Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1978: Vượt qua Chí Cảnh

Sau khi thiêu đốt thân xác và linh hồn, lúc này khí tức hai người phụ nữ đều đạt đến mức cao nhất, không chỉ khí tức, thực lực cũng đạt đến đỉnh cao.

Thời không những nơi hai cột lửa đi qua đều bị tiêu diệt.

Lúc này Phục Võ bỗng giơ tay lên, sau đó đè xuống phía trước.

Rầm!

Hai cột lửa bị trấn áp.

Phục Võ biến chưởng thành quyền, đánh một quyền ra.

Ầm!

Chỉ trong tích tắc hai cột lửa đó bị phá vỡ, hai vị Thượng Thần lập tức lùi về ra cả mười vạn trượng.

Vèo!

Vèo!

Vừa dừng lại, lửa Thiên Hành đang cháy giữa trán hai người bỗng vỡ nát, còn có cả thân xác của hai người cũng thế.

Lúc này hai người chỉ còn lại linh hồn.

Thấy thế sắc mặt các cường giả nền văn minh Thiên Hành xung quanh đều trở nên trắng bệch, trong mắt ai cũng chỉ còn lại sự tuyệt vọng.

Trong mắt họ, hai vị này là sự tồn tại vô địch, thế mà lại không đỡ nổi một đòn khi ở trước mặt quan chấp hành đứng đầu – Phục Võ?

Hôm nay nền văn minh Thiên Hành sẽ kết thúc thật sao?

Lúc này ánh mắt Thượng Thần Thiên Huyên và Thượng Thần Thiên Vân cũng lộ ra vẻ tuyệt vọng, họ biết họ và quan chấp hành đứng đầu Phục Võ này có sự cách biệt rất lớn, nhưng không ngờ lại lớn đến thế, trong lúc thân xác và linh hồn bị đốt cháy cũng không thể đỡ nổi một đòn của quan chấp hành đứng đầu Phục Võ này.

Ngay lúc này Phục Võ ở đằng xa bỗng tiến đến trước một bước, sức mạnh đáng sợ bỗng cuồn cuộn lao về phía hai người phụ nữ.

Thượng Thần Thiên Huyên và Thượng Thần Thiên Vân ở phía xa nhìn nhau, ánh mắt hai người phụ nữ lóe lên vẻ quyết tâm, ngay khi họ chuẩn bị ra tay, bỗng nhiên có hai tia thần quang từ trên trời rơi thẳng xuống, cuối cùng bảo vệ hai người phụ nữ.

Hai người vô cùng ngạc nhiên.

Lúc này sức mạnh đáng sợ mà Phục Võ phóng ra đã nổ tung.

Ầm!

Hai tia thần quang đó rung chuyển, sau đó nứt ra nhưng cuối cùng vẫn không bị phá vỡ hoàn toàn.

Phục Võ ngẩng đầu lên nhìn, trên bầu trời Phong Thần Sư dẫn theo một nhóm cường giả bước đến.

Lúc này sắc mặt các cường giả Phong Thần Sư cũng rất nghiêm trọng.

Quan chấp hành đứng đầu Phục Võ.

Họ cảm thấy rất xa lạ với vị quan chấp hành đứng đầu Phục Võ trước mặt này, người này chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Nhưng họ biết sở dĩ quan chấp hành đứng đầu có địa vị đặc biệt ở nền văn minh Thiên Hành là vì vị trước mặt này.

Phong Thần Sư nhìn chằm chằm Phục Võ, trầm giọng nói: “Quan chấp hành đứng đầu Phục Võ, ta thực sự không biết đúng sai gì trong chuyện năm đó, cũng không muốn nhắc lại chuyện cũ, bây giờ những người tham gia năm đó gần như không còn, cho dù bà có tức giận cũng nên bớt giận rồi mới phải chứ”.

Phục Võ nhìn chằm chằm Phong Thần Sư, không nói gì, chỉ siết chặt tay phải.

Phong Thần Sư sầm mặt: “Quan chấp hành đứng đầu Phục Võ, bà cũng xuất thân từ nền văn minh Thiên Hành, bà thật sự muốn hủy diệt nền văn minh của mình sao?”

Đáp lại ông ta là một quyền.

Một quyền này khiến Phong Thần Sư và các thần sư bên cạnh ông ta biến sắc, hai vị thần sư cùng tiến ra một bước, hai quyển sách cổ màu vàng bỗng bay ra từ trong tay họ, thoáng chốc có hàng vạn ngàn thần pháp bắn ra từ trong đó, cùng lúc đó trời đất bỗng nứt ra, từng luồng sức mạnh thần pháp đáng sợ lan tràn ra ngoài, sau đó lao thẳng về phía Phục Võ.

Thế nhưng sau khi sức mạnh một quyền đó lao đến, hàng ngàn vạn thần pháp đó bỗng chốc bị phá tan biến thành hư vô, không chỉ thế, hai cuốn sách cổ trong tay thần sư cũng nổ tung, sức mạnh cực lớn khiến cả hai vị thần sư đã lùi về sau cả vài vạn trượng.

Sau khi dừng lại, hai vị thần sư đều hoảng sợ.

Mạnh thế sao?

Sắc mặt Diêm Đà ở một bên cũng thay đổi, gã không ngờ thực lực của quan chấp hành đứng đầu trước kia lại mạnh như thế.

Vượt sức tưởng tượng của gã.

Trước khi đến, gã còn ngây thơ cho rằng chỉ dựa vào họ có lẽ có thể ngăn được vị quan chấp hành đứng đầu này, nhưng giờ xem ra mình nghĩ nhiều quá rồi.

Đáng sợ quá!

Phục Võ bỗng tiến đến trước một bước, một khí tức sức mạnh đáng sợ bỗng tụ lại từ giữa không trung.

Bà ta muốn hủy diệt tất cả mọi thứ.

Thấy thế hai vị thần sư liếc nhìn nhau, ngay sau đó họ cùng tiến lên một bước, hai vị thần sư xòe hai tay ra, miệng thầm niệm thần ngữ cổ, chỉ thoáng chốc thời không trên đỉnh đầu hai vị thần sư bỗng tách lìa, hai chữ cổ màu vàng chậm rãi bay ra.

Chữ thần!

Sau khi hai vị thần sư liên tục niệm chú cổ, hai chữ thần đó bỗng phát ra từng luồng sáng vàng đáng sợ, những tia sáng vàng này phủ khắp bầu trời, thế mà ngăn được sức mạnh khí tức của Phục Võ.

Thấy thế các cường giả nền văn minh Thiên Hành xung quanh đều thở phào, trong mắt lại hiện lên tia hy vọng.

Lúc này hai vị thần sư cũng thở phào.

Có thể đánh!

Nhưng ngay lúc này, Phục Võ đó bỗng vung tay lên.

Ầm!

Chỉ với một cái vung tay, sức mạnh đáng sợ lập tức quét qua, chỉ trong tích tắc vô số tia sáng vàng vỡ tan, cùng với đó là hai chữ thần màu vàng trên đầu của hai vị thần sư cũng nổ tung, cùng lúc đó sức mạnh cực lớn và hai vị thần sư chấn động liên tục lùi về sau cả mấy vạn trượng.

Sau khi dừng lại, thân xác hai vị thần sư bỗng nứt ra.

Phong Thần Sư khó tin nhìn Phục Võ, run giọng nói: “Bà… bà đã vượt qua Chí Cảnh…”

Chí Cảnh!

Cảnh giới cao nhất của nền văn minh Thiên Hành hiện nay.

Hai người họ đều là cường giả Chí Cảnh, nhưng lại chẳng có sức đánh trả ở trước mặt người này.

Chỉ một câu giải thích, người trước mặt này đã vượt qua Chí Cảnh.

Phục Võ không trả lời, bà ta lại tiến đến trước một bước…

Thấy thế Phong Thần Sư biến sắc, vội lấy một lệnh bài ra: “Cho mời Thần Tổ”.

Gọi cả tổ tông.

Người thành lập Thần Pháp Điện năm đó, tạo ra một đạo riêng biệt!

Thần Pháp Đạo!
Chương 1979: Dập tắt tia hy vọng

Mời Thần Tổ!

Đối mặt với quan chấp hành đứng đầu Phục Võ, Phong thần sư quyết định sử dụng con át chủ bài cuối cùng của Thần Pháp Điện.

Không có cách nào khác, thật sự đánh không lại!

Sau khi Phong thần sư khởi động lệnh bài, có một luồng thần quang phóng thẳng lên trời, thần quang chậm rãi ngưng tụ thành một ảo ảnh.

Toàn bộ cường giả trong sân đều nhìn hư ảnh kia, chỉ chốc lát sau, ảo ảnh đã ngưng tụ thành một người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên mặc thần bào, trên áo choàng có rất nhiều ký hiệu kỳ lạ, chúng giống như nòng nọc, lít cha lít chít, tay phải của ông ta cầm một cây bút màu vàng.

Thần Tổ!

Người kiến tạo nên Thần Pháp Đạo của nền văn minh Thiên Hành.

Cây bút đang cầm trong tay ông ta chính là bút Thần Pháp – xếp thứ ba trong mười pháp khí lớn của nền văn minh Thiên Hành. Cán bút được chế tạo từ xương rồng của Thần Long thượng cổ, Thần Long thượng cổ này chính là cường giả siêu phàm của nền văn minh cấp năm, năm đó từng bị nền văn minh Thiên Hành tiêu diệt.

Tộc Thần Long viễn cổ!

Bây giờ, nền văn minh Thần Long đã hoàn toàn biến mất trong lịch sử, chỉ có một số ít cường giả của nền văn minh Thiên Hành mới biết chủng tộc này rốt cuộc mạnh mẽ đến thế nào.

Trong tất cả đối thủ của nền văn minh Thiên Hành, tộc Thần Long viễn cổ này có thể xếp trong top ba.

Điều đáng nói là cán bút của bút Thần Pháp không chỉ được chế tạo từ một bộ xương rồng, mà là được tạo thành từ mười vạn bộ xương rồng Thần Long, đầu bút lông được tạo thành từ mười vạn miếng vảy ngược của Thần Long, vứt một sợi lông bút có thể tiêu diệt hàng tỷ vạn vũ trụ tinh thần.

Sau khi Thần Tổ xuất hiện, hai thần sư đứng trong sân vội vàng hành lễ, giọng nói không nói nổi xúc động và phấn khích: “Bái kiến Thần Tổ”.

Trong mắt những thần sư tu luyện Thần Pháp ở Thần Pháp Điện thì Thần Tổ chính là sự tồn tại như thần linh.

Còn những người của nền văn minh Thiên Hành đứng đó, khi nhìn thấy hồn phách của vị Thần Tổ trong truyền thuyết này, ánh mắt lần nữa dấy lên hy vọng.

Phục Võ nhìn Thần Tổ trước mặt, ánh mắt vẫn vô cùng bình tĩnh, không hề kích động.

Thần Tổ cũng đang nhìn Phục Võ, ánh mắt ông ta không dấu nổi sự ngạc nhiên.

Ông ta là nhóm cường giả đầu tiên của nền văn minh Thiên Hành, vì thế nên ông ta không biết Phục Võ trước mặt, nhưng ông ta biết người trước mặt là người của nền văn minh Thiên Hành.

Nền văn minh Thiên Hành xảy ra nội loạn rồi sao?

Thần Tổ cau mày, rất nghi ngờ.

Phong Thần Sư đứng bên cạnh thấy được sự nghi ngờ của Thần Tổ, vội vã lên tiếng giải thích.

Sau khi nghe Phong thần sư giải thích, sắc mặt Thần Tổ trở nên u ám.

Phục Võ nhìn chằm chằm Thần Tổ, không nói nhiều lời, vung tay đánh ra một quyền.

Quyền pháp tự nhiên, đại đạo chí giản!

Ở chân trời, Thần Tổ híp mắt lại, ánh mắt trở nên nghiêm trọng, ông ta cầm bút Thần Pháp tiến về phía trước một bước, phía trên đầu bút xuất hiện một luồng thần quang.

Rầm!

Đầu bút vung xuống, thời không giống như từng luồng sóng uốn lượn lăn tăn.

Chỉ dằn co tức thì.

Đùng!

Thần quang bay ra, Thần Tổ liên tục lùi lại nghìn trượng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt của hai vị thần sư và đám Chấp Pháp Kiếm Vệ bỗng nhiên trở nên u ám.

Sau khi Thần Tổ dừng lại, cơ thể ông ta đột nhiên trở nên mờ ảo, dù sao cũng không phải bản thể.

Thần Tổ nhìn chằm chằm Phục Võ, ánh mắt càng thêm nghiêm túc, ông ta không ngờ trong số những hậu nhân của nền văn minh Thiên Hành lại có thể xuất hiện cường giả đáng sợ đến thế.

Phục Võ từng bước đi về phía trước.

Rầm!

Theo từng bước chân của ông ta, trời đất đột nhiên trở nên mù mịt.

Thần Tổ đột nhiên vung bút về phía chút: “Thần Pháp Vực!”

Đùng!

Chỉ trong nháy mắt, tinh không nơi ông ta và Phục Võ đứng bỗng nhiên trở nên mờ mịt, chốc lát sau bọn họ đã lạc vào tinh không vô tận.

Vẻ mặt Phục Võ như thường, lặng lẽ nhìn vị Thần Tổ trong truyền thuyết đang đứng trước mặt.

Thần Tổ nhìn chằm chằm Phục Võ, ông ta biết có nói gì nữa cũng chỉ là vô nghĩa mà thôi.

Chỉ cần chiến đấu!

Bởi vì ông ta nhìn thấy sát ý và sự lạnh lẽo trong ánh mắt người trước mặt.

Thần Tổ bước ra phía trước, bút Thần Pháp trong tay ông ta đột nhiên run lên, sau khi ông ta vung bút, chỉ trong chớp mắt đã có vô số ánh sáng Thần Pháp phun trào ra từ bên trong, cả tinh hà thời không vô tận bắt đầu tan vỡ trong nháy mắt.

Dùng hết sức lực cho một đòn này!

Ông ta hiểu rất rõ, đối mặt với quan chấp hành đứng đầu này, ông ta chỉ có duy nhất một cơ hội ra tay.

Ánh sáng của Thần Pháp vô biên vô tận!

Cơ thể của ông ta đã nhanh chóng tan biến bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Đúng lúc này, Phục Võ đứng đằng xa đột nhiên mở tay ra, ngay sau đó lại âm thầm nắm chặt.

Đùng!

Khắp trời đất, toàn bộ thần quang ngưng đọng.

Thời gian dường như ngừng lại.

Yên lặng chốc lát.

Đùng!

Tất cả thần quang vỡ tan nát, như pháo hoa nở rộ bên trong vũ trụ ngân hà vô tận này, nhưng cũng ngay lập tức úa tàn.

Vũ trụ tinh không khôi phục lại sự yên tĩnh.

Thần Tổ nhìn Phục Võ đứng phía xa, ánh mắt sâu xa: “Thì ra ngươi đã đột phá cực hạn của nền văn minh Thiên Hành, đạt đến cảnh giới chỉ có Thần Tổ của nền văn minh mới đạt được...”

Ông ta còn chưa nói xong, Phục Võ đã xoay người rời khỏi đó.

Thần Tổ đột nhiên nói: “Ngươi là người của nền văn minh Thiên Hành”.

Ông ta vẫn muốn thử lần cuối cùng.

Đằng xa, Phục Võ không quay đầu: “Bây giờ thì không phải nữa rồi”.

Nói xong, cả vũ trụ tinh không đột nhiên bắt đầu tan vỡ hoàn toàn.

Lối vào tổ địa Thiên Hành, tất cả cường giả của nền văn minh Thiên Hành đều đang nhìn về phía chân trời, bỗng nhiên một cây bút từ từ rơi xuống.

Bút Thần Pháp!

Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của hai vị thần sư đột nhiên trở nên trắng bệch.

Thất bại rồi sao?

Lúc này, thời không xa xa bỗng nhiên nứt lìa, Phục Võ chậm rãi bước ra.

Ngay lúc đó, tia hy vọng được vừa được thắp sáng của đám cường giả của nền văn minh Thiên Hành lại lần nữa bị dập tắt.

Liệu ai có thể đánh bại quan chấp hành đứng đầu này đây?
Chương 1980: Chết trận

Lúc này Thượng Thần Thiên Vân và Thượng Thần Thiên Huyên bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, thực lực của vị quan chấp hành đứng đầu Phục Võ này hoàn toàn vượt xa những gì bọn họ biết.

Bây giờ tìm khắp nền văn minh Thiên Hành, có lẽ chỉ có Thiên Hành Chủ và quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ mới có thể chiến đấu với bà ta một trận.

Thượng Thần Thiên Vân quay đầu nhìn Thượng Thần Thiên Huyên: “Quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ, bà ta…”

Thượng Thần Thiên Huyên lắc đầu.

Thượng Thần Thiên Vân cau mày: “Ác Đạo Minh, vũ trụ Vô Gian…”

Nếu bà ta thuộc hai thế lực này, bà ta chắc chắn sẽ dốc hết sức để ngăn cản quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ quay về…

Đúng lúc này, quan chấp hành đứng đầu Phục Võ đột nhiên đi về phía này, mỗi bước đi của bà ta, có những sức mạnh đáng sợ dâng lên khắp trời đất, cả thế giới bắt đầu từng chút từng chút bị bao phủ.

Phong Thần Sư bỗng nhiên mở tay ra, bút Thần Pháp đột nhiên xuất hiện trong tay ông ta, ông ta hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên dứt khoát, cơ thể và linh hồn đều cháy bùng lên.

Cùng lúc đó, cơ thể và linh hồn của một thần sư đứng bên cạnh ông ta cũng bốc cháy.

Hai vị thần sư nhìn nhau, đều mỉm cười.

Bọn họ biết bọn họ không phải đối thủ của quan chấp hành đứng đầu, nhưng đã đến nước này thì bọn họ không thể không xông lên.

Bởi vì bây giờ Thiên Hành Chủ và quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ không có mặt, bọn họ là người lớn nhất ở đây.

Bọn họ không đánh, thì ai đánh đây?

Nhìn thấy hai vị thần sư đốt cháy cơ thể và linh hồn, ánh mắt những cường giả của nền văn minh Thiên Hành đứng xung quanh nhuốm đầy vẻ đau thương.

Phong Thần Sư đột nhiên nói: “Các vị, chúng tôi đi trước một bước đây”.

Vừa nói xong, hai thần quang đang bốc cháy đột nhiên lao nhanh vào trong chiến trường, bay thẳng về phía quan chấp hành đứng đầu Phục Võ.

Hai khí tức cực kỳ mạnh mẽ, giống như nước lũ dâng trào, khí tức tỏa ra khiến cho những cường giả xung quanh trở nên khó thở.

Bỗng nhiên, Phục Võ ở đằng xa bước lên phía trước, sau khi bước lên một bước, hai thần quang kia đột nhiên dừng lại, chỉ lát sau, hai thần quang đã nổ tung, ngoài ra còn có hai vị thần sư nổ tung với hai người họ.

Phục Võ phất tay áo.

Những mảnh vỡ của hai thần quang và hai thần sư biến mất giữa trời đất.

Bút Thần Pháp cũng vỡ nát tươm, sau đó nó cứ vậy tan biến.

Áp chế toàn bộ!

Hai thần sư chết trận!

Trời đất trở nên tĩnh lặng.

Lúc này, vô số cường giả của nền văn minh Thiên Hành cảm thất rất tuyệt vọng.

Thượng Thần Thiên Vân và Thượng Thần Thiên Huyên nhìn nhau, Thượng Thần Thiên Huyên nói nhỏ: “Thật sự là quá mạnh…”

Thượng Thần Thiên Vân gật đầu: “Đúng vậy”.

Thượng Thần Thiên Huyên mỉm cười: “Ta không ngờ, có một ngày nền văn minh Thiên Hành sẽ bị hủy trong tay người của mình”.

Thượng Thần Thiên Vân nhìn thấy Phục Võ đang chậm rãi đi tới, nói nhỏ: “Nên đi rồi”.

Thượng Thần Thiên Huyên gật đầu.

Tiếp đó!

Đùng đoàng!

Hai linh hồn bị đốt cháy đột nhiên cuồn cuộn từ trong chiến trường bay ra, xông thẳng về phía Phục Võ.

Bọn họ chưa từng nghĩ đến chuyện chạy trốn.

Bởi vì bây giờ bọn họ là Thượng Thần, là quan lớn nhất của nền văn minh Thiên Hành.

Chết trận à?

Việc cần làm thì vẫn phải làm!

Đằng xa, vẻ mặt Phục Võ bình tĩnh, bà ta vung tay lên.

Rầm rầm!

Hai linh hồn bốc cháy kia đột nhiên khựng lại, thời gian giống như ngừng lại, chỉ chốc lát sau hai linh hồn bốc cháy kia đã vỡ nát.

Hai vị Thượng Thần chết trận!

Trời đất yên tĩnh như không còn sự sống.

Toàn bộ cường giả của nền văn minh Thiên Hành xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt của họ ngập tràn đau xót và tuyệt vọng.

Phục Võ tiếp tục bước tới.

Lúc này, Diêm Đà đột nhiên nói: “Chấp Pháp Kiếm Vệ có ở đây không?”

Phía sau lung gã đột nhiên vang lên mười hai tiếng rút kiếm, tiếp đó mười hai Chấp Pháp Kiếm Vệ thiêu cháy cả cơ thể và linh hồn của chính mình.

Diêm Đà cũng thiêu đốt chính cơ thể và linh hồn của mình.

Diêm Đà nhìn Phục Võ đứng phía xa, ánh mắt kiên định: “Các vị, xin hãy chết cùng ta”.

Dứt lời, gã biến thành một tia kiếm quang rồi biến mất tại chỗ.

Phía sau gã là mười hai tia kiếm quang đang bốc cháy

Phục Võ đứng phía xa không dừng lại, bà ta tiếp tục đi tới, mười hai tia kiếm quang bốc cháy đột nhiên vỡ vụn, sau đó mười hai Chấp Pháp Kiếm Vệ đã hóa thành tro bụi, biến mất trong chốc lát.

Không còn dấu vết!

Tất cả Chấp Pháp Kiếm Vệ đều đã chết trận!

Phục Võ vẫn tiếp tục đi tới.

Bỗng nhiên có một ông lão xuất hiện trước mặt Phục Võ.

Đó là tướng nội các – Cố Khâm.

Cố Khâm nhìn chằm chằm Phục Võ: “Nội vệ nội các đang ở đâu?”

Ông ta vừa nói xong, sau lưng ông ta bỗng nhiên xuất hiện mười cường giả của nội các.

Cố Khâm nhìn chăm chú Phục Võ: “Xin các vị chết với ta”.

Đùng!

Mười mấy người đồng thời thiêu đốt cơ thể và linh hồn, tiếp đó, hơn mười mấy tia kiếm quang xông về phía Phục Võ.

Phục Võ vẫn không dừng bước, tiếp tục đi đến, chỉ lát sau hơn mười tia lửa kia đã hoàn toàn tan vỡ, biến thành hư không.

Toàn bộ nội các đã chết trận!

“Quân cận vệ ở đâu?”

Hơn mười tia khí tức xung quanh bay ra.

Chốc lát!

Toàn bộ điện Cận Vệ đã chết trận!

“Điện Chấp Pháp ở đâu…”

Toàn bộ điện Chấp Pháp chết trận!

“Thần Phủ Vệ ở đâu…”

Toàn bộ Thần Phủ Vệ chết trận…

Bây giờ Phục Võ đã đi đến lối vào tổ địa, bà ta dừng bước, có một cô gái đứng cách trước mặt bà ta không xa, cô gái đó đang cầm một xâu kẹo hồ lô.

Tịnh An!

Tịnh An liếm kẹo hồ lô, cô ta thấy Phục Võ đứng gần mình như vậy, cơ thể run lẩy bẩy, suýt chút nữa không nắm chặt được xâu kẹo hồ lô.

Cô ta rất sợ!

Nhưng cô ta không thể lùi bước!

Bởi vì bây giờ cô ta là người lớn nhất rồi.

Cô ta cố vực dậy can đảm nói: “Ám Vệ đang ở đâu?”

Mười mấy cường giả Ám Vệ xuất hiện sau lưng cô ta.

Tịnh An run rẩy nói: “Điện chủ Ám Điện – Tịnh An, xin chết!”

Dứt lời, cô ta và đám Ám Vệ phía sau đồng loạt bốc cháy, sau đó xông về phía Phục Võ.

Ngay lập tức.

Phục Võ lao vọt vào tổ địa.

Bên ngoài.

Toàn bộ Ám Vệ đã chết trận!

Điện chủ Ám Điện – Tịnh An chết trận!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK