế lực lớn như nhà họ Thần không thể nào làm ra chuyện ngu xuẩn như thế được, vì như thế chẳng khác nào lót đường cho người khác.

Thần Võ nghiêm túc nói: “Thị Thần, ý đồ của nhà họ Thần chúng ta rất rõ ràng, giết chết Diệp Quân, hai bên cùng chia sẻ quyển sổ”.

Nguyên Thị im lặng.

Thần Võ nói tiếp: “Thù oán giữa Chúng Thần Điện với Diệp Quân còn sâu sắc hơn cả chúng ta, ta xin nói thẳng nếu tiếp tục để Diệp Quân phát triển, một khi hắn đến cảnh giới Thần Đạo thì muốn giết hắn, e rằng sẽ phải trả giá thê thảm”.

Nguyên Thị im lặng một lúc lâu rồi nói: “Các ông có kế hoạch gì?”

Thần Võ đáp: “Chúng Thần Điện có thể phái ra mấy cao thủ?”

Nguyên Thị nói: “Cộng cả ta thì có năm cao thủ cảnh giới bảy phần thần tính”.

Năm cao thủ bảy phần thần tính!

Đội hình này đương nhiên là rất mạnh.

Thần Võ im lặng nói: “Còn có thể phái thêm mấy người nữa không?”

Nguyên Thị lắc đầu: “Năm người chúng ta vốn phát triển ở Tuế Nguyệt trường hà, còn Diệp Quân kia và thế lực gia tộc của hắn đã tiêu diệt Thần Điện của chúng ta, còn chiếm đoạt địa bàn của chúng ta, vì thế chúng ta có mâu thuẫn không thể hoá giải với hắn. Nhưng những Thần khác trong Chúng Thần Điện không có mâu thuẫn gì với hắn cả, cho nên bọn họ đều không muốn đặt chân vào vũng nước đục này”.

Thần Võ chợt hỏi: “Vậy Thần Chủ của các ông thì sao?”

Nguyên Thị cười nói: “Bà ấy thì càng không cần nói tới, bà ấy vẫn luôn phản đối chúng ta ra tay với Diệp Quân, vì hắn là người kế thừa của sư phụ”.

Thần Võ im lặng.

Nguyên Thị cười khẽ rồi nói: “Đương nhiên chúng ta vẫn có một vài thuộc hạ, nhưng ta cảm thấy ngoài cao thủ cảnh giới thần đạo năm phần thần tính trở nên thì những người khác đến tham gia trận chiến này cũng không hề có chút ý nghĩa nào, không phải sao?”

Thần Võ gật đầu: “Năm người thì năm, cộng với nhà họ Thần chúng ta là đủ rồi”.

Lúc này Thần Tuyết ở bên cạnh chợt cất lời: “Người bảo vệ Diệp Quân kia là một người như thế nào?”

Nguyên Thị nhìn về phía Thần Tuyết, nói: “Tò mò”.

Nguyên Thị im lặng một lúc lâu mới nói: “Chúng ta từng phải người đi điều ta, nghe nói trước giờ người phụ nữ kia chưa từng dùng đến chiêu kiếm thứ hai…”

Thần Tuyết sửng sốt.

Nguyên Thị lại cười nói: “Đương nhiên là cũng hơi nói quá, hơn nữa nền văn minh võ đạo của vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ khá thấp, nếu là ta đến đó thì cũng không cần dùng tới chiêu kiếm thứ hai”.
Chương 1357: Bắt tay cùng giết Diệp Quân

Chưa từng xuất nhát kiếm thứ hai.

Thần Tuyết lại nhíu mày, vì nếu người phụ nữ váy trắng đến từ nền văn minh võ đạo cấp thấp thì sao đối phương có thể đạt đến cảnh giới Thần Đạo?

Trực giác cho cô ta biết người hộ đạo của Diệp Quân chắc chắn không hề đơn giản.

Nhưng lúc này cô ta chỉ suy đoán, dĩ nhiên không thể nói ra.

Nguyên Thị nói: “Ta sẽ tiếp tục tìm những vị thần khác, xem thử họ có sẵn lòng tham gia hay không, dù sao đó cũng là ghi chép mà thầy để lại, ta nghĩ rất nhiều vị thần sẽ không từ chối”.

Thần Võ gật đầu: “Thế thì tốt quá”.

Với họ bây giờ càng nhiều người càng tốt.

Nguyên Thị bỗng nói: “Khu vực Tiên Linh có thái độ thế nào?”

Khu vực Tiên Linh.

Thần Võ hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu: “Ta không biết”.

Khu vực Tiên Linh mới là thế lực siêu cấp.

Người đời biết rất ít về những người ở nơi này, bao gồm cả nhà họ Thần, Thần Võ chỉ biết năm đó cho dù là Thần Nhất đến nơi này cũng không được chào đón.

Đúng là không được chào đón.

Phải biết rằng, vào thời điểm đó, Thần Nhất đã là người yêu nghiệt nhất trong cả thời đại cũ, nhưng dù thế, ông ấy vẫn không được nơi đó chào đón, có thể tưởng tượng được nơi đó kiêu ngạo thế nào.

Mà người ở đây cũng không hề tiếp xúc với thế giới bên ngoài, thế nên người ngoài cũng khá xa lạ với nơi này.

Nguyên Thị nhíu mày: “Chúng đối với ghi chép của Thần Nhất…”

Thần Võ lập tức lắc đầu: “Ta nghĩ không có khả năng, những người ở đây rất kiêu ngạo, hơn nữa cực kỳ mạnh, ta không nghĩ họ sẽ thèm muốn những ghi chép của Thần Nhất vì theo cách nhìn của họ, đây là chuyện cực kỳ mất mặt, thế lực này vô cùng để tâm đến vấn đề thể diện”.

Nguyên Thị lặng thinh.

Cảm thấy hơi khó chịu.

Mặc dù họ đều phản bội Thần Nhất nhưng vẫn luôn rất tôn trọng Thần Nhất.

Thật ra họ cũng chẳng có thiện cảm gì với nhà họ Thần này, dù sao lúc đầu Thần Nhất cũng bị đuổi ra khỏi nhà họ Thần.

Nhưng vì lợi ích, ông ta cũng chỉ có thể tạm thời buông bỏ phần tâm trạng không thoải mái đó xuống.

Dù sao thầy cũng đã chết rồi.

Thần Tuyết ở một bên nói: “Tại sao Trấn tộc lại kiên định đứng về phía Diệp Quân?”

Nghe Thần Tuyết nói thế, Thần Võ và Nguyên Thị đều nhíu mày.

Đúng thế!

Tại sao Trấn tộc lại kiên định đứng về phía Diệp Quân?

Chuyện này rất bất thường.

Lúc này Nguyên Thị bỗng nói: “Chẳng lẽ Diệp Quân trao đổi giao dịch bằng cuốn ghi chép đó…”

Thần Võ trầm giọng nói: “Có khả năng này, dù sao thứ có thể khiến Trấn tộc động lòng cũng chỉ có cuốn ghi chép của Thần Nhất”.

Nguyên Thị khẽ gật đầu, nói như thế cũng rất hợp lý.

Thần Tuyết lại im lặng không nói gì.

Vì trực giác nói cho cô ta biết chuyện này không đơn giản như thế.

Lúc này Nguyên Thị bỗng nhìn Thần Tuyết, thấy Thần Tuyết đang cau mày, ông ta mỉm cười: “Cẩn thận không có gì sai cả, nhưng cẩn thận quá mức là không được. Chúng ta đều biết rằng Diệp Quân không đơn giản, thế lực sau lưng hắn không tầm thường, nhưng cho tới bây giờ, chúng ta và hắn không có lựa chọn nào khác, mọi người chỉ có thể lựa chọn đụng mặt nhau, đến lúc đó ai cứng ai mềm, cứ sờ vào là biết”.

Thần Tuyết khẽ gật đầu: “Cảm ơn tiền bối đã chỉ dạy”.

Đúng là đến bây giờ, nghĩ cái gì cũng không còn ý nghĩa nữa.

Chỉ đành giáp mặt nhau.

Nguyên Thị nhìn Thần Võ: “Lúc nào thì ra tay?”

Thần Võ trầm giọng nói: “Đợi thêm đi”.

“Hả?”

Nguyên Thị nhíu mày.

Thần Võ nói: “Chúng ta vẫn còn phải đi hai nơi nữa”, Nguyên Thị hơi tò mò: “Nơi nào?”

Thần Võ nói: “Hắc Tử Vực, Sở Cung”.

Nguyên Thị lặng thinh.

Tất nhiên ông ta biết hai nơi này, phải biết rằng, đây từng là những nơi có danh tiếng lẫy lừng.

Không lâu sau, Thần Võ dẫn Thần Tuyết rời đi.



Chẳng mấy chốc, Thần Võ dẫn Thần Tuyết đến Hắc Tử Vực.

Thần Võ nhìn đống đổ nát ở đằng xa, sau đó nói: “Lúc đầu Diệp Quân đi ra từ trong đó à?”

Thần Tuyết gật đầu: “Đúng thế”.

Thần Võ nhíu chặt mày.

Phải biết rằng, cho dù là ông ta cũng sẽ không dễ đi vào Hắc Tử Vực đó.

Nơi này là địa bàn của Đế chủ Hắc Tử.

Hôm nay đến đây dĩ nhiên là để lôi kéo đám người Đế chủ Hắc Tử, ông ta rất có lòng tin vì ông ta biết Đế chủ Hắc Tử trước mặt không thể từ chối được cuốn ghi chép đó.

Thần Võ dẫn Thần Tuyết đi vào trong Hắc Tử Vực, vừa bước vào, một khí tức bí ẩn lập tức bao vây hai người.

Thần Võ chắp tay lại: “Ta là Thần Võ, đại diện cho nhà họ Thần đến đây, mong Đế chủ ra gặp mặt”.

Ông ta vừa dứt lời, một người phụ nữ mặc đồ đen xuất hiện trước mặt họ.

Vẻ mặt Thần Võ trở nên nghiêm trọng.

Người phụ nữ trước mặt này là Nhược Mệnh – Đế chủ Hắc Tử.

Nhược Mệnh nhìn Thần Võ trước mặt, mặt không cảm xúc: “Có việc à?”

Thần Võ nói: “Bọn ta đến mời Đế chủ bắt tay cùng nhau giết Diệp Quân”.

Giết Diệp Quân!

Nhược Mệnh sửng sốt, đó là đệ đệ mà cô ấy vừa nhận.
Chương 1358: Sở phu nhân

Nhược Mệnh chớp mắt: “Ý ông là sao?”

Thần Võ trầm giọng nói: “Người này có ghi chép của Thần Nhất trong tay, cuốn ghi chép đó có phương pháp đột phá tám phần thần tính, giết được Diệp Quân thì nhà họ Thần sẵn lòng chia sẻ nó với cô”.

Chia sẻ cuốn sổ ghi chép.

Nhược Mệnh nhìn Thần Võ trước mặt, không nói gì, nhưng trong lòng đã có sát khí.

Phải biết rằng, lúc đầu cô ấy nói muốn có cuốn ghi chép, thanh niên đó đã không hề do dự đưa ghi chép cho cô ấy.

Nhược Mệnh không ra tay mà nói: “Chia sẻ cuốn sổ ghi chép ư?”

Thần Võ gật đầu: “Đúng thế, chỉ cần cô đồng ý giúp đỡ, sau khi thành công, nhà họ Thần ta sẽ chia sẻ cuốn ghi chép đó với cô”.

Nhược Mệnh thầm cười nhạo, nhưng sắc mặt không đổi: “Thật sao?”

Thấy Nhược Mệnh nói thế, Thần Võ vội nói: “Đương nhiên, nhà họ Thần ta xin thề”.

Nhược Mệnh khẽ gật đầu: “Ta đồng ý”.

Thần Võ sửng sốt, sau đó thầm vui mừng: “Thật à?”

Nhược Mệnh bình tĩnh nói: “Sao thế, ông nghĩ ta gạt ông à?”

Thần Võ vội nói: “Dĩ nhiên không phải…”

Nhược Mệnh khẽ gật đầu: “Lúc hành động thì báo với ta, đến lúc đó ta sẽ giúp”.

Thần Võ gật đầu: “Được”.

Nhược Mệnh không nói gì thêm, xoay người biến mất đi.

Thần Võ cực kỳ vui mừng.

Có người này tham gia thì khả năng thắng của họ sẽ cao hơn nhiều, phải biết người trước mặt này là cảnh giới đỉnh cao tám mươi phần trăm thần tính, cường giả như vậy tham gia sẽ cực kỳ có lợi với họ.

Sau khi ra khỏi Hắc Tử Vực, Thần Tuyết bỗng nói: “Cô ta đồng ý quá nhanh”.

Thần Võ nhìn Thần Tuyết: “Có phải cô nghĩ có gì đó không đúng?”

Thần Tuyết gật đầu: “Đúng thế”.

Thần Võ cau mày: “Thần Tuyết, cái gì cô cũng tốt nhưng cô lại quá thận trọng. Sở dĩ Đế chủ Hắc Tử đồng ý nhanh như thế rõ ràng là vì cuốn ghi chép đó, hơn nữa cô ta không có lý do gì để gạt người khác, đúng không?”

Thần Tuyết lặng thinh.

Cô ta chỉ cảm thấy không đúng lắm, nhưng cô ta cũng không biết rốt cuộc là không đúng ở đâu.

Thần Võ nói tiếp: “Đừng nghĩ nhiều như thế, Đế chủ Hắc Tử này cũng là một nhân vật có tiếng tăm, cô ta không có lý do gì để nói dối, hơn nữa dù cô ta không giúp nhà họ Thần thì cô ta cũng không thể giúp Diệp Quân, phải không?”

Thần Tuyết gật đầu không nói gì thêm.

Thần Võ nói: “Đi Sở Cung thôi”.

Thần Tuyết hơi tò mò: “Sở Cung?”

Thần Võ khẽ nói: “Một nơi đã bị người đời lãng quên hoàn toàn”.

Khoảng một giờ sau, hai người đến một dãy núi rộng lớn, vừa bước vào dãy núi này, Thần Tuyết nhíu mày, vì dãy núi này tràn ngập mùi vị của sự ăn mòn.

Thần Tuyết hơi tò mò: “Sở Cung này là?”

Thần Võ nói: “Có một thế lực cực kỳ cổ xưa, trước cả nhà họ Thần, khi đó sức mạnh của Sở Cung vô cùng đáng sợ, nổi danh giống như khu vực Tiên Linh, nhưng sau đó Sở Cung dần suy tàn và cuối cùng bị khu vực Tiên Linh tiêu diệt”.

Thần Tuyết trầm giọng nói: “Thế lực như vậy thế mà cũng bị tiêu diệt…”

Thần Võ gật đầu: “Cách nhanh nhất có thể khiến một thế lực bị hủy diệt là nội loạn…”

Nói đến đây ông ta không nói tiếp nữa.

Nhưng Thần Tuyết đã hiểu.

Nội loạn?

Năm đó nhà họ Thần cũng nội loạn.

Nếu năm đó Thần Nhất nhất quyết bám chặt lấy nhà họ Thần thì dù nhà họ Thần không diệt vong cũng sẽ xếp vào thế lực hạng ba.

Phải biết rằng, năm đó thực lực của Thần Nhất…

Cho dù nhà họ Thần có triệu hồi tổ tiên cũng không thể làm gì Thần Nhất.

Dường như biết Thần Tuyết đang suy nghĩ điều gì, Thần Võ khẽ gật đầu: “Kể từ sau chuyện năm đó, gia tộc chúng ta càng thêm cẩn thận và nghiêm túc với việc bồi dưỡng thiên tài, chỉ sợ chuyện này lại xảy ra…”

Nói đến đây, ông ta lắc đầu thở dài, ánh mắt đầy vẻ tiếc nuối.

Mặc dù Thần Nhất đã rời khỏi nhà họ Thần nhưng sau lưng nhà họ Thần vẫn rất kính phục vị tiên tổ này, nếu lúc đầu Thần Nhất không rời khỏi nhà họ Thần, nhà họ Thần chắc chắn đã hơn hẳn khu vực Tiên Linh, nhà họ Thần sẽ không đến mức phải đi tìm ghi chép của đối phương như bây giờ.

Thần Võ khẽ lắc đầu, sau đó nhìn phía xa: “Chúng ta sắp đến rồi”.

Thần Tuyết bỗng nói: “Nếu chúng đã bị khu vực Tiên Linh tiêu diệt thì khu vực Tiên Linh sẽ cho phép chúng tiếp tục tồn tại sao?”

Thần Võ khẽ nói: “Chúng đã không còn mối đe dọa nào với khu vực Tiên Linh nữa”.

Thần Tuyết lặng thinh.

Không lâu sau, trước khi hai người đến một tòa thành hoang, cả thành cực kỳ hoang vắng như thể ma thành, vô cùng u ám.

Thần Võ dẫn Thần Tuyết vào trong thành, Thần Tuyết nhìn xung quanh, nhà cửa xung quanh đều trống không, không có bất kỳ người sống nào.

Thần Tuyết quay đầu nhìn Thần Võ, Thần Võ không nói gì mà đi về phía xa, Thần Tuyết vội đi theo.

Đi không biết bao lâu, một bà lão bỗng xuất hiện cách đó không xa trước mặt hai người, bà lão mặc chiếc áo vải rộng, tay cầm một cây gậy đen, đầu tóc bạc trắng, khuôn mặt phủ đầy nếp nhăn.

Thần Võ chắp tay lại: “Sở phu nhân”.

Bà lão nhìn Thần Võ, không nói gì.

Thần Võ đi thẳng vào vấn đề: “Bọn ta đến đây là muốn nhờ Sở Cung giúp đỡ giết một thanh niên”.

Mặt Sở phu nhân không cảm xúc: “Nhà họ Thần muốn giết một thanh niên thế mà còn phải nhờ người ngoài giúp à?”

Thần Võ gật đầu: “Người này có Trấn tộc giúp đỡ, hơn nữa thế lực đằng sau không tầm thường”.

Sở phu nhân nói: “Không có hứng thú”.

Nói rồi bà ta xoay người đi.

Ngay lúc này, Thần Võ bỗng nói: “Thanh niên đó là truyền nhân của Thần Nhất, trên người hắn có ghi chép mà Thần Nhất để lại”.

Nghe thế, bà lão lập tức dừng bước.
Chương 1359: Sức mạnh thời không đặc biệt

Cuốn sổ ghi chép của Thần Nhất!

Bà lão xoay người nhìn Thần Võ: “Thần Nhất là người đã rời khỏi nhà họ Thần của ông đó à?”

Thần Võ gật đầu.

Bà lão im lặng không lên tiếng.

Thần Võ cũng không nói gì thêm, đợi câu trả lời của đối phương.

Cứ thế bà lão im lặng một hồi rồi mới nói: “Bao giờ thì ra tay?”

Thần Võ nở nụ cười: “Sở phu nhân đợi tôi thông báo”.

Bà lão gật đầu: “Được”.

Thần Võ không nói gì thêm, dẫn Thần Tuyết xoay người rời đi.

Sau khi Thần Võ và Thần Tuyết đi không lâu, một thanh niên mặc áo trắng xuất hiện bên cạnh Sở phu nhân, thanh niên liếc nhìn Thần Võ và Thần Tuyết đang rời đi, hơi tò mò: “Bà ơi, cuốn ghi chép của Thần Nhất đó rất quý giá à?”

Sở phu nhân khẽ gật đầu: “Trong ghi chép đó có cả cách làm sao để đột phá chín phần thần tính, không chỉ thế mà còn có cách tu luyện ở mỗi cảnh giới…”

Nói đến đây, ánh mắt bà ta hiện lên vẻ phức tạp: “Năm đó, Thần Nhất được gọi là người mạnh nhất ở cảnh giới Thần Đạo, là người mạnh nhất trong mỗi cảnh giới, mà cách tu luyện thần tính của ông ấy khác với cách tu luyện của chúng ta và khu vực Tiên Linh, chỉ duy nhất một con đường của ông ấy”.

Thanh niên áo trắng hơi lo lắng: “Thực lực nhà họ Thần không yếu nhưng họ lại bắt tay với người ngoài để giết thanh niên đó, e là thanh niên đó không tầm thường đâu”.

Sở phu nhân khẽ gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng: “Con có thể nghĩ như thế là rất tốt”.

Thanh niên áo trắng hơi tò mò: “Vậy bà ơi…”

Sở phu nhân bình tĩnh nói: “Chúng ta sẽ đến đó nhưng chưa chắc cần phải ra tay, hiểu không?”

Thanh niên áo trắng trầm giọng nói: “Ý của bà là cứ đến đó xem thử, nếu thanh niên đó thật sự không đơn giản, nhà họ Thần không có phần thắng, chúng ta sẽ không ra tay, nếu nhà họ Thần có cơ hội thắng, vậy thì chúng ta sẽ ra tay, thêu hoa dệt gấm?”

Sở phu nhân gật đầu: “Đúng thế”.

Thanh niên áo trắng muốn nói lại thôi.

Sở phu nhân bình tĩnh nói: “Đừng để ý đến vấn đề thể diện, Sở Cung chúng ta có thể tồn tại nhiều năm dưới con mắt của khu vực Tiên Linh như vậy đều dựa vào sự không biết xấu hổ, sẵn lòng nhận là sợ, nhận thua, nhận là tùy tiện, hiểu không?”

Thanh niên áo trắng lặng thinh.

Sở phu nhân khẽ nói: “Thể diện là thứ mà khi con có thực lực, nó tự khắc sẽ đến”.

Thanh niên áo trắng khẽ gật đầu: “Con hiểu rồi”.

Sở phu nhân ngẩng đầu lên nhìn trời, đáy mắt hiện lên vẻ không cam lòng.

Phải biết rằng, năm đó Sở Cung ngang tài ngang sức với khu vực Tiên Linh, còn bây giờ Sở Cung lại chỉ có thể lang thang ở đây, hơn nữa còn phải giả vờ đáng thương mới được.

Thế nên bà ta không thể từ bỏ bất kỳ cơ hội nào để vực dậy Sở Cung.

Lần này giành được ghi chép của Thần Nhất chắc chắn là một cơ hội tốt với Sở Cung.



Sau khi đi theo Trấn Thiên về đến Trấn tộc, Diệp Quân quay lại Tiểu Tháp, không đến một canh giờ sau, cơ thể hắn đã hồi phục.

Sau khi cơ thể hồi phục, Diệp Quân nhắm mắt lại.

Mặc dù bây giờ kiếm ý của hắn đã đạt đến thần tính nhưng vẫn không thể làm gì cường giả bảy phần thần tính, cho dù có thêm sức mạnh huyết mạch cũng không được.

Thực lực vẫn không đủ.

Còn lâu mới đủ.

Diệp Quân khẽ lắc đầu, đẩy hết những ý nghĩ nôn nóng ra ngoài, hắn cố gắng khiến bản thân bình tĩnh.

Không đánh lại thì đành vậy, không cần thiết phải nôn nóng vì chuyện này, phá hỏng tâm cảnh.

Nhận mình yếu chẳng phải là chuyện khó gì.

Nghĩ đến đây, tâm cảnh của Diệp Quân dần trở nên bình tĩnh lại, tức giận và không cam lòng khiến bản thân hắn trở nên mạnh hơn, nhận rõ hiện thực.

Điều hắn phải làm hiện giờ là làm sao để nâng cao thực lực của mình, Diệp Quân lại nhắm mắt lại: “Tháp gia, giúp ta với”.

Lần này hắn phải bắt đầu nghiên cứu thời không đặc biệt mà cô cô váy trắng để lại, hắn muốn mượn thời không này để tạo ra một môn kiếm kỹ đặc biệt.

Cũng may thời không đặc biệt này không bài xích hắn, không chỉ thế mà còn để mặc hắn thăm dò và nghiên cứu.

Hơn nữa tất nhiên sự trợ giúp của Tháp gia cũng rất quan trọng, dù sao bây giờ nó cũng đã hợp một thế với thời không đặc biệt kia, nếu không có nó trợ giúp và phối hợp, việc nghiên cứu của Diệp Quân sẽ trở nên rất khó khăn.

Chẳng mấy chốc, Diệp Quân dần hợp thành một thể với thời không đặc biệt đó.

Sau khi hợp làm một với thời không đặc biệt đó, Diệp Quân cảm nhận được sự khác biệt lớn nhất giữa thời không đặc biệt này với thế giới bên ngoài là tốc độ thời gian.

Một ý nghĩ bỗng xuất hiện trong đầu Diệp Quân.

Nếu dung hợp kiếm của mình với thời không đặc biệt này thì sẽ thế nào?

Nghĩ đến đây, Diệp Quân lập tức làm ngay, hắn bắt đầu dung hợp kiếm của mình với thời không đặc biệt này nhưng vừa bắt đầu làm, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, cùng lúc đó cơ thể hắn trở nên hư ảo.

Diệp Quân hoảng sợ, vội dừng lại.

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Không được, thực lực hiện giờ của ngươi vẫn không thể dung hợp với thời không này”.

Diệp Quân lặng thinh, sắc mặt hơi khó coi.

Đúng như Tháp gia đã nói, thời không này quá đáng sợ, bây giờ hắn không thể dung hòa với nó, nếu không phải thời không đặc biệt này không có ác ý với hắn thì vừa rồi hắn có thể đã chết rồi.

Nếu mình tự hủy diệt mình như thế, không biết cô cô váy trắng và cha sẽ nghĩ thế nào…

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Có thể ngươi vẫn phải nâng cao thực lực của mình trước, sau đó mới có thể thử khống chế thời không đặc biệt này”.

Diệp Quân mỉm cười: “Không cần”.

Tiểu Tháp hơi ngạc nhiên: “Ý là sao?”

Diệp Quân nói: “Mặc dù ta không thể dung hợp với nó nhưng ta lại có thể tiếp nhận sức mạnh thời không đặc biệt của nó”.

Ngay vừa nãy, hắn đã cảm nhận được sức mạnh thời không đặc biệt.
Chương 1360: Ma tính

Diệp Quân lập tức ngồi xuống khoanh chân lại hồi phục sức khỏe, một lúc sau hắn bắt đầu hấp thụ sức mạnh thời không đặc biệt này.

Khi sức mạnh thời không này đi vào trong cơ thể hắn, hắn đột nhiên cau lại vì hắn nhận ra cơ thể mình vẫn không thể chịu được sức mạnh thời không, không còn cách nào khác hắn chỉ đành đổi cách, đó là để ý kiếm vô địch của mình làm vật chứa, để sức mạnh thời không đó đi vào trong ý kiếm.

Quả nhiên là được.

Khi nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Quân mừng rỡ nhưng sau đó nụ cười trên môi hắn cứng đờ, vì chưa tiếp nhận được bao lâu, ý kiếm vô địch của hắn cũng dần trở nên mơ hồ.

Không thể tiếp nhận quá nhiều.

Phải nói rằng, Diệp Quân cảm thấy hơi kinh ngạc vì hắn nhận ra sức mạnh thời không đặc biệt này lại khủng khiếp như thế, cho dù là ý kiếm vô địch của hắn cũng không thể chịu được.

Sau một hồi kinh ngạc, Diệp Quân mừng rỡ.

Vì thời không đặc biệt này là bảo vật cực lớn với hắn, cực kỳ vô tận.

Diệp Quan cố gắng hết sức để bản thân trấn tĩnh lại, mặc dù đây là một bảo vật cực lớn nhưng với thực lực bây giờ của hắn thì không thể sử dụng quá nhiều, vì sức mạnh thời không đặc biệt quá mạnh, có lẽ chỉ có kiếm Thanh Huyên và kiếm Hành Đạo mới có thể hoàn toàn chịu được sức mạnh của nó.

Một lúc sau, Diệp Quân bắt đầu chậm rãi hút sức mạnh thời không đặc biệt này, ý kiếm trong tay đạt đến cực hạn thì hắn mới dừng lại.

Diệp Quân nhìn ý kiếm trong tay, khá thận trọng vì bây giờ hắn vẫn không xác định được nhát kiếm này sẽ có hiệu quả thế nào.

Diệp Quân rời khỏi Tiểu Tháp, bước đến trong một tinh không, hắn nhẹ nhàng vung một nhát kiếm ra.

Không có bất kỳ động tĩnh gì cả.

Diệp Quân sửng sốt.

Là sao đây?

Không có động tĩnh?

Diệp Quân tỏ vè ngờ vực, hắn nhìn lại ý kiếm của mình, rồi lại nhìn xung quanh, xung quanh tĩnh lặng như tờ, vẫn không có động tĩnh gì.

Diệp Quân sầm mặt.

Sao lại như thế?

Ngay khi hắn định thử lại thì đột nhiên…

Vèo!

Hắn đứng ở giữa, tinh vực mà mắt có thể nhìn thấy lập tức bị xóa sổ, biến thành một màu đen kịt.

Diệp Quân hoang mang.

Hắn ngơ ngác.

Chuyện gì đây?

Ngay lúc này Tiểu Tháp bỗng nói: “Thời không áp chế, thời gian kéo dài”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Ý của Tháp gia là dòng chảy thời gian của thời không đó khác với thế giới bên ngoài nên nhát kiếm này của ta có thể kéo dài thời gian”.

Tiểu Tháp nói: “Đúng thế, khi vung nhát kiếm này lên, có thể kéo dài thời gian”.

Diệp Quân im lặng.

Chuyện quái quỷ gì đây?

Còn có thể kéo dài?

Nếu đối đầu với người khác…

Suy nghĩ lại thì hình như cũng có thể đánh bất ngờ.

Vì nhát kiếm này khác với nhát kiếm chém vào tương lai, điểm khác nhiều nhất là khi nhát kiếm này được đánh ra, bản thân hắn không biết kéo dài trong bao lâu.

Hoàn toàn không cảm nhận được.

Bản thân hắn cũng không cảm nhận được.

Chứ đừng nói đến người khác.

Tất nhiên uy lực cũng khác, như Tháp gia đã nói, tung ra nhát kiếm này thì hoàn toàn áp chế thời không hiện tại.

Uy lực mạnh, hơn nữa còn rất bí ẩn, không có thật, đánh bất ngờ.

Diệp Quân nở nụ cười.

Lúc này Tháp gia bỗng nói: “Cái này của ngươi không gọi là đổi mới mà gọi là vận chuyển”.

Diệp Quân bật cười, đúng như Tháp gia nói, điểm này của hắn gọi là vận chuyển, chuyển sức mạnh thời không trong tháp ra ngoài.

Diệp Quân cười nói: “Tháp gia, phải từ từ, bây giờ ta muốn khống chế thật tốt thời không này, cũng không vội nên ta chỉ đành đi từng bước”.

Tiểu Tháp nói: “Quả thật là thế”.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, Diệp Quân tiếp tục tu luyện, hắn cần phải biết rõ sức mạnh thời không này kéo dài trong bao lâu. Hơn nữa còn phải nắm vững được điểm này, không thể trì hoãn quá lâu, nếu quá lâu thì có thể xảy ra tình huống lúng túng, đó là hắn đã chết rồi nhưng kiếm còn chưa tới.

Quá sớm, lại không có hiệu quả đánh bất ngờ.

Thế nên phải khống chế cho tốt, nếu có thể khống chế tốt thì đúng là cực kỳ khủng khiếp, Diệp Quân càng nghĩ càng cảm thấy phấn khích.

Hắn không ngừng tập luyện, dần dà nắm nắm được quy luật của thời không đặc biệt, mà hắn sử dụng cũng ngày càng thành thục.

Không chỉ thế, hắn vẫn đang nghiên cứu nhát kiếm thứ hai, nhát kiếm thứ ba…

Vì kiếm ý có thể chứa sức mạnh thời không đặc biệt, thế nên hắn dự trữ sức mạnh thời không đặc biệt này trong ý kiếm trước, dù sao ý kiếm của hắn cũng vô hạn nên hắn có thể tích trữ được rất nhiều.

Thế là khi Diệp Quân tập luyện xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ, trong thời không này, Diệp Quân không làm bất kỳ hành động gì nhưng đôi khi sẽ có một thanh kiếm bay ra…

Một loại kiếm kỹ hoàn toàn mới!

Một cách đánh hoàn toàn mới.

Lúc này Tiểu Tháp bỗng nói: “Cách đánh này của ngươi…”

Nó thấp giọng thở dài, cảm thấy khá phức tạp nói: “Sao ta cứ cảm thấy kiếm đạo của ngươi càng ngày càng kỳ lạ, ngươi không giống đang đi trên con đường thần tính, càng không giống đi theo con đường nhân tính, mà là đi theo… ma tính…”

Diệp Quân: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK