Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1951: Hôn lễ

Nền văn minh cấp thấp như vậy?

Khi nghe người phụ nữ váy trắng nói thế, sắc mặt các cường giả của nền văn minh Thiên Hành ở đó trở nên khó coi, người phụ nữ này lại coi thường nền văn minh Thiên Hành, đúng là quá đáng.

Mặc dù ai cũng rất tức giận nhưng vẫn không có ai dám đứng ra.

Quả thật là đánh không lại.

Người phụ nữ đó mạnh đến mức khiến họ tuyệt vọng, nhất là lúc thanh kiếm sắp rơi xuống, lúc đó họ thật sự không nghĩ tới việc phản kháng, đứng trước mặt nhát kiếm đó họ chỉ có tuyệt vọng, chỉ có đợi chết.

Trước giờ chưa từng có cảm giác này.

Diệp Quân lại làm như không thấy sự tức giận hiện lên trong ánh mắt của các cường giả của nền văn minh Thiên Hành, kéo Nhất Niệm xoay người định đi.

Hắn vẫn không có thiện cảm gì với nền văn minh Thiên Hành này, chẳng muốn ở lại dù chỉ một giây.

Ngay lúc này Thượng Thần Thiên Vân bỗng nói: “Đợi đã”.

Diệp Quân dừng bước, quay đầu nhìn Thượng Thần Thiên Vân, Thượng Thần Thiên Vân mỉm cười nói: “Cứ thế mà đi à?”

Diệp Quân ngờ vực.

Thượng Thần Thiên Vân nhìn Nhất Niệm bên cạnh Diệp Quân, sau đó nói: “Làm lễ kết hôn ở học cung Thiên Vân đi”.

Diệp Quân quay đầu nhìn Nhất Niệm, Nhất Niệm đỏ mặt cúi đầu xuống, xấu hổ không thôi.

Thấy thế, sao Diệp Quân còn không hiểu nữa? Lập tức nói: “Được”.

Thấy Diệp Quân đồng ý, Thượng Thần Thiên Vân mỉm cười: “Chúng ta đi thôi”.

Nói rồi bà ta dẫn Nhất Niệm, Diệp Quân và Tịnh An xoay người rời đi.

Các cường giả nền văn minh Thiên Hành nhìn nhau, sắc mặt vẫn cực kỳ khó coi.

“Lẽ nào thật sự để chúng kết hôn ở học cung Thiên Vân sao?”

Có người bỗng nói.

“Ngươi muốn ngăn cản à?”

Lập tức có người cà khịa lại.

Người trước đó không nói gì.

Ngăn cản?

Ai dám ngăn cản chứ?

Người phụ nữ mặc váy trắng đó quả thật cực kỳ đáng sợ, một nhát kiếm đó đã khiến nền văn minh Thiên Hành không đỡ được.

Các cường giả nền văn minh Thiên Hành giờ nghĩ lại vẫn còn sợ.

Đây là lần đầu tiên nền văn minh Thiên Hành bị nền văn minh ngoại tộc giẫm đạp, nhưng họ lại chẳng thể làm được gì.

Mặc dù rất nghẹn uất nhưng có thể làm gì đây? Nhịn một chút là được.

Thượng Thần Thiên Huyên nhìn mấy người Diệp Quân biến mất ở đằng xa, nhíu mày.

Trực giác mách bảo người phụ nữ mặc váy trắng đó tuyệt đối có thể phá giải bí mật của vũ trụ Vô Gian… tiếc là…

Thượng Thần Thiên Huyên thầm thở dài, ánh mắt đầy vẻ phức tạp. Nền văn minh Thiên Hành đi nước cờ này thật sự quá xa, nếu ngay từ đầu nền văn minh Thiên Hành không kiêu ngạo như thế, nếu kết giao được thì lần này thật sự là một cơ hội tuyệt vời với nền văn minh Thiên Hành.

Vì hiện giờ bà ta đã có thể chắc chắn thực lực của người phụ nữ váy trắng vượt xa nền văn minh vũ trụ cấp năm.

Nếu ngay từ đầu nền văn minh Thiên Hành có mối quan hệ tốt với Diệp Quân, thì với mối quan hệ giữa Nhất Niệm và Diệp Quân, không chừng người phụ nữ đó có thể sẽ giúp nền văn minh Thiên Hành, cho dù không phá được vũ trụ Vô Gian, nhưng chỉ cần nâng lên một chút thôi, có lẽ nền văn minh Thiên Hành có thể phá giải được thời không của vũ trụ Vô Gian.

Nhưng bây giờ…

Thượng Thần Thiên Huyên lại thở dài, xoay người rời đi.



Học cung Thiên Vân.

Hôn lễ rất đơn giản, không có khách mời, chỉ có Thượng Thần Thiên Vân và Tịnh An, nhưng như vậy cũng là đủ với Nhất Niệm rồi. Vì ở cả nền văn minh Thiên Hành, Thượng Thần Thiên Vân và Tịnh An là hai người gần gũi nhất của cô ta, có họ ở đây, cô ta vui lắm rồi.

Diệp Quân cũng cảm thấy khá tốt, nhưng hắn vẫn thầm quyết định, sau này nhất định phải bù đắp một hôn lễ thật lớn cho cô ta.

Quy trình hôn lễ dựa theo quy trình của vũ trụ Quan Huyên, không thể nào tiến hành theo quy trình của nền văn minh Thiên Hành, vì cần phải đến bái lạy cây thần sinh mệnh của nền văn minh Thiên Hành, phải nhận được sự chúc phúc của Thiên Hành Chủ của nền văn minh Thiên Hành.

Ngoài ra, còn phải đến thần cung Thiên Hành để bái lạy Thiên Hành Chủ các đời…

Tóm lại rất phức tạp.

Quy trình hôn lễ cũng rất đơn giản, Diệp Quân và Nhất Niệm bái lạy Thượng Thần Thiên Vân ba lạy, sau đó hôn lễ cũng kết thúc.

Tiếp theo là vào động phòng.

Sau khi Diệp Quân và Nhất Niệm rời đi, Tịnh An ngồi trên bậc thềm đá ngoài cửa đại điện, hai tay chống cằm, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao, không biết đang nghĩ gì.

Lúc này Thượng Thần Thiên Vân ngồi xuống bên cạnh cô ta.

Thượng Thần Thiên Vân xoa đầu Tịnh An, mỉm cười nói: “Con đang nghĩ gì thế?”

Tịnh An thuận thế tựa vào trên vai Thượng Thần Thiên Vân, khẽ nói: “Sư phụ, người nói xem rốt cuộc cô cô đó mạnh thế nào?”

Nụ cười trên môi Thượng Thần Thiên Vân dần tan biến, thay vào đó là vẻ nghiêm trọng.

Rốt cuộc nữ kiếm tu váy trắng đó mạnh thế nào? Thật ra bà ta cũng không biết, vì cho dù Nhị điện chủ Khâu Bạch Y lấy mạng để thử cũng vẫn không biết được.

Tịnh An bỗng nói: “Nhất Niệm sẽ không sống ở nền văn minh Thiên Hành nữa rồi”.

Thượng Thần Thiên Vân khẽ thở dài, bà ta biết sự việc phát triển đến bước này, Nhất Niệm không thể tiếp tục ở lại nền văn minh Thiên Hành nữa.
Chương 1952: Cắt con chim nhỏ

Tịnh An khẽ lắc đầu: “Nếu như con làm Thiên Hành Chủ, lần này gặp được Tiểu Quân Tử lần này, nền văn minh Thiên Hành của chúng ta sẽ không xảy ra tai họa như vậy, mà ‏là một cơ hội lớn”.

Thượng Thần Thiên Vân cười nói: “Vậy thì con phải cố gắng hơn để trở thành Thiên Hành Chủ”.

Tịnh An chớp mắt: “Sư phụ sẽ ủng hộ con, đúng chứ?’

Thượng Thần Thiên Vân gật đầu: “Tất nhiên”.

Tịnh An mỉm cười, cùng lúc đó một kế hoạch vĩ đại dần hình thành trong đầu cô ta.



Trong phòng.

Diệp Quân và Nhất Niệm nằm trên giường.

Vào động phòng.

Vừa bước vào phòng thì bỗng có chuyện.

Chỉ thấy mắt trái của Nhất Niệm bỗng phát ra tia sáng đáng sợ, chỉ thoáng chốc Diệp Quân bị cuốn vào trong thời không hư vô, xung quanh là một màu xám xịt, cái gì cũng mờ ảo, vô cùng quái lạ.

Diệp Quân đầy vẻ khó hiểu, đây là đâu? Lúc này hắn vẫn chưa kịp phản ứng thì một luồng sức mạnh đáng sợ đánh mạnh vào bụng hắn.

Bụp!

Cả người Diệp Quân văng ra xa, vừa tiếp đất hắn cảm thấy chân phải của mình bị ai đó nắm lấy, còn chưa kịp phóng ra kiếm ý, hắn lại văng xa ra, cùng lúc đó bụng hắn cảm nhận được một cơn đau nhói.

Ầm!

Không biết văng ra xa bao lâu, cuối cùng đập mạnh xuống đất, mặt đất rung chuyển, sau đó sụp đổ.

Vừa rơi xuống đất, hắn vội phóng vô số kiếm ý của mình ra, nhưng ngay sau đó kiếm y bị một luồng sức mạnh đáng sợ trấn áp, cùng lúc đó hắn lại cảm nhận mình văng ra xa.

Mẹ kiếp!

Diệp Quân tức giận thầm mắng, mẹ kiếp là ai hả?

Sau khi hắn rơi xuống, xương cốt cả người như thể đã bị rời ra.

Nhưng lần này đối phương không ra tay nữa.

Diệp Quân cố nén cơn đau cả người, vội đứng dậy, hắn nhìn phía đằng xa, một người phụ nữ đứng ở cuối tầm nhìn, cả người mặc đồ trắng, tóc dài ngang vai, dung mạo xinh đẹp.

Nhìn thấy người phụ nữ, Diệp Quân nhíu mày, đây là ai? Lẽ nào là người của nền văn minh Thiên Hành? Không hẳn nhỉ.

Không lâu sau hắn bỗng giật mình, lẽ nào người này là người tạo dấu ấn luân hồi mà cô cô váy trắng đã nói trước đó?

Nghĩ đến đây Diệp Quân hơi cảnh giác.

Người phụ nữ đồ trắng nhìn chằm chằm Diệp Quân, ánh mắt lạnh như băng khiến người ta rét run: “Nếu ngươi dám chạm vào người cô ta, ta sẽ giết ngươi”.

Nghe thế Diệp Quân sầm mặt: “Muội ấy là vợ ta”.

“Hỗn láo!”

Người phụ nữ đồ trắng trợn mắt, bỗng biến mất khỏi đó.

Lúc này Diệp Quân cũng nổi giận, lấy kiếm Thanh Huyên ra, tiến về phía trước một bước, thời không xung quanh trở nên hư ảo.

Gấp xếp thời không!

Đè nén thời không!

Đối mặt với người phụ nữ bí ẩn này, dĩ nhiên hắn không dám khinh thường, phải biết đối phương đánh dấu ấn luân hồi này nhưng ngay cả Thượng Thần Thiên Vân và Thiên Hành Chủ cũng không nhìn ra được, đây chắc chắn không phải là người tầm thường, thế nên hắn dứt khoát thi triển kiếm kỹ mạnh nhất của mình.

Nhưng ngay khi hắn vừa định rút kiếm ra, mọi thứ trước mắt đột nhiên trở nên mơ hồ, hắn cả kinh, ngay sau đó còn chưa kịp phản ứng, hắn lại cảm thấy bụng đau nhói, sau đó cả người lập tức văng ra xa.

Lần này cũng không biết văng ra xa bao lâu, Diệp Quân chỉ cảm thấy cả người như nổ tung, đầu nặng như chì, vô cùng nặng nề.

Thế nhưng hắn còn chưa kịp đứng lên, luồng sức mạnh đáng sợ đánh mạnh vào người hắn.

Bốp!

Diệp Quân lại văng ra xa tận mấy mươi vạn trượng rồi mới đập mạnh cả người xuống đất, hắn suýt nữa hôn mê bất tỉnh, nhưng còn chưa kịp phản ứng, một sức mạnh cực lớn ép buộc kéo hắn lên, ở cuối tầm nhìn, người phụ nữ đồ trắng đang lạnh lùng nhìn hắn.

Người phụ nữ đồ trắng đang định lên tiếng, chỉ thấy kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân bỗng bay ra.

Vèo!

Thời không hư vô này bị xé toạc.

Trời đất bắt đầu sụp đổ.

Ngay khi Diệp Quân nghĩ sắp ra khỏi nơi quỷ quái này thì chỉ thấy người phụ nữ đồ trắng ở đằng xa bỗng vung tay lên, thoáng chốc thời không hư vô vốn dĩ bị phá vỡ lại khôi phục như ban đầu.

Thấy thế sắc mặt Diệp Quân tối sầm, cảm thấy kinh ngạc, thực lực của người phụ nữ này quá đáng sợ.

Người phụ nữ đồ trắng nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Đừng tưởng ngươi có nữ kiếm tu váy trắng kia bảo vệ mà ta không dám giết ngươi, ngươi…”

Diệp Quân bỗng nói: “Lúc cô cô ta còn ở đây sao bà không ra? Giờ bà ấy đi rồi, bà mới chạy ra, có phải bà chỉ biết ỷ thế ăn hiếp người khác không?”

Người phụ nữ đồ trắng không nói gì, biến mất khỏi đó.

Lần này Diệp Quân đã chuẩn bị sẵn tâm lý, ngay khi người phụ nữ đồ trắng biến mất, hai tay hắn cầm kiếm chém một nhát về phía trước.

Nhất Giới Tuế Nguyệt!

Thế nhưng hắn còn chưa vung nhát kiếm này lên thì bản thân hắn đã văng ra xa lần nữa, cuối cùng đập mạnh xuống đất, cả người suýt nữa bị vỡ vụn.

Hắn còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay vô hình đã nhấc hắn lên, lúc này người phụ nữ đồ trắng đã cách trước mặt hắn mấy chục trượng, lạnh lùng nhìn Diệp Quân: “Ta nhắc nhở ngươi một lần cuối, đừng chạm vào cô ta, nếu không ta cắt chim nhỏ của ngươi…”

Cô ta chưa dứt lời, một thanh kiếm đã lao đến trước mặt cô ta.

Diên Trì Nhất Kiếm!

Hơn nữa còn là kiếm Thanh Huyên!

Mặt người phụ nữ đồ trắng không cảm xúc, giơ hai ngón tay lên nhẹ nhàng kẹp lại, kiếm Thanh Huyên bị cô ta kẹp chặt.

Diệp Quân sửng sốt.

Lúc này hai ngón tay người phụ nữ đồ trắng dùng sức.

Rắc!

Một tiếng vụn vỡ bỗng vang lên…

Kiếm Thanh Huyên xuất hiện vết nứt.

Thấy thế, đầu óc Diệp Quân trống rỗng, ngây người tại chỗ.
Chương 1953: Rồng

Kiếm Thanh Huyên nứt rồi sao?

Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Quân trợn to mắt, đứng hình ngay tại chỗ.

Lần thứ hai!

Lần đầu tiên kiếm Thanh Huyên nứt là vì Tịnh tông chủ, lần này kiếm Thanh Huyên lại nứt lần nữa.

Da đầu Diệp Quân run rẩy, người phụ nữ đồ trắng này rốt cuộc là ai?

Quan trọng nhất là hắn hơi ấm ức, mẹ nó chứ, thực lực đột phá chưa được mấy ngày, giờ lại sắp trở thành người yếu thế nữa sao?

Bây giờ rốt cuộc hắn cũng hiểu tại sao lúc trước cha của hắn lại làm vua dựa dẫm rồi!

Mẹ nó chứ, hiếp người quá đáng.

Cách đó không xa, người phụ nữ đồ trắng lạnh nhạt nhìn Diệp Quân, bà ta không nói gì nữa, thoắt cái đã biến mất tăm.

Xung quanh khôi phục lại bình thường.

Bây giờ Diệp Quân đã trở về trên giường, đầu óc hắn vẫn trống rỗng, nhưng hắn nhanh chóng bắt buộc bản thân bình tĩnh lại.

Tại sao kiếm Thanh Huyên lại nứt ra?

Lẽ nào chỉ vì kiếm Thanh Huyên bị vỡ rồi, cho nên hắn hoàn toàn trở nên vô dụng sao?

Đùa cái gì thế!

Chẳng qua chỉ là một thanh kiếm mà thôi!

Nếu bản thân chỉ vì kiếm Thanh Huyên vỡ một lần, mà trong lòng suy sụp, vậy đó quả thật là chuyện cười lớn nhất trên đời.

Nghĩ đến đây, Diệp Quân không nghĩ nữa, hắn ổn định tinh thần, không lo lắng về chuyện kiếm vỡ nữa, chuyện bản thân cần làm tiếp theo chính là tu luyện cho tốt, tranh thủ để bản thân mạnh hơn cả kiếm.

Sau khi tâm trạng ổn định lại, Diệp Quân quay đầu nhìn Nhất Niệm ở bên cạnh, hai mắt Nhất Niệm khép hờ, mặt đỏ giống như quả đào, hô hấp dồn dập, dường như cô ta đang chờ đợi gì đó.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Quân hơi do dự, cuối cùng hắn cũng không làm chuyện mà mình muốn làm.

“Hang động” này không dễ đi vào!

Thấy Diệp Quân yên lặng hồi lâu, bỗng nhiên Nhất Niệm chậm rãi mở mắt ra, cô ta nhìn Diệp Quân nằm bên kia, do dự một lát mới nhẹ giọng nói: “Kết thúc rồi sao?”

Diệp Quân: “…”

Vì thế, lần đầu tiên động phòng cứ như vậy hoàn thành.

Diệp Quân không biết làm sao.

Hắn cũng rất muốn tìm hiểu sâu thêm một chút, nhưng thật sự không dám, bởi vì hắn đánh không lại người phụ nữ đồ trắng kia, mẹ nó vô lý quá rồi.

Thật sự vô nghĩa!

Diệp Quân nhẹ nhàng thở dài, chưa bao giờ cạn lời như bây giờ.

Tuy rằng Diệp Quân rất nhanh, nhưng Nhất Niệm thật sự không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy đàn ông nhân loại đều nhanh như vậy, chỉ là cô ta hơi nghi hoặc, bởi vì lúc trước Tịnh An từng âm thầm nói với cô ta, lần đầu tiên hình như sẽ hơi đau, nhưng vừa rồi cô ta không đau lắm, rất nhanh, nhanh vô cùng, vào được rồi nhưng lại giống như chưa từng vào…

Nhất Niệm không nghĩ gì nhiều, cô ta thuận thế nằm trong lòng Diệp Quân, nói nhỏ nhẹ: “Ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi đây sao?”

Diệp Quân tỉnh táo lại, gật đầu, tay phải ôm lất Nhất Niệm, nhẹ gật đầu: “Đúng”.

Tuy rằng chuyện ở nền văn minh Thiên Hành đã chấm dứt, nhưng hắn biết chuyện của Ác Đạo Minh còn chưa xong đâu, Nhị điện chủ không tiếc lấy tính mạng của mình để thăm dò thực lực của cô cô váy trắng, chắc chắn có chiêu đề phòng.

Việc cấp bách bây giờ là phải tăng cường thực lực!

Bây giờ, không thể tiếp tục ở thế bị động!

Nhất Niệm gật đầu: “Được”.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Không phải muội muốn ở lại nền văn minh Thiên Hành đó chứ?”

Nhất Niệm lập tức lắc đầu.

Diệp Quân nói: “Vậy muội muốn ở lại học cung Thiên Vân không?”

Nhất Niệm do dự, sau đó vẫn lắc đầu, mặc dù cô ta không nỡ rời xa Tịnh An và Thượng Thần Thiên Vân, nhưng cô ta quả thật không có thiện cảm với toàn bộ nền văn minh Thiên Hành, cô ta cũng biết, đám người nền văn minh Thiên Hành sẽ không hoan nghênh cô ta.

Diệp Quân cười nói: “Vậy muội ở lại Tiểu Tháp giúp ta nghiên cứu thời không nhé?”

Trước mắt, thời không đặc biệt đó là thứ Nhất Niệm nghiên cứu và hiểu rõ.

Nhất Niệm gật đầu: “Vâng”.

Cô ta cũng thích nghiên cứu thời không, đến bây giờ, cô ta chỉ nghiên cứu một góc của núi băng.

Diệp Quân mỉm cười, sau đó ôm lấy Nhất Niệm, chỉ chốc lát sau hai người đã ngủ say.

Ngoài cửa.

Tịnh An dựa trên cửa yên lặng nghe rất lâu, sau đó không nghe thấy tiếng động nữa, cô ta hơi nhướng mày: “Vậy là xong chuyện rồi sao? Nhanh quá vậy?”



Bên ngoài vũ trụ tinh không, một bàn tay khổng lồ chống sừng sững trên trời, bàn tay khổng lồ kéo theo một tòa đại điện màu đen, đại điện trên không, trôi nổi một chữ cái lớn: Đạo

Ác Đạo Điện.

Ngày hôm đó, một ngọn lửa bừng cháy đột nhiên xuyên qua hư không, xuyên đến vũ trụ này, lập tức va chạm vào đại điện.

Lúc ngọn lửa bừng cháy kia sắp đến tòa đại điện màu đen kia, có một bàn tay đột nhiên bắt lấy nó.

Đó là một người đàn ông trung niên, mặc một bộ đồ rộng màu đen, tóc dài, mặc áo choàng, sau lưng đeo một thanh trường kiếm, trên người tỏa ra khí tức cực kỳ mạnh mẽ.

Người đàn ông trung niên nhìn ngọn lửa trong lòng bàn tay, sau một lúc lâu, hắn chậm rãi nhắm mắt lại: “Khâu sư đệ đã chết”.

Xoẹt!

Lúc nói xong câu này, bên trong đại điện sâu thẳm đột nhiên có luồng kiếm quang lao ra, chỉ trong chớp mắt, phía sau người đàn ông trung niên đã xuất hiện hơn một trăm cường giả kiếm tu mặc áo đen, lưng đeo trường kiếm. Những kiếm tu đó nhìn ngọn lửa trong tay người đàn ông trung niên đứng đầu, tất cả đều ngạc nhiên, sau đó ngạc nhiên biến thành lửa giận ngút trời.

“Báo thù cho Khâu sư huynh!”

Giữa sân, có một tên kiếm tu đột nhiên mở miệng.

Một lát sau, hơn trăm luồng kiếm quang phóng thẳng lên cao, lao thẳng về phía ngọn lửa đến lúc nãy.

Đúng lúc này, một luồng kiếm quang đột nhiên từ dưới đất chui lên, lướt ngang qua trước mặt đám kiếm tu, ngăn cản toàn bộ kiếm tu lại.

Toàn bộ kiếm tu nhốn nháo nhìn người đàn ông trung niên phía dưới, không hiểu ra sao.

Người đàn ông trung niên nói: “Đợi đã”.

Nói xong câu này, ông ta không giải thích gì nữa, xoay người đi thẳng về phía đại điện ở đằng xa.

Một đám kiếm tu tức giận đứng tại chỗ, nhưng họ không thể làm gì cả, chỉ có thể đứng đợi ở đó.

Người đàn ông trung niên đi vào tòa đại điện, lúc đó có một ông lão mặc áo đỏ đi ra, ông lão áo đỏ vươn tay ngăn cản: “Quan tông chủ, chờ một lát”.

Người đàn ông trung niên nhìn thấy ông lão áo đỏ: “Khâu sư đệ đã chết rồi”.

Ông lão áo đỏ ngơ ngác, sau đó nói tiếp: “Xin đợi một lát”.

Quan tông chủ cau mày.

Lúc này, trong điện đột nhiên có một cô gái đi ra, cô gái mặc một bộ váy dài màu tím, tuổi chừng hai mươi, phong tư tuyệt thế.

Trong tay cô ta cầm một cây quạt xương màu xanh.

Lúc cô ta đi khỏi đi điện, ông lão áo đỏ hơi khom lưng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt Quan tông chủ lóe lên vẻ kinh ngạc.

Đúng lúc này, dường như Quan tông chủ cảm nhận được gì đó, ông ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía chân trời, chỉ thấy nơi đó xuất hiện một đầu rồng khổng lồ.

Rồng!

Đầu rồng này đen như mực, chỉ xuất hiện một cái đầu đã có thể che trời lấp đất, long uy vô hình như bão tố rào rạt trút xuống, mảnh thời không tinh vực này vốn không thể nào chịu đựng nỗi long uy như thế, nó đã bắt đầu trở nên mờ ảo.

Đúng lúc này, chữ “Đạo” trên Ác Đạo Điện đột nhiên run lên, chỉ trong chốc lát, long uy đã biến mất không còn lại gì.
Chương 1955: Hòn đá mài đao

Nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt xinh đẹp của cô gái váy tím bỗng xuất hiện vẻ ngạc nhiên, cô ta nhìn chằm chằm chữ “Đạo” màu đỏ kia, cười nói: “Đây là chữ của vị Ác Đạo đầu tiên của Ác Đạo Minh để lại à?”

Ông lão áo đỏ đứng bên cạnh khẽ gật đầu: “Đúng vậy”.

Cô gái váy tím gật đầu, khen ngợi: “Thật không tầm thường, lúc đó còn có thể dùng bút viết Đạo, Đạo lưu truyền muôn đời, thật sự là vô cùng xuất sắc”.

Nói đến đây, cô ta chuyển đề tài: “Ta nghe nói, cô ta hiện nay đã là đời cuối cùng rồi đúng không?”

Ông lão áo đỏ lại gật đầu.

Cô gái váy tím cười nói: “Ngoại trừ nền văn minh Thiên Hành, Ác Đạo Minh các ngươi thật sự rất giỏi, nếu vị Ác Đạo này của các ngươi có thể thành công chuyển thế, dung hợp với tu vi của trăm giới, sợ rằng đến cả nền văn minh Thiên Hành cũng không làm gì được các ngươi”.

Ông lão áo đỏ cúi người, không tiếp lời.

Cô gái váy tím nhìn thoáng qua chữ “Đạo” màu đỏ kia, cô ta mỉm cười, bước về phía trước, theo từng bước đi của cô ta, cô ta đã đứng trên đỉnh đầu của con rồng khổng lồ, con rồng lớn đó xoay người, ngân hà sôi trào, trong chớp mắt, một rồng một người đã biến mất trong ngân hà mờ mịt.

Ông lão áo đỏ nhìn chằm chằm dãi ngân hà, ánh mắt nghiêm túc.

Bỗng nghĩ đến gì đó, ông ta quay đầu nhìn Quan tông chủ đứng bên cạnh: “Vào trong thôi”.

Quan tông chủ gật đầu, đi vào trong đại điện.

Ông lão áo đỏ hơi thở dài: “Tiểu Khâu…”

Từng chuyện từng chuyện dâng lên trong lòng.

Lúc đó, Khâu Bạch Y vừa đến Ác Đạo Minh, là một người hăng hái hoạt bát, mới chớp mắt mà cố nhân đã qua đời.

Ông lão áo đỏ lại thở dài.



Trong điện.

Một người đàn ông trung niên đứng trong đại điện, người đàn ông trung niên mặc áo gấm, tay phải cầm một bình rượu hồ lô, đưa lưng về phía Quan tông chủ.

Quan tông chủ khẽ hành lễ, nặng nề nói: “Thế Tông, Khâu sư đệ…”

Người đàn ông trung niên gật đầu: “Ta biết rồi”.

Thế Tông!

Chủ sự chân chính của Ác Đạo Minh, cũng là người năm đó được Nhất điện chủ khâm định làm chủ sự, gặp ông ta như gặp Nhất điện chủ.

Về Nhất điện chủ, thật ra bọn họ chưa ai gặp được.

Quan tông chủ mở tay ra, một lá bùa bị đốt cháy chậm rãi bay đến trước mặt Thế Tông.

Thế Tông nhìn thấy lá bùa lửa, ánh mắt lóe lên sự bàng hoàng, trong lòng nhớ lại chuyện cũ: “Năm đó lần đầu gặp ông ấy, ông ấy nói với ta rằng ông ấy phải theo ta làm chuyện lớn. Ta nói được, từ lúc đó chúng ta được sự giúp đỡ của Nhất điện chủ, bắt đầu bố trí toàn bộ vũ trụ, Ác Đạo Minh hiện tại có quy mô như thế, công lao của ông ấy không nhỏ…”

Nói xong, ông ta mở rượu hồ lô ra, nhẹ nhàng đổ xuống đất”.

“Huynh đệ, an nghỉ”.

Quan tông chủ bình tĩnh nhìn Thế Tông đứng trước mặt: “Thế Tông, chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể giết đến vũ trụ Quan Huyên”.

Thế Tông không nói gì, ông ta nhẹ nhàng chạm vào lá bùa lửa kia, lá bùa lửa tan biến, giọng nói của Khâu Bạch Y vang lên: “Kiếm thứ nhất, ta lùi một bước, kiếm thứ hai, ta chết…”

Nghe được lời nói của Khâu Bạch Y, vẻ mặt của Quan tông chủ đột nhiên trở nên u ám.

Hai kiếm đã giết chết Khâu Bạch Y!

Ông ta hiểu rất rõ thực lực của Khâu Bạch Y, đó là sự tồn tại không thể đo lường, bị giết chỉ bởi hai nhát kiếm cho thấy sự đáng sợ của người phụ nữ váy trắng đó.

Quan tông chủ nặng nề nói: “Thực lực của người phụ nữ váy trắng đó quả thật đáng sợ, nhưng có thể dùng hai nhát kiếm để giết chết Khâu sư đệ thì…”

Thế Tông lắc đầu, cắt lời ông ta: “Ông nghĩ chuyện này quá đơn giản rồi”.

Quan tông chủ hơi nghi ngờ.

Thế Tông uống một ngụm rượu, sau đó nói: “Tiểu Khâu chắc chắc sẽ không gạt chúng ta, nhưng liệu có khả năng là người phụ nữ váy trắng đó đang giả vờ yếu đuối không?”

Quan tông chủ ngạc nhiên: “Giả vờ yếu sao?”

Thế Tông xoay người nhìn Quan tông chủ: “Có khả năng này hay không?”

Quan tông chủ yên lặng một lúc mới nói: “Nếu bà ta làm như thế, vậy mục đích là gì?”

Thế Tông lắc đầu: “Mặc kệ bà ta có mục đích gì, nhưng chuyện ta có thể xác định là bà ta mạnh hơn những gì chúng ta nghĩ, về phần rốt cuộc mạnh như thế nào… Có lẽ, chỉ có thể giống như Tiểu Khâu, phải so tài với bà ta mới biết được”.

Quan tông chủ lắc đầu: “Thế Tông đại nhân, chắc chắn người phụ nữ đó cực kỳ mạnh mẽ, nhưng nếu như bà ta mạnh hơn chúng ta nhiều như vậy, tại sao lại không giết thẳng đến chỗ này của chúng ta, một kiếm giết chết ta cho xong chứ?”

Thế Tông chậm rãi đi tới cửa đại điện, ngẩng đầu nhìn ngân hà vô tận, ông ta nói nhỏ: “Đơn giản là vì hai lý do, lý do thứ nhất, giống như ngươi nói đó, bà ta rất mạnh, nhưng không mạnh đến như thế, bà ta cũng kiêng dè Ác Đạo Minh, cho nên vẫn âm thầm che dấu, chỉ đến lúc không còn đường lui mới xuất hiện ra tay; Lý do thứ hai là vì bà ta quá mạnh mẽ, vô cùng mạnh mẽ, mạnh đến vượt khỏi tầm hiểu biết của chúng ta, bà ta không đến giết chúng ta chỉ là vì dùng Ác Đạo Minh chúng ta như một viên đá mài đao cho Diệp Quân…”

Nghe vậy, sắc mặt Quan tông chủ trở nên u ám: “Xem Ác Đạo Minh làm đá mài đao, cho dù là nền văn minh Thiên Hành cũng không có tư cách như vậy”.

Nói đến đây, cơ thể ông ta bộc phát ra một luồng kiếm thế đáng sợ.

Thế Tông nhỏ nhẹ nói: “Ta cũng hy vọng không phải lý do thứ hai, nhưng cho dù như thế nào, người phụ nữ này chắc chắn mạnh hơn những gì chúng ta nghĩ…”

Quan tông chủ nhìn Thế Tông, ánh mắt lạnh lùng: “Khâu sư đệ cứ hy sinh vô ích như vậy sao?”

Tay phải Thế Tông nắm chặt bầu rượu, ánh mắt nhìn về phía bầu trời sâu thẳm.

Cứ hy sinh vô ích như vậy sao?

Làm sao ông ta có thể cam tâm?

Thật sự không cam tâm!

Răng rắc!

Bình rượu trong tay Thế Tông bỗng vỡ tan, rượu đổ xuống đất.

Ánh mắt Thế Tông dần trở nên lạnh lùng, nhưng đúng lúc đó, thời không trước mặt Thế Tông đột nhiên nứt ra, ngay sau đó một lá bùa đỏ như máu bay đến, vừa bay đến đây lá bùa đã bốc cháy.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Thế Tông đột nhiên thay đổi, ông ta hành lễ, run rẩy nói: “Điện chủ”.

Điện chủ gì cơ?

Quan tông chủ đứng bên cạnh vô cùng ngạc nhiên, vị Nhất điện chủ sắp hiện thân rồi sao?

Thế Tông cũng rất kinh ngạc, bởi vì đã hơn một trăm triệu năm nay Nhất điện chủ chưa từng liên hệ với ông ta.

Sau khi lá bùa kia cháy xong, một giọng nói đột nhiên chui vào đầu mày của Thế Tông.

Sau một lát, Thế Tông chậm rãi mở mắt ra.

Quan tông chủ nhìn Thế Tông, lo lắng chờ đợi.

Một lát sau, Thế Tông mở mắt ra, ông ta nặng nề nói: “Điện chủ nói, người phụ nữ váy trắng đang giả vờ yếu, thực lực thật ra sâu không lường được, chúng ta không phải đối thủ của bà ta, không được hành động thiếu suy nghĩ, tất cả mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của điện chủ”.

Toàn bộ đều nằm trong tầm kiểm soát!

Thế Tông ngẩng đầu nhìn tinh không sâu thẳm, ánh mắt ông ta trở nên nghiêm trọng, ông ta không ngờ Nhất điện chủ lại đích thân đến đối phó với Diệp Quân.

Mặc dù Quan tông chủ không cam lòng, nhưng cũng không thể làm gì được, ngay cả Nhất điện chủ cũng nói như vậy rồi, ý ông ta là hiện giờ bọn họ chắc chắn không phải đối thủ của người phụ nữ váy trắng kia.

Dường như nghĩ đến gì đó, ông ta nhìn Thế Tông: “Thế Tông đại nhân, người phụ nữ lúc nãy là ai thế?”

Thế Tông tỉnh táo lại, nói: “Vu Dịch của vũ trụ Vô Gian”.

Quan tông chủ ngạc nhiên: “Vũ trụ Vô Gian sao?”

Thế Tông bình tĩnh nói: “Có một số chuyện, nên nói cho ông biết”.

Nói đến đây, ông ta nhắm mắt lại: “Chuyện của Diệp Quân, điện chủ sẽ đích thân giải quyết, nhiệm vụ của chúng ta là giết chết Thiên Hành Chủ, đoạt lấy cây sinh mệnh Thiên Hành của nền văn minh Thiên Hành và tổ thạch luân hồi của bọn chúng, cả tài sản mà bọn chúng đã tích lũy suốt hàng trăm triệu năm...”
Chương 1955: Khó lắm sao?

Học cung Thiên Vân, nền văn minh Thiên Hành

Diệp Quân và Nhất Niệm ngủ một giấc tới sáng, Diệp Quân bỗng cảm thấy trên người mềm mại, ấm áp, hắn mở mắt ra, lúc này Nhất Niệm đang nằm trên người hắn nhìn hắn, thấy Diệp Quân mở mắt ra, hai má của Nhất Niệm lập tức đỏ bừng, sau đó chôn đầu vào cổ của hắn.

Diệp Quân cảm thấy lúng túng!

Bởi vì “công việc” tối qua, bây giờ hai người đều trần truồng như nhộng, dán chặt vào nhau...

Diệp Quân chỉ cảm thấy máu trong cơ thể đang sôi trào, hắn thật sự không thể chịu đựng được nữa, lúc này hắn cũng không thèm quan tâm người phụ nữ đồ váy trắng kia, mẹ kiếp, làm trước đã rồi tính sau.

Nhưng ngay lúc này...

Ầm!

Cánh cửa đột nhiên mở ra, một cô gái lao vào, người đó là Tịnh An, đi theo sau Tịnh An còn có Thượng Thần Thiên Vân.

Khi nhìn thấy Diệp Quân và Nhất Niệm, đôi mắt của Tịnh An đột nhiên trợn to hơn cả cái chuông.

Thượng Thần Thiên Vân nhìn Diệp Quân và Nhất Niệm đang ở trên giường, nhìn phía trên rồi lại nhìn phía dưới.

Rất yên tĩnh...

Cảnh tượng bất ngờ xảy ra này suýt nữa đã dọa Diệp Quân sợ hãi.

Tịnh An vẫn còn tò mò nhìn, Thượng Thần Thiên Vân vội vàng kéo cô ta ra ngoài, Tịnh An vừa bước ra vừa liên tục ngoái đầu lại nhìn, ánh mắt đầy sự tò mò, đặc biệt là lúc đi ra khỏi cửa cô ta còn nói một câu: “Sư phụ, đừng đi mà, hắn làm nhanh lắm!”

Diệp Quân: “..”.

Nhất Niệm xấu hổ ôm chặt lấy Diệp Quân, cọ qua cọ lại một hồi, Diệp Quân chỉ cảm thấy ngượng ngùng.

Một lúc lâu sau Diệp Quân với Nhất Niệm mới bước ra khỏi phòng, lúc này gương mặt của Nhất Niệm đã đỏ ửng như ánh ban mai, cực kỳ xấu hổ.

Bị thấy hết rồi!

Mặc dù Thượng Thần Thiên Vân và Tịnh An đều không phải là người ngoài, nhưng cũng rất ngại!

Nhất Niệm đột nhiên nắm lấy tay của Diệp Quân, sau đó nói: “Không được, chúng ta cũng phải xem của bọn họ, lần sau ta sẽ dẫn huynh đi xem bọn họ..”.

Khuôn mặt của Diệp Quân cứng đờ... Mặc dù hắn cảm thấy như vậy là không đúng nhưng suy nghĩ một chốc, lại thấy rất kích thích!

Nhất Niệm vừa nói xong cũng cảm thấy có hình như có gì đó không ổn...

Lúc này, Thượng Thần Thiên Vân và Tịnh An đi tới, Tịnh An quan sát hai người họ bằng vẻ mặt rất kỳ lạ, nhưng Thượng Thần Thiên Vân lại rất bình thường.

Nhất Niệm vừa gặp lại hai người, đã xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được, tay phải siết chặt Diệp Quân.

Mặc dù Diệp Quân cũng cảm thấy hơi xấu hổ nhưng lúc này hắn cũng chỉ đành phóng lao phải theo lao, lập tức nhìn về phía Thượng Thần Thiên Vân: “Tiền bối, ta và Nhất Niệm phải đi rồi”.

Thượng Thần Thiên Vân nói: “Phải rời khỏi đây sao?”

Diệp Quân gật đầu, nếu Nhất Niệm không muốn ở lại nền văn minh Thiên Hành, thì hắn chỉ có thể dẫn Nhất Niệm rời đi, hắn cũng không muốn ở lại đây quá lâu.

Thượng Thần Thiên Vân suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Ác Đạo Minh chắc chắn sẽ không chịu bỏ cuộc, ngươi phải chuẩn bị sẵn tâm lý”.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Tiền bối có biết Nhất điện chủ của Ác Đạo Minh không?”

Thượng Thần Thiên Vân lắc đầu: “Không biết, ở bên trong Ác Đạo Minh, ta chỉ mới tiếp xúc với Pháp Thần Ác Đạo mà thôi”.

Diệp Quân im lặng, Khâu Bạch Y đã dùng cái chết của mình để thăm dò thực lực của cô cô váy trắng, rõ ràng là Ác Đạo Minh đã chuẩn bị chiến đấu với hắn tới cùng.

Khâu Bạch Y là Nhị điện chủ Ác Đạo Minh, Nhị điện chủ đã chết, đã đến lúc Nhất điện chủ trong truyền thuyết xuất hiện rồi.

Chỉ là không biết thực lực của Nhất điện chủ này mạnh tới mức nào!

Thượng Thần Thiên Vân đột nhiên nói: “Ngươi có muốn thực lực của mình tăng lên không?”

Diệp Quân nhìn Thượng Thần Thiên: “Tất nhiên là muốn rồi, tiền bối có lời khuyên gì sao?”

Thượng Thần Thiên Vân nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Thí luyện của quan chấp hành đứng đầu!”

Nghe Thượng Thần Thiên Vân nói vậy, Nhất Niệm và Tịnh An đều hoảng sợ.

Diệp Quân hơi tò mò: “Thí luyện của quan chấp hành đứng đầu ư?”

Thượng Thần Thiên Vân gật đầu, giải thích: “Nền văn minh Thiên Hành của ta có ba cuộc thí luyện lớn, theo thứ tự là thí luyện của Thượng Thần, chính là cái hộp thời không mà trước đây Nhất Niệm đã cho ngươi, thứ hai là thí luyện của Thiên Hành Chủ, thứ ba là thí luyện của quan chấp hành đứng đầu. Thí luyện của quan chấp hành đứng đầu này đúng với tên gọi, muốn trở thành quan chấp hành đứng đầu của nền văn minh Thiên Hành, phải vượt qua cuộc thí luyện này, thí luyện này khá khó nhưng nó sẽ giúp ngươi rất nhiều, vượt xa cả thí luyện của Thượng Thần”.

Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi nói: “Tiền bối, thực lực của bà so với quan chấp hành đứng đầu thì thế nào?”

Thương Thần Thiên Vân cười nói: “Ta với Thượng Thần Thiên Huyên kết hợp lại với nhau cũng không phải là đối thủ của quan chấp hành đứng đầu, cũng không phải kém xa, mà là vốn không cùng một cấp bậc”.

Vẻ mặt của Diệp Quân hơi xúc động.

Mặc dù thực lực bây giờ của hắn đã tăng lên rất nhiều, nhưng hắn biết rằng hắn vẫn không thể đánh bại vị Thượng Thần ở trước mặt này, cho dù có cộng thêm kiếm Thanh Huyên cũng không thể. Thực lực của Thương Thần Thiên Huyên còn cao hơn cả Thượng Thần Thiên Vân ở trước mặt này nữa, hai bà liên thủ lại cũng không phải là đối thủ của quan chấp hành đứng đầu kia. Như vậy có thể tưởng tượng vị quan chấp hành đứng đầu đó đáng sợ như thế nào!

Thượng Thần Thiên Vân nói tiếp: “Thí luyện của quan chấp hành đứng đầu và thí luyện của Thiên Hành Chủ là hai cuộc thí luyện tối cao nhất của nền văn minh Thiên Hành. Ngoại trừ các quan chấp hành đứng đầu và Thiên Hành Chủ trước đây ra, không có ai biết chính xác bên trong có gì, nhưng có một điều chắc chắn là mỗi người đảm nhiệm quan chấp hành đứng đầu và Thiên Hành Chủ sau khi bước ra từ trong đó đều có thay đổi long trời lở đất”.

Diệp Quân thấp giọng nói: “Tiền bối, ta không phải là người của nền văn minh Thiên Hành”.

Thượng Thần Thiên Vân cười nói: “Mục Tướng đã chết, Thiên Hành Chủ không có ở đây, quan chấp hành đứng đầu cũng không có ở đây, bây giờ ta và Thượng Thần Thiên Huyên là người lớn nhất ở nền văn minh Thiên Hành. Ta và bà ấy đã bàn bạc, bà ấy cũng không phản đối, chỉ cần hai người bọn ta gật đầu thì ngươi có thể vào thí luyện ngay”.

Lúc này Nhất Niệm vừa nắm tay vừa nhìn Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Hoàn toàn có thể!”

Tịnh An cũng vội vàng gật đầu: Thí luyện của quan chấp hành đứng đầu này chỉ có người xuất sắc nhất mới có thể vào, mặc dù ngươi không phải là người ở đây nhưng ngươi lại là bạn của người xuất sắc nhất, nên cũng được coi là xuất sắc”.

Nghe thấy Tịnh An nói vậy, Diệp Quân và Thượng Thần Thiên Vân đều bật cười.

Thượng Thần Thiên Vân nhìn Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Vào trong đó, sẽ giúp ích cho ngươi, ngươi cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, việc này không được xem là nợ ân tình với nền văn minh Thiên Hành, cô cô của ngươi đã cho ta bức tranh, với giá trị của nó, thậm chí mười lần thí luyện của quan chấp hành đứng đầu cũng không thể sánh bằng”.

Nghe thấy Thượng Thần Thiên Vân nói vậy, Diệp Quân hơi tò mò hỏi: “Tiền nối, bà có thể hiểu bức tranh đó không?”

Thượng Thần Thiên Vân lắc đầu cười gượng: “Không”.

Diệp Quân hỏi: “Khó lắm sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK