Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1331: Ỷ lại

Ở bên cạnh, sắc mặt Bắc Tề Vương cực kỳ khó coi.

Lão ta vốn dĩ muốn lừa gạt để chiếm lợi của nhà họ Thần nhưng không ngờ cô gái đó lại nhìn thấu ý đồ của lão ta.

Thần Tuyết!

Bắc Tề Vương nhíu mày: “Theo ta được biết, thế tử đương nhiệm của nhà họ Thần chẳng phải là Thần Tín sao?”

Bắc Phong đứng cạnh Bắc Tề Vương trầm giọng nói: “Có lẽ cô gái này là người nhà họ Thần mới bồi dưỡng”.

Bắc Tề Vương cười mỉa: “Loài người cứ thích giở mấy trò cân bằng, nhà họ Thần cũng không sợ chơi với lửa có ngày chết cháy”.

Bắc Phong không nói gì.

Bắc Tề Vương như nghĩ đến điều gì, lão ta quay đầu nhìn tận cuối tinh không, sau đó nói: “Tiết lộ chuyện Diệp Quân có cuốn ghi chép của Thần Nhất cho khu vực Cổ Hoang”.

Bắc Phong nhìn Bắc Tề Vương, ông ta biết Bắc Tề Vương muốn mượn đao giết người.

Nói thật ông ta không thích cách này lắm, vì ông ta nghĩ Bắc Tề Vương muốn khiến các yêu vương khác cũng chịu thiệt.

Cứ như thế tức là làm tổn thất thực lực của Yêu tộc.

Hơn nữa thân là Yêu tộc, quả thật không nên giở mấy trò âm mưu quỷ kế này.

Nhưng ông ta không nói gì nữa, chỉ lặng thinh gật đầu.

Dù là yêu thần cũng không có cách nào giải quyết hoàn toàn tranh chấp nội bộ của Yêu tộc, chứ nói gì đến ông ta.



Ở một diễn biến khác, Nhị Nha dẫn Diệp Quân đến một tinh không mênh mông chưa biết đến.

Cả đường đi, Nhị Nha dẫn Diệp Quân xuyên qua tinh không nên Diệp Quân cũng không biết bây giờ hắn đang ở đâu.

Diệp Quân cũng hỏi mấy lần nhưng Nhị Nha đều không nói.

Lúc này Nhị Nha dừng lại.

Diệp Quân quay đầu nhìn Nhị Nha bên cạnh: “Nơi này là đâu?”

Nhị Nha chỉ về phía đằng xa.

Diệp Quân nhìn theo ngón tay của Nhị Nha, hắn mờ hồ nhìn thấy một đống đổ nát cổ xưa ở cuối tầm nhìn.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Đây là?”

Nhị Nha nghiêm túc nói: “Trộm… À không phải, khảo cổ”.

Khảo cổ!

Diệp Quân mặt sầm lại: “Chẳng phải ngươi nói dẫn ta đi tu luyện sao?”

Nhị Nha liếc mắt: “Ngươi nghĩ khảo cổ không cần thực lực à?”

Diệp Quân lặng thinh.

Quả thật là khảo cổ cũng cần thực lực.

Nhị Nha nghiêm túc nói: “Lần này ngươi tự mình làm”.

Diệp Quân chớp mắt: “Mình ta hả?”

Nhị Nha gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân do dự một lát, sau đó nói: “Có nguy hiểm không?”

Nhị Nha lập tức lắc đầu: “Không có”.

Diệp Quân quay sang nhìn di tích đổ nát đó, hắn lắc đầu khẽ cười, đúng là với thực lực hiện giờ của hắn, chỉ cần không phải là cường giả trên sáu phần thần tính thì ai có thể làm hắn bị thương chứ?

Mà cường giả có thần tính trên sáu phần lại không phải là củ cải trắng, sao có thể ở khắp nơi được?

Nghĩ đến đây, Diệp Quân cười nói: “Để ta”.

Nói xong, hắn đi về phía di tích đổ nát đó.

Nhị Nha nhìn Diệp Quân rời đi, ánh mắt lóe sáng không biết đang nghĩ gì.

Tiểu Bạch trên vai cô bé giơ móng vuốt chỉ về phía xa, sau đó vung vẫy móng vuốt như đang nói gì đó.

Nhị Nha bình tĩnh nói: “Cháu trai phải chịu khổ một chút”.

Tiểu Bạch cái hiểu cái không.

Chẳng mấy chốc, Diệp Quân đi đến trước phế tích đó, di tích đổ nát này từng là một thế lực tông môn lớn, còn có mấy chục cột đá cao cả vạn trượng đứng sừng sững ở trung tâm đống hoang tàn, cột đá sừng sững đó cực kỳ hùng vĩ trong tinh không.

Nhìn đống đổ nát trước mặt này, ánh mắt Diệp Quân lóe lên vẻ phức tạp, hắn biết nơi này từng rất huy hoàng.

Nhưng bây giờ đã trở thành đống đổ nát.

Dù là thế lực thế nào thì cũng như cát bụi khi đứng trước thời gian.

Giờ phút này, Diệp Quân không khỏi cảm khái, cũng không biết sau vô số vạn năm sau, thư viện Quan Huyên liệu có trở thành như vậy hay không, sau đó lại có một người khác đứng trước thư viện Quan Huyên mà cảm khái như thế này.

Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, hình như mình nghĩ hơi nhiều rồi.

Diệp Quân thôi suy nghĩ lung tung, đi về phía mấy cột đá đó.

Mặc dù tự tin nhưng Diệp Quân cũng không khinh địch, hắn trang bị đầy đủ, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.

Mà cả đường đi cũng bình tĩnh, không có chuyện gì khác thường xảy ra.

Không lâu sau Diệp Quân đi đến trước những cột đá kia, khi nhìn thấy những cột đá đó, hắn bỗng nhíu mày, trên mỗi một cột đá này đều được vẽ những ký tự phù văn cổ, khi nhìn thấy những ký tự phù văn cổ này, hắn lại cảm thấy khiếp sợ.

Đây là cái gì?

Diệp Quân hơi ngờ vực.

Ngay lúc này những ký tự phù văn cổ đó bỗng chuyển động, ngay sau đó Diệp Quân chỉ cảm thấy hoa mắt, cả người bị đưa vào trong một tinh không tối tăm vô tận.

Tối đen như mực, không thấy gì cả.

Diệp Quân híp mắt, vung tay áo lên, kiếm quang bỗng lao lên trời, nhưng thoáng chốc kiếm quang đó đã biến mất.

Thấy thế, sắc mặt Diệp Quân thay đổi, hắn lại phóng vô số kiếm ý ra, nhưng ngay lập tức vô số kiếm ý của hắn cũng biến mất.

Diệp Quân không nghĩ nhiều, định lấy kiếm Thanh Huyên ra nhưng hắn lại sửng sốt.

Vì không thấy kiếm Thanh Huyên nữa.

Không thấy nữa!

Chuyện gì thế này?

Diệp Quân ngơ ngác, hắn thầm hỏi: “Tháp gia?”

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Kiếm Thanh Huyên bị cha ngươi lấy lại rồi”.

Diệp Quân sầm mặt: “Sao cha lại không nói cho ta một tiếng?”

Tiểu Tháp nói: “Đó vốn dĩ là đồ của cha ngươi, cha ngươi vẫn chưa… à không phải, ta không có ý khác”.

Diệp Quân: “…”

Diệp Quân rơi vào im lặng.

Kiếm Thanh Huyên không còn nữa.

Làm sao đây?

Nếu có kiếm Thanh Huyên thì cái nơi quái quỷ này chỉ cần một nhát kiếm, nhưng bây giờ…

Không đúng.

Diệp Quân bỗng nhíu mày, hắn nhận ra hắn đã vô thức có tính ỷ lại vào kiếm Thanh Huyên.
Chương 1332: Hắc Tử Ngục

Đúng thế, có kiếm Thanh Huyên thì cho đối mặt với kẻ địch mạnh đến mấy, hắn cũng không sợ, cũng có sức chiến đấu mạnh, nhưng một khi không có kiếm Thanh Huyên, hắn sẽ bị đánh cho về lại nguyên dạng.

Lúc này, điều hắn nghĩ không phải là dựa vào năng lực của mình để đối mặt với khó khăn trước mắt, mà là dùng kiếm Thanh Huyên thế nào để giải quyết phiền toái trước mắt, nhưng kiếm Thanh Huyên không phải là kiếm của hắn, hơn nữa năng lực của kiếm Thanh Huyên cũng không phải là năng lực của hắn.

Thói quen!

Diệp Quân lắc đầu bật cười, sở dĩ lúc trước hắn cầm kiếm Thanh Huyên là vì hắn nghĩ mình sẽ không lại ỷ lại kiếm Thanh Huyên nữa, chỉ sử dụng vào thời điểm mấu chốt, nhưng sau khi sử dụng một thời gian, hắn đã vô ý quen với sự tiện lợi mà kiếm Thanh Huyên mang lại.

Tâm đắc thỉnh thoảng hối lỗi, thi thoảng rèn luyện.

Diệp Quân chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là một vùng tối đen, với thực lực hiện giờ của hắn, cho dù có tối đến thế nào cũng không thể ngăn cản tầm nhìn của hắn, hiển nhiên hiện giờ hắn hẳn là đang ở trong một kết giới phong ấn nào đó.

Nghĩ đến đây, Diệp Quân bỗng xòe tay ra, một thanh ý kiếm xuất hiện trong tay hắn, ngay sau đó hắn lao lên trước.

Thời không Tuế Nguyệt chồng chéo.

Khi kiếm được tung ra, sức mạnh đáng sợ bộc phát trước mặt hắn nhưng sức mạnh đáng sợ đó lập tức biến mất không thấy tăm tích, cứ như một viên đá rơi xuống vực sâu.

Thấy thế Diệp Quân nhíu mày.

Rốt cuộc đây là nơi nào?

Không nghĩ nhiều, Diệp Quân ngự kiếm bay lên, biến thành một luồng kiếm quang lao lên trời, nhưng sau khi ngự kiếm một lúc lâu, hắn sa sầm mặt mày, vì hắn phát hiện không có điểm cuối.

Với thực lực hiện giờ của hắn, một lần ngự kiếm có thể lập tức xuyên qua một vũ trụ tinh hà, nhưng hiện giờ hắn lại cảm nhận mình vẫn đứng chỗ cũ.

Bị vây khốn rồi!

Diệp Quân nhắm mắt lại, hắn để mình bình tĩnh lại, vì lúc này hắn hơi nóng nảy.

Dù sao xung quanh cũng tối đen, không có khái niệm thời gian.

Sau khi bình tĩnh lại, Diệp Quân lại thử nhìn xung quanh bằng tâm nhãn của mình nhưng vẫn là một vùng tối đen như mực, chẳng nhìn thấy gì.

Diệp Quân hỏi: “Tháp gia, ngươi có nhìn thấy rõ nơi này không?”

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Không”.

Diệp Quân nhìn xung quanh, sau đó nói: “Chắc là Nhị Nha biết tình hình lúc này của ta, nhưng cô bé không ra tay, có lẽ hy mong ta tự mình giải quyết”.

Nghĩ đến đây, Diệp Quân quay đầu nhìn xung quanh, đập vào mắt vẫn là một vùng tối đen, chẳng nhìn thấy gì

Diệp Quân trầm giọng nói: “Ngươi không ra đây nói chuyện à?”

Hắn biết chắc chắn có thứ gì đó đang vây chặt lấy hắn ở đây, mà đối phương lại ở trong tối.

Thế nhưng không có bất kỳ phản ứng nào.

Diệp Quân nhíu mày: “Ngươi không nói chuyện thật à?”

Trong bóng tối vẫn không có lời đáp lại.

Diệp Quân lạnh nhạt nói: “Tùy ngươi vậy”.

Nói rồi hắn đi vào Tiểu Tháp.

Mẹ nó chứ!

Ngươi không nói chuyện thì không nói.

Dù sao hắn cũng không vội.

Hắn vội cái quái gì?

Tu luyện trong Tiểu Tháp, hắn cảm thấy rất thoải mái, hơn nữa bên ngoài có nhiều thế lực đang tìm hắn như thế, hắn tin hắn bị nhốt ở đây, các thế lực đó chắc chắn còn vội hơn hắn.

Sau khi vào trong Tiểu Tháp, Diệp Quân tiếp tục tu luyện.

Bây giờ hắn đấu với đối phương, xem ai có thể nhẫn nhịn được lâu hơn.

Dù sao mười năm ở tháp bằng một ngày ở bên ngoài, hắn không hề hoảng sợ, hắn có rất nhiều thời gian hoang phí, cho dù cuối cùng đối phương không xuất hiện, hắn cũng không sợ vì hắn tin khu vực Cổ Hoang, nhà họ Thần và Chủng Thần Điện gì đó chắc chắn sẽ đến tìm hắn.

Quả nhiên sau khi Diệp Quân bị vây khốn trong đó, các thế lực bên ngoài đó đều điên cuồng tìm kiếm Diệp Quân.

Trên một đỉnh núi, Thần Tuyết cầm một quyển trục, cuốn quyển trục này ghi chép lại tất cả những chuyện xảy ra khi Diệp Quân đến thời đại cũ.

Sau khi đọc xong, Thần Tuyết lặng thinh một lúc lâu, sau đó nhìn một ông lão áo đen trước mặt: “Giờ hắn đang ở đâu?”

Ông lão áo đen nói: “Tai mắt của chúng ta nói hắn đi theo cô bé đó vào Hắc Tử Vực”.

Thần Tuyết nhíu mày: “Hắc Tử Vực ư?”

Ông lão áo đen gật đầu: “Đúng thế”.

Thần Tuyết hơi ngờ vực: “Hắn đến nơi đó làm gì?”

Ông lão áo đen lắc đầu: “Không biết”.

Nói đến đây ông lão do dự một chốc, sau đó lại nói: “Hơn nữa hình như hắn bị nhốt trong Hắc Tử Ngục”.

“Gì cơ?”

Thần Cố bên cạnh Thần Tuyết bỗng nói: “Hắn đi vào Hắc Tử Ngục sao?”

Ông lão áo đen gật đầu: “Ừ”.

“Chết tiệt!”

Thần Cố tức giận nói: “Sao hắn lại chạy vào Hắc Tử Ngục vậy? Mẹ kiếp…”

Sắc mặt Thần Tuyết cũng hơi khó coi, cô ta không ngờ Diệp Quân lại bị nhốt trong Hắc Tử Ngục.

Nhưng điều khiến cô ta nghi ngờ là sao Diệp Quân lại đi vào nơi đó?

Thần Cố bỗng nói: “Hắn chết chưa?”

Ông lão áo đen lắc đầu: “Không biết…”

Thần Cố sầm mặt, không biết đang nghĩ gì.

Thần Tuyết bỗng nói: “Đại trưởng lão, có thể đại diện cho nhà họ Thần nói chuyện với vị kia ở Hắc Tử Ngục không?”

Thần Cố lắc đầu: “Chúng ta không có tư cách, phải là tộc trưởng đích thân ra mặt, nhưng tộc trưởng…”

Thần Tuyết trầm giọng nói: “Đi tìm tộc trưởng”.

Thần Cố ngạc nhiên nhìn Thần Tuyết.

Thần Tuyết nói: “Nếu không cứu hắn, truyền thừa Thần Nhất sẽ rơi vào tay người đó”.

Thần Cố sầm mặt: “Mẹ kiếp, chuyện gì đây chứ”.

Muốn cướp đồ của tên khốn này còn phải cứu tên khốn này trước…
Chương 1333: Ấm áp

Hắc Tử Vực!

Sắc mặt Thần Tuyết tương đối nghiêm trọng, cô ta không ngờ Diệp Quân lại đi tới nơi đó.

Có thể nói Hắc Tử Vực là một nơi cấm kỵ trong thời đại cũ, bởi vì một cường giả đáng sợ tám phần thần tính đã từng rơi xuống đó.

Tám phần thần tính!

Không thể không nói, điều này quá khủng khiếp, phải biết rằng hiện nay trong các thế lực lớn, số cường giả đạt tới tám phần thần tính cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Cho dù là nhà họ Thần, cũng chỉ có chưa đến mười cường giả đạt tới tám phần thần tính.

Hơn nữa, cường giả tám phần thần tính từng rơi xuống Hắc Tử Vực cũng không phải là cường giả tám phần thần tính bình thường.

Chẳng lẽ đối phương cũng có hứng thú với truyền thừa của Thần Nhất trên người Diệp Quân?

Thần Tuyết nhíu chặt mày.

Dù sao cũng phải đi nói chuyện một lát.

Nhà họ Thần quyết tâm lấy bằng được cuốn sổ ghi chép của Thần Nhất trên người Diệp Quân.

Thần Tuyết và Thần Lăng lập tức đi về phía Hắc Tử Vực.

...

Ở một diễn biến khác, Bắc Tề Vương cũng nhận được tin tức Diệp Quân đã đi đến Hắc Tử Vực.

"Hắn bị điên rồi sao?"

Sắc mặt Bắc Tề Vương hơi khó coi, ngay cả lão ta cũng không dám tùy tiện đặt chân đến Hắc Tử Vực.

Nhưng lão ta không ngờ rằng Diệp Quân lại quang minh chính đại đến đó.

Ngầu vậy sao?

Bắc Phong ở bên cạnh Bắc Tề Vương cũng hơi khó tin: “Sao Diệp công tử lại đi tới nơi đó?"

Bắc Tề Vương lắc đầu: “Không biết...”

Dường như nghĩ tới điều gì đó, lão ta cau mày nói: "E rằng cuốn sổ ghi chép trên người hắn sắp rơi vào tay người kia”.

Bắc Phong hơi khó hiểu: “Người kia đã rơi xuống đó rồi, còn lấy cuốn sổ ghi chép làm gì?"

Bắc Tề Vương bình tĩnh nói: "Nếu đối phương có thể đạt tới chín phần thần tính thì muốn khôi phục tự thân chắc không thành vấn đề”.

Bắc Phong im lặng.

Trên thực tế, chín phần thần tính đã là giấc mộng xa vời của rất nhiều cường giả hàng đầu.

Bao gồm cả ông ta và Bắc Tề Vương trước mặt!

Bắc Tề Vương đã bị mắc kẹt ở cảnh giới bảy phần thần tính không biết bao nhiêu vạn năm!

Sắc mặt Bắc Tề Vương u ám, tuy rằng lão ta cũng muốn Diệp Quân chết, nhưng lại không hy vọng cuốn sổ kia rơi vào tay người khác.

Lão ta có thể tiến thêm một bước được hay không còn phụ thuộc vào việc có lấy được cuốn sổ đó hay không.

Bắc Tề Vương đột nhiên nói: "Đi đến Hắc Tử Vực”.

Nói xong, lão ta dẫn theo Bắc Phong biến mất tại chỗ.

...

Bên trong Tiểu Tháp.

Khoảng thời gian này, Diệp Quân vẫn luôn không ngừng tu luyện kiếm kỹ của mình. Bây giờ hắn có thể thực hiện liên tục ba lần thời không Tuế Nguyệt chồng chéo. Loại kiếm kỹ đủ để tạo ra sự uy hiếp khi đối phó với cường giả sáu phần thần tính, nhưng lại không có sức uy hiếp đối với cường giả bảy phần thần tính.

Bảy phần thần tính!

Đây là trở ngại mà trước mắt hắn không có cách nào vượt qua!

Hắn cũng không quá nóng vội, bởi vì hắn tiến bộ đã đủ nhanh, nếu càng nhanh hơn nữa thì không phải chuyện tốt.

Vì vậy, hắn không cố ý nâng cao cảnh giới và kiếm đạo của mình.

Tuy nhiên, kiếm kỹ lại có thể nâng cao.

Tu luyện không quan tâm thời gian, chớp mắt đã qua mười năm, lúc này Diệp Quân vẫn chưa thể thực hiện được kiếm kỹ thời không Tuế Nguyệt chồng chéo bốn lần. Bởi vì hắn phát hiện cơ thể hắn không thể nổi việc thực hiện bốn lần liên tục thời không Tuế Nguyệt chồng chéo. Không chỉ cơ thể xác thịt không chịu đựng nổi mà thần hồn cũng không có cách nào chịu đựng.

Ba lần là cực hạn trước mắt của hắn!

Tuy nhiên trong khoảng thời gian này, uy lực của kiếm kỹ thời không Tuế Nguyệt chồng chéo của hắn cũng tăng lên rất nhiều.

Hơn nữa, hắn phát hiện ra rằng nếu hắn dung hợp với Ngao Thiên Thiên thì có thể dễ dàng thực hiện bốn lần thời không Tuế Nguyệt chồng chéo!

Nói cách khác, có Ngao Thiên Thiên thì có thể đảm bảo tăng thêm được một lần!

Lại mười năm nữa trôi qua.

Lúc này, mặc dù Diệp Quân vẫn không có cách nào đạt tới thời không Tuế Nguyệt chồng chéo bốn lần, nhưng thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm và kiếm kỹ thời không Tuế Nguyệt chồng chéo của hắn đã đạt đến cực hạn.

Bây giờ, cho dù không có kiếm Thanh Huyên thì hắn cũng tự tin có thể đánh bại cường giả sáu phần thần tính.

Hai mươi năm!

Trên một tảng đá, Diệp Quân ngồi khoanh chân trên mặt đất, chậm rãi mở mắt ra, hắn lắc đầu mỉm cười, không thể không nói, thời gian của lần tu luyện này thật sự trôi qua quá nhanh.

Hai mươi năm đối với hắn như một cái chớp mắt.

Đúng lúc này, Diệp Quân đột nhiên quay đầu nhìn lại, trong một đám mây bên phải có một luồng khí tức đáng sợ quét tới bốn phía như thủy triều.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Quân hơi sửng sốt, sau đó vui mừng,

Ngao Thiên Thiên!

Thân hình Diệp Quân rung chuyển, bay tới gần đám mây.

Trên đám mây, Ngao Thiên Thiên chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt lóe lên một tia sáng vàng, sau đó, một luồng uy lực của rồng đáng sợ tuôn trào từ trong cơ thể cô ấy, bỗng chốc, toàn bộ biển mây cuộn trào.

Cảnh giới Nhân Đạo!

Hôm nay Ngao Thiên Thiên mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, hơi chói mắt và lộng lẫy, cộng với khuôn mặt xinh đẹp, cô ấy thực sự là mỹ nhân hiếm có trên đời.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Diệp Quân nở nụ cười.

Ngao Thiên Thiên chậm rãi đi đến trước mặt Diệp Quân, khóe miệng hơi nhếch lên: “Chúng ta so tài một lát nhé?"

Diệp Quân bật cười, hắn đột nhiên ôm nhẹ Ngao Thiên Thiên, sau đó cúi người hôn vào môi cô ấy.

Ngao Thiên Thiên sững sờ, đầu óc trống rỗng.

Dần dần, cơ thể cô ấy từ từ mềm nhũn, hai tay ôm lấy eo của Diệp Quân.

Một lúc lâu sau, Diệp Quân mới buông Ngao Thiên Thiên ra, lúc này gò má của Ngao Thiên Thiên đỏ bừng, vô cùng xinh đẹp.

Trong lòng Diệp Quân gợn sóng, nhưng hắn vẫn rất lý trí, bây giờ “chơi” trò này không thích hợp lắm.

Diệp Quân kéo Ngao Thiên Thiên đi dạo giữa những đám mây.

Hai người cứ bước đi như vậy, yên tĩnh hiếm có.

Rõ ràng Ngao Thiên Thiên cũng thích cảm giác này, cô ấy nắm lấy tay Diệp Quân, dựa đầu vào vai hắn.

Rất ấm áp.
Chương 1334: Nhìn gì mà nhìn

Ngao Thiên Thiên đột nhiên nói: "Khi nào chúng ta quay lại hệ Ngân Hà?"

Hệ Ngân Hà!

Diệp Quân quay đầu nhìn Ngao Thiên Thiên: “Muội muốn đến đó à?"

Ngao Thiên Thiên khẽ gật đầu: “Ta muốn đi chơi”.

Cô ấy thích hệ Ngân Hà hơn việc cứ chém chém giết giết ở đây.

Diệp Quân khẽ mỉm cười, trong mắt hiện lên vẻ hoài niệm, nói thật, hắn cũng muốn trở về.

Nơi đó có rất nhiều thứ để chơi đùa!

Nghĩ đến đây, Diệp Quân cười nói: "Giải quyết xong chuyện ở đây, chúng ta sẽ quay về một chuyến”.

Ngao Thiên Thiên chớp mắt, không nói gì.

Diệp Quân nghiêm túc nói: "Thật đấy, đợi sau khi mẹ ta đến, chúng ta tiếp quản nơi này...”

Ngao Thiên Thiên đột nhiên nói: "Còn Vũ Trụ Kiếp?”

Diệp Quân im lặng.

Vũ Trụ Kiếp!

Dĩ nhiên là hắn không quên chuyện này!

Chân tỷ.

Chân tỷ vẫn đang trấn áp Vũ Trụ Kiếp...

Còn cả Ác Đạo!

Diệp Quân thấp giọng thở dài.

Ngao Thiên Thiên mỉm cười nói: "Không vội, tương lai còn dài”.

Diệp Quân nắm chặt tay Ngao Thiên Thiên, định hứa gì đó, nhưng khi lời vừa tới miệng mới phát hiện, tương lai có quá nhiều chuyện chưa xác định được, bản thân hắn cũng không đủ tự tin để xử lý tốt mọi việc.

Nhìn thấy vẻ mặt ưu sầu của Diệp Quân, Ngao Thiên Thiên vội vàng chuyển đề tài: "Cường giả thần bí bên ngoài vẫn chưa liên lạc với huynh sao?"

Diệp Quân lắc đầu: “Chưa!"

Nói thật, hắn cũng hơi tò mò.

Bởi vì hai mươi năm nay, đối phương không hề liên lạc với hắn dù chỉ một lần.

Không đúng, Diệp Quân đột nhiên bừng tỉnh, mặc dù đã hai mươi năm trôi qua ở đây, nhưng bên ngoài chỉ mới trôi qua hai ngày mà thôi.

Diệp Quân nói: "Chúng ta ra ngoài đi”.

Nói xong, hắn dẫn theo Ngao Thiên Thiên rời khỏi Tiểu Tháp.

Lúc này, hắn vẫn đang ở trong một thế giới tối đen như mực, không thể nhìn thấy hay cảm nhận được bất cứ thứ gì, xung quanh im lặng như tờ.

Vẫn là nơi ma quái này!

Diệp Quân vung tay áo, một luồng kiếm quang xuyên qua không khí, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.

Biến mất!

Diệp Quân cau mày.

Ngao Thiên Thiên liếc nhìn xung quanh nói: “Thử dung hợp xem nhé?"

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Ngao Thiên Thiên hóa thành một đạo kiếm quang, tiến vào trong cơ thể Diệp Quân, bỗng chốc, hai mắt Diệp Quân mở to, tràn đầy vẻ phấn khích.

Cảnh giới Nhân Đạo!

Thời điểm này, cảnh giới của hắn đột nhiên tăng tới cảnh giới Nhân Đạo.

Lúc này, hắn có cảm giác toàn thân tràn ngập sức mạnh vô hạn.

Cảm giác vô địch!

Đúng vậy, khoảnh khắc này, hắn cảm nhận được bản thân mình vô địch.

Hắn không ngờ sau khi Ngao Thiên Thiên nâng cao cảnh giới lại đáng sợ như vậy.

Bất ngờ!

Thật bất ngờ.

Diệp Quân chậm rãi ngẩng đầu, lúc này đáy mắt tràn đầy sự tự tin, hắn vung tay chém ra một nhát kiếm.

Tuế Nguyệt chồng chéo!

Hắn thực hiện thời không Tuế Nguyệt chồng chéo bốn lần dễ như trở bàn tay.

Khi kiếm xuất ra, thời không đen kịt trước mặt đột nhiên bị xé toạc thành một vết rách, thấy vậy Diệp Quân vui mừng khôn xiết, nhưng trong nháy mắt, lông mày của hắn cau lại, bởi vì vết rách đó lập tức biến mất, xung quanh lại tối đen như mực.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Diệp Quân trở nên u ám, hắn lại một lần nữa vung kiếm, thời không trước mặt lại bị xé rách, nhưng vết rách lại biến mất trong tích tắc.

Diệp Quân trầm mặc hồi lâu, rồi liếc nhìn xung quanh, hắn biết thực lực của mình không đủ phá vỡ thời không nơi này.

Điều này khiến hắn hơi khiếp sợ và kinh ngạc, với thực lực hiện giờ của hắn cộng thêm sự dung hợp cùng Ngao Thiên Thiên, thế mà lại không thể phá vỡ nơi này, đúng là một nơi không đơn giản.

Ngao Thiên Thiên đột nhiên nói: "Kiếm Thanh Huyên..."

Diệp Quân lắc đầu cười nói: "Kiếm Thanh Huyên đi rồi”.

Ngao Thiên Thiên hơi ngạc nhiên: “Đi rồi sao?"

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Ngao Thiên Thiên do dự, rồi nói: "Mượn lại lần nữa?"

Diệp Quân lắc đầu: “Thôi bỏ đi”.

Kiếm Thanh Huyên rời đi vì muốn hắn tự mình giải quyết những rắc rối trước mắt, lúc này mà mượn lại thì đúng là không hiểu chuyện.

Diệp Quân nhìn xung quanh, nói: “Ta sẽ thử lại”.

Nói xong, hắn từ từ nhắm mắt.

Bùm!

Ngay lập tức, sức mạnh của hai loại huyết mạch trong cơ thể hắn được kích hoạt.

Sau khi sức mạnh hai huyết mạch được kích hoạt, khí tức trên người Diệp Quân điên cuồng tăng vọt, Diệp Quân từ từ mở mắt ra, không hề do dự, tay cầm lấy kiếm ý vô địch chém về phía trước.

Vèo!

Thời không trước mặt hắn ngay lập tức bị xé toạc, xuất hiện một vết rách.

Cùng với sự xuất hiện của vết rách này, Diệp Quân nhìn thấy một luồng ánh sáng trắng, nhưng hắn còn chưa kịp vui mừng thì vết rách đã phục hồi trở lại.

Diệp Quân không nản lòng, điên cuồng vung kiếm.

...

Bên ngoài, Thần Tuyết và Thần Lăng cũng đến Hắc Tử Vực.

Ở đây, họ đã gặp Nhị Nha và Tiểu Bạch.

Nhị Nha khẽ liếc nhìn hai người Thần Tuyết, không nói gì cứ thế tiếp tục liếm kẹo hồ lô.

Thần Tuyết cũng hơi cảnh giác với Nhị Nha và Tiểu Bạch.

Cô bé trước mặt là một con ác thú, cô ta không dám coi thường.

Thần Lăng nhìn chằm chằm vào Tiểu Bạch với đôi mắt đầy tham lam.

Nhìn thấy ánh mắt của Thần Lăng, Tiểu Bạch ngay lập tức vùng vẫy bàn chân nhỏ của mình.

Thần Lăng không hiểu gì.

Nhị Nha bình tĩnh nói: "Nó nói ngươi nhìn gì mà nhìn".

Thần Lăng hơi nheo mắt lại: “Linh Tổ?"

Nhị Nha khẽ liếc nhìn Thần Lăng, sau đó gật đầu: “Đúng vậy, ngươi muốn cướp không?"

Nói đến đây, cô bé chợt trở nên phấn khích.
Chương 1335: Muốn bị cướp

Muốn cướp không?

Thần Lăng sững sờ, thẳng thắn vậy sao?

Thành thật mà nói, ông ta cũng có ý nghĩ này.

Linh Tổ đấy!

Phải biết rằng, dù là nhà họ Thần cũng không có Linh Tổ, nếu lấy được nó về...

Nghĩ đến đây, Thần Lăng chậm rãi nắm chặt tay phải của mình.

Nhưng lúc này, Thần Tuyết đột nhiên nói: "Đại trưởng lão”.

Thần Lăng quay lại nhìn Thần Tuyết, cô ta lắc đầu.

Thần Lăng im lặng.

Thần Tuyết ngước nhìn Nhị Nha ở phía xa, ánh mắt nghiêm túc, bởi vì cô ta phát hiện khi cô bé trước mặt nói chuyện cướp giật, không những không sợ hãi mà ngược lại còn vô cùng phấn khích, như thể rất háo hức muốn có người tới cướp.

Lúc này, Thần Lăng cũng phát hiện ra có gì đó không đúng lắm, bởi vì cô bé trước mặt khiến ông ta cảm nhận được mối nguy hiểm.

Hơn nữa, ông ta không cảm nhận được cảnh giới của cô bé.

Vẻ mặt của Thần Lăng cũng hơi nghiêm trọng.

Nhị Nha đột nhiên nói: "Các người không định cướp nữa sao?"

Nói xong, cô bé liếc nhìn Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch hiểu ý, vội vàng lấy ra một đại ấn màu vàng sậm, đại ấn này vừa được lấy ra, toàn bộ tinh hà lập tức trở nên hư ảo.

Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của Thần Tuyết và Thần Lăng bỗng trở nên vô cùng nghiêm trọng.

Nhị Nha nghiêm túc nói: "Các người có cướp không?"

Hai người: "...”

Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Nhị Nha, Thần Tuyết hơi do dự, rồi nói: "Bọn ta không phải loại người đó!"

Nhị Nha chớp mắt, không đáp lời.

Tiểu Bạch nâng đại ấn màu vàng lên, vùng vẫy.

Thần Tuyết: "...”

Thần Lăng nhìn Tiểu Bạch và Nhị Nha trước mặt, sắc mặt u ám, không biết đang nghĩ gì.

Nói thật, ông ta rất muốn cướp, nhưng trực giác nói cho ông ta biết chuyện này không hề đơn giản như vậy, cho nên ông ta không dám liều lĩnh.

Thần Tuyết đột nhiên nói: "Các ngươi có ở cùng với Diệp Quân không?"

Thấy hai người họ không ra tay, Nhị Nha hơi thất vọng, cô bé bảo Tiểu Bạch cất đại ấn, rồi liếm kẹo hồ lô, không trả lời câu hỏi.

Thần Tuyết nhìn về phía xa, rồi nói: "Diệp công tử đã bước vào khu di tích đó rồi sao?"

Nhị Nha gật đầu: “Các ngươi đến đây để tìm hắn à?"

Trầm Tuyết trầm giọng nói: "Hắn vẫn còn sống chứ?"

Nhị Nha nói: "Còn sống”.

Thần Tuyết hơi khó hiểu: “Ngươi không đi cứu hắn sao?"

Nhị Nha bình tĩnh nói: "Không ai có thể giết hắn”.

"Cuồng vọng!"

Thần Lăng ở bên cạnh cười khẩy: “Ngươi cho rằng hắn là ai? Không ai có thể giết hắn ư?”

Nhị Nha khẽ liếc nhìn Thần Lăng: “Ngươi thử xem”.

Thần Lăng nhìn chằm chằm Nhị Nha, đang định nổi giận thì Thần Tuyết ở bên cạnh đột nhiên cười nói: "Tiểu cô nương, tại sao ngươi lại nói không ai có thể giết được hắn?"

Nhị Nha bình tĩnh nói: "Bởi vì hắn là người nhà họ Dương bọn ta”.

Nhà họ Dương!

Thần Tuyết hơi nghi hoặc: “Nhà họ Dương?"

Nhị Nha gật đầu, cô bé liếc nhìn Thần Tuyết: “Chưa nghe nói đến à?"

Thần Tuyết gật đầu: “Quả thực chưa từng nghe nói đến”.

Nhị Nha hờ hững đáp: “Chưa nghe nói thì thôi”.

Thần Tuyết cười nói: "Thế lực mạnh như vậy, sao chưa từng nghe ai nhắc đến chứ?”

Nhị Nha bình tĩnh nói: "Bởi vì những người giỏi đánh đấm nhất trong nhà họ Dương không có hứng thú chơi ở các vòng cấp thấp”.

Thần Lăng cười khẩy: "Vòng chơi cấp thấp ư? Đúng là ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất dày là gì, ngươi biết...”

"Mẹ kiếp!"

Nhị Nha bất ngờ lao về phía trước, tung nắm đấm về phía Thần Lăng.

Bùm!

Ngay lập tức, Thần Lăng bị đánh bay ra xa hàng vạn trượng.

Sau khi bị đánh bay, Thần Lăng choáng váng.

Ông ta nhìn Nhị Nha với vẻ hoài nghi: “Ngươi...”

Ông ta không ngờ cô bé trước mặt lại mạnh mẽ đến mức đáng sợ như vậy, một nắm đấm đã khiến ông ta bay xa.

Thần Tuyết cũng hơi kinh ngạc, trong nháy mắt, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Nhị Nha khẽ liếc nhìn Thần Lăng: “Ngươi còn dám khinh thường ta thì ta sẽ đánh chết ngươi”.

Thần Lăng điên tiết, đã khi nào ông ta bị đe dọa như thế này đâu? Ông ta đang định đáp lời, nhưng bị Thần Tuyết ngăn lại.

Thần Tuyết thông qua truyền âm nói: "Đại trưởng lão, cuốn sổ ghi chép mới là quan trọng nhất”.

Cuốn sổ ghi chép!

Thần Lăng hít một hơi thật sâu, kiềm chế ngọn lửa giận trong lòng, ông ta lạnh lùng liếc nhìn Nhị Nha, không nói gì.

Thần Tuyết nhìn Nhị Nha, mỉm cười nói: "Cô nương, ngươi có biết phía trước là nơi nào không?"

Nhị Nha bình tĩnh đáp: “Ta không biết”.

Thần Tuyết trầm giọng nói: "Phía trước là Hắc Tử Vực, nơi này từng là địa bàn của Đế chủ Hắc Tử..."

Nhị Nha nhẹ nhàng nói: “Ồ”.

Thần Tuyết sửng sốt: “Ngươi từng nghe nói đến Đế chủ Hắc Tử chưa?"

Nhị Nha lắc đầu: “Chưa”.

Thần Tuyết im lặng, cô ta cảm thấy hơi bất thường, người này lại chưa từng nghe nói đến Đế chủ Hắc Tử!

Phải biết rằng, trong giới cao thủ thời đại cũ, không ai không biết đến Đế chủ Hắc Tử, người từng được mệnh danh là cường giả Bát Cảnh mạnh nhất!

Cường giả Bát Cảnh cũng chính là cường giả tám phần thần tính!

Đáng tiếc không biết vì sao sau đó lại rơi xuống nơi này, cho nên tinh vực này trở thành Hắc Tử Vực.

Nhị Nha đột nhiên nói: "Các ngươi đến đây để tìm Tiểu Quân Tử à?"

Thần Tuyết thu hồi suy nghĩ của mình, gật đầu: “Đúng vậy”.

Nhĩ Nhã bình tĩnh nói: "Ngươi tìm Tiểu Quân Tử làm gì? Hắn rất nghèo, không có gì để cướp đâu. Nếu muốn cướp thì tốt nhất là cướp của hai bọn ta...”

Tiểu Bạch cũng gật đầu lia lịa.

Bọn họ thực sự rất muốn bị cướp.

An Nam Tịnh đã từng dặn dò, không thể tùy tiện cướp đồ của người khác, đặc biệt là người tốt, chẳng những không thể cướp mà còn phải giúp đỡ họ.

Nhưng nếu ngươi ra tay trước thì ngại quá.

Ngươi sẽ bị họ gán cho cái danh kẻ xấu!

Mà chỉ cần là kẻ xấu thì họ có thể làm bất cứ điều gì họ muốn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK